• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 472: Vượt giới

Bão cát thét gào càn quét khắp sa mạc, không gian tiếp điểm mỏng manh có dấu hiệu rạn nứt, vài tia lực lượng hủy diệt từ hư vô trào ra, hòa quyện vào cuồng phong lưu sa, diệt sát hết thảy sinh linh sống dưới lòng cát, khiến vùng sa mạc cằn cỗi này càng thêm thê lương tĩnh mịch.

Phiêu phù trước vùng không gian rạn nứt không xa, chính là thân ảnh tên thanh niên tuấn mỹ, quanh thân hắn có trận kỳ bay lượn tạo ra quang tráo thủ hộ, không hề bị ảnh hưởng bởi bão cát. Trong tay xuất hiện chiến đao, xung quanh hiện ra gần mười món bảo cụ Địa giai, tất cả bạo phát sức mạnh, theo ý niệm của A Diệt công kích thẳng tới vết nứt không gian!

Đao quang huyết xích sát phạt mãnh liệt, thiên lôi sấm sét gầm thét kinh trời, hỏa diễm nóng rực thiêu rụi không khí, kim ti phân ảnh trảm sạch mọi thứ, lôi long mộc tước công kích điên cuồng. Chỉ sau chén trà nhỏ, vết nứt không gian đã vỡ ra, tạo thành một khe nứt khá lớn, khiến khí lưu từ hư vô tràn vào càng gây thiệt hại cho thế giới này.

Diệt Chúng Sinh giật mình vội thu về hai bảo cụ, là một đại đỉnh rực cháy hỏa diễm cùng một chiếc l*иg nhỏ có thể thả ra mộc tước, hai thứ này mới chỉ tiếp xúc chút với khí lưu từ hư vô, vậy mà đã ngay lập tức bị hủy, hai món bảo cụ Địa giai cứ thế đi tong.

“Không ngờ tiếp điểm đã mỏng tới mức độ này rồi, mà muốn mở ra một con đường vẫn khó khăn như thế, tổn thất của ta hai món bảo cụ Địa giai.” Tiếc nuối cảm thán một câu, hắn quăng hai vật đã bị hủy đi, chúng dính phải khí lưu hư vô nên đã không thể tái chế.

Đợi cho không gian lưu thông trong vết rách đi qua vùng hư vô, liên thông tới nhân giới, tiếp điểm giảm bớt độ nguy hiểm, tên thanh niên nhân loại mới hành động, cấp tốc thi triển thần thông để bay xuyên qua khe hở không gian này.

Một đầu trúc long to lớn hoành không xuất thế, tiếng ngâm vang vọng thiên địa, thân thể không lồ uốn éo, lao vọt vào khe hở nguy hiểm trước mắt. A Diệt đứng trên đỉnh đầu trúc long, giữ vững thế đứng, tay nắm chặt cái sừng rồng to lớn, quanh thân hiện lên nhiều lớp phòng hộ, sẵn sàng vượt giới.

Chấn động dữ dội, trúc long điên cuồng thét gào, thân thể nứt ra, dần tiêu tan khi xuyên qua không môn giới, họ Diệt ném đi tấm mộc lệnh, tạo ra một thông đạo tạm thời ổn định, giúp trúc long gắng gượng bay được xa hơn một khoảng. Khi hồn thú này hết sức rồi bị giao động không gian xoắn nát, thân ảnh đứng trên đầu nó đã lập tức bắn nhanh đi, vươn tới cánh cửa nhân giới.

Ma lực bạo phát, hắc dực vỗ mạnh, thân ảnh hắn như tia chớp bay xuyên qua vô vàn nguy cơ từ các lớp tường kép không gian, vượt qua nhiều nơi trực chờ phun trào khí lãng, nửa hô hấp sau đã tới khe hở sáng bừng trước mắt, chính thức quay trở lại nhân giới.

A Diệt cả người thoát lực rồi lảo đảo rơi xuống dưới, bổn nguyên bỉ ngạn lục kim tại đan điền lập tức nở rộ, nhanh chóng thích ứng với thiên địa nguyên khí tại thế giới này, hơi thở sau toàn thân hắn liền có thể vận động dễ dàng trở lại, thân ảnh đang rơi tự do lập tức cố định giữa không trung.

Hai tay dang rộng, hít một hơi thật sâu khiến gương mặt lộ ra sự thỏa mãn, A Diệt cảm thấy toàn thân thoải mái không thôi, nguyên khí thân thuộc sau bao năm không gặp nay đổ vào cơ thể hắn như thủy triều, khiến lớp da toàn thân trở nên sáng bóng tươi mới hơn.

Tại mộc giới, mỗi khi bản thân hắn tự động bổ sung nguyên lực đã tiêu hao, cần phải qua quá trình sàng lọc rất rờm rà, vì thế giới đó có mộc khí chứ không phải nguyên khí. Mỗi khi điều tức khôi phục năng lượng, cơ thể hắn phải hấp thu từng chút mộc khí, sau đó sàng lọc chuyển hóa thành nguyên khí, rồi mới đổ xuống bỉ ngạn bổn nguyên để biến thành nguyên lực, thực sự phiền phức.

Hơn nữa hắn đã ở mộc giới xấp xỉ 70 năm, bản thân bị thế giới đó bài xích ngày càng ác liệt. Hắn có cảm giác chừng 10 đến 20 năm nữa thân thể sẽ bị thế giới đó chuyển hóa, thành công hắn sẽ trở thành một cái cây tinh, thất bại thì tiêu tan tàn mệnh, đây là lý do chính hắn phải nhanh chóng trở về nhân giới.

Tại thế giới đó nếu muốn sống được, hắn phải trốn trong phúc địa Đại Hồng của Thiên Hận Hầu, vì bên trong phúc địa có khí tức nhân giới rất nồng đậm, khiến sự bài xích giảm xuống. Sau khi gϊếŧ chết Phong Háo Thắng hắn đã triệt để đắc tội Thiên Hận Hầu, sao có thể ở lại đó cho được chứ, tất nhiên về nhân giới là sự lựa chọn tốt nhất.

“Tự do rồi, cảm giác này thật là sảng khoái. Không bị kẻ khác nắm bắt sinh tử tồn vong của bản thân, không phải nghe theo chỉ thị tuyệt đối, không cần ăn nói khép nép, đây chính là cuộc sống mà ta muốn.” A Diệt phiêu phù giữa trời cười lớn quát lên, bộ dáng kích động vui vẻ.

Chuyến hành động tại mộc giới vừa qua, mặc dù nguy hiểm trập trùng, nhiều lần đi xiếc trên dây tơ, nhưng cũng thu lại được rất nhiều bảo vật cùng kỳ ngộ, khiến tu vi cùng nội tình của hắn bạo tăng, chiến lực càng thêm khỏi phải bàn.

Gần hai trăm tuổi đạt tới Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, không tới mức phượng mao lân giáp nhưng cũng phi thường hiếm thấy, mỗi một quốc gia rộng lớn cũng chỉ có một tới hai kẻ biếи ŧɦái như thế mà thôi. Nghĩ đến điều này, A Diệt càng thêm tự tin vững bước vươn tới đỉnh cao, hắn còn xấp xỉ 800 năm sinh mệnh, không tin nhiêu đây thời gian không tìm được phương thức vượt hạ tiến thượng.

Thần thức hắn điên cuồng phát tán càn quét khắp mọi nơi, trong phạm vi dưới 400 dặm không gì thoát khỏi cảm ứng của hắn. Nơi hắn xuất hiện là một vùng man hoang không có dấu vết thành trì, nơi đâu cũng chỉ có rừng núi cây cối, sông ngòi thác nước, động vật hoang dã đa dạng giống loài.

Thần sắc hắn khẽ biến, tâm thần liền vận chuyển Hoán Hình Quyết, bộ dáng từ một tên thanh niên tuấn mỹ hóa thành lão già dung mạo bình thường, sau đó thân ảnh chợt lóe liền bay đến một phương hướng.

Trong một mảnh rừng nhiệt đới cây cối to gấp nhiều lần bình thường, có một nhóm người đang săn bắt ma thú, mục tiêu chủ yếu của họ là những đầu ma thú tam giai. Những người này mặc cùng một dạng y phục, hiển nhiên là cùng một thế lực, kẻ dẫn đầu có tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, những tiểu gia hỏa còn lại đều là Luyện Nguyên cảnh tầng cao.

Đột nhiên một thân ảnh xuất hiện giữa không trung ngay trên đỉnh đầu đám người này, khí tức cường đại như bài sơn đảo hải phủ xuống, khiến thiên địa nguyên khí nơi đây biến sắc, sinh linh run sợ. Bị khí tức đáng sợ áp xuống, vài đầu ma thú tam giai đang điên cuồng đối chiến với nhóm nguyên sĩ, bất chợt kinh khϊếp vội quỳ mọp xuống run rẩy toàn thân.

Đám người cũng không khỏi biến sắc, tên nam tử trung niên tóc hoa râm liền đổ đầy mồ hôi trên trán, thân thể run rẩy, còn toàn bộ những người khác đã sớm ngồi bịch xuống đất, chân tay run bần bật không thể di chuyển. Ánh mắt cả đám kinh sợ hướng lên trời cao, thấy một lão già tiên phong đạo cốt đang phiêu phù giữa không trung.

Đây chỉ là khí tức cảnh giới do A Diệt thả ra, chứ không hề có một tia uy áp nào, nếu không đám sinh linh nhỏ yếu phía dưới đã sớm thổ huyết mà chết. Hắn trong bộ dáng lão già phiêu đãng lên tiếng, thanh âm rất nghiêm nghị khiến người nghe kính sợ: “Đừng có sợ, lão phu chỉ muốn hỏi các ngươi ở đây là nơi nào mà thôi.”

Gã trung niên vội nâng tay lau mồ hôi đầy trên mặt, rồi cung kính ôm quyền cúi người thi lễ, thanh âm cố chấn tĩnh nói: “Bẩm tiền bối, nơi đây thuộc man hoang phía nam Thanh Mậu châu, là châu cấp trung vùng đông nam hạ du.”

Nghe xong lão già khẽ cau mày, thoáng chốc suy tư hắn liền lên tiếng hỏi tiếp: “Ngươi nói rõ hơn xem nào, hạ du là hạ du chỗ nào?”

Nghe lão ta hỏi như vậy trung niên nhân không khỏi thấy lạ, nhưng cũng thức thời không chần chừ, liền cung kính tiếp tục đáp lời: “Bẩm, là hạ du vùng đông nam dưới trung du Kỳ Hoa ấy ạ, trung du Kỳ Hoa cũng được xem như một miền nổi danh tại Tam Giác Vực ta, tiền bối biết đến chứ?”

Trong lòng A Diệt khẽ động một cái, hắn liền nghĩ thầm: “Thì ra nơi đây là Tam Giác Vực chứ không phải Thú Loạn Vực, hèn gì ta nghe tên địa danh thấy lạ, không ngờ trở lại nhân giới lại cách vị trí cũ xa tới như vậy, không biết sau chừng ấy năm mọi sự kiện lớn tại Thú Loạn Vực đã bình ổn lại chưa...”

Lão già phong vân gật đầu, nhàn nhạt thanh âm phân phó khiến gã trung niên không thể không nghe theo: “Ngươi sao chép cho ta bản đồ nơi đây chi tiết nhất mà ngươi có, yên tâm là ta sẽ chẳng lấy không đâu.”

“Tiền bối khách sáo quá rồi, được tiền bối để mắt tới là vinh hạnh của vãn bối, đâu dám mong cầu thứ gì chứ.” Nói rồi gã ta liền lấy từ trong giới chỉ một tấm bản đồ da thú khá to, trên bề mặt chằng chịt đường vẽ cùng chữ viết, nhìn sơ qua đã thấy rất chi tiết rồi. Trung niên nhân cung kính dâng hai tay, khiến tấm bản đồ da thú cách không bay lên phía lão già.

Phất tay thu lấy tấm bản đồ, thần niệm đảo qua một cái A Diệt liền gật đầu hài lòng. Hắn để lại cho tên trung niên món bảo cụ cấp thấp nhất mà mình có, là một thanh phi kiếm Huyền giai thượng phẩm, đồng thời tiện tay nhẹ vẫy một cái, khiến toàn bộ ma thú xung quanh đây mất mạng, sau đó mới tiêu sái rời đi.

Nhìn theo đạo lục sắc độn quang biến mất ở cuối chân trời, khí tức kinh khủng khϊếp cũng theo đó mà tiêu tan, gã trung niên mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vui mừng ngắm nghía thanh phi kiếm trong tay mình. Mấy nguyên sĩ trẻ tuổi xung quanh lúc này lục tục đứng dậy, thần sắc ai nấy vẫn còn vương nét kinh hoàng.

Trung niên nhân cất vội thanh kiếm rồi mở miệng chấn an đám tiểu gia hỏa xung quanh một phen, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Sao một nơi hoang vu tại hạ du như thế này, lại có lão quái Bỉ Ngạn cảnh xuất hiện chứ? Vừa rồi khiến ta thiếu chút nữa bị dọa chết, nhưng cũng không ngờ vị tiền bối đó tốt bụng như thế, hỏi chuyện có chút đã ban thưởng cho ta bảo cụ cao cấp.”

Phi độn trên tầng trời cao, A Diệt quan sát bản đồ chi tiết trước mắt, hắn lên quyết định: “Trước hết đến thành trì lớn nhất gần đây, thăm dò tin tức trong mấy chục năm ta vắng mặt, xem thử còn có nguy cơ tiềm ẩn gì hay không, nếu an toàn mới tính chuyện trở về Thanh Khư Cung tại Thú Loạn Vực.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom