hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 98: Tế lễ
Tên đứng đầu lần nữa cất cao giọng, vọng như từ vực sâu vọng về, nói với tất cả đám tín đồ đang toát lên ánh nhìn vô cùng thánh kính:
“Trứng đã được gieo…Đã đến lúc để ý chỉ của Người tiếp nhận thân xác mới.”
Hắn vươn tay, chỉ vào bụng đang căng lên của Lý Uyển Như, lần nữa nói:
“Kén trùng trong tử cung nàng là phôi xác, là vỏ bọc. Nhưng thân thể không ý chí là rác rưởi.”
Hắn quay lại phía sau, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lâm Vũ đang lặng lẽ tiến về bàn tế, đôi mắt hắn đen sì lấp lánh huyết quang tà dị.
“Ngươi, kẻ từng nuốt phôi Trùng Vương… giờ là cầu nối hoàn mỹ. Dùng dục vọng mà hiến thân, đưa Người nhập thế. Hợp nhất huyết thống. Kết tinh Ý Chí. Mở ra thời đại mới, thời đại của tất cả chúng ta. Thời đại của Trùng Thánh vĩ đại.”
Lâm Vũ không đáp. Hắn bước tới, đôi tay lạnh băng chạm vào thân thể Lý Uyển Như đang run rẩy trong đau đớn nhưng cơ thể cô bị định trụ hoàn toàn, chẳng thể nào mà cử động được.
Hắn tiến tới, trên người không mặc quần áo lộ ra từng thớ cơ săn chắc, lớp vảy cứng bao trùm phần vai và lưng. Hạ thân cũng đầy lớp vảy màu đỏ tươi như máu.
Một thứ kỳ quái len lỏi từ đống vảy giữa hai chân hắn tách ra, không to lớn nhưng dài ngoằng, như một chiếc ống vậy. Nó có màu tím đen, lập lòe trong ánh sáng mờ ảo của trận pháp khiến cho cảnh tượng có phần kinh dị. Đó chính là dương vật của Trùng Vương. Nó không chỉ là một bộ phận cơ thể, mà như một sinh vật sống, rực rỡ dục vọng, sẵn sàng chiếm đoạt.
Lâm Vũ hay đúng hơn là Trùng Vương cúi xuống, khuôn mặt hắn kề sát Lý Uyển Như, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô. Thứ dị vật tím đen giữa hai chân hắn dựng đứng, uốn cong như một vũ điệu ma mị, rồi bất ngờ đâm thẳng vào âm hộ cô.
“Ưm… ưmm…!”
Một tiếng rên dài bật ra từ miệng Lý Uyển Như nhưng chẳng thể thoát ra được miếng giẻ bịt chặt, không chỉ đau đớn mà còn hòa lẫn một thứ khoái cảm bệnh hoạn. Âm hộ cô, dù đã quen với những lần giao hợp, giờ đây như bị xâm chiếm bởi một thứ vừa xa lạ vừa kích thích, khiến cơ thể cô co giật dữ dội.
Hắn bắt đầu chuyển động, mỗi cú thúc mạnh mẽ và dứt khoát, như muốn xé toạc mọi ranh giới giữa khoái lạc và đau đớn. Thứ dị vật không chỉ thâm nhập, mà còn quằn quại bên trong cô, như một con rắn săn mồi, cọ xát vào những điểm nhạy cảm nhất, khiến Lý Uyển Như không thể kìm nén những tiếng rên ư ử mỗi lúc một to hơn. Cơ thể cô, dù bị trói chặt, vẫn uốn éo theo bản năng, như đang đáp lại từng nhịp đẩy của hắn.
Tên thủ lĩnh đứng phía sau, tay vẫn giơ cầu nguyện, ánh mắt hắn lấp lánh phấn khích, miệng lẩm bẩm:
“Dục vọng là chìa khóa! Huyết thống hợp nhất qua khoái lạc! Trùng Thánh sẽ giáng lâm!”
Lý Uyển Như nằm ngửa trên bàn tế, cơ thể cô run rẩy, không còn bị trói buộc bởi đau đớn mà bởi một khoái cảm bệnh hoạn, như thể linh hồn cô đã bị thứ tà lực trong hang động thao túng. Âm hộ cô, ướt át và nóng rực, co bóp dữ dội quanh thứ dị vật tím đen của Lâm Vũ. Mỗi lần cơ thịt bên trong siết chặt, nó như muốn nuốt chửng thứ dương vật không thuộc về loài người ấy, ôm lấy nó bằng những cơn co giật nhịp nhàng, đầy tham lam.
Dương vật dị dạng như thể một con rắn sống, đâm sâu vào âm hộ cô, không chỉ cọ xát mà còn khuấy đảo, chạm đến những điểm nhạy cảm sâu nhất. Nó không dừng lại ở thành âm đạo, mà ngoan cố tiến sâu hơn, đầu nhọn hoắt đâm thẳng tới tử cung Lý Uyển Như, khiến cô oằn người, miệng rên rỉ không ngừng.
Dâm thủy từ âm hộ cô tuôn trào như suối, ướt đẫm đùi trong và chảy xuống bàn tế, lấp lánh dưới ánh sáng của trận pháp. Mỗi cú thúc của Lâm Vũ khiến lượng chất lỏng trong suốt ấy càng phun ra nhiều hơn, hòa lẫn với thứ chất nhầy kỳ lạ tiết ra từ dương vật dị dạng của hắn, tạo thành một thứ hỗn hợp dâm mỹ, bốc lên mùi hương ngai ngái, kích thích đám tín đồ xung quanh.
Đám tín đồ quỳ xuống trước bàn tế, tất cả đồng thanh cất giọng, một âm thanh rít lên như tiếng trùng không ngừng vang vọng nơi hang đá:
“Huyết thống hợp nhất qua khoái lạc! Trùng Thánh sẽ giáng lâm!”
Lâm Vũ với đôi mắt đen kịt như hố sâu, chuyển động không ngừng. Mỗi cú đẩy của hắn đều mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn xé toạc cơ thể Lý Uyển Như. Thứ dị vật tím đen không chỉ đâm xuyên, mà còn quằn quại bên trong, như một sinh vật sống, uốn lượn và cọ xát vào thành tử cung cô.
Nó dường như có ý thức, tìm kiếm và ôm ấp chiếc kén trùng đang lớn dần trong tử cung. Mỗi lần đầu nhọn của dương vật chạm vào kén, Lý Uyển Như cảm nhận một luồng điện khoái lạc chạy dọc sống lưng, khiến cô gần như mất đi lý trí.
Kén trùng bên trong tử cung cô cựa quậy, như đáp lại sự khuấy đảo của dương vật dị dạng. Nó không chỉ là một vật thể vô tri, mà như một sinh vật sống, rung động mỗi khi Lâm Vũ thúc sâu. Thứ dị vật tím đen quấn lấy kén, tiết ra một thứ chất nhầy nóng rực, như đang nuôi dưỡng và kích thích nó, khiến bụng Lý Uyển Như phình to hơn, co giật dữ dội.
Khoái lạc của Lý Uyển Như giờ đây không còn là của con người. Nó là một thứ cảm giác tà dị, vừa mãnh liệt vừa kinh tởm, như thể cơ thể cô đang bị cuốn vào một cơn lốc dục vọng không lối thoát. Mỗi lần âm hộ cô co bóp, siết chặt dương vật của Lâm Vũ, cô cảm nhận một đợt sóng khoái cảm dâng trào, lan tỏa từ hạ thân lên khắp cơ thể, khiến cô rên rỉ không kiểm soát. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng cầu nguyện cuồng loạn của đám tín đồ, tạo thành một bản giao hưởng dâm dục, vang vọng trong hang động.
Đám tín đồ đồng thanh gào lên, giọng họ lạc đi trong sự cuồng nhiệt:
“Trùng Thánh vĩ đại! Dục vọng là cầu nối! Người sẽ giáng lâm!”
Trận pháp dưới sàn bùng sáng, ánh sáng đỏ máu tràn ngập hang động, phản chiếu lên cơ thể trần truồng của Lý Uyển Như và Lâm Vũ, như thể cả hai đang hòa quyện trong một nghi lễ dâm loạn, nơi khoái lạc và tà ác trở thành một.
Cho đến khi dương vật dị dạng kia run lên, bắn một tràng tinh dịch đen ngòm, tanh hôi vào thẳng tử cung của Lý Uyển Như, bao phủ lấy kén trùng đập khẽ từng nhịp. Vị trùng mẫu cũng cảm nhận được luồng tinh dịch không nóng bỏng mà lạnh ngắt ấy tràn đến, lập tức cơ thể dâm dục cũng phản ứng, dâm thủy chảy ra càng lúc càng nhiều hơn.
Ngay khoảnh khắc giao hoan cao trào, tên tín đồ áo xám hét lớn, giọng vang vọng như chuông tang:
“HIẾN TẾ! MỞ MẠCH! MÁU THỊT CHO KÉN CỦA NGÀI TRƯỞNG THÀNH!”
ẦM!!!
Khắp sào huyệt rung chuyển. Một trận pháp hình bát giác bao trùm toàn bộ khu vực. Ánh sáng đỏ máu bắt đầu trỗi dậy từ lòng đất. Mọi xác trùng bị giết, từ nhỏ đến lớn, đều rụng thành dịch nhầy, tuôn về phía bàn tế như bị hút bởi cơn bão ngược.
Bên ngoài sào huyệt, những xác người, dị nhân, hay đám trùng chết trận nổ tung thành máu thịt, bay thành từng vệt huyết quang, chui vào tầng trận pháp. Những nữ nhân bị bắt sống đang quỳ cũng chợt ngắt đi tiếng rên rỉ, từng cái đầu cao cao bay lên như để thông báo khoảnh khắc kết thúc sinh mệnh của các nàng. Đám dị nhân còn sống cũng gào rú trong cuồng tín, đưa tay lên tự đâm xuyên trái tim mình, xé rách động mạch cổ để máu xối ra như suối.
“VINH DANH TRÙNG THÁNH!”
“THÂN XÁC TA LÀ NỀN ĐẤT!”
“MÁU THỊT TA LÀ DINH DƯỠNG!”
“NGƯỜI HÃY TRỞ LẠI!”
Lý Uyển Như không còn rên rỉ khoái lạc nữa, cơ thể cô cong lại vì đau đớn, bụng dưới rung mạnh, trứng trùng bắt đầu phát sáng, như được nuôi bằng cả đại địa. Từng luồng, tường luồng nguyên khí mang theo khí tức kinh khủng từ máu thịt nhân loại và các loài cổ trùng thông qua trận pháp đến thẳng cơ thể cô, hay đúng hơn là kén trùng bên trong tử cung cô.
Tín đồ áo xám thấy trận pháp thành công, hắn ngửa mặt cười man rợ:
“Hãy nhìn xem! Kén trùng đã tiếp nhận sự hy sinh của chúng ta! Ý Chí đang nhập thể! Người sẽ phá xác chào đời từ chính dục vọng của nhân loại thấp hèn nhất!”
Toàn bộ nơi này đã trở thành một lò luyện, khắp nơi đều là xác người, xác trùng cùng vô vàn vũng máu đang mất dần sắc màu khi nguyên khí bị rút ra. Trên bàn tế, Lý Uyển Như giãy giụa như bị nung chảy từ bên trong bởi luồng nguyên khí đậm đặc, mà sâu trong tử cung, một sinh linh mơ hồ đang cựa quậy...
Trên đài tế, Lâm Vũ đứng bất động, ánh mắt trống rỗng. Nhưng chỉ một khắc sau…
“ẦM!!”
Đôi mắt hắn co rút dữ dội, con ngươi có phần thanh tỉnh, tròng trắng bắt đầu lấn át đi màu đen tà dị. Sự tỉnh táo trào lên đại não hắn như nước vỡ đê.
“Ta… đang làm gì?”
Hắn thì thào, nhìn xuống đôi tay mình, đầy lớp vảy đen, cùng những vệt máu khô mà hắn đã giết hại biết bao nhiêu người trước đó còn vương lại.
Trước mắt hắn là Lý Uyển Như, thân thể trắng bệch, rên rỉ vì đau đớn, bụng phồng to, căng lên như một sản phụ đã mang thai sáu, bảy tháng, mạch máu nổi lên xanh tím dưới lớp da trắng ngần, nhiều bộ vị đỏ lên như bị nung chảy từ trong ra ngoài.
Trận văn đỏ máu vẫn đang sáng rực, nguyên khí xác trùng từ khắp nơi tiếp tục ùa vào tử cung cô.
“KHÔNG…!”
Lâm Vũ rống lên, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lẫn máu. Từ trí nhớ của mình, hắn biết, chính hắn là người gây ra thảm cảnh này của Lý Uyển Như. Tay phải của hắn, cánh tay đầy vảy trùng, mọc thêm đốt xương dị dạng, vung lên, chém xuống mặt đất.
ẦM!!
Cả tầng tế đàn chấn động. Trận văn truyền nguyên khí nứt ra như kính vỡ. Luồng khí đỏ rực đang tràn vào cơ thể Lý Uyển Như bị đứt đoạn, phôi trùng run rẩy rồi chìm xuống, không còn hút được nguyên khí. Bụng căng phồng của cô cũng xẹp đi phần nào.
Đám tín đồ đang quỳ liền tái mặt, kẻ đứng đầu thì gào rú ghê rợn vô cùng chói tai:
“NGƯƠI PHẢN BỘI TRÙNG THÁNH?!! NGƯƠI ĐÃ LÀ TRÙNG VƯƠNG, LÀ THUỘC HẠ THÂN TÍN CỦA NGÀI… VẬY MÀ NGƯƠI DÁM PHẢN…”
Không chờ hắn dứt câu, Lâm Vũ vọt tới như một cơn bão. Cánh tay vảy đen tung một chưởng, đánh vỡ ngực tên tín đồ, hất tung xác hắn vào vách đá.
Đám tín đồ lợi dụng trùng trong bí cảnh cùng năng lực trận pháp để bày ra cái bẫy rập khổng lồ, thực chất tu vi chẳng đáng là bao, chỉ lẹt đẹt Nhân cảnh tầng bốn, năm. Đứng trước mặt một Lâm Vũ mạnh mẽ vô song, chẳng khác nào là một tấm giấy rách.
Những kẻ còn lại cũng yếu ớt vô cùng, thêm nữa thể lực và tinh thần chúng như bị rút cạn vì phải duy trì trận pháp và khống chế đám dị nhân, căn bản không thể chống đỡ trước thế công của Lâm Vũ. Hắn chỉ cần vài cú vung tay là đã xé nát bọn chúng như giẻ rách.
Khung cảnh sào huyệt giờ chỉ còn tro tàn. Xác trùng, dị nhân, người sống – tất cả đã hóa máu thịt trong trận pháp. Chỉ còn hai người đứng đó: Lâm Vũ và Lý Uyển Như.
Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, khom người, ôm lấy Lý Uyển Như, bế xốc cô khỏi tế đàn, cô lúc này đã ngất lịm vì đau đớn, chỉ còn ngực và bụng phập phồng không ngừng.
“Không phải vì ngươi. Là vì ta… đã ngu xuẩn đẩy ngươi vào hoàn cảnh này. Ta… sẽ chịu trách nhiệm với chính tội nghiệt mình gây ra.”
Không chút chần chừ, hắn đạp vỡ tàn tích trận pháp, bế cô nhảy vào bóng tối, rời khỏi huyễn cảnh sào huyệt máu.
“Trứng đã được gieo…Đã đến lúc để ý chỉ của Người tiếp nhận thân xác mới.”
Hắn vươn tay, chỉ vào bụng đang căng lên của Lý Uyển Như, lần nữa nói:
“Kén trùng trong tử cung nàng là phôi xác, là vỏ bọc. Nhưng thân thể không ý chí là rác rưởi.”
Hắn quay lại phía sau, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lâm Vũ đang lặng lẽ tiến về bàn tế, đôi mắt hắn đen sì lấp lánh huyết quang tà dị.
“Ngươi, kẻ từng nuốt phôi Trùng Vương… giờ là cầu nối hoàn mỹ. Dùng dục vọng mà hiến thân, đưa Người nhập thế. Hợp nhất huyết thống. Kết tinh Ý Chí. Mở ra thời đại mới, thời đại của tất cả chúng ta. Thời đại của Trùng Thánh vĩ đại.”
Lâm Vũ không đáp. Hắn bước tới, đôi tay lạnh băng chạm vào thân thể Lý Uyển Như đang run rẩy trong đau đớn nhưng cơ thể cô bị định trụ hoàn toàn, chẳng thể nào mà cử động được.
Hắn tiến tới, trên người không mặc quần áo lộ ra từng thớ cơ săn chắc, lớp vảy cứng bao trùm phần vai và lưng. Hạ thân cũng đầy lớp vảy màu đỏ tươi như máu.
Một thứ kỳ quái len lỏi từ đống vảy giữa hai chân hắn tách ra, không to lớn nhưng dài ngoằng, như một chiếc ống vậy. Nó có màu tím đen, lập lòe trong ánh sáng mờ ảo của trận pháp khiến cho cảnh tượng có phần kinh dị. Đó chính là dương vật của Trùng Vương. Nó không chỉ là một bộ phận cơ thể, mà như một sinh vật sống, rực rỡ dục vọng, sẵn sàng chiếm đoạt.
Lâm Vũ hay đúng hơn là Trùng Vương cúi xuống, khuôn mặt hắn kề sát Lý Uyển Như, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô. Thứ dị vật tím đen giữa hai chân hắn dựng đứng, uốn cong như một vũ điệu ma mị, rồi bất ngờ đâm thẳng vào âm hộ cô.
“Ưm… ưmm…!”
Một tiếng rên dài bật ra từ miệng Lý Uyển Như nhưng chẳng thể thoát ra được miếng giẻ bịt chặt, không chỉ đau đớn mà còn hòa lẫn một thứ khoái cảm bệnh hoạn. Âm hộ cô, dù đã quen với những lần giao hợp, giờ đây như bị xâm chiếm bởi một thứ vừa xa lạ vừa kích thích, khiến cơ thể cô co giật dữ dội.
Hắn bắt đầu chuyển động, mỗi cú thúc mạnh mẽ và dứt khoát, như muốn xé toạc mọi ranh giới giữa khoái lạc và đau đớn. Thứ dị vật không chỉ thâm nhập, mà còn quằn quại bên trong cô, như một con rắn săn mồi, cọ xát vào những điểm nhạy cảm nhất, khiến Lý Uyển Như không thể kìm nén những tiếng rên ư ử mỗi lúc một to hơn. Cơ thể cô, dù bị trói chặt, vẫn uốn éo theo bản năng, như đang đáp lại từng nhịp đẩy của hắn.
Tên thủ lĩnh đứng phía sau, tay vẫn giơ cầu nguyện, ánh mắt hắn lấp lánh phấn khích, miệng lẩm bẩm:
“Dục vọng là chìa khóa! Huyết thống hợp nhất qua khoái lạc! Trùng Thánh sẽ giáng lâm!”
Lý Uyển Như nằm ngửa trên bàn tế, cơ thể cô run rẩy, không còn bị trói buộc bởi đau đớn mà bởi một khoái cảm bệnh hoạn, như thể linh hồn cô đã bị thứ tà lực trong hang động thao túng. Âm hộ cô, ướt át và nóng rực, co bóp dữ dội quanh thứ dị vật tím đen của Lâm Vũ. Mỗi lần cơ thịt bên trong siết chặt, nó như muốn nuốt chửng thứ dương vật không thuộc về loài người ấy, ôm lấy nó bằng những cơn co giật nhịp nhàng, đầy tham lam.
Dương vật dị dạng như thể một con rắn sống, đâm sâu vào âm hộ cô, không chỉ cọ xát mà còn khuấy đảo, chạm đến những điểm nhạy cảm sâu nhất. Nó không dừng lại ở thành âm đạo, mà ngoan cố tiến sâu hơn, đầu nhọn hoắt đâm thẳng tới tử cung Lý Uyển Như, khiến cô oằn người, miệng rên rỉ không ngừng.
Dâm thủy từ âm hộ cô tuôn trào như suối, ướt đẫm đùi trong và chảy xuống bàn tế, lấp lánh dưới ánh sáng của trận pháp. Mỗi cú thúc của Lâm Vũ khiến lượng chất lỏng trong suốt ấy càng phun ra nhiều hơn, hòa lẫn với thứ chất nhầy kỳ lạ tiết ra từ dương vật dị dạng của hắn, tạo thành một thứ hỗn hợp dâm mỹ, bốc lên mùi hương ngai ngái, kích thích đám tín đồ xung quanh.
Đám tín đồ quỳ xuống trước bàn tế, tất cả đồng thanh cất giọng, một âm thanh rít lên như tiếng trùng không ngừng vang vọng nơi hang đá:
“Huyết thống hợp nhất qua khoái lạc! Trùng Thánh sẽ giáng lâm!”
Lâm Vũ với đôi mắt đen kịt như hố sâu, chuyển động không ngừng. Mỗi cú đẩy của hắn đều mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn xé toạc cơ thể Lý Uyển Như. Thứ dị vật tím đen không chỉ đâm xuyên, mà còn quằn quại bên trong, như một sinh vật sống, uốn lượn và cọ xát vào thành tử cung cô.
Nó dường như có ý thức, tìm kiếm và ôm ấp chiếc kén trùng đang lớn dần trong tử cung. Mỗi lần đầu nhọn của dương vật chạm vào kén, Lý Uyển Như cảm nhận một luồng điện khoái lạc chạy dọc sống lưng, khiến cô gần như mất đi lý trí.
Kén trùng bên trong tử cung cô cựa quậy, như đáp lại sự khuấy đảo của dương vật dị dạng. Nó không chỉ là một vật thể vô tri, mà như một sinh vật sống, rung động mỗi khi Lâm Vũ thúc sâu. Thứ dị vật tím đen quấn lấy kén, tiết ra một thứ chất nhầy nóng rực, như đang nuôi dưỡng và kích thích nó, khiến bụng Lý Uyển Như phình to hơn, co giật dữ dội.
Khoái lạc của Lý Uyển Như giờ đây không còn là của con người. Nó là một thứ cảm giác tà dị, vừa mãnh liệt vừa kinh tởm, như thể cơ thể cô đang bị cuốn vào một cơn lốc dục vọng không lối thoát. Mỗi lần âm hộ cô co bóp, siết chặt dương vật của Lâm Vũ, cô cảm nhận một đợt sóng khoái cảm dâng trào, lan tỏa từ hạ thân lên khắp cơ thể, khiến cô rên rỉ không kiểm soát. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng cầu nguyện cuồng loạn của đám tín đồ, tạo thành một bản giao hưởng dâm dục, vang vọng trong hang động.
Đám tín đồ đồng thanh gào lên, giọng họ lạc đi trong sự cuồng nhiệt:
“Trùng Thánh vĩ đại! Dục vọng là cầu nối! Người sẽ giáng lâm!”
Trận pháp dưới sàn bùng sáng, ánh sáng đỏ máu tràn ngập hang động, phản chiếu lên cơ thể trần truồng của Lý Uyển Như và Lâm Vũ, như thể cả hai đang hòa quyện trong một nghi lễ dâm loạn, nơi khoái lạc và tà ác trở thành một.
Cho đến khi dương vật dị dạng kia run lên, bắn một tràng tinh dịch đen ngòm, tanh hôi vào thẳng tử cung của Lý Uyển Như, bao phủ lấy kén trùng đập khẽ từng nhịp. Vị trùng mẫu cũng cảm nhận được luồng tinh dịch không nóng bỏng mà lạnh ngắt ấy tràn đến, lập tức cơ thể dâm dục cũng phản ứng, dâm thủy chảy ra càng lúc càng nhiều hơn.
Ngay khoảnh khắc giao hoan cao trào, tên tín đồ áo xám hét lớn, giọng vang vọng như chuông tang:
“HIẾN TẾ! MỞ MẠCH! MÁU THỊT CHO KÉN CỦA NGÀI TRƯỞNG THÀNH!”
ẦM!!!
Khắp sào huyệt rung chuyển. Một trận pháp hình bát giác bao trùm toàn bộ khu vực. Ánh sáng đỏ máu bắt đầu trỗi dậy từ lòng đất. Mọi xác trùng bị giết, từ nhỏ đến lớn, đều rụng thành dịch nhầy, tuôn về phía bàn tế như bị hút bởi cơn bão ngược.
Bên ngoài sào huyệt, những xác người, dị nhân, hay đám trùng chết trận nổ tung thành máu thịt, bay thành từng vệt huyết quang, chui vào tầng trận pháp. Những nữ nhân bị bắt sống đang quỳ cũng chợt ngắt đi tiếng rên rỉ, từng cái đầu cao cao bay lên như để thông báo khoảnh khắc kết thúc sinh mệnh của các nàng. Đám dị nhân còn sống cũng gào rú trong cuồng tín, đưa tay lên tự đâm xuyên trái tim mình, xé rách động mạch cổ để máu xối ra như suối.
“VINH DANH TRÙNG THÁNH!”
“THÂN XÁC TA LÀ NỀN ĐẤT!”
“MÁU THỊT TA LÀ DINH DƯỠNG!”
“NGƯỜI HÃY TRỞ LẠI!”
Lý Uyển Như không còn rên rỉ khoái lạc nữa, cơ thể cô cong lại vì đau đớn, bụng dưới rung mạnh, trứng trùng bắt đầu phát sáng, như được nuôi bằng cả đại địa. Từng luồng, tường luồng nguyên khí mang theo khí tức kinh khủng từ máu thịt nhân loại và các loài cổ trùng thông qua trận pháp đến thẳng cơ thể cô, hay đúng hơn là kén trùng bên trong tử cung cô.
Tín đồ áo xám thấy trận pháp thành công, hắn ngửa mặt cười man rợ:
“Hãy nhìn xem! Kén trùng đã tiếp nhận sự hy sinh của chúng ta! Ý Chí đang nhập thể! Người sẽ phá xác chào đời từ chính dục vọng của nhân loại thấp hèn nhất!”
Toàn bộ nơi này đã trở thành một lò luyện, khắp nơi đều là xác người, xác trùng cùng vô vàn vũng máu đang mất dần sắc màu khi nguyên khí bị rút ra. Trên bàn tế, Lý Uyển Như giãy giụa như bị nung chảy từ bên trong bởi luồng nguyên khí đậm đặc, mà sâu trong tử cung, một sinh linh mơ hồ đang cựa quậy...
Trên đài tế, Lâm Vũ đứng bất động, ánh mắt trống rỗng. Nhưng chỉ một khắc sau…
“ẦM!!”
Đôi mắt hắn co rút dữ dội, con ngươi có phần thanh tỉnh, tròng trắng bắt đầu lấn át đi màu đen tà dị. Sự tỉnh táo trào lên đại não hắn như nước vỡ đê.
“Ta… đang làm gì?”
Hắn thì thào, nhìn xuống đôi tay mình, đầy lớp vảy đen, cùng những vệt máu khô mà hắn đã giết hại biết bao nhiêu người trước đó còn vương lại.
Trước mắt hắn là Lý Uyển Như, thân thể trắng bệch, rên rỉ vì đau đớn, bụng phồng to, căng lên như một sản phụ đã mang thai sáu, bảy tháng, mạch máu nổi lên xanh tím dưới lớp da trắng ngần, nhiều bộ vị đỏ lên như bị nung chảy từ trong ra ngoài.
Trận văn đỏ máu vẫn đang sáng rực, nguyên khí xác trùng từ khắp nơi tiếp tục ùa vào tử cung cô.
“KHÔNG…!”
Lâm Vũ rống lên, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lẫn máu. Từ trí nhớ của mình, hắn biết, chính hắn là người gây ra thảm cảnh này của Lý Uyển Như. Tay phải của hắn, cánh tay đầy vảy trùng, mọc thêm đốt xương dị dạng, vung lên, chém xuống mặt đất.
ẦM!!
Cả tầng tế đàn chấn động. Trận văn truyền nguyên khí nứt ra như kính vỡ. Luồng khí đỏ rực đang tràn vào cơ thể Lý Uyển Như bị đứt đoạn, phôi trùng run rẩy rồi chìm xuống, không còn hút được nguyên khí. Bụng căng phồng của cô cũng xẹp đi phần nào.
Đám tín đồ đang quỳ liền tái mặt, kẻ đứng đầu thì gào rú ghê rợn vô cùng chói tai:
“NGƯƠI PHẢN BỘI TRÙNG THÁNH?!! NGƯƠI ĐÃ LÀ TRÙNG VƯƠNG, LÀ THUỘC HẠ THÂN TÍN CỦA NGÀI… VẬY MÀ NGƯƠI DÁM PHẢN…”
Không chờ hắn dứt câu, Lâm Vũ vọt tới như một cơn bão. Cánh tay vảy đen tung một chưởng, đánh vỡ ngực tên tín đồ, hất tung xác hắn vào vách đá.
Đám tín đồ lợi dụng trùng trong bí cảnh cùng năng lực trận pháp để bày ra cái bẫy rập khổng lồ, thực chất tu vi chẳng đáng là bao, chỉ lẹt đẹt Nhân cảnh tầng bốn, năm. Đứng trước mặt một Lâm Vũ mạnh mẽ vô song, chẳng khác nào là một tấm giấy rách.
Những kẻ còn lại cũng yếu ớt vô cùng, thêm nữa thể lực và tinh thần chúng như bị rút cạn vì phải duy trì trận pháp và khống chế đám dị nhân, căn bản không thể chống đỡ trước thế công của Lâm Vũ. Hắn chỉ cần vài cú vung tay là đã xé nát bọn chúng như giẻ rách.
Khung cảnh sào huyệt giờ chỉ còn tro tàn. Xác trùng, dị nhân, người sống – tất cả đã hóa máu thịt trong trận pháp. Chỉ còn hai người đứng đó: Lâm Vũ và Lý Uyển Như.
Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, khom người, ôm lấy Lý Uyển Như, bế xốc cô khỏi tế đàn, cô lúc này đã ngất lịm vì đau đớn, chỉ còn ngực và bụng phập phồng không ngừng.
“Không phải vì ngươi. Là vì ta… đã ngu xuẩn đẩy ngươi vào hoàn cảnh này. Ta… sẽ chịu trách nhiệm với chính tội nghiệt mình gây ra.”
Không chút chần chừ, hắn đạp vỡ tàn tích trận pháp, bế cô nhảy vào bóng tối, rời khỏi huyễn cảnh sào huyệt máu.
Bình luận facebook