• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 96: Trùng Mẫu

Sau gần nửa ngày băng qua địa hình hiểm trở, cuối cùng nhóm năm mươi người cũng đứng trước cửa hang sào huyệt trung tâm. Đây là một khe nứt khổng lồ chìm trong sương đen và khí mù đặc quánh, phả ra mùi hôi tanh như máu thịt mục rữa. Làn khí nguyên trùng nồng đậm đến mức khiến vài người có thể chất yếu phải nôn khan.

“Khó chịu quá… nơi này giống như một… tử huyệt.”

Một nữ tu sĩ thì thầm, đưa tay ôm ngực, cảm nhận từng nhịp tim đập nhanh như trống trận, ánh mắt hoảng loạn nhìn vào bóng tối hun hút bên trong.

“Chia nhóm! Ba người một tổ, một nhóm cảnh giới, một nhóm dò đường!”

Một kẻ đầu lĩnh quát to, ra hiệu cho thuộc hạ bày trận canh phòng. Có vẻ hắn rất nôn nóng muốn xâm nhập sào huyệt, thu về thành quả hấp dẫn nhất của kẻ đi đầu.

Khung cảnh nhốn nháo, kẻ sửa soạn vũ khí, người bàn tán chiến thuật. Lý Uyển Như đứng ngoài rìa, ánh mắt nhíu lại. Trong lòng cô có một cảm giác quái đản sự yên bình kéo dài quá lâu, chẳng giống như đây là sào huyệt trùng lớn nhất bí cảnh cả, không có lấy một con canh gác ngoài. Suốt dọc đường đi đội ngũ không hề tiếp nhận tràng cảnh chiến đấu nào, yên bình quá mức khiến lo lắng trong cô càng tăng lên.

Và rồi…
“Gíiiiiítttttttt!!!”

Tiếng gào xé toạc màn sương.

Từ bốn phía khe đá, đám dị nhân trùng hóa tràn ra như thuỷ triều đen đặc. Tay chân vặn vẹo, da thịt đầy mụn thịt mủ lở loét, ánh mắt không còn ý thức chỉ còn bản năng giết chóc và cắn nuốt.

“Không thể nào, chúng ta đã để người trinh sát và canh gác phía ngoài, làm sao chúng có thể bao vây chặt chẽ đến như vậy.”

“Bẫy… Đây là bẫy… để lừa tất cả chúng ta…”

Tiếng la hét vang vọng khắp khu đất trống. Vài người đứng ngoài rìa đã bị đám dị nhân kia tấn công, trực tiếp xé nát cơ thể của một Nhân cảnh cấp cao. Đám người này trải qua tình cảnh bị trùng khống chế, sức mạnh trở lên vượt trội so với trước, khiến tất cả nuốt nước bọt, run rẩy trong sợ hãi.

Lý Uyển Như lập tức lùi ra sau, kéo cả tên dong binh trẻ A Trung theo bước chân mình. Nhưng rồi… ánh mắt cô chợt đông cứng lại.

Cách đó không xa giữa bầy nhân loại điên cuồng là một cô gái trẻ mặc váy lam, phần ngực bị đâm xuyên qua, hạ thân bị gặm nhấm một cách nham nhở, đầy rẫy giòi bọ bò lúc nhúc. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp và bộ váy cao cấp cùng chất liệu với bộ cô đang mặc khiến Lý Uyển Như nhận ra ngay lập tức. Đây chính là vị tiểu thư đã chết trước đó, chính tay cô và Lâm Vũ đã chôn xác nàng, cô cũng cướp lấy hành lý của nàng để sử dụng mà.

Không chỉ vậy. Một góc khác, một tên tán tu từng bị Lý Uyển Như dùng kiếm chém đứt cổ, máu phun xối xả khi hắn dám dàn cảnh vây giết cô và Lâm Vũ, giờ đây đang lảo đảo bước tới đầu ngoẹo sang một bên như sắp rơi xuống, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, tay vẫn siết chặt vũ khí.

“Không… đây không phải là phục sinh, mà là…”

“Khống Thi Trùng.”

Một tiếng thì thầm vang lên trong tâm trí. Hoan, linh hồn ẩn trong dấu ấn dục vọng của cô, lẩm bẩm:

“Thứ trùng chỉ ký sinh trên xác chết, chiếm quyền điều khiển tứ chi, miễn là chưa tan xác, chúng vẫn còn chiến đấu được.”

Lý Thanh Lam là đệ tử cấp cao của Bách Thú môn, nàng cũng nhận ra điều dị thường. Liền thét lớn, rút kiếm lao lên:

“Chết thì phải chết cho sạch! Đừng để bị bọn chúng làm rối trí!”

Kiếm khí xoẹt ngang, chặt phăng một tên dị nhân mặc quần áo của Bách Thú môn, hiển nhiên hắn chính là đồng môn, là sư huynh đệ của nàng.

Không ai dám chần chừ nữa. Trận chiến ngay lập tức mở ra. Trong tiếng gào thét và vỡ vụn của vũ khí, những xác chết đã từng là đồng bạn, người yêu, sư huynh, sư tỷ… từng người một tiến lên, câm lặng, nhưng mãnh liệt, như thể bị dục vọng nào đó điều khiển tận sâu trong cốt tủy.

Lý Uyển Như lùi lại, tay cầm kiếm giương ra trước mặt, cố gắng bảo vệ bản thân. A Trung đứng bên cạnh, thấy tràng cảnh kinh khủng, liền run rẩy nói, dẫu sao hắn còn quá trẻ, chưa thể quen với tràng chém giết khủng bố này:

“Lý đại nhân… chúng ta không thể đánh lâu… nếu giết không triệt để… chúng cứ đứng lên tiếp…”

“Ta biết.”

Giọng cô lạnh băng.

“Chuẩn bị lùi vào hang. Nếu đây là sào huyệt của Trùng Mẫu, đám trùng cấp thấp sẽ không dám mạo phạm mà tiến vào. Lúc ấy nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt đi phần nào.”

Lý Uyển Như đưa ra quyết định của bản thân, vượt vòng vây quá nguy hiểm, cô không nghĩ rằng mình có thể vượt qua được mấy trăm kẻ đông nghịt trước mắt.

Mắt Lý Uyển Như đảo quanh, liền thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh không cao lớn nhưng dũng mãnh vô song, một đao vung lên lập tức giết chết tên nam nhân trước mắt. Hắn rít lớn, như thể ra lệnh cho đồng bọn, tất cả đám dị nhân kia như phát cuồng, lao vào tất công hung mãnh hơn. Đó chính là Lâm Vũ đang bị trùng hóa, cơ thể hắn mọc ra càng nhiều vảy hơn, sức mạnh cũng kinh khủng hơn trước rất nhiều.

Mặc kệ hắn, Lý Uyển Như liền xoay người, phi thân lao tới sào huyệt. Nhiều kẻ cũng có phán đoán tương tự, chuyển hướng đến với sào huyệt ẩm ướt, bốc mùi kinh tởm kia. Chỉ cần giết được Trùng Mẫu, nhất định đám trùng này sẽ mất đi khống chế, chỉ còn là con mồi yếu ớt cho đám dong binh, đệ tử tông môn này thỏa sức chém giết.

Lý Thanh Lam mắt đỏ rực, không ngừng chém giết, số lượng dị nhân chết dưới kiếm nàng đã lên tới hai chữ số. Đôi tay mỏi nhừ khi chém qua lớp giáp cứng, càng lúc càng chậm dần nhưng nàng vẫn không dừng lại, cố gắng tìm kiếm những kẻ mang áo, ký hiệu của Bách Thú Môn, muốn giải thoát đồng môn khỏi sự kiểm soát của đám trùng kinh tởm.

Sức lực đã cạn, nàng không thể vung kiếm nổi nữa, kiếm cắm xuống mặt đất, cả người dựa vào mà thở hồng hộc. Từng giọt mồ hôi chảy trên gương mặt suy yếu khiến giờ đây trông cô thảm thương vô cùng.

“Ha… ha… các huynh đệ, các tỷ muội. Ta đã cố hết sức rồi, chắc ta cũng sẽ đi theo mọi người thôi.”

Lý Thanh Lam thầm nghĩ, lần nữa rút kiếm ra, toan tự sát bằng cách chém đầu mình. Nàng không muốn bị trùng điều khiển, không muốn trở thành những xác sống chỉ biết cắn nuốt máu thịt.

Bất chợt, một quyền cực nhanh đánh lên ngực nàng, cắt đứt ý đinh tự sát. Lý Thanh Lam văng lên, ngã xuống rất mạnh khiến cơ thể nàng run lên vì đau. Kẻ đó bước đến, vác nàng lên vai, nói với giọng khản đặc, đứt quãng như nhẩm lại mệnh lệnh:

“Nam… nhân thì… giết… nữ nhân bắt … sống… tất cả là vì Trùng… Thánh… Chúng ta… sẽ… hồi sinh… ngài.”

Trong khi bên ngoài là địa ngục trùng trùng tử khí và thịt nát, thì bên trong sào huyệt lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Cửa hang như lối vào địa ngục, càng đi sâu, hơi ẩm và mùi tanh tưởi của huyết nhục phân hủy càng dày đặc, đến mức từng hơi thở như dính lại trong phổi. Ánh sáng đỏ lập lòe từ các tinh thể giống như xác trùng cắm sâu vào vách động, tạo nên một không gian quái dị tràn đấy khí tức tử vong nhưng lại cũng chứa đầy sinh cơ.

Từng mảng mô thịt khổng lồ phủ khắp hang, đập phập phồng như đang thở. Nơi đây, sào huyệt trùng trung tâm, là nơi sinh sản của tất cả đám trùng trong bí cảnh.

Càng đi vào sâu, hang động càng lớn hơn, không như các tổ trùng khác mạng lưới dày đặc, tổ trùng này cực kỳ ít phân nhánh, chỉ thoáng chốc, đoàn người của Lý Uyển Như đã đi tới sâu cùng của sào huyệt. Đứng trước cửa một gian phòng đá rộng mênh mông, nhây nhớt từng đống máu thịt vương vãi cùng vô số quả trứng đủ loại sắc màu đang rung lên từng nhịp, khiến người nhìn vào chỉ thấy buồn nôn vô cùng.

Giữa căn phòng, một sinh vật to lớn đang đung đưa thân hình khổng lồ trong một chiếc tổ làm bằng lớp màng nhầy phủ đầy trứng. Một khí thể kinh khủng được nó tỏa ra, lớn hơn bất cứ con trùng nào khác. Đám người Lý Uyển Như cảm nhận được một sự áp bách đè nén, đây là áp lực từ cảnh giới chênh lệnh.

Con trùng này chính là cảnh giới Địa Cảnh. Đây chính là nguyên thú trùng to nhất mà nhóm từng gặp, nó còn được gọi là Trùng Mẫu.

Nó không di chuyển nhiều, chủ yếu chỉ biết đẻ trứng liên tục. Tuy khả năng chiến đấu không thể sánh bằng các nguyên thú khác nhưng thân thể nó to lớn dị dạng, lớp giáp cứng như vỏ thép, toàn thân sần sùi những u nang sắp nở. Dù cho không di chuyển thì từng cử động của nó làm nền đất rung chuyển như thể cả lòng đất đang thở.

Lý Uyển Như hít sâu, mắt dán chặt vào con Trùng Mẫu:

“Cơ thể nó là tấm bình phong bảo vệ toàn bộ trứng. Chỉ cần nó sống, bầy trùng sẽ còn tăng lên mãi.”

Bất chợt, nó gầm lên, hàm răng lởm chởm tách ra, và rồi…

“Cẩn thận! Nó chuẩn bị phun…” Một gã to lớn hét lên cảnh báo.

PHỤT!!

Một cột lửa nguyên khí bùng nổ thẳng từ miệng nó. Ngọn lửa pha lẫn khí độc và mùi thối rữa bắn về phía nhóm Lý Uyển Như như một con rồng trỗi dậy trong hỏa ngục. Cả sàn đá chảy nhão, cháy loét từng mảng, một gã tu sĩ bị đốt trúng nửa người, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi toàn thân cháy đen, ngã gục xuống như một khúc than sống.

“Cúi xuống, tách nhau ra! Đừng để lửa bén vào người!”

Lý Uyển Như gào lên giữa hỗn loạn, tay cô nắm chặt thanh kiếm, chân như đạn pháo bắn thẳng về phía Trùng Mẫu, thanh kiếm lóe sáng vì nguyên lực đã được tích tụ trước đó, như một tia chớp nhắm thẳng người của nó.

Nhưng chẳng hiệu quả chút nào, một kích toàn lực của Lý Uyển Như chỉ đánh bong một chiếc vảy của nó. Trùng Mẫu gầm rống vì đau đớn, mỗi lần há miệng là một cơn địa ngục phun trào. Lửa, khói và dịch trùng thi nhau tuôn ra, đốt cháy những xác trứng chưa nở và thức tỉnh những con trùng con quái dị. Bầy trùng nhỏ, mang hình thù biến dạng, chân dài như kim sắt, miệng cắn rứt như khoan điện lao ra như lốc xoáy.

Một tên đệ tử tông môn bị trùng con nhào tới, ngã nhào giữa sân. Tiếng hắn gào thét vọng lên khi từng con trùng bám lên cơ thể, gặm thịt sống từng mảng. Đồng đội kéo hắn dậy, nhưng chỉ lôi được một cái xác không còn mặt người.

“Chúng ta không phá nổi lớp giáp đó!”

A Trung thở dốc, tay cầm rìu đã sứt mẻ, máu đổ từ trán xuống mờ cả mắt.

“Mỗi nhát chém chỉ để lại vết xước... chúng ta đang tự sát!”

Giữa lúc tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc, một giọng cười khàn khàn vang lên từ phía sau:

“Ha… cần một vụ nổ chứ gì?”

Tên dong binh già, một gã chuyên về thuốc nổ tự chế, đầu đầy băng vải, cười như điên. Từ trong bao lỉnh kỉnh của hắn, gã lôi ra những túi vải nhồi đầy thứ bột đen sền sệt, quấn kíp nổ thủ công. Hắn nhắm vào phía bụng dưới của Trùng Mẫu, rồi hét lớn:

“CHỜ KHI NÓ PHUN LỬA! MƯỢN LỬA CỦA NÓ ĐỂ ĐỐT NÓ!”

Hắn quăng cả đống thuốc nổ ra trước, rải rác ngay dưới cái bụng tròn căng của Trùng Mẫu. Ngay sau đó, như thể số phận gật đầu, Trùng Mẫu ngẩng cổ lên, há miệng rống lớn:

PHỤTTTT!!

Lửa tràn ra, bén vào đống thuốc ngay tức khắc.

ẦM—!!!

Một tiếng nổ long trời. Lửa và khói bùng lên, cuộn thành xoáy, đốt cháy hàng loạt trứng, trùng con và cả thân dưới Trùng Mẫu. Lực nổ làm nó chấn động dữ dội, hất ngược người, để lộ phần bụng dưới sưng mọng, đang bốc khói. Nó rít lên khiến toàn trường chói tai vô cùng, ôm đầu thở dốc trước âm thanh kinh khủng ấy.

Bất chợt, một bóng người lao vút khỏi đội hình, Lý Uyển Như nhận ra hắn, đó chính làm một kẻ Nhân cảnh tầng tám, thân hình như báo săn, tay cầm thương dài đã mòn lưỡi. Gã đạp lên một bệ đá, rồi bật người như tên bắn, lao thẳng về phía bụng trùng.

“PHẬP!”

Mũi thương rực sáng giữa khói lửa, đâm xuyên lớp mô đỏ nhầy dưới bụng Trùng Mẫu. Âm thanh như một quả dưa bị đâm nát, rồi tiếng gầm của Trùng Mẫu vang dội khắp hang động, chấn động đến tận xương sống. Từ miệng vết thương, dịch trùng, máu trùng bắn lên thành vòi, bắn lên cánh tay của tên Nhân cảnh tầng tám kia, lập tức tay hắn bốc khói nghi ngút cùng tiếng xì xèo như bị ăn mòn.

Trùng Mẫu quằn quại, thân thể khổng lồ rung lên lần cuối, dịch trùng phun ra tung tóe rồi rụp xuống, một khối thịt khổng lồ không còn sức sống, phủ lên xác trứng đang cháy và những con trùng con vẫn chưa kịp trưởng thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom