hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 95: Đội ngũ tạm bợ
Lý Uyển Như cố gắng trốn tránh chiến trường, cúi thật thấp người để di chuyển, nhưng dường như đám người điên kia không để tâm đến cô, chỉ chăm chăm vào việc săn giết các loài trùng khác, thậm chí nhiều cuộc chiến nổ ra giữa họ để thôn phệ lẫn nhau.
Cô lách người qua xác trùng và xác người chất đống, cố gắng vào sâu khu vực núi non trùng điệp. Mục tiêu của Lý Uyển Như là tìm kiếm một hang động nào đó đủ an toàn, cố gắng sống sót qua chuỗi ngày hiểm nguy này.
Đây là khu vực ngổn ngang vách đá khô cằn, một vài ngọn núi thi thoảng phụt lên chút dung nham nóng cháy, nhe thể một con cự long đang say giấc vậy.
Khi đang lần theo một lối đá hẹp, cô bất chợt nghe thấy tiếng người. Không phải tiếng hét hay tiếng cười man dại, mà là tiếng rì rầm, tiếng rên đau và cả tiếng kim loại va chạm khe khẽ.
Nhân ra đây là âm thanh do người phát ra, Lý Uyển Như dừng lại, nấp sau một tảng đá, quan sát một cách cẩn trọng.
Trong một hang động tự nhiên không quá sâu, một nhóm hơn mười người đang tụ tập. Một số đang băng bó cho kẻ bị thương, một số khác canh gác. Trông họ mệt mỏi, nhưng không hoảng loạn.
Lý Uyển Như thận trọng bước ra, giọng nói trầm thấp, không mang địch ý:
"Ta không bị trùng ký sinh. Không điên. Chỉ tìm chỗ trú ẩn."
Cả nhóm lập tức phản ứng. Một người nhấc đao lên thủ thế. Nhưng khi ánh lửa chiếu vào gương mặt cô, vài kẻ sững lại. Một thanh niên mặc áo giáp nhẹ ngập ngừng:
"Khoan đã... cô là... Phó đoàn của Thôn Thiên Đoàn?"
Một người lớn tuổi hơn cau mày:
"Lý Uyển Như?"
Cô không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Dù áo rách máu loang, nhưng khí chất sắc bén cùng chút khí thế của người cầm quyền vẫn không thể giấu được.
Một gã tu sĩ đứng dậy, áo bào màu đỏ rách tả tơi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Hắn không vòng vo, nói:
“Bọn ta không có người lãnh đạo. Mỗi người đều có sức mạnh, nhưng phân tán thì sớm muộn cũng sẽ chết. Nếu Lý cô nương đồng ý gia nhập, chúng ta có thể lập một tổ đội cố định. Tất cả ở đây đều từ Nhân cảnh tầng sáu đến bảy, đủ sức chống lại bọn trùng hóa điên loạn nếu phối hợp tốt.”
Một kẻ khác xen vào, giọng không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận:
“Phó đoàn Thôn Thiên có kinh nghiệm sinh tồn và chiến đấu. Cô gia nhập, tỉ lệ sống sót của chúng ta sẽ cao hơn.”
Phần lớn người đều tán thành việc Lý Uyển Như gia nhập, chỉ có một người tỏ thái độ ngay tức khắc:
“Ta không đồng ý!”
Tất cả ảnh mắt đổ dồn vào kẻ vừa nói, đó là một cô gái dáng vẻ gầy gò, trên ngực đeo ký hiệu của Bách Thú môn. Nàng bước ra, nói với giọng thanh thúy như chuông bạc:
“Thôn Thiên đoàn trực thuộc Liệp Sát tông, đều là những kẻ máu lạnh vô cùng. Lý cô nương đây là phó đoàn của Thôn Thiên, tuyệt đối là kẻ đáng sợ, ta không đồng ý một mầm mống nguy hiểm như vậy tham dự. Ả có khi còn nguy hiểm hơn cả đám trùng và kẻ điên ngoài kia.”
Tu sĩ áo đỏ nheo mắt, dường như mất kiên nhẫn với nàng:
“Lý Thanh Lam tiểu thư, ngươi phải hiểu rằng hiện tại có thêm người là thêm trợ lực, ta biết hai tông môn các ngươi có thù oán, nhưng nếu bây giờ những kẻ sống sót như chúng ta mà không đoàn kết thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
“Lý phó đoàn có kinh nghiệm quản lý và chiến đấu, tuyệt đối là trợ lực mạnh nhất của chúng ta, ngươi muốn sống sót thì tốt nhất buông bỏ ân oán đi.”
Lý Thanh Lam nghe vậy, cũng không phản đối nữa, chỉ có chút hậm hực, ngồi xuống tiếp tục băng bó cho người bên cạnh.
Lý Thanh Lam là người của Bách Thú môn, năm xưa chính nàng đã lên kế hoạch tập kích chuyến vận hàng của Ngụy Doãn, khiến hai phân đội dưới trướng hắn tổn thất nặng nề. Vốn nàng đã có thể mượn nhờ Phá Cảnh Đan để đột phá tới Địa cấp nhưng vì nhiệm vụ thất bại, như tạo một bóng ma trong người vị đệ tử kiêu ngạo này.
Trong lúc mượn dược lực đột phá cảnh giới, Lý Thanh Lam đã xảy ra sơ suất nghiêm trọng, dẫn đến dược lực bạo phát, gây tổn thương vĩnh viễn cho đan điền của nàng, tu vi cũng sụ giảm từ Nhân cảnh tầng tám xuống tầng bảy.
Bí cảnh này mở ra chính là hy vọng cho con đường tu luyện của nàng, Đan Điền trùng có thể chữa trị triệt để đan điền của nàng, giúp nàng có cơ hội trở thành Địa cấp mà không phải mất vài chục năm để đan điền hồi phục.
Lý Uyển Như cười khẽ, dường như ban nãy cô không phải là nhân vật chính trong cuộc tranh cãi vậy. Liền nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy trong hành lý của Lâm Vũ ra bình thuốc trị thương ném cho mấy người kia. Bản thân gia nhập, tốt nhất nên có chút quà gặp mặt, là người nắm quyền và quen thuộc việc ngoại giao, cô đã quá hiểu cách để tạo thiện cảm cho đối phương.
“Các ngươi ai có Dẫn Nguyên Bút? Ta có thể khắc một trận pháp che giấu, đảm bảo chút an toàn, tránh cho nguy cơ bị tập kích.”
Một dong binh lớn tuổi mắt sáng lên, liền lấy ra một cây bút hình dương vật đưa cho cô, đi kèm với hai cục nguyên thạch ảm đạm sắp cạn kiệt nguyên khí. Hắn nói:
“Không ngờ Lý tiểu thư lại am hiểu trận pháp, có ngươi gia nhập chắc chắn chúng ta sẽ sống sót.”
Lý Uyển Như nhẹ gật đầu, vén tóc mai vướng trên má ra sau tai, ánh mắt sắc lạnh như nước hồ sâu không gợn sóng. Dáng người cô uyển chuyển bước về phía cửa động, nơi có một vách đá phẳng tương đối. Khi cô ngồi xuống, bắt đầu khắc lên đó những đường nét trận văn bằng Dẫn Nguyên Bút, mọi người phía sau không khỏi liếc nhìn.
Từng đường nét mềm mại của cô như tan hòa cùng nguyên khí từ nguyên thạch. Mỗi chuyển động nơi cổ tay thon dài, mỗi cái nghiêng đầu tập trung, đều mang theo một sức hút kỳ lạ, không phải kiểu mê hoặc trần tục, mà là thứ uy thế kết hợp giữa sắc đẹp và khí chất, một sức quyến rũ mê người từ bản năng, khiến người ta vừa muốn ngắm nhìn, vừa tự cảm thấy không dám lại gần.
Một vài người đàn ông trẻ tuổi vội quay mặt đi, nét mặt có phần ngượng ngùng. Một người lẩm bẩm:
“Chỉ là khắc trận pháp thôi… sao lại khiến người ta hồi hộp thế này…”
Phía bên kia, Lý Thanh Lam liếc nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt đầy phức tạp. Cô ta thấp giọng cười lạnh, nói khẽ với người bên cạnh:
“Hừ, mỹ nhân mà biết trận pháp, lại là phó đoàn Thôn Thiên… Đúng là muốn nổi bật ở đâu cũng dễ thôi.”
Người kia định đáp lại nhưng chỉ cười trừ, không dám góp lời.
Khoảng thời gian sau đó trôi qua trong im lặng căng thẳng. Khi hai viên nguyên thạch tan vỡ thành bụi, trận văn phát sáng lên ánh bạc nhạt, hòa vào vách đá rồi biến mất.
Lý Uyển Như đứng dậy, phủi bụi đá khỏi đầu gối, bình thản nói:
“Ít nhất trong vài canh giờ tới, đám trùng và dị nhân sẽ không dễ tìm ra nơi này.”
Dù không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi rõ rệt, vừa kính nể, vừa dè chừng, và một chút gì đó khó diễn tả thành lời.
…
Hai ngày sau cuộc thảm sát, thế giới trong bí cảnh như chìm vào tĩnh lặng. Đám trùng dần rút đi, những tiếng gào thét, cắn xé suốt một thời gian dài cuối cùng cũng biến mất, để lại chỉ là mùi hôi thối và xác thối rữa ngập tràn trong từng ngóc ngách.
Trong hang động nơi Lý Uyển Như và nhóm người trú ẩn, không khí căng thẳng dịu lại đôi chút. Họ thay phiên canh gác, thu thập thức ăn, nước uống và chăm sóc người bị thương. Nhiều kẻ nhanh nhạy đi ra xa hơn để thu thập thêm tin tức về đám trùng hay những người còn sống sót.
Lý Uyển Như tuy không nói nhiều nhưng từng hành động đều toát lên một vẻ bình thản quyến rũ đến khó chịu. Khi bước qua, tay áo mỏng nhẹ lướt qua bả vai ai đó, hay đơn giản chỉ là nghiêng người rót nước, cũng khiến mấy người đàn ông vô thức nín thở, nhìn chỗ khác. Họ biết rõ đây không phải lúc để nghĩ đến nữ sắc nhưng thân thể lại không nghe lời.
Có lẽ chính vì vậy mà vào đêm thứ hai, một trong số những dong binh trẻ tuổi tên A Trung, một gã trầm lặng nhưng có trực giác sắc bén đã bị Lý Uyển Như quyến rũ. Không phải bằng công pháp hay thủ đoạn gì đặc biệt, mà đơn giản chỉ là ánh mắt ngập ngừng, giọng nói mềm mỏng giữa đêm tĩnh lặng.
Chỉ một đêm với người phụ nữ quyến rũ này khiến hắn không thể dứt ra được, chỉ cần nghĩ đến tiếng rên khẽ từ cánh môi hồng khẽ mở của cô, mùi hương dịu nhẹ nhưng có thể đốt cháy lên dục vọng của hắn. Chưa kể bầu vú to căng tròn cùng nhũ hoa hồng hào khiến hắn chẳng còn suy nghĩ được nhiều.
Cảm giác được hoan hảo với Lý Uyển Như chính là niềm vinh hạnh của hắn, A Trung bất giác trở nên mê muội cô, trở thành một quân cờ trong tay người phụ nữ này.
Khi hai ngày yên tĩnh trôi qua mà không có thêm cuộc tập kích nào, sự hoài nghi dần nhường chỗ cho hy vọng. Đám người sống sót tụ tập thành nhóm, bàn bạc với nhau trong ánh lửa leo lét nơi hang đá khô cằn. Ai cũng biết thời gian yên bình trong bí cảnh là thứ xa xỉ và cũng ngắn ngủi.
“Có thể... đám trùng đã rút lui hết?” một người nói khẽ.
“Ngay cả đám người điên kia cũng biến mất tất cả, phải chăng họ đã tự giết chết lẫn nhau, chẳng còn kẻ nào sống sót?”
Suy đoán của người kia khiến tất cả bất giác nở nụ cười, nếu như vậy thì thật sự quá tốt, dẫu sao đánh với mấy con trùng vẫn thoải mái hơn chiến đấu với đám dị nhân kia.
Chính trong lúc này, một người khác đề xuất:
"Tiến sâu hơn, đến trung tâm bí cảnh!"
Trung tâm là nơi được lời đồn cho là có tồn tại đan điền trùng, chính là thứ truy cầu của tất cả người nơi đây, một vật có thể giúp người ta tạo dựng đan điền, một bước ngoặt để vượt qua giới hạn của phàm nhân.
Lý Uyển Như, ngồi dựa bên vách đá, ánh mắt u trầm sau làn tóc đen như suối, lên tiếng:
“Chưa có gì chứng minh đám trùng đã biến mất hoàn toàn. Nếu cứ thế mà xông vào giữa hang ổ của chúng, chẳng khác gì tự sát.”
Mọi người lặng đi trong chốc lát. Nhưng rồi một giọng nói sắc như dao cắt vang lên:
“Tự sát? Hay là không dám đi?”
Lý Thanh Lam thân mặc áo giáp nhẹ nhiều chỗ đã vỡ nát, đôi mắt sắc lạnh quét qua Lý Uyển Như, mỉm cười châm chọc:
“Nghe nói ngươi là phó đoàn Thôn Thiên, nhưng lại chỉ biết chui rúc trong hang sợ hãi hay sao? Đan điền trùng chính là cơ hội để thay đổi vận mệnh, ai không dám đi thì cứ ở lại mà chờ chết đi.”
Không ít người bị lời lẽ đó kích động. Với những tu sĩ nhân cảnh không có đan điền, sống cả đời như phàm nhân nâng cấp, đan điền trùng quả thật là thứ dụ dỗ chết người. Dù là hư ảo, họ cũng không cam tâm bỏ qua.
Lý Uyển Như nhắm mắt một lát rồi chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt cô quét qua từng người, nụ cười mơ hồ như thật như giả:
“Được thôi. Nếu đã quyết, ta sẽ đi cùng. Nhưng nếu có kẻ chết oan, ta không chịu trách nhiệm.”
Cuối cùng cả nhóm lên đường hướng tới phía trung tâm. Trên lối đi qua những khe núi gồ ghề, vách đá cháy sém bởi dung nham, họ gặp thêm vài nhóm sống sót lẻ loi. Một số bị thương, một số gần như hoảng loạn, nhưng vẫn còn sống.
Sau khi hợp lại, quân số của họ tăng lên khoảng năm mươi người, một con số vừa đủ để tự tin để chống lại bất cứ sự nguy hiểm nào. Một nhóm toàn nhân cảnh tầng sáu, bảy, có vài người còn đạt tới tầng tám. Đây tuyệt đối là một thế lực hủy diệt, đám người có khả năng đánh ngang ngửa với đội quân được tạo từ tất cả phân đội thuộc hệ chiến đấu và dự bị của Thôn Thiên đoàn.
Trong đó, một nhóm từng lén trinh sát khu vực trung tâm cho biết: sào huyệt của Trùng Mẫu nằm cách nơi này chỉ vài dặm. Đó là khu vực tựa như một lòng chảo sâu khổng lồ, đầy những khe nứt và ổ trứng bốc khói. Nhưng chưa ai dám đến gần vì nơi đó có khí tức rất tà dị, nồng nặc khí tức nguy hiểm chết người.
Càng đến gần, nỗi bất an trong lòng Lý Uyển Như càng lớn dần, khả năng cảm nhận nguy hiểm của cô đã tăng dần theo từng trận chiến, giờ đây cô cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, cảnh báo hành động tiến tới trung tâm là hành động ngu xuẩn đến nhường nào.
Lý Uyển Như sợ hãi nhưng cô biết nếu mình lùi lại, sinh tồn một mình cũng nguy hiểm chẳng kém, chỉ có đi cùng đoàn thể mới tăng thêm tỉ lệ sống sót của cô. Một tay cô nắm chặt thanh kiếm nhặt được, một tay kiểm tra lại từng túi đeo trên người, bao gồm thuốc chữa thương, thuốc giải độc, bom khói mù, vài thanh ám khí và thanh dao găm sắc nhọn.
Tất nhiên đó đều là đồ mà Lâm Vũ để lại, cô biết bản thân nợ hắn hai lần mạng sống, lần này nợ thêm các vật dụng chính là nợ chồng nợ, nếu như không thể trả hết thì cảm giác trong lòng Lý Uyển Như sẽ rất khó chịu.
Cô lách người qua xác trùng và xác người chất đống, cố gắng vào sâu khu vực núi non trùng điệp. Mục tiêu của Lý Uyển Như là tìm kiếm một hang động nào đó đủ an toàn, cố gắng sống sót qua chuỗi ngày hiểm nguy này.
Đây là khu vực ngổn ngang vách đá khô cằn, một vài ngọn núi thi thoảng phụt lên chút dung nham nóng cháy, nhe thể một con cự long đang say giấc vậy.
Khi đang lần theo một lối đá hẹp, cô bất chợt nghe thấy tiếng người. Không phải tiếng hét hay tiếng cười man dại, mà là tiếng rì rầm, tiếng rên đau và cả tiếng kim loại va chạm khe khẽ.
Nhân ra đây là âm thanh do người phát ra, Lý Uyển Như dừng lại, nấp sau một tảng đá, quan sát một cách cẩn trọng.
Trong một hang động tự nhiên không quá sâu, một nhóm hơn mười người đang tụ tập. Một số đang băng bó cho kẻ bị thương, một số khác canh gác. Trông họ mệt mỏi, nhưng không hoảng loạn.
Lý Uyển Như thận trọng bước ra, giọng nói trầm thấp, không mang địch ý:
"Ta không bị trùng ký sinh. Không điên. Chỉ tìm chỗ trú ẩn."
Cả nhóm lập tức phản ứng. Một người nhấc đao lên thủ thế. Nhưng khi ánh lửa chiếu vào gương mặt cô, vài kẻ sững lại. Một thanh niên mặc áo giáp nhẹ ngập ngừng:
"Khoan đã... cô là... Phó đoàn của Thôn Thiên Đoàn?"
Một người lớn tuổi hơn cau mày:
"Lý Uyển Như?"
Cô không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Dù áo rách máu loang, nhưng khí chất sắc bén cùng chút khí thế của người cầm quyền vẫn không thể giấu được.
Một gã tu sĩ đứng dậy, áo bào màu đỏ rách tả tơi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Hắn không vòng vo, nói:
“Bọn ta không có người lãnh đạo. Mỗi người đều có sức mạnh, nhưng phân tán thì sớm muộn cũng sẽ chết. Nếu Lý cô nương đồng ý gia nhập, chúng ta có thể lập một tổ đội cố định. Tất cả ở đây đều từ Nhân cảnh tầng sáu đến bảy, đủ sức chống lại bọn trùng hóa điên loạn nếu phối hợp tốt.”
Một kẻ khác xen vào, giọng không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận:
“Phó đoàn Thôn Thiên có kinh nghiệm sinh tồn và chiến đấu. Cô gia nhập, tỉ lệ sống sót của chúng ta sẽ cao hơn.”
Phần lớn người đều tán thành việc Lý Uyển Như gia nhập, chỉ có một người tỏ thái độ ngay tức khắc:
“Ta không đồng ý!”
Tất cả ảnh mắt đổ dồn vào kẻ vừa nói, đó là một cô gái dáng vẻ gầy gò, trên ngực đeo ký hiệu của Bách Thú môn. Nàng bước ra, nói với giọng thanh thúy như chuông bạc:
“Thôn Thiên đoàn trực thuộc Liệp Sát tông, đều là những kẻ máu lạnh vô cùng. Lý cô nương đây là phó đoàn của Thôn Thiên, tuyệt đối là kẻ đáng sợ, ta không đồng ý một mầm mống nguy hiểm như vậy tham dự. Ả có khi còn nguy hiểm hơn cả đám trùng và kẻ điên ngoài kia.”
Tu sĩ áo đỏ nheo mắt, dường như mất kiên nhẫn với nàng:
“Lý Thanh Lam tiểu thư, ngươi phải hiểu rằng hiện tại có thêm người là thêm trợ lực, ta biết hai tông môn các ngươi có thù oán, nhưng nếu bây giờ những kẻ sống sót như chúng ta mà không đoàn kết thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
“Lý phó đoàn có kinh nghiệm quản lý và chiến đấu, tuyệt đối là trợ lực mạnh nhất của chúng ta, ngươi muốn sống sót thì tốt nhất buông bỏ ân oán đi.”
Lý Thanh Lam nghe vậy, cũng không phản đối nữa, chỉ có chút hậm hực, ngồi xuống tiếp tục băng bó cho người bên cạnh.
Lý Thanh Lam là người của Bách Thú môn, năm xưa chính nàng đã lên kế hoạch tập kích chuyến vận hàng của Ngụy Doãn, khiến hai phân đội dưới trướng hắn tổn thất nặng nề. Vốn nàng đã có thể mượn nhờ Phá Cảnh Đan để đột phá tới Địa cấp nhưng vì nhiệm vụ thất bại, như tạo một bóng ma trong người vị đệ tử kiêu ngạo này.
Trong lúc mượn dược lực đột phá cảnh giới, Lý Thanh Lam đã xảy ra sơ suất nghiêm trọng, dẫn đến dược lực bạo phát, gây tổn thương vĩnh viễn cho đan điền của nàng, tu vi cũng sụ giảm từ Nhân cảnh tầng tám xuống tầng bảy.
Bí cảnh này mở ra chính là hy vọng cho con đường tu luyện của nàng, Đan Điền trùng có thể chữa trị triệt để đan điền của nàng, giúp nàng có cơ hội trở thành Địa cấp mà không phải mất vài chục năm để đan điền hồi phục.
Lý Uyển Như cười khẽ, dường như ban nãy cô không phải là nhân vật chính trong cuộc tranh cãi vậy. Liền nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy trong hành lý của Lâm Vũ ra bình thuốc trị thương ném cho mấy người kia. Bản thân gia nhập, tốt nhất nên có chút quà gặp mặt, là người nắm quyền và quen thuộc việc ngoại giao, cô đã quá hiểu cách để tạo thiện cảm cho đối phương.
“Các ngươi ai có Dẫn Nguyên Bút? Ta có thể khắc một trận pháp che giấu, đảm bảo chút an toàn, tránh cho nguy cơ bị tập kích.”
Một dong binh lớn tuổi mắt sáng lên, liền lấy ra một cây bút hình dương vật đưa cho cô, đi kèm với hai cục nguyên thạch ảm đạm sắp cạn kiệt nguyên khí. Hắn nói:
“Không ngờ Lý tiểu thư lại am hiểu trận pháp, có ngươi gia nhập chắc chắn chúng ta sẽ sống sót.”
Lý Uyển Như nhẹ gật đầu, vén tóc mai vướng trên má ra sau tai, ánh mắt sắc lạnh như nước hồ sâu không gợn sóng. Dáng người cô uyển chuyển bước về phía cửa động, nơi có một vách đá phẳng tương đối. Khi cô ngồi xuống, bắt đầu khắc lên đó những đường nét trận văn bằng Dẫn Nguyên Bút, mọi người phía sau không khỏi liếc nhìn.
Từng đường nét mềm mại của cô như tan hòa cùng nguyên khí từ nguyên thạch. Mỗi chuyển động nơi cổ tay thon dài, mỗi cái nghiêng đầu tập trung, đều mang theo một sức hút kỳ lạ, không phải kiểu mê hoặc trần tục, mà là thứ uy thế kết hợp giữa sắc đẹp và khí chất, một sức quyến rũ mê người từ bản năng, khiến người ta vừa muốn ngắm nhìn, vừa tự cảm thấy không dám lại gần.
Một vài người đàn ông trẻ tuổi vội quay mặt đi, nét mặt có phần ngượng ngùng. Một người lẩm bẩm:
“Chỉ là khắc trận pháp thôi… sao lại khiến người ta hồi hộp thế này…”
Phía bên kia, Lý Thanh Lam liếc nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt đầy phức tạp. Cô ta thấp giọng cười lạnh, nói khẽ với người bên cạnh:
“Hừ, mỹ nhân mà biết trận pháp, lại là phó đoàn Thôn Thiên… Đúng là muốn nổi bật ở đâu cũng dễ thôi.”
Người kia định đáp lại nhưng chỉ cười trừ, không dám góp lời.
Khoảng thời gian sau đó trôi qua trong im lặng căng thẳng. Khi hai viên nguyên thạch tan vỡ thành bụi, trận văn phát sáng lên ánh bạc nhạt, hòa vào vách đá rồi biến mất.
Lý Uyển Như đứng dậy, phủi bụi đá khỏi đầu gối, bình thản nói:
“Ít nhất trong vài canh giờ tới, đám trùng và dị nhân sẽ không dễ tìm ra nơi này.”
Dù không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi rõ rệt, vừa kính nể, vừa dè chừng, và một chút gì đó khó diễn tả thành lời.
…
Hai ngày sau cuộc thảm sát, thế giới trong bí cảnh như chìm vào tĩnh lặng. Đám trùng dần rút đi, những tiếng gào thét, cắn xé suốt một thời gian dài cuối cùng cũng biến mất, để lại chỉ là mùi hôi thối và xác thối rữa ngập tràn trong từng ngóc ngách.
Trong hang động nơi Lý Uyển Như và nhóm người trú ẩn, không khí căng thẳng dịu lại đôi chút. Họ thay phiên canh gác, thu thập thức ăn, nước uống và chăm sóc người bị thương. Nhiều kẻ nhanh nhạy đi ra xa hơn để thu thập thêm tin tức về đám trùng hay những người còn sống sót.
Lý Uyển Như tuy không nói nhiều nhưng từng hành động đều toát lên một vẻ bình thản quyến rũ đến khó chịu. Khi bước qua, tay áo mỏng nhẹ lướt qua bả vai ai đó, hay đơn giản chỉ là nghiêng người rót nước, cũng khiến mấy người đàn ông vô thức nín thở, nhìn chỗ khác. Họ biết rõ đây không phải lúc để nghĩ đến nữ sắc nhưng thân thể lại không nghe lời.
Có lẽ chính vì vậy mà vào đêm thứ hai, một trong số những dong binh trẻ tuổi tên A Trung, một gã trầm lặng nhưng có trực giác sắc bén đã bị Lý Uyển Như quyến rũ. Không phải bằng công pháp hay thủ đoạn gì đặc biệt, mà đơn giản chỉ là ánh mắt ngập ngừng, giọng nói mềm mỏng giữa đêm tĩnh lặng.
Chỉ một đêm với người phụ nữ quyến rũ này khiến hắn không thể dứt ra được, chỉ cần nghĩ đến tiếng rên khẽ từ cánh môi hồng khẽ mở của cô, mùi hương dịu nhẹ nhưng có thể đốt cháy lên dục vọng của hắn. Chưa kể bầu vú to căng tròn cùng nhũ hoa hồng hào khiến hắn chẳng còn suy nghĩ được nhiều.
Cảm giác được hoan hảo với Lý Uyển Như chính là niềm vinh hạnh của hắn, A Trung bất giác trở nên mê muội cô, trở thành một quân cờ trong tay người phụ nữ này.
Khi hai ngày yên tĩnh trôi qua mà không có thêm cuộc tập kích nào, sự hoài nghi dần nhường chỗ cho hy vọng. Đám người sống sót tụ tập thành nhóm, bàn bạc với nhau trong ánh lửa leo lét nơi hang đá khô cằn. Ai cũng biết thời gian yên bình trong bí cảnh là thứ xa xỉ và cũng ngắn ngủi.
“Có thể... đám trùng đã rút lui hết?” một người nói khẽ.
“Ngay cả đám người điên kia cũng biến mất tất cả, phải chăng họ đã tự giết chết lẫn nhau, chẳng còn kẻ nào sống sót?”
Suy đoán của người kia khiến tất cả bất giác nở nụ cười, nếu như vậy thì thật sự quá tốt, dẫu sao đánh với mấy con trùng vẫn thoải mái hơn chiến đấu với đám dị nhân kia.
Chính trong lúc này, một người khác đề xuất:
"Tiến sâu hơn, đến trung tâm bí cảnh!"
Trung tâm là nơi được lời đồn cho là có tồn tại đan điền trùng, chính là thứ truy cầu của tất cả người nơi đây, một vật có thể giúp người ta tạo dựng đan điền, một bước ngoặt để vượt qua giới hạn của phàm nhân.
Lý Uyển Như, ngồi dựa bên vách đá, ánh mắt u trầm sau làn tóc đen như suối, lên tiếng:
“Chưa có gì chứng minh đám trùng đã biến mất hoàn toàn. Nếu cứ thế mà xông vào giữa hang ổ của chúng, chẳng khác gì tự sát.”
Mọi người lặng đi trong chốc lát. Nhưng rồi một giọng nói sắc như dao cắt vang lên:
“Tự sát? Hay là không dám đi?”
Lý Thanh Lam thân mặc áo giáp nhẹ nhiều chỗ đã vỡ nát, đôi mắt sắc lạnh quét qua Lý Uyển Như, mỉm cười châm chọc:
“Nghe nói ngươi là phó đoàn Thôn Thiên, nhưng lại chỉ biết chui rúc trong hang sợ hãi hay sao? Đan điền trùng chính là cơ hội để thay đổi vận mệnh, ai không dám đi thì cứ ở lại mà chờ chết đi.”
Không ít người bị lời lẽ đó kích động. Với những tu sĩ nhân cảnh không có đan điền, sống cả đời như phàm nhân nâng cấp, đan điền trùng quả thật là thứ dụ dỗ chết người. Dù là hư ảo, họ cũng không cam tâm bỏ qua.
Lý Uyển Như nhắm mắt một lát rồi chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt cô quét qua từng người, nụ cười mơ hồ như thật như giả:
“Được thôi. Nếu đã quyết, ta sẽ đi cùng. Nhưng nếu có kẻ chết oan, ta không chịu trách nhiệm.”
Cuối cùng cả nhóm lên đường hướng tới phía trung tâm. Trên lối đi qua những khe núi gồ ghề, vách đá cháy sém bởi dung nham, họ gặp thêm vài nhóm sống sót lẻ loi. Một số bị thương, một số gần như hoảng loạn, nhưng vẫn còn sống.
Sau khi hợp lại, quân số của họ tăng lên khoảng năm mươi người, một con số vừa đủ để tự tin để chống lại bất cứ sự nguy hiểm nào. Một nhóm toàn nhân cảnh tầng sáu, bảy, có vài người còn đạt tới tầng tám. Đây tuyệt đối là một thế lực hủy diệt, đám người có khả năng đánh ngang ngửa với đội quân được tạo từ tất cả phân đội thuộc hệ chiến đấu và dự bị của Thôn Thiên đoàn.
Trong đó, một nhóm từng lén trinh sát khu vực trung tâm cho biết: sào huyệt của Trùng Mẫu nằm cách nơi này chỉ vài dặm. Đó là khu vực tựa như một lòng chảo sâu khổng lồ, đầy những khe nứt và ổ trứng bốc khói. Nhưng chưa ai dám đến gần vì nơi đó có khí tức rất tà dị, nồng nặc khí tức nguy hiểm chết người.
Càng đến gần, nỗi bất an trong lòng Lý Uyển Như càng lớn dần, khả năng cảm nhận nguy hiểm của cô đã tăng dần theo từng trận chiến, giờ đây cô cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, cảnh báo hành động tiến tới trung tâm là hành động ngu xuẩn đến nhường nào.
Lý Uyển Như sợ hãi nhưng cô biết nếu mình lùi lại, sinh tồn một mình cũng nguy hiểm chẳng kém, chỉ có đi cùng đoàn thể mới tăng thêm tỉ lệ sống sót của cô. Một tay cô nắm chặt thanh kiếm nhặt được, một tay kiểm tra lại từng túi đeo trên người, bao gồm thuốc chữa thương, thuốc giải độc, bom khói mù, vài thanh ám khí và thanh dao găm sắc nhọn.
Tất nhiên đó đều là đồ mà Lâm Vũ để lại, cô biết bản thân nợ hắn hai lần mạng sống, lần này nợ thêm các vật dụng chính là nợ chồng nợ, nếu như không thể trả hết thì cảm giác trong lòng Lý Uyển Như sẽ rất khó chịu.
Bình luận facebook