hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 97: Trùng Mẫu kế nhiệm
Nhưng trước khi Trùng mẫu ngã xuống, Từ những vết nứt trên tường đá, những khe tối nơi ánh lửa không chạm tới, hàng chục bóng người khoác áo xám tro lặng lẽ bước ra. Không một tiếng động. Không một hơi thở. Như những tượng đá sống. Mắt họ phát ra ánh sáng nhợt nhạt như tinh thể băng vô hồn và lãnh khốc.
“...Ai?!”
Một người trong nhóm Lý Uyển Như lắp bắp, tay siết chặt cán kiếm.
Nhưng không ai trả lời. Thay vào đó, từng bước chân đồng bộ, không nhanh không chậm, dẫm lên xác trùng và máu người, chúng bao vây căn phòng theo hình xoắn ốc, như một nghi lễ sắp bắt đầu.
ẦM!
Mặt đất chấn động. Một vòng sáng tím rực lên từ dưới chân, lan ra như mạng nhện. Trong chớp mắt, cả gian phòng bị bao phủ bởi một lớp trận pháp phong tỏa, ánh sáng lờ mờ tím nhạt, lạnh lẽo đến tận xương. Mọi đường lui đều biến mất.
Một giọng cười vang lên đứt quãng, cào vào tai như tiếng móng tay cào trên gương.
“Mất một con nguyên thú? Đổi lại chiến nhóm chiến lực mạnh nhất hoàn toàn suy yếu…”
“Tốt lắm, tốt lắm. Vở kịch kết thúc rồi, hạ màn thôi.”
Từ phía sau đám áo xám, những thân hình dị dạng bắt đầu đi ra: Khống Thi Trùng điều khiển đám xác chết, dị nhân bị trùng hóa bao phủ bởi giáp vảy, nhiều kẻ bắt đầu mọc thêm chân tay hoặc râu dài ngoằng trên trán.
Đám người Lý Uyển Như kinh hãi lần nữa cầm lấy vũ khí đối mặt với kẻ địch. Trùng mẫu đã chết nhưng đám trùng con hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của kẻ khác chứ không phải do con trùng ấy. Nãy giờ chiến đấu đều là phí công, chẳng đem lại kết quả gì cả.
Đám người điên bị trùng hóa giờ đây mất đi vẻ điên cuồng, chúng không xông vào một cách bừa bãi, mà tấn công có tổ chức, chúng từ từ vây ép, chia cắt đội hình, cố gắng tóm gọn đám người Lý Uyển Như. Cứ mỗi lần ai đó bị kéo ngã xuống, sáu, bảy sinh vật trùng hóa lập tức phủ lên người đó như đàn kiến, cắn xé không cho kêu la.
“Đừng để bị bắt! CHẠY!”
Tiếng gào thét vang lên, nhưng không kịp. Một nữ tu sĩ bị kéo tuột đi giữa làn khói tím, tiếng kêu bị bóp nghẹt dần. Một gã dong binh bị trùng đâm xuyên bụng, ngã quỵ, bị bọn trùng hóa lôi đi như giẻ rách.
Nam nhân toàn bộ bị giết chết, nữ nhân thì bị bắt lại, chỉ thoáng chốc, hơn mười người bị bắt sống, bị ném xuống như bao rác trước chân đám áo xám. Trong đó, ngoài mấy người xâm nhập sào huyệt còn có mấy người chiến đấu bên ngoài như Lý Thanh Lam.
Tên áo xám đứng đầu bước lên. Hắn không mang vẻ điên dại như những kẻ dị giáo thường thấy, ngược lại, dáng người cao gầy, tay chắp sau lưng, cử chỉ như học giả nhưng chính ánh mắt lạnh tanh đó khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.
“Xem nào… thành quả tạm được. Chúng ta cần một Trùng Mẫu mới, để sinh ra Trùng Thánh tiếp theo.”
Tay hắn chỉ xuống đám nữ nhân đang bị trói bằng một loại tơ trùng, cơ thể vẫn còn run rẩy. Mắt họ trừng lớn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho đến khi nghe đến từ ‘Trùng Mẫu kế nhiệm’.
Một nữ tu sĩ bỗng gào lên thảm thiết:
“KHÔNG! Không! Đừng bắt tôi làm… thứ đó! Tôi không muốn đẻ ra… quái vật!”
Một tên áo xám khác cười khúc khích, móng tay hắn dài như kim sắt, gõ gõ lên trán cô ta:
“Không phải đẻ một lần. Là đẻ suốt đời. Mỗi đêm… một ổ. Mỗi tháng… một bầy. Cho đến khi ngươi rỗng ruột, thối não, không còn nhớ mình từng là người…”
Đám nữ nhân sợ hãi, liên tục kêu gào van xin khiến cho tên đứng đầu có chút mất kiên nhẫn, hắn nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng hếu, thè ra đầu lưỡi liếm môi. Lập tức đám nữ nhân im bặt, lưỡi của hắn không phải của nhân loại, mà là có một con trùng đã thay thế. Cảnh tượng rợn người khiến ai cũng sởn tóc gáy.
Hắn phất tay ra hiệu, ngay lập tức hơn chục nữ nhân bị ép nằm ngửa, hai chân banh ra hết cỡ. Nhiều cô gái lộ ra cả cảnh xuân dưới hạ thân.
Nhưng các nàng không cảm thấy xấu hổ, mà là nội sợ hãi vô cùng dâng lên. Tên cầm đầu lấy ra một vật dụng như chiếc thước dài nửa mét, đầu thước gắn một quả cầu tròn nhỏ trong suốt, lấp lánh như pha lê.
Hắn bước tới trước người Lý Thanh Lam, một tay kéo mạnh phần hạ váy, lộ ra âm hộ hồng hào của nàng, chẳng nói chẳng rằng, hắn đẩy cây thước vào bên trong âm hộ khô ráo ấy. Cảm giác hạ thân như bị xé làm đôi khiến nàng rú lên vì đau đớn, nhưng tên đó vẫn không dừng lại, đâm cây thước vào sâu hơn, cho tới khi nó chạm tới tận cổ tử cung của nàng.
Lý Thanh Lam đau đớn không ngừng rên rỉ:
“Không… không… tha cho ta… tha cho… ta… Sư phụ… sư phụ cứu con…”
Tên áo xám rốt cuộc cũng lôi cây thước ra ngoài, quả cầu thủy tinh chẳng có chút thay đổi gì, hắn lắc đầu, chuyển hướng sang nữ nhân bên cạnh, để lại Lý Thanh Lam rên rỉ vì đau đớn, hạn thân cô rỉ máu, chảy nhỏ giọt xuống đất.
Lần lượt, lần lượt từng cô gái đều phải trải qua cảm giác hạ thân bị xé rách ấy, chỉ thoáng chốc, nơi này còn lại duy nhất âm thanh rên rỉ vì đau đớn của đám nữ nhân.
Lý Uyển Như chứng kiến tất cả, cho tới khi tên cầm đầu đứng trước âm hộ của cô. Cô đã có sự chuẩn bị, vận chuyển nguyên khí từ tử cung đến hai mép âm hộ, bao quanh âm đạo của mình, cố gắng giảm thiểu cơn đau hết mức có thể.
Tên cầm đầu kê cây thước trước âm hộ của Lý Uyển Như, toan đẩy vào thì bất chợt quả cần thủy tinh hiện lên màu sắc xanh lá vô cùng đẹp mắt. Hắn không che giấu cảm giác sung sướng, cười phá lên:
“Đây rồi, nhân tuyển trở thành Trùng Mẫu… Ha ha ha… Lý Uyển Như, chúng ta đã tìm ngươi rất lâu rồi.”
Lập tức, hắn cúi người, nâng cả cơ thể của Lý Uyển Như đang bị trói chặt không thể phản kháng lên, mang cô đến bên chiếc bàn đá, đặt xuống một cách nhẹ nhàng như thể đó chính là một món báu vật.
Những nữ nhân khác chưa bị trải qua tràng cảnh tìm kiếm kia, liền thở khẽ một hơi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần huyết sắc.
Trên bàn đá lạnh ngắt, Lý Uyển Như bị trói bằng tơ trùng đặc chế, tay chân không nhúc nhích được. Xung quanh là vô số trận văn chằng chịt, nối liền vị trí của cô đến khắp vị trí xun quanh của cả căn phòng.
Lý Uyển Như cắn răng, cố giữ giọng bình thản:
“Ta không hiểu… hồi sinh Trùng Thánh là sao? Hắn đã chết cả vạn năm, sao các ngươi có thể hồi sinh hắn?”
Tên áo xám khựng lại. Một lúc sau, hắn bật cười khẽ, không điên dại, không dữ tợn, mà như đang nhớ lại một thời đại vàng son nào đó, ánh mắt mơ màng:
“Ngươi không hiểu… vì ngươi được sinh ra sau sự phản bội.”
Hắn ngẩng mặt nhìn lên vòm hang trần, nơi những trùng mạch đen sì nhấp nháy như mạch máu của thế giới:
“Vạn năm trước, thời đại thính thế của tu luyện giả, người tu hành cao cao tại thượng, coi tất cả phàm nhân như cỏ rác. Những người không có đan điền, không có tu vi chính là những kẻ phế vật, làm những công việc hạ đẳng nhất, ti tiện nhất, là một đám nô lệ cho các thể lực lớn nói riêng và bất cứ thế lực tu hành nào nói chung.”
“Chính khi ấy, Trùng Thánh giáng thế. Người không hề như đám bạo chúa kia, Người trở thành kẻ dẫn đường.”
Giọng hắn trở nên đầy tôn kính:
“Người đi qua khắp các khu vực trên đại lục, ban phát đan điền trùng cho phàm nhân, giúp đỡ tất cả kẻ nô lệ có thể bước đi, trở thành một lực lượng mạnh mẽ, có được cuộc sống an nhàn đáng ra họ nên được.”
“Nhờ Người, kẻ què cũng có thể tu, gái điếm cũng có thể luyện khí, phế nhân cũng có thể lên Thiên cảnh.”
“Người không hỏi gì, không đòi trả công. Chỉ để lại một lời: Hãy tu hành, hãy mạnh mẽ, hãy tự do.”
Ánh sáng trận pháp nhấp nháy theo nhịp tim đập liên hồi của tên tín đồ. Phía sau hắn, đám dị nhân và giáo đồ đồng thanh quỳ xuống, miệng tụng vang:
“Trùng Thánh dẫn lối. Trùng Thánh tái tạo. Phế vật thành chân tu. Đan điền hóa thần đài.”
Tên tín đồ cúi người, ánh mắt sáng rực, gần như rơi lệ:
“Nhưng đám đại phái các ngươi sợ hãi Người, sợ hãi đám phàm nhân hèn kém có thể vượt mặt chúng, sợ hãi sự công bằng được Người ban phát. Chúng sợ hãi thứ gọi là huyết thống, môn hộ, danh môn sẽ trở nên vô nghĩa. ”
“Các ngươi đã vây sát Người, đuổi cùng giết tận, một loạt Thánh giả ra tay, ép Người phải chìm vào trong bóng tối vô tận.”
Hắn siết chặt cây trượng, rồi thì thầm:
“Nhưng Người chưa chết. Người chỉ ngủ yên. Cho dù chìm vào giấc ngủ sâu, di sản của Người vẫn còn ảnh hưởng tới hậu thế, Đan Điền Trùng vẫn là thứ mà tất cả phàm nhân truy cầu, sự tích của Người vĩnh viễn không mất đi, ngược lại càng lúc càng được lưu truyền.”
Hắn quay lại nhìn Lý Uyển Như, ánh mắt như khoan vào tận sâu trong tử cung nàng:
“Chúng ta cần Người sống sót và dẫn đường, một kẻ có thể đối chọi lại thế lực thống trị của các thế lực lớn, lật đổ sự cầm quyền của các đại phái.”
“Và ngươi, Lý Uyển Như, chính là cánh cửa để Người trở lại.”
Hắn bước tới trước người của cô, phất tay, nhét một mảnh vải bẩn thỉu vào miệng của Lý Uyển Như, mùi hôi kinh tởm khiến cô buồn nôn. Hắn sợ rằng cách công đoạn tiếp theo sẽ khiến cô cắn lưỡi tự sát mất.
Chẳng thèm xem xét phản ứng của vị Trùng Mẫu kế nhiệm này, tên áo xám lùi vài bước, tiếp nhận một chiếc cốc do một tên dị nhân đưa tới. Bên trong là một kén trùng to cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, trắng ngần nhưng nhầy nhụa, rung rinh liên hồi như thể tiếng tim đập.
“Đây là trứng của chủng hậu đời thứ ba, được tinh lọc từ hàng ngàn con trùng cái. Không có huyết mạch yếu kém. Không có bản năng rối loạn. Có khả năng hấp thụ nguyên khí vạn vật. Đây sẽ là thân thể của Người.”
Hắn tiến sát người Lý Uyển Như, đặt chiếc kén trùng trước âm hộ của cô, ấn nhẹ. Chiếc kén trùng như vậy thể sống, nó lập tức tự động tách hai mép âm hộ, đi qua âm đạo, tiến nhập vào tử cung của cô.
Suốt quá trình ấy, Lý Uyển Như đau đớn vô cùng, hét lên liên hồi nhưng đều bị chiếc giẻ kia chặn đứng, không thể thốt ra được bất cứ từ gì. Chỉ có giọt nước mắt lăn dài trên má để thay cho sự bất lực của cô lúc này.
Chiếc kén sau khi xâm nhập được vào tử cung, lập tức trôi nổi giữa dòng nguyên khí tinh thuần, nó phát sáng lên, tham lam hút lấy nguyên khí nơi tử cung của cô. Mỗi một dòng nguyên khí thấm qua vỏ kén, chiếc kén lại to lớn hơn một vòng.
Bề ngoài nhìn vào, bụng của Lý Uyển Như đã bắt đầu to lên, từng chút, từng chút một, cho tới khi đã như một người phụ nữ mang thai tháng thứ năm.
Lý Uyển Như nghiến răng, cơ thể cong lên trong vô thức, tử cung co giật từng cơn dữ dội khi trứng trùng vừa cấy bắt đầu giằng xé từ bên trong. Dù bị trói chặt thì cô vẫn cứ vặn vẹo, chống chọi bằng bản năng sinh tồn cuối cùng, miệng không ngừng kêu lên “Ưm… ưm” phản đối sau miếng giẻ rách nén chặt.
Tên tín đồ khẽ lắc đầu, như tiếc nuối sự ngoan cố của cô.
“Thứ như ngươi, chỉ cần biết sinh ra Người là đủ. Không cần lý trí, không cần ý chí.”
Hắn giơ tay. Một trận pháp hình xoắn ốc phát sáng dưới bàn tế, những vòng khắc trùng ngữ cổ đại khẽ xoay chuyển. Trong chớp mắt, từng sợi tơ tử khí mỏng như tơ nhện trồi lên từ bên dưới chiếc bàn, xuyên qua da thịt cô, cắm sâu vào các huyệt đạo.
Lý Uyển Như co giật dữ dội rồi đột ngột đơ cứng, thân thể không còn nhúc nhích được nữa. Ngay cả việc run rẩy cũng bị cấm đoán.
“Đây là Trùng Tỏa, trận pháp chuyên dùng để khống chế vật chứa. Không có sinh linh nào từng bị giam trong đó mà còn giữ được bản ngã.”
Hắn cúi người, tay chạm lên bụng nàng, cảm nhận từng cơn rung nhẹ khi kén trùng phản ứng.
“Tại sao lại chọn ngươi ư? Bởi vì ngươi đã chạm đến dục vọng sâu nhất, bản thể ngươi dâm dục vô cùng, tử cung chứa đựng nguyên khí vô cùng vững chắc, chính là nơi tốt nhất để mang thai Trùng Thánh.”
Hắn ghé sát Lý Uyển Như, thì thầm như kẻ si mê:
“Một nữ nhân có thể hấp thụ tinh dịch của trùng, mang theo dục vọng vô tận... chính là vật chứa hoàn mỹ. Trùng Mẫu kế nhiệm. Trở thành mẹ của Thánh.”
“Ngươi không sinh con. Ngươi sẽ sinh Ngài.”
Câu nói ấy như lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua da thịt, cắt đứt mọi kháng cự còn sót lại. Trong ánh mắt Lý Uyển Như hiện lên nỗi sợ nguyên thủy, không còn liên quan đến chết chóc, mà là nỗi sợ bị biến thành thứ không còn là mình.
“...Ai?!”
Một người trong nhóm Lý Uyển Như lắp bắp, tay siết chặt cán kiếm.
Nhưng không ai trả lời. Thay vào đó, từng bước chân đồng bộ, không nhanh không chậm, dẫm lên xác trùng và máu người, chúng bao vây căn phòng theo hình xoắn ốc, như một nghi lễ sắp bắt đầu.
ẦM!
Mặt đất chấn động. Một vòng sáng tím rực lên từ dưới chân, lan ra như mạng nhện. Trong chớp mắt, cả gian phòng bị bao phủ bởi một lớp trận pháp phong tỏa, ánh sáng lờ mờ tím nhạt, lạnh lẽo đến tận xương. Mọi đường lui đều biến mất.
Một giọng cười vang lên đứt quãng, cào vào tai như tiếng móng tay cào trên gương.
“Mất một con nguyên thú? Đổi lại chiến nhóm chiến lực mạnh nhất hoàn toàn suy yếu…”
“Tốt lắm, tốt lắm. Vở kịch kết thúc rồi, hạ màn thôi.”
Từ phía sau đám áo xám, những thân hình dị dạng bắt đầu đi ra: Khống Thi Trùng điều khiển đám xác chết, dị nhân bị trùng hóa bao phủ bởi giáp vảy, nhiều kẻ bắt đầu mọc thêm chân tay hoặc râu dài ngoằng trên trán.
Đám người Lý Uyển Như kinh hãi lần nữa cầm lấy vũ khí đối mặt với kẻ địch. Trùng mẫu đã chết nhưng đám trùng con hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của kẻ khác chứ không phải do con trùng ấy. Nãy giờ chiến đấu đều là phí công, chẳng đem lại kết quả gì cả.
Đám người điên bị trùng hóa giờ đây mất đi vẻ điên cuồng, chúng không xông vào một cách bừa bãi, mà tấn công có tổ chức, chúng từ từ vây ép, chia cắt đội hình, cố gắng tóm gọn đám người Lý Uyển Như. Cứ mỗi lần ai đó bị kéo ngã xuống, sáu, bảy sinh vật trùng hóa lập tức phủ lên người đó như đàn kiến, cắn xé không cho kêu la.
“Đừng để bị bắt! CHẠY!”
Tiếng gào thét vang lên, nhưng không kịp. Một nữ tu sĩ bị kéo tuột đi giữa làn khói tím, tiếng kêu bị bóp nghẹt dần. Một gã dong binh bị trùng đâm xuyên bụng, ngã quỵ, bị bọn trùng hóa lôi đi như giẻ rách.
Nam nhân toàn bộ bị giết chết, nữ nhân thì bị bắt lại, chỉ thoáng chốc, hơn mười người bị bắt sống, bị ném xuống như bao rác trước chân đám áo xám. Trong đó, ngoài mấy người xâm nhập sào huyệt còn có mấy người chiến đấu bên ngoài như Lý Thanh Lam.
Tên áo xám đứng đầu bước lên. Hắn không mang vẻ điên dại như những kẻ dị giáo thường thấy, ngược lại, dáng người cao gầy, tay chắp sau lưng, cử chỉ như học giả nhưng chính ánh mắt lạnh tanh đó khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.
“Xem nào… thành quả tạm được. Chúng ta cần một Trùng Mẫu mới, để sinh ra Trùng Thánh tiếp theo.”
Tay hắn chỉ xuống đám nữ nhân đang bị trói bằng một loại tơ trùng, cơ thể vẫn còn run rẩy. Mắt họ trừng lớn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho đến khi nghe đến từ ‘Trùng Mẫu kế nhiệm’.
Một nữ tu sĩ bỗng gào lên thảm thiết:
“KHÔNG! Không! Đừng bắt tôi làm… thứ đó! Tôi không muốn đẻ ra… quái vật!”
Một tên áo xám khác cười khúc khích, móng tay hắn dài như kim sắt, gõ gõ lên trán cô ta:
“Không phải đẻ một lần. Là đẻ suốt đời. Mỗi đêm… một ổ. Mỗi tháng… một bầy. Cho đến khi ngươi rỗng ruột, thối não, không còn nhớ mình từng là người…”
Đám nữ nhân sợ hãi, liên tục kêu gào van xin khiến cho tên đứng đầu có chút mất kiên nhẫn, hắn nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng hếu, thè ra đầu lưỡi liếm môi. Lập tức đám nữ nhân im bặt, lưỡi của hắn không phải của nhân loại, mà là có một con trùng đã thay thế. Cảnh tượng rợn người khiến ai cũng sởn tóc gáy.
Hắn phất tay ra hiệu, ngay lập tức hơn chục nữ nhân bị ép nằm ngửa, hai chân banh ra hết cỡ. Nhiều cô gái lộ ra cả cảnh xuân dưới hạ thân.
Nhưng các nàng không cảm thấy xấu hổ, mà là nội sợ hãi vô cùng dâng lên. Tên cầm đầu lấy ra một vật dụng như chiếc thước dài nửa mét, đầu thước gắn một quả cầu tròn nhỏ trong suốt, lấp lánh như pha lê.
Hắn bước tới trước người Lý Thanh Lam, một tay kéo mạnh phần hạ váy, lộ ra âm hộ hồng hào của nàng, chẳng nói chẳng rằng, hắn đẩy cây thước vào bên trong âm hộ khô ráo ấy. Cảm giác hạ thân như bị xé làm đôi khiến nàng rú lên vì đau đớn, nhưng tên đó vẫn không dừng lại, đâm cây thước vào sâu hơn, cho tới khi nó chạm tới tận cổ tử cung của nàng.
Lý Thanh Lam đau đớn không ngừng rên rỉ:
“Không… không… tha cho ta… tha cho… ta… Sư phụ… sư phụ cứu con…”
Tên áo xám rốt cuộc cũng lôi cây thước ra ngoài, quả cầu thủy tinh chẳng có chút thay đổi gì, hắn lắc đầu, chuyển hướng sang nữ nhân bên cạnh, để lại Lý Thanh Lam rên rỉ vì đau đớn, hạn thân cô rỉ máu, chảy nhỏ giọt xuống đất.
Lần lượt, lần lượt từng cô gái đều phải trải qua cảm giác hạ thân bị xé rách ấy, chỉ thoáng chốc, nơi này còn lại duy nhất âm thanh rên rỉ vì đau đớn của đám nữ nhân.
Lý Uyển Như chứng kiến tất cả, cho tới khi tên cầm đầu đứng trước âm hộ của cô. Cô đã có sự chuẩn bị, vận chuyển nguyên khí từ tử cung đến hai mép âm hộ, bao quanh âm đạo của mình, cố gắng giảm thiểu cơn đau hết mức có thể.
Tên cầm đầu kê cây thước trước âm hộ của Lý Uyển Như, toan đẩy vào thì bất chợt quả cần thủy tinh hiện lên màu sắc xanh lá vô cùng đẹp mắt. Hắn không che giấu cảm giác sung sướng, cười phá lên:
“Đây rồi, nhân tuyển trở thành Trùng Mẫu… Ha ha ha… Lý Uyển Như, chúng ta đã tìm ngươi rất lâu rồi.”
Lập tức, hắn cúi người, nâng cả cơ thể của Lý Uyển Như đang bị trói chặt không thể phản kháng lên, mang cô đến bên chiếc bàn đá, đặt xuống một cách nhẹ nhàng như thể đó chính là một món báu vật.
Những nữ nhân khác chưa bị trải qua tràng cảnh tìm kiếm kia, liền thở khẽ một hơi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần huyết sắc.
Trên bàn đá lạnh ngắt, Lý Uyển Như bị trói bằng tơ trùng đặc chế, tay chân không nhúc nhích được. Xung quanh là vô số trận văn chằng chịt, nối liền vị trí của cô đến khắp vị trí xun quanh của cả căn phòng.
Lý Uyển Như cắn răng, cố giữ giọng bình thản:
“Ta không hiểu… hồi sinh Trùng Thánh là sao? Hắn đã chết cả vạn năm, sao các ngươi có thể hồi sinh hắn?”
Tên áo xám khựng lại. Một lúc sau, hắn bật cười khẽ, không điên dại, không dữ tợn, mà như đang nhớ lại một thời đại vàng son nào đó, ánh mắt mơ màng:
“Ngươi không hiểu… vì ngươi được sinh ra sau sự phản bội.”
Hắn ngẩng mặt nhìn lên vòm hang trần, nơi những trùng mạch đen sì nhấp nháy như mạch máu của thế giới:
“Vạn năm trước, thời đại thính thế của tu luyện giả, người tu hành cao cao tại thượng, coi tất cả phàm nhân như cỏ rác. Những người không có đan điền, không có tu vi chính là những kẻ phế vật, làm những công việc hạ đẳng nhất, ti tiện nhất, là một đám nô lệ cho các thể lực lớn nói riêng và bất cứ thế lực tu hành nào nói chung.”
“Chính khi ấy, Trùng Thánh giáng thế. Người không hề như đám bạo chúa kia, Người trở thành kẻ dẫn đường.”
Giọng hắn trở nên đầy tôn kính:
“Người đi qua khắp các khu vực trên đại lục, ban phát đan điền trùng cho phàm nhân, giúp đỡ tất cả kẻ nô lệ có thể bước đi, trở thành một lực lượng mạnh mẽ, có được cuộc sống an nhàn đáng ra họ nên được.”
“Nhờ Người, kẻ què cũng có thể tu, gái điếm cũng có thể luyện khí, phế nhân cũng có thể lên Thiên cảnh.”
“Người không hỏi gì, không đòi trả công. Chỉ để lại một lời: Hãy tu hành, hãy mạnh mẽ, hãy tự do.”
Ánh sáng trận pháp nhấp nháy theo nhịp tim đập liên hồi của tên tín đồ. Phía sau hắn, đám dị nhân và giáo đồ đồng thanh quỳ xuống, miệng tụng vang:
“Trùng Thánh dẫn lối. Trùng Thánh tái tạo. Phế vật thành chân tu. Đan điền hóa thần đài.”
Tên tín đồ cúi người, ánh mắt sáng rực, gần như rơi lệ:
“Nhưng đám đại phái các ngươi sợ hãi Người, sợ hãi đám phàm nhân hèn kém có thể vượt mặt chúng, sợ hãi sự công bằng được Người ban phát. Chúng sợ hãi thứ gọi là huyết thống, môn hộ, danh môn sẽ trở nên vô nghĩa. ”
“Các ngươi đã vây sát Người, đuổi cùng giết tận, một loạt Thánh giả ra tay, ép Người phải chìm vào trong bóng tối vô tận.”
Hắn siết chặt cây trượng, rồi thì thầm:
“Nhưng Người chưa chết. Người chỉ ngủ yên. Cho dù chìm vào giấc ngủ sâu, di sản của Người vẫn còn ảnh hưởng tới hậu thế, Đan Điền Trùng vẫn là thứ mà tất cả phàm nhân truy cầu, sự tích của Người vĩnh viễn không mất đi, ngược lại càng lúc càng được lưu truyền.”
Hắn quay lại nhìn Lý Uyển Như, ánh mắt như khoan vào tận sâu trong tử cung nàng:
“Chúng ta cần Người sống sót và dẫn đường, một kẻ có thể đối chọi lại thế lực thống trị của các thế lực lớn, lật đổ sự cầm quyền của các đại phái.”
“Và ngươi, Lý Uyển Như, chính là cánh cửa để Người trở lại.”
Hắn bước tới trước người của cô, phất tay, nhét một mảnh vải bẩn thỉu vào miệng của Lý Uyển Như, mùi hôi kinh tởm khiến cô buồn nôn. Hắn sợ rằng cách công đoạn tiếp theo sẽ khiến cô cắn lưỡi tự sát mất.
Chẳng thèm xem xét phản ứng của vị Trùng Mẫu kế nhiệm này, tên áo xám lùi vài bước, tiếp nhận một chiếc cốc do một tên dị nhân đưa tới. Bên trong là một kén trùng to cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, trắng ngần nhưng nhầy nhụa, rung rinh liên hồi như thể tiếng tim đập.
“Đây là trứng của chủng hậu đời thứ ba, được tinh lọc từ hàng ngàn con trùng cái. Không có huyết mạch yếu kém. Không có bản năng rối loạn. Có khả năng hấp thụ nguyên khí vạn vật. Đây sẽ là thân thể của Người.”
Hắn tiến sát người Lý Uyển Như, đặt chiếc kén trùng trước âm hộ của cô, ấn nhẹ. Chiếc kén trùng như vậy thể sống, nó lập tức tự động tách hai mép âm hộ, đi qua âm đạo, tiến nhập vào tử cung của cô.
Suốt quá trình ấy, Lý Uyển Như đau đớn vô cùng, hét lên liên hồi nhưng đều bị chiếc giẻ kia chặn đứng, không thể thốt ra được bất cứ từ gì. Chỉ có giọt nước mắt lăn dài trên má để thay cho sự bất lực của cô lúc này.
Chiếc kén sau khi xâm nhập được vào tử cung, lập tức trôi nổi giữa dòng nguyên khí tinh thuần, nó phát sáng lên, tham lam hút lấy nguyên khí nơi tử cung của cô. Mỗi một dòng nguyên khí thấm qua vỏ kén, chiếc kén lại to lớn hơn một vòng.
Bề ngoài nhìn vào, bụng của Lý Uyển Như đã bắt đầu to lên, từng chút, từng chút một, cho tới khi đã như một người phụ nữ mang thai tháng thứ năm.
Lý Uyển Như nghiến răng, cơ thể cong lên trong vô thức, tử cung co giật từng cơn dữ dội khi trứng trùng vừa cấy bắt đầu giằng xé từ bên trong. Dù bị trói chặt thì cô vẫn cứ vặn vẹo, chống chọi bằng bản năng sinh tồn cuối cùng, miệng không ngừng kêu lên “Ưm… ưm” phản đối sau miếng giẻ rách nén chặt.
Tên tín đồ khẽ lắc đầu, như tiếc nuối sự ngoan cố của cô.
“Thứ như ngươi, chỉ cần biết sinh ra Người là đủ. Không cần lý trí, không cần ý chí.”
Hắn giơ tay. Một trận pháp hình xoắn ốc phát sáng dưới bàn tế, những vòng khắc trùng ngữ cổ đại khẽ xoay chuyển. Trong chớp mắt, từng sợi tơ tử khí mỏng như tơ nhện trồi lên từ bên dưới chiếc bàn, xuyên qua da thịt cô, cắm sâu vào các huyệt đạo.
Lý Uyển Như co giật dữ dội rồi đột ngột đơ cứng, thân thể không còn nhúc nhích được nữa. Ngay cả việc run rẩy cũng bị cấm đoán.
“Đây là Trùng Tỏa, trận pháp chuyên dùng để khống chế vật chứa. Không có sinh linh nào từng bị giam trong đó mà còn giữ được bản ngã.”
Hắn cúi người, tay chạm lên bụng nàng, cảm nhận từng cơn rung nhẹ khi kén trùng phản ứng.
“Tại sao lại chọn ngươi ư? Bởi vì ngươi đã chạm đến dục vọng sâu nhất, bản thể ngươi dâm dục vô cùng, tử cung chứa đựng nguyên khí vô cùng vững chắc, chính là nơi tốt nhất để mang thai Trùng Thánh.”
Hắn ghé sát Lý Uyển Như, thì thầm như kẻ si mê:
“Một nữ nhân có thể hấp thụ tinh dịch của trùng, mang theo dục vọng vô tận... chính là vật chứa hoàn mỹ. Trùng Mẫu kế nhiệm. Trở thành mẹ của Thánh.”
“Ngươi không sinh con. Ngươi sẽ sinh Ngài.”
Câu nói ấy như lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua da thịt, cắt đứt mọi kháng cự còn sót lại. Trong ánh mắt Lý Uyển Như hiện lên nỗi sợ nguyên thủy, không còn liên quan đến chết chóc, mà là nỗi sợ bị biến thành thứ không còn là mình.
Bình luận facebook