hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 99: Sinh và tử
Nhưng chỉ vài giây sau khi bóng Lâm Vũ khuất vào màn đêm… một âm thanh ghê rợn bất ngờ vang lên, như tiếng xương gãy nát trộn lẫn hơi thở bị kéo từ cõi chết:
“Khặc… khặc khặc khặc… Các ngươi… nghĩ mọi chuyện… đã kết thúc rồi sao?”
Thanh âm rít lên từ một thân xác nát bấy. Tên thủ lĩnh áo xám lết người ra khỏi đống đá đổ, dù lồng ngực lõm sâu, xương sườn gãy vụn, một nửa khuôn mặt đầy máu, giòi bọ bò lúc nhúc trên đó không còn hình người, nhưng hắn vẫn chưa chết. Hắn nằm co quắp giữa vũng máu, dựa lưng vào vách đá, từng hơi thở kéo theo máu đen đặc sánh trào ra từ cổ họng như bùn lầy.
Bàn tay run rẩy của hắn lục lọi bên trong áo, rồi từ đó rút ra một vật đen ngòm, rực lên thứ ánh sáng nhợt nhạt tà dị dưới ánh lửa tàn: một viên châu đen không hề bóng bẩy, không long lanh, mà như máu khô ngàn năm cô đặc lại thành khối: Trùng Hạch.
Ánh mắt của hắn đã vẩn đục và điên loạn giờ đây bùng cháy như một tín đồ cuối cùng giữ lửa giữa đêm tận thế.
“Thân xác ta… có thể nát vụn…”
Hắn khò khè, gằn từng chữ một cách khó nhọc
“Nhưng ý chỉ của Ngài… vẫn trường tồn!”
“Trùng Thánh… muôn đời bất diệt…!!”
RẮC!
Âm thanh vỡ nát vang lên như sấm giáng. Viên Trùng Hạch trong tay hắn bị bóp nát, vỡ vụn thành từng mảnh tăm tối, rồi tan ra thành hàng ngàn sợi khí đen mảnh như tơ lụa, uốn lượn bay lên trời như khói ma, rồi thấm vào từng ngóc ngách của hư không.
Chỉ sau khi khoảnh khắc đó vừa phát sinh, ngay lập tức, cả bí cảnh như chuyển mình.
ẦM… ẦM… ẦMMMMM—!!
Đất nổ tung như bị lật mặt. Rễ cây bật khỏi lòng đất. Bầu trời rách toạc những vệt nứt đen kịt như da thịt bị xé. Và từ sâu trong lòng đất, hàng ngàn vạn tiếng rít đồng thanh vang vọng, như thể bầy quỷ đói dưới địa ngục nhận được lệnh thánh lệnh.
Trùng khắp nơi đồng loạt xuất hiện. So với lần bạo động trước thì lần này số lượng lớn hơn gàng trăm lần, chất lượng cũng cao hơn rất nhiều.
Từ những cái hang trống rỗng, từng đám rết xương khổng lồ uốn mình bò ra, thân dài vài trượng, chân mọc ngược, bước đi nhanh chóng vô cùng, từng vệt độc để lại sau bước chân của chúng khiến cây cỏ bị ăn mòn hàng loạt. Dù không phải nguyên thú nhưng chúng đã tiệm cận đến mức đó rồi.
Từ bầu trời, ấu trùng cánh mỏng bay rợp, tụ lại thành những đám mây nhúc nhích, tạo thành cơn mưa trùng sền sệt giáng xuống mặt đất.
Trong rừng, bọ lửa vỡ xác nhả ra sương độc, kiến giáp dẫm nát thảm thực vật tươi tốt.
Nơi sa mạc khô cằn, từng đợt trùng cát lộ diện, kích cỡ đều vượt quá hai trượng vô cùng khủng bố, chúng mang theo cái miệng như chậu máu của mình, trồi lên sụt xuống nơi cồn cát, hướng đến mục tiêu đã được chỉ định.
Nơi vùng băng giá lạnh thấu da thịt, từng đám trùng dài không ngừng di chuyển với tốc độ cao, hướng về phía ngoài lãnh địa chúng chưa từng đặt chân tới. Chỉ để thực thi một mệnh lệnh duy nhất.
Không còn ẩn nấp. Không còn do dự. Không còn trì hoãn. Tất cả đám trùng trong bí cảnh đã nhận được Thánh Mệnh.
Lệnh Sống: Bắt lấy Trùng Mẫu kia.
Lệnh Diệt: Sau khi bắt được, tứ chi nàng phải bị cắt bỏ, để nàng không thể giãy giụa, không thể phá hủy bào thai.
Lệnh Bảo tồn: Phải giữ cho tử cung nàng nguyên vẹn, để mầm mống Trùng Thánh sinh trưởng đến cùng.
Lệnh Phụng dưỡng: Phải chăm sóc cho kén trứng trong bụng Trùng Mẫu, bằng bất cứ giá nào cũng phải để nàng sinh nở thành công. Bởi vì trong nàng, là hình hài chưa hoàn chỉnh của Ngài.
Hàng trăm ngàn con trùng đồng loạt xoay người, đồng loạt rít lên, rồi như sóng thần từ bốn phương tám hướng ập tới, tất cả hướng về một điểm duy nhất: nơi Lâm Vũ đang ôm Lý Uyển Như mà chạy.
Còn ở trung tâm tế đàn, thân thể của tên thủ lĩnh áo xám bắt đầu co giật điên cuồng. Da hắn sủi bọt như đang sôi. Từ miệng, mắt, tai, từng con trùng nhỏ bò ra như bọt sủi, rồi tụ lại, quấn lấy thân hắn. Chúng gặm nhấm hắn, ăn thịt hắn khi hắn còn sống, như nghi thức tế sống cuối cùng dành cho tín đồ trung thành.
Thay vì la hét, hắn mỉm cười. Máu trào ra từ miệng, hắn vẫn cố rít lên những lời cuối cùng:
“Hỡi Trùng Thánh… xin hãy phục sinh… bằng máu của kẻ phản bội… bằng thân xác người đàn bà… mang theo cơ thể của Ngài…”
Một tiếng bụp vang lên, thân thể hắn nổ tung, để lại chỉ một tổ kén sống đen sì, hàng ngàn con trùng non túa ra, rồi tan vào đất, nhập vào mệnh lệnh.
Tiếng gào rú xé rách bầu trời. Khắp bí cảnh, mặt đất rung chuyển dữ dội như có hàng ngàn con trùng đồng loạt cựa mình. Từ trong khe đá, từ lòng đất, từ những kẽ nứt phủ đầy mốc rêu, vô số sinh vật khủng khiếp rùng rùng kéo lên.
Chúng không còn ẩn nấp, không còn rình rập trong tối, mà đường hoàng hiện thân như được ai đó ban lệnh hành quyết. Chúng không phải săn mồi mà là tiếp nhận nhiệm vụ. Một ý chí mạnh mẽ và lạnh lẽo hơn sắt thép đang điều khiển chúng, bắt chúng dốc toàn lực truy sát hai kẻ đã phá hỏng nghi lễ hồi sinh.
Lâm Vũ ôm Lý Uyển Như chạy giữa biển trùng. Hắn vừa chạy, vừa giết, mỗi lần cánh tay vảy đen vung lên là một đám trùng bị chém nát tan, nhưng đồng thời, lớp vảy kia cũng lan rộng hơn, nuốt lấy cả nửa người hắn như một căn bệnh không thể chữa khỏi.
Càng sử dụng sức mạnh của Trùng Vương, hắn càng mất kiểm soát. Mỗi bước chân đạp xuống, từng khối đá cũng vỡ vụn, nhưng trong mắt hắn, ánh sáng con người đã bắt đầu mờ dần.
“Không được… không được… ta không thể mất đi bản thân…!”
Lâm Vũ nghiến chặt răng, gồng cả thân thể rướm máu ôm lấy Lý Uyển Như đã ngất lịm trong vòng tay. Máu từ vai hắn tuôn xối xả, hòa với mồ hôi mặn chát làm nhòe cả tầm nhìn. Cơn choáng váng dội lên từng đợt như sóng đánh, nhưng hắn vẫn không lùi, vẫn gắng gượng bước từng bước giữa biển trùng đang rít gào.
“Chết tiệt… Không được… Ta phải đưa ngươi đi…”
Một con bọ giáp từ phía sau lao tới, hàm răng tóe lửa cắn vào lưng hắn. Lâm Vũ rống lên, quay người tung một cước đá văng nó ra xa, vảy sau lưng rách toạc, thịt bong từng mảng. Hắn nghiêng người, bế Lý Uyển Như sát vào ngực hơn, vết máu loang dần trên cơ thể của cô càng lúc càng nhiều.
Phía trước, tiếng gió rít lên dữ dội.
“Xoẹt!!”
Một cái bóng khổng lồ từ rặng đá lao ra như tia chớp. Đó là một con rết vảy đen, dài hơn ba trượng, thân thể uốn lượn đầy gai nhọn, hai cặp càng lớn như lưỡi liềm mở ra, lao thẳng về phía họ. Áp suất gió bị xé rách khiến cây cối hai bên bật rễ.
Lâm Vũ giật mình. Hắn tung người lên, né được một đòn chí mạng trong gang tấc, nhưng cái giá phải trà là một bên chân hắn bị chém một vết sâu hoắm, xuyên qua cả lớp vỏ cứng, lộ ra xương trắng hếu bên trong.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cắn răng, quỳ một gối xuống, đặt Lý Uyển Như nằm nhẹ lên bãi cỏ, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô gái vẫn đang mê man. Lâm Vũ gầm lên:
“Lên đây! Tao tiếp mày!!”
Lâm Vũ lướt người lên không trung, vung hai tay đầy vảy lên, toan dùng một kích toàn lực giết chết con vật này.
“Nếu có đao trong tay, ta chỉ cần một chiêu là đủ!”
Lâm Vũ nghĩ, nhưng không dám chủ quan khi con rết càng lúc càng gần vị trí của hắn. Càng rết chém tới, hai tay hắn chặn lại trong tiếng choang chói tai, thân thể hai bên đều rung lên dữ dội. Lực va chạm khiến hắn bật ngược lại, đập mạnh vào thân cây, máu mồm trào ra liên tục.
Con rết không dừng lại. Nó quay ngoắt thân mình, cái đầu ghê tởm vặn xoắn, nhắm thẳng vào Lý Uyển Như đang bất tỉnh, định thực thi lệnh triệt hạ Trùng Mẫu.
Lâm Vũ vẫn chưa kịp đứng dậy.
Nhưng… ngay khi cái càng khổng lồ sắp giáng xuống.
Trên bụng Lý Uyển Như, kén trùng khẽ động. Một luồng khí tức vô cùng dị thường phát tán.
Con rết chững lại.
Nó run lên bần bật, đôi mắt tổ ong phản chiếu luồng hào quang ma dị từ bụng người con gái kia. Từ hung hãn chuyển thành… hoảng sợ. Trong một khắc, nó co người, thu mình lại, rồi như thể quỳ rạp xuống bằng những chân khô cứng.
Không chỉ nó. Tất cả đám trùng xung quanh đều như bị chấn động bởi một cơn sóng vô hình. Chúng co mình, rít lên từng tràng run rẩy, rồi nhất tề quay đầu về phía bụng dưới của người con gái đang ngất lịm dưới đất. Bụng Lý Uyển Như vẫn còn phồng to và căng tức, bắt đầu tỏa ra một luồng khí mơ hồ, mùi tanh kim loại trộn lẫn tử khí, như thể một loài chúa tể đang ngủ say trong lòng cô.
Bởi thứ trong bụng cô là mầm mống của Trùng Thánh mà cả bọn chúng đều phải quỳ lạy. Một khí tức như thể là uy áp sâu tận linh hồn đám trùng, khiến chúng không dám tấn công, không dám chạy trốn, chỉ có phủ phục bên người Lý Uyển Như.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vũ ngừng ho sặc sụa, hắn kinh ngạc khi thấy cảnh tượng dị thường trước mắt. Hắn đứng lặng giữa rừng trùng đang phủ phục như triều bái thần linh. Nhưng thay vì nhẹ nhõm… cơ thể hắn bỗng co giật dữ dội. Hai mắt mở lớn, con ngươi bắt đầu tan rã. Máu đen trào ra từ miệng, từ mắt, từ tai, và hắn lẩm bẩm những từ ngữ quái đản, như bị một ý chí xa lạ nhập vào:
“Vĩ đại… ngài thật vĩ đại… ta sẽ phục tùng mãi mãi…”
“Không… KHÔNG!!” Lâm Vũ đột nhiên gào lên, cả người run bắn.
“Không phải ta! Ta không thuộc về các ngươi!!”
Hắn đập đầu xuống đá, mạnh đến mức máu văng ra như mưa. Vảy trùng trên mặt bắt đầu mọc lên, từng đốt xương cựa mình dưới lớp da. Từng tế bào trên cơ thể hắn đang phản bội lại lý trí cuối cùng. Hắn không còn là mình nữa. Không sớm thì muộn, hắn sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đẫm máu và tuyệt vọng, nhìn Lý Uyển Như vừa mới tỉnh lại khi thấy bụng của mình tỏa ra dị biến lạ thường. Lâm Vũ như kẻ chết đuối níu lấy được sợi dây thừng, hét lớn mặc cho cô vẫn đang ngơ ngác.
“Lý Uyển Như , làm ơn… giết ta… giết ta khi ta còn là ta…”
Giọng hắn khản đặc, không còn chút mạnh mẽ nào. Chỉ còn nỗi sợ, sự cầu xin, và… lòng tự trọng mờ nhạt của một kẻ không muốn hóa thành quái vật.
Lý Uyển Như nhìn hắn, bàn tay cô siết chặt. Hắn là một đội trưởng vô cùng đáng kính, cô vẫn còn nhớ hắn đã hy sinh phần lớn phần thưởng nhiệm vụ để bù đáp cho cái chết của tỷ tỷ Trương Nhị. Hắn từng liều chết cứu cô khỏi đám Âm Căn trùng. Hắn từng ôm cô chạy giữa biển sâu cát kinh khủng. Cô nợ hắn mạng, hơn nữa không chỉ một lần.
Vị đội trưởng Lâm Vũ oai phong giờ đây mất đi vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, hắn lộ ra vẻ yếu đuối vô cùng, thể hiện rõ qua ánh mắt hắn lúc này. Đôi mắt gần như chuyển thành màu đen, chẳng còn giống với đôi mắt của một nhân loại, ấy vậy mà đang trực trào nước mắt, hắn đang khóc.
Giờ đây, hắn quỳ gối. Không còn là đội trưởng, không còn là anh hùng. Chỉ là một người đàn ông đang khóc, từng giọt nước mắt trộn với máu.
Và cô, Lý Uyển Như… là người duy nhất có thể kết thúc cơn ác mộng này của Lâm Vũ.
Không còn gì để cứu nữa. cô nhận ra được Lâm Vũ đang chết. Mỗi giây trôi qua là một phần người bị ăn mòn. Và nếu cô không giết hắn… thì cái xác kia sẽ hóa thành tay sai trung thành nhất của Trùng Thánh.
“Hắn đã bị Trùng Thánh trong bụng ngươi ảnh hưởng, sớm muộn gì cũng trở thành một con quái vật mà thôi. Tốt nhất, ngươi nên giải thoát cho hắn.”
Giọng nói thanh thúy nhưng đầy mệt mỏi của Hoan cất lên, tiểu cô nương cảm thấy Lý Uyển Như đã tỉnh dậy, liền ngay lập tức kết nối với linh thức của cô. Nàng phải từ bỏ giấc ngủ đáng quý để chờ đợi cô, sẵn sàng đưa ra lời khuyên cho hoàn cảnh sinh tử của vị Trùng Mẫu.
Một mảnh xương trùng nằm trên mặt đất, sắc bén như lưỡi dao mài kỹ. Nó nằm đó, lấp lánh ánh xanh nhạt giữa đám xác trùng, như một định mệnh được gọt giũa sẵn cho bàn tay cô.
Lý Uyển Như cúi xuống nhặt lấy. Ngón tay run rẩy vì kiệt sức, máu bám trên da khiến lưỡi xương trơn trượt, nhưng ánh mắt cô thì lạnh như sắt rèn qua tuyết đá. Không còn gì trong đó, không sợ hãi, không đau đớn, ngay cả vẻ quyến rũ thường ngày cũng tan biến, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng chết người, như mặt hồ đóng băng đang giấu kín vực sâu bên dưới.
Cô đặt tay lên bụng mình, cảm nhận sinh mệnh yếu ớt nhưng lạ kỳ đang cựa mình bên trong, rồi bước đi chậm rãi giữa biển trùng đang phủ phục triều bái. Mỗi bước là một lời thề, mỗi nhịp thở là một mệnh lệnh với chính bản thân: phải kết thúc.
Lâm Vũ vẫn đang quỳ đó, hai tay nắm chặt như muốn bóp nát thứ gì trong lòng bàn tay, hàm răng nghiến đến bật máu. Cơ thể hắn co giật từng hồi, từng đốt xương dưới da nổi lên rõ ràng như loài rết đang bò dưới thịt. Gân xanh nổi bật trên cổ, nhưng hắn vẫn còn ý thức, vẫn còn đang cố gắng giữ lại chút người cuối cùng sót lại trong đống thịt sắp bị chiếm đoạt.
Lý Uyển Như đứng trước mặt hắn, đôi mắt không chớp lấy một lần.
“…Ta xin lỗi.”
Không cần thêm lời nào nữa.
Lưỡi xương trùng đâm xuyên cổ hắn như thể chọc thủng một tờ giấy mỏng. Không chệch, không chậm, không do dự. Một động tác hoàn hảo để kết thúc đi một sinh mệnh đang chống chịu với khổ đau.
Lâm Vũ ngã xuống như một bức tượng đá vừa bị đập vỡ trụ. Đôi mắt hắn vẫn mở to, đầy kinh ngạc và cam chịu. Môi mấp máy, như đang cố gắng thì thầm một lời cảm ơn, nhưng âm thanh ấy mãi mãi không thể thoát ra khỏi cổ họng.
Lý Uyển Như quỳ xuống bên cạnh hắn. Không khóc. Không hét. Không còn những phản xạ hoảng loạn như lần đầu tiên cô giết người. Cũng chẳng có cảm giác muốn nôn mửa khi máu thấm ướt đầu ngón tay. Tất cả đã lặng đi, như một hồ nước chết không còn gợn sóng.
Chỉ còn lại một khoảng trống kỳ lạ lan dần trong lồng ngực, không hẳn là đau buốt, cũng không thực sự tê dại. Giống như có thứ gì đó đã bị lấy đi, mà chính cô cũng không rõ là gì. Một phần cảm xúc. Một mảnh niềm tin. Hay chỉ là… chút gì đó vốn thuộc về con người.
Đây là lần thứ hai cô giết người.
Và lần đầu tiên… cô nhận ra có những vết thương không chảy máu, nhưng sẽ không bao giờ lành lại.
“Khặc… khặc khặc khặc… Các ngươi… nghĩ mọi chuyện… đã kết thúc rồi sao?”
Thanh âm rít lên từ một thân xác nát bấy. Tên thủ lĩnh áo xám lết người ra khỏi đống đá đổ, dù lồng ngực lõm sâu, xương sườn gãy vụn, một nửa khuôn mặt đầy máu, giòi bọ bò lúc nhúc trên đó không còn hình người, nhưng hắn vẫn chưa chết. Hắn nằm co quắp giữa vũng máu, dựa lưng vào vách đá, từng hơi thở kéo theo máu đen đặc sánh trào ra từ cổ họng như bùn lầy.
Bàn tay run rẩy của hắn lục lọi bên trong áo, rồi từ đó rút ra một vật đen ngòm, rực lên thứ ánh sáng nhợt nhạt tà dị dưới ánh lửa tàn: một viên châu đen không hề bóng bẩy, không long lanh, mà như máu khô ngàn năm cô đặc lại thành khối: Trùng Hạch.
Ánh mắt của hắn đã vẩn đục và điên loạn giờ đây bùng cháy như một tín đồ cuối cùng giữ lửa giữa đêm tận thế.
“Thân xác ta… có thể nát vụn…”
Hắn khò khè, gằn từng chữ một cách khó nhọc
“Nhưng ý chỉ của Ngài… vẫn trường tồn!”
“Trùng Thánh… muôn đời bất diệt…!!”
RẮC!
Âm thanh vỡ nát vang lên như sấm giáng. Viên Trùng Hạch trong tay hắn bị bóp nát, vỡ vụn thành từng mảnh tăm tối, rồi tan ra thành hàng ngàn sợi khí đen mảnh như tơ lụa, uốn lượn bay lên trời như khói ma, rồi thấm vào từng ngóc ngách của hư không.
Chỉ sau khi khoảnh khắc đó vừa phát sinh, ngay lập tức, cả bí cảnh như chuyển mình.
ẦM… ẦM… ẦMMMMM—!!
Đất nổ tung như bị lật mặt. Rễ cây bật khỏi lòng đất. Bầu trời rách toạc những vệt nứt đen kịt như da thịt bị xé. Và từ sâu trong lòng đất, hàng ngàn vạn tiếng rít đồng thanh vang vọng, như thể bầy quỷ đói dưới địa ngục nhận được lệnh thánh lệnh.
Trùng khắp nơi đồng loạt xuất hiện. So với lần bạo động trước thì lần này số lượng lớn hơn gàng trăm lần, chất lượng cũng cao hơn rất nhiều.
Từ những cái hang trống rỗng, từng đám rết xương khổng lồ uốn mình bò ra, thân dài vài trượng, chân mọc ngược, bước đi nhanh chóng vô cùng, từng vệt độc để lại sau bước chân của chúng khiến cây cỏ bị ăn mòn hàng loạt. Dù không phải nguyên thú nhưng chúng đã tiệm cận đến mức đó rồi.
Từ bầu trời, ấu trùng cánh mỏng bay rợp, tụ lại thành những đám mây nhúc nhích, tạo thành cơn mưa trùng sền sệt giáng xuống mặt đất.
Trong rừng, bọ lửa vỡ xác nhả ra sương độc, kiến giáp dẫm nát thảm thực vật tươi tốt.
Nơi sa mạc khô cằn, từng đợt trùng cát lộ diện, kích cỡ đều vượt quá hai trượng vô cùng khủng bố, chúng mang theo cái miệng như chậu máu của mình, trồi lên sụt xuống nơi cồn cát, hướng đến mục tiêu đã được chỉ định.
Nơi vùng băng giá lạnh thấu da thịt, từng đám trùng dài không ngừng di chuyển với tốc độ cao, hướng về phía ngoài lãnh địa chúng chưa từng đặt chân tới. Chỉ để thực thi một mệnh lệnh duy nhất.
Không còn ẩn nấp. Không còn do dự. Không còn trì hoãn. Tất cả đám trùng trong bí cảnh đã nhận được Thánh Mệnh.
Lệnh Sống: Bắt lấy Trùng Mẫu kia.
Lệnh Diệt: Sau khi bắt được, tứ chi nàng phải bị cắt bỏ, để nàng không thể giãy giụa, không thể phá hủy bào thai.
Lệnh Bảo tồn: Phải giữ cho tử cung nàng nguyên vẹn, để mầm mống Trùng Thánh sinh trưởng đến cùng.
Lệnh Phụng dưỡng: Phải chăm sóc cho kén trứng trong bụng Trùng Mẫu, bằng bất cứ giá nào cũng phải để nàng sinh nở thành công. Bởi vì trong nàng, là hình hài chưa hoàn chỉnh của Ngài.
Hàng trăm ngàn con trùng đồng loạt xoay người, đồng loạt rít lên, rồi như sóng thần từ bốn phương tám hướng ập tới, tất cả hướng về một điểm duy nhất: nơi Lâm Vũ đang ôm Lý Uyển Như mà chạy.
Còn ở trung tâm tế đàn, thân thể của tên thủ lĩnh áo xám bắt đầu co giật điên cuồng. Da hắn sủi bọt như đang sôi. Từ miệng, mắt, tai, từng con trùng nhỏ bò ra như bọt sủi, rồi tụ lại, quấn lấy thân hắn. Chúng gặm nhấm hắn, ăn thịt hắn khi hắn còn sống, như nghi thức tế sống cuối cùng dành cho tín đồ trung thành.
Thay vì la hét, hắn mỉm cười. Máu trào ra từ miệng, hắn vẫn cố rít lên những lời cuối cùng:
“Hỡi Trùng Thánh… xin hãy phục sinh… bằng máu của kẻ phản bội… bằng thân xác người đàn bà… mang theo cơ thể của Ngài…”
Một tiếng bụp vang lên, thân thể hắn nổ tung, để lại chỉ một tổ kén sống đen sì, hàng ngàn con trùng non túa ra, rồi tan vào đất, nhập vào mệnh lệnh.
Tiếng gào rú xé rách bầu trời. Khắp bí cảnh, mặt đất rung chuyển dữ dội như có hàng ngàn con trùng đồng loạt cựa mình. Từ trong khe đá, từ lòng đất, từ những kẽ nứt phủ đầy mốc rêu, vô số sinh vật khủng khiếp rùng rùng kéo lên.
Chúng không còn ẩn nấp, không còn rình rập trong tối, mà đường hoàng hiện thân như được ai đó ban lệnh hành quyết. Chúng không phải săn mồi mà là tiếp nhận nhiệm vụ. Một ý chí mạnh mẽ và lạnh lẽo hơn sắt thép đang điều khiển chúng, bắt chúng dốc toàn lực truy sát hai kẻ đã phá hỏng nghi lễ hồi sinh.
Lâm Vũ ôm Lý Uyển Như chạy giữa biển trùng. Hắn vừa chạy, vừa giết, mỗi lần cánh tay vảy đen vung lên là một đám trùng bị chém nát tan, nhưng đồng thời, lớp vảy kia cũng lan rộng hơn, nuốt lấy cả nửa người hắn như một căn bệnh không thể chữa khỏi.
Càng sử dụng sức mạnh của Trùng Vương, hắn càng mất kiểm soát. Mỗi bước chân đạp xuống, từng khối đá cũng vỡ vụn, nhưng trong mắt hắn, ánh sáng con người đã bắt đầu mờ dần.
“Không được… không được… ta không thể mất đi bản thân…!”
Lâm Vũ nghiến chặt răng, gồng cả thân thể rướm máu ôm lấy Lý Uyển Như đã ngất lịm trong vòng tay. Máu từ vai hắn tuôn xối xả, hòa với mồ hôi mặn chát làm nhòe cả tầm nhìn. Cơn choáng váng dội lên từng đợt như sóng đánh, nhưng hắn vẫn không lùi, vẫn gắng gượng bước từng bước giữa biển trùng đang rít gào.
“Chết tiệt… Không được… Ta phải đưa ngươi đi…”
Một con bọ giáp từ phía sau lao tới, hàm răng tóe lửa cắn vào lưng hắn. Lâm Vũ rống lên, quay người tung một cước đá văng nó ra xa, vảy sau lưng rách toạc, thịt bong từng mảng. Hắn nghiêng người, bế Lý Uyển Như sát vào ngực hơn, vết máu loang dần trên cơ thể của cô càng lúc càng nhiều.
Phía trước, tiếng gió rít lên dữ dội.
“Xoẹt!!”
Một cái bóng khổng lồ từ rặng đá lao ra như tia chớp. Đó là một con rết vảy đen, dài hơn ba trượng, thân thể uốn lượn đầy gai nhọn, hai cặp càng lớn như lưỡi liềm mở ra, lao thẳng về phía họ. Áp suất gió bị xé rách khiến cây cối hai bên bật rễ.
Lâm Vũ giật mình. Hắn tung người lên, né được một đòn chí mạng trong gang tấc, nhưng cái giá phải trà là một bên chân hắn bị chém một vết sâu hoắm, xuyên qua cả lớp vỏ cứng, lộ ra xương trắng hếu bên trong.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cắn răng, quỳ một gối xuống, đặt Lý Uyển Như nằm nhẹ lên bãi cỏ, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô gái vẫn đang mê man. Lâm Vũ gầm lên:
“Lên đây! Tao tiếp mày!!”
Lâm Vũ lướt người lên không trung, vung hai tay đầy vảy lên, toan dùng một kích toàn lực giết chết con vật này.
“Nếu có đao trong tay, ta chỉ cần một chiêu là đủ!”
Lâm Vũ nghĩ, nhưng không dám chủ quan khi con rết càng lúc càng gần vị trí của hắn. Càng rết chém tới, hai tay hắn chặn lại trong tiếng choang chói tai, thân thể hai bên đều rung lên dữ dội. Lực va chạm khiến hắn bật ngược lại, đập mạnh vào thân cây, máu mồm trào ra liên tục.
Con rết không dừng lại. Nó quay ngoắt thân mình, cái đầu ghê tởm vặn xoắn, nhắm thẳng vào Lý Uyển Như đang bất tỉnh, định thực thi lệnh triệt hạ Trùng Mẫu.
Lâm Vũ vẫn chưa kịp đứng dậy.
Nhưng… ngay khi cái càng khổng lồ sắp giáng xuống.
Trên bụng Lý Uyển Như, kén trùng khẽ động. Một luồng khí tức vô cùng dị thường phát tán.
Con rết chững lại.
Nó run lên bần bật, đôi mắt tổ ong phản chiếu luồng hào quang ma dị từ bụng người con gái kia. Từ hung hãn chuyển thành… hoảng sợ. Trong một khắc, nó co người, thu mình lại, rồi như thể quỳ rạp xuống bằng những chân khô cứng.
Không chỉ nó. Tất cả đám trùng xung quanh đều như bị chấn động bởi một cơn sóng vô hình. Chúng co mình, rít lên từng tràng run rẩy, rồi nhất tề quay đầu về phía bụng dưới của người con gái đang ngất lịm dưới đất. Bụng Lý Uyển Như vẫn còn phồng to và căng tức, bắt đầu tỏa ra một luồng khí mơ hồ, mùi tanh kim loại trộn lẫn tử khí, như thể một loài chúa tể đang ngủ say trong lòng cô.
Bởi thứ trong bụng cô là mầm mống của Trùng Thánh mà cả bọn chúng đều phải quỳ lạy. Một khí tức như thể là uy áp sâu tận linh hồn đám trùng, khiến chúng không dám tấn công, không dám chạy trốn, chỉ có phủ phục bên người Lý Uyển Như.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vũ ngừng ho sặc sụa, hắn kinh ngạc khi thấy cảnh tượng dị thường trước mắt. Hắn đứng lặng giữa rừng trùng đang phủ phục như triều bái thần linh. Nhưng thay vì nhẹ nhõm… cơ thể hắn bỗng co giật dữ dội. Hai mắt mở lớn, con ngươi bắt đầu tan rã. Máu đen trào ra từ miệng, từ mắt, từ tai, và hắn lẩm bẩm những từ ngữ quái đản, như bị một ý chí xa lạ nhập vào:
“Vĩ đại… ngài thật vĩ đại… ta sẽ phục tùng mãi mãi…”
“Không… KHÔNG!!” Lâm Vũ đột nhiên gào lên, cả người run bắn.
“Không phải ta! Ta không thuộc về các ngươi!!”
Hắn đập đầu xuống đá, mạnh đến mức máu văng ra như mưa. Vảy trùng trên mặt bắt đầu mọc lên, từng đốt xương cựa mình dưới lớp da. Từng tế bào trên cơ thể hắn đang phản bội lại lý trí cuối cùng. Hắn không còn là mình nữa. Không sớm thì muộn, hắn sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đẫm máu và tuyệt vọng, nhìn Lý Uyển Như vừa mới tỉnh lại khi thấy bụng của mình tỏa ra dị biến lạ thường. Lâm Vũ như kẻ chết đuối níu lấy được sợi dây thừng, hét lớn mặc cho cô vẫn đang ngơ ngác.
“Lý Uyển Như , làm ơn… giết ta… giết ta khi ta còn là ta…”
Giọng hắn khản đặc, không còn chút mạnh mẽ nào. Chỉ còn nỗi sợ, sự cầu xin, và… lòng tự trọng mờ nhạt của một kẻ không muốn hóa thành quái vật.
Lý Uyển Như nhìn hắn, bàn tay cô siết chặt. Hắn là một đội trưởng vô cùng đáng kính, cô vẫn còn nhớ hắn đã hy sinh phần lớn phần thưởng nhiệm vụ để bù đáp cho cái chết của tỷ tỷ Trương Nhị. Hắn từng liều chết cứu cô khỏi đám Âm Căn trùng. Hắn từng ôm cô chạy giữa biển sâu cát kinh khủng. Cô nợ hắn mạng, hơn nữa không chỉ một lần.
Vị đội trưởng Lâm Vũ oai phong giờ đây mất đi vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, hắn lộ ra vẻ yếu đuối vô cùng, thể hiện rõ qua ánh mắt hắn lúc này. Đôi mắt gần như chuyển thành màu đen, chẳng còn giống với đôi mắt của một nhân loại, ấy vậy mà đang trực trào nước mắt, hắn đang khóc.
Giờ đây, hắn quỳ gối. Không còn là đội trưởng, không còn là anh hùng. Chỉ là một người đàn ông đang khóc, từng giọt nước mắt trộn với máu.
Và cô, Lý Uyển Như… là người duy nhất có thể kết thúc cơn ác mộng này của Lâm Vũ.
Không còn gì để cứu nữa. cô nhận ra được Lâm Vũ đang chết. Mỗi giây trôi qua là một phần người bị ăn mòn. Và nếu cô không giết hắn… thì cái xác kia sẽ hóa thành tay sai trung thành nhất của Trùng Thánh.
“Hắn đã bị Trùng Thánh trong bụng ngươi ảnh hưởng, sớm muộn gì cũng trở thành một con quái vật mà thôi. Tốt nhất, ngươi nên giải thoát cho hắn.”
Giọng nói thanh thúy nhưng đầy mệt mỏi của Hoan cất lên, tiểu cô nương cảm thấy Lý Uyển Như đã tỉnh dậy, liền ngay lập tức kết nối với linh thức của cô. Nàng phải từ bỏ giấc ngủ đáng quý để chờ đợi cô, sẵn sàng đưa ra lời khuyên cho hoàn cảnh sinh tử của vị Trùng Mẫu.
Một mảnh xương trùng nằm trên mặt đất, sắc bén như lưỡi dao mài kỹ. Nó nằm đó, lấp lánh ánh xanh nhạt giữa đám xác trùng, như một định mệnh được gọt giũa sẵn cho bàn tay cô.
Lý Uyển Như cúi xuống nhặt lấy. Ngón tay run rẩy vì kiệt sức, máu bám trên da khiến lưỡi xương trơn trượt, nhưng ánh mắt cô thì lạnh như sắt rèn qua tuyết đá. Không còn gì trong đó, không sợ hãi, không đau đớn, ngay cả vẻ quyến rũ thường ngày cũng tan biến, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng chết người, như mặt hồ đóng băng đang giấu kín vực sâu bên dưới.
Cô đặt tay lên bụng mình, cảm nhận sinh mệnh yếu ớt nhưng lạ kỳ đang cựa mình bên trong, rồi bước đi chậm rãi giữa biển trùng đang phủ phục triều bái. Mỗi bước là một lời thề, mỗi nhịp thở là một mệnh lệnh với chính bản thân: phải kết thúc.
Lâm Vũ vẫn đang quỳ đó, hai tay nắm chặt như muốn bóp nát thứ gì trong lòng bàn tay, hàm răng nghiến đến bật máu. Cơ thể hắn co giật từng hồi, từng đốt xương dưới da nổi lên rõ ràng như loài rết đang bò dưới thịt. Gân xanh nổi bật trên cổ, nhưng hắn vẫn còn ý thức, vẫn còn đang cố gắng giữ lại chút người cuối cùng sót lại trong đống thịt sắp bị chiếm đoạt.
Lý Uyển Như đứng trước mặt hắn, đôi mắt không chớp lấy một lần.
“…Ta xin lỗi.”
Không cần thêm lời nào nữa.
Lưỡi xương trùng đâm xuyên cổ hắn như thể chọc thủng một tờ giấy mỏng. Không chệch, không chậm, không do dự. Một động tác hoàn hảo để kết thúc đi một sinh mệnh đang chống chịu với khổ đau.
Lâm Vũ ngã xuống như một bức tượng đá vừa bị đập vỡ trụ. Đôi mắt hắn vẫn mở to, đầy kinh ngạc và cam chịu. Môi mấp máy, như đang cố gắng thì thầm một lời cảm ơn, nhưng âm thanh ấy mãi mãi không thể thoát ra khỏi cổ họng.
Lý Uyển Như quỳ xuống bên cạnh hắn. Không khóc. Không hét. Không còn những phản xạ hoảng loạn như lần đầu tiên cô giết người. Cũng chẳng có cảm giác muốn nôn mửa khi máu thấm ướt đầu ngón tay. Tất cả đã lặng đi, như một hồ nước chết không còn gợn sóng.
Chỉ còn lại một khoảng trống kỳ lạ lan dần trong lồng ngực, không hẳn là đau buốt, cũng không thực sự tê dại. Giống như có thứ gì đó đã bị lấy đi, mà chính cô cũng không rõ là gì. Một phần cảm xúc. Một mảnh niềm tin. Hay chỉ là… chút gì đó vốn thuộc về con người.
Đây là lần thứ hai cô giết người.
Và lần đầu tiên… cô nhận ra có những vết thương không chảy máu, nhưng sẽ không bao giờ lành lại.
Bình luận facebook