• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 100: Mẫu tử

Mười ngày cuối cùng trôi qua trong sự tĩnh mịch.

Bí cảnh không còn là chiến trường nữa. Những đợt sóng trùng từng cuồng nộ như lũ, từng xé xác từng người bằng nanh vuốt và nọc độc, giờ đây hoàn toàn im lặng.

Chúng vẫn còn. Nhiều vô tận. Phủ kín cả rừng, cả núi, cả trời đất. Nhưng không còn săn mồi. Không còn rượt đuổi. Không còn gào thét.

Chúng chỉ bò đi. Rậm rạp như sương mù, trật tự như một dòng sông sống. Tất cả đều đổ về cùng một hướng, là một khu rừng đen thẫm nằm giữa lòng bí cảnh, nơi có khí tức kỳ dị đến mức không một kẻ nào dám tiến lại gần.

Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: bên trong đó... là thứ gì đó mà loài trùng đang triều bái. Một trung tâm thiêng liêng, hấp dẫn tất cả đám trùng trong bí cảnh

Những kẻ sống sót dựng doanh trại tạm bợ trên vùng đất cao hơn. Họ không lên kế hoạch khám phá, không tổ đội dò đường, không cử thám báo.

Không phải không ai muốn mà là không ai dám làm vậy. Từng đợt trùng nhiều như bất tận khiến con người ta sợ hãi, không dám tùy tiện bước vào nơi quá mức nguy hiểm như vậy.

Nhưng đám trùng cấp cao xuất hiện cũng trở thành một mục tiêu hấp dẫn cho đám người nơi đây, không có Đan Điền trùng quý hiếm thì tài nguyên thu thập được từ những con trùng này vẫn bán được giá rất cao. Từ vảy, da, răng nanh, nọc độc đến ngay cả một số loài nhỏ nhưng có thể điều chế thành dược liệu đặc thù đều có thể bán được giá tốt.

Cho đến ngày kết thúc, cũng tức là bí cảnh mở được hai tuần, bầu trời rách ra từng vệt sáng, cột truyền tống giáng xuống từ hư không. Tất cả nhân loại còn sống sót, chỉ còn chưa đầy một trăm người trong số một ngàn kẻ đã bước vào, lần lượt được ánh sáng nhấc bổng, truyền ra ngoài.

Trăm người bước ra trong trạng thái không đủ đầy và cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. Có kẻ cười lớn vì thu hoạch không tồi, có kẻ khóc nức nở khi không tìm thấy người quen, lại có người thần trí không minh mẫn, điên điên dại dại.

Từng thế lực tiến đến nhận người quen, dò hỏi chuyện gì xảy ra trong bí cảnh nhưng đều nhận lại một thông tin vắn tắt như sau:

“Ngày đầu không có chuyện gì xảy ra.

Sang ngày thứ hai, đám trùng xuất hiện với số lượng cực lớn. Đồng thời, cả bí cảnh bị bao phủ trong huyễn trận. Chỉ có một số ít người đủ năng lực phá trận, số còn lại hoặc bị nhốt bên trong, hoặc dần dần phát cuồng. Nhiều người bị trùng ký sinh, sau đó mất kiểm soát và bị điều khiển. Những kẻ bị trùng hóa ấy không còn là người nữa. Chúng săn giết đồng loại, thôn phệ trùng khác để tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng rồi, một cách đột ngột, cả chúng lẫn lũ trùng đều biến mất, không để lại dấu hiệu nào.

Đến ngày thứ tư, trùng xuất hiện trở lại với số lượng dày đặc hơn nhiều lần. Thế nhưng lần này chúng không tấn công. Chúng chỉ lặng lẽ di chuyển về một khu rừng phía tây, rồi phủ phục tại đó, như thể đang chờ đợi điều gì đó vĩ đại hơn.

Kỳ lạ thay tất cả những người bị trùng hóa đều biến mất, chúng ta không hề biết thông tin nào hơn nữa.”

Trong bí cảnh, thời gian không trôi qua bằng ngày.

Không có mặt trời lên hay trăng lặn. Chỉ có một chuỗi khoảnh khắc nối tiếp nhau, kéo dài như giấc mộng êm dịu mà kỳ lạ, đẹp đẽ mà rờn rợn.

Lý Uyển Như sống giữa biển trùng phủ phục dưới chân mình, mỗi bước đi đều được canh giữ như một nữ thần không ai dám nhìn thẳng. Chúng không chạm vào cô, không rít gào, chỉ yên lặng vây quanh, từng ngày dâng lên những giọt mật dị thường, óng ánh như máu, dịu dàng như sữa mẹ.

Sau khi bí cảnh đóng lại, Lý Uyển Như không được truyền tống ra ngoài, có lẽ bí cảnh dựa vào khí tức nhân loại để đẩy toàn bộ ra, một người mang thai Trùng Thánh như cô thì chứa đầy khí tức của trùng, nên đã bị bí cảnh bỏ qua.

Nguyên khí trong cơ thể cô lặng lẽ chuyển hóa với tốc độ rất cao, kén trứng liên tục hấp thụ nguyên khí đất trời, khiến tử cung của Lý Uyển Như chật ních nguyên khí tinh thuần.

Lý Uyển Như quả thực muốn phá đi chiếc thai dị thường này, nhưng cô không dám, bốn phía các bên là hàng trăm vạn trùng lúc nhúc khiến da đầu tê dại. Một khi mất đi sự trấn áp từ chiếc kén Trùng Thánh, đám quái vật kia sẽ lao lên xé xác cô ngay lập tức.

Từ cung của Lý Uyển Như vốn là nơi trung tâm của dục vọng, giờ trở thành nơi ủ mầm cho điều gì đó thiêng liêng và khó gọi tên.

Thế nhưng, bụng cô lại nhỏ dần. Không lớn lên như người mang thai. Không căng cứng, không tròn trịa. Mỗi ngày, hình thể cô lại gọn đi một ít, như thể từng giọt máu, từng tia sinh khí đã không còn thuộc về cô nữa. Như thể tất cả đang bị hút xuống nơi sâu nhất trong bụng, để nuôi dưỡng một thứ gì đó... khác.

Khi cô chạm tay vào da thịt dưới rốn, nơi từng ấm áp với những dao động sinh mệnh, giờ chỉ còn lại sự yên lặng. Không có cử động, không có đời sống đang dâng trào. Chỉ có tĩnh mịch. Như đáy biển sâu không ánh sáng.

Rồi một ngày, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, cơ thể cô khẽ co giật, một cảm giác hơi đau đớn phát ra khiến Lý Uyển Như rên rỉ, không đau như sản phụ lâm bồn mà chỉ là nhói lên khi chiếc kén cỡ nắm tay thoát ra khỏi tử cung cô, men theo âm đạo đi ra ngoài.

Trước đây, cô đã dùng tử cung mình để cấy trứng ong trả nợ cho Ngụy Doãn, nên việc đẻ không quá khó khăn với Lý Uyển Như. Thậm chí âm hộ co bóp cho chiếc kén dễ dàng thoát ly, cô còn cảm thấy một cảm giác khoái lạc dị thường.

Từ âm đạo của cô, một vật thể ấm nóng, trơn nhẵn trượt ra ngoài, nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Một quả trứng. Nó có màu xám ngọc. Phát sáng nhẹ từ bên trong. Bề mặt ẩm mịn như da trẻ con, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thứ gì đó khiến tim cô thắt lại.

Lý Uyển Như nhìn quả trứng. Toàn thân cứng đờ. Cô không hoảng loạn, không ghê tởm, không còn cả cảm giác bất an thường trực. Chỉ còn một khoảng lặng tràn ngập trong tâm trí, như thể một mảnh linh hồn vừa lìa khỏi cô, tan vào bên trong sinh mệnh nhỏ bé này.

Cô ôm quả trứng vào lòng. Không rõ vì sao, một cảm giác thân thiết vô cùng giữa cô và quả trứng được hình thành, một cảm giác cực kỳ khó gọi tên, khiến cho cô lưu luyến chẳng muốn rời xa nó.

0Vài giờ sau, quả trứng bắt đầu rạn. Những vết nứt nhỏ như tơ lan dần khắp bề mặt, không có tiếng động, không có xung chấn. Rồi đột nhiên...

Một tiếng tách khẽ vang lên. Một mảnh vỏ rơi xuống. Rồi một mảnh nữa.

Từ bên trong, một sinh vật hình người nhỏ nhắn cỡ hai ngón tay bước ra. Toàn thân nó như tạc bằng ngọc lưu ly, trong suốt mà trầm lặng. Làn da ánh lên sắc kim dịu mờ, mái tóc trắng dài xõa xuống vai, còn đôi mắt… đôi mắt ấy rực lên như hổ phách bị mặt trời nung chảy.

Phía sau lưng nó là một đôi cánh bướm, vân sắc mờ ảo, phảng phất ánh trăng nhuốm máu.

Trùng Thánh vừa chào đời. Nó mở mắt. Nhìn cô.

Và Lý Uyển Như khẽ run, trong khoảnh khắc đó, trái tim cô thắt lại vì sinh vật ấy quá đẹp. Không chỉ là ngoại hình. Mà còn như là một sợi dây vô hình quấn chặt lấy sinh mệnh cô. Như thể, từ giờ phút này, dù cô có muốn hay không, sự tồn tại của hắn đã được khắc sâu vào chính thân thể và linh hồn mình.

“Là ngươi… là con của ta…”

Cô khẽ thì thầm, tay run rẩy đưa ra, chạm nhẹ vào gò má hắn.

Nhưng Trùng Thánh nghiêng đầu, lạnh lùng gạt tay cô ra.

“Đừng gọi ta như thế.”

Giọng hắn trong trẻo, nhưng vô hồn như giọng của đất đá.

“Ta không có mẹ. Ta được sinh ra bởi ý chí của chính mình, còn ngươi… chỉ là cái kén.”

Lý Uyển Như khựng lại, lòng như bị đâm một nhát. Nhưng cô không nói gì.

Trùng Thánh duỗi tay, xoay người, quan sát cơ thể mình một cách tỉ mỉ, từng cử động đều mang theo vẻ tính toán máy móc. Mãi một lúc sau, hắn mới gật đầu như thể vừa xác nhận điều gì đó.

“Dù vậy…” - hắn nói tiếp - “Ngươi đã làm tốt. Sinh mệnh này nợ ngươi một khởi đầu.”

Hắn ngẩng lên, đôi mắt hổ phách như phản chiếu ánh trăng nhuộm máu, vừa thần thánh vừa xa lạ.

“Nếu có yêu cầu, ta có thể thực hiện vài điều. Nhưng chỉ một lần.”

Hoan lên tiếng trong tâm trí Lý Uyển Như, giọng thì thào nhưng gấp gáp vô cùng.

“Cơ hội duy nhất. Bảo hắn mang tin đến Lý gia. Chỉ thế thôi là ngươi có cơ hội trở về nhà rồi.”

Lý Uyển Như hít sâu, lặp lại lời thúc giục của Hoan.

“Làm ơn… nếu ngươi không muốn gọi ta là mẹ, cũng được. Nhưng hãy giúp ta mang một lời nhắn đến Lý gia… nói rằng ta còn sống. Đừng để họ lãng quên ta.”

Trùng Thánh gật đầu chậm rãi.

“Ta sẽ thử. Nhưng không hứa. Khi rời khỏi đây, ta sẽ bị các thế lực đuổi giết. Họ không muốn Trùng Thánh tồn tại.”

Hắn ngẩng đầu, ánh nhìn xuyên qua tán cây rừng như thấy được toàn bộ thế giới bên ngoài.

“Cơ thể ta… vẫn quá yếu để chống đỡ. Nếu tùy tiện thực hiện mạo hiểm thì chuyến đi đó, có thể là chuyến cuối cùng.”

Nói rồi, hắn giơ tay, ánh sáng từ lòng bàn tay tỏa ra, hóa thành một vật thể hình xoắn mờ mờ: một Đan Điền Trùng.

“Của ngươi. Không có tác dụng phụ. Nó sẽ không cắn nuốt nhục thể, chỉ xây dựng lại đan điển của người. Đủ để giúp ngươi tu luyện đến cảnh giới cao hơn.”

Trùng Thánh sau ba tháng bên cạnh Lý Uyển Như, hắn đã biết vị mẫu thân hờ này không hề có đan điền, thứ chứa đựng nguyên khí của cô là tử cung, mà theo hắn suy đoán là do kén của hắn dẫn dắt nguyên lực tới, chứ không cho rằng tử cung của cô là một đan điền dị chủng.

Đan Điền trùng bay lên, nó không có răng, không có xúc tu, không có khí tức khiến người ta sợ hãi. Nó chỉ là một khối sinh mệnh đơn giản, thuần túy và vô hại, sinh ra để thay thế cho đan điền của nhân loại. Sau khi được thả ra, nó lập tức nhắm hướng hạ thân của Lý Uyển Như mà xâm nhập, nhưng chưa kịp tiến vào, nó lập tức bị dấu ấn Dục vọng của cô đẩy bật ra ngoài, dường như đây là một sự bài xích tự nhiên.

Trùng Thánh nhíu mày, lần nữa phất tay lên, Đan Điền trùng xoay tròn, chuyển hướng thông qua âm hộ của cô mà xâm nhập. Lý Uyển Như chợt nhận thất một cảm giác nóng rực, xuyên qua âm đạo, thâm nhập tử cung của cô. Tiếp đó, vật thể ấy chạm vào thành tử cung của cô, nhẹ nhàng xuyên qua, ngưng tụ thành một hạt châu ở khu vực dưới da, trên tử cung của Lý Uyển Như.

Tiếp đó, nó sáng rực lên, mọc ra nhiều sợi tơ mảnh, liên kết với tất cả kinh mạch xung quanh. Chẳng mất bao lâu, đan điền mới của Lý Uyển Như đã hoàn toàn thành hình, qua nội thị, cô hoàn toàn không thấy sự khác biệt của nó so với đan điền tự nhiên.

Lý Uyển Như run rẩy, mục tiêu lớn nhất của chuyến đi đã đạt được, nhưng hiện tại, có một điều mà cô còn mong chờ hơn nữa, khiến cho cô không giấu được ánh nước trong mắt.

“Ta… ta chỉ còn một điều nữa.”

Giọng cô khản đi, nghẹn lại nơi cổ họng.

“Cho ta… ôm ngươi một lần. Và… chỉ một lần… hãy gọi ta là mẹ.”

Không khí lặng như tờ. Trùng Thánh không nói gì. Hắn nhìn cô thật lâu. Rồi, như thể có điều gì đó thoáng qua trong ánh mắt hắn, một cảm giác quen thuộc vô cùng, một nhịp đập mềm yếu mà hắn đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận lại.

Hắn bước tới, cúi người, để mặc cho Lý Uyển Như ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé nhưng chứa đầy sức mạnh ấy. Cô siết hắn vào ngực, cảm nhận được hơi ấm mong manh từ da thịt hắn, như thể ôm lấy cả vũ trụ đang dần sinh thành.

Một lúc sau, giọng hắn vang lên, khẽ như tiếng lá chạm nhau trong gió.

“…Mẹ.”

Chỉ một từ. Nhưng khiến toàn thân cô run lên, vỡ òa. Một sự vui sướng chưa từng có xuất hiện trong người Lý Uyển Như, một tình cảm dị thường dâng lên với cơ thể nhỏ bé trước mắt, không phải tình cảm nam nữ, mà là một thứ tình cảm mãnh liệt hơn, thiêng liêng hơn cả.

Đó là tình mẫu tử.

Cô ôm hắn chặt hơn, như muốn ghi khắc khoảnh khắc này vào tận linh hồn. Trùng Thánh không ôm lại, nhưng hắn cũng không gạt cô ra nữa.



Trùng Thánh không phải là kẻ tà ác, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là người tốt. Hắn giống như một quy luật của tự nhiên: vô cảm, lạnh lẽo, và tuyệt đối công bằng.

Việc hắn ban phát Đan điền trùng cho những phàm nhân không phải là lòng trắc ẩn hay cứu rỗi. Đó là một giao kèo ngầm, một mối quan hệ công sinh. Những kẻ được hắn ban cho đan điền trùng sẽ có cơ hội tu luyện, từ kẻ thấp hèn vô năng bước lên con đường cường giả. Nhưng để đổi lại, họ sẽ phải dâng hiến một phần máu thịt, một phần nguyên khí của chính mình cho hắn. Mỗi khi họ tu luyện, hấp thu, chiến đấu... chính hắn cũng sẽ mạnh lên, từng chút một.

Không ai bị lừa. Cũng không ai được cứu. Đó là một sự lựa chọn. Và hắn chưa từng hối hận về điều đó.

Nhưng lần này thì khác. Đây là lần duy nhất mà hắn tạo ra một Đan Điền trùng không mang tác dụng phụ, thuần túy chỉ để bù đắp cho Lý Uyển Như đã vất vả mang thai hắn trong bụng suốt mấy tháng..

Cơ thể nhỏ bé của Trùng Thánh, thân thể của một thiếu niên với dáng người mảnh dẻ, làn da trắng nhạt như sứ ngọc, sau lưng là đôi cánh bướm tinh xảo đang hé mở, bắt đầu tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt. Hắn không phải nhân loại, cũng không còn là trùng thuần chủng. Hắn là kết quả của sự dung hợp, một nguyên thú hóa hình, một sinh vật có trí tuệ, có cơ thể người, nhưng bản chất vẫn mang theo các quy luật của thế giới.

“Ngươi muốn ra khỏi đây, đúng không?”

Hắn hỏi, không quay đầu lại.

Lý Uyển Như gật đầu, chỉ nói khẽ:

“Ta không muốn bị kẹt lại nơi này mãi mãi.”

Trùng Thánh giơ tay. Một khe sáng nứt ra trong không gian, tạo thành một cánh cổng uốn lượn, vặn vẹo như lưỡi dao cắt vào thực tại. Hắn không nói thêm gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô lần cuối, không có biểu cảm, không có ánh xúc động, cũng không có nụ cười.

“Đi đi. Ta không thể tiễn.”

Lý Uyển Như đứng yên, không bước ngay. Nhìn dáng hình mảnh mai ấy đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng từ đôi cánh nhuộm rừng sâu thành một màu sắc đầy mộng ảo. Mãi đến khi hắn bắt đầu bay lên, cơ thể hóa thành một vệt sáng mờ dần về phương xa, cô mới khẽ thì thầm:

“Bảo trọng… con của ta.”

Không có lời đáp. Không có ánh nhìn ngoái lại. Nhưng đôi cánh sau lưng hắn trong khoảnh khắc ấy chợt lay động như có gió thổi qua. Rồi hắn biến mất.

Chỉ còn lại cô, một mình, đứng trước khe nứt không gian dần khép lại, tay ôm lấy bụng trống rỗng và đan điền mới được hình thành. Một sự sống đã rời đi, một định mệnh mới bắt đầu.

Nơi cửa vào bí cảnh chẳng còn lại ai, tất cả thế lực đã rời đi hết sau khi hơn một tháng không có điều gì bất ngờ xảy ra. Lý Uyển Như nhẩm thời gian, cô đã ở trong bí cảnh tới ba tháng, hoàn toàn khác biệt với đám người bị đẩy ra trước đó.

Cô cười thầm, khoác chặt lấy bộ quần áo rách rưới, bước đi một cách chậm rãi. Vẻ quyến rũ bắt đầu hiện lên quanh người cô, giờ đây có một chút gì đó phong vận hơn, trưởng thành hơn rất nhiều. Lý Uyển Như đã hoàn toàn thay đổi, không còn là một thiếu nữ tuổi xuân, cô đã trở thành một người mẹ, một thiếu phụ chân chính. Vẫn quyến rũ, vẫn mê hoặc lòng người, nhưng trong ánh mắt là một chút lắng đọng, một chút sâu xa khiến cho đôi mắt đen càng trở lên cuốn hút dị thường.



Khi Lý Uyển Như vừa rời đi không bao lâu, nơi vị trí mà cô rời khỏi bí cảnh, lần nữa không gian như thể bị xé rách, một cánh cửa ánh sáng xuất hiện.

Một bàn tay đầy vảy đen thò ra, sau đó lần lượt là cả cơ thể vảy bám dày đặc từ vai đến hết cánh tay, từ đùi đến hết bàn chân. Chỉ có phần lưng và bụng hiện lên đầy hình thù quái dị, chạy dọc cả cơ thể hắn.

Lúc này, hắn mới ngẩng đầu lên, một khuôn mặt mang biểu cảm nhăn nhúm đáng sợ, đôi mắt đen trắng lẫn lộn khiến hắn càng trở lên tà dị vô cùng, giọng hắn khàn khàn như thể cổ họng bị thương vậy:

“Ha ha… Cuối cùng Trùng Thánh của rời đi. Cha của ta à, người tưởng ngươi kiểm soát được ta, nhưng ta đã rời khỏi sự khống chế của người từ lâu rồi. Bất Tử Trùng Vương ta sẽ sống một cuộc đời mới, không cần đến người can thiệp đâu, phụ thân Trùng Thánh của ta…”

Chợt, khuôn mặt hắn nhăn nhó, biến dạng không ngừng, một âm thanh khác thoát ra từ miệng hắn, thở dốc không ngừng nhưng tràn đấy ý chí kiên định:

“Trùng Vương? Không! Đây là cơ thể của ta, Lâm Vũ ta không cho phép thứ kinh tởm như ngươi điều khiển. Mau cút ra ngoài cho ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom