• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 93: Mộng (H)

Lý Uyển Như tỉnh dậy thấy quang cảnh xung quanh có phần lạ lẫm nhưng cảm giác cô đã từng tiếp xúc qua. Nơi đây là một căn phòng gỗ không hề có cửa sổ, ánh sáng le lói từ chiếc cửa khiến cô nhìn rõ hơn một chút về nội thất căn phòng. Không có bất cứ vật dụng gì đặc biệt, ngoài chiếc giường nơi cô đang ngồi thì chỉ có một xô nước nơi góc phòng.

Chợt, cô bị một bàn tay nắm lấy tóc mình, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, khiến cô khẽ rên lên. Chủ nhân bàn tay cười lên khanh khách, dùng lực mạnh hơn lôi cô đi.

Lý Uyển Như đau đớn, cố gắng bước nhanh theo đôi chân thon dài phía trước, thấy người đó chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, rách rưới và ngắn cụt lủn, chỉ vừa đủ che đi âm hộ, bờ mông trắng lấp ló hấp dẫn vô cùng.

Lúc này cô cũng nhận ra trang phục của mình tương tự, từng đợt gió lùa vào bên trong khiến âm hộ có chút khoái cảm dị thường, quên đi cả cơn đau trên đỉnh đầu.

Ả kéo Lý Uyển Như đi một đoạn dài, tới giữa một sân bãi nắng gay gắt, vung tay ném mạnh khiến cô ngã sõng soài trên nền đất nóng, ả ta cúi người, cầm vào phần ngực của chiếc váy rách cô đang mang mà kéo mạnh.

Chiếc váy mục chẳng thể chịu đựng được, lập tức bị xé rách, lộ ra bầu ngựa no tròn và âm hộ hồng hảo của Lý Uyển Như dưới ánh nắng. Lúc này, cô mới nhận ra rằng xung quanh có hơn chục gã nam nhân khỏe mạnh, đôi mắt thèm thuồng nhìn vào cơ thể quyến rũ kia.

Một kẻ trong đó vừa nuốt nước bọt, vừa nói:

“A Linh, hôm nay chúng ta thực sự được địt con nô lệ này?”

A Linh gật đầu dứt khoát, nói:

“Ngụy Doãn đại nhân cho phép ta tùy ý huấn luyện, hôm nay là huấn luyện tình dục, Uyển nô phải học được cách rên rỉ, cách cầu xin.”

Nói đoạn, A Linh vung roi, tiêng roi quất vào da vang lên, ả đánh mạnh lên bầu vú trái của Lý Uyển Như. Bộ ngực rung lên bần bật, một vệt đỏ rực hiện rõ, cơn đau rát như thiêu đốt khiến cô cong người, rên rỉ:

“Ngh~… đau… hàa~… xin ngài… nhẹ thôi…”

Giọng cô run rẩy, cao vút, xen lẫn đau đớn và khoái lạc bất giác khiến âm hộ cô co bóp, dâm thủy rỉ ra. Đám lính canh thấy cơ thể lấm lem vết roi đỏ trên da trắng, mắt đỏ rực dục vọng, dương vật căng phồng, vài gã đã vuốt qua quần, gầm gừ:

“Mẹ nó, con điếm này đẹp quá… rên nghe sướng vãi!”

A Linh ánh mắt lấp lánh hưng phấn, quát:

“Uyển nô, quỳ xuống! Học cách rên dâm đãng cho ta!”

Ả vung roi lần nữa đánh vào mông cô, để lại dấu đỏ rực. Lý Uyển Như đau đến run rẩy, chống tay quỳ sấp, mông chổng cao, âm hộ lộ ra lấp lánh dâm thủy.

“Hàa~… chủ nhân… ngh~… Uyển nô… hự~… sẽ học…”

Lý Uyển Như rên, giọng nũng nịu đi kèm ánh mắt lộ rõ vẻ phục tùng. A Linh cười lớn, rú lên sung sướng:

“Tốt lắm, con điếm! Rên to hơn, để cả doanh trại này nghe mày dâm thế nào!”

Ả ra lệnh cho một gã lính:

“Lão Nhị, lên trước! Dạy con điếm này cách ngậm cặc!”

Gã lính thân hình to lớn, cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, dài hơn một tấc, đầu khấc đỏ rực lấp lánh chất lỏng. Hắn tiến tới, túm tóc cô, ấn dương vật vào miệng.

“Ưmm~… hự~…” Lý Uyển Như rên lên, cuống họng căng tức, mùi tanh nồng xộc lên mũi, nhưng lưỡi cô, theo bản năng đã được huấn luyện, liếm láp, mút mạnh, khiến Lão Nhị gầm lên:

“Địt… mồm lồn này sướng vãi!”

A Linh thấy con nô lệ vốn kiêu ngạo giờ đây phục tùng như một con chó cái, ả rú lên khoái trá:

“Hà hà, giỏi lắm, Uyển nô! Mút sâu hơn, làm chủ nhân sướng đi!”

A Linh vung roi, lần này đánh vào âm hộ, khiến mép thịt hồng hào của Lý Uyển Như rung lên, dâm thủy phun ra càng nhiều hơn.

“Ngh~… sướng… hàa~… xin chủ nhân… ưmm~… dạy Uyển nô…”

Cô rên rỉ qua tiếng mút, giọng dâm đãng vô cùng, âm hộ co bóp cuồng nhiệt như hưởng ứng. Đám lính canh không thể kìm nổi, liền xúm lại quanh ả nô lệ dâm dục, bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể Lý Uyển Như.

Một gã nắn bóp cặp vú, ngón tay vê núm vú, khiến cô cong người:

“Hừ~… ô… sướng… ngài… làm… Uyển nô… sướng….”

Một gã khác luồn ngón tay vào âm hộ, khuấy động âm đạo mút chặt của Lý Uyển Như, tạo lên từng tiếng “nhép nhép” dâm mỹ vô cùng.

“Mẹ nó, lồn ướt thế này, đúng là điếm thượng hạng!”

Hắn cười nham nhở bình phẩm con điếm dưới thân.

A Linh thấy Lý Uyển Như bị hành hạ như vậy, càng lúc càng hưng phấn hơn, ả quát lên với con điếm đang chìm vào dục vọng:

“Uyển nô, cầu xin cặc các ngài! Học cách làm chó cái ngay!”

A Linh lại vung roi, đánh vào mông Lý Uyển Như kêu “chát”, mông cô đau rát, rên lớn:

“Hàa~… các ngài… ngh~… xin địt Uyển nô… hự~… làm chó cái của các ngài… ô… lấp đầy lồn nô tì…”

Lời cầu xin dâm loạn khiến đám lính gầm lên, Lão Nhị hạ thân run lên, đâm dương vật vào sâu bên trong ả nô lệ này, xuất tinh ngập miệng cô, tinh dịch đặc sệt không thể nuốt kịp liền tràn ra khóe môi.

“Ưmm~… ngh~… tinh ngài… hàa~…”

Lý Uyển Như cố mở miệng hết cỡ để nuốt hết, một nô lệ là phải biết làm theo lệnh chủ nhân, bài học này đã khắc sâu trong đầu cô, dù cuống họng đau rát vô cùng.

A Linh rú lên sung sướng:

“Hà hà, con điếm biết điều! Lão Tam, dạy ả cách chịu cặc ở lồn!”

Lão Tam dương vật to lớn bước đến, kê đầu khấc đúng chỗ, liền thúc mông hết sức, đâm mạnh vào âm hộ cô, đầu khấc dễ dàng xuyên qua mép thịt, chạm đến cả tử cung.

“Hàa~… sâu… hự~… sướng… ngài…”

Lý Uyển Như rên đến lạc cả giọng, hông uốn éo theo từng cú thúc của lão Tam, âm hộ siết chặt, dâm thủy phun ra ướt đẫm cả hạ thân hai người.

A Linh thấy cô rên dâm ngoan ngoãn vô cùng, nhưng với ả như thế là chưa đủ, liền vung roi đánh vào vú cô, núm vú sưng biểu hiện cho khoái cảm của ả nô lệ, A Linh nhếch mép:

“Rên to hơn, con điếm! Cầu xin chủ nhân ngươi địt nát!”

Lý Uyển Như tận hưởng cảm giác đau và sướng hòa quyện, đã chẳng thể suy nghĩ thông suốt, chỉ biết phục tùng theo từng mệnh lệnh của A Linh:

“Ngh~… chủ nhân… hàa~… địt nát lồn Uyển nô… ưmm~… nô tì là chó cái ngài… ô… ra hết vào nô tì…”

Lão Tam nhấp mạnh hơn, gã cực kỳ hưng phấn khi âm hộ của Lý Uyển Như siết chặt thân dương vật, cố gắng mút lấy mút để dương vật nóng hổi của hắn. Tiếng “bạch bạch” vang vọng đi kèm từng tiếng rên rỉ dâm đãng và tiếng roi quất liên hồi khiến hắn chẳng chịu được lâu, liền xuất hết tinh dịch lấp đầy âm hộ cô.

Tinh dịch tràn trề chảy ra ngoài, kéo theo dâm thủy trong suốt đang rỉ ra từ ả nô lệ.

A Linh tiếp tục ra lệnh: “Lão Tứ, hậu môn! Dạy ả chịu cặc mọi lỗ!”

Lão Tứ nghe lệnh, vốc một đám dâm thủy xen lẫn tinh dịch đang chảy ra từ âm hộ của Lý Uyển Như, xoa lên thân dương vật của mình, banh rộng bờ mông căng của cô ra, đâm dương vật vào hậu môn khít khao, cơn đau rát ập đến khiến cô hét lên chói tai:

“Hự~… đau… ngh~… xin chậm thôi…”

A Linh thấy vậy, quát lớn với con điếm đang oằn người:

“Không được đau… ngươi là nô lệ, chủ nhân ban cho ngươi con sướng, không cho phép ngươi được kêu đau.”

Lý Uyển Như như một cỗ máy, tiếng rên đau lập tức im bặt, dừng một chút, cô đổi thành tiếng rên khoái lạc phù hơp:

“Hàa~… sướng… ô… hậu môn… lấp đầy nô tì…”

A Linh bây giờ mới gật đầu hài lòng, rú lên:

“Giỏi, con điếm! Học nhanh lắm!”

Ả cười một cách tà mị:

“Uyển nô, ngươi học tốt lắm! Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi cách rên khi bị trói!”

A Linh vung roi liên tiếp đánh vào lưng của Lý Uyển Như khiến cô cong người, chỉ biết rên rỉ trong khi hậu môn và âm hộ liên tục bị chèn ép bởi dương vật:

“Hàa~… tạ chủ nhân… ngh~… Uyển nô sẽ phục vụ…”

Đám lính cười ha hả tiếp tục cuộc huấn luyện, trong khi Lý Uyển Như đang chìm vào giữa đau đớn và khoái lạc, dần chấp nhận thân phận nô lệ dâm dục.



“Tỉnh dậy… tỉnh dậy.”

Hoan gọi liên hồi trong thức hải của Lý Uyển Như, giọng nói trẻ con mang theo phần gấp gáp, cố gọi tỉnh lại kẻ đang dần bị nô lệ hóa.

“Bọn chúng không hề chân thật, nghĩ đi Lý Uyển Như, nghĩ đi…”

Lý Uyển Như cố nén cơn khoái cảm dần nuốt chửng bản tâm, nhìn lại những tên lính to con đang nằm đè lên người mình, có một chút không đúng ở đây.

Ánh mắt đám lính đỏ ngầu, dương vật căng cứng ra vào dâm huyệt của cô, bơm lấy tinh dịch nóng ấm vào sâu trong tử cung và âm đạo chật hẹp.

Nhưng chúng không có cảm xúc, thứ dục vọng đó Lý Uyển Như hoàn toàn không cảm nhận được. Dấu ấn vốn cực kỳ nhạy cảm với dục vọng giờ đây chẳng chút thay đổi.

“Đây không phải chân thực. Đây là… huyễn cảnh.”

Lý Uyển Như lúc này mới nhận ra, mở bừng mắt, chứng kiến bầu trời âm u nơi bí cảnh, cảm nhận cảm giác lưng nằm trên đá sỏi một cách rõ ràng nhất. Cơ thể của cô đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp như thể cô trải qua một giấc mộng dài.

“Không thể nào, cảm giác sung sướng kia rõ ràng rất thật.”

Lúc này, Lý Uyển Như mới nhìn xuống dưới hạ thân, nơi vẫn vang lên từng tiếng nhóp nhép đều đặn. Hai con trùng to cỡ cánh tay, đang không ngừng đâm dương vật vào âm hộ và hậu môn cô, bên cạnh là vài xác trùng đã chết, dưới xác là chất lỏng trắng đục vương vãi, hiển nhiên nãy giờ chúng cũng cày cấy trên cơ thể quyến rũ này.

Trong lòng Lý Uyển Như dâng lên cảm giác ghê tởm, dẫu cho dư âm khoái cảm vẫn tràn đầy trong người cô, liền nắm lấy thanh dao găm, vung lên chém đứt hai con trùng. Nhưng cô lại nhận ra một điều rằng, hai dâm huyệt của cô quá khít, con trùng sau khi chết dương vật liền căng ra hết cỡ, nút chặt hai lỗ khiến cô không thể rút được ra.

Cú vung dao kia cũng đã lấy đi toàn bộ thể lực của Lý Uyển Như, sau khi bị trúng độc, cô rất yếu ớt, đã vậy còn trải qua một đợt huyễn trận đầy hung hiểm khiến cho tinh thần cô căng thẳng cực độ. Một cảm giác mỏi mệt về cả thể xác lẫn tinh thần dâng lên, nhưng cô không dám nghỉ ngơi, sợ rằng lần nữa chìm vào huyễn cảnh chẳng thể thoát ra được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom