• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 94: Điên cuồng

Lý Uyển Như xoay người, đôi mắt lướt qua bóng dáng bên cạnh. Lâm Vũ lúc này cũng đang chìm trong huyễn cảnh. Cơ thể hắn run rẩy dữ dội, sắc mặt đỏ bừng như sốt cao, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Hắn không hét, nhưng không ngừng thều thào trong cổ họng:

“Ta muốn mạnh hơn... mạnh hơn nữa… ta phải mạnh hơn...”

Giọng nói khàn đặc, lặp đi lặp lại như chú ngữ, như lời cầu khẩn, như một lời nguyền sâu trong đáy linh hồn.

Lý Uyển Như nheo mắt. Là một trận pháp sư từng tiếp xúc nhiều loại huyễn cảnh, cô lập tức nhận ra: đây không phải loại huyễn trận tầm thường, mà là một Tâm Ma Huyễn Cảnh, chuyên khoét sâu vào khát vọng tận cùng hoặc nỗi sợ nguyên thủy nhất. Những kẻ đạo tâm yếu ớt, hay không thể vượt qua được huyễn cảnh sẽ vĩnh viễn nằm lại đó, hoặc tinh thần bị tổn thương nghiệm trọng, trở thành kẻ điên dại.

Cô nhìn hắn, thầm nghĩ:

“Lâm Vũ không bị kéo về quá khứ như ta… mà dượng như bị đẩy đến giới hạn khát vọng.”

Giữa cơn mơ hồ, đôi mắt hắn đột nhiên mở bừng nhưng không còn thần thái cương nghị quen thuộc, mà là một ánh nhìn đục ngầu, đỏ lừ như bị máu thấm qua giác mạc.

Ngay trước mặt hắn, một con trùng đỏ thẫm như máu, hình thù vặn vẹo, bò ra từ khe đá, phát ra cảm giác tà dị khiến cả đất trời như méo mó.

Không một chút chần chừ, Lâm Vũ đưa tay túm lấy sinh vật ghê tởm ấy, nâng lên trước mặt. Mùi tanh tưởi phả vào mũi, nhưng hắn không hề lùi lại.

Hắn há miệng và cắn thẳng vào con trùng.

Lý Uyển Như trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Lâm Vũ không dừng lại, hắn đã thực sự nuốt con trùng đó. Trong khoảnh khắc, cơ thể hắn bành trướng dữ dội, cơ bắp căng phồng, huyết quản như bùng nổ dưới da, toàn thân hắn như được tôi luyện lại một lần nữa. Từng đường nét cơ thể của hắn rõ ràng hơn, các thớ cơ căng lên ẩn chứa một sức lực kinh người.

Ngay lúc ấy, trong thức hải của Lý Uyển Như, giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên:

"Là trùng cường hóa thể chất… phù hợp với huyễn cảnh của hắn."

Hoan chứng kiến toàn bộ dị biến của Lâm Vũ, liền đưa ra lời giải thích hợp lý nhất. Dẫu sao Lý Uyển Như cũng là một Thánh cảnh, dù bị mất trí nhớ thì khả năng suy luận của cô vẫn còn, không cần thiết phải giải thích quá chi tiết.

Lý Uyển Như hiểu ra, ngay lập tức nói suy đoán của mình cho tiểu cô nương:

"Ta bị dục vọng xâm chiếm, thì trùng dục vọng xuất hiện. Hắn khao khát sức mạnh, thì trùng sức mạnh liền bò đến. Không phải trùng ngẫu nhiên xuất hiện mà là do có kẻ đang điều khiển trận pháp này, âm thầm quan sát, rồi đưa đến những 'phần thưởng' phù hợp với khát vọng từng người."

Hoan gật đầu chắc nịch, giọng thanh thúy lần nữa vang lên:

“Bí cảnh này không hề đơn giản, chắc chắn có một thế lực nào đó can thiệp vào. Ta khuyên ngươi nên trốn đi, đợi qua hai tuần bí cảnh khép lại, lúc ấy thì ngươi cũng tự động bị đẩy ra ngoài.”

Lý Uyển Như run nhẹ. Cô nhìn xuống hai thi thể trùng đã bị cô chém đứt, chất lỏng trắng đục vương vãi dưới chân, rồi lại nhìn sang Lâm Vũ, giờ đang run bần bật vì luồng năng lượng mới tràn ngập toàn thân. Một cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng cô.

Cô lẩm bẩm:

“Ta cũng cảm thấy huyễn cảnh này không đơn giản… nó không chỉ mô phỏng ký ức hay khát vọng... mà đang tuyển chọn. Ai đó, hoặc thứ gì đó, đang quan sát chúng ta.”

Cô nheo mắt, đưa tay siết chặt con dao găm vẫn còn vấy máu trùng. Người đó, kẻ đang điều khiển trận pháp này, chẳng những hiểu lòng người, mà còn đang tận dụng dục vọng, tham vọng, đau đớn và khoái cảm... để ban phát sức mạnh. Rốt cuộc kẻ đó là ai, làm vậy có mục đích gì?

Lâm Vũ bỗng lóe người trước mặt Lý Uyển Như, ngắt đi dòng suy nghĩ và cuộc đối thoại của cô. Ánh mắt hắn hoang dại như quỷ dữ, miệng nhỏ giọt nước dãi như kẻ điên dại.

Lý Uyển Như sợ hãi, đưa thanh dao lên chắn trước người, cơ thể suy yếu nhưng cô không dám lơ là, một Lâm Vũ phát điên quả thực rất đáng sợ, uy hiếp đến tính mạng của cô.

Bất chợt, hắn nắm lấy cổ chân của cô, dốc ngược lên khiến cơ thể của cô đong đưa trên không, phần váy cùng bị kéo xuống, lộ ra phần bụng phẳng lì. Lâm Vũ mắt đỏ ngầu, đưa tay còn lại nắm lấy hai xác trùng trước của dâm huyệt cô, rút mạnh ra ngoài.

Âm hộ, và hậu môn cô co bóp, cố gắng níu giữ nhưng sức lực của Lâm Vũ quá mạnh, trực tiếp kéo chúng ra khiến cho cảm giác đau đớn dâng lên trong người Lý Uyển Như.

“Ưmm… Đau…”

Tiếng rên khe khẽ vang lên nhưng cô lập tức át đi, sợ rằng âm thanh này sẽ chọc giận Lâm Vũ, một kẻ điên như hắn thì quả thực rất đáng sợ.

Hai con trùng bị lôi ra ngoài, kéo theo tinh dịch và dâm thủy phun ngược ra. Hạ thân của Lý Uyển Như bống chốc trống rỗng, âm hộ không tự chủ co bóp như lưu luyến cảm giác bị lấp đầy.

Lâm Vũ giơ hai xác trùng lên trước mặt, mắt nhìn đăm đăm, lưỡi liếm môi một cách tà dị.

“Chúng...” Hắn thì thào khàn đặc, như đang mê muội, “chúng đều là sức mạnh.”

Hai con trùng to cỡ cổ tay lắc lư trên tay hắn, tinh dịch, dâm thủy chảy dọc theo dương vật thô to của nó xuống đất. Bất chợt, Lâm Vũ nhét chúng vào miệng nhai ngấu nghiến. Âm thanh xương vỡ, nhai nát hòa cùng tiếng lưỡi liếm môi của hắn vang lên khắp hốc đá.

Tiếp đó, hắn ném Lý Uyển Như xuống đất như một miếng giẻ rách, khiến cô ngã đập lưng xuống sỏi đã, đau nhức vô cùng.

Chưa dừng lại, Lâm Vũ cúi xuống xác vật chủ trùng từ nãy, tay gạn những con trùng nhỏ rải rác, rồi cũng cho hết vào miệng, từng phát nhai giòn tan. Máu trùng và mảnh vụn thịt bắn lên da và mặt hắn, trông cực kỳ kinh dị.

Cảnh tượng khiến Lý Uyển Như ghê tởm đến mức ói khan không ngừng. Cô ôm đầu, run rẩy, cố gắng ngăn cơn nôn, trong lòng tràn ngập kinh hãi: kẻ từng là đồng đội, giờ đã hóa thành một con thú điên loạn khát máu.

Lâm Vũ nuốt nốt đống trùng cuối cùng, khuôn mặt vẹo đi trong một nụ cười điên dại. Không thèm nhìn cô thêm, hắn xoay người, bước chân vội vã lao đi về phía cát nóng, tiếng đao xé gió và tiếng nghiến răng kèn kẹt của hắn xa dần, hiển nhiên là hắn đã bắt đầu cuộc săn, tìm kiếm con mồi thích hợp để cắn nuốt, thỏa mãn cái khát vọng tăng trưởng sức mạnh của hắn.

Bóng dáng hắn dần mất hút trong cơn lốc bụi, để lại sau lưng Lý Uyển Như một vùng chiến địa ngổn ngang tàn tích và một nỗi sợ hãi không thể nào nguôi ngoai.

Không ai biết chính xác huyễn trận khởi phát từ đâu.

Chỉ biết rằng, khi cơn địa chấn tan đi, khi những con trùng lần lượt chui lên từ các cồn cát, đất đá và thân cây, cũng là lúc toàn bộ bí cảnh chìm vào màn sương mờ mịt màu tro, lặng lẽ như một cơn ác mộng không báo trước.

Từng người, từng nhóm, từng đoàn dong binh đang tản ra khắp nơi tìm kiếm cơ duyên bỗng đồng loạt ngã xuống, hoặc như hóa đá giữa sa mạc, hoặc thân thể giật lên từng hồi như đang vật lộn trong cơn mê sảng.

Đoàn Lưu Quang, dong binh đoàn lớn nhất Thiết Dung thành, gần như tan rã chỉ sau một thời gian ngắn ngủi. Tổ đội được cử đi khám phá gồm năm người giờ đây chỉ còn một người sống sót.

Đó là một nữ tu trẻ tên Thiên Âm, một y sĩ vô cùng cần mẫn, chuyên đi theo các tổ đội làm công việc hậu cần. Nàng rơi vào huyễn cảnh nơi mỗi bệnh nhân nàng từng cứu đều chết trong tay mình. Máu nhuộm hai tay, tiếng kêu gào oán hận vang bên tai không ngớt.

Khi tỉnh dậy, Thiên Âm đã móc đi hai con mắt của chính mình, cầm cây kéo chọc thủng mang tai để ngăn bản thân nhìn cảnh máu đỏ, chặn đi tiếng oán than không ngừng, toàn thân nàng run rẩy, miệng không ngừng niệm:

"Ta xin lỗi… xin lỗi…"

Trong hốc mắt đen sì, lấp ló một đôi mắt nhỏ mà sáng khác, sau đó lập tức biến mất, dường như nó đã đi sâu vào trong cơ thể của nàng.

Ở phía tây, một gã tu sĩ của Bách Thú Môn đang cười ha hả giữa đám đồng đội đã chết.

Trong huyễn cảnh, hắn được ban cho hàng trăm nữ nô phục tùng. Dục vọng tràn ngập làm hắn không muốn rời đi. Khi tỉnh lại, hắn đã cưỡng bức muội muội ruột của hắn, sau đó giết chết nàng, giết chết tất cả các thành viên khác trong đội, từng người một ngã xuống để "giữ lấy sự yên tĩnh vĩnh hằng".

Huyễn trận tan, nhưng hắn thì không quay lại được. Khi hắn xoay người bước đi, để lộ ra sau gáy là một con trùng đăng găm phần miệng vào đầu hắn, nhưng dường như chẳng có chút đau đớn nào, hắn vừa đi vừa liên tục cười lớn một cách điên dại.

Tại nơi sâu nhất trong một khe đá, ba tên tán tu kết bạn đồng hành đang quỳ rạp, không nói lời nào.

Một người đã gục xuống, máu chảy thành vũng, lồng ngực bị chính tay mình cào nát. Người thứ hai khóc không ra nước mắt, ánh mắt trống rỗng. Người còn lại ôm đầu cười điên dại, miệng liên tục lặp lại: "Không phải lỗi của ta… không phải lỗi của ta!"

Từng nhóm người tỉnh lại với cơ thể rách nát, dấu vết trùng gặm nhấm khắp nơi. Có người còn sống nhưng tâm thần đã hỏng, chỉ biết lẩm bẩm hoặc cào cấu.

Ước chừng bốn thành đã chết, một phần lớn trong đó bị trùng xâm nhập trong lúc mất ý thức. Ba thành còn lại đã hóa điên, bị một đám trùng kỳ quái kí sinh và điều khiển, trở thành tai họa trong bí cảnh. Chỉ còn khoảng ba thành người có thể tiếp tục, nhưng phần lớn đều bị thương, ý chí xói mòn.

Trở lại với, Lý Uyển Như ngồi thở dốc giữa vũng máu của đám trùng để lại sau khi Lâm vũ cắn nuốt chúng, ánh mắt cô lạnh tanh nhìn về phía bóng dáng hắn đang dần khuất trong cát bụi mù mịt.

Sau khi Lâm Vũ rời đi, Lý Uyển Như biết rằng bản thân không thể ngồi đây chờ chết được, cô không rõ hoàn cảnh ngoài kia như nào nhưng trước khi ngất đi vì trúng độc thì cô đã thấy hiện tượng trùng triều vô cùng kinh khủng, nếu không hồi phục nhanh thì chắc chắn cô sẽ trở thành miếng mồi cho đám côn trùng ghê rợn này.

Lý Uyển Như cắn răng, vận chuyển công pháp, tăng tốc độ hấp thụ luồng nguyên khí từ tinh dịch côn trùng dơ bẩn trong tử cung để hồi phục. Thân thể cô run rẩy, vừa ghê tởm vừa bất đắc dĩ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô cần sống sót.

Chỉ một lát sau, sắc mặt cô dần hồi phục, quần áo rách nát bám sát thân thể ướt đẫm mồ hôi. Cô chống tay đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng và tỉnh táo. Nhặt lên thanh dao găm cùng đống hành lý mà Lâm Vũ để lại, khoác lên vai, từ từ rời khỏi khe đá.

Khi Lý Uyển Như vừa bước ra khỏi khe, không gian bí cảnh hiện ra trước mắt cô. Nếu dùng một từ để miêu tả tràng cảnh hiện tại thì chỉ có thể là: Hỗn loạn.

Tiếng binh đao chém giết vang lên từ mọi hướng, xen lẫn tiếng rít ghê rợn của trùng khổng lồ. Xác người, xác trùng chất đống, máu văng khắp nơi trên cát. Tiếng la hét, tiếng chửi rủa, và tiếng kêu khóc tan vỡ hòa vào một bản giao hưởng hỗn loạn của địa ngục.

Bí cảnh này, trong khoảnh khắc này đã biến thành một lò luyện tội ác, và chỉ những kẻ mạnh mẽ nhất mới có thể bước tiếp.

Trong khi khắp nơi bí cảnh chìm trong hỗn loạn, ba thế lực bắt đầu được hình thành.

Phía nhân loại, những người còn tỉnh táo bắt đầu cố gắng tụ họp, dựng tạm doanh địa trong khe đá hoặc các gò cát cao để tránh trùng vây. Mục tiêu tìm kiếm “Đan Điền Trùng” đã bị gác lại, ai nấy đều hiểu, chỉ cần sống sót qua hai tuần này đã là kỳ tích.

Ở phía đối lập, một nhóm người bị trùng ký sinh hoàn toàn đã biến dị. Cơ thể đám người này méo mó, da thịt mọc vảy, mắt đỏ rực như thú hoang. Bọn chúng không chỉ sống sót sau huyễn trận mà còn trở nên điên cuồng, chủ động săn giết trùng để ăn nuốt, cắn xé lẫn nhau để chiếm đoạt sức mạnh. Chúng được gọi là “Kẻ Điên Trùng Hóa”, một tai họa mới.

Và rồi… trong bóng tối sâu nhất dưới lòng đất, kẻ thực sự đứng sau tất cả cũng lộ diện.

Một buổi tế lễ diễn ra trong một hốc đá hình tròn, mùi hôi nồng từ dịch trùng bốc lên khắp nơi. Quanh tế đàn là hơn mười bóng đen vận áo choàng xám tro, mặt nạ không có ngũ quan, chỉ có những xúc tu nhỏ ngọ nguậy quanh miệng.

Giữa tế đàn là một hình vẽ trùng khổng lồ được khắc sâu vào đá, xung quanh tỏa ra khí tức tà dị. Một trong số đó lên tiếng, giọng như tiếng gió rít qua khe hở:

“Đã năm mươi năm kể từ lần cuối cùng Trùng Thánh gần được sinh ra nhưng thất bại… Chúng ta lần nữa có cơ hội để hồi sinh ngài… Huyễn trận lần này đã đưa tất cả vào mê cảnh tận cùng bản năng. Giờ, chỉ cần… kẻ thích hợp.”

Một bóng khác quỳ rạp, thì thào bằng giọng gần như run rẩy vì phấn khích:

“Có một nữ nhân… tử cung của nàng dung nạp được trùng dục, không bị hủy diệt. Dịch trùng trong cơ thể nàng không bài xích mà nàng còn có thể hấp thu. Chính là nàng!”

“Lý Uyển Như.” Giọng nói thứ ba vang lên.

“Huyễn trận đã xác nhận, linh hồn nàng bị dục vọng chạm đến tầng sâu nhất. Nàng ta… là vật chứa hoàn hảo.”

“Chúng ta đã chờ rất lâu… Trùng Thánh cần một mẫu thể để phục sinh. Huyễn trận chỉ là bước đầu. Từ nay… mọi thứ sẽ xoay quanh nàng.”

“Chuẩn bị nghi thức. Giữ nguyên cục diện hỗn loạn. Lập tức thu lại đám trùng đi, chúng ta sẽ sử dụng những Kẻ điên trùng hóa để bắt giữ nàng. Phải đảm bảo nàng không được tổn hại gì, ít nhất cho tới khi cấy được Trùng Thánh vào cơ thể nàng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom