• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ (1 Viewer)

  • Chương 9: Nói dối

Nằm trong xe ngựa, hưởng thụ cảm giác khoan khoái từ bàn tay của chủ nhân xe ngựa, Lý Uyển Như suy nghĩ miên man về tình hình của mình.

Sau khi đột phá Nhân cảnh, Lý Uyển Như phục hồi được đôi phần ký ức, mặc dù không hoàn thiện, vẫn rời rạc chẳng có tính liên kết nào nhưng cô cũng biết được tính tình bản thân kiếp trước không phải kẻ dâm đãng.

Ngược lại, Lý Uyển Như thủ tiết trăm năm, chỉ sau khi đạt tới Thánh cảnh mới chính thức kết nạp đạo lữ. Vậy mà giờ đây, chuyển sinh mới chỉ được ba ngày, cô đã phát sinh quan hệ tới hơn một trăm người. Thực sự so với kỹ nữ còn kỹ nữ hơn, cụm từ dâm đãng cũng chẳng thể lột tả được những gì mà Lý Uyển Như thể hiện trong căn phòng bẩn thỉu kia nữa.

Theo như mô tả của Hoan Du Thánh Điển, không hề tồn tại tác dụng phụ tăng ham muốn của cơ thể, Lý Uyển Như chỉ đành quy kết nguyên nhân vào dấu ấn hình trái tim ở thân dưới.

“Có lẽ, ta cần phải soi rõ vận mệnh một lần”. Từ những ký ức mới thu nạp, Lý Uyển Như nhớ lại được một phương pháp xem bói của kiếp trước. Thông thường xem bói không thể thực hiện được khi ở Nhân cảnh, lúc này tinh thần và linh hồn không có khả năng kết hợp với quy tắc thiên địa, không có khả năng soi rõ thiên cơ.

Nhưng Lý Uyển Như thì khác, cô chuyển sinh linh hồn nên mang theo sức mạnh linh hồn và tinh thần của Thánh cảnh, dù suy yếu cực độ nhưng vẫn có khả năng xem bói cho chính bản thân mình.

Không ngừng vận chuyển Hoan Du Thánh Điển, cố gắng hấp thu tinh dịch dưới hạ thân, để tiến hành thi triển pháp trận xem bói, Lý Uyển Như cần lượng lớn nguyên khí nên không thể không phục hồi được.

Từng đợt khoái cảm từ ngực truyền tới, hạ thân của Lý Uyển Như bất chợt có chút ngứa ngáy, không phải do dấu ấn kích hoạt mà do chính bản thân cô.

“Ta sẽ trở thành thứ gì đây?” Lý Uyển Như cười khổ.

...

Tiếng lọc cọc của xe ngựa dừng lại, Lý Uyển Như cảm thấy độ xóc của xe ngựa không còn nữa, cô biết bản thân đã tới Thanh Quan viện. Rèm xe kéo lên, A Quang thò đầu vào, nói:

“Đã tới, để ta đưa cô vào.”

Lý Uyển Như chống tay, xoay người muốn bò dậy thì bất chợt nghe thấy tên xa phu nói tiếp:

“Ta nói rồi, ta là người thích sạch sẽ, xe ngựa của ta bẩn thì phải làm sao?”

Lý Uyển Như kinh ngạc, cô đưa mắt nhìn dưới sàn, tinh dịch trong âm đạo và lỗ hậu của cô rỉ ra ngoài, lấm thấm trên sàn xe ngựa. Cô tính đưa tay lau sạch nhưng lại chứng kiến ánh mắt nghiêm nghị của chủ nhân, Lý Uyển Như rút lại ý định, cô cúi người, thè lưỡi liếm hết những giọt chất lỏng tráng đục vương vãi.

Bấy giờ, A Quang mới gật đầu hài lòng, hắn đưa cho Lý Uyển Như một tấm vải thô để che đi những bộ vị mẫn cảm đang lộ ngoài không khí. Hắn bế ngang Lý Uyển Như trên tay, một tay dưới đầu gối, một tay sát bả vai, đưa cô vào trong Thanh Quan viện.

Theo luật lệ của Thanh Quan viện, các xa phu không thuộc biên chế của kỹ viện thì buộc phải dừng ở phía xa, không thể đỗ trước cửa của Thanh Quan viện. A Quang biết nô lệ mới thu nhận của mình đang vô cùng yếu ớt, là một chủ nhân hợp cách, hắn không ngại việc đưa Lý Uyển Như vào nơi quen thuộc của cô.

Trông thấy Lý Uyển Như được một gã đàn ông bế vào, các kỹ nữ của Thanh Quan viện vô cùng ngạc nhiên vì vị ngân bài kỹ nữ mất tích ba ngày đột nhiên trở về. Một ả nhanh nhẹn chạy đi báo với Hoàng Vân, người đang vô cùng lo lắng cho túi tiền của mình thất thoát nếu Lý Uyển Như không trở về tiếp khách.

Theo chỉ dẫn của Lý Uyển Như, A Quang đưa cô tới cửa phòng trong ánh mắt tò mò của đám kỹ nữ và những gã tạp dịch. Đẩy cửa bước vào, một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc hiện lên trước mặt Lý Uyển Như và gã phu xe. Đó là nha hoàn tên Triệu Lam, thiếp thân nha hoàn của Lý Uyển Như, người xin cáo bệnh mà không thể chăm lo cho nguyên chủ, dẫn đến cái chết do sốc thuốc của Lý Uyển Như và tạo điều kiện cho linh hồn vị thánh nữ đoạt xá.

Chưa kịp lên tiếng chào hỏi, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Sau khi đột phá Nhân cảnh, Lý Uyển Như đã có thể nhận biết được bước chân này là của lão tú bà tên Hoàng Vân.

“Nghê Thường, sao rồi, con mất tích có biết làm ta lo lắng lắm không?”

Chưa thấy người nhưng giọng nói của Hoàng Vân đã truyền đến tai ba người trong phòng, mang đầy tính quan tâm.

Hoàng Vân tiến sát, nắm lấy đôi bàn tay của Lý Uyển Như. Nhìn vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng của vị tú bà, cô chỉ nhỏ nhẹ đáp:

“Hoàng a di, dì đợi con vào phòng nghỉ đã, tránh ánh mắt của người khác.”

Hoàng Vân liền thay A Quang dìu Lý Uyển Như đến chiếc giường quen thuộc, bà ngửi thấy mùi hôi gai mũi trên người cô. Không nhịn được liên tục chất vấn:

“Rốt cuộc con xảy ra cơ sự gì? Nếu con có mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao bây giờ?”

Lý Uyển Như nghe vậy, biết chẳng thể giấu được, cô liền nói theo một kịch bản đã chuẩn bị sẵn trước đó khi đang nằm trên xe ngựa.

Đôi mắt của Lý Uyển Như đột nhiên ngấn lệ, đỏ hoe, cô vùi đầu vào ngực của Hoàng Vân mà khóc nấc lên:

“Híc, híc, hôm trước tiếp tứ vị công tử, con thấy các vị có vẻ rất thích phụ nữ có một hình xăm, nên con muốn đi xăm một hình để phục vụ các vị tốt hơn.”

Tiếng khóc vẫn vang trong căn phòng, ngực áo của Hoàng tú bà cũng đã xuất hiện vết nước, lúc này Lý Uyển Như mới nén giọng nói tiếp:

“Sau khi xăm, con đi tìm xe ngựa thì bị lạc đường, đi tới một khu nhà ở rất bẩn thỉu, con chỉ muốn hỏi đường thôi mà mấy gã đó bắt con lại và tiến hành... tiến hành...”

Lý Uyển Như ngừng lại một chút, nói tiếp: “Hãm hiếp con, híc, Hoàng di, con sợ lắm, sợ lắm, rất đau nữa, híc, híc.”

Triệu Lam bên cạnh nghe vậy cũng rưng rưng nước mắt, cô bé đã theo sau phục vụ Lý Uyển Như được một năm, cũng có chút tình cảm với cô chủ khờ khạo này. Giờ đây nghe tiểu thư nói vậy khiến cô không khỏi bộc lộ cảm xúc cảu tuổi thiếu nữ.

A Quang thì sửng sốt thật, gã không nghĩ con điếm dâm đãng mình cưỡi trên người lại có tình cảnh như vậy, ánh mắt của gã từ có chút nghiêm nghị, giờ đây nhìn Lý Uyển Như lại thêm vài phần trìu mến. Nhưng đứng trong căn phòng toàn nữ tử cũng khiến hắn có đôi phần gượng gạo, nên A Quang vội rời đi trước, dẫu sao theo lời hứa của Lý Uyển Như, 10h sáng mai cô sẽ đi tìm hắn mà.

Hoàng Vân vỗ về thân ảnh yểu điệu trong ngực, bà khẽ thở dài:

“Không sao, không sao rồi, có dì đây, con không phải sợ nữa.”

Nghe vậy Lý Uyển Như ngừng khóc nhưng cũng không ngăn được từ cơn nấc theo sau đó:

“Con bị những gã đó hiếp mấy... híc... mấy ngày liền, may mà có chủ nh... A Quang đại nhân giúp đỡ đuổi đám người đó đi, và đưa con về Thanh Quan viện, con mới có cơ hội gặp lại dì.”

Hoàng Vân sửng sốt, ngoái đầu tìm kiếm thân ảnh của gã đàn ông to con kia nhưng hắn đã rời đi tự bao giờ. Bà không hề nghi ngờ gì câu chuyện của Lý Uyển Như, trước đây cô chưa từng nói dối và Hoàng Vân cũng không tin việc cô lừa dối bà chuyện gì.

“Không có chuyện gì nữa rồi, con mau nghỉ ngơi đi. Đêm nay cũng không cần tiếp khách nữa.”

Hoàng Vân nói, quay qua nha hoàn Triệu Lam dặn dò:

“Mau đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho Nghê Thường, sau đó xuống bếp mang thức ăn lên cho tiểu thư nhà người.”

Nói đoạn, vị tú bà này cũng tức tốc rời đi, công việc của bà rất bận, bớt chút thời gian thăm hỏi một kỹ nữ là quá đủ rồi.

Nhìn căn phòng vắng chỉ còn mình bản thân, Lý Uyển Như ngồi dậy vận chuyển Hoan Du Thánh Điển tiêu hóa hoàn toàn lượng tinh dịch trong âm hộ và hậu môn. Cô hoàn tất việc hấp thụ thì cũng là lúc A Lam chuẩn bị xong nước tắm.

Nha hoàn nhu thuận cởi bỏ tấm vải bao bọc quanh người của Lý Uyển Như, nhìn thấy rõ từng mảng tinh dịch, nhiều vết bẩn khắp cơ thể cô, thêm cả những dấu vết bầm tím dù mờ nhạt nhưng vẫn chứng mình chúng tồn tại, ghê người nhất là các vết cắn hằn trên bầu vú và trên hai núm vú của Lý Uyển Như.

Lý Uyển Như bước tới bồn tắm bằng gỗ đang tỏa ra hơi nước nồng đậm, phía trên trôi nổi những cánh hoa hồng tạo ra mùi dễ chịu. Ngón chân tinh xảo chạm trước vào làn nước để kiểm tra nhiệt độ, Lý Uyển Như mới đưa cả người vào bồn sau đó.

Cảm giác thư thái lan tràn khắp toàn thân Lý Uyển Như, quay ra nói với Triệu Lam đi chuẩn bị trang phục, Lý Uyển Như mới dám đưa tay vào phía dưới hạ thân, lấy ra một chiếc chén sứ trong âm hộ và nút gỗ của túi nước trong hậu môn.

Nước ấm lan tràn từng kẽ hở của cơ thể, tẩy rửa đi hết các vết ô uế trên thân. Mùi hương dễ chịu từ cánh hoa thay thế cho mùi ngai ngái của tinh dịch, các vết bẩn cũng tan ra trong dòng nước ấm.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Triệu Lam lập tức choàng một chiếc khăn bông lên vai của Lý Uyển Như, dìu tiểu thư ra khỏi bồn tắm và hầu hạ Lý Uyển Như chải tóc, thay đồ.

Nhìn thân hình đẫy đà trước gương, giờ đây làn da trắng sáng đã hiện rõ, không còn dấu vết của những vết bầm tím. Làn da mịn màng khiến Triệu Lam bên cạnh nhìn chẳng rời mắt, hành động chải tóc của ả nha hoàn cũng cứng đờ.

Hầu hạ tiểu thư mặc trang phục xong, Triệu Lam vội vã xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn, để Lý Uyển Như một ình đang mân mê gương đồng, ngắm nhìn hình ảnh bản thân trong gương.

Trước đây nguyên chủ rất xinh đẹp, thì giờ đây nét đẹp dường như tăng lên rất nhiều. Từng cái chớp mắt, liếc nhìn đến việc nhoẻn miệng cười của Lý Uyển Như cũng tạo nên một nét quyến rũ lạ thường. Ký ức được khai mở thêm, các kỹ thuật của Hoan Du Thánh Điển cô cũng đã nhớ lại, vốn là công pháp chủ tu của kiếp này, hành động kết hợp với kỹ thuật quyến rũ của Hoan Du Thánh Điển khiến Lý Uyển Như thu phát vô cùng tự nhiên.

Không mất thời gian vào việc thử nghiệm các bị động kỹ kia, Lý Uyển Như tập trung vào vấn đề trước mắt là xây dụng pháp trận để soi rõ thiên mệnh. Cô không nhớ rõ tên của pháp trận, chỉ nhớ về cách thức vận hành và trận văn của nó mà thôi. Nhưng với tình hình hiện tại thì như vậy là quá đủ rồi. Lý Uyển Như cần tiến hành ngay trước khi Triệu Lam trở về, cô có chút hơi nóng vội vì có thể sẽ khám phá ra bí ẩn lớn của mình.

Nghĩ là làm, Triệu Lam trải tấm giấy mà cô dùng để học thư pháp lên bàn tròn, lấy tay tách cây nến thơm trên giá nền thành bốn phần, một phần để ở chính giữa, ba phần nến còn lại để để ở các cạnh cân xứng với nhau.

Ngón trỏ đặt lên tờ giấy trắng, vẽ những đường nét nguệch ngoạc trên giấy, nguyên khí từ tử cung được Lý Uyển Như dẫn động đến ngón trỏ, tựa như là mực in lên tờ giấy trắng vậy. Tiêu hao hơn một nửa nguyên nghí mới hoàn thành trận văn, Lý Uyển Như xé một mẩu giấy, dùng nguyên khí ghi trên đó dòng chữ “nguyên nhân ta chết”.

Lý Uyển Như phất tay, nguyên khí từ tay cô truyền đến bốn ngọn nến, cả bốn ngọn lửa bùng lên, thắp sáng toàn bộ trận pháp. Lý Uyển Như đưa tờ giấy đến trung tâm ngọn lửa, để mặc ngọn lửa thiêu cháy tờ giấy và cả 2 ngón tay đang kẹp của cô.

Lạ thay chỉ có tờ giấy là bốc cháy dữ dội, còn hai ngón tay thon dài của Lý Uyển Như chẳng có thay đổi gì cả. Mắt cô nhắm chặt, một hình ảnh hiện lên trong đầu của Lý Uyển Như.

Một căn phòng tối không có đèn cũng chẳng có nến, một thân ảnh ngồi trên bồ đoàn chính giữa căn phòng. Qua ánh trăng mờ nhạt chiếu từ khung cửa sổ, Lý Uyển Như có thể nhận diện được đây là nam giới, ngoài ra không hề có thêm thông tin gì khác, khuôn mặt hay vóc dáng của hắn đều được bao trùm bới một khí đen tà dị.

Như cảm thấy có kẻ soi xét, thân ảnh kia hé mở đôi mắt, lộ ra đôi con ngươi màu tím quỷ dị vô cùng. Khung cảnh hiện trong đầu của Lý Uyển Như tan vỡ, y hệt cách những mảnh ký ức của cô vỡ vụn vậy.

“Đây là ai, chỉ một ánh mắt mà suýt đốt cháy cả linh hồn ta, phá hủy tâm trí ta”. Thân ảnh không quen thuộc nhưng cực kỳ khủng bố đó khiến mồ hôi lạnh của Lý Uyển Như không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt vì tinh thần hao tổn của cô. Lần đầu tiên của cả hai kiếp người, cô có cảm giác sợ hãi cực độ đến như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom