hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 8
Ăn xong bữa, hồi phục một chút thể lực, Lý Uyển Như yếu ớt đứng dậy, đi khập khiễng hai hàng tới cửa muốn rời đi.
Bất chợt, gã Nhất nhanh nhẹn chắn trước của, nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng khè của hắn, nói:
“Đi? Ai cho ngươi rời đi chứ? Lão tử là người làm việc theo thỏa thuận, lấy của ngươi nhiều tiền hơn quy ước thì buộc phải lao động đến cùng để trả nợ”.
Nói đoạn, hắn tiến tới đẩy ngã Lý Uyển Như, vạch quần xuống lộ rõ dương vật gân guốc, cười cười:
“Ha ha, vừa nãy chỉ được thưởng thức cái mồm lồn của mày mà chưa có cơ hội thử cái lồn chân chính này. Để lão tử xem ngân bài kỹ nữ của kỹ viện lớn nhất sẽ có gì khác biết nào.”
Vừa nói, hắn vừa đưa cây dương vật vào âm đạo vốn ẩm ướt tinh dịch của Lý Uyển Như. Trong đầu Lý Uyển Như lúc này có chút hối hận, cô không biết hành động ban đầu của mình là đúng hay sai nữa.
...
Ba ngày, tròn ba ngày sau khi Lý Uyển Như rời khỏi kỹ viện, khách quen của cô hay Hoàng tú bà đều không thể biết được cô đi đâu. Nhiều người nghĩ Lý Uyển Như đã bỏ trốn nhưng, Hoàng Vân không cho là vậy, bà biết tai mắt của Thanh Quan viện tập trung ở các cổng thành và các khu vực chợ buốn bán. Bất kỳ một kỹ nữ nào dời thành đều có thể biết được, còn nếu vẫn ở trong thành thì việc ăn uống là bắt buộc.
Đối với những kỹ nữ khác thì có thể trốn được dưới mí mắt của Thanh Quan viện một thời gian, nhưng riêng Lý Uyển Như thì không có khả năng đó. Hoàng tú bà biết Lý Uyển Như có khiếm khuyết về nhận thức, không có khả năng bỏ trốn. Huống chi Lý Uyển Như không hề có nhiều bạc trong người, kiếm được bao nhieu phần lớn đều do Hoàng Vân bà “giữ hộ”. Bởi lẽ đó, Lý Uyển Như nghiễm nhiên trở thành kỹ nữ yêu thích của bà, là viên ngọc quý mà lão tú bà này không thể buông tay.
Sau hai ngày biệt mất tăm hơi, thông tin duy nhất chỉ là lần cuối đến tiệm xăm thành Tây của Lý Uyển Như, Hoàng Vân vội cắt cử người đi tìm kiếm Lý Uyển Như, bà không để vuột mất vị ngân bài kỹ nữ này được.
Trở lại với Lý Uyển Như, giờ đây, cô nằm thong trên sàn ẩm mốc, không ngừng thở dốc, vẻ mặt suy yếu rõ rệt. Chung quanh chẳng còn bất cứ thân ảnh nào, Thanh Quan viện rà soát, mấy người gã Nhất đã bỏ trốn hết rồi.
Cơ thể duyên dáng vốn trắng nõn nà, bây giờ lại lấm lem bẩn thỉu, từng mảng, từng mảng tinh dịch bám lấy mọi bộ vị trên cơ thể. Bầu vú đầy vết bầm tím, có vài vết cắn hiện rõ quanh núm vú càng thâm đen. Dưới hạ thân tinh dịch vẫn không ngừng chảy, bụng cô có chút trướng, bên trong là lượng tinh dịch quá lớn của hàng trăm người.
Phải, là hàng trăm người, Lý Uyển Như không thể đếm nổi đã có bao nhiêu kẻ tụ tập chơi đùa với cơ thể cô. Vốn nghĩ chỉ vài người là quá đủ, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, cả khu ổ chuột này đều biết có một ả điểm xinh đẹp tới. Ả mời gọi những gã khất cái bẩn thỉu này chơi ả, bơm hết tinh túy vào cái âm đạo dâm dục của ả.
Lý Uyển Như thực sự không thể ngờ tới, cơ thể của cô rã rời, từng cơn đau nhức lan khắp thân thể. Mép âm đạo và hậu môn cố co lại nhưng quá khó khăn. Chỉ ba ngày mà số lượng người quan hệ với cô còn nhiều hơn cả một tháng tiếp khách của một kỹ nữ cấp cao như Lý Uyển Như. Đấy mới chỉ là số người chứ chưa phải số lần quan hệ, nhìn âm hộ chẳng thể khép lại như trước được là có thể hiểu được tình cảnh của Lý Uyển Như.
Vận chuyển Hoan Du Thánh Điển như một thói quen, suốt ba ngày này, hễ nắm được cơ hội nghỉ ngơi là Lý Uyển Như lại vận công pháp để tiêu hóa hết các dịch thể trên cơ thể. Cô đang rất yếu, thể trạng không giúp cô duy trì lâu được. Lý Uyển Như biết nếu mình không thể lập tức bước chân vào Nhân cảnh thì cô sẽ đối mặt với cái chết khi suy nhược cơ thể ở mức cao sau cuộc thác loạn quá độ này.
“Vốn tưởng cần vài tháng, giờ chỉ mất ba ngày”. Lý Uyển Như mìn cười nghĩ.
Một thân xác bị tàn phá nhưng lại nở nụ cười quyến rũ, nếu có người nhìn vào không biết cô là thủ phạm hay nạn nhân nữa. Mà Lý Uyển Như cũng không bận tâm, nội thị nhìn thấy từng dòng nguyên khi ngưng tụ ở tử cung, nguyên khí trôi nổi bên trên, bên dưới là tinh dịch đậm đặc chiếm một phần ba tử cung của mình.
“Nguyên khí đã đủ”. Lý Uyển Như tập trung tâm trí điều khiển khối nguyên khí này để gia cố đan điền, bước đầu tiêng của một tu luyện giả.
Nhân cảnh luyện thể, thể chất là cái vỏ quan trọng nhất để chứa đựng nguyên khí đất trời, nếu thể chất không đủ mạnh, nguyên khí rất dễ bạo phát, trực tiếp tàn phá nội tang, gây tử vong ngay lập tức đối với tu luyện giả.
Lý Uyển Như biết điều đó nên cô không vội vã, trích từng sợi nhỏ nguyên lực để gia cố tử cung của mình. Thành tử cung đan điền vốn mềm mỏng giờ được trui rèn nhờ nguyên lực mỏng manh liền trở lên vững chắc hơn.
Quá trình kéo dài gần một canh giờ, Lý Uyển Như kiên nhẫn sử dụng hết hơn tám thành nguyên lực để hoàn thành quá trình gia cố đan điền này.
Đinh! Một cảm giác chấn động tâm trí hiện lên, trong tử cung từng dòng nguyên khí còn sót lại nhộn nhạo, tựa như mất khống chế nhưng lại chẳng thể thoát ra ngoài gây nguy hiểm được nữa.
Lý Uyển Như lần nữa nở nụ cười yêu kiều, cô biết mình đã thành công, giờ đây cô đã chính thức trở lại con đường tu hành, bước chân vào cảnh giới Nhân cảnh.
“Nhân cảnh tầng 1, cảnh giới Luyện Bì”. Lý Uyển Như lẩm bẩm.
Luyện Bì, dựa vào nguyên khí thu nhận mà tôi luyện ngoài da, phần da sẽ ngày càng săn chắc hơn, khả năng chữa trị thương tổn ngoài ra cũng vượt trội rất nhiều so với phàm nhân.
Lý Uyển Như biết điều đó, một bên cố gắng vận chuyển công pháp hấp thụ nguyên khí từ tinh dịch trên khắp cơ thể, một bên sử dụng nguyên khí còn sót lại sau khi trui rèn đan điền để tiến hành tôi luyện thân thể.
Các vết bầm tím ngoài da trở nên mờ nhạt thấy rõ mỗi khi có dòng nguyên khí đi qua, Lý Uyển Như kiên trì từng chút một, dẫn dắt sợi nguyên khí mỏng manh đi qua từng góc của cơ thể.
Lại qua một canh giờ, Lý Uyển Như thành công đưa toàn bộ da trên cơ thể mình tôi luyện một lần. Các vết bầm tím giờ đã mờ hơn rất nhiều, nếu nhìn không kỹ chẳng thể thấy được chúng. Một cơ thể hoàn hảo dần tái sinh của Lý Uyển Như, vốn núm vú và mép âm hộ có chút thâm đen, giờ đây chúng chuyển biến trở nên hồng hào hơn một chút.
Lý Uyển Như rất hài lòng với thành công này, phần nguyên khí còn lại cô vận chuyển vào các cơ bắp để chúng hồi phục lại thể lực cho cô. Trước khi bước vào cảnh giới Luyện Cơ, Lý Uyển Như không dám dồn quá nhiều nguyên lực vào bộ phận này, nó sẽ hại nhiều hơn lợi.
Thể lực hồi phục nhưng cơ thể vẫn đau nhức, Lý Uyển Như cố gắng thu dẹp tàn cục. Nhìn căn phong bừa bộn từng bãi tinh dịch và mồ hôi, Lý Uyển Như cố nén cảm xúc muốn thu thập hết tất cả chúng để phục vụ việc tu luyện.
Mặc lại chiếc váy rách tả tơi, giờ gọi là váy cũng hơi khiên cưỡng, phần trước ngực và bên dưới đã rách toạc, lộ nguyên một bầu vú ra ngoài cùng đôi chân trắng muốt. Lý Uyển Như bước tới chiếc cốc lớn chứa tinh dịch mà cô đã yêu cầu đám khất cái chứa đựng, Lý Uyển Như rót chúng vào một túi chứa nước rỗng làm bằng da ngựa trong túi xách của mình. Đậy nút và đặt gọn gàn vào chiếc túi xách chẳng còn thứ gì quan trọng bởi trừ tấm thẻ kỹ nữ ra, tất cả tiền đồng hay bạc đều đã bị đám khất cái lấy đi hết rồi.
Lý Uyển Như lấy từ túi xách ra chiếc chén sứ nhỏ mà cô đã rút ra khỏi âm đạo trước đó, lần nước thuần thục đưa vào trong âm hộ để ngăn chặn tinh dịch rơi vãi. Trước đó, chiếc chén có thể ngăn hoàn toàn thì giờ đây, sau cuộc thác loạn điên cuồng, từng giọt tinh dịch vẫn có thể rỏ ra ngoài chiếc chén sứ.
Lý Uyển Như biết rằng âm đạo cô có chút rộng hơn trước, có lẽ sẽ mất vài ngày mới có thể trở lại như lúc cô chuyển sinh. Còn nếu muốn nó hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cảu thiếu nữ, Lý Uyển Như buộc phải đột phá đên Nhân cảnh tầng hai: Luyện Nhục cảnh mới có thể đạt được.
Lý Uyển Như men theo bức tường đi ra khỏi cửa, tay bám víu vào bức tường trải dài để quay trở lại cửa tiệm xăm. Một tay lần mò mép tường, trợ giúp đôi chân run rẩy bước đi, một tay cầm túi xách cố gắng che bầu vú lộ ra ngoài chiếc váy rách nát.
Đi mất vài phút, gần hết con ngõ nhỏ, đã thấy thấp thoáng đường lớn đế xe ngựa chạy, Lý Uyển Như trông thấy đầu ngõ là một xa phu, bên cạnh là cỗ xe ngựa màu đen cùng một con ngựa khỏe mạnh cùng màu.
Lý Uyển Như vẫy tay ra hiệu cho xa phu, từ xa hắn đã thấy một thân ảnh gầy yếu dựa vào tường mà đi nên đã tiến tới gần để xem xét. Khi nhìn rõ ràng thân ảnh cô gái, gã xa phu vô cùng sửng sốt.
“Đẹp quá!”. Điều duy nhất hắn có thể thốt ra khi thấy khuôn mặt có chút lấm lem với chất bẩn và loang lổ màu trắng mà hắn không rõ là gì. Dù vậy khuôn mặt thanh tú chẳng thể nào bị che lấp được, ngũ quan tinh xảo khiến gã xa phu có chút điêu đứng.
Nhưng càng tiến tới gần, hắn lại càng thấy có gì đó không đúng. Vị tiểu thư trước mặt lộ phần đùi trắng dưới lớp váy nhưng chẳng để tâm, trái lại là một tay vẫn giữ ngang ngực, một tay bám vào vách tường.
Nhìn gần hơn, hắn càng sửng sốt khi cô gái lộ hẳn một bên vú ra bên ngoài, cùng với dòng tinh dịch chảy dài trên đùi trắng cố những lốm đốm trắng đục ngầu. Gã xa phu không đoán được lý do, nhưng cũng có thể lờ mờ tưởng tượng được tràng cảnh khiến cô gái xinh đẹp nhưng lại có phần tả tơi như này.
“Xin chở... ta... về... Thanh.... Thanh Quan... viện”. Lý Uyển Như thấy xa phu tới gần thì lên tiếng một cách ngắt quãng, cô thở dốc liên hồi do phải di chuyển một quãng đường khá xa trong tình trạng suy yếu như vậy.
Nghe vậy, gã xa phu đoán được ngay tình hình, một lý do là “tiếp khách ngoài” hiện hữu trong đầu hắn, hắn không lạ với các trường hợp kỹ nữ như vậy, thậm chí đã chở rất nhiều cô gái tương tự. Chỉ là hắn chưa từng thấy một kỹ nữ nào trông tả tơi đến thế, bộ váy rách nát, lộ quá nhiều bộ vị mẫn cảm, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt lấm lem càng thấy rõ sự mềm yếu.
“Mười lăm văn tiền”. Gã xa phu cụt lủn đáp.
Nghe vậy, Lý Uyển Như trả lời với giọng điều mềm mại:
“Trên người ta không có tiền,... nếu được, chở ta đến nơi ta sẽ đưa người”.
“Không được, trước giờ ta chỉ nhận tiền trước mới chạy xe”. Tên xa phu khẳng định.
Lúc này, Lý Uyển Như thực sự bối rối, tiền của cô đã bị đám khất cái cầm đi hết mà bỏ trốn, cô hoàn toàn chẳng còn đồng nào trong người, túng quẫn nói:
“Nhưng ta... ta thật sự không có tiền.”
Một vị Thánh nữ chuyển sinh, giờ đây đã thành công trở thành tu luyện giả lại bày ra vẻ vô cùng bối rối, cả hai đời người cô chưa từng trải qua tình cảnh tương đồng như vậy.
Gã xa phu thấy gương mặt tú lệ đỏ lên vì hoàn cảnh bối rối, hắn cười lớn:
“Hắc hắc, chẳng phải cơ thể của kỹ nữ các người chính là tiền đấy sao”.
Lúc này Lý Uyển Như đã hiểu ý định của tên xa phu trước mắt, thở dài, vạch phần ngực váy ra để lộ cả hai bầu vú hằn nhiều vết cắn mà nguyên khí chưa xóa bỏ hoàn toàn được.
“Âm hộ ta không tiện, người có thể dùng lỗ hậu”.
Tên xa phu chẳng thắng mắc gì cái yêu cầu lạ đời đó, phụ nữ một tháng có vài ngày bất ổn mà, ấy vậy mà vẫn ra ngoài tiếp khách được, tên xa phu nghĩ. Hắn tiến sát người Lý Uyển Như, đôi tay nhanh chóng cởi đai lưng, kéo quần lộ ra một thân dương vật gân guốc.
“To quá”. Lý Uyển Như thầm ngạc nhiên, trong cả trăm gã khất cái cô giao hoan, chẳng có tên nào có dương vật lớn đến như vậy cả. Thân hình gã xa phu cao hơn một thước tám, cùng dương vật dài tới hai tấc rưỡi làm cơ thể của Lý Uyển Như phải rung lên. Không rõ là sợ hãi hay hưng phấn nữa.
Xa phu lật người Lý Uyển Như áp mặt vào tường ẩm ướt, cô vội buông tay giữ trước ngực mà chống tường. Hắn vén váy Lý Uyển Như lên, ngạc nhiên trước lỗ sau vẫn chưa thế khép lại, vẫn chảy tinh dịch trắng thành từng dòng xuống tận gót chân.
Lấy hai ngón tay vuốt thành đường dài tinh dịch, bôi lên căn dương vật thô cứng để bôi trơi, tiếp đó hắn đưa đầu dương vật tiếng vào sâu lỗ hậu đang khép mở của Lý Uyển Như.
“ ...Ah...ah...Đau, nhẹ nhàng chút”. Lý Uyển Như không nhịn được kêu lớn.
Tên xa phu nghe vậy, cũng giảm lại tốc độ xâm nhập, quẹt chút tinh dịch lên toàn bộ phần đầu dương vật để dễ dàng hơn. Hông tiếp tục đẩy vào, còn ngón tay bám đầy tinh dịch trắng thì hắn đưa thẳng vào khuôn miệng nhỏ xinh đang rên rỉ vì đau kia.
Ngậm mút ngón tay mang theo tinh dịch của hắn, Lý Uyển Như cảm thấy phía sau ngày càng giãn, một cảm giác ấm nóng lan xâm nhập thẳng phía trong của cô.
“...Ah...ah... ưm...ưm...Ah...ah...”. Lý Uyển Như chỉ biết rên rỉ chịu đưng, một cảm giác khoan khoái bắt đầu lan rộng từ hạ thân.
“Sao hả con điếm, cặc lão tử đủ làm ngươi sướng chứ?”
Tên xa phu chẳng vội đưa hết vào, chỉ đưa một phần ba mặc cho Lý Uyển Như ưỡn mông về phía hắn, bất chợt hắn rút toàn bộ ra ngoài. Lý Uyển Như cảm thấy hạ thân trống rỗng , cảm giác sung sướng vừa nhen nhóm đã tắt ngấm, cô ngoái đầu lại nhìn dương vật của gã xa phu với ánh mắt ngập nước như đang chờ đợi.
“Người... cứ đút vào đi, ta chịu được”. Lý Uyển Như thỏ thẻ nhẹ nhàng với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và hai bên má hồng hào.
Xa phu lộ rõ là một kẻ phong lưu, nhìn thấy Lý Uyển Như như vậy, hắn biết con điếm này thấy kích thích rồi, nhưng vẫn muốn trêu đùa thêm chút. Hắn cười cợt:
“Muốn ta đút vào ư? Gọi lão tử là chủ nhân đi. Ha ha”
Lý Uyển Như nghe vậy liền khom lưng, ưỡn mông về phía sau, cô lắc lắc cặp mông trắng như mỡ đông của mình, cố gắng cọ xát với căn dương vật thô nóng kia.
“Chủ nhân... ngài... ngài chơi em đi... Xin chủ nhân... ban cho Uyển nô dương vật của ngài”.
Thấy thân hình yêu kiều và giọng nói quyến rũ như vậy, gã xa phu cũng khó mà kiếp chết được, hắn đưa tay lần nữa tách lỗ hậu của Lý Uyển Như, đâm vào sâu hết mức có thể.
“...Ah...ah... nóng quá...Ah...ah... to quá đi mất, Uyển nô ...Ah...ah... chết mất, ...Ah...ah... xin ngài...Ah...ah...xin chủ nhân nhẹ nhàng với Uyển nô”.
Cảm giác như một thanh sắt nóng xâm nhập hạ thể, Lý Uyển Như không kìm nén nổi mà rên rỉ.
“Vậy là người muốn dừng lại?”. Vị chủ nhân không ngừng trêu trọc nô lệ mới thu nhận này
“Đừng...Ah...ah...đừng ...Ah...ah..., dương vật chủ nhân là...Ah...ah...tốt nhất. Uyển nô sẽ ...Ah...ah...chịu đựng mà. ...Ah...ah...xin chủ...Ah...ah...nhân đừng dừng...Ah...ah...lại”
Gã xa phu vừa thúc hông vừa vô bôm bốp vào cặp mông trắng nõn, làm Lý Uyển Như không tư chủ được ngày càng rên to.
“Nhỏ tiếng thôi con điếm, nếu không lão tử không địt ngươi nữa”.
“Uyển Nhi... xin... xin lỗi...Ah...ah... ngài. Uyển nô ...Ah...ah...nghe lời ngài...Ah...ah...Ngài đừng...Ah...ah... ngừng ...Ah...ah...lại”
“...Ah...ah...dương vật...Ah...ah...chủ nhân...Ah...ah...sướng quá, em ra...Ah...ah...”
Hạ thân Lý Uyển Như co giật mạnh, người cô rung bần bật, âm hộ trào ra chút nước trắng, len lỏi qua cái chén sữ trong âm đạo, chảy ra ngoài hai dòng nước một trong suốt một đục ngầu.
Tên xa phu thấy Lý Uyển Như như vậy, lỗ hậu co rút khiến hắn chẳng trụ được lâu, xuất tất cả tính dịch vào trong lỗ hậu của cô.
Nhìn tính dịch chảy thành dòng ra khỏi cái lỗ nhỏ đó, tên xa phu rút túi nước bên cạnh, lấy ra chiết nút và nhét thẳng vào lỗ hậu của Lý Uyển Như, ngăn chặn hoàn toàn dòng dịch trắng chảy ra ngoài.
Cơ thể cảu Lý Uyển Như không ngừng run lẩy bẩy, cô đột nhiên cảm thấy gã xa phu bế xốc cô, bước nhanh tới cỗ xe ngựa dựng đầu ngõ nhỏ. Gã nhẹ nhàng đặt cô vào trong khoang xe, nằm ngang xe, phần mặt hướng về phía đầu xe ngựa. Trước khi lui ra, hắn nói với Lý Uyển Như vẫn trong trạng thái đê mê kia:
“Ta tên A Quang, sau này chủ nhân muốn ngươi phục vụ thì phải làm như nào?”
Lý Uyển Như hổi thần, nhỏ giọng đáp:
“Uyển nô là thân kỹ nữ của Thanh Quan viện, ban đêm phải tiếp các công tử thế gia, nếu chủ nhân muốn Uyển nô phục vụ ngài, khoảng 10h sáng mỗi ngày ngài hãy tới trước cửa Thanh Quan viện, Uyển nô sẽ tận tình phục vụ.”
Lý do như vậy bởi vì Lý Uyển Như biết mình vẫn cần hấp thu tinh dịch đều đặn, cho dù đã đột phá tới nhân cảnh, cô có cảm giác mình có thể áp chế sự bùng phát của dấu ấn diễn ra không thường xuyên nữa. Có thể tới ba tiếng mới cần tinh dịch một lần nhưng như vậy thì vẫn không thể đủ cho nhu cầu của cô nếu chỉ tiếp các vị khách buổi đêm.
“Và chất lượng nguyên khí của chủ nhân tất nhiên sẽ tốt hơn đám công tử ẻo là rồi”. Lý Uyển Như lẩm bẩm
A Quang nghe vậy gật đầu hài lòng, bước nhanh tới vị trí đánh xe. Tiếng xe ngựa lọc cọc vang lên bên ngoài, bên trong là tiếng thở dốc của vị ngân bài kỹ nữ.
Một bàn tay từ phía ngoài thò vào, nắm chuẩn lấy bộ ngực lớn của Lý Uyển Như, mân mê nhào nặn nó. Cô biết đấy là tay của chủ nhân, ngài vừa đánh xe ngựa, vừa thò tay nắn bóp cặp vú đồ sộ của cô.
Bất chợt, gã Nhất nhanh nhẹn chắn trước của, nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng khè của hắn, nói:
“Đi? Ai cho ngươi rời đi chứ? Lão tử là người làm việc theo thỏa thuận, lấy của ngươi nhiều tiền hơn quy ước thì buộc phải lao động đến cùng để trả nợ”.
Nói đoạn, hắn tiến tới đẩy ngã Lý Uyển Như, vạch quần xuống lộ rõ dương vật gân guốc, cười cười:
“Ha ha, vừa nãy chỉ được thưởng thức cái mồm lồn của mày mà chưa có cơ hội thử cái lồn chân chính này. Để lão tử xem ngân bài kỹ nữ của kỹ viện lớn nhất sẽ có gì khác biết nào.”
Vừa nói, hắn vừa đưa cây dương vật vào âm đạo vốn ẩm ướt tinh dịch của Lý Uyển Như. Trong đầu Lý Uyển Như lúc này có chút hối hận, cô không biết hành động ban đầu của mình là đúng hay sai nữa.
...
Ba ngày, tròn ba ngày sau khi Lý Uyển Như rời khỏi kỹ viện, khách quen của cô hay Hoàng tú bà đều không thể biết được cô đi đâu. Nhiều người nghĩ Lý Uyển Như đã bỏ trốn nhưng, Hoàng Vân không cho là vậy, bà biết tai mắt của Thanh Quan viện tập trung ở các cổng thành và các khu vực chợ buốn bán. Bất kỳ một kỹ nữ nào dời thành đều có thể biết được, còn nếu vẫn ở trong thành thì việc ăn uống là bắt buộc.
Đối với những kỹ nữ khác thì có thể trốn được dưới mí mắt của Thanh Quan viện một thời gian, nhưng riêng Lý Uyển Như thì không có khả năng đó. Hoàng tú bà biết Lý Uyển Như có khiếm khuyết về nhận thức, không có khả năng bỏ trốn. Huống chi Lý Uyển Như không hề có nhiều bạc trong người, kiếm được bao nhieu phần lớn đều do Hoàng Vân bà “giữ hộ”. Bởi lẽ đó, Lý Uyển Như nghiễm nhiên trở thành kỹ nữ yêu thích của bà, là viên ngọc quý mà lão tú bà này không thể buông tay.
Sau hai ngày biệt mất tăm hơi, thông tin duy nhất chỉ là lần cuối đến tiệm xăm thành Tây của Lý Uyển Như, Hoàng Vân vội cắt cử người đi tìm kiếm Lý Uyển Như, bà không để vuột mất vị ngân bài kỹ nữ này được.
Trở lại với Lý Uyển Như, giờ đây, cô nằm thong trên sàn ẩm mốc, không ngừng thở dốc, vẻ mặt suy yếu rõ rệt. Chung quanh chẳng còn bất cứ thân ảnh nào, Thanh Quan viện rà soát, mấy người gã Nhất đã bỏ trốn hết rồi.
Cơ thể duyên dáng vốn trắng nõn nà, bây giờ lại lấm lem bẩn thỉu, từng mảng, từng mảng tinh dịch bám lấy mọi bộ vị trên cơ thể. Bầu vú đầy vết bầm tím, có vài vết cắn hiện rõ quanh núm vú càng thâm đen. Dưới hạ thân tinh dịch vẫn không ngừng chảy, bụng cô có chút trướng, bên trong là lượng tinh dịch quá lớn của hàng trăm người.
Phải, là hàng trăm người, Lý Uyển Như không thể đếm nổi đã có bao nhiêu kẻ tụ tập chơi đùa với cơ thể cô. Vốn nghĩ chỉ vài người là quá đủ, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, cả khu ổ chuột này đều biết có một ả điểm xinh đẹp tới. Ả mời gọi những gã khất cái bẩn thỉu này chơi ả, bơm hết tinh túy vào cái âm đạo dâm dục của ả.
Lý Uyển Như thực sự không thể ngờ tới, cơ thể của cô rã rời, từng cơn đau nhức lan khắp thân thể. Mép âm đạo và hậu môn cố co lại nhưng quá khó khăn. Chỉ ba ngày mà số lượng người quan hệ với cô còn nhiều hơn cả một tháng tiếp khách của một kỹ nữ cấp cao như Lý Uyển Như. Đấy mới chỉ là số người chứ chưa phải số lần quan hệ, nhìn âm hộ chẳng thể khép lại như trước được là có thể hiểu được tình cảnh của Lý Uyển Như.
Vận chuyển Hoan Du Thánh Điển như một thói quen, suốt ba ngày này, hễ nắm được cơ hội nghỉ ngơi là Lý Uyển Như lại vận công pháp để tiêu hóa hết các dịch thể trên cơ thể. Cô đang rất yếu, thể trạng không giúp cô duy trì lâu được. Lý Uyển Như biết nếu mình không thể lập tức bước chân vào Nhân cảnh thì cô sẽ đối mặt với cái chết khi suy nhược cơ thể ở mức cao sau cuộc thác loạn quá độ này.
“Vốn tưởng cần vài tháng, giờ chỉ mất ba ngày”. Lý Uyển Như mìn cười nghĩ.
Một thân xác bị tàn phá nhưng lại nở nụ cười quyến rũ, nếu có người nhìn vào không biết cô là thủ phạm hay nạn nhân nữa. Mà Lý Uyển Như cũng không bận tâm, nội thị nhìn thấy từng dòng nguyên khi ngưng tụ ở tử cung, nguyên khí trôi nổi bên trên, bên dưới là tinh dịch đậm đặc chiếm một phần ba tử cung của mình.
“Nguyên khí đã đủ”. Lý Uyển Như tập trung tâm trí điều khiển khối nguyên khí này để gia cố đan điền, bước đầu tiêng của một tu luyện giả.
Nhân cảnh luyện thể, thể chất là cái vỏ quan trọng nhất để chứa đựng nguyên khí đất trời, nếu thể chất không đủ mạnh, nguyên khí rất dễ bạo phát, trực tiếp tàn phá nội tang, gây tử vong ngay lập tức đối với tu luyện giả.
Lý Uyển Như biết điều đó nên cô không vội vã, trích từng sợi nhỏ nguyên lực để gia cố tử cung của mình. Thành tử cung đan điền vốn mềm mỏng giờ được trui rèn nhờ nguyên lực mỏng manh liền trở lên vững chắc hơn.
Quá trình kéo dài gần một canh giờ, Lý Uyển Như kiên nhẫn sử dụng hết hơn tám thành nguyên lực để hoàn thành quá trình gia cố đan điền này.
Đinh! Một cảm giác chấn động tâm trí hiện lên, trong tử cung từng dòng nguyên khí còn sót lại nhộn nhạo, tựa như mất khống chế nhưng lại chẳng thể thoát ra ngoài gây nguy hiểm được nữa.
Lý Uyển Như lần nữa nở nụ cười yêu kiều, cô biết mình đã thành công, giờ đây cô đã chính thức trở lại con đường tu hành, bước chân vào cảnh giới Nhân cảnh.
“Nhân cảnh tầng 1, cảnh giới Luyện Bì”. Lý Uyển Như lẩm bẩm.
Luyện Bì, dựa vào nguyên khí thu nhận mà tôi luyện ngoài da, phần da sẽ ngày càng săn chắc hơn, khả năng chữa trị thương tổn ngoài ra cũng vượt trội rất nhiều so với phàm nhân.
Lý Uyển Như biết điều đó, một bên cố gắng vận chuyển công pháp hấp thụ nguyên khí từ tinh dịch trên khắp cơ thể, một bên sử dụng nguyên khí còn sót lại sau khi trui rèn đan điền để tiến hành tôi luyện thân thể.
Các vết bầm tím ngoài da trở nên mờ nhạt thấy rõ mỗi khi có dòng nguyên khí đi qua, Lý Uyển Như kiên trì từng chút một, dẫn dắt sợi nguyên khí mỏng manh đi qua từng góc của cơ thể.
Lại qua một canh giờ, Lý Uyển Như thành công đưa toàn bộ da trên cơ thể mình tôi luyện một lần. Các vết bầm tím giờ đã mờ hơn rất nhiều, nếu nhìn không kỹ chẳng thể thấy được chúng. Một cơ thể hoàn hảo dần tái sinh của Lý Uyển Như, vốn núm vú và mép âm hộ có chút thâm đen, giờ đây chúng chuyển biến trở nên hồng hào hơn một chút.
Lý Uyển Như rất hài lòng với thành công này, phần nguyên khí còn lại cô vận chuyển vào các cơ bắp để chúng hồi phục lại thể lực cho cô. Trước khi bước vào cảnh giới Luyện Cơ, Lý Uyển Như không dám dồn quá nhiều nguyên lực vào bộ phận này, nó sẽ hại nhiều hơn lợi.
Thể lực hồi phục nhưng cơ thể vẫn đau nhức, Lý Uyển Như cố gắng thu dẹp tàn cục. Nhìn căn phong bừa bộn từng bãi tinh dịch và mồ hôi, Lý Uyển Như cố nén cảm xúc muốn thu thập hết tất cả chúng để phục vụ việc tu luyện.
Mặc lại chiếc váy rách tả tơi, giờ gọi là váy cũng hơi khiên cưỡng, phần trước ngực và bên dưới đã rách toạc, lộ nguyên một bầu vú ra ngoài cùng đôi chân trắng muốt. Lý Uyển Như bước tới chiếc cốc lớn chứa tinh dịch mà cô đã yêu cầu đám khất cái chứa đựng, Lý Uyển Như rót chúng vào một túi chứa nước rỗng làm bằng da ngựa trong túi xách của mình. Đậy nút và đặt gọn gàn vào chiếc túi xách chẳng còn thứ gì quan trọng bởi trừ tấm thẻ kỹ nữ ra, tất cả tiền đồng hay bạc đều đã bị đám khất cái lấy đi hết rồi.
Lý Uyển Như lấy từ túi xách ra chiếc chén sứ nhỏ mà cô đã rút ra khỏi âm đạo trước đó, lần nước thuần thục đưa vào trong âm hộ để ngăn chặn tinh dịch rơi vãi. Trước đó, chiếc chén có thể ngăn hoàn toàn thì giờ đây, sau cuộc thác loạn điên cuồng, từng giọt tinh dịch vẫn có thể rỏ ra ngoài chiếc chén sứ.
Lý Uyển Như biết rằng âm đạo cô có chút rộng hơn trước, có lẽ sẽ mất vài ngày mới có thể trở lại như lúc cô chuyển sinh. Còn nếu muốn nó hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cảu thiếu nữ, Lý Uyển Như buộc phải đột phá đên Nhân cảnh tầng hai: Luyện Nhục cảnh mới có thể đạt được.
Lý Uyển Như men theo bức tường đi ra khỏi cửa, tay bám víu vào bức tường trải dài để quay trở lại cửa tiệm xăm. Một tay lần mò mép tường, trợ giúp đôi chân run rẩy bước đi, một tay cầm túi xách cố gắng che bầu vú lộ ra ngoài chiếc váy rách nát.
Đi mất vài phút, gần hết con ngõ nhỏ, đã thấy thấp thoáng đường lớn đế xe ngựa chạy, Lý Uyển Như trông thấy đầu ngõ là một xa phu, bên cạnh là cỗ xe ngựa màu đen cùng một con ngựa khỏe mạnh cùng màu.
Lý Uyển Như vẫy tay ra hiệu cho xa phu, từ xa hắn đã thấy một thân ảnh gầy yếu dựa vào tường mà đi nên đã tiến tới gần để xem xét. Khi nhìn rõ ràng thân ảnh cô gái, gã xa phu vô cùng sửng sốt.
“Đẹp quá!”. Điều duy nhất hắn có thể thốt ra khi thấy khuôn mặt có chút lấm lem với chất bẩn và loang lổ màu trắng mà hắn không rõ là gì. Dù vậy khuôn mặt thanh tú chẳng thể nào bị che lấp được, ngũ quan tinh xảo khiến gã xa phu có chút điêu đứng.
Nhưng càng tiến tới gần, hắn lại càng thấy có gì đó không đúng. Vị tiểu thư trước mặt lộ phần đùi trắng dưới lớp váy nhưng chẳng để tâm, trái lại là một tay vẫn giữ ngang ngực, một tay bám vào vách tường.
Nhìn gần hơn, hắn càng sửng sốt khi cô gái lộ hẳn một bên vú ra bên ngoài, cùng với dòng tinh dịch chảy dài trên đùi trắng cố những lốm đốm trắng đục ngầu. Gã xa phu không đoán được lý do, nhưng cũng có thể lờ mờ tưởng tượng được tràng cảnh khiến cô gái xinh đẹp nhưng lại có phần tả tơi như này.
“Xin chở... ta... về... Thanh.... Thanh Quan... viện”. Lý Uyển Như thấy xa phu tới gần thì lên tiếng một cách ngắt quãng, cô thở dốc liên hồi do phải di chuyển một quãng đường khá xa trong tình trạng suy yếu như vậy.
Nghe vậy, gã xa phu đoán được ngay tình hình, một lý do là “tiếp khách ngoài” hiện hữu trong đầu hắn, hắn không lạ với các trường hợp kỹ nữ như vậy, thậm chí đã chở rất nhiều cô gái tương tự. Chỉ là hắn chưa từng thấy một kỹ nữ nào trông tả tơi đến thế, bộ váy rách nát, lộ quá nhiều bộ vị mẫn cảm, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt lấm lem càng thấy rõ sự mềm yếu.
“Mười lăm văn tiền”. Gã xa phu cụt lủn đáp.
Nghe vậy, Lý Uyển Như trả lời với giọng điều mềm mại:
“Trên người ta không có tiền,... nếu được, chở ta đến nơi ta sẽ đưa người”.
“Không được, trước giờ ta chỉ nhận tiền trước mới chạy xe”. Tên xa phu khẳng định.
Lúc này, Lý Uyển Như thực sự bối rối, tiền của cô đã bị đám khất cái cầm đi hết mà bỏ trốn, cô hoàn toàn chẳng còn đồng nào trong người, túng quẫn nói:
“Nhưng ta... ta thật sự không có tiền.”
Một vị Thánh nữ chuyển sinh, giờ đây đã thành công trở thành tu luyện giả lại bày ra vẻ vô cùng bối rối, cả hai đời người cô chưa từng trải qua tình cảnh tương đồng như vậy.
Gã xa phu thấy gương mặt tú lệ đỏ lên vì hoàn cảnh bối rối, hắn cười lớn:
“Hắc hắc, chẳng phải cơ thể của kỹ nữ các người chính là tiền đấy sao”.
Lúc này Lý Uyển Như đã hiểu ý định của tên xa phu trước mắt, thở dài, vạch phần ngực váy ra để lộ cả hai bầu vú hằn nhiều vết cắn mà nguyên khí chưa xóa bỏ hoàn toàn được.
“Âm hộ ta không tiện, người có thể dùng lỗ hậu”.
Tên xa phu chẳng thắng mắc gì cái yêu cầu lạ đời đó, phụ nữ một tháng có vài ngày bất ổn mà, ấy vậy mà vẫn ra ngoài tiếp khách được, tên xa phu nghĩ. Hắn tiến sát người Lý Uyển Như, đôi tay nhanh chóng cởi đai lưng, kéo quần lộ ra một thân dương vật gân guốc.
“To quá”. Lý Uyển Như thầm ngạc nhiên, trong cả trăm gã khất cái cô giao hoan, chẳng có tên nào có dương vật lớn đến như vậy cả. Thân hình gã xa phu cao hơn một thước tám, cùng dương vật dài tới hai tấc rưỡi làm cơ thể của Lý Uyển Như phải rung lên. Không rõ là sợ hãi hay hưng phấn nữa.
Xa phu lật người Lý Uyển Như áp mặt vào tường ẩm ướt, cô vội buông tay giữ trước ngực mà chống tường. Hắn vén váy Lý Uyển Như lên, ngạc nhiên trước lỗ sau vẫn chưa thế khép lại, vẫn chảy tinh dịch trắng thành từng dòng xuống tận gót chân.
Lấy hai ngón tay vuốt thành đường dài tinh dịch, bôi lên căn dương vật thô cứng để bôi trơi, tiếp đó hắn đưa đầu dương vật tiếng vào sâu lỗ hậu đang khép mở của Lý Uyển Như.
“ ...Ah...ah...Đau, nhẹ nhàng chút”. Lý Uyển Như không nhịn được kêu lớn.
Tên xa phu nghe vậy, cũng giảm lại tốc độ xâm nhập, quẹt chút tinh dịch lên toàn bộ phần đầu dương vật để dễ dàng hơn. Hông tiếp tục đẩy vào, còn ngón tay bám đầy tinh dịch trắng thì hắn đưa thẳng vào khuôn miệng nhỏ xinh đang rên rỉ vì đau kia.
Ngậm mút ngón tay mang theo tinh dịch của hắn, Lý Uyển Như cảm thấy phía sau ngày càng giãn, một cảm giác ấm nóng lan xâm nhập thẳng phía trong của cô.
“...Ah...ah... ưm...ưm...Ah...ah...”. Lý Uyển Như chỉ biết rên rỉ chịu đưng, một cảm giác khoan khoái bắt đầu lan rộng từ hạ thân.
“Sao hả con điếm, cặc lão tử đủ làm ngươi sướng chứ?”
Tên xa phu chẳng vội đưa hết vào, chỉ đưa một phần ba mặc cho Lý Uyển Như ưỡn mông về phía hắn, bất chợt hắn rút toàn bộ ra ngoài. Lý Uyển Như cảm thấy hạ thân trống rỗng , cảm giác sung sướng vừa nhen nhóm đã tắt ngấm, cô ngoái đầu lại nhìn dương vật của gã xa phu với ánh mắt ngập nước như đang chờ đợi.
“Người... cứ đút vào đi, ta chịu được”. Lý Uyển Như thỏ thẻ nhẹ nhàng với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và hai bên má hồng hào.
Xa phu lộ rõ là một kẻ phong lưu, nhìn thấy Lý Uyển Như như vậy, hắn biết con điếm này thấy kích thích rồi, nhưng vẫn muốn trêu đùa thêm chút. Hắn cười cợt:
“Muốn ta đút vào ư? Gọi lão tử là chủ nhân đi. Ha ha”
Lý Uyển Như nghe vậy liền khom lưng, ưỡn mông về phía sau, cô lắc lắc cặp mông trắng như mỡ đông của mình, cố gắng cọ xát với căn dương vật thô nóng kia.
“Chủ nhân... ngài... ngài chơi em đi... Xin chủ nhân... ban cho Uyển nô dương vật của ngài”.
Thấy thân hình yêu kiều và giọng nói quyến rũ như vậy, gã xa phu cũng khó mà kiếp chết được, hắn đưa tay lần nữa tách lỗ hậu của Lý Uyển Như, đâm vào sâu hết mức có thể.
“...Ah...ah... nóng quá...Ah...ah... to quá đi mất, Uyển nô ...Ah...ah... chết mất, ...Ah...ah... xin ngài...Ah...ah...xin chủ nhân nhẹ nhàng với Uyển nô”.
Cảm giác như một thanh sắt nóng xâm nhập hạ thể, Lý Uyển Như không kìm nén nổi mà rên rỉ.
“Vậy là người muốn dừng lại?”. Vị chủ nhân không ngừng trêu trọc nô lệ mới thu nhận này
“Đừng...Ah...ah...đừng ...Ah...ah..., dương vật chủ nhân là...Ah...ah...tốt nhất. Uyển nô sẽ ...Ah...ah...chịu đựng mà. ...Ah...ah...xin chủ...Ah...ah...nhân đừng dừng...Ah...ah...lại”
Gã xa phu vừa thúc hông vừa vô bôm bốp vào cặp mông trắng nõn, làm Lý Uyển Như không tư chủ được ngày càng rên to.
“Nhỏ tiếng thôi con điếm, nếu không lão tử không địt ngươi nữa”.
“Uyển Nhi... xin... xin lỗi...Ah...ah... ngài. Uyển nô ...Ah...ah...nghe lời ngài...Ah...ah...Ngài đừng...Ah...ah... ngừng ...Ah...ah...lại”
“...Ah...ah...dương vật...Ah...ah...chủ nhân...Ah...ah...sướng quá, em ra...Ah...ah...”
Hạ thân Lý Uyển Như co giật mạnh, người cô rung bần bật, âm hộ trào ra chút nước trắng, len lỏi qua cái chén sữ trong âm đạo, chảy ra ngoài hai dòng nước một trong suốt một đục ngầu.
Tên xa phu thấy Lý Uyển Như như vậy, lỗ hậu co rút khiến hắn chẳng trụ được lâu, xuất tất cả tính dịch vào trong lỗ hậu của cô.
Nhìn tính dịch chảy thành dòng ra khỏi cái lỗ nhỏ đó, tên xa phu rút túi nước bên cạnh, lấy ra chiết nút và nhét thẳng vào lỗ hậu của Lý Uyển Như, ngăn chặn hoàn toàn dòng dịch trắng chảy ra ngoài.
Cơ thể cảu Lý Uyển Như không ngừng run lẩy bẩy, cô đột nhiên cảm thấy gã xa phu bế xốc cô, bước nhanh tới cỗ xe ngựa dựng đầu ngõ nhỏ. Gã nhẹ nhàng đặt cô vào trong khoang xe, nằm ngang xe, phần mặt hướng về phía đầu xe ngựa. Trước khi lui ra, hắn nói với Lý Uyển Như vẫn trong trạng thái đê mê kia:
“Ta tên A Quang, sau này chủ nhân muốn ngươi phục vụ thì phải làm như nào?”
Lý Uyển Như hổi thần, nhỏ giọng đáp:
“Uyển nô là thân kỹ nữ của Thanh Quan viện, ban đêm phải tiếp các công tử thế gia, nếu chủ nhân muốn Uyển nô phục vụ ngài, khoảng 10h sáng mỗi ngày ngài hãy tới trước cửa Thanh Quan viện, Uyển nô sẽ tận tình phục vụ.”
Lý do như vậy bởi vì Lý Uyển Như biết mình vẫn cần hấp thu tinh dịch đều đặn, cho dù đã đột phá tới nhân cảnh, cô có cảm giác mình có thể áp chế sự bùng phát của dấu ấn diễn ra không thường xuyên nữa. Có thể tới ba tiếng mới cần tinh dịch một lần nhưng như vậy thì vẫn không thể đủ cho nhu cầu của cô nếu chỉ tiếp các vị khách buổi đêm.
“Và chất lượng nguyên khí của chủ nhân tất nhiên sẽ tốt hơn đám công tử ẻo là rồi”. Lý Uyển Như lẩm bẩm
A Quang nghe vậy gật đầu hài lòng, bước nhanh tới vị trí đánh xe. Tiếng xe ngựa lọc cọc vang lên bên ngoài, bên trong là tiếng thở dốc của vị ngân bài kỹ nữ.
Một bàn tay từ phía ngoài thò vào, nắm chuẩn lấy bộ ngực lớn của Lý Uyển Như, mân mê nhào nặn nó. Cô biết đấy là tay của chủ nhân, ngài vừa đánh xe ngựa, vừa thò tay nắn bóp cặp vú đồ sộ của cô.
Bình luận facebook