• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 386-390

Chương 386 Đệ tam Long bảng (2)

Thế nhưng Lục Lâm Thiên lại là một người tâm khí vô cùng cao ngạo, cho nên đâu chịu thua người thanh niên trước mắt này, hắn nói:

- Đến lúc đó ta nhất định sẽ phụng bồi.

Nhìn vào Khuất Đao Tuyệt trước mắt này, trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra chiến ý. Người trước mắt hắn hiện giờ tuyệt đối có thể trở thành đối thủ của hắn.

- Ngươi có chiến ý, ta thích. Ta sẽ chờ ngươi, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng.

- Sẽ không lâu đâu. Hy vọng tới lúc đó ngươi cũng đừng để cho ta thất vọng.

Lục Lâm Thiên nói.

- Ha Ha. Người top năm Long bảng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thất vọng.

Khuất Đao Tuyệt cười to một tiếng rồi lập tức xoay người rời đi.

- Là Khuất Đao Tuyệt, cuồng nhân này sao lại tới Vạn Vũ Lâu a?

- Nói nhảm, hắn không tới Vạn Vũ Lâu này thì đi đâu? Chả nhẽ đi Vũ Linh ảo cảnh. Ngoại trừ hai địa phương này hắn còn nơi nào để đi không? Tên cuồng nhân tu luyện này không nghĩ tới cũng muốn khiêu chiến Lục Lâm Thiên nha.

- Sắp có trò hay để nhìn rồi. Tên điên Khuất Đao Tuyệt này toàn bộ Vân Dương Tông cũng chỉ có hai người có thể áp chế hắn.

Chung quanh truyền đến tiếng bàn luận, Lục Lâm Thiên khẽ cau mày, xem ra danh khí của Khuất Đao Tuyệt này không nhỏ mộ chút nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Lục Lâm Thiên rời khỏi Vạn Vũ Lâu đã là hoàng hôn.

Gọi Thiên Sí Tuyết Sư ra Lục Lâm Thiên lập tức trở lại ngọn núi của mình. Vừa rời khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư thì Lục Lâm Thiên phát hiện ra có một Hộ pháp đang đứng đó đợi hắn.

- Ra mắt hộ pháp.

Lục Lâm Thiên nhướng mày, hộ pháp này chính là một trong ba hộ pháp phụ trách Địa Long Đỉnh, không biết tìm hắn là có chuyện gì.

- Lục Lâm Thiên, sáng sớm ngày hôm nay, Lý Đạt Giang xếp thứ hai mươi trên Long bảng chính thức khiêu chiến ngươi, tháng sau lên đài thi đấu. Hắn có tu vi Vũ Phách thất trọng môn hạ của Triệu trưởng lão, là Vũ giả song hệ thổ hỏa.

Vị Hộ pháp này nói với Lục Lâm Thiên.

- Ta có thể cự tuyệt không?

Lục Lâm Thiên nhướng mày. Đệ tử của Triệu Vô Cực hẳn là muốn báo thù cho Hoàng Hổ ngày hôm qua. Vũ Phách thất trọng lại còn là Vũ giả song hệ, dường như bằng vào thực lực của hắn hiện tại rất khó đối phó được đối phương.

- Dựa theo quy định trong tông, trực tiếp khiêu chiến không thể cự tuyệt. Chỉ là thực lực của hắn cách xa ngươi lại muốn khiêu chiến ngươi nên ngươi có thể cự tuyệt, hoặc là ngươi đang bế quan có thể lùi lại sau này mới thượng đài.

Hộ Pháp này nói.

Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại nói:

- Đệ tử đầu tháng sau lại muốn bế quan vậy nên chắc hẳn phải lùi lại ngày khiêu chiến.

- Lục Lâm Thiên, dựa theo tông quy ngươi có thể trực tiếp cự tuyệt. Hắn xếp thứ hai mươi trên Long bảng...

Vị hộ pháp này do dự một chút rồi nói nhỏ với Lục Lâm Thiên một câu.

- Đa tạ ý tốt của hộ pháp. Không cần đâu khiêu chiến này ta tiếp nhận, chỉ là tháng sau ta lại bế quan cho nên lùi lại một chút là được.

Lục Lâm Thiên nói. Đệ tử của Triệu Vô Cực tự mình đưa đến cửa hắn làm sao có thể cự tuyệt được. Tuy rằng bằng vào thực lực của hắn rất khó chống lại thế nhưng chờ tới lúc đột phá Vũ Phách đến lúc đó khiêu chiến cũng không phải không có cơ hội. Dựa theo tông quy của Vân Dương Tông có thể kéo dài nửa năm, thời gian nửa năm hẳn cũng đủ để hắn đột phá tới Vũ Phách.

- Được rồi.

Hộ pháp này nhìn về phía Lục Lâm Thiên khẽ thở dài một câu rồi mới rời đi.

- Tu luyện.

Nhìn xuống chân núi một lát Lục Lâm Thiên lập tức thu hồi ánh mắt lại, thủ ấn trong tay bắt đầu biến hóa, một cỗ chân khí phong hệ từ trong người tuôn ra. Theo bàn tay hắn chém ra lúc này có từng đạo phong nhận từ trong tay hắn bắn ra, mỗi một đạo phong nhận đánh vào những tảng đá trước mứt tạo thành một vết nứt rộng trên tảng đá.

Sưu...

Từng đạo phong nhận xé rách không gian vang lên tiếng gió thổi sắc bén, theo số lượng đạo phong nhận Lục Lâm Thiên ngưng tụ ra thì vết nứt trên tảng đá cũng càng ngày càng nhiều.

- Ngày mai tiếp tục vậy.

Hai canh giờ sau khi mặt trời khuất bóng, sắc trời bắt đầu chuyển sang màu đen hắn mới ngừng lại. Trở lại căn phòng của mình Lục Lâm Thiên móc ra Linh Ngọc Sàng, ăn một viên Địa Linh Đan vào lập tức luyện hóa đan dược. Màn đêm buông xuống, núi non Vân Dương Tông được bao phủ dưới ánh trăng nhàn nhạt.

Ngày thứ hai, sắc trời tảng sáng, Lục Lâm Thiên tiếp tục lên đỉnh núi, thủ ấn trong tay biến hóa, một cỗ chân khí phong hệ cuồng bạo tức thì xuất hiện, từng đạo phong nhận từ trong tay hắn hiện ra mang theo khí tức cuồng bạo tiếng xé gió vang lên không ngừng.

Hai canh giờ sau Lục Lâm Thiên gọi ra Thiên Sí Tuyết Sư tiếp tục đi tới Vạn Vũ Lâu. Những thứ tích lũy trong Vạn Vũ Lâu cũng không chỉ một vài ngày là có thể xem hết. Sau khi xem xong còn cần lĩnh ngộ, nếu như chỉ xem một lần như kiểu cưỡi ngựa xem hoa thì cũng không có bao nhiêu hiệu quả.

Tiểu Long hôm nay cũng không đi theo Lục Lâm Thiên bởi vì vào Vạn Vũ Lâu rất nhàm chán, vì vậy nó ở lại núi tu luyện.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, liên tiếp ba ngày Lục Lâm Thiên mỗi sáng sớm đều tới Vạn Vũ Lâu, hoàng hôn mới rời đi. Mỗi ngày đều dành một chút thời gian tu luyện Phong Quyển Tàn Vân, đêm xuống thì ăn vào một viên Địa Linh đan rồi tu luyện.

Bốn khỏa Địa Linh đan còn lại sau khi luyện hóa Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được linh lực của hắn còn chưa tới Linh Sư cửu trọng trung kỳ, quả thực sau khi đột phá Linh Sư cửu trọng năng lượng cần để đột phá vô cùng lớn.

Loại tiêu hao này Lục Lâm Thiên có chút không chịu nổi, chỉ riêng dược liệu của Địa Linh đan đã có mấy thứ dùng hết, gần đây cũng không có thành trấn nào, có chút phiền phức.

- Trước tiên đột phá chân khí vậy.

Cuối cùng Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể quyết định trước tiên đột phá tới Vũ Sư cửu trọng đỉnh phong rồi mới đột phá tiếp.

Đan dược tăng cường chân khí Lục Lâm Thiên cũng có không ít, những thứ trong mật thất của Phi Linh môn kia tuy rằng đã giao một nửa cho Quỷ tiên tử Bạch Oánh thế nhưng trên người hắn cũng có không ít. Ngay cả đan dược ngũ phẩm, lục phẩm cũng có một vài khỏa, loại đan dược cấp bậc này hiện tại hắn không thể chịu được dược lực. Ngay cả đan dược tứ phẩm Lục Lâm Thiên cũng không dám tùy tiện ăn vào.

Vạn nhất một viên đan dược tứ phẩm đủ để hắn đột phá tới Vũ Phách mà linh lực không đủ, không thể cùng nhau đột phá vậy thì xong đời rồi.

Ngày thứ năm, Lục Lâm Thiên tiếp tục ăn một viên đan dược cao giai Bổ Dương Đan rồi tiếp tục tu luyện.

Ban ngày ở Vạn Vũ Lâu, buổi tối luyện hóa đan dược tu luyện, trải qua mười lăm ngày tròn, trong mười lăm ngày này Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng tu luyện Phong Quyển Tàn Vân miễn cưỡng coi như là tiểu thành, mà tu vi chân khí của hắn vào ba ngày trước sau khi ăn vào tám khỏa đan dược tam phẩm cao giai cũng đã đạt tới Vũ Sư cửu trọng trung kỳ..
Chương 387 Hồng Lăng bức hôn

Trong mười lăm ngày ngày Vũ trưởng lão Vũ Ngọc Tiền đã tới ngọn núi hai lần. Sau khi nghe nói đệ tử bảo bối của hắn một chiêu đánh bại rồi chiếm lấy vị trí ba mươi sáu trên Long bảng, Vũ trưởng lão cười không ngớt, sau khi hưng phấn khen Lục Lâm Thiên một phen rồi móc ra không ít đan dược tu luyện, ngay cả đan dược tứ phẩm cũng có vài khỏa, dặn Lục Lâm Thiên tu luyện cho tốt rồi mới thỏa mãn rời đi. Hiện tại trong Vân Dương Tông, Vũ trưởng lão rốt cuộc có thể ngẩng cao đầu, đệ tử của hắn rốt cuộc cũng có một người tiến vào Long bảng.

Mà trong đoạn thời gian này, trong hàng đệ tử thân truyền cũng đang truyền đi một tin tức Lý Đạt Giang xếp thứ hai mươi trên Long bảng khiêu chiến Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên không ngờ lại đáp ứng, quả thực tin tức này khiến cho đám đệ tử há hốc mồm.

Lý Đạt Giang này bài danh thứ hai mươi trên Long bảng. Là Vũ giả Vũ Phách thất trọng, thực lực của top hai mươi Long bảng không ai có chút hoài nghi, bởi vì người có tu vi đồng cấp sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.

Mọi người cũng biết Lý Đạt Giang này rõ ràng là thay Hoàng Hổ kia báo thù mới khiêu chiến Lục Lâm Thiên. Thế nhưng không nghĩ tới Lục Lâm Thiên kia lại tiếp nhận, chỉ dời thời gian khiêu chiến lại mà thôi. Điều này làm cho không ít người cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước Lục Lâm Thiên thắng Hoàng Hổ đã khiến cho không ít ngưởi mở rộng tầm mắt, hít sâu một hơi, lẽ nào hắn còn có thể đánh bại Lý Đạt Giang sao?

Mọi người có chút chờ mong, có chút hy vọng, thế nhưng lại nghe nói đầu tháng Lục Lâm Thiên sẽ bế quan cho nên dời lại thời gian khiêu chiến. Lúc này mọi người mới có chút thất vọng, náo nhiệt bực này không thể thấy sớm một chút. Thế nhưng không thể phủ nhận ba chữ Lục Lâm Thiên này gần đây trong Vân Dương Tông là ba chữ được nhắc tới nhiều nhất.

Hoàng hôn, Lục Lâm Thiên vừa từ Vạn Vũ Lâu trở về, sau khi nhảy khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư thì thanh âm của Tiểu Long đã vang lên trong đầu hắn:

- Lão đại, trong phòng có một nữ nhân vô cùng đẹp đang chờ ngươi.

- Là ai?

Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, chẳng lẽ là Lục Vô Song?

- Là nữ tử lần trước muốn chém muốn giết ngươi nha.

Tiểu Long nói, thân thể không biết từ nơi nào chui ra.

- Vân Hồng Lăng sao?

Hai hàng lông mày của Lục Lâm Thiên nhíu lại, nữ nhân này sao lại tới đây? Chẳng lẽ thương thế trên mông khỏi rồi tìm hắn báo thù sao?

Hai hàng lông mày nhíu lại, Lục Lâm Thiên vẫn quyết định đi vào trong phòng.

- Ngươi đi đâu đó? Sao giờ mới trở về?

Lục Lâm Thiên vừa tới đại sảnh thì thân ảnh xinh đẹp đang ngồi phía ngoài cũng lập tức đứng lên, dung nhân tuyệt mỹ, làn da trắng nõn, mang theo một chút ngang ngược cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên, không phải là Vân Hồng Lăng thì có thể là ai?

- Sao vậy? Ngươi chờ lâu chưa?

Lục Lâm Thiên hỏi, nữ nhân điêu ngoa này quả thực càng nhìn càng khó dằn nổi a. Ánh mắt Lục Lâm Thiên có chút hứng thú nhìn vào thân thể có đường cong hoàn mỹ của Vân Hồng Lăng rồi dừng lại trên bờ mông của nàng, miệng khẽ nở nụ cười da^ʍ, cảm xúc lần trước quả thực không tồi.

- Tiểu sắc quỷ, ngươi còn nhìn loạn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Sau khi nhìn thấy ánh mắt không chút hảo ý của Lục Lâm Thiên quét tới quét lui trên người mình nàng lập tức lui về phía sau vài bước. Thế nhưng trong mắt lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn ưỡn ngực ngẩng đầu lên, để cho bộ ngực sữa đang phát dục kia càng thêm gây chú ý với Lục Lâm Thiên. Dường như nghĩ tới cái gì đó nàng lập tức đem hai tay đặt ra sau mông mình.

- Nói đi tìm ta có chuyện gì.

Lục Lâm Thiên khó khăn dời ánh mắt khỏi người nàng rồi hỏi. Đối với nữ nhân điêu ngoa này Lục Lâm Thiên cũng coi như có chút thấu hiểu, tuy rằng điêu ngoa thế nhưng cũng bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ mà tạo thành, thái độ làm người cũng không tệ lắm, nội tâm đơn thuần giống như một tờ giấy trắng vậy.

"Hữu hoa kham chiết trực tu chiết. mạc đãi vô hoa không chiết chi"

Lục Lâm Thiên cười da^ʍ, nam nhân tốt là nam nhân bắt đầu từ lúc thành thục cần phải tôi luyện, thế nhưng nữ nhân tốt cũng phải hạ thủ sớm một chút, càng hạ thủ sớm càng tốt bởi vì nữ nhân qua thời gian này cho dù tốt cũng đã bị người khác dùng qua.

- Kỳ thực, nữ nhân điêu ngoa này cũng không tồi, không biết Vô Song có để ý hay không.

Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này có một tia tà ác bắt đầu phát triển.

- Ta đi ngang qua đây một chút cho nên tới thăm ngươi.

Vân Hồng Lăng khẽ nháy đôi mắt to tròn của mình rồi nói.

- Ta có làm sao đâu mà tới thăm. Ngươi còn đau không? Có muốn ta xoa bóp cho không.

Lục Lâm Thiên làm ra bộ dáng quái thúc thúc có chút tà ác cười hắc hắc hỏi:

- Tiểu sắc quỷ hạ lưu.

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói:

- Ta tới xem ngươi còn có nữ nhân nào khác hay không. Nếu như có ngươi nhất định phải chết.

- Tiểu thư à, ta có nữ nhân hay không có liên quan tới ngươi sao? Ngươi quản cũng quá nhiều nha.

Lục Lâm Thiên tức thì há hốc miệng, cô nàng này hôm nay lại làm sao vậy.

- Hừ, hôm trước trở về ta từng hỏi Đông Mai, nàng nói cho ta biết một nữ nhân sau khi bị nam nhân nhìn qua lại còn sờ soạng thì nam nhân kia phải phụ trách.

Vân Hồng Lăng nhanh chóng nói ra một câu sau đó nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trong veo khẽ nháy:

- Tiểu bại hoại nhà ngươi, ngay cả nơi đó của ta ngươi cũng sờ rồi, lẽ nào ngươi không chịu trách nhiệm sao? Nếu ngươi dám không phụ trách ta sẽ nói cho cha biết nha.

- Kháo, đây là ngươi bức hôn ta sao? Không phải chỉ sờ vài cái thôi sao? Cùng lắm thì cho ngươi sờ lại.

Lục Lâm Thiên kháng nghị nói, cô nàng này hôm nay tới đây không phải bức hôn hắn đấy chứ?

- Tốt, bây giờ ta đi nói cho cha biết, ngươi đã làm những gì với ta.

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi lập tức đi ra ngoài.

- Này, Hồng Lăng, có việc gì từ từ thương lượng, chúng ta chậm rãi nói.

Lục Lâm Thiên nhanh chóng tiến lên kéo nàng lại, bằng vào tính tình của nàng không chừng sẽ nói cho Vân Khiếu Thiên thật nha.

Nếu như Vân Khiếu Thiên biết mông của nữ nhi hắn bị mình đánh, vậy thì....

Hậu quả của việc này Lục Lâm Thiên không dám nghĩ tới, đến lúc đó ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ được hắn.

- Hừ, ngươi có phụ trách với ta hay không?

Bị Lục Lâm Thiên nắm lấy bàn tay thế nhưng Vân Hồng Lăng lại không hề dãy dụa mà dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lục Lâm Thiên, dường như nhìn bộ dáng hiện giờ của Lục Lâm Thiên trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn.

- Chuyện này, khục khục. Hồng Lăng à.

Lục Lâm Thiên ho khan một tiếng rồi nhướng mày nói:

- Chịu trách nhiệm là khi nam nữ phải xxxx nha, làm chuyện đó xong mới phải chịu trách nhiệm, nói trắng ra giữa chúng ta kỳ thực không có gì, cho nên căn bản không cần phụ trách.

- Có phải ngươi từng xem qua thân thể ta hay không?

Vân Hồng Lăng trợn mắt nhìn Lục Lâm Thiên.

- Đúng, vậy thì sao?
Chương 388 Kia là cái gì? (1)

Lục Lâm Thiên trả lời.

- Vậy có phải ngươi từng đánh mông ta?

Vân Hồng Lăng lại tiếp tục hỏi.

- Đúng vậy.

Lục Lâm Thiên lại gật đầu, đây là sự thực, xúc cảm kia nha, bây giờ đối với hắn vẫn còn vô cùng mới mẻ.

- Ngươi còn nhớ rõ lần trước ngươi từng đáp ứng với ta một điều kiện không?

Vân Hồng Lăng lại hỏi.

- Nhớ.

Lục Lâm Thiên gật đầu, tình huống khi đó hắn không đáp ứng cũng không được a.

- Lẽ nào còn không tính? Thân thể thuần khiết của ta, tiểu sắc quỷ, ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, dù sao đi nữa ngươi cũng phải phụ trách với ta. Còn nữa, điều kiện của ta chính là muốn ngươi phụ trách với ta.

Vân Hồng Lăng lớn tiếng nói, dáng vẻ hiện tại của nàng quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Lâm Thiên vậy.

- A...

Lục Lâm Thiên hét lên một tiếng, miệng hắn lúc này quả thực có thể nhét trọn một quả trứng vịt.

- Thế nhưng cho dù ta nguyện ý nhưng nàng đường đường là tiểu thư của Vân Dương Tông, ta cũng không xứng với nàng nha. Đến lúc đó, cha nàng cũng không đồng ý.

Lục Lâm Thiên thở dài rồi mỉm cười nói.

- Chuyện của ta, cha ta sẽ không phản đối. Dù sao ngươi cũng phải phụ trách với ta. Đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội rồi nói với người.

Vân Hồng Lăng đắc ý cười nói.

- Thế nhưng....

Lục Lâm Thiên có chút sửng sốt, ánh mắt khẽ đảo rồi nói:

- Hồng Lăng, chuyện đó nói sau, hiện tại ta có chút chuyện muốn nhờ nàng.

- Chuyện gì, nói đi?

Vân Hồng Lăng đáp.

- Ta cần một ít dược liệu để luyện chế đan dược, nàng có thể tìm giúp ta không?

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói. Mấy vị dược liệu chủ dược luyện chế Địa Linh đan hiện tại đã hết nhẵn rồi cho nên hắn cũng chỉ có thể thi triển một chút mỹ nam kế, bằng vào thân phận của Hồng Lăng tại Vân Dương Tông kiếm một chút dược liệu hẳn không thành vấn đề.

- Dược liệu sao? Ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng không phải Linh giả mà.

Vân Hồng Lăng có chút nghi hoặc hỏi.

- Dù sao đi nữa đối với ta cũng có tác dụng, nàng có giúp không? Ta đang cần gấp.

Lục Lâm Thiên giả vờ sốt ruộc nói, thế nhưng quả thực hắn cũng có chút cấp bách.

- Tiểu sắc quỷ nhà ngươi, ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao, gạt ta đi kiếm dược liệu hộ ngươi, hừ.

Vân Hồng Lăng khẽ hừ một tiếng rồi lập tức nói:

- Nói đi, muốn tìm dược liệu gì, ngày mai ta giúp ngươi tìm tới.

- Hắc hắc.

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc, khuôn mặt hắn đỏ lên, lớn như vậy rồi ngoại trừ mượn kim tệ của Lục Vô Song ra đây là lần đầu tiên hắn nhờ một nữ nhân giúp tìm thứ gì đó. Sau đó hắn lập tức nói tên dược liệu qua một lần cho Vân Hồng Lăng nghe.

- Được rồi, tiểu sắc quỷ, ta nghe nói ngươi đánh bại Hoàng Hổ đạt được vị trí ba mươi sáu trên Long bảng, không tồi, chỉ là ta lại nghe Đông Mai nói ngươi còn đáp ứng lời khiêu chiến của Lý Đạt Giang. Gia hỏa này không dễ chọc, ta cũng không nắm chắc có thể chiến thắng hắn, ngươi có tự tin thắng hắn không?

Vân Hồng Lăng nghiêm túc hỏi, ánh mắt có chút lo lắng.

- Không sao, chờ sau khi nắm chắc ta mới lên đài.

Lục Lâm Thiên nói, nhìn ánh mắt lo lắng của Vân Hồng Lăng trong lòng hắn có chút cảm động.

Lục Lâm Thiên cười khổ một cái, nữ nhân điêu ngoa trước mắt này không ngờ lại quan tâm tới hắn. Xem ra trong lúc vô ý hắn đã làm nàng cảm động, lại khiến cho nàng thích mình. Lần trước hắn chỉ muốn giáo huấn nàng một chút ai ngờ lại có hiệu quả như vậy. Thế nhưng hắn đã có Vô Song nha, chuyện này có chút phiền phức.

- Vậy thì đi tu luyện đi, lần trước cha ta từng nói với ta một chuyện.

Vân Hồng Lăng hé miệng nói.

- Chuyện gì?

Lục Lâm Thiên có chút hiếu kỳ hỏi.

Trên mặt Vân Hồng Lăng tức thì ửng đỏ nói:

- Cha ta nói, nếu ai muốn kết hôn với ta chí ít cũng phải tiến vào top mười Long bảng cho nên ngươi phải nỗ lực thật nhiều. Chờ sau khi ngươi tiến vào top mười Long bảng ta sẽ nói với cha chuyện của chúng ta.

Vân Hồng Lăng rời đi, Lục Lâm Thiên lúc này vẫn sững sờ đứng trong đình viện. Chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu? Theo lý mà nói đây chính là chuyện tốt, thế nhưng Vô Song thì làm sao bây giờ?

- Vô Song... Được rồi, nửa tháng rồi không gặp nha đầu kia.

Khóe miệng Lục Lâm Thiên mỉm cười, nửa tháng không gặp, trong lòng hắn có chút tưởng niệm, đây hẳn là cảm giác yêu nha.

- Tuyết Sư, chúng ta đi.

Một lát sau, Lục Lâm Thiên cố ý thay một kiện đạo bào sạch sẽ, sau khi chỉnh đốn trang phục một phen mới cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới chỗ Lục Vô Song.

- Lão đại, ngươi đổi một bộ trang phục mới làm gì vậy?

Tiểu Long ở trên vai Lục Lâm Thiên khẽ hỏi.

- Không có gì.

Lục Lâm Thiên cười nói.

- Hừ, ta biết, ta nghĩ lão đại ngươi hẳn là phát xuân rồi.

Tiểu Long hắc hắc cười, đôi mắt nhỏ khẽ nháy nháy.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên lập tức tối sầm rồi nói:

- Ngươi chừa cho lão đại ngươi một chút mặt mũi có được không? Đây là tình yêu, tình yêu đó, ngươi có hiểu không?

Trên đỉnh Tuyệt Phong, dưới màn đêm quần áo phiêu động kiếm ánh tung bay, có một thân thể đang múa kiếm dưới đỉnh Tuyệt Phong, quả thực giống như là đang nhảy múa vậy. Quả là: hữu nữ yêu thả lệ, bùi hồi tương thủy mi. Thủy mi lan đỗ phương, thải chi tương ký thùy. Hồ tê phát hạo xỉ, song nga tần thúy mi. Hồng kiểm như khai liên, tố phu nhược ngưng chi. Xước ước đa dật thái, khinh doanh bất tự trì. Thường căng tuyệt đại sắc, phục thị khuynh thành tư.

(Dịch thơ: Cô yêu nữ mỹ lệ, vấn vương đôi hàng mi.Mi thơm hương lan lê, gửi thương nhớ vào ai. Răng trắng tựa hạt bầu, đôi mày bướm xanh mướt. Mặt hồng tựa sen nở, da trắng mịn nuột nà. Dáng yêu điệu thướt tha, dịu hàng uyển chuyển đưa. Vẻ tươi riêng một cõi, khuynh quốc khuynh thành sao.

Dịch nghĩa: Có cô yêu nữ mỹ lệ, hàng mày mềm mại như nước. Mi tựa nước thơm hương hoa lan hoa lê, vẻ đẹp rực rỡ của nàng gửi ai thế. Hàm răng trắng tựa hạt bầu, đôi mày mỏng như cánh bướm nơi núi xa. Mặt e thẹn đỏ hồng như sen nở, da trăng snoxn nà mềm mại. Dáng vẻ yểu điệu yêu kiều duyên dáng, dịu dàng uyển chuyển trang nhã. Gương amtjw thanh cao xinh đẹp tuyệt trần, dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành không bì kịp)

Một đạo kiếm ảnh xẹt qua tạo ra một vết rách trong hư không, trước kiếm ảnh đột nhiên có một thân ảnh trắng xóa xuất hiện.

Sưu.

Kiếm ảnh đột nhiên thu lại, nhìn nam tử trước mắt này trên mặt Lục Vô Song tức thì đỏ ửng nói:

- Cẩn thận ta không khống chế được tới lúc đó đệ quả thực sẽ rất thảm.

- Mưu sát phu quân, tội này rất lớn.

Lục Lâm Thiên vui vẻ nói.

- Cái gì mà phu quân? Không để ý tới đệ nữa.

Lục Vô Song lập tức e thẹn ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Lục Lâm Thiên đứng phía sau lưng nàng, nhìn vào bóng lưng yểu điệu sợi tóc tung bay theo gió, quả thực gặp được một nữ nhân như vậy ở thế giới này rốt cuộc đối với dị thế này hắn cũng có một chút cảm giác mình thuộc về nơi này, bằng không nhiều khi hắn vẫn luôn nghĩ, bản thân mình dư thừa ở thế giới này.

- Còn không mau qua đây.

Lục Vô Song quay đầu lại nói.

Lục Lâm Thiên nhanh chóng đi tới rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Lục Vô Song vào lòng.
Chương 389 Kia là cái gì? (2)

- Thiếu Du, chúng ta như bây giờ không biết phụ mẫu ta còn có tam a di biết liệu có phản đối hay không?

Bị Lục Lâm Thiên ôm vào lòng, Lục Vô Song khẽ tựa đầu vào l*иg ngực Lục Lâm Thiên rồi ỷ ôi nói, trong đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

- Đến lúc đó đệ sẽ trở về nói chuyện với đại bá. Bọn họ nhất định sẽ không phản đối.

Lục Lâm Thiên trả lời. Lục Vô Song chỉ là dưỡng nữ Lục gia, Lục gia sao lại phản đối cơ chứ? Cho dù phản đối, bằng vào Lục gia hiện tại hắn cũng không đặt vào trong mắt.

- Thật không? Thế nhưng ta còn có chút lo lắng, ta là đường tỷ của đệ, thế nhưng hiện tại.... Đều tại tiểu sắc quỷ nhà đệ.

Lục Vô Song khẽ nói, bàn tay trắng như phấn đánh như mưa vào ngực Lục Lâm Thiên.

- Ta háo sắc sao? Đây đều là tình đến từ trong tim không thể kìm chế được nha.

Lục Lâm Thiên cười nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Giờ phút này trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn, từ nay về sau ở Linh Vũ đại lục này rốt cuộc hắn cũng cảm thấy mình tồn tại ở nơi này. Sau này hắn phải trở nên mạnh hơn, phải bảo vệ tốt nữ tử trong lòng này.

- Được rồi Thiếu Du, mấy ngày trước Băng Lan nói với ta đệ tiếp nhận khiêu chiến của Lý Giang Đạt, thế nhưng hắn là cường giả bài danh hai mươi trên Long bảng nha, đệ có nắm chắc không?

Lục Vô Song lo lắng nói.

- Yên tâm đi, chuyện gì không nắm chắc ta sẽ không đi làm đâu.

Lục Lâm Thiên nói.

- Ta tin đệ, có thể ẩn dấu trong Lục gia mười bảy năm, ngay cả ta cũng bị lừa gạt.

Lục Vô Song khẽ nói, trong lòng nàng vẫn tin, Lục Lâm Thiên ẩn nhẫn ngay từ nhỏ, chuyện hắn xuyên việt từ thế giới khác phỏng chừng nói ra cũng không có ai tin tưởng.

Lục Lâm Thiên không nói gì, Lục Lâm Thiên trước đây đã sớm chết, chỉ là bí mật này hắn vẫn luôn chôn trong đáy lòng mình.

- Thiếu Du, có một việc ta vẫn muốn hỏi đệ.

Lục Vô Song dường như nhớ tới cái gì đó liền rời khỏi lòng Lục Lâm Thiên, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn rồi nói.

- Chuyện gì vậy?

Lục Lâm Thiên hỏi.

- Đệ có phải là Linh giả hay không? Khi trước ở Lục gia ta từng nhìn thấy đệ luyện đan, đệ sơ ý cho nên cũng không phát hiện ra ta.

Lục Vô Song nói. Đây là điều mà nàng rất muốn hỏi, khi trước nhìn thấy Lục Lâm Thiên luyện đan nàng đã vô cùng chấn kinh, còn hỗ trợ hộ pháp cho hắn một hồi.

Lục Lâm Thiên ngẩn ra, quả thực trước đây hắn có chút sơ ý, nhìn vào khuôn mặt của Lục Vô Song, Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi nói:

- Đúng vậy.

- Đệ là Linh giả lại là Vũ giả tam hệ, lẽ nào đệ là Linh Vũ song tu?

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên gật đầu khuôn mặt tuyệt mỹ của Lục Vô Song tức thì cứng nhắc, tuy rằng nàng đã sớm hoài nghi chuyện này thế nhưng hiện tại lại được Lục Lâm Thiên chính mồm thừa nhận quả thực khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc. Vũ giả tam hệ lại là một linh giả, linh Vũ song tu, nàng cũng từng nghe qua trong miệng sư phụ, người như vậy chỉ có trong truyền thuyết, người thường căn bản không có khả năng là Linh Vũ song tu a.

- Ưm, bây giờ còn chưa thích hợp nói cho người khác, vẫn cần phải giữ bí mật.

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.

- Đệ quả thực khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Nhiều năm như vậy không ngờ đệ vẫn ẩn nhẫn được. Nếu như cha ta và tam thúc biết được nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

Lục Vô Song có chút hưng phấn nói.

Lục Lâm Thiên mỉm cười không nói gì. Lần thứ hai kéo nữ tử trước mắt vào lòng, lúc này Lục Vô Song còn chưa hồi phục tinh thần lại thì đôi môi đã bị che lại, trong lúc nhất thời không biết làm sao đã bị Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng hôn môi.

Một lát sau nàng bắt đầu phối hợp với hắn, đây là một loại bản năng nguyên thủy không cần học tập và chỉ dạy.

Hai người nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời này, không ngừng tiến tới, thỏa mãn khát vọng trong nội tâm.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, hai người như hòa vào làm một. Tay Lục Lâm Thiên lại bắt đầu theo thói quen cũ vuốt tóc nàng rồi di chuyển tới bên hông sau đó rơi vào trên bộ ngực mềm mại của nàng. Dưới sự xâm chiếm của bàn tay hắn khiến cho toàn thân Lục Vô Song tê dại, không thể phản kháng, hai tay của nàng lúc này đã đặt trên lưng Lục Lâm Thiên, tham lam hưởng thụ cảm giác hiện tại.

Lửa nóng trong người Lục Lâm Thiên lần thứ hai được nhóm lên, phản ứng nguyên thủy bắt đầu dị động, địa phương nào đó bắt đầu dựng lên.

Dưới cảm giác này Lục Lâm Thiên ngày càng mãnh liệt, hai tay không ngừng càn lướt, từ ngực chuyển xuống thắt lưng cuối cùng chạy tới cặp đùi thon dài của nàng, rồi xuống bờ mông rắn chắc. Cảm giác mềm mại của đôi chân khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác hắn đã không thể khống chế chình mình được nữa.

- A...

Đúng lúc này Lục Vô Song kinh hãi kêu lên một tiếng, trong nháy mắt từ trong lòng Lục Lâm Thiên nhảy ra, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía vật đang đội quần Lục Lâm Thiên lên vội hỏi:

- Trên người đệ có vật gì vậy? Sao lại vừa nóng vừa cứng như thế?

- Vô Song, không phải là ngay cả cái này tỷ cũng không biết đó chứ?

Lục Lâm Thiên tức cười nói.

Nhìn lòng bày tay mình lại nhìn vào vật đang đội quần của Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song tức thì đỏ bừng e thẹn, dường như nàng biết được mình vừa mới sờ vào cái gì đó, tỷ nói:

- Tiểu sắc quỷ nhà đệ, không để ý tới đệ nữa. Nếu còn như vậy lần sau ta sẽ không cho đệ ôm ta nữa.

- Vô Song, hiện tại ta phải làm sao a. Thời gian thích hợp cũng không có, tỷ đẹp như vậy, nếu chịu ta sẽ thành les mất.

Lục Lâm Thiên có chút sầu não nói, loại tình huống này tuyệt đối là nỗi bi ai của nam nhân.

- Ta sao biết được đệ, tự mình nghĩ biện pháp đi.

Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói:

- Đệ mau về đi, miễn cho đệ ở đây rồi nghĩ loạn.

Lục Lâm Thiên dùng ánh mắt bất đắc dĩ đi về phòng mình. Sau khi ăn vào một viên đan dược rồi tiếp tục tu luyện. Một lát sau thân thể hắn được một cỗ quang mang bao phủ thân thể.

Trong một căn phòng vô cùng tinh xảo có một nam tử tuổi chừng bốn mươi đang ngồi trong đó, đôi mắt sáng sủa, mang theo một chút thâm thúy khiến cho người khác không thể nhìn thấu. Toàn thân tỏa ra một cỗ khí phách nhàn nhạt, mà người này chính là tông chủ Vân Khiếu Thiên của Vân Dương Tông là nhân vật oai phong một cõi trên đại lục Linh Vũ.

- Tông chủ, việc người muốn điều tra đã tra ra rồi.

Trong căn phòng nhỏ này đột nhiên xuất hiện một lão giả mặc hắc bào, từ khí tức có thể đoán ra người này không ngờ lại là cường giả Vũ Suất.

- Nói nghe một chút.

Vân Khiếu Thiên dường như rất hứng thú với chuyện này lập tức nói.

- Từ tư liệu trong Cổ Vực thì thấy, Lục Lâm Thiên từng ở trong sơn mạch Vụ Đô mấy tháng, nhưng không biết vì chuyện gì mà đột nhiên trở thành chưởng môn một môn phái tam lưu tên là Phi Linh môn, thế nhưng Phi Linh môn này trong thời gian mấy tháng sau đó diệt Hắc Kiếm môn, La Sát môn, Cửu Hoa môn. Có người nói trong Phi Linh môn có tồn tại của cường giả Vũ Suất. Đồng thời tại đại hội tông môn một năm một lần ở Quỷ Vũ tông, tạo ra danh tiếng.

Lão giả mặc hắc bào nói.
Chương 390 Mãnh hổ, nghịch long

- Cũng chỉ có những thứ này thôi sao?

Vân Khiếu THiên nhướng mày nói.

- Cũng chỉ có như vậy, nhiều thứ cũng không tra ra được.

- Ở trong Cổ Vực mấy tháng, dựa theo thời gian chắc hẳn là lúc hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi tôi luyện bên trong Sơn mạch Vụ Đô rồi mới trực tiếp đi tới Cổ vực. Hồng Lăng biết Lục Lâm Thiên này hẳn là cũng trong Sơn mạch Vụ Đô đi.

Vân Khiếu Thiên lãnh đạm nói.

- Tông chủ, tiểu tử này gần đây gây ra không ít phong vân, trực tiếp dùng một chiêu phế đi đệ tử của Triệu trưởng lão, có người nói Triệu trưởng lão tức giận tới mức trực tiếp đập nát một cái bàn.

Lão giả mặc hắc bào nói.

- Triệu trưởng lão này cũng chỉ có sư huynh ta mới có thể khắc chế được. Chuyện này ta cũng có nghe nói. Lục Lâm Thiên này ngươi thấy thế nào?

Vân Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn lão giả mặc hắc bào hỏi.

- Thiên phú kinh khủng, thủ đoạn độc ác.

Lão giả mặc hắc bào nói ra tám chữ.

- Còn có tâm chí kiên định, khí thế lăng nhân, trên người có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Vân Khiếu Thiên thản nhiên nói:

- Người này có thể xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô cũng đủ thấy được tâm chí kiên định của hắn. Tình huống ở Lục gia ta cũng đã điều tra qua. Hắn tuy rằng là Vũ giả tam hệ nhưng lại ẩn nhẫn mười bảy năm, đây mới là thứ đáng sợ nhất của hắn.

- Tông chủ không phải là có dự định gì đó chứ?

Lão giả mặc hắc bào do dự một chút rồi nói.

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên biến hóa một chút rồi than thở:

- Ta không dám có ý định gì. Do dự không quyết, chẳng lẽ là do ta già rồi sao?

- Ý tứ của tông chủ là?

Sắc mặt lão giả mặc hắc bào biến hóa, mấy năm nay không một chuyện gì có thể làm tông chủ của hắn do dự.

- Nếu hắn thực tâm để cho ta sử dụng đến lúc đó tuyệt đối sẽ là một đầu mãnh hổ mạnh mẽ của Vân Dương tông ta, không tới hai mươi năm đủ để khiếp sợ toàn bộ đại lục Linh Vũ. Thế nhưng hắn toàn thân lại tràn ngập sát khí, khí thế lăng nhân, há là vật trong ao. Ta sợ đến lúc đó sẽ không phải là một đầu mãnh hổ của Vân Dương Tông ta mà là một đầu nghịch long a.

Vân Khiếu Thiên tiếp tục than thở nói.

- Vậy Tông chủ có dự định gì không?

Cơ mặt lão giả mặc hắc bào giật giật vài cái rồi khẽ hỏi:

- Có chút đáng tiếc. Đáng tiếc a. Người này chỉ sợ còn có điều giấu diếm, cho nên ta mới đau đầu vì hắn.

Vân Khiếu Thiên cười khổ nói:

- Nhìn lại một chút, đi một Lục Trung, hiện tại lại tới Lục Lâm Thiên này, hai cha con bọn hắn đều khiến ta vô cùng đau đầu.

- Tông chủ vẫn còn nghĩ tới Lục Trung sao?

Lão giả mặc hắc bào khẽ hỏi.

- Hắn và Lục Lâm Thiên rất giống nhau đều vô cùng ẩn nhẫn. Không hổ là phụ tử, chỉ là, ta cảm giác chuyện của Lục gia và Triệu gia dường như không đơn giản.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Lục gia và Triệu gia trong này đương nhiên có một chút bí mật, chúng ta tìm hiểu nhiều năm như vậy cũng không tìm ra một chút manh mối nào.

Lão giả mặc hắc bào nói.

- Quên đi, cứ chậm rãi tìm hiểu thôi. Hiện tại chúng ta chỉ cần chú ý sự tình xảy ra mười năm gần đây đột nhiên xuất hiện một cỗ thế lực thần bí. Những môn phái khác đã liên hệ với ta, cỗ thế lực này dường như đang thẩm thấu vào trong Đại lục Linh Vũ, ẩn giấu đã vài thập niên, dường như đang mưu đồ chuyện gì đó.

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên thu liễm lại, một cỗ hơi thở tức thì xuất hiện, giống như một đầu mãnh hổ đột nhiên mở mắt. Cỗ khí thế vừa rồi vô cùng kinh khủng.

- Cỗ thế lực thần bí này ẩn dấu vô cùng sâu. Trong Cổ Vực dường như đã sớm có dấu vết của bọn chúng. Thành Đông Hải Ma Vân dường như cũng có thân ảnh của bọn họ.

Lão giả mặc hắc bào nói.

- Toàn lực điều tra, không nhanh chóng tra ra lai lịch rõ ràng của cỗ thế lực thần bí này ta không an tâm. Ta có dự cảm, chỉ sợ Đại lục Linh Vũ sắp lâm vào một trận tinh phong huyết vũ.

Vân Khiếu Thiên than thở, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một đêm yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau khi tia nắng ban mai vừa mới xuất hiện Lục Lâm Thiên cũng dừng tu luyện, từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí, lúc này khí tức của hắn cũng đã gần tới Vũ Sưu cửu trọng hậu kỳ.

- Không bao lâu nữa là có thể đạt tới Vũ Sư cửu trọng đỉnh phong rồi. Đến lúc đó nên chuẩn bị đột phá Vũ Phách.

Cảm giác chân khí tràn đầy trong cơ thể, Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

- Chủ nhân, ta có cảm giác ta sắp đột phá, mấy ngày nay ta sẽ tìm một địa phương an toàn để đột phá.

Thân ảnh Lục Lâm Thiên vừa mới xuất hiện Huyết Tích Dịch đã tới bên người hắn mở miệng nói.

- Muốn đột phá sao? Vậy ngươi cẩn thận một chút, đột phá trong Vân Dương Tông sẽ khiến không ít người chú ý.

Lục Lâm Thiên nói, Huyết Tích Dịch rốt cuộc cũng đột phá, sau khi nó đột phá tới Tứ giai trung kỳ hẳn là có đủ thực lực chống lại Vũ Phách lục trọng tới thất trọng.

- Chủ nhân, ta biết một ngọn núi phía trước vô cùng an toàn, hẳn sẽ không khiến cho nhiều người chú ý.

Huyết Tích Dịch nói.

- Đi đi, cẩn thận một chút.

Lục Lâm Thiên nói, Huyết Tích Dịch đột phá ở trên núi sẽ khiến cho người khác chú ý.

Huyết Tích Dịch rời đi, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại. Nếu như Huyết Tích Dịch thành công đột phá tới tứ giai trung kỳ, thực lực tuy rằng tăng lên nhiều, chống lại Vũ Phách thất trọng cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng cũng còn chưa đủ, yêu thú tới tứ giai tốc độ tu luyện sẽ chậm đi rất nhiều, bản thân hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị đột phá.

- Tuyết Sư, chúng ta tiếp tục đi Vạn Vũ Lâu.

Gọi Tuyết Sư ra Lục Lâm Thiên lại tiếp tục chạy tới Vạn Vũ Lâu. Trong khoảng thời gian này hắn được không ít lợi ích trong Vạn Vũ Lâu.

Ngoại trừ tư liệu liên quan tới trình tự tu luyện thì trong Vạn Vũ lâu còn có không ít tạp văn dã sử, nhưng tư liệu này cũng không có hạn chế gì. Bất luận là người đọc có tu vi ra sao đều có thể xem, còn có tâm đắc tu luyện các loại vũ kỹ trong Vân Dương Tông tu vi nào cũng có thể xem được.

Trong mấy ngày này tuy rằng Lục Lâm Thiên không tu luyện Đại Địa Cương Thuẫn và Hỏa Viêm Bạo, còn có Phù Quang Lược Ảnh thế nhưng tâm đắc tu luyện của ba loại vũ kỹ này và những chú ý khi tu luyện Lục Lâm Thiên đã nghiên cứu thấu triệt rồi.

Lúc hoàng hôn Lục Lâm Thiên lại trở về căn phòng của mình. Vân Hông Lăng sau khi nhìn thấy Lục Lâm Thiên ném túi trữ vật chứa dược liệu trong tay cho hắn rồi nói:

- Ngươi nhìn xem có đủ không, ta tùy tiện cầm một chút nên không biết đủ hay không.

Lục Lâm Thiên nhìn dược liệu trong túi trữ vật tức thì mở to hai mắt nói:

- Đủ rồi, vậy là đủ rồi.

Mà lúc này trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không nhịn được mà ngạc nhiên. Nha đầu này quả thực là chuyên nghiệp, mỗi một loại dược liệu đều lấy đủ mười phần là đủ, thế nhưng trong túi trữ vật này không ngờ mỗi thứ lại có tới năm mươi phần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom