-
Chương 26-30
Chương 26 Tẩy tủy đan 2
Sau đó, Lục Lâm Thiên quay lại gian phòng của mình, sắc trời có chút sáng ửng hồng. Lập tức, hắn lấy ra một cái chậu gỗ thật lớn, đổ đầy nước vào bồn, lấy trong bình ngọc ra một viên Tẩy Tủy Đan ném vào trong chậu.
- Xuy xuy...
Sau khi khi ném Tẩy Tủy Đan vào, đột nhiên nước trong chậu gỗ lớn đã biến thành màu xanh, mùi thuốc nồng nặc, đồng thời trong chậu nước bắt đầu xuất hiện rất nhiều bọt khí nóng.
- Tam phẩm đan dược này dùng để ngâm tắm, nếu bán đi, giá tiền hẳn phải rất cao.
Lục Lâm Thiên trong lòng hơi chút mỉm cười, đan dược này rất có lợi với mình, cũng không thể đem bán. Sau đó, hắn liền lột sạch quần áo ra. Nhìn trên thân mình thấy máu ứ đọng thành một mảng, Lục Lâm Thiên cảm thấy đau lòng cho chính mình. Nam thúc ra tay đúng là không khách khí ah. Nghĩ xong hắn liền nhảy vào trong chậu gỗ.
Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được dòng nước ấm ôn hòa thấm vào chỗ bị ứ máu trên da thịt, đột nhiên có một cảm giác tê dại bò khắp trên da hắn.
- Thật thoải mái.
Lục Lâm Thiên nhắm hai mắt lại, hít một hơi sâu, như là tắm suối nước nóng, loại nước này còn có vô số nhiệt khí dễ chịu, tựa như là bò dọc theo lỗ chân lông đi vào trong cơ thể của mình.
Những hơi nóng này đang làm dịu gân cốt trong cơ thể của mình, giống như là mát xa vậy. Hít sâu một hơi, Lục Lâm Thiên hưởng thụ sự dễ chịu từ Tẩy Thủy Đan, đồng thời biết được tác dụng của đan dược này.
Cứ như thế, Lục Lâm Thiên từ từ nhắm mắt hưởng thụ, nằm thẳng cẳng ở trong chậu gỗ, không nhúc nhích, để mặc cho hơi nóng chui vào thân thể của mình. Một đêm thật đúng là tra tấn, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, bây giờ hắn có vẻ đang ngủ như có mộng đẹp.
- Lâm Thiên, có rời giường hay không?
Sáng sớm, La Lan Thị ở trong phòng nhỏ gọi, sau đó lẩm bẩm nói.
- Hẳn là đang ngủ, đứa nhỏ này bây giờ có vẻ rất khác so với trước.
Lúc Lục Lâm Thiên ngủ say, nên không biết, những vết thương trên người hắn bắt đầu nhẹ nhàng biến mất, cả mặt nước cũng là tràn ngập một mảng nhẹ nhàng sáng bóng, thật là huyền ảo.
Bây giờ nếu mà có người nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn là sẽ mất hồn mất vía. Dùng tam phẩm đan dược để tắm giúp cho Lục Lâm Thiên tăng cường cốt cách với lục phủ ngũ tạng. Loại dược phẩm này, chắc hẳn các đại gia tộc cũng khó có thể kiếm được, về phần Lục gia, cũng không có khả năng.
Thời gian từ từ trôi qua, và trên người Lục Lâm Thiên sau khi hấp thu dược lực, bốc lên từ các lỗ chân lông một mùi tanh ngắt ghê tởm, đồng thời một chậu toàn dung dịch màu xanh đen và cơ thể của Lục Lâm Thiên trông không khác gì hắn đang ngâm mình trong một cái ao phân.
...
- Cái gì thúi như vậy...
Không biết đã ngủ bao lâu, quanh thân Lục Lâm Thiên phát ra một mùi hôi ngút trời, sau đó hắn từ từ mở hai mắt ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn.
- Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Nhìn một chậu tắm như ao phân, Lục Lâm Thiên lại càng hoảng sợ.
- Cọt kẹt...
- Công tử, người đại tiện ở bồn tắm à?
Cửa phòng đẩy ra, Lục Tiểu Bạch xuất hiện ở trong phòng, nhìn thấy Lục Lâm Thiên với cái bồn tắm, lộ ra vẻ mặt khinh thường, hai tay che cái mũi, nhìn Lục Lâm Thiên với vẻ mặt rất ghê tởm.
- Nói nhảm, cái gì mà đại tiện? Đây là ta đang bài xuất tạp chất trong người, ngươi có hiểu hay không?
Lục Lâm Thiên lập tức giải thích, thùng nước này mình ngâm không nổi nữa rồi, hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi chậu gỗ nói:
- Mau mang thùng nước này đi đổ đi, rồi mang cho ta một thùng nước khác, ta muốn tắm rửa.
- Thúi như vậy, ngươi tự đổ đi.
Lục Tiểu Bạch nói sau đó chăm chú nhìn lên hạ thân của Lục Lâm Thiên, nhìn qua vài lượt, có chút nghi ngờ nói:
- Đồ chơi kia của ngươi so với ta lớn hơn một chút.
- Nhìn cái gì? Đây là tiền vốn, ngươi có hôm mộ cũng không được, nhanh đi đổi nước đi, lát nữa ta cho ngươi thứ tốt.
Lục Lâm Thiên lấy một chiếc áo quấn quanh hông mình sau đó nói.
- Thứ tốt, ngươi có cái gì tốt cho ta?
Lục Tiểu Bạch thì thào nói nhưng vẫn lập tức đem nước đi đổi.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng tắm một lần nữa, đem mùi hôi thối trên người tẩy sạch sẽ.
- Công tử, ngươi không lạnh à?
Lục Tiểu Bạch hỏi, bây giờ là mùa đông đó nha, vừa rồi mình gánh nước cũng là nước lạnh.
- Cái này thì có gì mà lạnh?
Lục Lâm Thiên nói, từ khi tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, thân thể mình dường như nóng lạnh bất xâm.
Tắm sạch một tầng hôi thối trên người xong Lục Lâm Thiên lập tức mặc quần áo vào, cảm nhận được sự thoải mái từ trên cơ thể, hắn cũng biết tạp chất ứ đọng trong người đã bị bài trừ không ít, cả làn da cũng trắng ra không ít, tựa như da trẻ con, co dãn đàn hồi vô cùng tốt, đây hẳn là tác dụng của Tẩy Tủy Đan rồi.
Lục Lâm Thiên mừng rỡ khép đôi mắt lại, cảm nhận tình huống chân khí trong cơ thể, lúc này, chân khí của mình dường như tăng lên không ít.
- Công tử, thứ tốt ngươi nói cho ta đâu?
Lục Tiểu Bạch không khách khí hỏi.
- Không thể thiếu của ngươi được.
Lục Lâm Thiên mở hai mắt, trên tay đột nhiên xuất hiện một cái ngọc giản, nói:
- Đây là Hỏa Lang quyết, sau khi ngươi tu luyện có thể trở thành Vũ giả, sau này đi theo công tử ta sẽ khiến ngươi thay đổi cuộc đời.
- Ta trở thành Vũ Giả? Công tử, ngươi nói đùa sao?
Lục Tiểu Bạch trợn cặp mắt trắng dã liếc Lục Lâm Thiên, cái này căn bản không thể tin được. Trở thành Vũ Giả, một người hầu cấp thấp như hắn làm sao có thể?
- Ai rảnh mà đi cùng ngươi nói giỡn, cầm lấy, nhỏ một giọt máu vào.
Lục Lâm Thiên nhìn Lục Tiểu Bạch nghiêm túc nói.
Nhìn thần sắc Lục Lâm Thiên nghiêm nghị, Lục Tiểu Bạch sửng sốt một chút sau đó lập tức tiếp nhận ngọc giản, cắn đầu ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu tươi lên ngọc giản.
- Xuy...
Từ trên ngọc giản ngay lập tức có một luồng sáng chui vào mi tâm Lục Tiểu Bạch, sau đó hóa thành một lượng tin tức khổng lồ nhập vào trong óc hắn.
- Dùng tâm ghi lại khẩu quyết chậm rãi tu luyện, có thể trở thành Vũ giả hay không thì phải phụ thuộc vào chính bản thân ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
- Công tử, Hỏa Lang Quyết này thật sự có thể khiến ta trở thành Vũ giả sao?
Sau một lát, Lục Tiểu Bạch ngơ ngác đứng trong phòng nói.
- Cái này phải xem bản thân ngươi.
Lục Lâm Thiên đáp.
- Đa tạ công tử.
Lục Tiểu Bạch lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu với Lục Lâm Thiên.
- Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên cho ta, nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi sao, đầu gối nam nhân là vàng, sao có thể tùy tiện quỳ xuống?
Lục Lâm Thiên nói.
- Công tử, ngươi lấy Hỏa Lang Quyết ở đâu? Ngươi cho ta rồi thì ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi đã trở thành Vũ giả rồi?
Lục Tiểu Bạch đứng dậy nói với Lục Lâm Thiên.
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tốt nhất là nên nhanh chóng trở thành Vũ giả chính thức đi.
Lục Lâm Thiên nói, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu Lục Tiểu Bạch trở thành Vũ giả thì bên cạnh mình cũng coi như có người có thể sử dụng được.
- Vâng, công tử.
Chương 27 Luyện đan thất bại
Lục Tiểu Bạch đáp, hắn đã sớm cảm nhận được công tử không giống như trước kia, mà bây giờ hắn đã chính thức khẳng định Lục thiếu gia vẫn luôn chịu khi nhục, uất ức giờ đã khác xưa, đợi một thời gian nữa công tử nhất định sẽ trở thành người tài giỏi. Đến lúc đó mình sẽ đi theo bên cạnh công tử, có thể nghĩ, bên người công tử bây giờ trừ mình ra cũng không còn ai khác.
Nghĩ vậy Lục Tiểu Bạch kích động rời khỏi đình viện, tìm một nơi kín đáo để luyện Hỏa Lang Quyết. Chờ sau khi mình luyện thành Hỏa Lang Quyết thì vận mệnh người hầu của mình cũng sẽ chấm dứt, đến lúc đó tiền đồ là vô hạn, Tiểu Thúy ở Tiền Viện cũng nhất định vừa ý mình.
- Bây giờ nên luyện chế Quán Đính Đan rồi.
Trong lòng Lục Lâm Thiên ngẫm nghĩ, có bốn phần tài liệu Quán Đính Đan, tự mình luyện chế, dùng hai viên, bán hai viên, như vậy ngoài việc có thể tự tăng cường thực lực bản thân ra thì còn có thể kiếm được kim tệ.
Sau khi do dự một chút, Lục Lâm Thiên quyết định ra sau núi tìm một nơi luyện chế đan dược, trong đình viện này có chút không an toàn.
Thu thập một chút, Lục Lâm Thiên vội vàng đến nơi kín đáo trong sơn cốc, xung quanh đều là đại thụ che trời, sau khi xác định nơi này an toàn Lục Lâm Thiên mới chuẩn bị luyện chế đan dược.
Lấy ra Hỏa Long Đỉnh và nguyên liệu luyện chế Quán Đính Đan từ trong giới chỉ, Lục Lâm Thiên bắt đầu tĩnh tâm luyện đan.
Trong tay đánh ra một thủ ấn, một cỗ linh lực vững vàng rót vào miệng Hỏa Long, ngọn lửa thực chất lập tức xuất hiện.
Dược liệu lần lượt được cho vào Hỏa Long Đỉnh, Lục Lâm Thiên bắt đầu luyện đan, nghĩ đến một viên Quán Đính Đan có giá trị 50 kim tệ, Lục Lâm Thiên không dám chủ quan chút nào.
Ở một nơi kín đáo khác trên ngọn núi, một thân ảnh già nua xuất hiện ở đó, vừa vặn quan sát hết thảy hoạt động của Lục Lâm Thiên bên dưới sơn cốc.
- Tiểu tử này, đến lúc luyện đan sẽ có sự chấn động, ngươi cho rằng đến sau núi thì không ai biết sao? Trong Lục gia cũng có một hai người thực lực coi như miễn cưỡng đó.
Thân ảnh này đúng là Nam thúc, trong tay Nam thúc kết một thủ ấn, quanh thân một tầng hào quang như ẩn như hiện khuếch tán, lập tức bao phủ mấy đỉnh núi, sau đó mới mỉm cười rời đi.
Đã có kinh nghiệm luyện chế ra Quán Đính Đan, khi bắt đầu luyện chế một lần nữa không thể nghi ngờ là rất thuận lợi. Sau khi đem tất cả dược liệu luyện hóa hết, Lục Lâm Thiên vẫn nghỉ ngơi một chút, chỉ là lần này luyện chế không có mất hết sức lực như lần trước.
Cuối cùng là dung hợp Quán Đính Đan, tiếp tục như thế, một canh giờ sau, một viên Quán Đính Đan đã xuất hiện ở trong tay Lục Lâm Thiên.
- 50 kim tệ đến tay.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức nói:
- Tiếp tục.
Sau khi điều tức xong một lần nữa, Lục Lâm Thiên tiếp tục luyện Quán Đính Đan, chỉ là trên đời này luôn có cái gọi là bất trắc, mặc dù đối với việc luyện chế Quán Đính Đan đã khá quen thuộc nhưng lúc này đây, chỉ cần một chút sai lầm cũng dẫn đến việc luyện chế đan dược gặp thất bại.
- Phanh!
Một tiếng nổ vang lên, Hỏa Long Đỉnh chấn động kịch liệt, nóc bị lật tung, một cỗ mùi cháy khét bắt đầu lan tỏa. Nhìn xem tất cả, tâm Lục Lâm Thiên đau muốn nhỏ máu, mặt cũng đen một mảnh.
- 50 kim tệ xong rồi.
Lục Lâm Thiên đau lòng ai oán, cũng may Hỏa Long Đỉnh không bị làm sao, bằng không hắn sẽ đau long đến chết mất.
- Nên đi chịu đánh rồi.
Đau lòng thu thập mọi thứ, nhìn sắc trời đã không còn thời gian để luyện chế viên đan dược thứ ba rồi. Sau một lần thất bại, Lục Lâm Thiên mới biết, dù mình có quen thuộc như thế nào thì cũng phải vô cùng cẩn thận, đây là một bài học rồi.
Thu dọn một phen, Lục Lâm Thiên quay lại đình viện, cùng lúc La Lan Thị cũng đang trở về đình viện, thấy Lục Lâm Thiên vẻ mặt đầy bụi đất, La Lan Thị không thể thiếu vài câu nhắc nhở.
Trong lòng Lục Lâm Thiên hiện tại như muốn tuôn ra cảm xúc hạnh phúc, nghĩ thầm, mình nhất định tăng cường thực lực, chỉ như vậy mình mới có thể giúp mẫu thân mình thoát khỏi cái Lục gia này.
Màn đêm buông xuống, Lục Lâm Thiên lại đi đến mật thất, đương nhiên là không thể thiếu những lần bị đánh.
Cứ như thế, thời gian chậm rãi trôi qua, ban đêm Lục Lâm Thiên tới mật thất cùng Nam thúc luyện tập, đồng thời cảm nhận trên người mình năm hệ Thuộc tính.
Đến ngày thứ ba, Lục Lâm Thiên dùng một Quán đính đan, trình độ lần nữa vọt tới ngũ trọng Vũ giả, còn có hai khỏa Quán đính đan thì tiếp tục đem đi bán cho Thiên Bảo môn, rồi lại lấy sáu phần dược liệu Quán đính đan.
Mỗi sáng sớm, Lục Lâm Thiên lại trở về phòng dùng Tẩy Tủy Đan để tắm. Nhờ có Tẩy Tủy Đan, Lục Lâm Thiên đã tăng cường gân cốt cơ thể cùng với lục phủ ngũ tạng. Buổi trưa hôm đó, Lục Lâm Thiên đến phía sau núi để luyện chế Quán đính đan, qua thất bại qua lần thứ nhất, Lục Lâm Thiên không dám chủ quan.
Luyện chế Quán đính đan khá tốt, Lục Lâm Thiên cũng không còn mắc sai lầm nữa, thời gian luyện chế càng lúc càng nhanh, phẩm chất có vẻ cũng là càng ngày càng tốt.
Mười lăm ngày cứ thế trôi qua, buổi sáng Lục Lâm Thiên ngâm tắm trong nước, không còn bất kỳ tạp chất, dược lực hấp thụ sạch sẽ, còn màu nước thì trong suốt, khác hoàn toàn so với lần đầu.
Lúc này, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được, thân thể của mình như đang tiến hành lột xác. Từ trong ra ngoài, thân thể của mình, bây giờ cũng sáng sủa hẳn lên, khá là hoàn mỹ.
Trong vòng mười lăm ngày, Lục Lâm Thiên tổng cộng luyện chế ra 30 viên Quán đính đan. Vào ngày thứ chín, sau khi vừa dùng một viên Quán đính đan sau đó, Lục Lâm Thiên cũng đạt tới lục trọng Vũ đồ, một viên Quán đính đan có thể tăng cường hai trọng chân khí. Về sau, cũng chỉ đủ dùng để tăng cường Nhất trọng chân khí. Lục Lâm Thiên cũng bán đi 27 viên Quán đính đan cho Thiên Bảo môn. Việc Thiên Bảo môn có Quán đính đan cũng dần được truyền ra khắp Trấn Thanh Vân, Quán đính đan là đan dược hảo hạng, bình thường Linh giả mà không biết kỹ về phương thuốc luyện đan thì cũng khó mà luyện được, còn đối với Vũ đồ thì tác dụng không hề nhỏ.
Bởi vì khoảng ba ngày bốn ngày, Lục Lâm Thiên mới đem vài viên Quán đính đan bán cho Thiên Bảo môn. Giá của Quán đính đan ở bên ngoài lên đến sáu mươi kim tệ một viên, lại còn cung không đủ cầu.
Trong thời gian này, Lục Lâm Thiên mỗi ngày đều phải đi tìm một ít thức ăn cho Tiểu Kim Xà. Tiểu Kim Xà không to lắm, nhưng sức ăn cũng không nhỏ, ăn xong rồi lại đi ngủ, tựa như là ngủ chưa bao giờ là đủ.
Màn đêm lần nữa đến, Lục Lâm Thiên lần nữa thừa lúc bóng đêm để đến mật thất ở phòng chứa củi.
Lục Lâm Thiên vừa mới đạp mạnh vào mật thất, sắc mặt lộ ra vẻ mỉm cười quỷ dị, ném một hình nhân giả ở trong tay vào trong mật thất.
- Ầm!
Một tiếng nổ nhỏ, chỉ thấy hình nhân nhanh chóng bị một đường quyền ấn đánh vỡ tan tành trên thạch bích của mật thất.
- Lão đầu tử, ta biết ngươi sẽ đánh lén, xem Khai Sơn chưởng của ta đây.
Lục Lâm Thiên cười khẽ quát, trong tay chuẩn bị kết thủ ấn, một đường màu vàng nhạt ầm ầm đánh ra, chưởng ấn được đánh ra với một vòng khí kình.
Chương 28 Tăng cường thực lực
- Tiểu tử, giở thủ đoạn à, ngươi lại còn non lắm.
Nam thúc nói lớn, đồng thời, một đường thân ảnh hiện ra, rồi một đường quyền ấn lần nữa đánh ra, làm dao động cả không khí trong mật thất, sau đó hung hăng đánh về hướng phía Lục Lâm Thiên.
- Ầm!
Một tiếng nổ phát ra sau đó, khiến Lục Lâm Thiên loạng choạng lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
- Ồ.
Nam thúc trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, với một quyền oanh kích được đánh ra, Lục Lâm Thiên chắc cũng phải thuộc lục trọng tầng thứ Vũ đồ đích thực thì mới có thể tiếp được chiêu này. Quyền này là dùng Vũ sĩ Nhất trọng đích thực lực, mặc dù chưa thành thục nhưng có thể thi triển được chiêu thức này để đỡ chiêu của Nam thúc thì thực lực cũng có thể lợi hại hơn Vũ sĩ vài phần. Lục Lâm Thiên có thể tiếp được, quả là làm cho người ta giật mình.
- Lão đầu tử, ta e rằng người ra quyền quá sớm rồi.
- Ta không tin rằng hôm nay ta không đánh được ngươi.
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, chủ động triển khai công kích. Lục Lâm Thiên vừa khai triển chiêu thức và nói chơi vài câu để cho Nam thúc luống cuống chân tay một chút.
Trải qua nửa tháng, bây giờ Lục Lâm Thiên cũng có chút vui thú với việc huấn luyện, chỉ cần có thể đánh được Nam thúc một chút, cũng đã là thành công. Về phần bị đánh, Lục Lâm Thiên cũng dần thấy đó là thói quen, dù sao thì mỗi ngày có Tẩy Tủy Đan cho mình ngâm tắm, nên mình cũng là càng lúc càng không biết đau đớn.
Trước kia, một quyền của Nam thúc làm cho Lục Lâm Thiên đau thấu vào tận tâm, nhưng bây giờ thì chỉ có vẻ hơi nhói đau một chút.
- Khai Sơn chưởng.
Thừa lúc có cơ hội, Lục Lâm Thiên xoay người chìm khí, sau đó ầm ầm đánh ra một chưởng ấn.
- Tiểu tử, ngươi còn không phải đối thủ của ta đâu.
Người lão bộc Nam thúc khẽ mĩm cười nói, vung quyền ấn từ trong tay ra.
- Thanh Linh khải giáp, phòng ngự.
Lục Lâm Thiên cười tà một tiếng, quanh thân đột nhiên xuất hiện những lân phiến tạo thành áo giáp dày đặc vàng sậm, trên áo giáp, có nhẹ nhàng tầng thứ nhất vầng sáng.
- Ầm!
Nam thúc đánh một quyền vào bờ vai Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên đồng thời cảm thấy đau, nhưng cắn răng chịu đựng, rồi đánh một chưởng hung vào trên lưng Nam thúc.
- Ầm!
Lục Lâm Thiên cảm thấy như là đang đánh vào một hòn đá lớn, tay bắt đầu run lên, lực bị phản lại khiến Lục Lâm Thiên chao đảo, loạng choạng ngã đặt mông xuống đất.
- Tiểu tử, học hành có vẻ như chưa kỹ, chẳng qua, cũng chỉ muốn xem trình độ của ngươi có khá lên hay không thôi.
Lão bộc Nam thúc cười nói, với ánh mắt tán thưởng. Trong nửa tháng này, Lục Lâm Thiên hiểu hằng ngày luyện tập kỹ năng cùng với tăng cường thể chất, đều có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sự tiến bộ này chắc Lục Lâm Thiên hiểu rõ nhất.
- Hừ, thúc chơi xấu, thúc dùng vũ sĩ Nhất trọng lực phòng ngự, ta coi như không có khả năng chống đỡ ah.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng vỗ mông rồi đứng dậy với cánh tay đau nhức.
- Công bằng mà nói, trong khi đối chiến, thường có rất nhiều sự tình phát sinh, giải quyết được hay không đều phải nhờ chính bản thân ngươi.
Sắc mặt Nam thúc hiện lên những dấu vết sững sờ, nếu vừa mới mình không sử dụng Vũ đồ Nhất trọng phòng ngự, nhất định mình cũng không lành lặn như bây giờ.
- Thúc nói có lý, đến đây.
Lục Lâm Thiên uất ức nói, thực lực không bằng Nam thúc, thật là uất ức mà. Sau đó không khỏi phân trần, dù sao mình chính là người tìm cách tấn công, thì sợ gì bị trúng chưởng lần nữa.
- Tới tốt lắm.
Nam thúc hơi chút mỉm cười, sau đó thả người đón đánh, những vết quyềng trên người Lục Lâm Thiên có vẻ không nặng lắm, nên không ảnh hưởng lớn tới Lục Lâm Thiên. Bây giờ thân thể Lục Lâm Thiên được bảo vệ bởi Vũ kỹ Thanh Linh khải giáp, cho nên mặc dù là bị trúng chưởng nhưng cũng chỉ gây ra vết thương ngoài da mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lục Lâm Thiên bắt đầu điều tức năm loại thuộc tính quang trạch quay xung quanh người mình. Có năm loại màu thuộc tính sáng lóa, trong đó màu vàng nhạt là màu lóa nhất, theo như Nam thúc nói, Lục Lâm Thiên tối cường Thuộc tính hệ Thổ.
Nghỉ ngơi xong, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục cùng Nam thúc luyện công cho đến lúc trời gần sáng, lúc này ánh mắt Nam thúc mới có vẻ hài lòng, rồi cho Lục Lâm Thiên về đình viện ngâm tắm.
Buổi trưa, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục đến sau núi luyện chế đan dược. Mười bảy ngày trước, Lục Lâm Thiên chỉ có thể luyện chế duy nhất một lần thành công. Bây giờ, trong một buổi chiều, Lục Lâm Thiên cũng có thể luyện chế ra ba viên Quán đính đan, điều này làm cho trong lòng Lục Lâm Thiên cao hứng không ngừng.
Ngày thứ mười tám, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Nam thúc, sau khi Lục Lâm Thiên trụ được trong một canh giờ, trên người chỉ bị bầm dập một chút, đắc ý nói:
- Lão đầu tử, một canh giờ trôi qua rồi nha, con có tính là vượt qua kiểm tra rồi không?
- Hừ.
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó không chút khách khí nói:
- Ngày mai tăng cường huấn luyện.
Lục Lâm Thiên nghe xong lập tức co quắp trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng, thực lực không bằng người nên đành phải nín nhịn a.
Canh năm, Lục Lâm Thiên kéo thân hình mệt mỏi nhưng trong lòng mừng rỡ về tới phòng. Dựa theo dự tính của Nam thúc, một tháng sau mình mới có thể kiên trì trong một canh giờ, mà chỉ mười tám ngày mình đã hoàn thành kiểm tra, xem ra mình vẫn là một kẻ có tài a.
Đổ một thùng nước tắm, cho Tẩy Tủy Đan vào, Lục Lâm Thiên lập tức ngâm mình trong nước, cảm thấy dòng nước ấm ôn hòa bao phủ lên những vết bầm tím trên người, ngay sau đó cảm giác tê dại, thoải mái lập tức bao trùm toàn thân.
- Thật thoải mái.
Lục Lâm Thiên nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi hít sâu một hơi. Dược lực của Tẩy Tủy Đan theo từng lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể mình, xoa dịu tất cả cơ bắp cùng gân cốt.
Lục Lâm Thiên như đang hưởng thụ nhắm hai mắt lại, nằm luôn trong thùng nước không nhúc nhích, thả lỏng thân thể, trong sự thoải mái, Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ.
- Lâm Thiên...
Sáng sớm, La Lan thị đứng trước phòng nhỏ gọi Lục Lâm Thiên hai tiếng, không thấy nhi tử trả lời chỉ mỉm cười đi ra ngoài đình viện.
Một lát sau, bên ngoài đình viện xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi đi đến, đây đúng là Lục Vô Song. Hôm nay Lục Vô Song mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, bó sát người, làm nổi bật lên dáng người lung linh, thêm một phần cao nhã, lại thêm vài phần vũ mị.
Trước ngực đường cong uốn lượn, eo nhỏ chân dài, dáng người cao gầy, phối hợp với ngũ quan tinh mỹ, đôi mắt to trong veo như nước, cả người phủ lên một khí chất điềm đạm, ôn nhu.
Bước chân nhẹ nhàng, trong tay Lục Vô Song lúc này cũng mang theo một cái giỏ, nóng hổi, mùi hương thơm lừng xông vào mũi, hẳn là một bữa sáng ngon lành.
- Lâm Thiên.
Lục Vô Song đi vào đình viện, gọi hai tiếng, thấy không có người đáp thì lập tức buông giỏ thức ăn, đi đến bên ngoài phòng Lục Lâm Thiên.
- Cốc cốc... Lâm Thiên.
Nhẹ gõ cửa, Lục Vô Song hô hai tiếng một lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai trả lời, đôi mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi sao?
Chương 29 Nam nhân trong bồn tắm
Lục Lâm Thiên đã quá mệt mỏi, nằm trong thùng gỗ căn bản bản là không biết có người đến ngoài phòng mình, trong lòng cũng tin tưởng không có ai tùy tiện đến đình viện nên mới hồn nhiên không biết gì. Nếu Lục Lâm Thiên cảnh giác thì với tu vi hiện tại của hắn, có người đến gần như vậy hắn cũng sớm biết rồi.
- Lâm Thiên.
Gọi một lần nữa, thần sắc Lục Vô Song không khỏi có chút thất vọng, vốn định mang bữa sáng đến cho Lục Lâm Thiên nhưng bây giờ người không ở đây, trong lòng nổi lên chút ngẩn ngơ.
Từ lần trước tại Hoa Viên, nàng giật mình chợt nhận ra đường đệ nàng vẫn quen thuộc từ nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả nụ cười vui vẻ trên mặt cũng thay đổi. Trong lòng Lục Vô Song không khỏi âm thầm nổi lên sự hiếu kỳ với đường đệ này, cách một thời gian ngắn lại muốn đến xem sao.
"Xoẹt xoẹt..." Một tiếng, cửa cửa phòng mở ra, trong lúc bất tri bất giác Lục Vô Song đã đi vào trong phòng.
Ngay lập tức trước mặt Lục Vô Song xuất hiện một bức tranh mỹ nam ngâm trong bồn tắm, từng tấc da thịt lồ lộ trước mắt nàng không thiếu thứ gì.
Lúc này Lục Lâm Thiên nghe được tiếng cửa mở cũng tỉnh lại, mở hai mắt bắt gặp ngay Lục Vô Song trong phòng, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn thẳng vào thân thể mình.
- Ta gọi ngươi ăn điểm tâm nhưng không thấy ngươi đáp nên mới...
Lục Vô Song cũng không hét lớn, khi nhìn thấy Lục Lâm Thiên trợn mắt nhìn mình thì phục hồi lại tinh thần, chưa nói hết câu hai má đã hồng rực lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
- Ta bị nhìn lén rồi.
Lục Lâm Thiên cũng sửng sốt một chút, lập tức vội vàng nhảy ra khỏi thùng nước mặc quần áo, do dự một chút sau đó đi về hướng phòng nhỏ.
- Ăn điểm tâm a.
Cảm thấy Lục Lâm Thiên tới, Lục Vô Song nhẹ nhàng nói một câu nhưng lúc này nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
- À!
Lục Lâm Thiên cũng có chút cũng có chút xấu hổ, mặc dù đã sống qua một kiếp nhưng việc xấu hổ như vậy vẫn không tránh khỏi. Sau khi ngồi xuống thì cắm đầu cắm đầu vào ăn, mỹ vị trong miệng cũng như biến sang mùi vị khác.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng. Lục Lâm Thiên thỉnh thoảng liếc trộm Lục Vô Song, nàng vẫn cúi đầu, xấu hổ cúi đầu ăn, đoán chừng trong lòng cũng không yên.
- Vô Song tỷ, ta đã ăn xong rồi.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.
- Ta cũng đã ăn xong, để ta thu thập.
Lục Vô Song cúi đầu đứng lên, bắt đầu dọn đồ trên bàn.
- Vậy ta còn có việc, đi trước.
Sự xấu hổ vẫn còn khiến Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, thừa cơ nói đi trước, cười khẽ một cái, trong lòng thầm nghĩ kỳ thật cũng không có gì, không phải chỉ bị nhìn một chút thôi sao?
- Ta vậy mà... Làm sao bây giờ...
Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lục Lâm Thiên, hai gò má của Lục Vô Song đỏ lên, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một màn này.
Sau khi rời khỏi đình viện Lục Lâm Thiên lại đến sau núi một lần nữa, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là luyện chế Quán Đính Đan. Lần trước luyện chế gặp phải thất bại một lần, từ đó về sau Lục Lâm Thiên chưa từng gặp thất bại nữa, bây giờ hắn có thể dùng một lần để luyện chế xong một viên Quán Đính Đan, không phải chia thời gian nghỉ ngơi nữa.
Hôm nay, một ngày thời gian đã nhanh chóng qua đi, khi đến tối Lục Lâm Thiên đã đạt được thành quả vượt xa thường ngày, luyện chế được 4 viên Quán Đính Đan, điều này làm tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt.
Trong quá trình luyện chế đan dược Lục Lâm Thiên còn phát hiện, mình khống chế linh lực ngày càng nhuần nhuyễn, đồng thời, linh lực cũng càng thêm cô đọng.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, Lục Lâm Thiên lại chuẩn bị đến mật thất chịu đánh, trong khoảng thời gian này cuộc sống của hắn trở nên vô cùng phong phú, Lục Lâm Thiên cảm thấy thích thú, loại cơ hội như vậy người khác cầu cũng không được.
Cuộc sống cứ như vậy chậm rãi trôi qua, điều đáng nói là thời gian này Lục Tiểu Bạch rất ít khi đến tìm Lục Lâm Thiên, đoán chừng thời gian rảnh Lục Tiểu Bạch đều đi tìm chỗ lén luyện Hỏa Lang Quyết.
Tại ngày thứ chín, Lục Tiểu Bạch đến tìm Lục Lâm Thiên một lần, khi đó Lục Tiểu Bạch đã thành công tu luyện Hỏa Lang Quyết, nhưng khoảng cách đạt đến Vũ giả chính thức vẫn còn khá xa.
Trong thời gian Kế tiếp, Lục Lâm Thiên đến Thiên Bảo Môn ba lượt nữa, mỗi lần đều bán ra hơn mười viên Quán Đính Đan. Hiện giờ Quán Đính Đan ở Thiên Bảo Môn vẫn là cung không đủ cầu, một vài đệ tử trong thế hệ trẻ của gia tộc sau khi mua về phục dụng thấy hiệu quả tốt nên thường xuyên đến mua.
Buổi chiều ngày thứ mười ba, sơn cốc ở sau núi đã trở thành nơi Lục Lâm Thiên thường xuyên luyện đan. Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi dưới đất, lúc này trên mặt Lục Lâm Thiên toát ra sự vui mừng. Hôm nay chính là ngày mình đột phá lên Vũ Sĩ, tu vi hiện tại của mình bây giờ đã là Vũ Đồ và Linh Đồ cửu trọng đỉnh phong.
Hôm nay, Lục Lâm Thiên chuẩn bị đột phá cả Linh Vũ, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này rất tự tin, phía sau núi này sẽ không bị người khác quấy nhiễu.
Từ từ hít một hơi, Lục Lâm Thiên từ lấy ra một cái bình ngọc, sau rồi móc ra một viên Quán đính đan, trong lòng biết, nếu như mình thật sự muốn đột phá, thì sớm hay muộn mình cũng đột phá đến Linh giả tầng thứ nhất.
Nhìn viên Quán đính đan trong tay, Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, bây giờ việc luyện chế Quán đính đan đối với mình cũng chẳng có gì đáng kể, hít hà một hơi, không có chút nào chần chừ, Lục Lâm Thiên ném viên Quán đính đan vào trong miệng.
Viên Quán đính đan vừa được đưa vào miệng, đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp theo trong cơ thể của mình tách ra. Ngay lập tức, Lục Lâm Thiên liền vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết.
Loại năng lượng này, Lục Lâm Thiên cũng đã sớm quen ngay từ đầu, năng lượng đó có thể làm cho mình đột phá lên hai trọng, nhưng về sau, cũng chỉ đủ để tăng cường một trọng, lần sau nữa thì cũng chỉ có thể đủ tăng cường nửa trọng.
Tăng thêm một viên Quán đính đan là có thể từ Vũ đồ Nhất trọng đột phá đến cửu trọng, tổng cộng Lục Lâm Thiên đã sử dụng bảy viên Quán đính đan, đáng giá ba trăm năm mươi kim tệ. Khá tốt, bây giờ mình đã cách kiếm được kim tệ, bằng không thì giờ chắc phải thảm hại rồi.
Ba trăm năm mươi kim tệ, tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ, ba trăm năm mươi kim tệ, là đủ để có thể để cho một thanh niên trẻ tuổi theo Vũ đồ đột phá đến Vũ sĩ, phỏng chừng mỗi gia tộc đều cam lòng để tất cả thanh thiếu niên đột phá bằng được đến Vũ sĩ.
Thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, Lục Lâm Thiên trồng chéo hai tay tạo thành một thủ ấn, hít thở dần dần các chân khí trong cơ thể, rồi bắt đầu luyện hóa năng lượng viên Quán đính đan.
Ở một chỗ phía trước ngọn núi, Nam thúc đang chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên, lẩm bẩm nói:
- Thời gian còn một tháng, lại muốn đột phá Vũ sĩ lần nữa, Âm Dương chi thể, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chương 30 Đột phá
Thời gian cũng không biết trôi qua bao lâu rồi, ba giờ, hoặc là bốn giờ, xung quanh đang yên tĩnh, bỗng nhiên không khí trở lên dao động, từng gợn sóng khí theo không khí mà hòa vào xung quanh Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cảm nhận được sau một hồi luyện hóa Quán đính đan, năng lượng dần chuyển hóa thành chân khí, những chân khí chạy xung quanh Lục Lâm Thiên với tốc độ mà mắt thường khó mà nhìn thấy được, đồng thời khí ở đan điền cũng thay đổi khá kì diệu. Năng lượng của viên Quán đính đan đang không ngừng biến thành chân khí chảy đều khắp kinh mạch Lục Lâm Thiên, và rồi đi đến đan điền. Cuối cùng, Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy được đan điền của mình đã đạt đến trạng thái no đủ, đồng thời toàn thân cũng tràn đầy chân khí.
Nhưng năng lượng của viên Quán đính đan vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, nên Lục Lâm Thiên vẫn phải tiếp tục luyện hóa. Và khi đến lúc luyện hóa chuẩn bị kết thúc, Lục Lâm Thiên cũng phát hiện, chân khí trong cơ thể cũng đã đạt trạng thái đỉnh điểm.
Sau đó, Lục Lâm Thiên bắt đầu run lên, chân khí trong cơ thể bị bành trướng, làm cho kinh mạch của hắn run lên, đồng thời xuất hiện một cơn đau đớn kịch liệt, làm cho Lục Lâm Thiên đau nhức không ngừng..
Theo những lần trước, Lục Lâm Thiên hít một hơi thật sâu, biến hóa thủ ấn trong tay, thúc dục Âm Dương Linh Vũ quyết, cơ thể bị bành trướng giống như là đang chịu một lực hút điên cuồng trong người. Rồi sau đó những chân khí mạnh mẽ tiến về đan điền và nhanh chóng bị co rút lại. Đột nhiên, đan điền của Lục Lâm Thiên bị mở rộng ra, làm cho hắn đau đớn toát mồ hôi lạnh.
Lục Lâm Thiên tiếp tục cố chịu đựng, biết rõ đây chính là bắt đầu đột phá, đồng thời, khống chế được kinh mạch làm tất cả chân khí co rút lại, sau đó nén chân khí vào.
- Thịch!
Một âm thanh không rõ tiếng vang lên từ trong đan điền, đồng thời, Lục Lâm Thiên bắt đầu cảm thấy toàn thân thoải mái không ngừng, một lượng chân khí khổng lồ ầm ầm điều hòa trong đan điền Lục Lâm Thiên.
Cảm thụ được chân khí trong cơ thể, Lục Lâm Thiên mỉm cười, cuối cùng mình cũng đã đột phá đến Vũ sĩ Nhất trọng.
- Vậy là đã đột phá sao?
Khóe miệng Lục Lâm Thiên lần nữa cong lên, cảm thụ được linh lực xoay quanh trong đầu mình hồi lâu, rồi bắt đầu trở lên dao động.
Sau đó, Lục Lâm Thiên biến hóa thủ ấn trong tay, những linh khí đang sôi sục trong đầu bắt đầu biến hóa, tựa như đang ngưng tụ lại.
Sau một lát, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong đầu và không gian xung quanh bắt đầu dao động một cách huyền ảo khó tả.
Bây giờ, tựa như là không gian xung quanh đang rót một loại năng lượng vô hình vào trong óc, đồng thời Lục Lâm Thiên có thể cảm thấy năng lượng vô hình này là từ trời đất truyền cho hắn. Dưới tác dụng của năng lượng này, linh lực trong đầu Lục Lâm Thiên đang lại được gia tăng nhanh chóng.
Tại thời điểm này, Lục Lâm Thiên cảm nhận được đầu của mình bắt đầu có chút mê muội. Vào lúc này, các giác quan của Lục Lâm Thiên trong vô hình như đang thay đổi hoàn toàn.
- Xuy...
Một hồi thanh vang lên trong đầu Lục Lâm Thiên, lập tức một số linh lực xuất hiện rồi vây quanh thân Lục Lâm Thiên, rồi vụt tắt trong phút chốc. Một lát sau, Lục Lâm Thiên cảm giác được linh lực trong đầu mình đang mở rộng thêm mấy lần, toàn thân nói không nên lời thoải mái.
- Vù...
Lục Lâm Thiên lập tức thở ra một ngụm trọc khí từ trong người, cảm thấy dư thừa chân khí, linh khí trong cơ thể, Lục Lâm Thiên khóe miệng mỉm cười.
- Đột phá, thật đúng là quá nhanh.
Xa xa trên ngọn núi, Nam thúc hơi chút mỉm cười, sau đó biến mất ngay lập tức, lúc đó Lục Lâm Thiên căn bản là cũng không biết đến sự xuất hiện Nam thúc.
Lục Lâm Thiên tiếp tục khoanh chân ngồi, nhắm hai mắt lại, chìm thần tĩnh khí, để ý thấy khí hải trong đan điền cũng là có phần mở rộng hơn, đồng thời có một mảng khí sáng bóng đang xoay tròn trong đan điền.
Và tiếp theo, Lục Lâm Thiên phát hiện trong đầu mình, cũng là có cũng xuất hiện một mảng khí như ở đan điền. So với trước kia thì linh lực có thể nói là dồi dào hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng, trong lòng Lục Lâm Thiên khẽ động, tâm trí khống chế được chân khí trong cơ thể, một đường chân khí màu vàng đất nhanh chóng ngưng tụ tại lòng bàn tay phải, và đồng thời, ở lòng bàn tay trái, linh lực ngưng tụ thành một tia màu đỏ của lửa.
- Cuối cùng cũng đột phá.
Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, ở giữa hai mắt hắn xuất hiện một tia sáng, rồi sau đó dần dần tiêu tán.
- Lão đầu tử, đêm nay, xem ngươi còn có lời gì để nói không.
Lục Lâm Thiên nhìn sắc trời, cười tà một tiếng, sau đó thu dọn một phen, rồi rời khỏi phía sau núi.
Ban đêm, tại mật thất ở phòng chứa củi, có một già một trẻ đứng nhìn nhau chuẩn bị giao chiến dưới ngọn đèn dầu lờ mờ.
Thời gian chỉ còn một tháng, việc Lục Lâm Thiên tiến bộ nhanh chóng như vậy cũng là trái với dự tính của Nam thúc, Lục Lâm Thiên khai triển Khai Sơn chưởng trong tay. Bây giờ, Lục Lâm Thiên cũng đã thành thạo hơn nhiều, nhất chưởng nhất chiêu, đều rất rõ nét, đồng thời, kiểm soát cũng hoàn toàn tốt hơn.
- Lão đầu tử, ngươi cẩn thận.
Lục Lâm Thiên nói một tiếng, nhún thân nhảy qua, thân hình lực lưỡng di chuyển uốn éo theo một đường vòng cung. Nam thúc xuất chiêu, Lục Lâm Thiên né được, rồi khai triển Khai Sơn chưởng, trong tay mang theo một quả cầu gió xoáy lao thẳng tới phía Nam thúc.
Bây giờ, Nam thúc cũng bắt đầu lộ ra vẻ tán thưởng, rồi đi về bên trái một bước, biến hóa thủ ấn, và một đường quyền ấn ầm ầm chém ra.
- Thanh Linh khải giáp, lão đầu tử, đến đây đi.
Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, ngay lập tức quanh thân xuất hiện lân phiến áo giáp màu vàng nhạt, đỡ trực tiếp một quyền của Nam thúc, rồi một chưởng ấn trong tay đánh ra.
Hiện tại, khí tức quanh thân Lục Lâm Thiên đột nhiên phình ra, đồng thời Khai Sơn chưởng phát ra âm thanh như là tiếng khí kình gào thét ghê gớm.
- Ầm!
Đột nhiên, Nam thúc đánh một quyền ấn vào trên bờ vai Lục Lâm Thiên, khiến cho Lục Lâm Thiên hơi trùng xuống, vì Nam thúc nhắm đánh trúng vào vết thương lần trước. Nhưng ngay lập tức, Thanh Linh khải giáp liền làm cho quyền ấn của Nam thúc tan mất, bây giờ thực lực Lục Lâm Thiên cũng thuộc Vũ sĩ Nhất trọng, nên sức phòng ngự của Thanh Linh khải giáp cũng mạnh hơn không ít, còn vảy của lân phiến áo giáp cũng dày đặc hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi đột phá Vũ sĩ mà ta lại không biết sao?
Ánh mắt Nam thúc trong lộ ra vẻ trêu tức, rồi thân hình di chuyển né Khai Sơn chưởng, sau đó Khai Sơn chưởng liền hóa thành tàn ảnh rồi vụt biến mất.
- Ầm!
Đột nhiên, Nam thúc đã đánh một quyền ấn vào bàn tay Lục Lâm Thiên trong nháy mắt, khiến cho hai chưởng va vào nhau, từ trong mật thất phát ra một âm thanh khá nhỏ và kì lạ. Trong nháy mắt, Lục Lâm Thiên bị đánh bay, loạng choạng lui về phía sau.
- Lão đầu tử, ngươi bị mắc lừa rồi.
Đồng thời, không biết từ lúc nào, Lục Lâm Thiên đã đưa tay trái lên và dùng linh lực ngưng tụ thành ngọn lửa trên lòng bàn tay, sau đó hắn ném về phía Nam thúc.
Sau đó, Lục Lâm Thiên quay lại gian phòng của mình, sắc trời có chút sáng ửng hồng. Lập tức, hắn lấy ra một cái chậu gỗ thật lớn, đổ đầy nước vào bồn, lấy trong bình ngọc ra một viên Tẩy Tủy Đan ném vào trong chậu.
- Xuy xuy...
Sau khi khi ném Tẩy Tủy Đan vào, đột nhiên nước trong chậu gỗ lớn đã biến thành màu xanh, mùi thuốc nồng nặc, đồng thời trong chậu nước bắt đầu xuất hiện rất nhiều bọt khí nóng.
- Tam phẩm đan dược này dùng để ngâm tắm, nếu bán đi, giá tiền hẳn phải rất cao.
Lục Lâm Thiên trong lòng hơi chút mỉm cười, đan dược này rất có lợi với mình, cũng không thể đem bán. Sau đó, hắn liền lột sạch quần áo ra. Nhìn trên thân mình thấy máu ứ đọng thành một mảng, Lục Lâm Thiên cảm thấy đau lòng cho chính mình. Nam thúc ra tay đúng là không khách khí ah. Nghĩ xong hắn liền nhảy vào trong chậu gỗ.
Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được dòng nước ấm ôn hòa thấm vào chỗ bị ứ máu trên da thịt, đột nhiên có một cảm giác tê dại bò khắp trên da hắn.
- Thật thoải mái.
Lục Lâm Thiên nhắm hai mắt lại, hít một hơi sâu, như là tắm suối nước nóng, loại nước này còn có vô số nhiệt khí dễ chịu, tựa như là bò dọc theo lỗ chân lông đi vào trong cơ thể của mình.
Những hơi nóng này đang làm dịu gân cốt trong cơ thể của mình, giống như là mát xa vậy. Hít sâu một hơi, Lục Lâm Thiên hưởng thụ sự dễ chịu từ Tẩy Thủy Đan, đồng thời biết được tác dụng của đan dược này.
Cứ như thế, Lục Lâm Thiên từ từ nhắm mắt hưởng thụ, nằm thẳng cẳng ở trong chậu gỗ, không nhúc nhích, để mặc cho hơi nóng chui vào thân thể của mình. Một đêm thật đúng là tra tấn, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, bây giờ hắn có vẻ đang ngủ như có mộng đẹp.
- Lâm Thiên, có rời giường hay không?
Sáng sớm, La Lan Thị ở trong phòng nhỏ gọi, sau đó lẩm bẩm nói.
- Hẳn là đang ngủ, đứa nhỏ này bây giờ có vẻ rất khác so với trước.
Lúc Lục Lâm Thiên ngủ say, nên không biết, những vết thương trên người hắn bắt đầu nhẹ nhàng biến mất, cả mặt nước cũng là tràn ngập một mảng nhẹ nhàng sáng bóng, thật là huyền ảo.
Bây giờ nếu mà có người nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn là sẽ mất hồn mất vía. Dùng tam phẩm đan dược để tắm giúp cho Lục Lâm Thiên tăng cường cốt cách với lục phủ ngũ tạng. Loại dược phẩm này, chắc hẳn các đại gia tộc cũng khó có thể kiếm được, về phần Lục gia, cũng không có khả năng.
Thời gian từ từ trôi qua, và trên người Lục Lâm Thiên sau khi hấp thu dược lực, bốc lên từ các lỗ chân lông một mùi tanh ngắt ghê tởm, đồng thời một chậu toàn dung dịch màu xanh đen và cơ thể của Lục Lâm Thiên trông không khác gì hắn đang ngâm mình trong một cái ao phân.
...
- Cái gì thúi như vậy...
Không biết đã ngủ bao lâu, quanh thân Lục Lâm Thiên phát ra một mùi hôi ngút trời, sau đó hắn từ từ mở hai mắt ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn.
- Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Nhìn một chậu tắm như ao phân, Lục Lâm Thiên lại càng hoảng sợ.
- Cọt kẹt...
- Công tử, người đại tiện ở bồn tắm à?
Cửa phòng đẩy ra, Lục Tiểu Bạch xuất hiện ở trong phòng, nhìn thấy Lục Lâm Thiên với cái bồn tắm, lộ ra vẻ mặt khinh thường, hai tay che cái mũi, nhìn Lục Lâm Thiên với vẻ mặt rất ghê tởm.
- Nói nhảm, cái gì mà đại tiện? Đây là ta đang bài xuất tạp chất trong người, ngươi có hiểu hay không?
Lục Lâm Thiên lập tức giải thích, thùng nước này mình ngâm không nổi nữa rồi, hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi chậu gỗ nói:
- Mau mang thùng nước này đi đổ đi, rồi mang cho ta một thùng nước khác, ta muốn tắm rửa.
- Thúi như vậy, ngươi tự đổ đi.
Lục Tiểu Bạch nói sau đó chăm chú nhìn lên hạ thân của Lục Lâm Thiên, nhìn qua vài lượt, có chút nghi ngờ nói:
- Đồ chơi kia của ngươi so với ta lớn hơn một chút.
- Nhìn cái gì? Đây là tiền vốn, ngươi có hôm mộ cũng không được, nhanh đi đổi nước đi, lát nữa ta cho ngươi thứ tốt.
Lục Lâm Thiên lấy một chiếc áo quấn quanh hông mình sau đó nói.
- Thứ tốt, ngươi có cái gì tốt cho ta?
Lục Tiểu Bạch thì thào nói nhưng vẫn lập tức đem nước đi đổi.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng tắm một lần nữa, đem mùi hôi thối trên người tẩy sạch sẽ.
- Công tử, ngươi không lạnh à?
Lục Tiểu Bạch hỏi, bây giờ là mùa đông đó nha, vừa rồi mình gánh nước cũng là nước lạnh.
- Cái này thì có gì mà lạnh?
Lục Lâm Thiên nói, từ khi tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, thân thể mình dường như nóng lạnh bất xâm.
Tắm sạch một tầng hôi thối trên người xong Lục Lâm Thiên lập tức mặc quần áo vào, cảm nhận được sự thoải mái từ trên cơ thể, hắn cũng biết tạp chất ứ đọng trong người đã bị bài trừ không ít, cả làn da cũng trắng ra không ít, tựa như da trẻ con, co dãn đàn hồi vô cùng tốt, đây hẳn là tác dụng của Tẩy Tủy Đan rồi.
Lục Lâm Thiên mừng rỡ khép đôi mắt lại, cảm nhận tình huống chân khí trong cơ thể, lúc này, chân khí của mình dường như tăng lên không ít.
- Công tử, thứ tốt ngươi nói cho ta đâu?
Lục Tiểu Bạch không khách khí hỏi.
- Không thể thiếu của ngươi được.
Lục Lâm Thiên mở hai mắt, trên tay đột nhiên xuất hiện một cái ngọc giản, nói:
- Đây là Hỏa Lang quyết, sau khi ngươi tu luyện có thể trở thành Vũ giả, sau này đi theo công tử ta sẽ khiến ngươi thay đổi cuộc đời.
- Ta trở thành Vũ Giả? Công tử, ngươi nói đùa sao?
Lục Tiểu Bạch trợn cặp mắt trắng dã liếc Lục Lâm Thiên, cái này căn bản không thể tin được. Trở thành Vũ Giả, một người hầu cấp thấp như hắn làm sao có thể?
- Ai rảnh mà đi cùng ngươi nói giỡn, cầm lấy, nhỏ một giọt máu vào.
Lục Lâm Thiên nhìn Lục Tiểu Bạch nghiêm túc nói.
Nhìn thần sắc Lục Lâm Thiên nghiêm nghị, Lục Tiểu Bạch sửng sốt một chút sau đó lập tức tiếp nhận ngọc giản, cắn đầu ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu tươi lên ngọc giản.
- Xuy...
Từ trên ngọc giản ngay lập tức có một luồng sáng chui vào mi tâm Lục Tiểu Bạch, sau đó hóa thành một lượng tin tức khổng lồ nhập vào trong óc hắn.
- Dùng tâm ghi lại khẩu quyết chậm rãi tu luyện, có thể trở thành Vũ giả hay không thì phải phụ thuộc vào chính bản thân ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
- Công tử, Hỏa Lang Quyết này thật sự có thể khiến ta trở thành Vũ giả sao?
Sau một lát, Lục Tiểu Bạch ngơ ngác đứng trong phòng nói.
- Cái này phải xem bản thân ngươi.
Lục Lâm Thiên đáp.
- Đa tạ công tử.
Lục Tiểu Bạch lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu với Lục Lâm Thiên.
- Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên cho ta, nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi sao, đầu gối nam nhân là vàng, sao có thể tùy tiện quỳ xuống?
Lục Lâm Thiên nói.
- Công tử, ngươi lấy Hỏa Lang Quyết ở đâu? Ngươi cho ta rồi thì ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi đã trở thành Vũ giả rồi?
Lục Tiểu Bạch đứng dậy nói với Lục Lâm Thiên.
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tốt nhất là nên nhanh chóng trở thành Vũ giả chính thức đi.
Lục Lâm Thiên nói, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu Lục Tiểu Bạch trở thành Vũ giả thì bên cạnh mình cũng coi như có người có thể sử dụng được.
- Vâng, công tử.
Chương 27 Luyện đan thất bại
Lục Tiểu Bạch đáp, hắn đã sớm cảm nhận được công tử không giống như trước kia, mà bây giờ hắn đã chính thức khẳng định Lục thiếu gia vẫn luôn chịu khi nhục, uất ức giờ đã khác xưa, đợi một thời gian nữa công tử nhất định sẽ trở thành người tài giỏi. Đến lúc đó mình sẽ đi theo bên cạnh công tử, có thể nghĩ, bên người công tử bây giờ trừ mình ra cũng không còn ai khác.
Nghĩ vậy Lục Tiểu Bạch kích động rời khỏi đình viện, tìm một nơi kín đáo để luyện Hỏa Lang Quyết. Chờ sau khi mình luyện thành Hỏa Lang Quyết thì vận mệnh người hầu của mình cũng sẽ chấm dứt, đến lúc đó tiền đồ là vô hạn, Tiểu Thúy ở Tiền Viện cũng nhất định vừa ý mình.
- Bây giờ nên luyện chế Quán Đính Đan rồi.
Trong lòng Lục Lâm Thiên ngẫm nghĩ, có bốn phần tài liệu Quán Đính Đan, tự mình luyện chế, dùng hai viên, bán hai viên, như vậy ngoài việc có thể tự tăng cường thực lực bản thân ra thì còn có thể kiếm được kim tệ.
Sau khi do dự một chút, Lục Lâm Thiên quyết định ra sau núi tìm một nơi luyện chế đan dược, trong đình viện này có chút không an toàn.
Thu thập một chút, Lục Lâm Thiên vội vàng đến nơi kín đáo trong sơn cốc, xung quanh đều là đại thụ che trời, sau khi xác định nơi này an toàn Lục Lâm Thiên mới chuẩn bị luyện chế đan dược.
Lấy ra Hỏa Long Đỉnh và nguyên liệu luyện chế Quán Đính Đan từ trong giới chỉ, Lục Lâm Thiên bắt đầu tĩnh tâm luyện đan.
Trong tay đánh ra một thủ ấn, một cỗ linh lực vững vàng rót vào miệng Hỏa Long, ngọn lửa thực chất lập tức xuất hiện.
Dược liệu lần lượt được cho vào Hỏa Long Đỉnh, Lục Lâm Thiên bắt đầu luyện đan, nghĩ đến một viên Quán Đính Đan có giá trị 50 kim tệ, Lục Lâm Thiên không dám chủ quan chút nào.
Ở một nơi kín đáo khác trên ngọn núi, một thân ảnh già nua xuất hiện ở đó, vừa vặn quan sát hết thảy hoạt động của Lục Lâm Thiên bên dưới sơn cốc.
- Tiểu tử này, đến lúc luyện đan sẽ có sự chấn động, ngươi cho rằng đến sau núi thì không ai biết sao? Trong Lục gia cũng có một hai người thực lực coi như miễn cưỡng đó.
Thân ảnh này đúng là Nam thúc, trong tay Nam thúc kết một thủ ấn, quanh thân một tầng hào quang như ẩn như hiện khuếch tán, lập tức bao phủ mấy đỉnh núi, sau đó mới mỉm cười rời đi.
Đã có kinh nghiệm luyện chế ra Quán Đính Đan, khi bắt đầu luyện chế một lần nữa không thể nghi ngờ là rất thuận lợi. Sau khi đem tất cả dược liệu luyện hóa hết, Lục Lâm Thiên vẫn nghỉ ngơi một chút, chỉ là lần này luyện chế không có mất hết sức lực như lần trước.
Cuối cùng là dung hợp Quán Đính Đan, tiếp tục như thế, một canh giờ sau, một viên Quán Đính Đan đã xuất hiện ở trong tay Lục Lâm Thiên.
- 50 kim tệ đến tay.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức nói:
- Tiếp tục.
Sau khi điều tức xong một lần nữa, Lục Lâm Thiên tiếp tục luyện Quán Đính Đan, chỉ là trên đời này luôn có cái gọi là bất trắc, mặc dù đối với việc luyện chế Quán Đính Đan đã khá quen thuộc nhưng lúc này đây, chỉ cần một chút sai lầm cũng dẫn đến việc luyện chế đan dược gặp thất bại.
- Phanh!
Một tiếng nổ vang lên, Hỏa Long Đỉnh chấn động kịch liệt, nóc bị lật tung, một cỗ mùi cháy khét bắt đầu lan tỏa. Nhìn xem tất cả, tâm Lục Lâm Thiên đau muốn nhỏ máu, mặt cũng đen một mảnh.
- 50 kim tệ xong rồi.
Lục Lâm Thiên đau lòng ai oán, cũng may Hỏa Long Đỉnh không bị làm sao, bằng không hắn sẽ đau long đến chết mất.
- Nên đi chịu đánh rồi.
Đau lòng thu thập mọi thứ, nhìn sắc trời đã không còn thời gian để luyện chế viên đan dược thứ ba rồi. Sau một lần thất bại, Lục Lâm Thiên mới biết, dù mình có quen thuộc như thế nào thì cũng phải vô cùng cẩn thận, đây là một bài học rồi.
Thu dọn một phen, Lục Lâm Thiên quay lại đình viện, cùng lúc La Lan Thị cũng đang trở về đình viện, thấy Lục Lâm Thiên vẻ mặt đầy bụi đất, La Lan Thị không thể thiếu vài câu nhắc nhở.
Trong lòng Lục Lâm Thiên hiện tại như muốn tuôn ra cảm xúc hạnh phúc, nghĩ thầm, mình nhất định tăng cường thực lực, chỉ như vậy mình mới có thể giúp mẫu thân mình thoát khỏi cái Lục gia này.
Màn đêm buông xuống, Lục Lâm Thiên lại đi đến mật thất, đương nhiên là không thể thiếu những lần bị đánh.
Cứ như thế, thời gian chậm rãi trôi qua, ban đêm Lục Lâm Thiên tới mật thất cùng Nam thúc luyện tập, đồng thời cảm nhận trên người mình năm hệ Thuộc tính.
Đến ngày thứ ba, Lục Lâm Thiên dùng một Quán đính đan, trình độ lần nữa vọt tới ngũ trọng Vũ giả, còn có hai khỏa Quán đính đan thì tiếp tục đem đi bán cho Thiên Bảo môn, rồi lại lấy sáu phần dược liệu Quán đính đan.
Mỗi sáng sớm, Lục Lâm Thiên lại trở về phòng dùng Tẩy Tủy Đan để tắm. Nhờ có Tẩy Tủy Đan, Lục Lâm Thiên đã tăng cường gân cốt cơ thể cùng với lục phủ ngũ tạng. Buổi trưa hôm đó, Lục Lâm Thiên đến phía sau núi để luyện chế Quán đính đan, qua thất bại qua lần thứ nhất, Lục Lâm Thiên không dám chủ quan.
Luyện chế Quán đính đan khá tốt, Lục Lâm Thiên cũng không còn mắc sai lầm nữa, thời gian luyện chế càng lúc càng nhanh, phẩm chất có vẻ cũng là càng ngày càng tốt.
Mười lăm ngày cứ thế trôi qua, buổi sáng Lục Lâm Thiên ngâm tắm trong nước, không còn bất kỳ tạp chất, dược lực hấp thụ sạch sẽ, còn màu nước thì trong suốt, khác hoàn toàn so với lần đầu.
Lúc này, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được, thân thể của mình như đang tiến hành lột xác. Từ trong ra ngoài, thân thể của mình, bây giờ cũng sáng sủa hẳn lên, khá là hoàn mỹ.
Trong vòng mười lăm ngày, Lục Lâm Thiên tổng cộng luyện chế ra 30 viên Quán đính đan. Vào ngày thứ chín, sau khi vừa dùng một viên Quán đính đan sau đó, Lục Lâm Thiên cũng đạt tới lục trọng Vũ đồ, một viên Quán đính đan có thể tăng cường hai trọng chân khí. Về sau, cũng chỉ đủ dùng để tăng cường Nhất trọng chân khí. Lục Lâm Thiên cũng bán đi 27 viên Quán đính đan cho Thiên Bảo môn. Việc Thiên Bảo môn có Quán đính đan cũng dần được truyền ra khắp Trấn Thanh Vân, Quán đính đan là đan dược hảo hạng, bình thường Linh giả mà không biết kỹ về phương thuốc luyện đan thì cũng khó mà luyện được, còn đối với Vũ đồ thì tác dụng không hề nhỏ.
Bởi vì khoảng ba ngày bốn ngày, Lục Lâm Thiên mới đem vài viên Quán đính đan bán cho Thiên Bảo môn. Giá của Quán đính đan ở bên ngoài lên đến sáu mươi kim tệ một viên, lại còn cung không đủ cầu.
Trong thời gian này, Lục Lâm Thiên mỗi ngày đều phải đi tìm một ít thức ăn cho Tiểu Kim Xà. Tiểu Kim Xà không to lắm, nhưng sức ăn cũng không nhỏ, ăn xong rồi lại đi ngủ, tựa như là ngủ chưa bao giờ là đủ.
Màn đêm lần nữa đến, Lục Lâm Thiên lần nữa thừa lúc bóng đêm để đến mật thất ở phòng chứa củi.
Lục Lâm Thiên vừa mới đạp mạnh vào mật thất, sắc mặt lộ ra vẻ mỉm cười quỷ dị, ném một hình nhân giả ở trong tay vào trong mật thất.
- Ầm!
Một tiếng nổ nhỏ, chỉ thấy hình nhân nhanh chóng bị một đường quyền ấn đánh vỡ tan tành trên thạch bích của mật thất.
- Lão đầu tử, ta biết ngươi sẽ đánh lén, xem Khai Sơn chưởng của ta đây.
Lục Lâm Thiên cười khẽ quát, trong tay chuẩn bị kết thủ ấn, một đường màu vàng nhạt ầm ầm đánh ra, chưởng ấn được đánh ra với một vòng khí kình.
Chương 28 Tăng cường thực lực
- Tiểu tử, giở thủ đoạn à, ngươi lại còn non lắm.
Nam thúc nói lớn, đồng thời, một đường thân ảnh hiện ra, rồi một đường quyền ấn lần nữa đánh ra, làm dao động cả không khí trong mật thất, sau đó hung hăng đánh về hướng phía Lục Lâm Thiên.
- Ầm!
Một tiếng nổ phát ra sau đó, khiến Lục Lâm Thiên loạng choạng lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
- Ồ.
Nam thúc trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, với một quyền oanh kích được đánh ra, Lục Lâm Thiên chắc cũng phải thuộc lục trọng tầng thứ Vũ đồ đích thực thì mới có thể tiếp được chiêu này. Quyền này là dùng Vũ sĩ Nhất trọng đích thực lực, mặc dù chưa thành thục nhưng có thể thi triển được chiêu thức này để đỡ chiêu của Nam thúc thì thực lực cũng có thể lợi hại hơn Vũ sĩ vài phần. Lục Lâm Thiên có thể tiếp được, quả là làm cho người ta giật mình.
- Lão đầu tử, ta e rằng người ra quyền quá sớm rồi.
- Ta không tin rằng hôm nay ta không đánh được ngươi.
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, chủ động triển khai công kích. Lục Lâm Thiên vừa khai triển chiêu thức và nói chơi vài câu để cho Nam thúc luống cuống chân tay một chút.
Trải qua nửa tháng, bây giờ Lục Lâm Thiên cũng có chút vui thú với việc huấn luyện, chỉ cần có thể đánh được Nam thúc một chút, cũng đã là thành công. Về phần bị đánh, Lục Lâm Thiên cũng dần thấy đó là thói quen, dù sao thì mỗi ngày có Tẩy Tủy Đan cho mình ngâm tắm, nên mình cũng là càng lúc càng không biết đau đớn.
Trước kia, một quyền của Nam thúc làm cho Lục Lâm Thiên đau thấu vào tận tâm, nhưng bây giờ thì chỉ có vẻ hơi nhói đau một chút.
- Khai Sơn chưởng.
Thừa lúc có cơ hội, Lục Lâm Thiên xoay người chìm khí, sau đó ầm ầm đánh ra một chưởng ấn.
- Tiểu tử, ngươi còn không phải đối thủ của ta đâu.
Người lão bộc Nam thúc khẽ mĩm cười nói, vung quyền ấn từ trong tay ra.
- Thanh Linh khải giáp, phòng ngự.
Lục Lâm Thiên cười tà một tiếng, quanh thân đột nhiên xuất hiện những lân phiến tạo thành áo giáp dày đặc vàng sậm, trên áo giáp, có nhẹ nhàng tầng thứ nhất vầng sáng.
- Ầm!
Nam thúc đánh một quyền vào bờ vai Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên đồng thời cảm thấy đau, nhưng cắn răng chịu đựng, rồi đánh một chưởng hung vào trên lưng Nam thúc.
- Ầm!
Lục Lâm Thiên cảm thấy như là đang đánh vào một hòn đá lớn, tay bắt đầu run lên, lực bị phản lại khiến Lục Lâm Thiên chao đảo, loạng choạng ngã đặt mông xuống đất.
- Tiểu tử, học hành có vẻ như chưa kỹ, chẳng qua, cũng chỉ muốn xem trình độ của ngươi có khá lên hay không thôi.
Lão bộc Nam thúc cười nói, với ánh mắt tán thưởng. Trong nửa tháng này, Lục Lâm Thiên hiểu hằng ngày luyện tập kỹ năng cùng với tăng cường thể chất, đều có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sự tiến bộ này chắc Lục Lâm Thiên hiểu rõ nhất.
- Hừ, thúc chơi xấu, thúc dùng vũ sĩ Nhất trọng lực phòng ngự, ta coi như không có khả năng chống đỡ ah.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng vỗ mông rồi đứng dậy với cánh tay đau nhức.
- Công bằng mà nói, trong khi đối chiến, thường có rất nhiều sự tình phát sinh, giải quyết được hay không đều phải nhờ chính bản thân ngươi.
Sắc mặt Nam thúc hiện lên những dấu vết sững sờ, nếu vừa mới mình không sử dụng Vũ đồ Nhất trọng phòng ngự, nhất định mình cũng không lành lặn như bây giờ.
- Thúc nói có lý, đến đây.
Lục Lâm Thiên uất ức nói, thực lực không bằng Nam thúc, thật là uất ức mà. Sau đó không khỏi phân trần, dù sao mình chính là người tìm cách tấn công, thì sợ gì bị trúng chưởng lần nữa.
- Tới tốt lắm.
Nam thúc hơi chút mỉm cười, sau đó thả người đón đánh, những vết quyềng trên người Lục Lâm Thiên có vẻ không nặng lắm, nên không ảnh hưởng lớn tới Lục Lâm Thiên. Bây giờ thân thể Lục Lâm Thiên được bảo vệ bởi Vũ kỹ Thanh Linh khải giáp, cho nên mặc dù là bị trúng chưởng nhưng cũng chỉ gây ra vết thương ngoài da mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lục Lâm Thiên bắt đầu điều tức năm loại thuộc tính quang trạch quay xung quanh người mình. Có năm loại màu thuộc tính sáng lóa, trong đó màu vàng nhạt là màu lóa nhất, theo như Nam thúc nói, Lục Lâm Thiên tối cường Thuộc tính hệ Thổ.
Nghỉ ngơi xong, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục cùng Nam thúc luyện công cho đến lúc trời gần sáng, lúc này ánh mắt Nam thúc mới có vẻ hài lòng, rồi cho Lục Lâm Thiên về đình viện ngâm tắm.
Buổi trưa, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục đến sau núi luyện chế đan dược. Mười bảy ngày trước, Lục Lâm Thiên chỉ có thể luyện chế duy nhất một lần thành công. Bây giờ, trong một buổi chiều, Lục Lâm Thiên cũng có thể luyện chế ra ba viên Quán đính đan, điều này làm cho trong lòng Lục Lâm Thiên cao hứng không ngừng.
Ngày thứ mười tám, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Nam thúc, sau khi Lục Lâm Thiên trụ được trong một canh giờ, trên người chỉ bị bầm dập một chút, đắc ý nói:
- Lão đầu tử, một canh giờ trôi qua rồi nha, con có tính là vượt qua kiểm tra rồi không?
- Hừ.
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó không chút khách khí nói:
- Ngày mai tăng cường huấn luyện.
Lục Lâm Thiên nghe xong lập tức co quắp trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng, thực lực không bằng người nên đành phải nín nhịn a.
Canh năm, Lục Lâm Thiên kéo thân hình mệt mỏi nhưng trong lòng mừng rỡ về tới phòng. Dựa theo dự tính của Nam thúc, một tháng sau mình mới có thể kiên trì trong một canh giờ, mà chỉ mười tám ngày mình đã hoàn thành kiểm tra, xem ra mình vẫn là một kẻ có tài a.
Đổ một thùng nước tắm, cho Tẩy Tủy Đan vào, Lục Lâm Thiên lập tức ngâm mình trong nước, cảm thấy dòng nước ấm ôn hòa bao phủ lên những vết bầm tím trên người, ngay sau đó cảm giác tê dại, thoải mái lập tức bao trùm toàn thân.
- Thật thoải mái.
Lục Lâm Thiên nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi hít sâu một hơi. Dược lực của Tẩy Tủy Đan theo từng lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể mình, xoa dịu tất cả cơ bắp cùng gân cốt.
Lục Lâm Thiên như đang hưởng thụ nhắm hai mắt lại, nằm luôn trong thùng nước không nhúc nhích, thả lỏng thân thể, trong sự thoải mái, Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ.
- Lâm Thiên...
Sáng sớm, La Lan thị đứng trước phòng nhỏ gọi Lục Lâm Thiên hai tiếng, không thấy nhi tử trả lời chỉ mỉm cười đi ra ngoài đình viện.
Một lát sau, bên ngoài đình viện xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi đi đến, đây đúng là Lục Vô Song. Hôm nay Lục Vô Song mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, bó sát người, làm nổi bật lên dáng người lung linh, thêm một phần cao nhã, lại thêm vài phần vũ mị.
Trước ngực đường cong uốn lượn, eo nhỏ chân dài, dáng người cao gầy, phối hợp với ngũ quan tinh mỹ, đôi mắt to trong veo như nước, cả người phủ lên một khí chất điềm đạm, ôn nhu.
Bước chân nhẹ nhàng, trong tay Lục Vô Song lúc này cũng mang theo một cái giỏ, nóng hổi, mùi hương thơm lừng xông vào mũi, hẳn là một bữa sáng ngon lành.
- Lâm Thiên.
Lục Vô Song đi vào đình viện, gọi hai tiếng, thấy không có người đáp thì lập tức buông giỏ thức ăn, đi đến bên ngoài phòng Lục Lâm Thiên.
- Cốc cốc... Lâm Thiên.
Nhẹ gõ cửa, Lục Vô Song hô hai tiếng một lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai trả lời, đôi mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi sao?
Chương 29 Nam nhân trong bồn tắm
Lục Lâm Thiên đã quá mệt mỏi, nằm trong thùng gỗ căn bản bản là không biết có người đến ngoài phòng mình, trong lòng cũng tin tưởng không có ai tùy tiện đến đình viện nên mới hồn nhiên không biết gì. Nếu Lục Lâm Thiên cảnh giác thì với tu vi hiện tại của hắn, có người đến gần như vậy hắn cũng sớm biết rồi.
- Lâm Thiên.
Gọi một lần nữa, thần sắc Lục Vô Song không khỏi có chút thất vọng, vốn định mang bữa sáng đến cho Lục Lâm Thiên nhưng bây giờ người không ở đây, trong lòng nổi lên chút ngẩn ngơ.
Từ lần trước tại Hoa Viên, nàng giật mình chợt nhận ra đường đệ nàng vẫn quen thuộc từ nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả nụ cười vui vẻ trên mặt cũng thay đổi. Trong lòng Lục Vô Song không khỏi âm thầm nổi lên sự hiếu kỳ với đường đệ này, cách một thời gian ngắn lại muốn đến xem sao.
"Xoẹt xoẹt..." Một tiếng, cửa cửa phòng mở ra, trong lúc bất tri bất giác Lục Vô Song đã đi vào trong phòng.
Ngay lập tức trước mặt Lục Vô Song xuất hiện một bức tranh mỹ nam ngâm trong bồn tắm, từng tấc da thịt lồ lộ trước mắt nàng không thiếu thứ gì.
Lúc này Lục Lâm Thiên nghe được tiếng cửa mở cũng tỉnh lại, mở hai mắt bắt gặp ngay Lục Vô Song trong phòng, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn thẳng vào thân thể mình.
- Ta gọi ngươi ăn điểm tâm nhưng không thấy ngươi đáp nên mới...
Lục Vô Song cũng không hét lớn, khi nhìn thấy Lục Lâm Thiên trợn mắt nhìn mình thì phục hồi lại tinh thần, chưa nói hết câu hai má đã hồng rực lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
- Ta bị nhìn lén rồi.
Lục Lâm Thiên cũng sửng sốt một chút, lập tức vội vàng nhảy ra khỏi thùng nước mặc quần áo, do dự một chút sau đó đi về hướng phòng nhỏ.
- Ăn điểm tâm a.
Cảm thấy Lục Lâm Thiên tới, Lục Vô Song nhẹ nhàng nói một câu nhưng lúc này nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
- À!
Lục Lâm Thiên cũng có chút cũng có chút xấu hổ, mặc dù đã sống qua một kiếp nhưng việc xấu hổ như vậy vẫn không tránh khỏi. Sau khi ngồi xuống thì cắm đầu cắm đầu vào ăn, mỹ vị trong miệng cũng như biến sang mùi vị khác.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng. Lục Lâm Thiên thỉnh thoảng liếc trộm Lục Vô Song, nàng vẫn cúi đầu, xấu hổ cúi đầu ăn, đoán chừng trong lòng cũng không yên.
- Vô Song tỷ, ta đã ăn xong rồi.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.
- Ta cũng đã ăn xong, để ta thu thập.
Lục Vô Song cúi đầu đứng lên, bắt đầu dọn đồ trên bàn.
- Vậy ta còn có việc, đi trước.
Sự xấu hổ vẫn còn khiến Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, thừa cơ nói đi trước, cười khẽ một cái, trong lòng thầm nghĩ kỳ thật cũng không có gì, không phải chỉ bị nhìn một chút thôi sao?
- Ta vậy mà... Làm sao bây giờ...
Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lục Lâm Thiên, hai gò má của Lục Vô Song đỏ lên, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một màn này.
Sau khi rời khỏi đình viện Lục Lâm Thiên lại đến sau núi một lần nữa, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là luyện chế Quán Đính Đan. Lần trước luyện chế gặp phải thất bại một lần, từ đó về sau Lục Lâm Thiên chưa từng gặp thất bại nữa, bây giờ hắn có thể dùng một lần để luyện chế xong một viên Quán Đính Đan, không phải chia thời gian nghỉ ngơi nữa.
Hôm nay, một ngày thời gian đã nhanh chóng qua đi, khi đến tối Lục Lâm Thiên đã đạt được thành quả vượt xa thường ngày, luyện chế được 4 viên Quán Đính Đan, điều này làm tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt.
Trong quá trình luyện chế đan dược Lục Lâm Thiên còn phát hiện, mình khống chế linh lực ngày càng nhuần nhuyễn, đồng thời, linh lực cũng càng thêm cô đọng.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, Lục Lâm Thiên lại chuẩn bị đến mật thất chịu đánh, trong khoảng thời gian này cuộc sống của hắn trở nên vô cùng phong phú, Lục Lâm Thiên cảm thấy thích thú, loại cơ hội như vậy người khác cầu cũng không được.
Cuộc sống cứ như vậy chậm rãi trôi qua, điều đáng nói là thời gian này Lục Tiểu Bạch rất ít khi đến tìm Lục Lâm Thiên, đoán chừng thời gian rảnh Lục Tiểu Bạch đều đi tìm chỗ lén luyện Hỏa Lang Quyết.
Tại ngày thứ chín, Lục Tiểu Bạch đến tìm Lục Lâm Thiên một lần, khi đó Lục Tiểu Bạch đã thành công tu luyện Hỏa Lang Quyết, nhưng khoảng cách đạt đến Vũ giả chính thức vẫn còn khá xa.
Trong thời gian Kế tiếp, Lục Lâm Thiên đến Thiên Bảo Môn ba lượt nữa, mỗi lần đều bán ra hơn mười viên Quán Đính Đan. Hiện giờ Quán Đính Đan ở Thiên Bảo Môn vẫn là cung không đủ cầu, một vài đệ tử trong thế hệ trẻ của gia tộc sau khi mua về phục dụng thấy hiệu quả tốt nên thường xuyên đến mua.
Buổi chiều ngày thứ mười ba, sơn cốc ở sau núi đã trở thành nơi Lục Lâm Thiên thường xuyên luyện đan. Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi dưới đất, lúc này trên mặt Lục Lâm Thiên toát ra sự vui mừng. Hôm nay chính là ngày mình đột phá lên Vũ Sĩ, tu vi hiện tại của mình bây giờ đã là Vũ Đồ và Linh Đồ cửu trọng đỉnh phong.
Hôm nay, Lục Lâm Thiên chuẩn bị đột phá cả Linh Vũ, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này rất tự tin, phía sau núi này sẽ không bị người khác quấy nhiễu.
Từ từ hít một hơi, Lục Lâm Thiên từ lấy ra một cái bình ngọc, sau rồi móc ra một viên Quán đính đan, trong lòng biết, nếu như mình thật sự muốn đột phá, thì sớm hay muộn mình cũng đột phá đến Linh giả tầng thứ nhất.
Nhìn viên Quán đính đan trong tay, Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, bây giờ việc luyện chế Quán đính đan đối với mình cũng chẳng có gì đáng kể, hít hà một hơi, không có chút nào chần chừ, Lục Lâm Thiên ném viên Quán đính đan vào trong miệng.
Viên Quán đính đan vừa được đưa vào miệng, đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp theo trong cơ thể của mình tách ra. Ngay lập tức, Lục Lâm Thiên liền vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết.
Loại năng lượng này, Lục Lâm Thiên cũng đã sớm quen ngay từ đầu, năng lượng đó có thể làm cho mình đột phá lên hai trọng, nhưng về sau, cũng chỉ đủ để tăng cường một trọng, lần sau nữa thì cũng chỉ có thể đủ tăng cường nửa trọng.
Tăng thêm một viên Quán đính đan là có thể từ Vũ đồ Nhất trọng đột phá đến cửu trọng, tổng cộng Lục Lâm Thiên đã sử dụng bảy viên Quán đính đan, đáng giá ba trăm năm mươi kim tệ. Khá tốt, bây giờ mình đã cách kiếm được kim tệ, bằng không thì giờ chắc phải thảm hại rồi.
Ba trăm năm mươi kim tệ, tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ, ba trăm năm mươi kim tệ, là đủ để có thể để cho một thanh niên trẻ tuổi theo Vũ đồ đột phá đến Vũ sĩ, phỏng chừng mỗi gia tộc đều cam lòng để tất cả thanh thiếu niên đột phá bằng được đến Vũ sĩ.
Thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, Lục Lâm Thiên trồng chéo hai tay tạo thành một thủ ấn, hít thở dần dần các chân khí trong cơ thể, rồi bắt đầu luyện hóa năng lượng viên Quán đính đan.
Ở một chỗ phía trước ngọn núi, Nam thúc đang chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên, lẩm bẩm nói:
- Thời gian còn một tháng, lại muốn đột phá Vũ sĩ lần nữa, Âm Dương chi thể, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chương 30 Đột phá
Thời gian cũng không biết trôi qua bao lâu rồi, ba giờ, hoặc là bốn giờ, xung quanh đang yên tĩnh, bỗng nhiên không khí trở lên dao động, từng gợn sóng khí theo không khí mà hòa vào xung quanh Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cảm nhận được sau một hồi luyện hóa Quán đính đan, năng lượng dần chuyển hóa thành chân khí, những chân khí chạy xung quanh Lục Lâm Thiên với tốc độ mà mắt thường khó mà nhìn thấy được, đồng thời khí ở đan điền cũng thay đổi khá kì diệu. Năng lượng của viên Quán đính đan đang không ngừng biến thành chân khí chảy đều khắp kinh mạch Lục Lâm Thiên, và rồi đi đến đan điền. Cuối cùng, Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy được đan điền của mình đã đạt đến trạng thái no đủ, đồng thời toàn thân cũng tràn đầy chân khí.
Nhưng năng lượng của viên Quán đính đan vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, nên Lục Lâm Thiên vẫn phải tiếp tục luyện hóa. Và khi đến lúc luyện hóa chuẩn bị kết thúc, Lục Lâm Thiên cũng phát hiện, chân khí trong cơ thể cũng đã đạt trạng thái đỉnh điểm.
Sau đó, Lục Lâm Thiên bắt đầu run lên, chân khí trong cơ thể bị bành trướng, làm cho kinh mạch của hắn run lên, đồng thời xuất hiện một cơn đau đớn kịch liệt, làm cho Lục Lâm Thiên đau nhức không ngừng..
Theo những lần trước, Lục Lâm Thiên hít một hơi thật sâu, biến hóa thủ ấn trong tay, thúc dục Âm Dương Linh Vũ quyết, cơ thể bị bành trướng giống như là đang chịu một lực hút điên cuồng trong người. Rồi sau đó những chân khí mạnh mẽ tiến về đan điền và nhanh chóng bị co rút lại. Đột nhiên, đan điền của Lục Lâm Thiên bị mở rộng ra, làm cho hắn đau đớn toát mồ hôi lạnh.
Lục Lâm Thiên tiếp tục cố chịu đựng, biết rõ đây chính là bắt đầu đột phá, đồng thời, khống chế được kinh mạch làm tất cả chân khí co rút lại, sau đó nén chân khí vào.
- Thịch!
Một âm thanh không rõ tiếng vang lên từ trong đan điền, đồng thời, Lục Lâm Thiên bắt đầu cảm thấy toàn thân thoải mái không ngừng, một lượng chân khí khổng lồ ầm ầm điều hòa trong đan điền Lục Lâm Thiên.
Cảm thụ được chân khí trong cơ thể, Lục Lâm Thiên mỉm cười, cuối cùng mình cũng đã đột phá đến Vũ sĩ Nhất trọng.
- Vậy là đã đột phá sao?
Khóe miệng Lục Lâm Thiên lần nữa cong lên, cảm thụ được linh lực xoay quanh trong đầu mình hồi lâu, rồi bắt đầu trở lên dao động.
Sau đó, Lục Lâm Thiên biến hóa thủ ấn trong tay, những linh khí đang sôi sục trong đầu bắt đầu biến hóa, tựa như đang ngưng tụ lại.
Sau một lát, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong đầu và không gian xung quanh bắt đầu dao động một cách huyền ảo khó tả.
Bây giờ, tựa như là không gian xung quanh đang rót một loại năng lượng vô hình vào trong óc, đồng thời Lục Lâm Thiên có thể cảm thấy năng lượng vô hình này là từ trời đất truyền cho hắn. Dưới tác dụng của năng lượng này, linh lực trong đầu Lục Lâm Thiên đang lại được gia tăng nhanh chóng.
Tại thời điểm này, Lục Lâm Thiên cảm nhận được đầu của mình bắt đầu có chút mê muội. Vào lúc này, các giác quan của Lục Lâm Thiên trong vô hình như đang thay đổi hoàn toàn.
- Xuy...
Một hồi thanh vang lên trong đầu Lục Lâm Thiên, lập tức một số linh lực xuất hiện rồi vây quanh thân Lục Lâm Thiên, rồi vụt tắt trong phút chốc. Một lát sau, Lục Lâm Thiên cảm giác được linh lực trong đầu mình đang mở rộng thêm mấy lần, toàn thân nói không nên lời thoải mái.
- Vù...
Lục Lâm Thiên lập tức thở ra một ngụm trọc khí từ trong người, cảm thấy dư thừa chân khí, linh khí trong cơ thể, Lục Lâm Thiên khóe miệng mỉm cười.
- Đột phá, thật đúng là quá nhanh.
Xa xa trên ngọn núi, Nam thúc hơi chút mỉm cười, sau đó biến mất ngay lập tức, lúc đó Lục Lâm Thiên căn bản là cũng không biết đến sự xuất hiện Nam thúc.
Lục Lâm Thiên tiếp tục khoanh chân ngồi, nhắm hai mắt lại, chìm thần tĩnh khí, để ý thấy khí hải trong đan điền cũng là có phần mở rộng hơn, đồng thời có một mảng khí sáng bóng đang xoay tròn trong đan điền.
Và tiếp theo, Lục Lâm Thiên phát hiện trong đầu mình, cũng là có cũng xuất hiện một mảng khí như ở đan điền. So với trước kia thì linh lực có thể nói là dồi dào hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng, trong lòng Lục Lâm Thiên khẽ động, tâm trí khống chế được chân khí trong cơ thể, một đường chân khí màu vàng đất nhanh chóng ngưng tụ tại lòng bàn tay phải, và đồng thời, ở lòng bàn tay trái, linh lực ngưng tụ thành một tia màu đỏ của lửa.
- Cuối cùng cũng đột phá.
Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, ở giữa hai mắt hắn xuất hiện một tia sáng, rồi sau đó dần dần tiêu tán.
- Lão đầu tử, đêm nay, xem ngươi còn có lời gì để nói không.
Lục Lâm Thiên nhìn sắc trời, cười tà một tiếng, sau đó thu dọn một phen, rồi rời khỏi phía sau núi.
Ban đêm, tại mật thất ở phòng chứa củi, có một già một trẻ đứng nhìn nhau chuẩn bị giao chiến dưới ngọn đèn dầu lờ mờ.
Thời gian chỉ còn một tháng, việc Lục Lâm Thiên tiến bộ nhanh chóng như vậy cũng là trái với dự tính của Nam thúc, Lục Lâm Thiên khai triển Khai Sơn chưởng trong tay. Bây giờ, Lục Lâm Thiên cũng đã thành thạo hơn nhiều, nhất chưởng nhất chiêu, đều rất rõ nét, đồng thời, kiểm soát cũng hoàn toàn tốt hơn.
- Lão đầu tử, ngươi cẩn thận.
Lục Lâm Thiên nói một tiếng, nhún thân nhảy qua, thân hình lực lưỡng di chuyển uốn éo theo một đường vòng cung. Nam thúc xuất chiêu, Lục Lâm Thiên né được, rồi khai triển Khai Sơn chưởng, trong tay mang theo một quả cầu gió xoáy lao thẳng tới phía Nam thúc.
Bây giờ, Nam thúc cũng bắt đầu lộ ra vẻ tán thưởng, rồi đi về bên trái một bước, biến hóa thủ ấn, và một đường quyền ấn ầm ầm chém ra.
- Thanh Linh khải giáp, lão đầu tử, đến đây đi.
Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, ngay lập tức quanh thân xuất hiện lân phiến áo giáp màu vàng nhạt, đỡ trực tiếp một quyền của Nam thúc, rồi một chưởng ấn trong tay đánh ra.
Hiện tại, khí tức quanh thân Lục Lâm Thiên đột nhiên phình ra, đồng thời Khai Sơn chưởng phát ra âm thanh như là tiếng khí kình gào thét ghê gớm.
- Ầm!
Đột nhiên, Nam thúc đánh một quyền ấn vào trên bờ vai Lục Lâm Thiên, khiến cho Lục Lâm Thiên hơi trùng xuống, vì Nam thúc nhắm đánh trúng vào vết thương lần trước. Nhưng ngay lập tức, Thanh Linh khải giáp liền làm cho quyền ấn của Nam thúc tan mất, bây giờ thực lực Lục Lâm Thiên cũng thuộc Vũ sĩ Nhất trọng, nên sức phòng ngự của Thanh Linh khải giáp cũng mạnh hơn không ít, còn vảy của lân phiến áo giáp cũng dày đặc hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi đột phá Vũ sĩ mà ta lại không biết sao?
Ánh mắt Nam thúc trong lộ ra vẻ trêu tức, rồi thân hình di chuyển né Khai Sơn chưởng, sau đó Khai Sơn chưởng liền hóa thành tàn ảnh rồi vụt biến mất.
- Ầm!
Đột nhiên, Nam thúc đã đánh một quyền ấn vào bàn tay Lục Lâm Thiên trong nháy mắt, khiến cho hai chưởng va vào nhau, từ trong mật thất phát ra một âm thanh khá nhỏ và kì lạ. Trong nháy mắt, Lục Lâm Thiên bị đánh bay, loạng choạng lui về phía sau.
- Lão đầu tử, ngươi bị mắc lừa rồi.
Đồng thời, không biết từ lúc nào, Lục Lâm Thiên đã đưa tay trái lên và dùng linh lực ngưng tụ thành ngọn lửa trên lòng bàn tay, sau đó hắn ném về phía Nam thúc.
Bình luận facebook