-
Chương 226-230
Chương 226 Mặt mũi bầm dập
Giờ đây Lục Lâm Thiên không sợ gì La Sát Môn, tuy thực lực của La Sát Môn mạnh hơn Phi Linh Môn nhưng cùng lắm là môn phái hạng ba. Có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tọa trấn Phi Linh Môn, không có gì đáng lo. Nếu La Sát Môn dám tới cửa kiếm chuyện sẽ cho La Sát Môn làm hòn đá lót chân đầu tiên để Phi Linh Môn phục hưng.
Lục Lâm Thiên lấy một ngọc giản ra khỏi trữ vật giới chỉ:
– Phong Chi Dực.
Đây là quyển Vũ kỹ phi hành phong hệ nằm trong đống Vũ kỹ Phi Linh Môn để lại, trình độ hoàng cấp sơ giai, cũng là thứ Lục Lâm Thiên cần nhất. Vũ kỹ phi hành phong hệ, sau khi Lục Lâm Thiên tu luyện có thể bay lượn, rất tiện cho việc chạy trốn.
Trong Vũ kỹ phong hệ Phi Linh Môn để lại chỉ được khoảng hai mươi mấy bộ, những thứ khác toàn là tinh cấp, thần cấp, mỗi mình Phong Chi Dực là hoàng cấp sơ giai. Vũ kỹ phong hệ vốn đã hiếm, Vũ kỹ phi hành phong hệ càng ít hơn. Ngẫm lại xem, một cường giả không phải Vũ Suất nhưng có thể lơ lửng không trung như cường giả Vũ Suất là chuyện tuyệt vời biết bao, trong chiến đấu sẽ chiếm nhiều ích lợi hơn.
Một giọt máu nhỏ vào ngọc giản, ánh sáng bừng lên. Ánh sáng từ ngọc giản bắn vào trán Lục Lâm Thiên hóa thành lượng tin tức khổng lồ trong não.
Trong khoảnh khắc ngọc giản vụt tắt ánh sáng, Lục Lâm Thiên đã biết cách tu luyện Phong Chi Dực. Chân khí chảy qua một số kinh mạch phức tạp, phối hợp thuộc tính phong trong người, dẫn thuộc tính phong trong thiên địa ngưng kết thành đôi cánh trên lưng.
Vũ kỹ phi hành phong hệ dù đến đẳng cấp Vũ Suất, trong tu vi cùng bậc thì Vũ kỹ phi hành tăng phúc tăng tốc độ nhanh hơn cho người có Vũ kỹ phi hành phong hệ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Còn có Mộc Lao Gia Tỏa.
Lục Lâm Thiên lấy ra ngọc giản màu lục, thuộc tính mộc dày đặc. Đây là Vũ kỹ mộc hệ Lục Lâm Thiên rất muốn tu luyện, Mộc Lao Gia Tỏa.
Mộc Lao Gia Tỏa là Vũ kỹ mộc hệ mà Phi Linh Môn để lại. Vũ kỹ mộc hệ so với Vũ kỹ phong hệ về mặt nào đó càng thưa thớt hơn. Vũ kỹ mộc hệ xảo quyệt quỷ dị, cực kỳ khó đối phó. Trong Vũ Giả các hệ, Vũ Giả thuộc tính phong và mộc là ít nhất.
Mộc Lao Gia Tỏa là Vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, đương nhiên trong Phi Linh Môn còn nhiều Vũ kỹ mộc hệ khác, thần cấp, tinh cấp đầy đủ. Cao nhất có một quyển Vũ kỹ mộc hệ hoàng cấp cao giai.
Lục Lâm Thiên suy tư thật lâu mới quyết định chọn Mộc Lao Gia Tỏa hoàng cấp sơ giai. Một vì đẳng cấp quá thấp không lọt vào mắt Lục Lâm Thiên, đẳng cấp quá cao thì hắn tự hiểu mình không thể phát huy thực lực mạnh nhất, chưa biết có tu luyện thành công hay không nữa.
Như Lục Lâm Thiên miễn cưỡng tu luyện Đao Hồn kỹ huyền cấp sơ giai, hiện tại mới chỉ luyện đến đệ nhất trọng Đao Hồn Trảm. Đệ nhị trọng Đao Hồn quang Nhẫn, đệ tam trọng Đao Hồn Không Nguyên Diệt thì chưa thể sử dụng.
Vũ kỹ thủy hệ Nộ Hải Cuồng Khiếu tuy chỉ là hoàng cấp sơ giai, theo lý thuyết không thể so sánh với Đao Hồn kỹ linh kỹ huyền cấp sơ giai. Nhưng Lục Lâm Thiên biết hiện tại hắn vận dụng Nộ Hải Cuồng Khiếu mạnh không thua gì Đao Hồn kỹ, thực lực của hắn bây giờ không thể khởi động hết năng lực Đao Hồn kỹ.
Chờ khi Lục Lâm Thiên đủ thực lực vận dụng Đao Hồn kỹ thì năng lực sẽ mạnh hơn Vũ kỹ thủy hệ Nộ Hải Cuồng Khiếu nhiều.
Lục Lâm Thiên nhỏ một giọt máu vào ngọc giản, tinh thần chui vào trong ngọc giản. Năng lượng thuộc tính mộc khuếch tán, ánh sáng lam dày đặc bừng lên chui vào trán Lục Lâm Thiên, tin tức khổng lồ nhập vào não.
***
Năm ngày sau, một bóng người ra từ sau núi Phi Linh Môn. Người này khoảng mười bảy, tám tuổi, mày kiếm mắt sáng. Thiếu niên lõa nửa người trên, vóc dáng mảnh khảnh nhưng cơ bắp săn chắc tràn ngập lực lượng. Làn da đồng hơi vàng như bôi sáp, lóe ánh sáng, nhìn kỹ thì thấy là mồ hôi trên người thiếu niên phản quang.
Thiếu niên quát:
– Phong Chi Dực!
Thiếu niên kết thủ ấn phức tạp, mơ hồ thấy chân khí đang chạy dọc kinh mạch, thuộc tính phong tụ tập xung quanh.
Lưng thiếu niên tuôn ra chân khí khổng lồ hình thành hai cánh vô hình như cánh loài chim.
Vù vù vù!
Đôi cánh khí vỗ mạnh, thiếu niên chậm rãi bay lên cao ba thước.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ầm!
Đôi cánh vặn vẹo không thành hình rồi tan biến, thiếu niên té cái bịch xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Bên cạnh có con rắn nhỏ vàng nhạt co duỗi lưỡi:
– Xèo xèo!
Mắt nhỏ xoe tròn rồi khép lại, nghe tiếng vật nặng va đập mặt đất mới hí mắt ra, dường như nó không nhẫn tâm nhìn.
Lục Tâm Đồng chạy tới bên cạnh thiếu niên:
– Ca ca có đau không? Hay ca ca nghỉ ngơi một chút đi?
Thiếu niên chính là Lục Lâm Thiên, mấy ngày nay hắn tu luyện Phong Chi Dực đều không thành công, bị té mặt mũi bầm dập.
Lục Lâm Thiên phun nước miếng, cắn răng nói:
– Chết tiệt, ta không tin!
Lục Lâm Thiên nói với Lục Tâm Đồng:
– Tâm Đồng tránh ra xa chút, coi chừng bị ca ca rớt trúng người.
Lục Tâm Đồng bất đắc dĩ chạy tới cạnh Tiểu Long. Thiên Sí Tuyết Sư cũng rất bất đắc dĩ nhìn Lục Lâm Thiên.
Ầm!
– Chết tiệt, té nữa? Tiếp tục...!
Rầm!
– Tiếp tục!
Cứ như thế đến màn đêm buông xuống, Lục Lâm Thiên mình đầy vết thương trở về chỗ ở, sửa soạn lại đàng hoàng. Lục Lâm Thiên dắt Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rời khỏi Phi Linh Môn ngay trong đêm.
Phi Linh Môn nằm mở biên giới sơn mạch Vụ Đô, với tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư chỉ ba canh giờ là tới nơi. Lục Lâm Thiên đột phá Vũ Sư đã mấy ngày, hắn định thôn phệ chân khí rồi bắt đầu đột phá.
Tuy Lục Lâm Thiên có nhiều đan dược nhưng thôn phệ chân khí nhanh hơn sử dụng đan dược, hơn nữa thôn phệ chân khí chỉ cần tốn sức chứ không tốn tiền. Dù sao đang trong Cổ vực, Lục Lâm Thiên dứt khoát chọn cách thôn phệVũ Giả. Hành động trong sơn mạch Vụ Đô là tốt nhất, sẽ không gây chú ý tới ai cả.
Biên giới sơn mạch Vụ Đô lúc này đã gần đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống rừng cây, nhánh cây bay loạn như có vô số móng vuốt quỷ xé không gian. Tiếng gió rít, thú gầm tăng phần kỳ dị trong sơn mạch.
Trước đống lửa cháy, sáu người đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Ba Vũ Sĩ, ba Vũ Đồ, chắc là đoàn đội nhỏ từ Cổ vực vào sơn mạch Vụ Đô.
Sáu người đang nhắm mắt tĩnh tọa thì tiếng rống điếc tai cao vυ"t chợt vang lên:
– Grao!
Sáu người mở mắt ra ngay. Một luồng sáng vàng lao nhanh tới. Một người tu vi Vũ Sư nhất trọng cảm giác cổ lạnh lẽo, đau nhói, năng lượng khổng lồ gián tiếp chọc vào linh hồn, sau đó gã mất ý thức.
Trong năm người có kẻ la lên:
– Có yêu thú tập kích, chạy nhanh đi!
Người đó quay đầu bỏ chạy.
Vù vù vù!
Ba chỉ ấn nóng cháy rạch phá màn đêm, một luồng sáng xẹt qua, lực lượng cuồng bạo tàn phá. Ba tu vi Vũ Đồ thủng ba lỗ máu, té cái bịch xuống đất.
Một người áo xanh đáp xuống trước mặt hai Vũ Sư còn lại.
Hai người này một là Vũ Sư nhất trọng, một là Vũ Sư nhị trọng.
Vũ Sư nhị trọng thấy bóng người đột ngột xuất hiện, kinh sợ hỏi:
– Ngươi là ai?
Người áo xanh nói:
– Có cho ngươi biết cũng vô dụng.
Chân khí bộc phát, chưởng ấn vàng đất nhanh như tia chớp vỗ ra.
Chương 227 Lại lần nữa đột phá (1)
Người áo xanh vừa ra tay Vũ Sư nhị trọng lập tức phán đoán ra tu vi của đối phương:
– Mới chỉ là Vũ Sư nhất trọng, ngươi mới tự tìm chết!
Vũ Sư nhị trọng hừ mạnh, giơ chưởng ấn nghênh đón.
Cùng lúc đó, Vũ Sư nhất trọng định vây công người áo xanh chợt biến sắc mặt. Một con rắn nhỏ vàng nhạt chặn trước mặt Vũ Sư nhất trọng, sau lưng gã là con yêu thú màu trắng khổng lồ đáng sợ nhìn gã chằm chằm.
Bùm!
Hai chưởng ấn đυ.ng mạnh, lực lượng cuồng bạo thổi quét, kình khí làm cát bụi mịt mù.
Cộp cộp cộp!
Lực lượng khổng lồ trút xuống, Vũ Sư nhị trọng lảo đảo lùi lại mấy bước, khó tin nhìn người áo xanh. Đối phương chỉ có Vũ Sư nhất trọng nhưng thực lực áp chế gã gắt gao.
Vũ Sư nhị trọng hừ lạnh một tiếng:
– Chết đi!
Vũ Sư nhị trọng ổn định thân hình đánh ra thủ ấn, hai bàn tay nhanh chóng xòe ra rồi siết chặt. Chân khí thuộc tính thổ khuếch tán bao lấy nắm tay, Vũ Sư nhị trọng giẫm mạnh xuống đất. Vũ Sư nhị trọng nhanh như tia sáng xông hướng người áo xanh.
Lục Lâm Thiên hờ hững nhìn đối phương, hắn biết thực lực của mình tuy mới là Vũ Sư nhất trọng nhưng không thua gì đối phương là Vũ Sư nhị trọng, đây là ích lợi việc có kinh mạch dày rộng, đan điền khí hải to. Hiện tại tu vi Vũ Sư nhất trọng của Lục Lâm Thiên chỉ sử dụng chân khí dư sức bảo vệ mình khi đánh nhau với Vũ Sư tam trọng.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười kỳ dị, chậm rãi duỗi tay ra, xòe bàn tay.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Cắn nuốt!
Lực lượng kỳ dị tuôn ra từ lòng bàn tay Lục Lâm Thiên. Lực lượng đó rất kỳ dị, sau khi tuôn ra từ bàn tay Lục Lâm Thiên không cuồng bạo thổi quét mà xoay tròn như cái lỗ khí lưu trong lòng bàn tay hắn, đập mạnh vào chưởng ấn của Vũ Sư nhị trọng.
Xoẹt!
Vang tiếng nổ trầm đυ.c, cơ mặt Vũ Sư nhị trọng cứng ngắc, gã đứng yên tại chỗ như cọc gỗ, bị lực lượng vô hình trói buộc không thể nhúc nhích.
Lúc này chỉ có Vũ Sư nhị trọng biết chuyện gì xảy ra. Trong lòng bàn tay Vũ Sư nhị trọng phát ra lực công kích cường đại bị đối phương gián tiếp ăn mất. Trên chưởng ấn của đối thủ có lực lượng cực mạnh mà Vũ Sư nhị trọng không thể đối kháng đang dọc theo lòng bàn tay của gã cắn nuốt chân khí toàn thân.
Chân khí trong đan điền khí hải không nghe theo Vũ Sư nhị trọng điều khiển điên cuồng tuôn vào chưởng ấn của đối phương, chân khí khổng lồ sắp trướng nứt kinh mạch của gã.
Vũ Sư nhị trọng hoảng hốt, thoáng chốc kinh khủng hét lên:
– Dừng tay, dừng tay! Ngươi là ai? Đừng nuốt chân khí của ta!
Thân hình Vũ Sư nhị trọng như mất nước chậm rãi thu nhỏ, cơ thể đau đớn làm gã hét ầm lên.
Lục Lâm Thiên mặc kệ Vũ Sư nhị trọng, hắn vận chuyển chân khí nhanh chóng cắn nuốt năng lượng chân khí khổng lồ trên người đối phương. Sau khi vào đẳng cấp Vũ Sư, Lục Lâm Thiên có thể trực tiếp nuốt chân khí từ đối thủ công kích. Chỉ cần thực lực của đối phương không mạnh đến trình độ Lục Lâm Thiên không chịu nổi thì hắn có thể cắn nuốt, đây mới là điểm khủng bố nhất của Âm Dương Linh Vũ quyết.
Bùm!
Trong không khí vang tiếng nổ điếc tai, Vũ Sư nhất trọng bị Thiên Sí Tuyết Sư đυ.ng mạnh đập vào thân cây to, máu phun ra.
Vù vù vù!
Thân hình nhỏ bé của Tiểu Long hóa thành luồng sáng biến to ra, ở giữa hư không dài tám mươi thước. Cơ thể to lớn tuôn ra khí thể chứa mùi tanh của máu, Tiểu Long há mồm nuốt trọn Vũ Sư nhất trọng.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, Vũ Sư nhị trọng trước mặt hắn thân hình đã héo rút một nửa, cơ thể già nua uể oái té dưới đất.
Lục Lâm Thiên móc ra một cái túi không gian trên người Vũ Sư nhị trọng, giao xác chết cho Thiên Sí Tuyết Sư ăn.
Trong sáu người Lục Lâm Thiên chỉ lục được hai túi không gian, miễn cưỡng có thu hoạch.
Lục Lâm Thiên cười vừa lòng nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư:
– Chúng ta đi.
Một người hai thú rời khỏi sơn mạch Vụ Đô.
Lục Lâm Thiên ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bắt đầu luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt vào người. Lúc Lục Lâm Thiên ở đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng nuốt tu vi Vũ Sư nhất trọng suýt nổ banh xác. Lúc này Lục Lâm Thiên là Vũ Sư nhất trọng, nuốt năng lượng chân khí Vũ Sư nhị trọng vừa tầm chịu đựng. Nếu luyện hóa hết số chân khí này Lục Lâm Thiên ước chừng sẽ đến Vũ Sư nhị trọng.
Rạng sáng, một người hai thú trở lại Phi Linh Môn. Lục Lâm Thiên vào sơn động bế quan luyện hóa chân khí đã cắn nuốt.
Trong thời gian này Phi Linh Môn rất náo nhiệt, các đệ tử bận rộn tu luyện chân khí hoặc tu luyện Vũ kỹ. Diễn Vũ trường thường vang tiếng đánh nhau, mọi người nhiệt tình chưa từng có. Trong không khí hừng hực đó đệ tử thiên phú tốt một chút tiến bộ kinh người.
Trong Phi Linh Môn, tính luôn đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng nhưng không có ai thiên phú cực tốt. Đệ tử thiên phú tốt sớm bị đại môn đại phái lũng đoạn, trong tiểu môn tiểu phái không thể nào tuyển nhận đệ tử có thiên phú cực tốt, ngẫu nhiên gặp cá lọt lưới thì may.
Ba ngày sau, trong sơn động Lục Lâm Thiên bế quan phát ra ánh sáng vàng đất chói lòa. Ánh sáng bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Trong cơ thể Lục Lâm Thiên, Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa chân khí mới cắn nuốt thành từng đợt năng lượng tinh thuần tiến vào đan điền khí hải.
Trong khoảnh khắc kinh mạch trướng căng, chân khí tràn ngập, ánh sáng trong sơn động càng chói lòa. Kinh mạch Lục Lâm Thiên khuếch trương vô cùng đau nhức.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Áp súc, đột phá!
Chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên thoáng chốc tăng vọt.
Bùm!
Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, ánh sáng quanh thân Lục Lâm Thiên xen lẫn năng lượng thiên địa thẩm thấu vào lỗ chân lông.
Cơ thể Lục Lâm Thiên lại được rèn tạo, mỗi lần đột phá là nội tạng, gân cốt cơ bắp của Lục Lâm Thiên được nhiều ích lợi.
Mấy canh giờ sau Lục Lâm Thiên chậm rãi ngừng tu luyện, thở hắt ra hơi đọng trong đan điền khí hải. Mắt Lục Lâm Thiên lấp lánh tia sáng sau đó giấu đi.
Lục Lâm Thiên đã là tu vi Vũ Sư nhị trọng, tốc độ tu luyện thật khủng bố.
Lục Lâm Thiên cảm nhận cơ thể tràn đầy chân khí, hắn nhếch môi cười. Lần này gián tiếp đột phá một tầng, trong thời gian sắp tới Lục Lâm Thiên không thể đột phá chân khí nữa, thân mình cần được điều dưỡng thích ứng. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy e rằng không mấy người bắt kịp Lục Lâm Thiên.
– Tu luyện Phong Chi Dực tiếp!
Lục Lâm Thiên rời khỏi mật thất, nghe đám người Trương Minh Đào báo cáo. Mấy trưởng lão bế quan tu luyện tập thể, để lại mình Trịnh Anh canh giữ Phi Linh Môn. Các đệ tử khác đa số bế quan, quyết tâm vào hàng đệ tử thân truyền sau nửa năm.
Biết tình huống đại khái của Phi Linh Môn xong Lục Lâm Thiên ra sau núi tu luyện Phong Chi Dực.
Lần lượt luyện tập, té mặt mũi bầm dập, Lục Lâm Thiên dần tiến bộ hơn.
Cách Phi Linh Môn không xa, đi đường mấy canh giờ sẽ đến một môn phái hơi nổi tiếng ở vùng giáp ranh sơn mạch Vụ Đô, đó là La Sát Môn.
Trong La Sát Môn có nhiều cường giả Vũ Phách, đệ tử cũng có khá nhiều, khoảng năm trăm người. Trong phạm vi trăm dặm đều là địa bàn của La Sát Môn, bao gồm khu vực biên giới sơn mạch Vụ Đô.
Chương 228 Lại lần nữa đột phá (2)
Thông thường các cường giả, dù là Vũ Phách cũng không dám trêu chọc La Sát Môn. Người trong La Sát Môn thường kiêu ngạo ngang ngược, trừ phi không muốn sống ở khu vực này nữa, nếu không chọc vào người La Sát Môn sẽ rất rắc rối.
Trong một đại điện trang trí khá đẹp có hơn mười người đang ngồi. Bọn họ ăn mặc khác nhau nhưng toát ra khí thế thì ngang ngửa nhau, tu vi Vũ Phách.
Bên trên đại điện có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi ngồi, trường sam bó sát người, vai rộng tay thô, toàn thân tràn ngập lực lượng, khí thế cực mạnh.
Người này nổi tiếng trong khu biên giới sơn mạch Vụ Đô, môn chủ của La Sát Môn, Đặng Phong Lương, tu vi Vũ Phách bát trọng, ở vùng bên này là cường giả tuyệt đối.
Trong đại điện, một nam nhân mặc trường sam màu đen lên tiếng:
– Chưởng môn, Phi Linh Môn có biến động. Biểu huynh của ta bị gϊếŧ, Hắc Kiếm Môn đã quy hàng Phi Linh Môn.
Đặng Phong Lương kinh ngạc hỏi:
– Sao Phi Linh Môn có loại thực lực này?
Theo Đặng Phong Lương biết thì Phi Linh Môn yếu xìu.
Nam nhân mặc trường sam màu đen trả lời:
– Ta đã phái người điều tra. Nghe nói có một cường giả đến Phi Linh Môn, không ai biết thân phận của cường giả này, chỉ biết rất mạnh.
Đặng Phong Lương nói:
– Hèn gì Phi Linh Môn dám đυ.ng vào La Sát Môn chúng ta, hóa ra có cường giả. Lập tức điều tra xem người kia có lai lịch gì, nhớ điều tra mật thất Phi Linh Môn đã mở ra chưa, đây là vật chúng ta phải chiếm được. Nếu không phải không thể cưỡng ép mở mật thất thì ta đã sớm tiêu diệt Phi Linh Môn.
Ba ngày sau, Lục Lâm Thiên bay lên cao trong sau núi Phi Linh Môn, năng lượng thuộc tính phong dâng trào tràn ngập trong không khí. Sau lưng Lục Lâm Thiên ngưng kết đôi cánh năng lượng, cánh vỗ đập khí lưu dạt ra. Lục Lâm Thiên bay lượn như chim ưng.
Đôi cánh năng lượng ngưng kết không còn méo mó mà là màu trắng trong suốt hoàn chỉnh, các luồng năng lượng chân khí ngưng kết, đồ án trên cánh tựa như lông chim.
Đôi cánh giang rộng cỡ hai thước, cánh vỗ, Lục Lâm Thiên bay lượn xẹt đường cong giữa hư không.
Lục Lâm Thiên rất hưng phấn nói:
– Rốt cuộc thành công!
Lục Lâm Thiên điều khiển đôi cánh năng lượng nương nhờ thuộc tính phong bay lượn trên bầu trời.
Bùm!
Có lẽ vì quá phấn khởi nên Lục Lâm Thiên vô tình tới gần rừng cây, chưa kịp lấy lại tinh thần đã đυ.ng trúng cây to, nổ đom đóm mắt trượt xuống.
Lục Lâm Thiên buồn bực bò dậy, đây chính là vui quá hóa buồn. Lục Lâm Thiên cười tự giễu, sự hưng phấn không giảm bớt. Có Phong Chi Dực là Lục Lâm Thiên có thêm Vũ khí chạy trốn.
Lục Lâm Thiên nhìn đằng trước, tay kết thủ ấn, năng lượng thuộc tính mộc hội tụ.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Mộc Lao Gia Tỏa!
Thủ ấn đánh ra, hư không trước mắt chấn động, sắc xanh rực rỡ lan tràn thoáng chốc biến thành năm cọc gỗ to cỡ miệng chén xoay nhanh vây quanh không gian chính giữa. Dòng không khí bị đè ép rít gào, khí thế cường đại áp lực giáng tiếp bao phủ không gian này.
Lục Lâm Thiên quát:
– Phá!
Thủ ấn siết chặt, chân khí tuôn ra xuyên qua không gian, năm cột gỗ xoay tròn đυ.ng mạnh vào nhau.
Bùm bùm bùm!
Năng lượng khuếch tán, giữa không trung nổ đì đùng chấn động không gian nổi lên gợn sóng. Năng lượng màu xanh như pháo hoa tán loạn.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Xem như miễn cưỡng nhập môn rồi đi.
Mộc Lao Gia Tỏa Vũ kỹ mộc hệ đã có thành tựu nhỏ, từ giờ trở đi Lục Lâm Thiên đã có đủ Vũ kỹ ngũ hệ cộng thêm Vũ kỹ phòng ngự Khải Giáp Thanh Linh, hiện tại hắn chỉ còn thiếu Vũ kỹ thân pháp.
Về vũ kỹ thân pháp thì Nam thúc đã dặn trước. Phù quang lược Ảnh của Vân Dương tông không tệ, khi nào Lục Lâm Thiên đến Vân Dương tông chắc chắn sẽ học thử.
Lục Lâm Thiên lựa thật lâu mới chọn Mộc Lao Gia Tỏa vũ kỹ mộc hệ. Trong ngọc giản cho Lục Lâm Thiên biết đặc tính lớn nhất của Mộc Lao Gia Tỏa vũ kỹ mộc hệ là hoàn toàn phong tỏa không gian trong phạm vi nhất định. Diện tích bị phong tỏa lớn nhỏ quyết định bởi thực lực của người thi triển.
Phong tỏa không gian trong phạm vi nhất định, Lục Lâm Thiên có chút mong chờ vào Mộc Lao Gia Tỏa, vũ kỹ này hoàn toàn thích hợp với hắn. Nếu Lục Lâm Thiên sử dụng Mộc Lao Gia Tỏa giam cầm đối thủ trước rồi mới công kích thì đối thủ rất khó né tránh, còn có thể phối hợp với đòn công kích.
Đây là điểm mạnh của Vũ Giả đa hệ, gần đây Lục Lâm Thiên mới biết tầm quan trọng của vũ kỹ các hệ. Bình thường Vũ Giả song hệ phối hợp hai thuộc tính lại thực lực mạnh gấp đôi, Lục Lâm Thiên là Vũ Giả ngũ hệ đầy đủ nếu đánh hết sức thì thực lực chấn phục tăng mạnh hơn.
Hiện giờ Lục Lâm Thiên cần rèn luyện phối hợp vũ kỹ cá hệ lại, khi nào phối hợp quen tay rồi thực lực sẽ tăng mạnh.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Tu luyện tiếp.
Lục Lâm Thiên lại bắt đầu tu luyện Mộc Lao Gia Tỏa, cố gắng tu luyện đến mức độ vừa lòng, uy lực sẽ tăng mạnh hơn.
Lục Lâm Thiên biết rõ thực lực càng mạnh thì sau này gặp nguy hiểm cơ hội giữ mạng nhiều thêm một phần.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong tu luyện. Ba ngày lại qua đi, trong thời gian này Lục Lâm Thiên trừ tu luyện ra còn chơi với Lục Tâm Đồng, ngẫu nhiên giảng dạy tâm đắc tu luyện cho đệ tử trong Phi Linh Môn nghe.
Ba ngày sau Lục Lâm Thiên lại vào mật thất sơn động lấy Linh Ngọc sàng ra, khoanh chân ngồi, cầm Linh hồn thần dịch. Lục Lâm Thiên định dùng một phần Linh hồn thần dịch đột phá linh lực.
Lại lần nữa uống vào một phần mười Linh hồn thần dịch, Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên Linh Ngọc sàng bắt đầu tu luyện. Linh hồn thần dịch chui xuống bụng hóa thành khí nóng mãnh liệt khuếch tán, Linh Ngọc sàng lóe ánh sáng nhạt thẩm thấu vào người Lục Lâm Thiên.
Đây đã là lần thứ tư Lục Lâm Thiên dùng Linh hồn thần dịch, hắn đã hoàn toàn thích ứng, đối kháng lại năng lượng cuồng bạo này. Tuy lực lượng Linh hồn thần dịch rất bạo lực nhưng tu vi của Lục Lâm Thiên mạnh hơn trước nhiều, năng lượng cuồng bạo không ảnh hưởng thân thể quá lớn như trước.
Năng lượng hùng hồn xuyên qua kinh mạch lao vào đầu Lục Lâm Thiên, nơi có không gian khí hải chứa linh lực. Lục Lâm Thiên quen thuộc luyện hóa Linh hồn thần dịch.
Lục Lâm Thiên chậm rãi luyện hóa năng lượng cuồng bạo trong không gian linh lực. Không gian khí hải linh lực có luồng khí vô hình tràn ra từ Linh hồn thần dịch chạy ra ngoài không gian khí hải, đến sâu trong não thấm thuần linh hồn thực chất hóa gần thành hình của Lục Lâm Thiên.
Nếu có ai nhìn thấu không gian linh hồn của Lục Lâm Thiên sẽ giật nảy mình. Linh hồn lực của Linh Sư nhất trọng đã ngưng tụ thành thực chất hóa, dù là Vũ Sư bát trọng, cửu trọng cũng không thể làm được bước này.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên toàn nhờ vào công dụng đặc biệt của Linh hồn thần dịch, Linh Ngọc sàng mới làm được, Âm Dương Linh Vũ quyết cũng góp công rất lớn.
Thời gian trôi qua trong khi Lục Lâm Thiên tu luyện. Trong không gian khí hải trong não Lục Lâm Thiên, linh lực đang chậm rãi tăng mạnh.
***
Mấy ngày sau, trong đại điện của La Sát Môn, nam nhân mặc trường sam màu đen nói với Đặng Phong Lương ngồi trên cao:
– Chưởng môn, đã điều tra ra. Gần đây mỗi đệ tử Phi Linh Môn được nhiều đan dược và vũ kỹ, Phi Linh Môn hiện tại không giống ngày xưa nữa.
Chương 229 Có kẻ thù tấn công
Đặng Phong Lương hỏi:
– Từ trưởng lão, đã điều tra ra tư liệu về cường giả bí ẩn kia chưa?
Điều Đặng Phong Lương quan tâm nhất là về cường giả bí ẩn trong Phi Linh Môn, không rõ ràng lai lịch của đối phương thì gã không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Người được gọi là Từ trưởng lão nói:
– Thế thì không. Ta bỏ ra nhiều công sức mới biết cường giả bí ẩn là sư phụ của nữ nhi Lục Thanh, thực lực rất mạnh, nay không biết tung tích. Cường giả bí ẩn chỉ lộ mặt một lần.
Người này là Từ Phục Quan, biểu đệ của Hoàng Hải Ba. Trong khu vực quanh sơn mạch Vụ Đô này Từ Phục Quan là cường giả khá nổi tiếng, tu vi Vũ Phách nhị trọng, kiêm chức trưởng lão La Sát Môn.
Một lão nhân mặc áo vàng bộ dáng trưởng lão đứng bên trái lên tiếng:
– Chưởng môn, gần đây mỗi đệ tử Phi Linh Môn được nhiều đan dược và vũ kỹ, sợ là mật thất trong tin đồn đã bị mở ra rồi. Chúng ta nhịn lâu như vậy không đυ.ng Phi Linh Môn chỉ vì mật thất kia, bây giờ có nên xuống tay với Phi Linh Môn không?
Đặng Phong Lương bình tĩnh nói:
– Triệu trưởng lão đừng nóng vội. Hiện tại Phi Linh Môn có cường giả, chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng.
– Nếu là cường giả bình thường, chúng ta có sức đối phó thì La Sát Môn sẽ nuốt trọn Phi Linh Môn dù mật thất mở ra thì sao? Cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay chúng ta.
– Nếu chúng ta không đánh lại được cường giả đó thì đành giao cho Quỷ Vũ tông, chúng ta cũng được chia chút ít.
Lão nhân bộ dạng trưởng lão khác khẽ thở dài:
– Nhưng chúng ta nhịn lâu như vậy cuối cùng để Quỷ Vũ tông ăn thì tiếc quá.
Đặng Phong Lương nói với Từ Phục Quan:
– Từ trưởng lão đích thân đi điều tra xem cường giả bí ẩn kia rốt cuộc là ai? Đẳng cấp thực lực đến trình độ cỡ nào? Khi đó chúng ta lại quyết định.
Từ Phục Quan lo lắng hỏi:
– Chưởng môn, ta đi thì không ổn lắm, ta sợ sẽ bứt dây động rừng.
Sắc mặt Đặng Phong Lương sa sầm, chậm rãi nói:
– Hoàng Hải Ba là biểu huynh của trưởng lão, Hoàng Hải Ba đã chết, trưởng lão đi xem cũng là bình thường, người Phi Linh Môn cũng sẽ không nghi ngờ. Cố gắng tìm cách điều tra rõ ràng về cường giả kia.
Từ Phục Quan đáp:
– Ta hiểu rồi thưa chưởng môn, sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn người đi một chuyến.
***
Sau núi Phi Linh Môn, ban đêm ngày thứ bốn, khí thế của Lục Lâm Thiên tăng nhanh, đã kéo dài mấy canh giờ. Một lát sau, không gian khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, năng lượng khổng lồ áp súc khuếch tán ra ngoài.
Ánh sáng quanh thân Lục Lâm Thiên chói lòa hơn, khí thế tăng vùn vụt, không gian khí hải trong đầu hắn tăng lớn gấp mấy lần.
Lực lượng to lớn xông vào não Lục Lâm Thiên, Chu Tước quyết nhanh chóng tăng mạnh. Linh hồn lực gần như thực chất hóa lúc này càng bngưng tụ hơn.
Ánh sáng trắng vô hình rực rỡ quanh thân Lục Lâm Thiên cùng với năng lượng trong thiên địa nhập vào thân thể hắn.
Thời gian chậm rãi trôi, khí thế trên người Lục Lâm Thiên dần bình ổn lại.
Khi trời sáng hẳn, Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Hộc hộc.
Lúc này hơi thở linh lực quanh thân Lục Lâm Thiên đã là Linh Sư nhị trọng.
Lục Lâm Thiên cảm giác không gian khí hải trong óc tràn đầy linh lực, hắn rất mừng và cũng ngạc nhiên. Sau khi đến Linh Sư khi đột phá tiêu hao nhiều Linh hồn thần dịch khủng khϊếp.
Lúc Lục Lâm Thiên còn là Linh Sĩ bát trọng một phần Linh hồn thần dịch có thể đột phá hai tầng tu vi, đến Linh Sư, dùng một phần Linh hồn thần dịch chỉ từ Linh Sư nhất trọng đột phá đến nhị trọng. Năng lượng Linh hồn thần dịch trong đầu Lục Lâm Thiên không còn lại bao nhiêu, số linh lực tăng mạnh không nhiều.
Trong bình ngọc vốn chia mười phần Linh hồn thần dịch giờ Lục Lâm Thiên đã dùng hết bốn, còn lại sáu phần. Lục Lâm Thiên ước chừng bấy nhiêu đây không đủ để hắn đột phá đến Linh Sư lục trọng, lên tới Linh Sư ngũ trọng đã là may mắn.
Trời sáng trưng nhưng Lục Lâm Thiên không xuất quan.
– Tu luyện tiếp!
Trong đầu Lục Lâm Thiên còn lại một ít năng lượng Linh hồn thần dịch, luyện hóa hết không tốn bao lâu. Lục Lâm Thiên định luyện hóa xong năng lượng Linh hồn thần dịch mới ra ngoài.
Bất giác trời đã vào thu, trong sơn mạch Phi Linh sơn sáng sớm không khí mát mẻ trong lành. Giọt sương đọng trên lá cỏ bốc dưới màn sương buổi sáng trong suốt mờ ảo. Ngẫu nhiên có tiếng chim hót véo von loáng thoáng trong sương mù.
Quanh sơn mạch có nhiều cây cối, lá cây ố vàng. Lá cây khô vàng treo trên cành như mấy đóa hoa nhỏ bay trong không trung. Ngẫu nhiên gió cuốn lá rụng xoay tròn trên bầu trời rồi rơi xuống lại bị cuốn lấy.
Trên con đường mòn đi hướng Phi Linh Môn có ba mươi người cưỡi ngựa chạy tới. Lá khô đọng trên sườn núi bị đội ngựa giày xéo lên, lá cây xoay tròn bay lên. Đội ngựa chạy xa, lá cây bay lên nhìn như lộn xộn lại trải đều dưới đất, che đi đường mòn uốn lượn đến Phi Linh Môn.
Trong đội ngựa, một thanh niên áo đen nói:
– Từ trưởng lão, lần này chúng ta đi phải báo thù cho tam sư huynh. Tam sư huynh nằm trên giường đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn.
Người đến nằm trong La Sát Môn.
Đi đằng trước nhất đội ngựa, người cưỡi trên con ngựa đen to lớn là Từ Phục Quan:
– Mọi người nghe kỹ đây, chúng ta đến Phi Linh Môn là gây sự nhưng nhớ đừng quá đáng. Chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng thực lực của Phi Linh Môn, sau đó chưởng môn sẽ đích thân đến tiêu diệt Phi Linh Môn.
Lối vào Phi Linh Môn có hai đệ tử từ xa thấy mấy chục người lao nhanh tới thì biến sắc mặt quát to:
– Đứng lại! Các ngươi là ai?
Nếu là trước kia có lẽ hai đệ tử Phi Linh Môn không dám hó hé câu nào, hiện tại thì khác.
– Hừ! Chúng ta là La Sát Môn, kêu chưởng môn của các ngươi ra đây!
Người La Sát Môn phớt lờ hai đệ tử Phi Linh Môn, giơ roi giục ngựa xông thẳng vào Phi Linh Môn.
Mấy chục con ngựa chạy qua, hai đệ tử thời gian tu vi Vũ Đồ không dám ngăn cản, hoảng hốt chạy đi báo cho trưởng lão.
– Mau thông báo cho trưởng lão!
Một lát sau, quảng trường bên ngoài đại điện Phi Linh Môn có một đám người tụ tập lại. Các đệ tử Phi Linh Môn nghe tin kéo đến, vẻ mặt lo âu. Người đến là La Sát Môn, nhưng các đệ tử Phi Linh Môn siết chặt vũ khí, mắt nhìn kẻ xâm nhập đăm đăm, tuy sợ sệt nhưng không ai lùi bước.
Trong đám người, nhiều đệ tử hỏi ý kiến Trương Minh Đào:
– Đại sư huynh, chúng ta phải làm sao đây?
Trương Minh Đào trả lời:
– Người đến là trưởng lão của La Sát Môn, chúng ta không đánh lại, chờ trưởng lão đến rồi tính.
Từ Phục Quan nhìn chằm chằm đám người Phi Linh Môn, hét to:
– Người Phi Linh Môn, mau kêu chưởng môn của các ngươi ra đây, không thì ta sẽ không khách sáo!
Chợt vang tiếng mắng:
– Từ Phục Quan, ngươi tự tiện xông vào Phi Linh Môn ta là có ý gì?
Một bóng người lao ra, là Trịnh Anh trưởng lão Phi Linh Môn.
Trịnh Anh tuy hơi lớn tuổi nhưng khí chất trưởng thành quyến rũ, lúc này sắc mặt âm trầm, lạnh lùng kiêu kỳ.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Ha ha ha, thì ra là Trịnh trưởng lão, một nữ nhân tính tình nóng nảy vậy hèn gì không gả đi được. Hay theo ta đi, làm nữ nhân của ta tốt hơn ở lại Phi Linh Môn nhiều.
Chương 230 Trịnh Anh ra tay
Đám đệ tử La Sát Môn cười vang.
– Ha ha ha!
Ánh mắt các đệ tử La Sát Môn nhìn người Phi Linh Môn đầy rẻ rúng.
Trịnh Anh hừ lạnh một tiếng:
– Ta phi! Ngươi xứng sao? Từ Phục Quan, nếu không giải thích rõ ràng cho Phi Linh Môn ta thì ta sẽ không tha cho ngươi!
Từ Phục Quan biểu tình lạnh lùng nói:
– Buồn cười, ta đến đây là muốn Phi Linh Môn cho ta giải thích. Biểu huynh của ta bị các ngươi gϊếŧ trong Phi Linh Môn, chuyện này là sao? Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì ta và Phi Linh Môn các ngươi không yên!
Trịnh Anh nói:
– Hoàng Hải Ba phản bội Phi Linh Môn, mưu hại chưởng môn nên bị xử chết. Đây là chuyện của Phi Linh Môn chúng ta, liên quan gì La Sát Môn ngươi?
Đệ tử bình thường trong Phi Linh Môn không biết mối quan hệ của Hoàng Hải Ba và Từ Phục Quan, nhưng Trịnh Anh, Chu Ngọc Hậu thì biết.
Từ Phục Quan nói:
– Ta mặc kệ các ngươi có chuyện gì, hôm nay ngươi phải cho ta một giải thích nếu không La Sát Môn ta và Phi Linh Môn ngươi không yên!
Trịnh Anh lạnh lùng hỏi:
– Như thế nào? Ngươi muốn đánh nhau sao?
Nếu là trước kia Trịnh Anh còn ngại La Sát Môn, nhưng hiện tại trong Phi Linh Môn có một cường giả ở, không cần sợ La Sát Môn.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Nếu Trịnh trưởng lão đã muốn đánh thì ta theo tới cùng!
Trịnh Anh là Vũ Phách nhị trọng, Từ Phục Quan cũng vậy. Huống chi Từ Phục Quan có mang vũ khí bí mật, gã không sợ gì Trịnh Anh. Hôm nay mục đích Từ Phục Quan đến Phi Linh Môn là muốn gây hỗn loạn, thăm dò thực lực Phi Linh Môn.
Trịnh Anh lạnh lùng nhìn Từ Phục Quan, lòng chìm xuống. Chưởng môn và đại trưởng lão bế quan, các trưởng lão khác cũng bận bế quan chưa ra. Nếu không đánh lui Từ Phục Quan thì hôm nay Phi Linh Môn sẽ gặp rắc rối, các trưởng lão đang bế quan nếu bị quấy rầy lỡ ngay khúc đột phá sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Nhưng Trịnh Anh rất khó đánh thắng Từ Phục Quan. Tu vi của đối phương ngang ngửa Trịnh Anh, nhưng nhìn từ khí thế thì thực lực của Từ Phục Quan có lẽ mạnh hơn nàng chút ít.
Từ Phục Quan cười khẩy nói:
– Thế nào? Trịnh trưởng lão không dám sao? Vậy hãy kêu chưởng môn của Phi Linh Môn các người ra nói chuyện đi!
– Nực cười, ta sợ ngươi sao?
Một trường kiếm đỏ nhạt xuất hiện trong tay Trịnh Anh, chân khí thuộc tính lửa bộc phát từ thân thể nàng.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Ha ha ha! Ta chống mắt xem Phi Linh Môn có thực lực gì?
Từ Phục Quan nhảy xuống lưng ngựa, gã không sợ Trịnh Anh.
Trịnh Anh siết chặt trường kiếm đỏ nhạt, kiếm quang bắn ra ánh lửa nóng rực, thân hình như tàn ảnh xẹt qua Từ Phục Quan. Chân khí cường đại tràn ngập, nhiệt độ không khí tăng cao.
Từ Phục Quan hét to một tiếng:
– Đến tốt lắm!
Chân khí vận chuyển dưới chân gã nhảy vọt lên lao tới trước, chân khí thuộc tính thủy từ trên cao đổ ập xuống Trịnh Anh.
Trịnh Anh xoay người, chân khí quanh thân chợt lóe, trường kiếm vạch một đường. Kiếm quang bắn ra va chạm với công kích của Từ Phục Quan.
Kình khí tứ tung, hai bóng người lướt qua nhau. Trong phút chốc chân khí tuôn trào, kiếm quang sắc bén xới tung nền đất, chân khí cường đại đυ.c thủng một cái lỗ sâu.
Hai người văng ra. Từ lúc Từ Phục Quan, Trịnh Anh đánh nhau thì người xung quanh đã thụt lùi xa ra, đứng gần nhỡ bị kình khí quét trúng thì toi.
– Hí hí!!!
Cuộc chiến làm ngựa đám người La Sát Môn cưỡi kinh sợ hí vang.
Trong Phi Linh Môn, Hoàng Bác Nhiên đầu trọc đứng trong đám đông nhìn ba mươi đệ tử La Sát Môn, thực lực đám đệ tử La Sát Môn lại mạnh hơn Phi Linh Môn một chút, tuy một số đệ tử Phi Linh Môn đang bế quan tu luyện nhưng tính ra còn có ba trăm đệ tử rảnh rỗi. Mười mấy đệ tử đủ hội đồng một người, huống chi trong Phi Linh Môn hiện có vài người tu vi Vũ Sư.
Hoàng Bác Nhiên hét to một tiếng:
– Các sư huynh đệ, chưởng môn đã nói nếu ai dám đến chọc vào Phi Linh Môn thì chúng ta đánh. Một người không đủ chúng ta có hai, hai người không đủ thì cả đám xông lên, làm thịt nó!
Nói sao cũng phải vớt vát chút đỉnh, tuy thực lực của Hoàng Bác Nhiên mới là Vũ Sĩ nhưng gã xung phong làm gương.
Trương Minh Đào hét to:
– Đúng vậy! Chưởng môn đã nói thế, chúng ta lên đi, làm thịt nó!
– Xông lên!!!
Đám đệ tử Phi Linh Môn rầm rập nhào lên, cái gọi là người đông thế mạnh, lúc này đệ tử Phi Linh Môn liều mạng rút vũ khí ra.
Mấy trăm người cùng công kích ba mươi đệ tử La Sát Môn, từng đợt chân khí tràn ngập. Tuy thực lực cá nhân yếu ớt nhưng giờ tập hợp lại thì thanh thế rất lớn.
Ba mươi đệ tử La Sát Môn chỉ có vài người đẳng cấp Vũ Sư, so với mấy Vũ Sư của Phi Linh Môn không chênh lệch bao nhiêu, số còn lại là Vũ Sĩ. Lần này đến Phi Linh Môn, Từ Phục Quan không định liều mạng nên không kéo theo nhiều đệ tử.
Thấy đám người Phi Linh Môn hùng hổ vọt tới, ba mươi đệ tử La Sát Môn trợn tròn mắt. Trước kia đệ tử Phi Linh Môn làm gì dám làm vậy? Đệ tử Phi Linh Môn sẽ mặc cho La Sát Môn ăn hϊếp, tuyệt đối không dám phản kháng, không ngờ bây giờ đám nhất gan đó đã đổi tính rồi.
Ba mươi đệ tử La Sát Môn phản ứng lại, rống to:
– Mau tấn công!
Bóng người nhảy xuống lưng ngựa, siết chặt vũ khí công kích đám người Phi Linh Môn xung phong.
Bùm bùm bùm!
Thoáng chốc mọi người hỗn chiến. Phi Linh Môn người đông thế mạnh, đám đệ tử La Sát Môn bị bao vây vào giữa, không sử dụng vũ kỹ được. Một người là bị mười mấy người vây chặt. Đệ tử La Sát Môn hoảng lọan, thực lực tổng thể thì bọn họ cao hơn đệ tử Phi Linh Môn một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút.
Trong tình huống này đệ tử La Sát Môn ngây người, luống cuống tay chân, giây lát sau đã rơi vào thế yếu.
Từ Phục Quan thấy vậy chửi thầm:
– Chết tiệt!
Từ Phục Quan không ngờ đến tình huống này, trong lòng gã biết không thể kéo dài hơn nữa, phải nhanh chóng đánh bại Trịnh Anh, khi đó gã có thể dụ ra cường giả trong Phi Linh Môn. Tìm hiểu rõ ràng thực lực của cường giả bí ẩn là Từ Phục Quan chạy về dẫn chưởng môn đến diệt Phi Linh Môn.
Từ Phục Quan hét to một tiếng:
– Trịnh Anh, ngươi lui xuống cho ta!
Từ Phục Quan vận chuyển chân khí đến cực độ, ánh sáng lam thuộc tính thủy lượn lờ quanh thân. Hơi nước bao bọc người Từ Phục Quan ngưng tụ thành cột nước như mũi tên rời dây cung bắn hướng Trịnh Anh.
Biết đối phương chuẩn bị dốc hết sức công kích, lòng Trịnh Anh lo lắng không thôi, hai tay siết chặt trường kiếm đỏ nhạt, vận chuyển chân khí, chân giẫm mặt đất bay vọt lên cao né tránh cột nước trong đường tơ kẽ tóc. Trường kiếm đâm thẳng vào trái tim Từ Phục Quan.
Từ Phục Quan hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Thấy Trịnh Anh công kích, Từ Phục Quan nhếch môi khinh thường, kết ấn. Trong tay Từ Phục Quan hình thành một cái bao tay kỳ dị lóe ánh sáng màu lam, đằng trước có mũi nhọn sắc bén. Hai tay Từ Phục Quan luồn vào bao tay kỳ dị, bàn tay to co lại, trảo ấn như vuốt ưng. Phía trước tràn ngập ánh sáng màu lam, năm ngón khép lại nhanh như tia chớp chộp trường kiếm trong tay Trịnh Anh.
Giờ đây Lục Lâm Thiên không sợ gì La Sát Môn, tuy thực lực của La Sát Môn mạnh hơn Phi Linh Môn nhưng cùng lắm là môn phái hạng ba. Có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tọa trấn Phi Linh Môn, không có gì đáng lo. Nếu La Sát Môn dám tới cửa kiếm chuyện sẽ cho La Sát Môn làm hòn đá lót chân đầu tiên để Phi Linh Môn phục hưng.
Lục Lâm Thiên lấy một ngọc giản ra khỏi trữ vật giới chỉ:
– Phong Chi Dực.
Đây là quyển Vũ kỹ phi hành phong hệ nằm trong đống Vũ kỹ Phi Linh Môn để lại, trình độ hoàng cấp sơ giai, cũng là thứ Lục Lâm Thiên cần nhất. Vũ kỹ phi hành phong hệ, sau khi Lục Lâm Thiên tu luyện có thể bay lượn, rất tiện cho việc chạy trốn.
Trong Vũ kỹ phong hệ Phi Linh Môn để lại chỉ được khoảng hai mươi mấy bộ, những thứ khác toàn là tinh cấp, thần cấp, mỗi mình Phong Chi Dực là hoàng cấp sơ giai. Vũ kỹ phong hệ vốn đã hiếm, Vũ kỹ phi hành phong hệ càng ít hơn. Ngẫm lại xem, một cường giả không phải Vũ Suất nhưng có thể lơ lửng không trung như cường giả Vũ Suất là chuyện tuyệt vời biết bao, trong chiến đấu sẽ chiếm nhiều ích lợi hơn.
Một giọt máu nhỏ vào ngọc giản, ánh sáng bừng lên. Ánh sáng từ ngọc giản bắn vào trán Lục Lâm Thiên hóa thành lượng tin tức khổng lồ trong não.
Trong khoảnh khắc ngọc giản vụt tắt ánh sáng, Lục Lâm Thiên đã biết cách tu luyện Phong Chi Dực. Chân khí chảy qua một số kinh mạch phức tạp, phối hợp thuộc tính phong trong người, dẫn thuộc tính phong trong thiên địa ngưng kết thành đôi cánh trên lưng.
Vũ kỹ phi hành phong hệ dù đến đẳng cấp Vũ Suất, trong tu vi cùng bậc thì Vũ kỹ phi hành tăng phúc tăng tốc độ nhanh hơn cho người có Vũ kỹ phi hành phong hệ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Còn có Mộc Lao Gia Tỏa.
Lục Lâm Thiên lấy ra ngọc giản màu lục, thuộc tính mộc dày đặc. Đây là Vũ kỹ mộc hệ Lục Lâm Thiên rất muốn tu luyện, Mộc Lao Gia Tỏa.
Mộc Lao Gia Tỏa là Vũ kỹ mộc hệ mà Phi Linh Môn để lại. Vũ kỹ mộc hệ so với Vũ kỹ phong hệ về mặt nào đó càng thưa thớt hơn. Vũ kỹ mộc hệ xảo quyệt quỷ dị, cực kỳ khó đối phó. Trong Vũ Giả các hệ, Vũ Giả thuộc tính phong và mộc là ít nhất.
Mộc Lao Gia Tỏa là Vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, đương nhiên trong Phi Linh Môn còn nhiều Vũ kỹ mộc hệ khác, thần cấp, tinh cấp đầy đủ. Cao nhất có một quyển Vũ kỹ mộc hệ hoàng cấp cao giai.
Lục Lâm Thiên suy tư thật lâu mới quyết định chọn Mộc Lao Gia Tỏa hoàng cấp sơ giai. Một vì đẳng cấp quá thấp không lọt vào mắt Lục Lâm Thiên, đẳng cấp quá cao thì hắn tự hiểu mình không thể phát huy thực lực mạnh nhất, chưa biết có tu luyện thành công hay không nữa.
Như Lục Lâm Thiên miễn cưỡng tu luyện Đao Hồn kỹ huyền cấp sơ giai, hiện tại mới chỉ luyện đến đệ nhất trọng Đao Hồn Trảm. Đệ nhị trọng Đao Hồn quang Nhẫn, đệ tam trọng Đao Hồn Không Nguyên Diệt thì chưa thể sử dụng.
Vũ kỹ thủy hệ Nộ Hải Cuồng Khiếu tuy chỉ là hoàng cấp sơ giai, theo lý thuyết không thể so sánh với Đao Hồn kỹ linh kỹ huyền cấp sơ giai. Nhưng Lục Lâm Thiên biết hiện tại hắn vận dụng Nộ Hải Cuồng Khiếu mạnh không thua gì Đao Hồn kỹ, thực lực của hắn bây giờ không thể khởi động hết năng lực Đao Hồn kỹ.
Chờ khi Lục Lâm Thiên đủ thực lực vận dụng Đao Hồn kỹ thì năng lực sẽ mạnh hơn Vũ kỹ thủy hệ Nộ Hải Cuồng Khiếu nhiều.
Lục Lâm Thiên nhỏ một giọt máu vào ngọc giản, tinh thần chui vào trong ngọc giản. Năng lượng thuộc tính mộc khuếch tán, ánh sáng lam dày đặc bừng lên chui vào trán Lục Lâm Thiên, tin tức khổng lồ nhập vào não.
***
Năm ngày sau, một bóng người ra từ sau núi Phi Linh Môn. Người này khoảng mười bảy, tám tuổi, mày kiếm mắt sáng. Thiếu niên lõa nửa người trên, vóc dáng mảnh khảnh nhưng cơ bắp săn chắc tràn ngập lực lượng. Làn da đồng hơi vàng như bôi sáp, lóe ánh sáng, nhìn kỹ thì thấy là mồ hôi trên người thiếu niên phản quang.
Thiếu niên quát:
– Phong Chi Dực!
Thiếu niên kết thủ ấn phức tạp, mơ hồ thấy chân khí đang chạy dọc kinh mạch, thuộc tính phong tụ tập xung quanh.
Lưng thiếu niên tuôn ra chân khí khổng lồ hình thành hai cánh vô hình như cánh loài chim.
Vù vù vù!
Đôi cánh khí vỗ mạnh, thiếu niên chậm rãi bay lên cao ba thước.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ầm!
Đôi cánh vặn vẹo không thành hình rồi tan biến, thiếu niên té cái bịch xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Bên cạnh có con rắn nhỏ vàng nhạt co duỗi lưỡi:
– Xèo xèo!
Mắt nhỏ xoe tròn rồi khép lại, nghe tiếng vật nặng va đập mặt đất mới hí mắt ra, dường như nó không nhẫn tâm nhìn.
Lục Tâm Đồng chạy tới bên cạnh thiếu niên:
– Ca ca có đau không? Hay ca ca nghỉ ngơi một chút đi?
Thiếu niên chính là Lục Lâm Thiên, mấy ngày nay hắn tu luyện Phong Chi Dực đều không thành công, bị té mặt mũi bầm dập.
Lục Lâm Thiên phun nước miếng, cắn răng nói:
– Chết tiệt, ta không tin!
Lục Lâm Thiên nói với Lục Tâm Đồng:
– Tâm Đồng tránh ra xa chút, coi chừng bị ca ca rớt trúng người.
Lục Tâm Đồng bất đắc dĩ chạy tới cạnh Tiểu Long. Thiên Sí Tuyết Sư cũng rất bất đắc dĩ nhìn Lục Lâm Thiên.
Ầm!
– Chết tiệt, té nữa? Tiếp tục...!
Rầm!
– Tiếp tục!
Cứ như thế đến màn đêm buông xuống, Lục Lâm Thiên mình đầy vết thương trở về chỗ ở, sửa soạn lại đàng hoàng. Lục Lâm Thiên dắt Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rời khỏi Phi Linh Môn ngay trong đêm.
Phi Linh Môn nằm mở biên giới sơn mạch Vụ Đô, với tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư chỉ ba canh giờ là tới nơi. Lục Lâm Thiên đột phá Vũ Sư đã mấy ngày, hắn định thôn phệ chân khí rồi bắt đầu đột phá.
Tuy Lục Lâm Thiên có nhiều đan dược nhưng thôn phệ chân khí nhanh hơn sử dụng đan dược, hơn nữa thôn phệ chân khí chỉ cần tốn sức chứ không tốn tiền. Dù sao đang trong Cổ vực, Lục Lâm Thiên dứt khoát chọn cách thôn phệVũ Giả. Hành động trong sơn mạch Vụ Đô là tốt nhất, sẽ không gây chú ý tới ai cả.
Biên giới sơn mạch Vụ Đô lúc này đã gần đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống rừng cây, nhánh cây bay loạn như có vô số móng vuốt quỷ xé không gian. Tiếng gió rít, thú gầm tăng phần kỳ dị trong sơn mạch.
Trước đống lửa cháy, sáu người đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Ba Vũ Sĩ, ba Vũ Đồ, chắc là đoàn đội nhỏ từ Cổ vực vào sơn mạch Vụ Đô.
Sáu người đang nhắm mắt tĩnh tọa thì tiếng rống điếc tai cao vυ"t chợt vang lên:
– Grao!
Sáu người mở mắt ra ngay. Một luồng sáng vàng lao nhanh tới. Một người tu vi Vũ Sư nhất trọng cảm giác cổ lạnh lẽo, đau nhói, năng lượng khổng lồ gián tiếp chọc vào linh hồn, sau đó gã mất ý thức.
Trong năm người có kẻ la lên:
– Có yêu thú tập kích, chạy nhanh đi!
Người đó quay đầu bỏ chạy.
Vù vù vù!
Ba chỉ ấn nóng cháy rạch phá màn đêm, một luồng sáng xẹt qua, lực lượng cuồng bạo tàn phá. Ba tu vi Vũ Đồ thủng ba lỗ máu, té cái bịch xuống đất.
Một người áo xanh đáp xuống trước mặt hai Vũ Sư còn lại.
Hai người này một là Vũ Sư nhất trọng, một là Vũ Sư nhị trọng.
Vũ Sư nhị trọng thấy bóng người đột ngột xuất hiện, kinh sợ hỏi:
– Ngươi là ai?
Người áo xanh nói:
– Có cho ngươi biết cũng vô dụng.
Chân khí bộc phát, chưởng ấn vàng đất nhanh như tia chớp vỗ ra.
Chương 227 Lại lần nữa đột phá (1)
Người áo xanh vừa ra tay Vũ Sư nhị trọng lập tức phán đoán ra tu vi của đối phương:
– Mới chỉ là Vũ Sư nhất trọng, ngươi mới tự tìm chết!
Vũ Sư nhị trọng hừ mạnh, giơ chưởng ấn nghênh đón.
Cùng lúc đó, Vũ Sư nhất trọng định vây công người áo xanh chợt biến sắc mặt. Một con rắn nhỏ vàng nhạt chặn trước mặt Vũ Sư nhất trọng, sau lưng gã là con yêu thú màu trắng khổng lồ đáng sợ nhìn gã chằm chằm.
Bùm!
Hai chưởng ấn đυ.ng mạnh, lực lượng cuồng bạo thổi quét, kình khí làm cát bụi mịt mù.
Cộp cộp cộp!
Lực lượng khổng lồ trút xuống, Vũ Sư nhị trọng lảo đảo lùi lại mấy bước, khó tin nhìn người áo xanh. Đối phương chỉ có Vũ Sư nhất trọng nhưng thực lực áp chế gã gắt gao.
Vũ Sư nhị trọng hừ lạnh một tiếng:
– Chết đi!
Vũ Sư nhị trọng ổn định thân hình đánh ra thủ ấn, hai bàn tay nhanh chóng xòe ra rồi siết chặt. Chân khí thuộc tính thổ khuếch tán bao lấy nắm tay, Vũ Sư nhị trọng giẫm mạnh xuống đất. Vũ Sư nhị trọng nhanh như tia sáng xông hướng người áo xanh.
Lục Lâm Thiên hờ hững nhìn đối phương, hắn biết thực lực của mình tuy mới là Vũ Sư nhất trọng nhưng không thua gì đối phương là Vũ Sư nhị trọng, đây là ích lợi việc có kinh mạch dày rộng, đan điền khí hải to. Hiện tại tu vi Vũ Sư nhất trọng của Lục Lâm Thiên chỉ sử dụng chân khí dư sức bảo vệ mình khi đánh nhau với Vũ Sư tam trọng.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười kỳ dị, chậm rãi duỗi tay ra, xòe bàn tay.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Cắn nuốt!
Lực lượng kỳ dị tuôn ra từ lòng bàn tay Lục Lâm Thiên. Lực lượng đó rất kỳ dị, sau khi tuôn ra từ bàn tay Lục Lâm Thiên không cuồng bạo thổi quét mà xoay tròn như cái lỗ khí lưu trong lòng bàn tay hắn, đập mạnh vào chưởng ấn của Vũ Sư nhị trọng.
Xoẹt!
Vang tiếng nổ trầm đυ.c, cơ mặt Vũ Sư nhị trọng cứng ngắc, gã đứng yên tại chỗ như cọc gỗ, bị lực lượng vô hình trói buộc không thể nhúc nhích.
Lúc này chỉ có Vũ Sư nhị trọng biết chuyện gì xảy ra. Trong lòng bàn tay Vũ Sư nhị trọng phát ra lực công kích cường đại bị đối phương gián tiếp ăn mất. Trên chưởng ấn của đối thủ có lực lượng cực mạnh mà Vũ Sư nhị trọng không thể đối kháng đang dọc theo lòng bàn tay của gã cắn nuốt chân khí toàn thân.
Chân khí trong đan điền khí hải không nghe theo Vũ Sư nhị trọng điều khiển điên cuồng tuôn vào chưởng ấn của đối phương, chân khí khổng lồ sắp trướng nứt kinh mạch của gã.
Vũ Sư nhị trọng hoảng hốt, thoáng chốc kinh khủng hét lên:
– Dừng tay, dừng tay! Ngươi là ai? Đừng nuốt chân khí của ta!
Thân hình Vũ Sư nhị trọng như mất nước chậm rãi thu nhỏ, cơ thể đau đớn làm gã hét ầm lên.
Lục Lâm Thiên mặc kệ Vũ Sư nhị trọng, hắn vận chuyển chân khí nhanh chóng cắn nuốt năng lượng chân khí khổng lồ trên người đối phương. Sau khi vào đẳng cấp Vũ Sư, Lục Lâm Thiên có thể trực tiếp nuốt chân khí từ đối thủ công kích. Chỉ cần thực lực của đối phương không mạnh đến trình độ Lục Lâm Thiên không chịu nổi thì hắn có thể cắn nuốt, đây mới là điểm khủng bố nhất của Âm Dương Linh Vũ quyết.
Bùm!
Trong không khí vang tiếng nổ điếc tai, Vũ Sư nhất trọng bị Thiên Sí Tuyết Sư đυ.ng mạnh đập vào thân cây to, máu phun ra.
Vù vù vù!
Thân hình nhỏ bé của Tiểu Long hóa thành luồng sáng biến to ra, ở giữa hư không dài tám mươi thước. Cơ thể to lớn tuôn ra khí thể chứa mùi tanh của máu, Tiểu Long há mồm nuốt trọn Vũ Sư nhất trọng.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, Vũ Sư nhị trọng trước mặt hắn thân hình đã héo rút một nửa, cơ thể già nua uể oái té dưới đất.
Lục Lâm Thiên móc ra một cái túi không gian trên người Vũ Sư nhị trọng, giao xác chết cho Thiên Sí Tuyết Sư ăn.
Trong sáu người Lục Lâm Thiên chỉ lục được hai túi không gian, miễn cưỡng có thu hoạch.
Lục Lâm Thiên cười vừa lòng nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư:
– Chúng ta đi.
Một người hai thú rời khỏi sơn mạch Vụ Đô.
Lục Lâm Thiên ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bắt đầu luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt vào người. Lúc Lục Lâm Thiên ở đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng nuốt tu vi Vũ Sư nhất trọng suýt nổ banh xác. Lúc này Lục Lâm Thiên là Vũ Sư nhất trọng, nuốt năng lượng chân khí Vũ Sư nhị trọng vừa tầm chịu đựng. Nếu luyện hóa hết số chân khí này Lục Lâm Thiên ước chừng sẽ đến Vũ Sư nhị trọng.
Rạng sáng, một người hai thú trở lại Phi Linh Môn. Lục Lâm Thiên vào sơn động bế quan luyện hóa chân khí đã cắn nuốt.
Trong thời gian này Phi Linh Môn rất náo nhiệt, các đệ tử bận rộn tu luyện chân khí hoặc tu luyện Vũ kỹ. Diễn Vũ trường thường vang tiếng đánh nhau, mọi người nhiệt tình chưa từng có. Trong không khí hừng hực đó đệ tử thiên phú tốt một chút tiến bộ kinh người.
Trong Phi Linh Môn, tính luôn đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng nhưng không có ai thiên phú cực tốt. Đệ tử thiên phú tốt sớm bị đại môn đại phái lũng đoạn, trong tiểu môn tiểu phái không thể nào tuyển nhận đệ tử có thiên phú cực tốt, ngẫu nhiên gặp cá lọt lưới thì may.
Ba ngày sau, trong sơn động Lục Lâm Thiên bế quan phát ra ánh sáng vàng đất chói lòa. Ánh sáng bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Trong cơ thể Lục Lâm Thiên, Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa chân khí mới cắn nuốt thành từng đợt năng lượng tinh thuần tiến vào đan điền khí hải.
Trong khoảnh khắc kinh mạch trướng căng, chân khí tràn ngập, ánh sáng trong sơn động càng chói lòa. Kinh mạch Lục Lâm Thiên khuếch trương vô cùng đau nhức.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Áp súc, đột phá!
Chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên thoáng chốc tăng vọt.
Bùm!
Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, ánh sáng quanh thân Lục Lâm Thiên xen lẫn năng lượng thiên địa thẩm thấu vào lỗ chân lông.
Cơ thể Lục Lâm Thiên lại được rèn tạo, mỗi lần đột phá là nội tạng, gân cốt cơ bắp của Lục Lâm Thiên được nhiều ích lợi.
Mấy canh giờ sau Lục Lâm Thiên chậm rãi ngừng tu luyện, thở hắt ra hơi đọng trong đan điền khí hải. Mắt Lục Lâm Thiên lấp lánh tia sáng sau đó giấu đi.
Lục Lâm Thiên đã là tu vi Vũ Sư nhị trọng, tốc độ tu luyện thật khủng bố.
Lục Lâm Thiên cảm nhận cơ thể tràn đầy chân khí, hắn nhếch môi cười. Lần này gián tiếp đột phá một tầng, trong thời gian sắp tới Lục Lâm Thiên không thể đột phá chân khí nữa, thân mình cần được điều dưỡng thích ứng. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy e rằng không mấy người bắt kịp Lục Lâm Thiên.
– Tu luyện Phong Chi Dực tiếp!
Lục Lâm Thiên rời khỏi mật thất, nghe đám người Trương Minh Đào báo cáo. Mấy trưởng lão bế quan tu luyện tập thể, để lại mình Trịnh Anh canh giữ Phi Linh Môn. Các đệ tử khác đa số bế quan, quyết tâm vào hàng đệ tử thân truyền sau nửa năm.
Biết tình huống đại khái của Phi Linh Môn xong Lục Lâm Thiên ra sau núi tu luyện Phong Chi Dực.
Lần lượt luyện tập, té mặt mũi bầm dập, Lục Lâm Thiên dần tiến bộ hơn.
Cách Phi Linh Môn không xa, đi đường mấy canh giờ sẽ đến một môn phái hơi nổi tiếng ở vùng giáp ranh sơn mạch Vụ Đô, đó là La Sát Môn.
Trong La Sát Môn có nhiều cường giả Vũ Phách, đệ tử cũng có khá nhiều, khoảng năm trăm người. Trong phạm vi trăm dặm đều là địa bàn của La Sát Môn, bao gồm khu vực biên giới sơn mạch Vụ Đô.
Chương 228 Lại lần nữa đột phá (2)
Thông thường các cường giả, dù là Vũ Phách cũng không dám trêu chọc La Sát Môn. Người trong La Sát Môn thường kiêu ngạo ngang ngược, trừ phi không muốn sống ở khu vực này nữa, nếu không chọc vào người La Sát Môn sẽ rất rắc rối.
Trong một đại điện trang trí khá đẹp có hơn mười người đang ngồi. Bọn họ ăn mặc khác nhau nhưng toát ra khí thế thì ngang ngửa nhau, tu vi Vũ Phách.
Bên trên đại điện có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi ngồi, trường sam bó sát người, vai rộng tay thô, toàn thân tràn ngập lực lượng, khí thế cực mạnh.
Người này nổi tiếng trong khu biên giới sơn mạch Vụ Đô, môn chủ của La Sát Môn, Đặng Phong Lương, tu vi Vũ Phách bát trọng, ở vùng bên này là cường giả tuyệt đối.
Trong đại điện, một nam nhân mặc trường sam màu đen lên tiếng:
– Chưởng môn, Phi Linh Môn có biến động. Biểu huynh của ta bị gϊếŧ, Hắc Kiếm Môn đã quy hàng Phi Linh Môn.
Đặng Phong Lương kinh ngạc hỏi:
– Sao Phi Linh Môn có loại thực lực này?
Theo Đặng Phong Lương biết thì Phi Linh Môn yếu xìu.
Nam nhân mặc trường sam màu đen trả lời:
– Ta đã phái người điều tra. Nghe nói có một cường giả đến Phi Linh Môn, không ai biết thân phận của cường giả này, chỉ biết rất mạnh.
Đặng Phong Lương nói:
– Hèn gì Phi Linh Môn dám đυ.ng vào La Sát Môn chúng ta, hóa ra có cường giả. Lập tức điều tra xem người kia có lai lịch gì, nhớ điều tra mật thất Phi Linh Môn đã mở ra chưa, đây là vật chúng ta phải chiếm được. Nếu không phải không thể cưỡng ép mở mật thất thì ta đã sớm tiêu diệt Phi Linh Môn.
Ba ngày sau, Lục Lâm Thiên bay lên cao trong sau núi Phi Linh Môn, năng lượng thuộc tính phong dâng trào tràn ngập trong không khí. Sau lưng Lục Lâm Thiên ngưng kết đôi cánh năng lượng, cánh vỗ đập khí lưu dạt ra. Lục Lâm Thiên bay lượn như chim ưng.
Đôi cánh năng lượng ngưng kết không còn méo mó mà là màu trắng trong suốt hoàn chỉnh, các luồng năng lượng chân khí ngưng kết, đồ án trên cánh tựa như lông chim.
Đôi cánh giang rộng cỡ hai thước, cánh vỗ, Lục Lâm Thiên bay lượn xẹt đường cong giữa hư không.
Lục Lâm Thiên rất hưng phấn nói:
– Rốt cuộc thành công!
Lục Lâm Thiên điều khiển đôi cánh năng lượng nương nhờ thuộc tính phong bay lượn trên bầu trời.
Bùm!
Có lẽ vì quá phấn khởi nên Lục Lâm Thiên vô tình tới gần rừng cây, chưa kịp lấy lại tinh thần đã đυ.ng trúng cây to, nổ đom đóm mắt trượt xuống.
Lục Lâm Thiên buồn bực bò dậy, đây chính là vui quá hóa buồn. Lục Lâm Thiên cười tự giễu, sự hưng phấn không giảm bớt. Có Phong Chi Dực là Lục Lâm Thiên có thêm Vũ khí chạy trốn.
Lục Lâm Thiên nhìn đằng trước, tay kết thủ ấn, năng lượng thuộc tính mộc hội tụ.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Mộc Lao Gia Tỏa!
Thủ ấn đánh ra, hư không trước mắt chấn động, sắc xanh rực rỡ lan tràn thoáng chốc biến thành năm cọc gỗ to cỡ miệng chén xoay nhanh vây quanh không gian chính giữa. Dòng không khí bị đè ép rít gào, khí thế cường đại áp lực giáng tiếp bao phủ không gian này.
Lục Lâm Thiên quát:
– Phá!
Thủ ấn siết chặt, chân khí tuôn ra xuyên qua không gian, năm cột gỗ xoay tròn đυ.ng mạnh vào nhau.
Bùm bùm bùm!
Năng lượng khuếch tán, giữa không trung nổ đì đùng chấn động không gian nổi lên gợn sóng. Năng lượng màu xanh như pháo hoa tán loạn.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Xem như miễn cưỡng nhập môn rồi đi.
Mộc Lao Gia Tỏa Vũ kỹ mộc hệ đã có thành tựu nhỏ, từ giờ trở đi Lục Lâm Thiên đã có đủ Vũ kỹ ngũ hệ cộng thêm Vũ kỹ phòng ngự Khải Giáp Thanh Linh, hiện tại hắn chỉ còn thiếu Vũ kỹ thân pháp.
Về vũ kỹ thân pháp thì Nam thúc đã dặn trước. Phù quang lược Ảnh của Vân Dương tông không tệ, khi nào Lục Lâm Thiên đến Vân Dương tông chắc chắn sẽ học thử.
Lục Lâm Thiên lựa thật lâu mới chọn Mộc Lao Gia Tỏa vũ kỹ mộc hệ. Trong ngọc giản cho Lục Lâm Thiên biết đặc tính lớn nhất của Mộc Lao Gia Tỏa vũ kỹ mộc hệ là hoàn toàn phong tỏa không gian trong phạm vi nhất định. Diện tích bị phong tỏa lớn nhỏ quyết định bởi thực lực của người thi triển.
Phong tỏa không gian trong phạm vi nhất định, Lục Lâm Thiên có chút mong chờ vào Mộc Lao Gia Tỏa, vũ kỹ này hoàn toàn thích hợp với hắn. Nếu Lục Lâm Thiên sử dụng Mộc Lao Gia Tỏa giam cầm đối thủ trước rồi mới công kích thì đối thủ rất khó né tránh, còn có thể phối hợp với đòn công kích.
Đây là điểm mạnh của Vũ Giả đa hệ, gần đây Lục Lâm Thiên mới biết tầm quan trọng của vũ kỹ các hệ. Bình thường Vũ Giả song hệ phối hợp hai thuộc tính lại thực lực mạnh gấp đôi, Lục Lâm Thiên là Vũ Giả ngũ hệ đầy đủ nếu đánh hết sức thì thực lực chấn phục tăng mạnh hơn.
Hiện giờ Lục Lâm Thiên cần rèn luyện phối hợp vũ kỹ cá hệ lại, khi nào phối hợp quen tay rồi thực lực sẽ tăng mạnh.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Tu luyện tiếp.
Lục Lâm Thiên lại bắt đầu tu luyện Mộc Lao Gia Tỏa, cố gắng tu luyện đến mức độ vừa lòng, uy lực sẽ tăng mạnh hơn.
Lục Lâm Thiên biết rõ thực lực càng mạnh thì sau này gặp nguy hiểm cơ hội giữ mạng nhiều thêm một phần.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong tu luyện. Ba ngày lại qua đi, trong thời gian này Lục Lâm Thiên trừ tu luyện ra còn chơi với Lục Tâm Đồng, ngẫu nhiên giảng dạy tâm đắc tu luyện cho đệ tử trong Phi Linh Môn nghe.
Ba ngày sau Lục Lâm Thiên lại vào mật thất sơn động lấy Linh Ngọc sàng ra, khoanh chân ngồi, cầm Linh hồn thần dịch. Lục Lâm Thiên định dùng một phần Linh hồn thần dịch đột phá linh lực.
Lại lần nữa uống vào một phần mười Linh hồn thần dịch, Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên Linh Ngọc sàng bắt đầu tu luyện. Linh hồn thần dịch chui xuống bụng hóa thành khí nóng mãnh liệt khuếch tán, Linh Ngọc sàng lóe ánh sáng nhạt thẩm thấu vào người Lục Lâm Thiên.
Đây đã là lần thứ tư Lục Lâm Thiên dùng Linh hồn thần dịch, hắn đã hoàn toàn thích ứng, đối kháng lại năng lượng cuồng bạo này. Tuy lực lượng Linh hồn thần dịch rất bạo lực nhưng tu vi của Lục Lâm Thiên mạnh hơn trước nhiều, năng lượng cuồng bạo không ảnh hưởng thân thể quá lớn như trước.
Năng lượng hùng hồn xuyên qua kinh mạch lao vào đầu Lục Lâm Thiên, nơi có không gian khí hải chứa linh lực. Lục Lâm Thiên quen thuộc luyện hóa Linh hồn thần dịch.
Lục Lâm Thiên chậm rãi luyện hóa năng lượng cuồng bạo trong không gian linh lực. Không gian khí hải linh lực có luồng khí vô hình tràn ra từ Linh hồn thần dịch chạy ra ngoài không gian khí hải, đến sâu trong não thấm thuần linh hồn thực chất hóa gần thành hình của Lục Lâm Thiên.
Nếu có ai nhìn thấu không gian linh hồn của Lục Lâm Thiên sẽ giật nảy mình. Linh hồn lực của Linh Sư nhất trọng đã ngưng tụ thành thực chất hóa, dù là Vũ Sư bát trọng, cửu trọng cũng không thể làm được bước này.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên toàn nhờ vào công dụng đặc biệt của Linh hồn thần dịch, Linh Ngọc sàng mới làm được, Âm Dương Linh Vũ quyết cũng góp công rất lớn.
Thời gian trôi qua trong khi Lục Lâm Thiên tu luyện. Trong không gian khí hải trong não Lục Lâm Thiên, linh lực đang chậm rãi tăng mạnh.
***
Mấy ngày sau, trong đại điện của La Sát Môn, nam nhân mặc trường sam màu đen nói với Đặng Phong Lương ngồi trên cao:
– Chưởng môn, đã điều tra ra. Gần đây mỗi đệ tử Phi Linh Môn được nhiều đan dược và vũ kỹ, Phi Linh Môn hiện tại không giống ngày xưa nữa.
Chương 229 Có kẻ thù tấn công
Đặng Phong Lương hỏi:
– Từ trưởng lão, đã điều tra ra tư liệu về cường giả bí ẩn kia chưa?
Điều Đặng Phong Lương quan tâm nhất là về cường giả bí ẩn trong Phi Linh Môn, không rõ ràng lai lịch của đối phương thì gã không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Người được gọi là Từ trưởng lão nói:
– Thế thì không. Ta bỏ ra nhiều công sức mới biết cường giả bí ẩn là sư phụ của nữ nhi Lục Thanh, thực lực rất mạnh, nay không biết tung tích. Cường giả bí ẩn chỉ lộ mặt một lần.
Người này là Từ Phục Quan, biểu đệ của Hoàng Hải Ba. Trong khu vực quanh sơn mạch Vụ Đô này Từ Phục Quan là cường giả khá nổi tiếng, tu vi Vũ Phách nhị trọng, kiêm chức trưởng lão La Sát Môn.
Một lão nhân mặc áo vàng bộ dáng trưởng lão đứng bên trái lên tiếng:
– Chưởng môn, gần đây mỗi đệ tử Phi Linh Môn được nhiều đan dược và vũ kỹ, sợ là mật thất trong tin đồn đã bị mở ra rồi. Chúng ta nhịn lâu như vậy không đυ.ng Phi Linh Môn chỉ vì mật thất kia, bây giờ có nên xuống tay với Phi Linh Môn không?
Đặng Phong Lương bình tĩnh nói:
– Triệu trưởng lão đừng nóng vội. Hiện tại Phi Linh Môn có cường giả, chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng.
– Nếu là cường giả bình thường, chúng ta có sức đối phó thì La Sát Môn sẽ nuốt trọn Phi Linh Môn dù mật thất mở ra thì sao? Cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay chúng ta.
– Nếu chúng ta không đánh lại được cường giả đó thì đành giao cho Quỷ Vũ tông, chúng ta cũng được chia chút ít.
Lão nhân bộ dạng trưởng lão khác khẽ thở dài:
– Nhưng chúng ta nhịn lâu như vậy cuối cùng để Quỷ Vũ tông ăn thì tiếc quá.
Đặng Phong Lương nói với Từ Phục Quan:
– Từ trưởng lão đích thân đi điều tra xem cường giả bí ẩn kia rốt cuộc là ai? Đẳng cấp thực lực đến trình độ cỡ nào? Khi đó chúng ta lại quyết định.
Từ Phục Quan lo lắng hỏi:
– Chưởng môn, ta đi thì không ổn lắm, ta sợ sẽ bứt dây động rừng.
Sắc mặt Đặng Phong Lương sa sầm, chậm rãi nói:
– Hoàng Hải Ba là biểu huynh của trưởng lão, Hoàng Hải Ba đã chết, trưởng lão đi xem cũng là bình thường, người Phi Linh Môn cũng sẽ không nghi ngờ. Cố gắng tìm cách điều tra rõ ràng về cường giả kia.
Từ Phục Quan đáp:
– Ta hiểu rồi thưa chưởng môn, sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn người đi một chuyến.
***
Sau núi Phi Linh Môn, ban đêm ngày thứ bốn, khí thế của Lục Lâm Thiên tăng nhanh, đã kéo dài mấy canh giờ. Một lát sau, không gian khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, năng lượng khổng lồ áp súc khuếch tán ra ngoài.
Ánh sáng quanh thân Lục Lâm Thiên chói lòa hơn, khí thế tăng vùn vụt, không gian khí hải trong đầu hắn tăng lớn gấp mấy lần.
Lực lượng to lớn xông vào não Lục Lâm Thiên, Chu Tước quyết nhanh chóng tăng mạnh. Linh hồn lực gần như thực chất hóa lúc này càng bngưng tụ hơn.
Ánh sáng trắng vô hình rực rỡ quanh thân Lục Lâm Thiên cùng với năng lượng trong thiên địa nhập vào thân thể hắn.
Thời gian chậm rãi trôi, khí thế trên người Lục Lâm Thiên dần bình ổn lại.
Khi trời sáng hẳn, Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Hộc hộc.
Lúc này hơi thở linh lực quanh thân Lục Lâm Thiên đã là Linh Sư nhị trọng.
Lục Lâm Thiên cảm giác không gian khí hải trong óc tràn đầy linh lực, hắn rất mừng và cũng ngạc nhiên. Sau khi đến Linh Sư khi đột phá tiêu hao nhiều Linh hồn thần dịch khủng khϊếp.
Lúc Lục Lâm Thiên còn là Linh Sĩ bát trọng một phần Linh hồn thần dịch có thể đột phá hai tầng tu vi, đến Linh Sư, dùng một phần Linh hồn thần dịch chỉ từ Linh Sư nhất trọng đột phá đến nhị trọng. Năng lượng Linh hồn thần dịch trong đầu Lục Lâm Thiên không còn lại bao nhiêu, số linh lực tăng mạnh không nhiều.
Trong bình ngọc vốn chia mười phần Linh hồn thần dịch giờ Lục Lâm Thiên đã dùng hết bốn, còn lại sáu phần. Lục Lâm Thiên ước chừng bấy nhiêu đây không đủ để hắn đột phá đến Linh Sư lục trọng, lên tới Linh Sư ngũ trọng đã là may mắn.
Trời sáng trưng nhưng Lục Lâm Thiên không xuất quan.
– Tu luyện tiếp!
Trong đầu Lục Lâm Thiên còn lại một ít năng lượng Linh hồn thần dịch, luyện hóa hết không tốn bao lâu. Lục Lâm Thiên định luyện hóa xong năng lượng Linh hồn thần dịch mới ra ngoài.
Bất giác trời đã vào thu, trong sơn mạch Phi Linh sơn sáng sớm không khí mát mẻ trong lành. Giọt sương đọng trên lá cỏ bốc dưới màn sương buổi sáng trong suốt mờ ảo. Ngẫu nhiên có tiếng chim hót véo von loáng thoáng trong sương mù.
Quanh sơn mạch có nhiều cây cối, lá cây ố vàng. Lá cây khô vàng treo trên cành như mấy đóa hoa nhỏ bay trong không trung. Ngẫu nhiên gió cuốn lá rụng xoay tròn trên bầu trời rồi rơi xuống lại bị cuốn lấy.
Trên con đường mòn đi hướng Phi Linh Môn có ba mươi người cưỡi ngựa chạy tới. Lá khô đọng trên sườn núi bị đội ngựa giày xéo lên, lá cây xoay tròn bay lên. Đội ngựa chạy xa, lá cây bay lên nhìn như lộn xộn lại trải đều dưới đất, che đi đường mòn uốn lượn đến Phi Linh Môn.
Trong đội ngựa, một thanh niên áo đen nói:
– Từ trưởng lão, lần này chúng ta đi phải báo thù cho tam sư huynh. Tam sư huynh nằm trên giường đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn.
Người đến nằm trong La Sát Môn.
Đi đằng trước nhất đội ngựa, người cưỡi trên con ngựa đen to lớn là Từ Phục Quan:
– Mọi người nghe kỹ đây, chúng ta đến Phi Linh Môn là gây sự nhưng nhớ đừng quá đáng. Chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng thực lực của Phi Linh Môn, sau đó chưởng môn sẽ đích thân đến tiêu diệt Phi Linh Môn.
Lối vào Phi Linh Môn có hai đệ tử từ xa thấy mấy chục người lao nhanh tới thì biến sắc mặt quát to:
– Đứng lại! Các ngươi là ai?
Nếu là trước kia có lẽ hai đệ tử Phi Linh Môn không dám hó hé câu nào, hiện tại thì khác.
– Hừ! Chúng ta là La Sát Môn, kêu chưởng môn của các ngươi ra đây!
Người La Sát Môn phớt lờ hai đệ tử Phi Linh Môn, giơ roi giục ngựa xông thẳng vào Phi Linh Môn.
Mấy chục con ngựa chạy qua, hai đệ tử thời gian tu vi Vũ Đồ không dám ngăn cản, hoảng hốt chạy đi báo cho trưởng lão.
– Mau thông báo cho trưởng lão!
Một lát sau, quảng trường bên ngoài đại điện Phi Linh Môn có một đám người tụ tập lại. Các đệ tử Phi Linh Môn nghe tin kéo đến, vẻ mặt lo âu. Người đến là La Sát Môn, nhưng các đệ tử Phi Linh Môn siết chặt vũ khí, mắt nhìn kẻ xâm nhập đăm đăm, tuy sợ sệt nhưng không ai lùi bước.
Trong đám người, nhiều đệ tử hỏi ý kiến Trương Minh Đào:
– Đại sư huynh, chúng ta phải làm sao đây?
Trương Minh Đào trả lời:
– Người đến là trưởng lão của La Sát Môn, chúng ta không đánh lại, chờ trưởng lão đến rồi tính.
Từ Phục Quan nhìn chằm chằm đám người Phi Linh Môn, hét to:
– Người Phi Linh Môn, mau kêu chưởng môn của các ngươi ra đây, không thì ta sẽ không khách sáo!
Chợt vang tiếng mắng:
– Từ Phục Quan, ngươi tự tiện xông vào Phi Linh Môn ta là có ý gì?
Một bóng người lao ra, là Trịnh Anh trưởng lão Phi Linh Môn.
Trịnh Anh tuy hơi lớn tuổi nhưng khí chất trưởng thành quyến rũ, lúc này sắc mặt âm trầm, lạnh lùng kiêu kỳ.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Ha ha ha, thì ra là Trịnh trưởng lão, một nữ nhân tính tình nóng nảy vậy hèn gì không gả đi được. Hay theo ta đi, làm nữ nhân của ta tốt hơn ở lại Phi Linh Môn nhiều.
Chương 230 Trịnh Anh ra tay
Đám đệ tử La Sát Môn cười vang.
– Ha ha ha!
Ánh mắt các đệ tử La Sát Môn nhìn người Phi Linh Môn đầy rẻ rúng.
Trịnh Anh hừ lạnh một tiếng:
– Ta phi! Ngươi xứng sao? Từ Phục Quan, nếu không giải thích rõ ràng cho Phi Linh Môn ta thì ta sẽ không tha cho ngươi!
Từ Phục Quan biểu tình lạnh lùng nói:
– Buồn cười, ta đến đây là muốn Phi Linh Môn cho ta giải thích. Biểu huynh của ta bị các ngươi gϊếŧ trong Phi Linh Môn, chuyện này là sao? Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì ta và Phi Linh Môn các ngươi không yên!
Trịnh Anh nói:
– Hoàng Hải Ba phản bội Phi Linh Môn, mưu hại chưởng môn nên bị xử chết. Đây là chuyện của Phi Linh Môn chúng ta, liên quan gì La Sát Môn ngươi?
Đệ tử bình thường trong Phi Linh Môn không biết mối quan hệ của Hoàng Hải Ba và Từ Phục Quan, nhưng Trịnh Anh, Chu Ngọc Hậu thì biết.
Từ Phục Quan nói:
– Ta mặc kệ các ngươi có chuyện gì, hôm nay ngươi phải cho ta một giải thích nếu không La Sát Môn ta và Phi Linh Môn ngươi không yên!
Trịnh Anh lạnh lùng hỏi:
– Như thế nào? Ngươi muốn đánh nhau sao?
Nếu là trước kia Trịnh Anh còn ngại La Sát Môn, nhưng hiện tại trong Phi Linh Môn có một cường giả ở, không cần sợ La Sát Môn.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Nếu Trịnh trưởng lão đã muốn đánh thì ta theo tới cùng!
Trịnh Anh là Vũ Phách nhị trọng, Từ Phục Quan cũng vậy. Huống chi Từ Phục Quan có mang vũ khí bí mật, gã không sợ gì Trịnh Anh. Hôm nay mục đích Từ Phục Quan đến Phi Linh Môn là muốn gây hỗn loạn, thăm dò thực lực Phi Linh Môn.
Trịnh Anh lạnh lùng nhìn Từ Phục Quan, lòng chìm xuống. Chưởng môn và đại trưởng lão bế quan, các trưởng lão khác cũng bận bế quan chưa ra. Nếu không đánh lui Từ Phục Quan thì hôm nay Phi Linh Môn sẽ gặp rắc rối, các trưởng lão đang bế quan nếu bị quấy rầy lỡ ngay khúc đột phá sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Nhưng Trịnh Anh rất khó đánh thắng Từ Phục Quan. Tu vi của đối phương ngang ngửa Trịnh Anh, nhưng nhìn từ khí thế thì thực lực của Từ Phục Quan có lẽ mạnh hơn nàng chút ít.
Từ Phục Quan cười khẩy nói:
– Thế nào? Trịnh trưởng lão không dám sao? Vậy hãy kêu chưởng môn của Phi Linh Môn các người ra nói chuyện đi!
– Nực cười, ta sợ ngươi sao?
Một trường kiếm đỏ nhạt xuất hiện trong tay Trịnh Anh, chân khí thuộc tính lửa bộc phát từ thân thể nàng.
Từ Phục Quan cười to bảo:
– Ha ha ha! Ta chống mắt xem Phi Linh Môn có thực lực gì?
Từ Phục Quan nhảy xuống lưng ngựa, gã không sợ Trịnh Anh.
Trịnh Anh siết chặt trường kiếm đỏ nhạt, kiếm quang bắn ra ánh lửa nóng rực, thân hình như tàn ảnh xẹt qua Từ Phục Quan. Chân khí cường đại tràn ngập, nhiệt độ không khí tăng cao.
Từ Phục Quan hét to một tiếng:
– Đến tốt lắm!
Chân khí vận chuyển dưới chân gã nhảy vọt lên lao tới trước, chân khí thuộc tính thủy từ trên cao đổ ập xuống Trịnh Anh.
Trịnh Anh xoay người, chân khí quanh thân chợt lóe, trường kiếm vạch một đường. Kiếm quang bắn ra va chạm với công kích của Từ Phục Quan.
Kình khí tứ tung, hai bóng người lướt qua nhau. Trong phút chốc chân khí tuôn trào, kiếm quang sắc bén xới tung nền đất, chân khí cường đại đυ.c thủng một cái lỗ sâu.
Hai người văng ra. Từ lúc Từ Phục Quan, Trịnh Anh đánh nhau thì người xung quanh đã thụt lùi xa ra, đứng gần nhỡ bị kình khí quét trúng thì toi.
– Hí hí!!!
Cuộc chiến làm ngựa đám người La Sát Môn cưỡi kinh sợ hí vang.
Trong Phi Linh Môn, Hoàng Bác Nhiên đầu trọc đứng trong đám đông nhìn ba mươi đệ tử La Sát Môn, thực lực đám đệ tử La Sát Môn lại mạnh hơn Phi Linh Môn một chút, tuy một số đệ tử Phi Linh Môn đang bế quan tu luyện nhưng tính ra còn có ba trăm đệ tử rảnh rỗi. Mười mấy đệ tử đủ hội đồng một người, huống chi trong Phi Linh Môn hiện có vài người tu vi Vũ Sư.
Hoàng Bác Nhiên hét to một tiếng:
– Các sư huynh đệ, chưởng môn đã nói nếu ai dám đến chọc vào Phi Linh Môn thì chúng ta đánh. Một người không đủ chúng ta có hai, hai người không đủ thì cả đám xông lên, làm thịt nó!
Nói sao cũng phải vớt vát chút đỉnh, tuy thực lực của Hoàng Bác Nhiên mới là Vũ Sĩ nhưng gã xung phong làm gương.
Trương Minh Đào hét to:
– Đúng vậy! Chưởng môn đã nói thế, chúng ta lên đi, làm thịt nó!
– Xông lên!!!
Đám đệ tử Phi Linh Môn rầm rập nhào lên, cái gọi là người đông thế mạnh, lúc này đệ tử Phi Linh Môn liều mạng rút vũ khí ra.
Mấy trăm người cùng công kích ba mươi đệ tử La Sát Môn, từng đợt chân khí tràn ngập. Tuy thực lực cá nhân yếu ớt nhưng giờ tập hợp lại thì thanh thế rất lớn.
Ba mươi đệ tử La Sát Môn chỉ có vài người đẳng cấp Vũ Sư, so với mấy Vũ Sư của Phi Linh Môn không chênh lệch bao nhiêu, số còn lại là Vũ Sĩ. Lần này đến Phi Linh Môn, Từ Phục Quan không định liều mạng nên không kéo theo nhiều đệ tử.
Thấy đám người Phi Linh Môn hùng hổ vọt tới, ba mươi đệ tử La Sát Môn trợn tròn mắt. Trước kia đệ tử Phi Linh Môn làm gì dám làm vậy? Đệ tử Phi Linh Môn sẽ mặc cho La Sát Môn ăn hϊếp, tuyệt đối không dám phản kháng, không ngờ bây giờ đám nhất gan đó đã đổi tính rồi.
Ba mươi đệ tử La Sát Môn phản ứng lại, rống to:
– Mau tấn công!
Bóng người nhảy xuống lưng ngựa, siết chặt vũ khí công kích đám người Phi Linh Môn xung phong.
Bùm bùm bùm!
Thoáng chốc mọi người hỗn chiến. Phi Linh Môn người đông thế mạnh, đám đệ tử La Sát Môn bị bao vây vào giữa, không sử dụng vũ kỹ được. Một người là bị mười mấy người vây chặt. Đệ tử La Sát Môn hoảng lọan, thực lực tổng thể thì bọn họ cao hơn đệ tử Phi Linh Môn một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút.
Trong tình huống này đệ tử La Sát Môn ngây người, luống cuống tay chân, giây lát sau đã rơi vào thế yếu.
Từ Phục Quan thấy vậy chửi thầm:
– Chết tiệt!
Từ Phục Quan không ngờ đến tình huống này, trong lòng gã biết không thể kéo dài hơn nữa, phải nhanh chóng đánh bại Trịnh Anh, khi đó gã có thể dụ ra cường giả trong Phi Linh Môn. Tìm hiểu rõ ràng thực lực của cường giả bí ẩn là Từ Phục Quan chạy về dẫn chưởng môn đến diệt Phi Linh Môn.
Từ Phục Quan hét to một tiếng:
– Trịnh Anh, ngươi lui xuống cho ta!
Từ Phục Quan vận chuyển chân khí đến cực độ, ánh sáng lam thuộc tính thủy lượn lờ quanh thân. Hơi nước bao bọc người Từ Phục Quan ngưng tụ thành cột nước như mũi tên rời dây cung bắn hướng Trịnh Anh.
Biết đối phương chuẩn bị dốc hết sức công kích, lòng Trịnh Anh lo lắng không thôi, hai tay siết chặt trường kiếm đỏ nhạt, vận chuyển chân khí, chân giẫm mặt đất bay vọt lên cao né tránh cột nước trong đường tơ kẽ tóc. Trường kiếm đâm thẳng vào trái tim Từ Phục Quan.
Từ Phục Quan hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Thấy Trịnh Anh công kích, Từ Phục Quan nhếch môi khinh thường, kết ấn. Trong tay Từ Phục Quan hình thành một cái bao tay kỳ dị lóe ánh sáng màu lam, đằng trước có mũi nhọn sắc bén. Hai tay Từ Phục Quan luồn vào bao tay kỳ dị, bàn tay to co lại, trảo ấn như vuốt ưng. Phía trước tràn ngập ánh sáng màu lam, năm ngón khép lại nhanh như tia chớp chộp trường kiếm trong tay Trịnh Anh.
Bình luận facebook