-
Chương 51-55
Chương 51 Lục Vân đấu Lục Thiếu Hổ
- Lâm Thiên ca, ngươi thật là lợi hại ah, không ngờ lại là vũgiả tam hệ.
Lục Mị đến bên người Lục Lâm Thiên, vốn nàng vẫn đang nhìn Lục Thiếu Hổ, lúc này hai mắt đã nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
Toàn thân Lục Lâm Thiên run lên, cô gái nhỏ này đúng là khó lường, quả thực chính là máy phát điện.
- Vũgiả tam hệ, có thể chống lại yêu nữ trong Vân Dương Tông rồi, nhưng mà trên thực lực Lâm Thiên còn kém quá nhiều.
Lục Vô Song nhìn qua Lục Lâm Thiên, vũg iả tam hệ hoàn toàn vượt qua dự kiến của nàng.
- Mọi người yên lặng một chút, thực lực đến cấp độ Vũ Sĩ, hiện tại chuẩn bị đọ sức. Lục Thiếu Hổ, Chu Hải Minh, Lục Vân, Lục Lâm Thiên, bốn người các ngươi chuẩn bị, người khác lui ra.
Trưởng lão áo bào xám nhìn thấy đám đệ tử Lục gia vây lại thì quát lên.
Cả đám đệ tử Lục gia đưa mắt kinh ngạc nhìn qua Lục Lâm Thiên, không có người nào lại dám khinh thị, nghe trưởng lão áo xám nói thế thì tản ra, trong tràng chỉ còn lại Lục Vân, Chu Hải Minh, Lục Thiếu Hổ, Lục Lâm Thiên bốn người ở giữa sân, cũng chỉ có bốn người bọn họ là có thực lực VũSĩ.
Lục Lâm Thiên cảm giác thực lực của ba người, Lục Thiếu Hổ thổ hệ, mộc hệ song hệ VũSĩ tam trọng, Chu Hải Minh chính là thổ hệ VũSĩ thất trọng, Lục Vân chính là thủy hệ VũSĩ nhị trọng, tăng thêm chính mình, thực lực mạnh nhất không thể nghi ngờ là Chu Hải Minh, thực lực tương đối yếu nhược chính là Lục Vân.
- Bốn người các ngươi rút thăm đi, một người đấu một, hai người chiến thắng cuối cùng thay Lục gia đấu với các đại gia tộc trong trấn Thanh Vân, tranh giành danh ngạch tiến vào Vân Dương Tông, ai rút số 4 sẽ đấu với số 1, số 2 sẽ đấu với số 3, toàn bằng vận khí.
Trưởng lão áo xám nói xong lui ra, trong tay cầm cái hộp có bốn cây thăm.
Lục Thiếu Hổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Lục Lâm Thiên, không chút do dự thò tay rút một đầu thăm, lập tức Chu Hải Minh cùng Lục Vân hai người cũng cầm một đầu thăm.
Trong lòng Lục Lâm Thiên đã sớm có tính toán, Nam thúc bảo mình đi vào Vân Dương Tông, vậy mình phải là một trong hai người thắng trận, nhưng nếu gặp gỡ Chu Hải Minh, như vậy hơi phiền phức, Chu Hải Minh chính là thổ hệ VũSĩ thất trọng, mình mới là VũSĩ tam trọng, kém bốn cấp độ là khoảng cách khá lớn, tuyệt đối khó đối phó.
Chính mình nếu đυ.ng Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân bất cứ ai trong hai người đều không phải vấn đề lớn, Lục Lâm Thiên thò tay cầm cây thăm cuối cùng, chỉ thấy trên đó viết số 3.
- Hiện tại, số 1 sẽ đấu với số 4, người thắng lại có thể thay thế Lục gia tham gia đọ sức giành danh ngạch Vân Dương Tông, đồng thời đạt được hai ngàn kim tệ và một viên đan dược nhị phẩm, thua cũng có thể có được đan dược nhị phẩm, nhớ kỹ đọ sức không được hạ sát thủ, nếu không hủy bỏ tư cách, nhốt vào mật thất Lục gia diện bích.
Trưởng lão áo xám nhìn qua bốn người nói ra.
Lão giả áo xám nói xong, chỉ thấy Lục Vân cùng Lục Thiếu Hổ hai người đi lên bệ đá phía trước, mà còn lại Lục Lâm Thiên cùng Chu Hải Minh hai người mà thôi.
- Vận khí đúng là quá kém, không ngờ lại gặp Chu Hải Minh.
Thần sắc Lục Lâm Thiên hơi biến đổi, trong ba người, khó đối phó nhất chính là Chu Hải Minh.
- Hai người các ngươi có thể bắt đầu.
Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân hai người tiến lên, lão giả áo xám nói ra.
- Ta sẽ không khách khí.
Lục Thiếu Hổ nói một tiếng, chân khí quanh quẩn bên thân, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như bên ngoài cơ thể hình thành hào quang.
- Đến đây đi Thiếu Hổ thiếu gia.
Lục Vân nhàn nhạt nói ra, quanh người cũng có chân khí chấn động, trước người hình thành hào quang lam nhạt sáng bóng.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Lục Vân, Lục Vân chính là đệ tử chi thứ Lục gia, khi còn nhỏ hắn chỉ nhìn thấy một hai lần, thật không ngờ, con gái mười tám biển đổi thật nhiều.
Lúc này Lục Vân mặc bộ váy tơ đỏ thẫm, cổ áo mở hơi thấp, có thể nhìn thấy bộ ngực nhỏ như ẩn như hiện và đường cong mê người, dung mạo như hoa sen, lông mày như liễu, da thịt như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, là một tiểu mỹ nhân, bờ môi đỏ tươi nhếch lên, so với Lục Mị là phong cách khác biệt, nhưng Lục Vân lúc này cho thấy vài phần điềm đạm nho nhã, không có hấp dẫn người như Lục Mị.
- Vậy ngươi chú ý.
Thần sắc trong mắt Lục Thiếu Hổ thu liễm, chân khí ngoài cơ thể chấn động, hai người tranh đoạt danh ngạch, thắng có thể bắt được danh ngạch đi Vân Dương Tông, tự nhiên sẽ không khách khí.
Hai người tại Lục gia cũng có chút danh khí, đặc biệt là Lục Thiếu Hổ, danh khí càng lớn, lập tức không ít người hầu và đệ tử hô to cổ vũ.
Lục Lâm Thiên đánh giá hai người, Lục Thiếu Hổ chính là vũgiả song hệ, mộc thuộc tính hiếm thấy cùng thổ thuộc tính, hai thuộc tính này tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, cho nên như hổ thêm cánh, từ cấp độ thực lực, Lục Thiếu Hổ chính là vũgiả song hệ, nếu so với Lục Vân còn muốn mạnh hơn một ít, xem ra Lục Vân không may rồi.
Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang phân thần, Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân hai người đã giao thủ với nhau, hai người phất tay, Lục Vân đã hóa thành thân ảnh màu lam, dường như biết rõ mình liều mạng sẽ không chiếm được tiện nghi, chỉ có dựa vào tìm cơ hội chiến thắng.
Mà Lục Thiếu Hổ thì nhẹ nhõm hơn nhiều, biết thực lực mình mạnh cho nên lấy tĩnh chế động, hai người ngẫu nhiên giao thủ một lần, cũng không ai làm gì được hai, hai người đều lựa chọn pháp môn công kích chuẩn xác, làm cho một đám trưởng lão Lục gia và đám người Lục Đông gật đầu mỉm cười.
Ngược lại dưới đài không ít người thét to trợ uy, không ngừng hội tụ với nhau quanh quẩn diễn võ trường, làm cho hào khí diễn võ trường vô cùng náo nhiệt, ngay cả Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào vài phần, chính mình hôm nay cũng có ngày chính diện đối mặt đối thủ.
Lục Lâm Thiên nhìn vào hai người đang đấu, nhìn qua mỗi chiêu mỗi thức của hai người, Nam thúc ngay từ đầu đã từng nói qua, trong đối chiến phải nhớ kỹ đừng nhìn đối thủ là kẻ yếu thì khinh thị, chỉ cần ra tay thì sẽ có nhược điểm, trên thế giới này không có vũ kỹ hoàn mỹ không sơ hở, dưới tình huống thực lực không hơn kém nhiều, tìm được nhược điểm của đối thủ là thắng hơn phân nửa.
- Lục Vân không ổn ah!
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, tuy Lục Vân mượn tốc độ linh mẫn tìm cơ hội, thế nhưng mà cũng tiêu hao không ít chân khí, mà Lục Thiếu Hổ vẫn không di động chút nào cả, ngẫu nhiên giao thủ một hai chiêu cũng là dựa vào đặc thù của vũ giả thổ hệ, mang tất cả lực công kích rót vào mặt đất, phương pháp này nhìn không cao minh, nhưng lại rất hữu hiệu.
- Lục Thiếu Hổ còn có chút tâm cơ.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng nói thầm.
Mà lúc này Lục Vân cũng cảm nhận đươc điểm này, dường như càng di động thì mình càng bất lợi, sắc mặt đã biến đổi, dù sao nàng còn trẻ nên không nhịn được, quát một tiếng, cũng không biết thi triển vũ kỹ gì, chỉ thấy thủ ấn trong tay biến hóa, chân khí quanh người cuồng bạo quét mạnh ra.
Chương 52 Lục Thiếu Du đấu Chu Hải Minh
Trên người Lục Vân tỏa ra ánh sáng quanh quẩn, chân khí lập tức hóa thành sóng nước ngập trời, ầm ầm bao phủ Lục Thiếu Hổ.
- Đại địa thổ thuẫn.
Lục Thiếu Hổ hét lớn một tiếng, thủ ấn trong tay biến hóa, chân khí quanh người hình thành thổ thuẫn kỳ dị, sóng nước chung quanh không cách nào vượt qua, sóng nước cao một phần thì thổ thuẫn cao một phần.
- Mộc chi đằng.
Trong thổ thuẫn lập tức xuất hiện hơn mười đầu thanh đằng bằng ngón tay cái, tốc độ cực nhanh, lập tức xuyên qua sóng nước tấn công Lục Vân.
Sắc mặt Lục Vân đại biến, thân thể mềm mại lập tức lùi nhanh lại, thủ ấn biến hóa, mấy đạo thủy tiễn bắn thẳng ra.
Thủy tiễn bắn ra đυ.ng vào thanh đằng, thanh đằng lập tức uể oải vài phần, nhưng mà mấy thanh đằng khác bao vây người Lục Vân, cuốn lấy Lục Vân cực kỳ chặt chẽ, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.
- Lục Vân tỷ, đắc tội.
Lục Thiếu Hổ nói nhỏ, trong thần sắc mang theo ngạo nghễ, tất cả biến mất, hất trường bào hoa lệ đi xuống.
- Vũ giả song hệ, hai chủng vũ kỹ hoàn toàn bất đồng phối hợp với nhau, uy lực đại tăng, làm cho đối thủ cũng khó lòng phòng bị.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, Lục Thiếu Hổ này đúng là có chút bổn sự, Lục Thiếu Hổ có thổ hệ vũ kỹ, lại có mộc hệ vũ kỹ, đáng tiếc chính mình chỉ có thổ hệ vũ kỹ Khai Sơn Chưởng, thân là vũ giả toàn hệ lại không có vũ kỹ nào khác, chuyện này làm cho Lục Lâm Thiên cảm thấy nội tâm phiền muộn.
Chính mình cũng từng hỏi qua Nam thúc muốn vũ kỹ thuộc tính khác, Nam thúc bảo hắn tự tìm, còn nói lúc này còn không phải thời điểm tìm hiểu nhiều vũ kỹ khác, tạp mà không tinh, tất cả đều là nói nhảm, không dùng được gì.
- Lục Thiếu Hổ chiến thắng, Lục Vân bị thua.
Trưởng lão áo xám lớn tiếng tuyên bố, kết quả này với hắn mà nói không có gì ngoài ý muốn.
Lúc này Lục Thiếu Hổ chiến thắng khiến người ủng hộ Lục Thiếu Hổ hét to như sóng to gió lớn, không ít nha hoàn tỏa ra ánh mắt mê trai.
Trên khán đài, Triệu Tuệ thần sắc vốn âm trầm lại mỉm cười.
Trưởng lão áo xám Lục gai trên vũ đài tuyên bố Lục Thiếu Hổ thắng lợi, tâm tình hoàn toàn bất đồng nhìn qua hai người rời đi, ánh mắt mọi người nhìn qua Lục Lâm Thiên và Chu Hải Minh.
- Chu Hải Minh, Lục Lâm Thiên, hai người các ngươi lên đây đi.
Trưởng lão áo xám nói ra.
Chu Hải Minh khẽ cười một tiếng, thả người nhảy lên bệ đá, gọn gàng, lập tức làm cho không ít thiếu nữ hoan hô.
Lục Lâm Thiên không nhanh không chậm đi lên, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi lên bệ đá, tỷ thí không phải diễn tạp kỹ, không phải nhảy đẹp thì thắng.
- Lâm Thiên đứa nhỏ này, đầy trầm ổn, tính cách tôi luyện không tệ ah, về sau đi được rất xa.
Nhìn thấy thần thái của Lục Lâm Thiên, Lục Đông nói nhỏ.
Lục Nam cùng Chu Lập Hưng ngồi bên cạnh đang cao hứng, nghe được Lục Đông nói thế thì sắc mặt không tự nhiên.
Lục Lâm Thiên đi lên bệ đá, Lục Lâm Thiên đang suy nghĩ, đối phương mạnh hơn mình không ít, chính mình trừ thắng do đánh bất ngờ ra, cơ hội khác quả thực quá xa vời, về phần vũ kỹ, mình cũng không có gì ngoài Khai Sơn Chưởng.
- Lục Lâm Thiên, hừ, vũ giả tam hệ thì thế nào, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả chọc ta là thế nào.
Chu Hải Minh nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, thần thái trong mắt không phân rõ là đố kỵ hay ghen ghét, hoặc là đối với Lục Lâm Thiên mà nói hắn có cả hai loại tâm tình này, hoàn toàn chính là hâm mộ ghen ghét, đang muốn tìm cơ hội giáo huấn Lục Lâm Thiên một trận.
Lục Lâm Thiên căn bản cũng không có nhìn Chu Hải Minh, chính mình không có hứng thú cãi cọ như đàn bà chanh chua, nhưng trong lòng không dám có chút chủ quan nào cả, chính mình lần đầu tiên đối mặt kẻ địch, mà đối thủ còn là kẻ mạnh hơn mình không ít, mình đã lâm vào hoàn cảnh xấu, không cẩn thận là không được.
- Các ngươi có thể ra tay, nhớ kỹ, không được hạ sát thủ, nếu không hủy bỏ tư cách.
Trưởng lão Lục gia nhìn tràng diện chung quanh, cuối cùng cất cao giọng nói.
Khi trưởng lão nói xong, cả vũ trường huyên náo yên tĩnh lại, lập tức không ít ánh mắt nhìn lên người Lục Lâm Thiên, nhưng trong những ánh mắt kia hiếu kỳ chiếm hơn phân nửa.
Lục Vô Song, La Lan thị, Lục Tiểu Bạch thì khẩn trương, đám người Lục Đông trên khán đài cũng quan sát kỹ trận này.
- Công tử, ngươi ngàn vạn phải thắng a, đây chính là vấn đề mặt mũi.
Lục Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, cắn răng, trong nội tâm nói.
- Lục Lâm Thiên, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Sắc mặt Chu Hải Minh trầm xuống, chân khí quanh quẩn bên người, thủ ấn mang theo hào quang màu vàng đất đánh thẳng vào l*иg ngực Lục Lâm Thiên, ra tay vừa nhanh vừa hung ác, hoàn toàn không có chút khách khí nào cả.
Cảm thụ được chân khí hùng hồn trên người Chu Hải Minh, thần sắc Lục Lâm Thiên trầm xuống, thả người nhảy lên, được Nam thúc huấn luyện nên tốc độ phản ứng của hắn không kém.
- Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ biết chạy hay sao?
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên thả người tránh đi, Chu Hải Minh lạnh nhạt nói một tiếng, hắn nói xong một khí tức cường hoành bộc phát trên người của hắn, cuối cùng hóa thành một đám hào quang màu vàng nhạt, thân hình bao phủ trong đó, tốc độ nhanh hơn không ít, một chưởng đuổi theo Lục Lâm Thiên không bỏ.
Nội tâm Lục Lâm Thiên vô cùng yên tĩnh, chân khí trong cơ thể tuôn ra, thân hình nhanh nhẹn, không có ngạnh kháng với đối thủ, thực lực của chính mình trực tiếp ngạnh kháng cũng không chiếm được tiện nghi gì, trên vũ kỹ chỉ có Khai Sơn Chưởng mà thôi, tuyệt đối là chịu thiệt.
Phanh!
Một chưởng của Chu Hải Minh đánh vào sau lưng Lục Lâm Thiên, lực lượng cường hãn bổ bệ đá xuất hiện hố sâu, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay tứ phía.
Tốc độ hai người cực nhanh, người vây xem chung quanh chỉ thấy hai đạo thân ảnh xuyên qua xuyên lợi trên bệ đá, lực lượng cường hãn xé rách không khí, mang theo âm thanh xé gió bén nhọn.
La Lan thị ở bên ngoài nội tâm vô cùng khẩn trương, hai mắt không nháy cái nào nhìn chằm chằm vào bệ đá, sợ Lục Lâm Thiên xảy ra ngoài ý muốn.
- Tiểu tử, có bản lĩnh đứng lại.
Chu Hải Minh giận dữ nói.
- Đến đây, ta chờ ngươi, ngươi nhanh lên.
Lục Lâm Thiên cố ý cười lạnh, đứng ở phía trước nói ra, Lục Lâm Thiên hiện tại đã cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Nam thúc, tốc độ phản ứng của mình hiện giờ còn mạnh hơn Chu Hải Minh rất nhiều, từ điểm này hắn đã chiếm ưu thế.
- Hừ, ta cho ngươi đẹp mắt.
Chu Hải Minh hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng tới trước.
- Ngươi quá chậm!
Lục Lâm Thiên cười khẽ, cố ý chọc giận Chu Hải Minh, thân ảnh lập tức lướt qua, không có ngạnh kháng.
Tiếng vang bén nhọn xé rách không khí, lập tức rơi vào vị trí Lục Lâm Thiên vừa mới đúng, chưởng ấn không tiếp xúc đến mặt đất, khí kình lăng lệ đã làm bệ đá nứt ra, Lục Lâm Thiên ở phía xa nhìn thấy mà kinh ngạc, lực lượng này tuyệt đối không thể khinh thường.
- Tiểu tử thật linh hoạt, ổn trọng không mất cơ linh, tốt lắm.
Lục Đông khen.
- Chỉ biết chạy, chẳng lẽ cũng xem là được sao, thật sự là ném mặt mũi Lục gia.
Lục Nam tức giận nói ra.
Chương 53 Thắng
- Nhị tỷ, lời này không thể nói như vậy, thực lực Hải Minh không tệ, nhưng lại hơi hung ác, đối với người trong gia tộc lại ra tay không lưu tình, nếu phụ thân biết được, trong lòng cũng mất hứng.
Lục Tây nhàn nhạt nói ra, ai cũng nhìn ra, lúc này Chu Hải Minh ra tay với Lục Lâm Thiên hoàn toàn không chút khách khí.
- Trong cuộc đọ sức này, nếu hoàn toàn nhường mà nói thì cần gì đọ sức.
Sắc mặt Lục Nam run rẩy một ít, lập tức không dám nói thêm cái gì.
Trên bệ đá bóng người qua lại, chân khí giao thoa, từng đạo chân khí màu vàng ngẫu nhiên ngưng tụ trong lòng bàn tay Chu Hải Minh, cuối cùng trực tiếp đánh vào mặt đất, trên bệ đá bị đánh ra không ít hố sâu và khe hở.
Lục Vô Song nhíu mày, cũng nhìn ra thực lực Lục Lâm Thiên kém hơn Chu Hải Minh không ít, cách xa nhau tứ trọng, thực lực này cách biệt không nhỏ.
- Đừng chạy.
Theo thời gian trôi qua, Chu Hải Minh càng đánh càng xao động, hắn vẫn không đuổi kịp Lục Lâm Thiên, cũng chỉ có bất đắc dĩ hét lên.
- Có bản lĩnh thì đuổi theo đi, tốc độ của ngươi chậm như rùa đen vậy.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại cười nói.
- Ha ha.
Lập tức ở chung quanh có không ít người vây xem cười rộ lên.
- Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chu Hải Minh làm sao mà nhịn được, lập tức giận dữ, thủ ấn trong tay biến ảo, chân khí quanh người tuôn ra.
- Rốt cục phải dùng toàn lực sao?
Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống không dấu vết, hắn vẫn đang chọc giận Chu Hải Minh, chính mình chỉ có tìm cơ hội mới có thể chiến thắng, hơn nữa còn phải một kích tất trúng mới được..
- Xuyên Sơn Chưởng!
Chu Hải Minh quát một tiếng, từng đạo chưởng ấn và chân khí màu vàng hội tụ lại, ngay tại lúc đó sắc mặt của hắn tái đi vài phần, cuối cùng hơn mười đạo chưởng ấn phong tỏa cả phiến không gian này, cổ tay run lên, hơn mười đạo chưởng ẩn lướt qua, khí tức cường hãn vạch phá không khí, mang theo cát bụi đá vụn bay theo gió.
- Vũ kỹ Tinh cấp!
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, Chu Hải Minh thi triển Xuyên Sơn Chưởng không ngờ đạt tới vũ kỹ Tinh cấp.
Hơn mười đạo chưởng ấn phong tỏa không gian, tiếng xé gió vang vọng, thần sắc Chu Hải Minh cười lạnh, hơn mười đạo chưởng ấn đánh thẳng vào Lục Lâm Thiên.
- Đến đây đi.
Giờ này phút này, trong mắt Lục Lâm Thiên mang theo ý cười, thân hình không lùi mà tiến tới, chân khí vẫn bị áp chế trong cơ thể lúc này lao ra ngoài như hồng thủy.
Lập tức trên người có áo giáp màu vàng nhạt như lân phiến hiện ra, thân hình của hắn xuất hiện tàn ảnh, tốc độ tăng vọt như thiểm điện tiến tới trước.
Chu Hải Minh hiện tại đầy kinh ngạc, nhìn thấy biến hóa quanh người Lục Lâm Thiên thì kinh ngạc không hiểu.
Mà thân ảnh Lục Lâm Thiên cùng với vẻ mặt kinh ngạc của Chu Hải Minh giao thoa nhau, giao thoa trong chốc lát, thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên không ngừng kết xuấn một chưởng ấn màu vàng ngưng tụ thành hình, chưởng ấn đánh thẳng vào bụng Chu Hải Minh.
Mắt thường có thể thấy được một chưởng của Lục Lâm Thiên đã đánh tan chưởng ấn của Chu Hải Minh, hào quang màu vàng trên người hắn xuất hiện khe nứt, sau đó lập tức đánh vào bụng hắn.
Mà vào lúc này, trên người Lục Lâm Thiên trúng thương, bả vai và l*иg ngực ăn hai chưởng của Chu Hải Minh, thân thể lui ra sau mười bước, vai trái và l*иg ngực đã bắt đầu chết lặng, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, đau nhức truyền ra khắp toàn thân.
- Phốc phốc...
Lục Lâm Thiên không cách nào nhịn được nữa, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng ngòn ngọt, trong nội tâm không dễ chịu chút nào.
- Vũ giả tam hệ, thực lực kém tứ trọng, cuối cùng vẫn thua.
Một ít người đã bắt đầu thầm than đáng tiếc, đều tiếc hận thay cho Lục Lâm Thiên, còn có chút xem náo nhiệt trong đó.
Phanh!
Trong cùng một thời gian, thân ảnh Chu Hải Minh đột nhiên bị đánh bay, hắn bay ra sau vài chục thước, thân thể nện và đá, máu tươi phun ra vung vãi trên đất.
- Ah...
Hét thảm một tiếng, Chu Hải Minh lại phun ra một ngụm máu tươi, không thể đứng lên được.
- Vậy mà thắng, Lục Lâm Thiên thắng.
Mọi người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới xem rõ ràng, Lục Lâm Thiên bị thương nhưng mà thương thế của Chu Hải Minh càng nghiêm trọng hơn, trận này rõ ràng chính là Lục Lâm Thiên thắng.
- Hải Minh!
Lục Nam cùng Chu Lập Hưng lúc này rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, từ trên khán đài lao xuống, đến bên người Chu Hải Minh.
- Tiểu tử, ngươi ra tay đúng là hung ác mà.
Lục Nam nâng Chu Hải Minh dậy, trên mặt tràn ngập oán hận nghiêm trọng, nhưng lại quên Chu Hải Minh chưa từng nương tay với Lục Lâm Thiên.
- Cũng học các ngươi thôi.
Đối với nhị cô, trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ, không cần phải khách khí.
- Nhị cô, vẫn là do Chu Hải Minh ra tay không lưu tình, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?
Lục Vô Song nhanh chóng đến bên cạnh Lục Lâm Thiên.
- Trận này, Lục Lâm Thiên thắng.
Trưởng lão áo xám nhìn thấy Lục Lâm Thiên thắng, trong lúc nhất thời kinh ngạc, sau đó phục hồi tinh thần lại, lập tức lớn tiếng nói, đấu tranh trong Lục gia hoàn toàn không quan hệ lớn gì tới hắn cả, trong Lục gia xuất hiện vũ giả tam hệ xuất sắc, tăng thêm hắn vốn xem trọng Lục Lâm Thiên, lúc này trong nội tâm tự nhiên đặc biệt cao hứng.
- Thì ra Lâm Thiên thiếu gia mới là lợi hại nhất, ta vẫn không có phát hiện đấy.
- Kỳ thật Lâm Thiên thiếu gia mới là anh tuấn nhất, ngươi xem ánh mắt kia, thực mê người.
Một đám nha hoàn cùng tiểu cô nương chi thứ Lục gia không ngừng hoan hô lên, lập tức không ít người hầu cũng hét to.
Lục Vân vừa rồi thua trong tay Lục Thiếu Hổ cũng đưa mắt dò xét Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên ca, ngươi thật sự là lợi hại ah, vừa rồi là vũ kỹ gì thế, mạnh thật.
Lục Mị cũng không mất thời cơ tới bên cạnh Lục Lâm Thiên.
- Lão nhị, mang Hải Minh đi xuống chữa thương đi.
Lục Đông lúc này cũng đến bệ đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, Vũ Sĩ tam trọng một chiêu đánh bại Vũ Sĩ thất trọng, đây tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng, còn nữa, Lục Lâm Thiên vừa thi triển vũ kỹ áo giáp và vũ kỹ chưởng pháp cũng không phải của Lục gia, đặc biệt là vũ kỹ phòng ngự, hắn không nhìn rõ cấp độ.
- Hừ.
Lục Nam, Chu Lập Hưng tức giận mang theo Chu Hải Minh rời khỏi bệ đá.
- Vô Song, ngươi mang Lâm Thiên xuống nghỉ ngơi một chút, đây là một viên Quy Chân Đan, cho Lâm Thiên ăn vào chữa thương đi.
Lục Đông giao cho Lục Vô Song một viên đan dược.
- Lâm Thiên, chúng ta đi thôi!
Lục Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên nói ra, lập tức vịn Lục Lâm Thiên đi xuống.
Kỳ thật thương thế của Lục Lâm Thiên cũng không nặng, cũng không tới mức cần người vịn, nhưng mà Lục Vô Song đở hắn thì hắn cũng không cự tuyệt.
- Lâm Thiên ca, ngươi không sao chứ? Tổn thương có nặng hay không?
Lục Mị nhanh chóng qua bên khác nâng cánh tay Lục Lâm Thiên, hai nữ một trái một phải nâng Lục Lâm Thiên đi, hai hương thơm xông vào mũi, mùi thơm thiếu nữ còn quanh quẩn bên người Lục Lâm Thiên.
Chương 54 Hài tử không may
Cộng thêm thân thể hai nữ vặn vẹo bên thân, cả hai thanh nhã và xinh đẹp, một vũ mị hấp dẫn, còn một là vưu vật, Lục Lâm Thiên mặc kệ kiếp trước hay kiếp này đều là nam nhân bình thường, đang tuổi dương cương, đã bị cảnh này làm phản ứng, đây chẳng khác gì hấp dẫn song phi a!
- Công tử, tốt rồi, thương thế của ngươi có nặng hay không?
Lục Lâm Thiên đi xuống bệ đá, Lục Tiểu Bạch đã xông lên.
- Không sao!
Lục Lâm Thiên nói xong, nếu như nói mình tổn thương nhẹ, hai nữ không nâng mình nữa thì sao bây giờ? Trong lòng vẫn còn muốn chiếm chút tiện nghi đấy.
- Để ta xem!
Lục Tiểu Bạch lập tức bối rối, nhìn Lục Vô Song nói:
- Vô Song tiểu thư, ta sẽ cõng công tử trở về.
- Được rồi, ngươi cẩn thận một chút!
Lục Vô Song và Lục Mị hai nữ giao Lục Lâm Thiên cho Lục Tiểu Bạch.
- Công tử, ta cõng ngươi trở về.
Lục Tiểu Bạch xung phong nhận việc nói ra.
- Được rồi, ta có thể tự mình đi!
Lục Lâm Thiên trừng Lục Tiểu Bạch, chuyện tốt bị tên xui xẻo này phá hư, hắn định đạp cho thằng này vài cước.
- Lâm Thiên, con sao rồi, bị thương nặng không?
La Lan thị vô cùng lo lắng tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhìn Lục Lâm Thiên bị thương mà tâm thương yêu không dứt.
- Mẫu thân, con không sao, người yên tâm được rồi.
Lục Lâm Thiên nói ra, chút thương thế này căn bản không ngại.
Lập tức mọi người quay về đình viện tại hậu viện, Lục Mị lần đầu tiên đi vào đình viện này, nhìn thấy hậu viện còn có chút không quen, nàng cũng chưa từng tới hậu viện.
- Lâm Thiên, Quy Chân Đan này đệ ăn vào chữa thương đi, đây chính là hai ngàn kim tệ và Đề Khí Đan, là đệ thắng được, cầm đi!
Lục Vô Song giao cho Lục Lâm Thiên hai viên đan dược một xanh một trắng, đan dược màu trắng chính là Lục Đông giao cho Lục Vô Song.
Còn ngọc tạp màu vàng, Lục Lâm Thiên không xa lạ gì, đây chính là ngọc tinh tệ thông dụng trên Linh Vũ đại lục, bên trong có bao nhiêu kim tệ cứ đặt vào bên trong, không cần mang theo nhiều kim tệ trên người.
Hai ngàn kim tệ, Lục Lâm Thiên cũng không khách khí, hắn bây giờ đang thiếu kim tệ ah, bản thân mình đang thiếu nợ đấy, hai ngàn kim tệ này vẫn chưa tới một phần tư, nhưng mà cũng không ít.
- Quy Chân Đan, đan dược chữa thương nhị phẩm, giá trị ba trăm kim tệ một viên.
Lục Lâm Thiên nhìn qua Quy Chân Đan mà đại bá Lục Đông giao cho, xem như không tệ, còn có Đề Khí Đan nữa, cũng là đan dược nhị phẩm, Đề Khí Đan có công hiệu phục hồi chân khí, nhưng mà so với Tăng Nguyên Đan còn kém hơn một chút, mà Tăng Nguyên Đan còn có công hiệu tăng chân khí, Đề Khí Đan thì không có công dụng này.
Có thương thế trên người, Lục Lâm Thiên trở lại đình viện thì đi vào trong gian phòng chữa thương, khoanh chân ngồi trên giường, trong tay móc một viên Quy Chân Đan ra, há miệng ăn vào.
Đan dược vào miệng thì hóa thành năng lượng rót vào tứ chi bách hài, Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết bắt đầu điều tức.
Sau một lát, quanh người hắn sáng ngời, lộ ra khí chất huyền ảo khó dò, trong người Lục Lâm Thiên thương thế đang từ từ khôi phục, vốn dựa vào Âm Dương Linh Vũ Quyết, Lục Lâm Thiên cảm thấy khôi phục thương thế là vấn đề không quá lớn, nhưng mà tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết vô cùng chậm, nhưng mà hiệu quả khôi phục thương thế chân khí thì nhanh kinh người.
Cộng thêm phục dụng Quy Chân Đan, Lục Lâm Thiên cảm giác thương thế của mình không quá nặng, càng khôi phục nhanh hơn, trên người thoải mái nói không nên lời.
Màn đêm hàng lâm, bên ngoài thạch thất trong mật thất Lục gia, Lục Đông cung kính đứng bên ngoài.
- Hiện tại kết quả thế nào, có thế hệ thiên phú không tồi không?
Trong thạch thất có giọng nói già nua trầm thấp truyền ra.
- Lúc này Lục gia có không ít thế hệ thiên phú tốt, nha đầu Lục Mị đã là thủy hệ Vũ Đồ bát trọng, Chu Hải Minh là thổ hệ Vũ Sĩ thất trọng, nha đầu Lục Vân càng khiến người ta ngoài ý muốn, đã là thủy hệ Vũ Sĩ nhị trọng, làm người ta ngoài ý muốn nhất là Thiếu Hổ, hắn là Vũ Sĩ tam trọng song hệ mộc, thổ thuộc tính, thiên phú đặc cấp!
Lục Đông nói ra.
- Vũ giả song hệ a, Lục gia ta lại xuất hiện vũ giả song hệ, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt.
Giọng già nua trong thạch thất trở nên kích động lên.
- Hài nhi biết rõ, nhưng mà còn có chuyện trọng yếu hơn xảy ra.
Lục Đông nói.
- Là đứa bé Lâm Thiên đúng không?
Giọng già nua nói.
- Đúng vậy, Lâm Thiên trong lần kiểm tra này chính là Vũ Sĩ tam trọng a.
Lục Đông nói.
Giọng già nua lại nói:
- Một người có thể tu luyện tới trình độ này, thiên phú cực tốt, tuổi chỉ mới mười sáu, vẫn chưa tới mười bảy tuổi.
- Phụ thân, vấn đề là Lâm Thiên đứa nhỏ này...
Lục Đông nói giữa chừng thì dừng lại, nói tiếp:
- Kiểm tra ra Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, thổ hệ, hỏa hệ, và phong hệ hiếm gặp, thiên phú đỉnh cấp, ngay cả Chu Hải Minh cũng bị hắn dùng một chiêu đánh trọng thương, trên người có vũ kỹ phòng ngự ta nhìn không thấu.
Trong thạch thất thoáng yên tĩnh, thật lâu không nói.
- Phụ thân...
Thần sắc Lục Đông nghi hoặc, nhỏ giọng nói.
- Lập tức cho Lâm Thiên nhận tổ quy tông, vũ giả tam hệ, Lục gia ta có vũ giả tam hệ, nhất định phải bảo hộ và chiếu cố thật tốt, không thể có bất cứ sơ xuất gì.
Trong thạch thất, giọng nói già nua kích động run rẩy nói ra.
- Nhưng mà tam đệ muội đã nói, lúc trước chúng ta đã đáp ứng nàng...
- Nàng cũng không phải đã đáp ứng Lục gia sao, có chút chuyện các ngươi không biết, ta lại biết, nếu nàng không đồng ý thì bảo nàng tới tìm ta, ta muốn xem nàng nói cái gì, trước kia vì Lục gia ta đã nhịn nàng rồi, mà bây giờ Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, vì Lục gia, ta lão già khọm này cũng sẽ đi ra.
Giọng già nua trong thạch thất nói.
- Nhưng mà, hài nhi sợ Lâm Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Đông nói.
- Bảo Lâm Thiên chuyển tới tiền viện.
Giọng già nua trong thạch thất nói ra.
- Lâm Thiên đứa bé này dường như không chào đón Lục gia, còn có ý rời khỏi Lục gia, chỉ sợ trong lòng không muốn nhận tổ quy tông!
Lục Đông đã tiếp xúc với Lục Lâm Thiên, tự nhiên biết tính cách của hắn.
- Đứa bé này, là Lục gia chúng ta thiếu nợ mẫu tử bọn họ, chỉ cần hắn nhận tổ quy tông, điều kiện có thể tiếp nhận thì cứ đáp ứng hắn, thật sự không được thì nói với La thị, với tính cách của nàng, có thể thuyết phục Lâm Thiên, nhưng mà như thế, Lục gia chúng ta lại thiếu nợ nàng thêm lần nữa...
Giọng già nua vang vọng.
- Phụ thân, hài nhi biết nên làm thế nào!
Lục Đông nói ra.
- Đúng rồi, ta suy đoán sau lưng Lâm Thiên hẳn là có cao nhân, Lâm Thiên không nói thì ngươi cũng đừng quản.
- Có cao nhân là không có khả năng, Lâm Thiên không có rời khỏi Lục gia mà?
Lục Đông kinh ngạc nói ra.
- Lâm Thiên có thể trở thành vũ giả, đây không phải người bình thường có thể làm được, ít nhất là ta làm không được, cao nhân đằng sau không đơn giản a, có lẽ đây là cơ duyên của Lâm Thiên, đối phương xem ra không có ác ý với Lục gia, chúng ta không cần quản.
Giọng già nua nói ra.
- Vâng!
Lục Đông nói nhỏ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Chương 55 Ám sát!
- Còn có Tàng Vũ Các của Lục gia, từ giờ trở đi, Lâm Thiên có thể tùy tiện vào đó, đứa nhỏ này không có chúng ta chỉ điểm lại có thể đi tu luyện tới bực này, cho nên tất cả chúng ta không nên can thiệp, nhưng trong khoảng thời gian này lại phải bảo vệ tốt an toàn cho hắn, thẳng đến khi tiến vào Vân Dương Tông, thực lực của hắn đoán chừng muốn đi vào Vân Dương Tông vấn đề không lớn, cho dù thực lực không đủ, vũ giả tam hệ cũng sẽ được Vân Dương Tông đặc cách thu vào, đến Vân Dương Tông, Lâm Thiên xem như an toàn.
Giọng già nua trong thạch thất nói ra.
- Phụ thân, hài nhi hiểu, hài nhi sẽ đi an bài ngày.
Lục Đông nói ra.
- Đúng rồi, lão tam có biết không?
Trong thạch thất, giọng già nua hỏi.
- Biết rõ, hài nhi vừa mới nói qua với lão tam, lão tam những năm này vẫn đang trong bế quan, cho tới bây giờ cũng không đi ra.
Lục Đông nói ra.
- Đứa nhỏ này, cũng thật sự khó xử hắn.
Giọng già nua trong thạch thất thở dài, lập tức yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang như ẩn như hiện, hào quang quanh người thu liễm lại, khí tức và thân thể đã khôi phục hoàn toàn, thương thế kia thế đã được Âm Dương Linh Vũ Quyết cùng Quy Chân Đan trị khỏi hoàn toàn.
- Quy Chân Đan này cũng quá tốt.
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, nếu như không có Quy Chân Đan, thương thế của mình cũng không khôi phục nhanh như thế.
Sau khi thu thập một phen, Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng đi tới phòng nhỏ, Lục Vô Song cùng Lục Tiểu Bạch, La Lan thị ba người đang trong tiểu sảnh.
- Lâm Thiên, thương thế của đệ thế nào rồi?
Lục Vô Song nhìn thấy Lục Lâm Thiên trước tiên, hỏi.
- Đã tốt rồi.
Lục Lâm Thiên nói ra, hiện tại thương thế đã là hoàn toàn khôi phục.
- Nhanh như vậy sao.
Lục Vô Song kinh ngạc, thương thế Lục Lâm Thiên ngày hôm qua nàng tận mắt nhìn thấy, mặc dù nói không phải quá nặng, nhưng cũng không phải quá nhẹ, khôi phục thương thế nhanh như thế này làm nàng cảm thấy hơi khó tin.
- Công tử, thì ra ngươi là vũ giả tam hệ, thật sự là quá tốt.
Lục Tiểu Bạch hưng phấn không thôi, về sau đi theo bên cạnh công tử, tiền đồ của hắn vô cùng sáng lạn.
- Lâm Thiên, đại bá của ngươi bảo chúng ta tới tiền viện ở, ngươi thấy thế nào.
La Lan thị nói ra.
- Đi tiền viện, vì sao phải tới đó?
Thần sắc Lục Lâm Thiên hơi đổi, mình ở hậu viện đang rất tốt a.
- Lâm Thiên, trong tộc thương nghị qua, đồng ý cho đệ nhận tổ quy tông, chuyển tới tiền viện đi.
Lục Vô Song nói ra.
- Đồng ý để cho đệ nhận tổ quy tông.
Lục Lâm Thiên lập tức cười lạnh một tiếng, nói:
- Đệ cũng không muốn phải mang ơn, nhận tổ quy tông, đệ không nợ Lục gia cái gì, đệ càng không có hứng thú với Lục gia.
- Lâm Thiên, thế nhưng mà...
Lục Vô Song nhướng mày, dường như đã sớm suy đoán ra kết quả này.
- Vô Song tỷ, tỷ không cần nhiều lời, nếu ta không phải vũ giả tam hệ, Lục gia sẽ không có quyết định như thế, Lục gia này đệ không có hứng thú, đệ đi ra ngoài một chuyến, muộn một chút mới trở về.
Lục Lâm Thiên nói xong, lập tức rời khỏi đình viện.
- Đứa nhỏ này...
La Lan thị thở dài một hơi.
- Người Lục gia cho người khác đều là người ngu hay sao, nhận tổ quy tông, lão tử cũng không phải người Lục gia.
Trên đường đi Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, lập tức không quan tâm nhiều như thế, bản thân mình đối với Lục gia cũng không có hứng thú gì.
Ra khỏi Lục gia, Lục Lâm Thiên đi thẳng tới Thiên Bảo Môn, trên người còn có năm mươi viên Quán Đính Đan và hai nghìn kim tệ, tăng thêm một viên Tăng Nguyên Đan, còn có Đề Khí Đan, Lục Lâm Thiên nghĩ sẽ bán ra trả hết nợ.
- Vũ giả tam hệ, không nghĩ tới còn có vũ giả tam hệ xuất hiện.
Trong phòng nhỏ Thiên Bảo Môn, Độc Cô Băng Lan kinh ngạc nói ra.
- Tiểu thư, Lục Lâm Thiên che dấu trong thời gian không ngắn, người Lục gia cũng không có phát hiện ra, xem ra Lục Lâm Thiên này hẳn là vũ giả mà không phải linh giả.
Vũ chấp sự nói.
- Nhưng sau lưng Lục Lâm Thiên nhất định là có một linh giả tồn tại, bản thân lại là vũ giả tam hệ, xem ra danh ngạch trấn Thanh Vân đi Vân Dương Tông lần này nhất định sẽ có hắn.
Nha hoàn Thúy Ngọc trầm tư một chút, đôi mắt dễ thương đảo quanh, lập tức nhẹ nhàng nói ra.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Độc Cô Băng Lan dường như đang hỏi ý kiến nha hoàn Thúy Ngọc.
- Vũ chấp sự, ngươi đi an bài một chút, danh ngạch Vân Dương Tông lần này nên cho tiểu thư đi thử xem, không có việc gì đi Vân Dương Tông nhìn xem cũng tốt.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói ra.
- Vâng, ta sẽ an bài tốt.
Vũ chấp sự nói ra.
- Tiểu thư, Vũ chấp sự, Lục Lâm Thiên đến.
Một đại hán của Thiên Bảo Môn từ ngoài cửa vào nói ra.
- Mau mời Lục thiếu gia vào.
Độc Cô Băng Lan và nha hoàn Thúy Ngọc nhìn nhau, lập tức nói ra.
Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến vào Thiên Bảo Môn, ngày hôm nay vẫn trong ngày mừng năm mới, sinh ý Thiên Bảo Môn dù không tệ nhưng trên quầy có không ít người đang lựa chọn vật phẩm.
- Lục thiếu gia, tiểu thư của chúng ta cho mời.
Một đại hán Thiên Bảo Môn mang theo Lục Lâm Thiên đi vào trong phòng nhỏ xa hoa lúc nãy.
- Độc Cô tiểu thư, Vũ chấp sự.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy Độc Cô tiểu thư cùng Vũ chấp sự, còn có nha hoàn Thúy Ngọc đang đứng bên cạnh.
- Lục thiếu gia tới thật sớm, chào buổi sáng, nhanh ngồi, trước chúc mừng Lục thiếu gia.
Độc Cô Băng Lan cười nói.
- Chúc mừng ta cái gì, ta còn thiếu nợ các ngươi đấy.
Lục Lâm Thiên cười cười, lập tức ngồi xuống.
Vũ chấp sự nói:
- Hiện tại cả trấn Thanh Vân cũng biết, Lục Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, chẳng lẻ không đáng giá chúc mừng sao.
- Ha ha, vận khí mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, xem ra tin tức Thiên Bảo Môn rất linh thông, lập tức móc năm mươi viên Quán Đính Đan và một viên Tăng Nguyên Đan, một viên Đề Khí Đan còn có tấm ngọc tinh tạp, nói:
- Ta tới đây trả nợ a, phiền toái Vũ chấp sự, một lần nữa cầm cho ta một trăm phần dược liệu.
- Không có vấn đề.
Vũ chấp sự nói ra, lập tức nhìn chằm chằm vào viên Tăng Nguyên Đan mà Lục Lâm Thiên lấy ra, thần sắc sững sờ, cẩn thận quan sát trong tay, cuối cùng thần sắc kinh ngạc nói ra:
- Lục thiếu gia, đây chính là Tăng Nguyên Đan?
- Đúng vậy, đúng là Tăng Nguyên Đan.
Lục Lâm Thiên nói ra.
- Đan dược trong tay Lục thiếu gia thật tốt ah, tuy Tăng Nguyên Đan nói là đan dược nhị phẩm, nhưng mà cấp độ lại tiếp cận đan dược tam phẩm, hơn nữa lại có hiệu quả tăng cường chân khí, so với Đề Khí Đan thì ốt hơn không ít, thậm chí là có tác dụng tăng cường linh khí, giá bán Đề Khí Đan bình thường là hai trăm kim tệ, nhưng mà Tăng Nguyên Đan lại bán ba trăm năm mươi kim tệ, trong cửa hàng bình thường cũng rất khó có Tăng Nguyên Đan để mua.
Vũ chấp sự kinh ngạc nói.
Lục Lâm Thiên cũng thật không ngờ mình luyện Tăng Nguyên Đan lại có giá trị cao hơn đan dược nhị phẩm bình thường nhiều như thế.
- Lâm Thiên ca, ngươi thật là lợi hại ah, không ngờ lại là vũgiả tam hệ.
Lục Mị đến bên người Lục Lâm Thiên, vốn nàng vẫn đang nhìn Lục Thiếu Hổ, lúc này hai mắt đã nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
Toàn thân Lục Lâm Thiên run lên, cô gái nhỏ này đúng là khó lường, quả thực chính là máy phát điện.
- Vũgiả tam hệ, có thể chống lại yêu nữ trong Vân Dương Tông rồi, nhưng mà trên thực lực Lâm Thiên còn kém quá nhiều.
Lục Vô Song nhìn qua Lục Lâm Thiên, vũg iả tam hệ hoàn toàn vượt qua dự kiến của nàng.
- Mọi người yên lặng một chút, thực lực đến cấp độ Vũ Sĩ, hiện tại chuẩn bị đọ sức. Lục Thiếu Hổ, Chu Hải Minh, Lục Vân, Lục Lâm Thiên, bốn người các ngươi chuẩn bị, người khác lui ra.
Trưởng lão áo bào xám nhìn thấy đám đệ tử Lục gia vây lại thì quát lên.
Cả đám đệ tử Lục gia đưa mắt kinh ngạc nhìn qua Lục Lâm Thiên, không có người nào lại dám khinh thị, nghe trưởng lão áo xám nói thế thì tản ra, trong tràng chỉ còn lại Lục Vân, Chu Hải Minh, Lục Thiếu Hổ, Lục Lâm Thiên bốn người ở giữa sân, cũng chỉ có bốn người bọn họ là có thực lực VũSĩ.
Lục Lâm Thiên cảm giác thực lực của ba người, Lục Thiếu Hổ thổ hệ, mộc hệ song hệ VũSĩ tam trọng, Chu Hải Minh chính là thổ hệ VũSĩ thất trọng, Lục Vân chính là thủy hệ VũSĩ nhị trọng, tăng thêm chính mình, thực lực mạnh nhất không thể nghi ngờ là Chu Hải Minh, thực lực tương đối yếu nhược chính là Lục Vân.
- Bốn người các ngươi rút thăm đi, một người đấu một, hai người chiến thắng cuối cùng thay Lục gia đấu với các đại gia tộc trong trấn Thanh Vân, tranh giành danh ngạch tiến vào Vân Dương Tông, ai rút số 4 sẽ đấu với số 1, số 2 sẽ đấu với số 3, toàn bằng vận khí.
Trưởng lão áo xám nói xong lui ra, trong tay cầm cái hộp có bốn cây thăm.
Lục Thiếu Hổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Lục Lâm Thiên, không chút do dự thò tay rút một đầu thăm, lập tức Chu Hải Minh cùng Lục Vân hai người cũng cầm một đầu thăm.
Trong lòng Lục Lâm Thiên đã sớm có tính toán, Nam thúc bảo mình đi vào Vân Dương Tông, vậy mình phải là một trong hai người thắng trận, nhưng nếu gặp gỡ Chu Hải Minh, như vậy hơi phiền phức, Chu Hải Minh chính là thổ hệ VũSĩ thất trọng, mình mới là VũSĩ tam trọng, kém bốn cấp độ là khoảng cách khá lớn, tuyệt đối khó đối phó.
Chính mình nếu đυ.ng Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân bất cứ ai trong hai người đều không phải vấn đề lớn, Lục Lâm Thiên thò tay cầm cây thăm cuối cùng, chỉ thấy trên đó viết số 3.
- Hiện tại, số 1 sẽ đấu với số 4, người thắng lại có thể thay thế Lục gia tham gia đọ sức giành danh ngạch Vân Dương Tông, đồng thời đạt được hai ngàn kim tệ và một viên đan dược nhị phẩm, thua cũng có thể có được đan dược nhị phẩm, nhớ kỹ đọ sức không được hạ sát thủ, nếu không hủy bỏ tư cách, nhốt vào mật thất Lục gia diện bích.
Trưởng lão áo xám nhìn qua bốn người nói ra.
Lão giả áo xám nói xong, chỉ thấy Lục Vân cùng Lục Thiếu Hổ hai người đi lên bệ đá phía trước, mà còn lại Lục Lâm Thiên cùng Chu Hải Minh hai người mà thôi.
- Vận khí đúng là quá kém, không ngờ lại gặp Chu Hải Minh.
Thần sắc Lục Lâm Thiên hơi biến đổi, trong ba người, khó đối phó nhất chính là Chu Hải Minh.
- Hai người các ngươi có thể bắt đầu.
Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân hai người tiến lên, lão giả áo xám nói ra.
- Ta sẽ không khách khí.
Lục Thiếu Hổ nói một tiếng, chân khí quanh quẩn bên thân, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như bên ngoài cơ thể hình thành hào quang.
- Đến đây đi Thiếu Hổ thiếu gia.
Lục Vân nhàn nhạt nói ra, quanh người cũng có chân khí chấn động, trước người hình thành hào quang lam nhạt sáng bóng.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Lục Vân, Lục Vân chính là đệ tử chi thứ Lục gia, khi còn nhỏ hắn chỉ nhìn thấy một hai lần, thật không ngờ, con gái mười tám biển đổi thật nhiều.
Lúc này Lục Vân mặc bộ váy tơ đỏ thẫm, cổ áo mở hơi thấp, có thể nhìn thấy bộ ngực nhỏ như ẩn như hiện và đường cong mê người, dung mạo như hoa sen, lông mày như liễu, da thịt như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, là một tiểu mỹ nhân, bờ môi đỏ tươi nhếch lên, so với Lục Mị là phong cách khác biệt, nhưng Lục Vân lúc này cho thấy vài phần điềm đạm nho nhã, không có hấp dẫn người như Lục Mị.
- Vậy ngươi chú ý.
Thần sắc trong mắt Lục Thiếu Hổ thu liễm, chân khí ngoài cơ thể chấn động, hai người tranh đoạt danh ngạch, thắng có thể bắt được danh ngạch đi Vân Dương Tông, tự nhiên sẽ không khách khí.
Hai người tại Lục gia cũng có chút danh khí, đặc biệt là Lục Thiếu Hổ, danh khí càng lớn, lập tức không ít người hầu và đệ tử hô to cổ vũ.
Lục Lâm Thiên đánh giá hai người, Lục Thiếu Hổ chính là vũgiả song hệ, mộc thuộc tính hiếm thấy cùng thổ thuộc tính, hai thuộc tính này tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, cho nên như hổ thêm cánh, từ cấp độ thực lực, Lục Thiếu Hổ chính là vũgiả song hệ, nếu so với Lục Vân còn muốn mạnh hơn một ít, xem ra Lục Vân không may rồi.
Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang phân thần, Lục Thiếu Hổ cùng Lục Vân hai người đã giao thủ với nhau, hai người phất tay, Lục Vân đã hóa thành thân ảnh màu lam, dường như biết rõ mình liều mạng sẽ không chiếm được tiện nghi, chỉ có dựa vào tìm cơ hội chiến thắng.
Mà Lục Thiếu Hổ thì nhẹ nhõm hơn nhiều, biết thực lực mình mạnh cho nên lấy tĩnh chế động, hai người ngẫu nhiên giao thủ một lần, cũng không ai làm gì được hai, hai người đều lựa chọn pháp môn công kích chuẩn xác, làm cho một đám trưởng lão Lục gia và đám người Lục Đông gật đầu mỉm cười.
Ngược lại dưới đài không ít người thét to trợ uy, không ngừng hội tụ với nhau quanh quẩn diễn võ trường, làm cho hào khí diễn võ trường vô cùng náo nhiệt, ngay cả Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào vài phần, chính mình hôm nay cũng có ngày chính diện đối mặt đối thủ.
Lục Lâm Thiên nhìn vào hai người đang đấu, nhìn qua mỗi chiêu mỗi thức của hai người, Nam thúc ngay từ đầu đã từng nói qua, trong đối chiến phải nhớ kỹ đừng nhìn đối thủ là kẻ yếu thì khinh thị, chỉ cần ra tay thì sẽ có nhược điểm, trên thế giới này không có vũ kỹ hoàn mỹ không sơ hở, dưới tình huống thực lực không hơn kém nhiều, tìm được nhược điểm của đối thủ là thắng hơn phân nửa.
- Lục Vân không ổn ah!
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, tuy Lục Vân mượn tốc độ linh mẫn tìm cơ hội, thế nhưng mà cũng tiêu hao không ít chân khí, mà Lục Thiếu Hổ vẫn không di động chút nào cả, ngẫu nhiên giao thủ một hai chiêu cũng là dựa vào đặc thù của vũ giả thổ hệ, mang tất cả lực công kích rót vào mặt đất, phương pháp này nhìn không cao minh, nhưng lại rất hữu hiệu.
- Lục Thiếu Hổ còn có chút tâm cơ.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng nói thầm.
Mà lúc này Lục Vân cũng cảm nhận đươc điểm này, dường như càng di động thì mình càng bất lợi, sắc mặt đã biến đổi, dù sao nàng còn trẻ nên không nhịn được, quát một tiếng, cũng không biết thi triển vũ kỹ gì, chỉ thấy thủ ấn trong tay biến hóa, chân khí quanh người cuồng bạo quét mạnh ra.
Chương 52 Lục Thiếu Du đấu Chu Hải Minh
Trên người Lục Vân tỏa ra ánh sáng quanh quẩn, chân khí lập tức hóa thành sóng nước ngập trời, ầm ầm bao phủ Lục Thiếu Hổ.
- Đại địa thổ thuẫn.
Lục Thiếu Hổ hét lớn một tiếng, thủ ấn trong tay biến hóa, chân khí quanh người hình thành thổ thuẫn kỳ dị, sóng nước chung quanh không cách nào vượt qua, sóng nước cao một phần thì thổ thuẫn cao một phần.
- Mộc chi đằng.
Trong thổ thuẫn lập tức xuất hiện hơn mười đầu thanh đằng bằng ngón tay cái, tốc độ cực nhanh, lập tức xuyên qua sóng nước tấn công Lục Vân.
Sắc mặt Lục Vân đại biến, thân thể mềm mại lập tức lùi nhanh lại, thủ ấn biến hóa, mấy đạo thủy tiễn bắn thẳng ra.
Thủy tiễn bắn ra đυ.ng vào thanh đằng, thanh đằng lập tức uể oải vài phần, nhưng mà mấy thanh đằng khác bao vây người Lục Vân, cuốn lấy Lục Vân cực kỳ chặt chẽ, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.
- Lục Vân tỷ, đắc tội.
Lục Thiếu Hổ nói nhỏ, trong thần sắc mang theo ngạo nghễ, tất cả biến mất, hất trường bào hoa lệ đi xuống.
- Vũ giả song hệ, hai chủng vũ kỹ hoàn toàn bất đồng phối hợp với nhau, uy lực đại tăng, làm cho đối thủ cũng khó lòng phòng bị.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, Lục Thiếu Hổ này đúng là có chút bổn sự, Lục Thiếu Hổ có thổ hệ vũ kỹ, lại có mộc hệ vũ kỹ, đáng tiếc chính mình chỉ có thổ hệ vũ kỹ Khai Sơn Chưởng, thân là vũ giả toàn hệ lại không có vũ kỹ nào khác, chuyện này làm cho Lục Lâm Thiên cảm thấy nội tâm phiền muộn.
Chính mình cũng từng hỏi qua Nam thúc muốn vũ kỹ thuộc tính khác, Nam thúc bảo hắn tự tìm, còn nói lúc này còn không phải thời điểm tìm hiểu nhiều vũ kỹ khác, tạp mà không tinh, tất cả đều là nói nhảm, không dùng được gì.
- Lục Thiếu Hổ chiến thắng, Lục Vân bị thua.
Trưởng lão áo xám lớn tiếng tuyên bố, kết quả này với hắn mà nói không có gì ngoài ý muốn.
Lúc này Lục Thiếu Hổ chiến thắng khiến người ủng hộ Lục Thiếu Hổ hét to như sóng to gió lớn, không ít nha hoàn tỏa ra ánh mắt mê trai.
Trên khán đài, Triệu Tuệ thần sắc vốn âm trầm lại mỉm cười.
Trưởng lão áo xám Lục gai trên vũ đài tuyên bố Lục Thiếu Hổ thắng lợi, tâm tình hoàn toàn bất đồng nhìn qua hai người rời đi, ánh mắt mọi người nhìn qua Lục Lâm Thiên và Chu Hải Minh.
- Chu Hải Minh, Lục Lâm Thiên, hai người các ngươi lên đây đi.
Trưởng lão áo xám nói ra.
Chu Hải Minh khẽ cười một tiếng, thả người nhảy lên bệ đá, gọn gàng, lập tức làm cho không ít thiếu nữ hoan hô.
Lục Lâm Thiên không nhanh không chậm đi lên, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi lên bệ đá, tỷ thí không phải diễn tạp kỹ, không phải nhảy đẹp thì thắng.
- Lâm Thiên đứa nhỏ này, đầy trầm ổn, tính cách tôi luyện không tệ ah, về sau đi được rất xa.
Nhìn thấy thần thái của Lục Lâm Thiên, Lục Đông nói nhỏ.
Lục Nam cùng Chu Lập Hưng ngồi bên cạnh đang cao hứng, nghe được Lục Đông nói thế thì sắc mặt không tự nhiên.
Lục Lâm Thiên đi lên bệ đá, Lục Lâm Thiên đang suy nghĩ, đối phương mạnh hơn mình không ít, chính mình trừ thắng do đánh bất ngờ ra, cơ hội khác quả thực quá xa vời, về phần vũ kỹ, mình cũng không có gì ngoài Khai Sơn Chưởng.
- Lục Lâm Thiên, hừ, vũ giả tam hệ thì thế nào, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả chọc ta là thế nào.
Chu Hải Minh nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, thần thái trong mắt không phân rõ là đố kỵ hay ghen ghét, hoặc là đối với Lục Lâm Thiên mà nói hắn có cả hai loại tâm tình này, hoàn toàn chính là hâm mộ ghen ghét, đang muốn tìm cơ hội giáo huấn Lục Lâm Thiên một trận.
Lục Lâm Thiên căn bản cũng không có nhìn Chu Hải Minh, chính mình không có hứng thú cãi cọ như đàn bà chanh chua, nhưng trong lòng không dám có chút chủ quan nào cả, chính mình lần đầu tiên đối mặt kẻ địch, mà đối thủ còn là kẻ mạnh hơn mình không ít, mình đã lâm vào hoàn cảnh xấu, không cẩn thận là không được.
- Các ngươi có thể ra tay, nhớ kỹ, không được hạ sát thủ, nếu không hủy bỏ tư cách.
Trưởng lão Lục gia nhìn tràng diện chung quanh, cuối cùng cất cao giọng nói.
Khi trưởng lão nói xong, cả vũ trường huyên náo yên tĩnh lại, lập tức không ít ánh mắt nhìn lên người Lục Lâm Thiên, nhưng trong những ánh mắt kia hiếu kỳ chiếm hơn phân nửa.
Lục Vô Song, La Lan thị, Lục Tiểu Bạch thì khẩn trương, đám người Lục Đông trên khán đài cũng quan sát kỹ trận này.
- Công tử, ngươi ngàn vạn phải thắng a, đây chính là vấn đề mặt mũi.
Lục Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, cắn răng, trong nội tâm nói.
- Lục Lâm Thiên, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Sắc mặt Chu Hải Minh trầm xuống, chân khí quanh quẩn bên người, thủ ấn mang theo hào quang màu vàng đất đánh thẳng vào l*иg ngực Lục Lâm Thiên, ra tay vừa nhanh vừa hung ác, hoàn toàn không có chút khách khí nào cả.
Cảm thụ được chân khí hùng hồn trên người Chu Hải Minh, thần sắc Lục Lâm Thiên trầm xuống, thả người nhảy lên, được Nam thúc huấn luyện nên tốc độ phản ứng của hắn không kém.
- Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ biết chạy hay sao?
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên thả người tránh đi, Chu Hải Minh lạnh nhạt nói một tiếng, hắn nói xong một khí tức cường hoành bộc phát trên người của hắn, cuối cùng hóa thành một đám hào quang màu vàng nhạt, thân hình bao phủ trong đó, tốc độ nhanh hơn không ít, một chưởng đuổi theo Lục Lâm Thiên không bỏ.
Nội tâm Lục Lâm Thiên vô cùng yên tĩnh, chân khí trong cơ thể tuôn ra, thân hình nhanh nhẹn, không có ngạnh kháng với đối thủ, thực lực của chính mình trực tiếp ngạnh kháng cũng không chiếm được tiện nghi gì, trên vũ kỹ chỉ có Khai Sơn Chưởng mà thôi, tuyệt đối là chịu thiệt.
Phanh!
Một chưởng của Chu Hải Minh đánh vào sau lưng Lục Lâm Thiên, lực lượng cường hãn bổ bệ đá xuất hiện hố sâu, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay tứ phía.
Tốc độ hai người cực nhanh, người vây xem chung quanh chỉ thấy hai đạo thân ảnh xuyên qua xuyên lợi trên bệ đá, lực lượng cường hãn xé rách không khí, mang theo âm thanh xé gió bén nhọn.
La Lan thị ở bên ngoài nội tâm vô cùng khẩn trương, hai mắt không nháy cái nào nhìn chằm chằm vào bệ đá, sợ Lục Lâm Thiên xảy ra ngoài ý muốn.
- Tiểu tử, có bản lĩnh đứng lại.
Chu Hải Minh giận dữ nói.
- Đến đây, ta chờ ngươi, ngươi nhanh lên.
Lục Lâm Thiên cố ý cười lạnh, đứng ở phía trước nói ra, Lục Lâm Thiên hiện tại đã cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Nam thúc, tốc độ phản ứng của mình hiện giờ còn mạnh hơn Chu Hải Minh rất nhiều, từ điểm này hắn đã chiếm ưu thế.
- Hừ, ta cho ngươi đẹp mắt.
Chu Hải Minh hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng tới trước.
- Ngươi quá chậm!
Lục Lâm Thiên cười khẽ, cố ý chọc giận Chu Hải Minh, thân ảnh lập tức lướt qua, không có ngạnh kháng.
Tiếng vang bén nhọn xé rách không khí, lập tức rơi vào vị trí Lục Lâm Thiên vừa mới đúng, chưởng ấn không tiếp xúc đến mặt đất, khí kình lăng lệ đã làm bệ đá nứt ra, Lục Lâm Thiên ở phía xa nhìn thấy mà kinh ngạc, lực lượng này tuyệt đối không thể khinh thường.
- Tiểu tử thật linh hoạt, ổn trọng không mất cơ linh, tốt lắm.
Lục Đông khen.
- Chỉ biết chạy, chẳng lẽ cũng xem là được sao, thật sự là ném mặt mũi Lục gia.
Lục Nam tức giận nói ra.
Chương 53 Thắng
- Nhị tỷ, lời này không thể nói như vậy, thực lực Hải Minh không tệ, nhưng lại hơi hung ác, đối với người trong gia tộc lại ra tay không lưu tình, nếu phụ thân biết được, trong lòng cũng mất hứng.
Lục Tây nhàn nhạt nói ra, ai cũng nhìn ra, lúc này Chu Hải Minh ra tay với Lục Lâm Thiên hoàn toàn không chút khách khí.
- Trong cuộc đọ sức này, nếu hoàn toàn nhường mà nói thì cần gì đọ sức.
Sắc mặt Lục Nam run rẩy một ít, lập tức không dám nói thêm cái gì.
Trên bệ đá bóng người qua lại, chân khí giao thoa, từng đạo chân khí màu vàng ngẫu nhiên ngưng tụ trong lòng bàn tay Chu Hải Minh, cuối cùng trực tiếp đánh vào mặt đất, trên bệ đá bị đánh ra không ít hố sâu và khe hở.
Lục Vô Song nhíu mày, cũng nhìn ra thực lực Lục Lâm Thiên kém hơn Chu Hải Minh không ít, cách xa nhau tứ trọng, thực lực này cách biệt không nhỏ.
- Đừng chạy.
Theo thời gian trôi qua, Chu Hải Minh càng đánh càng xao động, hắn vẫn không đuổi kịp Lục Lâm Thiên, cũng chỉ có bất đắc dĩ hét lên.
- Có bản lĩnh thì đuổi theo đi, tốc độ của ngươi chậm như rùa đen vậy.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại cười nói.
- Ha ha.
Lập tức ở chung quanh có không ít người vây xem cười rộ lên.
- Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chu Hải Minh làm sao mà nhịn được, lập tức giận dữ, thủ ấn trong tay biến ảo, chân khí quanh người tuôn ra.
- Rốt cục phải dùng toàn lực sao?
Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống không dấu vết, hắn vẫn đang chọc giận Chu Hải Minh, chính mình chỉ có tìm cơ hội mới có thể chiến thắng, hơn nữa còn phải một kích tất trúng mới được..
- Xuyên Sơn Chưởng!
Chu Hải Minh quát một tiếng, từng đạo chưởng ấn và chân khí màu vàng hội tụ lại, ngay tại lúc đó sắc mặt của hắn tái đi vài phần, cuối cùng hơn mười đạo chưởng ấn phong tỏa cả phiến không gian này, cổ tay run lên, hơn mười đạo chưởng ẩn lướt qua, khí tức cường hãn vạch phá không khí, mang theo cát bụi đá vụn bay theo gió.
- Vũ kỹ Tinh cấp!
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, Chu Hải Minh thi triển Xuyên Sơn Chưởng không ngờ đạt tới vũ kỹ Tinh cấp.
Hơn mười đạo chưởng ấn phong tỏa không gian, tiếng xé gió vang vọng, thần sắc Chu Hải Minh cười lạnh, hơn mười đạo chưởng ấn đánh thẳng vào Lục Lâm Thiên.
- Đến đây đi.
Giờ này phút này, trong mắt Lục Lâm Thiên mang theo ý cười, thân hình không lùi mà tiến tới, chân khí vẫn bị áp chế trong cơ thể lúc này lao ra ngoài như hồng thủy.
Lập tức trên người có áo giáp màu vàng nhạt như lân phiến hiện ra, thân hình của hắn xuất hiện tàn ảnh, tốc độ tăng vọt như thiểm điện tiến tới trước.
Chu Hải Minh hiện tại đầy kinh ngạc, nhìn thấy biến hóa quanh người Lục Lâm Thiên thì kinh ngạc không hiểu.
Mà thân ảnh Lục Lâm Thiên cùng với vẻ mặt kinh ngạc của Chu Hải Minh giao thoa nhau, giao thoa trong chốc lát, thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên không ngừng kết xuấn một chưởng ấn màu vàng ngưng tụ thành hình, chưởng ấn đánh thẳng vào bụng Chu Hải Minh.
Mắt thường có thể thấy được một chưởng của Lục Lâm Thiên đã đánh tan chưởng ấn của Chu Hải Minh, hào quang màu vàng trên người hắn xuất hiện khe nứt, sau đó lập tức đánh vào bụng hắn.
Mà vào lúc này, trên người Lục Lâm Thiên trúng thương, bả vai và l*иg ngực ăn hai chưởng của Chu Hải Minh, thân thể lui ra sau mười bước, vai trái và l*иg ngực đã bắt đầu chết lặng, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, đau nhức truyền ra khắp toàn thân.
- Phốc phốc...
Lục Lâm Thiên không cách nào nhịn được nữa, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng ngòn ngọt, trong nội tâm không dễ chịu chút nào.
- Vũ giả tam hệ, thực lực kém tứ trọng, cuối cùng vẫn thua.
Một ít người đã bắt đầu thầm than đáng tiếc, đều tiếc hận thay cho Lục Lâm Thiên, còn có chút xem náo nhiệt trong đó.
Phanh!
Trong cùng một thời gian, thân ảnh Chu Hải Minh đột nhiên bị đánh bay, hắn bay ra sau vài chục thước, thân thể nện và đá, máu tươi phun ra vung vãi trên đất.
- Ah...
Hét thảm một tiếng, Chu Hải Minh lại phun ra một ngụm máu tươi, không thể đứng lên được.
- Vậy mà thắng, Lục Lâm Thiên thắng.
Mọi người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới xem rõ ràng, Lục Lâm Thiên bị thương nhưng mà thương thế của Chu Hải Minh càng nghiêm trọng hơn, trận này rõ ràng chính là Lục Lâm Thiên thắng.
- Hải Minh!
Lục Nam cùng Chu Lập Hưng lúc này rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, từ trên khán đài lao xuống, đến bên người Chu Hải Minh.
- Tiểu tử, ngươi ra tay đúng là hung ác mà.
Lục Nam nâng Chu Hải Minh dậy, trên mặt tràn ngập oán hận nghiêm trọng, nhưng lại quên Chu Hải Minh chưa từng nương tay với Lục Lâm Thiên.
- Cũng học các ngươi thôi.
Đối với nhị cô, trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ, không cần phải khách khí.
- Nhị cô, vẫn là do Chu Hải Minh ra tay không lưu tình, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?
Lục Vô Song nhanh chóng đến bên cạnh Lục Lâm Thiên.
- Trận này, Lục Lâm Thiên thắng.
Trưởng lão áo xám nhìn thấy Lục Lâm Thiên thắng, trong lúc nhất thời kinh ngạc, sau đó phục hồi tinh thần lại, lập tức lớn tiếng nói, đấu tranh trong Lục gia hoàn toàn không quan hệ lớn gì tới hắn cả, trong Lục gia xuất hiện vũ giả tam hệ xuất sắc, tăng thêm hắn vốn xem trọng Lục Lâm Thiên, lúc này trong nội tâm tự nhiên đặc biệt cao hứng.
- Thì ra Lâm Thiên thiếu gia mới là lợi hại nhất, ta vẫn không có phát hiện đấy.
- Kỳ thật Lâm Thiên thiếu gia mới là anh tuấn nhất, ngươi xem ánh mắt kia, thực mê người.
Một đám nha hoàn cùng tiểu cô nương chi thứ Lục gia không ngừng hoan hô lên, lập tức không ít người hầu cũng hét to.
Lục Vân vừa rồi thua trong tay Lục Thiếu Hổ cũng đưa mắt dò xét Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên ca, ngươi thật sự là lợi hại ah, vừa rồi là vũ kỹ gì thế, mạnh thật.
Lục Mị cũng không mất thời cơ tới bên cạnh Lục Lâm Thiên.
- Lão nhị, mang Hải Minh đi xuống chữa thương đi.
Lục Đông lúc này cũng đến bệ đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, Vũ Sĩ tam trọng một chiêu đánh bại Vũ Sĩ thất trọng, đây tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng, còn nữa, Lục Lâm Thiên vừa thi triển vũ kỹ áo giáp và vũ kỹ chưởng pháp cũng không phải của Lục gia, đặc biệt là vũ kỹ phòng ngự, hắn không nhìn rõ cấp độ.
- Hừ.
Lục Nam, Chu Lập Hưng tức giận mang theo Chu Hải Minh rời khỏi bệ đá.
- Vô Song, ngươi mang Lâm Thiên xuống nghỉ ngơi một chút, đây là một viên Quy Chân Đan, cho Lâm Thiên ăn vào chữa thương đi.
Lục Đông giao cho Lục Vô Song một viên đan dược.
- Lâm Thiên, chúng ta đi thôi!
Lục Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên nói ra, lập tức vịn Lục Lâm Thiên đi xuống.
Kỳ thật thương thế của Lục Lâm Thiên cũng không nặng, cũng không tới mức cần người vịn, nhưng mà Lục Vô Song đở hắn thì hắn cũng không cự tuyệt.
- Lâm Thiên ca, ngươi không sao chứ? Tổn thương có nặng hay không?
Lục Mị nhanh chóng qua bên khác nâng cánh tay Lục Lâm Thiên, hai nữ một trái một phải nâng Lục Lâm Thiên đi, hai hương thơm xông vào mũi, mùi thơm thiếu nữ còn quanh quẩn bên người Lục Lâm Thiên.
Chương 54 Hài tử không may
Cộng thêm thân thể hai nữ vặn vẹo bên thân, cả hai thanh nhã và xinh đẹp, một vũ mị hấp dẫn, còn một là vưu vật, Lục Lâm Thiên mặc kệ kiếp trước hay kiếp này đều là nam nhân bình thường, đang tuổi dương cương, đã bị cảnh này làm phản ứng, đây chẳng khác gì hấp dẫn song phi a!
- Công tử, tốt rồi, thương thế của ngươi có nặng hay không?
Lục Lâm Thiên đi xuống bệ đá, Lục Tiểu Bạch đã xông lên.
- Không sao!
Lục Lâm Thiên nói xong, nếu như nói mình tổn thương nhẹ, hai nữ không nâng mình nữa thì sao bây giờ? Trong lòng vẫn còn muốn chiếm chút tiện nghi đấy.
- Để ta xem!
Lục Tiểu Bạch lập tức bối rối, nhìn Lục Vô Song nói:
- Vô Song tiểu thư, ta sẽ cõng công tử trở về.
- Được rồi, ngươi cẩn thận một chút!
Lục Vô Song và Lục Mị hai nữ giao Lục Lâm Thiên cho Lục Tiểu Bạch.
- Công tử, ta cõng ngươi trở về.
Lục Tiểu Bạch xung phong nhận việc nói ra.
- Được rồi, ta có thể tự mình đi!
Lục Lâm Thiên trừng Lục Tiểu Bạch, chuyện tốt bị tên xui xẻo này phá hư, hắn định đạp cho thằng này vài cước.
- Lâm Thiên, con sao rồi, bị thương nặng không?
La Lan thị vô cùng lo lắng tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhìn Lục Lâm Thiên bị thương mà tâm thương yêu không dứt.
- Mẫu thân, con không sao, người yên tâm được rồi.
Lục Lâm Thiên nói ra, chút thương thế này căn bản không ngại.
Lập tức mọi người quay về đình viện tại hậu viện, Lục Mị lần đầu tiên đi vào đình viện này, nhìn thấy hậu viện còn có chút không quen, nàng cũng chưa từng tới hậu viện.
- Lâm Thiên, Quy Chân Đan này đệ ăn vào chữa thương đi, đây chính là hai ngàn kim tệ và Đề Khí Đan, là đệ thắng được, cầm đi!
Lục Vô Song giao cho Lục Lâm Thiên hai viên đan dược một xanh một trắng, đan dược màu trắng chính là Lục Đông giao cho Lục Vô Song.
Còn ngọc tạp màu vàng, Lục Lâm Thiên không xa lạ gì, đây chính là ngọc tinh tệ thông dụng trên Linh Vũ đại lục, bên trong có bao nhiêu kim tệ cứ đặt vào bên trong, không cần mang theo nhiều kim tệ trên người.
Hai ngàn kim tệ, Lục Lâm Thiên cũng không khách khí, hắn bây giờ đang thiếu kim tệ ah, bản thân mình đang thiếu nợ đấy, hai ngàn kim tệ này vẫn chưa tới một phần tư, nhưng mà cũng không ít.
- Quy Chân Đan, đan dược chữa thương nhị phẩm, giá trị ba trăm kim tệ một viên.
Lục Lâm Thiên nhìn qua Quy Chân Đan mà đại bá Lục Đông giao cho, xem như không tệ, còn có Đề Khí Đan nữa, cũng là đan dược nhị phẩm, Đề Khí Đan có công hiệu phục hồi chân khí, nhưng mà so với Tăng Nguyên Đan còn kém hơn một chút, mà Tăng Nguyên Đan còn có công hiệu tăng chân khí, Đề Khí Đan thì không có công dụng này.
Có thương thế trên người, Lục Lâm Thiên trở lại đình viện thì đi vào trong gian phòng chữa thương, khoanh chân ngồi trên giường, trong tay móc một viên Quy Chân Đan ra, há miệng ăn vào.
Đan dược vào miệng thì hóa thành năng lượng rót vào tứ chi bách hài, Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết bắt đầu điều tức.
Sau một lát, quanh người hắn sáng ngời, lộ ra khí chất huyền ảo khó dò, trong người Lục Lâm Thiên thương thế đang từ từ khôi phục, vốn dựa vào Âm Dương Linh Vũ Quyết, Lục Lâm Thiên cảm thấy khôi phục thương thế là vấn đề không quá lớn, nhưng mà tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết vô cùng chậm, nhưng mà hiệu quả khôi phục thương thế chân khí thì nhanh kinh người.
Cộng thêm phục dụng Quy Chân Đan, Lục Lâm Thiên cảm giác thương thế của mình không quá nặng, càng khôi phục nhanh hơn, trên người thoải mái nói không nên lời.
Màn đêm hàng lâm, bên ngoài thạch thất trong mật thất Lục gia, Lục Đông cung kính đứng bên ngoài.
- Hiện tại kết quả thế nào, có thế hệ thiên phú không tồi không?
Trong thạch thất có giọng nói già nua trầm thấp truyền ra.
- Lúc này Lục gia có không ít thế hệ thiên phú tốt, nha đầu Lục Mị đã là thủy hệ Vũ Đồ bát trọng, Chu Hải Minh là thổ hệ Vũ Sĩ thất trọng, nha đầu Lục Vân càng khiến người ta ngoài ý muốn, đã là thủy hệ Vũ Sĩ nhị trọng, làm người ta ngoài ý muốn nhất là Thiếu Hổ, hắn là Vũ Sĩ tam trọng song hệ mộc, thổ thuộc tính, thiên phú đặc cấp!
Lục Đông nói ra.
- Vũ giả song hệ a, Lục gia ta lại xuất hiện vũ giả song hệ, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt.
Giọng già nua trong thạch thất trở nên kích động lên.
- Hài nhi biết rõ, nhưng mà còn có chuyện trọng yếu hơn xảy ra.
Lục Đông nói.
- Là đứa bé Lâm Thiên đúng không?
Giọng già nua nói.
- Đúng vậy, Lâm Thiên trong lần kiểm tra này chính là Vũ Sĩ tam trọng a.
Lục Đông nói.
Giọng già nua lại nói:
- Một người có thể tu luyện tới trình độ này, thiên phú cực tốt, tuổi chỉ mới mười sáu, vẫn chưa tới mười bảy tuổi.
- Phụ thân, vấn đề là Lâm Thiên đứa nhỏ này...
Lục Đông nói giữa chừng thì dừng lại, nói tiếp:
- Kiểm tra ra Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, thổ hệ, hỏa hệ, và phong hệ hiếm gặp, thiên phú đỉnh cấp, ngay cả Chu Hải Minh cũng bị hắn dùng một chiêu đánh trọng thương, trên người có vũ kỹ phòng ngự ta nhìn không thấu.
Trong thạch thất thoáng yên tĩnh, thật lâu không nói.
- Phụ thân...
Thần sắc Lục Đông nghi hoặc, nhỏ giọng nói.
- Lập tức cho Lâm Thiên nhận tổ quy tông, vũ giả tam hệ, Lục gia ta có vũ giả tam hệ, nhất định phải bảo hộ và chiếu cố thật tốt, không thể có bất cứ sơ xuất gì.
Trong thạch thất, giọng nói già nua kích động run rẩy nói ra.
- Nhưng mà tam đệ muội đã nói, lúc trước chúng ta đã đáp ứng nàng...
- Nàng cũng không phải đã đáp ứng Lục gia sao, có chút chuyện các ngươi không biết, ta lại biết, nếu nàng không đồng ý thì bảo nàng tới tìm ta, ta muốn xem nàng nói cái gì, trước kia vì Lục gia ta đã nhịn nàng rồi, mà bây giờ Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, vì Lục gia, ta lão già khọm này cũng sẽ đi ra.
Giọng già nua trong thạch thất nói.
- Nhưng mà, hài nhi sợ Lâm Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Đông nói.
- Bảo Lâm Thiên chuyển tới tiền viện.
Giọng già nua trong thạch thất nói ra.
- Lâm Thiên đứa bé này dường như không chào đón Lục gia, còn có ý rời khỏi Lục gia, chỉ sợ trong lòng không muốn nhận tổ quy tông!
Lục Đông đã tiếp xúc với Lục Lâm Thiên, tự nhiên biết tính cách của hắn.
- Đứa bé này, là Lục gia chúng ta thiếu nợ mẫu tử bọn họ, chỉ cần hắn nhận tổ quy tông, điều kiện có thể tiếp nhận thì cứ đáp ứng hắn, thật sự không được thì nói với La thị, với tính cách của nàng, có thể thuyết phục Lâm Thiên, nhưng mà như thế, Lục gia chúng ta lại thiếu nợ nàng thêm lần nữa...
Giọng già nua vang vọng.
- Phụ thân, hài nhi biết nên làm thế nào!
Lục Đông nói ra.
- Đúng rồi, ta suy đoán sau lưng Lâm Thiên hẳn là có cao nhân, Lâm Thiên không nói thì ngươi cũng đừng quản.
- Có cao nhân là không có khả năng, Lâm Thiên không có rời khỏi Lục gia mà?
Lục Đông kinh ngạc nói ra.
- Lâm Thiên có thể trở thành vũ giả, đây không phải người bình thường có thể làm được, ít nhất là ta làm không được, cao nhân đằng sau không đơn giản a, có lẽ đây là cơ duyên của Lâm Thiên, đối phương xem ra không có ác ý với Lục gia, chúng ta không cần quản.
Giọng già nua nói ra.
- Vâng!
Lục Đông nói nhỏ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Chương 55 Ám sát!
- Còn có Tàng Vũ Các của Lục gia, từ giờ trở đi, Lâm Thiên có thể tùy tiện vào đó, đứa nhỏ này không có chúng ta chỉ điểm lại có thể đi tu luyện tới bực này, cho nên tất cả chúng ta không nên can thiệp, nhưng trong khoảng thời gian này lại phải bảo vệ tốt an toàn cho hắn, thẳng đến khi tiến vào Vân Dương Tông, thực lực của hắn đoán chừng muốn đi vào Vân Dương Tông vấn đề không lớn, cho dù thực lực không đủ, vũ giả tam hệ cũng sẽ được Vân Dương Tông đặc cách thu vào, đến Vân Dương Tông, Lâm Thiên xem như an toàn.
Giọng già nua trong thạch thất nói ra.
- Phụ thân, hài nhi hiểu, hài nhi sẽ đi an bài ngày.
Lục Đông nói ra.
- Đúng rồi, lão tam có biết không?
Trong thạch thất, giọng già nua hỏi.
- Biết rõ, hài nhi vừa mới nói qua với lão tam, lão tam những năm này vẫn đang trong bế quan, cho tới bây giờ cũng không đi ra.
Lục Đông nói ra.
- Đứa nhỏ này, cũng thật sự khó xử hắn.
Giọng già nua trong thạch thất thở dài, lập tức yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang như ẩn như hiện, hào quang quanh người thu liễm lại, khí tức và thân thể đã khôi phục hoàn toàn, thương thế kia thế đã được Âm Dương Linh Vũ Quyết cùng Quy Chân Đan trị khỏi hoàn toàn.
- Quy Chân Đan này cũng quá tốt.
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, nếu như không có Quy Chân Đan, thương thế của mình cũng không khôi phục nhanh như thế.
Sau khi thu thập một phen, Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng đi tới phòng nhỏ, Lục Vô Song cùng Lục Tiểu Bạch, La Lan thị ba người đang trong tiểu sảnh.
- Lâm Thiên, thương thế của đệ thế nào rồi?
Lục Vô Song nhìn thấy Lục Lâm Thiên trước tiên, hỏi.
- Đã tốt rồi.
Lục Lâm Thiên nói ra, hiện tại thương thế đã là hoàn toàn khôi phục.
- Nhanh như vậy sao.
Lục Vô Song kinh ngạc, thương thế Lục Lâm Thiên ngày hôm qua nàng tận mắt nhìn thấy, mặc dù nói không phải quá nặng, nhưng cũng không phải quá nhẹ, khôi phục thương thế nhanh như thế này làm nàng cảm thấy hơi khó tin.
- Công tử, thì ra ngươi là vũ giả tam hệ, thật sự là quá tốt.
Lục Tiểu Bạch hưng phấn không thôi, về sau đi theo bên cạnh công tử, tiền đồ của hắn vô cùng sáng lạn.
- Lâm Thiên, đại bá của ngươi bảo chúng ta tới tiền viện ở, ngươi thấy thế nào.
La Lan thị nói ra.
- Đi tiền viện, vì sao phải tới đó?
Thần sắc Lục Lâm Thiên hơi đổi, mình ở hậu viện đang rất tốt a.
- Lâm Thiên, trong tộc thương nghị qua, đồng ý cho đệ nhận tổ quy tông, chuyển tới tiền viện đi.
Lục Vô Song nói ra.
- Đồng ý để cho đệ nhận tổ quy tông.
Lục Lâm Thiên lập tức cười lạnh một tiếng, nói:
- Đệ cũng không muốn phải mang ơn, nhận tổ quy tông, đệ không nợ Lục gia cái gì, đệ càng không có hứng thú với Lục gia.
- Lâm Thiên, thế nhưng mà...
Lục Vô Song nhướng mày, dường như đã sớm suy đoán ra kết quả này.
- Vô Song tỷ, tỷ không cần nhiều lời, nếu ta không phải vũ giả tam hệ, Lục gia sẽ không có quyết định như thế, Lục gia này đệ không có hứng thú, đệ đi ra ngoài một chuyến, muộn một chút mới trở về.
Lục Lâm Thiên nói xong, lập tức rời khỏi đình viện.
- Đứa nhỏ này...
La Lan thị thở dài một hơi.
- Người Lục gia cho người khác đều là người ngu hay sao, nhận tổ quy tông, lão tử cũng không phải người Lục gia.
Trên đường đi Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, lập tức không quan tâm nhiều như thế, bản thân mình đối với Lục gia cũng không có hứng thú gì.
Ra khỏi Lục gia, Lục Lâm Thiên đi thẳng tới Thiên Bảo Môn, trên người còn có năm mươi viên Quán Đính Đan và hai nghìn kim tệ, tăng thêm một viên Tăng Nguyên Đan, còn có Đề Khí Đan, Lục Lâm Thiên nghĩ sẽ bán ra trả hết nợ.
- Vũ giả tam hệ, không nghĩ tới còn có vũ giả tam hệ xuất hiện.
Trong phòng nhỏ Thiên Bảo Môn, Độc Cô Băng Lan kinh ngạc nói ra.
- Tiểu thư, Lục Lâm Thiên che dấu trong thời gian không ngắn, người Lục gia cũng không có phát hiện ra, xem ra Lục Lâm Thiên này hẳn là vũ giả mà không phải linh giả.
Vũ chấp sự nói.
- Nhưng sau lưng Lục Lâm Thiên nhất định là có một linh giả tồn tại, bản thân lại là vũ giả tam hệ, xem ra danh ngạch trấn Thanh Vân đi Vân Dương Tông lần này nhất định sẽ có hắn.
Nha hoàn Thúy Ngọc trầm tư một chút, đôi mắt dễ thương đảo quanh, lập tức nhẹ nhàng nói ra.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Độc Cô Băng Lan dường như đang hỏi ý kiến nha hoàn Thúy Ngọc.
- Vũ chấp sự, ngươi đi an bài một chút, danh ngạch Vân Dương Tông lần này nên cho tiểu thư đi thử xem, không có việc gì đi Vân Dương Tông nhìn xem cũng tốt.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói ra.
- Vâng, ta sẽ an bài tốt.
Vũ chấp sự nói ra.
- Tiểu thư, Vũ chấp sự, Lục Lâm Thiên đến.
Một đại hán của Thiên Bảo Môn từ ngoài cửa vào nói ra.
- Mau mời Lục thiếu gia vào.
Độc Cô Băng Lan và nha hoàn Thúy Ngọc nhìn nhau, lập tức nói ra.
Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến vào Thiên Bảo Môn, ngày hôm nay vẫn trong ngày mừng năm mới, sinh ý Thiên Bảo Môn dù không tệ nhưng trên quầy có không ít người đang lựa chọn vật phẩm.
- Lục thiếu gia, tiểu thư của chúng ta cho mời.
Một đại hán Thiên Bảo Môn mang theo Lục Lâm Thiên đi vào trong phòng nhỏ xa hoa lúc nãy.
- Độc Cô tiểu thư, Vũ chấp sự.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy Độc Cô tiểu thư cùng Vũ chấp sự, còn có nha hoàn Thúy Ngọc đang đứng bên cạnh.
- Lục thiếu gia tới thật sớm, chào buổi sáng, nhanh ngồi, trước chúc mừng Lục thiếu gia.
Độc Cô Băng Lan cười nói.
- Chúc mừng ta cái gì, ta còn thiếu nợ các ngươi đấy.
Lục Lâm Thiên cười cười, lập tức ngồi xuống.
Vũ chấp sự nói:
- Hiện tại cả trấn Thanh Vân cũng biết, Lục Lâm Thiên chính là vũ giả tam hệ, chẳng lẻ không đáng giá chúc mừng sao.
- Ha ha, vận khí mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, xem ra tin tức Thiên Bảo Môn rất linh thông, lập tức móc năm mươi viên Quán Đính Đan và một viên Tăng Nguyên Đan, một viên Đề Khí Đan còn có tấm ngọc tinh tạp, nói:
- Ta tới đây trả nợ a, phiền toái Vũ chấp sự, một lần nữa cầm cho ta một trăm phần dược liệu.
- Không có vấn đề.
Vũ chấp sự nói ra, lập tức nhìn chằm chằm vào viên Tăng Nguyên Đan mà Lục Lâm Thiên lấy ra, thần sắc sững sờ, cẩn thận quan sát trong tay, cuối cùng thần sắc kinh ngạc nói ra:
- Lục thiếu gia, đây chính là Tăng Nguyên Đan?
- Đúng vậy, đúng là Tăng Nguyên Đan.
Lục Lâm Thiên nói ra.
- Đan dược trong tay Lục thiếu gia thật tốt ah, tuy Tăng Nguyên Đan nói là đan dược nhị phẩm, nhưng mà cấp độ lại tiếp cận đan dược tam phẩm, hơn nữa lại có hiệu quả tăng cường chân khí, so với Đề Khí Đan thì ốt hơn không ít, thậm chí là có tác dụng tăng cường linh khí, giá bán Đề Khí Đan bình thường là hai trăm kim tệ, nhưng mà Tăng Nguyên Đan lại bán ba trăm năm mươi kim tệ, trong cửa hàng bình thường cũng rất khó có Tăng Nguyên Đan để mua.
Vũ chấp sự kinh ngạc nói.
Lục Lâm Thiên cũng thật không ngờ mình luyện Tăng Nguyên Đan lại có giá trị cao hơn đan dược nhị phẩm bình thường nhiều như thế.
Bình luận facebook