trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 13
-anh là ai thế?
Thi nhã hỏi với vẻ ngưng trọng,số điện thoại này cô không hề quen biết
Không rõ hai người họ nói gì trong điện thoại,nếu là người ngoài sẽ thấy mình cô đang độc thoại
-ra là anh à
Nét mặt cô dãn ra đôi chút
-sao em lại không nhớ chuyện này chứ!
-được rồi,em đến ngay đây
-sao em lại để anh ấy biết được chứ,anh ấy mà biết được thì hỏng hết việc của chúng ta
Cô ngắt máy,cười nhạt rồi nhắn tin cho Văn minh
Thi nhã: hôm nay em có việc,anh hủy buổi xem phim đi nhé
Thi nhã:không thì anh đi xem 1 mình trước
Không đợi anh trả lời,cô đút điện thoại vào túi áo,ung dung đi trước
Anh thẫn thờ nhìn khung chat
Tin nhắn còn chưa seen,cũng không có vẻ gì là được để ý đến
Anh chán nản đặt điện thoại xuống
Chắc cô ấy có việc thật,anh đoán vậy
Nhật lúc này đang khoác áo gió,chuẩn bị ra ngoài,cũng không bảo đến ai,cứ đi như không vậy
-ê,đi đâu đấy mày?
-tao có việc,mày đừng hỏi
Anh cũng chẳng buồn cố công nữa,mặc cho nó muốn đi đâu thì đi
Tối muộn rồi còn chưa thấy mọi người về nhà,anh lại đành ngủ 1 mình
Sự hiu quạnh trong căn nhà vốn đã khuất bóng từ lâu lại muốn xâm lấn nơi này thêm 1 lần nữa
Sáng hôm sau tỉnh dậy,vẫn không thấy ai
Có người đã về trong đêm,anh đoán vậy
Nhưng rồi lại đi
Mở điện thoại,không có tin nhắn,bố mẹ anh cũng không có 1 lời nào
Thời gian dường như bị kéo dài ra đến vô hạn
Anh mang theo chiếc cặp sách quen thuộc,khoác chiếc áo sơ mi quen thuộc,đội chiếc mũ ghi quen thuộc đến trường
Lớp học thật ồn ào
Lúc nào cũng vậy
Mọi hôm anh chẳng mấy để tâm,nhưng hôm nay chúng khiến anh đau đầu
Vấn đề lớn nhất là Thi nhã hôm nay đến cả học cũng không đi nữa
Trong mấy tháng này anh đã dạy cô rất nhiều,cũng đã giảm bớt định kiến của cô về bộ môn này
Anh cũng tin tưởng kể chuyện của mình cho cô
Nhưng bây giờ…
Cứ như là tránh mặt anh vậy
Một tiết học trôi qua chậm rãi,cứ như đang chịu ảnh hưởng từ định luật giãn nở thời gian hấp dẫn
Khi mỗi người nói họ trải qua 1 phút,họ không phải nói về 1 quãng thời gian bằng nhau
Khi này,1 phút trong tâm trí đã khác biệt với 1 phút theo thuyết tương đối ở điều kiện thời gian bình thường của trái đất
Anh thấy nó thật chậm,cảm giác thời gian trôi qua thực sự quá chậm
Như thể…
Như thể muốn kéo anh qua chiếc bàn đinh này một cách từ tốn nhất có thể,để anh từ từ gặm nhấm nỗi đau này
Anh giờ mới cảm nhận lại được sự chuyển di của chiếc kim đồng hồ trong tiết văn năm nào khi còn học cấp 3
Lê thê,đằng đẵng
Tâm trạng phiền muộn đó cứ theo anh
Đến giờ trưa,vẫn không có ai nói gì đến
Anh không nhận được 1 câu nói nào,thậm chí 1 câu trả lời cho tin nhắn đã từ hôm qua
Mọi người đâu cả rồi?
Nhật
Mỗi năm nó đều tặng anh một món quà mà anh chắc chắn rất thích,vì nó hiểu ý anh
Bố,mẹ
Mỗi năm hai ông bà đều chúc mừng anh và tặng anh vài món ăn quê nhà
Thi nhã
…
Hôm nay là sinh nhật anh cơ mà,tại sao vậy?
Có lẽ là 24 tuổi đầu rồi cũng không cần sinh nhật nữa-anh tự nhủ
Ngày dài như đã trôi mất ba thu
Trở về nhà,anh kéo sầm cửa,bấm công tắc đèn,thở dài
Ơ?
Sao không sáng vậy nhỉ?
Anh mò mẫm cố tìm chiếc cầu dao trong khi loay hoay cởi giày
Đột nhiên ánh sáng bao phủ căn phòng
Thị lực anh thừa tốt để thấy được mọi thứ trong phòng
1 dải băng rôn kim tuyến thật lớn,ghi chữ happy birthday to đùng như muốn đập thẳng vào mắt người nhìn
Và,ngay giây sau thôi,một tiếng pháo nổ vang lên
Cái làm anh chấn kinh hơn cả tiếng pháo đó là những người anh thấy trong căn phòng này
Bố mẹ anh,Nhật,Chí thanh và…
Chính giữa là…
Thi nhã
Cô đang cầm trên tay 1 chiếc bánh kem trắng muốt,hình như chưa kịp trang trí
Bố mẹ anh,tuy đã tuổi già sức yếu,phổi không còn khỏe như trước
Nhật,tuy hú hét rất thô lỗ,nhưng lại rất nhiệt thành
Chí thanh,có lẽ vì nửa ngại thầy,nửa không ngại bạn trai của cô bạn thân,nên có hơi rụt rè
Thi nhã nói to nhất,cũng nở nụ cười hạnh phúc nhất
Tất cả đồng thanh 1 lời duy nhất
-chúc mùng sinh nhật!
Cả 5 cái miệng cùng hô lên 1 lúc nghe muốn điếc con ráy
Nhưng anh chỉ cảm thấy
Hạnh phúc quá,hơn nhiều so với anh có thể tưởng tượng
Anh khóc,lần đầu tiên một người như anh phải rơi lệ
Niềm vui to lớn này chắc chắn không thể diễn tả được
Hơn cả mọi năm trước đó,bố mẹ anh đến tận nơi,Nhật vẫn ở nhà,và có thêm…
1 cô bạn gái nhỏ nhắn đáng yêu!
Thi nhã nói trước với vẻ ngại ngùng;
-hôm qua em không nhớ ra nên anh nhật có gọi báo,hôm nay em phải xin nghỉ để chuẩn bị…
Cô giơ chiếc bánh lên cao hơn một chút,hỏi anh với sự mong chờ trong ánh mắt;
-anh có thích không? Là do em làm đó!
-thích,anh thích hết,miễn là em làm
Anh nói thật,hạnh phúc đã đủ ngọt,dù cái bánh cô đưa có vị dưa muối anh cũng sẽ thấy nó ngọt
Bố mẹ anh đứng gần đó,lắc đầu thể hiện bọn trẻ không biết giữa ý từ
2 người họ là vợ chồng già cả rồi,bọn trẻ này con đứng đây khoe ân ái
Vẻ mặt ấy nhanh chóng tan biến
2 ông bà bước đến,cười tủm tỉm với anh,đưa cho 1 chiếc hộp
Không,là 1 gói
À không,là 1 tờ giấy
Anh sở ra đọc
“bố mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi,tự biết việc mà làm đi,dù sao thì cũng chúc mừng sinh nhật con trai”
Hả?
Bố mẹ anh có ý gì thế?
Anh chưa kịp hiểu ra đầu ra đuôi gì bố mẹ anh đã vẫy tay bỏ đi
4 người trẻ ở lại xem phim một chút,dù sao cũng rảnh rỗi
Tự nhiên có 1 tiếng cốp rõ to vang lên bên cạnh
-con bé này,ai bảo em uống hết cả 3 thế hả!
-em có biết đâu…
-đi ra đây!
Bàn tay của nhật nhanh chóng chuyển từ trán Chí thanh sang cổ áo cô,xách cô đi ra ngoài cửa,trước khi đi còn nói trổng vào:
-bọn tao đi mua nước đây!
Văn minh ngơ ngác vì vụ việc lạ kì vừa xảy ra,không để ý thấy 2 người kia vừa mỉm cười vừa đi ra cửa
Vừa bước ra cửa được mươi mét,Nhật bị Chí thanh phản công ngay,xách ngược lại tai nó,dù nó cao hơn cô nửa cái đầu
-anh gõ mạnh thế? Cố tình à
Nhật nhăn nhó đưa 2 tay cố gỡ bộ móng của cô ra khỏi vành tai mình,vừa xuýt xoa vừa vội vàng giải thích
-anh không dám,vì kế hoạch,vì kế hoạch mà
Cô bé khi này mới có vẻ hài lòng,thả nó ra
Văn minh mà đứng đây,anh sẽ thắc mắc
“tên này sao lại sợ một cô bé vậy?”
Nhưng anh không ở đây,anh ở trong phòng
Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn 2 người,anh cứ chăm chú xem phim,còn Thi nhã thì chăm chú xem…anh
Cô đột nhiên lên tiếng:
-anh Minh
-sao thế?
-em có món quà tặng anh,không đắt tiền đâu,anh đừng chê
Anh xua tay rối rít:
-sao lại chê! Anh tuyệt đối sẽ không
-dạ,vậy…
Cô bất ngờ nhổm người lên,theo 1 cách anh không ngờ tới
Một cảm giác ấm áp và…ẩm ướt truyền đến từ 1 bên má của anh,nhẹ nhàng và nhanh chóng như chuồn đậu nước
Cảm giác này thực sự quá thần kì!
Khi anh còn ngẩn ngơ vì 1 tấn chuyện không ngờ xảy ra trong 1 buổi tối,Thi nhã đã ôm mặt đỏ bừng quay sang 1 bên
Cô cảm thấy ngại quá,sắp chín cả người rồi
Một lực nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của cô ra khỏi gương mặt diễm lệ
Anh nhoẻn miệng:
-không phải chỉ có em mới biết “cắn’ đâu
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má đỏ ửng của cô,khiến nó lại càng đỏ thêm 9 phần
Cảm không dám ở lại quá lâu trên vùng đất đỏ này,đôi môi anh rời khỏi gò má cô nhanh chóng
Không phải anh không muốn,anh chỉ sợ cô ngất ra đó thôi
Mọi chuyện cứ phải từ từ
Thi nhã đang sắp cháy mất cpu,khả năng phản ứng cũng bằng không
Khi cô tỉnh lại,cái cố thấy đầu tiên không phải là anh,mà là 2 khuôn mặt dán lên cửa sổ,cười tủm tỉm
Cô lập tức lại đỏ mặt,vì ngượng ngùng và cả vì tức giận,chỉ tay về phía 2 người kia:
-hai người đang làm cái quái..
Cô đột nhiên hạ dần tay xuống,giọng lạc hẳn đi
-…gì vậy…
Chỉ thấy ngoài 2 cái khuôn mặt trẻ trung kia,bên cửa sổ đã xuất hiện thêm 2 khuôn mặt già nua
ấy,nhân vật cấp độ bố mẹ chồng tương lai thế này cô không dám mắng đâu!
Thi nhã hỏi với vẻ ngưng trọng,số điện thoại này cô không hề quen biết
Không rõ hai người họ nói gì trong điện thoại,nếu là người ngoài sẽ thấy mình cô đang độc thoại
-ra là anh à
Nét mặt cô dãn ra đôi chút
-sao em lại không nhớ chuyện này chứ!
-được rồi,em đến ngay đây
-sao em lại để anh ấy biết được chứ,anh ấy mà biết được thì hỏng hết việc của chúng ta
Cô ngắt máy,cười nhạt rồi nhắn tin cho Văn minh
Thi nhã: hôm nay em có việc,anh hủy buổi xem phim đi nhé
Thi nhã:không thì anh đi xem 1 mình trước
Không đợi anh trả lời,cô đút điện thoại vào túi áo,ung dung đi trước
Anh thẫn thờ nhìn khung chat
Tin nhắn còn chưa seen,cũng không có vẻ gì là được để ý đến
Anh chán nản đặt điện thoại xuống
Chắc cô ấy có việc thật,anh đoán vậy
Nhật lúc này đang khoác áo gió,chuẩn bị ra ngoài,cũng không bảo đến ai,cứ đi như không vậy
-ê,đi đâu đấy mày?
-tao có việc,mày đừng hỏi
Anh cũng chẳng buồn cố công nữa,mặc cho nó muốn đi đâu thì đi
Tối muộn rồi còn chưa thấy mọi người về nhà,anh lại đành ngủ 1 mình
Sự hiu quạnh trong căn nhà vốn đã khuất bóng từ lâu lại muốn xâm lấn nơi này thêm 1 lần nữa
Sáng hôm sau tỉnh dậy,vẫn không thấy ai
Có người đã về trong đêm,anh đoán vậy
Nhưng rồi lại đi
Mở điện thoại,không có tin nhắn,bố mẹ anh cũng không có 1 lời nào
Thời gian dường như bị kéo dài ra đến vô hạn
Anh mang theo chiếc cặp sách quen thuộc,khoác chiếc áo sơ mi quen thuộc,đội chiếc mũ ghi quen thuộc đến trường
Lớp học thật ồn ào
Lúc nào cũng vậy
Mọi hôm anh chẳng mấy để tâm,nhưng hôm nay chúng khiến anh đau đầu
Vấn đề lớn nhất là Thi nhã hôm nay đến cả học cũng không đi nữa
Trong mấy tháng này anh đã dạy cô rất nhiều,cũng đã giảm bớt định kiến của cô về bộ môn này
Anh cũng tin tưởng kể chuyện của mình cho cô
Nhưng bây giờ…
Cứ như là tránh mặt anh vậy
Một tiết học trôi qua chậm rãi,cứ như đang chịu ảnh hưởng từ định luật giãn nở thời gian hấp dẫn
Khi mỗi người nói họ trải qua 1 phút,họ không phải nói về 1 quãng thời gian bằng nhau
Khi này,1 phút trong tâm trí đã khác biệt với 1 phút theo thuyết tương đối ở điều kiện thời gian bình thường của trái đất
Anh thấy nó thật chậm,cảm giác thời gian trôi qua thực sự quá chậm
Như thể…
Như thể muốn kéo anh qua chiếc bàn đinh này một cách từ tốn nhất có thể,để anh từ từ gặm nhấm nỗi đau này
Anh giờ mới cảm nhận lại được sự chuyển di của chiếc kim đồng hồ trong tiết văn năm nào khi còn học cấp 3
Lê thê,đằng đẵng
Tâm trạng phiền muộn đó cứ theo anh
Đến giờ trưa,vẫn không có ai nói gì đến
Anh không nhận được 1 câu nói nào,thậm chí 1 câu trả lời cho tin nhắn đã từ hôm qua
Mọi người đâu cả rồi?
Nhật
Mỗi năm nó đều tặng anh một món quà mà anh chắc chắn rất thích,vì nó hiểu ý anh
Bố,mẹ
Mỗi năm hai ông bà đều chúc mừng anh và tặng anh vài món ăn quê nhà
Thi nhã
…
Hôm nay là sinh nhật anh cơ mà,tại sao vậy?
Có lẽ là 24 tuổi đầu rồi cũng không cần sinh nhật nữa-anh tự nhủ
Ngày dài như đã trôi mất ba thu
Trở về nhà,anh kéo sầm cửa,bấm công tắc đèn,thở dài
Ơ?
Sao không sáng vậy nhỉ?
Anh mò mẫm cố tìm chiếc cầu dao trong khi loay hoay cởi giày
Đột nhiên ánh sáng bao phủ căn phòng
Thị lực anh thừa tốt để thấy được mọi thứ trong phòng
1 dải băng rôn kim tuyến thật lớn,ghi chữ happy birthday to đùng như muốn đập thẳng vào mắt người nhìn
Và,ngay giây sau thôi,một tiếng pháo nổ vang lên
Cái làm anh chấn kinh hơn cả tiếng pháo đó là những người anh thấy trong căn phòng này
Bố mẹ anh,Nhật,Chí thanh và…
Chính giữa là…
Thi nhã
Cô đang cầm trên tay 1 chiếc bánh kem trắng muốt,hình như chưa kịp trang trí
Bố mẹ anh,tuy đã tuổi già sức yếu,phổi không còn khỏe như trước
Nhật,tuy hú hét rất thô lỗ,nhưng lại rất nhiệt thành
Chí thanh,có lẽ vì nửa ngại thầy,nửa không ngại bạn trai của cô bạn thân,nên có hơi rụt rè
Thi nhã nói to nhất,cũng nở nụ cười hạnh phúc nhất
Tất cả đồng thanh 1 lời duy nhất
-chúc mùng sinh nhật!
Cả 5 cái miệng cùng hô lên 1 lúc nghe muốn điếc con ráy
Nhưng anh chỉ cảm thấy
Hạnh phúc quá,hơn nhiều so với anh có thể tưởng tượng
Anh khóc,lần đầu tiên một người như anh phải rơi lệ
Niềm vui to lớn này chắc chắn không thể diễn tả được
Hơn cả mọi năm trước đó,bố mẹ anh đến tận nơi,Nhật vẫn ở nhà,và có thêm…
1 cô bạn gái nhỏ nhắn đáng yêu!
Thi nhã nói trước với vẻ ngại ngùng;
-hôm qua em không nhớ ra nên anh nhật có gọi báo,hôm nay em phải xin nghỉ để chuẩn bị…
Cô giơ chiếc bánh lên cao hơn một chút,hỏi anh với sự mong chờ trong ánh mắt;
-anh có thích không? Là do em làm đó!
-thích,anh thích hết,miễn là em làm
Anh nói thật,hạnh phúc đã đủ ngọt,dù cái bánh cô đưa có vị dưa muối anh cũng sẽ thấy nó ngọt
Bố mẹ anh đứng gần đó,lắc đầu thể hiện bọn trẻ không biết giữa ý từ
2 người họ là vợ chồng già cả rồi,bọn trẻ này con đứng đây khoe ân ái
Vẻ mặt ấy nhanh chóng tan biến
2 ông bà bước đến,cười tủm tỉm với anh,đưa cho 1 chiếc hộp
Không,là 1 gói
À không,là 1 tờ giấy
Anh sở ra đọc
“bố mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi,tự biết việc mà làm đi,dù sao thì cũng chúc mừng sinh nhật con trai”
Hả?
Bố mẹ anh có ý gì thế?
Anh chưa kịp hiểu ra đầu ra đuôi gì bố mẹ anh đã vẫy tay bỏ đi
4 người trẻ ở lại xem phim một chút,dù sao cũng rảnh rỗi
Tự nhiên có 1 tiếng cốp rõ to vang lên bên cạnh
-con bé này,ai bảo em uống hết cả 3 thế hả!
-em có biết đâu…
-đi ra đây!
Bàn tay của nhật nhanh chóng chuyển từ trán Chí thanh sang cổ áo cô,xách cô đi ra ngoài cửa,trước khi đi còn nói trổng vào:
-bọn tao đi mua nước đây!
Văn minh ngơ ngác vì vụ việc lạ kì vừa xảy ra,không để ý thấy 2 người kia vừa mỉm cười vừa đi ra cửa
Vừa bước ra cửa được mươi mét,Nhật bị Chí thanh phản công ngay,xách ngược lại tai nó,dù nó cao hơn cô nửa cái đầu
-anh gõ mạnh thế? Cố tình à
Nhật nhăn nhó đưa 2 tay cố gỡ bộ móng của cô ra khỏi vành tai mình,vừa xuýt xoa vừa vội vàng giải thích
-anh không dám,vì kế hoạch,vì kế hoạch mà
Cô bé khi này mới có vẻ hài lòng,thả nó ra
Văn minh mà đứng đây,anh sẽ thắc mắc
“tên này sao lại sợ một cô bé vậy?”
Nhưng anh không ở đây,anh ở trong phòng
Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn 2 người,anh cứ chăm chú xem phim,còn Thi nhã thì chăm chú xem…anh
Cô đột nhiên lên tiếng:
-anh Minh
-sao thế?
-em có món quà tặng anh,không đắt tiền đâu,anh đừng chê
Anh xua tay rối rít:
-sao lại chê! Anh tuyệt đối sẽ không
-dạ,vậy…
Cô bất ngờ nhổm người lên,theo 1 cách anh không ngờ tới
Một cảm giác ấm áp và…ẩm ướt truyền đến từ 1 bên má của anh,nhẹ nhàng và nhanh chóng như chuồn đậu nước
Cảm giác này thực sự quá thần kì!
Khi anh còn ngẩn ngơ vì 1 tấn chuyện không ngờ xảy ra trong 1 buổi tối,Thi nhã đã ôm mặt đỏ bừng quay sang 1 bên
Cô cảm thấy ngại quá,sắp chín cả người rồi
Một lực nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của cô ra khỏi gương mặt diễm lệ
Anh nhoẻn miệng:
-không phải chỉ có em mới biết “cắn’ đâu
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má đỏ ửng của cô,khiến nó lại càng đỏ thêm 9 phần
Cảm không dám ở lại quá lâu trên vùng đất đỏ này,đôi môi anh rời khỏi gò má cô nhanh chóng
Không phải anh không muốn,anh chỉ sợ cô ngất ra đó thôi
Mọi chuyện cứ phải từ từ
Thi nhã đang sắp cháy mất cpu,khả năng phản ứng cũng bằng không
Khi cô tỉnh lại,cái cố thấy đầu tiên không phải là anh,mà là 2 khuôn mặt dán lên cửa sổ,cười tủm tỉm
Cô lập tức lại đỏ mặt,vì ngượng ngùng và cả vì tức giận,chỉ tay về phía 2 người kia:
-hai người đang làm cái quái..
Cô đột nhiên hạ dần tay xuống,giọng lạc hẳn đi
-…gì vậy…
Chỉ thấy ngoài 2 cái khuôn mặt trẻ trung kia,bên cửa sổ đã xuất hiện thêm 2 khuôn mặt già nua
ấy,nhân vật cấp độ bố mẹ chồng tương lai thế này cô không dám mắng đâu!
Bình luận facebook