trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 5
Thể hiện bản thân là mạnh mẽ
Cho thấy bản thân là nghĩa hiệp
Đưa ra bộ mặt vui vẻ mà sống
Ai biết lại là người tổn thương
Thi vũ cũng vậy
Cô vốn có 2 con đường,trở thành người bảo vệ người khác khỏi nỗi đau cô đã từng
Hoặc để người khác trải qua nỗi đau của bản thân
Cô đã đứng đó phân vân cả 8 năm trời
Rốt cục,ông trời lại chơi khăm cô,ném xuống từ đâu một Văn minh
tên đáng ghét này đã chặn tịt mất con đường thứ 2 của cô
Cô đành đi con đường thứ 1 vậy
Đúng là tên đáng ghét mà!
Lúc này,Văn minh đã đưa cô trở về kí túc-dù vốn chỉ cách có vài trăm mét
2 người trao đổi phương thức liên lạc rồi chia tay tại đó
Anh trầm ngâm
Câu chuyện và giọt nước mắt của cô gái đã nhỏ xuống tim anh
Từng hồi khắc khoải như tiếng quốc kêu giữa đêm hè
Làm mềm đi trái tim khô khốc như đá của anh
Giống như bình nước anh đang cầm xối vào đất vậy
Anh vẫn đang tưới cho 2 cái cây leo trong vươn,trong khi đợi bữa tối
Dường như chúng có chút dài hơn,bên cạnh anh là túi phân bón hữu cơ mua ở cửa hàng mới buổi hôm nay
Chúng đã bám chắc vào giá đỡ của mình,lại đang hương về điểm chung bên trên cành sứ,nơi đoạn thừa của những sợi dây trắng dùng để buộc thanh trúc đang lất phất trong gió thu
Ai ngờ thu giờ đã khác xưa,nhìn mùa thu của hôm nay,anh thầm thở dài
Anh đã thoát khỏi sự vô cảm thường trực
Nhưng tệ hơn thế,cảm xúc mới này lại không rõ tên
Không rõ hỷ nộ ái ố
Không rõ cương nhu
Anh sợ hãi điều không biết
Vì chính điều anh từng không thể giải thích khiến mất đi 1 người
Bỗng,sự ngờ ngợ dâng lên trong lòng anh
Cố lắc đầu thật mạnh,anh không nghĩ nữa,xoay đầu vào nhà
Để lại những chiếc lá nhỏ đọng những giọt nước như sương sớm long lanh
Muốn nhớ lại chuyện buồn đâu có dễ,anh bây giờ cũng hiểu cảm giác của Thi nhã
Phải nói ra từng lời từ miệng mình,cô lại càng đau lòng gấp đôi anh
Vì sao khi nghe chuyện của Thi nhã,anh nói anh ít khi buồn
Vì trong quá khứ,anh đã từng buồn,duy nhất chỉ có 1 lần đó
Năm anh 14 tuổi,vì là thiên tài vật lý có số có má,anh được giáo sư vật lý vũ khí quân dụng đã nhận anh làm học trò sớm
Anh không nhớ nổi tên thầy ấy,phần vì đã lâu,phần vì anh toàn gọi là thầy Dũng
Nổi tiếng là thế nhưng anh lại khá vụng về,thường xuyên sai sót trong thực hành
Một lần vì mải chơi,quên học thuộc thứ tự và loại phụ kiện trong quả mìn cán mà thầy anh đã mượn được từ bên đại đội
Anh vô tình khiến quả mìn kích nổ,vì chiếc kíp anh đưa cho thầy anh đã sai loại,không phải cảm ứng lực,mà là cảm ứng nhiệt
Trách anh ấu trĩ không để ý trước sau,quả mìn bị thân nhiệt của thầy anh làm phát hỏa
Nhìn thầy trong đám lửa,anh sợ hãi mà ngất đi,hàng xóm thấy nổ vội vàng gọi cấp cứu
Anh tỉnh dậy,đang ở trong căn nhà quen thuộc,nhưng anh thấy không an toàn
Suốt tháng sau đó,anh tự nhốt mình trong phòng,tự mình đông cứng trái tim,từ bỏ cảm xúc
Chỉ khi không có cảm xúc,con người mới không sợ mất mát
Anh trốn tránh suốt bao năm trời,không dám gặp thầy
Đến khi anh đủ can đảm,anh đã không còn ở nơi đó nữa rồi...
Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào làm 1 thiên tài
Phì! Danh hiệu giẻ rách!
Anh không cần nó!
...
...
Anh không cần thì nó vẫn ở đó
Người đời đặt cho anh,anh không thể cấm họ ca tụng mình
Anh mặc kệ bọn họ,anh biết có người anh quan tâm và quan tâm anh,kẻ khác nói gì cứ coi như gió thoảng mây bay
Chỉ cần 1 người thôi...
...
Từ từ nào,sao anh lại nghĩ đến việc kiếm chác chút tiện nghi của học sinh chứ!
Chết tiệt! Anh bị sao vậy!
Tự cốc đầu mình,tâm trạng có khá khẩm hơn một chút
Bắt đầu thưởng thức 1 món ăn sang trọng,chính là... đĩa thịt hộp spam thái lát có quét sốt ớt với một bát cơm trắng
Còn ở phía bên Thi nhã,cô đang đau đầu cố gắng tìm anh trên điện thoại của mình
Anh lưu tên là thầy minh,có lẽ cô phải có đến 5-6 cái rồi,rốt cuộc cũng là tên phổ biến mà
Cấp 2 có 3 người,cấp 3 có 2 người,thêm anh đã là 6 rồi
Mãi mới mò được anh ra,đổi tên gợi nhớ thành...
Thành gì đây nhỉ?
Quyết định là “anh minh” đi!
Quay lại với quý ngài tư bản chủ nghĩa đang thưởng thức món “bít tết thịt heo nướng sốt chilli cùn khoai tây nghiền” dùng với những viên “ngọc trắng” của nền văn minh lúa nước chúng ta
Nhanh,gọn,lẹ,ngon,bổ,rẻ
Đủ cả 6 tiêu chí đàn ông độc ưa chuộng cho món ăn,nhưng không phải là 6 tiêu chí mà dạ dày anh thích
Lại phải tìm đến yumangel
Biết vậy không quét sốt cay rồi...
ổn định lại tình hình hỗn loạn,anh định sẽ tìm 1 cuốn sách để đọc,lâu rồi anh chưa đụng đến chúng
bụi bám kín các tầng giấy bìa dày cộp,anh ho sặc sụa 1 hồi mới tìm được 1 cuốn vừa ý -con mèo của schordinger,anh được thầy dũng tặng cho năm 13 tuổi
sao tôi phải hi vọng tên này sẽ xem tiểu thuyết nhỉ?
Anh mở ra,bên trong tráng 1 lớp thời gian vàng vọt,giấy đã cũ nhưng còn đọc tốt,chữ hơi mờ nhưng không làm khó được anh
Đọc qua từng dòng chữ,tập trung lạ lùng
Bỗng 1 tờ giấy rơi ra khỏi quyển sách
Một tờ giấy đã cũ,nhàu nhò,rách 1 vài chỗ ở mép giấy và có 1 dòng chữ nguệch ngoạc dường như viết rất vội
Là số của thầy dũng kèm theo dòng ghi chú: “số điện thoại thầy lý tiến dũng”
Anh sa sầm mặt,anh đã sớm xóa con số này khỏi danh bạ của mình,anh không thể chịu đựng sự dằn vặt khi nhìn thấy nó
Bây giờ nó lại ở đây
Thời học sinh kham khổ không có cả nokia,đừng nói đến điện thoại thông minh,danh bạ đều là từng cuốn dày cộp,anh cũng chỉ có thể ghi ra giấy
Bây giờ,sau bao nhiêu năm,sau bao nhiêu đau khổ mà anh đã gây nên,anh lại phải đối diện với nó
Cảm giác giống như khi gặp lại người quen cũ mà mình từng đắc tội vậy,gượng gạo
Anh cảm thấy nó thật mê hoặc,cũng thật đáng sợ. Muốn cầm nó nhưng lại như không,không biết mình nghĩ gì nữa...
...
Cuối cùng,với sự tự hổ thẹn chiến thắng,anh kẹp nó lại vào cuốn sách kia,đưa nó trở lại trên giá sách,quyết định đem nó đi bồi táng với tội lỗi của bản thân,cùng biến mất khỏi thế giới này
Lấy lại sự bình tĩnh quý giá,tâm trí anh lại tĩnh lặng
Anh dường như đã quen như vậy
Trăng vẫn lên,soi sáng mặt đất ở vùng quê xa xôi và tranh đua với những ánh đèn nơi thành phố này,2 giờ sáng là quá đủ để dập tắt cuộc sống về đêm hối hả nơi đây,người người nhà nhà tắt đèn đi ngủ
Trái với cơn ác mộng Văn minh gặp phải,Thi nhã có 1 đêm tương đối bình yên trong giấc mơ êm đềm về cuộc sống giàu sang của 1 phú bà...
thật là...sảng quá...!
nắng sớm lên rồi -nhưng!- không chỉ 1 mà là hàng chục lần,tháng thu đang trôi nhanh qua đến già nửa
nhắn có mấy tin với Thi nhã làm cho anh cảm thấy thời gian trôi hơi nhanh,anh vẫn không biết vì cái gì lại như vậy,anh từ bỏ tìm hiểu rồi
lạ lùng thay,tiết này lại đã thành lập đông,tính ra mùa thu chỉ có gần 3 tuần,vẫn chưa có lá vàng rơi,người viết bài này nhìn ra cái cảnh ngoài trời mình vừa dùng trong này mà thở dài thườn thượt...
Đột nhiên muốn yêu cầu kiện nhà văn ma văn kháng ghê!
Đông sang rồi vẫn chưa thấy mùa lá rụng trong vườn nào cả
Văn minh đút 2 tay trong túi áo gió dày,mới ngày đầu tiên của mùa đông trời đã lạnh như tủ đá,run cầm cập mà không tài nào dừng nổi
Một cuộc điện thoại gọi đến khiến anh phải cắn răng rút tay ra khỏi túi áo,đưa chiếc điện thoại lên áp tai
Bấy giờ đã tối,hôm nay là tiệc chào tân sinh viên,anh cũng mới về đến nhà
Nhìn dòng xe cộ bật sáng ánh đèn neon,anh đành phải lui vào nhà cho đỡ ồn ào,miễn cưỡng nghe được câu nói phát ra,một giọng nữ vang lên:
-anh là anh minh của Thi nhã phải không?
Anh giật mình,nhìn lại,số của Thi nhã gọi đến,bỗng có 1 dự cảm chẳng lành
Nhưng anh vẫn phải đè nén nó xuống,trả lời 1 cách bình tĩnh:
-ai đang gọi vậy? Thi nhã đâu?
Bên kia truyền đến 1 tiếng cười lạ-nham hiểm,âm độc:
-haha...anh muốn biết sao
Anh chỉ hừ lạnh,trực tiếp thẳng thắn bấm 113 trên bàn phím số,vừa tranh thủ câu giờ:
-các cô là ai!? Thi nhã đâu!?
-hừ,cô ấy...
Ngay khi anh sắp ấn gọi,giọng nói bên kia chợt giãn ra cả chục lần
-haha! Anh đừng căng thẳng,cô ấy chỉ là hơi say rồi,phiền anh đến đưa về 1 chút,anh là anh trai cô ấy phải không?
Một tràng này trực tiếp khiến Văn minh ngớ người ra
Hả?
Chuyện gì vậy?
Bên kia chưa đợi anh trả lời,đầu dây bên kia đã nói tiếp,bằng giọng bình thường hơn,khá quen thuộc:
-em là Chí thanh,bạn thân của cô ấy,bọn em đi ăn ở quán bà ký bên phố tả(*) ấy
Trời đất!
Vậy mà làm anh hết hồn,xem ra mai phải cho cô nhóc này làm bài kiểm tra 100 lần mới được
Dương chí thanh tội nghiệp,cô bé chưa biết mình phải đối mặt với cái gì đâu...
Cho thấy bản thân là nghĩa hiệp
Đưa ra bộ mặt vui vẻ mà sống
Ai biết lại là người tổn thương
Thi vũ cũng vậy
Cô vốn có 2 con đường,trở thành người bảo vệ người khác khỏi nỗi đau cô đã từng
Hoặc để người khác trải qua nỗi đau của bản thân
Cô đã đứng đó phân vân cả 8 năm trời
Rốt cục,ông trời lại chơi khăm cô,ném xuống từ đâu một Văn minh
tên đáng ghét này đã chặn tịt mất con đường thứ 2 của cô
Cô đành đi con đường thứ 1 vậy
Đúng là tên đáng ghét mà!
Lúc này,Văn minh đã đưa cô trở về kí túc-dù vốn chỉ cách có vài trăm mét
2 người trao đổi phương thức liên lạc rồi chia tay tại đó
Anh trầm ngâm
Câu chuyện và giọt nước mắt của cô gái đã nhỏ xuống tim anh
Từng hồi khắc khoải như tiếng quốc kêu giữa đêm hè
Làm mềm đi trái tim khô khốc như đá của anh
Giống như bình nước anh đang cầm xối vào đất vậy
Anh vẫn đang tưới cho 2 cái cây leo trong vươn,trong khi đợi bữa tối
Dường như chúng có chút dài hơn,bên cạnh anh là túi phân bón hữu cơ mua ở cửa hàng mới buổi hôm nay
Chúng đã bám chắc vào giá đỡ của mình,lại đang hương về điểm chung bên trên cành sứ,nơi đoạn thừa của những sợi dây trắng dùng để buộc thanh trúc đang lất phất trong gió thu
Ai ngờ thu giờ đã khác xưa,nhìn mùa thu của hôm nay,anh thầm thở dài
Anh đã thoát khỏi sự vô cảm thường trực
Nhưng tệ hơn thế,cảm xúc mới này lại không rõ tên
Không rõ hỷ nộ ái ố
Không rõ cương nhu
Anh sợ hãi điều không biết
Vì chính điều anh từng không thể giải thích khiến mất đi 1 người
Bỗng,sự ngờ ngợ dâng lên trong lòng anh
Cố lắc đầu thật mạnh,anh không nghĩ nữa,xoay đầu vào nhà
Để lại những chiếc lá nhỏ đọng những giọt nước như sương sớm long lanh
Muốn nhớ lại chuyện buồn đâu có dễ,anh bây giờ cũng hiểu cảm giác của Thi nhã
Phải nói ra từng lời từ miệng mình,cô lại càng đau lòng gấp đôi anh
Vì sao khi nghe chuyện của Thi nhã,anh nói anh ít khi buồn
Vì trong quá khứ,anh đã từng buồn,duy nhất chỉ có 1 lần đó
Năm anh 14 tuổi,vì là thiên tài vật lý có số có má,anh được giáo sư vật lý vũ khí quân dụng đã nhận anh làm học trò sớm
Anh không nhớ nổi tên thầy ấy,phần vì đã lâu,phần vì anh toàn gọi là thầy Dũng
Nổi tiếng là thế nhưng anh lại khá vụng về,thường xuyên sai sót trong thực hành
Một lần vì mải chơi,quên học thuộc thứ tự và loại phụ kiện trong quả mìn cán mà thầy anh đã mượn được từ bên đại đội
Anh vô tình khiến quả mìn kích nổ,vì chiếc kíp anh đưa cho thầy anh đã sai loại,không phải cảm ứng lực,mà là cảm ứng nhiệt
Trách anh ấu trĩ không để ý trước sau,quả mìn bị thân nhiệt của thầy anh làm phát hỏa
Nhìn thầy trong đám lửa,anh sợ hãi mà ngất đi,hàng xóm thấy nổ vội vàng gọi cấp cứu
Anh tỉnh dậy,đang ở trong căn nhà quen thuộc,nhưng anh thấy không an toàn
Suốt tháng sau đó,anh tự nhốt mình trong phòng,tự mình đông cứng trái tim,từ bỏ cảm xúc
Chỉ khi không có cảm xúc,con người mới không sợ mất mát
Anh trốn tránh suốt bao năm trời,không dám gặp thầy
Đến khi anh đủ can đảm,anh đã không còn ở nơi đó nữa rồi...
Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào làm 1 thiên tài
Phì! Danh hiệu giẻ rách!
Anh không cần nó!
...
...
Anh không cần thì nó vẫn ở đó
Người đời đặt cho anh,anh không thể cấm họ ca tụng mình
Anh mặc kệ bọn họ,anh biết có người anh quan tâm và quan tâm anh,kẻ khác nói gì cứ coi như gió thoảng mây bay
Chỉ cần 1 người thôi...
...
Từ từ nào,sao anh lại nghĩ đến việc kiếm chác chút tiện nghi của học sinh chứ!
Chết tiệt! Anh bị sao vậy!
Tự cốc đầu mình,tâm trạng có khá khẩm hơn một chút
Bắt đầu thưởng thức 1 món ăn sang trọng,chính là... đĩa thịt hộp spam thái lát có quét sốt ớt với một bát cơm trắng
Còn ở phía bên Thi nhã,cô đang đau đầu cố gắng tìm anh trên điện thoại của mình
Anh lưu tên là thầy minh,có lẽ cô phải có đến 5-6 cái rồi,rốt cuộc cũng là tên phổ biến mà
Cấp 2 có 3 người,cấp 3 có 2 người,thêm anh đã là 6 rồi
Mãi mới mò được anh ra,đổi tên gợi nhớ thành...
Thành gì đây nhỉ?
Quyết định là “anh minh” đi!
Quay lại với quý ngài tư bản chủ nghĩa đang thưởng thức món “bít tết thịt heo nướng sốt chilli cùn khoai tây nghiền” dùng với những viên “ngọc trắng” của nền văn minh lúa nước chúng ta
Nhanh,gọn,lẹ,ngon,bổ,rẻ
Đủ cả 6 tiêu chí đàn ông độc ưa chuộng cho món ăn,nhưng không phải là 6 tiêu chí mà dạ dày anh thích
Lại phải tìm đến yumangel
Biết vậy không quét sốt cay rồi...
ổn định lại tình hình hỗn loạn,anh định sẽ tìm 1 cuốn sách để đọc,lâu rồi anh chưa đụng đến chúng
bụi bám kín các tầng giấy bìa dày cộp,anh ho sặc sụa 1 hồi mới tìm được 1 cuốn vừa ý -con mèo của schordinger,anh được thầy dũng tặng cho năm 13 tuổi
sao tôi phải hi vọng tên này sẽ xem tiểu thuyết nhỉ?
Anh mở ra,bên trong tráng 1 lớp thời gian vàng vọt,giấy đã cũ nhưng còn đọc tốt,chữ hơi mờ nhưng không làm khó được anh
Đọc qua từng dòng chữ,tập trung lạ lùng
Bỗng 1 tờ giấy rơi ra khỏi quyển sách
Một tờ giấy đã cũ,nhàu nhò,rách 1 vài chỗ ở mép giấy và có 1 dòng chữ nguệch ngoạc dường như viết rất vội
Là số của thầy dũng kèm theo dòng ghi chú: “số điện thoại thầy lý tiến dũng”
Anh sa sầm mặt,anh đã sớm xóa con số này khỏi danh bạ của mình,anh không thể chịu đựng sự dằn vặt khi nhìn thấy nó
Bây giờ nó lại ở đây
Thời học sinh kham khổ không có cả nokia,đừng nói đến điện thoại thông minh,danh bạ đều là từng cuốn dày cộp,anh cũng chỉ có thể ghi ra giấy
Bây giờ,sau bao nhiêu năm,sau bao nhiêu đau khổ mà anh đã gây nên,anh lại phải đối diện với nó
Cảm giác giống như khi gặp lại người quen cũ mà mình từng đắc tội vậy,gượng gạo
Anh cảm thấy nó thật mê hoặc,cũng thật đáng sợ. Muốn cầm nó nhưng lại như không,không biết mình nghĩ gì nữa...
...
Cuối cùng,với sự tự hổ thẹn chiến thắng,anh kẹp nó lại vào cuốn sách kia,đưa nó trở lại trên giá sách,quyết định đem nó đi bồi táng với tội lỗi của bản thân,cùng biến mất khỏi thế giới này
Lấy lại sự bình tĩnh quý giá,tâm trí anh lại tĩnh lặng
Anh dường như đã quen như vậy
Trăng vẫn lên,soi sáng mặt đất ở vùng quê xa xôi và tranh đua với những ánh đèn nơi thành phố này,2 giờ sáng là quá đủ để dập tắt cuộc sống về đêm hối hả nơi đây,người người nhà nhà tắt đèn đi ngủ
Trái với cơn ác mộng Văn minh gặp phải,Thi nhã có 1 đêm tương đối bình yên trong giấc mơ êm đềm về cuộc sống giàu sang của 1 phú bà...
thật là...sảng quá...!
nắng sớm lên rồi -nhưng!- không chỉ 1 mà là hàng chục lần,tháng thu đang trôi nhanh qua đến già nửa
nhắn có mấy tin với Thi nhã làm cho anh cảm thấy thời gian trôi hơi nhanh,anh vẫn không biết vì cái gì lại như vậy,anh từ bỏ tìm hiểu rồi
lạ lùng thay,tiết này lại đã thành lập đông,tính ra mùa thu chỉ có gần 3 tuần,vẫn chưa có lá vàng rơi,người viết bài này nhìn ra cái cảnh ngoài trời mình vừa dùng trong này mà thở dài thườn thượt...
Đột nhiên muốn yêu cầu kiện nhà văn ma văn kháng ghê!
Đông sang rồi vẫn chưa thấy mùa lá rụng trong vườn nào cả
Văn minh đút 2 tay trong túi áo gió dày,mới ngày đầu tiên của mùa đông trời đã lạnh như tủ đá,run cầm cập mà không tài nào dừng nổi
Một cuộc điện thoại gọi đến khiến anh phải cắn răng rút tay ra khỏi túi áo,đưa chiếc điện thoại lên áp tai
Bấy giờ đã tối,hôm nay là tiệc chào tân sinh viên,anh cũng mới về đến nhà
Nhìn dòng xe cộ bật sáng ánh đèn neon,anh đành phải lui vào nhà cho đỡ ồn ào,miễn cưỡng nghe được câu nói phát ra,một giọng nữ vang lên:
-anh là anh minh của Thi nhã phải không?
Anh giật mình,nhìn lại,số của Thi nhã gọi đến,bỗng có 1 dự cảm chẳng lành
Nhưng anh vẫn phải đè nén nó xuống,trả lời 1 cách bình tĩnh:
-ai đang gọi vậy? Thi nhã đâu?
Bên kia truyền đến 1 tiếng cười lạ-nham hiểm,âm độc:
-haha...anh muốn biết sao
Anh chỉ hừ lạnh,trực tiếp thẳng thắn bấm 113 trên bàn phím số,vừa tranh thủ câu giờ:
-các cô là ai!? Thi nhã đâu!?
-hừ,cô ấy...
Ngay khi anh sắp ấn gọi,giọng nói bên kia chợt giãn ra cả chục lần
-haha! Anh đừng căng thẳng,cô ấy chỉ là hơi say rồi,phiền anh đến đưa về 1 chút,anh là anh trai cô ấy phải không?
Một tràng này trực tiếp khiến Văn minh ngớ người ra
Hả?
Chuyện gì vậy?
Bên kia chưa đợi anh trả lời,đầu dây bên kia đã nói tiếp,bằng giọng bình thường hơn,khá quen thuộc:
-em là Chí thanh,bạn thân của cô ấy,bọn em đi ăn ở quán bà ký bên phố tả(*) ấy
Trời đất!
Vậy mà làm anh hết hồn,xem ra mai phải cho cô nhóc này làm bài kiểm tra 100 lần mới được
Dương chí thanh tội nghiệp,cô bé chưa biết mình phải đối mặt với cái gì đâu...
Bình luận facebook