trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 4
Vấn đề không lớn,anh tự nhủ vậy,rốt cuộc tạm bợ 3 cái bánh bao nhân thịt
Ngon thì ngon thật,nhưng anh yếu bụng nên dễ bị anh “tào” hỏi thăm,đành nhanh chóng xong rồi chuồn trước sự ngạc nhiên của Thi nhã
Cô không ngờ anh ăn nhanh như vậy
Nhìn dáng vẻ này của anh,nếu không phải từng thấy anh ở cửa hàng,chắc cô đã nghĩ anh là thiếu gia ăn uống nhã nhặn,lịch sự rồi
Cô tự nhủ,cũng khắc cốt ghi tâm lời dạy của bà cô năm xưa-không thể nhìn mặt mà bắt hình dong,không nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử
Lần này thì ngược 1 chút,cô đã lỡ lấy dạ quân tử đo lòng tiểu nhân
Cô nghi ngờ sâu sắc như vậy,chắc chắn như 1 kẻ cuồng tín
Vì sao ư?
Vì hôm nay anh mới đến lớp đã bắt cô -đương nhiên là cùng với cả lớp- làm bài kiểm tra vật lý 1 tiết!
Quả nhiên,đằng sau khuôn mặt thiên thần là tấm lòng ác quỷ!
Cô vừa cảm khái vừa nhìn Văn minh đang phát đề,còn không được dùng máy tính xách tay nữa
Cô nghiến răng ken két như cóc khát mưa,cúi đầu dúi mạnh ngòi bút soi thủng cả tờ giấy
Vì đã “nghỉ ngơi bằng phương pháp thả lỏng và giảm hoạt động thị giác” -cách nói văn hoa hơn của từ ngủ- trong tiết vật lý hôm qua,năm ngoái và cả năm kia
Chắc chắn rồi,cô căn bản làm không nổi bài,để gần trắng bài,chỉ khoanh bừa được mấy câu trắc nghiệm
Cô đang tím tái mặt mày,nguyền rủa tên văn minh xấu xa chết tiệt đủ 108 lần thì đã hết giờ,không còn hi vọng nổi gì nữa
Xung quanh chỉ có cô bạn Chí thanh cũng đang vò đầu bứt tai,xem ra không ai cứu được cô nữa
Đường đời khổ ải vô biên...
Về phía Văn minh,anh không thực sự định sẽ trả thù cô
...
...
Thôi được rồi,thật ra cũng có 1 chút,trọng điểm là khi tức giận,trông cô rất...
Nói sao nhỉ,phù hợp với định nghĩa của từ đẹp
Khoảng 20% thôi,nhưng là thứ đầu tiên khiến anh thấy đẹp
Vì anh khô khan như vậy,anh không mấy khi cảm nhận được vẻ đẹp
Vui vẻ thức dậy buổi sớm sau giấc ngủ kết thúc một ngày chấm bài tới nửa đêm,một ngày mới lại đến với anh
Trong nắng sớm,gió nhẹ thổi qua lành lạnh,trời cao xanh giữa tiết lập thu
Một trận cuồng phong mà lại như yếu đuối kéo qua,khiến người viết bài này phải rùng mình,rồi thì là cảm khái:
“gió heo may đã về”
Trộm xong câu nói của bác sĩ đỗ hồng ngọc,người viết bài này có chuyện muốn nói
Những lời vừa rồi là lời của người viết,chắc chắn không có nửa phần liên can đến tên thẳng nam Văn minh kia
Anh đang ở trong nhà đánh răng súc họng,chẳng mảy may quan tâm đến gió may đang tru tréo ngoài kia,mặc dù là tru tréo khẽ thôi
Như tiếng xem bóng đá vào lúc nửa đêm của những ông bố đã có con nhỏ ngay bên cạnh vậy
Mặc lên chiếc áo gió tạm bợ,anh đi làm
Nói là đi làm cho oai,chứ thực ra cũng chẳng khác gì đi dạo vườn nhà,chục bước là đến
Có khi đi từ cổng đến trường còn nhanh hơn đi từ cổng ra cuối vườn sau ấy chứ
Thi nhã đang ngồi sẵn trong lớp,chắp tay khấn thiên địa ông bà tổ tiên phật đà cầu mong sao bản thân không trượt bài này,chỉ cần đúng hết trắc nghiệm là đủ điểm đỗ
Bình thường chiêu này cực kì linh nghiệm,nhưng hôm nay thì...
Có vẻ cái vẻ ám khí trên người Văn minh đã dọa cho ông bà tổ tiên cô chạy cả rồi vậy
Cầm bài làm chỉ được F+ trên tay,cô thiếu điều muốn xỉu
Coi như trượt mất một bài,gỡ lại hơi khó
À không
Rất khó là đằng khác ấy! Huhu...
Sống trong nơm nớp lo sợ suốt cả ngày,cô biết cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến
6 giờ chiều,trời đã tối mù,không soi ra nắng thì đố mà thấy nổi màu sắc
Cảnh trời nhuộm xám 1 màu ảm đạm,giống như những nhân viên hậu trường chuyên nghiệp được thuê chỉ để đè nặng lòng cô hơn nữa
Trái tim trùng xuống,rơi sâu hơn,dường như đang đập binh binh chỗ nào đó gần với dạ dày
Bước qua cửa văn phòng giáo vụ,cô nuôt nước bọt ừng ực,làm như không phải đến phòng giáo vụ mà là ra pháp trường vậy!
Thấy phòng vắng tanh,đoán chắc mọi người đã tan ca hết,cô đảo mắt nhìn,hy vọng Văn minh đã về
Đúng như cô nghĩ,mọi người đều đã về nhà
Không đúng như cô nghĩ,người duy nhất ở lại chính là văn minh
Nhìn thấy bóng dáng văn minh,cô xác định hôm nay không ăn một trận lải nhải dài 2 tiếng đừng mong thoát ra
Nhưng cô đánh giá hơi thấp anh rồi,anh đâu phải những giảng viên khác
Thông thường anh cũng sẽ sớm lờ đi,dù thành tích của họ yếu kém
Chỉ có những ai yêu khoa học mới là học trò chân chính của anh
Như Chí thanh,anh chẳng thèm ngó đến,nhưng là Thi nhã,anh lại hơi muốn giúp cô tiến bộ
Cũng không rõ tại sao
Anh cảm thấy cô không phải không thông minh,chỉ là quá có thành kiến với môn học mà anh yêu thích
Nghe lộp cộp đế giày nện đất từ phía cửa,anh không cần quay đầu cũng đã biết ai đến,mở miệng,nhưng mà có một chút vấn đề...:
-em có định kiến gì với môn học của tôi à?
Anh hỏi quá thẳng!
Đây xác định là suy nghĩ trong lòng Thi nhã
Kẻ nghiên cứu khoa học như anh sau này chắc chỉ có thể lấy 1 nhà khoa học nữ
Cô đột nhiên hơi muốn học,còn về lí do...
Cô trở thành người thứ 2 không rõ
Đứng cạnh anh nhiều khi khiến tâm hồn tuổi xuân trong cô rạo rực,dù đã qua thời yêu đương nồng nhiệt từ lâu
Cô chưa được ai thích,cũng chưa tình thích ai,nên không thể hiểu
Cứ từ từ,cô rồi sẽ hiểu ấy mà...
Nghĩ ngợi của cô viển vông và bay bổng đến mức Văn minh phải đưa tay qua lại 3 lần trước mặt và gọi cô mới khiến cô tỉnh mộng
Anh lại hỏi đốp luôn lần nữa:
-hay là em có thành kiến với tôi,giáo viên mới này?
Đến đây thì cô hoảng rồi,vội vàng nói đến nỗi bắt đầu lắp bắp:
-không...không..không hề...không hề có chuyện đó!
-vậy thì tại sao thành tích của em luôn thấp như vậy?
-là vì...là vì...
Anh bắt đầu sốt ruột,giọng giục giã:
-vì cái gì?
-em...em...
Cô thở dài 1 tiếng,rồi nhắm mắt lại,cam tâm chịu phạt
Thấy cô thà chết không khai,anh cũng không định tra khảo nữa,quay lại sắp xếp tài liệu
Đột nhiên một giọng nói vang lên,có vẻ yếu ớt:
-anh minh...tôi có thể kể được không?
-có thể,tôi luôn lắng nghe cô
Lúc này họ lấy thân phận 2 người bạn,chứ không phải thầy trò
2 người bạn đang tâm sự với nhau
-bố em...khi em còn nhỏ là 1 nhà nghiên cứu đại tài,giống như thầy vậy,ông ấy thí nghiệm rất nhiều
Cô hơi rưng rưng nước mắt,cố kìm lại tiếp tục kể
-cho đến 1 hôm,bố em mãi không về nhà,năm đó em 12 tuổi
Những giọt nước bên khóe mắt cô bắt đầu tụ lại nhiều hơn,nghẹn ngào khó khăn nói tiếp
-một số điện thoại gọi đến máy bàn ở nhà em,nói là bố em bị thương rồi,em vội chạy đến đó. Khi em đến bênh viện,bố em đang nằm trên cáng với nửa người bị hủy hoại nặng,nghe nói là do nghiên cứu kíp nổ...,bây...bây giờ...bây giờ bố em chỉ còn 1 tay một chân thôi...
Cô không nhịn được nữa,cô bật khóc,từng giọt nước mắt lăn trên gò má cô
Hình ảnh bố cô nửa người cháy xém,hở cả nửa hàm răng,máu tay máu chân be bét,nằm im cộng với mùi sát trùng ở bênh viện năm đó,cô vẫn nhớ,cô sợ hãi chúng
Cô thề sẽ không đụng tay vào đám khoa học này thêm lần nào
Cũng cấm bố cô tiếp tục làm công việc nguy hiểm đó
Hai cha con cứ thế sống sót với số tiền dành dụm ít ỏi
Mẹ của cô không phải 1 người phụ nữa tồi,nhưng bà không ở đó
Đã ra đi khi cô tròn 10 tuổi,về với miền cực lạc
Từ tiểu thư gia đình gia giáo,cô bị đưa xuống tận đáy xã hội,biết qua cái đói,cái tàn độc của xã hội,cũng vì vậy mà giỏi nhất môn triết học mác-lênin
Cô thích giúp đỡ người nghèo,căm ghét kẻ làm giàu trên nỗi đau của người khác
Nghe câu chuyện của cô,anh không biết nên buồn đến mức nào
vì bình thường,anh vốn không thường xuyên buồn bã
Nhưng hôm nay anh thực sự cảm thấy buồn
Một cô gái tốt,vốn dĩ có thể hưởng cuộc sống tốt đẹp
Anh không cho rằng ở hiền gặp lành đi theo quy tắc nhân quả hay bất kì yếu tố tâm linh nào
Nó chỉ là cách đạo đức,pháp luật và tôn giáo kéo giữ con người để giữ vững luân thường mà họ cho là đúng
Anh không tin vào nó,anh chỉ muốn cô gái trước mắt sống tốt hơn
Anh không nói,chỉ nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn của cô học trò nhỏ trước mặt
bỗng thấy được thứ mình muốn bảo vệ...
còn hơn đám thành quả nghiên cứu kia
tất nhiên,chỉ vì cô ấy là học trò của anh
anh tự nhủ như vậy...
Ngon thì ngon thật,nhưng anh yếu bụng nên dễ bị anh “tào” hỏi thăm,đành nhanh chóng xong rồi chuồn trước sự ngạc nhiên của Thi nhã
Cô không ngờ anh ăn nhanh như vậy
Nhìn dáng vẻ này của anh,nếu không phải từng thấy anh ở cửa hàng,chắc cô đã nghĩ anh là thiếu gia ăn uống nhã nhặn,lịch sự rồi
Cô tự nhủ,cũng khắc cốt ghi tâm lời dạy của bà cô năm xưa-không thể nhìn mặt mà bắt hình dong,không nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử
Lần này thì ngược 1 chút,cô đã lỡ lấy dạ quân tử đo lòng tiểu nhân
Cô nghi ngờ sâu sắc như vậy,chắc chắn như 1 kẻ cuồng tín
Vì sao ư?
Vì hôm nay anh mới đến lớp đã bắt cô -đương nhiên là cùng với cả lớp- làm bài kiểm tra vật lý 1 tiết!
Quả nhiên,đằng sau khuôn mặt thiên thần là tấm lòng ác quỷ!
Cô vừa cảm khái vừa nhìn Văn minh đang phát đề,còn không được dùng máy tính xách tay nữa
Cô nghiến răng ken két như cóc khát mưa,cúi đầu dúi mạnh ngòi bút soi thủng cả tờ giấy
Vì đã “nghỉ ngơi bằng phương pháp thả lỏng và giảm hoạt động thị giác” -cách nói văn hoa hơn của từ ngủ- trong tiết vật lý hôm qua,năm ngoái và cả năm kia
Chắc chắn rồi,cô căn bản làm không nổi bài,để gần trắng bài,chỉ khoanh bừa được mấy câu trắc nghiệm
Cô đang tím tái mặt mày,nguyền rủa tên văn minh xấu xa chết tiệt đủ 108 lần thì đã hết giờ,không còn hi vọng nổi gì nữa
Xung quanh chỉ có cô bạn Chí thanh cũng đang vò đầu bứt tai,xem ra không ai cứu được cô nữa
Đường đời khổ ải vô biên...
Về phía Văn minh,anh không thực sự định sẽ trả thù cô
...
...
Thôi được rồi,thật ra cũng có 1 chút,trọng điểm là khi tức giận,trông cô rất...
Nói sao nhỉ,phù hợp với định nghĩa của từ đẹp
Khoảng 20% thôi,nhưng là thứ đầu tiên khiến anh thấy đẹp
Vì anh khô khan như vậy,anh không mấy khi cảm nhận được vẻ đẹp
Vui vẻ thức dậy buổi sớm sau giấc ngủ kết thúc một ngày chấm bài tới nửa đêm,một ngày mới lại đến với anh
Trong nắng sớm,gió nhẹ thổi qua lành lạnh,trời cao xanh giữa tiết lập thu
Một trận cuồng phong mà lại như yếu đuối kéo qua,khiến người viết bài này phải rùng mình,rồi thì là cảm khái:
“gió heo may đã về”
Trộm xong câu nói của bác sĩ đỗ hồng ngọc,người viết bài này có chuyện muốn nói
Những lời vừa rồi là lời của người viết,chắc chắn không có nửa phần liên can đến tên thẳng nam Văn minh kia
Anh đang ở trong nhà đánh răng súc họng,chẳng mảy may quan tâm đến gió may đang tru tréo ngoài kia,mặc dù là tru tréo khẽ thôi
Như tiếng xem bóng đá vào lúc nửa đêm của những ông bố đã có con nhỏ ngay bên cạnh vậy
Mặc lên chiếc áo gió tạm bợ,anh đi làm
Nói là đi làm cho oai,chứ thực ra cũng chẳng khác gì đi dạo vườn nhà,chục bước là đến
Có khi đi từ cổng đến trường còn nhanh hơn đi từ cổng ra cuối vườn sau ấy chứ
Thi nhã đang ngồi sẵn trong lớp,chắp tay khấn thiên địa ông bà tổ tiên phật đà cầu mong sao bản thân không trượt bài này,chỉ cần đúng hết trắc nghiệm là đủ điểm đỗ
Bình thường chiêu này cực kì linh nghiệm,nhưng hôm nay thì...
Có vẻ cái vẻ ám khí trên người Văn minh đã dọa cho ông bà tổ tiên cô chạy cả rồi vậy
Cầm bài làm chỉ được F+ trên tay,cô thiếu điều muốn xỉu
Coi như trượt mất một bài,gỡ lại hơi khó
À không
Rất khó là đằng khác ấy! Huhu...
Sống trong nơm nớp lo sợ suốt cả ngày,cô biết cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến
6 giờ chiều,trời đã tối mù,không soi ra nắng thì đố mà thấy nổi màu sắc
Cảnh trời nhuộm xám 1 màu ảm đạm,giống như những nhân viên hậu trường chuyên nghiệp được thuê chỉ để đè nặng lòng cô hơn nữa
Trái tim trùng xuống,rơi sâu hơn,dường như đang đập binh binh chỗ nào đó gần với dạ dày
Bước qua cửa văn phòng giáo vụ,cô nuôt nước bọt ừng ực,làm như không phải đến phòng giáo vụ mà là ra pháp trường vậy!
Thấy phòng vắng tanh,đoán chắc mọi người đã tan ca hết,cô đảo mắt nhìn,hy vọng Văn minh đã về
Đúng như cô nghĩ,mọi người đều đã về nhà
Không đúng như cô nghĩ,người duy nhất ở lại chính là văn minh
Nhìn thấy bóng dáng văn minh,cô xác định hôm nay không ăn một trận lải nhải dài 2 tiếng đừng mong thoát ra
Nhưng cô đánh giá hơi thấp anh rồi,anh đâu phải những giảng viên khác
Thông thường anh cũng sẽ sớm lờ đi,dù thành tích của họ yếu kém
Chỉ có những ai yêu khoa học mới là học trò chân chính của anh
Như Chí thanh,anh chẳng thèm ngó đến,nhưng là Thi nhã,anh lại hơi muốn giúp cô tiến bộ
Cũng không rõ tại sao
Anh cảm thấy cô không phải không thông minh,chỉ là quá có thành kiến với môn học mà anh yêu thích
Nghe lộp cộp đế giày nện đất từ phía cửa,anh không cần quay đầu cũng đã biết ai đến,mở miệng,nhưng mà có một chút vấn đề...:
-em có định kiến gì với môn học của tôi à?
Anh hỏi quá thẳng!
Đây xác định là suy nghĩ trong lòng Thi nhã
Kẻ nghiên cứu khoa học như anh sau này chắc chỉ có thể lấy 1 nhà khoa học nữ
Cô đột nhiên hơi muốn học,còn về lí do...
Cô trở thành người thứ 2 không rõ
Đứng cạnh anh nhiều khi khiến tâm hồn tuổi xuân trong cô rạo rực,dù đã qua thời yêu đương nồng nhiệt từ lâu
Cô chưa được ai thích,cũng chưa tình thích ai,nên không thể hiểu
Cứ từ từ,cô rồi sẽ hiểu ấy mà...
Nghĩ ngợi của cô viển vông và bay bổng đến mức Văn minh phải đưa tay qua lại 3 lần trước mặt và gọi cô mới khiến cô tỉnh mộng
Anh lại hỏi đốp luôn lần nữa:
-hay là em có thành kiến với tôi,giáo viên mới này?
Đến đây thì cô hoảng rồi,vội vàng nói đến nỗi bắt đầu lắp bắp:
-không...không..không hề...không hề có chuyện đó!
-vậy thì tại sao thành tích của em luôn thấp như vậy?
-là vì...là vì...
Anh bắt đầu sốt ruột,giọng giục giã:
-vì cái gì?
-em...em...
Cô thở dài 1 tiếng,rồi nhắm mắt lại,cam tâm chịu phạt
Thấy cô thà chết không khai,anh cũng không định tra khảo nữa,quay lại sắp xếp tài liệu
Đột nhiên một giọng nói vang lên,có vẻ yếu ớt:
-anh minh...tôi có thể kể được không?
-có thể,tôi luôn lắng nghe cô
Lúc này họ lấy thân phận 2 người bạn,chứ không phải thầy trò
2 người bạn đang tâm sự với nhau
-bố em...khi em còn nhỏ là 1 nhà nghiên cứu đại tài,giống như thầy vậy,ông ấy thí nghiệm rất nhiều
Cô hơi rưng rưng nước mắt,cố kìm lại tiếp tục kể
-cho đến 1 hôm,bố em mãi không về nhà,năm đó em 12 tuổi
Những giọt nước bên khóe mắt cô bắt đầu tụ lại nhiều hơn,nghẹn ngào khó khăn nói tiếp
-một số điện thoại gọi đến máy bàn ở nhà em,nói là bố em bị thương rồi,em vội chạy đến đó. Khi em đến bênh viện,bố em đang nằm trên cáng với nửa người bị hủy hoại nặng,nghe nói là do nghiên cứu kíp nổ...,bây...bây giờ...bây giờ bố em chỉ còn 1 tay một chân thôi...
Cô không nhịn được nữa,cô bật khóc,từng giọt nước mắt lăn trên gò má cô
Hình ảnh bố cô nửa người cháy xém,hở cả nửa hàm răng,máu tay máu chân be bét,nằm im cộng với mùi sát trùng ở bênh viện năm đó,cô vẫn nhớ,cô sợ hãi chúng
Cô thề sẽ không đụng tay vào đám khoa học này thêm lần nào
Cũng cấm bố cô tiếp tục làm công việc nguy hiểm đó
Hai cha con cứ thế sống sót với số tiền dành dụm ít ỏi
Mẹ của cô không phải 1 người phụ nữa tồi,nhưng bà không ở đó
Đã ra đi khi cô tròn 10 tuổi,về với miền cực lạc
Từ tiểu thư gia đình gia giáo,cô bị đưa xuống tận đáy xã hội,biết qua cái đói,cái tàn độc của xã hội,cũng vì vậy mà giỏi nhất môn triết học mác-lênin
Cô thích giúp đỡ người nghèo,căm ghét kẻ làm giàu trên nỗi đau của người khác
Nghe câu chuyện của cô,anh không biết nên buồn đến mức nào
vì bình thường,anh vốn không thường xuyên buồn bã
Nhưng hôm nay anh thực sự cảm thấy buồn
Một cô gái tốt,vốn dĩ có thể hưởng cuộc sống tốt đẹp
Anh không cho rằng ở hiền gặp lành đi theo quy tắc nhân quả hay bất kì yếu tố tâm linh nào
Nó chỉ là cách đạo đức,pháp luật và tôn giáo kéo giữ con người để giữ vững luân thường mà họ cho là đúng
Anh không tin vào nó,anh chỉ muốn cô gái trước mắt sống tốt hơn
Anh không nói,chỉ nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn của cô học trò nhỏ trước mặt
bỗng thấy được thứ mình muốn bảo vệ...
còn hơn đám thành quả nghiên cứu kia
tất nhiên,chỉ vì cô ấy là học trò của anh
anh tự nhủ như vậy...
Bình luận facebook