• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3101-3105

Chương 3101: Ô Thản Nhật tộc

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc và Cốc Tân Nguyệt.

Là bốn người.

Khúc Phỉ Yên nhìn sư phụ mình, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ, chỉ thiếu điều cởi quần áo, kéo tay sư phụ nói: Sư phụ ơi, Yên Nhi cũng đang đợi người yêu thương đó! Còn Chiêm Ngưng Tuyết... lại hơi rụt rè, nhưng ánh mắt khi nhìn vào sư phụ không chỉ đơn giản là sùng bái thôi.

Thêm hai người vậy là có sáu vị sư nương.

Đến lúc đó, chín sư huynh đệ ở chung một chỗ.

Mười một người đệ tử! Ba người vợ! Ai biết trước được tương lai.

Lúc này, Tần Ninh không biết đệ tử nhà mình nghĩ gì, hắn nhìn về phía Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết, rồi cười bảo: "Những gì sư phụ trải qua mấy năm nay đại khái là thế, nói một hai câu không hết được".

"Trước kia, khi lịch kiếp, mỗi người các ngươi đều không biết những gì ta trải qua ở nơi khác trong Trung Tam Thiên".

"Chẳng qua ta đã từng nói qua cho cha mẹ biết, nhưng không phải ai cũng nói...", Khúc Phỉ Yên nói ngay: "Sư phụ, thì ra những người đó đều là người, ta vẫn còn thấy buồn bực đó...", Tần Ninh đáp ngay: "Số mệnh của ta vốn không cần độ, những lại xảy ra chút ngã rẽ, nên vẫn còn cứu vãn được".

Nói tới đây, Tần Ninh khoát tay: "Thôi đừng đề cập tới việc đó nữa, hiện tại, sư huynh đệ các ngươi đã tề tựu lại một chỗ, người thầy như ta rất vui".

Lời này Tần Ninh đã nói lần thứ hai, cả bọn không khó nhận ra Tần Ninh quả thật rất vui vẻ.

Lúc này, Tần Ninh nói tiếp: "Dẫn bốn người Ô Minh Động, Ô Thông Thiên tới đây".

Bốn người bị Thạch Cảm Đương áp tải lại.

Tần Ninh nhìn vào bốn người kia, mỉm cười nói: "Ta đi từ đại lục Vạn Thiên, thẳng một đường tới Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, đã từng gặp qua rất nhiều Ma tộc ngoại vực, các ngươi không phải nhóm đầu tiên cũng chẳng phải là nhóm cuối cùng".

Ô Minh Động hét lên: "Tần Ninh, ngươi không thể chống lại chúng ta đâu".

"Thế hả?"

Tần Ninh cười đáp lại: "Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc các ngươi có bản lĩnh gì".

"Trước tiên tâm sự cái nào, Ma tộc ngoại vực như thế nào?"

Ô Ngọc cười nhạo nói: "Muốn moi tin tức từ miệng chúng ta sao?

Mơ mộng hão huyền!"

"Không phải các ngươi bảo ta không thể chống lại các ngươi sao?"

Tần Ninh tự tin đáp lại: "Thế thì sợ cái gì?

Chỉ là trong lòng ta vẫn có một sự nghi ngờ, nếu người sau lưng các ngươi có thể đưa bọn ngươi vào thì theo đạo lý mà nói, chắc hẳn cũng có cách tự mình đi vào mới đúng...", nói đây, sắc mặt Ô Minh Động lạnh lẽo nói: "Khốn nạn, quan trọng là cái tên Vô Thượng Thần Đế kia, ông ta là người thống trị cả vạn giới này, ông ta không ở đây, nếu chúng ta muốn tiến vào thì phải hy sinh bản thân, trải qua cửu tử nhất sinh".

"Trừ phi các đại nhân Thần tộc hủy diệt hàng vạn sinh linh ở vạn giới này".

Tần Ninh lập tức cười đáp: "Nếu hủy diệt hàng vạn sinh linh thì các ngươi muốn gì cũng không được".

Ô Minh Động không nói lời nào.

Tần Ninh được thế nói tiếp: "Nói chút đi, người sau lưng các ngươi là ai đó?"

"Không nói cũng đúng, giữ các ngươi lại cũng chỉ để dụ vua Ô Linh Trúc xuất hiện, nếu ta tới Thương Vân Thiên, giết tới cửa nhà, đến lúc đó các ngươi vẫn không khai, mà phụ vương các ngươi cũng không xuất hiện, vậy thì chỉ có thể giết các ngươi thôi".

"Nhưng mà một khi như vậy, sau này ta vẫn còn cơ hội gặp được Ma tộc khác, tóm lại hẳn sẽ có người xương mềm khai hết ra".

Ô Minh Động nghe mấy câu đó của Tần Ninh bèn nói ngay: "Nói thì nói, dù sao cũng chả phải bí mật gì".

Tần Ninh nói không sai, hắn không moi được thông tin gì từ bọn họ thì chắc gì từ chỗ người khác không moi được chứ.

Ô Minh Động nói ngay: "Ô Linh Tộc chúng ta chính là chủng tộc phụ thuộc của Ô Thản Nhật tộc".

Ô Thản Nhật tộc?

Tần Ninh không mấy hiểu biết về sinh linh ngoại vực.

Năm đó, khi cha hắn trở thành người đứng đầu đại thế giới Thượng Cổ Càn Khôn đã tốn biết bao nhiêu năm tháng, giết không biết bao nhiêu kẻ địch rồi mới trở thành người nắm cả vạn giới trong tay.

Đại thế giới Càn Khôn khi đó chính là Thương Mang Vân Giới hiện tại.

Mà diện tích Thương Mang Vân Giới rất rộng lớn, nói nó mênh mông vô bờ bến cũng không ngoa.

Ai có thể nghĩ tới vẫn còn xuất hiện một tồn tại gọi là ngoại vực.

Dựa vào những tin tức hiện tại, ở ngoại vực khẳng định tồn tại những sinh linh đẳng cấp cao hơn.

Năm nhánh Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên năm đó chẳng qua chỉ là nô lệ của các chủng tộc mạnh mẽ ở ngoại vực.

Còn Ô Linh Tộc này sai khiến bọn Ma tộc Huyết Nhãn kia vậy mà lại tự xưng là chủng tộc phụ thuộc của Ô Thản Nhật tộc.

Vậy Ô Thản Nhật tộc là gì chứ?

Ô Minh Động nói tiếp: "Thương Mang Vân Giới, vũ trụ tinh tú bao la, thiên địa thời không được cho là gì?

Người vốn không biết được sự hùng mạnh của Ô Thản Nhật tộc, đó là chủng tộc thần linh".

"Được rồi".

Tần Ninh xua tay nói: "Đừng nịnh hót trước mặt ta".

"Nói xem các ngươi đến Thương Mang Vân Giới để tìm cái gì?"

Vấn đề này Tần Ninh đã từng hỏi qua rất nhiều Ma tộc ngoại vực, nhưng lại không một ai biết.

Nghe câu hỏi đó, sắc mặt Ô Minh Động run rẩy, đến một câu cũng không nói rõ.

"Hỏi cả buổi, thì ra ngươi cũng không biết...", Tần Ninh không nói gì nữa.

Người tên này bị sao thế?

Lẽ nào đây còn là chủng tộc cấp bậc rất thấp?

Vậy có thể nào phải đợi tới khi đến Thượng Tam Thiên, thậm chí là Thương Mang Vân Giới mới có thể biết không?

Đau đầu quá! "Dù sao đó cũng là thứ sẽ làm thay đổi vận mệnh cả vũ trụ tinh tú lẫn vũ trụ Càn Khôn, không chỉ có Ô Thản Nhật tộc sau lưng chúng ta đang tìm kiếm nó, còn có cả những Thần tộc khác nữa!"

Thay đổi vận mệnh sao?

Thay đổi vận mệnh cả vũ trụ tinh tú lẫn vũ trụ Càn Khôn ư?

Giờ đây sắc mặt Tần Ninh nghiêm túc hơn.

Vậy thứ này sao lại ở trong tay phụ thân?

Không! Hiện tại chắc phụ thân không giữ nó.

Nếu phụ thân có, khi phụ thân đã rời khỏi Thương Mang Vân Giới, bắt đầu thuộc tính Mục mà ông am hiểm nhất, vậy thì những người đó không thể nào cố chấp với Thương Mang Vân Giới như vậy.

Hẳn là phụ thân biết cái gì đó.

Khi rời khỏi Thương Mang Giới sẽ không đem thứ đó theo, mà phó thác cho người khác! Vậy sẽ cho ai đây?

Tần Ninh không xác định được.

Hắn đúng là con trai cả của phụ thân, là trưởng tôn của Mục tộc, đúng... tuy tên hắn là Tần Ninh.

Phụ thân quả thật rất yêu thương hắn.

Nhưng mà tình yêu của phụ thân là bác ái.

Phụ thân yêu mẫu thân Tần Mộng Dao, yêu đại nương Mạnh Tử Mặc, tam nương Diệp Tuyết Kỳ, tứ nương Tiêu Doãn Nhi, ngũ nương Vương Tâm Nhã, lục nương Cửu Nhi, thất nương Bích Thanh Ngọc, bát nương Minh Nguyệt Tâm, cửu nương Bích Thanh Ngọc.

Phụ thân còn yêu nhị muội Mục Vũ Đạm, tam muội Mục Vũ Yên, tứ đệ ngũ đệ Mục Huyền Phong và Mục Huyền Thần, với lục đệ Mục Thiên Diễm, thất muội Mục Tử Huyên, bát muội Mục Sơ Tuyết và cửu đệ Mục Viễn Phàm.

Phụ thân còn yêu... à... không phải yêu, là có tình cảm thâm sâu với nghĩa phụ Tạ Thanh và sư phụ Mục Thanh Vũ.

Nhất là sư phụ... còn có ông nội, bà nội... hai người họ từ lâu đã không còn quan tâm chuyện đời, bây giờ không biết đang dạo chơi nơi đâu nữa.

Chắc gì đã đưa đồ vật quan trọng như vậy cho hắn.

Vậy có thể nào đưa cho mẫu thân hay không?

Bây giờ mẹ đang tọa trấn Cửu Thiên Vân Minh, là người cầm quyền ở Thương Mang Vân Giới, chắc vậy nhỉ?

Nhưng nếu đưa cho hắn thì sao.

Liệu lẽ nào... là Phong Thần Châu chăng?
Chương 3102: Ông đây nhìn ngươi gai mắt

Ô Thông Thiên nhìn dáng vẻ mù mờ như bị mấy câu bọn họ nói hù dọa của Tần Ninh, hắn ta thở hổn hển, nói: "Tần Ninh, chỉ cần ngươi hợp tác với chúng ta, trợ giúp chúng ta điều tra bảo vật, bọn ta chắc chắn sẽ không ở lại Thương Mang Vân Giới".

"Đến lúc đó, ngươi muốn thống trị Trung Tam Thiên, chúng ta cho ngươi làm, cam đoan không nhúng tay vào!"

"Ngươi xứng sao?"

Tần Ninh cười bảo: "Ta vốn đã là chủ nhân của Thương Mang Vân Giới rồi".

Trước kia không phải.

Bây giờ còn chưa phải.

Nhưng tương lai chắc chắn phải.

Con trai trưởng của Mục gia, người thừa kế thứ nhất chính là hắn! Còn về mấy đứa em kia thì có ai dám tranh giành với hắn?

Trên có đại ca quát tháo bọn họ! Hơn nữa, dựa vào tính cách của đám đệ đệ muội muội kia, tương lai sau này ai quản lý Cửu Thiên Vân Minh, thống trị Thương Mang Vân Giới đều sẽ khiến thế gian hỗn loạn.

Theo như một câu nói của sư phụ, con cháu nhà họ Mục trừ Tần Ninh hắn ra thì không có ai đứng đắn.

Sư phụ còn nói rằng, may mắn là năm xưa hắn theo họ Tần theo mẫu thân Tần Mộng Dao, không theo họ Mục như phụ thân, nếu không thì Tần Ninh hắn cũng trở thành dạng không nghiêm túc gì rồi.

Tuy mấy lời của sư phụ không nể nang gì, nhưng Tần Ninh lại cảm thấy... có lý! Tần Ninh nhìn vào Ô Minh Động, Ô Thông Thiên, Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc, cười nói: "Ở Thương Mang Vân Giới các ngươi đã thấy rồi đó, trời đất bao la, sinh linh vô số, chủng tộc đa dạng ở đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, đại thế giới Vân Giới so với ngoại vực ra sao?"

Nghe câu hỏi đó của Tần Ninh, trên mặt cả năm người đều tràn đầy kiêu ngạo.

Tuy Tần Ninh đang áp chế bọn họ, nhưng tên này chẳng qua chỉ là thằng nhà quê.

Ô Vẫn kiêu ngạo nói: "Đại thế giới Thương Mang Vân Giới trông to vậy nhưng vẫn thua vùng đất rộng lớn mà Ô Thản Nhật tộc đứng sau Ô Linh tộc chúng ta thống trị!"

Ầm! Ô Vẫn vừa dứt lời, Thạch Cảm Đương liền nện cho một quyền.

"Ngươi làm gì thế?"

Ô Vẫn quát lớn.

Thạch Cảm Đương lại nên thêm một quyền nữa, hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu như có Ô Thản Nhật tộc vừa to lớn vừa hùng mạnh chống lưng cho Ô Linh tộc, thì có sao các ngươi giờ lại là tù binh trong tay sư phụ của ta, hỏi cái gì thì trả lời cái đó đi, kiêu ngạo làm quái gì!"

Tần Ninh khoát tay nói: "Thạch Đầu, sao nói năng cộc cằn như thế?

Ta đây đang trao đổi nhiệt tình với mấy người này mà".

Thạch Cảm Đương lập tức nhận lỗi: "Đệ tử biết sai rồi ạ".

Đám Ô Minh Động không phải đồ ngốc, liếc mắt là biết hai thầy trò này đang diễn kịch.

Tần Ninh cười to nói: "Tâm sự tiếp nào".

"Ta hỏi các ngươi một câu, có biết cấp bậc phân chia trong Thương Mang Vân Giới không?"

Ô Minh Động nói: "Trên tiên là thần, trên thần là thần đế, thần đế là sự tồn tại cao cấp nhất, Vô Thượng Thần Đế thống trị tất cả".

"Vậy các ngươi có biết Nguyên Hoàng Thần Đế không?"

Tần Ninh hỏi xong bèn tò mò nhìn vào mấy tên kia.

Đám người Ô Minh Động, Ô Thông Thiên giương mắt nhìn nhau, đều lắc đầu không biết.

Ô Ngọc há mồm thở dốc, định bụng nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Tần Ninh cười nói: "Chỉ là tâm sự chút tôi, công chúa Ô Ngọc biết à?"

Ô Ngọc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng năm đó, Ô Thản Nhật tộc huy động các chủng tộc dưới trướng phục dụng, tiến vào Thương Mang Vân Giới, ta đã từng nghe người ta nhắc tới".

"Trong Thương Mang Vân Giới, Vô Thượng Thần Đế nắm vai trò độc tôn, không ai địch lại, nhưng ngoài ra còn có một người gọi là Băng Hoàng Thần Đế, rất mạnh không thể khinh thường".

Băng Hoàng Thần Đế.

Đó là danh hiệu thần đế của mẫu thân Tần Mộng Dao.

Tần Ninh cảm thấy rất khó chịu.

Hắn chính là con trai trưởng của nhà họ Mục, là Nguyên Hoàng Thần Đế, thực lực trong các thần đế ở Thương Mang Vân Giới tuyệt đối đứng trước năm, vậy mà lại không biết?

Tần Ninh tức giận, liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương ngầm hiểu, đi lên đá vào mông Ô Thông Thiên.

"Ngươi bị điên à, đánh ta làm gì, ta đã nói gì đâu".

Ô Thông Thiên gào lên.

Hắn ta vốn đã bị Tần Ninh đánh chết khiếp rồi, giờ lại bị Thạch Cảm Đương vô duyên vô cớ đánh nữa, người ta tức giận lắm đấy.

Thạch Cảm Đương mặc kệ hắn ta, hừ nói: "Ta nhìn ngươi gai mắt".

Hai thầy trò kẻ xướng người họa, làm Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đứng xem mà ngây cả người.

Khá thật! Chẳng trách Tần Ninh lại nhận Thạch Cảm Đương làm đồ đệ, tên Thạch Cảm Đương này có khác gì con giun trong bụng Tần Ninh đâu, chỉ cần một ánh mắt là Thạch Cảm Đương biết Tần Ninh đang nghĩ gì.

"Thạch Đầu, không được vô lễ, lui ra đi".

Tần Ninh khoát tay, nhìn về phía bọn họ, cười nói: "Đệ tử của ta tệ hại lắm, đầu óc hắn ta hơi có chút vấn đề ấy mà".

"Ô Thông Thiên, cái tên Diệp Chi Vấn kia ấy, ngươi biết hắn ta là ai không?"

Ô Thông Thiên nghe hỏi, rầu rĩ trả lời: "Ta cũng không biết".

Thạch Cảm Đương làm bộ sắp đánh người.

Ô Thông Thiên vội vàng nói: "Ta không biết thật mà, không tin thì ngươi hỏi bọn huynh trưởng đi, bọn họ cũng không biết đâu".

Ô Vẫn bèn vội vàng đáp tiếp: "Chúng ta không biết thật, nhưng đã từng gặp Diệp Chi Vấn, có nói chuyện một chút, chúng ta chỉ biết thiên phú người nọ rất cao, hơn nữa không phải là người của Trung Tam Thiên, mà là người đến từ Vân Giới".

"Kiến thức của hắn rất rộng rãi, có thể nói không gì không biết, ở phương diện hướng dẫn tu luyện cũng rất có ích đối với chúng ta, quan hệ với phụ thân khá là tốt".

"Phụ thân của các ngươi là ai?"

"Tộc trưởng Ô Linh tộc, Ô Lạp Hợp".

Tần Ninh nói: "Người nọ, đủ ở ngoại vực tung hoành...", "Ta còn có một vấn đề nữa, Ma tộc trước kia ta tiếp xúc, dù ít dù nhiều đều có một chút ma lực, nhưng sau khi đến Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, ta lại phát hiện có gì đó hơi sai".

"Lực lượng mà các ngươi sử dụng để tu luyện giống với chúng ta".

Lúc này, Ô Minh Động giải thích: "Thương Mang Vân Giới cũng thuộc trong thế giới Càn Khôn, lực lượng trụ cột mọi người tu hành đều giống nhau, chẳng qua khác cách gọi thôi, sau khi chúng ta đến Trung Tam Thiên thì cũng gọi cảnh giới theo võ giả Trung Tam Thiên mà thôi...", lực lượng đều giống nhau.

Chẳng qua là khác cách gọi.

Tần Ninh cười nói: "Thì ra là thế".

Thật ra, Tần Ninh có một vài vấn đề khó hiểu, nhưng khi tóm được vài tên Ma tộc cũng dò hỏi được.

Hắn không tin bọn chúng nói thẳng ra, mấy câu đó chỉ đều là tương đối.

Hỏi đi hỏi lại, có được nhiều nguồn xác định thì vẫn có thể tìm được đáp án chính xác.

Chí ít, hiện tại Tần Ninh đã biết rồi.

Những Ma tộc đó, tất nhiên là chúng không gọi mình là Ma tộc, mà tự xưng là Thánh tộc, Thần tộc cao quý.

Những Ma tộc đó đều đến từ thế giới bên ngoài.

Hơn nữa, chúng đều có chung một mục đích là tìm kiếm một món bảo vật, có thể đó chính là Phong Thần Châu trong người mình, cũng có thể là đồ vật gì đó trên người vài vị mẫu thân, nghĩa phụ, sư phụ, đệ đệ muội muội, điều có thể khẳng định đó là món quà phụ thân tặng.

Liệu đó có phải là Phong Thần Châu hay không, Tần Ninh không chắc được, nhưng mà... khả năng đó rất lớn.

Dù sao, bây giờ Phong Thần Châu không có công dụng diệu kỳ gì, chỉ có thể cắn nuốt tinh khí thần của những Ma tộc đã chết, biến nó thành Tịnh Ma Châu đan, tác dụng là tăng cường tu vi và thực lực.

Nhưng Tần Ninh không chắc chắn.

Dù sao, ai biết khi cha và mẹ làm chuyện không thể miêu tả trên giường, liệu cha có đưa cho mẹ bảo bối gì không.

Dù sao... cha hắn là đồ háo sắc, đưa đồ xịn nhất cho phu nhân của mình mà không cho con thì Tần Ninh cũng sẽ không thấy chút nào quái lạ.
Chương 3103: Không biết phải làm gì

Người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây là có mục đích có tổ chức, hơn nữa còn vì vào đây mà đã bị thiệt hại rất lớn, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn bất chấp tiến vào Thương Mang Vân Giới, hòng đạt được món bảo vật kia.

Lại có một điểm khác có thể thấy được, sự xuất hiện của những Ma tộc đó đại khái cùng một thời gian.

Thời gian xuất hiện ở đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên không chênh lệch bao nhiêu.

Nói như vậy, Thượng Tam Thiên, thậm chí là trung tâm Vân Giới có lẽ đã xuất hiện rồi... Còn một điều nữa, trong Thương Mang Vân Giới chắc chắn có người… hợp tác với những kẻ từ bên ngoài rồi! Một đại diện là Diệp Chi Vấn! Diệp Chi Vấn rất hiểu hắn.

Tên này chắc chắn là người quen.

Nhưng đó là ai?

Tần Ninh không rõ lắm.

Dẫu sao Diệp Chi Vấn có thể là tên giả, khi hắn ta xuất hiện ở Hạ Tam Thiên và đại lục Vạn Thiên, võ quyết mà hắn ta tu hành rất bí hiểm.

Người nọ tinh thông thuật phân thân! Hơn nữa, người có thể tu luyện thuật phân thân thâm sâu như thế, thậm chí còn có thể vi phạm quy tắc của thế giới, từ Vân Giới tới đại lục Cửu Thiên, Vạn Thiên, điều này thật quá không hợp lẽ thường! Cho dù có là các vị thần đế đỉnh cao như sư phụ Mục Thanh Vũ, nghĩa phụ Tạ Ơn Thanh, mẫu thân Tần Mộng Dao thì cũng rất khó.

Không! Không chỉ khó! Mà là không có khả năng! Trật tự ở Thương Mang Vân Giới rất nghiêm ngặt, năm xưa, phụ thân để đề phòng cường giả cấp cao ức hiếp cường giả cấp thấp mà đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và lực lượng hợp nhất đại thế giới Càn Khôn và hàng tỉ khu vực thành ba cấp bậc là Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên như hiện tại.

Ngoại trừ phụ thân hắn, những người khác khi thực lực tăng lên sẽ từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên thế giới Cửu Thiên, rồi từ thế giới Cửu Thiên phi thăng lên Vân Giới.

Muốn đi ngược lại sao?

Chết trăm mạng trước rồi nói tiếp! Thế nhưng, cho dù mạnh mẽ như cha hắn cũng không thể làm ra quy tắc thế giới chặt chẽ trăm phần trăm không chút thiếu sót.

Và Diệp Chi Vấn tất nhiên đã lợi dụng lỗ hổng này mới có thể từ Thương Mang Vân Giới đi tới đi lui thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên.

Những lão tiền bối... lão tiền bối sao?

Thân thể Tần Ninh cứng đờ.

Ông nội Mục Thanh Vũ nhà mình chính là một lão tiền bối.

Nhưng mà, Diệp Chi Vấn không thể nào là ông nội... mấy chuyện hãm hại con cháu này ông nội không làm được.

Vậy nên rốt cuộc đó là ai?

Loại cảm giác không có đầu mối này khiến Tần Ninh rất phiền não, không nhịn được mà gãi đầu.

Thấy cảnh đó, Thạch Cảm Đương bèn tiến lên, đạp năm người Ô Minh Động và Ô Thông Thiên một người một đạp.

"Ngươi lại đánh chúng ta nữa làm gì?"

Ô Minh Động điên luôn rồi.

Tên này có bệnh gì hả! Thạch Cảm Đương nói: "Vì sư phụ không vui nên ta đánh".

Năm người ngơ ngác.

Bọn họ chưa bao giờ gặp người mặt dày như vậy! Tên Thạch Cảm Đương thật quá không biết xấu hổ.

Nịnh hót mà làm được cỡ này thì đúng là số một luôn rồi!

Tần Ninh khoát tay nói: "Được rồi, đừng đánh nữa, lỡ đánh chết thì làm sao đây?"

Dứt lời, Tần Ninh đứng dậy, đi đến đỉnh đầu Vân Thượng, hắn khoanh tay đứng đón gió, sắc mặt rất bình tĩnh.

"Sư phụ".

Không lâu sau đó, Chiêm Ngưng Tuyết đuổi đến, thấp giọng nói: "Giờ sư phụ còn cần thân xác ở đời thứ tám của mình không?"

"Tạm thời không cần".

Chiêm Ngưng Tuyết hỏi tiếp: "Sư phụ đang lo lắng điều gì không?"

"Không có gì".

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Chỉ là lòng không thoải mái thôi".

Không thoải mái sao?

Tại sao lại không thoải mái?

Tần Ninh nhìn biểu cảm của Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Thật ra cũng không có gì... từ đời thứ nhất đến đời thứ chín, và đến tận bây giờ, có các ngươi bên cạnh ta cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng, sau khi trải qua chín cuộc đời, ta đều cảm giác hình như tinh thần mình có dấu hiệu phân liệt...", Tần Ninh cười khổ nói: "Nhất là năm xưa, người quen cũ bị giết, người thân chết, với tâm tính của ta, rất khó chấp nhận được".

"Điều quan trọng hơn là nhận quá nhiều phản bội khiến tâm lý ta bị tổn thương...", những lời này của Tần Ninh không phải là dối trá.

Trải qua chín đời, hắn đã thấy quá nhiều sự phản bội, mà lần này đi tới Thương Vân Thiên, sự tồn tại Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt khiến yết hầu hắn như có gì nghẹn lại.

Mặc dù hắn sẽ giết cả hai, nhưng sư phụ Đạo Vô Hữu và sư phụ Tiên Thái Nhất vẫn không thể sống lại.

Nhưng nỗi căm hận này tích tụ trong lòng, cuối cùng vẫn không thể giải phóng.

Đúng lúc này, hắn ngồi xuống người Vân Thượng, rồi lên tiếng.

"Tới nơi rồi".

Tần Ninh nhìn về phía trước, thở ra một hơi rồi cười nói: "Tuy không muốn giết bọn họ lắm, nhưng hiện tại không thể không làm thế".

Chiêm Ngưng Tuyết nói: "Nếu sư phụ mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi đi ạ, các đệ tử sẽ thay sư phụ sẻ san gian nan ạ".

Nghe vậy, Tần Ninh xoa đầu Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Ta thích câu này".

Chiêm Ngưng Tuyết dịu dàng mỉm cười.

Một cảnh này khá giống với năm đó.

Hai thầy trò họ vẫn như xưa.

Hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng dần đi vào Thương Vân Thiên, hướng về Thượng Môn Đạo mà đi.

Khi hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng xuất hiện ngoài Thượng Môn Đạo, cả Thượng Môn Đạo, sơn môn trải dài mấy trăm dặm, tất cả các trận pháp phòng ngự, sát trận đều được khởi động, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ tựa như bát ngọc úp ngược, bao phủ toàn bộ Thượng Môn Đạo.

Hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng dừng chân ở ngoài Thượng Môn Đạo không đi nữa.

Tần Ninh vẫn ở trên đỉnh đầu Vân Thượng, nhìn về phía trước.

Đám người Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều đứng dậy, mười mấy người nhìn thấy Thượng Môn Đạo to lớn mà không thốt nên lời.

"Dám dùng trận pháp để ngăn cản chúng ta!"

Chiêm Ngưng Tuyết nói ngay: "Sư phụ, để đệ tử đi phá trận".

Vừa dứt lời, Chiêm Ngưng Tuyết bay lên đứng giữa không trung.

"Đạo Trung Thiên, mau ra chịu chết đi!"

Tiếng quát nhẹ nhàng nhưng vang tận trời.

Ngay sau đó, bàn tay tinh tế của Chiêm Ngưng Tuyết đưa ra, từng đường trận văn tụ tập quanh đầu ngón tay, rồi hóa thành hàng ngàn hàng vạn đường trận văn, sau đó, lao thẳng xuống phía dưới.

Và rồi, mọi người nhìn thấy đủ loại trận pháp kinh khủng trông như bát ngọc úp nước kia sau khi chạm vào trận văn của Chiêm Ngưng Tuyết, nó giống như băng tuyết gặp phải nắng gắt, dần dần tan ra rồi biến mất không thấy gì.

Thượng Môn Đạo to lớn dần hiện ra trước mặt mười mấy người.

Tại Thượng Môn Đạo, ngoài đại điện Thượng Môn, trên võ đại tụ tập ngàn vạn người.

Vài người trong đó đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Trong đó có hai người đặc biệt nhất.

"Đạo Trung Thiên".

"Đạo Trung Nghiệp!"

Tần Ninh quát một tiếng, nói: "Đi ra nhận lấy cái chết".

Ngay sau đó, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Diệp Viên Viên đều lao ra.

Lúc này, trong Thượng Môn Đạo có rất nhiều cường giả Biến Cảnh, bọn họ đều tham chiến, hai bên giương cung bạt kiếm, như hổ rình mồi.

Đạo Trung Thiên quát: "Tần Ninh, ta không ngờ là ngươi lòng dạ muôn thú như vậy!"

"Ta lòng dạ muôn thú sao?"

Tần Ninh cười nói: "Đạo Trung Thiên, ta hỏi ngươi, sư phụ Vô Hữu chết như thế nào?"

Đạo Trung Thiên hừ nói: "Giống như ngươi vậy, không biết điều, ngang bướng ngỗ ngược nên bị ta giết!"

Rầm... Đạo Trung Thiên vừa nói xong, sát khí trong Tần Ninh bùng lên.

"Làm sao?

Tức giận hả?"

Đạo Trung Thiên cười nhạo nói: "Tần Ninh, ngươi với Đạo Vô Hữu và Tiên Thái Nhất hệt một dạng, đều không biết điều, thế nên mới chỉ có thể nhận lấy cái chết".
Chương 3104: Tự tin quá nhỉ

Nghe vậy, sát khí trong Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết cũng bùng nổ.

Tần Ninh bỗng nhiên bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Đạo Trung Thiên hờ hững nói.

"Không biết điều, biết điều mà ngươi nói chính là hợp tác với Ma tộc sao?"

"Ma tộc?"

Đạo Trung Thiên cười khẩy nói: "Thánh tộc ngoại vực đến đây sống chung hoà bình với sinh linh ở Trung Tam Thiên như chúng ta!"

"Tần Ninh, ta hỏi ngươi, ở Trung Tam Thiên rộng lớn này, chẳng lẽ chỉ có mấy tên các ngươi mới là người thông minh?

Còn những người khác đều là đồ ngu sao?"

"Chúng ta hợp tác với Thánh tộc ngoại vực thì làm sao?

Mọi người hợp tác với nhau đôi bên đều có lợi, Trung Tam Thiên hiện tại không chỉ có Thánh tộc mà còn có Thú tộc, nhân loại sinh sống, con người có thể chung sống hòa bình với Thú tộc, vậy sao không thể chung sống với Thánh tộc chứ?"

"Điều mà ngươi lo lắng đơn giản là vì tư tưởng của bọn họ khác ngươi, chẳng lẽ tất cả mọi người đều ngu ngốc, chỉ có mình ngươi thông minh?"

"Năm đó, Thánh tộc ngoại vực làm loạn, kết quả còn không phải bị cường giả trong Trung Tam Thiên liên thủ trấn áp, tới bây giờ, bọn họ chung sống hòa bình với chúng ta, nhưng chỉ có thể sinh sống ở những nơi khỉ ho cò gáy, nên mới hợp tác với chúng ta!"

"Ngươi nghĩ chúng ta đang ở tình thế bất lợi sao?

Thật ra, chúng ta đang chiếm thế thượng phong, bọn họ lại ở thế bất lợi, nên chúng ta có thể kìm hãm, kiểm soát bọn họ, còn có khả năng hợp tác với bọn chúng để tăng thực lực của chính mình lên thì có gì là không được?"

Từng câu từng chữ của Đạo Trung Thiên xuất phát từ tận trong lòng.

Tần Ninh nghe vậy, bèn cười to.

"Ngươi cười cái gì?"

Đạo Trung Thiên lạnh lùng hỏi.

"Ngươi nghĩ Ma tộc ngoại vực đánh không lại Trung Tam Thiên sao?

Thực lực của bọn chúng rất mạnh, ngươi biết được bao nhiêu chứ?"

"Ta biết được bao nhiêu sao?"

Đạo Trung Thiên cười nhạo nói: "Sau lưng Thánh tộc ngoại vực có Thần tộc mạnh hơn, ta biết, nhưng mà... bọn họ không vào đây được!"

Tần Ninh hơi kinh ngạc liếc nhìn Đạo Trung Thiên.

"Ồ?

Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết mấy thứ đó sao?"

Đạo Trung Thiên khinh khỉnh cười nói: "Đừng tưởng rằng trên đời chỉ có Tần Ninh ngươi mới hiểu biết nhiều!"

"Cho dù sau lưng Thánh tộc có thần linh thông thiên thì cũng không thể tiến vào Trung Tam Thiên, vậy thì năng lực đến đâu có là gì?"

"Nói tới nói lui, hợp tác với bọn họ có lợi là không giả, nhưng bên chiếm ưu thế trước sau gì vẫn là chúng ta!"

Giọng điệu của Đạo Trung Thiên rất tự tin.

"Ai cho ngươi tự tin?"

Tần Ninh không khỏi cười chua xót: "Xem ra, Ô Linh tộc cực kỳ thông minh, tỏ ra yếu thế trước các ngươi, khiến các ngươi luôn nghĩ người chiếm thế chủ đạo luôn là các ngươi!"

"Ngươi nghĩ người sau lưng bọn họ không vào được thật sao, kế hoạch của bọn họ thất bại ở Trung Tam Thiên một lần là đủ để kìm hãm bọn họ ư?"

Tần Ninh chế nhạo nói: "Đạo Trung Thiên, ngươi tự tin quá nhỉ, ngươi dựa vào đâu mà tự tin thế?

Dựa vào cảnh giới Hóa Tiên Biến thập biến của ngươi sao?"

Lúc này đây, Tần Ninh đã chẳng muốn nói gì nữa.

"Yên Nhi!"

"Tuyết Nhi!"

"Ra tay đi".

Sau đó, tay ngọc của Khúc Phỉ Yên đưa lên, hai thanh cự kiếm lại xuất hiện.

Quanh người Chiêm Ngưng Tuyết, trận văn lững lờ vờn quanh, từng đường trận văn kia bảo vệ cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết.

Sát khí khủng khiếp bùng lên.

Hai người lập tức lao ra, thẳng tới chỗ Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Ngay sau đó, có rất nhiều cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Thượng Môn Đạo đồng loạt lao lên hòng ngăn cản hai ngươi họ.

"Hừ".

Tay Khúc Phỉ Yên nắm chặt lại, một thanh cự kiếm chém xuống.

Phùn phụt, cơ thể hơn mười vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh bị đâm thủng, hồn phách nứt ra, cứ thế mà đi đời.

Cùng lúc đó, tay Chiêm Ngưng Tuyết cũng nắm chặt trận văn, bỗng nhiên, trận văn ngưng tụ thành một trận pháp cỡ nhỏ, trói buộc từng người từng người một.

Khi Chiêm Ngưng Tuyết lướt qua bọn họ, từng vị từng vị võ giả có thân thể bị trận pháp giam giữ đã vỡ nát.

Hai người ra tay với thế rất mạnh.

Thấy cảnh đó, sắc mặt Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp đều trầm xuống.

Hai người này ở Trung Tam Thiên là hạng người mạnh số một số hai, thậm chí đã sắp bước vào cấp bậc Bán Tiên.

Huynh đệ hai người nhìn nhau rồi cùng lao lên.

Lúc này, trong Thượng Môn Đạo, mấy vạn võ giả phất cờ hò reo.

Tần Ninh vẫn đứng trên đầu Vân Thượng, nhìn vào núi cao vô tận ở phía trước.

Chín người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Hứa Huyền Diệp đều lao lên.

Ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc không còn ở lại nữa.

Bây giờ, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều nhận được lực lượng từ thân xác của Tần Ninh ở đời thứ sáu, thực lực từ cảnh giới ngũ biến tăng lên tới thất biến, trong Thượng Môn Đạo, lục đại trưởng lão mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới thất biến bát biến mà thôi, không thể nào ngăn cản mấy người họ.

Thần Tinh Dịch và Vân Sương Nhi lại ở cảnh giới bát biến, vậy lại càng không ai địch lại.

Hiện tại, Dương Thanh Vân đang ở cảnh giới ngũ biến, Thạch Cảm Đương là cảnh giới tam biến, hai người họ cũng không cam lòng chạy theo phía sau.

Mười mấy người lao lên, Tần Ninh vẫn đứng trên đầu Vân Thượng, trầm mặc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quan sát trận chiến này.

Mùi máu tươi dần lan ra khắp không gian.

Khi trận chiến đang bắt đầu tới đỉnh điểm, ngoài Thượng Môn Đạo bỗng xuất hiện một đoàn người.

Ánh mắt Tần Ninh đặt vào người dẫn đầu, đó chính là con trai của Đạo Trung Thiên, Đạo Minh Anh.

"Thần thúc...", thấy Tần Ninh, Đạo Minh Anh ngơ ngẩn.

"Ừ...", hắn vẫn quan sát trận chiến, ánh mắt Đạo Minh Anh có chút không cam lòng.

"Thần thúc, trong bọn họ có vài người chưa hợp tác với Ma tộc, cũng không biết rõ sự tình".

Tần Ninh nhìn về phía Đạo Minh Anh, nói: "Ngươi tới khuyên đi, người không liên quan tới Ma tộc giờ rời khỏi đây, ta sẽ không giết bọn họ".

"Vâng".

Đạo Minh Anh lập tức dẫn theo bốn thuộc hạ thân tin của mình là Trạch Ngôn, Ninh Hiển, Tôn Di Châu, Ngải Thanh cùng với những võ giả phản kháng lại Ma tộc mà mình đã tập hợp nhiều năm lao xuống.

Đạo Minh Anh quát lên: "Hễ là người không liên quan tới Ma tộc đều lập tức rời khỏi Thượng Môn Đạo, nhanh lên...", trận chiến vẫn đang tiếp diễn.

Tần Ninh không nôn nóng, chỉ đứng nơi xa quan sát.

Các vị đệ tử và phu nhân đều đang thi triển sức mạnh khủng khiếp của mình.

Thật ra, đây là lần đầu tiên Tần Ninh không ra tay mà chỉ đứng ngoài quan sát các đệ tử.

Loại cảm giác này... khá tốt đấy.

Oanh... tiếng nổ khủng khiếp vang vọng.

Hai người Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều đang đánh nhau với hai huynh đệ Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Đám Dương Thanh Vân đằng đằng sát khí.

Đối với sự xuất hiện của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết, các đệ tử đều cảm nhận được áp lực.

Thực lực của hai cô nàng này ít nhất phải là cảnh giới thập nhị biến nhỉ?

Thậm chí có thể đã tới cảnh giới Bán Tiên.

Mà bọn họ mới chỉ ở Biến Cảnh sơ kỳ, hoặc là trung kỳ, đó là dưới sự trợ giúp của sư phụ.

Bây giờ, bọn họ phải nắm bắt lấy tất cả cơ hội để tăng cấp thực lực của mình.

Ầm ầm ầm... dần dần, Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp dần không thể chống đỡ được công kích của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết, đây là nhờ vào hơn mười vị cường giả Biến Cảnh vẫn luôn ngăn cản hai người họ, nếu không Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp đã thua từ lâu.

Thấy cảnh đó, Đạo Trung Thiên lạnh lùng, Đạo Trung Nghiệp quát lên: "Đại ca, còn ổn không?"
Chương 3105: Ta phải chém ngươi

Sắc mặt Đạo Trung Thiên trầm xuống, xoay đầu nhìn về phía sau, thấy trong Thượng Môn Đạo xuất hiện từng cột sáng cao chọc trời.

Ngay sau đó, từng cột sáng dần khuếch tán ra xung quanh.

Chẳng bao lâu sau, có gần trăm cột sáng phóng lên cao từ một chỗ trong Thượng Môn Đạo.

Tần Ninh thấy thế, chân mày cau lại, chậm rãi nói: "Đến lão già khú đế còn phải xuất hiện...", ầm ầm ầm... từng tiếng nổ vang vọng.

Từ trong trăm cột sáng kia, từng người từ từ đi ra.

Từng ông lão già nua liên tục xuất hiện trên bầu trời đại điện.

"Tần Ninh, ngươi đang ngỗ nghịch, mạo phạm bậc bề trên ư?"

Một ông lão quát lên: "Năm đó, ngươi cũng là đệ tử của Thượng Môn Đạo chúng ta, lẽ nào ngươi định đi tìm đường chết với sư phụ Đạo Vô Hữu của mình sao?"

Tần Ninh nhìn qua, ông lão kia trông khoảng tám mươi chín mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu, nhưng khí tức trong cơ thể lại cuồng bạo như núi như biển.

"Đạo Vô Tuyệt!"

Tần Ninh nhận ra người nọ, cười nhạo nói: "Ngươi và sư phụ Đạo Vô Hữu của ta đều là đệ tử cùng thời của nhà họ Đạo, sao ngươi có thể tự mình ra tay giết hại chính huynh đệ đồng tộc của mình được thế?"

"Ngươi ở đây mắng ta sao?

Ngươi xứng à?"

Tần Ninh nắm chặt tay, thể thư lập tức hóa thành từng trang giấy, lửng lờ quanh thân hắn.

Lúc này, cuốn sách Vạn Khí cũng xuất hiện dưới chân Tần Ninh tựa như một la bàn bát quái to cả trăm trượng, ở trên đó, mười tám hình ảnh của thần binh đao kiếm thương kích từ từ hiện lên.

"Bớt lấy giọng điệu chất vấn này nói chuyện với ta!"

Tần Ninh quát: "Năm đó, có lẽ sư phụ ta cũng giằng co với các ngươi như vậy?

Thế nhưng, ông ấy vô dụng, không thể chống lại đám ngu xuẩn bị lợi ích che mờ đôi mắt như các ngươi, mà còn bị các ngươi giết chết!"

"Chân lý không hẳn nằm bên phía số đông!"

"Tới bây giờ, ta cũng đã hiểu hết được ý tưởng của các ngươi, thế nên, ta sẽ không lý luận thêm gì nữa".

"Hôm nay, hễ ai đã từng hợp tác với Ma tộc, thì kiếm Thiên Mệnh trong tay ta sẽ không lưu lại một ai!"

Đạo Vô Tuyệt nghe vậy, vô cùng tức giận.

"Bất kể thế nào, năm xưa ngươi là đệ tử của Đạo Vô Hữu, mà Đạo Vô Hữu là đạo chủ của Thượng Môn Đạo, dù sao đi nữa, Tần Ninh, ngươi dẫn người tới giết hại đệ tử của Thượng Môn Đạo là khi sư diệt tổ!"

"Khi sư diệt tổ sao?"

Tần Ninh nhạo bán cười nói: "Sư phụ ta bị các ngươi giết, ta khi sư diệt tổ thì đã làm sao?"

"Lão già kia toàn nói hưu nói vượng, ăn nói tầm bậy tầm bạ, ta phải chém ngươi!"

Lúc này, Tần Ninh không thể kìm nén lửa giận trong lòng mình được nữa.

Luồng kiếm khí khủng bố trong kiếm Thiên Mệnh lập tức phóng ra.

Trong tiếng ầm ầm vang vọng, khí tức nghẹt thở cũng bùng nổ.

Thực lực hiện tại của Tần Ninh là cảnh giới Tụ Thiên Biến lục biến.

Khi đối mặt với cảnh giới thất biến bát biến cửu biến, hắn không chút sợ hãi.

Hắn có thể thư, lại có thêm cuốn sách Vạn Khí, dù có đối mặt với thập biến thập nhất biến hay là thập nhị biến vẫn không khiếp hãi.

Hắn lao xuống, thẳng về phía Đạo Vô Tuyệt.

Thấy Tần Ninh tấn công, sắc mặt Đạo Vô Tuyệt lạnh dần, quát lên: "Các vị, theo ta giết chết phản đồ!"

Ngay sau đó, hơn trăm vị lão tổ cảnh giới bát biến, cửu biến, thậm chí là thập biến, thập nhất biến lao lên.

Thấy cảnh đó, gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thay đổi.

Hai người họ dẹp bỏ suy nghĩ của mình qua một bên, tập trung vào Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Lúc này, Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệm bị công kích của hai người dồn vào thế nguy.

Ngay lập tức, hơn mười vị lão tổ quay xuống trợ giúp Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Trong khi đó, Tần Ninh rút kiếm ra, trên thân kiếm Thiên Mệnh phóng ra hàng vạn lưỡi kiếm khí.

"Tên khốn kia, mau nộp mạng!"

Tiếng quát hùng hồn vang lên, một kiếm chém xuống.

Lưỡi kiếm khí tàn sát xung quanh, sát khí khủng bố ngưng tụ ra một kiếm khí khoảng vạn trượng, rồi giáng từ trời xuống, trông tựa như phán quyết từ trời giáng thẳng xuống chỗ Đạo Vô Tuyệt.

Bản thân Đạo Vô Tuyệt là cường giả thập nhất biến sắp thành tiên biến rồi, nhưng khi gặp cảnh giới lục biến của Tần Ninh, cớ sao lại e ngại?

"Đạo Vô Chung, Nhi Ngã Hữu Chung!"

Phá Linh Đạo quyết!"

"Diệt Nguyên Trảm!"

Đạo Vô Tuyệt nói xong, tay nắm chặt lại, thấy khoảng không sau lưng ông ta bỗng lóe lên vầng sáng, không gian bị xé rách, nháy mắt đã xuất hiện một lưỡi đao nguyên lực, dài khoảng vạn trượng chém xuống.

Keng... trên không trung, đao và kiếm va chạm vào nhau.

Khoảnh khắc ấy.

Đao kiếm cùng vỡ vụn, hóa thành từng đốm sáng lan ra khắp bốn phía.

Sức mạnh hủy diệt đến mức đáng sợ lan ra, phá nát cả không gian, mọi người nhìn qua, bầu trời lúc này như sắp sập xuống vậy.

Cơ thể Đạo Vô Tuyệt chao đảo, lùi ra sau hơn mười dặm.

Nhưng Tần Ninh đang cầm kiếm định tấn công lần nữa.

Đúng lúc đó, xung quanh xuất hiện sáu vị lão tổ cảnh giới bát biến trái phải nhắm thẳng vào Tần Ninh.

"Cút!"

Dứt lời, cuốn sách Vạn Khí dưới chân hắn hóa thành văn ấn, ngưng tụ ra dáng vẻ của tám thần binh, rồi công kích ra xung quanh.

Phùn phụt... thân thể tám vị lão tổ kia bị xuyên thủng trong nháy mắt, máu tươi chảy ra giàn giụa, thân thể ngã xuống, không còn hơi thở nữa.

"Dưới thập biến không được tới gần hắn".

Một tiếng quát hùng hậu vang lên, đó là một ông lão mặc áo choàng màu đen.

"Đạo Văn Giác!"

Thấy người nọ, Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Năm xưa, sư phụ ta kính trọng ngươi như huynh trưởng, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn sư tôn của ta bị giết?"

Sắc mặt ông lão mặc áo choàng đen trầm xuống: "Tần Ninh, ta không có cách nào khác, đây là quyết định của Thượng Môn Đạo".

"Ngươi không có cách nào khác sao?

Đồ vô dụng!"

Tần Ninh cầm kiếm trong tay lao lên, quát mắng: "Hiện tại ta cho ngươi biết cái gì mới gọi là không có cách nào khác".

"Ta muốn giết ngươi thì không ai cứu được ngươi đâu, đây mới gọi là không có cách nào khác".

Xoẹt... Thân thể Tần Ninh lao lên, Thiên Văn Thể Thuật ngưng tụ, từng đường văn ấn long phượng tụ tập lại, bao phủ bên ngoài cơ thể hắn.

Tần Ninh bây giờ chân đạp lên cuốn sách Vạn Khí, Thể thư bay quanh người, tay cầm kiếm Thiên Mệnh, hơn nữa còn có căn ấn long phượng của Thiên Văn Thể Thuật bao phủ cơ thể, giờ hắn như một chiến thần vậy.

Kiếm Thiên Mệnh! Thể thư! cuốn sách Vạn Khí! Trong đó không có cái nào không phải thần binh, nhất là thể thư và cuốn sách Vạn Khí, trên đó ghi chép lại những gì thâm sâu nhất về thể thuật và thuật luyện khí, có thể nói là thần binh siêu đỉnh.

"Lão già kia, chết đi".

Hắn đâm ra một kiếm, kiếm khí lập tức bùng nổ.

Đạo Văn Giác thấy Tần Ninh không giết Đạo Vô Tuyệt mà đem lửa giận xả trên người mình bèn hoảng hốt không thôi.

Tên khốn này vừa nãy la hét bảo phải giết Đạo Vô Tuyệt, sao giờ chuyển qua mình rồi.

Bản thân Đạo Văn Giác cũng là cảnh giới thập nhất biến sắp tới tiên biến, nhưng hiện tại nào dám liều chết với Tần Ninh chứ.

"Tâm của vạn đạo, mau vào người ta".

Đạo Văn Giác quát khẽ, hai tay kết ấn, từng luồng lực lượng bỗng quay quanh người ông ta.

"Đạo Văn Thiên Tinh Khải!"

Vừa dứt lời, bốn phía xung quanh Đạo Văn Giác bỗng ngưng tụ một áo giáp, che chở ông ta chặt chẽ.

Nhưng vào lúc này, kiếm Thiên Mệnh của Tần Ninh mang theo luồng khí thế ngang tàng chém xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom