• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3096-3100

Chương 3096: Ngươi nhìn xem đây là người nào?

Tần Ninh đợi một hồi lâu mới mỉm cười nói: "Xem ra không có ai đến cứu ngươi rồi!"

Vừa dứt lời, hắn tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên kiếm Thiên Mệnh.

Ô Thông Thiên nhắm nghiền hai mắt.

Cho dù có chết, thân là hoàng tử của Ô Linh tộc, sao có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ với Tần Ninh chứ?

"Ha ha, Tần Ninh, ta nghĩ chắc hẳn ngươi sẽ không giết Thất đệ của ta đâu!"

Một tiếng cười ha hả vang lên.

Theo tiếng cười kia, có bốn bóng người đột nhiên bước ra từ trong hư không.

Bốn người kia là ba nam một nữ, tất cả đều mặc quần áo trang sức giống như Ô Viên và Ô Thông Thiên, không khó để nhìn ra bọn họ cũng có thân phận hoàng tử công chúa Ô Linh tộc.

Huyết Ẩm tộc trưởng và Quỷ Thiên tộc trưởng lúc này đã bị Khúc Phỉ Yên bắt, bị hai thanh kiếm lớn trấn áp, thấy bốn người kia thì tỏ ra vô cùng vui mừng.

"Thập công chúa”.

"Cửu hoàng tử!"

"Bát hoàng tử!"

"Ngũ hoàng tử”.

Thấy bốn người này, hai người hớn hở ra mặt.

"Vui vẻ cái gì chứ?"

Khúc Phỉ Yên hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm lớn ngưng tụ ánh sáng, giáng xuống từng tia lôi điện, bổ vào trên cơ thể hai người, khiến cả người chấn động đến mức tê dại.

Huyết Ẩm tộc trưởng và Quỷ Thiên tộc trưởng liên tục kêu thảm thiết.

"Đại Tiên Sư Khúc Phỉ Yên đúng là có chút bản lĩnh”.

Thập công chúa lúc này cười lạnh một tiếng.

"Ngươi là ai?"

Thập công chúa nói: "Thập công chúa Ô Linh tộc - Ô Ngọc!"

Khúc Phỉ Yên không sợ chút nào nói: "Vậy ngươi tới đây luyện một chút với ta?"

"Hừ”.

Ô Ngọc không hề kích động, bây giờ Thất ca Ô Thông Thiên vẫn còn ở trong tay Tần Ninh kia.

Lúc này, Ngũ hoàng tử Ô Minh Động mở miệng cười nói: "Tần Ninh, ta cảm thấy tốt nhất ngươi không nên kích động”.

Hắn nhìn về phía vị Ngũ hoàng tử này.

Khí tức xung quanh cơ thể quanh quẩn không tiêu tan, còn mạnh hơn Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập công chúa không ít.

Thậm chí Thất hoàng tử còn kém hơn một ít.

Cảnh giới thập nhị biến.

Lập Tiên Biến! Nhân vật Biến Cảnh cực hạn.

Ô Linh tộc này đúng là không thể khinh thường.

Tần Ninh nhìn về phía vị Ngũ hoàng tử kia, chỉ cười một tiếng.

Ô Minh Động cũng cười nói: "Theo ta biết, Tần Ninh, ngươi có một vị đệ tử tên là Thạch Cảm Đương đúng không?"

Thạch Cảm Đương! Nghe nói như vậy, Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đều thi nhau thay đổi sắc mặt.

Những năm gần đây sư phụ luôn đi tìm tung tích của bọn họ, bây giờ vẫn luôn nhớ mong Thạch Cảm Đương, Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu.

Lúc này cũng chỉ có ba người bọn họ là không biết tung tích.

Ô Minh Động tự tin nói: "Ta cũng biết từ trước đến giờ ngươi vô cùng thương yêu mấy vị đệ tử của mình, chắc hẳn nếu lấy mạng đệ tử Thạch Cảm Đương của ngươi để đổi lấy mạng của Thất đệ ta, ngươi sẽ đồng ý chứ?"

Nghe thấy vậy, mấy người Dương Thanh Vân rối rít tụ tập tới.

Thạch Cảm Đương bị Ma tộc bắt?

Ô Minh Động nói lời này không phải có ý là Thạch Cảm Đương đang ở trong tay hắn ta sao?

"Thạch Đầu ở trên tay các ngươi?"

Tần Ninh cười nói: "Nếu quả thật như thế, vậy thì hãy dẫn người ra để cho ta nhìn một chút”.

"Tần Ninh, sợ rằng không được”.

Ô Minh Động cười nói: "Nếu chúng ta dẫn Thạch Cảm Đương đến, chỉ sợ hôm nay mấy người bọn ta sẽ không có ai rời đi được, chúng ta vẫn biết về danh tiếng của Tần Ninh ngươi, ta là cảnh giới thập nhị biến, cũng không dám nói có thể thắng được ngươi”.

"Hãy thả Thất đệ ta ra trước, ba ngày sau, Thạch Cảm Đương sẽ tự an toàn trở về”.

Tần Ninh nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt nhạo báng.

"Ngươi chỉ nói một cái tên của Thạch Cảm Đương là đã muốn ta tin là thật?

Ngũ hoàng tử đúng không?

Ngươi nói ta sẽ ngu đến mức đó, hay là ngươi cảm thấy nhắc tới Thạch Cảm Đương sẽ khiến ta lo lắng?

Đến mức không biết phán đoán?"

"Nếu hắn ta ở trong tay các ngươi, hoặc là giết, hoặc là cầm tù, nếu các ngươi đến để cứu Ô Thông Thiên, không dẫn người nọ tới, nói gì ta cũng không thể thả người”.

Tần Ninh nhìn về phía bốn người, sát khí ngưng tụ trong mắt.

Sắc mặt bốn người Ô Minh Động, Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc lập tức trầm xuống.

“Đúng vậy, ngươi coi sư phụ ta là người nào?"

Một tiếng quát lúc này vang lên khắp nơi.

Chỉ thấy xa xa, hai người Ôn Hiến Chi và Thần Tinh Dịch đạp không tới.

Vừa rồi Thần Tinh Dịch bị Khúc Phỉ Yên đuổi đánh không biết tung tích, sau khi nàng triệu hồi hai thanh kiếm, hắn ta còn chưa trở về.

Bây giờ hai người lại trở về cùng nhau.

Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, cười hì hì nói: "Sư phụ, người xem đây là người nào?"

"Hahahahaha...”, một tiếng cười lớn động trời vang lên khắp nơi, chỉ thấy một nhóm mười mấy con đại bàng cả người trắng như tuyết, mang theo khí tức lạnh như băng lần lượt xuất hiện.

Một bóng người cao lớn mặc đồ trắng đứng trên đầu đại bàng, trên mặt là nụ cười tùy ý liều lĩnh, cứ như đang xả hết sự điên cuồng trong lòng.

"Khốn kiếp, ngươi bắt ông đây á?

Ông đây vẫn còn đứng ở chỗ này mà?"

"Lừa sư phụ ta à?

Ngươi cũng không nhìn xem chính ngươi có mấy cái mạng!"

Bóng người kia đứng ở nơi đó, tùy ý liều lĩnh càn rỡ cười to.

Mà lúc này, Tần Ninh nhìn dáng người khỏe mạnh, tiếng cười điên cuồng quen thuộc kia, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên, mỉm cười cũng dần dần biến thành tiếng cười to cởi mở.

"Đệ tử Thạch Cảm Đương bái kiến sư phụ!"

Lúc này Thạch Cảm Đương vô cùng vui vẻ, quỳ một chân trên đất từ xa.

"Tới đây để ta xem một chút”.

Tần Ninh cười ha hả nói.

Thạch Cảm Đương đứng dậy, muốn bay đến trước mặt Tần Ninh.

Nhưng Thạch Cảm Đương còn chưa kịp bay lên, một luồng gió lạnh cực lớn đã xuất hiện sau lưng, đánh bay hắn ta, cuốn lên trời cao, biến mất không thấy.

"Chim ngốc, ông đây...”, Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết đã biến mất rồi.

Nhưng một con chim đại bàng cầm đầu mười mấy con đại bàng màu trắng kia lại cuốn theo gió lớn, bay vùn vụt đến bên người Tần Ninh, trong nháy mắt dừng lại, một đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn hắn, trong miệng lại phát ra những tiếng ríu rít vô cùng mừng rỡ.

"Vân Thượng...”, Tần Ninh nhìn con Bắc Tuyết Vân Bằng oai phong đẹp đẽ, toàn thân trắng tinh trước mắt, cũng rất kinh ngạc.

"Đúng là hiếm thấy, ngươi lại có thể nhận ra ta đầu tiên?"

Bắc Tuyết Vân Bằng kia thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành cao hơn một trượng, bay lơ lửng ở trước mặt Tần Ninh, thân mật dụi đầu vào vai hắn.

Thậm chí Vân Bằng còn mở một cái cánh của mình ra, chỉ thấy dưới cánh xuất hiện từng vết thương, Vân Bằng chĩa mỏ về phía vết thương.

"Ngươi nói là vết thương trên người đã sớm khỏi rồi đúng không?"

Lúc này Tần Ninh đưa tay ra, Vân Bằng lập tức đặt đầu ở dưới lòng bàn tay hắn, cơ thể cũng dán vào người hắn cọ cọ, sau đó đẩy Tần Ninh leo lên trên lưng mình.

"Vân Thượng, bây giờ ngươi vẫn chưa thể nói chuyện sao?"

Tần Ninh không nhịn được cười nói.

Bắc Tuyết Vân Bằng gật đầu một cái.

Hắn tùy tiện nói: "Không thể nói chuyện cũng không sao, ta vẫn có thể hiểu được ý ngươi”.

Bắc Tuyết Vân Bằng mừng rỡ gật đầu.

Mà lúc này, bóng người Thạch Cảm Đương từ trên trời rơi xuống, suýt nữa ngã nhào xuống đất, nhìn về phía Vân Bằng, mắng: "Ông đây giết chết ngươi tin không?

Nhị sư huynh, xử nó!"

Ôn Hiến Chi đứng ở một bên thấy một màn này, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

"Nhị sư huynh, ngươi làm sao thế?

Xử nó đi, ngươi không phải ngự thú sư sao?"

Thạch Cảm Đương không ngừng kêu gào.

Ôn Hiến Chi thầm mắng trong lòng.

Hắn ta mới là cảnh giới thất biến, Vân Thượng này ít nhất cũng phải là cửu biến rồi chứ?

Xử nó?

Ai xử ai còn chưa biết được đâu!

"Được rồi, Thạch Đầu”.

Lúc này Tần Ninh vẫy tay, Thạch Cảm Đương chạy đến trước mặt hắn, leo lên trên lưng Bắc Tuyết Vân Bằng, ôm lấy đùi sư phụ.

"Sư phụ, người phải lấy lại công bằng cho con, bà già thúi đó, từ ngày con tiến vào Trung Tam Thiên đã bắt nhốt con, người phải minh oan cho con... Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương ôm đùi Tần Ninh, không ngừng khóc lóc.

Tần Ninh ngồi xuống, đại bàng quay đầu nhìn Thạch Cảm Đương, lộ vẻ bất mãn.

Trên lưng nó chỉ có thể để Tần Ninh và Chiêm Ngưng Tuyết ngồi, những người khác không được.

Chẳng qua là thấy Tần Ninh có vẻ rất quan tâm đến thanh niên này, nó cũng không tiện nói gì.

Hắn chê bai đẩy Thạch Cảm Đương ra, cười nói: "Lớn thế rồi, cút sang một bên khóc đi”.

Thạch Cảm Đương lại không khóc lóc nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, quỳ xuống bên chân hắn, căn bản không hề xê dịch.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng không cảm thấy lạ lắm.

Ngược lại là Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch cùng với Khúc Phỉ Yên nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc.

Người này cũng là đồ đệ của sư phụ?

Lại là người như vậy?

Mà lúc này, Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng xa xa kia, trên lưng một con Bắc Tuyết Vân Bằng trong đó có hai cô gái đang đứng.
Chương 3097: Cẩn thận bị hắn lừa

Mà lúc này, Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng xa xa kia, trên lưng một con Bắc Tuyết Vân Bằng trong đó có hai cô gái đang đứng.

Cô gái đứng phía trước có dáng người yêu kiều, mặc một bộ đồ màu trắng, khoác áo lụa mỏng màu xanh, Hình dáng của nàng ta nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, da trắng nõn nà, hơi thở như hương lan.

Đôi mắt giống như một vũng nước trong, nhìn qua lại như có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, cũng có chút khí chất nhã nhặn quý phái hoa lệ.

Khuôn mặt trong suốt như ngọc, như trăng non mới mọc, như hoa trong tuyết, xinh đẹp không thể tả, cũng lạnh lùng không thể thân cận.

Khác với vẻ lạnh lùng hồn nhiên của Diệp Viên Viên, sự lạnh lẽo của cô gái này đồng nhất từ trong ra ngoài.

Nhìn thấy người này, vẻ mặt mấy người Ô Minh Động lại không được tự nhiên lắm.

Mà lúc này, cô gái kia đang vô cùng kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía Tần Ninh đang thản nhiên ngồi, Vân Thượng bình yên hưởng thụ.

Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía hai cô gái, cười nói: "Tuyết nhi, Vũ nhi, có chuyện gì vậy?"

Hai người này đương nhiên chính là Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ dẫn Thạch Cảm Đương tới Vô Tương Thiên.

Nhưng đối mặt với câu hỏi tự nhiên của Tần Ninh lúc này, hai cô gái không khỏi sửng sốt một chút.

Chiêm Tuyền Vũ liền nói ngay: "Ngươi chính là sư phụ Tần Ninh của Thạch Cảm Đương?"

"Là ta”.

Tần Ninh cười nói: "Xem ra chỉ có Vân Thượng không quên được ta, tỷ muội các ngươi lại không nhận ra ta”.

"Tuyết nhi, tới đây”.

Tần Ninh vẫy tay gọi.

Chiêm Ngưng Tuyết không tự chủ được mà đi ra.

Chiêm Tuyền Vũ lại kéo tỷ mình về, vội vàng nói: "Tỷ, cẩn thận bị hắn lừa”.

"Lừa gạt?"

Thạch Cảm Đương quỳ sát ở bên chân Tần Ninh, oán hận nói: "Bà già thối, sư phụ của ông đây ở chỗ này, cho dù ngươi có là tiên tử, lần này ông đây cũng phải cho ngươi một bài học”.

Chiêm Tuyền Vũ lại lười để ý.

Cô ta là cảnh giới cửu biến, Tần Ninh chỉ là lục biến, cô ta cũng không sợ! Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, trong đôi mắt có mấy phần né tránh, trên khuôn mặt không thể bắt bẻ lại có mấy phần sợ hãi.

"Dám hỏi, trận đường, đạo như thế nào?

Trận đạo, đường như thế nào?"

Chiêm Ngưng Tuyết nói thẳng.

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Trận đường, đạo là đạo, trận đạo, đường là đường, đi theo đạo là tự lựa chọn, đi theo đường là tự lựa chọn, cũng có thể là người khác tới chọn, nhưng lại không tốt bằng tự mình lựa chọn...”, "Dám hỏi, đạo ở phía trước, trận ở đâu?"

Tần Ninh lần nữa cười nói: "Người ở nơi nào, đạo đều ở trước, nhưng trận có thể ẩn ở trời, ẩn ở đất, ẩn ở vạn sự vạn vật, trận có quỹ tích, đạo lại không có tung tích để tìm ra...”, dần dần, hai người cứ đứng ở giữa tất cả mọi người, một hỏi một đáp.

Vấn đề này nghe rất mơ hồ, câu trả lời của Tần Ninh lại càng mơ hồ.

Hồi lâu sau, bàn tay của Chiêm Ngưng Tuyết hơi căng thẳng, sắc mặt cũng có chút kích động.

"Vậy ngươi có thể giúp ta mở vật này không?"

Chiêm Ngưng Tuyết đảo tay một cái, trên cổ tay trắng xuất hiện một hộp gấm.

Hộp gấm mở ra, bên trong xuất hiện một lệnh bài tứ phương.

Nói là lệnh bài, nhưng thật ra nhìn qua nó lại trông giống như một cục gỗ vậy.

Tần Ninh cười nói: "Ta nói, ngươi mở”.

"Được”.

Tần Ninh tùy tiện nói: "Trong cái này có bát quái ám hợp thiên địa, đổi càn khôn khảm ly chấn tốn cấn, quẻ thiên đi xuống, quẻ khôn đi lên, khảm ly chẳng phân biệt được, chấn tốn không thể hợp lại, cấn đoài trái phải”.

Nghe được lời này của Tần Ninh, đám người xung quanh đều không hiểu gì cả.

Phải biết, càn đại diện cho quẻ thiên, quẻ thiên ở trên cao, nhưng Tần Ninh lại nói quẻ thiên đi xuống, ngược lại là quẻ khôn đi lên, như vậy là đảo ngược lại rồi.

Mà khảm ly đại diện cho nước lửa, thế nhưng nước lửa làm sao có thể chẳng phân biệt được?

Chấn tốn là gió lôi, sấm gió một thể mới thể hiện được uy lực, làm sao lại không hợp?

Cấn đoài trái phải, sơn thủy hai bên lại có thể hiểu được.

Nhưng những thứ khác lại nghe có vẻ là lạ.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta chỉ thích không hạn chế một kiểu, thích chuyện mà người ngoài cho rằng không thể nào, cần phải cẩn thận mài giũa”.

"Bất kỳ điều không thể, không đi đến cuối cùng, làm sao có thể biết là không thể chứ?"

Tần Ninh vừa dứt lời, Chiêm Ngưng Tuyết liền lướt ngón tay qua hộp gỗ, dường như có khí bát quái đang chuyển động, đang biến hóa.

Đột nhiên một giây sau, lệnh bài lớn chừng bàn tay chậm rãi mở ra.

Bên trong lệnh bài như có từng luồng ánh sáng bay lên không, cho đến cuối cùng đã hóa thành tám tấm bia đá lơ lửng trong trời đất.

Bên trên mỗi một tấm bia đá đều khắc ấn vô số chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt, mà những chữ nhỏ kia cuối cùng đã hóa thành một chữ to, mỗi cái đều không giống nhau.

Nhìn kỹ lại, tám tấm bia đá trăm trượng dừng lại giữa không trung, bắn ra tám chữ to.

Càn khôn khảm ly, chấn tốn cấn đoài.

Giờ phút này, Ngũ hoàng tử Ô Minh Động liền thay đổi sắc mặt.

Đây là... Trận tích nổi tiếng từ xưa đến nay?

Những người khác có thể không biết, nhưng Ô Linh tộc đã chuẩn bị âm mưu trong Trung Tam Thiên từ lâu, cũng có chút hiểu biết về Trận tích.

Trận tích chính là tám tấm bia đá ghi chép đạo đại trận thiên biến vạn hóa trong Trung Tam Thiên.

Chính là lấy tám chữ càn khôn khảm ly, chấn tốn cấn đoài để đặt tên.

Sắc mặt Ô Minh Động run lên, nhìn về phía Chiêm Ngưng Tuyết, hờ hững nói: "Là nàng ta, Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết!"

Trên thực tế, thật sự không trách Ô Minh Động không có kiến thức, ngay cả Chiêm Ngưng Tuyết cũng không nhận ra.

Thực ra là những năm gần đây Chiêm Ngưng Tuyết gần như chưa bao giờ rời khỏi Bắc Tuyết Thiên, còn có người nói cô gái này chưa bao giờ rời khỏi Phong Thiên Tông của mình.

Thật sự là có rất ít người từng nhìn thấy cô gái này.

Ô Minh Động nghĩ đến Chiêm Ngưng Tuyết ở chỗ này, lại nhìn Chiêm Ngưng Tuyết và Tần Ninh, nhìn Khúc Phỉ Yên, sắc mặt biến đổi.

Lần này đừng nói Thất đệ, cho dù là bốn người bọn họ cũng đang gặp nguy hiểm.

Phải đi! Ô Minh Động không nói hai lời, nhìn về phía ba người Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc bên cạnh.

Huynh muội bốn người đều hiểu ý nhau, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng trong trời đất bốn phía đột nhiên chuyển động, bốn người liền biến sắc.

Không gian xung quanh đã bị phong tỏa.

Từ bao giờ?

Giờ phút này, Ô Minh Động nhìn về phía Chiêm Ngưng Tuyết.

Người phụ nữ này lại có tài năng trận pháp mạnh đạt đến trình độ đó sao?

Lại hoàn toàn phong kín bốn phía trời đất vào lúc bọn họ chẳng hay biết gì.

Lần này thật sự là kêu trời trời không linh, kêu đất đất không đáp mà.

Mà lúc này, tám bia đá xuất hiện, Tần Ninh cong ngón tay một chút, trong cơ thể bắn ra từng luồng lực lượng hồn phách, tám bia đá kia liền quanh quẩn xung quanh cơ thể Tần Ninh, tiếp đó ánh sáng chợt lóe, biến mất không thấy.

Đến khi xuất hiện lần nữa, bia đá vờn quanh Tần Ninh, lại như phát ra những âm thanh vui vẻ vậy, cực kỳ quỷ dị.

"Đệ tử Chiêm Ngưng Tuyết bái kiến sư tôn”.

Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết quỳ sụp xuống đất, hai tay đặt tên đất, vẻ mặt thành kính.

Mà bên kia, Chiêm Tuyền Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Chương 3098: Đều là giảm bớt gánh nặng cho sư phụ

Tần Ninh là Ngụy Vô Song?

Tần Ninh chính là sư phụ của tỷ chuyển thế trở về?

Thật hay giả?

Thật?

Thật sự là thật?

Giờ phút này Chiêm Tuyền Vũ cảm thấy vô cùng chóng mặt.

Thạch Cảm Đương thấy một màn này, trong lòng lại vô cùng phấn khích.

Bà già kia, chờ chết đi! Dám nhốt ông đây à?

Chỗ dựa của ông đây đã đến, ngươi cứ chờ xong đời đi! Trong lòng Thạch Cảm Đương mừng như điên, lúc này mở miệng nói: "Sư phụ, bà già...”, chẳng qua là Thạch Cảm Đương còn chưa kịp nói xong, Tần Ninh đã bước chân ra, Bắc Tuyết Vân Bằng ở dưới thân thấy lúc này Thạch Cảm Đương còn dám không buông tay thì lắc mình một cái, hắn ta bị quăng ra ngoài lộn một vòng.

Bắc Tuyết Vân Bằng chở Tần Ninh đến gần Chiêm Ngưng Tuyết.

Tần Ninh đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ nàng ta, đỡ vị thất đệ tử của mình lên, cười ha hả nói: "Đứng lên đi”.

Chiêm Ngưng Tuyết đứng dậy, sư đồ hai người đứng ở trên người Bắc Tuyết Vân Bằng.

Nhìn hình dáng sư tôn trước mắt, trong phút chốc Chiêm Ngưng Tuyết như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói được một câu nào, chỉ ngây người ra nhìn Tần Ninh.

Rồi sau đó, ở dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Chiêm Ngưng Tuyết nhẹ nhàng đưa tay ra vòng qua cổ Tần Ninh, ôm chặt lấy sư phụ.

Lần này, tất cả mọi người đều ngây người ra nhìn hai người.

Trước có Khúc Phỉ Yên, sau có Chiêm Ngưng Tuyết.

Có phải vị trí sư nương sắp tăng thêm rất nhiều hay không?

Thạch Cảm Đương bị hất lăn xuống khỏi lưng Bắc Tuyết Vân Bằng, nhìn một màn trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy bất mãn.

Đều là đồ đệ, nhưng mà hắn ta là nam đồ đệ thôi.

Hồi lâu sau, Tần Ninh vỗ lưng Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Mấy năm nay sống có tốt không?"

"Không tốt”.

Chiêm Ngưng Tuyết nói: "Không có sư phụ dạy dỗ đốc thúc, làm gì cũng không có tâm trạng”.

Tần Ninh cười ha hả nói: "Ngươi cũng không phải là người thích nũng nịu như Yên Nhi”.

Chiêm Ngưng Tuyết nghe nói như vậy mới chậm rãi buông hai cánh tay ra, lui về sau mấy bước, nhìn Tần Ninh nói: "Nếu sư phụ đã trở về, vì sao không đi tìm con?"

Giọng nói mang theo mấy phần trách cứ, vẻ mặt cũng có chút bất mãn, gần như giống Khúc Phỉ Yên y đúc.

Mấy nam đệ tử hoàn toàn nhìn đến ngây người, chỉ hận cha mẹ mình năm đó tại sao lại sinh mình ra là nam! Giờ phút này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Tần Ninh và Chiêm Ngưng Tuyết.

Hắn cười một tiếng nói: "Không giống lúc sư phụ trở lại năm đó, cho nên không thể không biết xấu hổ đi tìm các ngươi được”.

Chiêm Ngưng Tuyết nhìn xung quanh, lúc này mới nói: "Những người này đều tới bởi vì sư phụ?"

"Đúng vậy...”, "Đệ tử sẽ giải quyết trước, sau đó lại tới nói chuyện cũ với sư phụ sau!"

Tần Ninh cười nói: "Ngươi tới cũng tốt, đỡ khiến ta mất công”.

Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu một cái.

Nhưng vào lúc này, một tiếng cười tủm tỉm vang lên.

"Hóa ra Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết cực kỳ nổi tiếng lại là sư muội của Khúc Phỉ Yên ta, sớm biết như vậy, những năm nay đã sớm qua lại với nhau rồi”.

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà sư muội, người cứ ở chỗ này, để ta giải quyết là được, không cần sư muội vất vả đâu”.

Nghe nói như vậy, Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn, cau mày lại.

Người phụ nữ này là ai?

Khúc Phỉ Yên?

Sư muội?

Tần Ninh tùy tiện nói: "Đây chính là đồ đệ của sư phụ đời thứ sáu, Khúc Phỉ Yên, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi”.

Thấy Tần Ninh dịu dàng với Chiêm Ngưng Tuyết như vậy, trong lòng Khúc Phỉ Yên càng không thoải mái.

Nhưng trong lòng tám vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương càng không thoải mái.

Trong lòng ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc cũng thấy là lạ.

Sao nhìn hai vị nữ đệ tử này trông giống như muốn ngồi ngang hàng với các nàng vậy?

Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, khom người cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết ra mắt sư tỷ”.

"Sư muội khách khí”.

Hai cô gái đối mặt với nhau, trong mắt đều có chút giao lưu không giống tình cảm lắm.

Khúc Phỉ Yên mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mị hoặc, quyến rũ đến mức tận cùng, ngoài ra còn có một ít trong sáng, sự trong sáng này khác với sự trong sáng của Vân Sương Nhi.

Vân Sương Nhi là tinh khiết như hoa sen.

Khúc Phỉ Yên lại giống như là hoa hồng không nhiễm bụi trần, có thể đỏ mà cũng có thể trắng.

Mà Chiêm Ngưng Tuyết lại lạnh lùng giống như Diệp Viên Viên, nhưng mà sự lạnh lùng của Diệp Viên Viên thuộc về tính cách nhiều hơn, nhưng sự lạnh lùng của Chiêm Ngưng Tuyết lại thuộc về khí chất.

Thời Thanh Trúc thì không giống, nhã nhặn hiền lành như thanh trúc trong núi, mang đến cho người ta cảm giác không tranh không đoạt.

Mặc dù năm cô gái có tính cách khác nhau, nhưng đều có dung mạo bất phàm, có nét đặc sắc riêng.

Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết bốn mắt nhìn nhau, khí chất bất đồng va chạm, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

"Chiêm sư muội”.

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Ta tới trước, những người này cứ giao cho ta giải quyết là được”.

Chiêm Ngưng Tuyết lại bình tĩnh nói: "Giảm bớt gánh nặng cho sư phụ thì không cần phân chia cho nhau”.

"Không sao đâu, một mình ta có thể giải quyết được”.

Khúc Phỉ Yên cười nói: "Chẳng lẽ sư muội cho rằng người làm sư tỷ như ta không so được với sư muội?"

"Không dám, chẳng qua là những người này bất kính với sư phụ, ta thấy mà trong lòng cực kỳ tức giận”.

Giờ phút này, hai cô gái càng nói càng không đúng.

Thần Tinh Dịch đột nhiên nhảy ra, cười hì hì nói: "Hai vị sư tỷ đừng cãi cọ, chúng ta cùng nhau, đều là giảm bớt gánh nặng cho sư phụ mà!"

"Cút!"

"Cút!"

Gần như là đồng thời, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều quát lên.

Thần Tinh Dịch lập tức đờ đẫn tại chỗ.

Đậu má! Đúng là hung dữ! Thấy một màn này, Dương Thanh Vân ho khan một tiếng nói: "Hai vị sư muội, đều là người một nhà, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm”.

"Không cần ngươi quan tâm”.

"Không cần ngươi quan tâm”.

Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết tiếp tục nói.

Lần này, Dương Thanh Vân cũng lúng túng cười một tiếng.

Tần Ninh lại nghiêm mặt nói: "Dương Thanh Vân là đại sư huynh của các ngươi, không được vô lễ!"

Nghe nói như vậy, lúc này sắc mặt của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết mới ôn hòa xuống, nhìn nhau mở miệng nói: "Mỗi người một nửa”.

Hai cô gái bước ra.

Thần Tinh Dịch chán nản đứng bên cạnh Ôn Hiến Chi.

"Đáng đời chưa?"

Ôn Hiến Chi đắc ý nói: "Chuyện này đại sư huynh nói mới có tác dụng, ngươi chen miệng là tự tìm mắng rồi!"

Thần Tinh Dịch không phục bĩu môi một cái.

Sư phụ đúng là thể hiện sự thiên vị quá tinh tế.

Nhưng lúc này, sắc mặt Ngũ hoàng tử Ô Minh Động, Bát hoàng tử Ô Vẫn, Cửu hoàng tử Ô Trạch, Thập công chúa Ô Ngọc của Ô Linh tộc lại vô cùng khó coi.

Hai người phụ nữ này hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, thậm chí còn phân chia nhau giống như hàng hóa.

Đáng chết.

Ô Minh Động thấy không cứu được Thất đệ Ô Thông Thiên, bọn họ lại còn bị liên lụy, sắc mặt biến đổi.

"Thật sự cho rằng con em Ô Linh tộc ta ăn chay sao?"

"Ta mặc kệ ngươi ăn cái gì!"

Chiêm Ngưng Tuyết hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay lại, trong phút chốc hàng vạn trận văn đã gào thét lao ra khắp trời đất xung quanh, tiếp đó hội tụ thành một thể.

Mà thấy một màn này, Khúc Phỉ Yên sao có thể chịu nhận thua, cũng thu hồi suy nghĩ trêu đùa, hai tay nhấc lên, hai thanh kiếm lớn trực tiếp giết Huyết Ẩm tộc trưởng và Quỷ Thiên tộc trưởng.

Sau đó nàng đưa mắt phượng nhìn về phía Thập công chúa Ô Ngọc của Ô Linh tộc, hừ một tiếng nói: "Ngươi là Thập công chúa điện hạ, tự cho rằng mình rất cao quý phải không?"
Chương 3099: Không được nói bậy

Lúc này, Khúc Phỉ Yên cùng Chiêm Ngưng Tuyết cảm thấy vô cùng hưng phấn, chỉ khổ mấy vị hoàng tử công chúa của Ô Linh tộc.

Tất cả bọn họ đều là cảnh giới thập biến thập nhất biến, thậm chí Ô Minh Động còn là cường giả siêu cấp Lập Tiên Biến thập nhị biến.

Nhưng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết căn bản không quan tâm.

Lúc này, Thạch Cảm Đương dè đặt đi tới trước người Tần Ninh, bò sấp xuống đất khóc lóc kể lể nói: "Sư phụ, sư phụ, đồ nhi nhớ người chết mất!"

Tần Ninh cười một tiếng, ngoắc ngoắc tay.

Thạch Cảm Đương lại leo lên trên lưng Vân Thượng lần nữa, tuy trong lòng con Bắc Tuyết Vân Bằng này không thích, nhưng bởi vì là Tần Ninh cho Thạch Cảm Đương đi lên, cho nên nó cũng không nói cái gì.

Thạch Cảm Đương ôm lấy đùi Tần Ninh khóc lóc kể lể việc mình bị nhốt mấy ngàn năm, lại khóc kể ngay cả cảnh tượng ở Trung Tam Thiên mình cũng chưa được nhìn thấy, đây chính là lần đầu tiên đi đến.

Trong lời nói toàn ám chỉ Chiêm Tuyền Vũ.

"Tuyền Vũ, là ngươi nhốt Thạch Đầu sao?"

Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ đứng phía xa, vẫy vẫy tay.

Cô ta tiến lên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt bồn chồn.

Không ngờ Thạch Cảm Đương lại đúng là không bốc phét, sao cô ta có thể nghĩ đến Tần Ninh sẽ là Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song chuyển thế trở về chứ.

Chẳng qua là chỉ trong chớp mắt, Chiêm Tuyền Vũ đã đi tới trước người Tần Ninh, nhưng lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Tỷ phu, ta sai rồi!"

Phụt! Nghe nói như vậy, Thạch Cảm Đương suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, hai tay đang ôm đùi Tần Ninh cũng suýt nữa nứt ra.

Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi thì trợn mắt há hốc mồm.

"Tỷ phu...”, Chiêm Tuyền Vũ lại nói thẳng: "Ngươi không biết hơn ba mươi vạn năm qua, tỷ của ta đã sống như thế nào đâu, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến tỷ phu, còn có Ngụy thúc thúc và dì Lý, ngày nào cũng bảo tỷ ta tìm một người chồng tốt, nhưng tỷ ta lại chỉ nghĩ đến tỷ phu thôi”.

Nghe nói như vậy, Thạch Cảm Đương trực tiếp nứt ra.

Đậu má! Ta là đệ tử! Vậy mà người ta đã thành em dâu rồi! Như vậy còn trả thù kiểu gì nữa?

Tần Ninh cau mày lại nói: "Không được nói bậy”.

"Ta đâu có nói bậy”.

Chiêm Tuyền Vũ hừ nói: "Trước kia, không phải ngày nào Vô Song ca cũng đi theo tỷ ta sao?

Đó không phải là thích tỷ ta sao?

Chẳng qua là ngại vì tình cảm sư đồ nên các ngươi mới lựa chọn không nói thẳng ra thôi”.

Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương đột nhiên ngẩng đầu, hiên ngang nói: "Sư phụ, con cảm thấy Tuyền Vũ tỷ nhốt con mấy ngàn năm, trên thực tế cũng là để rèn luyện tính cách đệ tử, đệ tử xưa nay thích tùy tiện, bị nhốt lại tu luyện ở trong Bắc Tuyết Thiên, bây giờ cũng đã là cảnh giới nhất biến rồi, mặc dù chênh lệch cực lớn với mấy vị sư huynh sư tỷ khác, nhưng đệ tử vẫn luôn cố gắng!"

Thạch Cảm Đương nhấn mạnh vào chữ chênh lệch rất lớn!

"Đệ tử vốn cũng không có thiên phú như những sư huynh sư tỷ khác, tự biết chỉ có cố gắng mới có thể đuổi kịp bọn họ, đuổi kịp bước chân của sư phụ”.

Thạch Cảm Đương nắm chặt hai quả đấm nói: "Đệ tử đột nhiên cảm thấy Tuyền Vũ tỷ cũng là muốn tốt cho đệ tử”.

Thạch Cảm Đương cảm thấy Chiêm Tuyền Vũ đã gọi cả tiếng tỷ phu rồi, nếu hắn ta cứ cố chấp tranh cãi, sau này ai bị thiệt còn chưa biết đâu.

Bảo sư phụ trừng trị Chiêm Tuyền Vũ là điều không khả quan lắm.

Nhưng mà mình không thể mất công chịu khổ như thế được! Ít nhất cũng phải đòi lại cái gì đó.

Đối mặt với Tần Ninh, Thạch Cảm Đương vẫn luôn kiên trì một nguyên tắc: Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa ăn! Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, vẻ mặt coi thường.

Tên nhóc này đang tính toán cái gì trong lòng, hắn còn không biết sao?

Tần Ninh nắm tay lại, nói: "Thân xác đời thứ sáu ta đã dung hợp rồi, sức mạnh của thân xác cũng đã phân chia hết cho mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi...”, Tần Ninh còn chưa nói hết, Thạch Cảm Đương đã than vãn khóc lớn nói: "Sư phụ à, nhất định người phải lấy lại công bằng cho con, cho dù Chiêm Tuyền Vũ là em dâu của người, nhưng con là đồ đệ của người mà, đệ tử không nuốt trôi cơn tức này...”, Tần Ninh xoa xoa đầu Thạch Cảm Đương, tiếp tục nói: "Nhưng mà...”, Thạch Cảm Đương lập tức sửng sốt, còn có nhưng mà?

"Nhưng mà vi sư có để lại khoảng hai phần, các vị sư huynh sư tỷ của ngươi cũng sẽ không được nhiều bằng ngươi, hai phần lực lượng còn lại, sư phụ sẽ gia tăng lên người của ngươi, nhưng phải nhớ, lực lượng có thể trợ giúp ngươi tăng lên, nhưng việc rèn luyện cảnh giới vẫn phải dựa vào chính ngươi”.

Thạch Cảm Đương lau nước mắt, cười hì hì nói: "Sư phụ người còn không hiểu con sao, đệ tử tăng cảnh giới lên chậm, độ vững chắc của cảnh giới nhất định là mạnh nhất”.

Chiêm Tuyền Vũ ở một bên cũng nhìn đến ngây người.

Người này thay đổi như chong chóng vậy sao?

Tốc độ thay đổi sắc mặt này đúng là không cần thời gian suy nghĩ.

Hai người Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch thấy một màn này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Đây thật là đệ tử của sư phụ?

Ngược lại là năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư đã sớm thấy quen thuộc lắm rồi.

Thạch Cảm Đương vui vẻ nhận được hai phần lực lượng thân xác đời thứ sáu của Tần Ninh, khí tức trong cơ thể lập tức dâng lên một đoạn lớn, đạt đến cảnh giới tam biến.

Tiếp theo sẽ phải từ từ tiếp nhận lực lượng của thân xác, Thạch Cảm Đương cảm thấy mình đến thập nhị biến cũng không thành vấn đề, có thể chấp hết tất cả! Đến lúc đó sẽ đích thân ra tay trừng trị em dâu Chiêm Tuyền Vũ của sư phụ, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.

Thạch Cảm Đương đi tới mặt người mấy trước Dương Thanh Vân, chắp tay khách khí gọi sư huynh.

Duy chỉ có thấy Lý Nhàn Ngư thì mới gọi sư đệ.

Chín đời chín kiếp của sư phụ có chín vị đệ tử, tính như thế nào đi nữa thì Thạch Cảm Đương cũng là tiểu đệ vạn năm, cũng may phía dưới tiểu đệ vạn năm còn có Lý Nhàn Ngư.

Mà Lý Nhàn Ngư lại là người luôn bị người khác bắt nạt, trước kia sáng lập ra Nguyên Hoàng Tông cùng với mấy người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là hắn ta ra mặt, tuy hắn ta không muốn nhưng vẫn bị ép buộc.

Các sư huynh ép.

Các sư nương ép.

Mà giờ phút này, Tần Ninh chỉ đưa mắt nhìn về phía bầu trời.

Ở nơi đó có bốn người Ô Minh Động, Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc.

Ô Minh Động là cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến, Ô Vẫn và Ô Trạch đều là cảnh giới Hóa Tiên Biến thập biến, mà Ô Ngọc chính là cảnh giới Thành Tên Biến thập nhất biến.

Nếu bốn người này ở trong Thương Vân Thiên cũng tuyệt đối có thể là nhân vật khai sơn lập phái.

Nhưng bây giờ lại bị Đại Tiên Sư Khúc Phỉ Yên, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết áp chế vững vàng, không hề có sức đánh trả.

Đại Tiên Sư Khúc Phỉ Yên của Đại Tiên Sư Cung trong Xích Tiêu Thiên.

Bắc Tuyết tiên tử Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết của Phong Thiên Tông trong Bắc Tuyết Thiên.

Đây là hai nhân vật cực kỳ nổi tiếng.

Mà nay, đám người Nguyên Hoàng Tông, nhà họ Hứa xung quanh thấy một màn này, mới thật sự biết cái gì gọi là truyền kỳ.

Lúc này Khúc Phỉ Yên bùng nổ, khí tức trong cơ thể bộc phát ra gần như nghiền ép.

Khí thế kinh khủng kia cho dù là cảnh giới thập nhị biến như Ô Minh Động căn bản cũng không đỡ được.

Mà Chiêm Ngưng Tuyết cũng như vậy.

Vị Trận Tiên này nắm trong tay trận văn, thao tác thành thạo dễ như trở bàn tay.

Giờ phút này, thứ mà mọi người nhìn thấy giống như Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đang biểu diễn hơn.

Bốn vị hoàng tử công chúa của Ô Linh tộc thật sự không có cách nào chống lại Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết.

Cho đến lúc này, mọi người mới thật sự ý thức được lúc trước Khúc Phỉ Yên căn bản chưa từng dùng hết sức mình.

Mà bây giờ vì muốn tranh đua với Chiêm Ngưng Tuyết, Khúc Phỉ Yên đã dùng hết toàn bộ thực lực, phần lực lượng này... chắc là cấp bậc bán tiên đi?
Chương 3100: Tên chạy chân thực thụ duy nhất

Không đến thời gian uống hết một chén trà, bốn bóng người đã ngã ầm ầm xuống đất gần chết, rơi xuống trước người Tần Ninh, chất chồng cùng một chỗ với Ô Thông Thiên nửa chết nửa sống kia.

Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên thu liễm khí tức, chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía Tần Ninh.

"Sư phụ, đã bắt được kẻ địch!"

"Sư phụ, mời xét xử”.

Hai người ngươi một câu, ta một câu, dường như ngay cả nói chuyện cũng không thể thua kém nhau vậy.

Tần Ninh gật đầu, ngồi ở trên lưng Vân Thượng nhìn năm người.

"Bắt một được bốn!"

Tần Ninh cười ha hả nói: "Ngũ hoàng tử Ô Minh Động, Thất hoàng tử Ô Thông Thiên, Bát hoàng tử Ô Vẫn, Cửu hoàng tử Ô Trạch, Thập công chúa Ô Ngọc!"

"Huyết Ẩm tộc trưởng và Quỷ Thiên tộc trưởng đã chết, Thiên Mục tộc trưởng chạy...”, Chiêm Ngưng Tuyết nghe vậy thì nói: "Thiên Mục tộc trưởng không chạy thoát được, vừa rồi trên đường đệ tử tới vừa vặn gặp Thiên Mục tộc trưởng nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, đã thuận tay giết ông ta rồi...”, "Nói như vậy, cao thủ của ba đại tộc đã chết hầu như không còn”.

"Lại thêm năm hoàng tử công chúa các ngươi có thân phận tôn quý, ta nghĩ, chắc hẳn tộc trưởng Ô Linh tộc sẽ bằng lòng gặp ta!"

Tần Ninh cười nói: "Yên Nhi, giam giữ bọn họ lại, các ngươi theo ta đi Thương Vân Thiên”.

Hắn vừa dứt lời, Khúc Phỉ Yên liền vung tay lên, từng xiềng xích trực tiếp vòng quanh năm người, phong ấn sức mạnh của bọn họ.

Mà lúc này Chiêm Ngưng Tuyết lại ngưng tụ ra từng trận văn, cho thêm một phong ấn nữa.

Năm người bị trói như bánh chưng, phong ấn lại chặt chẽ.

"Tần Ninh, ngươi tự tìm đường chết, ai cũng không cứu được ngươi”.

Ô Minh Động quát.

"Nói nhảm nhiều thế”.

Thạch Cảm Đương đạp ra một cái, hùng hùng hổ hổ nói.

"Sư phụ, bây giờ chúng ta lập tức đi Thương Vân Thiên sao?"

Thạch Cảm Đương tiến lên, cười hì hì nói.

“Ừ”.

Tần Ninh nói: "Nếu Ma tộc đã biết tất cả về ta, vậy chỉ sợ Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên cũng đã biết, không còn cách nào tiếp tục diễn trò tiếp, vậy thì hãy dùng đao thật thương thật đấu một trận”.

"Bọn họ còn chưa xứng!"

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng nói: "Đấu với sư phụ chẳng khác gì con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không không không, đó là châu chấu đá xe, kiến càng rung cây lớn, tự tìm đường chết, tự mình chuốc lấy cực khổ, điếc không sợ súng - đâm đầu vào chỗ chết!"

Nghe Thạch Cảm Đương thao thao bất tuyệt, trong lòng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều vô cùng phiền não.

Các nàng đã không được gặp sư phụ bao nhiêu năm rồi, nhất là sư phụ thay hình đổi dạng trở về, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói, tên Thạch Cảm Đương này lại cứ lải nhải không ngừng.

Chẳng qua là hai cô gái cũng không biết, thân là một trong mười đệ tử của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương là tên chạy chân thực thụ duy nhất, tên xu nịnh duy nhất, từ trước đến giờ cứ há mồm là nói ra được mấy lời a dua nịnh bợ Tần Ninh.

Lúc này Tần Ninh đi tới trước mặt Lâm Uyên, Sở Vân Nhân cùng với Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, khom người quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Cha, mẹ, con trai đi làm thịt hai tên lòng lang dạ sói giết cha giết sư kia trước, sau đó sẽ về thăm hỏi cha mẹ, nói chuyện phiếm cùng cha mẹ”.

Thấy một màn này, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Chiêm Ngưng Tuyết cùng với mấy người Diệp Viên Viên, mười vị đệ tử, ba vị phu nhân cũng thi nhau quỳ xuống đất lễ bái.

Cảnh tượng này đúng là có chút dọa người.

Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển vội vàng tiến lên đỡ Tần Ninh.

"Đứa bé ngoan, con cứ đi làm chuyện của con đi, làm xong mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn”.

Sở Vân Nhân cười nói.

Cổ Ôn Uyển thì vỗ vai Tần Ninh, cười nói: "Đi đi, làm xong, mẹ sẽ cùng ăn ngon với con”.

Lời này khiến mấy người không khỏi cười ầm lên.

Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng lần lượt đi đến.

Chiêm Ngưng Tuyết nắm chặt tay lại, lấy ra hai miếng ngọc bội đặt vào trong tay Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển, nói: "Hai miếng ngọc bội này bên trong có ngưng tụ thiên trận cao cấp, chỉ cần nhỏ máu dung hợp sẽ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, không phải là tiên thì sẽ không thể phá, hai bá mẫu xin hãy nhận lấy!"

Khúc Phỉ Yên thấy vậy sao có thể chịu thua được.

"Sở bá mẫu, Cổ bá mẫu, hai thanh kiếm này được ta phong ấn một kiếm khí khai thiên lập địa vào trong đó, chém ra một kiếm có thể đánh được cả cường giả thập nhị biến, hai người hãy nhận lấy một chút tâm ý của ta”.

Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển nhận lấy chí bảo, nhìn về phía hai cô gái, vô cùng hài lòng.

Nhất là Cổ Ôn Uyển càng nhìn Khúc Phỉ Yên càng thấy thuận mắt, chỉ cảm thấy làm con dâu của mình là cực kỳ tốt.

Tần Ninh nhìn về phía cha mẹ, bái lạy lần nữa rồi mới rời đi.

Chẳng qua là lần này hắn cũng không dẫn theo mọi người đi cùng.

Mười vị đệ tử.

Ba vị phu nhân.

Cộng thêm... Đệ đệ của thân xác đời thứ sáu Hứa Huyền Trần - Hứa Huyền Diệp.

Một nhóm mười lăm người rời khỏi Vô Tương Thiên đi về hướng Thương Vân Thiên.

Lúc này Vân Thượng mở hai cánh ra, bộ lông trắng muốt càng thêm sáng ngời dưới ánh sáng mặt trời.

Chẳng qua là trong lòng Vân Thượng có chút không thoải mái.

Dẫu sao trước kia chỉ có Tần Ninh và Chiêm Ngưng Tuyết mới có thể ngồi trên lưng nó, nhưng bây giờ lại có mười lăm người ngồi.

Mười ba người còn lại... Nếu không phải có Tần Ninh, nó rất muốn trực tiếp hất bọn họ xuống.

Mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng dang hai cánh rộng chừng trăm trượng, dưới sự dẫn đầu của Vân Thượng đã bay về hướng Thương Vân Thiên với tốc độ cực nhanh... Lúc này, trên lưng Vân Thượng, Tần Ninh ngồi cùng với các đồ đệ, các phu nhân và đệ đệ của hắn.

Dương Thanh Vân vẫn ngồi ở phía sau Tần Ninh, dựa sát vào hắn.

Ôn Hiến Chi thì đang đưa tay vuốt lông của Phệ Thiên Giảo, bởi vì Phệ Thiên Giảo mặc áo giáp vuốt ve không thoải mái lắm, Ôn Hiến Chi liền cởi áo giáp của nó ra.

Mà Phệ Thiên Giảo thì nằm ở giữa đám người, mặc cho Ôn Hiến Chi vuốt lông mình, gầm gừ vô cùng thoải mái.

Hai người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo thì đang nghịch đao kiếm vừa mới lấy được, chia sẻ vui sướng trong lòng.

Trần Nhất Mặc cũng đang cầm đan đỉnh, tuy mặt ngoài vẫn tỉnh bơ, duy trì phong độ cao nhân, nhưng trong lòng thì lại vô cùng vui vẻ! Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đang ngồi đối diện Tần Ninh, luôn luôn dùng đôi mắt xinh đẹp để đánh giá Tần Ninh, đánh giá Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc.

Tên háo sắc Thần Tinh Dịch vẫn luôn đánh giá hai vị sư tỷ, nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng hai vị sư tỷ của mình đối với sư phụ, lại nghĩ nói không chừng năm đó hai vị sư tỷ đã bị sư phụ thành công đột phá, trong lòng không khỏi đau buồn.

Chỉ hận mình không phải là đại đệ tử đứng hàng thứ nhất, được gặp sư phụ đầu tiên, hơn nữa còn có thể nhắc nhở sư phụ sau này thu nữ đệ tử, nhất định phải giữ lại cho đồ đệ như mình! Giờ phút này Thạch Cảm Đương đang lôi kéo Lý Nhàn Ngư, nhỏ giọng kể lể những gì mình trải qua những năm gần đây, cuối cùng bị một câu: không phải ngươi bị nhốt sao của Lý Nhàn Ngư làm cho á khẩu không trả lời được.

Mà Tần Ninh thì đang ngồi xếp bằng, hai bên trái phải là Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, Sương Nhi ngồi sau lưng, hai tay nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.

Tiểu Sương Nhi vẫn tri kỉ như vậy.

Lúc này Tần Ninh đang không ngừng kể về những chuyện mình trải qua mấy năm gần đây, cuối cùng thở ra một hơi, mỉm cười nhìn mọi người, nói: "Chín người các ngươi, lại thêm Thạch Đầu và Nhàn Ngư, bây giờ chỉ còn lại Cố Vân Kiếm thôi”.

"Đợi sau này chúng ta tiến vào Thượng Tam Thiên sẽ có thể thấy Cố Vân Kiếm, đến lúc đó, mười một đệ tử tập trung lại, nghĩ đến đây vi sư đã thấy rất vui vẻ yên tâm rồi”.

Thần Tinh Dịch nghe nói như vậy thì oán thầm trong lòng.

Mười một vị đệ tử?

Nói không chừng đến lúc đó chỉ có chín đệ tử, nhưng ba sư nương lại biến thành năm sư nương! Ai mà nói chính xác được! Trước kia sư phụ cũng không phải tên háo sắc, kết quả lần này trở về đã tìm cho hắn ta bốn sư nương rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom