• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3086-3090

Chương 3086: Con đứng đắn lắm mà

Sau khi Đạo Minh Nguyệt cất tiếng, sắc mặt của bốn người Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên cùng với Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong đều trở nên vô cùng khó coi.

Nhà họ Hứa của Xích Tiêu Thiên! Thế lực lớn tiếng tăm hiển hách tại Xích Tiêu Thiên chính là Xích Tiêu Điện.

Có điều, nhà họ Hứa này lại là lực lượng mà ngay cả Xích Tiêu Điện cũng không muốn trêu vào.

Nhà họ Hứa từng xuất hiện một vị thiên chi kiêu tử Hứa Huyền Trần, được người đời sau tôn sùng là Luyện Thiên Đại Đế, và cũng chính là người đã viết nên cuốn sách Vạn khí! Luyện Thiên Đại Đế uy danh cái thế, là nhân vật tỏa sáng chói lòa cùng với Cửu Nguyên Đan Đế, Thông Thiên Đại Đế và Phong Không Chí Thánh.

Nhưng vì sao người của nhà họ Hứa lại tới đây?

Hứa Vân Đỉnh mặc một bộ trường bào khoác áo choàng màu đen, trông vô cùng uy vũ bất phàm, ánh mắt thì nhìn lướt qua đám người như đang tìm gì đó.

Bốp... Nhưng đúng lúc này, ông ấy bị đánh một phát.

"Ai đánh lão tử đấy?"

"Ta".

Một tiếng hừ lạnh vang lên xen lẫn vài phần bất mãn.

"Há mồm lão tử ngậm mồm cũng lão tử, chàng là lão tử của ai đấy?"

Một tiếng trách mắng vang lên từ phía sau Hứa Vân Đỉnh.

Khi thấy người đằng sau là ai, Hứa Vân Đỉnh cười mà răng kêu lập cập, gãi đầu.

"Phu nhân, nhiều người đang nhìn mà, cho ta chút sĩ diện đi chứ..." "Cho chàng sĩ diện?

Chàng dám đòi à?"

Nữ tử hừ lạnh.

"Không dám không dám".

Lúc này, nữ tử đi về phía trước từng bước một.

Dáng người thướt tha, tràn trề ý vị, khuôn mặt hiện lên nét đoan trang, từ chân mày đến vẻ mặt lại có mấy phần mày liễu không thua kém cánh mày râu.

Chỉ là bây giờ nhìn lại ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, không khó để tưởng tượng được lúc còn trẻ nữ tử này nhất định cũng có vẻ ngoài tuyệt sắc.

"Hai cha con các ngươi uy nghiêm chút được không?"

Nữ tử hừ một tiếng.

Hứa Huyền Diệp bị Hứa Vân Đỉnh xách xuống phi cầm xoa mông mình, bất đắc dĩ nói: "Nương, cho con chút sĩ diện đi mà".

"Biến".

"...", giờ phút này, trên loạt phi cầm, rất nhiều võ giả nhà họ Hứa đồng loạt bay vùn vụt xuống, gia nhập trận chiến.

Mà lúc này, trên đầu Cửu Anh đang bay lơ lửng giữa không trung, nữ tử quyến rũ mị hoặc sau lưng Tần Ninh nhẹ nhàng lần mò bàn tay ngọc ngà qua đầu vai Tần Ninh, nàng rướn thân hình thơm ngát của mình tới.

Ngay sau đó, nữ tử dang hai tay ôm lấy Tần Ninh từ phía sau, bầu ngực đầy đặn dán sát lên lưng hắn.

"Đậu má!"

Lúc này, Thần Tinh Dịch đang dừng đấu với chủ trì Tương Viễn thấy cảnh tượng này thì lòng đau như cắt.

Ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy hình ảnh hết sức thân mật này sắc mặt cũng trở nên gượng gạo.

"Sư...tôn...", nữ tử lại lên tiếng, giọng nàng thật sự khiến người ta tê rần đến tận xương tủy, khiến không ít người đang có mặt tại đây như muốn tan chảy cả cõi lòng.

Có thể nói tận cùng của đơn thuần chính là quyến rũ, mà tận cùng của quyến rũ chính là ngây thơ. Ngũ quan của nữ tử trước mắt mang đến cho người ta cảm giác vừa đơn thuần lại quyến rũ, khá là phức tạp.

Lúc này Thần Tinh Dịch nào còn tâm trạng gì để quan tâm đến chủ trì Tương Viễn nữa.

Hắn ta bay vụt tới, đi lên lưng Cửu Anh rồi che một tay trước miệng, hắng giọng, hỏi: "Sư tỷ Khúc Phỉ Yên đúng không?

Chào ngươi, ta là Thần Tinh Dịch, đệ tử ở kiếp thứ tám của sư tôn".

"Hai chúng ta xem như hai lứa gần nhất rồi đấy, sư tỷ thấy có đúng không?"

Nét mặt Thần Tinh Dịch đầy nghiêm túc, còn nở nụ cười tự cho là tuấn mỹ tuyệt đối sẽ làm cả thế nhân trầm trồ, không ngừng sấn tới chỗ nữ tử kia, cười hỏi: "Sư tỷ có thể cho sư đệ một cái ôm thật nồng thắm không ạ?"

“Ta đã nghe sư tôn kể về ngươi mấy lần, ta cực kỳ cực kỳ thích sư tỷ”.

Nói rồi, Thần Tinh Dịch đi tới trước người nữ tử dang hai tay ra, chuẩn bị nhào tới.

"Ngươi?"

Đột nhiên, nữ tử nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang. Cái liếc ấy làm cho Thần Tinh Dịch cảm thấy mùa xuân của mình đã tới rồi.

"Biến!"

Một giọng nói hờ hững vang lên.

Thần Tinh Dịch giật cả mình.

Gì cơ?

Biến á?

Sao lại lạnh lùng thế kia?

"Sư tỷ, ta là sư đệ yêu quý của ngươi mà!"

Thần Tinh Dịch vẫn mặt dày sấn tới.

"Biến ngay!"

Dứt lời, Khúc Phỉ Yên chìa bàn tay ngọc ngà ra, khẽ hé đôi môi đỏ mọng. Một khắc sau, Thần Tinh Dịch đứng yên ở đó, không dám động đậy chút nào.

Bởi xung quanh hắn ta là một loạt những thanh trường kiếm, trường thương, lưỡi đao gần như bao vây cả người hắn ta, trông hắn ta chẳng khác gì con nhím.

Hơn nữa, khí tức hùng hậu ẩn chứa trong thần binh kia... đều là thiên nguyên khí Vương cấp! Một thanh thiên nguyên khí Vương cấp đủ để cường giả cảnh giới bát biến, cửu biến xâu xé nhau, tranh giành nhau rồi.

Mà lúc này, cả mấy chục thanh đều đang bao vây Thần Tinh Dịch.

Vị sư tỷ này… thật là tàn nhẫn.

Giờ phút này, Khúc Phỉ Yên tựa vào lưng Tần Ninh một cách thân mật, bồi hồi nói: "Sư tôn... người ta nhớ người lắm...", nghe thấy câu này, con tim Thần Tinh Dịch như muốn tan chảy.

Câu này mà dành cho hắn ta thì tốt biết mấy.

Vào lúc này, Tần Ninh cười khổ nói: "Buông ra".

"Sư tôn...", Khúc Phỉ Yên làm nũng, giọng điệu hơi bất mãn.

"Thả ra nhanh nào".

Nghe thấy câu này của Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên mới chậm rãi buông tay ra. Tần Ninh xoay người lại nhìn nàng, nhẹ nhàng chìa tay ra búng một cái vào mi tâm Khúc Phỉ Yên, cười mắng: "Đứng đắn vào".

"Con đứng đắn lắm mà".

Cảm nhận được cái đau nhói khi bị Tần Ninh búng vào mi tâm, Khúc Phỉ Yên cười tươi hơn để lộ lúm đồng tiền như hoa.

Hành động này năm xưa sư tôn thường xuyên làm với nàng.

Tần Ninh hỏi ngay: "Ngươi không cần nghiệm chứng xem ta có phải sư tôn ngươi không à?"

"Đương nhiên là cần rồi ạ".

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm: "Nghiệm chứng thì trực quan biết mấy!"

"Quả thật năm đó khi sư tôn rời đi đã có ước định với cậu, nhưng con thấy chẳng thú vị chút nào, chi bằng... sư tôn dung hợp thân xác luôn đi ạ".

Khúc Phỉ Yên mỉm cười, bàn tay ngọc ngà tìm kiếm trong ngực mình, lấy một chiếc ngọc bội ra khỏi ngực.

Ngay sau đó, nàng mở ngọc bội ra, một vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra.

Chỉ thấy trong ngọc bội tự hình thành một không gian, có thể thấy nơi đó đang phong ấn một thể xác.

Đó chính là thân xác của Tần Ninh ở kiếp thứ sáu, Luyện Thiên Đại Đế Hứa Huyền Diệp.

Thân xác kiếp tứ sáu! Vậy mà Khúc Phỉ Yên lại giữ nó trong thiên nguyên khí không gian, cất trong ngực nàng... Thần Tinh Dịch thấy cảnh này thì hâm mộ đến ngứa răng.

Nếu hắn ta cũng được nằm trong ngực sư tỷ mỗi ngày thì chết ngộp cũng đáng! Còn Tần Ninh thấy cảnh này thì vẻ mặt kỳ lạ vô cùng.

Khúc Phỉ Yên nói ngay: "Sư tôn, con mang theo bên mình cả ngày lẫn đêm, ai muốn chiếm đoạt thân xác của sư tôn thì chỉ còn cách giết con thôi".

"Bây giờ sư tôn hãy dung hợp với thân xác ngay trước mặt con nhé?"

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm: "Sư tôn cũng đã nói bên trong thân xác chứa đựng ấn ký hồn phách căn nguyên của sư tôn, người khác mà dung hợp thì chắc chắn phải chết, chỉ có thể chiếm lấy mà thôi".

"Nếu người có thể dung hợp thì chính là sư tôn con, nếu không thể thì là không phải, và con sẽ...", Khúc Phỉ Yên mím môi, quyến rũ nói: "Giết người đó".

Nghe vậy, Tần Ninh chìa tay ra, cong ngón tay lại nhẹ nhàng gõ vào trán của Khúc Phỉ Yên, nói: "Chẳng đứng đắn chút nào!"

Nhận lấy thân xác, Tần Ninh thở ra một hơi rồi cười nói: "Trước mắt thân xác chín kiếp thì đã tìm được bảy kiếp, chỉ còn ở Chiêm Ngưng Tuyết và Cố Vân Kiếm nữa là xong...", dứt lời, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, từng đạo khí tức ngưng tụ ra trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, thân xác kia hóa thành một tia sáng bắn vào trong cơ thể Tần Ninh, dần dần biến mất không thấy đâu... Lúc nhất thời, trong cơ Tần Ninh dường như có một đạo khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra.
Chương 3087: Dung hợp với thân xác kiếp thứ sáu

Lúc này, Khúc Phỉ Yên đang đứng cạnh Tần Ninh là người hiểu rõ nhất.

Đó là khí tức của sư tôn.

Là khí tức của Luyện Thiên Đại Đế! Nếu như Tần Ninh có thể dung hợp với thân xác Luyện Thiên Đại Đế này thì chắc chắn là sư tôn chuyển thế trở về.

Điểm này là không thể nghi ngờ.

Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, cười nói: "Căn nguyên thân xác thì ta cần, còn sức mạnh thì lần này ta không cần".

Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, dường như sức mạnh thân xác vô hình đang lan toả khắp nơi trong cơ thể hắn.

Hắn chỉ vào một nơi, một nguồn sức mạnh hóa thành sao băng bay vùn vụt tới, phân tán ra thành ba luồng chạy thẳng về phía ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc.

"Hiện giờ Sương Nhi đã là cảnh giới thất biến rồi nên chia ít hơn".

Ba nguồn sức mạnh kia được nhập vào trong cơ thể ba nữ tử.

Một khắc sau, khí tức trong cơ thể hai người Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc bùng nổ.

Khí tức vốn là Quy Nhất Biến ngũ biến được tăng cao.

Tụ Thiên Biến lục biến.

Hư Không Biến thất biến.

Trong phút chốc, hai nữ tử chỉ cảm thấy sức mạnh trời đất ở bốn phía ngưng tụ lại, dường như các nàng đã hiểu thêm vài phần về thiên địa.

Thần uy của thân xác mạnh đến nhường này ư?

Mà Vân Sương Nhi thì kêu lên một tiếng, khí hỗn độn trong cơ thể ngưng tụ, sức mạnh hư không xé toạc, khí thế dâng lên đến Liệt Đạo Biến bát biến! Lúc này, Khúc Phỉ Yên nhìn ba nữ tử kia, thấy cả ba đều tuyệt vời từ vẻ bề ngoài cho đến khí chất, không hề kém cạnh mình thì sắc mặt hơi tái đi. Nàng tiến lên một bước ôm chặt lấy cánh tay Tần Ninh, kề sát ngực vào cánh tay của hắn.

"Bọn họ là ai?"

Khúc Phỉ Yên hỏi với vẻ đề phòng.

"Sư nương của con đấy!"

Sư nương?

Những ba người luôn sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên tái mét, nàng lập tức bĩu môi dán sát vào Tần Ninh hơn, tức giận chất vấn: "Sư tôn, người lừa con, người đã nói dù người có phu nhân nhưng người không cần mà, người lừa con!"

"Không biết đâu, không biết đâu, con cũng muốn người thương con mà!"

Thấy đường đường đại tiên sư Khúc Phỉ Yên vậy mà lại làm điệu bộ thế này, trong phút chốc tất cả những người xung quanh đều há hốc mồm.

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Sư tôn thương con nào giờ rồi mà".

Khúc Phỉ Yên hừ lạnh: "Con muốn sư tôn thương con hơn, phải thương ơi là thương luôn!"

Khúc Phỉ Yên đứng đó, nhấn mạnh mấy chữ "thương ơi là thương".

Tần Ninh vội vàng can ngăn: "Con đừng nghịch, đang nói chuyện nghiêm túc mà..." "Con không biết đâu...", gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên đỏ bừng, nàng nũng nịu nhìn Tần Ninh.

"Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn, Ma tộc đều muốn giết sư tôn con, ta phải bảo vệ tính mạng của mình đã!"

Khúc Phỉ Yên nghe thấy câu này thì sâu thẳm trong đôi mắt phượng ánh lên sát khí, nàng cười cười hỏi: "Bọn họ ấy ạ?

Chúng đâu có xứng!"

Vừa dứt lời, Khúc Phỉ Yên ra lệnh: "Người của Nguyên Hoàng Tông lui xuống hết đi".

Giờ phút này, tất cả những ai trong Nguyên Hoàng Tông đều ngây ngẩn cả người.

Khúc Phỉ Yên chỉ một ngón tay ra, thoáng chốc bầu trời phía trên Vô Tương Phật Tự tối sầm xuống.

Mà ngay sau đó, mọi người nhìn lại, thật ra không phải sắc trời tối hơn mà là phía trên có hàng ngàn hàng vạn trường kiếm không biết từ đâu rơi xuống.

Những thanh trường kiếm kia thanh nào cũng khác nhau, nhưng mỗi một thanh trường kiếm đều là thiên nguyên khí Binh cấp chân chính! Thiên nguyên khí Binh cấp! Cực kỳ thích hợp đối với võ giả cảnh giới từ nhất biến đến tam biến.

Tuy nhiên, hàng ngàn hàng vạn món thiên nguyên khí Binh cấp thì thật sự là quá đáng sợ! "Chỉ là Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn thôi mà cũng dám nhắm vào sư tôn của Khúc Phỉ Yên ta đây, các ngươi đúng là gan to bằng tời!"

Khúc Phỉ Yên vừa dứt lời thì nắm chặt tay lại, hàng ngàn hàng vạn đạo trường kiếm rơi xuống trong nháy mắt.

Ầm ầm ầm... Trong chớp mắt, tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát ra.

Sát khí khủng khiếp càn quét toàn bộ Vô Tương Phật Tự từ trong ra ngoài.

Mà lúc trường kiếm rơi xuống, chỉ thấy từng bóng người trên khắp Vô Tương Phật Tự bị trường kiếm đâm xuyên, cả ngôi chùa hóa thành phấn vụn trong nháy mắt, thi thể la liệt ra đất, bầy nhầy, thậm chí máu tươi cũng biến thành bãi sương máu khiến cho toàn bộ Vô Tương Phật Tự hệt một cái hồ máu.

Lúc này, sắc mặt của ba tôn Phật Đà Kim Phật Đà, Vị Phật Đà, Vãng Phật Đà vô cùng khó coi.

Vô Tương Phật Tự đã được thành lập tại Vô Tương Thiên rất lâu, những hàng vạn năm, từ đó đến giờ luôn sừng sững chưa bao giờ ngã.

Vậy mà hôm nay nó đã bị hủy diệt hoàn toàn! Giờ phút này, mặt đất thấm đẫm máu tươi, ngoài một số ít võ giả cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh là còn sống ra thì những người còn lại đều đã bị giết.

Các cường giả Ma tộc cảnh giới Biến Cảnh đứng sững như trời trồng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đại tiên sư Khúc Phỉ Yên, một tay thuật luyện khí xuất sắc không ai bằng.

Nhưng vẫy tay một cái đã triệu tập được hàng ngàn hàng vạn thiên nguyên khí Binh cấp thì cũng quá kinh khủng rồi!

"Sư tôn, con giải quyết xong chuyện rồi đấy ạ!"

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm: "Người xem, đâu còn rắc rối gì đâu?"

Tần Ninh ho khan.

"Đợi xem thế nào dã".

Tần Ninh vẫy tay với đằng xa.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và mấy vị đệ tử cùng nhau đi tới.

"Sức mạnh thân xác là nguồn năng lượng thuần khiết nhất, dù có là thuốc bổ nhất thế gian cũng không bằng sức mạnh thân xác".

Tần Ninh giảng dạy: "Tiếp đến ta sẽ dung nhập sức mạnh thân xác vào trong cơ thể các ngươi, có thể giúp đỡ các ngươi tăng cảnh giới lên".

"À đúng rồi, vị này chính là Khúc Phỉ Yên và cũng là đệ tử duy nhất của ta lúc làm Luyện Thiên Đại Đế ở kiếp thứ sáu".

Người xung quanh nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, đồng loạt gật đầu.

Có điều sau khi Khúc Phỉ Yên này xuất hiện hình như cứ... thích ôm sư tôn.

Lẽ nào nàng có ý với sư tôn?

Từ sư muội thành sư nương à?

Đó chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam! Tần Ninh nhanh chóng nói: "Nhàn Ngư, Nhất Mặc, Huyền Đạo, Nam Hiên, các ngươi đều đã cảnh giới ngũ biến rồi, ta sẽ giúp các ngươi đến cảnh giới thất biến".

"Hiến Chi, ngươi có cảnh giới tam biến, ta sẽ giúp ngươi đến thất biến, cơ mà nhớ nói chuyện với Phệ Thiên Giảo nhiều hơn đấy".

"Vâng".

Nói tới đây, Tần Ninh nhìn sang Dương Thanh Vân rồi vẫy tay với hắn ta.

Dương Thanh Vân bèn đi tới.

"Sức mạnh để từ tam biến đến thất biến là một khoảng cách rất lớn, ta lo lắng ngươi sẽ không chịu nổi nên Thanh Vân, ta sẽ giúp ngươi đến cảnh giới ngũ biến trước, nhưng ta sẽ để lại một tia sức mạnh trong cơ thể ngươi. Đến lúc đó, khi ngươi hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của ngươi sẽ có thể đột phá!"

Dương Thanh Vân gật đầu.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhớ lấy, không được hấp tấp, sức mạnh vi sư để lại cho ngươi có thể giúp ngươi ung dung đạt tới khoảng độ cảnh giới Hư Thiên Biến cửu biến đấy".

Dương Thanh Vân chắp tay đáp: "Vâng ạ".

Ở bên cạnh, mấy người Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc thộn mặt ra.

Đến cửu biến ư?

Dương Thanh Vân được đến cửu biến trong khi bọn họ chỉ đến thất biến thôi là sao?

Nhưng người ngỡ ngàng nhất lại là Ôn Hiến Chi.

Hắn ta cũng đang ở cảnh giới tam biến mà, sư tôn sợ đại sư huynh cưỡng chế đến thất biến sẽ bị ảnh hưởng nên cho đại sư huynh đến ngũ biến trước, rồi phong ấn một tia sức mạnh trong cơ thể đại sư huynh, thế không sợ mình không chịu được sao?

Khúc Phỉ Yên đứng kế bên cũng đã nhìn ra vài manh mối.

Xem ra trong bảy đệ tử, sư tôn để ý tới người tên Dương Thanh Vân này nhất.

Cách đối xử khác biệt thấy rõ.

Nhưng giờ phút này, Thần Tinh Dịch đang bị bao vây giữa đám đao kiếm, không dám nhúc nhích vội vàng lên tiếng: "Sư tôn ơi, sư tôn ơi, còn con nữa...", nghe Thần Tinh Dịch cất lời, Tần Ninh nhướng mày.

"Ngươi tới cảnh giới bát biến rồi, không cần".

Thần Tinh Dịch tức thì xụ mặt: "Con cần chứ, con còn phải đến cửu biến, thập biến nữa..." "Thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến, ba biến này là ba biến cuối cùng trước khi thành tiên, ngươi phải tự đi mới được!"

Tần Ninh cau mày nói.

Thần Tinh Dịch lầm bầm: "Thế ít nhất cũng phải cho con đạt tới cửu biến đã chứ...", Tần Ninh nghĩ ngợi một lát rồi phản đối: "Không được, ta đã dùng hết sức mạnh thân xác này vào việc trợ giúp mười người các ngươi thăng cấp rồi, ta còn chưa dùng cho ta nữa".

"Hết rồi ạ?"

"Hết rồi".

Hết rồi sao người không nỡ cho con chứ?

Thần Tinh Dịch thộn mặt ra.

"Ta phải giữ lại một phần cho Thạch Đầu nữa chứ...", Tần Ninh nói lý do: "Lỡ tìm được hắn, cả Cốc sư nương của ngươi, U Tiêu Tiêu nữa...", nghe thấy câu này, Thần Tinh Dịch hoàn toàn sững sờ.

Nếu nói Dương Thanh Vân là con trai ruột.

Thì đám Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo chính là con trai nuôi.

Hóa ra hắn ta chỉ... là đồ đệ đơn thuần thôi à?

Thứ gì hay cũng không được chia!
Chương 3088: Quyết định vậy đi

"Hơn nữa, thể chất của ngươi là thần thể Huyền Hoàng, không thích hợp để hấp thu sức mạnh thân xác của ta".

Tần Ninh nói tiếp.

Thần Tinh Dịch nói với vẻ bất mãn: "Nhưng con thấy Vân sư nương là thể hỗn độn, hấp thu thoải mái lắm mà!"

"Ngươi mà bằng nàng ấy à?"

"...", Khúc Phỉ Yên cũng lên tiếng: "Thần Tinh Dịch, ta đã nghe tiếng xấu của ngươi từ lâu, bây giờ xem ra còn nói nhiều nữa".

"Sư tôn, sao người lại vừa ý, nhận một người như vậy làm đệ tử chứ?"

Chẳng là thứ tốt gì?

Thần Tinh Dịch đốp chát lại ngay: "Khúc sư tỷ, ta vừa gặp ngươi đã trúng tiếng sét ái tình ngặt nỗi bị thất tình, cho dù ngươi không thích ta thì cũng đừng chê ta chứ!"

"Chê ấy hả?"

Khúc Phỉ Yên giễu cợt nói: "Nữ tử trên Cửu Thiên có đến hàng ngàn ngàn vạn thì tên khốn kiếp Thần Tinh Dịch đã ăn nằm một nửa, câu này nói ngươi đúng không?"

Thần Tinh Dịch lại tỏ ra hãnh diện: "Không sai, chính là tại hạ".

"Đúng là quá vô sỉ mà!"

Khúc Phỉ Yên hừ một tiếng.

Thần Tinh Dịch không thèm để ý.

Cái này gọi là bản lĩnh! Lúc này Tần Ninh cũng không thèm ngó ngàng gì tới Thần Tinh Dịch. Trên thực tế, những người có thể chất đặc biệt như Vân Sương Nhi, Thần Tinh Dịch tốt nhất là không nên tác động từ bên ngoài để gia tăng lực lượng. Bản thân bọn họ vốn đã có thể chất đặc thù nên thăng cấp bằng chính sức mình sẽ mang lại hiệu quả lớn nhất.

Tần Ninh đưa mắt nhìn về một bên khác.

Ở nơi đó, mấy người nhà họ Hứa đang chờ, đứng trên một con phi cầm chứ không đi tới.

Bóng dáng Tần Ninh chợt lóe, tiến về phía con phi cầm kia, bóng dáng đáp lên lưng phi cầm.

"Ca ca!"

Hứa Huyền Diệp đi về phía trước, cười hí hửng nói: "Những năm qua, nhà họ Hứa chúng ta ở Xích Tiêu Thiên cũng có chút bản lĩnh đấy nhé".

"Huynh xem, thấy được không, không làm huynh mất thể diện chứ?"

"Được đấy".

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía hai người đang đứng sau lưng Hứa Huyền Diệp.

Hứa Vân Đỉnh! Cổ Ôn Uyển! Giờ phút này, Tần Ninh tiến lên nhìn hai ông bà.

Hứa Vân Đỉnh đứng ở đó chà xát tay, không biết nên nói gì, ông ấy chỉ nhìn Tần Ninh cười ngây ngốc.

Chỉ có Cổ Ôn Uyển là tiến lên vỗ vào sau đầu Hứa Vân Đỉnh cái bốp, cười mắng: "Không biết gọi người ta hả?"

Hứa Vân Đỉnh tức thì sửng sốt, cười hí hửng nói: "Biết chứ biết chứ, ta gọi mà, ta gọi mà…", chỉ là không lâu sau, Hứa Vân Đỉnh lại ngẩn người hỏi: "Không đúng, phải là tiểu tử này gọi ta mới đúng chứ?"

Tần Ninh nhìn dáng vẻ của hai người, bật cười.

Tính cách của Hứa Vân Đỉnh hàm hậu còn Cổ Ôn Uyển thì rất có phong thái của cánh mày liễu, năm xưa gia đình bốn người này đều nghe lời Cổ Ôn Uyển răm rắp.

"Cha!"

"Mẹ!"

Lúc này, Tần Ninh vén vạt áo phía trước lên rồi nhanh chóng quỳ xuống trước mặt hai người.

Hứa Vân Đỉnh ha ha cười nói: "Con trai ngoan, mau đứng lên đi, đứng lên đi".

"Đừng vội".

Cổ Ôn Uyển lại ngăn Hứa Vân Đỉnh lại, hừ một tiếng rồi nói: "Để tiểu tử thúi này quỳ thêm chút nữa đi!"

"Phu nhân..." "Chàng câm miệng".

Cổ Ôn Uyển trách móc, sau đó nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: "Thằng nhóc chết bầm này, về rồi sao không tới Xích Tiêu Thiên tìm bọn ta?

Thằng nhóc khốn nạn, không có lương tâm…", mắng được một lúc thì chóp mũi Cổ Ôn Uyển đau xót, rơi nước mắt.

Hứa Vân Đỉnh lập tức ôm lấy phu nhân mình an ủi: "Sao lại khóc thế hả, không phải con mình đã về rồi sao..." "Ta thích".

Lúc này, Tần Ninh lê hai đầu gối đi tới trước người Cổ Ôn Uyển, hai tay cầm lấy tay của bà đặt lên mặt mình, cười nói: "Nếu tâm trạng mẹ không vui thì cứ đánh con một trận cho bõ tức đi ạ".

"Ta đánh chết con!"

Cổ Ôn Uyển giơ tay thật mạnh nhưng lại nhẹ nhàng buông xuống, nhéo má Tần Ninh một cái, tức giận cười nói: "Con tự nhìn lại bản thân đi, đâu còn to con như hồi trước đâu, bây giờ nhìn gầy nhom ốm yếu, những năm qua chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ...", Nói xong, Cổ Ôn Uyển lại rơi nước mắt.

Lúc này, một nhà bốn người quây quầy bên nhau trông vô cùng thân thiết.

Mà một bên khác.

Đám người Khúc Phỉ Yên, Thần Tinh Dịch đứng trên lưng Cửu Anh.

Dương Thanh Vân mở miệng nói: "Sư tôn ở kiếp thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư đều không có cha mẹ ở bên… Đến kiếp thứ năm, ở Trung Tam Thiên, ra đời tại nhà họ Linh ở Thượng Nguyên Thiên mới có cha mẹ, chỉ tiếc rằng phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã qua đời… Ở kiếp thứ sáu, người sinh ra tại nhà họ Hứa ở Xích Tiêu Thiên".

"Kiếp thứ bảy ở Bắc Tuyết Thiên".

"Kiếp thứ tám chính là ở nhà họ Lâm tại Vô Tương Thiên này…", Thần Tinh Dịch lập tức chen miệng vào: "Lần này thì có tận mấy cặp cha mẹ nhảy ra!"

Mấy vị đệ tử nghe thấy câu này đều thộn mặt ra.

Ôn Hiến Chi nói với giọng quái gở: "Ta cứ tưởng ta đã khờ lắm rồi, không ngờ Thần sư đệ còn khờ hơn cả ta nữa".

Thần Tinh Dịch liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi một cái, không nói gì.

Giờ phút này, Khúc Phỉ Yên điềm nhiên hỏi: "Những năm qua, cứ một thời gian là Hứa bá phụ và Cổ bá mẫu lại hỏi ta khi nào sư tôn mới về… Bọn họ rất nhớ sư tôn".

Mà vào lúc này, phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân đi tới.

Sở Vân Nhân nhìn về nơi Tần Ninh và ba người Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Hứa Huyền Diệp đang đứng bên nhau, cười cười nói: "Dù cho đứa con có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì trên đời này cũng làm gì có cha mẹ muốn ruồng bỏ".

Thần Tinh Dịch lập tức sấn lại gần Sở Vân Nhân, vội vàng nói: "Người phải giúp con ạ, sư tôn quá bất công, gì cũng không cho con hết".

Sở Vân Nhân lại chỉ vào đầu Thần Tinh Dịch, cười nói: "Tiểu tử thúi nhà con, nó không cho con thì nhất định là đã có cân nhắc rồi".

"Quả nhiên, người thiên vị con trai người hơn".

Mấy người nhìn nhau cười.

Lúc này, Lâm Uyên nói: "Theo như Ninh Nhi nói, thằng bé đã trải qua bốn kiếp tại Trung Tam Thiên, đến chỗ chúng ta là kiếp cuối cùng tại Trung Tam Thiên".

"Tiểu tử này xem như có phúc, được tận mấy cặp cha mẹ thương yêu, ha ha ha…", Thật ra phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân cũng biết bọn họ chỉ là một phần chứ không phải toàn bộ trong cuộc đời Tần Ninh.

Nhưng vậy thì đã sao?

Tần Ninh, chính là tất cả trong cuộc đời bọn họ, là con trai của bọn họ, chuyện này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Lúc này, Tần Ninh dẫn ba người Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển và Hứa Huyền Diệp đi lên Cửu Anh.

Nhìn phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân, Tần Ninh cười nói: "Cha, mẹ, hai vị này cũng là cha mẹ của Ninh Nhi".

Câu nói nghe hết sức kì lạ.

Ngay lập tức, Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển nhìn về phía phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân rồi đồng loạt chắp tay hành lễ theo phép lịch sự.

Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên kề sát vào Cổ Ôn Uyển một cách thân mật, giọng điệu ngọt ngào nói: "Uyển di ơi, người đã nói khi nào sư tôn ta về sẽ mai mối cho bọn ta mà, người đã đồng ý rồi mà!"

Nàng vừa dứt lời thì những người tại đây đều ngây ra như phỗng.

Này Khúc Phỉ Yên từ khi xuất hiện đã có gì đó sai sai rồi.

Đây là… một lòng một dạ muốn biến sư tôn thành chồng mình mà! Cổ Ôn Uyển nghe vậy lập tức nói: "Không sai, ta đã đồng ý với con rồi Phỉ Yên".

Cổ Ôn Uyển nhìn về phía Tần Ninh, bấy giờ bà mới nói: "Ninh Nhi, con về đúng lúc lắm, chút nữa về nhà họ Hứa thì thành hôn với Phỉ Yên ngay nhé".

"Mẹ à...", Tần Ninh cười khổ, không nói nên lời.

"Sao thế?

Phỉ Yên không xứng với con à?"

Cổ Ôn Uyển tiếp tục chất vấn: "Hay con vẫn xem nó như đồ đệ của con?

Thầy trò với nhau đâu cần quan tâm nhiều thế, ta thấy con cũng không phải người hay câu nệ, quyết định vậy đi!"

Lúc này, Khúc Phỉ Yên nhìn Tần Ninh với vẻ mặt đầy đắc ý.

Người không cưới con?

Nghĩa là làm trái với lệnh của cha mẹ rồi! Người chơi xấu không được đâu sư tôn yêu quý à.
Chương 3089: Sư huynh chọn một món đi

"Chuyện này để chút nữa rồi nói đi ạ...", Tần Ninh bất đắc dĩ, hắn lập tức kéo ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc và Vân Sương Nhi sang, mỉm cười giới thiệu: "Mẹ ơi, ba người này cũng là phu nhân của con trai người đấy ạ".

"Ái chà chà...", Cổ Ôn Uyển vừa thấy ba nữ tử thì hai mắt sáng ngời, đi tới nắm lấy tay bọn họ, cảm xúc dâng trào: "Thật tốt quá, nhìn trắng trẻo chưa này, làn da như chạm vào sẽ rách ra vậy, giỏi quá là giỏi..." "Huyền Diệp, còn học hỏi đại ca con đi, khi nào mới cưới đứa con dâu về đây?"

Hứa Huyền Diệp nằm không cũng bị dính đạn.

Thấy cảnh tượng này, Khúc Phỉ Yên tức thì nóng vội.

"Uyển di, người đã hứa với ta rồi mà...", Khúc Phỉ Yên vội vàng nói.

"Rồi rồi rồi, con cứ yên tâm, ta sẽ không quên con đâu, ta đã nhận con làm con dâu rồi mà".

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên cạnh.

Chỉ thấy Thần Tinh Dịch hắng giọng, hai tay nắm lấy cánh tay Sở Vân Nhân, lí nhí nói: "Nhân bá mẫu, con cũng muốn gả cho sư tôn á!"

"Người ta thích sư tôn thật lòng mà, Nhân bá mẫu, người cũng năn nỉ giùm con đi mà!"

Dáng vẻ này của Thần Tinh Dịch làm cho những người xung quanh tức thì nôn mửa.

Khúc Phỉ Yên người ta xinh đẹp khuynh thành, quyến rũ trời sinh, làm nũng thì ai nhìn vào cũng động lòng.

Còn Thần Tinh Dịch thì... làm người ta phát ốm.

Có điều Thần Tinh Dịch lại không thèm quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác, tựa đầu lên vai Sở Vân Nhân nói với vẻ đáng yêu: "Nhân bá mẫu, cho dù sư tôn không chịu cưới con thì chia cho con chút sức mạnh cũng được mà, người nói giúp con nhé!"

"Phụt...", rốt cuộc Lý Nhàn Ngư không nhịn nổi nữa, phá lên cười.

Nhưng đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp mang nét mị hoặc trời sinh của Khúc Phỉ Yên nhìn chằm chằm vào Thần Tinh Dịch.

Vù vù... Giây lát sau, hai thanh kiếm khổng lồ đang đâm trên mặt đất đống hoang tàn của Vô Tương Phật Tự bay lên, trong thoáng chốc xuyên qua không gian, tụ hội ngay xung quanh Thần Tinh Dịch.

"Thần Tinh Dịch, sư tỷ ta đây sẽ cho ngươi biết đối xử với thế giới nên tôn kính thì phải tôn kính!"

"Cái khỉ khô gì thế này!"

Thần Tinh Dịch tái mặt, muốn bỏ chạy nhưng lại không còn chỗ nào để trốn.

Hai thanh kiếm khổng lồ kia đang lao vụt về phía hắn ta, hoàn toàn không còn chỗ trống nào để hắn ta có thể bỏ chạy.

"Sư tôn, cứu con với!"

Thần Tinh Dịch ba chân bốn cẳng bỏ chạy, hai thanh kiếm khổng lồ vô cùng có linh tính cứ đuổi theo ráo riết ở đằng sau.

Mọi người đều phá lên cười to.

Nhưng bên này đại hội nhận thân đang diễn ra trong sự vui vẻ, còn bên kia thì tử khí trầm trầm.

Tại đống gạch vụn, bốn phe Vô Tương Phật Tự, Kim Quang Tự, Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn tổn thất vô cùng nặng nề.

Lúc này, võ giả Nguyên Hoàng Tông và nhà họ Hứa đang vây quanh bọn chúng.

Ở trung tâm đống hoang tàn có hơn một trăm người đang đứng, trong đó có không ít người đang bị thương nặng.

Chủ trì Tương Viễn, đại sư Tương Diệp, đại sư Tương Vân của Kim Quang Tự.

Mấy người Vãng Phật Đà, Kim Phật Đà, Vị Phật Đà cùng với Dận Nhiên Bồ Tát của Vô Tương Phật Tự.

Còn có người đến từ tam đại Ma tộc.

Huyết Văn Phong và Huyết Sơn Minh của Ma tộc Huyết Nhãn.

Mục Lục Thánh, Mục Ngũ Thánh và Mục Tứ Thánh của Ma tộc Thiên Mục.

Cùng với Quỷ Sơn Vương và Quỷ Nhận Vương của Ma tộc Quỷ Nhãn.

Giờ phút này, sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi.

Không ngờ kẻ mà họ có thể giết chết dễ như trở bàn tay như Tần Ninh lại có thể kêu gọi nhiều người trợ giúp đến như vậy.

Người của nhà họ Hứa từ Xích Tiêu Thiên chạy tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí.

Nhưng Khúc Phỉ Yên kia mới là nhân tố quan trọng nhất.

Nàng chỉ cần ngoắc tay một cái là thiên nguyên khí ồ ạt bay tới.

Thủ đoạn luyện khí của nữ nhân này đứng đầu cả Trung Tam Thiên.

Một mình nàng thôi là đã có thể tiêu diệt tất cả bọn họ rồi.

Đáng hận hơn là giờ đây, đám người kia đang ở đó cười ha ha hi hi một cách vui sướng, không thèm quan tâm đến bọn họ.

Thế là hoàn toàn xem bọn họ như chim trong lồng, thú trong ngục rồi, có để bọn họ trong lòng đâu.

Khổ nỗi bây giờ không ai dám chạy! Xung quanh không chỉ có võ giả của nhà họ Hứa, Nguyên Hoàng Tông mà còn có một loạt thanh thiên nguyên khí đằng đằng sát khí lơ lửng trên bầu trời, nhắm vào bọn họ.

Nữ nhân đáng giận kia quá khủng khiếp.

Lúc này, Huyết Văn Phong quát khẽ: "Chẳng lẽ cứ tiếp tục ở đây bị đùa giỡn như con khỉ vậy sao?"

"Chứ ngươi làm gì được nữa?"

Lúc này, Mục Lục Thánh hừ lạnh rồi nói.

Cứ tưởng hôm nay là ngày bọn họ lật mặt với Tần Ninh và bao vây giết hắn chứ, kết quả thì ngược lại, biến thành Tần Ninh bao vây tấn công bọn họ rồi.

"Xin tiếp viện mau!"

Xin tiếp viện?

Xin kiểu gì bây giờ?

Giờ phút này, Quỷ Nhận Vương nhìn những người xung quanh với vẻ mặt tối tăm, chậm rãi lên tiếng: "Ta có bí pháp có thể phá vỡ thế kìm kẹp của kiếm trận này, còn việc xin tiếp viện thì ta đã truyền tin đi rồi, chỉ là... gần đây lại không có đại nhân nào đến, chỉ sợ chúng ta khó thoát khỏi cái chết".

Mấy người kia đều là cường giả cảnh giới thất biến, bát biến.

Muốn chạy trốn khỏi đây thành công thì ít nhất phải là cường giả cửu biến, thậm chí là cường giả cấp bậc thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến đứng đầu tới.

Tuy nhiên, trong tam đại tộc chỉ có tộc trưởng mới đến Thành Tiên Biến thập nhất biến.

Chỉ là, nếu bọn họ không thể đợi được đến khi tộc trưởng tới thì một khi đám người kia động thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ chết.

May mà lúc này có vẻ bọn Tần Ninh cũng không định động thủ.

Giờ phút này, trên bầu trời, Thần Tinh Dịch bị hai thanh kiếm khổng lồ tấn công chạy loạn xạ khắp nơi, cuối cùng hóa thành một đám mây bay mất tăm... Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn, người đến Đại Tiên Sư Cung của con ngồi một lát đi ạ!"

Tần Ninh cười nói: "Giải quyết chuyện ở đây trước đã".

"Dễ ợt ấy mà".

Khúc Phỉ Yên mỉm cười.

Chỉ là, nàng nhìn sang mấy người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo. Một suy nghĩ nảy lên trong đầu, nàng ngừng lại.

"Con thấy thần binh của các vị sư huynh không hề phù hợp với bọn họ".

Khúc Phỉ Yên nhìn về phía Dương Thanh Vân, khẽ cười hỏi: "Đại sư huynh, ngươi quen dùng loại thần binh gì?"

"Ta à?"

Dương Thanh Vân nghiêm túc đáp: "Chắc là thương...", Khúc Phỉ Yên nghe vậy thì lật bàn tay ngọc ngà lại, ánh sáng chợt lóe lên.

Trong chớp mắt, một trăm cây trường thương xuất hiện trước mặt nàng, ánh sáng tỏa ra bốn phía, muôn hình vạn trạng, thật sự khiến người ta hoa cả mắt.

"Sư huynh chọn một món đi".

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi thích hết thì ta sẽ tặng hết cho sư huynh.

Giờ phút này, cho dù Dương Thanh Vân điềm tĩnh đến đâu thì cũng bị lung lay.

Hơn một trăm thiên nguyên khí trường thương, từ Binh cấp, Tướng cấp đến Vương cấp đều có.

Thậm chí... hình như còn có cả thiên nguyên khí Hoàng cấp.

Thứ đang tỏa ra một lượng sát khí và linh tính dồi dào ở giữa kia chắc là thiên nguyên khí Hoàng cấp rồi?

Thiên nguyên khí Hoàng cấp đấy! Kể cả các nhân vật Hóa Tiên Biến thập biến, Thành Tiên Biến thập nhất biến hay Lập Tiên Biến thập nhị biến cũng sẽ hoàn toàn điên cuồng.

"Sư huynh không được khách sáo với ta đâu đấy".

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm lấy mấy thanh thiên nguyên khí ở từng cấp bậc ra đưa cho Dương Thanh Vân, bảo: "Sư huynh nhận đi, nếu dùng không hợp thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, nếu gì cũng không hợp ý thì sau này ta sẽ tự tay luyện chế cho sư huynh".

Nghe thấy câu này, hai mắt Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều sáng ngời.

"Hai vị sư huynh, các ngươi cũng có".

Nói xong, Khúc Phỉ Yên lại lấy hàng trăm hàng ngàn trường kiếm và đao ra, kiếm có rất nhiều dạng, đao thì có có ngắn có dài, rộng dày các loại.

Diệp Nam Hiên nói ngay: "Ha ha ha, quá tốt rồi, quá tốt rồi".

"Khúc Phỉ Yên sư muội, lúc ta mới gặp ngươi còn cảm thấy ngươi kệch cỡm nên chẳng ưa gì ngươi, bây giờ nhìn ngươi thì càng nhìn càng thích, sau này gọi sư muội là sư nương cũng được luôn, ta chẳng có ý kiến gì".

Lúc nghe thấy nửa câu đầu, Khúc Phỉ Yên suýt chút nữa đã rút kiếm nhưng khi nghe nửa câu sau thì mỉm cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, vui vẻ vô cùng.
Chương 3090: Các ngươi thật to gan

Lý Huyền Đạo nhận lấy kiếm, cũng khách khí nói: "Cảm ơn sư muội".

Khúc Phỉ Yên lại bảo Ôn Hiến Chi lựa chọn thần binh tiện tay, đồng thời còn chọn cho Phệ Thiên Giảo mấy bộ áo giáp.

Phệ Thiên Giảo nhận lấy áo giáp, mặc lên người, khí chất lập tức biến đổi.

Vốn dĩ bộ lông đen trắng xen lẫn của nó khiến nó trông như một con chó ngốc, lúc này trông có vẻ vô cùng anh tuấn uy vũ.

Tiếp theo, Khúc Phỉ Yên lại lấy ra không ít đan đỉnh cho Trần Nhất Mặc chọn lựa, đồng thời cũng lấy ra không ít thần binh khác để Lý Nhàn Ngư lựa chọn cái thích hợp.

Cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, điều này khiến mấy người đều vô cùng vui vẻ, đến khi nhìn Khúc Phỉ Yên, chỉ cảm thấy đây đâu phải là sư muội nữa, đây chính là sư nương, còn cho cả quà gặp mặt.

Lúc này Khúc Phỉ Yên đi đến trước mặt Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, khom người cười nói: "Đệ tử Khúc Phỉ Yên bái kiến ba vị sư nương".

"Đệ tử không biết ba vị sư nương quen dùng binh khí gì, những binh khí này, ba vị sư nương cư thoải mái lựa chọn, thích cái nào thì lấy cái đó”.

"Tuyệt đối đừng khách khí với đệ tử, năm đó sư phụ dạy bảo ta luyện khí, đối xử với ta vô cùng tốt, nhìn thấy ba vị sư nương, Yên nhi cũng giống như nhìn thấy người trong nhà".

Trong phút chốc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc lại có chút ngại ngùng.

"Cầm đi!"

Tần Ninh cười nói: "Đệ tử hiếu kính phu nhân của sư phụ là điều nên làm".

Nhìn thấy ba người lần lượt nhận lấy thần binh, lúc này Khúc Phỉ Yên mới đi đến bên cạnh Tần Ninh, đưa hai tay tự nhiên kéo tay hắn, nói: "Sư phụ, con sẽ giúp người giải quyết đám người của Ma tộc này trước".

Nói rồi, Khúc Phỉ Yên mỉm cười ngọt ngào, bóng người lướt đi.

Ôn Hiến Chi nhìn trang bị trên người mình, lại nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Phệ Thiên Giảo, không khỏi cảm thán nói: "Thật tốt, vị Khúc sư muội này, ta cảm thấy làm sư nương của ta cũng không có gì không tốt".

"Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"

Nghe thấy lời này của Ôn Hiến Chi, mấy vị đệ tử còn lại đều nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh mỉm cười nhìn Ôn Hiến Chi, vẫy vẫy tay.

"Khụ khụ...", Ôn Hiến Chi liền nói ngay: "Con đi xem Thần sư đệ một chút, hy vọng hai thanh kiếm lớn kia không có chẻ đôi Thần sư đệ ra".

Khúc Phỉ Yên đi đến trước mặt đám người Ma tộc và Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn, đứng lơ lửng trên không.

Không thể không nói, Khúc Phỉ Yên có nhan sắc tuyệt đỉnh, dáng người đầy đặn, toàn thân tản ra vẻ quyến rũ trưởng thành mà Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc không có.

Trên thực tế, Cốc Tân Nguyệt cũng là một người phụ nữ có vẻ trưởng thành, nhưng Cốc Tân Nguyệt có khí thế nội liễm thành thục nhiều hơn, giống như là một đóa bách hợp khép kín chỉ nở rộ vì Tần Ninh.

Nhưng vẻ đẹp của Khúc Phỉ Yên lại tràn trề như hoa hồng đỏ.

Dáng người lồi lõm kia đứng ở nơi đó khiến người ta phải miên man suy nghĩ.

Khúc Phỉ Yên nhìn Đạo Minh Nguyệt, Tiên Văn Nguyệt, chủ trì Tương Viễn và ba Phật Đà.

"Các ngươi thật to gan, sư phụ của Khúc Phỉ Yên ta mà các ngươi cũng dám động?"

Khúc Phỉ Yên cười nhạo nói: "Vô Tương Thiên, Thương Vân Thiên đúng là lắm oai phong".

Lắm oai phong?

Mấy người lập tức sững sờ.

Rốt cuộc là Khúc Phỉ Yên ngươi lắm oai phong hay là chúng ta lắm oai phong! Lúc này, Tiên Văn Nguyệt đến từ Thái Nhất Môn đi ra, chắp tay nói: "Đại Tiên Sư, chúng ta vô ý mạo phạm, chỉ đến để giết Tần Ninh".

"Tần Ninh chính là sư phụ của ta".

Tiên Văn Nguyệt nhíu mày lại.

Mặc dù vừa rồi đã thấy, thế nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy không thể tin.

Tiên Văn Nguyệt tiếp tục nói: "Đại Tiên Sư, ngươi chính là đệ tử duy nhất chân truyền của Luyện Thiên Đại Đế, bây giờ lại muốn thay đổi địa vị sao?"

"Bớt nói mấy lời vớ vẩn đi".

Khúc Phỉ Yên lại là nói thẳng: "Sư phụ ta Luyện Thiên Đại Đế Hứa Huyền Trần đã chuyển thế trở thành Tần Ninh bây giờ".

Lời này giống như long trời lở đất, đánh vào trong tim đám cường giả Biến Cảnh Ma tộc và các phe ở đây.

"Ngươi cũng đã biết, Tần Ninh là Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế chuyển thế đúng không?"

Đạo Minh Nguyệt của Thượng Môn Đạo không nhịn được hỏi.

"Trước kia không biết, bây giờ thì biết rồi".

Khúc Phỉ Yên lập tức nói: "Ta lười nói nhảm với các ngươi, dám đụng đến sư phụ ta, ta sẽ giết các ngươi".

Nàng điểm tay một cái, ngàn vạn đao kiếm xung quanh trong nháy mắt đã tập trung lại, phóng ra sát khí lạnh thấu xương.

"Về sau phải cẩn thận nhìn kỹ một chút, không được bắt nạt sư phụ ta".

Khúc Phỉ Yên hừ một tiếng, nhìn như uy hiếp, thế nhưng thần thái giọng điệu lại khiến người nghe cảm thấy tê dại.

Bàn tay nắm lại, từng thanh đao kiếm trong nháy mắt đã lao xuống.

Ầm... Chỉ trong chốc lát, vị trí của trên trăm Ma tộc và cường giả Biến Cảnh các phe lập tức nổ tung, từng thanh đao kiếm trực tiếp chen chúc, tụ tập lại một chỗ.

"Hả?"

Lúc này Khúc Phỉ Yên lại nhíu mày lại, nhìn phía dưới.

Những người kia không chết.

Từng đao kiếm lui bước.

Chỉ thấy giữa sân lúc này đột nhiên xuất hiện mấy chục bóng người đang hợp sức ngăn cản được đòn tấn công của Khúc Phỉ Yên.

"Các ngươi là ai?"

Khúc Phỉ Yên khẽ nói.

"Huyết Minh đại nhân".

"Huyết Ám đại nhân".

Huyết Văn Phong và Huyết Sơn Minh nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt vui mừng.

Mà ở bên kia, trước mặt ba người Mục Lục Thánh, Mục Ngũ Thánh, Mục Tứ Thánh cũng xuất hiện ba người.

"Mục Tam Thánh!"

"Mục Nhị Thánh!"

"Mục Nhất Thánh!"

Nhìn thấy ba người này, đám Mục Lục Thánh cũng vui vẻ ra mặt.

Đồng thời, trước mặt Quỷ Sơn Vương và Quỷ Nhân Vương cũng xuất hiện ba người.

"Quỷ Yếm Vương!"

"Quỷ Thông Vương!"

"Quỷ Thiên Vương!"

Tám người này xuất hiện làm cho trong lòng không ít người ở đây đều cảm thấy yên tâm.

Mấy vị này đều là Biến Cảnh cấp bậc bát biến, cửu biến, thậm chí Quỷ Thiên Vương và Mục Nhất Thánh đại nhân kia còn là cảnh giới thập biến chân chính.

"Quỷ Thiên Vương!"

Lúc này, Quỷ Nhận Vương tiến lên phía trước nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Tộc trưởng cảm thấy chuyện này không đúng, bảo chúng ta tới xem một chút".

Quỷ Thiên Vương mặc một bộ áo bào đen, đến từ Ma tộc Quỷ Nhãn, da thịt cả người trong vô cùng tái nhợt.

Quỷ Thiên Vương nhìn về phía Khúc Phỉ Yên bằng ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Người phụ nữ này...", "Là vị Đại Tiên Sư kia của Xích Hỏa Thiên Sơn ở Xích Tiêu Thiên".

"Đồ đệ của Luyện Thiên Đại Đế?"

"Ừm".

Lúc này Quỷ Nhận Vương lập tức nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Quỷ Thiên Vương nói: "Thì ra là thế...", "Quỷ Thiên Vương, lần này không thể để cho Tần Ninh chạy".

Đạo Minh Nguyệt cũng nói: "Hắn đã biết Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn chúng ta có quan hệ với các ngươi, kẻ này có tâm tư ác độc, biết rất rõ ràng mà vẫn còn lừa gạt chúng ta".

"Lần này nhất định phải giết hắn, nếu không chiến sĩ Thánh tộc bên trong Thương Vân Thiên cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu".

Quỷ Thiên Vương nhìn về phía Đạo Minh Nguyệt, cười nhạo nói: "Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp ăn không ngồi rồi sao?"

Đối mặt với nhân vật Hóa Tiên Biến thập biến răn dạy, mặc dù Đạo Minh Nguyệt là cấp bậc Liệt Đạo Biến bát biến vẫn không dám phản kháng.

Nhân vật như Quỷ Thiên Vương là có thể ngồi ngang hàng với Đạo chủ.

Mà ở bên kia, Mục Nhất Thánh cũng đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Mục Nhất Thánh mặc một bộ áo bào xám chậm rãi nói: "Thì ra là thế...", Mục Nhất Thánh đi đến bên cạnh Quỷ Thiên Vương, trầm giọng nói: "Tạm thời ngăn cản Khúc Phỉ Yên này trước đã, sau đó lập tức thông báo cho ba vị tộc trưởng".

Nghe được lời này của Mục Nhất Thánh, Quỷ Thiên Vương sa sầm mặt lại, chậm rãi nói: "Có cần thiết hay không?"

"Cần thiết!"

Sắc mặt Quỷ Thiên Vương có vài phần cẩn thận, gật đầu.

Giờ phút này, Khúc Phỉ Yên cười nói: "Lại còn có người giúp đỡ nữa".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom