-
Chương 3081-3085
Chương 3081: Ta thật sự không nhớ
“Đương nhiên là ta biết rồi!”
Thạch Cảm Đương cười sảng khoái, nói: “Đó là sư tỷ của ta kia mà!”
“Gì cơ?”
Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người.
“Sư tỷ của ngươi?”
Tỷ tỷ mình có sư đệ hả ta?
Sao mình lại không biết?
Thạch Cảm Đương vẫn cười hớn hở: “Để ta kể cho ngươi nghe, sư tôn ta chuyển kiếp chín lần, có chín đồ đệ, ta là đệ tử ở kiếp thứ mười của sư tôn, dưới ta còn có một người sư đệ cũng là đệ tử số mười một là Lý Nhàn Ngư”.
“Ta nhớ sư tôn từng nhắc đến cái tên Chiêm Ngưng Tuyết này, hình như có dạy tỷ ấy cái gì ấy, nói chung không phải thuật luyện đan thì cũng là thuật luyện khí, thuật trận pháp gì thôi. Hồi trước, sư tôn còn từng nói nếu gặp rắc rối ở Trung Tam Thiên thì có thể đi tìm Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch. Đó đều là sư huynh sư tỷ của ta cả đấy!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn dáng vẻ hùng hồn của Thạch Cảm Đương thì trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Không phải chứ?
Có thật không đấy?
“Thế sao trước đây không nghe ngươi nói?”
“Trước đây ấy hả?”
Thạch Cảm Đương lườm Chiêm Tuyền Vũ, hừ lạnh rồi đáp: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi nói sư tôn của tỷ tỷ ngươi lợi hại nhất, ta vừa mới nói một câu sư tôn ta mới là vô địch thiên hạ thì ngươi đã nhốt ta lại rồi. Mấy năm qua ngươi có hỏi ta gì không?
Ta còn cả biết ngươi là ai nữa là...”
Chiêm Tuyền Vũ thầm chột dạ.
“Ngươi đi theo ta”.
Dứt lời, cô ta xách Thạch Cảm Đương lên ngay. Gió lạnh đập vào mặt, Thạch Cảm Đương cảm thấy mặt mình sắp bị đập nát tới nơi rồi.
Cuối cùng, hai người đến một thành trì băng. Bọn họ vào trong, đi tới một tòa cung điện.
“Tuyền Vũ, sao muội lại về rồi?”
Một nữ tử mặc bộ váy trắng trông vô cùng tao nhã nhíu hàng mày thanh tú, hỏi.
Tuyền Vũ?
Mụ đàn bà này tên Tuyền Vũ á?
“Tỷ tỷ!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn Chiêm Ngưng Tuyết, nói ngay: “Hắn nói hắn tên Thạch Cảm Đương, là đệ tử của Tần Ninh đấy ạ”.
“Muội nói là Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế thì hắn nói đó là sư tôn hắn, đã chuyển kiếp rồi, hiện giờ tên là Tần Ninh”.
“Hắn còn nói... còn nói hắn là sư đệ của tỷ nữa!”
Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, nhíu mày. Khoảnh khắc ấy, Thạch Cảm Đương tưởng chừng bản thân rơi vào một cái hầm băng lạnh ngắt, nữ tử được bao trùm bởi khí lạnh này trông cứ như muốn khiến hắn ta chết rét vậy.
“Ta đã bị lừa vô số lần suốt nhiều năm qua rồi”.
Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi nói: “Giết hắn đi.”
“Ơ kìa?”
Thạch Cảm Đương tức thì sởn cả tóc gáy.
Còn chưa hỏi gì mà đã đòi giết ta là sao?
Sao nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn cả muội muội nàng ta thế!
“Hả?”
Chiêm Tuyền Vũ cũng sửng sốt.
“Nhưng muội thấy có vẻ hắn không nói bậy đâu...”, Thạch Cảm Đương chen mồm vào ngay: “Ta không có nói bậy, ta không có nói bậy, sư tôn ta có mấy người đệ tử lận!”
“Đại đệ tử Dương Thanh Vân, nhị đệ tử Ôn Hiến Chi, tam đệ tử Diệp Nam Hiên... Sư tôn ta chính là chuyển kiếp của Cửu U Đại Đế, là chuyển kiếp của Ngự Thiên Thánh Tôn, là chuyển kiếp của Cuồng Võ Thiên Đế, là chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế, còn là chuyển kiếp của Cửu Nguyên Đan Đế, còn là chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, còn là... còn là chuyển kiếp của ai đó ta không nhớ ra, nói chung là chuyển thế chín lần!”
“Người rất lợi hại, biết cả thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí, thuật con rối lẫn thuật ngự thú, gì cũng giỏi tất”.
“Ta có một sư tỷ tên Chiêm Ngưng Tuyết thật mà, có thể không phải ngươi, chỉ là trùng tên thôi”.
Bị chèn ép quá đà, Thạch Cảm Đương nói một thôi một hồi như cái máy hát, không dừng lại được.
Hắn ta bị bà cô Tuyền Vũ này giam giữ suốt bao nhiêu năm qua, bà cô này năm lần bảy lượt đòi giết hắn ta vậy thôi chứ trong lòng rất sợ hắn ta.
Thế nhưng tỷ tỷ của bà cô này nghiêm túc thật.
Sát khí tỏa ra từ nàng ta rất thật.
Hắn ta không muốn chết! Chiêm Ngưng Tuyết lập tức nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hờ hững hỏi: “Ngươi nói ta là sư tỷ của ngươi, vậy thì ngươi chứng minh xem nào?
Đến sư tôn của ta là ai mà ngươi cũng không biết”.
Mẹ nó! Trong lòng Thạch Cảm Đương chỉ ước băm vằm bản thân một trăm lẻ tám ngàn lần.
Sư tôn đã nhắc nhở bọn họ phải nói tên của các sư huynh sư tỷ nhiều lần, kể hết những gì hắn đã trải qua trong mấy kiếp sau.
Nhưng mà... hắn ta đâu có nhớ! Thạch Cảm Đương hắn ta làm việc có bao giờ phải dựa vào người khác đâu?
Dựa dẫm vào sư huynh sư tỷ nhà mình thì còn gì là thể diện nữa! Nhưng bây giờ... xong bà nó rồi!
“Ta thật sự không nhớ!”
Thạch Cảm Đương như sắp khóc tới nơi, hắn ta vội vàng bào chữa: “Nhưng không sao, không sao, ngươi đừng giết ta, ngươi đừng giết ta mà”.
“Ngươi dẫn ta đi gặp Tần Ninh đi, người là sư tôn của ta cũng là sư tôn của ngươi đấy. Chỉ cần ngươi thấy Tần Ninh là biết ta nói thật thôi!”
“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ hối hận cả đời đấy”.
Chiêm Ngưng Tuyết phất tay một cái, hỏi: “Ngươi có biết hơn ba vạn năm qua, đã có bao nhiêu người tới Phong Thiên Tông nhằm lừa ta không?”
“Tổng cộng có mười ba ngàn năm trăm hai mươi bảy người, nhưng tất cả đều đã bị ta giết chết, không một ngoại lệ”.
“Ngươi, chính là người thứ mười ba ngàn năm trăm hai mươi tám!”
Giây phút ấy, đầu óc Thạch Cảm Đương trống rỗng.
Nữ nhân này muốn giết hắn ta thật kìa! Khí lạnh của nàng ta gần như sắp dung nhập vào trong cơ thể hắn ta rồi.
“Thân xác!”
Đột nhiên, Thạch Cảm Đương la lên: “Thân xác, ta biết thân xác nằm ở đâu!”
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Chiêm Ngưng Tuyết thình lình ngưng trệ.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Mỗi lần chuyển thế sư tôn lão nhân gia luôn để lại thân xác của mình, dặn các đệ tử bảo vệ thân xác của người, không được xảy ra bất cứ sơ sót nào!”
“Thân xác, thân xác ở Hạ Tam Thiên, đại lục Vạn Thiên của sư tôn ta đã được dung hợp rồi, sau này thể nào người cũng tới tìm ngươi để đòi lại thân xác thôi!”
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết bỗng tái mặt.
Thân xác! Chiêm Tuyền Vũ đứng kế bên tò mò hỏi: “Thân xác gì thế?”
Thạch Cảm Đương nghe cô ta hỏi vậy thì hai mắt sáng bừng.
Ngay cả muội muội của Chiêm Ngưng Tuyết cũng không biết thì chứng tỏ chắc chắn chỉ có bản thân Chiêm Ngưng Tuyết biết mà thôi.
Hắn ta cũng biết, thế là không phải chết nữa rồi!
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lạnh lùng chất vấn: “Những điều ngươi kể đều là thật chứ?”
“Chắc chắn, chắc chắn là thật.
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức quay về phía Chiêm Tuyền Vũ, mở miệng hỏi: “Muội gặp hắn ở đâu?”
“À thì...”, Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người, ngượng ngùng trả lời: “Muội... tình cờ bắt gặp thôi...”, Thạch Cảm Đương nhanh nhảu nói: “Sư tỷ, muội muội ngươi nhốt ta mấy năm trời chỉ vì lúc đầu gặp ở tửu lâu hai bên xảy ra mâu thuẫn thôi đó!”
“Mâu thuẫn gì?”
“Ta đang khoe với người khác sư tôn ta vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng thì nàng ta nhảy vào nói sư tôn ngươi mới là vô địch thiên hạ. Nàng ta đòi ta chứng minh bằng được, ta không chứng minh được thì nàng ta bắt ta, nhốt ta, nói khi nào ta chứng minh được mới chịu thả ta ra”.
“Chỉ vì thế thôi à?”
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ.
Chiêm Tuyền Vũ đỏ mặt, cuống quýt biện minh: “Do tên này kiêu ngạo quá muội không ưa”.
“Không ưa nên nhốt người ta?”
“Càn quấy!”
Lời khiển trách này làm mặt mày Chiêm Tuyền Vũ tái mét.
Tỷ tỷ đã nổi giận là không ai cản nổi.
“Sư tỷ, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta!”
Thạch Cảm Đương thừa thắng xông lên.
“Ta chưa chấp nhận ngươi là sư đệ của ta đâu!”
Chiêm Ngưng Tuyết nhíu mày, dửng dưng nói: “Với tính tình của sư tôn ta thì sao vừa ý ngươi được?
Thiên phú cũng tầm thường, đầu óc thì ngu si đần độn!”
Hả?
Gì cơ?
?
???
Ý gì đây?
Sư tỷ mắng ta à?
Thạch Cảm Đương lập tức giận dữ trong bụng, khổ nỗi đang ở địa bàn của người ta nên dù có muốn cãi cũng phải ngậm mồm lại. Hắn ta cười mà môi giật giật, không dám trả lời.
“Nhưng đúng là trừ ta ra, không còn ai biết về chuyện thân xác. Ngươi có thể nói, ít nhất vẫn chứng minh được dù không phải đệ tử của sư tôn ta thì vẫn có quen biết với sư tôn ta”.
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức hỏi: “Ngươi nói Tần Ninh đó là sư tôn của ngươi mà đúng không?
Ta sẽ đi gặp hắn với ngươi, xác minh là biết thôi”.
Chương 3082: Là người mà con muốn lấy làm thê tử
Thế là xong! Thạch Cảm Đương lập tức mừng thầm trong bụng.
Lão tử đâu cần biết ngươi có phải sư tỷ của ta không?
Lão tử chỉ cần biết sau khi thấy Tần Ninh sư tôn ta, ngươi có dám động vào một cọng tóc của ta không. Mẹ kiếp, làm thử ta xem?
Bà cô chết tiệt! Tỷ tỷ của bà cô chết tiệt! Tóm gọn một câu thôi: Chó cậy thế người!
“Tỷ tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?”
Chiêm Tuyền Vũ cũng nhận ra có điều không đúng.
Thạch Cảm Đương vừa đề cập tới thân xác là tỷ tỷ đã quyết định kiểm chứng rồi ư?
Mấy vạn năm qua, tỷ tỷ chưa bước chân ra khỏi Bắc Tuyết Thiên bao giờ! Chiêm Ngưng Tuyết đi tới trước đại điện, phẩy tay một cái rồi mở miệng nói: “Phải đi xem mới được”.
Vù vù... Một tiếng vù vù vang lên, chỉ thấy một loạt phi cầm trắng như tuyết vỗ cánh bay tới, chậm rãi đáp xuống trước cung điện băng.
Con thiên nguyên thú trắng muốt cầm đầu kia càng kinh người hơn nữa.
Những con phi cầm trắng như tuyết này có bộ lông trắng tinh khôi, cao khoảng trăm trượng, có hình dáng giống đại bàng nhưng là đại bàng lông trắng.
Đây là Bắc Tuyết Vân Bàng - thiên nguyên thú có một không hai của Bắc Tuyết Thiên.
Chiêm Ngưng Tuyết vẫy tay, con Bắc Tuyết Vân Bàng đi đầu lập tức cúi người xuống.
Nàng ta cất bước, tiến về phía thân Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu.
Hai người Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cũng đồng loạt bước lên trước.
Nhưng ngay lúc đó, Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu sải rộng cánh, bùng nổ sát khí toàn thân, khí băng tuyết suýt chút nữa đã làm Thạch Cảm Đương chết rét.
“Đậu má!”
Thạch Cảm Đương ngây ra như phỗng.
“Vân Thượng, yên nào...”, Chiêm Ngưng Tuyết quát.
“Con chim ngu ngốc này...”, Thạch Cảm Đương lầm bầm: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ kêu nhị sư huynh của ta cưỡi ngươi!”
Chiêm Tuyền Vũ hỏi lại: “Ngươi lầm bầm cái gì đấy?”
“Không có gì, không có gì...”, Chiêm Tuyền Vũ giải thích: “Con Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu này tên là Vân Thượng, năm xưa được sư tôn của tỷ tỷ ta thu phục. Suốt mấy năm qua, trừ tỷ tỷ ta ra thì không ai có thể ngồi lên lưng nó đâu”.
“Chúng ta nên ngồi phía sau thì hơn”.
Trừ tỷ tỷ ngươi?
Hừ! Cứ chờ đi! Tới hồi gặp sư tôn lão tử sẽ đòi leo lên cưỡi một lần cho xem! Một con thiên nguyên thú thôi mà, khoe khoang cho lắm vào! Chiêm Tuyền Vũ vừa đi vừa nói: “Những năm gần đây Vân Thượng tu luyện có đột phá, bây giờ đã là cấp bậc Hóa Tiên Biến thập biến rồi!”
Nghe vậy, hai chân Thạch Cảm Đương tức thì nhũn ra.
Đắc tội đại ca rồi! Ba người ngồi lên hai con Bắc Tuyết Vân Bàng rời đi, biến mất giữa thiên địa mờ mịt này.
Tuy nhiên, không lâu sau khi xuất phát, Chiêm Ngưng Tuyết lù lù xuất hiện trên lưng Bắc Tuyết Vân Bàng mà Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương đang ngồi như một con ma.
Không hiểu sao khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Thạch Cảm Đương lại thấy bồn chồn.
Nữ nhân... đúng là sinh vật đáng sợ mà!
“Kể ta nghe những chuyện sư tôn Tần Ninh trong lời ngươi đã làm những năm qua đi...”, Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía Thạch Cảm Đương rồi từ tốn cất lời.
“Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì ngươi biết gì, hiểu gì cũng phải nói ra bằng hết”.
Thạch Cảm Đương nghe xong bèn kể: “Năm xưa, ta còn là một thiếu niên, thiên phú xuất chúng, tướng mạo đường hoàng, đang...” “Ta bảo ngươi kể về Tần Ninh cơ mà”.
Chiêm Ngưng Tuyết cảnh cáo: “Còn ăn nói linh tinh nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”
Thạch Cảm Đương lập tức tái mặt.
“Khi đó còn là một thiếu niên, bắt gặp Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân thu ta làm đồ đệ...”, ở bên này, ba người Ngưng Tuyết, Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cưỡi Bắc Tuyết Vân Bàng bay về phía Vô Tương Thiên. Một bên khác, Tần Ninh cũng dẫn mọi người tiếp tục lên đường.
Thật ra với thực lực hiện tại, từ Thương Vân Thiên đến Vô Tương Thiên chỉ mất chưa đến một ngày.
Có điều, Tần Ninh lại ra lệnh đi nửa ngày thì phải nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vậy mà đã hai ngày trôi qua nhưng họ vẫn chưa đến Vô Tương Thiên.
Dọc đường, các vị đệ tử và phu nhân đều tập trung về một chỗ trò chuyện về việc tu luyện, có ôn lại chuyện cũ.
Cứ thế, sang ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng bước vào vùng đất Vô Tương Thiên.
Mới vừa đi vào vùng đất Vô Tương Thiên thì có mấy đốm sáng nhấp nháy trên trời, mấy chục con phi cầm xông tới. Nhìn kỹ lại sẽ thấy người đi đầu chính là Thần Tinh Dịch.
Chỉ là, bên cạnh Thần Tinh Dịch có một nữ tử trẻ trung.
Dáng người yểu điệu và trang nhã, vòng eo thon thả, cách ăn mặc rất táo bạo, ai vừa mới liếc qua cũng bị thu hút bởi khe ngực sâu kia.
Nữ tử này nom khoảng chừng hai mươi tuổi, ngoại hình quyến rũ, đôi gò bồng đào đầy đặn ấy khiến người ta khó lòng bỏ qua...
“Sư tôn!”
Thấy đám người Tần Ninh đến, Thần Tinh Dịch kích động reo lên.
Hắn ta dẫn nữ tử đi lên Cửu Anh, cười hỏi: “Sư tôn, sao người tới chậm thế ạ?”
“Do ta muốn cho Vô Tương Phật Tự nhiều thời gian chuẩn bị hơn ấy mà”.
Thần Tinh Dịch cười hí hửng, hắn ta nắm chặt bàn tay ngọc ngà của nữ tử bên cạnh, vui vẻ thông báo: “Sư tôn, đây là Chu Tinh Tinh mà con đã kể với người, là người mà con muốn lấy làm thê tử đấy ạ”.
“Con yêu nàng ấy, trọn đời trọn kiếp!”
Chu Tinh Tinh nọ nghe thấy câu này thì ngượng chín mặt, thế nhưng đôi mắt nàng ta lại chỉ chứa mỗi hình bóng Thần Tinh Dịch.
Yêu?
Nữ nhân nào ngươi từng ngủ mà không phải người ngươi thích nhất chứ?
Tần Ninh quan sát Chu Tinh Tinh một lúc rồi cười khẽ, hỏi: “Ta và mẹ ngươi cũng xem như có quen biết với nhau, mẹ ngươi vẫn khỏe chứ?”
Chu Tinh Tinh vội vàng trả lời: “Làm phiền tiền bối đã quan tâm, mẹ ta rất khỏe”.
“Ừm...”, Tần Ninh không nhìn nàng ta nữa.
Không phải Chu Tinh Tinh này quyến rũ như yêu tinh, Tần Ninh sợ sẽ bị nàng ta mê hoặc mà là... mỗi một nữ nhân ở bên Thần Tinh Dịch, Tần Ninh đều thấy sau này nhất định người đó sẽ đau khổ lắm.
Thần Tinh Dịch là một gã cặn bã không hơn không kém! Chỉ là có lúc đúng như Thần Tinh Dịch đã nói, thật sự không thể trách hắn ta được.
Bởi vì hắn ta quá đẹp trai! Đẹp trai đến nỗi không ai chịu làm bạn với hắn ta! Đẹp trai đến mức dù những nữ tử này thừa biết mình sẽ bị Thần Tinh Dịch bỏ rơi nhưng vẫn không cầm lòng được mà yêu phải hắn ta.
Tần Ninh cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu như Thần Tinh Dịch yêu nữ tử nào cũng cưới làm thê tử thì phỏng chừng... chưa đến một trăm năm nữa, con cái của Thần Tinh Dịch sẽ có thể thành lập một thế lực tông môn có nhân lực như Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn cũng nên.
Thần Tinh Dịch cười ha ha: “Sư tôn, con thấy chắc bên Vô Tương Phật Tự bị dọa sợ rồi đấy”.
“Chạy rồi à?”
Tần Ninh hỏi.
“Chạy đâu cho thoát?”
Thần Tinh Dịch nói: “Có con ở đây mà. Ai dám chạy, con sẽ làm thịt kẻ đó”.
“Tốt lắm”.
Tần Ninh bật cười.
“Đã vậy thì xuất phát tới Vô Tương Phật Tự thôi”.
Mọi người tiếp tục lên đường, tiến về phía Vô Tương Phật Tự của Vô Tương Thiên.
Xét về sức mạnh tổng thể, Vô Tương Thiên mạnh hơn Thương Vân Thiên rất nhiều.
Từ trước đến nay, ở Vô Tương Thiên có ba thế lực lớn.
Kim Quang Tự.
Vô Tương Phật Tự.
Nhà họ Lâm.
Hiện tại chỉ còn Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự và Nguyên Hoàng Tông vừa quật khởi trong một ngàn năm trở lại đây.
Hôm nay, trong Vô Tương Phật Tự khổng lồ, trước cái gọi là thánh địa Phật gia đã tụ tập không dưới vạn người.
Bốn phía xung quanh đều được bao vây với võ giả của Nguyên Hoàng cung.
Mà ở phía chân trời, một bóng phi cầm bay đến, khí tức xơ xác tiêu điều trào dâng.
Ngay sau đó, hơn một ngàn bóng người đồng loạt bước tới, sát khí khủng khiếp tràn ngập cả Vô Tương Phật Tự.
Giờ phút này, nhìn thấy khoảng một, hai ngàn võ giả lần lượt xuất hiện ở bên ngoài Vô Tương Phật Tự, võ giả Nguyên Hoàng Tông mừng rỡ ra mặt, nhưng sắc mặt của những người trong Vô Tương Phật Tự thì càng khó coi hơn.
Đây chính là cường giả Thương Vân Thiên mà Tần Ninh mang về ư?
Bọn họ đã nhận được tình báo từ lâu nhưng đến tận bây giờ, khi chính thức nhìn thấy đám người này xông tới, trong lòng họ mới sợ hãi bất an.
Chương 3083: Kẻ nào tới
“Tới rồi!”
Mà lúc này, bên trong Vô Tương Phật Tự, sáu vị Bồ Tát đứng trước điện Phật ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sắc mặt cả ba người Dận Nhiên Bồ Tát, Dận Quả Bồ Tát, Dận Nhân Bồ Tát đều vô cùng nặng nề.
Lúc Tần Ninh bị Vô Tương Phật Tự đẩy vào A Tị Địa Ngục, bọn họ cứ tưởng thế là đã giải quyết xong kẻ này rồi, nào ngờ tên này lại có thể sống sót trở về.
Điều này làm người ta khó lòng chấp nhận được.
Và khi một lần nữa nghe thấy tin tức về Tần Ninh, các cường giả trong Vô Tương Phật Tự đều hiểu một điều rằng rồi ngày này sẽ tới.
Nhìn từ việc Tần Ninh tiêu diệt nhà họ Lâm, sao hắn có thể bỏ qua cho Vô Tương Phật Tự chứ?
“Đang ở đây cả à?”
Trên người Cửu Anh, Tần Ninh đứng trên một cái đầu nhìn về phía Vô Tương Phật Tự khổng lồ, ánh mắt nhắm vào trước điện Phật trang nghiêm và rộng bao la kia.
“Vãng Phật Đà!”
“Kim Phật Đà!”
“Vị Phật Đà!”
Tần Ninh mỉa mai: “Tới nước này rồi sao còn co đầu rụt cổ thế?”
Sau khi hắn dứt lời, trong lúc nhất thời, ba chùm sáng từ phía sau Vô Tương Phật Tự bay lên trời, ánh hào quang lập lòe.
Chỉ thấy trong ba chùm sáng cao ngàn trượng kia có ba bóng người tỏa ra khí tức cổ xưa nhưng tràn trề hủ bại đang ngồi xếp bằng giữa không trung, bọn họ đang nhìn sang bên này.
“Thí chủ Tần Ninh!”
Vãng Phật Đà lên tiếng: “Sát khí trong lòng ngươi quá mạnh!”
“Sát khí quá mạnh?”
Tần Ninh giễu cợt: “Lão già kia, ngươi mà cũng xứng nói vậy à?”
“Đừng tưởng lấy cái danh Phật gia là muốn làm gì làm nấy, Phật chân chính đều theo quy luật nhân quả, bây giờ các ngươi phải nhận lấy hậu quả cho những gì các ngươi đã làm năm đó!”
Tần Ninh đứng chắp tay, nói thẳng: “Đệ tử Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn, Nguyên Hoàng Tông nghe lệnh!”
“Có!”
“Có!”
Trong giây lát, tiếng hô động trời vang lên khắp nơi.
“Hôm nay diệt sạch Vô Tương Phật Tự, không chừa một mống!”
“Rõ!”
Sát khí ngất trời, cực kỳ khủng khiếp, một loạt bóng người lao xuống.
Tần Ninh nhìn về phía ba Phật Đà.
“Đã một ngàn năm trôi qua mà các ngươi vẫn ở cảnh giới lục biến à?”
Tần Ninh hờ hững nói: “Ai sẽ giết Vãng Phật Đà!”
Hắn vừa dứt lời thì Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Sư tôn, con, Diệp Nam Hiên”.
“Được!”
Tần Ninh tiếp tục hỏi: “Ai sẽ giết Kim Phật Đà?”
“Đương nhiên là con rồi!”
Lý Huyền Đạo bước lên một bước.
“Ai sẽ đi giết Vãng Phật Đà?”
“Đệ tử Lý Nhàn Ngư!”
Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư đồng loạt bước ra.
Hiện giờ cả ba đều có cảnh giới ngũ biến.
Ba Phật Đà thì có cảnh giới lục biến nên đương nhiên rất mạnh, có điều bây giờ, như Thần Tinh Dịch cảnh giới bát biến, Vân Sương Nhi cảnh giới thất biến thì giết ba người này hoàn toàn không thành vấn đề.
Ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư ra tay, vừa khéo có thể rèn luyện bản thân.
Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong đến từ Thái Nhất Môn và ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên tới từ Thượng Môn Đạo đều không ra tay.
“Sáu Bồ Tát!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía sáu người Dận Nhiên, Dận Nhân, Dận Quả, cười hỏi: "Kẻ nào lên!"
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi bước lên.
"Chúng con sẽ lên".
Cả hai người họ đều có cảnh giới tam biến, vừa lúc có thể đối phó với sáu vị Bồ Tát này.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói: "Hôm nay, giết sạch Vô Tương Phật Tự không chừa một mống".
Ầm... Trong giây lát, năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cùng với Lý Nhàn Ngư xông lên.
Hơn hai ngàn cường giả đến từ Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn cũng đáp xuống... Trận chiến chính thức bắt đầu.
Trong nháy mắt, sau khi giao thủ, sắc mặt của Vãng Phật Đà, Vị Phật Đà và Kim Phật Đà thay đổi ngay lập tức.
Bản thân ba tôn Phật Đà vốn có cảnh giới lục biến, có thể nói là nhân vật đứng đầu trong Vô Tương Thiên này.
Nhưng bây giờ đối mặt với ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư thấp hơn bọn họ một tầng cảnh giới, vậy mà bọn họ lại hoàn toàn không chống cự nổi.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh.
Thần Tinh Dịch, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc và phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân thì đứng đằng sau hắn.
Sau khi đám võ giả Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn liều chết xông lên, chẳng mấy chốc Vô Tương Phật Tự đã chìm trong mùi máu tanh nồng.
Những người Tần Ninh mang đến lần này đều là cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, lại thêm các cường giả cảnh giới Biến Cảnh, sao đông đảo tăng nhân của Vô Tương Phật Tự có thể ngăn cản?
Tần Ninh mặc y phục trắng đứng chắp tay, cười nói: "Nếu không có viện trợ thì Vô Tương Phật Tự sẽ bị xóa sổ đấy".
"A di đà Phật!"
Tần Ninh vừa nói xong thì bỗng có một giọng nói vang tận mây xanh, thở dài nói: "Tần thí chủ, sát nghiệt của ngươi đã nhiều lắm rồi, nhân lúc còn sớm ngươi hãy dừng tay lại đi!"
Một vầng hào quang màu vàng lóe lên giữa đất trời.
Hư không bị rách ra, chỉ thấy một tăng nhân toàn thân được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, mặc áo cà sa cũ kỹ bước ra.
Đầu ông ta trọc lốc, sáng bóng, thân hình trông gầy còm nhưng từ trên xuống dưới lại toát lên khí thế vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ.
"Chủ trì Tương Viễn!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn về phía người mới đến, mở miệng hỏi: "Nghe nói năm xưa Thương Vấn Đạo đến Vô Tương Thiên đòi lời giải thích của Vô Tương Phật Tự, ngươi là người đã xuất thủ ngăn cản hắn ta?"
"Oai phong thật đấy!"
Chủ trì Tương Viễn nghe thấy câu này thì chắp tay trước ngực, thở dài: "Bần tăng có oai phong đi nữa thì cũng đâu bằng được sự oai phong của thí chủ Tần Ninh hôm nay chứ?"
"Thí chủ Tần Ninh, ngươi đã tiêu diệt quá nhiều người của nhà họ Lâm trong Vô Tương Thiên, sát nghiệp quá nặng, nên dừng tay thì hơn".
"Ta không dừng đấy, ngươi làm gì được ta?"
Chủ trì Tương Viễn nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, hờ hững nói: "Nếu như ngươi không dừng tay thì hôm nay e rằng ngươi phải chết tại đây đấy".
"Ta sẽ siêu độ cho ngươi!"
"Siêu độ cái đầu ngươi ấy!"
Một tiếng quát vang lên khắp nơi, bóng dáng Thần Tinh Dịch xông lên ngay lập tức.
"Con lừa trọc già khú đế này, lão tử làm thịt ngươi!"
Thần Tinh Dịch chửi bởi, vầng sáng nhàn nhạt chớp nháy quanh thân hắn ta.
Mấy lão già đầu trọc này buồn nôn cực kỳ, ngoài miệng hết nhân nghĩa tới đạo đức nhưng lúc giết người còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Chủ trì Tương Viễn nở nụ cười ngán ngẩm: "Thần Tinh Dịch, ngươi gần với nữ sắc, tửu sắc quá, chúng đã rút cạn sinh lực cơ thể ngươi rồi".
"Rút cái đầu cha ngươi!"
Thần Tinh Dịch nổi điên, trong thoáng chốc đã đi tới trước mặt chủ trì Tương Viễn, bùng nổ sát khí.
Với cảnh giới Liệt Đạo Biến bát biến, Thần Tinh Dịch chính là nhân vật hàng đầu trên khắp Trung Tam Thiên.
Lúc này hắn ta ngang nhiên xuất thủ, sát khí dày đặc ngút trời, thế nhưng chủ trì Tương Viễn kia không sợ mà cứ thế xông lên đón địch.
"Con lừa trọc già đanh kia, cảnh giới bát biến sao? Thảo nảo ngươi dám ăn nói ngông nghênh như vậy!"
Thần Tinh Dịch hừ lạnh, nói: "Chẳng qua gia gia ngươi là ta đây không phải chỉ đơn giản là cảnh giới bát biến thôi đâu."
Thân thể Huyền Hoàng bùng nổ, từng luồng khí huyền hoàng mênh mông hội tụ xung quanh cơ thể Thần Tinh Dịch.
Hai tôn bát biến lao vào chém giết ngay tức khắc.
Bản thân Đạo Minh Nguyệt đến từ Thượng Môn Đạo cũng có cảnh giới bát biến, lúc này bà ta muốn ra tay nhưng Tần Ninh lại phất tay ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, từng bóng dáng liều mạng xông lên từ một phía ở trên trời.
Người của Kim Quang Tự đã tới! Hai người đứng đầu có khí thế khiếp người, vầng hào quang vàng trên người hắn ta còn lớn hơn người khác nữa.
"Hai người thất biến à?"
Tần Ninh cười hỏi: "Chắc là đại sư Tương Diệp và đại sư Tương Vân của Kim Quang Tự rồi nhỉ?"
"Sương Nhi, nàng đối phó một tên nhé?"
"Ừm".
Vân Sương Nhi gật đầu, bóng người biến mất tại chỗ.
Cô ấy đã đến cảnh giới Hư Không Biến thất biến, thể chất của cô ấy còn là hỗn độn thế, đương nhiên cũng hết sức kinh khủng.
Tần Ninh nói tiếp: "Viên Viên, Thanh Trúc, tên còn lại giao cho hai nàng".
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc gật đầu, lao ra ngay.
Chương 3084: Hắn đã biết từ lâu rồi
Tần Ninh thấy cảnh tượng này thì khẽ mỉm cười.
Cảm giác này không tệ.
Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thời Thanh Trúc cùng nhau ra tay, năm xưa hắn nhận đồ đệ cũng vì hướng tới hình ảnh này.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng đạt được tâm nguyện.
Đạo Minh Nguyệt nhìn cuộc giao chiến xung quanh, mặc dù người của Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đã lao ra tấn công, phe Nguyên Hoàng Tông chắc chắn sẽ không chống cự được.
Nhưng hơn hai ngàn vị cảnh giới Vô Ngã của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn đủ để đối phó với cường giả Biến Cảnh rồi.
Tuy nhiên, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn có hơn mười người đến cảnh giới Biến Cảnh nhưng Tần Ninh lại không cho bọn họ gia nhập chiến trường mà chỉ đứng đợi lệnh.
Bọn họ đang chờ điều gì sao?
Đạo Minh Nguyệt tiến lên, khom người hỏi: "Tần đại nhân, chúng ta... có cần tham chiến không?"
"Không vội".
Tần Ninh cười nói: "Rồi các ngươi sẽ được ra tay thôi".
Lúc này, trận đại chiến nổ ra khắp nơi, cả trong lẫn ngoài Vô Tương Phật Tự đều sáng chói, sát khí ngút trời.
Có điều hễ ai sáng suốt cũng nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì các hòa thượng phe Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự sẽ không chống chọi được bao lâu nữa.
Chỉ riêng hơn hai ngàn vị võ giả tinh nhuệ mà Tần Ninh mang đến từ Thái Nhất Môn, Thượng Môn Đạo thôi là đã đem đến áp lực cực kỳ lớn cho Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự rồi.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên một cái đầu của Cửu Anh, thân hình khổng lồ của nó đứng giữa trời, nhìn đâu cũng thấy sát khí lạnh như băng tỏa ra từ nó.
Mà giờ phút này, Tần Ninh nhướng mày, mỉm cười lên tiếng: "Tới thật rồi này".
Tới thật rồi?
Kẻ nào tới?
Năm vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến, trong đó có Đạo Minh Nguyệt và Tiên Văn Nguyệt đều chẳng hiểu ý hắn là gì.
Nhưng vào lúc này, bỗng có khí tức khủng khiếp truyền đi khắp nơi.
Trong Vô Tương Phật Tự chợt có một cột sáng từ dưới đất dâng lên trời, đâm thẳng vào chín tầng mây.
Sát khí động trời tràn ngập trong cột sáng ấy.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được một khí tức kinh khủng tưởng chừng có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Ầm ầm ầm... Trong thoáng chốc, hàng trăm bóng người xuất hiện trong cột sáng nối giữa đất với trời kia, mỗi người đều mặc khôi giáp, đằng đằng sát khí.
"Đây là..." "Ma tộc?"
Giây lát sau, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hàng ngàn bóng dáng Ma tộc kia ùn ùn kéo đến, sát khí tỏa ra từ bọn chúng mạnh mẽ đến đáng sợ.
Tại sao người của Ma tộc lại tới đây?
Giữa màn sương dày đặc che phủ khắp nơi, từng vị chiến sĩ Ma tộc hoặc mặc chiến giáp màu đen hoặc mặc khôi giáp màu xanh, tất cả đều toát lên sự sắc bén như đao, không một ngoại lệ.
"Ha ha ha ha...", thấy cảnh tượng này, Tần Ninh thình lình phá lên cười sặc sụa.
"Hay cho một Vô Tương Phật Tự, các ngươi xứng đáng xưng Phật ư?"
"Ma tộc ngoại vực đến tàn sát sinh linh của Trung Tam Thiên, người khác bắt tay với Ma tộc vì lợi ích, còn Vô Tương Phật Tự các ngươi vì cái gì đây?"
"Phật là đây đấy ư?
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!"
Giờ phút này, sau khi Tần Ninh dứt lời, sắc mặt của Kim Phật Đà, Vãng Phật Đà và Vị Phật Đà hết sức khó coi.
Mà lúc này, hàng ngàn võ giả Ma tộc kia đáp xuống, có chín người cầm đầu, khí thế hùng hậu lấn át tất cả mọi người.
Nhìn vào chín người kia, có thể thấy đội ngũ Ma tộc này chia làm ba trận doanh.
Những chiến sĩ Ma tộc kia cũng chia ra ba trận doanh.
Phe bên trái là hai nam tử mặc áo bào đỏ như máu đứng cùng một chỗ, hai người họ đang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn sang bọn họ, giễu cợt nói: "Hãy xưng tên ra!"
"Huyết Văn Phong, thánh tộc Huyết Nhãn!"
"Huyết Sơn Minh, thánh tộc Huyết Nhãn!"
Lúc này, hai người đứng sừng sững ở đó, trong ánh mắt chứa đựng sát khí hờ hững nhìn về phía Tần Ninh, lúc này trông bọn họ cứ như chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống Tần Ninh vậy.
"Ma tộc Huyết Nhãn!"
Tần Ninh thẳng thừng nói: "Huyết Lặc Sơn, Huyết Cách Cách, Huyết Mãn Thiên là một trong thất đại tôn giả của các ngươi, hai người các ngươi cũng vậy à?"
Huyết Sơn Minh nghe hắn hỏi vậy thì lập tức giận dữ hét: "Dám giết tôn giả thánh tộc ta, sao ta có thể để ngươi sống tiếp!"
Tần Ninh không thèm quan tâm đến bọn họ, nhìn sang bốn người ở giữa.
Bốn người này mặc áo bào đen trùm cả thân, chỉ để lộ khuôn mặt và cánh tay, mặt mày ai nấy đều vàng như đèn cầy, đây chắc là người của Ma tộc Quỷ Nhãn rồi.
"Tần Ninh, giờ tử của ngươi tới rồi!"
Một người trong bốn vị võ giả cầm đầu Ma tộc Quỷ Nhãn lạnh lùng cất lời: "Trong Vô Tương Thiên này không có chỗ chứa mạng của ngươi đâu!"
Những năm gần đây, ba đại tộc thánh tộc Huyết Nhãn, thánh tộc Thiên Mục, thánh tộc Quỷ Nhãn đã dành rất nhiều tâm huyết ở Trung Tam Thiên.
Vất vả lắm mới kết nối quan hệ được với các phe tại Trung Tam Thiên, giao dịch trong bí mật, mối quan hệ giữa bọn họ cũng dần dần có chuyển biến.
Để rồi cuối cùng Tần Ninh xuất hiện, phá vỡ trật tự.
Trước mắt, nếu kẻ này tiêu diệt Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự trong Vô Tương Thiên thì chẳng phải nắm trong tay quyền to rồi sao? Và rồi nhiều năm tâm huyết gây dựng tại Vô Tương Thiên của tam đại tộc bọn họ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Bọn họ không thể nào cho phép chuyện này xảy ra! "Bốn vị quỷ vương!"
Tần Ninh cười nói: "So ra thì Quỷ Anh Vương, Quỷ Phong Vương kém hơn hẳn bốn người các ngươi đấy".
Nhắc tới tên của Quỷ Anh Vương và Quỷ Phong Vương, bốn vị quỷ vương này càng đằng đằng sát khí hơn.
Cuối cùng, Tần Ninh nhìn về phía ba người còn lại.
Ba vị này tới từ Ma tộc Thiên Mục.
Tần Ninh cười tủm tỉm bảo: "Ban đầu ta tưởng khi tiêu diệt Vô Tương Phật Tự để báo thù cho năm đó có thể Ma tộc sẽ xuất hiện, không ngờ các ngươi lại gióng trống khua chiêng như thế".
"Mặc dù vượt ngoài dự đoán của ta nhưng... đúng là làm người ta hào hứng thật đấy...", lúc này, Tần Ninh nhìn sang năm người Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong, Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên ở bên cạnh, ra lệnh: "Bây giờ các ngươi có thể ra sân được rồi".
Khí tức khủng khiếp bộc phát ra vào lúc này.
Giờ đây, năm vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến nhìn về phía chín vị cường giả Ma tộc, nét mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm nghị.
Ra sân! Chuyện này... Trong lòng năm người thừa hiểu Thái Nhất Môn, Thượng Môn Đạo vốn có mối liên kết dây tơ rễ má với Ma tộc.
Nếu ra tay với Ma tộc thì chắc chắn sẽ khiến hai bên xảy ra tranh chấp.
Tuy nhiên, môn chủ Tiên Phong Cốt và môn chủ Đạo Trung Thiên đã phân phó bọn họ tất cả mọi chuyện phải nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh.
Dù vậy nhưng việc trước mắt phải xử lý thế nào đây?
"Sao?"
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Chẳng lẽ sư huynh Tiên Phong Cốt và sư huynh Đạo Trung Thiên không nói cho các ngươi biết à?"
"Tất thảy phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà".
Giờ phút này, nét mặt năm vị cường giả trở nên kiên định.
Nhưng đúng lúc đó, một quỷ vương có dáng người hơi gầy gò trong Ma tộc Quỷ Nhãn bước lên một bước.
"Đạo Minh Nguyệt!"
Vị quỷ vương kia nói huỵch toẹt ra: "Đừng nghe hắn, Tần Ninh đã nhìn thấy Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu trong A Tị Địa Ngục, biết hai người họ bị Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên giết chết rồi, cũng biết Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn các ngươi hợp tác với Ma tộc rồi!"
"Hắn đã biết từ lâu rồi, đến bây giờ chẳng qua là đang lợi dụng Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn các ngươi thôi!"
Câu này vừa vang lên thì năm người đều thảng thốt.
"Hắn mang các ngươi tới đây chém giết với Vô Tương Phật Tự chẳng qua là để khiến Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo các ngươi tổn thất nặng nề thôi!"
"Diệp Chi Vấn đã nói những chuyện này cho bọn ta biết đấy!"
Vị quỷ vương kia chốt hạ một câu: "Tin hay không là quyền của các ngươi!"
Tần Ninh nghe thấy câu này thì cười ngán ngẩm.
Thật ra hắn đã lường trước ngày này sẽ xảy ra rồi.
Hoàng tử Ô Viên của Ô Linh tộc và Diệp Chi Vấn đều biết chuyện trong A Tị Địa Ngục, hai người đó cũng đã rời khỏi A Tị Địa Ngục rồi.
Chẳng qua, thời gian này Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn không biết tình hình có lẽ là do Diệp Chi Vấn không tiết lộ cho bọn họ biết.
Bây giờ xem ra đúng là thế thật.
Kẻ Diệp Chi Vấn này quả là gian trá.
Rõ ràng có thể nói cho Tiên Thái Nhất và Đạo Trung Thiên biết sự thật nhưng lại không hé răng một lời.
Đến tận bây giờ mới chịu nói.
Soạt soạt soạt... Trong giây lát.
Năm người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Vô Tuyên, Đạo Phi Khả cùng với Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong lập tức nhảy ra khỏi người Cửu Anh, đứng cách Tần Ninh trăm trượng hoảng sợ nhìn hắn.
Chương 3085: Ai dám động và ca ca ta?
Hóa ra Tần Ninh đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi.
Thế mà người làm như chuyện gì cũng không hay không biết, xưng huynh gọi đệ với đám người Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp và Tiên Phong Cốt ở bên trong Thượng Môn Đạo, xem có vui không chứ?
Lúc này, Đạo Minh Nguyệt như nhớ tới chuyện gì, lập tức quát: "Ngươi cố tình giết Đạo Minh Huyền!"
Tần Ninh thản nhiên nhìn về phía bọn họ, chỉ là dần dần hắn nhếch mép, kế đó là cười to. Cuối cùng, hắn cười sặc sụa như đã hóa điên.
"Không sai".
Đột nhiên thoắt cái Tần Ninh đanh mặt, lạnh lùng đáp: "Ta cố tình giết hắn đấy".
"Ngươi...", Đạo Minh Nguyệt chửi bới: "Môn chủ Đạo Trung Thiên và Trung Nghiệp đại nhân đối xử tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi lại... vậy mà ngươi lại..."
"Đối xử tốt với ta?"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Phải rồi, hai vị sư huynh này của ta đối xử tốt với ta thật đấy".
"Sát hại hai vị sư tôn kính yêu của ta, bọn hắn tốt thật cơ".
Tần Ninh cười khẩy nói: "Ban đầu ta định chơi tiếp với các ngươi, dẫn người của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn tiêu diệt Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự. Ví dụ như trở lại trong Thương Vân Thiên rồi va chạm, đấu một trận với thế lực của các đại vực".
"Nhưng mà... giờ thì hết thú vị rồi".
"Lời nói dối đã bị vạch trần, đã vậy thì ta cũng không cần phải tiếp tục diễn trò nữa".
Tần Ninh nhìn về phía năm người, hờ hững bảo: "Đã vây thì Vô Tương Thiên này chính là nấm mồ chôn tất cả các ngươi".
Giờ phút này, năm người Đạo Minh Nguyệt, Tiên Văn Nguyệt đều trông vô cùng căng thẳng.
"Sao phải sợ hắn?"
Mà lúc này, quỷ vương Ma tộc Quỷ Nhãn kia một lần nữa lên tiếng: "Mấy người bọn ta đều có cảnh giới trải từ lục biến, thất biến đến bát biến, sợ gì một đứa cảnh giới tứ biến như hắn chứ?"
Không sai! Sợ một đứa chỉ mới cảnh giới tứ biến như hắn làm gì! Lúc này, chín vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh của tam đại Ma tộc, thêm năm vị cảnh giới Biến Cảnh Đạo Minh Nguyệt, Tiên Văn Nguyệt, mười bốn người nhìn chòng chọc vào Tần Ninh như hổ đói.
Bọn họ chưa bao giờ xem thường Tần Ninh.
Chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế.
Đồng thời là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế.
Nhân vật tuyệt thế có thể công bố Cửu Nguyên Đan Điển cho tất cả mọi người đều biết, dù chỉ là chuyển kiếp thôi nhưng há lại là hạng người đơn giản ư?
Giờ phút này, rất nhiều cường giả đến từ Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn đều ngây ra như phỗng.
Rốt cuộc là bọn họ đang cùng Nguyên Hoàng Tông giết người của Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự hay cùng Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự giết người của Nguyên Hoàng Tông thế?
Rối não quá! Mà lúc này, Tần Ninh đứng trên Cửu Anh nhìn mười bốn vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh xung quanh, đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Tại các ngươi cả...", Tần Ninh nhìn sang chín vị cường giả của tam đại Ma tộc, nói với vẻ ngán ngẩm: "Đáng ra còn chơi tiếp được mà bị các ngươi phá đám, không chơi được nữa rồi".
"Đã vậy thì...", Tần Ninh siết chặt hai tay, kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng xuất hiện trong lòng bàn tay nhìn về phía những người xung quanh, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì so tài chút nào".
Giờ phút này, hơn mười cường giả cảnh giới lục biến, thất biến, bát biến lại không hề dám chủ quan khinh suất.
"Lên đi!"
Tần Ninh nhìn mười mấy người bọn họ, cười nói: "Cho các ngươi cơ hội giết ta, đưa tên tuổi vang khắp thiên hạ đấy".
Giờ phút này, bốn vị quỷ vương của Ma tộc Quỷ Nhãn đều đằng đằng sát khí.
Bốn người Quỷ Nhận Vương, Quỷ Sơn Vương, Quỷ Địa Vương, Quỷ Minh Vương nhìn nhau.
Ba người Mục Lục Thánh, Mục Ngũ Thánh, Mục Tứ Thánh đến từ Ma tộc Thiên Mục cùng với hai người Văn Phong, Huyết Sơn Minh lại không dám ra tay tùy tiện.
"Giết!"
Chỉ là, cuối cùng bọn họ vẫn phải xông lên.
Hai người Quỷ Minh Vương và Quỷ Địa Vương quát khẽ một tiếng, trong chốc lát liều chết xung phong lao về phía Tần Ninh.
Hai vị cường giả cảnh giới lục biến trực tiếp giết tới trước người Tần Ninh, quỷ khí âm u khủng khiếp bùng nổ càn quét, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao lưỡi kiếm bao trùm toàn bộ khoảng không xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Dù thấy cảnh tượng này nhưng vẻ mặt của Tần Ninh vẫn vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh. Hắn nắm chặt tay, đao kiếm phát ra tiếng ồ ồ trầm thấp.
Ầm... ầm... Nhưng đúng lúc này, khi hai người Quỷ Minh Vương và Quỷ Địa Vương với quỷ khí lượn lờ quanh người đang mạnh bạo tấn công về phía Tần Ninh, ỗng nhiên có hai thanh kiếm khổng lồ như bức tượng từ trên trời rơi xuống, đập trúng hai vị quỷ vương.
Trong chớp mắt.
Cơ thể hai quỷ vương nổ tung thành phấn vụn.
Hai thanh kiếm khổng lồ kia đâm vào mặt đất khiến toàn bộ Vô Tương Phật Tự rung chuyển dữ dội.
Từng ngôi đền Phật lẫn bức tường cung điện đều sụp đổ hoàn toàn.
Thậm chí, đại địa chấn động, từng vết nứt kinh khủng xuất hiện và kéo dài ra mười mấy dặm.
Cơn động đất ấy lớn đến mức tưởng chừng cả mảnh thiên địa này sắp sửa sụp đổ.
Tuy nhiên, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này chính là hai thanh kiếm khổng lồ dài đến mấy trăm trượng vừa rơi từ trên trời xuống kia.
Lúc này, hai thanh kiếm khổng lồ cắm vào mặt đất toàn thân như làm bằng đá, ánh màu xanh da trời.
Đám người Quỷ Sơn Vương, Quỷ Nhận Vương, Mục Lục Thánh và Huyết Văn Phong đều há hốc mồm.
Hai thanh kiếm làm thịt hai cường giả cảnh giới lục biến! Là kẻ nào! Nhưng giờ phút này, lúc Tần Ninh đứng trên đầu Cửu Anh cầm đao kiếm, một bàn tay ngọc ngà thanh mảnh xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh như quỷ mị, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.
"Sư tôn?"
Một giọng nói khiến cả tâm hồn người ta tê dại xen lẫn vài phần ngờ vực vang lên
Giờ phút này, những người xung quanh đều nhìn về phía nữ tử đang đứng sau lưng Tần Ninh.
Nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, trông đoan trang nhưng lại chứa đựng vẻ quyến rũ không nói nên lời.
Mái tóc đen nhánh buông thõng được cột lại bằng sợi dây màu hồng nhạt. Màu hồng làm tôn lên da thịt trắng nõn của nữ tử, xinh đẹp động lòng người.
Đôi mắt phượng của nữ tử lấp lánh tưởng chừng có thể hớp hồn, làm lay động tâm trí người ta. Đôi môi như anh đào khiến người ta vô cùng mơ màng.
Giọng nói như tiếng chim sơn ca, tê dại đến tận xương tủy.
Đôi mắt long lanh như hồ thu ba, câu hồn đoạt phách.
Một nữ tử như thế thật sự là quyến rũ đến tận cùng, hấp dẫn đến tận cùng, làm người ta vừa liếc mắt một cái thì người đã nhũn ra, chỉ ước gì có thể chìm vào sự dịu dàng của nàng, dù có phải chết một trăm lần, một ngàn lần đi nữa vẫn đâm đầu.
Nghe thấy giọng nói kiều mị đã lâu không nghe thấy này, Tần Ninh hơi cứng đờ người, nở nụ cười chua xót.
Soạt soạt soạt... Vào lúc này, khi võ giả Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn lâm trận phản bội, cùng với võ giả Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đối phó với người của Nguyên Hoàng Cung.
Từng tiếng gió rít cũng vang lên khắp nơi.
Chỉ thấy giữa đất trời, một loạt bóng người đạp không bay tới, từng con thiên nguyên thú phi hành uy võ phi phàm chở bọn họ dần dần đáp xuống.
Trên đầu thiên nguyên thú cầm đầu có một thanh niên cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang đứng.
"Ai dám động vào ca ca ta?"
Thanh niên hét lên rồi ra lệnh: "Võ giả nhà họ Hứa nghe lệnh, võ giả Vô Tương Phật Tự, Kim Quang Tự, Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn tất cả giết sạch, không chừa một mống".
Bốp... Tuy nhiên, thanh niên vừa nói xong thì bị đá bay từ phía sau.
Người vừa đạp bay thanh niên bước ra, đi tới trước thiên nguyên thú rồi nhìn xuống dưới.
"Ai dám động vào con trai ta?"
Giọng như sấm rền truyền đi khắp trăm dặm.
Nam tử trung niên kia có vóc người khôi ngô, mắt to mày rậm trông cực kỳ có tinh thần, cao khoảng chừng hai mét, cường tráng đến mức khiến người ta nhìn mà e dè.
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của Đạo Minh Nguyệt tái mét, bà ta hô lên: "Hứa Vân Đỉnh của nhà họ Hứa ở Xích Tiêu Thiên!"
“Đương nhiên là ta biết rồi!”
Thạch Cảm Đương cười sảng khoái, nói: “Đó là sư tỷ của ta kia mà!”
“Gì cơ?”
Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người.
“Sư tỷ của ngươi?”
Tỷ tỷ mình có sư đệ hả ta?
Sao mình lại không biết?
Thạch Cảm Đương vẫn cười hớn hở: “Để ta kể cho ngươi nghe, sư tôn ta chuyển kiếp chín lần, có chín đồ đệ, ta là đệ tử ở kiếp thứ mười của sư tôn, dưới ta còn có một người sư đệ cũng là đệ tử số mười một là Lý Nhàn Ngư”.
“Ta nhớ sư tôn từng nhắc đến cái tên Chiêm Ngưng Tuyết này, hình như có dạy tỷ ấy cái gì ấy, nói chung không phải thuật luyện đan thì cũng là thuật luyện khí, thuật trận pháp gì thôi. Hồi trước, sư tôn còn từng nói nếu gặp rắc rối ở Trung Tam Thiên thì có thể đi tìm Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch. Đó đều là sư huynh sư tỷ của ta cả đấy!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn dáng vẻ hùng hồn của Thạch Cảm Đương thì trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Không phải chứ?
Có thật không đấy?
“Thế sao trước đây không nghe ngươi nói?”
“Trước đây ấy hả?”
Thạch Cảm Đương lườm Chiêm Tuyền Vũ, hừ lạnh rồi đáp: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi nói sư tôn của tỷ tỷ ngươi lợi hại nhất, ta vừa mới nói một câu sư tôn ta mới là vô địch thiên hạ thì ngươi đã nhốt ta lại rồi. Mấy năm qua ngươi có hỏi ta gì không?
Ta còn cả biết ngươi là ai nữa là...”
Chiêm Tuyền Vũ thầm chột dạ.
“Ngươi đi theo ta”.
Dứt lời, cô ta xách Thạch Cảm Đương lên ngay. Gió lạnh đập vào mặt, Thạch Cảm Đương cảm thấy mặt mình sắp bị đập nát tới nơi rồi.
Cuối cùng, hai người đến một thành trì băng. Bọn họ vào trong, đi tới một tòa cung điện.
“Tuyền Vũ, sao muội lại về rồi?”
Một nữ tử mặc bộ váy trắng trông vô cùng tao nhã nhíu hàng mày thanh tú, hỏi.
Tuyền Vũ?
Mụ đàn bà này tên Tuyền Vũ á?
“Tỷ tỷ!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn Chiêm Ngưng Tuyết, nói ngay: “Hắn nói hắn tên Thạch Cảm Đương, là đệ tử của Tần Ninh đấy ạ”.
“Muội nói là Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế thì hắn nói đó là sư tôn hắn, đã chuyển kiếp rồi, hiện giờ tên là Tần Ninh”.
“Hắn còn nói... còn nói hắn là sư đệ của tỷ nữa!”
Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, nhíu mày. Khoảnh khắc ấy, Thạch Cảm Đương tưởng chừng bản thân rơi vào một cái hầm băng lạnh ngắt, nữ tử được bao trùm bởi khí lạnh này trông cứ như muốn khiến hắn ta chết rét vậy.
“Ta đã bị lừa vô số lần suốt nhiều năm qua rồi”.
Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi nói: “Giết hắn đi.”
“Ơ kìa?”
Thạch Cảm Đương tức thì sởn cả tóc gáy.
Còn chưa hỏi gì mà đã đòi giết ta là sao?
Sao nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn cả muội muội nàng ta thế!
“Hả?”
Chiêm Tuyền Vũ cũng sửng sốt.
“Nhưng muội thấy có vẻ hắn không nói bậy đâu...”, Thạch Cảm Đương chen mồm vào ngay: “Ta không có nói bậy, ta không có nói bậy, sư tôn ta có mấy người đệ tử lận!”
“Đại đệ tử Dương Thanh Vân, nhị đệ tử Ôn Hiến Chi, tam đệ tử Diệp Nam Hiên... Sư tôn ta chính là chuyển kiếp của Cửu U Đại Đế, là chuyển kiếp của Ngự Thiên Thánh Tôn, là chuyển kiếp của Cuồng Võ Thiên Đế, là chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế, còn là chuyển kiếp của Cửu Nguyên Đan Đế, còn là chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, còn là... còn là chuyển kiếp của ai đó ta không nhớ ra, nói chung là chuyển thế chín lần!”
“Người rất lợi hại, biết cả thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí, thuật con rối lẫn thuật ngự thú, gì cũng giỏi tất”.
“Ta có một sư tỷ tên Chiêm Ngưng Tuyết thật mà, có thể không phải ngươi, chỉ là trùng tên thôi”.
Bị chèn ép quá đà, Thạch Cảm Đương nói một thôi một hồi như cái máy hát, không dừng lại được.
Hắn ta bị bà cô Tuyền Vũ này giam giữ suốt bao nhiêu năm qua, bà cô này năm lần bảy lượt đòi giết hắn ta vậy thôi chứ trong lòng rất sợ hắn ta.
Thế nhưng tỷ tỷ của bà cô này nghiêm túc thật.
Sát khí tỏa ra từ nàng ta rất thật.
Hắn ta không muốn chết! Chiêm Ngưng Tuyết lập tức nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hờ hững hỏi: “Ngươi nói ta là sư tỷ của ngươi, vậy thì ngươi chứng minh xem nào?
Đến sư tôn của ta là ai mà ngươi cũng không biết”.
Mẹ nó! Trong lòng Thạch Cảm Đương chỉ ước băm vằm bản thân một trăm lẻ tám ngàn lần.
Sư tôn đã nhắc nhở bọn họ phải nói tên của các sư huynh sư tỷ nhiều lần, kể hết những gì hắn đã trải qua trong mấy kiếp sau.
Nhưng mà... hắn ta đâu có nhớ! Thạch Cảm Đương hắn ta làm việc có bao giờ phải dựa vào người khác đâu?
Dựa dẫm vào sư huynh sư tỷ nhà mình thì còn gì là thể diện nữa! Nhưng bây giờ... xong bà nó rồi!
“Ta thật sự không nhớ!”
Thạch Cảm Đương như sắp khóc tới nơi, hắn ta vội vàng bào chữa: “Nhưng không sao, không sao, ngươi đừng giết ta, ngươi đừng giết ta mà”.
“Ngươi dẫn ta đi gặp Tần Ninh đi, người là sư tôn của ta cũng là sư tôn của ngươi đấy. Chỉ cần ngươi thấy Tần Ninh là biết ta nói thật thôi!”
“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ hối hận cả đời đấy”.
Chiêm Ngưng Tuyết phất tay một cái, hỏi: “Ngươi có biết hơn ba vạn năm qua, đã có bao nhiêu người tới Phong Thiên Tông nhằm lừa ta không?”
“Tổng cộng có mười ba ngàn năm trăm hai mươi bảy người, nhưng tất cả đều đã bị ta giết chết, không một ngoại lệ”.
“Ngươi, chính là người thứ mười ba ngàn năm trăm hai mươi tám!”
Giây phút ấy, đầu óc Thạch Cảm Đương trống rỗng.
Nữ nhân này muốn giết hắn ta thật kìa! Khí lạnh của nàng ta gần như sắp dung nhập vào trong cơ thể hắn ta rồi.
“Thân xác!”
Đột nhiên, Thạch Cảm Đương la lên: “Thân xác, ta biết thân xác nằm ở đâu!”
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Chiêm Ngưng Tuyết thình lình ngưng trệ.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Mỗi lần chuyển thế sư tôn lão nhân gia luôn để lại thân xác của mình, dặn các đệ tử bảo vệ thân xác của người, không được xảy ra bất cứ sơ sót nào!”
“Thân xác, thân xác ở Hạ Tam Thiên, đại lục Vạn Thiên của sư tôn ta đã được dung hợp rồi, sau này thể nào người cũng tới tìm ngươi để đòi lại thân xác thôi!”
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết bỗng tái mặt.
Thân xác! Chiêm Tuyền Vũ đứng kế bên tò mò hỏi: “Thân xác gì thế?”
Thạch Cảm Đương nghe cô ta hỏi vậy thì hai mắt sáng bừng.
Ngay cả muội muội của Chiêm Ngưng Tuyết cũng không biết thì chứng tỏ chắc chắn chỉ có bản thân Chiêm Ngưng Tuyết biết mà thôi.
Hắn ta cũng biết, thế là không phải chết nữa rồi!
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lạnh lùng chất vấn: “Những điều ngươi kể đều là thật chứ?”
“Chắc chắn, chắc chắn là thật.
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức quay về phía Chiêm Tuyền Vũ, mở miệng hỏi: “Muội gặp hắn ở đâu?”
“À thì...”, Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người, ngượng ngùng trả lời: “Muội... tình cờ bắt gặp thôi...”, Thạch Cảm Đương nhanh nhảu nói: “Sư tỷ, muội muội ngươi nhốt ta mấy năm trời chỉ vì lúc đầu gặp ở tửu lâu hai bên xảy ra mâu thuẫn thôi đó!”
“Mâu thuẫn gì?”
“Ta đang khoe với người khác sư tôn ta vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng thì nàng ta nhảy vào nói sư tôn ngươi mới là vô địch thiên hạ. Nàng ta đòi ta chứng minh bằng được, ta không chứng minh được thì nàng ta bắt ta, nhốt ta, nói khi nào ta chứng minh được mới chịu thả ta ra”.
“Chỉ vì thế thôi à?”
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ.
Chiêm Tuyền Vũ đỏ mặt, cuống quýt biện minh: “Do tên này kiêu ngạo quá muội không ưa”.
“Không ưa nên nhốt người ta?”
“Càn quấy!”
Lời khiển trách này làm mặt mày Chiêm Tuyền Vũ tái mét.
Tỷ tỷ đã nổi giận là không ai cản nổi.
“Sư tỷ, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta!”
Thạch Cảm Đương thừa thắng xông lên.
“Ta chưa chấp nhận ngươi là sư đệ của ta đâu!”
Chiêm Ngưng Tuyết nhíu mày, dửng dưng nói: “Với tính tình của sư tôn ta thì sao vừa ý ngươi được?
Thiên phú cũng tầm thường, đầu óc thì ngu si đần độn!”
Hả?
Gì cơ?
?
???
Ý gì đây?
Sư tỷ mắng ta à?
Thạch Cảm Đương lập tức giận dữ trong bụng, khổ nỗi đang ở địa bàn của người ta nên dù có muốn cãi cũng phải ngậm mồm lại. Hắn ta cười mà môi giật giật, không dám trả lời.
“Nhưng đúng là trừ ta ra, không còn ai biết về chuyện thân xác. Ngươi có thể nói, ít nhất vẫn chứng minh được dù không phải đệ tử của sư tôn ta thì vẫn có quen biết với sư tôn ta”.
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức hỏi: “Ngươi nói Tần Ninh đó là sư tôn của ngươi mà đúng không?
Ta sẽ đi gặp hắn với ngươi, xác minh là biết thôi”.
Chương 3082: Là người mà con muốn lấy làm thê tử
Thế là xong! Thạch Cảm Đương lập tức mừng thầm trong bụng.
Lão tử đâu cần biết ngươi có phải sư tỷ của ta không?
Lão tử chỉ cần biết sau khi thấy Tần Ninh sư tôn ta, ngươi có dám động vào một cọng tóc của ta không. Mẹ kiếp, làm thử ta xem?
Bà cô chết tiệt! Tỷ tỷ của bà cô chết tiệt! Tóm gọn một câu thôi: Chó cậy thế người!
“Tỷ tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?”
Chiêm Tuyền Vũ cũng nhận ra có điều không đúng.
Thạch Cảm Đương vừa đề cập tới thân xác là tỷ tỷ đã quyết định kiểm chứng rồi ư?
Mấy vạn năm qua, tỷ tỷ chưa bước chân ra khỏi Bắc Tuyết Thiên bao giờ! Chiêm Ngưng Tuyết đi tới trước đại điện, phẩy tay một cái rồi mở miệng nói: “Phải đi xem mới được”.
Vù vù... Một tiếng vù vù vang lên, chỉ thấy một loạt phi cầm trắng như tuyết vỗ cánh bay tới, chậm rãi đáp xuống trước cung điện băng.
Con thiên nguyên thú trắng muốt cầm đầu kia càng kinh người hơn nữa.
Những con phi cầm trắng như tuyết này có bộ lông trắng tinh khôi, cao khoảng trăm trượng, có hình dáng giống đại bàng nhưng là đại bàng lông trắng.
Đây là Bắc Tuyết Vân Bàng - thiên nguyên thú có một không hai của Bắc Tuyết Thiên.
Chiêm Ngưng Tuyết vẫy tay, con Bắc Tuyết Vân Bàng đi đầu lập tức cúi người xuống.
Nàng ta cất bước, tiến về phía thân Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu.
Hai người Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cũng đồng loạt bước lên trước.
Nhưng ngay lúc đó, Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu sải rộng cánh, bùng nổ sát khí toàn thân, khí băng tuyết suýt chút nữa đã làm Thạch Cảm Đương chết rét.
“Đậu má!”
Thạch Cảm Đương ngây ra như phỗng.
“Vân Thượng, yên nào...”, Chiêm Ngưng Tuyết quát.
“Con chim ngu ngốc này...”, Thạch Cảm Đương lầm bầm: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ kêu nhị sư huynh của ta cưỡi ngươi!”
Chiêm Tuyền Vũ hỏi lại: “Ngươi lầm bầm cái gì đấy?”
“Không có gì, không có gì...”, Chiêm Tuyền Vũ giải thích: “Con Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu này tên là Vân Thượng, năm xưa được sư tôn của tỷ tỷ ta thu phục. Suốt mấy năm qua, trừ tỷ tỷ ta ra thì không ai có thể ngồi lên lưng nó đâu”.
“Chúng ta nên ngồi phía sau thì hơn”.
Trừ tỷ tỷ ngươi?
Hừ! Cứ chờ đi! Tới hồi gặp sư tôn lão tử sẽ đòi leo lên cưỡi một lần cho xem! Một con thiên nguyên thú thôi mà, khoe khoang cho lắm vào! Chiêm Tuyền Vũ vừa đi vừa nói: “Những năm gần đây Vân Thượng tu luyện có đột phá, bây giờ đã là cấp bậc Hóa Tiên Biến thập biến rồi!”
Nghe vậy, hai chân Thạch Cảm Đương tức thì nhũn ra.
Đắc tội đại ca rồi! Ba người ngồi lên hai con Bắc Tuyết Vân Bàng rời đi, biến mất giữa thiên địa mờ mịt này.
Tuy nhiên, không lâu sau khi xuất phát, Chiêm Ngưng Tuyết lù lù xuất hiện trên lưng Bắc Tuyết Vân Bàng mà Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương đang ngồi như một con ma.
Không hiểu sao khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Thạch Cảm Đương lại thấy bồn chồn.
Nữ nhân... đúng là sinh vật đáng sợ mà!
“Kể ta nghe những chuyện sư tôn Tần Ninh trong lời ngươi đã làm những năm qua đi...”, Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía Thạch Cảm Đương rồi từ tốn cất lời.
“Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì ngươi biết gì, hiểu gì cũng phải nói ra bằng hết”.
Thạch Cảm Đương nghe xong bèn kể: “Năm xưa, ta còn là một thiếu niên, thiên phú xuất chúng, tướng mạo đường hoàng, đang...” “Ta bảo ngươi kể về Tần Ninh cơ mà”.
Chiêm Ngưng Tuyết cảnh cáo: “Còn ăn nói linh tinh nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”
Thạch Cảm Đương lập tức tái mặt.
“Khi đó còn là một thiếu niên, bắt gặp Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân thu ta làm đồ đệ...”, ở bên này, ba người Ngưng Tuyết, Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cưỡi Bắc Tuyết Vân Bàng bay về phía Vô Tương Thiên. Một bên khác, Tần Ninh cũng dẫn mọi người tiếp tục lên đường.
Thật ra với thực lực hiện tại, từ Thương Vân Thiên đến Vô Tương Thiên chỉ mất chưa đến một ngày.
Có điều, Tần Ninh lại ra lệnh đi nửa ngày thì phải nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vậy mà đã hai ngày trôi qua nhưng họ vẫn chưa đến Vô Tương Thiên.
Dọc đường, các vị đệ tử và phu nhân đều tập trung về một chỗ trò chuyện về việc tu luyện, có ôn lại chuyện cũ.
Cứ thế, sang ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng bước vào vùng đất Vô Tương Thiên.
Mới vừa đi vào vùng đất Vô Tương Thiên thì có mấy đốm sáng nhấp nháy trên trời, mấy chục con phi cầm xông tới. Nhìn kỹ lại sẽ thấy người đi đầu chính là Thần Tinh Dịch.
Chỉ là, bên cạnh Thần Tinh Dịch có một nữ tử trẻ trung.
Dáng người yểu điệu và trang nhã, vòng eo thon thả, cách ăn mặc rất táo bạo, ai vừa mới liếc qua cũng bị thu hút bởi khe ngực sâu kia.
Nữ tử này nom khoảng chừng hai mươi tuổi, ngoại hình quyến rũ, đôi gò bồng đào đầy đặn ấy khiến người ta khó lòng bỏ qua...
“Sư tôn!”
Thấy đám người Tần Ninh đến, Thần Tinh Dịch kích động reo lên.
Hắn ta dẫn nữ tử đi lên Cửu Anh, cười hỏi: “Sư tôn, sao người tới chậm thế ạ?”
“Do ta muốn cho Vô Tương Phật Tự nhiều thời gian chuẩn bị hơn ấy mà”.
Thần Tinh Dịch cười hí hửng, hắn ta nắm chặt bàn tay ngọc ngà của nữ tử bên cạnh, vui vẻ thông báo: “Sư tôn, đây là Chu Tinh Tinh mà con đã kể với người, là người mà con muốn lấy làm thê tử đấy ạ”.
“Con yêu nàng ấy, trọn đời trọn kiếp!”
Chu Tinh Tinh nọ nghe thấy câu này thì ngượng chín mặt, thế nhưng đôi mắt nàng ta lại chỉ chứa mỗi hình bóng Thần Tinh Dịch.
Yêu?
Nữ nhân nào ngươi từng ngủ mà không phải người ngươi thích nhất chứ?
Tần Ninh quan sát Chu Tinh Tinh một lúc rồi cười khẽ, hỏi: “Ta và mẹ ngươi cũng xem như có quen biết với nhau, mẹ ngươi vẫn khỏe chứ?”
Chu Tinh Tinh vội vàng trả lời: “Làm phiền tiền bối đã quan tâm, mẹ ta rất khỏe”.
“Ừm...”, Tần Ninh không nhìn nàng ta nữa.
Không phải Chu Tinh Tinh này quyến rũ như yêu tinh, Tần Ninh sợ sẽ bị nàng ta mê hoặc mà là... mỗi một nữ nhân ở bên Thần Tinh Dịch, Tần Ninh đều thấy sau này nhất định người đó sẽ đau khổ lắm.
Thần Tinh Dịch là một gã cặn bã không hơn không kém! Chỉ là có lúc đúng như Thần Tinh Dịch đã nói, thật sự không thể trách hắn ta được.
Bởi vì hắn ta quá đẹp trai! Đẹp trai đến nỗi không ai chịu làm bạn với hắn ta! Đẹp trai đến mức dù những nữ tử này thừa biết mình sẽ bị Thần Tinh Dịch bỏ rơi nhưng vẫn không cầm lòng được mà yêu phải hắn ta.
Tần Ninh cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu như Thần Tinh Dịch yêu nữ tử nào cũng cưới làm thê tử thì phỏng chừng... chưa đến một trăm năm nữa, con cái của Thần Tinh Dịch sẽ có thể thành lập một thế lực tông môn có nhân lực như Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn cũng nên.
Thần Tinh Dịch cười ha ha: “Sư tôn, con thấy chắc bên Vô Tương Phật Tự bị dọa sợ rồi đấy”.
“Chạy rồi à?”
Tần Ninh hỏi.
“Chạy đâu cho thoát?”
Thần Tinh Dịch nói: “Có con ở đây mà. Ai dám chạy, con sẽ làm thịt kẻ đó”.
“Tốt lắm”.
Tần Ninh bật cười.
“Đã vậy thì xuất phát tới Vô Tương Phật Tự thôi”.
Mọi người tiếp tục lên đường, tiến về phía Vô Tương Phật Tự của Vô Tương Thiên.
Xét về sức mạnh tổng thể, Vô Tương Thiên mạnh hơn Thương Vân Thiên rất nhiều.
Từ trước đến nay, ở Vô Tương Thiên có ba thế lực lớn.
Kim Quang Tự.
Vô Tương Phật Tự.
Nhà họ Lâm.
Hiện tại chỉ còn Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự và Nguyên Hoàng Tông vừa quật khởi trong một ngàn năm trở lại đây.
Hôm nay, trong Vô Tương Phật Tự khổng lồ, trước cái gọi là thánh địa Phật gia đã tụ tập không dưới vạn người.
Bốn phía xung quanh đều được bao vây với võ giả của Nguyên Hoàng cung.
Mà ở phía chân trời, một bóng phi cầm bay đến, khí tức xơ xác tiêu điều trào dâng.
Ngay sau đó, hơn một ngàn bóng người đồng loạt bước tới, sát khí khủng khiếp tràn ngập cả Vô Tương Phật Tự.
Giờ phút này, nhìn thấy khoảng một, hai ngàn võ giả lần lượt xuất hiện ở bên ngoài Vô Tương Phật Tự, võ giả Nguyên Hoàng Tông mừng rỡ ra mặt, nhưng sắc mặt của những người trong Vô Tương Phật Tự thì càng khó coi hơn.
Đây chính là cường giả Thương Vân Thiên mà Tần Ninh mang về ư?
Bọn họ đã nhận được tình báo từ lâu nhưng đến tận bây giờ, khi chính thức nhìn thấy đám người này xông tới, trong lòng họ mới sợ hãi bất an.
Chương 3083: Kẻ nào tới
“Tới rồi!”
Mà lúc này, bên trong Vô Tương Phật Tự, sáu vị Bồ Tát đứng trước điện Phật ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sắc mặt cả ba người Dận Nhiên Bồ Tát, Dận Quả Bồ Tát, Dận Nhân Bồ Tát đều vô cùng nặng nề.
Lúc Tần Ninh bị Vô Tương Phật Tự đẩy vào A Tị Địa Ngục, bọn họ cứ tưởng thế là đã giải quyết xong kẻ này rồi, nào ngờ tên này lại có thể sống sót trở về.
Điều này làm người ta khó lòng chấp nhận được.
Và khi một lần nữa nghe thấy tin tức về Tần Ninh, các cường giả trong Vô Tương Phật Tự đều hiểu một điều rằng rồi ngày này sẽ tới.
Nhìn từ việc Tần Ninh tiêu diệt nhà họ Lâm, sao hắn có thể bỏ qua cho Vô Tương Phật Tự chứ?
“Đang ở đây cả à?”
Trên người Cửu Anh, Tần Ninh đứng trên một cái đầu nhìn về phía Vô Tương Phật Tự khổng lồ, ánh mắt nhắm vào trước điện Phật trang nghiêm và rộng bao la kia.
“Vãng Phật Đà!”
“Kim Phật Đà!”
“Vị Phật Đà!”
Tần Ninh mỉa mai: “Tới nước này rồi sao còn co đầu rụt cổ thế?”
Sau khi hắn dứt lời, trong lúc nhất thời, ba chùm sáng từ phía sau Vô Tương Phật Tự bay lên trời, ánh hào quang lập lòe.
Chỉ thấy trong ba chùm sáng cao ngàn trượng kia có ba bóng người tỏa ra khí tức cổ xưa nhưng tràn trề hủ bại đang ngồi xếp bằng giữa không trung, bọn họ đang nhìn sang bên này.
“Thí chủ Tần Ninh!”
Vãng Phật Đà lên tiếng: “Sát khí trong lòng ngươi quá mạnh!”
“Sát khí quá mạnh?”
Tần Ninh giễu cợt: “Lão già kia, ngươi mà cũng xứng nói vậy à?”
“Đừng tưởng lấy cái danh Phật gia là muốn làm gì làm nấy, Phật chân chính đều theo quy luật nhân quả, bây giờ các ngươi phải nhận lấy hậu quả cho những gì các ngươi đã làm năm đó!”
Tần Ninh đứng chắp tay, nói thẳng: “Đệ tử Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn, Nguyên Hoàng Tông nghe lệnh!”
“Có!”
“Có!”
Trong giây lát, tiếng hô động trời vang lên khắp nơi.
“Hôm nay diệt sạch Vô Tương Phật Tự, không chừa một mống!”
“Rõ!”
Sát khí ngất trời, cực kỳ khủng khiếp, một loạt bóng người lao xuống.
Tần Ninh nhìn về phía ba Phật Đà.
“Đã một ngàn năm trôi qua mà các ngươi vẫn ở cảnh giới lục biến à?”
Tần Ninh hờ hững nói: “Ai sẽ giết Vãng Phật Đà!”
Hắn vừa dứt lời thì Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Sư tôn, con, Diệp Nam Hiên”.
“Được!”
Tần Ninh tiếp tục hỏi: “Ai sẽ giết Kim Phật Đà?”
“Đương nhiên là con rồi!”
Lý Huyền Đạo bước lên một bước.
“Ai sẽ đi giết Vãng Phật Đà?”
“Đệ tử Lý Nhàn Ngư!”
Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư đồng loạt bước ra.
Hiện giờ cả ba đều có cảnh giới ngũ biến.
Ba Phật Đà thì có cảnh giới lục biến nên đương nhiên rất mạnh, có điều bây giờ, như Thần Tinh Dịch cảnh giới bát biến, Vân Sương Nhi cảnh giới thất biến thì giết ba người này hoàn toàn không thành vấn đề.
Ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư ra tay, vừa khéo có thể rèn luyện bản thân.
Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong đến từ Thái Nhất Môn và ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên tới từ Thượng Môn Đạo đều không ra tay.
“Sáu Bồ Tát!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía sáu người Dận Nhiên, Dận Nhân, Dận Quả, cười hỏi: "Kẻ nào lên!"
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi bước lên.
"Chúng con sẽ lên".
Cả hai người họ đều có cảnh giới tam biến, vừa lúc có thể đối phó với sáu vị Bồ Tát này.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói: "Hôm nay, giết sạch Vô Tương Phật Tự không chừa một mống".
Ầm... Trong giây lát, năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cùng với Lý Nhàn Ngư xông lên.
Hơn hai ngàn cường giả đến từ Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn cũng đáp xuống... Trận chiến chính thức bắt đầu.
Trong nháy mắt, sau khi giao thủ, sắc mặt của Vãng Phật Đà, Vị Phật Đà và Kim Phật Đà thay đổi ngay lập tức.
Bản thân ba tôn Phật Đà vốn có cảnh giới lục biến, có thể nói là nhân vật đứng đầu trong Vô Tương Thiên này.
Nhưng bây giờ đối mặt với ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư thấp hơn bọn họ một tầng cảnh giới, vậy mà bọn họ lại hoàn toàn không chống cự nổi.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh.
Thần Tinh Dịch, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc và phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân thì đứng đằng sau hắn.
Sau khi đám võ giả Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn liều chết xông lên, chẳng mấy chốc Vô Tương Phật Tự đã chìm trong mùi máu tanh nồng.
Những người Tần Ninh mang đến lần này đều là cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, lại thêm các cường giả cảnh giới Biến Cảnh, sao đông đảo tăng nhân của Vô Tương Phật Tự có thể ngăn cản?
Tần Ninh mặc y phục trắng đứng chắp tay, cười nói: "Nếu không có viện trợ thì Vô Tương Phật Tự sẽ bị xóa sổ đấy".
"A di đà Phật!"
Tần Ninh vừa nói xong thì bỗng có một giọng nói vang tận mây xanh, thở dài nói: "Tần thí chủ, sát nghiệt của ngươi đã nhiều lắm rồi, nhân lúc còn sớm ngươi hãy dừng tay lại đi!"
Một vầng hào quang màu vàng lóe lên giữa đất trời.
Hư không bị rách ra, chỉ thấy một tăng nhân toàn thân được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, mặc áo cà sa cũ kỹ bước ra.
Đầu ông ta trọc lốc, sáng bóng, thân hình trông gầy còm nhưng từ trên xuống dưới lại toát lên khí thế vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ.
"Chủ trì Tương Viễn!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn về phía người mới đến, mở miệng hỏi: "Nghe nói năm xưa Thương Vấn Đạo đến Vô Tương Thiên đòi lời giải thích của Vô Tương Phật Tự, ngươi là người đã xuất thủ ngăn cản hắn ta?"
"Oai phong thật đấy!"
Chủ trì Tương Viễn nghe thấy câu này thì chắp tay trước ngực, thở dài: "Bần tăng có oai phong đi nữa thì cũng đâu bằng được sự oai phong của thí chủ Tần Ninh hôm nay chứ?"
"Thí chủ Tần Ninh, ngươi đã tiêu diệt quá nhiều người của nhà họ Lâm trong Vô Tương Thiên, sát nghiệp quá nặng, nên dừng tay thì hơn".
"Ta không dừng đấy, ngươi làm gì được ta?"
Chủ trì Tương Viễn nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, hờ hững nói: "Nếu như ngươi không dừng tay thì hôm nay e rằng ngươi phải chết tại đây đấy".
"Ta sẽ siêu độ cho ngươi!"
"Siêu độ cái đầu ngươi ấy!"
Một tiếng quát vang lên khắp nơi, bóng dáng Thần Tinh Dịch xông lên ngay lập tức.
"Con lừa trọc già khú đế này, lão tử làm thịt ngươi!"
Thần Tinh Dịch chửi bởi, vầng sáng nhàn nhạt chớp nháy quanh thân hắn ta.
Mấy lão già đầu trọc này buồn nôn cực kỳ, ngoài miệng hết nhân nghĩa tới đạo đức nhưng lúc giết người còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Chủ trì Tương Viễn nở nụ cười ngán ngẩm: "Thần Tinh Dịch, ngươi gần với nữ sắc, tửu sắc quá, chúng đã rút cạn sinh lực cơ thể ngươi rồi".
"Rút cái đầu cha ngươi!"
Thần Tinh Dịch nổi điên, trong thoáng chốc đã đi tới trước mặt chủ trì Tương Viễn, bùng nổ sát khí.
Với cảnh giới Liệt Đạo Biến bát biến, Thần Tinh Dịch chính là nhân vật hàng đầu trên khắp Trung Tam Thiên.
Lúc này hắn ta ngang nhiên xuất thủ, sát khí dày đặc ngút trời, thế nhưng chủ trì Tương Viễn kia không sợ mà cứ thế xông lên đón địch.
"Con lừa trọc già đanh kia, cảnh giới bát biến sao? Thảo nảo ngươi dám ăn nói ngông nghênh như vậy!"
Thần Tinh Dịch hừ lạnh, nói: "Chẳng qua gia gia ngươi là ta đây không phải chỉ đơn giản là cảnh giới bát biến thôi đâu."
Thân thể Huyền Hoàng bùng nổ, từng luồng khí huyền hoàng mênh mông hội tụ xung quanh cơ thể Thần Tinh Dịch.
Hai tôn bát biến lao vào chém giết ngay tức khắc.
Bản thân Đạo Minh Nguyệt đến từ Thượng Môn Đạo cũng có cảnh giới bát biến, lúc này bà ta muốn ra tay nhưng Tần Ninh lại phất tay ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, từng bóng dáng liều mạng xông lên từ một phía ở trên trời.
Người của Kim Quang Tự đã tới! Hai người đứng đầu có khí thế khiếp người, vầng hào quang vàng trên người hắn ta còn lớn hơn người khác nữa.
"Hai người thất biến à?"
Tần Ninh cười hỏi: "Chắc là đại sư Tương Diệp và đại sư Tương Vân của Kim Quang Tự rồi nhỉ?"
"Sương Nhi, nàng đối phó một tên nhé?"
"Ừm".
Vân Sương Nhi gật đầu, bóng người biến mất tại chỗ.
Cô ấy đã đến cảnh giới Hư Không Biến thất biến, thể chất của cô ấy còn là hỗn độn thế, đương nhiên cũng hết sức kinh khủng.
Tần Ninh nói tiếp: "Viên Viên, Thanh Trúc, tên còn lại giao cho hai nàng".
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc gật đầu, lao ra ngay.
Chương 3084: Hắn đã biết từ lâu rồi
Tần Ninh thấy cảnh tượng này thì khẽ mỉm cười.
Cảm giác này không tệ.
Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thời Thanh Trúc cùng nhau ra tay, năm xưa hắn nhận đồ đệ cũng vì hướng tới hình ảnh này.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng đạt được tâm nguyện.
Đạo Minh Nguyệt nhìn cuộc giao chiến xung quanh, mặc dù người của Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đã lao ra tấn công, phe Nguyên Hoàng Tông chắc chắn sẽ không chống cự được.
Nhưng hơn hai ngàn vị cảnh giới Vô Ngã của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn đủ để đối phó với cường giả Biến Cảnh rồi.
Tuy nhiên, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn có hơn mười người đến cảnh giới Biến Cảnh nhưng Tần Ninh lại không cho bọn họ gia nhập chiến trường mà chỉ đứng đợi lệnh.
Bọn họ đang chờ điều gì sao?
Đạo Minh Nguyệt tiến lên, khom người hỏi: "Tần đại nhân, chúng ta... có cần tham chiến không?"
"Không vội".
Tần Ninh cười nói: "Rồi các ngươi sẽ được ra tay thôi".
Lúc này, trận đại chiến nổ ra khắp nơi, cả trong lẫn ngoài Vô Tương Phật Tự đều sáng chói, sát khí ngút trời.
Có điều hễ ai sáng suốt cũng nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì các hòa thượng phe Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự sẽ không chống chọi được bao lâu nữa.
Chỉ riêng hơn hai ngàn vị võ giả tinh nhuệ mà Tần Ninh mang đến từ Thái Nhất Môn, Thượng Môn Đạo thôi là đã đem đến áp lực cực kỳ lớn cho Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự rồi.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên một cái đầu của Cửu Anh, thân hình khổng lồ của nó đứng giữa trời, nhìn đâu cũng thấy sát khí lạnh như băng tỏa ra từ nó.
Mà giờ phút này, Tần Ninh nhướng mày, mỉm cười lên tiếng: "Tới thật rồi này".
Tới thật rồi?
Kẻ nào tới?
Năm vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến, trong đó có Đạo Minh Nguyệt và Tiên Văn Nguyệt đều chẳng hiểu ý hắn là gì.
Nhưng vào lúc này, bỗng có khí tức khủng khiếp truyền đi khắp nơi.
Trong Vô Tương Phật Tự chợt có một cột sáng từ dưới đất dâng lên trời, đâm thẳng vào chín tầng mây.
Sát khí động trời tràn ngập trong cột sáng ấy.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được một khí tức kinh khủng tưởng chừng có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Ầm ầm ầm... Trong thoáng chốc, hàng trăm bóng người xuất hiện trong cột sáng nối giữa đất với trời kia, mỗi người đều mặc khôi giáp, đằng đằng sát khí.
"Đây là..." "Ma tộc?"
Giây lát sau, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hàng ngàn bóng dáng Ma tộc kia ùn ùn kéo đến, sát khí tỏa ra từ bọn chúng mạnh mẽ đến đáng sợ.
Tại sao người của Ma tộc lại tới đây?
Giữa màn sương dày đặc che phủ khắp nơi, từng vị chiến sĩ Ma tộc hoặc mặc chiến giáp màu đen hoặc mặc khôi giáp màu xanh, tất cả đều toát lên sự sắc bén như đao, không một ngoại lệ.
"Ha ha ha ha...", thấy cảnh tượng này, Tần Ninh thình lình phá lên cười sặc sụa.
"Hay cho một Vô Tương Phật Tự, các ngươi xứng đáng xưng Phật ư?"
"Ma tộc ngoại vực đến tàn sát sinh linh của Trung Tam Thiên, người khác bắt tay với Ma tộc vì lợi ích, còn Vô Tương Phật Tự các ngươi vì cái gì đây?"
"Phật là đây đấy ư?
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!"
Giờ phút này, sau khi Tần Ninh dứt lời, sắc mặt của Kim Phật Đà, Vãng Phật Đà và Vị Phật Đà hết sức khó coi.
Mà lúc này, hàng ngàn võ giả Ma tộc kia đáp xuống, có chín người cầm đầu, khí thế hùng hậu lấn át tất cả mọi người.
Nhìn vào chín người kia, có thể thấy đội ngũ Ma tộc này chia làm ba trận doanh.
Những chiến sĩ Ma tộc kia cũng chia ra ba trận doanh.
Phe bên trái là hai nam tử mặc áo bào đỏ như máu đứng cùng một chỗ, hai người họ đang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn sang bọn họ, giễu cợt nói: "Hãy xưng tên ra!"
"Huyết Văn Phong, thánh tộc Huyết Nhãn!"
"Huyết Sơn Minh, thánh tộc Huyết Nhãn!"
Lúc này, hai người đứng sừng sững ở đó, trong ánh mắt chứa đựng sát khí hờ hững nhìn về phía Tần Ninh, lúc này trông bọn họ cứ như chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống Tần Ninh vậy.
"Ma tộc Huyết Nhãn!"
Tần Ninh thẳng thừng nói: "Huyết Lặc Sơn, Huyết Cách Cách, Huyết Mãn Thiên là một trong thất đại tôn giả của các ngươi, hai người các ngươi cũng vậy à?"
Huyết Sơn Minh nghe hắn hỏi vậy thì lập tức giận dữ hét: "Dám giết tôn giả thánh tộc ta, sao ta có thể để ngươi sống tiếp!"
Tần Ninh không thèm quan tâm đến bọn họ, nhìn sang bốn người ở giữa.
Bốn người này mặc áo bào đen trùm cả thân, chỉ để lộ khuôn mặt và cánh tay, mặt mày ai nấy đều vàng như đèn cầy, đây chắc là người của Ma tộc Quỷ Nhãn rồi.
"Tần Ninh, giờ tử của ngươi tới rồi!"
Một người trong bốn vị võ giả cầm đầu Ma tộc Quỷ Nhãn lạnh lùng cất lời: "Trong Vô Tương Thiên này không có chỗ chứa mạng của ngươi đâu!"
Những năm gần đây, ba đại tộc thánh tộc Huyết Nhãn, thánh tộc Thiên Mục, thánh tộc Quỷ Nhãn đã dành rất nhiều tâm huyết ở Trung Tam Thiên.
Vất vả lắm mới kết nối quan hệ được với các phe tại Trung Tam Thiên, giao dịch trong bí mật, mối quan hệ giữa bọn họ cũng dần dần có chuyển biến.
Để rồi cuối cùng Tần Ninh xuất hiện, phá vỡ trật tự.
Trước mắt, nếu kẻ này tiêu diệt Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự trong Vô Tương Thiên thì chẳng phải nắm trong tay quyền to rồi sao? Và rồi nhiều năm tâm huyết gây dựng tại Vô Tương Thiên của tam đại tộc bọn họ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Bọn họ không thể nào cho phép chuyện này xảy ra! "Bốn vị quỷ vương!"
Tần Ninh cười nói: "So ra thì Quỷ Anh Vương, Quỷ Phong Vương kém hơn hẳn bốn người các ngươi đấy".
Nhắc tới tên của Quỷ Anh Vương và Quỷ Phong Vương, bốn vị quỷ vương này càng đằng đằng sát khí hơn.
Cuối cùng, Tần Ninh nhìn về phía ba người còn lại.
Ba vị này tới từ Ma tộc Thiên Mục.
Tần Ninh cười tủm tỉm bảo: "Ban đầu ta tưởng khi tiêu diệt Vô Tương Phật Tự để báo thù cho năm đó có thể Ma tộc sẽ xuất hiện, không ngờ các ngươi lại gióng trống khua chiêng như thế".
"Mặc dù vượt ngoài dự đoán của ta nhưng... đúng là làm người ta hào hứng thật đấy...", lúc này, Tần Ninh nhìn sang năm người Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong, Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên ở bên cạnh, ra lệnh: "Bây giờ các ngươi có thể ra sân được rồi".
Khí tức khủng khiếp bộc phát ra vào lúc này.
Giờ đây, năm vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến nhìn về phía chín vị cường giả Ma tộc, nét mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm nghị.
Ra sân! Chuyện này... Trong lòng năm người thừa hiểu Thái Nhất Môn, Thượng Môn Đạo vốn có mối liên kết dây tơ rễ má với Ma tộc.
Nếu ra tay với Ma tộc thì chắc chắn sẽ khiến hai bên xảy ra tranh chấp.
Tuy nhiên, môn chủ Tiên Phong Cốt và môn chủ Đạo Trung Thiên đã phân phó bọn họ tất cả mọi chuyện phải nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh.
Dù vậy nhưng việc trước mắt phải xử lý thế nào đây?
"Sao?"
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Chẳng lẽ sư huynh Tiên Phong Cốt và sư huynh Đạo Trung Thiên không nói cho các ngươi biết à?"
"Tất thảy phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà".
Giờ phút này, nét mặt năm vị cường giả trở nên kiên định.
Nhưng đúng lúc đó, một quỷ vương có dáng người hơi gầy gò trong Ma tộc Quỷ Nhãn bước lên một bước.
"Đạo Minh Nguyệt!"
Vị quỷ vương kia nói huỵch toẹt ra: "Đừng nghe hắn, Tần Ninh đã nhìn thấy Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu trong A Tị Địa Ngục, biết hai người họ bị Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên giết chết rồi, cũng biết Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn các ngươi hợp tác với Ma tộc rồi!"
"Hắn đã biết từ lâu rồi, đến bây giờ chẳng qua là đang lợi dụng Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn các ngươi thôi!"
Câu này vừa vang lên thì năm người đều thảng thốt.
"Hắn mang các ngươi tới đây chém giết với Vô Tương Phật Tự chẳng qua là để khiến Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo các ngươi tổn thất nặng nề thôi!"
"Diệp Chi Vấn đã nói những chuyện này cho bọn ta biết đấy!"
Vị quỷ vương kia chốt hạ một câu: "Tin hay không là quyền của các ngươi!"
Tần Ninh nghe thấy câu này thì cười ngán ngẩm.
Thật ra hắn đã lường trước ngày này sẽ xảy ra rồi.
Hoàng tử Ô Viên của Ô Linh tộc và Diệp Chi Vấn đều biết chuyện trong A Tị Địa Ngục, hai người đó cũng đã rời khỏi A Tị Địa Ngục rồi.
Chẳng qua, thời gian này Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn không biết tình hình có lẽ là do Diệp Chi Vấn không tiết lộ cho bọn họ biết.
Bây giờ xem ra đúng là thế thật.
Kẻ Diệp Chi Vấn này quả là gian trá.
Rõ ràng có thể nói cho Tiên Thái Nhất và Đạo Trung Thiên biết sự thật nhưng lại không hé răng một lời.
Đến tận bây giờ mới chịu nói.
Soạt soạt soạt... Trong giây lát.
Năm người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Vô Tuyên, Đạo Phi Khả cùng với Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong lập tức nhảy ra khỏi người Cửu Anh, đứng cách Tần Ninh trăm trượng hoảng sợ nhìn hắn.
Chương 3085: Ai dám động và ca ca ta?
Hóa ra Tần Ninh đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi.
Thế mà người làm như chuyện gì cũng không hay không biết, xưng huynh gọi đệ với đám người Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp và Tiên Phong Cốt ở bên trong Thượng Môn Đạo, xem có vui không chứ?
Lúc này, Đạo Minh Nguyệt như nhớ tới chuyện gì, lập tức quát: "Ngươi cố tình giết Đạo Minh Huyền!"
Tần Ninh thản nhiên nhìn về phía bọn họ, chỉ là dần dần hắn nhếch mép, kế đó là cười to. Cuối cùng, hắn cười sặc sụa như đã hóa điên.
"Không sai".
Đột nhiên thoắt cái Tần Ninh đanh mặt, lạnh lùng đáp: "Ta cố tình giết hắn đấy".
"Ngươi...", Đạo Minh Nguyệt chửi bới: "Môn chủ Đạo Trung Thiên và Trung Nghiệp đại nhân đối xử tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi lại... vậy mà ngươi lại..."
"Đối xử tốt với ta?"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Phải rồi, hai vị sư huynh này của ta đối xử tốt với ta thật đấy".
"Sát hại hai vị sư tôn kính yêu của ta, bọn hắn tốt thật cơ".
Tần Ninh cười khẩy nói: "Ban đầu ta định chơi tiếp với các ngươi, dẫn người của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn tiêu diệt Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự. Ví dụ như trở lại trong Thương Vân Thiên rồi va chạm, đấu một trận với thế lực của các đại vực".
"Nhưng mà... giờ thì hết thú vị rồi".
"Lời nói dối đã bị vạch trần, đã vậy thì ta cũng không cần phải tiếp tục diễn trò nữa".
Tần Ninh nhìn về phía năm người, hờ hững bảo: "Đã vây thì Vô Tương Thiên này chính là nấm mồ chôn tất cả các ngươi".
Giờ phút này, năm người Đạo Minh Nguyệt, Tiên Văn Nguyệt đều trông vô cùng căng thẳng.
"Sao phải sợ hắn?"
Mà lúc này, quỷ vương Ma tộc Quỷ Nhãn kia một lần nữa lên tiếng: "Mấy người bọn ta đều có cảnh giới trải từ lục biến, thất biến đến bát biến, sợ gì một đứa cảnh giới tứ biến như hắn chứ?"
Không sai! Sợ một đứa chỉ mới cảnh giới tứ biến như hắn làm gì! Lúc này, chín vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh của tam đại Ma tộc, thêm năm vị cảnh giới Biến Cảnh Đạo Minh Nguyệt, Tiên Văn Nguyệt, mười bốn người nhìn chòng chọc vào Tần Ninh như hổ đói.
Bọn họ chưa bao giờ xem thường Tần Ninh.
Chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế.
Đồng thời là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế.
Nhân vật tuyệt thế có thể công bố Cửu Nguyên Đan Điển cho tất cả mọi người đều biết, dù chỉ là chuyển kiếp thôi nhưng há lại là hạng người đơn giản ư?
Giờ phút này, rất nhiều cường giả đến từ Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn đều ngây ra như phỗng.
Rốt cuộc là bọn họ đang cùng Nguyên Hoàng Tông giết người của Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự hay cùng Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự giết người của Nguyên Hoàng Tông thế?
Rối não quá! Mà lúc này, Tần Ninh đứng trên Cửu Anh nhìn mười bốn vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh xung quanh, đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Tại các ngươi cả...", Tần Ninh nhìn sang chín vị cường giả của tam đại Ma tộc, nói với vẻ ngán ngẩm: "Đáng ra còn chơi tiếp được mà bị các ngươi phá đám, không chơi được nữa rồi".
"Đã vậy thì...", Tần Ninh siết chặt hai tay, kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng xuất hiện trong lòng bàn tay nhìn về phía những người xung quanh, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì so tài chút nào".
Giờ phút này, hơn mười cường giả cảnh giới lục biến, thất biến, bát biến lại không hề dám chủ quan khinh suất.
"Lên đi!"
Tần Ninh nhìn mười mấy người bọn họ, cười nói: "Cho các ngươi cơ hội giết ta, đưa tên tuổi vang khắp thiên hạ đấy".
Giờ phút này, bốn vị quỷ vương của Ma tộc Quỷ Nhãn đều đằng đằng sát khí.
Bốn người Quỷ Nhận Vương, Quỷ Sơn Vương, Quỷ Địa Vương, Quỷ Minh Vương nhìn nhau.
Ba người Mục Lục Thánh, Mục Ngũ Thánh, Mục Tứ Thánh đến từ Ma tộc Thiên Mục cùng với hai người Văn Phong, Huyết Sơn Minh lại không dám ra tay tùy tiện.
"Giết!"
Chỉ là, cuối cùng bọn họ vẫn phải xông lên.
Hai người Quỷ Minh Vương và Quỷ Địa Vương quát khẽ một tiếng, trong chốc lát liều chết xung phong lao về phía Tần Ninh.
Hai vị cường giả cảnh giới lục biến trực tiếp giết tới trước người Tần Ninh, quỷ khí âm u khủng khiếp bùng nổ càn quét, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao lưỡi kiếm bao trùm toàn bộ khoảng không xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Dù thấy cảnh tượng này nhưng vẻ mặt của Tần Ninh vẫn vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh. Hắn nắm chặt tay, đao kiếm phát ra tiếng ồ ồ trầm thấp.
Ầm... ầm... Nhưng đúng lúc này, khi hai người Quỷ Minh Vương và Quỷ Địa Vương với quỷ khí lượn lờ quanh người đang mạnh bạo tấn công về phía Tần Ninh, ỗng nhiên có hai thanh kiếm khổng lồ như bức tượng từ trên trời rơi xuống, đập trúng hai vị quỷ vương.
Trong chớp mắt.
Cơ thể hai quỷ vương nổ tung thành phấn vụn.
Hai thanh kiếm khổng lồ kia đâm vào mặt đất khiến toàn bộ Vô Tương Phật Tự rung chuyển dữ dội.
Từng ngôi đền Phật lẫn bức tường cung điện đều sụp đổ hoàn toàn.
Thậm chí, đại địa chấn động, từng vết nứt kinh khủng xuất hiện và kéo dài ra mười mấy dặm.
Cơn động đất ấy lớn đến mức tưởng chừng cả mảnh thiên địa này sắp sửa sụp đổ.
Tuy nhiên, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này chính là hai thanh kiếm khổng lồ dài đến mấy trăm trượng vừa rơi từ trên trời xuống kia.
Lúc này, hai thanh kiếm khổng lồ cắm vào mặt đất toàn thân như làm bằng đá, ánh màu xanh da trời.
Đám người Quỷ Sơn Vương, Quỷ Nhận Vương, Mục Lục Thánh và Huyết Văn Phong đều há hốc mồm.
Hai thanh kiếm làm thịt hai cường giả cảnh giới lục biến! Là kẻ nào! Nhưng giờ phút này, lúc Tần Ninh đứng trên đầu Cửu Anh cầm đao kiếm, một bàn tay ngọc ngà thanh mảnh xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh như quỷ mị, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.
"Sư tôn?"
Một giọng nói khiến cả tâm hồn người ta tê dại xen lẫn vài phần ngờ vực vang lên
Giờ phút này, những người xung quanh đều nhìn về phía nữ tử đang đứng sau lưng Tần Ninh.
Nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, trông đoan trang nhưng lại chứa đựng vẻ quyến rũ không nói nên lời.
Mái tóc đen nhánh buông thõng được cột lại bằng sợi dây màu hồng nhạt. Màu hồng làm tôn lên da thịt trắng nõn của nữ tử, xinh đẹp động lòng người.
Đôi mắt phượng của nữ tử lấp lánh tưởng chừng có thể hớp hồn, làm lay động tâm trí người ta. Đôi môi như anh đào khiến người ta vô cùng mơ màng.
Giọng nói như tiếng chim sơn ca, tê dại đến tận xương tủy.
Đôi mắt long lanh như hồ thu ba, câu hồn đoạt phách.
Một nữ tử như thế thật sự là quyến rũ đến tận cùng, hấp dẫn đến tận cùng, làm người ta vừa liếc mắt một cái thì người đã nhũn ra, chỉ ước gì có thể chìm vào sự dịu dàng của nàng, dù có phải chết một trăm lần, một ngàn lần đi nữa vẫn đâm đầu.
Nghe thấy giọng nói kiều mị đã lâu không nghe thấy này, Tần Ninh hơi cứng đờ người, nở nụ cười chua xót.
Soạt soạt soạt... Vào lúc này, khi võ giả Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn lâm trận phản bội, cùng với võ giả Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đối phó với người của Nguyên Hoàng Cung.
Từng tiếng gió rít cũng vang lên khắp nơi.
Chỉ thấy giữa đất trời, một loạt bóng người đạp không bay tới, từng con thiên nguyên thú phi hành uy võ phi phàm chở bọn họ dần dần đáp xuống.
Trên đầu thiên nguyên thú cầm đầu có một thanh niên cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang đứng.
"Ai dám động vào ca ca ta?"
Thanh niên hét lên rồi ra lệnh: "Võ giả nhà họ Hứa nghe lệnh, võ giả Vô Tương Phật Tự, Kim Quang Tự, Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn tất cả giết sạch, không chừa một mống".
Bốp... Tuy nhiên, thanh niên vừa nói xong thì bị đá bay từ phía sau.
Người vừa đạp bay thanh niên bước ra, đi tới trước thiên nguyên thú rồi nhìn xuống dưới.
"Ai dám động vào con trai ta?"
Giọng như sấm rền truyền đi khắp trăm dặm.
Nam tử trung niên kia có vóc người khôi ngô, mắt to mày rậm trông cực kỳ có tinh thần, cao khoảng chừng hai mét, cường tráng đến mức khiến người ta nhìn mà e dè.
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của Đạo Minh Nguyệt tái mét, bà ta hô lên: "Hứa Vân Đỉnh của nhà họ Hứa ở Xích Tiêu Thiên!"
Bình luận facebook