• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3076-3080

Chương 3076: Công bố Đan Điển

"Cửu Nguyên Đan Điển chính là kỳ thư cái thế, Trần đại sư có thể ra ba phần lực, đúng là thần kỳ!"

"Đúng vậy đúng vậy, thầy giỏi chắc chắn có trò hay, Trần đại sư thật lợi hại".

"Chỉ sợ cả đời này chúng ta cũng không có cách nào nghiên cứu thấu rõ một hai phần nội dung của Đan Điển...", lúc này Trần Nhất Mặc cười nói: "Các vị, các vị yên lặng".

"So sánh với đan thuật của sư phụ ta, đan thuật của ta còn kém quá nhiều".

"Ta còn phải đi nhiều con đường lắm".

Giờ phút này ở cửa sơn cốc, Lý Nhàn Ngư nói bóng nói gió: "Sư phụ, Nhất Mặc sư huynh đang muốn nói hắn ta có không gian tiến về phía trước rất lớn, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua người đây".

Tần Ninh liếc Lý Nhàn Ngư một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi học được cách nói bóng nói gió từ bao giờ vậy?"

"Ặc...", Lý Nhàn Ngư ngẩn người.

Đúng thế! Hắn ta như vậy từ bao giờ?

Chẳng qua là cẩn thận nghĩ lại, Lý Nhàn Ngư lại thở dài.

"Than thở cái gì?"

"Sư phụ, con muốn trở về Thượng Nguyên Thiên...", Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Ở trong Thượng Nguyên Thiên thoải mái hơn, những ngày qua ở cùng Ôn sư huynh, Diệp sư huynh, Lý sư huynh, Nhất Mặc sư huynh, con cảm thấy tấm lòng chất phác của con đã bị ảnh hưởng, con... đã mất đi sự đơn thuần".

Ầm! Lý Nhàn Ngư vừa dứt lời, Tần Ninh đã đá ra một cú.

Cả người Lý Nhàn Ngư bị đá vào trong vách núi, trợn mắt há hốc mồm.

"Đừng làm ta buồn nôn!"

Tần Ninh phủi quần áo.

Lý Nhàn Ngư để lại một vết nứt rất to trên vách núi, vội vàng chạy tới, cúi đầu không dám nói nữa.

Mà hiển nhiên động tĩnh ở đây cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người bên trong sơn cốc.

"Là tần đại sư".

"Đúng thế!"

"Tần đại sư tới".

Từng vị đan sư rối rít đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng.

Trần Nhất Mặc thấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng ở nơi đó, sắc mặt lập tức sụp đổ.

Hắn ta còn chưa khoe khoang đã nghiền đâu, sao sư phụ lại tới đây vậy?

Thấy từng vị đan sư Thượng Môn Đạo nhìn sư phụ bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng chua xót.

Tức giận quá! Giờ phút này, Tần Ninh đi từng bước một vào bên trong sơn cốc dưới ánh mắt tôn sùng của mọi người, đứng ở trên mặt đất.

Lần này, không ai dám ngồi trên bàn đá nữa, ai nấy đều thi nhau đáp xuống, nhìn về phía Tần Ninh, khom người thi lễ.

Trần Nhất Mặc cũng đi đến, khom người nói: "Sư phụ, sao người lại đến đây...", những ngày qua sư phụ đều không tu luyện, ngày nào cũng ở cùng với các sư nương, cũng đã sắp hợp thành một thể rồi.

Sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.

Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên đều cảm thấy sư phụ đã hư hỏng.

Nhưng Trần Nhất Mặc lại cảm thấy hư hỏng mới phải, Trần Nhất Mặc hắn ta ở trong Thượng Môn Đạo này khoác lác không có đối thủ!

"Thoải mái sao?"

Tần Ninh nói thẳng.

Sắc mặt Trần Nhất Mặc run rẩy, tiến lên thấp giọng nói: "Sư phụ, cho con chút mặt mũi đi mà!"

"Được!"

Ngay sau đó Tần Ninh cười một tiếng, nhìn rất nhiều đan sư Thượng Môn Đạo xung quanh.

"Hôm nay ta tới là để tuyên bố một chuyện".

Vừa dứt lời, Tần Ninh đưa tay ra, Cửu Nguyên Đan Điển xuất hiện ở lòng bàn tay.

Bây giờ hắn đã tới cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến, Cửu Nguyên Đan Điển cũng không có tác dụng quá lớn với hắn.

Năm đó chế tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển, ban đầu cũng không muốn chế tạo nó thành một món thần binh tuyệt thế, chỉ là sau đó sửa đổi, Đan Điển này mới có mấy phần uy lực.

Nhưng cũng chỉ đến giới hạn đó thôi.

So sánh với Thể thư, cuốn sách vạn khí, Trận tích thì nòng cốt của Cửu Nguyên Đan Điển chỉ là ghi chép lại đan thuật bí thuật trong đó thôi.

Cửu Nguyên Đan Điển xuất hiện, rất nhiều đan sư xung quanh đều hận không thể trực tiếp đi lên cướp đoạt.

Đây chính là sách cổ tuyệt thế mà tất cả đan sư thiên hạ đều mơ ước!

“Muốn không?"

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, khẽ mỉm cười nói.

Từng vị đan sư lúng túng cười một tiếng.

Tần Ninh nói thẳng: "Cửu Nguyên Đan Điển ghi lại vô số pháp môn đan dược trong Trung Tam Thiên, tính về trước trăm vạn năm, về sau trăm vạn năm, tuyệt đối sẽ không có ai có hệ thống ghi chép đan thuật đầy đủ như vậy".

"Nhưng ta lại làm được điều này".

Bấy giờ, mọi người nhìn về phía Tần Ninh, chỉ cảm thấy trên người thanh niên trước mắt như có ánh sáng vô hình tỏa ra.

Đó là thần! Tần Ninh tiếp tục nói: "Trước kia, Đan Điển chưa bao giờ được công bố ra với đời sau, mà nay ta quyết định, bắt đầu từ hôm nay sẽ công bố Cửu Nguyên Đan Điển".

"Bắt đầu từ các ngươi".

Tần Ninh vừa nói vừa vung tay lên, chín cuốn Đan Điển bay lên không, hàng ngàn hàng vạn đạo phù, họa quyển hiện ra ở trước mặt mọi người.

Tần Ninh cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Cửu Nguyên Đan Điển sẽ được trưng bày ra để tất cả đan sư trong Trung Tam Thiên xem, các ngươi có thể sao chép, in lại, báo cho khắp thiên hạ biết".

"Chỉ có một cái!"

"Cửu Nguyên Đan Điển là Tần Ninh ta viết ra, là Tần Ninh ta truyền lại, ta muốn đan sư đời đời nhớ đến cái tên Tần Ninh ta".

Lúc Tần Ninh vừa dứt lời, trên trăm vị đan sư bên trong toàn bộ sơn cốc hoàn toàn ngây ngốc.

Thậm chí có người bởi vì quá kích động mà bất tỉnh ngã xuống đất.

Đây là... thật sao?

Không phải là nghe nhầm chứ?

Tần Ninh muốn thông báo, truyền bá kỳ thư tuyệt thế như Cửu Nguyên Đan Điển ra khắp Trung Tam Thiên! Giờ phút này, thấy vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được của mọi người, Tần Ninh cười nói: "Đừng ngẩn ra đó, ta có quan hệ rất tốt với Trung Thiên, Trung Nghiệp huynh, cho nên sẽ bắt đầu từ Thượng Môn Đạo các ngươi".

"Bắt đầu từ bây giờ, có thể ghi chép, in ấn lại, báo cho người khác biết, nhưng hãy nhớ, nếu ai cầm bản sao chép đi bán, vậy ta sẽ không tha thứ cho đâu!"

Giờ phút này, trăm vị đan sư hoàn toàn điên rồi.

Không chỉ là nơi này, toàn bộ đám đan sư của Thượng Môn Đạo cũng điên rồi.

Từng vị lão đan sư già nua lúc này cũng đã nghe tin, vội vàng tới học hỏi nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển.

Mà giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng ở bên cạnh Tần Ninh hoàn toàn ngây người.

Màn thể hiện trước mặt người khác này của sư phụ đơn giản là có một không hai! Tần Ninh do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, người đã khai sáng ra Cửu Nguyên Đan Điển lại công bố Cửu Nguyên Đan Điển.

Đây là phong độ gì?

Đây mới gọi là Đan Đế chân chính! Nguyện ý chia sẻ tâm huyết vạn năm của mình với hàng ngàn hàng vạn đan sư! Điều này... trong đầu Trần Nhất Mặc lập tức vang lên ầm ầm.

Dưới sự so sánh, mấy ngày qua mình luôn thể hiện trước mặt đám đan sư của Thượng Môn Đạo chắc chắn chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.

Mình làm gì có trình gì để thể hiện trước mặt người khác?

Đây đúng là xấu hổ mất mặt!

Sư phụ!"

Trong nháy mắt Trần Nhất Mặc đã túm lấy tay Tần Ninh, vội vàng nói: "Người dạy con một chút đi, con cũng muốn!"

Nhìn vẻ mặt thành thật của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh giễu cợt nói: "Điều quan trọng của việc thể hiện trước mặt người khác là gì?

Ngươi phải làm điều mà người thường không làm được, làm chuyện mà người thường không nghĩ tới".

"Ngươi là đan sư rất lợi hại, điều này không sai, nhưng mọi người đều cảm thấy ngươi là đồ đệ của ta nên phải như thế".

"Nhưng nếu có một ngày, ngươi có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn đan dược mà ta luyện chế, đó chính là điều mà người thường đều không nghĩ đến...", Trần Nhất Mặc lập tức hiểu ra.

"Bây giờ ngươi là cảnh giới ngũ biến, có thể luyện chế ra thiên nguyên đan tứ biến, thiên nguyên đan ngũ biến, danh tiếng vang xa".

"Nhưng nếu lần sau, tên tuổi của ngươi vang lên, có thể luyện chế ra thiên nguyên đan cửu biến, thậm chí là... thiên nguyên đan thập biến, thập nhị biến, thậm chí... Hư Tiên Đan!"

"Vậy ngươi chính là Đan Đế của Trung Tam Thiên, người nào có thể so sánh được?"

Giờ phút này lời của Tần Ninh như sấm đánh bên tai, khiến Trần Nhất Mặc đột nhiên như bị điếc, ngây ra đứng tại chỗ, sắc mặt dần dần sáng lên...
Chương 3077: Chuẩn bị trở lại Vô Tương Thiên

Không sai! Nếu như Trần Nhất Mặc hắn ta trở thành tông sư đứng đầu đan đạo, luyện chế ra nguyên đan càng cao cấp hơn, đó chính là tồn tại giống như thần.

Cách thể hiện trước mặt người khác này quá quá cấp thấp.

Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Sư phụ, con đã nghĩ xong rồi".

Hắn ta chân thành nhìn Tần Ninh, nói: "Con muốn trở thành tiên đan sư, soạn viết ra Mặc Đế Đan Quyển, trở thành nhân vật truyền kỳ, đệ tử vượt qua sư phụ đầu tiên trong Trung Tam Thiên!"

Tiên đan sư! Mặc Đế Đan Quyển?

Vượt qua sư phụ?

Ha ha! Được, nếu ngươi cố gắng, ngươi có thể vượt qua ta, ta sẽ gọi ngươi là sư phụ! Đương nhiên Tần Ninh sẽ không vạch trần ý chí quyết tâm của Trần Nhất Mặc, trấn an nói: "Như vậy quá tốt, ta sẽ chờ đến ngày ngươi vượt qua ta".

Vừa dứt lời, Tần Ninh xoay người rời đi.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư vội vàng đi theo Tần Ninh.

"Sư phụ, làm vậy có được không?"

Lý Nhàn Ngư xấu hổ nói: "Thật ra thì những năm gần đây Nhất Mặc sư huynh tăng lên rất nhiều, từ luyện chế mệnh đan, hồn đan, phách đan, đến luyện chế ra nguyên đan, tiến bộ kinh khủng".

"Người kích thích hắn ta cũng nhiều quá đi?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Trong lòng tên nhóc này rất kiêu ngạo, ngày nào cũng cảm thấy mình vô địch thiên hạ, ta không cho hắn ta bài học, hắn ta sẽ không biết ai là sư phụ".

"Thể hiện trước mặt người khác ư?"

"Ngày nào trong đầu cũng chỉ có mỗi chuyện này, làm sao có thể trở thành tuyệt thế đan sư chân chính được?"

Lý Nhàn Ngư im miệng.

Hắn ta không phải Dương Thanh Vân, nếu Dương Thanh Vân ở đây, nói gì sư phụ cũng sẽ cười ha hả lắng nghe, vừa vui vẻ nói, vừa nhìn Dương Thanh Vân giống như nhìn con mình vậy.

Nhưng mà nói cho cùng, đại sư huynh cũng lợi hại thật.

Làm việc, tu luyện, mọi thứ đều chu toàn, sư phụ có khuynh hướng thích cũng khó tránh khỏi.

Dẫu sao... Mấy đệ tử khác đều không phải là người đáng tin gì.

Trong một tháng kế tiếp, tin tức làm chấn động toàn bộ Trung Tam Thiên được truyền ra từ Thương Vân Thiên.

Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế Tần Ninh.

Thông Thiên Đại Đế chuyển thế Tần Ninh.

Vị nhân vật truyền kỳ rất có danh tiếng gần đây lại tự mình công khai Cửu Nguyên Đan Điển, hơn nữa còn nói rõ, đan sư khắp thiên hạ có thể sao chép Cửu Nguyên Đan Điển để tự đi nghiên cứu, học tập.

Chỉ cần là đan sư đều được.

Hơn nữa còn nói, ai dám lấy Cửu Nguyên Đan Điển để mưu lợi sẽ giết không tha.

Trong phút chốc, tên tuổi của Tần Ninh đã vang khắp Trung Tam Thiên.

Có người gọi hắn là Đan Tiên tái thế, có người nói là đệ nhất Đan Đế từ xưa đến nay, thậm chí cũng có đan sư đặc biệt tạc tượng Tần Ninh, mặc dù không biết hắn trông như thế nào... Mà mỗi ngày, đan sư đi tới Thượng Môn Đạo gần như là nườm nượp tấp nập, rối rít ở đó ghi chép lại Cửu Nguyên Đan Điển.

Mỗi ngày đều có đan sư đến nối liền không dứt, sau khi chép xong còn làm đại lễ ba quỳ chín lạy về hướng Thượng Môn Điện.

Trong miệng còn gọi Tần Ninh là tuyệt thế Đan Đế.

Một màn này đã đâm mạnh vào trong lòng Trần Nhất Mặc.

Cái gì gọi là thể hiện trước mặt người khác! Làm sao hắn ta có thể thể hiện trước mặt người khác đây! Hành động này của sư phụ đơn giản là thần! Sau này, đan sư trong Trung Tam Thiên nhắc tới sư phụ, không phải cũng đều gọi một câu: cha Tần Ninh sao?

Đây quả thực là truyền kỳ! "Ta muốn trở thành Đan Đế, ta muốn trở thành Đan Tiên!"

Trần Nhất Mặc nắm chặt hai quả đấm, khí phách nói.

Thượng Môn Đạo, trên đỉnh một ngọn núi, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư thấy một màn này, cũng đều nhìn nhau cười.

"Chiêu này của sư phụ đúng là lợi hại, chắc đã khiến Nhất Mặc chịu đả kích rất lớn".

Dương Thanh Vân cười ha hả nói.

Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi lại nói: "Gần đây tên nhóc này luôn vểnh mũi lên trời, mở mồm ra lại nói Mặc Hoàng ta như thế nào như thế nào... Sư phụ đả kích hắn ta ngược lại là rất tốt".

"Nhị sư đệ, đừng nói hắn ta nữa, bây giờ thuật ngự thú của ngươi đã tăng lên như thế nào rồi?"

Dương Thanh Vân cười nói: "Chắc hẳn người kế tiếp sư phụ muốn chèn ép chính là ngươi".

"Không có đâu".

Ôn Hiến Chi cười hì hì nói: "Ta và Phệ Thiên Giảo thân thiết như người một nhà, ở trong phương diện ngự thú này, Ôn Hiến Chi ta là thiên tài, thiên tài tuyệt thế đó".

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nghe vậy thì cười ha ha một tiếng.

Mà đúng lúc này, mấy người đều nhận được truyền âm.

"Đến Thượng Môn Điện gặp ta".

Ngay sau đó, mấy người nhìn nhau, lập tức rời đi.

Thượng Môn Đạo.

Thượng Môn Điện.

Nơi này bây giờ là chỗ ở của riêng Tần Ninh.

Hắn đứng chắp tay trước bậc thang ngoài điện, bên cạnh là ba vị giai nhân đều có vẻ đẹp, đặc sắc riêng, ăn mặc lộng lẫy đứng ở nơi đó càng làm cho đại điện có thêm mấy phần tươi sáng.

Dưới bậc thang.

Sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đứng yên.

"Khoảng thời gian này ở Thượng Môn Đạo tu luyện, các ngươi đã tăng lên nhiều, ta cũng nhìn thấy".

Nghe thấy vậy, mấy vị đệ tử rối rít gật đầu, Diệp Nam Hiên thì xùy một tiếng.

Sư phụ thấy cái gì! Sư phụ chỉ lo chơi thôi!

"Diệp Nam Hiên, ngươi có ý kiến gì à?"

Thấy Tần Ninh đưa mắt nhìn, Diệp Nam Hiên run rẩy cười một tiếng nói: "Sư phụ nói đúng".

Tần Ninh cũng không biết Diệp Nam Hiên đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói: "Hôm nay hãy chuẩn bị lên đường, trở về Vô Tương Thiên".

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mấy vị đệ tử lập tức biến đổi.

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Sư phụ định tấn công Vô Tương Phật Tự?"

"Ừ".

"Quá tốt".

Diệp Nam Hiên cười to ha ha nói: "Ông đây đã sớm chờ đến ngày này".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Ta đã nói với Trung Thiên sư huynh rồi, lần này Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn sẽ phái người đi giúp chúng ta".

Vừa nói xong, trên bầu trời của Thượng Môn Điện, từng con phi cầm lần lượt xuất hiện.

Chỉ thấy được năm bóng người từ trên trời hạ xuống, khí thế mạnh mẽ đáng sợ.

Ba người trong đó chính là Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên.

Mà hai người còn lại thì mấy người chưa gặp bao giờ.

"Hai vị này chính là hai trong năm môn chủ của Thái Nhất Môn, Tiên Văn Nguyệt và Lục Tồn Phong".

Năm người này đều là cường giả có thực lực mạnh mẽ của Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo, rối rít nhìn về phía Tần Ninh, khom người thi lễ.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Bọn họ sẽ dẫn theo hai ngàn võ giả cảnh giới Tam Ngã, Biến Cảnh của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn trở lại Vô Tương Thiên cùng chúng ta, tiêu diệt Vô Tương Phật Tự".

"Lần này phải xem trong khoảng thời gian này các ngươi đã tăng lên như thế nào rồi".

Diệp Nam Hiên cười to ha ha nói: "Sư phụ yên tâm, chắc chắn con sẽ làm thịt mấy lão lừa trọc kia".

Ngày nào cũng tu luyện đúng là không có ý nghĩa.

Chiến đấu mới là bản chất nòng cốt để tăng lên.

Hơn nữa lợi dụng võ giả của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn để diệt Vô Tương Phật Tự vốn là kế hoạch của sư phụ.

Bây giờ rốt cuộc đã thực hiện kế hoạch rồi.

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Nam Hiên, cười nói: "Nam Hiên, ngươi rất vui vẻ nhỉ!"

"Đương nhiên rồi".

Diệp Nam Hiên nắm chặt tay lại, kích động nói: "Con đã sớm muốn chiến đấu để rèn luyện đao của con, thế của con".

"Con còn tưởng rằng những ngày qua sư phụ rơi vào trong ổ của ba vị mỹ nhân sư nương, chui vào cũng không biết đi ra...", nói đến đây, Diệp Nam Hiên đột nhiên sửng sốt.

Đậu má! Đắc ý vênh váo quá nên lỡ nói ra lời trong lòng rồi.

Mà mấy người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo đều kinh ngạc nhìn Diệp Nam Hiên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đứng ở bên cạnh Tần Ninh cũng đỏ bừng.

Một giây sau.

Một bóng người bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Nam Hiên, túm lấy tay hắn ta, không nói hai lời đã trực tiếp quăng Diệp Nam Hiên đi... Chân trời xuất hiện một điểm sáng, cho đến cuối cùng đã biến mất không thấy.
Chương 3078: Ngươi bỏ qua cho ta đi

Sau khi quyết định xong, Tần Ninh liền dẫn mấy vị đệ tử, phu nhân rời khỏi Thượng Môn Đạo.

Phía sau, Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn do năm vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến Tiên Văn Nguyệt, Lục Tồn Phong, Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên dẫn đầu, hơn hai ngàn người ngồi trên thiên nguyên thú đi về hướng Vô Tương Thiên... Trên người Cửu Anh.

Lúc này mặt mũi Diệp Nam Hiên sưng vù, liên tục rên rỉ.

"Ai bảo ngươi ăn nói bậy bạ".

Dương Thanh Vân vừa bôi thuốc cho hắn ta vừa bất đắc dĩ nói: "Không biết chừng mực...", Diệp Nam Hiên đau đến mức nhe răng toét miệng nói: "Không phải ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng...", "Ngươi là không có đầu óc".

Đối mặt với sự dạy dỗ của Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên hậm hực im miệng.

Bị Dương Thanh Vân dạy dỗ còn hơn bị sư phụ dạy dỗ.

Đại sư huynh Dương Thanh Vân là dùng miệng để dạy dỗ người khác.

Nhưng sư phụ lại dùng quả đấm để dạy dỗ người khác.

Trừ Thần Tinh Dịch ra, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đi theo Tần Ninh đến Vô Tương Thiên.

Trên đầu Cửu Anh, Tần Ninh đứng chắp tay, Diệp Viên Viên đứng ở bên cạnh hắn.

"Không biết Thạch Đầu đã đi đâu rồi...", "Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không biết ở nơi nào...", "Còn có Tiêu Tiêu...", Tần Ninh buồn bã nói: "Nếu như ở Trung Tam Thiên, chắc hẳn sẽ biết tin tức về ta...", ngay sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệp Viên Viên vang lên: "Liệu có thể đã không còn ở Trung Tam Thiên nữa không?"

"Nếu như là Cốc Tân Nguyệt thì cũng có thể, nhưng U Tiêu Tiêu và Thạch Cảm Đương, hai người bọn họ không có khả năng đến Thượng Tam Thiên lắm...", "Nghĩ về những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, trước kia ta vẫn luôn lo lắng các ngươi rời khỏi ta sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào tự vệ, sau đó nghĩ lại, ta cũng không thể che chở các ngươi cả đời".

Tần Ninh cười nhạt một tiếng nói: "Mỗi người đều có cơ duyên của mình, nếu thật sự xuất hiện bất ngờ...", nói đến chỗ này, Tần Ninh dừng lại.

Nếu quả thật xuất hiện bất ngờ, hắn sẽ không có cách nào tiếp nhận.

Con người đều có cảm tình.

Điều này không có cách nào thay đổi.

"Hình như chàng không có nhiều lòng tin với chúng ta lắm nhỉ!"

Diệp Viên Viên cười nói: "Đừng xem thường chúng ta".

"Về phương diện thiên phú, đương nhiên là ta chưa từng xem thường mọi người".

Tần Ninh thân mật nắm tay Diệp Viên Viên, cười nói: "Thiên phú của nàng và Thời Thanh Trúc đều rất tốt, Sương Nhi cũng không kém, điều này ta không cần lo lắng, ta lo lắng là lòng người thay đổi".

"Thôi thôi, xử lý xong chuyện này rồi hãy nói".

Diệp Viên Viên nói: "Sau khi tiêu diệt được Vô Tương Phật Tự, có phải chàng định… giết tất cả những người này không?"

"Tạm thời không có suy nghĩ này".

Tần Ninh cười nói: "Đợi đến ngày thật sự trở mặt rồi nói sau, bây giờ Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn có thể làm việc cho ta, dĩ nhiên là phải dùng nhiều một chút".

"Ừm".

Bên này, đám người Tần Ninh đi về hướng Vô Tương Thiên.

Mà bên kia.

Trong một nơi mênh mông vô ngần, tuyết phủ khắp trời đất, từng ngọn núi cao nhô lên, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Mà lúc này ở giữa núi tuyết, một bóng người nhỏ bé đang leo trèo trong nền tuyết.

So sánh với núi tuyết trùng điệp mấy vạn dặm, bóng người kia thật sự là quá mức nhỏ bé.

Ở trên núi tuyết này, nhiệt độ cực kỳ thấp, cho dù là võ giả, chỉ cần sơ sẩy một cái cũng có thể chết rét ở chỗ này.

Bóng người kia đang leo trèo trong nền tuyết đọng rất dày, thở hồng hộc, gò má đỏ bừng.

"Mệt chết ông đây!"

Nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên với vóc người to con, dồi dào tinh khí, đôi mắt cực kỳ có thần, mang đến cho người ta cảm giác lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Dung nhan của thanh niên cũng coi như tuấn tú, nhưng có vẻ mạnh mẽ hung hăng nhiều hơn.

"Đậu má, rốt cuộc chỗ nào mới là điểm cuối đây!"

Thanh niên ngã xuống đất bịch một tiếng, tay chân dang rộng, thở hổn hển mắng: "Lúc nào ông đây mới có thể chạy ra được".

"Ngươi muốn chạy ra làm cái gì?"

Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, quan sát thanh niên.

"Má ơi, có quỷ!"

Thanh niên thấy bóng người của cô gái thì đột nhiên đứng dậy chạy như điên.

Chẳng qua là cho dù tốc độ có nhanh thế nào thì bóng người kia vẫn chậm rãi đi theo sau lưng, không nhanh không chậm.

"Ngươi chạy cái gì chứ?"

Đó là một cô gái mặc đồ trắng, dáng người nhỏ nhắn nhã nhặn, khuôn mặt như hoa trong gương, trăng trong nước, nhất là vẻ mặt khó hiểu kia lại có vẻ khá đáng yêu, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.

"Đại tỷ, ngươi đã nhốt ta bao nhiêu năm rồi?

Ngươi bỏ qua cho ta đi!"

Thanh niên cầu khẩn: "Cho dù nuôi chó cũng phải thường xuyên cho nó ra ngoài hít thở chứ?"

"Thạch Cảm Đương, sao ngươi có thể nói mình là chó chứ?"

Cô gái lại ngây thơ nói: "Mấy năm nay ta đối xử với ngươi không tốt sao?

Ta giúp ngươi trở thành cường giả Biến Cảnh, ngươi không cảm ơn ta, ngươi còn nói ta?"

Thanh niên này chính là đệ tử Thạch Cảm Đương mà Tần Ninh vẫn luôn nhớ đến.

Thạch Cảm Đương nhìn cô gái trước mắt, người phụ nữ này trông xinh đẹp như thế, làm sao lại ngu ngốc đến vậy?

Thạch Cảm Đương không nhịn được quát lên: "Rốt cuộc đây là chỗ quỷ quái nào, ta đi nhiều năm như thế mà vẫn chưa ra ngoài được, đây là chỗ nào ở Trung Tam Thiên?"

"Ta nói với ngươi rồi, đây là Bắc Tuyết Thiên của Trung Tam Thiên, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi ở chỗ này rất an toàn, muốn tu luyện thì tu luyện, muốn ngủ thì ngủ, còn có ta ở cùng với ngươi, ngươi không vui vẻ sao?"

Vui vẻ?

Vui vẻ cái đầu ngươi! Từ khi bước vào Trung Tam Thiên là không được đi ra ngoài nữa, vui vẻ cái quỷ gì! Cả ngày đều đối mặt với một người phụ nữ, nếu không phải tâm trí ông đây kiên định, không thích nữ sắc, nếu không đã sớm làm thịt ngươi rồi, ngu ngốc! Thạch Cảm Đương tức giận mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.

Không dám mắng! Mắng sẽ bị ăn đòn.

Trả đũa vẫn không đánh thắng! Thạch Cảm Đương tùy tiện nói: "Cho dù ngươi có nhốt ta ở chỗ này thì cũng phải nói cho ta biết tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào chứ?

Trung Tam Thiên có thay đổi gì không?"

"Không được".

Cô gái lại lắc đầu nói: "Nếu ngươi biết thì sẽ càng muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, ngươi đừng hỏi nữa, ta sẽ không nói cho ngươi biết cái gì cả".

"Đại tỷ!"

Thạch Cảm Đương liền nói ngay: "Vậy ngươi nhốt ta ở chỗ này làm gì?"

"Ngươi giết ta đi!"

"Ngươi nhốt ta, dạy ta tu hành, lại không cho ta tiếp xúc với bên ngoài, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

Cô gái nhìn dáng vẻ vội vàng của Thạch Cảm Đương, cười khanh khách nói: "Không có gì cả, ta chỉ thích làm như vậy".

"Không phải trước kia ngươi rất ngông cuồng sao?

Không phải ngươi nói sư phụ ngươi vô địch thiên hạ sao?

Ta liền nhốt ngươi, dạy dỗ ngươi, lại không để ngươi biết bất kỳ tin tức gì bên ngoài, ta phải nhìn xem sư phụ ngươi có thể tìm được ngươi, cứu ngươi ra ngoài hay không".

Cô gái vừa dứt lời, bóng người chợt lóe, đã biến mất không thấy, chỉ có giọng nói trong trẻo truyền tới, chậm rãi nói: "Ngươi đừng nghĩ đến việc chạy, không chạy thoát được đâu, cả thiên hạ này, không ai có thể chạy ra khỏi trận pháp của tỷ ta, ai cũng không thể!"

Giọng nói biến mất, bóng người cô gái cũng hoàn toàn biến mất không thấy.

"Đậu má cả nhà ngươi, đậu má...", phía sau, Thạch Cảm Đương mắng chửi ầm ĩ, tiếng gào thét vang lên không dứt bên tai... Chẳng qua là, Thạch Cảm Đương mắng càng ác, đỉnh núi bốn phía dần dần xuất hiện từng con tuyết thú, nhìn chằm chằm hắn ta.

"Đậu má, lại tới!"

Thạch Cảm Đương gầm thét lên: "Ông đây không mắng ngươi ngu xuẩn nữa, ngươi mau đuổi đám tuyết thú này đi cho ta!"

Nhưng cuối cùng chỉ có tiếng gào thê thảm của Thạch Cảm Đương, cũng không có ai đáp lại...
Chương 3079: Muội lại chạy đi đâu?

Cùng lúc đó, cô gái váy trắng đã xuất hiện ở ngoài dãy núi mấy trăm dặm, trên một vùng đất bị băng tuyết bao trùm.

Nơi này chỉ có những dãy núi tuyết liên miên, cứ như vô cùng vô tận, không thấy được điểm cuối.

Mà trong vùng trời đất bị băng tuyết bao trùm ở chỗ này, phía trước lại xuất hiện một Băng Thành phồn hoa như gấm! Bên ngoài Băng Thành kia như có một luồng ánh sáng bay lên trời, từng màu kỳ diệu xen lẫn thành một bức họa lộng lẫy, bay thẳng lên chân trời.

Đó là từng trận văn sáng chói buộc vòng quanh từng đại trận giao nhau.

Cửa Băng Thành vô cùng rộng rãi, một băng tinh cao lớn chừng sách trăm trượng nhô lên.

Mà ở trên băng có ba chữ to cực kỳ nổi bật.

Phong Thiên Tông! Bá chủ duy nhất của Bắc Tuyết Thiên - Phong Thiên Tông.

Tọa lạc ở cực bắc dãy núi Bắc Tuyết làm người ta nghe mà sợ hãi.

Nơi đây hàng năm đều bị băng tuyết bao trùm, không khí lạnh như băng, cho dù là võ giả cũng không thích hợp ở chỗ này.

Mà nơi này lại tồn tại một nơi mà tất cả Bắc Tuyết Thiên đều vô cùng kính sợ, Phong Thiên Tông.

Bắc Tuyết Thiên, Phong Thiên Tông.

Là bá chủ trong Bắc Tuyết Thiên, cũng cực kỳ thần bí ở trong toàn bộ Trung Tam Thiên.

Bắc Tuyết Thiên thu đệ tử vô cùng nghiêm khắc, số lượng môn đồ cũng không coi là nhiều, nhưng mỗi một vị đều là đại sư trận pháp có thể lấy một địch mười.

Mà người đứng đầu Phong Thiên Tông hiện nay - Chiêm Ngưng Tuyết, ở phương diện trận pháp còn được Trung Tam Thiên xưng là người đứng đầu.

Tên tuổi của Trận Tiên cũng không phải là gọi không.

Đương nhiên điều này cũng là nhờ sư tôn Phong Không Chí Thánh dạy dỗ.

Lúc này, cô gái váy trắng kia xuất hiện ở bên ngoài Phong Thiên Tông, trong tay cầm một lệnh bài, phong ấn bên ngoài Băng Thành dần dần mở ra.

Cô gái trực tiếp bước vào trong đó, đại trận liền đóng vào.

Chẳng qua là vừa bước vào cửa thứ nhất, ngay sau đó còn có cửa thứ hai, cửa thứ ba… cho đến cuối cùng, sau khi đi qua khoảng chín đại trận phong ấn, cô gái mới tiến vào bên trong Băng Thành.

Nhìn một cái, khắp nơi bên trong Băng Thành rộng lớn đều là những tòa nhà, lầu các, tháp cao được tạo ra từ băng tinh, lối kiến trúc không hề giống với toàn bộ Trung Tam Thiên.

Đây mới thực sự là đến trước Băng Thành.

Mấy tên hộ vệ nhìn thấy cô gái váy trắng đều tiến lên, khom người nói: "Nhị tiểu thư".

"Ừm".

Cô gái váy trắng gật đầu nói: "Tỷ ta gọi ta làm gì?"

"Thuộc hạ không biết, nhưng mà Ngụy đại nhân cùng Lý đại nhân cũng đều ở đây".

"Ồ?"

Cô gái váy trắng cười một tiếng: "Ngụy thúc thúc và dì Tinh tới?"

"Vâng...", vừa dứt lời, bóng người cô gái váy trắng đã bồng bềnh bay lên, biến mất không thấy.

Lúc này hộ vệ kia thở dài nói: "Nhìn thực lực của nhị tiểu thư, chỉ sợ bây giờ đã là cảnh giới bát biến rồi nhỉ?"

"Không biết, nhưng tông chủ của chúng ta là tuyệt đỉnh trận sư, nhị tiểu thư là em gái ruột của tông chủ, chắc chắn sẽ không giống người bình thường".

"Chiêm Ngưng Tuyết, Chiêm Tuyền Vũ, đời này nếu ai có thể lấy được hai nàng làm vợ thì đúng là phúc tổ ba đời...", "Dù sao chúng ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới".

"Ha ha ha ha...", bên kia, cô gái váy trắng đi vào trong Băng Thành, bóng người hạ xuống trước một băng cung to lớn.

"Tỷ!"

Bóng người cô gái váy trắng rơi xuống, trực tiếp tiến vào một tẩm điện bên trong băng cung.

Chỉ thấy trong tẩm điện, trước một tấm gương, một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi ở đó.

Mặt mũi thanh thuần xinh đẹp, trong veo linh hoạt, siêu phàm thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần giống như tiên tử, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Lạnh lùng trong trẻo như hoa sen trong nước, như tiên tử thoát tục.

Nàng ta mặc một bộ đồ trắng bằng lụa mỏng càng giống như đang ở trong khói mù, quanh thân bao phủ một tầng sương mù nhẹ như thật như ảo, đúng là không giống người trong trần thế.

Nhất là khí chất kiêu ngạo lạnh lùng kia, sự lạnh lẽo này không giống tính cách lạnh nhạt của Diệp Viên Viên, mà là lạnh phát ra từ tận nội tâm.

Người đứng đầu Phong Thiên Tông - Chiêm Ngưng Tuyết, giai nhân vô song hiếm thấy trên đời.

Lúc này Chiêm Tuyền Vũ đi tới bên cạnh tỷ tỷ, thản nhiên ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: "Tỷ, gọi muội làm gì?"

"Muội lại chạy đi đâu?"

Chiêm Ngưng Tuyết khẽ mở đôi môi, giọng nói linh hoạt kỳ ảo lại dễ nghe, cứ như muốn hút hồn phách của người khác vậy.

"Muội đi ra ngoài tu luyện mà!"

Chiêm Tuyền Vũ thân mật kéo tay tỷ, cười nói: "Muội không có thiên phú về trận pháp, tỷ cũng biết, cho nên mới phải khắc khổ tu hành một ít mà!"

"Biết tu hành thì tốt".

Chiêm Ngưng Tuyết tùy tiện nói: "Ngụy thúc thúc và Tinh bá mẫu tới, lát nữa muội khách khí một chút cho ta, còn dám nói bậy bạ, ta sẽ xử lý muội".

"Biết rồi biết rồi, cha mẹ của sư phụ tỷ mà, muội sẽ khách khí".

Vừa nói, tỷ muội hai người vừa đi ra khỏi tẩm điện, vào trong một đại điện.

Lúc này, hai bên đại điện có mười mấy tỳ nữ vô cùng xinh đẹp đang khom người đứng.

Ở vị trí chính giữa, trước một cái bàn lưu ly, một nam một nữ ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng tán gẫu.

Người đàn ông kia trông tầm hơn bốn mươi tuổi, trên người có một loại khí chất nho nhã hiền hòa, mà người phụ nữ kia thì mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng nhã nhặn.

Hai người ngồi chung một chỗ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái... Cứ như là trời sinh một đôi vậy.

"Ngụy thúc thúc".

"Dì Tinh!"

Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ cùng nhau đi tới.

Lúc này vẻ trong trẻo lạnh lùng trên mặt Chiêm Ngưng Tuyết đã biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt nhu hòa và tôn kính.

"Ngưng Tuyết, Tuyền Vũ, mau tới ngồi, mau tới ngồi...", người phụ nữ kia cười nói: "Nhiều năm không gặp, tỷ muội các ngươi đúng là trổ mã càng ngày càng xinh đẹp".

"Cảm ơn dì Tinh".

Tỷ muội hai người ngồi xuống.

Hai người trước mặt chính là cha mẹ của sư phụ Chiêm Ngưng Tuyết - Ngụy Vô Song.

Đương nhiên cũng chính là cha mẹ của Tần Ninh đời thứ bảy - Phong Không Chí Thánh.

Ngụy Hiên! Lý Ngọc Tinh! Trên thực tế, hai người này cũng không phải là cha mẹ ruột đời thứ bảy của Tần Ninh, mà là cha mẹ nuôi, Tần Ninh đời thứ bảy sau khi sinh ra, gia tộc đã bị diệt vong, Tần Ninh còn bọc trong tã lót được vợ chồng Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh nhận nuôi, dẫn theo bên cạnh chăm sóc, đặt tên là Ngụy Vô Song.

Mà bản thân Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh chính là hai vị trưởng lão của một tông môn lớn trong Bắc Tuyết Thiên tên là Bắc Thương Môn.

Năm đó Tần Ninh trải qua đời thứ bảy, sau đó thức tỉnh trí nhớ, chuyển sang tu trận đạo, thu Chiêm Ngưng Tuyết làm đồ đệ, được tôn xưng là Phong Không Chí Thánh, danh tiếng cực lớn.

Chẳng qua là có rất ít người biết về cha mẹ hắn.

Vợ chồng hai người Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh lúc còn trẻ vốn chính là đệ tử của Bắc Thương Môn, quen biết yêu nhau, cuối cùng tiến tới với nhau, sau đó cũng ở lại bên trong Bắc Thương Môn đảm nhiệm trưởng lão dạy dỗ.

Dù là năm đó Tần Ninh có thành tựu cực lớn, cha mẹ cũng chưa bao giờ rêu rao về thân phận của hắn.

Sau đó Tần Ninh chuyển thế, cha mẹ hắn vẫn ở lại Bắc Thương Môn đảm nhiệm trưởng lão dạy dỗ, nhiều năm không thay đổi.

Bọn họ thích cuộc sống này, mà Tần Ninh cũng không muốn quấy rầy đến cuộc sống của cha mẹ, cho nên bên ngoài chỉ biết là Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song từ nhỏ chính là cô nhi, nhưng không biết hắn còn có cha mẹ nuôi.

Loại chuyện này, Chiêm Ngưng Tuyết là đệ tử của Tần Ninh đương nhiên sẽ biết rõ ràng.

Chỉ là những năm gần đây ở bên trong Bắc Tuyết Thiên, Phong Thiên Tông có thể nói là tông môn số một, nội tình thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Chiêm Ngưng Tuyết cũng đã mời vợ chồng Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh tới Phong Thiên Tông ở mấy lần, nhưng đều bị hai người từ chối.

Mà Chiêm Ngưng Tuyết cũng biết ngay cả sư phụ cũng không muốn cưỡng ép hai người này, nàng ta lại càng không.

Năm xưa sư phụ rời đi, Chiêm Ngưng Tuyết từng phái mấy vị cường giả Biến Cảnh đến Bắc Thương Môn bên trong Bắc Tuyết Thiên âm thầm bảo vệ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh an toàn.

Kết quả bị hai người biết, đã vô cùng tức giận.
Chương 3080: Sư phụ ngươi là người chuyển thế?

Đối với hai người mà nói, ở bên trong Bắc Thương Môn đảm nhiệm trưởng lão dạy dỗ là cuộc sống rất thoải mái, bọn họ cũng không có gia tộc gì, chẳng qua chỉ là trưởng lão tông môn, không cần bảo vệ gì cả.

Từ đó về sau, Chiêm Ngưng Tuyết càng thêm cẩn thận, nhưng việc âm thầm bảo vệ tuyệt đối không thể bỏ được.

Nếu không xuất hiện phiền toái gì, sau khi sư phụ trở lại sẽ rất tức giận.

Chiêm Ngưng Tuyết hiểu rất rõ về sư phụ Ngụy Vô Song của mình.

Đừng nhìn Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh là cha mẹ nuôi của sư phụ, nhưng nhìn khắp cả Trung Tam Thiên, không có cha mẹ nuôi nào đối xử tốt với con trai hơn cha mẹ của sư phụ đâu.

Trên thực tế, cha mẹ đời thứ năm của Tần Ninh là Linh Thư, Lý Thanh Huyên đến từ nhà họ Linh.

Cha mẹ đời thứ sáu ở nhà họ Hứa trong Xích Tiêu Thiên.

Mà nhà họ Hứa năm đó luôn ổn định bình thường trong Xích Tiêu Thiên, nhưng bởi vì Hứa Huyền Trần, cũng chính là Tần Ninh hiện giờ vươn lên mà nhà họ Hứa cũng vươn lên.

Mặc dù những năm gần đây, Tần Ninh không có ở đó, nhưng vị đệ tử Khúc Phỉ Yên kia của hắn lại luôn trấn giữ Xích Hỏa Thiên Sơn trong Xích Tiêu Thiên, người nào dám trêu chọc nhà họ Hứa, vậy thì phải cân nhắc đến lực sát thương kinh khủng của hàng vạn vũ khí bộc phát của Khúc Phỉ Yên.

Mà cha mẹ đời thứ tám đến từ Lâm tộc ở Vô Tương Thiên, chỉ là sau đó bởi vì Lâm Thần nên mới cắt đứt quan hệ.

Dưới sự so sánh, cha mẹ đời thứ bảy coi như là khá mờ nhạt yên tĩnh.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới con trai mình xuất sắc giống như cao nhân.

Cho dù là hai ba vạn năm qua, Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh cũng chỉ thường xuyên tới thăm Chiêm Ngưng Tuyết một chút, chứ chưa bao giờ bảo Chiêm Ngưng Tuyết đến Bắc Thương Môn.

Bọn họ chỉ mong muốn một cuộc sống yên bình chờ đợi con trai trở lại.

Lý Ngọc Tinh thân thiết nắm lấy tay Chiêm Ngưng Tuyết, cười tủm tỉm nói: "Ngưng Tuyết, đã thích người đàn ông nào chưa?"

Nghe nói như vậy, Chiêm Tuyền Vũ đột nhiên sửng sốt.

Lại nữa! Lý bá mẫu và Ngụy thúc thúc luôn phiền lòng vì chuyện quan trọng cả đời của tỷ.

Nhất là sau khi sư phụ của tỷ không còn ở đây nữa, cứ cách một khoảng thời gian sẽ hỏi một lần.

Nếu không phải cảm thấy bên trong đám thanh niên tài giỏi đẹp trai Bắc Thương Môn không có một ai hợp với tỷ, sợ rằng mỗi lần tới đều sẽ bắt tỷ dẫn một người đàn ông đến để xem mắt.

Chiêm Ngưng Tuyết uyển chuyển nói: "Sư phụ còn chưa trở về, ta tạm thời không cân nhắc đến những chuyện này".

"Vô Song...", Lý Ngọc Tinh thở dài nói: "Đã qua lâu vậy rồi, thằng bé kia nói nhất định sẽ trở lại, vậy mà vẫn chưa trở lại...", "Chắc là sắp rồi".

Nói tới chỗ này, Ngụy Hiên mở miệng nói: "Gần đây chúng ta lấy được một ít tin tức".

"Ngưng Tuyết ngươi tĩnh tâm tu luyện, không hỏi chuyện đời, có thể không biết gần đây bên trong Trung Tam Thiên xuất hiện một nhân vật".

"Ngụy thúc muốn nói...", Ngụy Hiên gật đầu nói: "Ta cũng tình cờ nghe người ta nói, nghe nói Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần ở trong Thượng Nguyên Thiên năm xưa đã trở lại, hơn nữa Thông Thiên Đại Đế từ Vô Tương Thiên cũng là người này".

"Hắn là người chuyển thế".

Ngụy Hiên nói: "Ta nhớ Vô Song đã nói nếu như nó trở lại, chắc chắn sẽ là chuyển thế trở về...", "Ngươi nói xem có phải là nó hay không?"

Chiêm Ngưng Tuyết cau mày lại.

"Ngưng Tuyết, Vô Song có nói với ngươi nó sẽ chuyển kiếp mấy lần không?"

Chiêm Ngưng Tuyết lắc đầu một cái.

Chẳng qua là ngay sau đó, Chiêm Ngưng Tuyết mở miệng nói: "Nhưng mà ta sẽ phái người đi tra về Tần Ninh".

"Ừm, được".

Lúc này Lý Ngọc Tinh cũng nói: "Chúng ta cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đến để thăm ngươi một chút, ngươi cứ làm việc tiếp đi, chúng ta về đây".

"Đi ngay sao?

Không ở lại thêm mấy ngày nữa sao?"

"Không được...", Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ tiễn hai người đi.

"Tuyền Vũ, muội hộ tống hai người trở về, nhớ đừng để bị phát hiện".

"Biết rồi...", Chiêm Tuyền Vũ cười hì hì.

"Còn có một việc ta muốn giao cho muội làm".

"Tỷ nói đi".

Chiêm Ngưng Tuyết liền nói ngay: "Muội đi điều tra về Tần Ninh kia xem rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào!"

"Ngụy thúc nói không sai, khó đảm bảo đó không phải sư phụ... Chỉ là nếu sư phụ thật sự trở lại, hẳn sẽ đến tìm ta mới đúng...", "Vậy muội sẽ đi điều tra một chút".

Chiêm Tuyền Vũ cười tủm tỉm nói: "Tỷ, muội nghe nói người đứng đầu Bắc Đấu Tông ở Bắc Đấu Thiên - Đường Mặc những năm nay đã tới đây không ít, tỷ không có hứng thú với hắn ta sao?"

"Muội thấy Đường Mặc này tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà đã quản lý Bắc Đấu Tông, rất xứng đôi với tỷ!"

Chiêm Ngưng Tuyết nghe nói như vậy, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng mang theo mấy phần tức giận, nói: "Bớt bận tâm những chuyện này đi".

"Biết rồi, biết rồi!"

Vừa nói xong, bóng người Chiêm Tuyền Vũ chợt lóe lên, biến mất không thấy.

Thật ra thì Bắc Thương Môn cách Phong Thiên Tông cũng không tính là rất xa, trên đường vợ chồng Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh sẽ gần như không gặp phải nguy hiểm, chẳng qua là Chiêm Ngưng Tuyết luôn muốn bảo vệ hai người, phải bảo đảm không có sơ sót gì.

Sau khi lặng lẽ đưa hai người về, Chiêm Tuyền Vũ lại xuất hiện ở trong trời đất phủ đầy băng tuyết.

"Thạch Cảm Đương, đi ra đây cho ta!"

Một tiếng kêu khẽ truyền ra vạn dặm.

Không lâu sau, một bóng người đi đến.

Chính là Thạch Cảm Đương.

"Bà già thối, tìm ông đây làm gì?"

Lúc này gò má Thạch Cảm Đương đã sưng lên, trên người lại xuất hiện mấy vết thương, hùng hùng hổ hổ nói.

"Ngươi dám mắng ta?"

"Mắng ngươi thì sao chứ, nếu ông đây có thể làm thịt ngươi, ta sẽ làm này làm nọ với ngươi, khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!"

"Ôi chà, nóng tính thế!"

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng nói: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hành hạ đến chết, sợ cái quái gì!"

Chiêm Tuyền Vũ nhìn Thạch Cảm Đương, cười hì hì một cái giống như hoa nở, sau đó nói ngay: "Được rồi, ta sẽ cho ngươi ra ngoài".

"Hả?

Ngươi tốt bụng như vậy?"

Thạch Cảm Đương cẩn thận nói.

"Tỷ ta bảo ta đi ra ngoài điều tra một người, tên là... A, ta nhớ trước kia ngươi nói sư phụ ngươi tên gì?"

Thạch Cảm Đương vô cùng cẩn thận.

"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Thạch Cảm Đương hầm hừ nói.

"Không nói thì thôi".

Nghe thấy lời này, Thạch Cảm Đương hừ một tiếng nói: "Nhớ lấy con nhỏ thúi, sư phụ ta tên là Tần Ninh, tương lai sẽ là nhân vật lớn nổi danh khắp Trung Tam Thiên!"

"Tần Ninh?"

Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người nói: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

"Tỷ ta cũng bảo ta đi điều tra một người tên là Tần Ninh, nghe nói tên kia là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, còn là Thông Thiên Đại Đế chuyển thế".

Thạch Cảm Đương nghe vậy thì ngây người ra.

"Sư phụ!"

Thạch Cảm Đương lập tức cười to ha ha: "Đó là sư phụ ta, đó chính là sư phụ ta, ha ha ha ha...", "Cuối cùng sư phụ ta cũng đã nổi tiếng vậy rồi sao?

Ha ha ha ha ha...", "Con nhóc thúi, ngày chết của ngươi đến rồi, ha ha ha ha...", ầm! Chẳng qua là Chiêm Tuyền Vũ đột nhiên tung ra một quyền, cả người Thạch Cảm Đương đập vào một ngọn núi tuyết, bị băng tuyết bao trùm.

"Sư phụ ngươi là người chuyển thế?"

Hồi lâu sau, Chiêm Tuyền Vũ mới mở miệng nói.

Thạch Cảm Đương bò ra từ bên trong núi tuyết, đang định mở miệng mắng, chẳng qua là nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chiêm Tuyền Vũ thì hậm hực nói: "Ờ...", Chiêm Tuyền Vũ tùy tiện nói: "Sư phụ ngươi trâu bò như thế, sao ngươi lại yếu như sên vậy?"

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết sư phụ ngươi có quan hệ thế nào với Phong Không Chí Thánh không?"

Phong Không Chí Thánh?

Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái nói: "Không nhớ, hình như đã nghe sư phụ nói qua, có mấy cái tên gì đó, ta quên hết rồi, sư phụ ta chuyển thế rất nhiều lần...", "Ngươi đúng là óc heo!"

Chiêm Tuyền Vũ tùy tiện nói: "Vậy ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết không?"

Hả?

Ai?

Chiêm Ngưng Tuyết?

Lúc này Thạch Cảm Đương đột nhiên sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom