• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3041-3045

Chương 3041: Ta ra ngay đây

Tần Ninh nhìn thoáng qua Ngọc Ngâm Tuyết, đứng khoanh tay nói: "Trước kia ta lo lắng nhà họ Cố và nhà họ Hồ ra tay với Thanh Viêm Tông, sợ rằng mình tới muộn, mọi chuyện đều đã xong cả rồi".

"Hiện tại đã tới đây rồi, tất nhiên là ta muốn xem thử mấy năm gần đây, hai vị đệ tử của ta khi không có ta bên cạnh rốt cuộc đã trải qua những gì, đã trưởng thành đến mức nào rồi".

"Hơn nữa...", đôi mắt Tần Ninh sáng lên, cười nói: "Nếu cảnh giới nhị biến mà không đánh lại cảnh giới tứ biến thì rõ ràng là đi tự sát, không đáng giá để ta cứu!"

Hắn vừa nói vậy, Ngọc Ngâm Tuyết đứng bên cạnh ngẩn ngơ.

Đây... đây là lời mà người làm sư phụ có thể nói ra sao?

Nhị biến làm sao có thể là đối thủ với tứ biến chứ?

Hai bên chênh lệch quá lớn.

Hơn nữa, còn không phải là đối thủ thì chết đi, người sư phụ này quá độc ác rồi! Thế nhưng, tuy Ngọc Ngâm Tuyết thấy được sự nhẫn tâm của Tần Ninh, nhưng lại không thấy được hai tay đã nắm chặt Thể Thư ở lưng Tần Ninh, như thể ra tay lúc nào đều được.

Cùng lúc đó, ở bên kia.

Phía sau Thanh Viêm Tông, có hai vị đệ tử đang đi dọc theo đường núi, đi vào sâu bên trong Thanh Viêm Tông.

Với Thanh Viêm Tông to lớn như vậy, trước cửa đối diện với dãy núi Tây Hoang, sau lưng lại nối tiếp với dãy núi Tây Hoang.

Lúc này, ở một sơn cốc thoạt nhìn trông cực kỳ xơ xác, tiêu điều.

Hai vị đệ tử kia bước vào cửa sơn cốc, thấy bên trái cửa cốc, trên một tảng đá có một pho tượng.

Một người đệ tử trong đó không nhịn được bèn hỏi: "Đây là cái gì?"

"Lần đầu đến đây à?"

Một vị đệ tử khác cười nói: "Đây là khế ước thú của Ôn tông chủ chúng ta, Phệ Thiên Giảo, nghe nói nó đã đi theo Ôn tông chủ nhiều năm nay rồi".

"Đương nhiên đây là bức tượng của nó, năm xưa ta đã từng thấy được hình dáng của Phệ Thiên Giảo, chính là như vậy đó".

Một người đệ tử khác phản bác ngay: "Đây không phải là một con chó à?"

"Đừng nói bậy".

Người đệ tử kia đáp lại: "Phệ Thiên Giảo là giảo, khá tương tự với chó, nhưng tuyệt đối không phải là chó".

"Ôn tông chủ đối đãi với Phệ Thiên Giảo đại nhân vô cùng tốt, ta nghe cụ già trong tông môn nói rằng linh thú bạn sinh của Ôn tổng chủ đã chết, con Phệ Thiên Giảo này là linh thú bạn sinh của sư phụ Ôn tông chủ tặng cho Ôn tông chủ".

"Linh thú bạn sinh có thể chuyển giao hả?"

"Không hiểu sao?"

Người đệ tử kia thần bí nói: "Ta nghe nói sư phụ của Ôn tông chủ là một vị ngự thú sư rất mạnh, đến cả rồng cũng có thể khống chế".

"Nói giỡn hả?

Rồng?

Ở thế giới Cửu Thiên chúng ta có rồng sao?"

"Ai biết được".

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới vị trí cửa sơn cốc.

Một người hiếu kỳ hỏi: "Ta muốn biết bức tượng này được tạo ra từ cái gì".

"Ta cũng lại xem thử, ta nhớ trước kia đâu có bức tượng nào ở đây đâu".

Hai người nói xong bèn áp sát vào bức tượng, cẩn thận quan sát, thậm chí còn đưa tay sờ soạng vài cái.

"Ngươi chắc đây là bức tượng hả?

Cái lông này mềm thật đó".

"Đúng vậy, thật quái lạ...", hai người ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của bức tượng.

Chẳng biết từ lúc nào mà đôi mắt nhắm chặt kia lại mở ra quan sát hai người họ.

"Hì hì, chào nha".

Bỗng nhiên bức tượng mở miệng nói tiếng người.

"Mẹ ơi!"

"Mụ nội ơi!"

Hai người đệ tử kia nhanh chóng bị dọa chết khiếp.

"Ha ha ha...", bộ lông trên người bức tượng run lên, cười to nói: "Ôn Hiến Chi, ông đây thắng rồi, nhanh lên, trái cây kia là của ta!"

Lúc này, bên trong sơn cốc có một người giậm chân đi ra.

Người nọ trông khoảng tầm hai mươi, dung mạo yêu nghiệt tuấn tú, đôi mắt kia thoáng hiện lên tia sáng nâu đen, trông cực kỳ độc đáo.

Đó là một người thanh niên vô cùng điển trai quyến rũ.

"Chậc!"

Người thanh niên nọ bĩu môi, bất mãn nhìn vào hai người đệ tử kia nói: "Hai tên các ngươi kêu to vậy làm gì?"

"Đây rõ ràng là một con chó còn sống mà, sao lại có thể cho rằng đó là bức tượng!"

"Ôn tông chủ".

"Ôn tông chủ!"

Hai vị đệ tử kia quỳ rạp xuống đất, một người trong đó nhanh miệng nói: "Ôn tông chủ, người nhà họ Cố đánh tới đây ạ, Dương tông chủ đã dẫn người đi ngăn địch rồi, đặc biệt sai ta đến đây mời Ôn tông chủ xuất quan".

"Biết rồi biết rồi".

Người thanh niên ấy đúng là Ôn Hiến Chi.

Đã qua nhiều năm vậy rồi mà Ôn Hiến Chi vẫn trông trẻ trung như vậy.

Trong đám đệ tử của Tần Ninh.

Dương Thanh Vân trông như công tử quyền quý, đẹp trai ngời ngời, liếc mắt một cái là biết đó là chính nhân quân tử.

Nhưng Ôn Hiến Chi lại trông khá lẳng lơ, đây ít nhiều cũng liên quan tới việc Ôn Hiến Chi là một vị ngự thú sư.

Diệp Nam Hiên lại đẹp trai theo kiểu đàn ông.

Lý Huyền Đạo đẹp theo kiểu kiếm khách phiêu dật đất trời, khí chất xuất trần.

Còn Trần Nhất Mặc lại có hương vị cổ điển của một đan sư, chẳng qua xưa nay Trần Nhất Mặc thích tỏ vẻ thánh thiện trước mặt người đời, nhưng lại có vẻ hơi khoe khoang, thiếu chút chín chắn.

Còn Thần Tinh Dịch... thì phải nói là đẹp trai không tỳ vết, đẹp đến mức chỉ cần là nữ đều thích.

Còn Lý Nhàn Ngư... ừ thì...thuộc loại... đẹp trai ngây thơ hướng nội.

Còn về phần Thạch Cảm Đương, nếu phải nói thì được cái mã, trông hắn ta như công tử nhà giàu kiêu căng ngạo mạn vậy.

Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Lúc này, Ôn Hiến Chi nhìn về phía hai người họ, nói: "Được rồi, Dương Thanh Vân làm được, chỉ là một tên Cố Dương mà thôi, chẳng là cái gì cả!"

"Các ngươi đừng vội, nói người ngăn địch như nào thì ngăn địch thế ấy đi!"

"Ta đi ra ngay đây".

Nghe vậy, hai vị đệ tử sửng sốt.

"Ôn tông chủ...", "Được rồi, ta nói ta biết rồi, các ngươi đi đi, đi nhanh chân lên".

Ôn Hiến Chi thúc dục nói.

Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Ôn Hiến Chi mới nhìn về phía Ngự Thiên Giảo nói: "Chó ngu, sẵn sàng chưa?"

"Ngươi gọi ta một tiếng chó ngu nữa thử xem?"

Phệ Thiên Giảo mắng: "Ông đây trước kia là linh thú bạn sinh của sư phụ ngươi, là linh thú khế ước đấy, ngươi là cái thá gì?"

"...", "Chó ngu!"

"Gào...", Phệ Thiên Giảo nhe răng trợn mắt, bộc lộ sự bất mãn của mình.

"Nể mặt ngươi à?"

Hai tay Ôn Hiến Chi kết ấn, ngay sau đó, Phệ Thiên Giảo biến sắc, cơ thể rơi phịch xuống đất, nó nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Ôn Hiến Chi tràn ngập tức giận.

"Sẵn sàng!"

Phệ Thiên Giảo cứng đầu cứng cổ nói: "Ngươi đợi đấy".

"Chậc!"

Ôn Hiến Chi không quan tâm nói: "Ngự thú sư là ngự thú sư, ta là sư, ngươi là thú, là ta khống chế ngươi, hiểu chưa?"

"Nếu đã sẵn sàng thì xuất phát thôi!"

Ôn Hiến Chi vung tay lên.

Phệ Thiên Giảo kêu lên.

Bên trong sơn cốc, nháy mắt từng con nguyên thú chen chúc nhau đi ra, nhìn qua không dưới mấy trăm con.

Trong ấy thậm chí còn có hơn mười con nguyên thú có thực lực Biến Cảnh, lúc này chúng lần lượt xuất hiện, trông oai phong lẫm liệt.

"Nuôi thú ngàn năm, dùng thú một lần!"

Ôn Hiến Chi bước ra từng bước, ngồi lên người Phệ Thiên Giảo, cười to nói: "Anh em ơi, theo ông đây đi giết người nào".

Trong nháy mắt, từng con nguyên thú, thiên nguyên thú xông ra ngoài.

Vào giờ phút ấy, trước Thanh Viêm Tông, cho dù là Dương Thanh Vân ra tay đối đầu với một mình Cố Dương là đủ để kìm chân hắn, nhưng tổng thể thực lực của Thanh Viêm Tông lại không bằng nhà họ Cố.

Lúc này, các đệ tử lần lượt chết trận, tình thế trận chiến không có lợi với Thanh Viêm Tông lắm.
Chương 3042: Đệ tử Thanh Viên Tông không cần sợ

Ngoài Thanh Viêm Tông, tại đỉnh núi, Tần Ninh ngồi xuống, quan sát trận chiến.

"Ngươi chưa ra tay sao?

Sợ rằng Thanh Viêm Tông phải diệt tông...", "Không cần vội".

Tần Ninh cười đáp: "Hiện tại còn chưa đâu vào đâu mà?

Nếu nhà họ Cố đánh tới cửa, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Thanh Viên Tông không có chuẩn bị cách ứng phó nào thì cũng quá tệ rồi".

Lòng Ngọc Ngâm Tuyết tràn đầy tò mò.

Tên Tần Ninh này... nào có đạo lý sư phụ chứng kiến từng chút từng chút cơ nghiệp của đồ đệ nhà mình tích góp dần dần tan vỡ.

Thế tới của nhà họ Cố ào ào, có hơn một ngàn lính tinh nhuệ đánh đến đây, Thanh Viêm Tông vào thế khó rồi! Gào gào... đúng lúc này, trong Thanh Viêm Tông truyền tới một tiếng sói tru.

Không! Không phải là tiếng sói tru, hình như là... tiếng chó kêu! Theo tiếng huýt sáo vang lên, thấy từng con nguyên thú ùn ùn kéo từ trong Thanh Viêm Tông chạy ra.

Mỗi một con nguyên thú đều có thân hình lớn cả trăm trượng, vạm vỡ như núi, sát khí ngùn ngụt.

"Ha ha ha...", một tiếng cười to vô cùng kiêu ngạo truyền khắp trong ngoài Thanh Viêm Tông.

"Ôn tông chủ!"

"Ôn tông chủ!"

Rất nhiều người nhìn thấy một con Phệ Thiên Giảo cao lớn, bộ lông cả người màu rám nắng đung đưa trong gió, trông nó như chó nhưng lại rất uy nghiêm.

Trên lưng nó, Ôn Hiến Chi khoanh tay đứng đó, cười to nói: "Ôn Hiến Chi đến đây!"

Ôn Hiến Chi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Đệ tử Thanh Viêm Tông không cần sợ!"

"Ta đã khống chế mấy trăm con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã, hơn mười con thiên nguyên thú cấp bậc Biến Cảnh đến đây trợ trận".

Trợ trận sao?

Người không phải là tông chủ Thanh Viêm Tông à?

Sao lại bảo đó là trợ trận! Ôn Hiến Chi nói tiếp: "Không cần phải lo, đám người nhà họ Cố đến đây chỉ có đến mà không có về!"

"Giết cho ta!"

Ôn Hiến Chi dứt lời, từng con nguyên thú, thiên nguyên thú anh dũng xông lên.

Ngay sau lời nói ấy, hắn ta lảo đảo, ngã xuống từ trên người Phệ Thiên Giảo, rầm, hắn ta ngã ầm xuống đất, bụi bay đầy trời.

"Chó ngu!"

Ôn Hiến Chi đứng dậy, mắng: "Ngươi muốn chết hả".

Phệ Thiên Giảo bĩu môi, éo thèm quan tâm.

Ngươi nghĩ mình là Tần Ninh hả?

Muốn ra oai trên người ông hả?

Cùng lúc đó, Tần Ninh đang ở trên đỉnh núi nơi xa xa, thấy cảnh đó không khỏi nở nụ cười.

Ôn Hiến Chi.

Phệ Thiên Giảo.

Cả hai vẫn như trước đây... Mấy năm gần đây, sợ rằng Dương Thanh Vân ở cùng một chỗ với Ôn Hiến Chi chắc thấy mệt lòng lắm.

Vào giờ phút ấy, có rất nhiều nguyên thú, thiên nguyên thú nhập cuộc, Thanh Viêm Tông từ thế phòng thủ chuyển ngay sang thế tấn công.

Võ giả của nhà họ Cố và Cố Dương đều biến sắc.

Một con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã ngang tay với mấy cao thủ tinh nhuệ cảnh giới Vô Ngã đấy.

Tình hình này không ổn lắm.

Vậy mà Thanh Viêm Tông còn chuẩn bị chiêu này.

"To gan!"

Lúc này, Ôn Hiến Chi đứng trên mặt đất, nhìn vào Cố Dương, hừ nói: "Ông đây cho các ngươi có đến mà không có về!"

Sắc mặt Cố Dương trầm xuống đến đáng sợ, nhưng chưa có vẻ kinh hoảng gì.

"Hồ Tông Nghĩa!"

Cố Dương quát to lên: "Ra tay đi!"

Khi vừa nói xong, chỉ thấy giữa đồi núi có một đoàn người xuất hiện.

Hai người cầm đầu có khí tức rất hùng mạnh.

"Tộc trưởng nhà họ Hồ, Hồ Tông Nghĩa!"

"Nhị gia nhà họ Hồ, Hồ Tông Minh!"

Giờ khắc này, khí tức mạnh mẽ kia khiến người ta cảm giác được hai người này đều là cường giả cảnh giới tứ biến.

Ôn Hiến Chi biến sắc.

"Hai tên tứ biến!"

Hồ Tông Nghĩa bước mấy bước đã xuất hiện trong địa phận Thanh Viêm Tông, nhìn vào Ôn Hiến Chi.

"Nếu biến sớm một trong hai đại tông chủ của Thanh Viêm Tông, Ôn Hiến Chi, là một vị ngự thú sư, sao bọn ta không có chuẩn bị gì được chứ?"

Hồ Tông Nghĩa lạnh lùng nói: "Hôm nay Thanh Viêm Tông phải bị diệt!"

"Không sợ gáy sớm ăn cứt à!"

Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: "Chỉ là cảnh giới tứ biến mà thôi, dám kiêu ngạo trước mặt ta sao?"

Hồ Tông Nghĩa kia nghe vậy liền sửng sốt.

Tên Ôn Hiến Chi này rất ngạo mạn.

Hắn ta nói tiếp: "Ra tay với các ngươi, ta sợ tay mình bẩn lắm, Thanh Vân, giao cho ngươi đấy!"

"Chỉ là cảnh giới tam tứ biến mà thôi, một mình Dương Thanh Vân giết các ngươi dễ lắm".

Dương Thanh Vân Nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, hắn ta nhìn về phía Ôn Hiến Chi, quát: "Đừng nói bậy!"

"Ta không nói bậy nha".

Ôn Hiến Chi nói tiếp: "Ta với Dương Thanh Vân là đồng môn, hắn ta là đại sư huynh của ta, cũng là đệ tử sư phụ thương yêu nhất".

"Sư phụ ta từng nói rằng, nếu như thiên kiêu trong thiên hạ có mười một người thì chắc chắn đó là mười một người đệ tử của người, còn nếu chỉ có một người vậy đó chính là Dương Thanh Vân".

"Một mình Dương Thanh Vân cũng đủ đánh các ngươi đến mảnh giáp cũng không còn".

Ôn Hiến Chi thuyết phục nói.

"Ôn Hiến Chi, cái thằng ngu nhà ngươi!"

Lúc này, Dương Thanh Vân bị một đao của Cố Dương chém trúng, phải lùi về sau trăm thước, hắn ta quát lên: "Đừng nhiều lời".

Ôn Hiến Chi mắng lại ngay: "Ngươi mới là đồ ngu, cả nhà ngươi đều là đồ ngu".

"...", "Lười nói nhiều với ngươi".

Hồ Tông Nghĩa nhìn Ôn Hiến Chi đang như tên thần kinh mà hừ, rồi lao lên... oanh... khí tức khủng bố lập tức bùng nổ.

Vào giờ phút ấy, trong ngoài Thanh Viêm Tông nổi lên đại chiến.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lần lượt đối đầu với Cố Dương, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh, trận chiến giữa bọn họ là khốc liệt nhất.

Ở đằng xa, Tần Ninh vẫn ngồi đó sống chết mặc bây.

Ngọc Ngâm Tuyết cũng không sốt ruột nữa.

Tần Ninh không vội, mình vội làm gì.

Tiếng ầm ầm khủng bố liên tục nổ ra.

Ôn Hiến Chi đang ở cảnh giới nhị biến.

Hắn ta là ngự thú sư, chiến lực cũng không yếu.

Ngự thú sư không phải chỉ dựa vào ngự thú là đủ để sống an yên.

Thực tế hoàn toàn ngược lại.

Làm ngự thú sư muốn khống chế Thú tộc cần phải hiểu biết tập tính sinh sống của Thú tộc, đánh nhau thường xuyên với Thú tộc cũng được mà ở chung cũng thế, đó đều đang chiến đấu.

Trận chiến vẫn tiếp tục nổ ra.

Nhưng mà, nhờ có mấy trăm con nguyên thú tham chiến mà tổn thất của Thanh Viêm Tông lại rất nhỏ.

Không thể không nói, những võ giả có thiên phú đặc biệt như ngự thú sư, trận pháp sư và khôi lỗi sư có tác dụng rất lớn.

Oanh... Bỗng nhiên, một tiếng nổ ran trời bùng nổ.

Tiếng nổ lan xa.

Mọi người đều thấy giữa trung tâm chiến trận bỗng nhiên bùng lên một luồng sát khí khủng khiếp chẳng mấy chốc đã lan ra khắp nơi.

Nhìn qua, chỉ thấy trong phạm vi giao chiến của Dương Thanh Vân và Cố Dương bỗng nhiên có một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, nặng nề đáp xuống mặt đất.

Luồng sát khí giáng từ trời xuống kia là một nhát kiếm chém xuống.

Ầm ầm ầm... kiếm khí nổ ra, đánh nát mặt đất, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên.

"Tộc trưởng!"

"Cố Dương huynh!"

Lúc này đây, sắc mặt không ít người căng thẳng, mặt mũi tái mét.

Dưới mặt đất, khói bụi mịt mù, sau khi bụi mù tản ra, chỉ thấy một bóng người mặc áo xanh, tay cầm trường kiếm kề sát cổ Cố Dương.

Đó chính là Dương Thanh Vân.

Vào khi ấy, Dương Thanh Vân dùng một chân giẫm lên ngực Cố Dương, nhìn một lượt xung quanh, rồi hờ hững nói: "Cảnh giới tứ biến cũng chỉ vậy mà thôi".

Lúc này, cả không gian im lặng trong chốc lát.

Cố Dương bại dưới tay Dương Thanh Vân ư?

Cảnh giới tứ biến bại dưới tay cảnh giới nhị biến sao?

Không thể nào!
Chương 3043: Phi Tiên Cung

Lúc này, một cánh tay của Cố Dương đã bị Dương Thanh Vân chém, đang bị hắn ta giẫm trên mặt đất, trường kiếm kề ngay cổ Cố Dương, đến một câu cũng không thể thốt nên.

Thực lực của Dương Thanh Vân là cảnh giới Tinh Thần Biến nhị biến.

Ấy vậy thực lực thật sự lại mạnh đến thế.

Điều này thật không thể tin được.

"Nhà họ Cố còn muốn diệt Thanh Viêm Tông của ta không?"

Dương Thanh Vân lạnh nhạt nói: "Xin hỏi tộc trưởng Cố Dương, nhà họ Cố sao lại đến đây?"

"Dương Thanh Vân, ngươi chớ đắc ý quá sớm!"

Dù bây giờ Cố Dương đang bị khống chế, nhưng ông ta vẫn ngạo mạn nói: "Thanh Viêm Tông của ngươi dù thế nào đi nữa vẫn phải bị diệt".

Ông ta vừa nói xong, sát khí trong mắt Dương Thanh Vân đậm hơn.

Trường kiếm chậm rãi vươn ra, hàm dưới Cố Dương bắt đầu có máu chảy xuống... "Tới giờ rồi mà còn ngang ngược sao?"

Lúc này, Ôn Hiến Chi và Hồ Tông Nghĩa đều dừng tay, đều chăm chú nhìn qua bên kia.

Ôn Hiến Chi thấy cảnh đó mà ngẩn ngơ.

"Vãi cả!"

Ôn Hiến Chi mắng.

"Ngươi sao thế?"

Phệ Thiên Giảo nhìn dáng vẻ của Ôn Hiến Chi, không nhịn được bèn hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi không thấy dáng vẻ hiện tại của hắn ta như đúc ra từ cùng một khuôn với sư phụ sao?"

Ôn Hiến Chi nói ngay: "Trước kia Dương Thanh Vân trông hơn ba mươi tuổi, sau lại thành dáng vẻ hơn mười tuổi, mấy năm nay trông lớn hơn chút, nhưng tác phong làm việc lại giống hệt với sư phụ...", Ôn Hiến Chi thần bí cười hì hì nói: "Chó ngu nè, ngươi nói... liệu Dương Thanh Vân có phải là đứa con ở đời thứ nhất của sư phụ không?"

"...", Phệ Thiên Giảo không trả lời.

Ngươi xách câu này đi hỏi Tần Ninh đi, xem thử hắn có đánh chết ngươi không.

Ôn Hiến Chi cứ lải nhải mãi.

Giống vậy thật nha! Lẽ nào là đời thứ hai của Tần Ninh ư?

Chẳng trách sư phụ lại thích Dương Thanh Vân như vậy, tất nhiên là thấy được dáng vẻ của mình trên người Dương Thanh Vân rồi.

Lúc này, Cố Dương cười nhạo nói: "Dương Thanh Vân, giết ta, hôm nay Thanh Viên Tông ngươi chết chắc".

Cố Dương nói xong, bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên.

Đinh! Tốc độ gần như sét đánh ngang tai, chẳng mấy chốc, trước mặt Dương Thanh Vân bỗng lóe qua một tia sáng, trường kiếm trong tay hắn ta chấn động, cơ thể lại lùi lại.

Cố Dương vội vàng rút về.

Ông ta sờ cổ mình, cảm thấy mình vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan về.

Dương Thanh Vân nhanh chóng ổn định cơ thể mình, cảm thấy lực lượng cả người hắn ta đều run lên, mất một lúc lâu mới ổn định lại.

"Xưa nay nghe nói hai vị tông chủ trong Thanh Viêm Tông vô cùng trẻ tuổi, thiên phú lại khó lường, hôm nay gặp quả đúng thế thật".

"Thực lực của tộc trưởng Cố Dương là cảnh giới tứ biến, vậy mà lại bại dưới tay ngươi, quả nhiên là thiên kiêu chi tử mà".

Âm thanh lạnh nhạt mờ mịt truyền tới.

Ngoài Thanh Viêm Tông bỗng có từng đôi cánh chim dang rộng, đó là một đàn thiên nguyên thú to khoảng trăm trượng đang lướt xuống.

"Thanh Diễm Điêu!"

Ôn Hiến Chi nhìn thấy con thiên nguyên thú đó bên ngoài như có một ngọn lửa đang rực cháy, bèn hô lên.

Thanh Diễm Điêu là thiên nguyên thú cảnh giới nhất biến nhị biến.

Số lượng Thanh Diễm Điêu xuất hiện lần này khoảng hơn mười con, đây không phải là số lượng mà nhà họ Cố và nhà họ Hồ có thể khống chế.

"Không hổ danh là ngự thú sư, kiến thức rộng rãi lắm".

Trên Thanh Diễm Điêu kia có một người đàn ông khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, mặc trường bào, khí chất như tiên nhân, đôi mắt không lớn lắm nhưng lại rất linh động.

Người đàn ông cười nói: "Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, ta đã thấy thiên phú của các ngươi rồi".

"Hôm nay, ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn!"

Người đàn ông bình thản đề nghị: "Đó là gia nhập vào Phi Tiên Cung, dốc lòng phục vụ Phi Tiên Cung của ta, hay là chết ở dãy núi Tây Hoang này rồi trở thành một bộ xương khô!"

Phi Tiên Cung! Đó là người của Phi Tiên Cung! Chân mày Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi chau lại, sắc mặt cả hai vô cùng nhục nhã.

Trong đất Thương Vân Thiên to lớn chia làm tám khu vực lớn! Ở phía nam Thương Vân Thiên, hai khu vực lớn là Tây Nam Vực và Đông Nam Vực cực kỳ khác biệt với nhau.

Tây Nam Vực, nhà họ Hồ, nhà họ Cố, nhà họ Dương và nhà họ Ngọc là tứ đại bá chủ, còn Thanh Viêm Tông mới nổi lên vài năm gần đây thôi.

Còn Phi Tiên Cung chính là bá chủ duy nhất ở Đông Nam Vực.

Hai khu vực này tiếp giáp với nhau, nhưng Phi Tiên Cung thống trị Đông Nam Vực, xưa nay sẽ không tham dự vào chuyện ở Tây Nam Vực.

Nhưng thực ra, tám khu vực lớn đều có các thế lực mạnh yếu khác nhau, nhưng mỗi thế lực trong mỗi khu vực lớn đều rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong các khu vực khác.

Chẳng hạn như Tây Nam Vực không bằng Đông Nam Vực, nhưng nếu Phi Tiên Cung của Đông Nam Vực ra tay với mấy đại gia tộc của Tây Nam Vực thì các thế lực trong các khu vực khác sẽ không ngồi im mặc kệ.

Bởi điều này sẽ phá vỡ sự cân bằng mà trước nay mọi người vẫn cho rằng.

Nhưng hiện tại, người của Phi Tiên Cung lại xuất hiện ở đây.

Ở phía xa xa, Ngọc Ngâm Tuyết thấy thế, kinh ngạc nói: "Không thể nào... người của Phi Tiên Cung vậy mà lại nhúng tay vào chuyện của Tây Nam Cực chúng ta".

Tần Ninh nói: "Thanh Viêm Tông có đắc tội với Phi Tiên Cung không?"

"Theo như ta biết thì không có...", chân mày Tần Ninh cau lại.

Nói vậy thì thật kỳ lạ.

Lúc này, người đàn ông kia nói tiếp: "Hai vị thấy thế nào?"

Ôn Hiến Chi hỏi thẳng: "Ngươi là ai?"

"Phi Tiên Cung, Thất cung chủ, Nguyên Lục Tiên!"

Cung chủ ư?

Ai da, ngon nha! Ôn Hiến Chi nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Đại sư huynh, hay là đầu hàng đi?"

Vừa nói xong, Dương Thanh Vân liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi.

Không ít võ giả trong Thanh Viêm Tông đều rất ngạc nhiên.

Tệ gì cũng là tông chủ mà, Ôn Hiến Chi này hết cách rồi hả! "Ta thấy cũng được, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!"

Nguyên Lục Tiên cười sảng khoái nói: "Hai người các ngươi không còn lựa chọn nào cả".

Tay hắn ta vung lên, sau lưng đàn Thanh Diễm Điêu kia đi ra từng vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh, đồng thời còn có hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vô Ngã xuất hiện.

Phi Tiên Cung là bá chủ duy nhất của Đông Nam Vực, nội tình và thực lực sao mấy đại gia tộc ở Tây Nam Vực này có thể bằng được.

"Suy nghĩ thế nào?"

Nguyên Lục Tiên cười nói: "Ta không có thời gian đôi co với các ngươi...", "Mất kiên nhẫn rồi à?"

Ôn Hiến Chi nói: "Đừng mà, chuyện lớn như vậy phải để chúng ta suy nghĩ một thời gian mới được".

Nguyên Lục Tiên lạnh lùng nhìn Ôn Hiến Chi.

"Xem ra hai vị không đồng ý vào Phi Tiên Cung chúng ta, ta cũng không có thừa thời gian với các ngươi".

Nói xong, bàn tay Nguyên Lục Tiên nắm chặt, ngay sau đó, mặt đất nơi Dương Thanh Vân đứng bỗng nhiên đất đá nổ tung.

Oanh... Dương Thanh Vân bay lên trời.

Đúng lúc này, trên không trung có một người đáp xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn chụp thẳng tới chỗ ót Dương Thanh Vân.

Hắn ta nhanh chóng cầm kiếm đâm ra.

Mũi kiếm va chạm với chưởng phát ra một tiếng leng keng, Dương Thanh Vân phải hạ người xuống.

Mặt đất dưới chân hắn ta lại có một bàn tay bỗng nhiên mọc lên, trông tựa như năm ngón tay tụ lại, như muốn nắm chặt Dương Thanh Vân trong lòng bàn tay.

"Cút!"

Dương Thanh Vân nói xong, bàn tay chụp lấy, luồng khí khủng khiếp lan ra khiến người hắn ta bay lên lại.

Thế nhưng, trên không bỗng xuất hiện một người phụ nữ, trong tay cầm một thanh trường kiếm, như đang chờ Dương Thanh Vân bay lên là đâm thủng trái tim của hắn ta...
Chương 3044: Rốt cuộc ngươi là người phương nào?

Thấy vậy, sắc mặt Ôn Hiến Chi thay đổi, thân hình hắn ta bỗng biến mất, trực tiếp xông lên phía trước.

Xoạt… Vào lúc này, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh lao tới, ngăn cản Ôn Hiến Chi.

“Bây giờ, ngươi muốn đi giúp đỡ hắn ta sao? Trễ rồi!”

Vào lúc này, sao Hồ Tông Nghĩa có thể để Ôn Hiến Chi nhúng tay được.

Nếu Dương Thanh Vân chết thì ý chí chiến đấu của võ giả Thanh Viêm Tông ít nhất sẽ giảm đi hơn phân nửa.

Chỉ trong nháy mắt, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh ngăn cản Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, khiến cho thân hình một người và một thú bị chặn lại.

Mà sát khí của người phụ nữ lao từ trên trời cao xuống không hề suy giảm, hướng thẳng về phía Dương Thanh Vân.

Nhìn thấy trường kiếm càng ngày càng tới gần mình, ánh mắt của Dương Thanh Vân bình tĩnh đến mức lạnh lùng, vào giây phút này, mọi chuyện đã không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa, nếu đã như vậy thì còn do dự gì nữa, Dương Thanh Vân hạ quyết tâm, bàn tay hắn ta nắm chặt lại, trường kiếm hóa thành một vệt sáng đâm thẳng về phía đối phương.

Cho dù có chết thì hắn ta cũng phải kéo theo kẻ lót xác cho mình! Người phụ nữ kia thấy vậy liền tỏ vẻ khinh thường.

Thực lực của cô ta chính là cảnh giới ngũ biến.

Chỉ có một tên Dương Thanh Vân cảnh giới nhị biến, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà còn muốn giết ngược cô ta, muốn đồng quy vu tận à, đúng thật là nực cười.

Nhìn thấy kiếm của Dương Thanh Vân đâm về phía mình, người phụ nữ trực tiếp sử dụng sát chiêu.

Thế nhưng vào lúc này.

Dương Thanh Vân nhìn thấy người phụ nữ vốn đang giết về phía hắn ta bỗng nhiên nổ tan xác như một quả pháo.

Oanh… Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang xa.

Cơ thể người phụ nữ kia văng về phía Thanh Viêm Tông, đè ngã một ngọn núi, cuối cùng bị chôn vùi dưới lớp đất đá, không rõ sinh tử như thế nào.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện giữa không trung, hắn từ từ thu chân lại, đứng yên ở nơi đó.

Vào giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn người thanh niên áo trắng kia mà lòng thấy nao nao.

“Sư tôn?”

Cùng lúc đó, Ôn Hiến Chi đứng ở đằng xa kia cũng sửng sốt, hắn ta giống như phát điên, lập tức bay nhảy lên cao một trăm trượng, bay thẳng lên trời cao, không nén được niềm vui mà hét to: “Sư tôn?”

Mà lúc này, Ngọc Ngâm Tuyết đang đứng ở một ngọn núi xa ngơ ngác nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh mình.

Vừa rồi Tần Ninh vẫn còn đứng ở đây.

Sao chỉ trong nháy mắt mà hắn đã tới trước mặt Dương Thanh Vân, dùng một đạp đá bay cường giả cảnh giới ngũ biến rồi! Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, hắn gật đầu.

Sau đó, hắn nhìn người đàn ông đang ngồi trên lưng Thanh Diễm Điêu.

“Nguyên Lục Tiên!”

Tần Ninh nhìn thẳng Nguyên Lục Tiên, cười bảo: “Phi Tiên Cung thật là oai phong”.

“Nếu không phải vậy thì tại sao người khác không muốn gia nhập Phi Tiên Cung của các ngươi, thì Phi Tiên Cung liền giết người đó?”

Lúc này Nguyên Lục Tiên nhìn Tần Ninh, không dám sơ ý.

Có thể dùng một đạp đá bay Lục cung chủ Liễu Tinh Tinh, cho dù đó là trong trường hợp Liễu Tinh Tinh không hề phòng bị, nhưng kẻ có thể làm được điều này, tất nhiên là người không đơn giản.

Hơn nữa Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân đều gọi người này là sư tôn.

Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói rằng Thanh Viêm Tông còn có một vị cường giả Biến Cảnh như vậy chống lưng!

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Nguyên Lục Tiên nói thẳng.

“Nếu đã nhúng tay vào việc của Phi Tiên Cung thì cho dù ngươi có…”

Bốp… Nhưng Nguyên Lục Tiên còn chưa kịp nói xong thì Tần Ninh đã bay lên trời, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Nguyên Lục Tiên.

Bàn tay hắn nắm chặt lại, đánh thẳng về phía Nguyên Lục Tiên, túm lấy áo của hắn ta.

Dù sao đi chăng nữa thì Nguyên Lục Tiên cũng có cảnh giới ngũ biến, hơn nữa hắn ta cũng đã đề phòng trước, lúc này, nhìn thấy Tần Ninh đánh tới, thân hình hắn ta nhanh chóng rút lui.

Nhưng mà hắn ta càng rút lui thì Tần Ninh càng tiến tới.

“Hừ!”

Nguyên Lục Tiên hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt, từng vòng Thất Luyện ngưng tụ thành, trực tiếp chém về phía Tần Ninh.

Nhưng mà đối mặt với tất cả những thứ đó, Tần Ninh vẫn vững như núi, đan điển ngưng tụ quanh thân, hào quang phóng ra tứ phía, Cửu Tự quyết trực tiếp rơi xuống.

Ầm… Hai người va chạm với nhau, hơi thở trong cơ thể Tần Ninh không hề đứt đoạn.

Cảnh giới tam biến! Sau khi cảm nhận được sự chèn ép từ lực lượng của Tần Ninh, Nguyên Lục Tiên hoảng sợ.

Mặc dù mới có cảnh giới tam biến, nhưng khí thế của Tần Ninh cũng đã khủng bố hơn cảnh giới lục biến của hắn ta rất nhiều.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Nguyên Lục Tiên lại quát hỏi.

“Ta chính là ta!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Hai vị này là đệ tử của ta, ngươi đụng đến đồ đệ của ta, ngươi còn dám hỏi ta là ai à?”

“Hôm nay, đừng nói là người của Phi Tiên Cung, cho dù là người của Thương Thiên Tông đến thì nếu ta muốn giết thì cũng sẽ giết thôi”.

Ầm… Tiếng nổ vang lên không ngớt bên tai, càng ngày càng nổ mạnh.

Nguyên Lục Tiên càng đánh với Tần Ninh càng cảm thấy hắn thật đáng sợ.

Hắn ta chính là cường giả Quy Nhất Biến ngũ biến, ở Thương Vân Thiên, sức chiến đấu của hắn ta cũng thuộc loại trung cấp hoặc là thượng cấp.

Vậy mà tên Tần Ninh này lại không hề kém cạnh so với hắn ta! Ngay vào lúc Nguyên Lục Tiên bị Tần Ninh ép tới mức thở không nổi.

Bốp… Một đạo kiếm quang bay thẳng về phía Tần Ninh, quyết tâm muốn lấy mạng hắn từ phía sau.

Nhưng ngay vào lúc này, Tần Ninh giống như có mắt ở sau lưng, bàn tay hắn nắm chặt lại, một thanh trường kiếm xuất hiện, tiêu diệt sạch sát khí xung quanh, trường kiếm chém xuống.

Leng keng! Sắc mặt của người vừa mới xông tới tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình người nọ ngã xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu trăm trượng.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Dương Thanh Vân lạnh hơn, trường kiếm chỉ thẳng vào người nọ.

“Không được nhúc nhích!”

Nhìn thấy người phụ nữ vừa muốn ra tay giết mình, Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: “Lục cung chủ của Phi Tiên Cung, Liễu Tinh Tinh!”

Liễu Tinh Tinh nhìn thấy Dương Thanh Vân, cô ta há miệng phun ra máu đỏ tươi.

Lần đầu tiên bị Tần Ninh dùng một đạp đá bay.

Lần thứ hai lại bị Tần Ninh dùng một kiếm đánh bay.

Vào lúc này, vị cường giả ngũ biến này cũng đã bị thương nặng, sắc mặt cô ta ngạc nhiên, không thể tin nổi.

Nhưng mà không bao lâu sau, có thêm một người nữa rơi từ trên không trung xuống.

“Nguyên Lục Tiên!”

Liễu Tinh Tinh thấy sắc mặt Nguyên Lục Tinh tái nhợt hơn cả mình, trên người còn có thêm nhiều vết thương do kiếm tạo thành, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.

Thân là Lục cung chủ và Thất cung chủ của Phi Tiên Cung, hai người bọn họ đều là cường giả ngũ biến.

Nhưng hôm nay, vậy mà bọn họ lại bị một người đàn ông trẻ tuổi chỉ có cảnh giới tam biến đánh bại nhanh như vậy! Chuyện này thật khó tin.

Mãi đến lúc này, thân hình Tần Ninh mới từ từ hạ xuống.

Tần Ninh nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía.

Trận chém giết trên chiến trường đã dần tới hồi kết.

Sắc mặt của bọn Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy.

Sao có thể như vậy được?

Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới trước mặt Dương Thanh Vân, hai người nhìn Tần Ninh rồi quỳ lạy trên mặt đất.

“Sư tôn”.

“Sư tôn”.

Vào giờ phút này, sự kích động của bọn họ đều viết cả trên mặt.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh dùng ánh mắt quan sát Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi.

“Ta còn nghĩ rằng Thanh Vân vẫn giống như lúc mười sáu tuổi, không hề thay đổi, bây giờ xem ra đã trưởng thành hơn một chút rồi…”

“Hiến Chi, bây giờ ngự thú đạo của con sao rồi?”

Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Lợi hại hơn nhiều rồi ạ!”

Đúng vào lúc này, Tần Ninh cảm thấy có một vật lông xù cọ vào chân mình.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, Phệ Thiên Giảo tỏ vẻ nịnh nọt, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh rồi nhếch môi cười: “Chủ nhân, người không nhớ ta sao?”

Tần Ninh sờ cái đầu chó của nó, cười nói: “Vẫn mềm mại như trước nhỉ”.

Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế, mừng tới mức cười to, nó nhìn Ôn Hiến Chi bằng vẻ mặt khiêu khích.

Ngươi giỏi?

Vậy thì làm đi?

Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.

Chỉ có nó mới là con chó duy nhất được Tần Ninh yêu thích!
Chương 3045: Có nghe thấy không?

Tần Ninh nhìn hai người đệ tử của mình một cách nghiêm túc rồi nói: “Chỉ có hai người các ngươi ở cùng một chỗ với nhau thôi sao?”

“Vâng…”

“Con và Hiến Chi tình cờ gặp nhau ở Thương Vân Thiên, nhưng không tìm thấy những người còn lại”.

"Các ngươi có biết hơn một ngàn năm trước, ở Vô Tương Thiên đã xảy ra chuyện gì không?”

“Dạ biết ạ”.

Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi vội nói: “Lúc ấy, bọn con đã định cùng đi xem thử rồi nhưng mà bên chỗ Thanh Viêm Tông không thể thiếu bọn con được”.

“Nhưng mà bây giờ, nghe nói là có một Nguyên Hoàng Tông mới xuất hiện ở Vô Tương Thiên, vừa nghe thấy cái tên này, con đã biết ngay là do các vị sư đệ khác làm rồi!”

“Nhưng mà mỗi lần con đề nghị đi Vô Tương Thiên là sư huynh Thanh Vân lại lưu luyến cái Thanh Viêm Tông này…”, lúc này, Dương Thanh Vân cũng nói: “Từ khi thành lập Thanh Viêm Tông đến nay, có rất nhiều người trong tông môn đặt niềm tin ở con, nếu như con rời khỏi đây, thì e rằng những thế lực như nhà họ Hồ và nhà họ Cố sẽ đuổi tận giết tuyệt Thanh Viêm Tông”.

“Hơn nữa, các vị sư đệ và sư nương đều ở tại Vô Tương Thiên, thực lực của con và Hiến Chi đều không đủ, cũng không giúp được gì nhiều…”, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Thôi, thôi, thôi, là thực lực của ngươi không đủ, chứ không phải ta!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cau mày.

Phệ Thiên Giảo thấy vậy liền vội vã nói: “Chủ nhân, ngày nào Ôn Hiến Chi cũng nói xấu Dương Thanh Vân như vậy hết á, ta làm chứng!”

Ôn Hiến Chi hung hăng trợn mắt với Phệ Thiên Giảo.

Mẹ nó, bạch nhãn cẩu! Những năm gần đây, nó đi theo mình, vui chơi giải trí, chiếm không ít chỗ tốt, bây giờ lại đi mách lẻo với sư tôn.

“Được rồi, các ngươi không đi cũng là vì có tính toán riêng của mình, không sao cả”.

Tần Ninh nhìn hai vị cung chủ của Phi Tiên Cung.

Sau khi ôn chuyện xong, hắn bắt đầu tra hỏi bọn họ.

Tần Ninh nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Bây giờ, cung chủ của Phi Tiên Cung là người phương nào?”

Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên đều nhìn về phía Tần Ninh, không đáp lại.

“Không muốn nói phải không?”

Tần Ninh bước lên phía trước, bàn tay hắn trực tiếp nắm chặt cánh tay Nguyên Lục Tiên, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ là ta không dám giết các ngươi”.

Liễu Tinh Tinh thấy Nguyên Lục Tiên bị Tần Ninh tra tấn, liền nói ngay: “Là cung chủ Phù Vạn Lý”.

Phù Vạn Lý?

Tần Ninh nhíu mày.

Cái tên này nghe quen quen.

Phù Vạn Lý… chính là hắn ta! Tần Ninh lập tức nở nụ cười, hắn nói: “Tạm thời không giết các ngươi”.

Vào lúc này, Ngọc Ngâm Tuyết cũng đưa người của nhà họ Ngọc tới, bọn họ đến nhanh như chớp, dừng lại tại Thanh Viêm Tông.

Liễu Tinh Tinh.

Nguyên Lục Tiên.

Hai người này đã bị bắt, những đệ tử khác của Phi Tiên Cung nhìn nhau, không dám tự tiện ra tay, nhưng cũng không dám bỏ đi.

Ánh mắt Tần Ninh dừng lại tại chỗ đám người nhà họ Hồ và nhà họ Cố.

Đám người Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương tụ lại cùng một chỗ.

“Vì sao các ngươi lại ra tay với Thanh Viêm Tông?”

Tần Ninh nhìn về phía Hồ Tông Nghĩa và Cố Dương, hỏi thẳng.

“Ta… bọn ta được Phi Tiên Cung bày mưu đặt kế”.

Hồ Tông Nghĩa vội nói: “Bọn ta vốn đã mâu thuẫn với Thanh Viêm Tông từ trước nhưng mà Thanh Viêm Tông đã dần phát triển, bọn ta không dám tùy tiện ra tay, là Phi Tiên Cung nói sẽ chống lưng cho bọn ta…”

“Đồ nhát gan”.

Liễu Tinh Tinh dùng một tay che ngực, ngồi trên mặt đất, trợn mắt chỉ tay vào Hồ Tông Nghĩa rồi mắng.

Hồ Tông Nghĩa cũng đáp trả lại: “Ta nhát gan, vậy chắc ngươi có khí phách, vậy ngươi có chết cũng đừng khai với hắn!”

“Ngươi…”, Liễu Tinh Tinh bị Hồ Tông Nghĩa chọc cho tức điên, cô ta phun ra một búng máu.

Ánh mắt Tần Ninh chuyển tới chỗ Hồ Tông Nghĩa, hắn cười cười: “Cũng khá thú vị đấy”.

Sau đó, hắn lại nhìn sang Dương Thanh Vân: “Thanh Vân, có muốn giết bọn họ không?”

Dương Thanh Vân không ngờ rằng sư tôn sẽ hỏi mình, hắn ta ngơ ngác: “Cái này…”, Ôn Hiến Chi cũng nói: “Giết, giết hết đi, giữ lại để làm cái gì chứ?”

Dương Thanh Vân nhịn không được quay sang quát Ôn Hiến Chi: “Ngươi chỉ biết giết giết…”

“Hừ…”, Thanh Viêm Tông có thể phát triển tới mức này, trong tông môn có không ít đối thủ ngày xưa của Dương Thanh Vân nay đều đoàn kết một lòng.

Dương Thanh Vân lập tức nói: “Sư tôn, giữ lại mạng cho bọn họ đi, nhưng mà nhà họ Cố và nhà họ Hồ phải giao nộp toàn bộ kho tàng, báu vật đã tích lũy bấy lâu cho Thanh Viêm Tông, nếu dám to gan lừa gạt thì nhất định sẽ giết không tha”.

“Hơn nữa từ nay về sau, nhà họ Cố và nhà họ Hồ phải thề độc mãi mãi trung thành với Thanh Viêm Tông”.

“Cứ cho bọn họ một cơ hội, nếu không biết quý trọng thì giết bọn họ cũng chưa muộn”.

Tần Ninh cười bảo: “Được!”

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía hai người kia rồi nói: “Có nghe thấy không?”

“Hai người các ngươi có đồng ý không?”

Hồ Tông Nghĩa và Cố Dương nhìn nhau, vội vàng gật đầu lia lịa.

Bọn họ có thể không đồng ý được sao?

Không đồng ý thì phải chết! Hai người Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên thấy vậy đều thở dài trong lòng.

Ai có thể ngờ được ngày hôm nay, bọn họ sẽ thua dưới tay một vị cường giả tam biến trẻ tuổi như vậy.

“Tốc độ của Thanh Diễm Điêu rất nhanh, còn phải nhờ người của Phi Tiên Cung phụ giúp nhà họ Hồ và nhà họ Cố đưa kho báu tới đây”.

Tần Ninh cười nói: “Hai vị cung chủ cũng đi với ta một chuyến đi”.

“Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi đâu, chỉ cần đưa ta đi gặp cung chủ của các ngươi là được”.

Hai người bọn họ nhìn Tần Ninh, không biết phải làm như nào cho phải.

“Theo đạo lý thì các ngươi muốn giết đồ đệ yêu quý của ta, ta vốn nên xử lý các ngươi, nhưng mà ta và cung chủ của các ngươi có chút tình xưa nghĩa cũ nên ta tạm thời tha cho các ngươi một mạng”.

“Nhưng mà còn phải xem thử cung chủ của các ngươi còn nhớ tình xưa hay không, nếu hắn ta không nể tình vậy thì ta sẽ giết các ngươi, ngay cả hắn ta cũng sẽ chết cùng với các ngươi”.

Tần Ninh dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh để nói ra những lời này, giống như là đang uống trà đàm đạo vậy.

“Còn bây giờ, phiền hai vị cho người của mình xuống dưới trước đã”.

Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên nhìn nhau, sau đó ra lệnh ngay lập tức.

Nếu như có đường sống thì ai còn muốn chết nữa chứ?

Không lâu sau đó, rất nhiều cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong và Biến Cảnh của nhà họ Hồ và nhà họ Cố bị đưa ra khỏi Thanh Viêm Tông.

Còn những người còn lại, Dương Thanh Vân bảo ba người Lý Hồi, Đỗ Vân, Phương Viễn giữ lại, tạm thời giam giữ.

Một con Thanh Diễm Điêu chở Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Ngọc Ngâm Tuyết và Nguyên Lục Tiên, Liễu Tinh Tinh, Hồ Tông Nghĩa, Cố Dương đi.

Vào lúc này, trong lòng võ giả nhà họ Cố, nhà họ Hồ và Phi Tiên Cung đều cảm thấy lo lắng.

Trên lưng của con Thanh Diễm Điêu đầu đàn, ba người Tần Ninh, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi ngồi sát cạnh nhau.

Thấy hai vị đệ tử của mình nay đều đã là Biến Cảnh, Tần Ninh cảm thấy hài lòng đôi chút.

Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân kể lại những chuyện mà bọn họ đã trải qua trong những năm vừa qua, Tần Ninh cũng kể rõ những chuyện đã xảy ra ở Vô Tương Thiên… Thầy trò ba người trò chuyện với nhau rất vui, tay Tần Ninh xoa đầu Phệ Thiên Giảo, đầu nó vẫn mềm mại và sờ thoải mái như trước.

Phệ Thiên Giảo híp mắt, nó cảm thấy thật thoải mái.

Nhiều năm trôi qua, nó vẫn là thú cưng mà Tần Ninh thương yêu nhất, không có điều gì làm nó vui hơn việc này.

Tốc độ của Thanh Diễm Điêu cực kỳ nhanh, bay qua trời cao vạn trượng, chưa tới hai canh giờ là nó đã sắp hạ cánh rồi.

“Đây là chỗ của nhà họ Hồ bọn ta, thành Thiên Nguyên!”

Hồ Tông Nghĩa đứng dậy, chắp tay, khom người, nói: “Tần tiên sinh, đã tới nơi rồi…”, Tần Ninh cúi đầu nhìn xuống dưới, thành trì chiếm diện tích hơn trăm dặm, những tòa tháp, lầu các nối đuôi nhau không dứt, rực rỡ muôn màu, người qua người lại trên đường phố, trông cực kỳ náo nhiệt.

“Xuống xem thử”.

Nói xong, Tần Ninh bay xuống phía dưới…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom