• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2976-2980

Chương 2976: Ta không yếu ớt như vậy

“Đứng lên đi”.

Tần Ninh khoát tay nói: “Ta còn đang nghĩ, đã hơn một vạn năm không gặp, ngươi sẽ không nhận ra ta”.

Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia mới đứng dậy được một nửa, nghe được câu này lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: “Gia, người nói cái gì vậy chứ, sinh mệnh của Phong Vô Khuyết ta cũng đều là của gia, người muốn ta đi chết, Phong Vô Khuyết cũng tuyệt đối không nhíu mày”.

“Đừng quỳ, đứng lên đi”.

Lúc này, Tần Ninh phất tay.

Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thần Tinh Dịch cũng đã tới.

Nhìn thấy mấy người bọn họ, Phong Vô Khuyết đều chắp tay hành lễ.

Lúc này, Tần Ninh đứng ở trước cổng Phong Vô Tông, một cơn gió mạnh thổi đến, sắc mặt Tần Ninh trông có chút tái nhợt, thân hình tựa như khẽ run rẩy, rồi không nhịn được mà ho khan vài tiếng, một dòng máu đỏ tươi xuất hiện bên khóe miệng.

Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết lại bịch bịch quỳ xuống đất, hai mắt đỏ lên, âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở, ông ta vội vàng nói: “Gia, người nén bi thương”.

Chuyện của Tần Ninh đã truyền tới Vô Tương Thiên, Phong Vô Khuyết biết, nếu như Tần Ninh biết được cha nương của mình, một người chết, một người tàn phế, chỉ sợ trong lòng không thể nào bình tĩnh được.

Cho dù là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong thì vết thương trong lòng cũng vẫn trí mạng hơi so với vết thương mà đao kiếm để lại, nhất là đối với người nặng tình cảm như Tần Ninh.

Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Ninh lại đau thương tới mức này.

Lúc này, Vân Sương Nhi tiến lên, lấy ra một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, khoác lên thân thể Tần Ninh rồi cẩn thận buộc lại.

“Ta không yếu ớt như vậy”.

Tần Ninh tiện đà nói: “Đừng quỳ”.

“Gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói sau”.

Phong Vô Khuyết biết, người đã tu hành đến cấp bậc này rồi, sao có thể còn sợ gió thổi, nắng thiêu?

Thế nhưng theo sự bi thương tăng lên, chỉ sợ khoảng thời gian này, mỗi một ngày đối với Tần Ninh đều vô cùng dày vò.

Hiện giờ, gió lạnh thổi qua, quét qua thân thể Tần Ninh thì không sao cả, nhưng quét qua trái tim hắn, lại vô cùng lạnh lẽo.

Phong Vô Khuyết dẫn Tần Ninh tiến vào trong Phong Vô Tông.

Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng không đi hỏi Thần Tinh Dịch, Phong Vô Khuyết này là ai.

Bởi vì vừa rồi mấy người bọn họ đã nhìn thấy, bên ngoài sơn môn của Phong Vô Tông, trên bức tường đá lớn, có ba chữ rồng bay phượng múa.

Phong Vô Tông! Chữ viết kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra là xuất phát từ tay Tần Ninh.

Từ xưng hô gia mà Phong Vô Khuyết gọi Tần Ninh, hẳn là ông ta cũng là tâm phúc của Tần Ninh ở kiếp thứ tám.

Vào trong Phong Vô Tông, Phong Vô Khuyết không dẫn mấy người Tần Ninh vào trong đại diện nguy nga tráng lệ của tông môn mà đưa bọn họ tới một sơn cốc yên tĩnh.

Bên trong sơn cốc, cây cối um tùm, hoa cỏ mọc khắp nơi, vài gian phòng được làm bằng cỏ tranh, cùng với một dòng suối mát, tất cả đều toát lên vẻ yên tĩnh.

Tất cả những thứ này đều thiết kế dựa theo sở thích của Tần Ninh.

Đi đến căn phòng làm bằng cỏ tranh, Tần Ninh cũng không tiến vào mà ngồi xuống bậc thang gỗ trước nhà tranh.

Lúc này, Phong Vô Khuyết nhìn Tần Ninh, bịch một tiếng, lại quỳ rạp xuống đất.

“Gia, Vô Khuyết có tội”.

Tần Ninh nhíu mày.

Phong Vô Khuyết nói: “Năm đó, gia để bốn người Phong Vô Khuyết, Kỷ Tử Diễn, Linh Thược và Lôi Sơn Minh ở lại Vô Tương Thiên này, tăng cường thực lực, âm thầm giám sát động tĩnh của Diệp tộc, đề phòng Diệp tộc ra tay với đại nhân Lâm Uyên và đại nhân Sở Vân Nhân…”

“Mấy năm nay, Vô Khuyết ở trong Vô Tương Thiên, cắm xuống căn cơ, thế nhưng… Sở đại nhân chết rồi, Vô Khuyết lại không thể nào ngăn cản được…”

Tần Ninh vẫn không tức giận, hắn chậm rãi nói: “Nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”.

Lúc này, Phong Vô Khuyết quỳ trên mặt đất, thẳng người lên, chắp tay nói: “Chuyện này, Vô Khuyết cũng không biết nhiều, chỉ là sự việc đột nhiên… xảy ra”.

“Lời đồn là đại nhân Lâm Uyên và đại nhân Sở Vân Nhân xâm nhập vào trong Vô Tương Phật Tự, ý đồ ăn cắp pháp thân Vô Tương, bị ba người Vãng Phật Đà, Kim Phật Đà, Vị Phật Đà phát hiện ra, hai vị đại nhân có ý muốn chạy trốn, kết quả là bị ba vị Phật Đà giết một người, trấn áp một người…”

“Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Vô Khuyết vẫn nghĩ rằng hai vị đại nhân ở trong Thương Vân Thiên, căn bản không biết được tại sao hai vị đại nhân lại tới Vô Tương Thiên, hơn nữa còn đến Vô Tương Phật Tự…”

“Sự việc xảy ra sau đó, Vô Khuyết đã phái người đi đến Vô Tương Phật Tự điều tra tin tức, nhưng kết quả là không tra ra được gì, là Vô Khuyết vô dụng…”

Tần Ninh phất tay nói: “Đứng lên đi”.

Thế nhưng Phong Vô Khuyết vẫn kiên trì quỳ trên mặt đất, không muốn đứng dậy.

Thần Tinh Dịch bất đắc dĩ, tiến đến kéo ông ta lên.

Tần Ninh lại nói: “Nương ta… thi thể của nương ta ở đâu?”

Phong Vô Khuyết lắc đầu nói: “Không có tin tức”.

Tần Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nói: “Ba người Kỷ Tử Diễn, Linh Thược, Lôi Sơn Minh, ngươi có thể tìm được không?”

Nghe được lời này, vẻ mặt của Phong Vô Khuyết ngẩn ra, khóe miệng giật giật, không nói nên lời.

“Nói đi”.

Thần Tinh Dịch nói: “Do dự cái gì?”

Lúc này, Phong Vô Khuyết nói: “Ta… ta vừa mới nhận được tin tức, Sơn Minh… Sơn Minh hắn ta… hắn ta đã chết”.

Giờ phút này, sắc mặt Thần Tinh Dịch cũng thay đổi.

Lôi Sơn Minh, đã chết?

Lúc này, Tần Ninh ngồi trên bậc thang, hai mắt nhắm lại, thở ra một hơi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phong Vô Khuyết vội vàng nói: “Gia, gia, người…”, ba người Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên lập tức tiến lên.

Tần Ninh lại khoát tay áo.

Quãng thời gian này, mỗi ngày, hắn đều nghĩ đến giọng nói, nụ cười, dáng vẻ của Lâm Uyên và Sở Vân Nhân, tất cả đều quẩn quanh trước mắt hắn.

Hắn là Tần Ninh.

Hắn cũng là Lâm Thần.

Mỗi một kiếp đi qua, ký ức đều khắc ghi trong đầu hắn.

Cho nên thời gian này, hắn lại càng ngày càng trở nên tiều tụy.

Tướng do tâm sinh.

Cho dù mấy vị tri kỷ, mấy vị đệ tử có khuyên nhủ như thế nào, cũng vô dụng.

Thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, là tồn tại đứng ở đỉnh cao của vạn giới, hắn đã nhìn thấy rất nhiều sự sống và cái chết, cho đến, đối với bất kỳ sự việc gì, hắn nên lạnh nhạt với tất cả mới đúng.

Nhưng chỉ duy nhất điểm này, là hắn không thể nào làm được.

Mà điều này, lại vô cùng giống với phụ thân Vô Thượng Thần Đế của hắn.

Không biết năm đó, phụ thân trải qua mệnh kiếp, luân hồi chín kiếp, có phải trải qua những chuyện này hay không?

Hắn chỉ biết năm đó, phụ thân vì bảo vệ người nhà mà từng bước đi lên đỉnh cao, trải qua rất nhiều đau khổ, thế nhưng hắn không biết năm đó, phụ thân trải qua chín kiếp, đã chịu đựng biết bao cay đắng.

“Là ta vô dụng”.

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu như ta có thể xem nhẹ mọi chuyện hơn một chút thì tốt rồi”.

Lời này, tựa như là đang nói với chính mình.

Tần Ninh phất tay, nhìn về phía mấy vị đệ tử của mình, cười nói: “Không sao”.

Lúc này, trong lòng các đệ tử của hắn vô cùng lo lắng.

Trong trí nhớ của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, các nàng chưa bao giờ thấy Tần Ninh ưu thương như thế.

Cho dù là chuyện của Tần Hâm Hâm, Tần Kinh Mặc, đến chuyện của phu thê Linh Thư, Lý Thanh Huyên, Tần Ninh cũng vô cùng đau lòng, thế nhưng chưa đến mức này.

Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Khuyết, nói: “Sơn Minh… chết như thế nào…”, Phong Vô Khuyết mở miệng nói: “Ta cũng vừa mới nhận được tin tức, Sơn Minh, là chết ở Lâm tộc…”

Chết ở Lâm tộc?

Sao có thể?

Tần Ninh tiện đà hỏi: “Kỷ Tử Diễn và Linh Thược đâu!”
Chương 2977: Lôi phủ

Phong Vô Khuyết lại nói: “Gia…”

“Nói!”

Tần Ninh lau khóe miệng, âm thanh vẫn lạnh nhạt như trước.

“Linh Thược sáng lập nên Linh Vân Các, cũng là bá chủ một phương trong Vô Tương Thiên này”.

“Về phần Kỷ Tử Diễn… Kỷ Tử Diễn hắn ta…”

“Hắn ta làm sao, ngươi nói rõ ràng xem!”

Lúc này, Thần Tinh Dịch hận không thể dùng một tát đập chết Phong Vô Khuyết.

Không thấy sư tôn đã thành ra như thế này rồi à, còn ấp a ấp úng cái gì.

Phong Vô Khuyết nhìn xuống dưới đất, nói: “Cái tên Kỷ Tử Diễn này, qua lại với Lâm tộc, hiện giờ, nhà họ Kỷ đang ôm đùi Lâm tộc”.

“Những năm gần đây, nhà họ Kỷ dựa vào Lâm tộc, lớn mạnh hơn không ít, hơn nữa… Kỷ Tử Diễn đem sứ mệnh trên lưng bốn người chúng ta tiết lộ ra bên ngoài, những năm gần đây, Diệp tộc lại càng thêm đả kích Phong Vô Tông, Linh Vân Các và nhà họ Lôi!”

“Cái tên rùa đen Kỷ Tử Diễn này, gia, cái tên lòng lang dạ thú này không đáng để cho người tức giận”.

Phong Vô Khuyết nói tiếp: “Ta và Linh Thược đã ước định với nhau xong xuôi rồi, nhất định sẽ làm thịt tên Kỷ Tử Diễn này”.

Phong Vô Khuyết sợ Tần Ninh lại vì chuyện này mà nôn ra máu.

Lúc này, Tần Ninh nói: “Lôi Sơn Minh chết ở Lâm tộc, vậy thì thi thể đang ở đâu?”

“Ở nhà họ Lôi”.

Phong Vô Khuyết vội vàng nói: “Mấy ngày nữa sẽ chôn cất”.

Tần Ninh đứng dậy, nói: “Ta đến nhìn xem”.

Phong Vô Khuyết vội vàng đứng dậy, nói: “Gia, người từ từ, ta dẫn người đi cùng người”.

“Hửm?”

Phong Vô Khuyết nhìn thấy Tần Ninh nhíu mày thì nhanh chóng nói: “Lôi Sơn Minh chết rồi, nhà họ Lôi lại không có người tâm phúc, ta lo lắng… nhà họ Kỷ sẽ ra tay”.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh thay đổi.

“Không cần”.

Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Đúng lúc, ta cũng muốn nhìn xem, những năm gần đây, Tử Diễn đã tiến bộ đến đâu”.

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh rời khỏi sơn cốc.

Phong Vô Khuyết không kịp điều động người, chỉ vội vàng thông báo cho hơn trăm vị cao thủ cảnh giới Vô Ngã bên trong Phong Vô Tông, điều khiển một con thiên nguyên thú, theo Phong Vô Khuyết đuổi theo sau đám người Tần Ninh.

Trong Vô Tương Thiên, không phân chia ra các vực, các thế lực lớn quản lý các địa vực, được phân biệt rõ ràng với nhau.

Trên đường đi, Phong Vô Khuyết giải thích cho Tần Ninh rất nhiều điểm khác biệt của Vô Tương Thiên năm đó và Vô Tương Thiên bây giờ.

Cứ như vậy, mọi người dần dần đi đến bên ngoài một tòa thành trì.

Cách một khoảng, mấy người Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên lại nhìn thấy nét chữ quen thuộc bên ngoài tường thành.

Thành Thiên Lôi! Đây vẫn là chữ viết của Tần Ninh.

“Năm đó, sau khi người rời đi, Lôi Sơn Minh thành lập nhà họ Lôi, xây dựng ở thành Thiên Lôi này, trong bán kính trăm vạn dặm, tất cả đều nằm trong tay nhà họ Lôi”.

Phong Vô Khuyết lại nói: “Mấy ngày trước, Lôi Sơn Minh chết ở trong Lâm tộc, nguyên nhân cụ thể… ta cũng không biết”.

Tần Ninh khoát tay, nói: “Đi xuống dưới xem sao”.

“Vâng”.

Nhóm người thu lại khí tức, sau khi tiến vào thành Thiên Lôi, chỉ thấy trong thành Thiên Lôi rộng lớn, có không ít khu vực treo vải trắng, đây đều là sản nghiệp của nhà họ Lôi.

Hiển nhiên, Phong Vô Khuyết nói không sai.

Lúc này, ông ta bảo vệ ở hai bên trái phải Tần Ninh, đi về phía Lôi phủ.

Không lâu sau, mấy người đến bên ngoài Lôi phủ, trong Lôi phủ rộng lớn, ngựa xe tới lui như nước, đám người nối liền không dứt, tiếng khóc không ngừng vang lên bên tai.

Thấy một màn như vậy, nước mắt của Phong Vô Khuyết cũng không nhịn được mà chảy xuống.

Năm đó, bốn người Phong Vô Khuyết, Kỷ Tử Diễn, Linh Thược và Lôi Sơn Minh được Lâm Thần thu nhận ở bên cạnh, mặc dù không có danh phận gì, thế nhưng Lâm Thần đối xử với bốn người bọn họ như con ruột, dạy bọn họ tu hành, nuôi dưỡng thành người, cho đến sau này, Lâm Thần thân là Thông Thiên Đại Đế, sắp sửa tiến vào kiếp tiếp theo, hắn lo lắng bên phía Lâm tộc sẽ không quên được hắn, cho nên mới để bốn người vào trong Vô Tương Thiên, an ổn phát triển, chậm rãi đợi mình về.

Thế nhưng chớp mắt, kiếp thứ tám kết thúc, rồi lại một vạn năm của kiếp thứ chín, lại thêm một kiếp bây giờ, mấy ngàn năm trôi qua, chỉ là không đến một vạn năm nghìn năm, giờ đây đã là cảnh còn người mất.

Mấy người đến trước cửa Lôi phủ, Phong Vô Khuyết đến, khiến cho không ít người chú ý.

Dù sao, Phong Vô Khuyết cũng là tông chủ Phong Vô Tông, thân là một vị cường giả bá chủ Tinh Thần Biến nhị biến, xưa nay qua lại mật thiết với nhà họ Lôi.

Trong Lôi phủ, lập tức có hai người quấn khăn tang đi ra.

“Phong thúc thúc”.

“Phong thúc thúc!”.

Nhìn thấy Phong Vô Khuyết đi vào, hai người đàn ông có dáng vẻ ước chừng hơn ba mươi tuổi đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ.

“Đứa bé ngoan, mau đứng dậy đi”.

Phong Vô Khuyết kéo hai người đến, nói: “Vị này chính là Tần tiên sinh, là bạn cũ của ta và phụ thân ngươi năm đó, nghe được tin tức nên đã đặc biệt đến tưởng niệm”.

Hai người kia nhìn về phía Tần Ninh, cung kính hành lễ.

Phong Vô Khuyết nói: “Tiên sinh, người này chính là con cả của Lôi Sơn Minh, Lôi Như Trần, còn đây là con trai thứ hai Lôi Tự Trần!”

Lôi Như Trần?

Lôi Tự Trần?

Lúc này, Lôi Như Trần mở miệng nói: “Cha ta… vô cùng hâm mộ và kính trọng Thông Thiên Đại Đế, đại nhân Lâm Thần, bởi vậy cho nên mới đặt tên cho hai huynh đệ chúng ta là như thế, thế nhưng dùng tên Trần để nói tránh đi, tránh tên Thần của đại nhân Lâm Thần”.

Tần Ninh sửng sốt.

Phong Vô Khuyết cũng biết, lời này, lại chạm vào nỗi đau của Tần Ninh.

Phong Vô Khuyết vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Được rồi được rồi, ta cùng với tiên sinh đi tế bái phụ thân người”.

“Mời”.

Huynh đệ hai người dẫn mấy người Tần Ninh vào trong Lôi phủ rộng lớn.

Dọc đường đi, không ít người nhìn thấy Phong Vô Khuyết đều cung kính hành lễ.

Rõ ràng, quan hệ giữa Phong Vô Khuyết và nhà họ Lôi thực sự rất tốt.

Vòng vèo một hồi, bọn họ đi đến trước một đại sảnh.

Ở nơi đó, một chiếc quan tài lẳng lặng nằm đó.

Lúc này, Tần Ninh đi đến phía trước quan tài, nhìn thấy quan tài đen nhánh còn chưa đóng kín, hắn bước đến bên quan tài, muốn nhìn vào trong.

“Tiên sinh!”

Thế nhưng giờ phút này, Lôi Như Trần ngăn Tần Ninh lại.

“Như Trần, ngươi đang làm gì?”

Phong Vô Khuyết vội vàng nói.

Lôi Như Trần giải thích: “Phong thúc, cha ta…”, nói đến đây, Lôi Như Trần nhất thời dừng lại, nói không nên lời.

Lúc này, Lôi Tự Trần nói tiếp: “Phong thúc, ở đây… không có thi thể của cha ta, chỉ có tượng gỗ được điêu khắc mà thôi…”

Phong Vô Khuyết sửng sốt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lôi Như Trần rốt cuộc không nhịn được nữa, ngồi xổm trên mặt đất, kiềm chế tiếng thút thít của bản thân.

Lôi Tự Trần kiên cường hơn một chút, nhưng lúc này hai mắt cũng đỏ bừng, nước mắt chảy dài, hai tay nắm chặt nói: “Thi thể của cha ta, chúng ta… không mang về được”.

Không mang về được?

Đây là ý gì?

Lôi Tự Trần oán hận nói: “Diệp tộc giết chết cha ta, rồi đem thi thể của người treo bên ngoài Diệp tộc, tuyên bố với thiên hạ rằng, nếu ai có can đảm dám động đến Diệp tộc, kết cục chính là như thế!”

Nghe được lời này, sắc mặt Phong Vô Khuyết đỏ bừng, lửa giận hừng hực thiêu đốt bên trong cơ thể.

“Đám khốn kiếp này”.

Phong Vô Khuyết nhìn về phía Tần Ninh vẫn luôn im lặng, tiện đò hỏi tiếp: “Vì sao cha ngươi lại đến Lâm tộc?”

Nói đến đây, Lôi Tự Trần lập tức nói tiếp: “Bởi vì mẫu thân của đại nhân Lâm Thần…”

Hửm?

Lôi Tự Trần tiếp tục nói: “Mẫu thân của đại nhân Lâm Thần bị giết chết, cha ta nói, đại nhân Lâm Thần có ơn tái sinh đối với người, không biết là người nghe ai nói, thi thể của phu nhân Sở Vân Nhân bị Diệp tộc mang về, cho nên người liền đến cửa đòi về, muốn chôn cất, Lâm Uyên và phu nhân Sở Vân Nhân đã sớm thoát ly khỏi Diệp tộc, lúc này bọn họ lại đòi thi thể của Sở Vân Nhân từ Vô Tương Phật Tự, cũng không đi cứu Lâm Uyên, nhất định là không có ý tốt, cho nên…cha ta muốn đi”.
Chương 2978: Ngươi thực sự không đau lòng một chút nào sao?

“Nhưng ai ngờ rằng, không những không lấy được thi thể, Lâm tộc lại còn không chút kiêng dè, trực tiếp ra tay giết cha ta…”

“Hai huynh đệ chúng ta biết không thể chống lại được Lâm tộc, cũng chỉ muốn mang thi thể của cha ta về, thế nhưng người Lâm tộc lại…”, nói đến đây, Lôi Tự Trần im lặng không nói nữa.

Phong Vô Khuyết nghe được những lời này chỉ cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, hận không thể trực tiếp giết đến Lâm tộc.

Nhìn thấy Tần Ninh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như trước, im lặng không nói lời nào, nhưng điều này lại càng làm cho Phong Vô Khuyết cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, trên không trung của thành Thiên Lôi, bỗng nhiên có gió lớn gào thét, dường như có mây đen vô tận kéo đến.

Bên ngoài phủ đệ, mấy người vội vàng chạy vào sảnh chính, sắc mặt sợ hãi.

“Đại thiếu gia”.

“Nhị thiếu gia”.

Một người kinh hãi nói: “Lâm tộc… người của Lâm tộc đến!”

Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Lôi Như Trần đứng dậy quát: “Đám khốn kiếp này, còn muốn tới đây làm gì?”

Lời nói vừa dứt, Lôi Như Trần bước đi về phía viện trước.

Mà lúc này, Lôi Tự Trần nhìn về phía Tần Ninh và Phong Vô Khuyết, chắp tay, rồi cũng vội vàng đi theo.

Phong Vô Khuyết nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: “Gia, ta… đi nhìn xem một chút?”

“Không cần”.

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi quỳ gối trước quan tài của Lôi Sơn Minh.

Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết cũng bịch bịch quỳ xuống đất, hạ thấp thân mình, vội vàng nói: “Gia, như vậy không được, cực kỳ không ổn, người sao có thể quỳ gối trước Lôi Sơn Minh…”, Tần Ninh khoát tay, nói: “Bốn người các ngươi, trước kia đều là do ta chăm sóc, cái chết của Sơn Minh… cũng có một phần trách nhiệm của ta, đừng nói nữa…”

“Ngươi ở lại nơi này, ta cũng muốn nhìn xem, người Lâm tộc, rốt cuộc là muốn làm gì!”

Lúc này, Tần Ninh quỳ bên chậu lửa, bỏ thêm than vào chậu, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, chiếu rọi hai má Tần Ninh, khiến cho sắc mặt hắn nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, tựa như những tia máu.

Mà lúc này, trong viện trước, tiếng tranh cãi vang lên, âm thanh rõ ràng.

Viện trước.

Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần dẫn theo võ giả nhà họ Lôi đứng ở trong sân.

Mà trước mặt bọn họ cũng có hơn trăm người đứng đó.

Mấy người cầm đầu, mỗi một người đều mang khí tức cường đại, vẻ mặt khinh miệt nhìn bốn phía của Lôi phủ.

“Lâm Huyễn!”

“Lâm Nhã Như!”

Nhìn thấy hai người cầm đầu kia, Lôi Như Trần lạnh lùng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như này chính là con của tam gia Lâm tộc, trong Vô Tương Thiên, cũng là nhân vật nổi tiếng.

Lâm Huyễn mặc áo dài, vẻ ngoài ước chừng hai mươi mấy tuổi, mỉm cười nói: “Lôi Như Trần, Lôi tộc trưởng chết, chúng ta đến phúng viếng không được sao?”

“Cút!”

Lúc này, Lôi Như Trần phẫn nộ quát: “Lâm tộc các ngươi giết chết cha ta, bây giờ lại tới đây phúng viếng?

Thật đúng là có ý tốt!”

“Giả vờ lương thiện cái gì?

Giả vờ đứng đắn cái gì?”

Nghe được lời này, Lâm Huyễn mang vẻ mặt ôn hòa, nói: “Lôi Như Trần, nhà họ Lôi không có Lôi Sơn Minh, ngươi nên biết, tình huống sau này sẽ ra sao, ta khuyên ngươi, tốt nhất… vẫn nên thành thật một chút”.

Lúc này, Lôi Tự Trần đi ra, nói: “Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như, nhà họ Lôi chúng ta không chào đón người Lâm tộc, mời các ngươi đi cho”.

Võ giả nhà họ Lôi có xu hướng đuổi người.

Mà lúc này, một bóng người từ phía sau tiến lên, đi đến trước mặt Lôi Như Trần và Lôi Tự Trần.

“Hiền chất Như Trần, hiền chất Tự Trần!”

Đó là một người đàn ông trung niên, thân hình có chút gầy yếu, thế nhưng toàn thân lại có sức mạnh không ngừng lưu chuyển, tựa như mỗi một phần trên cơ thể đều ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố.

“Kỷ Tử Diễn!”

Nhìn thấy người nọ, Lôi Như Trần quát lớn: “Ngươi tới đây làm cái gì?”

Kỷ Tử Diễn, tộc trưởng nhà họ Kỷ.

Phong Vô Tông, nhà họ Kỷ, Linh Vân Các, nhà họ Lôi, đáng lẽ ra bốn thế lực này nên là đồng minh của nhau, nhưng nhà họ Kỷ ngược lại hướng về Lâm tộc, điều này càng khiến cho Phong Vô Tông, Linh Vân Các, nhà họ Lôi bị Lâm tộc ghi thù.

Lần này, phụ thân Lôi Sơn Minh đi đến Lâm tộc, cho dù Lâm tộc có bá đạo đến mấy cũng sẽ không giết phụ thân, trong chuyện này, chắc chắn là có Kỷ Tử Diễn giật dây.

“Hai vị hiền chất”.

Lúc này, Kỷ Tử Diễn nhìn về phía sảnh chính của viện sau, nói: “Dù sao thì ta và phụ thân ngươi cũng đã từng quen biết, phụ thân người chết, ta đến phúng viếng, đây là lẽ dĩ nhiên”.

“Không cần”.

Sắc mặt Lôi Tự Trần nghiêm nghị, hắn ta nói: “Cảm ơn ý tốt của Kỷ tộc trưởng, nếu như Kỷ tộc trưởng thực sự tưởng niệm cha ta, tại sao không mang thi thể của cha ta về?”

Nghe vậy, Kỷ Tử Diễn cũng không tức giận, ông ta từng bước bước lên.

Mà lúc này, Lôi Như Trần và Lôi Tự Trần muốn ngăn cản, thế nhưng từ trong cơ thể của Kỷ Tử Diễn phóng ra sức mạnh cường đại, giống như một ngọn núi lớn, che chắn ở trước người Kỷ Tử Diễn, hai người bọn họ căn bản là không thể nào chống lại được.

“Kỷ Tử Diễn, ngươi…”, lúc này, Kỷ Tử Diễn không chút để ý đến hai người, bước xuyên qua viện trước, hướng thẳng đến sảnh chính.

Hai người Lâm Huyễn và Lâm Nhã Như của Lâm tộc cũng theo Kỷ Tử Diễn vào sảnh chính.

Lúc này, người nhà họ Lôi chỉ cảm thấy nhục nhã.

Giết tộc trưởng của bọn họ, bây giờ lại đến nhà họ Lôi phúng viếng! Đây quả thực là giẫm nát tôn nghiêm của nhà họ Lôi bọn họ.

Giờ phút này, Kỷ Tử Diễn đã bước vào sảnh chính.

Sảnh chính rộng mở, quan tài ngay ngắn nằm đó, hai bên quan tài, con cháu, phụ nữ, trẻ em nhà họ Lôi đều xếp thành hai hàng quỳ xuống, đầu buộc khăn tang.

Kỷ Tử Diễn đi đến trước quan tài, khẽ cười nói: “Lôi Sơn Minh, năm đó, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, thế nhưng… ngươi không nhìn rõ, thời đại đã thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi”.

“Bảo ngươi nghe lời ta, ngươi lại cố tình không nghe, bây giờ… chết rồi ngay cả thi thể cũng không được đưa về nhà thờ tổ của gia tộc, đúng thật là… xứng đáng”.

Kỷ Tử Diễn mỉm cười lạnh lùng nói: “Năm đó, ta vẫn còn nhớ rõ, thiên phú của ngươi cao hơn ta, thế nhưng bây giờ thì sao?”

“Ta sống, ngươi chết”.

Nghe được lời này, người nhà họ Lôi tức giận không thể kìm chế được.

Thế nhưng khí tức bao phủ quanh thân Kỷ Tử Diễn lại khiến cho bọn họ không thể phản kháng.

“Nếu như vào đây để phúng viếng, vậy thì đốt chút tiền giấy đi, coi như là lòng thành!”

Đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi vang lên.

Nghe được âm thanh này, Kỷ Tử Diễn nhíu mày.

Ánh mắt ông ta liếc nhìn về một góc của đại sảnh, chỉ thấy bên cạnh quan tài, một thanh niên mặc đồ trắng đang quỳ ở đó, trông có chút không phù hợp với tình cảnh ở đây.

Ánh mắt của Kỷ Tử Diễn cũng không dừng lại lâu, thế nhưng khi nhìn thấy một bóng người bên cạnh thanh niên, ông ta sửng sốt.

“Phong Vô Khuyết”.

Kỷ Tử Diễn sững sờ nói: “Ngươi đến đây từ lúc nào?”

Phong Vô Khuyết nhìn thoáng qua Kỷ Tử Diễn, hừ một tiếng, không thèm phản ứng lại ông ta.

Mà lúc này, thanh niên áo trắng nhìn về phía Kỷ Tử Diễn, nói: “Tử Diễn, Sơn Minh đã chết, ngươi thực sự… không đau lòng một chút nào sao?”

Đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên áo trắng kia, trong đầu Kỷ Tử Diễn lập tức hiện lên dáng vẻ của Tần Ninh ở Tây Hoa Thiên, sau đó lại hiện lên dung mạo của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần, ông ta lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất, thân hình lui lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, giống như không thể nào thở nổi.

“Ngươi… ngươi…”, Kỷ Tử Diễn chỉ vào Tần Ninh, ngạc nhiên nói: “Ngươi…”

“Ta đã trở lại”.

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Kỷ Tử Diễn, nói: “Thế nhưng, Tử Diễn, ngươi thay đổi rồi!”
Chương 2979: Quỳ xuống

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Kỷ Tử Diễn hết sức khó coi.

"Tần Ninh".

Lại nhìn về phía Tần Ninh, Kỷ Tử Diễn hốt hoảng hỏi: "Ngươi đến đây từ lúc nào?"

Thảo nào, thảo nào Phong Vô Khuyết lại xuất hiện tại đây, chính là vì Tần Ninh đã tới Vô Tương Thiên.

Trong đầu Kỷ Tử Diễn tức khắc hiện ra Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần trong bộ trường sam, nhìn bề ngoài thì có vẻ nho nhã nhưng thực chất lại sở hữu thực lực sâu không lường được năm xưa.

Giữa hai người này hoàn toàn không có một điểm nào giống nhau cả từ khí chất đến dung mạo.

Tuy nhiên, từng lời nói, từng hành động của Tần Ninh giống gia năm đó y như đúc! Mà lúc này, Lâm Nhã Như tiến lên một bước, cơ thể nở nang, đôi mắt xinh đẹp long lanh. Nàng ta nhìn về phía Tần Ninh rồi lại nhìn sang Kỷ Tử Diễn với vẻ không tin, dò hỏi: "Kỷ tộc trưởng, là hắn thật à?"

Tần Ninh! Chính là Lâm Thần sau khi chuyển thế! Tần Ninh là người đó thật ư?

Kỷ Tử Diễn gật đầu.

Mà lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lâm Nhã Như, hờ hững chào hỏi: "Nhã Như tỷ, lâu rồi không gặp".

Sắc mặt Lâm Nhã Như sa sầm xuống.

Mà lúc này, Lâm Huyễn đi ra, hừ lạnh nói: "Không cần biết ngươi là Lâm Thần hay là Tần Ninh thì vẫn không thay đổi được chuyện hay ho mà ngươi đã gây ra năm xưa đâu".

Tần Ninh quay sang nhìn Lâm Huyễn, cười khẩy hỏi: "Huyễn ca, huynh đệ gặp nhau mà sao vừa tới đã chỉ trích đệ đệ thế này?"

"Đã hơn một vạn năm trôi qua rồi mà huynh vẫn còn nhớ chuyện này à?"

Lâm Huyễn giễu cợt nói: "Ngươi đã làm ra chuyện rác rưởi như thế, ai mà quên nổi?"

Bây giờ, trong lòng Kỷ Tử Diễn lại thầm toát mồ hôi.

Tên ngu xuẩn này, đã biết Tần Ninh trước mắt chính là Lâm Thần chuyển thế rồi mà còn dám ăn nói ngông cuồng thế à?

Không sợ chết hay gì?

Lúc này, Tần Ninh vẫn không hề tỏ ra tức giận, lại nhìn hai người, cười hỏi: "Không biết Lâm Huyễn ca và Nhã Như tỷ tới nhà họ Lôi là để làm gì?"

"Chỉ đơn thuần là chia buồn… thì ta không tin lắm đâu…", nghe thấy câu này, Lâm Huyễn nói ngay: "Đương nhiên bọn ta tới đây theo lệnh của nhà họ Lâm rồi".

"Ồ, là cái gì?"

Lâm Huyễn lập tức nhìn về phía hai người Lôi Như Trần và Lôi Tự Trần, đứng ở trước đại sảnh, mở miệng nói: "Lôi Sơn Minh khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Lâm, tội không thể tha thứ, nể tình kẻ này đã đền tội nên nhà họ Lâm ta sẽ không truy cứu, xử phạt nhà họ Lôi".

"Chỉ là… từ hôm nay trở đi, nhà họ Lôi sẽ nằm dưới sự quản lý của nhà họ Lâm, tất cả thành viên, trân bảo có trong danh sách của nhà họ Lôi đều phải bẩm báo cho nhà họ Lâm".

"Hôm nay, ta và Lâm Nhã Như đến đây là vì tuyên bố việc này".

"Đồng thời, cũng bắt đầu kiểm kê tất cả tài sản của nhà họ Lôi".

Hắn ta vừa dứt lời thì con cháu lẫn võ giả trong nhà họ Lôi đang có mặt tại đại sảnh đồng loạt tái mặt.

Lôi Như Trần lập tức gầm lên: "Lâm Huyễn, nhà họ Lâm ngươi khinh người quá đáng! Phụ thân ta mất hài cốt, bị nhà họ Lâm các ngươi treo ở bên ngoài gia tộc, mặc cho các ngươi muốn hành hạ thế nào thì hành hạ, không ngờ bây giờ lại tới tận nhà muốn nuốt chửng nhà họ Lôi ta, ngươi tưởng nhà họ Lôi ta mặc ngươi làm gì thì làm chắc?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Lâm Huyễn cười cợt chất vấn: "Lôi Sơn Minh đã chết thế nào?

Khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Lâm ta, tội đáng chết vạn lần, chỉ giết ông ta mà không tiêu diệt nhà họ Lôi ngươi đã là nhà họ Lâm ta từ bi rồi".

"Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần, hai huynh đệ các ngươi muốn chết cũng đừng kéo cả nhà họ Lôi các ngươi chết theo!"

Lúc này, đám võ giả nhà họ Lâm theo Lâm Huyễn đến đây đều tỏ ra nghiêm nghị, đằng đằng sát khí.

Lâm Huyễn đứng chắp tay, vẻ mặt đầy cao ngạo.

Chỉ là nhà họ Lôi thôi thì sao có thể chống lại nhà họ Lâm chứ?

Lúc này, Lâm Huyễn đảo mắt, khinh bỉ nhìn Tần Ninh.

Bốn người Lôi Sơn Minh, Phong Vô Khuyết, Linh Thược và Kỷ Tử Diễn đều là người mà kiếp trước Tần Ninh sắp xếp gài vào Vô Tương Thiên nhằm mục đích trông chừng nhà họ Lâm, phòng ngừa nhà họ Lâm nổi ý đồ bất chính, hạ độc thủ với phu thê Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.

Nhưng bây giờ thì sao?

Kỷ Tử Diễn quy thuận nhà họ Lâm.

Lôi Sơn Minh bị giết.

Tiếp theo, chính là Phong Vô Khuyết cùng Linh Thược.

Dám trở thành kẻ địch của nhà họ Lâm?

Chán sống rồi! Cho dù Lâm Thần năm xưa chuyển thế thành Tần Ninh hiện nay, diễu võ dương oai tại Tây Hoa Thiên này thì sao?

Phụ thân Lâm Uyên bị phế, bị trấn áp tại Vô Tương Phật Tự.

Mẫu thân Sở Vân Nhân bị giết.

Tần Ninh có thể làm được gì?

Giết người?

Giết một người thử xem! Về cơ bản, cường giả cảnh giới Biến Cảnh trong Tây Hoa Thiên kia hoàn toàn không thể sánh bằng cường giả cảnh giới Biến Cảnh ở Vô Tương Thiên! Tần Ninh dám xằng bậy ở đây à?

Ngon thì thử đi! Lâm Huyễn tiếp tục nói: "Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần, nếu ta là các ngươi thì bây giờ ta sẽ ngoan ngoãn dâng hiến tất cả bảo vật lên và quy thuận nhà họ Lâm, có thế nhà họ Lôi còn có thể được giữ lại, đúng không nào?"

"Nếu các ngươi dám phản kháng, những người hôm nay ta mang tới đủ để…", bành… Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lâm Huyễn còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng ăn ngay một cú đấm tàn bạo vào má.

Một tiếng bịch vang lên, thân thể Lâm Huyễn bay ngược ra sau, rơi xuống ở trong sân.

Chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, một bóng người đã lướt lên, ngồi thẳng lên người Lâm Huyễn.

"Lâm Huyễn!"

Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên người Lâm Huyễn, kéo áo hắn ta lên, quả đấm nắm chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn cúi người hờ hững nói: "Ngươi đang quấy rầy ta tế bái Sơn Minh đấy".

Bốp! Tần Ninh vừa nói xong lại tung tiếp một cú đấm, Lâm Huyễn phun một ngụm máu tươi ra, miệng rách, răng vỡ.

"Lâm Thần, ngươi…", bốp! Không đợi Lâm Huyễn mở miệng, Tần Ninh lại giáng thêm một cú đấm xuống.

"Trước đây, trong nhà họ Lâm, ta không tu luyện được nên ngươi bắt nạt ta, nhục nhã ta, cha mẹ bênh vực ta, nhưng ta không muốn gây phiền toái nên bao giờ cũng nhẫn nhịn".

Bốp! Tần Ninh nói xong lại tung một quyền xuống lần nữa.

"Sau đó ta rời nhà mười năm, thức tỉnh huyết mạch Cửu Nguyên, ngươi luôn luôn nhằm vào ta, đi đâu cũng chế giễu trào phúng công khai hoặc sau lưng ta".

Bốp! Lại một quyền rơi xuống, Tần Ninh lần nữa nói: "Bôi nhọ ta bỏ thuốc Lâm Nhã Như hòng làm nhục cô ta?

Cô ta xứng chắc?"

Bốp!

"Nếu ta không niệm tình phụ thân hướng về nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm có thể sống đến tận bây giờ sao?"

"Cho đến nay, ngươi còn dám diễu võ dương oai, khoe khoang cái thân phận rẻ bèo đó của ngươi ngay trước mặt ta!"

Bốp bốp binh! Hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống, mấy người bốn phía xung quanh đều sững sờ nhìn.

Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, thậm chí Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều ngây ra như phỗng.

Bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ… tàn nhẫn đó của Tần Ninh.

Tung ra mấy chục cú đấm liên tục, Tần Ninh là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Lâm Huyễn này cũng là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, nhưng đều là tầng bảy mà lại cách nhau như trời với đất.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy xách người Lâm Huyễn lên. Cái bản mặt sưng tấy như heo của hắn ta phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, không thốt được một câu nào.

"Lại đây".

Tần Ninh xách lên, mang Lâm Huyễn vào trong đại sảnh.

Giờ phút này, Kỷ Tử Diễn đang chặn ở cửa đại sảnh, Tần Ninh chỉ hờ hững liếc hắn ta một cái.

Chỉ một ánh mắt đã khiến vị cường giả hàng đầu cảnh giới nhị biến này nhũn chân, chậm rãi tránh ra.

Tần Ninh kéo đầu Lâm Huyễn đi tới trước cái quan tài trong đại sảnh.

"Quỳ xuống!"

Cốp! Tần Ninh đè Lâm Huyễn xuống đất. Tiếng cốp vang lên, sàn nhà vỡ vụn, tiếng xương gãy kêu răng rắc, Lâm Huyễn phát ra tiếng kêu gào như giết heo.

Tần Ninh lại hoàn toàn không thèm để ý, quát lên: "Dập đầu!"

Giờ phút này, Lâm Huyễn hoàn toàn ngây ngốc, cái gì cũng không biết, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi tột cùng. Hắn ta vội vàng dập đầu nhiều lần kêu cốp cốp.

Lúc này, Tần Ninh lại kéo Lâm Huyễn lên, lạnh lùng nói: "Không đúng, kêu ngươi dập đầu cho Sơn Minh là sỉ nhục hắn!"
Chương 2980: Vẻ tàn nhẫn của Tần Ninh

Lúc này, kiếm Khảm Nguyên ngưng tụ ra trong tay Tần Ninh, một tay hắn xách cổ Lâm Huyễn, một tay cầm kiếm Khảm Nguyên kéo Lâm Huyễn đi tới cửa đại sảnh.

Bên trái, hai người Kỷ Tử Diễn và Lâm Nhã Như đứng sững sờ ở đó như thể đã quên mất nên phản ứng thế nào.

Tần Ninh nhìn về phía võ giả nhà họ Lâm và nhà họ Lôi đang đứng đầy khắp sân.

"Ta, Lâm Thần, đã trở lại!"

Sau khi nói xong, kiếm Khảm Nguyên của Tần Ninh hạ xuống, không phải chém mà là cắt! Trường kiếm rạch qua cổ Lâm Huyễn, máu tươi chảy ra ồ ạt, tiếng xịt vang lên, máu tươi tức khắc phun ra, bắn tung tóe đầy ra đất, văng lên cả y phục trắng tinh của Tần Ninh.

Cho đến cuối cùng, Tần Ninh cắt đầu Lâm Huyễn và cầm nó trên tay.

Y phục trắng đã nhuốm máu.

Từng giọt máu chảy tí tách từ mũi kiếm xuống, Tần Ninh xách cái đầu như đầu heo của Lâm Huyễn nhìn về phía mọi người.

"Nhà họ Lâm, xong tại đây!"

Tần Ninh từng bước một đi tới quan tài, đặt đầu của Lâm Huyễn lên trước quan tài.

Sau đó, hắn quay sang nhìn về phía Lâm Nhã Như.

"A!"

Lâm Nhã Như bỗng hét lên chói tai, mặt cắt không còn một giọt máu.

Nàng ta thật sự bị dọa sợ đến ngây ngốc.

Tất cả mọi người đều bị vẻ mặt hung ác của Tần Ninh làm cho sững sờ.

"Lâm Thần… Lâm… Thần, ngươi, ngươi đừng làm bậy!"

Lúc này, Lâm Nhã Như nấp ở sau lưng Kỷ Tử Diễn, nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt đầy hoảng sợ.

"Làm bậy?"

Tần Ninh giễu cợt: "Không phải ngươi nói Lâm Thần ta đây bỏ thuốc ngươi, ý đồ làm nhục tỷ tỷ nhà ngươi sao?

Ngươi đã tỏ ra trong sạch đáng thương, làm người ta đau lòng thế nào, ngươi đã quên rồi sao?"

Lâm Nhã Như lập tức sợ tới mức giọng trở nên chói tai: "Không phải ta, không phải ta, là cha ta, là cha ta và tộc trưởng bọn họ bày mưu đấy! Họ muốn chuyển huyết mạch của ngươi sang cho Lâm Tung, chắc là muốn bày mưu hãm hại ngươi đấy, không liên quan gì đến ta cả!"

Nghe thấy lời biện hộ này, Tần Ninh cầm kiếm Khảm Nguyên, liếm môi một cái rồi trào phúng: "Ngươi tưởng ta quan tâm đến chân tướng chắc?"

"Kiếp trước ta không tiêu diệt nhà họ Lâm là bởi vì niệm tình cha ta, nhưng bây giờ, ta chẳng có gì để niệm tình cả!"

Hắn tiến lên từng bước một, tới gần Lâm Nhã Như.

"Kỷ Tử Diễn, cứu ta, mau cứu ta!"

Thấy Tần Ninh đi tới, trong lúc nhất thời, Lâm Nhã Như còn có ảo giác người đang đứng ở trước mặt mình chính là Lâm Thần.

Hắn đang xách kiếm, muốn giết nàng ta.

Chuyện này quá kinh khủng.

Năm xưa, cuộc đời Lâm Thần có nhiều biến động, sau đó trở thành cường giả tuyệt thế nổi tiếng khắp Trung Tam Thiên, là Đại Đế tuyệt thế đã gần với tiên.

Lúc này, Kỷ Tử Diễn nhìn về phía Tần Ninh, nhướng mày nói: "Tần Ninh, nếu ngươi dám giết…" Bốp! Chỉ là, Kỷ Tử Diễn chưa kịp nói hết câu thì Tần Ninh đã đi tới một bước, Thể thư ngưng tụ ra, kéo dài ra một thước. Một cái cọc gỗ dài một thước thẳng thừng nện xuống.

Lạch cạch một tiếng, mặt ngoài cơ thể Kỷ Tử Diễn ngưng tụ ra một vầng sáng màu vàng kim.

"Nguyên Thể Thuật!"

Tần Ninh thấy Kỷ Tử Diễn bùng nổ thuật luyện thể và ngăn cản được một kích của Thể thư thì giễu cợt nói: "Tử Diễn à… Nguyên Thể Thuật này còn là do ta… truyền thụ cho ngươi nữa cơ!"

Sau khi hắn nói câu ấy, Thể thư hóa thành cái cọc gỗ nện xuống một lần nữa.

Keng keng keng... Dần dần, vầng sáng vàng kim bao bọc bên ngoài cơ thể Kỷ Tử Diễn trở nên ảm đạm, tán loạn rồi nổ tung, Kỷ Tử Diễn phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái mét.

Chỉ là Tần Ninh với cảnh giới Vô Ngã tầng bảy thôi mà lại khiến một cường giả cảnh giới nhị biến như ông ta không cách nào ngăn cản.

"Tần Ninh!"

Kỷ Tử Diễn quát lên: "Ngươi chán sống rồi phải không!"

Dứt lời, ông ta lập tức phóng tới tấn công Tần Ninh.

Chỉ là giờ phút này, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, Cửu Nguyên Đan Điển hóa thành chín đốm sáng ngưng tụ thành một thể. Cùng lúc đó, Thể thư kéo dài ra một trượng, lớn bằng ngón cái, xuyên thủng ra trong nháy mắt.

Một tiếng phù vang lên.

Thể thư kia đã đâm thủng cơ thể Kỷ Tử Diễn.

Trong nháy mắt, người Kỷ Tử Diễn run lên bần bật, mặt mày tái mét.

Tần Ninh xách kiếm Khảm Nguyên từng bước đi tới trước mặt Kỷ Tử Diễn, thế nhưng hắn không nhìn ông ta lấy một lần nào mà chỉ nhìn Lâm Nhã Như.

Hắn chìa tay về phía Lâm Nhã Như, nàng ta lập tức la lên thất thanh.

"Lâm Thần, Lâm Thần ngươi chết không toàn thây, ngươi sẽ chết không toàn thây!"

"Cha ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu, ngươi chết chắc rồi!"

Lâm Nhã Như mặt cắt không còn một giọt máu, nàng ta luôn miệng tức giận mắng chửi, nguyền rủa: "Ngươi có biết con tiện nữ Sở Vân Nhân đó đã chết như thế nào không?

Bà ta bị tam đại phật đà của Vô Tương Phật Tự liên thủ trấn áp, chấn nát thân xác, chấn nát hồn phách, trọn đời không được siêu sinh, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ!"

"Lâm Uyên thì bị tam đại phật đà đánh gãy xương toàn thân, là phế nhân suốt đời, là phế nhân suốt đời!"

"Ngươi sẽ giống như bọn họ, cũng chết không chôn thân như cha mẹ ngươi vậy!"

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

"Ngươi biết ta là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần, cũng biết ta là Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần chứ?"

Tần Ninh nói ngay: "Với tư cách là Đan Đế, ta có thể cứu người, cũng có thể giết người".

Hắn chém kiếm Khảm Nguyên ra, một tiếng phập vang lên, mặt Lâm Nhã Như bị chém đứt một miếng thịt.

Đây mới chỉ là nhát kiếm đầu tiên.

Ngay sau đó, Tần Ninh rạch hết nhát này đến nhát khác, rạch qua gò má Lâm Nhã Như, rạch qua thân thể Lâm Nhã Như. Trên đất, máu tươi đầm đìa, từng miếng thịt bị cắt ra nằm vương vãi ra đất.

Nhưng lúc này, Lâm Nhã Như vẫn chưa chết.

"Lâm... Lâm Thần... ngươi... ngươi giết ta đi... van xin ngươi, giết ta đi...", giờ đây, Lâm Nhã Như đã không thốt nên lời, giọng nói yếu ớt vang lên từ hồn phách, van xin trong đau khổ.

Tần Ninh lại không nói một lời, chỉ chém hết nhát này đến nhát khác như đang điêu khắc một món hàng mỹ nghệ.

Giờ phút này này, người của nhà họ Lôi người và nhà họ Lâm ngây ra như phỗng.

Không một ai dám nhúng tay.

Không một ai dám lên tiếng.

Ban nãy hắn liên tục đánh Lâm Huyễn đến sắp chết, còn chém đầu Lâm Huyễn, bây giờ lại chém Lâm Nhã Như từng nhát một.

Thủ đoạn giết người của Tần Ninh quả thật là khiến cho người ta sợ hãi đến mức tận cùng.

Một tiếng xụp vang lên.

Sau cùng, miếng thịt cuối cùng trên người Lâm Nhã Như rơi xuống đất, khí tức của nàng ta cũng bỗng nhiên biến mất, chỉ để lại một bộ hài cốt đứng ở trong đại sảnh.

Lúc này, mấy trăm người đứng khắp đại sảnh nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Chỉ có tiếng vàng bạc đốt cháy lạch cạch, chỉ có tiếng máu tươi chảy tí tách từ mũi kiếm Khảm Nguyên của Tần Ninh rơi xuống.

Giờ phút này, Tần Ninh quay người lại, đi tới trước mặt Kỷ Tử Diễn đang bị Thể thư xuyên qua.

"Tử Diễn à...", lúc này, Tần Ninh chậm rãi rút thuật luyện thể ở lồng ngực Kỷ Tử Diễn ra, kiếm Khảm Nguyên đặt lên cổ ông ta, từ tốn hỏi: "Ngươi có nhìn thấy không?"

Giờ đây, mặt mũi Kỷ Tử Diễn trắng bệch, khí tức trong cơ thể rối loạn, chỉ cần động một cái đã giật bắn, toàn thân đau đớn như bị kim đâm.

"Tử Diễn à, ngươi có nhìn thấy không?"

Tần Ninh hỏi lại lần nữa: "Ngươi có nhìn thấy không?

Sơn Minh chết rồi nhưng đến con trai, cháu trai của hắn đều không lấy được thi thể của hắn, không tài nào an táng đàng hoàng được cho hắn”.

"Mà người hắn xem là huynh đệ năm xưa lại châm chọc, cười nhạo không chút e ngại ngay trước quan tài của hắn, lại còn uy hiếp con trai, cháu trai của hắn. Ngươi nói xem, là do thói đời thay đổi hay là do lòng người thay đổi?"

Kỷ Tử Diễn mặt mày xanh xao nhìn về phía Tần Ninh, nhưng hắn ta vẫn dùng hết sức bình sinh quát lên: "Cả ba người bọn hắn đều được ngươi trọng dụng nhất, nhưng còn ta thì sao?

Kỷ Tử Diễn ta đây ngu dốt, kém cỏi nhất trong bốn người, ngươi đề cao bọn họ hơn ta!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom