-
Chương 2871-2875
Chương 2871: Ta sẽ không gây rắc rối gì đâu
Lúc này, Chiến Thiên Vũ lên tiếng: "Suốt bao nhiêu năm qua, học viện Thánh Hoàng đã trải qua rất nhiều thời kỳ".
"Những người ban đầu sáng lập ra học viện liên kết với nhau chặt chẽ, thế nhưng nhiều năm qua đã có nhiều thành phần pha trộn trong đó, có người của nhà họ Hoa lên làm lãnh đạo, cũng có người của Tây Hoa Thiên cung lên làm lãnh đạo, bên cạnh đó cũng có người thuộc các thế lực thất đại bá chủ bọn ta đảm nhiệm một số chức vụ".
"Sau khi đến cảnh giới Vong Ngã, nhiều đệ tử sẽ tốt nghiệp học viện Thánh Hoàng và được các thế lực lớn mời chào. Dĩ nhiên, phần đông thì sau khi tiến vào cảnh giới Vô Ngã sẽ ở lại học viện tiếp tục tu hành hoặc rời đi…" "Có thể nói, trong học viện Thánh Hoàng hiện nay, những kẻ là người của học viện Thánh Hoàng chính thống chiếm khoảng một nửa thế lực, một nửa quyền lực còn lại thuộc về nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên cung và thế lực bảy đại bá chủ".
Chiến Thiên Vũ cười nói: "Vì tiên sinh muốn đến học viện Thánh Hoàng nên ta đã truyền tin cho một vị trưởng lão thiên viện mà Chiến Thiên Lâu bọn ta cài vào học viện Thánh Hoàng rồi. Có ông ấy, nếu tiên sinh gặp bất cứ rắc rối gì trong học viện Thánh Hoàng cũng có thể đi tìm ông ấy!"
"Xin tiên sinh hãy kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa, đợi khi nào ông ấy trở lại đón tiên sinh thì ông ấy sẽ đưa ngươi đến học viện Thánh Hoàng".
"Được".
Tần Ninh lập tức cười nói: "Mấy ngày này ta đang rảnh, ngươi cho tất cả võ giả cấp bậc cảnh giới Vô Ngã trong Chiến Thiên Lâu đến gặp ta, thể hiện thực lực của bọn họ cho ta xem đi, để ta vạch ra chỗ thiếu sót của bọn họ cho".
Hắn vừa nói câu này thì Chiến Thiên Vũ lập tức sửng sốt. Ông ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, thốt lên: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, ta... giờ ta sẽ đi sắp xếp ngay, ta... cái đó... Tiên sinh, còn bọn Linh Uyên thì..."
"Tới đây luôn đi!"
"Vâng vâng, ta đi ngay đây, ta đi ngay đây".
Thật ra, thứ Tần Ninh cảm thấy rắc rối nhất chính là chỉ dạy người khác, nếu không thì hắn đã chẳng cả đời chỉ nhận một đứa đệ tử rồi.
Có điều, bây giờ nhìn lại, thật may là cả đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.
Hiện tại, Chiến Thiên Vũ đã đến cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh thì vị trí của thất đại bá chủ đã khác, Chiến Thần Lâu đứng nhất là điều không thể bàn cãi.
Mà một khi Chiến Thần Lâu phá vỡ thế cân bằng ban đầu giữa thất đại bá chủ thì cũng là lúc phiền toái kéo đến.
Tần Ninh cũng có suy nghĩ góp sức một tay để có thể giúp Chiến Thiên Vũ đỡ rắc rối.
Trong vòng mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng có cả dãy người xếp hàng trong sơn cốc của Tần Ninh.
Ban đầu, do lâu chủ đã ra lệnh nên đám cường giả cảnh giới Vong Ngã mắt cao hơn đầu kia buộc phải tới.
Nhưng sau đó lại thành ra càng ngày càng nhiều người tới, đuổi cách mấy cũng không chịu đi.
Ai mà được Tần Ninh chỉ dạy thì chẳng khác nào được thần tiên dạy dỗ cả.
Có lúc con đường võ đạo chính là như vậy, chỉ cần một câu nói bình thường thôi cũng có thể thay đổi con đường luyện võ của một đời người.
May mà số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã tại Chiến Thần Lâu không đến nổi cả mấy ngàn người, nếu không thì khéo Tần Ninh mệt bở hơi tai.
Thoáng cái đã mười ngày trôi qua. Hôm nay, trong sơn cốc vô cùng yên tĩnh.
Ở lối vào sơn cốc, trừ Chiến Thiên Vũ ra còn có một người đang đứng ở đó.
Chiến Thiên Vũ dặn dò: "Lâu Tiêu, ngươi phải cư xử kính trọng với Tần tiên sinh hơn cả kính trọng ta đấy, nhớ chưa!"
Thời trẻ, Lâu Tiêu là một thiên tài của Chiến Thần Lâu. Chiến Thiên Vũ xem hắn ta như con nuôi, đưa vào học viện Thánh Hoàng để bồi dưỡng.
Mà từ khi tiến vào học viện Thánh Hoàng, Lâu Tiêu cũng bộc lộ thiên phú của mình, trở thành một người nổi trội trong học viện Thánh Hoàng. Cho đến nhiều năm sau, và cũng là hiện tại, bản thân hắn ta đã là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng năm, đảm nhiệm chức trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng.
Lần này hắn ta trở về cũng vì đích thân Chiến Thiên Vũ đã gọi hắn ta về.
Lâu Tiêu nhìn Chiến Thiên Vũ, dở khóc dở cười: "Lâu chủ, ngài đã nói bốn lần rồi đấy ạ, ta nhớ kỹ rồi mà!"
Thấy Lâu Tiêu gượng cười, Chiến Thiên Vũ lại nghiêm túc căn dặn: "Ngươi đừng tưởng ta đang đùa. Nếu như ngươi lấy lòng được Tần tiên sinh thì sau này ngươi sẽ có thể bước vào cảnh giới Biến Cảnh đấy".
"Ta ư?"
Lâu Tiêu lắc đầu bảo: "Thiên phú của ta đã chạm đến đỉnh cao rồi, e rằng cả đời này không thể bước ra khỏi cảnh giới Vô Ngã tầng năm một bước nào nữa..."
"Trước kia không được nhưng bây giờ chắc gì đã thế".
Chiến Thiên Vũ khuyên nhủ: "Lúc ở trong học viện Thánh Hoàng cứ quan tâm đến Tần tiên sinh thường xuyên vào, nhất định ngươi sẽ làm được mà!"
Thấy Chiến Thiên Vũ sùng bái vị Tần Ninh kia đến vậy, Lâu Tiêu cũng vô cùng hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?
Không lâu sau, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau ra ngoài sơn cốc.
Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, tay áo có hai đường màu vàng, đi một đôi ủng màu xanh, thắt một chiếc thắt lưng màu xanh ở hông, mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi dây cũng màu xanh.
Đó là một người thanh niên trông rất gọn gàng, già dặn và điềm đạm.
Ngũ quan hắn kết hợp với nhau khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu. Dung nhan tuấn tú, dáng người thon dài, mang phong độ của người trí thức.
Lâu Tiêu đã thấy quá nhiều kiểu thanh niên tuấn tài này trong học viện Thánh Hoàng.
Bên cạnh Tần Ninh là Lý Nhàn Ngư trong bộ trường sam đỏ như máu, cũng toát lên phong thái bất phàm nhưng khí chất có vẻ mộc mạc, trầm lặng.
"Tần tiên sinh!"
Chiến Thiên Vũ cung kính chắp tay lại.
"Vị này chính là Lâu Tiêu, đảm nhiệm chức trưởng lão thiên viện ở học viện Thánh Hoàng. Sau này Tần tiên sinh có gặp phiền phức gì trong học viện Thánh Hoàng có thể tìm đến Lâu Tiêu ạ".
Tiếp đến, Lâu Tiêu tiến lên và chắp tay chào hỏi: "Tại hạ Lâu Tiêu, bái kiến Tần tiên sinh".
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh cười nói: "Ta vào học viện Thánh Hoàng là để tìm thê tử ta nên sẽ không gây rắc rối gì đâu, sau khi qua kỳ thi sát hạch, vào học viện cũng sẽ không chuốc phiền toái cho ngươi".
"Vâng vâng vâng...", Chiến Thiên Vũ đứng kế bên lại cười giả lả, không đáp lời.
"Ngươi cười cái gì thế?"
Tần Ninh thấy Chiến Thiên Vũ bật cười thì đính chính: "Ta nói thật đấy, ta sẽ không gây rắc rối gì đâu".
"Vâng, tiên sinh nói đúng cả".
Không gây rắc rối?
Ông ta điên mới tin! Tần Ninh quá nổi bật, cho dù tự bản thân hắn không gây phiền phức thì rắc rối cũng sẽ kéo tới tìm hắn thôi.
Hơn nữa, trong một số lão già thâm niên của học viện Thánh Hoàng có người có mối quan hệ mật thiết với Thông Thiên Đại Đế năm xưa, nhưng cũng có người cực kỳ chướng tai gai mắt Thông Thiên Đại Đế.
Giờ đây, Thông Thiên Đại Đế lại vào học viện Thánh Hoàng dưới một thân phận khác, thế chẳng phải sẽ khuấy động nơi này đến long trời lở đất sao?
"Chúng ta xuất phát thôi, từ Chiến Thần Lâu đến học viện Thánh Hoàng cần khoảng tầm mười ngày. Dọc đường đi, bọn ta sẽ kể tường tận một số chuyện với Tần tiên sinh!"
"Được!"
Lúc này, ba người nhảy lên một con chim đại bàng đang đậu ngoài sơn cốc.
Con chim đại bàng này có tên là Thanh Diễm Đại Bàng, là thiên nguyên thú, bản thân nó cũng có thực lực cảnh giới Vong Ngã, tốc độ phi hành không nhanh lắm nhưng có sức chịu đựng rất tốt.
Ba bóng người nhảy lên lưng Thanh Diễm Đại Bằng, Chiến Thiên Vũ chắp tay tiễn ba người họ.
Đúng lúc đó, Tần Ninh bỗng nhìn xuống dưới, nói: "Thiên Vũ, nếu Chiến Thần Lâu gặp phiền phức thì nhớ tìm ta đấy, đừng cậy mạnh!"
"Rõ!"
Vào lúc này, Thanh Diễm Đại Bằng bay lên, dần dần rời khỏi Chiến Thần Lâu rồi biến mất tăm.
Giờ đây, Chiến Thiên Vũ bừng bừng ý chí chiến đấu vì đã được hắn cổ vũ.
Đúng như Tần Ninh đã nói, ông ta đã đến cảnh giới Biến Cảnh, thế nên hiện tại Chiến Thần Lâu cũng đã chiếm vị trí cao nhất trong thất đại bá chủ! Mà càng như vậy lại càng dễ bị người khác nhắm vào, theo dõi và tìm đến gây chuyện.
Do đó, Chiến Thần Lâu cũng phải phát triển hơn nữa.
Bên cạnh đó, tiên sinh đã bảo Triệu Đông Thiên âm thầm bồi dưỡng thế lực, vậy thì Chiến Thần Lâu của ông ta cũng cần phải trở nên thật hùng mạnh để sẵn sàng trở thành thanh đao trong tay tiên sinh bất cứ lúc nào.
Chương 2872: Cục diện trong học viện
Tây Hoa Thiên là một Thiên Vực mênh mông rộng lớn, trải dài không thấy cuối, núi non trùng điệp, sông lớn biển rộng, đồng cỏ, sa mạc, vân vân, có thể nói là một nơi vô cùng tráng lệ nguy nga và bát ngát.
Tây Hoa Thiên nằm trong Cửu Đại Thiên, một điều hiển nhiên là nó không hề là Thiên Vực yếu nhất trong Cửu Đại Thiên.
Đứng đầu là cảnh giới Biến Cảnh.
Tiếp đến là cường giả ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã.
Dưới cùng là võ giả Linh Cực Cảnh, Thiên Cực Cảnh, Đạo Cực Cảnh, Đế Cực Cảnh.
Hệ thống cấp bậc võ đạo của nơi này được phân chia rất rành mạch và rõ ràng.
Ba thế lực đứng đầu, thất đại bá chủ nắm trong tay hơn một nửa địa vực và tài nguyên trên toàn vùng đất Tây Hoa Thiên.
Lúc này, ba người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Lâu Tiêu ngồi khoanh chân trên lưng Thanh Diễm Đại Bàng.
Lâu Tiêu mỉm cười lên tiếng: "Thông thường, khi đã đến cấp bậc này, ai cũng xây dựng cung đình trên phi cầm nhưng cá nhân ta lại thích cảm giác này hơn, để hai vị chịu khổ theo ta rồi”.
Tần Ninh nghe thấy câu này thì hòa nhã đáp lời: "Bọn ta đâu có yếu ớt thế".
Lâu Tiêu nhanh nhảu kể: "Có lẽ Chiến lâu chủ đã kể với Tần công tử về một vài chuyện trong học viện Thánh Hoàng rồi, để ta kể chi tiết cho Tần công tử biết thêm nhé...", thế rồi Lâu Tiêu bắt đầu kể.
"Hiện nay, trong học viện Thánh Hoàng chia ra rất nhiều hệ phái, hệ phái họ Thánh là chi nhánh lớn nhất đồng thời là gia tộc chưởng quản học viện Thánh Hoàng".
"Viện trưởng đương nhiệm của học viện Thánh Hoàng là Thánh Viễn Sơn, người này cùng với Hoa Thiên Tuyệt tộc trưởng nhà họ Hoa, Tây Hoa Uyên cung chủ Tây Hoa Thiên Cung là ba người đều có thực lực cảnh giới Biến Cảnh, còn là cảnh giới biến thứ mấy thì chưa xác nhận... Dù gì tuy trong Tây Hoa Thiên cũng có người mạnh hơn bọn họ biết điều đó nhưng những người này lại đều là nhân vật có máu mặt, không thể nào đi ra nói cho chúng ta được..." "Trừ Thánh Viễn Sơn ra còn có một vị Thánh Vân Phong, hiện nay, hầu hết sự vụ của học viện Thánh Hoàng đều do vị viện trưởng Thánh Vân Phong này xử lý".
"À phải rồi, Thánh Vân Phong là đệ đệ của Thánh Viễn Sơn, hai người này rất thân thiết với nhau..." "Nhà họ Thánh vốn là gia tộc sáng lập nên học viện Thánh Hoàng và cũng là lãnh tụ tối cao của học viện Thánh Hoàng hiện tại, Chuyện này vốn không có gì để nói, nhưng có một số chuyện khác lại rất đáng để đề cập đến".
Giờ phút này, Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, mỉm cười giới thiệu: "Các thế lực trong học viện Thánh Hoàng rất phức tạp. Nhiều năm qua, bên Chiến Thần Lâu đã đưa rất nhiều đệ tử vào đó học tập, ta thì được xem như tổng phụ trách của học viện Thánh Hoàng..." "Ngoài ra, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn cũng là trưởng lão thiên viện với Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung, Thủy Y Y của Phong Nguyệt Tông, Cung Văn Vũ của Thiên vũ tông, Lam Như Ngọc của Bát Phương Thần Giáo và Vũ Kha của nhà họ Vũ. Mấy người bọn ta cạnh tranh nhau trong học viện Thánh Hoàng đã nhiều năm, công khai có mà trong âm thầm cũng có, mọi người là đối thủ cũ của nhau cả".
"Bên cạnh đó, hai người Cố Đào của Tây Hoa Thiên cung và Tô Tử Thương của nhà họ Hoa đều có cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, rất có tiếng nói tại thiên viện của học viện Thánh Hoàng".
Nói đến đây, Lâu Tiêu mỉm cười: "Những vị này đều là những nhân vật đứng đầu trong thất đại bá chủ, hai thế lực đứng đầu ở học viện Thánh Hoàng, đây là điều mà toàn thể học viện Thánh Hoàng đều biết".
"Đương nhiên, trong ba đại viện thiên viện, nội viện, ngoại viện đều có người của bọn họ".
Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi: "Học viện Thánh Hoàng không quan tâm sao?
Dù sao cũng là một trong ba thế lực đứng đầu mà, chẳng nhẽ lại để mặc người khác phát triển thế lực trong học viện Thánh Hoàng của họ?"
"Ban đầu cũng có quan tâm chứ!"
Lâu Tiêu giải thích: "Lúc đầu học viện Thánh Hoàng mở rộng cửa chào đón nên thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu còn lại nảy sinh ý đồ, muốn trà trộn vào đây, thậm chí còn đưa con cháu nhà mình lên chức vụ cao trong học viện Thánh Hoàng và học võ quyết cao siêu trong học viện".
"Có điều, sau đó học viện Thánh Hoàng đã phát hiện ra chuyện này, nhưng xét thấy khó lòng ngăn chặn được nên dứt khoát thả cửa, thậm chí dành hẳn vài suất cho các thế lực này để họ tự cạnh tranh, giành giật với nhau, còn học viện Thánh Hoàng chỉ đứng trung lập".
"Trong học viện Thánh Hoàng, nếu đệ tử của thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu tranh đấu, chém giết lẫn nhau thì học viện Thánh Hoàng không siết chặt quản lý, nhưng nếu đệ tử ‘ruột rà’ của bọn họ bị giết thì học viện Thánh Hoàng sẽ xử lý nghiêm ngặt".
Lâu Tiêu nói tiếp: "Cũng giống như trong nhà nuôi một đàn chó sói, có một đám chó sói ngoại lai vào nhưng không ngăn được nên để mặc bọn chúng muốn vào thì vào. Đám chó sói ấy sẽ đối kháng và đấu đá, giết hại lẫn nhau để tranh giành thức ăn, mà chó sói nhà mình cũng có thể đối đầu với chúng để nâng cao thực lực của mình. Nếu biết cách kiểm soát mức độ thì đó lại là một cách rất hữu hiệu".
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười cho ý kiến: "Nói cho cùng, đội ngũ lãnh đạo của học viện Thánh Hoàng vẫn tự tin rằng học viện vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp, sẽ không bị những thế lực này chiếm đoạt..." "Cái này cũng có lý”.
Lâu Tiêu cũng tán đồng: "Bản thân viện trưởng Thánh Viễn Sơn cũng là một người có máu mặt, cộng thêm những năm gần đây học viện Thánh Hoàng đã tích lũy được khá nhiều, hầu hết các đệ tử được học viện bồi dưỡng đều biết ơn học viện, một số người cũng là nhân vật lợi hại trong Tây Hoa Thiên, một số thì rời khỏi Tây Hoa Thiên và xông xáo các Thiên Vực khác, trở nên nổi tiếng".
"Hơn nữa, thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu có khai quật các đệ tử ưu tú trong học viện Thánh Hoàng về phe họ, nhưng cho dù có một số đệ tử được chiêu mộ qua thì trong thâm tâm họ vẫn cảm kích học viện Thánh Hoàng. Một khi các phe nảy sinh suy nghĩ chèn ép học viện Thánh Hoàng, thông thường những đệ tử đó sẽ không bàng quan. Thậm chí, học viện Thánh Hoàng còn cố ý cắt cử đệ tử trà trộn vào thế lực các nơi để có thể nắm tình hình của các thế lực đó...", tóm lại là ngươi tính kế ta thì ta cũng có thể tính kế ngươi.
Còn ai sẽ là người giành chiến thắng thì phụ thuộc vào thủ đoạn của mỗi người, ai mạnh hơn ai.
"Tây Hoa Thiên đất rộng nhiều tài nguyên, rất nhiều thiên tài đã ra đời tại đây nhưng không phải tất cả đều bị thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu thâu tóm. Trong những năm gần đây, trong học viện Thánh Hoàng đã xuất hiện khá nhiều thiên chi kiêu tử thanh danh hiển hách".
"Nổi trội hơn cả chính là mấy tên yêu nghiệt của thiên viện, chẳng hạn như Mạnh Văn Nhiên, Thánh Như Vân, Ninh Khuyết là ba người thuộc cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, được xếp vào hàng ngũ đệ tử xuất chúng trong thiên viện..." "Tất cả đệ tử của thiên viện đều có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, khoảng chừng mấy trăm người, có thể nói là một thế hệ bá chủ kiêu hùng, khí phách trên toàn Tây Hoa Thiên trong tương lai".
"Đệ tử nội viện thì dàn trải ở các cảnh giới Vong Ngã tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, có khoảng mấy ngàn người".
"Ngoại viện thì là cảnh giới Chân Ngã với hơn một vạn người...", Lý Nhàn Ngư nghe đến đây thì sững sờ.
Từ mấy ngàn đến một vạn người ư?
Sao số lượng lại nhiều đến thế chứ! Nhìn từ điểm này, Thượng Nguyên Thiên chẳng là gì so với Tây Hoa Thiên cả.
Đều là thành viên của Cửu Đại Thiên, sao mà Thượng Nguyên Thiên thảm thương thế không biết?
Lúc này, Lâu Tiêu như sực nhớ ra điều gì, thở dài rồi nói: "Thật ra, vào mấy năm trước, thiên viện có một thiên chi kiêu tử kiệt xuất nhất là Thánh Linh Lung – con gái của viện trưởng. Ngặt nỗi Thánh Linh Lung khốn khổ vì tình, đã mất tích bao lâu nay, đến giờ vẫn chưa tìm ra tung tích..." "Thiên phú của Thánh Linh Lung kia quả là xuất chúng, nếu như nàng còn ở đây thì hiện giờ có lẽ trong học viện Thánh Hoàng chỉ có Vân Sương Nhi được nhà họ Hoa cử đến là cạnh tranh được về thiên phú thôi".
Vân Sương Nhi! Bấy giờ Tần Ninh mới chen miệng hỏi: "Hiện tại Vân Sương Nhi kia đã đến cảnh giới nào rồi?"
"Cảnh giới Vô Ngã, cụ thể hơn thì ta không biết. Nữ tử này chẳng mấy khi lộ mặt trong thiên viện. Những thông tin về nàng được cả nhà họ Hoa lẫn học viện Thánh Hoàng giấu kín tuyệt đối, ít người biết lắm".
Cảnh giới Vô Ngã?
Cũng khá nhỉ?
Những năm qua, Tần Ninh chưa bao giờ cố tình nâng cao cảnh giới. Hơn nữa, trong mấy năm hắn ở trong cấm địa cùng Trần Nhất Mặc thì thế giới bên ngoài đã trôi qua mấy trăm năm, cộng thêm trăm năm trôi nổi trong thời không với Lý Nhàn Ngư lần trước, hắn đã mất những mấy trăm năm tu hành quý giá.
Thế nên Tần Ninh không hề bất ngờ khi Vân Sương Nhi đạt được thành tựu này.
Chương 2873: Học viện Thánh Hoàng
Tuy nhiên, Lý Nhàn Ngư đang ngồi bên cạnh lại thộn mặt ra
Cảnh giới Vô Ngã ư?
Hắn ta mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm thì Vân Sương Nhi đã bước vào cảnh giới Vô Ngã rồi.
Chưa kể, hắn ta đã bị chậm trễ trăm năm lúc ở trong thời không cùng Tần Ninh, chắc chắn Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ở Thượng Nguyên Thiên đã có sự tăng tiến tu vi đáng kể. Còn Trần Nhất Mặc lại càng không cần bàn đến, mặc dù lúc trước thực lực xảy ra vấn đề song hiện tại đang khôi phục, tốc độ tu luyện nhanh như tên lửa.
Phải rồi! Trần Nhất Mặc là đan sư mà.
Mấy người họ ở Thượng Nguyên Thiên, lại có cả một vị đan sư mát tay như Trần Nhất Mặc... Thế thì thăng tiên luôn rồi còn gì! Không phải chứ, không phải chứ! Liệu có khi nào trong ngày tái ngộ, Lý Nhàn Ngư hắn ta sẽ biến thành đứa có cảnh giới thấp nhất không?
Mấy ngày qua, Thanh Diễm Đại Bàng luôn trong trạng thái phi hành, thỉnh thoảng mới ngừng lại nghỉ ngơi.
Hôm nay, chim đại bàng bay thấp dần, một tòa thành trì nguy nga, to lớn cũng hiện ra trước mặt ba người.
"Phía trước chính là thành Thánh Hoàng!"
Giờ phút này, Lâu Tiêu cười nói: "Đi qua thành Thánh Hoàng chính là nơi học viện Thánh Hoàng tọa lạc. Học viện Thánh Hoàng chiếm diện tích rất lớn, phía trước nằm kế cận thành Thánh Hoàng này. Suốt nhiều năm qua, thành Thánh Hoàng dựa lưng vào học viện Thánh Hoàng và trở thành tòa thành trì trứ danh của toàn bộ Tây Hoa Thiên".
Đại bàng bay lướt qua không trung thành Thánh Hoàng. Có thể thấy đường phố nơi đây rộng thênh thang, những cửa hàng mọc san sát nhau, người đi đường nô nức qua lại, bầu không khí vô cùng tưng bừng.
Sau khi bay qua thành Thánh Hoàng được khoảng một nén nhang, phía trước có một tòa thành trì cao chọc trời được mây mù che phủ, toát lên sự hào hùng chính nghĩa đầy oai phong hiện ra trước mặt ba người.
Đại bàng lại hạ xuống giúp ba người thấy được cảnh sắc ở phía đối diện trọn vẹn hơn.
Học viện Thánh Hoàng! Phía trước là một biển núi non nhưng trước đó có xây một dãy tháp cao, lầu các và cung điện sừng sững.
Phóng mắt nhìn ra xa, chúng nối đuôi nhau kéo dài đến tận trăm dặm, nhìn mãi không thấy cuối.
Điểm xa nhất mà tầm mắt có thể chạm đến là dãy núi nối đuôi nhau mất hút trong tầng mây.
"Học viện Thánh Hoàng được xây dựng ở bên ngoài dãy núi Thánh Hoàng, phạm vi từ đây ra trước là thành Thánh Hoàng ta vừa gặp, từ học viện Thánh Hoàng ra sau là dãy núi Thánh Hoàng nổi tiếng của Tây Hoa Thiên. Dãy núi này dài miên man, mấy chục vạn dặm cũng không thể gói gọn hết. Đây vừa là địa điểm huấn luyện lý tưởng của đệ tử trong học viện Thánh Hoàng vừa là nền móng phát triển của học viện”.
Mỗi học viện đều cần tài nguyên, đan dược, khoáng thạch, vân vân để tu luyện.
Song, vì đã có dãy núi Thánh Hoàng bao la bát ngát nên học viện Thánh Hoàng hoàn toàn không cần lo thiếu mấy thứ này.
"Vào xem thôi!"
"Ừm!"
Lúc này, ba người xuống đại bàng. Bóng dáng chim đại bàng thu nhỏ về khoảng một bàn tay rồi đậu trên vai Lâu Tiêu đứng yên, nhắm mắt thư giãn.
Học viện Thánh Hoàng là học viện lớn nhất Tây Hoa Thiên đồng thời là một trong ba thế lực hàng đầu của Tây Hoa Thiên, đương nhiên mọi ngóc ngách đều bộc lộ sự khí phái và hùng vĩ của nó.
Học viện có hơn mười cánh cổng, cổng lớn nhất rộng chừng trăm trượng. Không những thế, lúc này đang có rất nhiều đệ tử học viện Thánh Hoàng đứng canh gác trước cổng.
Bên cạnh cổng viện là bốn chữ to tràn trề khí thế và oai nghiêm cao mấy trăm trượng, to gấp mười lần.
Học viện Thánh Hoàng! Lý Nhàn Ngư vừa nhìn thấy bốn chữ to kia thì thở phào nhẹ nhõm.
Không phải sư tôn viết là được rồi! Bốn chữ lớn này mang đậm phong cách cổ điển và nhuốm màu thời gian rất rõ. Chỉ mới nhìn lướt qua thôi mà như có đủ hình thái được biến hóa trong đó, huyền diệu vô cùng.
Giờ phút này, Lâu Tiêu dẫn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đến một cánh cổng bên hông học viện.
Lâu Tiêu trình lệnh bài của mình lên, đệ tử gác cổng thấy lệnh bài bèn cúi người chào: "Thì ra là trưởng lão Lâu Tiêu, không biết hai người này là..." Lâu Tiêu đáp lời: "Đây là đệ tử ngoại viện tham gia kỳ thi sát hạch lần này mà ta tìm được ở ngoài!"
Đệ tử kia lập tức lịch sự yêu cầu: "Mời hai vị đăng ký tại đây".
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tiến lên đăng ký.
Bản đăng ký không chỉ yêu cầu tên đầy đủ mà còn phải cho biết quê quán nằm ở đâu, cuối cùng còn bắt để lại một luồng khí tức linh hồn để đóng dấu.
Tại thế giới của võ giả, có thể thay đổi ngoại hình, mặt mũi và khí tức bằng thuật dịch dung song bí pháp có thể thay đổi khí tức của hồn phách lại vô cùng khan hiếm.
Từ đó có thể thấy học viện Thánh Hoàng yêu cầu cao đến thế nào.
Cho dù là đệ tử do một trưởng lão thiên viện quyền cao chức trọng như Lâu Tiêu cũng phải đăng ký đàng hoàng mới được cho đi.
"Ha ha ha...", đang lúc Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đăng ký thì một tiếng cười lớn vọng lại từ đằng xa.
"Từ xa ta đã nhìn thấy ngươi rồi, còn tưởng là ta nhìn nhầm nữa chứ! Trưởng lão Lâu Tiêu, lần này ngươi chỉ mang hai người tới thôi sao?"
Sau khi giọng nói ấy dứt lời, có vài bóng dáng hạ xuống từ trên cổng học viện.
Toàn bộ học viện Thánh Hoàng được bao phủ trong đại trận, kể cả các trưởng lão thiên viện cũng không thể tự tiện ra vào.
Lúc này, nam tử cầm đầu có vóc dáng vạm vỡ, phong thái bất phàm, cũng là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã.
Đằng sau nam tử là năm người thanh niên có cả nam lẫn nữ. Ai nấy đều ăn vận thật đẹp, dung mạo xuất chúng, khí chất vô song.
"Cung Văn Vũ!"
Nhìn thấy người nọ, Lâu Tiêu cũng cười xởi lởi: "Ta cứ ngỡ ngươi về lâu rồi chứ..."
"Ta bị trễ giờ nhưng cuối cùng vẫn tới kịp, tới kịp. Ngươi cũng vừa kịp giờ còn gì!"
Cung Văn Vũ là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã được Thiên Vũ tông cài vào học viện Thánh Hoàng và cũng là người đứng đầu của nhóm nằm vùng Thiên Vũ tông tại học viện.
Lúc này, Cung Văn Vũ đưa mắt nhìn sang Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, điềm đạm hỏi: "Thí sinh Chiến Thần Lâu cử tới năm nay đây sao?"
"Ờ...", Cung Văn Vũ lập tức cười xởi lởi: "Khá đấy, khá đấy. Vị này là Tần Ninh đúng không?
Đợt này ta về có nghe nói đến sự tích của ngươi đấy! Dám giết Hoa Vân Thịnh, không đơn giản chút nào".
Cung Văn Vũ quay sang nhìn Lâu Tiêu rồi cảnh cáo: "Ngươi phải cẩn thận đấy, ta nghe nói lần này nhà họ Hoa đưa hơn mười tiểu bối cảnh giới Chân Ngã tới tham gia sát hạch, tình cảnh của hai người này sẽ rất nguy hiểm...", Cung Văn Vũ nói câu ấy rồi dẫn các nam nữ thanh niên Thiên Vũ tông sau lưng đi đăng ký.
Đúng lúc đó, lại có mấy bóng người đi tới và dừng ở phía trước học viện Thánh Hoàng.
Nam tử cầm đầu mặc một bộ y phục đen, đôi mắt màu đỏ nhạt, khí chất lạnh lùng tràn trề sát khí. Ông ta liếc Cung Văn Vũ và Lâu Tiêu một cái, dẫn mấy người sau lưng qua chỗ khác đăng ký mà không hề chào hỏi lấy một câu.
Đợi mấy người kia đã đi, Cung Văn Vũ mới đưa mắt nhìn Lâu Tiêu, bực bội than vãn: "Lão Huyết Minh Tuyên kia cứ xụ mặt cả ngày, cứ như ai nợ tiền hắn vậy!"
Huyết Minh Tuyên?
Đó là trưởng lão thiên viện được Huyết Vụ cung cài vào học viện.
Lâu Tiêu chỉ phì cười.
Công tử Huyết Anh xem như đã chết dưới tay Tần Ninh trong vùng di chỉ của Vạn Nguyên Tông, chắc chắn lần này Huyết Minh Tuyên trở về vì biết chuyện này.
Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, cho hay: "Công tử Huyết Anh là con trai của vị Huyết Minh Tuyên này".
Con trai ư?
Mối thù giết con luôn kìa! Lý Nhàn Ngư giật mình, trong lòng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Mới vào học viện Thánh Hoàng mà sư tôn đã có một kẻ thù đáng gờm rồi! Huyết Minh Tuyên đứng đầu những người được Huyết Vụ cung cài vào học viện Thánh Hoàng, toàn bộ đệ tử Huyết Vụ cung trong học viện Thánh Hoàng đều tuân theo mệnh lệnh của ông ta tuyệt đối.
Công tử Huyết Anh do Thần Tinh Dịch giết chết song người bày mưu đặt kế lại là Tần Ninh, chắc chắn Huyết Minh Tuyên biết điều đó, ông ta mà không kiếm chuyện với Tần Ninh sao?
"Chúng ta cũng vào thôi!"
Lúc này, Cung Văn Vũ mỉm cười lên tiếng.
Hai người dẫn đội, đang chuẩn bị tiến vào học viện thì bỗng một cơn gió lớn ùa vào mặt họ.
Chương 2874: Hoa Vân Thừa
Gió lốc gào thét kéo đến trước cổng học viện Thánh Hoàng mới dừng lại. Cơn gió dữ dội ấy thổi một đống bụi bặm lên khiến cho mấy người Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ trông vô cùng thảm hại.
"Mẹ kiếp...", Cung Văn Vũ lập tức nổi giận.
"Ha ha, xin lỗi chư vị, ta không kiềm nó lại được. Tính tình con nghiệt súc này hung dữ quá, đúng là càng ngày càng khó dạy dỗ mà".
Giọng nói kia bảo xin lỗi nhưng lại không có chút gì là áy náy.
Chỉ thấy cơn gió lớn biến mất, một con chim ưng dữ dằn cao đến trăm trượng đáp xuống đất một cách vững vàng.
Đây là Huyết Viêm Vũ Ưng, có cấp bậc cao hơn và hung dữ hơn Thanh Diễm Đại Bàng.
Lúc này, có mười mấy bóng người nhảy từ trên lưng Huyết Viêm Vũ Ưng xuống.
Mà nam tử cầm đầu có mái tóc dài bay phấp phới, thoạt trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, khí khái hào hùng bất phàm. Giờ đây, ông ta đang cười sặc sụa nhìn về phía hai người Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ.
"Tô Tử Thương, ngươi bị điên phỏng?"
Cung Văn Vũ thẳng thừng chửi bới: "Muốn khoe khoang bản lĩnh của nhà họ Hoa ngươi thì cũng đừng khoe khoang ngay trước cổng học viện Thánh Hoàng chứ!"
Tô Tử Thương là người của nhà họ Hoa.
Nghe vậy, Tô Tử Thương cười ha đáp: "Xin lỗi, xin lỗi...", Lâu Tiêu chẳng nói chẳng rằng, chỉ xoay người toan đưa Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư rời đi.
"Ngươi là Tần Ninh?"
Đúng lúc đó, một giọng nói lành lạnh và cứng ngắc cất lên.
Một người thanh niên đi ra từ sau lưng Tô Tử Thương. Hắn ta đội ngọc quan, mặc vũ y, tướng mạo đường hoàng, toát lên khí thế cao cao tại thượng trời sinh.
Tần Ninh nhìn sang người thanh niên.
"Ta là Hoa Vân Thừa!"
Thanh niên đi thẳng vào vấn đề: "Hoa Vân Thịnh là huynh trưởng của ta!"
Tần Ninh dừng bước, nhìn về phía thanh niên hờ hững hỏi: "Rồi sao?"
"Ca ca ta bị ngươi hại chết, ta và nhà họ Hoa nhất định sẽ báo thù!"
Tần Ninh nghe câu này mà bật cười ra tiếng.
Hoa Vân Thịnh và Ma tộc bắt tay với nhau với ý đồ cướp đi mạng sống của hàng ngàn người, lại còn giao dịch với tên Huyết Lặc Ma kia.
Khi mọi chuyện bị bại lộ, hắn giết Hoa Vân Thịnh xong Tần Ninh này lại thành kẻ tội lỗi tày trời à?
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn hắn ta, hừ lạnh: "Ngươi không phục thì bây giờ ta so tài với ngươi nhé?"
Tên Hoa Vân Thừa kia đưa mắt sang Lý Nhàn Ngư, đe dọa: "Cả hai người các ngươi đều phải chết!"
Lúc này, Lâu Tiêu lạnh lùng lên tiếng: "Tô Tử Thương, sao mà người nhà họ Hoa ngươi ngông cuồng thế hả?
Ngươi không chịu dạy dỗ hắn thì để ta dạy thay ngươi nhé?"
"Người trẻ tuổi nóng tính dễ tức giận ấy mà, thường thôi, thường thôi...", Tô Tử Thương cười xởi lởi: "Các ngươi cũng tới để tham gia kỳ thi sát hạch này mà đúng không?
Trùng hợp quá, mấy đứa này có thể so tài với nhau trong buổi khảo hạch đấy".
Hoa Vân Thừa nhìn Tần Ninh chòng chọc, hậm hực nói: "Ta sẽ giết ngươi trong trận so tài!"
"Đừng tưởng Chiến Thiên Vũ trở thành cường giả cảnh giới Biến Cảnh là bảo vệ được ngươi. Cảnh giới Biến Cảnh là cấp bậc đứng đầu Tây Hoa Thiên nhưng chưa phải là cấp bậc cao nhất ở nhà họ Hoa ta đâu!"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh cười cợt: "Rồi sao?
Ngươi tới cảnh giới Biến Cảnh chưa?"
"Ta..." "Ngươi chưa tới thì đừng cứ lấy cường giả cảnh giới Biến Cảnh của nhà họ Hoa ra mà đi chèn ép người khác nữa. Làm như mình là người quan trọng, máu mặt lắm vậy, cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhóc dựa dẫm vào gia tộc mà thôi!"
Đứa nhóc?
Phút chốc, Hoa Vân Thừa nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã xoay người rời đi.
Tô Tử Thương giữ Hoa Vân Thừa lại, cười tủm tỉm giảng hòa: "Vân Thừa, đừng vội, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà".
"Cứ tưởng Chiến Thiên Vũ sẽ giữ người này bên cạnh để có thể bảo vệ cẩn thận chứ, nào ngờ người này lại cho hắn tới học viện Thánh Hoàng!"
"Cơ mà nếu đã tới đây thì tiểu tử kia chờ chìm trong giấc mộng ngàn thu tại học viện Thánh Hoàng đi!"
...Một bên khác, Cung Văn Vũ dẫn mấy tên thanh niên của Thiên Vũ tông, Lâu Tiêu dẫn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau tiến vào học viện Thánh Hoàng.
Sau khi vào cổng học viện Thánh Hoàng khổng lồ, hiện ra trước mắt họ là con đường lớn rộng trăm trượng, bốn phía xung quanh là những loài cây hoa cỏ có giá trị rất cao, trông vô cùng mỹ lệ.
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có từng ngọn núi nguy nga tráng lệ, thấp thoáng bóng cung điện ở sườn núi và chân núi.
Tóm lại là rộng rãi! Với tư cách là một trong các thế lực đứng đầu tại Tây Hoa Thiên, học viện Thánh Hoàng này chiếm diện tích lớn hơn Chiến Thần Lâu trước đó nhiều.
Giờ phút này, Lâu Tiêu cất lời: "Tần công tử, Lý công tử, mặc dù học viện Thánh Hoàng này không thể so với Chiến Thần Lâu hay Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa có ác cảm với các ngươi nhưng mọi hành động tiếp theo đều phải cẩn thận, chú ý an toàn".
Lâu chủ đã giao cho hắn ta nhiệm vụ chăm nom Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, Lâu Tiêu không dám sơ sẩy.
Nhờ có Chiến Thiên Vũ dành mọi tâm huyết để bồi dưỡng, đề bạt mà hắn ta mới có được ngày hôm nay, đương nhiên hắn ta tuân theo mệnh lệnh của Chiến Thiên Vũ tuyệt đối.
"Yên tâm, không ai chọc ta thì ta sẽ chẳng dây vào người khác đâu".
Tần Ninh cười ha ha.
Lâu Tiêu cũng yên tâm.
Lý Nhàn Ngư thì than vãn trong lòng: Người ngoài mà chọc tức sư tôn thì khéo sư tôn lật tung nóc học viện Thánh Hoàng lên quá.
Mấy người vòng qua bên này rồi vòng qua bên kia, đi được tầm một khắc trong học viện Thánh Hoàng thì đi tới một sơn cốc.
Lúc này, có mấy người đang đứng tại lối vào sơn cốc rộng mười mấy trượng.
Thấy Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ đã đến, có đệ tử nhanh chân tiến lên đón.
"Hai vị trưởng lão đến rồi, chư vị trưởng lão đã đến đông đủ, đang chờ ở trong ạ!"
Một vị đệ tử cung kính báo cáo.
Trưởng lão thiên viện phải có ít nhất là cảnh giới Vô Ngã tầng ba trở lên, nắm giữ quyền lực đáng kể tại học viện Thánh Hoàng này, cũng là cường giả tuyệt đỉnh trên khắp Tây Hoa Thiên.
Mấy người lần lượt đi vào sơn cốc.
Vào lúc này, trong sơn cốc có cả một biển người, chừng một trăm người, đang đứng.
Vị Huyết Minh Tuyên kia của Huyết Vụ cung thấy Tần Ninh xuất hiện thì lạnh lùng liếc hắn bằng đôi mắt đỏ như máu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đứng ở đó một cách điềm nhiên.
Mấy người thanh niên Huyết Vụ cung phía sau cũng nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đầy thờ ơ.
Lý Nhàn Ngư cười mà răng kêu cầm cập: "Xem ra muốn sống an lành tại học viện Thánh Hoàng này cũng rất khó".
Giờ đây, Lâu Tiêu giới thiệu cho Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư biết những nơi khác.
"Bảy tám người bên kia chính là đệ tử mà lần này Linh Tiêu Sơn cử đến, cầm đầu là Linh Dục!"
"Nữ tử đó chính là Thủy Y Y đến từ Phong Nguyệt Tông!"
"Vị kia là Lam Như Ngọc của Bát Phương Thần Giáo".
Lâu Tiêu lần lượt giới thiệu từng người.
Mà vào lúc này, Tần Ninh cảm nhận được một ánh mắt không được thiện chí cho lắm.
"Hửm?"
Tần Ninh nhướng mày, đưa mắt về phía một nam tử trung niên trong đó. Nam tử mặc một bộ trường sam màu đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng, thoạt trông cực kỳ phiêu dật.
"Còn người đó là ai?"
"Vũ Kha của nhà họ Vũ!"
Lâu Tiêu hừ lạnh, nói: "Người của nhà họ Vũ rất căm thù người của Chiến Thần Lâu bọn ta!"
Hồi xưa, chuyện Chiến Linh Vân bị nhà họ Vũ đuổi giết trở thành mồi lửa đẩy mâu thuẫn giữa nhà họ Vũ và Chiến Thần Lâu lên đến đỉnh điểm. Mỗi người không ai nhường ai.
Tần Ninh lập tức hiểu ra.
Thảo nào người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt tràn trề sát khí.
Chiến Linh Vân được hắn cứu nên một số người trong nhà họ Vũ đã chết trong tay hắn.
Lúc này, phía bên Vũ Kha, một nữ tử mặc váy đầm dài biêng biếc, mắt ngọc mày ngài vô cùng động lòng người trong sáu bảy thanh niên đứng kế bên nhìn sang Tần Ninh bên kia, hỏi: "Kha thúc ơi, là hắn ạ?"
"Ừm...", nữ tử kia cười nhạo: "Đã dám ra tay với nhà họ Vũ rồi còn mượn cơ hội này bám víu Chiến Thần Lâu để tiến vào học viện Thánh Hoàng à?
Nghĩ hay quá nhỉ!"
"Vũ Oánh, không được chủ quan!"
Vũ Kha căn dặn: "Thực lực của người này cực kỳ mạnh, cẩn thận là trên hết. Hơn nữa, ta thấy lần này Huyết Vụ cung và con cháu trong nhà họ Hoa sẽ không tha cho hắn đâu".
Vũ Oánh nghe thấy câu này thì mỉm cười, trả lời: "Xin Kha thúc yên tâm, ta tài giỏi hơn lũ rác rưởi Vũ Thượng, Vũ Vân Yên kia mà. Để xem rốt cuộc tiểu tử này là người của nhà họ Hoa, Huyết Vụ cung hay ta sẽ giết hắn!"
Chương 2875: Không thấy Thần Tinh Dịch đâu
Dù nghe thấy câu ấy nhưng Vũ Kha cũng chẳng nói chẳng rằng.
Giả sử giữa các thế lực thất đại bá chủ xảy ra chiến tranh khiến cho con cháu các nhà bỏ mạng thì đã chẳng có gì để nói.
Ấy vậy mà tên Tần Ninh từ đâu chui ra này lại ngang ngược đến mức dám xúc phạm sự uy nghiêm của nhà họ Vũ, đúng là đáng chết! Lúc này, Lý Nhàn Ngư đảo mắt láo liên, nghĩ rằng cho dù lần này sư tôn không muốn chuốc rắc rối vào mình thì rắc rối cũng sẽ kéo nhau ùa tới thôi.
Nhà họ Vũ! Nhà họ Hoa! Huyết Vụ cung! Những đệ tử này còn chưa vào học viện Thánh Hoàng mà đã vậy rồi, nếu thêm cả đệ tử của ba thế lực đã trở thành một thành viên của học viện Thánh Hoàng thì sao nhỉ?
Toàn bộ học viện Thánh Hoàng bao gồm lực lượng của bản thân học viện cùng với lực lượng thuộc ba thế lực hàng đầu, bảy phe bá chủ trà trộn vào, thế mà phút chốc đã có ba phe trong đó nổi sát ý với thầy trò họ rồi… Xem ra tháng ngày ở tại học viện Thánh Hoàng không hề yên bình chút nào! Giữa lúc đó, sắc mặt Lâu Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc lại, hắn ta nhìn về phía trước.
Có một bóng người đang chậm rãi đi tới.
Đó là Thủy Y Y của Phong Nguyệt Tông.
Người tên Thủy Y Y này có khí chất thong dong quý phái, dáng người đầy đặn, dung mạo thì càng xuất chúng. Mặc dù trông đã hơn ba mươi tuổi nhưng như thế lại càng mặn mà, khiến người ta xiêu lòng hơn.
"Thủy trưởng lão, có chuyện gì không ạ?"
Lâu Tiêu thấy Thủy Y Y đến gần bèn cẩn thận hỏi.
Hắn ta đang ôm một suy nghĩ như này: Hắn ta biết vì sao hai tên Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư này lại đắc tội nhà họ Vũ, nhà họ Hoa và Huyết Vụ cung, nhưng cũng không đến mức đắc tội cả Phong Nguyệt Tông chứ?
Lúc này, Thủy Y Y nhìn về phía Tần Ninh.
"Ta tìm hắn, có chuyện muốn nói".
Giọng Thủy Y Y vô cùng dịu dàng, thuộc dạng khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy xương cốt tê rần.
Tần Ninh gật đầu.
Thủy Y Y tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Không thấy Thần Tinh Dịch đâu cả!"
Không thấy hắn ta đâu?
Không thấy nghĩa là sao?
Thủy Y Y tiếp tục nói: "Ngày đó, hai vị tông chủ đã đưa Thần Tinh Dịch về tông nhưng cuối cùng Tây Hoa Y và Tây Hoa Nguyên của Tây Hoa Thiên Cung lại xuất hiện, muốn đưa Thần Tinh Dịch đi".
"Gượm đã!"
Tần Ninh chen ngang, tò mò hỏi lại: "Tây Hoa Y của Tây Hoa Thiên Cung à?"
"Ừm, Tây Hoa Y, con gái của cung chủ Tây Hoa Thiên Cung đấy".
"Vì sao nàng ta lại muốn đưa Thần Tinh Dịch đi?"
Tần Ninh chẳng hiểu gì sất.
Thủy Y Y trả lời một câu động trời: "Vì Thần Tinh Dịch đã từng có một… câu chuyện tình với Tây Hoa Y...", trong lúc nhất thời, Tần Ninh không biết nên nói gì cho phải.
Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh cũng ngây ra như phỗng.
Vị Thần sư huynh này lợi hại thật! Thủy Y Y nói tiếp: "Kết quả là lúc hai phe lao vào đánh nhau, Thần Tinh Dịch bỏ chạy, phía Tây Hoa Y không tìm được, hai vị tông chủ cũng không nốt...", nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức nhìn dáo dác xung quanh.
"Tần công tử đang nhìn gì thế?"
Trên mặt Thủy Y Y đầy vẻ tò mò.
"Ta đang xem tiểu tử kia có ở đây không!"
Theo hiểu biết của Tần Ninh về Thần Tinh Dịch, mặc dù tiểu tử kia rất mê nữ sắc, có thể hắn ta sẽ giận hắn vì chuyện không được đưa theo, nhưng nếu Thần Tinh Dịch biết hắn vào học viện Thánh Hoàng thì thể nào cũng sẽ vào học viện tìm hắn! Nét mặt thủy Y Y biến thành câm nín.
Nhìn sang Tần Ninh, Thủy Y Y tiếp tục bảo: "Hai vị cung chủ có nói rằng nếu Thần Tinh Dịch tới tìm Tần công tử thì xin Tần công tử hãy báo cho Phong Nguyệt Tông bọn ta biết".
"Nếu Tần công tử cần gì trong học viện Thánh Hoàng này thì có thể đến tìm ta".
Thủy Y Y gật đầu, xoay người rời đi.
Giờ phút này, Lâu Tiêu cũng là thở phào nhẹ nhõm.
May mà nàng ta đến tìm Tần Ninh để hỏi thăm về chuyện Thần Tinh Dịch chứ không phải tới gây rắc rối.
Vào lúc này, có từ một trăm đến hai trăm võ giả đang tập trung tại sơn cốc này.
Không lâu sau, một vị nam tử trung niên mặc trang phục trưởng lão từng bước một đi ra.
Có hai nam tử đi theo bên cạnh nam tử trung niên.
Một người trong đó mặc một chiếc xiêm y trắng tinh, không dính một hạt bụi nào, dáng người thì thon dài, vừa nhìn đã cho người ta ấn tượng xuất trần, lững lờ phớt qua rồi.
Người còn lại thì mặc một chiếc áo bào màu đen, sắc mặt trông khá lạnh nhạt.
Nam tử cầm đầu có thân hình cao lớn, không khôi ngô, khiến người ta cảm thấy ông ta cao cao tại thượng nhưng lại không hề cả vú lấp miệng em.
Lúc này, Lâu Tiêu thì thầm giảng giải: "Cầm đầu là Thánh Vô Song, là con của viện trưởng Thánh Viễn Sơn đồng thời là viện trưởng thiên viện".
"Trong hai người đang đứng bên cạnh ông ta, người mặc trang phục màu đen là Hứa Thất Nguyên, xiêm y màu trắng là Liễu Nhược Bạch, hai người này là viện trưởng ngoại viện".
Tần Ninh chỉ nhìn vào đó chứ không nói gì.
Giờ phút này, Thánh Vô Song xuất hiện. Ông ta nhìn các trưởng lão thiên viện bốn phía xung quanh, cười xởi lởi: "Chư vị đều đã trở lại, xem ra lần này các vị đã lại tìm kiếm kha khá thiên tài về cho học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi".
Trưởng lão Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung cũng cười nói: "Bọn ta đều là trưởng lão thiên viện, chiêu mộ người tài cho học viện cũng là nhiệm vụ của bọn ta!"
Thật ra, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ một điều rằng.
Đệ tử của thất đại bá chủ đều được tông môn suy xét dựa trên nhiều trường hợp để đưa vào học viện Thánh Hoàng.
Một khi những đệ tử này đậu khảo hạch và tiến vào học viện Thánh Hoàng, bọn họ sẽ trở thành đệ tử của ngoại viện, nội viện, thiên viện của học viện.
Hơn nữa, khi đệ tử ngoại viện thế hệ này đến, đệ tử thiên viện thế hệ trước sẽ rời khỏi học viện Thánh Hoàng và trở lại tông môn của mình.
Thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước, là truyền thống kéo dài ngàn đời.
Có điều, vẫn phải nói sơ qua về cục diện ở đây.
Hơn nữa, mặc dù trong số những người do thất đại bá chủ đưa tới nhất định có gian tế nhưng học viện cũng không phải hạng tầm thường mặc người ta xâu xé.
Những năm gần đây, đã có trường hợp học viện Thánh Hoàng "mua chuộc" đệ tử của thất đại bá chủ về phe mình.
Chắc chắn học viện Thánh Hoàng có chỗ dựa nên mới dám làm vậy! Xem thủ đoạn của ai mạnh hơn thôi.
Lúc này Thánh Vô Song cười nói: "Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi hai đệ tử đăng ký, tất cả đều tham gia cuộc thi sát hạch của ngoại viện, cảnh giới trải dài từ Chân Ngã tầng một đến Chân Ngã tầng bảy".
"Đã vậy thì tiếp theo sẽ do Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên chủ trì bài sát hạch!"
Trên thực tế, cuộc sát hạch trăm năm một lần của học viện Thánh Hoàng không do viện trưởng ngoại viện đích thân chủ trì.
Chẳng qua là do thí sinh của cuộc khảo hạch nhỏ lần này đều là thiên kiêu đến từ thất đại bá chủ và những thế lực khắp nơi trên Tây Hoa Thiên nên đương nhiên nhận được sự coi trọng của hai vị viện trưởng ngoại viện.
Giờ phút này, Liễu Nhược Bạch đi ra, cười hờ hững cất lời: "Tại hạ là viện trưởng của ngoại viện học viện Thánh Hoàng - Liễu Nhược Bạch, nếu các ngươi đậu sát hạch thì từ nay về sau sẽ trở thành một thành viên của học viện Thánh Hoàng".
"Nếu có thắc mắc gì trong tu hành có thể tới hỏi ta!"
Liễu Nhược Bạch vừa dứt lời thì Hứa Thất Nguyên kia cũng đi ra, đi thẳng vào vấn đề: "Ta là Hứa Thất Nguyên, vừa rồi Liễu Nhược Bạch cũng nói rồi đấy, có thắc mắc trong tu hành thì tìm hắn ta chứ đừng đến tìm ta, ta không có thời gian đâu".
Hai vị viện trưởng có tính cách khác hẳn nhau khiến cho nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Liễu Nhược Bạch cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Trong một trăm hai mươi hai thí sinh cuối cùng chỉ có hai mươi người đậu, thế nên mong các ngươi hãy dốc toàn bộ sức lực để vượt qua bốn vòng thi".
Nghe thấy câu này, hầu như ai cũng bắt đầu mong chờ.
Những đệ tử này đều là thiên tài của các phe, đương nhiên đều là số một ở tông môn hay gia tộc nhà mình nên rất mong chờ cuộc thi sát hạch của học viện Thánh Hoàng chứ không hề e ngại! "Bây giờ chính thức bắt đầu, mỗi người nhận một số thứ tự rồi chuẩn bị cho cuộc sát hạch".
Mảnh đất của sơn cốc này khá lớn, dường như nó được chuẩn bị cho cuộc khảo hạch.
Giờ phút này, đệ tử cũ tự động dẫn mọi người vào sâu trong sơn cốc nhận số của mình rồi xếp hàng theo thứ tự, chuẩn bị bắt đầu.
Trưởng lão các phe thế lực như Lâu Tiêu, Linh Dục, Huyết Minh Tuyên đều đứng một bên xem, có điều do có Thánh Vô Song ở đây quản lý nên đương nhiên những trưởng lão này không thể nhúng tay vào cuộc thi.
Lúc này, Chiến Thiên Vũ lên tiếng: "Suốt bao nhiêu năm qua, học viện Thánh Hoàng đã trải qua rất nhiều thời kỳ".
"Những người ban đầu sáng lập ra học viện liên kết với nhau chặt chẽ, thế nhưng nhiều năm qua đã có nhiều thành phần pha trộn trong đó, có người của nhà họ Hoa lên làm lãnh đạo, cũng có người của Tây Hoa Thiên cung lên làm lãnh đạo, bên cạnh đó cũng có người thuộc các thế lực thất đại bá chủ bọn ta đảm nhiệm một số chức vụ".
"Sau khi đến cảnh giới Vong Ngã, nhiều đệ tử sẽ tốt nghiệp học viện Thánh Hoàng và được các thế lực lớn mời chào. Dĩ nhiên, phần đông thì sau khi tiến vào cảnh giới Vô Ngã sẽ ở lại học viện tiếp tục tu hành hoặc rời đi…" "Có thể nói, trong học viện Thánh Hoàng hiện nay, những kẻ là người của học viện Thánh Hoàng chính thống chiếm khoảng một nửa thế lực, một nửa quyền lực còn lại thuộc về nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên cung và thế lực bảy đại bá chủ".
Chiến Thiên Vũ cười nói: "Vì tiên sinh muốn đến học viện Thánh Hoàng nên ta đã truyền tin cho một vị trưởng lão thiên viện mà Chiến Thiên Lâu bọn ta cài vào học viện Thánh Hoàng rồi. Có ông ấy, nếu tiên sinh gặp bất cứ rắc rối gì trong học viện Thánh Hoàng cũng có thể đi tìm ông ấy!"
"Xin tiên sinh hãy kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa, đợi khi nào ông ấy trở lại đón tiên sinh thì ông ấy sẽ đưa ngươi đến học viện Thánh Hoàng".
"Được".
Tần Ninh lập tức cười nói: "Mấy ngày này ta đang rảnh, ngươi cho tất cả võ giả cấp bậc cảnh giới Vô Ngã trong Chiến Thiên Lâu đến gặp ta, thể hiện thực lực của bọn họ cho ta xem đi, để ta vạch ra chỗ thiếu sót của bọn họ cho".
Hắn vừa nói câu này thì Chiến Thiên Vũ lập tức sửng sốt. Ông ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, thốt lên: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, ta... giờ ta sẽ đi sắp xếp ngay, ta... cái đó... Tiên sinh, còn bọn Linh Uyên thì..."
"Tới đây luôn đi!"
"Vâng vâng, ta đi ngay đây, ta đi ngay đây".
Thật ra, thứ Tần Ninh cảm thấy rắc rối nhất chính là chỉ dạy người khác, nếu không thì hắn đã chẳng cả đời chỉ nhận một đứa đệ tử rồi.
Có điều, bây giờ nhìn lại, thật may là cả đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.
Hiện tại, Chiến Thiên Vũ đã đến cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh thì vị trí của thất đại bá chủ đã khác, Chiến Thần Lâu đứng nhất là điều không thể bàn cãi.
Mà một khi Chiến Thần Lâu phá vỡ thế cân bằng ban đầu giữa thất đại bá chủ thì cũng là lúc phiền toái kéo đến.
Tần Ninh cũng có suy nghĩ góp sức một tay để có thể giúp Chiến Thiên Vũ đỡ rắc rối.
Trong vòng mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng có cả dãy người xếp hàng trong sơn cốc của Tần Ninh.
Ban đầu, do lâu chủ đã ra lệnh nên đám cường giả cảnh giới Vong Ngã mắt cao hơn đầu kia buộc phải tới.
Nhưng sau đó lại thành ra càng ngày càng nhiều người tới, đuổi cách mấy cũng không chịu đi.
Ai mà được Tần Ninh chỉ dạy thì chẳng khác nào được thần tiên dạy dỗ cả.
Có lúc con đường võ đạo chính là như vậy, chỉ cần một câu nói bình thường thôi cũng có thể thay đổi con đường luyện võ của một đời người.
May mà số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã tại Chiến Thần Lâu không đến nổi cả mấy ngàn người, nếu không thì khéo Tần Ninh mệt bở hơi tai.
Thoáng cái đã mười ngày trôi qua. Hôm nay, trong sơn cốc vô cùng yên tĩnh.
Ở lối vào sơn cốc, trừ Chiến Thiên Vũ ra còn có một người đang đứng ở đó.
Chiến Thiên Vũ dặn dò: "Lâu Tiêu, ngươi phải cư xử kính trọng với Tần tiên sinh hơn cả kính trọng ta đấy, nhớ chưa!"
Thời trẻ, Lâu Tiêu là một thiên tài của Chiến Thần Lâu. Chiến Thiên Vũ xem hắn ta như con nuôi, đưa vào học viện Thánh Hoàng để bồi dưỡng.
Mà từ khi tiến vào học viện Thánh Hoàng, Lâu Tiêu cũng bộc lộ thiên phú của mình, trở thành một người nổi trội trong học viện Thánh Hoàng. Cho đến nhiều năm sau, và cũng là hiện tại, bản thân hắn ta đã là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng năm, đảm nhiệm chức trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng.
Lần này hắn ta trở về cũng vì đích thân Chiến Thiên Vũ đã gọi hắn ta về.
Lâu Tiêu nhìn Chiến Thiên Vũ, dở khóc dở cười: "Lâu chủ, ngài đã nói bốn lần rồi đấy ạ, ta nhớ kỹ rồi mà!"
Thấy Lâu Tiêu gượng cười, Chiến Thiên Vũ lại nghiêm túc căn dặn: "Ngươi đừng tưởng ta đang đùa. Nếu như ngươi lấy lòng được Tần tiên sinh thì sau này ngươi sẽ có thể bước vào cảnh giới Biến Cảnh đấy".
"Ta ư?"
Lâu Tiêu lắc đầu bảo: "Thiên phú của ta đã chạm đến đỉnh cao rồi, e rằng cả đời này không thể bước ra khỏi cảnh giới Vô Ngã tầng năm một bước nào nữa..."
"Trước kia không được nhưng bây giờ chắc gì đã thế".
Chiến Thiên Vũ khuyên nhủ: "Lúc ở trong học viện Thánh Hoàng cứ quan tâm đến Tần tiên sinh thường xuyên vào, nhất định ngươi sẽ làm được mà!"
Thấy Chiến Thiên Vũ sùng bái vị Tần Ninh kia đến vậy, Lâu Tiêu cũng vô cùng hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?
Không lâu sau, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau ra ngoài sơn cốc.
Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, tay áo có hai đường màu vàng, đi một đôi ủng màu xanh, thắt một chiếc thắt lưng màu xanh ở hông, mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi dây cũng màu xanh.
Đó là một người thanh niên trông rất gọn gàng, già dặn và điềm đạm.
Ngũ quan hắn kết hợp với nhau khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu. Dung nhan tuấn tú, dáng người thon dài, mang phong độ của người trí thức.
Lâu Tiêu đã thấy quá nhiều kiểu thanh niên tuấn tài này trong học viện Thánh Hoàng.
Bên cạnh Tần Ninh là Lý Nhàn Ngư trong bộ trường sam đỏ như máu, cũng toát lên phong thái bất phàm nhưng khí chất có vẻ mộc mạc, trầm lặng.
"Tần tiên sinh!"
Chiến Thiên Vũ cung kính chắp tay lại.
"Vị này chính là Lâu Tiêu, đảm nhiệm chức trưởng lão thiên viện ở học viện Thánh Hoàng. Sau này Tần tiên sinh có gặp phiền phức gì trong học viện Thánh Hoàng có thể tìm đến Lâu Tiêu ạ".
Tiếp đến, Lâu Tiêu tiến lên và chắp tay chào hỏi: "Tại hạ Lâu Tiêu, bái kiến Tần tiên sinh".
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh cười nói: "Ta vào học viện Thánh Hoàng là để tìm thê tử ta nên sẽ không gây rắc rối gì đâu, sau khi qua kỳ thi sát hạch, vào học viện cũng sẽ không chuốc phiền toái cho ngươi".
"Vâng vâng vâng...", Chiến Thiên Vũ đứng kế bên lại cười giả lả, không đáp lời.
"Ngươi cười cái gì thế?"
Tần Ninh thấy Chiến Thiên Vũ bật cười thì đính chính: "Ta nói thật đấy, ta sẽ không gây rắc rối gì đâu".
"Vâng, tiên sinh nói đúng cả".
Không gây rắc rối?
Ông ta điên mới tin! Tần Ninh quá nổi bật, cho dù tự bản thân hắn không gây phiền phức thì rắc rối cũng sẽ kéo tới tìm hắn thôi.
Hơn nữa, trong một số lão già thâm niên của học viện Thánh Hoàng có người có mối quan hệ mật thiết với Thông Thiên Đại Đế năm xưa, nhưng cũng có người cực kỳ chướng tai gai mắt Thông Thiên Đại Đế.
Giờ đây, Thông Thiên Đại Đế lại vào học viện Thánh Hoàng dưới một thân phận khác, thế chẳng phải sẽ khuấy động nơi này đến long trời lở đất sao?
"Chúng ta xuất phát thôi, từ Chiến Thần Lâu đến học viện Thánh Hoàng cần khoảng tầm mười ngày. Dọc đường đi, bọn ta sẽ kể tường tận một số chuyện với Tần tiên sinh!"
"Được!"
Lúc này, ba người nhảy lên một con chim đại bàng đang đậu ngoài sơn cốc.
Con chim đại bàng này có tên là Thanh Diễm Đại Bàng, là thiên nguyên thú, bản thân nó cũng có thực lực cảnh giới Vong Ngã, tốc độ phi hành không nhanh lắm nhưng có sức chịu đựng rất tốt.
Ba bóng người nhảy lên lưng Thanh Diễm Đại Bằng, Chiến Thiên Vũ chắp tay tiễn ba người họ.
Đúng lúc đó, Tần Ninh bỗng nhìn xuống dưới, nói: "Thiên Vũ, nếu Chiến Thần Lâu gặp phiền phức thì nhớ tìm ta đấy, đừng cậy mạnh!"
"Rõ!"
Vào lúc này, Thanh Diễm Đại Bằng bay lên, dần dần rời khỏi Chiến Thần Lâu rồi biến mất tăm.
Giờ đây, Chiến Thiên Vũ bừng bừng ý chí chiến đấu vì đã được hắn cổ vũ.
Đúng như Tần Ninh đã nói, ông ta đã đến cảnh giới Biến Cảnh, thế nên hiện tại Chiến Thần Lâu cũng đã chiếm vị trí cao nhất trong thất đại bá chủ! Mà càng như vậy lại càng dễ bị người khác nhắm vào, theo dõi và tìm đến gây chuyện.
Do đó, Chiến Thần Lâu cũng phải phát triển hơn nữa.
Bên cạnh đó, tiên sinh đã bảo Triệu Đông Thiên âm thầm bồi dưỡng thế lực, vậy thì Chiến Thần Lâu của ông ta cũng cần phải trở nên thật hùng mạnh để sẵn sàng trở thành thanh đao trong tay tiên sinh bất cứ lúc nào.
Chương 2872: Cục diện trong học viện
Tây Hoa Thiên là một Thiên Vực mênh mông rộng lớn, trải dài không thấy cuối, núi non trùng điệp, sông lớn biển rộng, đồng cỏ, sa mạc, vân vân, có thể nói là một nơi vô cùng tráng lệ nguy nga và bát ngát.
Tây Hoa Thiên nằm trong Cửu Đại Thiên, một điều hiển nhiên là nó không hề là Thiên Vực yếu nhất trong Cửu Đại Thiên.
Đứng đầu là cảnh giới Biến Cảnh.
Tiếp đến là cường giả ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã.
Dưới cùng là võ giả Linh Cực Cảnh, Thiên Cực Cảnh, Đạo Cực Cảnh, Đế Cực Cảnh.
Hệ thống cấp bậc võ đạo của nơi này được phân chia rất rành mạch và rõ ràng.
Ba thế lực đứng đầu, thất đại bá chủ nắm trong tay hơn một nửa địa vực và tài nguyên trên toàn vùng đất Tây Hoa Thiên.
Lúc này, ba người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Lâu Tiêu ngồi khoanh chân trên lưng Thanh Diễm Đại Bàng.
Lâu Tiêu mỉm cười lên tiếng: "Thông thường, khi đã đến cấp bậc này, ai cũng xây dựng cung đình trên phi cầm nhưng cá nhân ta lại thích cảm giác này hơn, để hai vị chịu khổ theo ta rồi”.
Tần Ninh nghe thấy câu này thì hòa nhã đáp lời: "Bọn ta đâu có yếu ớt thế".
Lâu Tiêu nhanh nhảu kể: "Có lẽ Chiến lâu chủ đã kể với Tần công tử về một vài chuyện trong học viện Thánh Hoàng rồi, để ta kể chi tiết cho Tần công tử biết thêm nhé...", thế rồi Lâu Tiêu bắt đầu kể.
"Hiện nay, trong học viện Thánh Hoàng chia ra rất nhiều hệ phái, hệ phái họ Thánh là chi nhánh lớn nhất đồng thời là gia tộc chưởng quản học viện Thánh Hoàng".
"Viện trưởng đương nhiệm của học viện Thánh Hoàng là Thánh Viễn Sơn, người này cùng với Hoa Thiên Tuyệt tộc trưởng nhà họ Hoa, Tây Hoa Uyên cung chủ Tây Hoa Thiên Cung là ba người đều có thực lực cảnh giới Biến Cảnh, còn là cảnh giới biến thứ mấy thì chưa xác nhận... Dù gì tuy trong Tây Hoa Thiên cũng có người mạnh hơn bọn họ biết điều đó nhưng những người này lại đều là nhân vật có máu mặt, không thể nào đi ra nói cho chúng ta được..." "Trừ Thánh Viễn Sơn ra còn có một vị Thánh Vân Phong, hiện nay, hầu hết sự vụ của học viện Thánh Hoàng đều do vị viện trưởng Thánh Vân Phong này xử lý".
"À phải rồi, Thánh Vân Phong là đệ đệ của Thánh Viễn Sơn, hai người này rất thân thiết với nhau..." "Nhà họ Thánh vốn là gia tộc sáng lập nên học viện Thánh Hoàng và cũng là lãnh tụ tối cao của học viện Thánh Hoàng hiện tại, Chuyện này vốn không có gì để nói, nhưng có một số chuyện khác lại rất đáng để đề cập đến".
Giờ phút này, Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, mỉm cười giới thiệu: "Các thế lực trong học viện Thánh Hoàng rất phức tạp. Nhiều năm qua, bên Chiến Thần Lâu đã đưa rất nhiều đệ tử vào đó học tập, ta thì được xem như tổng phụ trách của học viện Thánh Hoàng..." "Ngoài ra, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn cũng là trưởng lão thiên viện với Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung, Thủy Y Y của Phong Nguyệt Tông, Cung Văn Vũ của Thiên vũ tông, Lam Như Ngọc của Bát Phương Thần Giáo và Vũ Kha của nhà họ Vũ. Mấy người bọn ta cạnh tranh nhau trong học viện Thánh Hoàng đã nhiều năm, công khai có mà trong âm thầm cũng có, mọi người là đối thủ cũ của nhau cả".
"Bên cạnh đó, hai người Cố Đào của Tây Hoa Thiên cung và Tô Tử Thương của nhà họ Hoa đều có cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, rất có tiếng nói tại thiên viện của học viện Thánh Hoàng".
Nói đến đây, Lâu Tiêu mỉm cười: "Những vị này đều là những nhân vật đứng đầu trong thất đại bá chủ, hai thế lực đứng đầu ở học viện Thánh Hoàng, đây là điều mà toàn thể học viện Thánh Hoàng đều biết".
"Đương nhiên, trong ba đại viện thiên viện, nội viện, ngoại viện đều có người của bọn họ".
Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi: "Học viện Thánh Hoàng không quan tâm sao?
Dù sao cũng là một trong ba thế lực đứng đầu mà, chẳng nhẽ lại để mặc người khác phát triển thế lực trong học viện Thánh Hoàng của họ?"
"Ban đầu cũng có quan tâm chứ!"
Lâu Tiêu giải thích: "Lúc đầu học viện Thánh Hoàng mở rộng cửa chào đón nên thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu còn lại nảy sinh ý đồ, muốn trà trộn vào đây, thậm chí còn đưa con cháu nhà mình lên chức vụ cao trong học viện Thánh Hoàng và học võ quyết cao siêu trong học viện".
"Có điều, sau đó học viện Thánh Hoàng đã phát hiện ra chuyện này, nhưng xét thấy khó lòng ngăn chặn được nên dứt khoát thả cửa, thậm chí dành hẳn vài suất cho các thế lực này để họ tự cạnh tranh, giành giật với nhau, còn học viện Thánh Hoàng chỉ đứng trung lập".
"Trong học viện Thánh Hoàng, nếu đệ tử của thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu tranh đấu, chém giết lẫn nhau thì học viện Thánh Hoàng không siết chặt quản lý, nhưng nếu đệ tử ‘ruột rà’ của bọn họ bị giết thì học viện Thánh Hoàng sẽ xử lý nghiêm ngặt".
Lâu Tiêu nói tiếp: "Cũng giống như trong nhà nuôi một đàn chó sói, có một đám chó sói ngoại lai vào nhưng không ngăn được nên để mặc bọn chúng muốn vào thì vào. Đám chó sói ấy sẽ đối kháng và đấu đá, giết hại lẫn nhau để tranh giành thức ăn, mà chó sói nhà mình cũng có thể đối đầu với chúng để nâng cao thực lực của mình. Nếu biết cách kiểm soát mức độ thì đó lại là một cách rất hữu hiệu".
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười cho ý kiến: "Nói cho cùng, đội ngũ lãnh đạo của học viện Thánh Hoàng vẫn tự tin rằng học viện vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp, sẽ không bị những thế lực này chiếm đoạt..." "Cái này cũng có lý”.
Lâu Tiêu cũng tán đồng: "Bản thân viện trưởng Thánh Viễn Sơn cũng là một người có máu mặt, cộng thêm những năm gần đây học viện Thánh Hoàng đã tích lũy được khá nhiều, hầu hết các đệ tử được học viện bồi dưỡng đều biết ơn học viện, một số người cũng là nhân vật lợi hại trong Tây Hoa Thiên, một số thì rời khỏi Tây Hoa Thiên và xông xáo các Thiên Vực khác, trở nên nổi tiếng".
"Hơn nữa, thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu có khai quật các đệ tử ưu tú trong học viện Thánh Hoàng về phe họ, nhưng cho dù có một số đệ tử được chiêu mộ qua thì trong thâm tâm họ vẫn cảm kích học viện Thánh Hoàng. Một khi các phe nảy sinh suy nghĩ chèn ép học viện Thánh Hoàng, thông thường những đệ tử đó sẽ không bàng quan. Thậm chí, học viện Thánh Hoàng còn cố ý cắt cử đệ tử trà trộn vào thế lực các nơi để có thể nắm tình hình của các thế lực đó...", tóm lại là ngươi tính kế ta thì ta cũng có thể tính kế ngươi.
Còn ai sẽ là người giành chiến thắng thì phụ thuộc vào thủ đoạn của mỗi người, ai mạnh hơn ai.
"Tây Hoa Thiên đất rộng nhiều tài nguyên, rất nhiều thiên tài đã ra đời tại đây nhưng không phải tất cả đều bị thất đại bá chủ và hai thế lực hàng đầu thâu tóm. Trong những năm gần đây, trong học viện Thánh Hoàng đã xuất hiện khá nhiều thiên chi kiêu tử thanh danh hiển hách".
"Nổi trội hơn cả chính là mấy tên yêu nghiệt của thiên viện, chẳng hạn như Mạnh Văn Nhiên, Thánh Như Vân, Ninh Khuyết là ba người thuộc cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, được xếp vào hàng ngũ đệ tử xuất chúng trong thiên viện..." "Tất cả đệ tử của thiên viện đều có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã, khoảng chừng mấy trăm người, có thể nói là một thế hệ bá chủ kiêu hùng, khí phách trên toàn Tây Hoa Thiên trong tương lai".
"Đệ tử nội viện thì dàn trải ở các cảnh giới Vong Ngã tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, có khoảng mấy ngàn người".
"Ngoại viện thì là cảnh giới Chân Ngã với hơn một vạn người...", Lý Nhàn Ngư nghe đến đây thì sững sờ.
Từ mấy ngàn đến một vạn người ư?
Sao số lượng lại nhiều đến thế chứ! Nhìn từ điểm này, Thượng Nguyên Thiên chẳng là gì so với Tây Hoa Thiên cả.
Đều là thành viên của Cửu Đại Thiên, sao mà Thượng Nguyên Thiên thảm thương thế không biết?
Lúc này, Lâu Tiêu như sực nhớ ra điều gì, thở dài rồi nói: "Thật ra, vào mấy năm trước, thiên viện có một thiên chi kiêu tử kiệt xuất nhất là Thánh Linh Lung – con gái của viện trưởng. Ngặt nỗi Thánh Linh Lung khốn khổ vì tình, đã mất tích bao lâu nay, đến giờ vẫn chưa tìm ra tung tích..." "Thiên phú của Thánh Linh Lung kia quả là xuất chúng, nếu như nàng còn ở đây thì hiện giờ có lẽ trong học viện Thánh Hoàng chỉ có Vân Sương Nhi được nhà họ Hoa cử đến là cạnh tranh được về thiên phú thôi".
Vân Sương Nhi! Bấy giờ Tần Ninh mới chen miệng hỏi: "Hiện tại Vân Sương Nhi kia đã đến cảnh giới nào rồi?"
"Cảnh giới Vô Ngã, cụ thể hơn thì ta không biết. Nữ tử này chẳng mấy khi lộ mặt trong thiên viện. Những thông tin về nàng được cả nhà họ Hoa lẫn học viện Thánh Hoàng giấu kín tuyệt đối, ít người biết lắm".
Cảnh giới Vô Ngã?
Cũng khá nhỉ?
Những năm qua, Tần Ninh chưa bao giờ cố tình nâng cao cảnh giới. Hơn nữa, trong mấy năm hắn ở trong cấm địa cùng Trần Nhất Mặc thì thế giới bên ngoài đã trôi qua mấy trăm năm, cộng thêm trăm năm trôi nổi trong thời không với Lý Nhàn Ngư lần trước, hắn đã mất những mấy trăm năm tu hành quý giá.
Thế nên Tần Ninh không hề bất ngờ khi Vân Sương Nhi đạt được thành tựu này.
Chương 2873: Học viện Thánh Hoàng
Tuy nhiên, Lý Nhàn Ngư đang ngồi bên cạnh lại thộn mặt ra
Cảnh giới Vô Ngã ư?
Hắn ta mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm thì Vân Sương Nhi đã bước vào cảnh giới Vô Ngã rồi.
Chưa kể, hắn ta đã bị chậm trễ trăm năm lúc ở trong thời không cùng Tần Ninh, chắc chắn Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ở Thượng Nguyên Thiên đã có sự tăng tiến tu vi đáng kể. Còn Trần Nhất Mặc lại càng không cần bàn đến, mặc dù lúc trước thực lực xảy ra vấn đề song hiện tại đang khôi phục, tốc độ tu luyện nhanh như tên lửa.
Phải rồi! Trần Nhất Mặc là đan sư mà.
Mấy người họ ở Thượng Nguyên Thiên, lại có cả một vị đan sư mát tay như Trần Nhất Mặc... Thế thì thăng tiên luôn rồi còn gì! Không phải chứ, không phải chứ! Liệu có khi nào trong ngày tái ngộ, Lý Nhàn Ngư hắn ta sẽ biến thành đứa có cảnh giới thấp nhất không?
Mấy ngày qua, Thanh Diễm Đại Bàng luôn trong trạng thái phi hành, thỉnh thoảng mới ngừng lại nghỉ ngơi.
Hôm nay, chim đại bàng bay thấp dần, một tòa thành trì nguy nga, to lớn cũng hiện ra trước mặt ba người.
"Phía trước chính là thành Thánh Hoàng!"
Giờ phút này, Lâu Tiêu cười nói: "Đi qua thành Thánh Hoàng chính là nơi học viện Thánh Hoàng tọa lạc. Học viện Thánh Hoàng chiếm diện tích rất lớn, phía trước nằm kế cận thành Thánh Hoàng này. Suốt nhiều năm qua, thành Thánh Hoàng dựa lưng vào học viện Thánh Hoàng và trở thành tòa thành trì trứ danh của toàn bộ Tây Hoa Thiên".
Đại bàng bay lướt qua không trung thành Thánh Hoàng. Có thể thấy đường phố nơi đây rộng thênh thang, những cửa hàng mọc san sát nhau, người đi đường nô nức qua lại, bầu không khí vô cùng tưng bừng.
Sau khi bay qua thành Thánh Hoàng được khoảng một nén nhang, phía trước có một tòa thành trì cao chọc trời được mây mù che phủ, toát lên sự hào hùng chính nghĩa đầy oai phong hiện ra trước mặt ba người.
Đại bàng lại hạ xuống giúp ba người thấy được cảnh sắc ở phía đối diện trọn vẹn hơn.
Học viện Thánh Hoàng! Phía trước là một biển núi non nhưng trước đó có xây một dãy tháp cao, lầu các và cung điện sừng sững.
Phóng mắt nhìn ra xa, chúng nối đuôi nhau kéo dài đến tận trăm dặm, nhìn mãi không thấy cuối.
Điểm xa nhất mà tầm mắt có thể chạm đến là dãy núi nối đuôi nhau mất hút trong tầng mây.
"Học viện Thánh Hoàng được xây dựng ở bên ngoài dãy núi Thánh Hoàng, phạm vi từ đây ra trước là thành Thánh Hoàng ta vừa gặp, từ học viện Thánh Hoàng ra sau là dãy núi Thánh Hoàng nổi tiếng của Tây Hoa Thiên. Dãy núi này dài miên man, mấy chục vạn dặm cũng không thể gói gọn hết. Đây vừa là địa điểm huấn luyện lý tưởng của đệ tử trong học viện Thánh Hoàng vừa là nền móng phát triển của học viện”.
Mỗi học viện đều cần tài nguyên, đan dược, khoáng thạch, vân vân để tu luyện.
Song, vì đã có dãy núi Thánh Hoàng bao la bát ngát nên học viện Thánh Hoàng hoàn toàn không cần lo thiếu mấy thứ này.
"Vào xem thôi!"
"Ừm!"
Lúc này, ba người xuống đại bàng. Bóng dáng chim đại bàng thu nhỏ về khoảng một bàn tay rồi đậu trên vai Lâu Tiêu đứng yên, nhắm mắt thư giãn.
Học viện Thánh Hoàng là học viện lớn nhất Tây Hoa Thiên đồng thời là một trong ba thế lực hàng đầu của Tây Hoa Thiên, đương nhiên mọi ngóc ngách đều bộc lộ sự khí phái và hùng vĩ của nó.
Học viện có hơn mười cánh cổng, cổng lớn nhất rộng chừng trăm trượng. Không những thế, lúc này đang có rất nhiều đệ tử học viện Thánh Hoàng đứng canh gác trước cổng.
Bên cạnh cổng viện là bốn chữ to tràn trề khí thế và oai nghiêm cao mấy trăm trượng, to gấp mười lần.
Học viện Thánh Hoàng! Lý Nhàn Ngư vừa nhìn thấy bốn chữ to kia thì thở phào nhẹ nhõm.
Không phải sư tôn viết là được rồi! Bốn chữ lớn này mang đậm phong cách cổ điển và nhuốm màu thời gian rất rõ. Chỉ mới nhìn lướt qua thôi mà như có đủ hình thái được biến hóa trong đó, huyền diệu vô cùng.
Giờ phút này, Lâu Tiêu dẫn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đến một cánh cổng bên hông học viện.
Lâu Tiêu trình lệnh bài của mình lên, đệ tử gác cổng thấy lệnh bài bèn cúi người chào: "Thì ra là trưởng lão Lâu Tiêu, không biết hai người này là..." Lâu Tiêu đáp lời: "Đây là đệ tử ngoại viện tham gia kỳ thi sát hạch lần này mà ta tìm được ở ngoài!"
Đệ tử kia lập tức lịch sự yêu cầu: "Mời hai vị đăng ký tại đây".
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tiến lên đăng ký.
Bản đăng ký không chỉ yêu cầu tên đầy đủ mà còn phải cho biết quê quán nằm ở đâu, cuối cùng còn bắt để lại một luồng khí tức linh hồn để đóng dấu.
Tại thế giới của võ giả, có thể thay đổi ngoại hình, mặt mũi và khí tức bằng thuật dịch dung song bí pháp có thể thay đổi khí tức của hồn phách lại vô cùng khan hiếm.
Từ đó có thể thấy học viện Thánh Hoàng yêu cầu cao đến thế nào.
Cho dù là đệ tử do một trưởng lão thiên viện quyền cao chức trọng như Lâu Tiêu cũng phải đăng ký đàng hoàng mới được cho đi.
"Ha ha ha...", đang lúc Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đăng ký thì một tiếng cười lớn vọng lại từ đằng xa.
"Từ xa ta đã nhìn thấy ngươi rồi, còn tưởng là ta nhìn nhầm nữa chứ! Trưởng lão Lâu Tiêu, lần này ngươi chỉ mang hai người tới thôi sao?"
Sau khi giọng nói ấy dứt lời, có vài bóng dáng hạ xuống từ trên cổng học viện.
Toàn bộ học viện Thánh Hoàng được bao phủ trong đại trận, kể cả các trưởng lão thiên viện cũng không thể tự tiện ra vào.
Lúc này, nam tử cầm đầu có vóc dáng vạm vỡ, phong thái bất phàm, cũng là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã.
Đằng sau nam tử là năm người thanh niên có cả nam lẫn nữ. Ai nấy đều ăn vận thật đẹp, dung mạo xuất chúng, khí chất vô song.
"Cung Văn Vũ!"
Nhìn thấy người nọ, Lâu Tiêu cũng cười xởi lởi: "Ta cứ ngỡ ngươi về lâu rồi chứ..."
"Ta bị trễ giờ nhưng cuối cùng vẫn tới kịp, tới kịp. Ngươi cũng vừa kịp giờ còn gì!"
Cung Văn Vũ là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã được Thiên Vũ tông cài vào học viện Thánh Hoàng và cũng là người đứng đầu của nhóm nằm vùng Thiên Vũ tông tại học viện.
Lúc này, Cung Văn Vũ đưa mắt nhìn sang Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, điềm đạm hỏi: "Thí sinh Chiến Thần Lâu cử tới năm nay đây sao?"
"Ờ...", Cung Văn Vũ lập tức cười xởi lởi: "Khá đấy, khá đấy. Vị này là Tần Ninh đúng không?
Đợt này ta về có nghe nói đến sự tích của ngươi đấy! Dám giết Hoa Vân Thịnh, không đơn giản chút nào".
Cung Văn Vũ quay sang nhìn Lâu Tiêu rồi cảnh cáo: "Ngươi phải cẩn thận đấy, ta nghe nói lần này nhà họ Hoa đưa hơn mười tiểu bối cảnh giới Chân Ngã tới tham gia sát hạch, tình cảnh của hai người này sẽ rất nguy hiểm...", Cung Văn Vũ nói câu ấy rồi dẫn các nam nữ thanh niên Thiên Vũ tông sau lưng đi đăng ký.
Đúng lúc đó, lại có mấy bóng người đi tới và dừng ở phía trước học viện Thánh Hoàng.
Nam tử cầm đầu mặc một bộ y phục đen, đôi mắt màu đỏ nhạt, khí chất lạnh lùng tràn trề sát khí. Ông ta liếc Cung Văn Vũ và Lâu Tiêu một cái, dẫn mấy người sau lưng qua chỗ khác đăng ký mà không hề chào hỏi lấy một câu.
Đợi mấy người kia đã đi, Cung Văn Vũ mới đưa mắt nhìn Lâu Tiêu, bực bội than vãn: "Lão Huyết Minh Tuyên kia cứ xụ mặt cả ngày, cứ như ai nợ tiền hắn vậy!"
Huyết Minh Tuyên?
Đó là trưởng lão thiên viện được Huyết Vụ cung cài vào học viện.
Lâu Tiêu chỉ phì cười.
Công tử Huyết Anh xem như đã chết dưới tay Tần Ninh trong vùng di chỉ của Vạn Nguyên Tông, chắc chắn lần này Huyết Minh Tuyên trở về vì biết chuyện này.
Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, cho hay: "Công tử Huyết Anh là con trai của vị Huyết Minh Tuyên này".
Con trai ư?
Mối thù giết con luôn kìa! Lý Nhàn Ngư giật mình, trong lòng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Mới vào học viện Thánh Hoàng mà sư tôn đã có một kẻ thù đáng gờm rồi! Huyết Minh Tuyên đứng đầu những người được Huyết Vụ cung cài vào học viện Thánh Hoàng, toàn bộ đệ tử Huyết Vụ cung trong học viện Thánh Hoàng đều tuân theo mệnh lệnh của ông ta tuyệt đối.
Công tử Huyết Anh do Thần Tinh Dịch giết chết song người bày mưu đặt kế lại là Tần Ninh, chắc chắn Huyết Minh Tuyên biết điều đó, ông ta mà không kiếm chuyện với Tần Ninh sao?
"Chúng ta cũng vào thôi!"
Lúc này, Cung Văn Vũ mỉm cười lên tiếng.
Hai người dẫn đội, đang chuẩn bị tiến vào học viện thì bỗng một cơn gió lớn ùa vào mặt họ.
Chương 2874: Hoa Vân Thừa
Gió lốc gào thét kéo đến trước cổng học viện Thánh Hoàng mới dừng lại. Cơn gió dữ dội ấy thổi một đống bụi bặm lên khiến cho mấy người Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ trông vô cùng thảm hại.
"Mẹ kiếp...", Cung Văn Vũ lập tức nổi giận.
"Ha ha, xin lỗi chư vị, ta không kiềm nó lại được. Tính tình con nghiệt súc này hung dữ quá, đúng là càng ngày càng khó dạy dỗ mà".
Giọng nói kia bảo xin lỗi nhưng lại không có chút gì là áy náy.
Chỉ thấy cơn gió lớn biến mất, một con chim ưng dữ dằn cao đến trăm trượng đáp xuống đất một cách vững vàng.
Đây là Huyết Viêm Vũ Ưng, có cấp bậc cao hơn và hung dữ hơn Thanh Diễm Đại Bàng.
Lúc này, có mười mấy bóng người nhảy từ trên lưng Huyết Viêm Vũ Ưng xuống.
Mà nam tử cầm đầu có mái tóc dài bay phấp phới, thoạt trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, khí khái hào hùng bất phàm. Giờ đây, ông ta đang cười sặc sụa nhìn về phía hai người Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ.
"Tô Tử Thương, ngươi bị điên phỏng?"
Cung Văn Vũ thẳng thừng chửi bới: "Muốn khoe khoang bản lĩnh của nhà họ Hoa ngươi thì cũng đừng khoe khoang ngay trước cổng học viện Thánh Hoàng chứ!"
Tô Tử Thương là người của nhà họ Hoa.
Nghe vậy, Tô Tử Thương cười ha đáp: "Xin lỗi, xin lỗi...", Lâu Tiêu chẳng nói chẳng rằng, chỉ xoay người toan đưa Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư rời đi.
"Ngươi là Tần Ninh?"
Đúng lúc đó, một giọng nói lành lạnh và cứng ngắc cất lên.
Một người thanh niên đi ra từ sau lưng Tô Tử Thương. Hắn ta đội ngọc quan, mặc vũ y, tướng mạo đường hoàng, toát lên khí thế cao cao tại thượng trời sinh.
Tần Ninh nhìn sang người thanh niên.
"Ta là Hoa Vân Thừa!"
Thanh niên đi thẳng vào vấn đề: "Hoa Vân Thịnh là huynh trưởng của ta!"
Tần Ninh dừng bước, nhìn về phía thanh niên hờ hững hỏi: "Rồi sao?"
"Ca ca ta bị ngươi hại chết, ta và nhà họ Hoa nhất định sẽ báo thù!"
Tần Ninh nghe câu này mà bật cười ra tiếng.
Hoa Vân Thịnh và Ma tộc bắt tay với nhau với ý đồ cướp đi mạng sống của hàng ngàn người, lại còn giao dịch với tên Huyết Lặc Ma kia.
Khi mọi chuyện bị bại lộ, hắn giết Hoa Vân Thịnh xong Tần Ninh này lại thành kẻ tội lỗi tày trời à?
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn hắn ta, hừ lạnh: "Ngươi không phục thì bây giờ ta so tài với ngươi nhé?"
Tên Hoa Vân Thừa kia đưa mắt sang Lý Nhàn Ngư, đe dọa: "Cả hai người các ngươi đều phải chết!"
Lúc này, Lâu Tiêu lạnh lùng lên tiếng: "Tô Tử Thương, sao mà người nhà họ Hoa ngươi ngông cuồng thế hả?
Ngươi không chịu dạy dỗ hắn thì để ta dạy thay ngươi nhé?"
"Người trẻ tuổi nóng tính dễ tức giận ấy mà, thường thôi, thường thôi...", Tô Tử Thương cười xởi lởi: "Các ngươi cũng tới để tham gia kỳ thi sát hạch này mà đúng không?
Trùng hợp quá, mấy đứa này có thể so tài với nhau trong buổi khảo hạch đấy".
Hoa Vân Thừa nhìn Tần Ninh chòng chọc, hậm hực nói: "Ta sẽ giết ngươi trong trận so tài!"
"Đừng tưởng Chiến Thiên Vũ trở thành cường giả cảnh giới Biến Cảnh là bảo vệ được ngươi. Cảnh giới Biến Cảnh là cấp bậc đứng đầu Tây Hoa Thiên nhưng chưa phải là cấp bậc cao nhất ở nhà họ Hoa ta đâu!"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh cười cợt: "Rồi sao?
Ngươi tới cảnh giới Biến Cảnh chưa?"
"Ta..." "Ngươi chưa tới thì đừng cứ lấy cường giả cảnh giới Biến Cảnh của nhà họ Hoa ra mà đi chèn ép người khác nữa. Làm như mình là người quan trọng, máu mặt lắm vậy, cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhóc dựa dẫm vào gia tộc mà thôi!"
Đứa nhóc?
Phút chốc, Hoa Vân Thừa nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã xoay người rời đi.
Tô Tử Thương giữ Hoa Vân Thừa lại, cười tủm tỉm giảng hòa: "Vân Thừa, đừng vội, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà".
"Cứ tưởng Chiến Thiên Vũ sẽ giữ người này bên cạnh để có thể bảo vệ cẩn thận chứ, nào ngờ người này lại cho hắn tới học viện Thánh Hoàng!"
"Cơ mà nếu đã tới đây thì tiểu tử kia chờ chìm trong giấc mộng ngàn thu tại học viện Thánh Hoàng đi!"
...Một bên khác, Cung Văn Vũ dẫn mấy tên thanh niên của Thiên Vũ tông, Lâu Tiêu dẫn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau tiến vào học viện Thánh Hoàng.
Sau khi vào cổng học viện Thánh Hoàng khổng lồ, hiện ra trước mắt họ là con đường lớn rộng trăm trượng, bốn phía xung quanh là những loài cây hoa cỏ có giá trị rất cao, trông vô cùng mỹ lệ.
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có từng ngọn núi nguy nga tráng lệ, thấp thoáng bóng cung điện ở sườn núi và chân núi.
Tóm lại là rộng rãi! Với tư cách là một trong các thế lực đứng đầu tại Tây Hoa Thiên, học viện Thánh Hoàng này chiếm diện tích lớn hơn Chiến Thần Lâu trước đó nhiều.
Giờ phút này, Lâu Tiêu cất lời: "Tần công tử, Lý công tử, mặc dù học viện Thánh Hoàng này không thể so với Chiến Thần Lâu hay Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa có ác cảm với các ngươi nhưng mọi hành động tiếp theo đều phải cẩn thận, chú ý an toàn".
Lâu chủ đã giao cho hắn ta nhiệm vụ chăm nom Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, Lâu Tiêu không dám sơ sẩy.
Nhờ có Chiến Thiên Vũ dành mọi tâm huyết để bồi dưỡng, đề bạt mà hắn ta mới có được ngày hôm nay, đương nhiên hắn ta tuân theo mệnh lệnh của Chiến Thiên Vũ tuyệt đối.
"Yên tâm, không ai chọc ta thì ta sẽ chẳng dây vào người khác đâu".
Tần Ninh cười ha ha.
Lâu Tiêu cũng yên tâm.
Lý Nhàn Ngư thì than vãn trong lòng: Người ngoài mà chọc tức sư tôn thì khéo sư tôn lật tung nóc học viện Thánh Hoàng lên quá.
Mấy người vòng qua bên này rồi vòng qua bên kia, đi được tầm một khắc trong học viện Thánh Hoàng thì đi tới một sơn cốc.
Lúc này, có mấy người đang đứng tại lối vào sơn cốc rộng mười mấy trượng.
Thấy Lâu Tiêu và Cung Văn Vũ đã đến, có đệ tử nhanh chân tiến lên đón.
"Hai vị trưởng lão đến rồi, chư vị trưởng lão đã đến đông đủ, đang chờ ở trong ạ!"
Một vị đệ tử cung kính báo cáo.
Trưởng lão thiên viện phải có ít nhất là cảnh giới Vô Ngã tầng ba trở lên, nắm giữ quyền lực đáng kể tại học viện Thánh Hoàng này, cũng là cường giả tuyệt đỉnh trên khắp Tây Hoa Thiên.
Mấy người lần lượt đi vào sơn cốc.
Vào lúc này, trong sơn cốc có cả một biển người, chừng một trăm người, đang đứng.
Vị Huyết Minh Tuyên kia của Huyết Vụ cung thấy Tần Ninh xuất hiện thì lạnh lùng liếc hắn bằng đôi mắt đỏ như máu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đứng ở đó một cách điềm nhiên.
Mấy người thanh niên Huyết Vụ cung phía sau cũng nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đầy thờ ơ.
Lý Nhàn Ngư cười mà răng kêu cầm cập: "Xem ra muốn sống an lành tại học viện Thánh Hoàng này cũng rất khó".
Giờ đây, Lâu Tiêu giới thiệu cho Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư biết những nơi khác.
"Bảy tám người bên kia chính là đệ tử mà lần này Linh Tiêu Sơn cử đến, cầm đầu là Linh Dục!"
"Nữ tử đó chính là Thủy Y Y đến từ Phong Nguyệt Tông!"
"Vị kia là Lam Như Ngọc của Bát Phương Thần Giáo".
Lâu Tiêu lần lượt giới thiệu từng người.
Mà vào lúc này, Tần Ninh cảm nhận được một ánh mắt không được thiện chí cho lắm.
"Hửm?"
Tần Ninh nhướng mày, đưa mắt về phía một nam tử trung niên trong đó. Nam tử mặc một bộ trường sam màu đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng, thoạt trông cực kỳ phiêu dật.
"Còn người đó là ai?"
"Vũ Kha của nhà họ Vũ!"
Lâu Tiêu hừ lạnh, nói: "Người của nhà họ Vũ rất căm thù người của Chiến Thần Lâu bọn ta!"
Hồi xưa, chuyện Chiến Linh Vân bị nhà họ Vũ đuổi giết trở thành mồi lửa đẩy mâu thuẫn giữa nhà họ Vũ và Chiến Thần Lâu lên đến đỉnh điểm. Mỗi người không ai nhường ai.
Tần Ninh lập tức hiểu ra.
Thảo nào người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt tràn trề sát khí.
Chiến Linh Vân được hắn cứu nên một số người trong nhà họ Vũ đã chết trong tay hắn.
Lúc này, phía bên Vũ Kha, một nữ tử mặc váy đầm dài biêng biếc, mắt ngọc mày ngài vô cùng động lòng người trong sáu bảy thanh niên đứng kế bên nhìn sang Tần Ninh bên kia, hỏi: "Kha thúc ơi, là hắn ạ?"
"Ừm...", nữ tử kia cười nhạo: "Đã dám ra tay với nhà họ Vũ rồi còn mượn cơ hội này bám víu Chiến Thần Lâu để tiến vào học viện Thánh Hoàng à?
Nghĩ hay quá nhỉ!"
"Vũ Oánh, không được chủ quan!"
Vũ Kha căn dặn: "Thực lực của người này cực kỳ mạnh, cẩn thận là trên hết. Hơn nữa, ta thấy lần này Huyết Vụ cung và con cháu trong nhà họ Hoa sẽ không tha cho hắn đâu".
Vũ Oánh nghe thấy câu này thì mỉm cười, trả lời: "Xin Kha thúc yên tâm, ta tài giỏi hơn lũ rác rưởi Vũ Thượng, Vũ Vân Yên kia mà. Để xem rốt cuộc tiểu tử này là người của nhà họ Hoa, Huyết Vụ cung hay ta sẽ giết hắn!"
Chương 2875: Không thấy Thần Tinh Dịch đâu
Dù nghe thấy câu ấy nhưng Vũ Kha cũng chẳng nói chẳng rằng.
Giả sử giữa các thế lực thất đại bá chủ xảy ra chiến tranh khiến cho con cháu các nhà bỏ mạng thì đã chẳng có gì để nói.
Ấy vậy mà tên Tần Ninh từ đâu chui ra này lại ngang ngược đến mức dám xúc phạm sự uy nghiêm của nhà họ Vũ, đúng là đáng chết! Lúc này, Lý Nhàn Ngư đảo mắt láo liên, nghĩ rằng cho dù lần này sư tôn không muốn chuốc rắc rối vào mình thì rắc rối cũng sẽ kéo nhau ùa tới thôi.
Nhà họ Vũ! Nhà họ Hoa! Huyết Vụ cung! Những đệ tử này còn chưa vào học viện Thánh Hoàng mà đã vậy rồi, nếu thêm cả đệ tử của ba thế lực đã trở thành một thành viên của học viện Thánh Hoàng thì sao nhỉ?
Toàn bộ học viện Thánh Hoàng bao gồm lực lượng của bản thân học viện cùng với lực lượng thuộc ba thế lực hàng đầu, bảy phe bá chủ trà trộn vào, thế mà phút chốc đã có ba phe trong đó nổi sát ý với thầy trò họ rồi… Xem ra tháng ngày ở tại học viện Thánh Hoàng không hề yên bình chút nào! Giữa lúc đó, sắc mặt Lâu Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc lại, hắn ta nhìn về phía trước.
Có một bóng người đang chậm rãi đi tới.
Đó là Thủy Y Y của Phong Nguyệt Tông.
Người tên Thủy Y Y này có khí chất thong dong quý phái, dáng người đầy đặn, dung mạo thì càng xuất chúng. Mặc dù trông đã hơn ba mươi tuổi nhưng như thế lại càng mặn mà, khiến người ta xiêu lòng hơn.
"Thủy trưởng lão, có chuyện gì không ạ?"
Lâu Tiêu thấy Thủy Y Y đến gần bèn cẩn thận hỏi.
Hắn ta đang ôm một suy nghĩ như này: Hắn ta biết vì sao hai tên Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư này lại đắc tội nhà họ Vũ, nhà họ Hoa và Huyết Vụ cung, nhưng cũng không đến mức đắc tội cả Phong Nguyệt Tông chứ?
Lúc này, Thủy Y Y nhìn về phía Tần Ninh.
"Ta tìm hắn, có chuyện muốn nói".
Giọng Thủy Y Y vô cùng dịu dàng, thuộc dạng khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy xương cốt tê rần.
Tần Ninh gật đầu.
Thủy Y Y tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Không thấy Thần Tinh Dịch đâu cả!"
Không thấy hắn ta đâu?
Không thấy nghĩa là sao?
Thủy Y Y tiếp tục nói: "Ngày đó, hai vị tông chủ đã đưa Thần Tinh Dịch về tông nhưng cuối cùng Tây Hoa Y và Tây Hoa Nguyên của Tây Hoa Thiên Cung lại xuất hiện, muốn đưa Thần Tinh Dịch đi".
"Gượm đã!"
Tần Ninh chen ngang, tò mò hỏi lại: "Tây Hoa Y của Tây Hoa Thiên Cung à?"
"Ừm, Tây Hoa Y, con gái của cung chủ Tây Hoa Thiên Cung đấy".
"Vì sao nàng ta lại muốn đưa Thần Tinh Dịch đi?"
Tần Ninh chẳng hiểu gì sất.
Thủy Y Y trả lời một câu động trời: "Vì Thần Tinh Dịch đã từng có một… câu chuyện tình với Tây Hoa Y...", trong lúc nhất thời, Tần Ninh không biết nên nói gì cho phải.
Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh cũng ngây ra như phỗng.
Vị Thần sư huynh này lợi hại thật! Thủy Y Y nói tiếp: "Kết quả là lúc hai phe lao vào đánh nhau, Thần Tinh Dịch bỏ chạy, phía Tây Hoa Y không tìm được, hai vị tông chủ cũng không nốt...", nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức nhìn dáo dác xung quanh.
"Tần công tử đang nhìn gì thế?"
Trên mặt Thủy Y Y đầy vẻ tò mò.
"Ta đang xem tiểu tử kia có ở đây không!"
Theo hiểu biết của Tần Ninh về Thần Tinh Dịch, mặc dù tiểu tử kia rất mê nữ sắc, có thể hắn ta sẽ giận hắn vì chuyện không được đưa theo, nhưng nếu Thần Tinh Dịch biết hắn vào học viện Thánh Hoàng thì thể nào cũng sẽ vào học viện tìm hắn! Nét mặt thủy Y Y biến thành câm nín.
Nhìn sang Tần Ninh, Thủy Y Y tiếp tục bảo: "Hai vị cung chủ có nói rằng nếu Thần Tinh Dịch tới tìm Tần công tử thì xin Tần công tử hãy báo cho Phong Nguyệt Tông bọn ta biết".
"Nếu Tần công tử cần gì trong học viện Thánh Hoàng này thì có thể đến tìm ta".
Thủy Y Y gật đầu, xoay người rời đi.
Giờ phút này, Lâu Tiêu cũng là thở phào nhẹ nhõm.
May mà nàng ta đến tìm Tần Ninh để hỏi thăm về chuyện Thần Tinh Dịch chứ không phải tới gây rắc rối.
Vào lúc này, có từ một trăm đến hai trăm võ giả đang tập trung tại sơn cốc này.
Không lâu sau, một vị nam tử trung niên mặc trang phục trưởng lão từng bước một đi ra.
Có hai nam tử đi theo bên cạnh nam tử trung niên.
Một người trong đó mặc một chiếc xiêm y trắng tinh, không dính một hạt bụi nào, dáng người thì thon dài, vừa nhìn đã cho người ta ấn tượng xuất trần, lững lờ phớt qua rồi.
Người còn lại thì mặc một chiếc áo bào màu đen, sắc mặt trông khá lạnh nhạt.
Nam tử cầm đầu có thân hình cao lớn, không khôi ngô, khiến người ta cảm thấy ông ta cao cao tại thượng nhưng lại không hề cả vú lấp miệng em.
Lúc này, Lâu Tiêu thì thầm giảng giải: "Cầm đầu là Thánh Vô Song, là con của viện trưởng Thánh Viễn Sơn đồng thời là viện trưởng thiên viện".
"Trong hai người đang đứng bên cạnh ông ta, người mặc trang phục màu đen là Hứa Thất Nguyên, xiêm y màu trắng là Liễu Nhược Bạch, hai người này là viện trưởng ngoại viện".
Tần Ninh chỉ nhìn vào đó chứ không nói gì.
Giờ phút này, Thánh Vô Song xuất hiện. Ông ta nhìn các trưởng lão thiên viện bốn phía xung quanh, cười xởi lởi: "Chư vị đều đã trở lại, xem ra lần này các vị đã lại tìm kiếm kha khá thiên tài về cho học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi".
Trưởng lão Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung cũng cười nói: "Bọn ta đều là trưởng lão thiên viện, chiêu mộ người tài cho học viện cũng là nhiệm vụ của bọn ta!"
Thật ra, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ một điều rằng.
Đệ tử của thất đại bá chủ đều được tông môn suy xét dựa trên nhiều trường hợp để đưa vào học viện Thánh Hoàng.
Một khi những đệ tử này đậu khảo hạch và tiến vào học viện Thánh Hoàng, bọn họ sẽ trở thành đệ tử của ngoại viện, nội viện, thiên viện của học viện.
Hơn nữa, khi đệ tử ngoại viện thế hệ này đến, đệ tử thiên viện thế hệ trước sẽ rời khỏi học viện Thánh Hoàng và trở lại tông môn của mình.
Thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước, là truyền thống kéo dài ngàn đời.
Có điều, vẫn phải nói sơ qua về cục diện ở đây.
Hơn nữa, mặc dù trong số những người do thất đại bá chủ đưa tới nhất định có gian tế nhưng học viện cũng không phải hạng tầm thường mặc người ta xâu xé.
Những năm gần đây, đã có trường hợp học viện Thánh Hoàng "mua chuộc" đệ tử của thất đại bá chủ về phe mình.
Chắc chắn học viện Thánh Hoàng có chỗ dựa nên mới dám làm vậy! Xem thủ đoạn của ai mạnh hơn thôi.
Lúc này Thánh Vô Song cười nói: "Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi hai đệ tử đăng ký, tất cả đều tham gia cuộc thi sát hạch của ngoại viện, cảnh giới trải dài từ Chân Ngã tầng một đến Chân Ngã tầng bảy".
"Đã vậy thì tiếp theo sẽ do Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên chủ trì bài sát hạch!"
Trên thực tế, cuộc sát hạch trăm năm một lần của học viện Thánh Hoàng không do viện trưởng ngoại viện đích thân chủ trì.
Chẳng qua là do thí sinh của cuộc khảo hạch nhỏ lần này đều là thiên kiêu đến từ thất đại bá chủ và những thế lực khắp nơi trên Tây Hoa Thiên nên đương nhiên nhận được sự coi trọng của hai vị viện trưởng ngoại viện.
Giờ phút này, Liễu Nhược Bạch đi ra, cười hờ hững cất lời: "Tại hạ là viện trưởng của ngoại viện học viện Thánh Hoàng - Liễu Nhược Bạch, nếu các ngươi đậu sát hạch thì từ nay về sau sẽ trở thành một thành viên của học viện Thánh Hoàng".
"Nếu có thắc mắc gì trong tu hành có thể tới hỏi ta!"
Liễu Nhược Bạch vừa dứt lời thì Hứa Thất Nguyên kia cũng đi ra, đi thẳng vào vấn đề: "Ta là Hứa Thất Nguyên, vừa rồi Liễu Nhược Bạch cũng nói rồi đấy, có thắc mắc trong tu hành thì tìm hắn ta chứ đừng đến tìm ta, ta không có thời gian đâu".
Hai vị viện trưởng có tính cách khác hẳn nhau khiến cho nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Liễu Nhược Bạch cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Trong một trăm hai mươi hai thí sinh cuối cùng chỉ có hai mươi người đậu, thế nên mong các ngươi hãy dốc toàn bộ sức lực để vượt qua bốn vòng thi".
Nghe thấy câu này, hầu như ai cũng bắt đầu mong chờ.
Những đệ tử này đều là thiên tài của các phe, đương nhiên đều là số một ở tông môn hay gia tộc nhà mình nên rất mong chờ cuộc thi sát hạch của học viện Thánh Hoàng chứ không hề e ngại! "Bây giờ chính thức bắt đầu, mỗi người nhận một số thứ tự rồi chuẩn bị cho cuộc sát hạch".
Mảnh đất của sơn cốc này khá lớn, dường như nó được chuẩn bị cho cuộc khảo hạch.
Giờ phút này, đệ tử cũ tự động dẫn mọi người vào sâu trong sơn cốc nhận số của mình rồi xếp hàng theo thứ tự, chuẩn bị bắt đầu.
Trưởng lão các phe thế lực như Lâu Tiêu, Linh Dục, Huyết Minh Tuyên đều đứng một bên xem, có điều do có Thánh Vô Song ở đây quản lý nên đương nhiên những trưởng lão này không thể nhúng tay vào cuộc thi.
Bình luận facebook