-
Chương 2841-2845
Chương 2841: Ma tộc Huyết Nhãn
Ngay lập tức, trong màn sương mù dày đặc phía trước, khi một vị võ giả bay ngược ra sau, làn sương mù dày đặc cả trời giờ hóa thành làn sương máu.
Giữa sương máu thoáng vang lên một tiếng hô âm u.
Xoẹt xoẹt xoẹt... ngay sau đó, từng người từng người chạy như bay ra khỏi làn sương máu kia.
"Đó là gì thế?"
Lúc này, những người còn đang ở cách đó rất xa đều nhìn về phía ấy, cả đám vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ chỉ thấy hơn mười dặm ở phía trước, từng đoàn dị thú như hung thần, cả người đậm màu máu chen chúc nhau lao ra từ trong cung điện, lầu các, thanh tháp.
Có một vài võ giả ở kế cận nơi đó không kịp chạy trốn, thế là cả cơ thể đều bị giẫm nát.
Một con dị thú đằng kia, người nó sậm màu máu, vóc dáng hệt như con người, nó chỉ leo lên trên để đi lại nhưng tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh.
Thế nhưng, ngay khi bóng dáng chúng dần dần lại gần, vốn dĩ chúng còn đang leo trèo thoăn thoắt bên trên thì giờ lần lượt đứng thẳng, hơn nữa, bên ngoài mỗi con dị thú đều khoác một bộ trường sam màu đỏ, da thịt chúng cũng đỏ như máu, hai tròng mắt cũng đỏ rực.
Ngoài những điểm đó ra thì còn lại giống hệt với con người.
"Ma tộc!"
Vào giờ phút ấy, Tần Ninh lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Thật ra, Tần Ninh không mấy hiểu biết về Ma tộc, nhưng hắn lại đặc biệt nhạy cảm với hơi thở của Ma tộc.
Đây không phải là cảm giác của chính bản thân Tần Ninh mà là đến từ sự bài xích của Phong Thần Châu.
Lúc này, hàng ngàn hàng vạn bóng dáng màu đỏ kia đứng trên một tòa tháp cao ngất ngưởng, nhìn xuống võ giả nhân loại ở bốn phương tám hướng.
Chiến Linh Vân bỗng thốt lên: "Đây là Ma tộc!"
"Là Ma tộc Huyết Nhãn!"
Chiến Chi Hiên quát ngay: "Sao có thể chứ, năm đó, khi Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, chúng đã bị tiêu diệt gần như tuyệt chủng, làm sao mà Ma tộc Huyết Nhãn có thể xuất hiện ở nơi này chứ?"
Nghe vậy, mọi người đều hoảng sợ, nhưng tâm trạng dần dần bình ổn hơn.
Bởi lẽ, bốn phương tám hướng xung quanh đều là những bóng dáng đỏ rực kia, chúng đã bao vây bọn họ chặt chẽ, không còn đường lui nào nữa.
Thêm vào đó, cũng không phải tất cả đều bị dọa hết hồn.
Lần này, bảy thế lực đại bá chủ có vài vị cường giả cảnh giới Vô Ngã đến đây, còn có thêm rất nhiều cao thủ cảnh giới Vong Ngã nữa.
"Ma tộc Huyết Nhãn còn dám làm loạn hả?"
Đúng lúc đó, một tiếng quát bỗng truyền tới.
Ngay lập tức, trên bầu trời cung điện, một bóng người bay vút lên cao.
"Hoa Vân Thịnh!"
Chiến Linh Vân giới thiệu: "Đó là Hoa Vân Thịnh của nhà họ Hoa, thực lực là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn".
Ở cảnh giới Vong Ngã, tầng ba đã đạt đến đỉnh rồi, cảnh giới tầng thứ tư lại là ba hoàn nối lại làm một, cấp bậc cỡ này ngang tay với tên công tử Huyết Anh kia, cấp bậc cả hai đều thuộc về đỉnh cảnh giới Vong Ngã.
Hoa Vân Thịnh đứng giữa không trung, bàn tay hắn ta nắm chặt lại, một thanh kiếm ánh sáng được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta, thoáng chốc đã chém ngang không gian.
Xoẹt xoẹt... Lưỡi kiếm ánh sáng chém ra một đường, từng tiếng phùn phụt vang lên, một tên võ giả của Ma tộc Huyết Nhãn bị chém đứt làm đôi.
Thấy cảnh đó, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nói: "Tầng bốn của tên Hoa Vân Thịnh này mạnh hơn tầng bốn của Huyết Anh nhiều...", "Hoa Vân Thịnh chính là đệ tử dòng chính của nhà họ Hoa, là đệ tử thiên kiêu, điều này hiển nhiên thế mà...", lúc này, nhờ Hoa Vân Thịnh ra tay, coi như tâm trạng của mọi người đã được ổn định.
Năm xưa, Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, mắt đỏ da đỏ, vả lại khi rơi vào trạng thái điên cuồng thì sẽ hóa thành huyết thú Tứ Túc, máu thịt của chúng có tính ăn mòn rất mạnh.
Nhưng mà, năm đó, chính cường giả của nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng đã ra tay tiêu diệt sạch Ma tộc Huyết Nhãn.
Nên bây giờ bọn họ tất nhiên sẽ không sợ.
Hoa Vân Thịnh đứng giữa không trung, thu hút ánh mắt của hàng ngàn võ giả xung quanh.
"Hừ!"
Đúng lúc đó, một tiếng hừ vang lên từ giữa đám Ma tộc Huyết Nhãn đông lúc nhúc kia.
Ngay sau đó, một bóng dáng đi ra, khoác một bộ quần áo đỏ như máu, những sợi tơ màu vàng buông xuống lượn lờ, trên đầu đội một cái mào, trông cực kỳ kiêu ngạo.
Người nọ mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: "Đệ tử của nhà họ Hoa".
Nghe thế, Hoa Vân Thịnh nói: "Đây là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, coi như là vật truyền thừa lâu đời của Tây Hoa Thiên bọn ta, đám Ma tộc Huyết Nhãn các ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
"Năm xưa, Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, giết chóc ngàn vạn sinh linh, vậy mà bây giờ các ngươi còn dám xuất hiện ở đây, các ngươi không sợ chết sao?"
Người đàn ông cầm đầu nhìn lướt qua bọn họ một lượt, thấy đa số là võ giả nhân loại có ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, sau đó, hắn ta cười khinh bỉ.
"Bọn ta tới để làm gì, còn chưa tới phiên ngươi quản?"
"Nếu đã như thế, thì hãy nhận lấy cái chết đi".
Hoa Vân Thịnh hừ một tiếng, bước tới phía trước một bước, thân hình nhanh chóng tấn công về phía bọn họ.
Người đàn ông cầm đầu Ma tộc căn bản không sợ Hoa Vân Thịnh, hắn ta nâng tay lên, bàn tay hóa thành huyết chưởng, trong nháy mắt, từng đạo huyết quang trào ra.
Huyết quang hóa thành huyết xà, trực tiếp quấn chặt Hoa Vân Thịnh.
"Thiếu gia, cẩn thận".
Vào giờ phút này, bỗng phát ra một tiếng vang lớn, một vị lão giả xuất hiện trước người Hoa Vân Thịnh, hai tay kết ấn, hóa thành một cái khiên nguyên lực.
Ầm… Công kích của huyết xà ập đến, khiên nguyên lực trước người lão giả trực tiếp vỡ nát, sắc mặt lão giả tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hoa Vân Thịnh kinh ngạc.
"Cảnh giới Vô Ngã!”
Hoa Vân Thịnh đỡ lấy lão giả, thân hình hai người từ từ hạ xuống.
"Hoa Kình, sao rồi? "
"Lão phu không sao!"
Hoa Kình nhìn về phía người đàn ông cầm đầu kia, nói khẽ: "Thiếu gia, ít nhất là cảnh giới Vô Ngã tầng năm!"
Tầng năm! Cảnh giới Chân Ngã có chín tầng.
Cảnh giới Vong Ngã có ba tầng, tầng thứ bốn tuy không được xếp vào cảnh giới này nhưng cũng sẽ được đề cập đến.
Mà cảnh giới Vô Ngã có bảy tầng.
Tầng năm đã thuộc vào hàng ngũ cường giả hàng đầu Tây Hoa Thiên.
Dù sao thì những cường giả Biến Cảnh cũng ít khi hiện thân.
"Bọn chúng tụ tập ở đây chắc chắn là không có ý tốt, mọi người hãy cùng nhau tiến lên".
Hoa Vân Thịnh quát: "Nếu không chúng ta sẽ chết chắc".
Giờ phút này, tất cả bọn họ đều đằng đằng sát khí.
Bọn họ vốn đang cẩn thận đề phòng những mối nguy hiểm bên trong di chỉ của Vạn Nguyên Tông.
Nhưng không ai ngờ được rằng Ma tộc Huyết Nhãn sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều thay đổi, trong mắt ngưng tụ sát khí.
Tần Ninh nhìn về phía Ma tộc Huyết Nhãn, rồi lại nhìn những võ giả đang bị kích động kia, hắn khẽ cau mày.
Hắn chỉ nghĩ rằng đây là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, vốn đang cảm thấy có chút nhàm chán, loại chuyện tìm kiếm di tích này, Tần Ninh đã làm rất nhiều lần.
Năm đó sư tôn vứt bỏ hắn ở di tích đại lục Hồng Hoang, hắn đã từng giãy giụa ở bên bờ sinh tử, đó là một loại trải nghiệm vô cùng sâu sắc.
Mà hiện tại, Ma tộc lại xuất hiện.
Nhưng mà đám Ma tộc này xuất hiện, là ngẫu nhiên, hay là đã sớm lên kế hoạch từ trước?
"Giết! "
Vừa hét xong, Hoa Vân Thịnh lao lên.
Những võ giả khác cũng lao vào chém giết.
Cả di chỉ hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Âm thanh ầm ầm không ngừng lan rộng.
Trong Lý Nhàn Ngư tràn ngập nhiệt huyết.
Lại là Ma tộc! Từ lúc ở đại lục Vạn Thiên đến bây giờ, gặp được quá nhiều loại Ma tộc, cho nên chỉ cần nhìn thấy Ma tộc, là trong mắt Lý Nhàn Ngư lập tức bùng nổ ý chí chiến đấu.
"Cẩn thận một chút".
Tần Ninh nói.
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư lao lên, tham gia trận chiến.
Tần Ninh đứng ở phía trên tòa tháp cao, nhìn thấy Ma tộc đánh tới, hắn gia nhập chiến trường.
Vốn là một cuộc thám hiểm di chỉ của Vạn Nguyên Tông, bây giờ lại biến thành cuộc chiến sinh tử với đám Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện một cách đột ngột này.
Cuộc đời ngàn xoay vạn chuyển, khiến cho người ta khó có thể đoán trước được.
Chương 2842: Còn sợ ta bỏ chạy hay sao?
Ầm… Trời đất rung chuyển phát ra tiếng vang dữ dội khắp cả di chỉ của Vạn Nguyên Tông.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều đang chiến đấu với nhau, lao vào chém giết Ma tộc.
Mà đám Ma tộc Huyết Nhãn này không chỉ lo chém giết nhân loại, mà bọn chúng còn hóa thành huyết thú Tứ Túc, bay về phía trước.
Những tên Ma tộc Huyết Nhãn này có tốc độ cực kỳ nhanh, dùng khí huyết là vũ khí chính, có tính ăn mòn cao, cực kỳ khó chơi.
Võ giả đến từ thất đại bá chủ, đến từ nhà họ Hoa, từ các địa vực của Tây Hoa Thiên đều ra tay giết chúng.
Những luồng khí khủng bố càn quét bốn phía, nó quét ngang qua một tòa cung điện cổ kính, ngay sau đó, cung điện sụp đổ.
Hoa Vân Thịnh có cảnh giới Vong Ngã đỉnh phong, cảnh giới tầng bốn, lúc này, hắn ta giống như một vị thần, xung quanh cơ thể hắn ta có chín Mệnh Hoàn, ba Hồn Hoàn, hào quang bắn ra tứ phía, một loại nguyên lực khủng bố trút xuống, thậm chí còn chói mắt hơn vài cường giả cảnh giới Vô Ngã.
Hắn ta bị một đám cường giả Ma tộc Huyết Nhãn bao vây.
Nhưng mà cường giả nhà họ Hoa cũng canh giữ ở xung quanh hắn ta, chưa hề có một phút lơi lỏng nào, làm cho những tên cường giả của Ma tộc Huyết Nhãn không có cách nào tới gần Hoa Vân Thịnh được.
Thế lực của thất đại bá chủ cũng có rất nhiều võ giả cảnh giới Vô Ngã và Vong Ngã, bọn họ ra tay, sát khí tràn ngập chiến trường.
Nhưng mà sâu trong màn sương mù, tiếng gào thét của Ma tộc Huyết Nhãn càng ngày càng to, số lượng cũng ngày càng nhiều hơn, dần dần tràn ra khắp cả chiến trường.
Quá khủng khiếp.
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh sợ.
Nếu cứ mãi chém giết như vậy, e rằng bọn họ sẽ phải ngã xuống.
Lúc này, Hoa Vân Thịnh dùng một chưởng đánh chết ba tên chiến sĩ Ma tộc Huyết Nhãn có cảnh giới Vong Ngã tầng ba, nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở khắp mọi nơi, ánh mắt hắn ta dần trở nên lạnh lẽo.
“Hai vị, mời hai vị ra tay giết chết những cường giả Ma tộc có cảnh giới Vô Ngã này”.
Muốn đánh thắng giặc thì phải bắt được vua trước! Nếu có thể giải quyết tên cầm đầu đám Ma tộc Huyết Nhãn có cảnh giới Vô Ngã này trước thì nhất định sẽ giải trừ được hiểm cảnh trước mắt của bọn họ.
Sau khi Hoa Vân Thịnh vừa dứt lời, không gian bỗng nhiên bị bóp méo, một tòa cung điện bỗng nhiên xuất hiện, càng ngày càng gần, treo lơ lửng giữa không trung.
Cửa chính của cung điện mở ra, từng bóng người nối đuôi nhau mà bước ra, xếp hàng dọc theo bậc thang, nhìn quanh bốn phía như hổ rình mồi.
Hai bóng người từ từ bước ra từ trong cung điện, những người kia cung kính nghênh đón như lễ lạy thần linh.
Đó chính là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương! Hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông, ở bên trong Tây Hoa Thiên này, hai người bọn họ cũng là cường giả hàng đầu có danh tiếng hiển hách.
Tà váy dài tung bay trong gió, dáng người yểu điệu, động lòng người, bọn họ vốn là một đôi tỷ muội, nhưng dung mạo lại giống nhau y như đúc, hai tỷ muội xinh đẹp đứng chung với nhau càng khiến người ta dễ rung động hơn.
“Hoa Vân Thịnh”.
Lúc này, Tần Phong Tình lên tiếng: “Việc này vốn không nằm trong thỏa thuận của hai chúng ta!”
Nghe thấy vậy, Hoa Vân Thịnh đáp lại: “Ngươi yên tâm đi, chỉ cần xử lý hết đám Ma tộc này, ta hứa sẽ tặng Lục Nguyên Tử Liên cho ngươi, ta nói được làm được”.
Giữa lúc sinh tử nguy cấp, Hoa Vân Thịnh chỉ có thể làm như vậy.
Lúc này, tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương khẽ gật đầu, bọn họ tiến lên phía trước, muốn ra tay giải quyết.
“Khoan đã…”, đúng vào lúc này, có một người khác đi ra từ trong tòa cung điện kia, hai tay cầm hai cái áo choàng, nhẹ nhàng cẩn thận khoác lên vai hai người bọn họ.
“Phong Tình”.
“Nguyệt Sương!”
Người thanh niên kia có một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, dùng giọng dịu dàng nói: “Các nàng cẩn thận một chút”.
“Dịch lang, chàng yên tâm đi, không sao đâu…”, Tần Phong Tình cười nói: “Chờ tới khi bọn ta lấy được Lục Nguyên Tử Liên cho chàng thì vết thương của chàng sẽ khôi phục, ba người chúng ta lại có thể dạo chơi tứ phương”.
“Ừ, ta chờ các nàng”.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương mỉm cười hạnh phúc, sau đó bọn họ lao lên phía trước, nhảy vào chiến trường, tìm tên cường giả cầm đầu Ma tộc có cảnh giới Vô Ngã kia.
Hai vị cô nương, một người cầm kiếm, dáng người yểu điệu, một người dùng thương, khí thế oai hùng hiên ngang, bỗng chốc khiến mọi người rung động.
“Sư tôn!”
Lý Nhàn Ngư xuất hiện bên người Tần Ninh lần hai, hắn ta chỉ về tòa cung điện đang lơ lửng giữa không trung kia, ngạc nhiên nói: “Sư tôn, chính là hắn ta, lúc trước ở thành Vân Dương, hắn ta chính là kẻ tự xưng là Thần Tinh Dịch!”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên đang đứng trên bậc thang kia.
Quần áo màu trắng, tóc dài tùy ý buộc lại ở sau lưng, dáng người cân xứng, khí chất tao nhã.
Hơn nữa, hắn ta còn có một đôi mắt xếch, sống mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng, ngũ quan của hắn ta kết hợp lại với nhau, không có điểm nào để chê cả.
Người đàn ông này chỉ có thể là thần tiên trên trời, thế gian mấy ai sánh được! Vẻ ngoài tuấn tú quá mức của hắn ta khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mê say đắm, không thể kiềm chế được.
“Dịch Nhi!”
Tần Ninh ngơ ngác.
Lúc ấy, ở thành Vân Dương, hắn lâm vào hôn mê, vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư lại bị thương tổn, thị lực có hạn, chỉ có thể lấy hồn phách thay mắt, nên cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Nhưng mà vào giây phút này, người thanh niên đứng trước tòa cung điện kia, ngoài Thần Tinh Dịch ra thì còn có thể là ai nữa chứ! Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?
Tần Ninh quát: “Nhàn Ngư, đi theo ta”.
“Vâng”.
Hai thầy trò xung phong liều chết ra ngoài, tiến gần về phía tòa cung điện kia.
Mà lúc này, trước bậc thang có hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã, xếp hàng nghiêm chỉnh, sẵn sàng đón địch, những cường giả khác của Phong Nguyệt Tông theo Tần Phong Tình và Tần Phong Nguyệt ra chiến trường.
Ma tộc càng ngày càng đông.
Nhân tộc số lượng ít ỏi bị đẩy vào thế yếu, lúc này đã xuất hiện nguy cơ tan rã.
“Các ngươi còn đứng ở đây làm gì nữa, mau đi giúp đỡ bọn họ đi!”
Thần Tinh Dịch trợn to mắt, lạnh lùng nói: “Nếu Tình Nhi và Nguyệt Nhi xảy ra cớ sự gì, ta liền hỏi tội các ngươi”.
Nghe thấy vậy, hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã nhìn nhau.
Thần Tinh Dịch chính là bảo bối trên tay hai vị tông chủ, bọn họ không dám manh động.
“Cái Phong Nguyệt Cung này chính là một cái phách khí, đám Ma tộc kia còn có thể giết tới đây được hay sao?”
Thần Tinh Dịch quát: “Các ngươi đi bảo vệ Tình Nhi và Nguyệt Nhi đi, ta ở đây rất an toàn”.
“Nhưng mà…” “Còn nhưng nhị gì nữa?”
Thần Tinh Dịch hừ một tiếng: “Còn sợ ta bỏ chạy hay sao? Khắp nơi đều có Ma tộc Huyết Nhãn, ta có thể chạy đi đâu được nữa? Mau đi đi!”
Nghe thấy vậy, hơn mười tên hộ vệ đều gật đầu, ngay lập tức lao vào chém giết.
Thần Tinh Dịch đứng trên bậc thang, thấy mười người kia đã đi khỏi, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi người của Phong Nguyệt Tông đều tản ra xung quanh, lao vào chém giết, bị mấy tên chiến sĩ Ma tộc Huyết Nhãn vây đánh, Thần Tinh Dịch nhìn về phía hai nàng Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ở phía xa kia, hắn ta vẫy tay: “Bảo bối, ta phải đi trước đây, ta thật sự là nuốt không nổi, núi cao sông dài, sau này ta sẽ quay về tìm các nàng nhé”.
“Các bảo bối Hoan Hoan, Y Y, Viện Viện của ta, ta đến đây, ha ha ha…”, Thần Tinh Dịch hô to, buông người nhảy xuống phía dưới, bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất.
Lúc này, Lý nhàn Ngư đứng cách đó một khoảng xa, thấy cảnh tượng như vậy bèn hô lớn: “Sư tôn, hắn ta chạy kìa!”
“Cái tên khốn nạn này!”
Tần Ninh quát: “Chạy cái gì, ra tay giết hết đám Ma tộc này chẳng phải là xong việc sao!”
“Đuổi theo!”
Hai thầy trò giúp đỡ lẫn nhau, phá tan vòng vây, mở đường ra ngoài.
Mà lúc này, Thần Tinh Dịch đáp xuống mặt đất, ngay lập tức, có hơn mười tên chiến sĩ Ma tộc ùa tới.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy mười tên Ma tộc có hơi thở cảnh giới Chân Ngã kia bèn cười nói: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, không liên quan tới ta…”
Choang! Nhưng mà Thần Tinh Dịch còn chưa kịp nói xong thì sau ót truyền tới một tiếng choang.
Một tên Ma tộc Huyết Nhãn cầm một cây đao chém vào sau gáy hắn ta.
Chương 2843: Mang ta đi mau
Vào lúc này, Thần Tinh Dịch chậm rãi xoay người lại, nhìn bóng người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn ta gãi ót, mắng: "Đau lắm có biết không?"
Hiển nhiên, tên chiến sĩ kia cũng không ngờ rằng một nhát đao bằng hết sức bình sinh của mình lại chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể người thanh niên trước mặt này.
"Giết!"
Nhất thời, mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc, cầm binh khí bổ về phía Thần Tinh Dịch.
Tiếng vũ khí va chạm leng keng văng vẳng bên tai không dứt, song, giờ đây Thần Tinh Dịch chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đòn mà thôi.
"Đừng đánh nữa!"
Không còn cách nào khác, Thần Tinh Dịch lên tiếng ngăn cản: "Các ngươi không giết được ta đâu!"
Tuy nhiên, mười mấy vị chiến sĩ này lại càng ngày càng nổi nóng.
Thần Tinh Dịch chỉ đứng ở đó cho bọn họ chém vậy mà lại không hề bị thương chút nào, đây đúng là sự nhục nhã tột độ.
"Cút đi!"
Một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy một vị cao thủ Ma tộc cảnh giới Vong Ngã cầm trường mâu của mình xông tới.
Trường mâu tung ra, đầu mâu nhọn hoắc chĩa thẳng vào tim Thần Tinh Dịch.
Keng! Tuy nhiên, giờ đây, đầu mâu sắc bén, nhọn hoắc vẫn không thể đâm thủng cơ thể hắn ta.
Có điều lực tác động rất lớn khiến cho cơ thể Thần Tinh Dịch lùi lại liên tục, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
"Đừng đánh nữa!"
Thần Tinh Dịch quát tháo: "Các ngươi không giết nổi ta thì phí công phí sức như thế để làm gì?
Đi mà giết những người khác đi chứ!"
Sắc mặt của cao thủ Ma tộc cảnh giới Vong Ngã kia tràn đầy bực tức.
Hắn ta đạp một chân xuống đất, đại địa lập tức chấn động dữ dội. Trong phút chốc, mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đồng loạt xuất hiện và tiến đến bao vây Thần Tinh Dịch.
"Thân xác của tiểu tử này rất vững chắc, không được khinh thường!"
Tên chiến sĩ cảnh giới Vong Ngã kia quát lên: “Không phá vỡ được thân xác của hắn thì nhốt hắn đến chết!"
Nghe thấy từ nhốt, mặt mày Thần Tinh Dịch tức thì tái mét, thoáng chốc giải phóng sát khí trong cơ thể, mắng: "Đừng có nhắc đến từ nhốt trước mặt lão tử, có tin lão tử giết các ngươi luôn không?"
Chỉ là mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã lại không hề nao núng.
Thân xác của Thần Tinh Dịch đúng là mạnh đến đáng sợ đấy nhưng không hề tỏa ra dao động khí tức mạnh mẽ, vốn dĩ đâu thể thi triển ra thủ đoạn nào để giết bọn họ.
"Nhốt!"
Trong lúc nhất thời, mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đồng thanh gầm lên, sau đó đồng loạt đánh ra.
Khoảnh khắc ấy, từng dây thừng máu được ngưng tụ trong cơ thể mười mấy người kia, rồi những dây thừng máu ấy bao trùm lấy Thần Tinh Dịch.
Mặc dù dây thừng máu ấy cũng không thể đâm thủng thân thể Thần Tinh Dịch nhưng lại có thể trói gô hắn ta lại, khiến cho hắn ta không thể động đậy dù chỉ một chút.
Thần Tinh Dịch thấy cảnh tượng này thì khóc lóc van xin: "Đại ca, ta cầu xin các ngươi, các ngươi mà không cho ta chạy là chết đấy!"
"Hừ!"
Song, nam tử cầm đầu lại không hề để bụng.
"Ta đã đợi bao nhiêu năm ròng mới chờ được cơ hội hôm nay, các ngươi để ta đi đi, ta van xin các ngươi!"
Một tiếng phịch vang lên, Thần Tinh Dịch vốn muốn quỳ xuống nhưng do toàn thân bị dây thừng máu trói lại nên ngã nhào xuống đất, không nhổm dậy nổi.
"Ta nằm với các ngươi luôn đấy, thả ta đi đi mà!"
Chỉ là lúc này, một vị cường giả cảnh giới Vong Ngã đã đi tới, giẫm một chân lên mặt Thần Tinh Dịch và mắng: "Không giết chết được thì bắt sống giao cho các đại nhân, chắc chắn các đại nhân sẽ có cách giết hắn".
"A a a!"
Thần Tinh Dịch la toáng lên: "Mấy người các ngươi là đồ ngu, đồ khốn kiếp! A a a! Ta phải đi, thả ta ra đi chứ!"
"Muốn đi à?"
Nam tử cầm đầu hừ lạnh: "Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết tại đây, không đứa nào được phép đi!"
Vừa dứt lời, Thần Tinh Dịch lại quát lên: "Các ngươi chờ chết đi, sư tôn của hai nữ nhân kia là cường giả cảnh giới Biến Cảnh đấy, các ngươi mà giết được các nàng thì ta sẽ đổi họ ta sang họ của các ngươi!"
Tuy nhiên, dù cho Thần Tinh Dịch có la gào thế nào thì mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc vẫn không hề để bụng.
"Tiểu tử thối, câm cái miệng ngươi lại!"
Một vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đá vào miệng Thần Tinh Dịch, không cho hắn ta nói nữa.
Thần Tinh Dịch muốn vùng vẫy thoát ra nhưng khổ nỗi toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích được, bị bọc kín lại cứ như kén côn trùng, cực kỳ khó chịu.
Tuy nhiên, đúng lúc đó.
Một đạo kiếm quang thình lình phá không bay tới, phập một tiếng, nó thẳng thừng chặt đứt một chân của tên cao thủ cảnh giới Vong Ngã kia.
Máu tươi bắn tung tóe vào mặt Thần Tinh Dịch.
Ánh mắt hắn ta đầy sửng sốt.
"Thả hắn ta ra!"
Tiếp đến, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy có một bóng người áo trắng đang đứng ngạo nghễ ở phía trước cách đây trăm mét.
Xung quanh thân hiển hóa một đạo Mệnh Hoàn, nhưng ở mép Mệnh Hoàn lại được tám đốm sáng cường hóa khiến cho khí tức của người thanh niên nọ kinh khủng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc thấy đồng đội bị chém đứt một chân thì nổi cơn thịnh nộ, đồng loạt lao về phía thanh niên áo trắng.
Chỉ là lúc này, thanh niên quần áo trắng vung thanh trường kiếm đang cầm trên tay ra, đâm thủng cơ thể của mười mấy người, giết chết trong nháy mắt… Vào lúc này, tiếng ùng ùng đinh tai nhức óc cũng vang lên.
Đúng lúc đó, một bóng người đột ngột hiện ra bên cạnh Thần Tinh Dịch.
"Thần Tinh Dịch, ngươi không sao chứ?"
Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Thần Tinh Dịch và đỡ hắn ta dậy, muốn tháo dây thừng máu đang trói hắn ta ra nhưng lại không tài nào làm được.
Lý Nhàn Ngư mở miệng cười nói: "Đừng lo lắng, đợi chút nữa sư tôn ta sẽ tới đây tháo dây cho ngươi".
"Ngươi là ai?"
Thần Tinh Dịch nhìn Lý Nhàn Ngư với vẻ vô cùng sửng sốt.
"Ngươi không nhớ ta sao?
Ngươi đã cho ta thiên nguyên thạch để ta đưa sư tôn ta đi chữa thương lúc ở thành Vân Dương đấy".
Thần Tinh Dịch ngẩn ra, thình lình thốt lên: "A! Ngươi là người mù đó!"
Lý Nhàn Ngư lúng túng cười, gật đầu.
Thần Tinh Dịch nhanh chóng nói: "Đúng là người tốt sẽ được báo đáp mà, đúng là người tốt sẽ được báo đáp mà. Tên mù, dẫn ta đi mau, dẫn ta đi mau!"
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư sửng sốt, hoang mang nói: "Nhưng bây giờ..." "Đừng nhưng nhị gì nữa, còn không đi là ta chạy không thoát đâu!"
Rồi Thần Tinh Dịch hỏi: "Ngươi có biết hai nữ nhân kia không?"
"Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương à?"
"Đúng đúng, đừng nhìn hai người đó xinh đẹp mà nhầm, bọn họ lòng dạ bò cạp đấy, tàn nhẫn lắm, bọn họ đã nhốt ta nhiều năm rồi! Bây giờ ta sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, sau này nhất định sẽ báo ơn ngươi! Dẫn ta đi mau, nhanh lên!"
Thần Tinh Dịch hối hả thúc giục.
"Nhưng sư tôn ta..." "Sư tôn ngươi có phong thái ngất trời, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra đâu! Chúng ta đi trước đã, rồi ngươi nghĩ cách xem có liên lạc được với sư tôn ngươi không là được!"
Giờ đây, trong đầu Thần Tinh Dịch chỉ toàn là suy nghĩ rời khỏi nơi này.
Lý Nhàn Ngư trấn an: "Thần huynh, ngươi đừng lo lắng, sư tôn ta rất mạnh, nếu hai vị nữ tử kia gây khó dễ cho ngươi thì nhất định là sư tôn ta có thể giúp ngươi".
Nghe thấy câu này, Thần Tinh Dịch đầm đìa nước mắt.
Giúp ư?
Giúp con khỉ! Người ta là hai cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy hàng đầu, sau lưng còn có sư tôn cảnh giới Biến Cảnh siêu khủng, sư tôn của ngươi cùng lắm là cảnh giới Chân Ngã thôi mà đã ngạo mạn, vênh váo thế rồi. Chỉ là cấp bậc cảnh giới Vong Ngã thôi mà, làm gì đủ để người ta nhét kẽ răng chứ! “Tên mù, nể tình ta đã cứu thầy trò các ngươi, ta cầu xin ngươi hãy đưa ta đi đi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi mà!"
Lúc này, Thần Tinh Dịch vừa nói vừa dập đầu côm cốp, nói với nét mặt đầy khẩn thiết: "Ta biết sư tôn ngươi lợi hại nhưng hai nữ nhân kia còn lợi hại hơn nữa đấy!"
Lý Nhàn Ngư lại gãi đầu, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Thần huynh, ngươi thật sự không cần lo lắng đâu, sư tôn ta có thể giúp ngươi thật mà".
Nghe thấy câu này của Lý Nhàn Ngư, Thần Tinh Dịch hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
"Mẹ nó, sao ngươi cố chấp thế hả?"
Thần Tinh Dịch mắng: "Tức chết lão tử rồi!"
Bị Thần Tinh Dịch mắng như vậy, mặt mày Lý Nhàn Ngư tức thì đỏ bừng, hắn ta gãi đầu nói: "Sư tôn cũng thường nói ta ngu quá…" "Thế thì hắn nói đúng rồi đấy, ngươi đúng là chẳng được tích sự gì!"
Thần Tinh Dịch trợn trắng mắt, nói.
Bốp! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch vừa nói xong thì bị ăn ngay một quả đấm vào đầu.
"Láo xược!"
Vào lúc này, một tiếng chửi mắng vang lên.
Chương 2844: Chạy cái gì mà chạy?
Thần Tinh Dịch không thấy đau là bao. Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy người thanh niên áo trắng kia đã đến và đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình.
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch chạm phải ánh mắt của thanh niên áo trắng, cảm thấy ánh mắt của người thanh niên này nhìn mình.... chứa ba phần tình yêu.
Ba phần bực bội.
Ba phần khó hiểu.
Cùng với một phần cảm xúc không thể thốt thành lời.
Hắn ta đã thấy ánh mắt này quá nhiều.
Nhưng tất cả đều là ánh mắt từ bọn nữ tử trong Trung Tam Thiên cả.
Người này... Thần Tinh Dịch giật mình, nhìn Lý Nhàn Ngư rồi lại ngó sang thanh niên áo trắng, đột nhiên nói: "Ta thừa nhận ta rất tuấn tú, nhiều năm qua không chỉ nữ nhân mà cả nam nhân cũng muốn ngủ với ta, nhưng... xu hướng tính dục của ta bình thường lắm đó biết không?"
Bốp! Thần Tinh Dịch vừa nói xong thì lại ăn một cú đấm vào đầu.
Hắn ta cứng đờ người.
Mẹ nó, đấm một phát đau điếng người luôn!
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh ta mà ân nhân!"
Thần Tinh Dịch nhìn người thanh niên áo trắng, nói với vẻ không vui.
Binh! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch vừa dứt câu thì thanh niên áo trắng lại đấm hắn ta một phát.
"Á...", Thần Tinh Dịch hét lên thảm thiết, gào khóc: "Trên đời này trừ sư tôn ta ra không ai dám đánh đầu ta như vậy đâu!"
Bốp! Binh binh bốp! Bị đấm hết cú này đến cú khác, Thần Tinh Dịch đau quá chịu không nổi phải cầu xin tha thứ: "Ân nhân, ân nhân, ta sai rồi, ta sai rồi! Xin lỗi mà, đừng đánh nữa, đau thật đấy..." "Chạy cái gì mà chạy?"
Lúc này, thanh niên áo trắng nhìn về phía Thần Tinh Dịch, quát hỏi: "Với thực lực của ngươi, không phải giết những tên Ma tộc này dễ như trở bàn tay sao?
Tại sao lại chạy cơ chứ?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trên mặt Thần Tinh Dịch đầy vẻ giận dữ và bất bình.
"Tần Ninh".
Nghe thấy câu trả lời này, Thần Tinh Dịch nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, mở miệng nói: "Ân nhân Tần Ninh, thân xác ta đúng là rất mạnh nhưng thực lực của ta đã bị phong ấn nên không thể phát huy được, do đó chỉ còn đường chạy thôi. Hơn nữa, hai nữ nhân kia đã nhốt ta bao nhiêu năm qua, ta phải nhân cơ hội này để bỏ chạy, nếu không ta sẽ không thoát được hai người đó đâu!"
“Xin nhờ hai vị cứu giúp, thả ta đi!"
Tần Ninh nghe hắn ta nói vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía trước, chạm phải hai bóng hình xinh đẹp kia.
"Ngươi lại trêu chọc các nàng à?"
"Sao lại nói là lại chứ...", Thần Tinh Dịch lại khẩn thiết cầu xin: "Ân nhân Tần Ninh, ta gọi ngươi là cha được không? Ngươi để ta đi đi, sau này ta sẽ trả ơn mà!"
Bốp! Song, Thần Tinh Dịch vừa mới nói xong thì lại ăn một cú đấm, đau đến điếng người.
"Tại sao ngươi lại đánh ta nữa!"
"Đánh là đáng lắm!"
Tần Ninh mắng chửi: "Tên khốn kiếp, ai cứu ngươi thì ngươi gọi người đó là cha à?"
Thần Tinh Dịch lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, chỉ là không hiểu sao ta lại thấy ân nhân Tần Ninh gần gũi đến kỳ lạ khiến cho tại hạ liên tưởng đến sư tôn của mình thôi. Sư tôn ta đối xử với ta rất tốt, giống như cha ruột vậy. Nếu như người biết ta bị người khác bắt nạt đến mức này thì chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, nước mắt rơi như mưa, hơn hết là cảm thấy tự trách vì đã bỏ ta lại mất...", Tần Ninh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Thần Tinh Dịch.
Hắn ta lại ngây ra như phỗng.
Ơ?
Chiêu này dùng được à?
Tần Ninh này là sư tôn của Lý Nhàn Ngư. Ngày đó, vì cứu Tần Ninh mà Lý Nhàn Ngư tự làm hai mắt mình mù lòa để có thể cõng sư tôn đi, không chịu vứt bỏ hắn. Lòng tin tưởng mà Lý Nhàn Ngư dành cho sư tôn hắn ta còn lớn hơn gấp trăm lần, chắc chắn tình cảm thầy trò của hai người rất tốt nên Thần Tinh Dịch mới cố ý nói nhớ đến sư tôn của mình, mượn cơ hội này để làm sự yếu mềm trỗi dậy trong lòng Tần Ninh.
Không ngờ lại thành công thật! Thần Tinh Dịch tiếp tục nói: "Năm đó ta bị kẻ thù đuổi giết, sư tôn dẫn ta đi tấn công chúng trở lại. Khi đó, ta bị trúng độc nên thân thể trở nên yếu ớt, thậm chí sư tôn ta đã tự mình nếm nước tiểu của ta để giải độc cho ta, luyện đan và giải độc cho ta…", Lý Nhàn Ngư lập tức trợn to hai mắt.
Tần Ninh đột nhiên đến đây mà chẳng vì lý do gì, lại còn cho cả tám cuốn đan điển dung hợp lại với nhau để cứu lấy Thần Tinh Dịch, hiển nhiên nhiều khả năng vị Thần Tinh Dịch này chính là bát sư huynh của hắn ta! Nhưng năm xưa sư tôn đã làm chuyện đó ư?
Binh! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch còn chưa kịp dứt lời thì Tần Ninh đã lại đấm hắn ta.
"A! Tại sao ngươi lại đánh ta!"
"Nói bậy nói bạ! Ăn nói linh tinh!"
Tần Ninh chửi mắng: "Sư tôn ngươi làm thế vì ngươi khi nào?
Dám lừa ta à?
Ngươi chán sống rồi phải không!"
"Sao ngươi biết được sư tôn ta có làm hay không?"
"Bởi vì ta chính là sư tôn của ngươi!"
Lúc này, sắc mặt Tần Ninh vô cùng tối tăm, hắn hừ lạnh rồi chất vấn: "Chỉ mới một vạn mấy ngàn năm trôi qua kể từ khi ta rời đi thôi mà ngươi đã thành ra dáng vẻ này rồi, hay thật! Chuyện quái gì thế này?"
Thấy dáng vẻ có lý đường hoàng của Tần Ninh, Thần Tinh Dịch ngẩn người rồi phá lên cười. Hắn ta xấn lại gần Tần Ninh, huých vai vào người hắn một cái rồi tỏ ra đùa cợt: "Ân nhân, ngươi đừng giận dỗi nữa mà".
"Ai giận dỗi với ngươi!"
Tần Ninh quát tháo: "Thần Tinh Dịch, thần thể Huyền Hoàng của ngươi đâu rồi?
Sao vẫn chưa tới cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh vậy hả?
Đã vậy còn bị người ta giam cầm nữa chứ, mất mặt chết đi được!"
"Hả?"
Thần Tinh Dịch ngẩn ngơ hỏi: "Sao ngươi biết ta có thần thể Huyền Hoàng?
Ta đã nổi tiếng thế rồi à?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh vừa muốn đấm thêm phát nữa thì thấy Thần Tinh Dịch rụt cổ nhắm tịt hai mắt, cuối cùng vẫn không nỡ đánh hắn ta.
"Ta chính là sư tôn của ngươi, chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần".
"Ngươi quên năm đó ta đã nói với ngươi những gì rồi sao?"
Thần Tinh Dịch ngạc nhiên nhìn Tần Ninh, hỏi với vẻ ngờ vực: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hửm?"
"Đừng kéo dài thời gian! Bao nhiêu năm qua, người nào cũng lừa ta kiểu đó để lấy được Thể thư từ ta hết! Ta nói cho ngươi biết, từ lâu ta đã không còn giữ cuốn Thể thư nữa rồi, ngươi đừng phí thời giờ!"
"Thế giờ Thể thư đang ở đâu?"
Lúc này, Tần Ninh thẳng thừng hỏi.
"Nhìn ngươi kìa, nhìn ngươi kìa!"
Thần Tinh Dịch vỡ lẽ ra ngay: "Ta biết ngay mục đích của ngươi là Thể thư mà, lộ tẩy rồi chứ gì?"
"Được, giết ta đi! Ta cứ ngỡ là gặp được người tốt lành gì chứ! Tên mù, xem ra các ngươi chẳng phải loại người có ơn có nghĩa!"
Thần Tinh Dịch tỏ ra hiên ngang, sống chết vì nghĩa.
"Giả vờ cái gì!"
Lúc này, Tần Ninh bấm tay bắn ra, cởi dây thừng máu ra khỏi người Thần Tinh Dịch.
Sau khi được giải thoát, Thần Tinh Dịch nhìn về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, cẩn thận nói: "Ta thật sự không giữ Thể thư đâu".
"Đừng nói nữa!"
Giờ đây, Tần Ninh nắm chặt tay lại, áo quần của Thần Tinh Dịch bỗng nổ tung.
Để lộ ra cơ thể cường tráng cùng với làn da trắng nõn.
Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua, cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Đường nét cơ bắp vừa rõ ràng lại vừa tuyệt mỹ, da thịt còn khiến người ta thèm thuồng hơn nữa.
Bát sư huynh quả là tuấn mỹ bất phàm mà!
"Ôi chao, ngươi nhìn đi đâu đấy!"
Thần Tinh Dịch vỗ vai Lý Nhàn Ngư, nói: "Cẩn thận ta móc mắt ngươi đấy, đừng có suy nghĩ không an phận!"
"Thần sư huynh, ta xin tự giới thiệu bản thân, ta tên là Lý Nhàn Ngư, đệ tử thứ mười một của sư tôn".
Lý Nhàn Ngư nhoẻn môi cười, nói: "Sư tôn đã nhắc tới ngươi rất nhiều lần, người bao giờ cũng khen ngươi hết sức tuấn tú, hôm nay thấy quả đúng là vậy".
"Dĩ nhiên là ta đẹp trai rồi!"
Thần Tinh Dịch hất tóc lên, cười một cách tự đắc: "Không phải ta khoác lác với ngươi chứ chắc chắn cả Trung Tam Thiên này ngươi không tìm được người thứ hai đẹp trai bằng ta đâu! Xét về độ đẹp trai, Thần Tinh Dịch ta đây tự nhận thứ hai không ai dám nhận... à ừm...", tuy nhiên, Thần Tinh Dịch còn chưa kịp dứt lời thì Tần Ninh đã xoè tay ra, ánh sáng quẩn quanh nơi đầu ngón tay hắn rồi chiếu vào bụng Thần Tinh Dịch trong chớp mắt.
Cảm giác ấy thoải mái đến mức làm Thần Tinh Dịch sắp trợn trừng mắt ra ngoài.
Chương 2845: Ta chính là sư tôn ngươi
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư thấy Tần Ninh đột nhiên ra tay thì vội vàng nói: "Thần sư huynh vẫn chưa nhận nhau với người mà, người giáo huấn một chút là đủ rồi, đừng ra tay quá nặng...", trong lòng Lý Nhàn Ngư, vị Thần sư huynh này có sức nặng hơn Diệp sư huynh và Ôn sư huynh rất nhiều.
Ít nhất khi gặp nhau hắn ta bị sư tôn đánh chứ không phải đánh sư tôn! Đúng là có hơi đáng thương thật.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn Ngư, hắn ta lập tức câm miệng.
Lúc này, năm ngón tay của Tần Ninh chụm lại trên bụng Thần Tinh Dịch, năm đốm sáng bay ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Một lúc sau, bỗng nhiên có một loạt dấu ấn lớn chừng ngón tay cái xuất hiện trên bề mặt cơ thể Thần Tinh Dịch. Chúng nhanh chóng toả ra, cuốn lấy toàn thân hắn ta.
Giờ phút này, nụ cười trên mặt Thần Tinh Dịch đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho nỗi đau đớn vô cùng vô tận.
"Ách Nan Phong Cấm Chú!"
Tần Ninh nhìn từng đạo chú ấn đang lan rộng gần như phong ấn toàn bộ cơ thể Thần Tinh Dịch kia, nhướng mày.
Lúc này, nét mặt Thần Tinh Dịch vô cùng đau đớn, hầu như toàn thân hắn ta đều run rẩy, mắt thì trợn trắng, gào thét: "Ngươi... ngươi... là ai...", lúc này, Tần Ninh lại đẩy tay kia ra không chút do dự, tám đốm sáng được ngưng tụ ra trong lòng bàn tay, thoáng chốc đánh vào kinh mạch trên tay chân Thần Tinh Dịch .
Dần dần, từng đạo chú ấn kia thu nhỏ lại, rút đi, cuối cùng chỉ biến mất được một phần ba.
Nhưng cũng vào lúc này, nỗi đau đớn mà thân thể Thần Tinh Dịch phải gánh chịu lại được xoa dịu thấy rõ, chín đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ ra bên cạnh người hắn ta.
Giờ phút này, Tần Ninh vỗ hai tay vào trán Thần Tinh Dịch, từng đạo khí tức thần thánh từ trong đan điển tràn vào cơ thể hắn ta. Chú ấn cũng trở lại về bụng Thần Tinh Dịch, biến mất không thấy đâu.
"Ơ?"
Thần Tinh Dịch cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, kìm lòng không đặng mà bật ra tiếng rên "ưm", hắn ta cũng cực kỳ thảng thốt.
"Sao ngươi lại biết về nguyền rủa!"
Hắn ta nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy sửng sốt.
Hắn lại chỉ nhìn Thần Tinh Dịch, chẳng nói chẳng rằng.
"Ách Nan Phong Cấm Chú là một loại bùa chú khó lường nhất đối với võ giả cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã và cảnh giới Vô Ngã, có tác dụng phong ấn Phách Hoàn, Hồn Hoàn và Mệnh Hoàn, nguyên lực vẫn còn nhưng lại khó phát huy được uy lực dù chỉ một chút".
"Thảo nào ngươi phải chạy...", Thần Tinh Dịch càng ngạc nhiên hơn.
Không ngờ Tần Ninh lại biết về phong ấn trên người hắn ta.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đã mất rất nhiều công sức để tìm được pháp môn ghi lại bùa ấn này, thế mới biết là Ách Nan Phong Cấm Chú, ấy vậy mà Tần Ninh chỉ nhìn thoáng qua đã biết rồi.
"Ta biết rồi!"
Thần Tinh Dịch bỗng dưng hoảng sợ nhìn Tần Ninh, mở miệng chất vấn: "Ngươi là đệ đệ của Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đúng không?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh lại giơ tay lên, Thần Tinh Dịch tránh né theo phản xạ nhưng rốt cuộc hắn vẫn không đánh hắn ta.
"Ngươi đừng cứ hở ra là đánh người nữa, cứ như sư tôn ta vậy!"
Thần Tinh Dịch bĩu môi.
"Thì ta là sư tôn ngươi chứ còn ai!"
Lúc này, cơ thể Tần Ninh sáng lên, liệt viêm bay lên.
Đây là tầng một của Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật, Thực Nhật Liệt Viêm Thể.
"Tại sao ngươi lại biết Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật?"
Ánh mẳt Thần Tinh Dịch lập tức trở nên kinh hoàng tột độ như thể vừa phát hiện ra chuyện gì long trời lở đất, bàng hoàng thốt lên: "Không thể nào, sao ngươi có thể biết được?"
"Trong thiên hạ này, trừ sư tôn ngươi là ta ra thì còn ai có thể tu luyện được nó không?"
Thần Tinh Dịch tỏ ra chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi rằng khi ta chuyển thế trở về sẽ là một ta khác, hơn nữa còn để lại cách xác nhận với ngươi, nhưng bây giờ tu vi của ngươi không còn, không thể xác minh với ta được".
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi rằng nếu như chúng ta có ngày tái ngộ thì ta sẽ giải trừ phong ấn của sức mạnh trên Thể thư không? Nhưng hiện giờ ngươi không giữ Thể thư, ta cũng chẳng thể chứng minh được".
Thần Tinh Dịch lại nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa đôi phần suy tư.
"Đậu má!"
Không lâu sau, Thần Tinh Dịch cất tiếng: "Sư tôn ta là Thông Thiên Đại Đế tôn quý, người nói mai này trở về sẽ dẫn ta đi ngủ với tiên nữ, làm nhục thần nữ, còn nói sẽ hứa gả muội muội của người cho ta...", bốp! Thần Tinh Dịch chưa kịp nói xong thì một cú đấm đã giáng xuống, ngay sau đó lại là một cú đấm khác, nện vào da thịt. Lần này Thần Tinh Dịch đau đến mức nhe răng há miệng, chảy cả nước mắt.
Mấy tên võ giả Ma tộc ban nãy còn không thể gây ra vết thương nào nghiêm trọng cho hắn ta, vậy mà tên Tần Ninh này lại đấm hết cú này đến cú khác như muốn giết chết hắn ta vậy.
Đau chết đi được! "Thể thư ở đâu rồi?"
Tần Ninh thẳng thừng quát hỏi.
"Hừ, biết ngay ngươi tới đây vì Thể thư mà! Muốn biết Thể thư ở đâu thì giết ta đi!"
Thần Tinh Dịch hừ lạnh, đáp trả.
"Ngu xuẩn!"
Tần Ninh quát mắng: "Ngươi ngu xuẩn y chang Trần Nhất Mặc!"
Thần Tinh Dịch bĩu môi, muốn phản pháo lại nhưng thấy dáng vẻ giận đùng đùng của Tần Ninh, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Chờ khi nào xử lý được hai cái người phiền phức Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương kia thì tiểu tử này chờ chết đi! Mà đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên giữa đất trời, khí tức kinh khủng bùng nổ.
Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh đâm thẳng lên trời làm dấy lên từng cơn sóng lớn. Đồng thời, bóng dáng một ngọn giáo cũng bay lên, cực kỳ kinh khủng.
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn sang.
"Ôi chao, Tiểu Tình Tình, Tiểu Nguyệt Nguyệt...", giờ phút này, trong khu vực trung tâm của cuộc giao chiến toàn là cường giả cảnh giới Vô Ngã, số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã trong tộc Ma tộc Huyết Nhãn lên đến khoảng một trăm người.
Trong khi lần này các phe chỉ cử mười mấy người cảnh giới Vô Ngã đến mà thôi.
Nếu không có hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ngăn cơn sóng dữ thì tất cả đã bại trận từ lâu rồi.
Thực lực của hai vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy hàng đầu mạnh đến nhường nào?
Phía Ma tộc Huyết Nhãn bỗng dưng có mười bóng người bay lên trời.
Đó là mười vị cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong hùng mạnh.
Giờ phút này, mười người kia đã bao vây hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương.
Ầm ầm... Chiến tranh bùng nổ, khí tức kinh khủng lan tỏa ra tận mười mấy dặm, lúc này Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đang bị mười người bao vây tấn công, bắt đầu có dấu hiệu không chống cự nổi.
Cho dù thực lực của hai người mạnh mẽ cách mấy thì mãnh hổ cũng khó lòng chống lại bầy sói, nếu cứ tiếp tục thế này thì thua là cái chắc.
Thấy cảnh tượng ấy, trên mặt Thần Tinh Dịch lộ vẻ lo lắng.
"Ta nói cho ngươi biết, ta không có Thể thư, ta cũng không biết sư tôn ta đang ở đâu, ngươi đừng cản ta nữa!"
Thần Tinh Dịch nói câu ấy rồi bóng người hóa thành một tia chớp.
Dù gì bây giờ hắn ta cũng đã được giải trừ một phần phong ấn, có chiến lực cảnh giới Chân Ngã tầng chín, cộng thêm thân xác vô địch của hắn ta thì kể cả cảnh giới Vô Ngã cũng không thể giết chết được hắn ta.
Thấy giai nhân rơi vào cảnh lâm nguy, Thần Tinh Dịch nào có thể ngồi yên được chứ?
Tiếng soạt soạt soạt vang lên, trong lúc liên tục né tránh và di chuyển, Thần Tinh Dịch đi tới vị trí cách hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương không xa.
Giữa lúc đó, mười vị cường giả Ma tộc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong đồng thời lao ra, xông về phía hai người Tần Nguyệt Sương và Tần Phong Tình từ bốn phương tám hướng.
"Bảo bảo, cẩn thận!"
Thần Tinh Dịch trầm giọng thét lên, nhào tới trước mặt hai người mà không chút nghĩ ngợi.
"Dịch lang!"
"Dịch lang!"
Không ngờ lại thấy Thần Tinh Dịch nhào tới không màng hiểm nguy, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương vô cùng cảm động. Nhưng ngay sau đó, hai người tái cả mặt.
Ngay lập tức, trong màn sương mù dày đặc phía trước, khi một vị võ giả bay ngược ra sau, làn sương mù dày đặc cả trời giờ hóa thành làn sương máu.
Giữa sương máu thoáng vang lên một tiếng hô âm u.
Xoẹt xoẹt xoẹt... ngay sau đó, từng người từng người chạy như bay ra khỏi làn sương máu kia.
"Đó là gì thế?"
Lúc này, những người còn đang ở cách đó rất xa đều nhìn về phía ấy, cả đám vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ chỉ thấy hơn mười dặm ở phía trước, từng đoàn dị thú như hung thần, cả người đậm màu máu chen chúc nhau lao ra từ trong cung điện, lầu các, thanh tháp.
Có một vài võ giả ở kế cận nơi đó không kịp chạy trốn, thế là cả cơ thể đều bị giẫm nát.
Một con dị thú đằng kia, người nó sậm màu máu, vóc dáng hệt như con người, nó chỉ leo lên trên để đi lại nhưng tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh.
Thế nhưng, ngay khi bóng dáng chúng dần dần lại gần, vốn dĩ chúng còn đang leo trèo thoăn thoắt bên trên thì giờ lần lượt đứng thẳng, hơn nữa, bên ngoài mỗi con dị thú đều khoác một bộ trường sam màu đỏ, da thịt chúng cũng đỏ như máu, hai tròng mắt cũng đỏ rực.
Ngoài những điểm đó ra thì còn lại giống hệt với con người.
"Ma tộc!"
Vào giờ phút ấy, Tần Ninh lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Thật ra, Tần Ninh không mấy hiểu biết về Ma tộc, nhưng hắn lại đặc biệt nhạy cảm với hơi thở của Ma tộc.
Đây không phải là cảm giác của chính bản thân Tần Ninh mà là đến từ sự bài xích của Phong Thần Châu.
Lúc này, hàng ngàn hàng vạn bóng dáng màu đỏ kia đứng trên một tòa tháp cao ngất ngưởng, nhìn xuống võ giả nhân loại ở bốn phương tám hướng.
Chiến Linh Vân bỗng thốt lên: "Đây là Ma tộc!"
"Là Ma tộc Huyết Nhãn!"
Chiến Chi Hiên quát ngay: "Sao có thể chứ, năm đó, khi Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, chúng đã bị tiêu diệt gần như tuyệt chủng, làm sao mà Ma tộc Huyết Nhãn có thể xuất hiện ở nơi này chứ?"
Nghe vậy, mọi người đều hoảng sợ, nhưng tâm trạng dần dần bình ổn hơn.
Bởi lẽ, bốn phương tám hướng xung quanh đều là những bóng dáng đỏ rực kia, chúng đã bao vây bọn họ chặt chẽ, không còn đường lui nào nữa.
Thêm vào đó, cũng không phải tất cả đều bị dọa hết hồn.
Lần này, bảy thế lực đại bá chủ có vài vị cường giả cảnh giới Vô Ngã đến đây, còn có thêm rất nhiều cao thủ cảnh giới Vong Ngã nữa.
"Ma tộc Huyết Nhãn còn dám làm loạn hả?"
Đúng lúc đó, một tiếng quát bỗng truyền tới.
Ngay lập tức, trên bầu trời cung điện, một bóng người bay vút lên cao.
"Hoa Vân Thịnh!"
Chiến Linh Vân giới thiệu: "Đó là Hoa Vân Thịnh của nhà họ Hoa, thực lực là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn".
Ở cảnh giới Vong Ngã, tầng ba đã đạt đến đỉnh rồi, cảnh giới tầng thứ tư lại là ba hoàn nối lại làm một, cấp bậc cỡ này ngang tay với tên công tử Huyết Anh kia, cấp bậc cả hai đều thuộc về đỉnh cảnh giới Vong Ngã.
Hoa Vân Thịnh đứng giữa không trung, bàn tay hắn ta nắm chặt lại, một thanh kiếm ánh sáng được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta, thoáng chốc đã chém ngang không gian.
Xoẹt xoẹt... Lưỡi kiếm ánh sáng chém ra một đường, từng tiếng phùn phụt vang lên, một tên võ giả của Ma tộc Huyết Nhãn bị chém đứt làm đôi.
Thấy cảnh đó, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nói: "Tầng bốn của tên Hoa Vân Thịnh này mạnh hơn tầng bốn của Huyết Anh nhiều...", "Hoa Vân Thịnh chính là đệ tử dòng chính của nhà họ Hoa, là đệ tử thiên kiêu, điều này hiển nhiên thế mà...", lúc này, nhờ Hoa Vân Thịnh ra tay, coi như tâm trạng của mọi người đã được ổn định.
Năm xưa, Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, mắt đỏ da đỏ, vả lại khi rơi vào trạng thái điên cuồng thì sẽ hóa thành huyết thú Tứ Túc, máu thịt của chúng có tính ăn mòn rất mạnh.
Nhưng mà, năm đó, chính cường giả của nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng đã ra tay tiêu diệt sạch Ma tộc Huyết Nhãn.
Nên bây giờ bọn họ tất nhiên sẽ không sợ.
Hoa Vân Thịnh đứng giữa không trung, thu hút ánh mắt của hàng ngàn võ giả xung quanh.
"Hừ!"
Đúng lúc đó, một tiếng hừ vang lên từ giữa đám Ma tộc Huyết Nhãn đông lúc nhúc kia.
Ngay sau đó, một bóng dáng đi ra, khoác một bộ quần áo đỏ như máu, những sợi tơ màu vàng buông xuống lượn lờ, trên đầu đội một cái mào, trông cực kỳ kiêu ngạo.
Người nọ mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: "Đệ tử của nhà họ Hoa".
Nghe thế, Hoa Vân Thịnh nói: "Đây là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, coi như là vật truyền thừa lâu đời của Tây Hoa Thiên bọn ta, đám Ma tộc Huyết Nhãn các ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
"Năm xưa, Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, giết chóc ngàn vạn sinh linh, vậy mà bây giờ các ngươi còn dám xuất hiện ở đây, các ngươi không sợ chết sao?"
Người đàn ông cầm đầu nhìn lướt qua bọn họ một lượt, thấy đa số là võ giả nhân loại có ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, sau đó, hắn ta cười khinh bỉ.
"Bọn ta tới để làm gì, còn chưa tới phiên ngươi quản?"
"Nếu đã như thế, thì hãy nhận lấy cái chết đi".
Hoa Vân Thịnh hừ một tiếng, bước tới phía trước một bước, thân hình nhanh chóng tấn công về phía bọn họ.
Người đàn ông cầm đầu Ma tộc căn bản không sợ Hoa Vân Thịnh, hắn ta nâng tay lên, bàn tay hóa thành huyết chưởng, trong nháy mắt, từng đạo huyết quang trào ra.
Huyết quang hóa thành huyết xà, trực tiếp quấn chặt Hoa Vân Thịnh.
"Thiếu gia, cẩn thận".
Vào giờ phút này, bỗng phát ra một tiếng vang lớn, một vị lão giả xuất hiện trước người Hoa Vân Thịnh, hai tay kết ấn, hóa thành một cái khiên nguyên lực.
Ầm… Công kích của huyết xà ập đến, khiên nguyên lực trước người lão giả trực tiếp vỡ nát, sắc mặt lão giả tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hoa Vân Thịnh kinh ngạc.
"Cảnh giới Vô Ngã!”
Hoa Vân Thịnh đỡ lấy lão giả, thân hình hai người từ từ hạ xuống.
"Hoa Kình, sao rồi? "
"Lão phu không sao!"
Hoa Kình nhìn về phía người đàn ông cầm đầu kia, nói khẽ: "Thiếu gia, ít nhất là cảnh giới Vô Ngã tầng năm!"
Tầng năm! Cảnh giới Chân Ngã có chín tầng.
Cảnh giới Vong Ngã có ba tầng, tầng thứ bốn tuy không được xếp vào cảnh giới này nhưng cũng sẽ được đề cập đến.
Mà cảnh giới Vô Ngã có bảy tầng.
Tầng năm đã thuộc vào hàng ngũ cường giả hàng đầu Tây Hoa Thiên.
Dù sao thì những cường giả Biến Cảnh cũng ít khi hiện thân.
"Bọn chúng tụ tập ở đây chắc chắn là không có ý tốt, mọi người hãy cùng nhau tiến lên".
Hoa Vân Thịnh quát: "Nếu không chúng ta sẽ chết chắc".
Giờ phút này, tất cả bọn họ đều đằng đằng sát khí.
Bọn họ vốn đang cẩn thận đề phòng những mối nguy hiểm bên trong di chỉ của Vạn Nguyên Tông.
Nhưng không ai ngờ được rằng Ma tộc Huyết Nhãn sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều thay đổi, trong mắt ngưng tụ sát khí.
Tần Ninh nhìn về phía Ma tộc Huyết Nhãn, rồi lại nhìn những võ giả đang bị kích động kia, hắn khẽ cau mày.
Hắn chỉ nghĩ rằng đây là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, vốn đang cảm thấy có chút nhàm chán, loại chuyện tìm kiếm di tích này, Tần Ninh đã làm rất nhiều lần.
Năm đó sư tôn vứt bỏ hắn ở di tích đại lục Hồng Hoang, hắn đã từng giãy giụa ở bên bờ sinh tử, đó là một loại trải nghiệm vô cùng sâu sắc.
Mà hiện tại, Ma tộc lại xuất hiện.
Nhưng mà đám Ma tộc này xuất hiện, là ngẫu nhiên, hay là đã sớm lên kế hoạch từ trước?
"Giết! "
Vừa hét xong, Hoa Vân Thịnh lao lên.
Những võ giả khác cũng lao vào chém giết.
Cả di chỉ hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Âm thanh ầm ầm không ngừng lan rộng.
Trong Lý Nhàn Ngư tràn ngập nhiệt huyết.
Lại là Ma tộc! Từ lúc ở đại lục Vạn Thiên đến bây giờ, gặp được quá nhiều loại Ma tộc, cho nên chỉ cần nhìn thấy Ma tộc, là trong mắt Lý Nhàn Ngư lập tức bùng nổ ý chí chiến đấu.
"Cẩn thận một chút".
Tần Ninh nói.
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư lao lên, tham gia trận chiến.
Tần Ninh đứng ở phía trên tòa tháp cao, nhìn thấy Ma tộc đánh tới, hắn gia nhập chiến trường.
Vốn là một cuộc thám hiểm di chỉ của Vạn Nguyên Tông, bây giờ lại biến thành cuộc chiến sinh tử với đám Ma tộc Huyết Nhãn xuất hiện một cách đột ngột này.
Cuộc đời ngàn xoay vạn chuyển, khiến cho người ta khó có thể đoán trước được.
Chương 2842: Còn sợ ta bỏ chạy hay sao?
Ầm… Trời đất rung chuyển phát ra tiếng vang dữ dội khắp cả di chỉ của Vạn Nguyên Tông.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều đang chiến đấu với nhau, lao vào chém giết Ma tộc.
Mà đám Ma tộc Huyết Nhãn này không chỉ lo chém giết nhân loại, mà bọn chúng còn hóa thành huyết thú Tứ Túc, bay về phía trước.
Những tên Ma tộc Huyết Nhãn này có tốc độ cực kỳ nhanh, dùng khí huyết là vũ khí chính, có tính ăn mòn cao, cực kỳ khó chơi.
Võ giả đến từ thất đại bá chủ, đến từ nhà họ Hoa, từ các địa vực của Tây Hoa Thiên đều ra tay giết chúng.
Những luồng khí khủng bố càn quét bốn phía, nó quét ngang qua một tòa cung điện cổ kính, ngay sau đó, cung điện sụp đổ.
Hoa Vân Thịnh có cảnh giới Vong Ngã đỉnh phong, cảnh giới tầng bốn, lúc này, hắn ta giống như một vị thần, xung quanh cơ thể hắn ta có chín Mệnh Hoàn, ba Hồn Hoàn, hào quang bắn ra tứ phía, một loại nguyên lực khủng bố trút xuống, thậm chí còn chói mắt hơn vài cường giả cảnh giới Vô Ngã.
Hắn ta bị một đám cường giả Ma tộc Huyết Nhãn bao vây.
Nhưng mà cường giả nhà họ Hoa cũng canh giữ ở xung quanh hắn ta, chưa hề có một phút lơi lỏng nào, làm cho những tên cường giả của Ma tộc Huyết Nhãn không có cách nào tới gần Hoa Vân Thịnh được.
Thế lực của thất đại bá chủ cũng có rất nhiều võ giả cảnh giới Vô Ngã và Vong Ngã, bọn họ ra tay, sát khí tràn ngập chiến trường.
Nhưng mà sâu trong màn sương mù, tiếng gào thét của Ma tộc Huyết Nhãn càng ngày càng to, số lượng cũng ngày càng nhiều hơn, dần dần tràn ra khắp cả chiến trường.
Quá khủng khiếp.
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh sợ.
Nếu cứ mãi chém giết như vậy, e rằng bọn họ sẽ phải ngã xuống.
Lúc này, Hoa Vân Thịnh dùng một chưởng đánh chết ba tên chiến sĩ Ma tộc Huyết Nhãn có cảnh giới Vong Ngã tầng ba, nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở khắp mọi nơi, ánh mắt hắn ta dần trở nên lạnh lẽo.
“Hai vị, mời hai vị ra tay giết chết những cường giả Ma tộc có cảnh giới Vô Ngã này”.
Muốn đánh thắng giặc thì phải bắt được vua trước! Nếu có thể giải quyết tên cầm đầu đám Ma tộc Huyết Nhãn có cảnh giới Vô Ngã này trước thì nhất định sẽ giải trừ được hiểm cảnh trước mắt của bọn họ.
Sau khi Hoa Vân Thịnh vừa dứt lời, không gian bỗng nhiên bị bóp méo, một tòa cung điện bỗng nhiên xuất hiện, càng ngày càng gần, treo lơ lửng giữa không trung.
Cửa chính của cung điện mở ra, từng bóng người nối đuôi nhau mà bước ra, xếp hàng dọc theo bậc thang, nhìn quanh bốn phía như hổ rình mồi.
Hai bóng người từ từ bước ra từ trong cung điện, những người kia cung kính nghênh đón như lễ lạy thần linh.
Đó chính là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương! Hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông, ở bên trong Tây Hoa Thiên này, hai người bọn họ cũng là cường giả hàng đầu có danh tiếng hiển hách.
Tà váy dài tung bay trong gió, dáng người yểu điệu, động lòng người, bọn họ vốn là một đôi tỷ muội, nhưng dung mạo lại giống nhau y như đúc, hai tỷ muội xinh đẹp đứng chung với nhau càng khiến người ta dễ rung động hơn.
“Hoa Vân Thịnh”.
Lúc này, Tần Phong Tình lên tiếng: “Việc này vốn không nằm trong thỏa thuận của hai chúng ta!”
Nghe thấy vậy, Hoa Vân Thịnh đáp lại: “Ngươi yên tâm đi, chỉ cần xử lý hết đám Ma tộc này, ta hứa sẽ tặng Lục Nguyên Tử Liên cho ngươi, ta nói được làm được”.
Giữa lúc sinh tử nguy cấp, Hoa Vân Thịnh chỉ có thể làm như vậy.
Lúc này, tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương khẽ gật đầu, bọn họ tiến lên phía trước, muốn ra tay giải quyết.
“Khoan đã…”, đúng vào lúc này, có một người khác đi ra từ trong tòa cung điện kia, hai tay cầm hai cái áo choàng, nhẹ nhàng cẩn thận khoác lên vai hai người bọn họ.
“Phong Tình”.
“Nguyệt Sương!”
Người thanh niên kia có một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, dùng giọng dịu dàng nói: “Các nàng cẩn thận một chút”.
“Dịch lang, chàng yên tâm đi, không sao đâu…”, Tần Phong Tình cười nói: “Chờ tới khi bọn ta lấy được Lục Nguyên Tử Liên cho chàng thì vết thương của chàng sẽ khôi phục, ba người chúng ta lại có thể dạo chơi tứ phương”.
“Ừ, ta chờ các nàng”.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương mỉm cười hạnh phúc, sau đó bọn họ lao lên phía trước, nhảy vào chiến trường, tìm tên cường giả cầm đầu Ma tộc có cảnh giới Vô Ngã kia.
Hai vị cô nương, một người cầm kiếm, dáng người yểu điệu, một người dùng thương, khí thế oai hùng hiên ngang, bỗng chốc khiến mọi người rung động.
“Sư tôn!”
Lý Nhàn Ngư xuất hiện bên người Tần Ninh lần hai, hắn ta chỉ về tòa cung điện đang lơ lửng giữa không trung kia, ngạc nhiên nói: “Sư tôn, chính là hắn ta, lúc trước ở thành Vân Dương, hắn ta chính là kẻ tự xưng là Thần Tinh Dịch!”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên đang đứng trên bậc thang kia.
Quần áo màu trắng, tóc dài tùy ý buộc lại ở sau lưng, dáng người cân xứng, khí chất tao nhã.
Hơn nữa, hắn ta còn có một đôi mắt xếch, sống mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng, ngũ quan của hắn ta kết hợp lại với nhau, không có điểm nào để chê cả.
Người đàn ông này chỉ có thể là thần tiên trên trời, thế gian mấy ai sánh được! Vẻ ngoài tuấn tú quá mức của hắn ta khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mê say đắm, không thể kiềm chế được.
“Dịch Nhi!”
Tần Ninh ngơ ngác.
Lúc ấy, ở thành Vân Dương, hắn lâm vào hôn mê, vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư lại bị thương tổn, thị lực có hạn, chỉ có thể lấy hồn phách thay mắt, nên cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Nhưng mà vào giây phút này, người thanh niên đứng trước tòa cung điện kia, ngoài Thần Tinh Dịch ra thì còn có thể là ai nữa chứ! Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?
Tần Ninh quát: “Nhàn Ngư, đi theo ta”.
“Vâng”.
Hai thầy trò xung phong liều chết ra ngoài, tiến gần về phía tòa cung điện kia.
Mà lúc này, trước bậc thang có hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã, xếp hàng nghiêm chỉnh, sẵn sàng đón địch, những cường giả khác của Phong Nguyệt Tông theo Tần Phong Tình và Tần Phong Nguyệt ra chiến trường.
Ma tộc càng ngày càng đông.
Nhân tộc số lượng ít ỏi bị đẩy vào thế yếu, lúc này đã xuất hiện nguy cơ tan rã.
“Các ngươi còn đứng ở đây làm gì nữa, mau đi giúp đỡ bọn họ đi!”
Thần Tinh Dịch trợn to mắt, lạnh lùng nói: “Nếu Tình Nhi và Nguyệt Nhi xảy ra cớ sự gì, ta liền hỏi tội các ngươi”.
Nghe thấy vậy, hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã nhìn nhau.
Thần Tinh Dịch chính là bảo bối trên tay hai vị tông chủ, bọn họ không dám manh động.
“Cái Phong Nguyệt Cung này chính là một cái phách khí, đám Ma tộc kia còn có thể giết tới đây được hay sao?”
Thần Tinh Dịch quát: “Các ngươi đi bảo vệ Tình Nhi và Nguyệt Nhi đi, ta ở đây rất an toàn”.
“Nhưng mà…” “Còn nhưng nhị gì nữa?”
Thần Tinh Dịch hừ một tiếng: “Còn sợ ta bỏ chạy hay sao? Khắp nơi đều có Ma tộc Huyết Nhãn, ta có thể chạy đi đâu được nữa? Mau đi đi!”
Nghe thấy vậy, hơn mười tên hộ vệ đều gật đầu, ngay lập tức lao vào chém giết.
Thần Tinh Dịch đứng trên bậc thang, thấy mười người kia đã đi khỏi, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi người của Phong Nguyệt Tông đều tản ra xung quanh, lao vào chém giết, bị mấy tên chiến sĩ Ma tộc Huyết Nhãn vây đánh, Thần Tinh Dịch nhìn về phía hai nàng Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ở phía xa kia, hắn ta vẫy tay: “Bảo bối, ta phải đi trước đây, ta thật sự là nuốt không nổi, núi cao sông dài, sau này ta sẽ quay về tìm các nàng nhé”.
“Các bảo bối Hoan Hoan, Y Y, Viện Viện của ta, ta đến đây, ha ha ha…”, Thần Tinh Dịch hô to, buông người nhảy xuống phía dưới, bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất.
Lúc này, Lý nhàn Ngư đứng cách đó một khoảng xa, thấy cảnh tượng như vậy bèn hô lớn: “Sư tôn, hắn ta chạy kìa!”
“Cái tên khốn nạn này!”
Tần Ninh quát: “Chạy cái gì, ra tay giết hết đám Ma tộc này chẳng phải là xong việc sao!”
“Đuổi theo!”
Hai thầy trò giúp đỡ lẫn nhau, phá tan vòng vây, mở đường ra ngoài.
Mà lúc này, Thần Tinh Dịch đáp xuống mặt đất, ngay lập tức, có hơn mười tên chiến sĩ Ma tộc ùa tới.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy mười tên Ma tộc có hơi thở cảnh giới Chân Ngã kia bèn cười nói: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, không liên quan tới ta…”
Choang! Nhưng mà Thần Tinh Dịch còn chưa kịp nói xong thì sau ót truyền tới một tiếng choang.
Một tên Ma tộc Huyết Nhãn cầm một cây đao chém vào sau gáy hắn ta.
Chương 2843: Mang ta đi mau
Vào lúc này, Thần Tinh Dịch chậm rãi xoay người lại, nhìn bóng người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn ta gãi ót, mắng: "Đau lắm có biết không?"
Hiển nhiên, tên chiến sĩ kia cũng không ngờ rằng một nhát đao bằng hết sức bình sinh của mình lại chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể người thanh niên trước mặt này.
"Giết!"
Nhất thời, mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc, cầm binh khí bổ về phía Thần Tinh Dịch.
Tiếng vũ khí va chạm leng keng văng vẳng bên tai không dứt, song, giờ đây Thần Tinh Dịch chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đòn mà thôi.
"Đừng đánh nữa!"
Không còn cách nào khác, Thần Tinh Dịch lên tiếng ngăn cản: "Các ngươi không giết được ta đâu!"
Tuy nhiên, mười mấy vị chiến sĩ này lại càng ngày càng nổi nóng.
Thần Tinh Dịch chỉ đứng ở đó cho bọn họ chém vậy mà lại không hề bị thương chút nào, đây đúng là sự nhục nhã tột độ.
"Cút đi!"
Một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy một vị cao thủ Ma tộc cảnh giới Vong Ngã cầm trường mâu của mình xông tới.
Trường mâu tung ra, đầu mâu nhọn hoắc chĩa thẳng vào tim Thần Tinh Dịch.
Keng! Tuy nhiên, giờ đây, đầu mâu sắc bén, nhọn hoắc vẫn không thể đâm thủng cơ thể hắn ta.
Có điều lực tác động rất lớn khiến cho cơ thể Thần Tinh Dịch lùi lại liên tục, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
"Đừng đánh nữa!"
Thần Tinh Dịch quát tháo: "Các ngươi không giết nổi ta thì phí công phí sức như thế để làm gì?
Đi mà giết những người khác đi chứ!"
Sắc mặt của cao thủ Ma tộc cảnh giới Vong Ngã kia tràn đầy bực tức.
Hắn ta đạp một chân xuống đất, đại địa lập tức chấn động dữ dội. Trong phút chốc, mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đồng loạt xuất hiện và tiến đến bao vây Thần Tinh Dịch.
"Thân xác của tiểu tử này rất vững chắc, không được khinh thường!"
Tên chiến sĩ cảnh giới Vong Ngã kia quát lên: “Không phá vỡ được thân xác của hắn thì nhốt hắn đến chết!"
Nghe thấy từ nhốt, mặt mày Thần Tinh Dịch tức thì tái mét, thoáng chốc giải phóng sát khí trong cơ thể, mắng: "Đừng có nhắc đến từ nhốt trước mặt lão tử, có tin lão tử giết các ngươi luôn không?"
Chỉ là mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã lại không hề nao núng.
Thân xác của Thần Tinh Dịch đúng là mạnh đến đáng sợ đấy nhưng không hề tỏa ra dao động khí tức mạnh mẽ, vốn dĩ đâu thể thi triển ra thủ đoạn nào để giết bọn họ.
"Nhốt!"
Trong lúc nhất thời, mười mấy vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đồng thanh gầm lên, sau đó đồng loạt đánh ra.
Khoảnh khắc ấy, từng dây thừng máu được ngưng tụ trong cơ thể mười mấy người kia, rồi những dây thừng máu ấy bao trùm lấy Thần Tinh Dịch.
Mặc dù dây thừng máu ấy cũng không thể đâm thủng thân thể Thần Tinh Dịch nhưng lại có thể trói gô hắn ta lại, khiến cho hắn ta không thể động đậy dù chỉ một chút.
Thần Tinh Dịch thấy cảnh tượng này thì khóc lóc van xin: "Đại ca, ta cầu xin các ngươi, các ngươi mà không cho ta chạy là chết đấy!"
"Hừ!"
Song, nam tử cầm đầu lại không hề để bụng.
"Ta đã đợi bao nhiêu năm ròng mới chờ được cơ hội hôm nay, các ngươi để ta đi đi, ta van xin các ngươi!"
Một tiếng phịch vang lên, Thần Tinh Dịch vốn muốn quỳ xuống nhưng do toàn thân bị dây thừng máu trói lại nên ngã nhào xuống đất, không nhổm dậy nổi.
"Ta nằm với các ngươi luôn đấy, thả ta đi đi mà!"
Chỉ là lúc này, một vị cường giả cảnh giới Vong Ngã đã đi tới, giẫm một chân lên mặt Thần Tinh Dịch và mắng: "Không giết chết được thì bắt sống giao cho các đại nhân, chắc chắn các đại nhân sẽ có cách giết hắn".
"A a a!"
Thần Tinh Dịch la toáng lên: "Mấy người các ngươi là đồ ngu, đồ khốn kiếp! A a a! Ta phải đi, thả ta ra đi chứ!"
"Muốn đi à?"
Nam tử cầm đầu hừ lạnh: "Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết tại đây, không đứa nào được phép đi!"
Vừa dứt lời, Thần Tinh Dịch lại quát lên: "Các ngươi chờ chết đi, sư tôn của hai nữ nhân kia là cường giả cảnh giới Biến Cảnh đấy, các ngươi mà giết được các nàng thì ta sẽ đổi họ ta sang họ của các ngươi!"
Tuy nhiên, dù cho Thần Tinh Dịch có la gào thế nào thì mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc vẫn không hề để bụng.
"Tiểu tử thối, câm cái miệng ngươi lại!"
Một vị cao thủ cảnh giới Vong Ngã đá vào miệng Thần Tinh Dịch, không cho hắn ta nói nữa.
Thần Tinh Dịch muốn vùng vẫy thoát ra nhưng khổ nỗi toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích được, bị bọc kín lại cứ như kén côn trùng, cực kỳ khó chịu.
Tuy nhiên, đúng lúc đó.
Một đạo kiếm quang thình lình phá không bay tới, phập một tiếng, nó thẳng thừng chặt đứt một chân của tên cao thủ cảnh giới Vong Ngã kia.
Máu tươi bắn tung tóe vào mặt Thần Tinh Dịch.
Ánh mắt hắn ta đầy sửng sốt.
"Thả hắn ta ra!"
Tiếp đến, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy có một bóng người áo trắng đang đứng ngạo nghễ ở phía trước cách đây trăm mét.
Xung quanh thân hiển hóa một đạo Mệnh Hoàn, nhưng ở mép Mệnh Hoàn lại được tám đốm sáng cường hóa khiến cho khí tức của người thanh niên nọ kinh khủng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mười mấy vị chiến sĩ Ma tộc thấy đồng đội bị chém đứt một chân thì nổi cơn thịnh nộ, đồng loạt lao về phía thanh niên áo trắng.
Chỉ là lúc này, thanh niên quần áo trắng vung thanh trường kiếm đang cầm trên tay ra, đâm thủng cơ thể của mười mấy người, giết chết trong nháy mắt… Vào lúc này, tiếng ùng ùng đinh tai nhức óc cũng vang lên.
Đúng lúc đó, một bóng người đột ngột hiện ra bên cạnh Thần Tinh Dịch.
"Thần Tinh Dịch, ngươi không sao chứ?"
Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Thần Tinh Dịch và đỡ hắn ta dậy, muốn tháo dây thừng máu đang trói hắn ta ra nhưng lại không tài nào làm được.
Lý Nhàn Ngư mở miệng cười nói: "Đừng lo lắng, đợi chút nữa sư tôn ta sẽ tới đây tháo dây cho ngươi".
"Ngươi là ai?"
Thần Tinh Dịch nhìn Lý Nhàn Ngư với vẻ vô cùng sửng sốt.
"Ngươi không nhớ ta sao?
Ngươi đã cho ta thiên nguyên thạch để ta đưa sư tôn ta đi chữa thương lúc ở thành Vân Dương đấy".
Thần Tinh Dịch ngẩn ra, thình lình thốt lên: "A! Ngươi là người mù đó!"
Lý Nhàn Ngư lúng túng cười, gật đầu.
Thần Tinh Dịch nhanh chóng nói: "Đúng là người tốt sẽ được báo đáp mà, đúng là người tốt sẽ được báo đáp mà. Tên mù, dẫn ta đi mau, dẫn ta đi mau!"
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư sửng sốt, hoang mang nói: "Nhưng bây giờ..." "Đừng nhưng nhị gì nữa, còn không đi là ta chạy không thoát đâu!"
Rồi Thần Tinh Dịch hỏi: "Ngươi có biết hai nữ nhân kia không?"
"Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương à?"
"Đúng đúng, đừng nhìn hai người đó xinh đẹp mà nhầm, bọn họ lòng dạ bò cạp đấy, tàn nhẫn lắm, bọn họ đã nhốt ta nhiều năm rồi! Bây giờ ta sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, sau này nhất định sẽ báo ơn ngươi! Dẫn ta đi mau, nhanh lên!"
Thần Tinh Dịch hối hả thúc giục.
"Nhưng sư tôn ta..." "Sư tôn ngươi có phong thái ngất trời, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra đâu! Chúng ta đi trước đã, rồi ngươi nghĩ cách xem có liên lạc được với sư tôn ngươi không là được!"
Giờ đây, trong đầu Thần Tinh Dịch chỉ toàn là suy nghĩ rời khỏi nơi này.
Lý Nhàn Ngư trấn an: "Thần huynh, ngươi đừng lo lắng, sư tôn ta rất mạnh, nếu hai vị nữ tử kia gây khó dễ cho ngươi thì nhất định là sư tôn ta có thể giúp ngươi".
Nghe thấy câu này, Thần Tinh Dịch đầm đìa nước mắt.
Giúp ư?
Giúp con khỉ! Người ta là hai cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy hàng đầu, sau lưng còn có sư tôn cảnh giới Biến Cảnh siêu khủng, sư tôn của ngươi cùng lắm là cảnh giới Chân Ngã thôi mà đã ngạo mạn, vênh váo thế rồi. Chỉ là cấp bậc cảnh giới Vong Ngã thôi mà, làm gì đủ để người ta nhét kẽ răng chứ! “Tên mù, nể tình ta đã cứu thầy trò các ngươi, ta cầu xin ngươi hãy đưa ta đi đi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi mà!"
Lúc này, Thần Tinh Dịch vừa nói vừa dập đầu côm cốp, nói với nét mặt đầy khẩn thiết: "Ta biết sư tôn ngươi lợi hại nhưng hai nữ nhân kia còn lợi hại hơn nữa đấy!"
Lý Nhàn Ngư lại gãi đầu, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Thần huynh, ngươi thật sự không cần lo lắng đâu, sư tôn ta có thể giúp ngươi thật mà".
Nghe thấy câu này của Lý Nhàn Ngư, Thần Tinh Dịch hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
"Mẹ nó, sao ngươi cố chấp thế hả?"
Thần Tinh Dịch mắng: "Tức chết lão tử rồi!"
Bị Thần Tinh Dịch mắng như vậy, mặt mày Lý Nhàn Ngư tức thì đỏ bừng, hắn ta gãi đầu nói: "Sư tôn cũng thường nói ta ngu quá…" "Thế thì hắn nói đúng rồi đấy, ngươi đúng là chẳng được tích sự gì!"
Thần Tinh Dịch trợn trắng mắt, nói.
Bốp! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch vừa nói xong thì bị ăn ngay một quả đấm vào đầu.
"Láo xược!"
Vào lúc này, một tiếng chửi mắng vang lên.
Chương 2844: Chạy cái gì mà chạy?
Thần Tinh Dịch không thấy đau là bao. Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy người thanh niên áo trắng kia đã đến và đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình.
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch chạm phải ánh mắt của thanh niên áo trắng, cảm thấy ánh mắt của người thanh niên này nhìn mình.... chứa ba phần tình yêu.
Ba phần bực bội.
Ba phần khó hiểu.
Cùng với một phần cảm xúc không thể thốt thành lời.
Hắn ta đã thấy ánh mắt này quá nhiều.
Nhưng tất cả đều là ánh mắt từ bọn nữ tử trong Trung Tam Thiên cả.
Người này... Thần Tinh Dịch giật mình, nhìn Lý Nhàn Ngư rồi lại ngó sang thanh niên áo trắng, đột nhiên nói: "Ta thừa nhận ta rất tuấn tú, nhiều năm qua không chỉ nữ nhân mà cả nam nhân cũng muốn ngủ với ta, nhưng... xu hướng tính dục của ta bình thường lắm đó biết không?"
Bốp! Thần Tinh Dịch vừa nói xong thì lại ăn một cú đấm vào đầu.
Hắn ta cứng đờ người.
Mẹ nó, đấm một phát đau điếng người luôn!
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh ta mà ân nhân!"
Thần Tinh Dịch nhìn người thanh niên áo trắng, nói với vẻ không vui.
Binh! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch vừa dứt câu thì thanh niên áo trắng lại đấm hắn ta một phát.
"Á...", Thần Tinh Dịch hét lên thảm thiết, gào khóc: "Trên đời này trừ sư tôn ta ra không ai dám đánh đầu ta như vậy đâu!"
Bốp! Binh binh bốp! Bị đấm hết cú này đến cú khác, Thần Tinh Dịch đau quá chịu không nổi phải cầu xin tha thứ: "Ân nhân, ân nhân, ta sai rồi, ta sai rồi! Xin lỗi mà, đừng đánh nữa, đau thật đấy..." "Chạy cái gì mà chạy?"
Lúc này, thanh niên áo trắng nhìn về phía Thần Tinh Dịch, quát hỏi: "Với thực lực của ngươi, không phải giết những tên Ma tộc này dễ như trở bàn tay sao?
Tại sao lại chạy cơ chứ?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trên mặt Thần Tinh Dịch đầy vẻ giận dữ và bất bình.
"Tần Ninh".
Nghe thấy câu trả lời này, Thần Tinh Dịch nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, mở miệng nói: "Ân nhân Tần Ninh, thân xác ta đúng là rất mạnh nhưng thực lực của ta đã bị phong ấn nên không thể phát huy được, do đó chỉ còn đường chạy thôi. Hơn nữa, hai nữ nhân kia đã nhốt ta bao nhiêu năm qua, ta phải nhân cơ hội này để bỏ chạy, nếu không ta sẽ không thoát được hai người đó đâu!"
“Xin nhờ hai vị cứu giúp, thả ta đi!"
Tần Ninh nghe hắn ta nói vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía trước, chạm phải hai bóng hình xinh đẹp kia.
"Ngươi lại trêu chọc các nàng à?"
"Sao lại nói là lại chứ...", Thần Tinh Dịch lại khẩn thiết cầu xin: "Ân nhân Tần Ninh, ta gọi ngươi là cha được không? Ngươi để ta đi đi, sau này ta sẽ trả ơn mà!"
Bốp! Song, Thần Tinh Dịch vừa mới nói xong thì lại ăn một cú đấm, đau đến điếng người.
"Tại sao ngươi lại đánh ta nữa!"
"Đánh là đáng lắm!"
Tần Ninh mắng chửi: "Tên khốn kiếp, ai cứu ngươi thì ngươi gọi người đó là cha à?"
Thần Tinh Dịch lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, chỉ là không hiểu sao ta lại thấy ân nhân Tần Ninh gần gũi đến kỳ lạ khiến cho tại hạ liên tưởng đến sư tôn của mình thôi. Sư tôn ta đối xử với ta rất tốt, giống như cha ruột vậy. Nếu như người biết ta bị người khác bắt nạt đến mức này thì chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, nước mắt rơi như mưa, hơn hết là cảm thấy tự trách vì đã bỏ ta lại mất...", Tần Ninh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Thần Tinh Dịch.
Hắn ta lại ngây ra như phỗng.
Ơ?
Chiêu này dùng được à?
Tần Ninh này là sư tôn của Lý Nhàn Ngư. Ngày đó, vì cứu Tần Ninh mà Lý Nhàn Ngư tự làm hai mắt mình mù lòa để có thể cõng sư tôn đi, không chịu vứt bỏ hắn. Lòng tin tưởng mà Lý Nhàn Ngư dành cho sư tôn hắn ta còn lớn hơn gấp trăm lần, chắc chắn tình cảm thầy trò của hai người rất tốt nên Thần Tinh Dịch mới cố ý nói nhớ đến sư tôn của mình, mượn cơ hội này để làm sự yếu mềm trỗi dậy trong lòng Tần Ninh.
Không ngờ lại thành công thật! Thần Tinh Dịch tiếp tục nói: "Năm đó ta bị kẻ thù đuổi giết, sư tôn dẫn ta đi tấn công chúng trở lại. Khi đó, ta bị trúng độc nên thân thể trở nên yếu ớt, thậm chí sư tôn ta đã tự mình nếm nước tiểu của ta để giải độc cho ta, luyện đan và giải độc cho ta…", Lý Nhàn Ngư lập tức trợn to hai mắt.
Tần Ninh đột nhiên đến đây mà chẳng vì lý do gì, lại còn cho cả tám cuốn đan điển dung hợp lại với nhau để cứu lấy Thần Tinh Dịch, hiển nhiên nhiều khả năng vị Thần Tinh Dịch này chính là bát sư huynh của hắn ta! Nhưng năm xưa sư tôn đã làm chuyện đó ư?
Binh! Tuy nhiên, Thần Tinh Dịch còn chưa kịp dứt lời thì Tần Ninh đã lại đấm hắn ta.
"A! Tại sao ngươi lại đánh ta!"
"Nói bậy nói bạ! Ăn nói linh tinh!"
Tần Ninh chửi mắng: "Sư tôn ngươi làm thế vì ngươi khi nào?
Dám lừa ta à?
Ngươi chán sống rồi phải không!"
"Sao ngươi biết được sư tôn ta có làm hay không?"
"Bởi vì ta chính là sư tôn của ngươi!"
Lúc này, sắc mặt Tần Ninh vô cùng tối tăm, hắn hừ lạnh rồi chất vấn: "Chỉ mới một vạn mấy ngàn năm trôi qua kể từ khi ta rời đi thôi mà ngươi đã thành ra dáng vẻ này rồi, hay thật! Chuyện quái gì thế này?"
Thấy dáng vẻ có lý đường hoàng của Tần Ninh, Thần Tinh Dịch ngẩn người rồi phá lên cười. Hắn ta xấn lại gần Tần Ninh, huých vai vào người hắn một cái rồi tỏ ra đùa cợt: "Ân nhân, ngươi đừng giận dỗi nữa mà".
"Ai giận dỗi với ngươi!"
Tần Ninh quát tháo: "Thần Tinh Dịch, thần thể Huyền Hoàng của ngươi đâu rồi?
Sao vẫn chưa tới cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh vậy hả?
Đã vậy còn bị người ta giam cầm nữa chứ, mất mặt chết đi được!"
"Hả?"
Thần Tinh Dịch ngẩn ngơ hỏi: "Sao ngươi biết ta có thần thể Huyền Hoàng?
Ta đã nổi tiếng thế rồi à?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh vừa muốn đấm thêm phát nữa thì thấy Thần Tinh Dịch rụt cổ nhắm tịt hai mắt, cuối cùng vẫn không nỡ đánh hắn ta.
"Ta chính là sư tôn của ngươi, chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần".
"Ngươi quên năm đó ta đã nói với ngươi những gì rồi sao?"
Thần Tinh Dịch ngạc nhiên nhìn Tần Ninh, hỏi với vẻ ngờ vực: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hửm?"
"Đừng kéo dài thời gian! Bao nhiêu năm qua, người nào cũng lừa ta kiểu đó để lấy được Thể thư từ ta hết! Ta nói cho ngươi biết, từ lâu ta đã không còn giữ cuốn Thể thư nữa rồi, ngươi đừng phí thời giờ!"
"Thế giờ Thể thư đang ở đâu?"
Lúc này, Tần Ninh thẳng thừng hỏi.
"Nhìn ngươi kìa, nhìn ngươi kìa!"
Thần Tinh Dịch vỡ lẽ ra ngay: "Ta biết ngay mục đích của ngươi là Thể thư mà, lộ tẩy rồi chứ gì?"
"Được, giết ta đi! Ta cứ ngỡ là gặp được người tốt lành gì chứ! Tên mù, xem ra các ngươi chẳng phải loại người có ơn có nghĩa!"
Thần Tinh Dịch tỏ ra hiên ngang, sống chết vì nghĩa.
"Giả vờ cái gì!"
Lúc này, Tần Ninh bấm tay bắn ra, cởi dây thừng máu ra khỏi người Thần Tinh Dịch.
Sau khi được giải thoát, Thần Tinh Dịch nhìn về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, cẩn thận nói: "Ta thật sự không giữ Thể thư đâu".
"Đừng nói nữa!"
Giờ đây, Tần Ninh nắm chặt tay lại, áo quần của Thần Tinh Dịch bỗng nổ tung.
Để lộ ra cơ thể cường tráng cùng với làn da trắng nõn.
Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua, cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Đường nét cơ bắp vừa rõ ràng lại vừa tuyệt mỹ, da thịt còn khiến người ta thèm thuồng hơn nữa.
Bát sư huynh quả là tuấn mỹ bất phàm mà!
"Ôi chao, ngươi nhìn đi đâu đấy!"
Thần Tinh Dịch vỗ vai Lý Nhàn Ngư, nói: "Cẩn thận ta móc mắt ngươi đấy, đừng có suy nghĩ không an phận!"
"Thần sư huynh, ta xin tự giới thiệu bản thân, ta tên là Lý Nhàn Ngư, đệ tử thứ mười một của sư tôn".
Lý Nhàn Ngư nhoẻn môi cười, nói: "Sư tôn đã nhắc tới ngươi rất nhiều lần, người bao giờ cũng khen ngươi hết sức tuấn tú, hôm nay thấy quả đúng là vậy".
"Dĩ nhiên là ta đẹp trai rồi!"
Thần Tinh Dịch hất tóc lên, cười một cách tự đắc: "Không phải ta khoác lác với ngươi chứ chắc chắn cả Trung Tam Thiên này ngươi không tìm được người thứ hai đẹp trai bằng ta đâu! Xét về độ đẹp trai, Thần Tinh Dịch ta đây tự nhận thứ hai không ai dám nhận... à ừm...", tuy nhiên, Thần Tinh Dịch còn chưa kịp dứt lời thì Tần Ninh đã xoè tay ra, ánh sáng quẩn quanh nơi đầu ngón tay hắn rồi chiếu vào bụng Thần Tinh Dịch trong chớp mắt.
Cảm giác ấy thoải mái đến mức làm Thần Tinh Dịch sắp trợn trừng mắt ra ngoài.
Chương 2845: Ta chính là sư tôn ngươi
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư thấy Tần Ninh đột nhiên ra tay thì vội vàng nói: "Thần sư huynh vẫn chưa nhận nhau với người mà, người giáo huấn một chút là đủ rồi, đừng ra tay quá nặng...", trong lòng Lý Nhàn Ngư, vị Thần sư huynh này có sức nặng hơn Diệp sư huynh và Ôn sư huynh rất nhiều.
Ít nhất khi gặp nhau hắn ta bị sư tôn đánh chứ không phải đánh sư tôn! Đúng là có hơi đáng thương thật.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn Ngư, hắn ta lập tức câm miệng.
Lúc này, năm ngón tay của Tần Ninh chụm lại trên bụng Thần Tinh Dịch, năm đốm sáng bay ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Một lúc sau, bỗng nhiên có một loạt dấu ấn lớn chừng ngón tay cái xuất hiện trên bề mặt cơ thể Thần Tinh Dịch. Chúng nhanh chóng toả ra, cuốn lấy toàn thân hắn ta.
Giờ phút này, nụ cười trên mặt Thần Tinh Dịch đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho nỗi đau đớn vô cùng vô tận.
"Ách Nan Phong Cấm Chú!"
Tần Ninh nhìn từng đạo chú ấn đang lan rộng gần như phong ấn toàn bộ cơ thể Thần Tinh Dịch kia, nhướng mày.
Lúc này, nét mặt Thần Tinh Dịch vô cùng đau đớn, hầu như toàn thân hắn ta đều run rẩy, mắt thì trợn trắng, gào thét: "Ngươi... ngươi... là ai...", lúc này, Tần Ninh lại đẩy tay kia ra không chút do dự, tám đốm sáng được ngưng tụ ra trong lòng bàn tay, thoáng chốc đánh vào kinh mạch trên tay chân Thần Tinh Dịch .
Dần dần, từng đạo chú ấn kia thu nhỏ lại, rút đi, cuối cùng chỉ biến mất được một phần ba.
Nhưng cũng vào lúc này, nỗi đau đớn mà thân thể Thần Tinh Dịch phải gánh chịu lại được xoa dịu thấy rõ, chín đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ ra bên cạnh người hắn ta.
Giờ phút này, Tần Ninh vỗ hai tay vào trán Thần Tinh Dịch, từng đạo khí tức thần thánh từ trong đan điển tràn vào cơ thể hắn ta. Chú ấn cũng trở lại về bụng Thần Tinh Dịch, biến mất không thấy đâu.
"Ơ?"
Thần Tinh Dịch cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, kìm lòng không đặng mà bật ra tiếng rên "ưm", hắn ta cũng cực kỳ thảng thốt.
"Sao ngươi lại biết về nguyền rủa!"
Hắn ta nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy sửng sốt.
Hắn lại chỉ nhìn Thần Tinh Dịch, chẳng nói chẳng rằng.
"Ách Nan Phong Cấm Chú là một loại bùa chú khó lường nhất đối với võ giả cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã và cảnh giới Vô Ngã, có tác dụng phong ấn Phách Hoàn, Hồn Hoàn và Mệnh Hoàn, nguyên lực vẫn còn nhưng lại khó phát huy được uy lực dù chỉ một chút".
"Thảo nào ngươi phải chạy...", Thần Tinh Dịch càng ngạc nhiên hơn.
Không ngờ Tần Ninh lại biết về phong ấn trên người hắn ta.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đã mất rất nhiều công sức để tìm được pháp môn ghi lại bùa ấn này, thế mới biết là Ách Nan Phong Cấm Chú, ấy vậy mà Tần Ninh chỉ nhìn thoáng qua đã biết rồi.
"Ta biết rồi!"
Thần Tinh Dịch bỗng dưng hoảng sợ nhìn Tần Ninh, mở miệng chất vấn: "Ngươi là đệ đệ của Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đúng không?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh lại giơ tay lên, Thần Tinh Dịch tránh né theo phản xạ nhưng rốt cuộc hắn vẫn không đánh hắn ta.
"Ngươi đừng cứ hở ra là đánh người nữa, cứ như sư tôn ta vậy!"
Thần Tinh Dịch bĩu môi.
"Thì ta là sư tôn ngươi chứ còn ai!"
Lúc này, cơ thể Tần Ninh sáng lên, liệt viêm bay lên.
Đây là tầng một của Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật, Thực Nhật Liệt Viêm Thể.
"Tại sao ngươi lại biết Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật?"
Ánh mẳt Thần Tinh Dịch lập tức trở nên kinh hoàng tột độ như thể vừa phát hiện ra chuyện gì long trời lở đất, bàng hoàng thốt lên: "Không thể nào, sao ngươi có thể biết được?"
"Trong thiên hạ này, trừ sư tôn ngươi là ta ra thì còn ai có thể tu luyện được nó không?"
Thần Tinh Dịch tỏ ra chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi rằng khi ta chuyển thế trở về sẽ là một ta khác, hơn nữa còn để lại cách xác nhận với ngươi, nhưng bây giờ tu vi của ngươi không còn, không thể xác minh với ta được".
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi rằng nếu như chúng ta có ngày tái ngộ thì ta sẽ giải trừ phong ấn của sức mạnh trên Thể thư không? Nhưng hiện giờ ngươi không giữ Thể thư, ta cũng chẳng thể chứng minh được".
Thần Tinh Dịch lại nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa đôi phần suy tư.
"Đậu má!"
Không lâu sau, Thần Tinh Dịch cất tiếng: "Sư tôn ta là Thông Thiên Đại Đế tôn quý, người nói mai này trở về sẽ dẫn ta đi ngủ với tiên nữ, làm nhục thần nữ, còn nói sẽ hứa gả muội muội của người cho ta...", bốp! Thần Tinh Dịch chưa kịp nói xong thì một cú đấm đã giáng xuống, ngay sau đó lại là một cú đấm khác, nện vào da thịt. Lần này Thần Tinh Dịch đau đến mức nhe răng há miệng, chảy cả nước mắt.
Mấy tên võ giả Ma tộc ban nãy còn không thể gây ra vết thương nào nghiêm trọng cho hắn ta, vậy mà tên Tần Ninh này lại đấm hết cú này đến cú khác như muốn giết chết hắn ta vậy.
Đau chết đi được! "Thể thư ở đâu rồi?"
Tần Ninh thẳng thừng quát hỏi.
"Hừ, biết ngay ngươi tới đây vì Thể thư mà! Muốn biết Thể thư ở đâu thì giết ta đi!"
Thần Tinh Dịch hừ lạnh, đáp trả.
"Ngu xuẩn!"
Tần Ninh quát mắng: "Ngươi ngu xuẩn y chang Trần Nhất Mặc!"
Thần Tinh Dịch bĩu môi, muốn phản pháo lại nhưng thấy dáng vẻ giận đùng đùng của Tần Ninh, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Chờ khi nào xử lý được hai cái người phiền phức Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương kia thì tiểu tử này chờ chết đi! Mà đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên giữa đất trời, khí tức kinh khủng bùng nổ.
Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh đâm thẳng lên trời làm dấy lên từng cơn sóng lớn. Đồng thời, bóng dáng một ngọn giáo cũng bay lên, cực kỳ kinh khủng.
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn sang.
"Ôi chao, Tiểu Tình Tình, Tiểu Nguyệt Nguyệt...", giờ phút này, trong khu vực trung tâm của cuộc giao chiến toàn là cường giả cảnh giới Vô Ngã, số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã trong tộc Ma tộc Huyết Nhãn lên đến khoảng một trăm người.
Trong khi lần này các phe chỉ cử mười mấy người cảnh giới Vô Ngã đến mà thôi.
Nếu không có hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ngăn cơn sóng dữ thì tất cả đã bại trận từ lâu rồi.
Thực lực của hai vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy hàng đầu mạnh đến nhường nào?
Phía Ma tộc Huyết Nhãn bỗng dưng có mười bóng người bay lên trời.
Đó là mười vị cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong hùng mạnh.
Giờ phút này, mười người kia đã bao vây hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương.
Ầm ầm... Chiến tranh bùng nổ, khí tức kinh khủng lan tỏa ra tận mười mấy dặm, lúc này Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đang bị mười người bao vây tấn công, bắt đầu có dấu hiệu không chống cự nổi.
Cho dù thực lực của hai người mạnh mẽ cách mấy thì mãnh hổ cũng khó lòng chống lại bầy sói, nếu cứ tiếp tục thế này thì thua là cái chắc.
Thấy cảnh tượng ấy, trên mặt Thần Tinh Dịch lộ vẻ lo lắng.
"Ta nói cho ngươi biết, ta không có Thể thư, ta cũng không biết sư tôn ta đang ở đâu, ngươi đừng cản ta nữa!"
Thần Tinh Dịch nói câu ấy rồi bóng người hóa thành một tia chớp.
Dù gì bây giờ hắn ta cũng đã được giải trừ một phần phong ấn, có chiến lực cảnh giới Chân Ngã tầng chín, cộng thêm thân xác vô địch của hắn ta thì kể cả cảnh giới Vô Ngã cũng không thể giết chết được hắn ta.
Thấy giai nhân rơi vào cảnh lâm nguy, Thần Tinh Dịch nào có thể ngồi yên được chứ?
Tiếng soạt soạt soạt vang lên, trong lúc liên tục né tránh và di chuyển, Thần Tinh Dịch đi tới vị trí cách hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương không xa.
Giữa lúc đó, mười vị cường giả Ma tộc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong đồng thời lao ra, xông về phía hai người Tần Nguyệt Sương và Tần Phong Tình từ bốn phương tám hướng.
"Bảo bảo, cẩn thận!"
Thần Tinh Dịch trầm giọng thét lên, nhào tới trước mặt hai người mà không chút nghĩ ngợi.
"Dịch lang!"
"Dịch lang!"
Không ngờ lại thấy Thần Tinh Dịch nhào tới không màng hiểm nguy, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương vô cùng cảm động. Nhưng ngay sau đó, hai người tái cả mặt.
Bình luận facebook