-
Chương 2426-2430
Chương 2426: Bảy đỉnh núi
Nghe thấy câu này, Thời Thanh Trúc liếc mắt nhìn Tề Hủ An với vẻ không hài lòng.
Tên này phiền chết đi được!
Cứ mỉa mai họ mãi!
Tần Ninh nhìn thấy, giễu cợt: "Tên vô dụng nhà ngươi còn chả biết có đến đích nổi không, đừng lo chuyện bao đồng!"
"Ngươi..."
Không đợi hắn ta nói hết lời, Tần Ninh đã dắt bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc, hai người giẫm lên Bách Luyện Trì bỏ đi luôn.
Lúc này, các võ giả xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai người này đang qua sông chứ nào phải đi Bách Luyện Trì đâu.
Tề Hủ An đỏ mặt.
Phần vì nóng, phần vì tức giận!
Tên Tần Ninh này...
Vừa nhìn đã thấy chướng mắt rồi.
Nhưng càng thấy chướng mắt hắn càng lợi hại.
Tức chết đi được!
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vượt qua đội phía trước, vượt qua những người tham gia khảo hạch hết người này đến người khác, quãng đường dài trăm trượng mà chỉ đi hết trong vòng một chung trà.
Nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt quái lạ.
Hai người này... quá biến thái!
Bọn Lưu Hạo Nhiên, Lý Tu Nhiên cùng với những người tương đối nổi trội trong vòng kiểm tra thứ nhất cũng ngây ngẩn cả người.
Từ Phàn trưởng lão đang đứng ở cuối Bách Luyện Trì chờ đệ tử tới nơi.
Khi thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc tay trong tay lên bờ rồi vận công bốc hơi nước khỏi áo quần, trong lúc nhất thời ông ta cũng chưa hồi thần kịp.
Bao năm qua đám đệ tử kiểm tra ít nhất cũng mất một nén nhang, thậm chí vài người qua một giờ rồi vẫn chưa tới.
Còn đây chưa đến một chung trà đã đi hết rồi ư?
Từ Phàn đứng sững một lúc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
"Từ trưởng lão!"
Tần Ninh nhìn Từ Phàn, cười hỏi: "Chờ ở đây hay vào vòng thứ ba luôn ạ?"
"Chờ ở đây".
Từ Phàn lại gần hai người, nhịn lắm nhưng cuối cùng vẫn phải bật cười ngao ngán: "Mấy chục năm qua, đây là lần đầu gặp người như hai ngươi trong cuộc thi mỗi năm một lần đấy".
"Không, kể cả kỳ thi lớn trăm năm một lần ta cũng chưa thấy ai như các ngươi!"
Vòng đầu tiên, Tần Ninh ba trăm điểm, Thời Thanh Trúc một trăm lẻ năm điểm.
Vòng thứ hai, hai người tay trong tay tới đích dễ như trở bàn tay.
Từ Phàn nghĩ sang vòng ba chắc chắn hai người sẽ vượt qua dễ dàng rồi.
Ông ta cười hỏi Tần Ninh: "Tần Ninh, chắc có lẽ bài kiểm tra này ngươi nắm chắc vượt qua chín mươi phần trăm rồi, đã nhắm ngọn núi nào chưa?"
Nghe vậy, hắn nhìn Từ Phàn trước mắt, mỉm cười trả lời: "Đệ tử không rành các đỉnh núi trong Thánh Đạo tông, Từ trưởng lão có thể giới thiệu cho ta chứ?"
"Được chứ".
Từ Phàn nhoẻn môi.
"Bản thân tông chủ Thánh Đạo tông Thánh Vô Khuyết chính là thiên chi kiêu tử, từ khi đảm nhiệm chức tông chủ đến nay, sức mạnh của Thánh Đạo tông ta ngày càng đi lên. Bên cạnh đó ông ấy còn chỉnh sửa Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, có thể nói có công lớn, là người có tiếng nói nhất Thánh Đạo tông ta".
"Ngoài ra còn có bảy vị đạo tông!"
Bảy vị đạo tông!
Từ Phàn giải thích: "Ai trong bảy vị đạo tông cũng có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn nằm ở tầng mấy của Chí Cao Đế Tôn thì ta không được biết".
Tuy ông ta là cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhưng sau Tiểu Đế Tôn là Đại Đế Tôn, sau nữa mới là Chí Cao Đế Tôn.
Mà Chí Cao Đế Tôn nằm trong đội ngũ cường giả hàng đầu Cửu Nguyên Vực, cả bảy vị đạo tông đều có trình độ đó, đâu phải ông ta muốn biết là biết.
"Bảy vị đạo tông có đỉnh núi của riêng mình, đệ tử trong tông môn từ đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn đến đệ tử tinh anh đều rải rác trong bảy đỉnh, chịu sự quản lý của bảy vị đạo tông".
Tần Ninh gật đầu.
Hiện giờ rất nhiều đệ tử vẫn đang kiên trì vượt qua Bách Luyện Trì, còn nhiều thời gian nên Từ Phàn nói khá chi tiết.
"Bảy vị đạo tông đứng đầu bảy chủ phong".
"Đầu tiên là Vũ Mân đạo tông, đứng đầu Đại Vũ Phong. Ở Thánh Đạo tông chúng ta, Vũ Mân đạo tông xem như người lớn tuổi nhất, ngay cả tông chủ cũng phải khách sáo với ông ấy ba phần. Đại Vũ Phong cũng là đỉnh nhiều thiên chi kiêu tử nhất trong bảy đỉnh núi".
"Thứ hai là Giang Tự Như đạo tông, đứng đầu Tự Tại Phong. Giang Tự Như đạo tông không thích tranh đấu, là một người khiêm tốn, có điều thực lực của đệ tử Tự Tại Phong cũng khá mạnh".
"Thứ ba, Mục Hàng đạo tông, đứng đầu Ngọc La Phong".
"Thứ tư là Dịch Nhất Phong đạo tông, đứng đầu Tiên Lâm Phong. Dịch Nhất Phong đạo tông có kiếm thuật siêu quần, Kha Viêm Vũ, một trong bảy vị đạo tử, trước khi trở thành đạo tử chính là đệ tử của Tiên Lâm Phong, cũng là đệ tử của Dịch Nhất Phong đạo tông, thừa hưởng kiếm thuật của Dịch Nhất Phong đạo tông, vô cùng bất phàm".
"Thứ năm là Hoa Linh Lung đạo tông, đứng đầu Bách Hoa Phong, là một mỹ nhân chim sa cá lặn. Bách Hoa Phong nghe tên cũng biết hầu hết là nữ đệ tử rồi, Đào Chỉ Kỳ đạo tử xuất thân từ Bách Hoa Phong đấy”.
"Thứ sáu là Âu Dương Chí Dũng đạo tông. Trong bảy vị đạo tông, Âu Dương đạo tông xem như người nhỏ tuổi nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất".
"Người thứ bảy chính là Thánh Phi Vũ đạo tông, đứng đầu Thánh Thiên Phong".
"Vốn dĩ đạo tông thứ bảy là Thánh Dật Phi đại nhân nhưng Thánh Dật Phi đại nhân đã mất tích bấy lâu nay, thành ra Thánh Phi Vũ đảm nhiệm chức đạo tông đó".
"Thánh Thiên Phong có thể nói là mạnh nhất trong bảy đỉnh núi..."
"Ồ?", Tần Ninh tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi nói Vũ Mân đạo tông lớn tuổi nhất, vậy tại sao Đại Vũ Phong không phải đỉnh mạnh nhất?"
"Ha ha..."
Câu hỏi của hắn làm Từ Phàn bật cười: "Ngươi chưa biết chuyện này, ông tổ sáng lập ra Thánh Đạo tông mang họ Thánh, theo tục lệ tông chủ cha truyền con nối, đến nay luôn là họ Thánh đảm nhiệm".
"Thánh Dật Phi đạo tông và Thánh Vô Khuyết tông chủ cùng một nhà, đương nhiên Thánh Thiên Phong có uy danh cao hơn rồi".
Tần Ninh gật đầu.
Từ Phàn cười híp mắt nói: "Tần Ninh, ta thấy khả năng kiểm soát của ngươi rất tốt, tu hành thì gần như viên mãn rồi, là hạt giống tốt. Bình thường đệ tử tham gia sát hạch sẽ được phân vào bảy đỉnh nhưng ai có thiên phú kiệt xuất, nằm trong tốp bảy người có thành tích tốt nhất trong bài kiểm tra sẽ được phép chọn đỉnh núi".
Trong Thánh Đạo tông, dưới trướng mỗi vị đạo tông luôn có đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn.
Mỗi bên sẽ đào tạo phần mình, ngoài ra còn mở cuộc tranh tài giữa bảy đỉnh để động viên đệ tử tiếp tục phấn đấu.
Hơn nữa còn thường xuyên tổ chức ra ngoài rèn luyện, phát hiện ra cổ địa nào cũng cho các đệ tử vào huấn luyện.
Thánh Đạo tông không thiếu đệ tử.
Nên không lo đệ tử bỏ mạng trong cuộc huấn luyện.
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng: "Ta muốn vào đỉnh thứ bảy, Thánh Thiên Phong!"
Nghe xong, Từ Phàn phản đối ngay: "Tần Ninh, mong ngươi suy nghĩ lại".
"Hiện giờ Thánh Phi Vũ, đạo tông tân nhiệm của Thánh Thiên Phong tiếng nói không bằng sáu vị đạo tông kia, lượng tài nguyên kiếm được cũng ít nhất, không bằng trước đây..."
Từ Phàn than thở: "Cho dù Thánh Thiên Phong được tông chủ nâng đỡ nhưng không còn Thánh Dật Phi đạo tông thì thật sự đã xuống dốc nghiêm trọng..."
"Bảy vị đạo tử không ai xuất thân từ Thánh Thiên Phong, chỉ có đệ nhất đệ tử tinh anh là Ngu Linh Cơ thôi. Nhưng đệ tử tinh anh là đệ tử tinh anh, đạo tử là đạo tử, từ điểm này có thể thấy được tình trạng nghèo nàn của Thánh Thiên Phong hiện nay".
Chương 2427: Thiên Chuy Trì
Tần Ninh mỉm cười đáp ngay: "Cuộc sát hạch vẫn chưa kết thúc, ta cũng chưa nằm trong tốp bảy mà".
Từ Phàn nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Thiên phú của Tần Ninh rất xuất chúng, lọt vào tốp bảy của cuộc sát hạch không thành vấn đề.
Nhưng đỉnh thứ bảy không phải lựa chọn tối ưu.
Từ Phàn tiếp tục giới thiệu: "Ban nãy có đề cập bảy vị đạo tử với ngươi, trong đó có hai người xuất thân từ Đại Vũ Phong là Hô Diên Bân hạng nhất và Tư Mã Tuyết Thiên hạng bảy".
"Thật ra đi Đại Vũ Phong là tốt nhất".
"Vốn kiến thức của phong chủ Vũ Mân rộng hơn tông chủ nhiều, trình độ ngươi thế nào thì dạy ngươi thế đó, nói không chừng với thiên phú của ngươi, khoảng trăm năm nữa sẽ vượt qua Tiểu Thần Tôn trở thành Đại Thần Tôn, vào nội môn thì trong vòng một nghìn năm sẽ đến Tiểu Đế Tôn đấy, đó là đệ tử tinh anh rồi".
Đại Thần Tôn trong vòng trăm năm!
Tiểu Đế Tôn trong vòng một nghìn năm!
Không được!
Quá chậm!
Thấy Tần Ninh im lặng, Từ Phàn không nói gì thêm.
Tiếc lộ vừa đủ thông tin thôi.
Ông ta nói mấy thứ này cũng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Tần Ninh.
Lỡ may sau này Tần Ninh thành đạo tử, thậm chí thành Chí Cao Đế Tôn, nhớ lại ngày hôm nay thì biết đâu những lời này sẽ đem đến cơ duyên cho ông ta.
Chuyện này từng xảy ra trong Thánh Đạo tông rồi.
Một vị trưởng lão ngoại môn Đại Thần Tôn đỉnh phong kết thân với một đệ tử ngoại môn, dốc lòng dạy dỗ và giúp đỡ.
Thế rồi người đệ tử kia trở thành Đại Đế Tôn, giữ chức trưởng lão tinh anh trong tông môn và quay lại dìu dắt ân nhân, giúp người đó thăng cấp đến Tiểu Đế Tôn.
Trưởng lão ngoại môn một khi có thực lực Tiểu Đế Tôn sẽ được vào nội môn, địa vị của trưởng lão cũng được nâng lên.
Trên thực tế, trong Thánh Đạo tông.
Phần lớn trưởng lão quản lý đệ tử tạp dịch đều có cấp bậc Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn.
Trưởng lão ngoại môn là Đại Thần Tôn.
Trưởng lão nội môn mà Tiểu Đế Tôn.
Trưởng lão tinh anh thì là Đại Đế Tôn.
Rất nhiều đệ tử trong tông môn khi đạt đến giới hạn của tu hành sẽ giậm chân tại chỗ, như mắc kẹt tại Đại Thần Tôn chẳng hạn, không thăng cấp nổi, và họ đều chọn ở lại Thánh Đạo tông với mong muốn có được chức vị trưởng lão ngoại môn.
Nhưng không phải đệ tử nào cũng có cơ hội đó.
Chưa kể, trừ đệ tử và trưởng lão ra thì Thánh Đạo tông còn có vô số võ giả là lực lượng phòng vệ của Thánh Đạo tông. Bọn họ không còn là đệ tử nữa mà nằm dưới sự quản lý của tông chủ.
Bởi vậy phải nói Thánh Đạo tông khổng lồ này là một nơi hết sức phức tạp, nhiều tầng chồng lên nhau, vị trí nào cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Từ Phàn chợt bảo: "À, bảy vị đạo tử đều có thế lực của mình đấy. Tông môn quá nhiều đệ tử nên dây tơ rễ má thế nào cũng khó nói. Ngươi vào tông môn rồi thì có thể chọn phụ thuộc một thế lực do đạo tử nào đó sáng lập để bảo vệ bản thân".
"Được phép giết người trong tông môn à?", Tần Ninh hỏi ngay chuyện này.
"Đương nhiên là không rồi!", Từ Phàn bác bỏ: "Trong Thánh Đạo tông có xây Sinh Tử Đài, mọi ân oán sinh tử đều phải lên Sinh Tử Đài ký khế ước mới được giải quyết. Đã lên Sinh Tử Đài là chỉ một trong hai được sống".
"Còn lại bất kì kẻ nào cũng không được giết hại đồng môn".
"Nhưng nói thế thì cũng không thể vào được Thánh Đạo tông là ở lì trong tông môn được. Ai muốn giết ngươi thì tìm cơ hội ngươi ra ngoài thôi..."
Tần Ninh gật đầu.
Không ngờ lúc này Từ Phàn nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng qua mắt hắn!
Tên nhãi này...
Quả thật Tần Ninh hơi thất vọng, cuộc chiến sinh tử mà còn phải lên Sinh Tử Đài à?
Rắc rối quá.
Hắn vào Thánh Đạo tông là để điều tra về cái chết của Thánh Dật Phi, chuyện của Ám Nguyệt Ma tộc cũng như về Âu Dương Chí Dũng đạo tông.
Tất nhiên hắn không thể yên phận tu hành, phát triển từng bước một được.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Ninh bộc lộ thiên phú đáng kinh ngạc của mình trong buổi kiểm tra này.
Thiên phú đủ xuất chúng mới được chú ý tới.
Hắn phải nhanh chóng nổi tiếng, có thế địa vị mới được nâng cao, biết được nhiều hơn.
Ở Thánh Đạo tông những mấy trăm năm ư?
Sao mà được!
Trong lúc hai người trò chuyện thì cuộc sát hạch đã dần kết thúc.
Không ít người bỏ chạy vì vòng hai.
Một ngàn hai trăm đệ tử nay chỉ còn hơn bốn trăm người.
Từ Phàn vẫn mừng rỡ trước kết quả này.
Hơn bốn trăm người đến được vòng thứ ba, được đấy.
Lúc này Lý Vân Tiêu thở hồng hộc đứng bên cạnh Tần Ninh, không thể không khen ngợi: "Tần công tử, ngươi giỏi thật đấy".
Ngay cả Lưu Hạo Nhiên và Lý Tu Nhiên cũng phải mất thời gian rất lâu mới qua được Bách Luyện Trì.
Thế mà Tần Ninh và Thời Thanh Trúc có thể qua vòng hai một cách thảnh thơi như thế.
Thiên phú đúng là không đùa được.
"Còn vòng ba nữa thôi".
Lý Vân Tiêu nói với vẻ quyết tâm: "Vòng cuối cùng, ta nhất định sẽ thành công".
Từ Phàn nhìn hơn bốn trăm vị đệ tử đang xếp hàng, cất tiếng: "Chúc mừng các ngươi vượt qua vòng thứ hai - Bách Luyện Trì".
"Tiếp theo là vòng ba, nhưng khi vòng ba bắt đầu thì vẫn còn một vòng phụ, đó là Thiên Chuy Trì!"
"Ta mới nói rồi đấy, Thiên Chuy Trì khác với Bách Luyện Trì, nó được tạo ra từ dược liệu cao cấp bởi các đan sư đứng đầu tông môn".
"Ai trong các ngươi kiên trì được một nén nhang ở trong đó sẽ nhận được cơ duyên rất lớn. Đây là huấn luyện đồng thời là cơ hội tăng thực lực mà tông môn tặng cho các ngươi".
Nói đến đây, Từ Phàn mỉm cười tiết lộ: "Nói cho các ngươi biết, năm xưa bảy vị đạo tử hiện nay của Thánh Đạo Tông đều kiên trì được một nén nhang trở lên tại Thiên Chuy Trì đấy".
Nghe xong, không ít đệ tử mắt sáng ngời.
Nhưng cũng có người lắc đầu nguầy nguậy.
Qua được Bách Luyện Trì đã khiến người ta suýt thì gục ngã rồi chứ đừng nói là Thiên Chuy Trì.
Nó được dành tặng riêng cho yêu nghiệt thôi.
"Tần công thử, ngươi thử xem", Lý Vân Tiêu tỏ ra hào hứng: "Ngươi vượt qua Bách Luyện Trì ung dung như thế, chắc qua Thiên Chuy Trì cũng dễ ợt thôi".
Câu vừa dứt, Từ Phàn nhìn mọi người bảo: "Ai muốn thử thì cứ vào Thiên Chuy Trì, bao lâu cũng được. Đây không phải kiểm tra mà là lợi ích dành cho các ngươi thôi".
Nói tới đây, không ít đệ tử bắt đầu hứng thú.
Nếu không liên quan tới kiểm tra thì thử xem thế nào cũng được.
Có vài đệ tử nhanh chóng bước vào Thiên Chuy Trì.
Diện tích của Thiên Chuy Trì khá nhỏ, đường kính chỉ mười trượng, ao nước ánh màu đỏ như máu nhàn nhạt, cao khoảng nửa người, trông khá phẳng lặng.
Một số đệ tử men theo bờ đi vào ao.
"Á..."
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một đệ tử vừa đặt chân vào Thiên Chuy Trì đã gào khóc.
Đau!
Đau thấu xương!
Con người ai mà chịu nổi.
Quá đau đớn!
Những ai thử trước tiên đều la lớn, vội vàng rời khỏi Thiên Chuy Trì.
Cảm giác đau đớn ấy còn hơn Bách Luyện Trì gấp mười lần.
Không ai có thể vượt qua được.
Nhưng vào lúc này, một bóng người lặng lẽ đi vào Thiên Chuy Trì, cố gắng chịu đựng trong ánh nhìn của bao người.
"Là Lý Tu Nhiên!"
"Không hổ là lớn lên trong Thánh Đạo tông, lợi hại thật, không hét tiếng nào luôn".
"Không biết có trụ được một nén nhang không đây".
Tất cả mọi người đều nhìn hắn ta chằm chằm.
Chương 2428: Tiểu Thần Tôn sơ kỳ
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc bên cạnh, cười nói: "Nàng cũng thử xem".
"Giúp ích cho nàng lắm đó".
Thời Thanh Trúc nhìn hắn, đáp: "Vậy chàng đi cùng ta nhé".
"Ừm".
Hai người cất bước.
Sau khi vào Thiên Chuy Trì, Thời Thanh Trúc nhướng mày, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên.
"Đau lắm sao?"
"Hơi hơi", nàng nhanh chóng trả lời: "Nhưng đau xong người ấm áp dễ chịu, thoải mái lắm..."
Tần Ninh gật gù: "Cảm nhận sự thoải mái đó rồi lĩnh ngộ kỹ vào".
"Vâng..."
Thời Thanh Trúc đi từ từ vào ao, ngồi xuống khiến cơ thể bị nước bao trùm.
Tần Ninh cũng đi vào cảm ngộ.
"Thiên Chuy Trì... được luyện ra từ hơn một nghìn loại dược thảo, đan sư của Thánh Đạo tông cũng có bản lĩnh đấy".
Tần Ninh nói thầm trong bụng, ngồi xuống, im lặng nghiêm túc cảm ngộ thay đổi trong cơ thể...
Hai người vào Thiên Chuy Trì một cách hờ hững như thế khiến đệ tử xung quanh thầm thán phục.
Hai người này đúng là yêu nghiệt mà.
Tề Hủ An thấy cảnh này thì mặt mày tái mét.
Càng ngày hắn ta càng căm ghét tiếng tăm của Tần Ninh.
Bên cạnh đó, các đệ tử có thành tích tốt trong buổi kiểm tra như Lý Tu Nhiên, Lưu Hạo Nhiên đều trụ nổi.
Còn đa phần những đệ tử khác đều kêu gào inh ỏi, nhảy ra khỏi Thiên Chuy Trì.
Chịu không nổi thật đấy!
Tự mình cảm nhận xong mới biết nó đau đến nhường nào.
Nhìn những đệ tử đang kiên trì trong Thiên Chuy Trì, tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Lúc này, trong Thiên Chuy Trì.
Mười mấy bóng người vững vàng ngồi xuống, chịu đựng nỗi đau từ bên ngoài truyền vào cơ thể.
Bấy giờ Thời Thanh Trúc cũng từ từ thích nghi, pháp thân Vạn Linh ngưng tụ, từng đốm sáng tụ tập quanh người, nhân cơ hội này nàng tiến hành ngưng luyện.
Còn xung quanh Tần Ninh thì rất yên tĩnh.
Toàn bộ sức mạnh ngưng tụ trên cơ thể hắn đang tập trung vào trong.
Thiên Chuy Trì được xem như thánh địa tu luyện.
Dù sao cũng không mất phí, nán lại tu luyện lâu hơn cũng được.
Thời gian dần trôi.
Từ Phàn cười nhẹ nhìn hơn mười người trong ao.
Khá lắm.
Cho dù bọn đệ tử này không trụ được một nén nhang, qua được một chung trà thôi cũng được rồi.
Biết đâu trong tương lai chúng sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Từng giây từng phút trôi qua...
Đã hết một chung trà.
Tiếng rầm thình lình truyền đến.
Rốt cuộc Lý Tu Nhiên không chịu được nữa, đứng phắc dậy lên bờ, mặt mày đỏ gay, da thịt trên tay và cổ như bị lửa đốt trông rất đau đớn.
Từ Phàn nhìn hắn ta, hờ hững nói: "Không tồi".
Nhưng Lý Tu Nhiên vẫn chưa hài lòng.
Hắn ta thản nhiên liếc nhìn mấy người còn ở trong Thiên Chuy Trì.
Phụ thân nói với hắn ta rằng chỉ cần kiên trì được một nén nhang trong Thiên Chuy Trì thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả Tiểu Đế Tôn hùng mạnh.
Thậm chí có cơ hội bước vào cảnh giới Đại Đế Tôn, một độ cao không ai với tới.
Nhưng hắn ta không trụ nổi!
Giữa lúc đó, Lưu Hạo Nhiên cũng bay vụt ra khỏi nước.
Hắn ta cũng đến giới hạn rồi.
Lần lượt có vài bóng người bay ra khỏi Thiên Chuy Trì.
Họ thật sự không kiên trì nổi nữa.
Toàn thân như bị thiêu cháy, cứ tiếp tục chịu đựng thì căn cơ của bọn họ sẽ bị thương tổn mất.
Qua hơn một chung trà một chút, số người trong Thiên Chuy Trì từ hơn mười chỉ còn lại hai.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Mọi sự chú ý đều tập trung lên hai người.
Quá lợi hại.
Hai người vẫn biểu hiện bình tĩnh như thế.
Không ai dám tin vào cảnh tượng đó.
Tâm trạng Từ Phàn lúc này cũng vô cùng kích động.
Quả là yêu nghiệt của yêu nghiệt mà!
Thấm thoát đã gần một nén nhang.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc và ngồi yên không nhúc nhích.
Mọi người bất giác nghĩ đến câu nói của Từ Phàn trưởng lão.
Năm xưa bảy vị đạo tử đều kiên trì được một nén nhang trong Thiên Chuy Trì.
Thế chẳng phải Tần Ninh và Thời Thanh Trúc sánh bằng bảy vị đạo tử rồi ư?
Trong một lầu các giữa không trung sơn cốc.
Bốn vị đạo tử Kha Viêm Vũ, Hoàn Khải Minh, Bộc Xước và Tư Mã Tuyết Thiên đều lộ vẻ bất ngờ.
"Hai người này không đơn giản chút nào".
Kha Viêm Vũ cười tủm tỉm: "Không ngờ trong buổi sát hạch đệ tử năm nay nổi bật được hai người này".
Bộc Xước cũng cười ha ha: "Nói thật thì ta muốn kéo bọn họ vào Thủy Môn của ta lắm, tuy bây giờ mới có cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn nhưng ta muốn đạt tới Đại Thần Tôn thì nhanh thôi".
"Ngươi phải cẩn thận đấy Bộc Xước, biết đâu tương lai hai người này sẽ cướp vị trí đạo tử của ngươi, thay thế ngươi trở thành thủ lĩnh Thủy Môn thì sao".
"Gớm..."
Mặc dù họ chỉ đang nói đùa nhưng đều cảm nhận được sự bất phàm của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Soạt soạt soạt...
Sau một nén nhang.
Thời Thanh Trúc từ trong Thiên Chuy Trì nhảy lên bờ.
Váy sam bị ướt để lộ đường cong uyển chuyển, nhưng trong chốc lát nàng đã làm bốc hơi hết hơi nước làm chiếc đầm dài khôi phục trạng thái ban đầu.
"Giỏi lắm".
Từ Phàn gật đầu tán dương Thời Thanh Trúc: "Trụ được một nén nhang, hơn nữa..."
Nói đến đây, ông ta nhíu mày: "Ngươi... thăng cấp rồi?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười gật đầu.
"Thiên Chuy Trì đúng là giúp ích rất nhiều, ta tu luyện có chút đã thăng cấp rồi".
Nàng cho biết: "Ngặt nỗi ngâm lâu không thích lắm, quá nóng".
Nghe vậy, khóe miệng Từ Phàn giật giật.
Nữ tử này thật sự không phải yêu nghiệt bình thường.
Lúc này trong Thiên Chuy Trì chỉ còn một mình Tần Ninh.
Thời gian lại trôi qua.
Một nén nhang... Hai nén nhang... Ba nén nhang...
Đã một giờ nhưng Tần Ninh vẫn không động đậy.
Nhiều đệ tử bắt đầu sốt ruột.
Từ Phàn cũng nôn nóng.
Còn vòng thứ ba nữa.
Sao Tần Ninh... vẫn chưa lên chứ.
Một giờ!
Phá kỷ lục luôn rồi!
Đệ tử toàn Thánh Đạo tông tham gia sát hạch hàng năm cho dù tài giỏi đến đâu, yêu nghiệt đến đâu chăng nữa cũng không ai trụ được một giờ trong Thiên Chuy Trì.
Từ Phàn ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa.
Nhưng đám đệ tử quanh đây đang dần mất kiên nhẫn.
Hắn có còn là người không thế?
Đứng đây nhìn Tần Ninh rèn luyện bản thân chẳng khác gì hành hạ bọn họ cả.
Đang lúc mọi người bắt đầu nổi nóng.
Thì đột nhiên, ánh sáng trên ao nước màu đỏ nhạt của Thiên Chuy Trì tắt ngúm.
Ngay sau đó, ao nước trở nên ảm đạm.
Trở thành một ao nước đơn thuần.
Hơi thở trong cơ thể Tần Ninh thình lình biến hóa.
Pháp thân Ngoại Hiện của hắn xuất hiện hình ảnh long phượng giao nhau.
Nhưng sau khi bóng rồng và phượng của pháp thân tụ hội, chúng bất chợt rời khỏi thân thể.
Pháp thân rời thể!
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn!
Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Từ Phàn như đóng băng tại chỗ.
Tần Ninh sau khi hấp thụ toàn bộ dược hiệu của Thiên Chuy Trì đã từ Đại Thiên Tôn hậu kỳ nhảy tới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Tần Ninh bước ra từ trong Thiên Chuy Trì, bốc hơi hơi nước trên người rồi bình tĩnh nhìn xung quanh.
Chương 2429: Không phải mười một loại sao?
Nhưng chào đón hắn lại là những gương mặt với biểu cảm kỳ lạ, Tần Ninh nhướng mày, lập tức nhìn sang Từ Phàn và hỏi: "Từ trưởng lão, ta... không vi phạm gì chứ?"
Bấy giờ Từ Phàn mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không..."
Ông ta không kịp nói thêm, lại gần Thiên Chuy Trì đưa tay vào ao nước, mặt hốt hoảng.
Thôi xong!
Công hiệu của Thiên Chuy Trì đã biến mất rồi.
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió bất chợt vang lên.
Nghe thấy âm thanh lạ, mọi người đều nhìn sang.
Bốn, năm ông lão mặc áo bào xám đáp xuống sơn cốc.
"Từ Phàn, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ông lão cầm đầu mắt sáng ngời nhìn Từ Phàn chằm chằm, quát lớn.
"Vân trưởng lão!"
Từ Phàn tái mặt, cúi người hành lễ.
Những đệ tử còn lại thấy vậy trong lòng vô cùng sửng sốt.
Từ Phàn trưởng lão là cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn.
Chỉ ai có thân phận và địa vị cao hơn mới có thể khiến Từ Phàn trưởng lão phải cung kính như thế.
Lúc này tâm trạng của Từ Phàn cũng rối như tơ vò.
Vân Thanh Tuyền!
Một trong các trưởng lão của Thánh Đạo tông.
Ở Thánh Đạo tông, trưởng lão tinh anh có cảnh giới Đại Đế Tôn.
Nhưng một số nhân tài đặc biệt trong tông môn khi đến cảnh giới Đại Đế Tôn thì không đơn giản chỉ là trưởng lão tinh anh.
Vân Thanh Tuyền nằm trong số đó.
Là đan sư Chí Tôn bát phẩm đồng thời là cường giả Đại Đế Tôn hùng mạnh.
Nếu như chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn thôi thì chỉ mang danh phận trưởng lão tinh anh, nhưng bên cạnh đó Vân Thanh Tuyền còn là một vị đan sư Chí Tôn bát phẩm.
Do đó ông ta giữ chức nằm trên trưởng lão tinh anh - trưởng lão thượng vị.
Thánh Đạo tông phân chia cấp bậc đệ tử, đương nhiên cũng phân chia cấp bậc trưởng lão.
Trưởng lão thượng vị là cấp bậc chỉ đứng sau tông chủ và bảy vị đạo tông.
Sau đó mới là trưởng lão tinh anh, trưởng lão nội môn, trưởng lão ngoại môn...
Phần lớn trưởng lão thượng vị đều có thực lực Chí Cao Đế Tôn, Vân Thanh Tuyền chính là ngoại lệ.
Hầu như mọi đan sư Chí Tôn có thực lực cao trong Cửu Nguyên Vực đều bị Cửu Nguyên đan tông thu về.
Điều này dẫn đến các tông môn khác thiếu hụt một lượng lớn đan sư.
Thế nên địa vị của đan sư Chí Tôn bát phẩm tại Thánh Đạo tông thậm chí còn cao hơn một số Chí Cao Đế Tôn.
Từ Phàn là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chỉ là một trong rất nhiều trưởng lão nội môn, chẳng có cửa so với trưởng lão tinh anh, trưởng lão thượng vị lại càng không.
Nhưng sao việc Thiên Chuy Trì mất tác dụng lại kinh động tới vị trưởng lão thượng vị này chứ?
Lòng Từ Phàn đắng chát.
Vân Thanh Tuyền lớn tiếng: "Chuyện Thiên Chuy Trì là sao đây?"
Trên thực tế tới đây không phải ý định của ông ta, chỉ là tình cờ dẫn một số đan sư Chí Tôn thất phẩm, lục phẩm kiểm tra tình hình những nơi trồng dược thảo trong tông môn, ngang qua đây bỗng nhiên cảm nhận được Thiên Chuy Trì xảy ra vấn đề nên mới chạy tới.
Vừa tới nơi đã thấy Thiên Chuy Trì bị hỏng hóc, Vân Thanh Tuyền không tức giận mới là lạ.
Thiên Chuy Trì này đưa vào sử dụng nhằm kiểm tra đệ tử, tác dụng của nó lớn không đùa được, được biết bao đan sư trong tông môn dành hết tâm huyết cùng nhau tạo ra cơ mà.
Vậy mà giờ đây...
Đã trở nên trong vắt, không còn linh tính nào thế này.
Từ Phàn vội vàng đi tới trước người Vân Thanh Tuyền, cúi người giải thích: "Hôm nay là ngày sát hạch, vị đệ tử Tần Ninh này sau khi vượt qua Bách Luyện Trì đã vào Thiên Chuy Trì rèn luyện, cuối cùng dược hiệu trong Thiên Chuy Trì bị một mình hắn hấp thu hết, tu vi từ Đại Thiên Tôn hậu kỳ lên Tiểu Thần Tôn sơ kỳ ạ".
Vân Thanh Tuyền nghe xong thì hừ lạnh: "Ngươi tưởng ta ngu chắc? Một Đại Thiên Tôn mà hấp thu sạch dược hiệu của Thiên Chuy Trì à?"
"Lão phu cảnh giới Đại Đế Tôn mà còn chưa làm được chứ đừng nói là Đại Thiên Tôn".
Từ Phàn nói trong đau khổ: "Là thật đấy ạ Vân trưởng lão".
Một đống người đang nhìn, ông ta nào dám nói dối!
Thấy khuôn mặt đau khổ của Từ Phàn, Vân Thanh Tuyền gặng hỏi lại lần nữa: "Thật à?"
Từ Phàn gật đầu.
Lúc này Vân Thanh Tuyền đi tới trước mặt Tần Ninh, cầm lấy tay hắn.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, vẻ mặt ông ta trở nên kỳ lạ.
"Ngươi đã hấp thu dược hiệu trong Thiên Chuy Trì thế nào?"
Tần Ninh cười nói: "Ta tu luyện pháp thân, cần đột phá nên hấp thu hết, cái này... chắc là đệ tử không vi phạm quy định gì chứ ạ? Từ Phàn trưởng lão bảo rằng nếu bọn ta trụ được một nén nhang ở đây thì nghĩa là hạt giống tốt, trụ được lâu hơn phải tốt hơn chứ ạ?"
Vân Thanh Tuyền nhất thời không nói được gì.
"Dược hiệu trong Thiên Chuy Trì làm banh xác một Đại Đế Tôn được luôn đấy, ngươi hấp thu bằng cách nào thế?"
Được hỏi, Tần Ninh chỉ cười: "Dược hiệu của Thiên Chuy Trì quả thật rất mạnh, nhưng năng lượng ta cần để thăng cấp nhiều hơn thế!"
"Ồ? Ngươi biết dược hiệu của Thiên Chuy Trì thế nào sao?"
Tần Ninh gật đầu.
"Nó được luyện chế từ một nghìn hai trăm mười hai loại dược liệu".
Câu trả lời của hắn làm Vân Thanh Tuyền biến sắc.
Danh sách luyện chế Thiên Chuy Trì được giữ bí mật tuyệt đối, không phải ai cũng biết được.
"Vậy ngươi nói xem chín loại dược thảo chính là gì?"
"Chín loại?'
Tần Ninh hỏi thẳng: "Không phải mười một loại sao ạ?"
Nghe hắn nói vậy, mắt Vân Thanh Tuyền càng sáng hơn.
"Ngươi nói tên và công hiệu của mười một loại dược thảo đó đi!"
Ông ta không tức giận mà ngược lại giống kiểm tra Tần Ninh hơn.
Từ Phàn ở bên cạnh thấy Tần Ninh thẳng thắn trả lời, dù đối mặt với Vân trưởng lão vẫn cư xử đúng mực thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ rúng động.
Người này...
Tinh thông thuật luyện đan nữa cơ à.
Tần Ninh kể rành mạch được danh sách đủ để chứng minh hắn có thiên phú trên phương diện luyện đan rồi.
Bị Vân Thanh Tuyền hỏi liên tục nhưng Tần Ninh đối đáp rất trôi chảy.
Từ Phàn thở dài.
Không ngờ gặp được một người yêu nghiệt như thế trong bài kiểm tra năm nay.
Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, khả năng kiểm soát ba trăm điểm, qua ải Bách Luyện Trì một cách dễ dàng, ung dung ngồi trong Thiên Chuy Trì một giờ.
Người như thế giờ trông thì mới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ thôi nhưng mai này thể nào cũng tên tuổi vang khắp Thánh Đạo tông cho xem.
Thật lâu sau.
Đám đệ tử kế bên nghe cuộc đối đáp giữa Vân Thanh Tuyền và Tần Ninh thì như rơi vào sương mù, chẳng hiểu mô tê gì.
"Ha ha ha ha..."
Một tiếng cười lớn vang lên.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Vân Thanh Tuyền tóm chặt cánh tay Tần Ninh, cười nói: "Đi theo ta!"
"Hả?"
Hắn ngẩn người, nói: "Vân trưởng lão, ta vẫn đang trong kiểm tra, vẫn chưa phải là đệ tử ngoại môn đâu ạ".
"Kiểm tra?"
Vân Thanh Tuyền liếc mắt nhìn xung quanh, mỉm cười đáp: "Thuật luyện đan và kiến thức của ngươi bao la như thế, còn kiểm tra làm quái gì nữa? Tu võ đạo làm gì, chủ tu đan đạo, trở thành đan sư Chí Tôn thì việc tăng cảnh giới còn không phải một cái búng tay? Đến lúc đó, bọn đệ tử vào Thánh Đạo tông thông qua bài kiểm tra ai mà không xin xỏ ngươi?"
"Nhóc con à, có thể ngươi nghe trong Thánh Đạo tông, tông chủ phong và bảy đỉnh núi là cao nhất nhưng sau khi vào Đan Đạo Lâu, thân phận của ngươi chắc chắn sẽ cao hơn đệ tử cùng cấp bậc!"
"Lão phu Vân Thanh Tuyền, là đan sư Chí Tôn bát phẩm, phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, ngươi làm đệ tử ta là được tuyển thẳng vào Thánh Đạo tông rồi, kiểm tra chỉ tổ tốn thời gian".
Câu vừa dứt, các đệ tử xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Một vị đan sư Chí Tôn bát phẩm mà đích thân nhận học trò!
Tần Ninh chỉ nói một tràng dài vừa rồi thôi mà Vân trưởng lão đã muốn nhận làm đồ đệ ư?
Chương 2430: Vòng thứ ba
Giờ phút này, kể cả các đạo tử trong lầu các ở sơn cốc cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
Ngoài tông chủ phong và bảy đỉnh núi ra còn có ba nơi nắm giữ địa vị cao trong Thánh Đạo tông.
Đan Đạo Lâu!
Khí Đạo Lâu!
Trận Đạo Lâu!
Lâu chủ của ba lâu đều có cấp bậc Chí Cao Đế Tôn đồng thời là đan sư, khí sư, trận sư cửu phẩm.
Đệ tử, trưởng lão Thánh Đạo tông sử dụng đan dược, bảo khí Chí Tôn và đại trận hộ tông của Thánh Đạo tông.
Cái nào cũng vô cùng quan trọng.
Vân Thanh Tuyền là phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, đan sư Chí Tôn bát phẩm, trong Thánh Đạo tông mà gặp mấy vị đạo tông thì họ cũng phải cư xử lịch sự với ông ta.
Người như thế mà lại muốn nhận Tần Ninh làm đồ đệ!
Tần Ninh tỏ ra khó xử, từ chối: "Đệ tử rất biết ơn vì nhận được sự ưu ái của Vân trưởng lão, chỉ là bây giờ đệ tử vẫn chưa phải đệ tử Thánh Đạo tông, sau khi đậu bài sát hạch, đệ tử sẽ đến gặp Vân trưởng lão, theo Vân trưởng lão học tập thuật luyện đan".
Vân Thanh Tuyền nghe vậy hài lòng gật đầu, bảo: "Được, khá lắm, khá lắm".
"Lão phu hiểu ý ngươi rồi, đã vậy thì tiếp tục kiểm tra đi!"
Ông ta mỉm cười nhìn Tần Ninh.
"Từ Phàn".
"Có!"
Vân Thanh Tuyền hướng mắt sang Từ Phàn, nói nhỏ: "Thằng nhóc này mà rớt vòng ba là lão phu cho ngươi banh óc".
Người Từ Phàn lạnh ngắt.
Không đến mức đấy chứ?
Vân trưởng lão còn chả thèm tham dự vòng một và vòng hai.
Mới đứng đây trò chuyện với Tần Ninh một lát thôi mà đã muốn kéo hắn về phe mình thế ư?
Quỷ tha ma bắt!
Từ Phàn lập tức chắp tay nhận lệnh: "Ta hiểu, ta hiểu..."
Dặn dò xong, Vân Thanh Tuyền mới cười tít mắt nhìn Tần Ninh rồi xoay người rời đi...
Lúc này, Từ Phàn đi tới trước mặt mọi người, hắng giọng, trở lại với dáng vẻ cao cao tại thượng ban đầu: "Vòng hai kết thúc, tiếp đến là vòng ba".
"Nếu đậu vòng ba, các ngươi sẽ là đệ tử Thánh Đạo tông!"
Đôi mắt bao người chứa đựng bao nhiêu khát vọng.
Sau vòng hai, một vạn người chỉ còn lại hơn bốn trăm người.
Xác suất đậu thấp đến đáng sợ!
Thánh Đạo tông chính là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, muốn vào được Thánh Đạo tông thật sự quá gian nan!
Nói rồi Từ Phàn dẫn hơn bốn trăm người đi sâu vào trong.
Nơi nằm sâu nhất trong sơn cốc là sân luyện võ.
Trong sân luyện võ có rất nhiều nhà đá.
Tất cả nhà đá đều bị khóa lại bằng trận pháp ở bên ngoài, nhiều người chú ý tới điểm này.
Không biết thứ gì đang bị nhốt trong phòng đá đây?
Từ Phàn lên tiếng.
"Thấy các nhà đá lớn nhỏ rồi chứ?"
Mọi người nhất tề gật đầu.
"Tất cả nhà đá đều phong ấn nguyên thú, chủ yếu là nguyên thú cấp bốn và cấp năm".
Từ Phàn thẳng thắn nói: "Đồng nghĩa với cảnh giới Đại Thiên Tôn và cảnh giới Tiểu Thần Tôn. Nhiệm vụ của các ngươi trong vòng ba là khiêu chiến nguyên thú nơi đây, giành chiến thắng và giết chết nguyên thú cùng cấp bậc với các ngươi!"
Nghe vậy, ai nấy đều thở hắt ra.
Vòng đầu tiên là kiểm tra khả năng kiểm soát.
Vòng hai là kiểm tra căn cơ.
Cả hai vòng này đều kiểm tra thiên phú của bản thân đệ tử, vượt qua rồi thì bây giờ kiểm tra sức chiến đấu.
Nguyên thú.
Ai cũng từng đối đầu rồi.
Dám tới Thánh Đạo tông tham gia sát hạch thì ai mà chưa thấy máu bao giờ.
Nguyên thú, nguyên thú cấp bốn cũng chia ra bốn bậc, hơn nữa cho dù cùng cảnh giới với võ giả thì sức bộc phát của nguyên thú vẫn cao hơn.
Dù gì không phải lúc nào võ tu loài người cũng trong trạng thái chém giết.
Nhưng nguyên thú thì luôn sống trong cảnh tranh giành, quy luật tuyệt đối của rừng khiến bọn nguyên thú giết hại lẫn nhau, ngày nào cũng thế.
Thế nên xét trên cùng cảnh giới thì thực lực của nguyên thú nhỉnh hơn võ giả!
Nhưng mọi người không hề lo lắng.
Ai cũng từng rơi vào trường hợp đó.
So với vòng một và vòng hai thì vòng ba đơn giản hơn nhiều.
Ai cũng tự tin đương đầu với nguyên thú cùng cảnh giới cả, trừ khi là những võ giả chưa tự tay giết nguyên thú bao giờ, chỉ thăng cấp nhờ vào đan dược.
Từ Phàn thấy hơn bốn trăm đệ tử thở phào thì bật cười.
Đơn giản ư?
Nếu thật sự đơn giản như thế thì Thánh Đạo tông đã không phải Thánh Đạo tông rồi.
Ông ta phất tay, tuyên bố: "Được rồi, theo thứ tự đã sắp xếp, người đầu tiên ra khỏi hàng!"
Một thanh niên Đại Thiên Tôn trung kỳ hùng dũng đi ra.
"Đại Thiên Tôn trung kỳ, tìm nguyên thủ cấp bốn trung đẳng!"
Từ Phàn nhìn về phía trước.
Hàng trăm nhà đá đều có một đệ tử Thánh Đạo tông đứng ở đằng trước, lúc này một đệ tử bước ra, mở cấm chế nhà đá.
"Nguyên thú cấp bốn - hổ Tiễn Vĩ!"
Nguyên thú đi lên một trong các bục đá dài trăm trượng trong sân luyện võ.
Đệ tử kia dũng cảm đi lên bục đá.
"Thấy điểm chính giữa bục đá không?"
Từ Phàn hỏi.
Đệ tử kia hơi ngẩn người, gật đầu.
"Đứng yên đó!"
Ông ta nói tiếp: "Đứng yên trong vòng tròn, không được ra ngoài, chạm ra ngoài vòng tròn xem như ngươi thua!"
Câu vừa dứt, đệ tử kia hoảng hốt ra mặt.
"Sao lại thế ạ Từ trưởng lão!"
Chịu sự tấn công của nguyên thú độc ác cùng cảnh giới nhưng phải đứng yên, không được ra khỏi vòng tròn!
Thế khác nào làm cái bia sống cho nó đâu?
Khác nào đứng yên cho nguyên thú công kích đâu!
Quan trọng nhất là cho dù có thực lực cao, nguyên thú biết mình không địch lại thì cứ lòng vòng gần đó, không chịu sống mái một lần, vậy thì tiêu hao hết sức mạnh rồi còn gì?
Từ Phàn đáp: "Nếu thấy không làm được thì nhận thua đi".
"Ta nói rồi, ai không làm được mà còn cố chấp thì có thể sẽ chết, Thánh Đạo tông không quan tâm đâu. Chỉ có thiên tài hiển hách trên Cửu Nguyên Vực mới có thể trở thành đệ tử của Thánh Đạo tông thôi".
"Được rồi, bắt đầu kiểm tra, ngươi muốn nhận thua hay thử?"
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, thanh niên kia hừ lạnh: "Ta muốn thử một lần!"
Hổ Tiễn Vĩ tức thì được thả ra.
Người thanh niên đứng giữa bục đá.
Các trận văn được ngưng tụ, khóa bục đá lại.
Trận so tài bắt đầu.
Tần Ninh chỉ liếc nhìn bục đá chứ không nói gì.
Bài kiểm tra của Thánh Đạo tông hay ho phết.
Trong đám đông, mặt mày Tề Hủ An trắng bệch.
Sao mà khó quá vậy.
Không phải vòng ba là đệ tử đấu nhau sao? Sao tự nhiên đổi rồi?
Tề Hủ An ép bản thân không hốt hoảng nữa, cuộc sát hạch hằng năm của Thánh Đạo tông hay thay đổi mà, năm nay đâu phải ngoại lệ.
Nhưng... thế sao thi được?
Giờ phút này, người thanh niên trên bục đá đã lao vào đánh nhau với hổ Tiễn Vĩ.
Cái đuôi của nó như cây kéo, trông rất kì lạ, vì vậy mà nó được đặt tên như thế.
Tốc độ của con hổ cực kỳ nhanh, trong chốc lát đã tới trước mặt thanh niên. Cái đuôi nó tràn trề sức mạnh, cặp móng vuốt thì như bảo khí, vỗ vào người thanh niên.
Thanh niên đanh mặt, lấy một thanh đao nhỏ đâm tới.
Bốp...
Sức mạnh bộc phát, hổ Tiễn Vĩ hơi khựng lại rồi quét cái đuôi ra, vỗ xuống.
Thanh niên sững sờ.
Hắn ta nhanh chóng đưa hai tay ra đỡ cái đuôi nặng trịch kia.
Uỳnh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Hổ Tiễn Vĩ lùi lại, lúc này thanh niên cũng rơi ra ngoài ba bước.
"Thua, người tiếp theo".
Giọng nói của Từ Phàn cất lên.
Nghe thấy câu này, Thời Thanh Trúc liếc mắt nhìn Tề Hủ An với vẻ không hài lòng.
Tên này phiền chết đi được!
Cứ mỉa mai họ mãi!
Tần Ninh nhìn thấy, giễu cợt: "Tên vô dụng nhà ngươi còn chả biết có đến đích nổi không, đừng lo chuyện bao đồng!"
"Ngươi..."
Không đợi hắn ta nói hết lời, Tần Ninh đã dắt bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc, hai người giẫm lên Bách Luyện Trì bỏ đi luôn.
Lúc này, các võ giả xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai người này đang qua sông chứ nào phải đi Bách Luyện Trì đâu.
Tề Hủ An đỏ mặt.
Phần vì nóng, phần vì tức giận!
Tên Tần Ninh này...
Vừa nhìn đã thấy chướng mắt rồi.
Nhưng càng thấy chướng mắt hắn càng lợi hại.
Tức chết đi được!
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vượt qua đội phía trước, vượt qua những người tham gia khảo hạch hết người này đến người khác, quãng đường dài trăm trượng mà chỉ đi hết trong vòng một chung trà.
Nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt quái lạ.
Hai người này... quá biến thái!
Bọn Lưu Hạo Nhiên, Lý Tu Nhiên cùng với những người tương đối nổi trội trong vòng kiểm tra thứ nhất cũng ngây ngẩn cả người.
Từ Phàn trưởng lão đang đứng ở cuối Bách Luyện Trì chờ đệ tử tới nơi.
Khi thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc tay trong tay lên bờ rồi vận công bốc hơi nước khỏi áo quần, trong lúc nhất thời ông ta cũng chưa hồi thần kịp.
Bao năm qua đám đệ tử kiểm tra ít nhất cũng mất một nén nhang, thậm chí vài người qua một giờ rồi vẫn chưa tới.
Còn đây chưa đến một chung trà đã đi hết rồi ư?
Từ Phàn đứng sững một lúc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
"Từ trưởng lão!"
Tần Ninh nhìn Từ Phàn, cười hỏi: "Chờ ở đây hay vào vòng thứ ba luôn ạ?"
"Chờ ở đây".
Từ Phàn lại gần hai người, nhịn lắm nhưng cuối cùng vẫn phải bật cười ngao ngán: "Mấy chục năm qua, đây là lần đầu gặp người như hai ngươi trong cuộc thi mỗi năm một lần đấy".
"Không, kể cả kỳ thi lớn trăm năm một lần ta cũng chưa thấy ai như các ngươi!"
Vòng đầu tiên, Tần Ninh ba trăm điểm, Thời Thanh Trúc một trăm lẻ năm điểm.
Vòng thứ hai, hai người tay trong tay tới đích dễ như trở bàn tay.
Từ Phàn nghĩ sang vòng ba chắc chắn hai người sẽ vượt qua dễ dàng rồi.
Ông ta cười hỏi Tần Ninh: "Tần Ninh, chắc có lẽ bài kiểm tra này ngươi nắm chắc vượt qua chín mươi phần trăm rồi, đã nhắm ngọn núi nào chưa?"
Nghe vậy, hắn nhìn Từ Phàn trước mắt, mỉm cười trả lời: "Đệ tử không rành các đỉnh núi trong Thánh Đạo tông, Từ trưởng lão có thể giới thiệu cho ta chứ?"
"Được chứ".
Từ Phàn nhoẻn môi.
"Bản thân tông chủ Thánh Đạo tông Thánh Vô Khuyết chính là thiên chi kiêu tử, từ khi đảm nhiệm chức tông chủ đến nay, sức mạnh của Thánh Đạo tông ta ngày càng đi lên. Bên cạnh đó ông ấy còn chỉnh sửa Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, có thể nói có công lớn, là người có tiếng nói nhất Thánh Đạo tông ta".
"Ngoài ra còn có bảy vị đạo tông!"
Bảy vị đạo tông!
Từ Phàn giải thích: "Ai trong bảy vị đạo tông cũng có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn nằm ở tầng mấy của Chí Cao Đế Tôn thì ta không được biết".
Tuy ông ta là cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhưng sau Tiểu Đế Tôn là Đại Đế Tôn, sau nữa mới là Chí Cao Đế Tôn.
Mà Chí Cao Đế Tôn nằm trong đội ngũ cường giả hàng đầu Cửu Nguyên Vực, cả bảy vị đạo tông đều có trình độ đó, đâu phải ông ta muốn biết là biết.
"Bảy vị đạo tông có đỉnh núi của riêng mình, đệ tử trong tông môn từ đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn đến đệ tử tinh anh đều rải rác trong bảy đỉnh, chịu sự quản lý của bảy vị đạo tông".
Tần Ninh gật đầu.
Hiện giờ rất nhiều đệ tử vẫn đang kiên trì vượt qua Bách Luyện Trì, còn nhiều thời gian nên Từ Phàn nói khá chi tiết.
"Bảy vị đạo tông đứng đầu bảy chủ phong".
"Đầu tiên là Vũ Mân đạo tông, đứng đầu Đại Vũ Phong. Ở Thánh Đạo tông chúng ta, Vũ Mân đạo tông xem như người lớn tuổi nhất, ngay cả tông chủ cũng phải khách sáo với ông ấy ba phần. Đại Vũ Phong cũng là đỉnh nhiều thiên chi kiêu tử nhất trong bảy đỉnh núi".
"Thứ hai là Giang Tự Như đạo tông, đứng đầu Tự Tại Phong. Giang Tự Như đạo tông không thích tranh đấu, là một người khiêm tốn, có điều thực lực của đệ tử Tự Tại Phong cũng khá mạnh".
"Thứ ba, Mục Hàng đạo tông, đứng đầu Ngọc La Phong".
"Thứ tư là Dịch Nhất Phong đạo tông, đứng đầu Tiên Lâm Phong. Dịch Nhất Phong đạo tông có kiếm thuật siêu quần, Kha Viêm Vũ, một trong bảy vị đạo tử, trước khi trở thành đạo tử chính là đệ tử của Tiên Lâm Phong, cũng là đệ tử của Dịch Nhất Phong đạo tông, thừa hưởng kiếm thuật của Dịch Nhất Phong đạo tông, vô cùng bất phàm".
"Thứ năm là Hoa Linh Lung đạo tông, đứng đầu Bách Hoa Phong, là một mỹ nhân chim sa cá lặn. Bách Hoa Phong nghe tên cũng biết hầu hết là nữ đệ tử rồi, Đào Chỉ Kỳ đạo tử xuất thân từ Bách Hoa Phong đấy”.
"Thứ sáu là Âu Dương Chí Dũng đạo tông. Trong bảy vị đạo tông, Âu Dương đạo tông xem như người nhỏ tuổi nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất".
"Người thứ bảy chính là Thánh Phi Vũ đạo tông, đứng đầu Thánh Thiên Phong".
"Vốn dĩ đạo tông thứ bảy là Thánh Dật Phi đại nhân nhưng Thánh Dật Phi đại nhân đã mất tích bấy lâu nay, thành ra Thánh Phi Vũ đảm nhiệm chức đạo tông đó".
"Thánh Thiên Phong có thể nói là mạnh nhất trong bảy đỉnh núi..."
"Ồ?", Tần Ninh tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi nói Vũ Mân đạo tông lớn tuổi nhất, vậy tại sao Đại Vũ Phong không phải đỉnh mạnh nhất?"
"Ha ha..."
Câu hỏi của hắn làm Từ Phàn bật cười: "Ngươi chưa biết chuyện này, ông tổ sáng lập ra Thánh Đạo tông mang họ Thánh, theo tục lệ tông chủ cha truyền con nối, đến nay luôn là họ Thánh đảm nhiệm".
"Thánh Dật Phi đạo tông và Thánh Vô Khuyết tông chủ cùng một nhà, đương nhiên Thánh Thiên Phong có uy danh cao hơn rồi".
Tần Ninh gật đầu.
Từ Phàn cười híp mắt nói: "Tần Ninh, ta thấy khả năng kiểm soát của ngươi rất tốt, tu hành thì gần như viên mãn rồi, là hạt giống tốt. Bình thường đệ tử tham gia sát hạch sẽ được phân vào bảy đỉnh nhưng ai có thiên phú kiệt xuất, nằm trong tốp bảy người có thành tích tốt nhất trong bài kiểm tra sẽ được phép chọn đỉnh núi".
Trong Thánh Đạo tông, dưới trướng mỗi vị đạo tông luôn có đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn.
Mỗi bên sẽ đào tạo phần mình, ngoài ra còn mở cuộc tranh tài giữa bảy đỉnh để động viên đệ tử tiếp tục phấn đấu.
Hơn nữa còn thường xuyên tổ chức ra ngoài rèn luyện, phát hiện ra cổ địa nào cũng cho các đệ tử vào huấn luyện.
Thánh Đạo tông không thiếu đệ tử.
Nên không lo đệ tử bỏ mạng trong cuộc huấn luyện.
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng: "Ta muốn vào đỉnh thứ bảy, Thánh Thiên Phong!"
Nghe xong, Từ Phàn phản đối ngay: "Tần Ninh, mong ngươi suy nghĩ lại".
"Hiện giờ Thánh Phi Vũ, đạo tông tân nhiệm của Thánh Thiên Phong tiếng nói không bằng sáu vị đạo tông kia, lượng tài nguyên kiếm được cũng ít nhất, không bằng trước đây..."
Từ Phàn than thở: "Cho dù Thánh Thiên Phong được tông chủ nâng đỡ nhưng không còn Thánh Dật Phi đạo tông thì thật sự đã xuống dốc nghiêm trọng..."
"Bảy vị đạo tử không ai xuất thân từ Thánh Thiên Phong, chỉ có đệ nhất đệ tử tinh anh là Ngu Linh Cơ thôi. Nhưng đệ tử tinh anh là đệ tử tinh anh, đạo tử là đạo tử, từ điểm này có thể thấy được tình trạng nghèo nàn của Thánh Thiên Phong hiện nay".
Chương 2427: Thiên Chuy Trì
Tần Ninh mỉm cười đáp ngay: "Cuộc sát hạch vẫn chưa kết thúc, ta cũng chưa nằm trong tốp bảy mà".
Từ Phàn nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Thiên phú của Tần Ninh rất xuất chúng, lọt vào tốp bảy của cuộc sát hạch không thành vấn đề.
Nhưng đỉnh thứ bảy không phải lựa chọn tối ưu.
Từ Phàn tiếp tục giới thiệu: "Ban nãy có đề cập bảy vị đạo tử với ngươi, trong đó có hai người xuất thân từ Đại Vũ Phong là Hô Diên Bân hạng nhất và Tư Mã Tuyết Thiên hạng bảy".
"Thật ra đi Đại Vũ Phong là tốt nhất".
"Vốn kiến thức của phong chủ Vũ Mân rộng hơn tông chủ nhiều, trình độ ngươi thế nào thì dạy ngươi thế đó, nói không chừng với thiên phú của ngươi, khoảng trăm năm nữa sẽ vượt qua Tiểu Thần Tôn trở thành Đại Thần Tôn, vào nội môn thì trong vòng một nghìn năm sẽ đến Tiểu Đế Tôn đấy, đó là đệ tử tinh anh rồi".
Đại Thần Tôn trong vòng trăm năm!
Tiểu Đế Tôn trong vòng một nghìn năm!
Không được!
Quá chậm!
Thấy Tần Ninh im lặng, Từ Phàn không nói gì thêm.
Tiếc lộ vừa đủ thông tin thôi.
Ông ta nói mấy thứ này cũng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Tần Ninh.
Lỡ may sau này Tần Ninh thành đạo tử, thậm chí thành Chí Cao Đế Tôn, nhớ lại ngày hôm nay thì biết đâu những lời này sẽ đem đến cơ duyên cho ông ta.
Chuyện này từng xảy ra trong Thánh Đạo tông rồi.
Một vị trưởng lão ngoại môn Đại Thần Tôn đỉnh phong kết thân với một đệ tử ngoại môn, dốc lòng dạy dỗ và giúp đỡ.
Thế rồi người đệ tử kia trở thành Đại Đế Tôn, giữ chức trưởng lão tinh anh trong tông môn và quay lại dìu dắt ân nhân, giúp người đó thăng cấp đến Tiểu Đế Tôn.
Trưởng lão ngoại môn một khi có thực lực Tiểu Đế Tôn sẽ được vào nội môn, địa vị của trưởng lão cũng được nâng lên.
Trên thực tế, trong Thánh Đạo tông.
Phần lớn trưởng lão quản lý đệ tử tạp dịch đều có cấp bậc Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn.
Trưởng lão ngoại môn là Đại Thần Tôn.
Trưởng lão nội môn mà Tiểu Đế Tôn.
Trưởng lão tinh anh thì là Đại Đế Tôn.
Rất nhiều đệ tử trong tông môn khi đạt đến giới hạn của tu hành sẽ giậm chân tại chỗ, như mắc kẹt tại Đại Thần Tôn chẳng hạn, không thăng cấp nổi, và họ đều chọn ở lại Thánh Đạo tông với mong muốn có được chức vị trưởng lão ngoại môn.
Nhưng không phải đệ tử nào cũng có cơ hội đó.
Chưa kể, trừ đệ tử và trưởng lão ra thì Thánh Đạo tông còn có vô số võ giả là lực lượng phòng vệ của Thánh Đạo tông. Bọn họ không còn là đệ tử nữa mà nằm dưới sự quản lý của tông chủ.
Bởi vậy phải nói Thánh Đạo tông khổng lồ này là một nơi hết sức phức tạp, nhiều tầng chồng lên nhau, vị trí nào cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Từ Phàn chợt bảo: "À, bảy vị đạo tử đều có thế lực của mình đấy. Tông môn quá nhiều đệ tử nên dây tơ rễ má thế nào cũng khó nói. Ngươi vào tông môn rồi thì có thể chọn phụ thuộc một thế lực do đạo tử nào đó sáng lập để bảo vệ bản thân".
"Được phép giết người trong tông môn à?", Tần Ninh hỏi ngay chuyện này.
"Đương nhiên là không rồi!", Từ Phàn bác bỏ: "Trong Thánh Đạo tông có xây Sinh Tử Đài, mọi ân oán sinh tử đều phải lên Sinh Tử Đài ký khế ước mới được giải quyết. Đã lên Sinh Tử Đài là chỉ một trong hai được sống".
"Còn lại bất kì kẻ nào cũng không được giết hại đồng môn".
"Nhưng nói thế thì cũng không thể vào được Thánh Đạo tông là ở lì trong tông môn được. Ai muốn giết ngươi thì tìm cơ hội ngươi ra ngoài thôi..."
Tần Ninh gật đầu.
Không ngờ lúc này Từ Phàn nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng qua mắt hắn!
Tên nhãi này...
Quả thật Tần Ninh hơi thất vọng, cuộc chiến sinh tử mà còn phải lên Sinh Tử Đài à?
Rắc rối quá.
Hắn vào Thánh Đạo tông là để điều tra về cái chết của Thánh Dật Phi, chuyện của Ám Nguyệt Ma tộc cũng như về Âu Dương Chí Dũng đạo tông.
Tất nhiên hắn không thể yên phận tu hành, phát triển từng bước một được.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Ninh bộc lộ thiên phú đáng kinh ngạc của mình trong buổi kiểm tra này.
Thiên phú đủ xuất chúng mới được chú ý tới.
Hắn phải nhanh chóng nổi tiếng, có thế địa vị mới được nâng cao, biết được nhiều hơn.
Ở Thánh Đạo tông những mấy trăm năm ư?
Sao mà được!
Trong lúc hai người trò chuyện thì cuộc sát hạch đã dần kết thúc.
Không ít người bỏ chạy vì vòng hai.
Một ngàn hai trăm đệ tử nay chỉ còn hơn bốn trăm người.
Từ Phàn vẫn mừng rỡ trước kết quả này.
Hơn bốn trăm người đến được vòng thứ ba, được đấy.
Lúc này Lý Vân Tiêu thở hồng hộc đứng bên cạnh Tần Ninh, không thể không khen ngợi: "Tần công tử, ngươi giỏi thật đấy".
Ngay cả Lưu Hạo Nhiên và Lý Tu Nhiên cũng phải mất thời gian rất lâu mới qua được Bách Luyện Trì.
Thế mà Tần Ninh và Thời Thanh Trúc có thể qua vòng hai một cách thảnh thơi như thế.
Thiên phú đúng là không đùa được.
"Còn vòng ba nữa thôi".
Lý Vân Tiêu nói với vẻ quyết tâm: "Vòng cuối cùng, ta nhất định sẽ thành công".
Từ Phàn nhìn hơn bốn trăm vị đệ tử đang xếp hàng, cất tiếng: "Chúc mừng các ngươi vượt qua vòng thứ hai - Bách Luyện Trì".
"Tiếp theo là vòng ba, nhưng khi vòng ba bắt đầu thì vẫn còn một vòng phụ, đó là Thiên Chuy Trì!"
"Ta mới nói rồi đấy, Thiên Chuy Trì khác với Bách Luyện Trì, nó được tạo ra từ dược liệu cao cấp bởi các đan sư đứng đầu tông môn".
"Ai trong các ngươi kiên trì được một nén nhang ở trong đó sẽ nhận được cơ duyên rất lớn. Đây là huấn luyện đồng thời là cơ hội tăng thực lực mà tông môn tặng cho các ngươi".
Nói đến đây, Từ Phàn mỉm cười tiết lộ: "Nói cho các ngươi biết, năm xưa bảy vị đạo tử hiện nay của Thánh Đạo Tông đều kiên trì được một nén nhang trở lên tại Thiên Chuy Trì đấy".
Nghe xong, không ít đệ tử mắt sáng ngời.
Nhưng cũng có người lắc đầu nguầy nguậy.
Qua được Bách Luyện Trì đã khiến người ta suýt thì gục ngã rồi chứ đừng nói là Thiên Chuy Trì.
Nó được dành tặng riêng cho yêu nghiệt thôi.
"Tần công thử, ngươi thử xem", Lý Vân Tiêu tỏ ra hào hứng: "Ngươi vượt qua Bách Luyện Trì ung dung như thế, chắc qua Thiên Chuy Trì cũng dễ ợt thôi".
Câu vừa dứt, Từ Phàn nhìn mọi người bảo: "Ai muốn thử thì cứ vào Thiên Chuy Trì, bao lâu cũng được. Đây không phải kiểm tra mà là lợi ích dành cho các ngươi thôi".
Nói tới đây, không ít đệ tử bắt đầu hứng thú.
Nếu không liên quan tới kiểm tra thì thử xem thế nào cũng được.
Có vài đệ tử nhanh chóng bước vào Thiên Chuy Trì.
Diện tích của Thiên Chuy Trì khá nhỏ, đường kính chỉ mười trượng, ao nước ánh màu đỏ như máu nhàn nhạt, cao khoảng nửa người, trông khá phẳng lặng.
Một số đệ tử men theo bờ đi vào ao.
"Á..."
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một đệ tử vừa đặt chân vào Thiên Chuy Trì đã gào khóc.
Đau!
Đau thấu xương!
Con người ai mà chịu nổi.
Quá đau đớn!
Những ai thử trước tiên đều la lớn, vội vàng rời khỏi Thiên Chuy Trì.
Cảm giác đau đớn ấy còn hơn Bách Luyện Trì gấp mười lần.
Không ai có thể vượt qua được.
Nhưng vào lúc này, một bóng người lặng lẽ đi vào Thiên Chuy Trì, cố gắng chịu đựng trong ánh nhìn của bao người.
"Là Lý Tu Nhiên!"
"Không hổ là lớn lên trong Thánh Đạo tông, lợi hại thật, không hét tiếng nào luôn".
"Không biết có trụ được một nén nhang không đây".
Tất cả mọi người đều nhìn hắn ta chằm chằm.
Chương 2428: Tiểu Thần Tôn sơ kỳ
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc bên cạnh, cười nói: "Nàng cũng thử xem".
"Giúp ích cho nàng lắm đó".
Thời Thanh Trúc nhìn hắn, đáp: "Vậy chàng đi cùng ta nhé".
"Ừm".
Hai người cất bước.
Sau khi vào Thiên Chuy Trì, Thời Thanh Trúc nhướng mày, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên.
"Đau lắm sao?"
"Hơi hơi", nàng nhanh chóng trả lời: "Nhưng đau xong người ấm áp dễ chịu, thoải mái lắm..."
Tần Ninh gật gù: "Cảm nhận sự thoải mái đó rồi lĩnh ngộ kỹ vào".
"Vâng..."
Thời Thanh Trúc đi từ từ vào ao, ngồi xuống khiến cơ thể bị nước bao trùm.
Tần Ninh cũng đi vào cảm ngộ.
"Thiên Chuy Trì... được luyện ra từ hơn một nghìn loại dược thảo, đan sư của Thánh Đạo tông cũng có bản lĩnh đấy".
Tần Ninh nói thầm trong bụng, ngồi xuống, im lặng nghiêm túc cảm ngộ thay đổi trong cơ thể...
Hai người vào Thiên Chuy Trì một cách hờ hững như thế khiến đệ tử xung quanh thầm thán phục.
Hai người này đúng là yêu nghiệt mà.
Tề Hủ An thấy cảnh này thì mặt mày tái mét.
Càng ngày hắn ta càng căm ghét tiếng tăm của Tần Ninh.
Bên cạnh đó, các đệ tử có thành tích tốt trong buổi kiểm tra như Lý Tu Nhiên, Lưu Hạo Nhiên đều trụ nổi.
Còn đa phần những đệ tử khác đều kêu gào inh ỏi, nhảy ra khỏi Thiên Chuy Trì.
Chịu không nổi thật đấy!
Tự mình cảm nhận xong mới biết nó đau đến nhường nào.
Nhìn những đệ tử đang kiên trì trong Thiên Chuy Trì, tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Lúc này, trong Thiên Chuy Trì.
Mười mấy bóng người vững vàng ngồi xuống, chịu đựng nỗi đau từ bên ngoài truyền vào cơ thể.
Bấy giờ Thời Thanh Trúc cũng từ từ thích nghi, pháp thân Vạn Linh ngưng tụ, từng đốm sáng tụ tập quanh người, nhân cơ hội này nàng tiến hành ngưng luyện.
Còn xung quanh Tần Ninh thì rất yên tĩnh.
Toàn bộ sức mạnh ngưng tụ trên cơ thể hắn đang tập trung vào trong.
Thiên Chuy Trì được xem như thánh địa tu luyện.
Dù sao cũng không mất phí, nán lại tu luyện lâu hơn cũng được.
Thời gian dần trôi.
Từ Phàn cười nhẹ nhìn hơn mười người trong ao.
Khá lắm.
Cho dù bọn đệ tử này không trụ được một nén nhang, qua được một chung trà thôi cũng được rồi.
Biết đâu trong tương lai chúng sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Từng giây từng phút trôi qua...
Đã hết một chung trà.
Tiếng rầm thình lình truyền đến.
Rốt cuộc Lý Tu Nhiên không chịu được nữa, đứng phắc dậy lên bờ, mặt mày đỏ gay, da thịt trên tay và cổ như bị lửa đốt trông rất đau đớn.
Từ Phàn nhìn hắn ta, hờ hững nói: "Không tồi".
Nhưng Lý Tu Nhiên vẫn chưa hài lòng.
Hắn ta thản nhiên liếc nhìn mấy người còn ở trong Thiên Chuy Trì.
Phụ thân nói với hắn ta rằng chỉ cần kiên trì được một nén nhang trong Thiên Chuy Trì thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả Tiểu Đế Tôn hùng mạnh.
Thậm chí có cơ hội bước vào cảnh giới Đại Đế Tôn, một độ cao không ai với tới.
Nhưng hắn ta không trụ nổi!
Giữa lúc đó, Lưu Hạo Nhiên cũng bay vụt ra khỏi nước.
Hắn ta cũng đến giới hạn rồi.
Lần lượt có vài bóng người bay ra khỏi Thiên Chuy Trì.
Họ thật sự không kiên trì nổi nữa.
Toàn thân như bị thiêu cháy, cứ tiếp tục chịu đựng thì căn cơ của bọn họ sẽ bị thương tổn mất.
Qua hơn một chung trà một chút, số người trong Thiên Chuy Trì từ hơn mười chỉ còn lại hai.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Mọi sự chú ý đều tập trung lên hai người.
Quá lợi hại.
Hai người vẫn biểu hiện bình tĩnh như thế.
Không ai dám tin vào cảnh tượng đó.
Tâm trạng Từ Phàn lúc này cũng vô cùng kích động.
Quả là yêu nghiệt của yêu nghiệt mà!
Thấm thoát đã gần một nén nhang.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc và ngồi yên không nhúc nhích.
Mọi người bất giác nghĩ đến câu nói của Từ Phàn trưởng lão.
Năm xưa bảy vị đạo tử đều kiên trì được một nén nhang trong Thiên Chuy Trì.
Thế chẳng phải Tần Ninh và Thời Thanh Trúc sánh bằng bảy vị đạo tử rồi ư?
Trong một lầu các giữa không trung sơn cốc.
Bốn vị đạo tử Kha Viêm Vũ, Hoàn Khải Minh, Bộc Xước và Tư Mã Tuyết Thiên đều lộ vẻ bất ngờ.
"Hai người này không đơn giản chút nào".
Kha Viêm Vũ cười tủm tỉm: "Không ngờ trong buổi sát hạch đệ tử năm nay nổi bật được hai người này".
Bộc Xước cũng cười ha ha: "Nói thật thì ta muốn kéo bọn họ vào Thủy Môn của ta lắm, tuy bây giờ mới có cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn nhưng ta muốn đạt tới Đại Thần Tôn thì nhanh thôi".
"Ngươi phải cẩn thận đấy Bộc Xước, biết đâu tương lai hai người này sẽ cướp vị trí đạo tử của ngươi, thay thế ngươi trở thành thủ lĩnh Thủy Môn thì sao".
"Gớm..."
Mặc dù họ chỉ đang nói đùa nhưng đều cảm nhận được sự bất phàm của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Soạt soạt soạt...
Sau một nén nhang.
Thời Thanh Trúc từ trong Thiên Chuy Trì nhảy lên bờ.
Váy sam bị ướt để lộ đường cong uyển chuyển, nhưng trong chốc lát nàng đã làm bốc hơi hết hơi nước làm chiếc đầm dài khôi phục trạng thái ban đầu.
"Giỏi lắm".
Từ Phàn gật đầu tán dương Thời Thanh Trúc: "Trụ được một nén nhang, hơn nữa..."
Nói đến đây, ông ta nhíu mày: "Ngươi... thăng cấp rồi?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười gật đầu.
"Thiên Chuy Trì đúng là giúp ích rất nhiều, ta tu luyện có chút đã thăng cấp rồi".
Nàng cho biết: "Ngặt nỗi ngâm lâu không thích lắm, quá nóng".
Nghe vậy, khóe miệng Từ Phàn giật giật.
Nữ tử này thật sự không phải yêu nghiệt bình thường.
Lúc này trong Thiên Chuy Trì chỉ còn một mình Tần Ninh.
Thời gian lại trôi qua.
Một nén nhang... Hai nén nhang... Ba nén nhang...
Đã một giờ nhưng Tần Ninh vẫn không động đậy.
Nhiều đệ tử bắt đầu sốt ruột.
Từ Phàn cũng nôn nóng.
Còn vòng thứ ba nữa.
Sao Tần Ninh... vẫn chưa lên chứ.
Một giờ!
Phá kỷ lục luôn rồi!
Đệ tử toàn Thánh Đạo tông tham gia sát hạch hàng năm cho dù tài giỏi đến đâu, yêu nghiệt đến đâu chăng nữa cũng không ai trụ được một giờ trong Thiên Chuy Trì.
Từ Phàn ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa.
Nhưng đám đệ tử quanh đây đang dần mất kiên nhẫn.
Hắn có còn là người không thế?
Đứng đây nhìn Tần Ninh rèn luyện bản thân chẳng khác gì hành hạ bọn họ cả.
Đang lúc mọi người bắt đầu nổi nóng.
Thì đột nhiên, ánh sáng trên ao nước màu đỏ nhạt của Thiên Chuy Trì tắt ngúm.
Ngay sau đó, ao nước trở nên ảm đạm.
Trở thành một ao nước đơn thuần.
Hơi thở trong cơ thể Tần Ninh thình lình biến hóa.
Pháp thân Ngoại Hiện của hắn xuất hiện hình ảnh long phượng giao nhau.
Nhưng sau khi bóng rồng và phượng của pháp thân tụ hội, chúng bất chợt rời khỏi thân thể.
Pháp thân rời thể!
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn!
Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Từ Phàn như đóng băng tại chỗ.
Tần Ninh sau khi hấp thụ toàn bộ dược hiệu của Thiên Chuy Trì đã từ Đại Thiên Tôn hậu kỳ nhảy tới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Tần Ninh bước ra từ trong Thiên Chuy Trì, bốc hơi hơi nước trên người rồi bình tĩnh nhìn xung quanh.
Chương 2429: Không phải mười một loại sao?
Nhưng chào đón hắn lại là những gương mặt với biểu cảm kỳ lạ, Tần Ninh nhướng mày, lập tức nhìn sang Từ Phàn và hỏi: "Từ trưởng lão, ta... không vi phạm gì chứ?"
Bấy giờ Từ Phàn mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không..."
Ông ta không kịp nói thêm, lại gần Thiên Chuy Trì đưa tay vào ao nước, mặt hốt hoảng.
Thôi xong!
Công hiệu của Thiên Chuy Trì đã biến mất rồi.
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió bất chợt vang lên.
Nghe thấy âm thanh lạ, mọi người đều nhìn sang.
Bốn, năm ông lão mặc áo bào xám đáp xuống sơn cốc.
"Từ Phàn, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ông lão cầm đầu mắt sáng ngời nhìn Từ Phàn chằm chằm, quát lớn.
"Vân trưởng lão!"
Từ Phàn tái mặt, cúi người hành lễ.
Những đệ tử còn lại thấy vậy trong lòng vô cùng sửng sốt.
Từ Phàn trưởng lão là cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn.
Chỉ ai có thân phận và địa vị cao hơn mới có thể khiến Từ Phàn trưởng lão phải cung kính như thế.
Lúc này tâm trạng của Từ Phàn cũng rối như tơ vò.
Vân Thanh Tuyền!
Một trong các trưởng lão của Thánh Đạo tông.
Ở Thánh Đạo tông, trưởng lão tinh anh có cảnh giới Đại Đế Tôn.
Nhưng một số nhân tài đặc biệt trong tông môn khi đến cảnh giới Đại Đế Tôn thì không đơn giản chỉ là trưởng lão tinh anh.
Vân Thanh Tuyền nằm trong số đó.
Là đan sư Chí Tôn bát phẩm đồng thời là cường giả Đại Đế Tôn hùng mạnh.
Nếu như chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn thôi thì chỉ mang danh phận trưởng lão tinh anh, nhưng bên cạnh đó Vân Thanh Tuyền còn là một vị đan sư Chí Tôn bát phẩm.
Do đó ông ta giữ chức nằm trên trưởng lão tinh anh - trưởng lão thượng vị.
Thánh Đạo tông phân chia cấp bậc đệ tử, đương nhiên cũng phân chia cấp bậc trưởng lão.
Trưởng lão thượng vị là cấp bậc chỉ đứng sau tông chủ và bảy vị đạo tông.
Sau đó mới là trưởng lão tinh anh, trưởng lão nội môn, trưởng lão ngoại môn...
Phần lớn trưởng lão thượng vị đều có thực lực Chí Cao Đế Tôn, Vân Thanh Tuyền chính là ngoại lệ.
Hầu như mọi đan sư Chí Tôn có thực lực cao trong Cửu Nguyên Vực đều bị Cửu Nguyên đan tông thu về.
Điều này dẫn đến các tông môn khác thiếu hụt một lượng lớn đan sư.
Thế nên địa vị của đan sư Chí Tôn bát phẩm tại Thánh Đạo tông thậm chí còn cao hơn một số Chí Cao Đế Tôn.
Từ Phàn là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chỉ là một trong rất nhiều trưởng lão nội môn, chẳng có cửa so với trưởng lão tinh anh, trưởng lão thượng vị lại càng không.
Nhưng sao việc Thiên Chuy Trì mất tác dụng lại kinh động tới vị trưởng lão thượng vị này chứ?
Lòng Từ Phàn đắng chát.
Vân Thanh Tuyền lớn tiếng: "Chuyện Thiên Chuy Trì là sao đây?"
Trên thực tế tới đây không phải ý định của ông ta, chỉ là tình cờ dẫn một số đan sư Chí Tôn thất phẩm, lục phẩm kiểm tra tình hình những nơi trồng dược thảo trong tông môn, ngang qua đây bỗng nhiên cảm nhận được Thiên Chuy Trì xảy ra vấn đề nên mới chạy tới.
Vừa tới nơi đã thấy Thiên Chuy Trì bị hỏng hóc, Vân Thanh Tuyền không tức giận mới là lạ.
Thiên Chuy Trì này đưa vào sử dụng nhằm kiểm tra đệ tử, tác dụng của nó lớn không đùa được, được biết bao đan sư trong tông môn dành hết tâm huyết cùng nhau tạo ra cơ mà.
Vậy mà giờ đây...
Đã trở nên trong vắt, không còn linh tính nào thế này.
Từ Phàn vội vàng đi tới trước người Vân Thanh Tuyền, cúi người giải thích: "Hôm nay là ngày sát hạch, vị đệ tử Tần Ninh này sau khi vượt qua Bách Luyện Trì đã vào Thiên Chuy Trì rèn luyện, cuối cùng dược hiệu trong Thiên Chuy Trì bị một mình hắn hấp thu hết, tu vi từ Đại Thiên Tôn hậu kỳ lên Tiểu Thần Tôn sơ kỳ ạ".
Vân Thanh Tuyền nghe xong thì hừ lạnh: "Ngươi tưởng ta ngu chắc? Một Đại Thiên Tôn mà hấp thu sạch dược hiệu của Thiên Chuy Trì à?"
"Lão phu cảnh giới Đại Đế Tôn mà còn chưa làm được chứ đừng nói là Đại Thiên Tôn".
Từ Phàn nói trong đau khổ: "Là thật đấy ạ Vân trưởng lão".
Một đống người đang nhìn, ông ta nào dám nói dối!
Thấy khuôn mặt đau khổ của Từ Phàn, Vân Thanh Tuyền gặng hỏi lại lần nữa: "Thật à?"
Từ Phàn gật đầu.
Lúc này Vân Thanh Tuyền đi tới trước mặt Tần Ninh, cầm lấy tay hắn.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, vẻ mặt ông ta trở nên kỳ lạ.
"Ngươi đã hấp thu dược hiệu trong Thiên Chuy Trì thế nào?"
Tần Ninh cười nói: "Ta tu luyện pháp thân, cần đột phá nên hấp thu hết, cái này... chắc là đệ tử không vi phạm quy định gì chứ ạ? Từ Phàn trưởng lão bảo rằng nếu bọn ta trụ được một nén nhang ở đây thì nghĩa là hạt giống tốt, trụ được lâu hơn phải tốt hơn chứ ạ?"
Vân Thanh Tuyền nhất thời không nói được gì.
"Dược hiệu trong Thiên Chuy Trì làm banh xác một Đại Đế Tôn được luôn đấy, ngươi hấp thu bằng cách nào thế?"
Được hỏi, Tần Ninh chỉ cười: "Dược hiệu của Thiên Chuy Trì quả thật rất mạnh, nhưng năng lượng ta cần để thăng cấp nhiều hơn thế!"
"Ồ? Ngươi biết dược hiệu của Thiên Chuy Trì thế nào sao?"
Tần Ninh gật đầu.
"Nó được luyện chế từ một nghìn hai trăm mười hai loại dược liệu".
Câu trả lời của hắn làm Vân Thanh Tuyền biến sắc.
Danh sách luyện chế Thiên Chuy Trì được giữ bí mật tuyệt đối, không phải ai cũng biết được.
"Vậy ngươi nói xem chín loại dược thảo chính là gì?"
"Chín loại?'
Tần Ninh hỏi thẳng: "Không phải mười một loại sao ạ?"
Nghe hắn nói vậy, mắt Vân Thanh Tuyền càng sáng hơn.
"Ngươi nói tên và công hiệu của mười một loại dược thảo đó đi!"
Ông ta không tức giận mà ngược lại giống kiểm tra Tần Ninh hơn.
Từ Phàn ở bên cạnh thấy Tần Ninh thẳng thắn trả lời, dù đối mặt với Vân trưởng lão vẫn cư xử đúng mực thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ rúng động.
Người này...
Tinh thông thuật luyện đan nữa cơ à.
Tần Ninh kể rành mạch được danh sách đủ để chứng minh hắn có thiên phú trên phương diện luyện đan rồi.
Bị Vân Thanh Tuyền hỏi liên tục nhưng Tần Ninh đối đáp rất trôi chảy.
Từ Phàn thở dài.
Không ngờ gặp được một người yêu nghiệt như thế trong bài kiểm tra năm nay.
Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, khả năng kiểm soát ba trăm điểm, qua ải Bách Luyện Trì một cách dễ dàng, ung dung ngồi trong Thiên Chuy Trì một giờ.
Người như thế giờ trông thì mới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ thôi nhưng mai này thể nào cũng tên tuổi vang khắp Thánh Đạo tông cho xem.
Thật lâu sau.
Đám đệ tử kế bên nghe cuộc đối đáp giữa Vân Thanh Tuyền và Tần Ninh thì như rơi vào sương mù, chẳng hiểu mô tê gì.
"Ha ha ha ha..."
Một tiếng cười lớn vang lên.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Vân Thanh Tuyền tóm chặt cánh tay Tần Ninh, cười nói: "Đi theo ta!"
"Hả?"
Hắn ngẩn người, nói: "Vân trưởng lão, ta vẫn đang trong kiểm tra, vẫn chưa phải là đệ tử ngoại môn đâu ạ".
"Kiểm tra?"
Vân Thanh Tuyền liếc mắt nhìn xung quanh, mỉm cười đáp: "Thuật luyện đan và kiến thức của ngươi bao la như thế, còn kiểm tra làm quái gì nữa? Tu võ đạo làm gì, chủ tu đan đạo, trở thành đan sư Chí Tôn thì việc tăng cảnh giới còn không phải một cái búng tay? Đến lúc đó, bọn đệ tử vào Thánh Đạo tông thông qua bài kiểm tra ai mà không xin xỏ ngươi?"
"Nhóc con à, có thể ngươi nghe trong Thánh Đạo tông, tông chủ phong và bảy đỉnh núi là cao nhất nhưng sau khi vào Đan Đạo Lâu, thân phận của ngươi chắc chắn sẽ cao hơn đệ tử cùng cấp bậc!"
"Lão phu Vân Thanh Tuyền, là đan sư Chí Tôn bát phẩm, phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, ngươi làm đệ tử ta là được tuyển thẳng vào Thánh Đạo tông rồi, kiểm tra chỉ tổ tốn thời gian".
Câu vừa dứt, các đệ tử xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Một vị đan sư Chí Tôn bát phẩm mà đích thân nhận học trò!
Tần Ninh chỉ nói một tràng dài vừa rồi thôi mà Vân trưởng lão đã muốn nhận làm đồ đệ ư?
Chương 2430: Vòng thứ ba
Giờ phút này, kể cả các đạo tử trong lầu các ở sơn cốc cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
Ngoài tông chủ phong và bảy đỉnh núi ra còn có ba nơi nắm giữ địa vị cao trong Thánh Đạo tông.
Đan Đạo Lâu!
Khí Đạo Lâu!
Trận Đạo Lâu!
Lâu chủ của ba lâu đều có cấp bậc Chí Cao Đế Tôn đồng thời là đan sư, khí sư, trận sư cửu phẩm.
Đệ tử, trưởng lão Thánh Đạo tông sử dụng đan dược, bảo khí Chí Tôn và đại trận hộ tông của Thánh Đạo tông.
Cái nào cũng vô cùng quan trọng.
Vân Thanh Tuyền là phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, đan sư Chí Tôn bát phẩm, trong Thánh Đạo tông mà gặp mấy vị đạo tông thì họ cũng phải cư xử lịch sự với ông ta.
Người như thế mà lại muốn nhận Tần Ninh làm đồ đệ!
Tần Ninh tỏ ra khó xử, từ chối: "Đệ tử rất biết ơn vì nhận được sự ưu ái của Vân trưởng lão, chỉ là bây giờ đệ tử vẫn chưa phải đệ tử Thánh Đạo tông, sau khi đậu bài sát hạch, đệ tử sẽ đến gặp Vân trưởng lão, theo Vân trưởng lão học tập thuật luyện đan".
Vân Thanh Tuyền nghe vậy hài lòng gật đầu, bảo: "Được, khá lắm, khá lắm".
"Lão phu hiểu ý ngươi rồi, đã vậy thì tiếp tục kiểm tra đi!"
Ông ta mỉm cười nhìn Tần Ninh.
"Từ Phàn".
"Có!"
Vân Thanh Tuyền hướng mắt sang Từ Phàn, nói nhỏ: "Thằng nhóc này mà rớt vòng ba là lão phu cho ngươi banh óc".
Người Từ Phàn lạnh ngắt.
Không đến mức đấy chứ?
Vân trưởng lão còn chả thèm tham dự vòng một và vòng hai.
Mới đứng đây trò chuyện với Tần Ninh một lát thôi mà đã muốn kéo hắn về phe mình thế ư?
Quỷ tha ma bắt!
Từ Phàn lập tức chắp tay nhận lệnh: "Ta hiểu, ta hiểu..."
Dặn dò xong, Vân Thanh Tuyền mới cười tít mắt nhìn Tần Ninh rồi xoay người rời đi...
Lúc này, Từ Phàn đi tới trước mặt mọi người, hắng giọng, trở lại với dáng vẻ cao cao tại thượng ban đầu: "Vòng hai kết thúc, tiếp đến là vòng ba".
"Nếu đậu vòng ba, các ngươi sẽ là đệ tử Thánh Đạo tông!"
Đôi mắt bao người chứa đựng bao nhiêu khát vọng.
Sau vòng hai, một vạn người chỉ còn lại hơn bốn trăm người.
Xác suất đậu thấp đến đáng sợ!
Thánh Đạo tông chính là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, muốn vào được Thánh Đạo tông thật sự quá gian nan!
Nói rồi Từ Phàn dẫn hơn bốn trăm người đi sâu vào trong.
Nơi nằm sâu nhất trong sơn cốc là sân luyện võ.
Trong sân luyện võ có rất nhiều nhà đá.
Tất cả nhà đá đều bị khóa lại bằng trận pháp ở bên ngoài, nhiều người chú ý tới điểm này.
Không biết thứ gì đang bị nhốt trong phòng đá đây?
Từ Phàn lên tiếng.
"Thấy các nhà đá lớn nhỏ rồi chứ?"
Mọi người nhất tề gật đầu.
"Tất cả nhà đá đều phong ấn nguyên thú, chủ yếu là nguyên thú cấp bốn và cấp năm".
Từ Phàn thẳng thắn nói: "Đồng nghĩa với cảnh giới Đại Thiên Tôn và cảnh giới Tiểu Thần Tôn. Nhiệm vụ của các ngươi trong vòng ba là khiêu chiến nguyên thú nơi đây, giành chiến thắng và giết chết nguyên thú cùng cấp bậc với các ngươi!"
Nghe vậy, ai nấy đều thở hắt ra.
Vòng đầu tiên là kiểm tra khả năng kiểm soát.
Vòng hai là kiểm tra căn cơ.
Cả hai vòng này đều kiểm tra thiên phú của bản thân đệ tử, vượt qua rồi thì bây giờ kiểm tra sức chiến đấu.
Nguyên thú.
Ai cũng từng đối đầu rồi.
Dám tới Thánh Đạo tông tham gia sát hạch thì ai mà chưa thấy máu bao giờ.
Nguyên thú, nguyên thú cấp bốn cũng chia ra bốn bậc, hơn nữa cho dù cùng cảnh giới với võ giả thì sức bộc phát của nguyên thú vẫn cao hơn.
Dù gì không phải lúc nào võ tu loài người cũng trong trạng thái chém giết.
Nhưng nguyên thú thì luôn sống trong cảnh tranh giành, quy luật tuyệt đối của rừng khiến bọn nguyên thú giết hại lẫn nhau, ngày nào cũng thế.
Thế nên xét trên cùng cảnh giới thì thực lực của nguyên thú nhỉnh hơn võ giả!
Nhưng mọi người không hề lo lắng.
Ai cũng từng rơi vào trường hợp đó.
So với vòng một và vòng hai thì vòng ba đơn giản hơn nhiều.
Ai cũng tự tin đương đầu với nguyên thú cùng cảnh giới cả, trừ khi là những võ giả chưa tự tay giết nguyên thú bao giờ, chỉ thăng cấp nhờ vào đan dược.
Từ Phàn thấy hơn bốn trăm đệ tử thở phào thì bật cười.
Đơn giản ư?
Nếu thật sự đơn giản như thế thì Thánh Đạo tông đã không phải Thánh Đạo tông rồi.
Ông ta phất tay, tuyên bố: "Được rồi, theo thứ tự đã sắp xếp, người đầu tiên ra khỏi hàng!"
Một thanh niên Đại Thiên Tôn trung kỳ hùng dũng đi ra.
"Đại Thiên Tôn trung kỳ, tìm nguyên thủ cấp bốn trung đẳng!"
Từ Phàn nhìn về phía trước.
Hàng trăm nhà đá đều có một đệ tử Thánh Đạo tông đứng ở đằng trước, lúc này một đệ tử bước ra, mở cấm chế nhà đá.
"Nguyên thú cấp bốn - hổ Tiễn Vĩ!"
Nguyên thú đi lên một trong các bục đá dài trăm trượng trong sân luyện võ.
Đệ tử kia dũng cảm đi lên bục đá.
"Thấy điểm chính giữa bục đá không?"
Từ Phàn hỏi.
Đệ tử kia hơi ngẩn người, gật đầu.
"Đứng yên đó!"
Ông ta nói tiếp: "Đứng yên trong vòng tròn, không được ra ngoài, chạm ra ngoài vòng tròn xem như ngươi thua!"
Câu vừa dứt, đệ tử kia hoảng hốt ra mặt.
"Sao lại thế ạ Từ trưởng lão!"
Chịu sự tấn công của nguyên thú độc ác cùng cảnh giới nhưng phải đứng yên, không được ra khỏi vòng tròn!
Thế khác nào làm cái bia sống cho nó đâu?
Khác nào đứng yên cho nguyên thú công kích đâu!
Quan trọng nhất là cho dù có thực lực cao, nguyên thú biết mình không địch lại thì cứ lòng vòng gần đó, không chịu sống mái một lần, vậy thì tiêu hao hết sức mạnh rồi còn gì?
Từ Phàn đáp: "Nếu thấy không làm được thì nhận thua đi".
"Ta nói rồi, ai không làm được mà còn cố chấp thì có thể sẽ chết, Thánh Đạo tông không quan tâm đâu. Chỉ có thiên tài hiển hách trên Cửu Nguyên Vực mới có thể trở thành đệ tử của Thánh Đạo tông thôi".
"Được rồi, bắt đầu kiểm tra, ngươi muốn nhận thua hay thử?"
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, thanh niên kia hừ lạnh: "Ta muốn thử một lần!"
Hổ Tiễn Vĩ tức thì được thả ra.
Người thanh niên đứng giữa bục đá.
Các trận văn được ngưng tụ, khóa bục đá lại.
Trận so tài bắt đầu.
Tần Ninh chỉ liếc nhìn bục đá chứ không nói gì.
Bài kiểm tra của Thánh Đạo tông hay ho phết.
Trong đám đông, mặt mày Tề Hủ An trắng bệch.
Sao mà khó quá vậy.
Không phải vòng ba là đệ tử đấu nhau sao? Sao tự nhiên đổi rồi?
Tề Hủ An ép bản thân không hốt hoảng nữa, cuộc sát hạch hằng năm của Thánh Đạo tông hay thay đổi mà, năm nay đâu phải ngoại lệ.
Nhưng... thế sao thi được?
Giờ phút này, người thanh niên trên bục đá đã lao vào đánh nhau với hổ Tiễn Vĩ.
Cái đuôi của nó như cây kéo, trông rất kì lạ, vì vậy mà nó được đặt tên như thế.
Tốc độ của con hổ cực kỳ nhanh, trong chốc lát đã tới trước mặt thanh niên. Cái đuôi nó tràn trề sức mạnh, cặp móng vuốt thì như bảo khí, vỗ vào người thanh niên.
Thanh niên đanh mặt, lấy một thanh đao nhỏ đâm tới.
Bốp...
Sức mạnh bộc phát, hổ Tiễn Vĩ hơi khựng lại rồi quét cái đuôi ra, vỗ xuống.
Thanh niên sững sờ.
Hắn ta nhanh chóng đưa hai tay ra đỡ cái đuôi nặng trịch kia.
Uỳnh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Hổ Tiễn Vĩ lùi lại, lúc này thanh niên cũng rơi ra ngoài ba bước.
"Thua, người tiếp theo".
Giọng nói của Từ Phàn cất lên.
Bình luận facebook