-
Chương 2421-2425
Chương 2421: Chàng có khả năng đạt được một trăm phần trăm không?
Lúc này, trong lòng Tần Ninh cũng tán thành.
Đúng vậy.
Thiên tài, thứ người ta nhìn trúng không chỉ là đòi hỏi về sự tăng lên của cảnh giới, không chỉ là võ quyết, vũ khí, mà còn có yêu cầu đối với sức mạnh mà bản thân nắm giữ.
Không đến sáu mươi, quả thật là không tính là gì.
Nếu như tất cả mọi người đều là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Nhưng mà bản thân ngươi có thể phóng thích ra sáu mươi phần trăm sức mạnh, đối thủ lại chỉ có năm mươi phần trăm, vậy thì cơ bản là ngươi có thể chém giết đối thủ.
Trên thực tế, cho tới nay, đối với mấy đồ đệ, Tần Ninh đều yêu cầu… một trăm phần trăm.
Trưởng lão Từ Phàn lại nói: “Đây là Thánh Đạo tông, các ngươi tưởng rằng đây là nơi nào? Những kẻ vô dụng dựa vào đan dược để đi lên, dựa vào các trưởng bối trợ giúp cô đọng pháp thân, kẻ có cảnh giới nhưng lại không có thực lực thì Thánh Đạo tông chúng ta thu nhận làm cái gì?”
“Nói thật cho mấy người các ngươi biết, đối với đệ tử, có thể nói là Thánh Đạo tông toàn tâm toàn ý dạy dỗ, sau khi gia nhập tông môn, sẽ được truyền thụ Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, trong khắp cả Cửu Nguyên Vực này, không có người nào, tông môn nào làm như vậy!”
Nghe đến đây, Tần Ninh chỉ khịt mũi coi thường.
Sở dĩ Thánh Đạo tông làm vậy cũng có nguyên nhân của mình.
Từ Phàn nói tiếp: “Trong Thánh Đạo tông, ngay cả đệ tử tạp dịch cũng đều có phòng riêng của mình, đệ tử ngoại môn thì có lầu các riêng biệt, đệ tử nội môn thậm chí còn có thể sở hữu một sơn cốc nhỏ, đệ tử tinh anh thì có thể độc chiếm cả một ngọn núi, đây đều là sự coi trọng của Thánh Đạo tông đối với thiên chi kiêu tử”.
“Muốn có được sự coi trọng này, tất nhiên là các ngươi cũng cần phải có thiên phú tương ứng, thực lực tương ứng để tranh thủ”.
Giờ phút này, âm thanh kinh ngạc trong đám người dần dần trở nên suy yếu, sau đó thì biến mất không thấy.
“Vòng thứ nhất của khảo hạch, chính thức bắt đầu”.
Từ Phàn vừa dứt lời, mọi người đã xếp thành mười sáu hàng dài, chuẩn bị kiểm tra đo lường.
Ba nghìn ba trăm tám mươi người.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, tâm tình không giống nhau.
“Lý Nguyên, Đại Thiên Tôn sơ kỳ, ba mươi mốt điểm, không đủ tư cách!”
“Từ Hải Đông, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, bốn mươi hai điểm, không đủ tư cách!”
“Liễu Thanh, Tiểu Thiên Tôn sơ kỳ, sáu mươi mốt điểm, đủ tư cách!”
Phía trước không ngừng truyền đến âm thanh, lúc này, trong lòng các đệ tử đang xếp hàng đều cảm thấy không chắc chắn.
Lý Vân Tiêu có số thứ tự gần với hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, giờ đây hắn ta nhìn về phía trước, trong lòng lo sợ.
“Tần Ninh, ta cảm thấy ta sẽ không được…”, Lý Vân Tiêu sắc mặt trắng bệch nói.
Vốn dĩ hắn ta tự tin tràn trề, thế nhưng sau khi nghe đến sức mạnh nắm giữ phải đến đạt sáu mươi phần trăm, Lý Vân Tiêu lại cảm thấy không chắc chắn.
“Yên tâm, cứ bình tĩnh là được”.
Tần Ninh cười nói: “Ngươi có thể”.
Những lời này không phải là Tần Ninh đang nói hươu nói vượn.
Khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Lý Vân Tiêu, tuy rằng người này cũng là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ giống như hắn, nhưng lúc hắn ta tu hành, nhìn khí Chí Tôn dao động là đủ để nhìn ra, cấp bậc của hắn ta không yếu.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng như trước.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: “Nàng có thể đạt được một trăm phần trăm không?”
Thời Thanh Trúc suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Có thể là còn thiếu một chút nữa, ta cũng không xác định rõ lắm”.
Tần Ninh lập tức nói: “Bảo nàng bình thường để tâm một chút, nàng lại cả ngày lười nhác, đương nhiên là không được rồi”.
Thời Thanh Trúc là cảnh giới Tiểu Thần Tôn trung kỳ, không nói đến việc tiến bộ rất nhanh thì khả năng nắm giữ sức mạnh của nàng cũng cực kỳ thuần thục, mỗi lần tăng lên một cảnh giới, nàng vẫn luôn có thể thích ứng rất nhanh.
Điều này đối với người bình thường mà nói, gần như là không thể tưởng tượng được.
Cho dù là Tần Ninh cũng không thể nhanh đến vậy.
Thứ nhất là do lúc trước Thời Thanh Trúc sống lại một đời, hồn phách chết đi rồi sống lại, xảy ra thay đổi, thứ hai là do hạt châu mà phụ thân để lại kia, khiến cho Thời Thanh Trúc xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng, bỏ qua hạt châu sang một bên không nói đến thì bản thân Thời Thanh Trúc cũng có thiên phú rất cao.
Khi còn ở Hạ Tam Thiên, không phải là nàng không thể phi thăng lên Trung Tam Thiên, mà là nàng không muốn.
Chỉ vì muốn chờ đợi hắn!
“Vậy còn chàng?”
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, đắc ý nói: “Chàng có khả năng đạt được một trăm phần trăm không?”
“Ta?”
Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ta có thể đạt đến một trăm hai!”
“Cười chết ta!”
Thời Thanh Trúc còn chưa kịp mở miệng thì bên trong một nhóm người khác, một gã thanh niên áo trắng lên tiếng cười nhạo nói: “Một trăm hai? Sức mạnh bộc phát của bản thân ngươi là một trăm, ngươi còn có thể bùng nổ tới một trăm hai mươi? Vượt qua cực hạn của bản thân? Nói đùa gì vậy?”
Điều này giống như là một người một trăm cân, nhưng khi đứng trên cái cân lại nói mình một trăm hai mươi cân.
Cho dù có làm sập cái cân thì cũng không thể mà là một trăm hai!
Cảnh giới của võ giả được đặt ra, mỗi một cảnh giới đều có một mức cực hạn của cảnh giới.
Nếu như Tần Ninh là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, mà lực bộc phát lại vượt qua một trăm hai, thì hắn sẽ không còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ nữa.
Thanh niên áo trắng kia cười nhạo nói: “Cái gì cũng không hiểu mà còn ở đây nói hươu nói vượn, thiên tài có thể vượt cấp đánh chết kẻ địch, cũng chính bởi vì lực lượng nắm giữ trong tay đủ mạnh, còn lực lượng mà đối thủ nắm trong tay yếu hơn”.
“Nếu như Đại Thiên Tôn sơ kỳ có lực nắm giữ là sáu mươi thì khi đối mặt với Đại Thiên Tôn trung kỳ, chắc chắn là phải chết không chút nghi ngờ”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng kia một cái, rồi thản nhiên nói: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi!”
Thanh niên áo trắng bị một câu làm cho mắc nghẹn, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi ăn nói kiểu gì vậy?”
Phía sau thanh niên áo trắng, một người khác hừ một tiếng rồi nói: “Vị này chính là thiếu gia Tề Hủ An nhà họ Tề có tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc đại lục chúng ta, cảnh giới Đại Thiên Tôn đỉnh phong, uy danh hiển hách đấy!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn người vừa mở miệng kia, nói: “Liên quan gì đến ta!”
Giờ phút này, hai người nọ đồng thời kinh ngạc.
Tề Hủ An bực bội nói: “Có bản lĩnh, tới cửa ải thứ ba, ngươi tới khiêu chiến ta, bổn thiếu gia sẽ đánh cho ngươi răng rời đầy đất!”
“Ồ?”
Tần Ninh cười nói: “Được”.
Cửa ải thứ ba?
Là cửa ải thực chiến sao?
Đối với những người này, Tần Ninh không có cảm giác gì, có thể tuỳ tiện để cho bọn họ nói gì thì nói, thế nhưng mấy ngày trước có một vài đệ tử của Thánh Đạo tông đến gây chuyện, trong lòng Tần Ninh vẫn có chút khó chịu.
Khó chịu thì không thể nhẫn nhịn!
Nhiều lúc, có người cố ý đến gây chuyện, Tần Ninh không thèm để ý tới, cũng lười phản ứng.
Thế nhưng, thời điểm nào muốn phản ứng thì nhất định phải phản ứng.
“Kế tiếp, cứ chờ mà xem!”
Lúc này, đội ngũ xếp hàng không ngừng tiến lên.
Phía trước không ngừng đưa ra những số liệu.
Gần như là một nửa võ giả không đủ điều kiện để qua cửa ải thứ nhất, bị loại ra.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ hờ hững.
“Lý Tu Nhiên, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, chín mươi lăm điểm!”
Giờ phút này, một âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người xôn xao.
Chín mươi lăm điểm!
Sức mạnh nắm giữ là chín mươi lăm phần trăm.
Đây quả thực là yêu nghiệt trong thiên chi kiêu tử.
Từ lúc bắt đầu kiểm tra đo lường cho đến bây giờ, đã qua hơn một nghìn người thì người này có số điểm cao nhất.
“Lý Tu Nhiên này chính là cháu trai của một vị trưởng lão trong Thánh Đạo tông, từ nhỏ đã lớn lên trong Thánh Đạo tông, nghe nói là có thiên phú rất cao”.
“A? Vậy hắn ta còn tham gia khảo hạch làm gì? Trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn không phải là được rồi sao?”
“Nghe nói thời điểm người này có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thì ra ngoài rèn luyện, lúc trở về thì đã là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, không muốn đi cửa sau nên mới tự mình tham gia khảo hạch”.
“Đây mới là thiên tài chân chính”.
Hơn một nghìn người tiến hành kiểm tra đo lường, hầu hết mọi người chỉ hơn sáu mươi điểm, cho dù có một số ít người tài năng xuất chúng, cũng chỉ hơn bảy mươi điểm mà thôi.
Tám mươi điểm cũng rất ít.
Võ giả nắm giữ được tám mươi phần trăm lực lượng, quả thực là vô cùng hiếm có.
Trừ khi là cố ý dừng lại ở cảnh giới đó trong thời gian rất lâu, nếu không, căn bản là không có khả năng làm được đến bước này.
Chỉ là khi làm như thế thì sẽ khiến cho quá trình thăng cấp cảnh giới của mình bị chậm trễ, bị thiên chi kiêu tử cùng cấp khác đè bẹp.
Mà đến lúc đó, lại càng làm cho người ta không thể nào chấp nhận nổi.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, vẻ mặt vẫn thoải mái như trước.
Trong mắt hắn, ở mỗi một cảnh giới, sức mạnh nắm giữ không đạt đến một trăm phần trăm thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Nếu như ở cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ mà không đạt đến một trăm phần trăm thì khi thăng cấp lên cảnh giới Đại Thiên Tôn trung kỳ sẽ rất khó để đột phá cực hạn của một cảnh giới quan trọng.
Chương 2422: Trưởng lão, nàng ta gian lận!
Cho dù là trước đây hay bây giờ, yêu cầu của Tần Ninh đối với đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều là phải đạt được lực nắm giữ một trăm phần trăm ở mỗi một cảnh giới, rồi mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Làm như vậy, thiên phú sẽ không bị lãng phí, mà thành tựu trong tương lai còn rất cao.
Kiểm tra tiếp tục được tiến hành.
Dần dần, một âm thanh vang lên.
“Lưu Hạo Nhiên, cảnh giới Đại Thiên Tôn đỉnh phong, lực nắm giữ một trăm phần trăm!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Thật không thể tin được.
Một trăm phần trăm vậy mà lại xuất hiện!
Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cái tên Lưu Hạo Nhiên này từ đây chui ra vậy?”
Có người kinh ngạc nói.
“Lưu Hạo Nhiên, chẳng lẽ là Lưu Hạo Nhiên của nhà họ Lưu ở vùng Cực Bắc kia?”
“Vùng Cực Bắc?”
“Nhà họ Lưu ở Cực Bắc, có tộc trưởng là Chí Cao Đế Tôn, chính là hắn ta!”
Đám người lập tức trở nên ồn ào.
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía trước, vẫn im lặng không nói gì.
Còn ánh mắt Tề Hủ An nhìn về phía Tần Ninh cũng càng ngày càng không tốt.
Dường như một câu liên quan rắm gì đến ngươi và một câu liên quan gì đến ta đã hoàn toàn chọc giận cái tên này.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không để ý.
Kiểm tra tiếp tục tiến hành.
Dần dần, đến phiên mấy người Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu ở phía trước, hắn ta đi đến trước trống Lực Thanh, sau đó ngưng tụ khí thế, đánh ra một quyền.
Tùng…
Một tiếng trầm thấp vang lên.
“Lý Vân Tiêu, cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ, sáu mươi lăm điểm!”
Phía trên mặt kính xuất hiện một loạt chữ viết, Tần Ninh nhíu mày nhìn qua.
Sáu mươi lăm.
Không tồi!
Lý Vân Tiêu vô cùng kích động: “Ta qua rồi!”
Bên cạnh, phía trước một cái trống Lực Thanh khác, Tề Hủ An cười nhạo nói: “Chỉ là sáu mươi lăm mà thôi, đồ vô dụng”.
Lời nói vừa dứt, trong tay hắn ta đã xuất hiện một thanh trường kiếm, sau đó chém xuống một nhát.
Ầm…
Âm thanh bùng nổ trầm thấp vang lên, mặt trống hoàn toàn không bị hao tổn gì.
Bên cạnh, phía trên mặt kính lại xuất hiện một loạt chữ.
“Tề Hủ An, Đại Thiên Tôn đỉnh phong, bảy mươi tám điểm!”
Bảy mươi tám điểm!
Xung quanh có không ít ánh mắt đều nhìn qua.
Thực sự là rất giỏi.
Bảy mươi tám điểm đã là rất cao rồi, những người kiểm tra đo lường lúc trước, người có thể vượt qua được bảy mươi điểm ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tề Hủ An nhìn về phía Tần Ninh, Lý Vân Tiêu cười nhạo nói: “Thế nào?”
Lúc này, Lý Vân Tiêu cũng không phản ứng, hắn ta được sáu mươi lăm điểm, thông qua là đã vui vẻ lắm rồi.
Về phần Tề Hủ An… điểm cao bao nhiêu thì có liên quan gì đến hắn ta đâu.
Mà Tần Ninh… trực tiếp không nhìn đến.
Sắc mặt Tề Hủ An trầm xuống, hắn ta đi xuống khỏi đài đá, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tần Ninh như hổ rình mồi.
“Thời Thanh Trúc!”
Lúc này, đệ tử phụ trách ghi chép lại mở miệng đọc tiếp.
Tề Hủ An cười nhạo nói: “Thổi được da trâu thì cũng đừng phá phách!”
Thời Thanh Trúc cũng không phản ứng, bước lên đứng trên đài đá.
Nhất thời, ánh mắt của không ít người xung quanh bị hấp dẫn.
Cô gái đang thì tươi trẻ, mười bảy mười tám tuổi.
Dáng người xinh đẹp, lồi lõm tinh tế.
Khuôn mặt tựa như tiên nữ, khí chất tuyệt vời.
Cô gái như vậy dù có vứt vào trong giữa biển hoa cũng là hạc giữa bầy gà, rất khó để không làm người khác chú ý.
Đối với chuyện này, Thời Thanh Trúc cũng tập mãi thành quen.
“Bắt đầu đi!”, đệ tử phụ trách ghi chép mở miệng nói.
Thời Thanh Trúc suy tư một lát, sau đó nắm chặt bàn tay, khí thế khủng bố bùng nổ.
Tiểu Thần Tôn trung kỳ!
Một quyền nện xuống.
Tùng…
Tiếng động nặng nề lại vang lên.
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
Trong khoảnh khắc, bốn phía trở nên im lặng.
Ngay sau đó, tiếng xôn xao vang lên.
“Một trăm linh lăm? Thật hay giả vậy?”
“Lực bộc phát vượt qua cực hạn của sức mạnh nắm giữ?”
“Nương nó, ta hoa mắt phải không?”
Lúc này, mọi người đều bị chấn động.
Tần Ninh cũng ngẩn người.
Cô gái nhỏ này cũng thật ghê gớm!
Một trăm linh năm, đạt được trên cả viên mãn!
“Giả dối!”
Giờ phút này, một âm thanh cao vút mang theo hơi thở dồn dập vang lên: “Người này gian lận, nhất định là gian lận”.
Khuôn mặt của Tề Hủ An đỏ lên.
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì nhìn thoáng qua Tề Hủ An, sau đó lại đánh ra một quyền.
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
Sau mỗi một quyền của Thời Thanh Trúc hạ xuống, trống Lực Thanh không ngừng đọc lên kết quả.
Sắc mặt của Tề Hủ An hoàn toàn trở nên khó coi.
“Đủ rồi!”
Giờ phút này, trưởng lão Từ Phàn đi tới nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc với ánh mắt kỳ quái.
“Trưởng lão, nàng ta gian lận!”, Tề Hủ An nói.
“Gian lận?”
Từ Phàn hừ một tiếng rồi nói: “Là ngươi hiểu rõ hay là ta hiểu rõ? Ngươi là trưởng lão à?”
Sắc mặt Tề Hủ An lập tức thay đổi, sau đó không dám nói gì nữa.
Từ Phàn nói tiếp: “Bình tĩnh một chút đừng nóng nảy!”
“Đây không phải là do trống Lực Thanh xuất hiện vấn đề mà là sự thật, đúng là lực lượng võ giả nắm giữ là một trăm, thế nhưng vẫn tồn tại những yêu nghiệt, không chỉ có thể hoàn toàn phóng thích ra toàn bộ sức mạnh của mình, mà còn có thể mượn hình thế tự nhiên của thiên địa để sử dụng”.
“Loại sức mạnh này lúc bình thường thì không nằm trong cơ thể của võ giả, thế nhưng ở thời điểm giao chiến, một vài yêu nghiệt có thể dẫn dắt sức mạnh của đất trời, biến nó trở thành lực lượng của mình”.
“Trước đây, khi tiến hành kiểm tra cũng đã từng xuất hiện trường hợp hơn một trăm điểm”.
Lời này của Từ Phàn làm cho mọi người bùng nổ.
Có ý gì?
Ý tứ này chính là Thời Thanh Trúc không gian lận, trống Lực Thanh cũng không phải bị hư hỏng, mà là… cô gái này là yêu nghiệt!
“Điều này đúng là không thể nào tưởng tượng nổi!”
Mọi người đều bị kinh hãi rồi.
Lúc này, Từ Phàn cũng nhìn về phía Thời Thanh Trúc, gật gật đầu.
Tiểu Thần Tôn trung kỳ.
Lực nắm giữ lại cao như thế, tiến vào Đại Thần Tôn không phải là vấn đề, thậm chí tương lai còn có thể trở thành Tiểu Đế Tôn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thánh Đạo tông một năm tuyển chọn đệ tử một lần, trên thực tế là rất khó để thu nhận được hạt giống tốt.
Hạt giống tốt chân chính đều sẽ tham gia kỳ khảo hạch lớn trăm năm một lần.
Thế nhưng lần này, không ngờ lại tìm được một người.
Lực nắm giữ như thế, việc thông qua hai cửa ải tiếp theo, tất nhiên là không thành vấn đề.
Không tồi!
Không phải không tồi, mà là vô cùng tốt!
“Tiếp tục khảo hạch đi!”
Từ Phàn phất tay, sau đó đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc, cười nói: “Lão phu là Từ Phàn, tuy rằng là người phụ trách tuyển chọn đệ tử ngoại môn lần này, nhưng bình thường cũng đảm nhận chức vị trưởng lão ngoại môn, nếu như có điều gì không hiểu thì có thể tìm ta”.
Thời Thanh Trúc chớp chớp mắt, rồi gật gật đầu.
“Trong Thánh Đạo tông, tổng cộng có hơn mười vạn đệ tử, môn phái lớn sản nghiệp cũng lớn, ngươi có thiên phú độc đáo, là một nhân tài, nhưng cũng cần thời gian để trưởng thành…”
Từ Phàn tiếp tục nói cái gì đó, rõ ràng là đang có lòng muốn mượn sức Thời Thanh Trúc.
Lúc này, sắc mặt Tề Hủ An càng thêm khó coi.
Hắn ta được bảy mươi tám điểm, sẽ không có đãi ngộ này!
Đáng giận!
Mà lúc này, âm thanh của trống Lực Thanh lại vang lên.
Phía trên mặt kính xuất hiện một loạt chữ, mọi người hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, Từ Phàn chỉ đang bận tâm đến Thời Thanh trúc, đột nhiên cảm nhận được bốn phía im lặng, không có chút âm thanh nào thì cũng sửng sốt.
Ông ta lập tức xoay người lại, mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Từ Phàn nhìn về phía trống Lực Thanh, cả người như hoá đá, đứng im ở đó, một câu cũng không nói nên lời.
“Tần Ninh, Đại Thiên Tôn hậu kỳ, hai trăm điểm!”
Giờ phút này, mọi âm thanh đều biến mất.
Sắc mặt Tề Hủ An đã biến thành màu gan lợn.
Chương 2423: Ba trăm điểm
Hai trăm điểm!
Cực hạn của bản thân gấp đôi sức mạnh nắm giữ.
Đây là cái khái niệm gì?
Một vị Đại Thiên Tôn hậu kỳ, lực nắm giữ là một trăm phần trăm có thể bùng nổ ra sức mạnh của vạn quân.
Còn Tần Ninh có thể bùng nổ sức mạnh tương đương hai vạn quân, có thể dùng một tay đập chết đối thủ.
Thế nhưng, điều này sao có thể xảy ra?
Điều này gần như là không có khả năng làm được!
Đừng nói là hầu hết các đệ tử tham gia khảo hạch, ngay cả Từ Phàn cũng bị kinh hãi rồi.
Những năm vừa qua, cũng đã xuất hiện trường hợp vượt qua một trăm phần trăm.
Nhưng chỉ vượt qua một chút mà thôi.
Dù sao thì lực nắm giữ là một trăm phần trăm, nếu như muốn tăng lên nữa thì quả thực là cần phải có tư chất yêu nghiệt.
Thật sự là cực kỳ khó khăn!
Khó như lên trời!
Vượt qua một chút thôi là đã đủ chấn động rồi.
Nhưng đây là vượt qua hẳn một trăm!
Là khiếp sợ!
Từ Phàn thậm chí còn hoài nghi, có phải là trống Lực Thanh thực sự xảy ra vấn đề hay không.
Lúc này, Từ Phàn kéo Tần Ninh đi đến trước một chiếc trống Lực Thanh khác, căng thẳng nói: “Ngươi thử kiểm tra lại xem!”
Nghe vậy, Tần Ninh gật gật đầu.
Hắn nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền.
Tùng…
Dòng chữ lại xuất hiện.
“Tần Ninh, Đại Thiên Tôn hậu kỳ, hai trăm hai mươi điểm!”
Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên tĩnh mịch.
“Nương nó!”
Từ Phàn không nhịn được mà mắng một câu, lại còn tăng lên!
Lúc này, Tần Ninh lại đánh ra một quyền nữa.
“Hai trăm năm mươi điểm!”
Ngay sau đó, lại thêm một quyền nữa.
“Ba trăm điểm!”
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Từ Phàn vội vàng ngăn Tần Ninh lại: “Đủ rồi đủ rồi”.
Xung quanh, mọi người đã bị doạ cho choáng váng.
Lúc này, Tề Hủ An há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch.
Thật khủng bố.
Đây vẫn là con người sao?
Tần Ninh nhìn về phía Từ Phàn, nói: “Trưởng lão, ta không làm sai cái gì chứ?”
“Không sai không sai…”
Từ Phàn nhìn Tần Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Không nhìn ra à nha.
Lần này, tìm được một Thời Thanh Trúc đã đủ chấn động rồi, vậy mà lại còn tìm thêm được một tên Tần Ninh.
Lực bộc phát là ba trăm phần trăm, đây là khái niệm gì?
Hiện tại, một mình Tần Ninh đấu với Tiểu Thần Tôn sơ kỳ cũng không thành vấn đề.
Điều này thật khó mà tưởng tượng nổi.
Thật sự là có người có thể làm được đến mức này!
Lúc này, mọi người ở đây đều bị chấn động.
Kiểm tra, qua một lúc lâu mới được tiếp tục.
…
Trong sơn cốc.
Võ giả thông qua vòng kiểm tra thứ nhất đều đứng tập trung tại một chỗ.
Mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía nhau, còn hầu như mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Một người một trăm linh năm.
Một người ba trăm.
Quả thực là yêu nghiệt.
Thật khó để tưởng tượng nổi.
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, cũng chỉ còn tầm năm sáu trăm người, trải qua cửa thứ nhất, chỉ có những người này được thông qua.
Tỉ lệ đào thải, rất cao!
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, tập trung các đệ tử.
Phía trên sơn cốc, bên vách núi là những tòa lầu các được kiến tạo dựa vào vách núi.
Trong lầu các, bên cửa sổ, có vài người đang đứng đó.
Dẫn đầu là một nam một nữ.
Người đàn ông có dáng vẻ tao nhã, tay bưng một ly trà, tuỳ ý nhìn xuống sơn cốc phía dưới.
Xung quanh lầu các đều là mặt kính thuỷ tinh, ở bên trong có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể thấy được bên trong.
Lúc này, người đàn ông mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: “Tuyết Thiên, yêu nghiệt ba trăm điểm, ngay cả ta cũng muốn”.
“Bộc Xước, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ta là Tư Mã Tuyết Thiên, không phải là Tuyết Thiên, ngươi và ta chưa thân quen đến mức này!”
Nàng ta mặc một bộ váy bó sát, ôm trọn dáng người hoàn mỹ, vòng eo tinh tế giống như rắn nước, trông vô cùng quyến rũ, cùng với khuôn mặt trang nhã hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“Được rồi được rồi, Tư Mã Tuyết Thiên”.
Bộc Xước mỉm cười, không chút để ý nói: “Có hứng thú lôi kéo hắn đến bên cạnh ngươi không?”
“Thiên chi kiêu tử ba trăm điểm!”
Tư Mã Tuyết Thiên nhíu mày, nói: “Muốn mượn sức, chỉ sợ là rất khó”.
Bộc Xước cười ha ha nói: “Ngươi và ta đều là đạo tử, muốn mượn sức cảnh giới Đại Thiên Tôn, không phải là rất đơn giản sao? Bên trong Thánh Đạo tông này có các phe phái rắc rối, phức tạp, cho dù kẻ này có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng nếu như không có chỗ dựa vững chắc, nói không chừng sẽ chết non đấy!”
Tư Mã Tuyết Thiên không nói gì.
Thánh Đạo tông.
Tổng cộng có bảy vị đạo tử, thân phận địa vị của bảy vị đạo tử này trong Thánh Đạo tông tương đương với năm vị thánh tử trong thánh địa Thanh Dương.
Ngạo nghễ trên cao.
Vượt qua thân phận đệ tử bình thường, thậm chí còn có thân phận cao quý hơn cả trưởng lão nội môn.
Lúc này, hai người tụ tập ở đây chính là muốn nhìn xem, lần khảo hạch này có đệ tử nào đáng giá để mời chào hay không.
Hai người Tư Mã Tuyết Thiên và Bộc Xước mới xuất quan gần đây, bởi vậy mới có thời gian đến đây quan sát.
Bộc Xước lại nói: “Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mời chào cũng là vì tương lai của ta và ngươi, có thêm điều kiện để tranh đoạt lợi ích cho bản thân mình”.
“Ta nghe nói Hô Diên Bân thành lập Văn Võ môn, bây giờ đã trở nên lớn mạnh, hiện tại, thiên chi kiêu tử bên trong Văn Võ môn đều nghe theo lệnh của Hô Diên Bân, tương lai, Hô Diên Bân thành tông chủ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động”.
“Cho dù hắn ta không thể trở thành tông chủ, thì tương lai trở thành đạo tông, cũng sẽ là kẻ địch mạnh của chúng ta!”
Trong Thánh Đạo tông, bảy đạo tử có thân phận đặc biệt.
Mà tương lai, đại khái là bảy vị đạo tử này sẽ đảm nhiệm chức vị đạo tông trong Thánh Đạo tông, thậm chí là tông chủ, bảy vị đạo tông trong Thánh Đạo tông chính là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối gần với tông chủ nhất.
Thân là đạo tử đều không phải là người bình thường.
Đương nhiên, bọn họ sẽ tranh quyền đoạt thế cho bản thân mình, để cho những trận tranh đấu trong tương lai, bọn họ sẽ không bị bại trận.
Bởi vậy, các vị đạo tử đều có phe phái nhỏ của mình.
Mà đối với việc này, Thánh Đạo tông cũng không ngăn cản.
Nhóm đạo tử biết tranh đấu mới là tốt nhất.
Không tranh không đoạt, sao có thể trở nên cường đại được?
Tư Mã Tuyết Thiên nhìn về phía trước, nói: “Thông tin của tên Tần Ninh này đâu?”
Phía sau, lập tức có một cô gái đưa lên một quyển sách.
Tư Mã Tuyết Thiên mở sách ra, đôi mắt khẽ chuyển động.
“Kỳ quái…”
“Kỳ quái thế nào?”
“Kẻ này xuất hiện ở Linh Nguyên Châu, xem như là người nhà họ Linh, mà gần đây nhà họ Linh đã xảy ra không ít chuyện”.
Tư Mã Tuyết Thiên lẩm bẩm nói: “Ta nhớ là trong Tuyết Môn có một người tên là Tạ Phong Linh phải không?”
Cô gái phía sau cúi người nói: “Đúng vậy…”
“Nhà họ Tạ cũng ở gần thành Thương Ngọc, hỏi Tạ Phong Linh xem, có biết chuyện liên quan đến Tần Ninh hay không”.
“Vâng!”
Lúc này, hai người tập trung quan sát kiểm tra bên dưới.
Bộc Xước cười nói: “Tư Mã Tuyết Thiên, xem ra, ngươi cũng muốn tranh giành một trận?”
“Cũng khó trách, trong bảy vị đạo tử, chỉ có ngươi và Đào Chỉ Kỳ là con gái, hiện giờ, danh tiếng của Đào Chỉ Kỳ cũng gần với Hô Diên Bân, ngươi cũng nên cảm thấy áp lực rồi!”
Nghe đến đây, Tư Mã Tuyết Thiên liếc mắt nhìn Bộc Xước một cái, rồi nói: “Bộc Xước, dù sao thì ngươi cũng là một trong các vị đạo tử, nhưng cả ngày chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, ngươi không thấy phiền sao?”
“Đào Chỉ Kỳ lợi hại, đó là do thiên phú của cô ta tốt, cho dù Tư Mã Tuyết Thiên ta kém hơn, cũng là do ta tài năng không bằng người khác, không có gì là không cam lòng cả”.
Bộc Xước nghe được những lời này thì cười ha ha, cũng không tức giận.
“Ta thấy hiện giờ Tuyết Môn của ngươi cũng phát triển rất nhanh, cẩn thận gian tế của kẻ khác trà trộn vào, nếu như tạo ra vấn đề gì lớn, đạo tử như ngươi cũng không thể nào xử lý tất cả được”.
Bộc Xước nói tiếp: “Thế nhưng ngược lại với ngươi, hai cái tên Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ kia suốt ngày tìm ta gây chuyện, hai người các ngươi quả thực là có quan hệ thân thiết”.
“Bộc Xước, nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt đâu”.
Lúc này, một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy hai thanh niên có dáng vẻ nổi bật bất phàm, khí chất hơn người cùng nhau đi đến.
“Thật đúng là vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi!”
Bộc Xước nhìn về phía hai người kia.
Kha Viêm Vũ!
Hoàn Khải Minh!
Hai trong bảy vị đạo tử.
“Hai người chúng ta nhàn rỗi, nghe nói hai người các ngươi tới đây xem các đệ tử mới tới năm nay, cho nên chúng ta cũng đến nhìn xem”, Kha Viêm Vũ nhìn qua có vẻ nhiệt tình, cười nói: “Có nhìn trúng người nào không?”
“Có!”
Bộc Xước cười nói: “Người kia, trang phục màu trắng, áo choàng xanh, ba trăm điểm”.
“Ba trăm điểm?”, Kha Viêm Vũ sửng sốt.
Chương 2424: Cửa ải khảo hạch thứ hai
Ở bên cạnh, Hoàn Khải Minh hào hoa phong nhã, mở miệng nói: “Ba trăm điểm, không phải là giả chứ?”
“Có trưởng lão Từ Phàn trấn giữ, đã thử lại vài lần, lần sau so với lần trước còn cao hơn, hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi nói xem có thể là giả được hay không?”
Nghe được những lời này, hai người đồng thời nhìn xuống dưới sơn cốc.
Mặc dù ở khoảng cách độ cao trăm mét, nhưng với mấy người bọn họ mà nói thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước.
“Không tồi không tồi”.
Hoàn Khải Minh gật đầu nói: “Người này, để ý một chút”.
“Các ngươi tới chậm rồi, Tư Mã Tuyết Thiên đã nhìn trúng”.
“Ồ?”, Kha Viêm Vũ nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên, cười nói: “Khảo hạch còn chưa có kết thúc đâu, kẻ này chưa chắc là đã có thể tiến vào Thánh Đạo tông, chờ sau khi tiến vào, ai thắng ai thua còn chưa biết”.
“Hoàn Khải Minh, lần này ngươi kéo ta đến đây là chính xác rồi, không ngờ ở khảo hạch một năm một lần này lại có thể gặp được một hạt giống tốt như vậy”.
Bốn vị đạo tử lúc này cũng giống như trưởng lão tuyển chọn, tuỳ tâm tuỳ ý.
Tư Mã Tuyết Thiên nhíu mày, không nói gì.
Giữa các đạo tử, cũng có sự tranh đấu lẫn nhau.
Bây giờ là đạo tử, tương lai chính là một trong những đạo tông, thậm chí còn có thể trở thành tông chủ.
Hiện giờ phải bồi dưỡng thế lực của mình, sau này mới có thể nắm trong tay địa vị càng thêm vững chắc tại Thánh Đạo tông.
Mà đệ tử mới không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất!
Đệ tử mới, mỗi một người đều có lý lịch sạch sẽ, từ khi gia nhập môn phái lập tức thu nhận về dưới trướng của mình, đó là sạch sẽ nhất.
Nếu không, mấy vị đạo tử ngạo nghễ trên cao cũng sẽ không tự mình xuất hiện ở chỗ này, cẩn thận quan sát khảo hạch đệ tử của mấy người cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn.
Điều này còn liên quan đến tương lai…
Bên trong sơn cốc.
Cửa ải kiểm tra thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc.
Ba nghìn ba trăm tám mươi người.
Bây giờ chỉ còn lại một nghìn hai trăm năm mươi người!
Loại ra hơn một nửa.
Đây là Thánh Đạo tông.
Là nghiêm khắc như thế!
Lúc này, Từ Phàn đứng trước một nghìn hai trăm người, mỉm cười nhìn mọi người.
Lần này xuất hiện mấy thiên tài.
Lý Tu Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên.
Tần Ninh.
Thời Thanh Trúc.
Một lần tuyển chọn, hơn nữa đây còn là cuộc tuyển chọn nhỏ mỗi năm một lần, có thể xuất hiện mấy thiên kiêu như vậy, mấy vị trưởng lão bọn họ cũng sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.
“Chúc mừng các ngươi thông qua cửa ải thứ nhất”.
Từ Phàn cười nói: “Nói như vậy thì các ngươi cũng đã nhìn ra sự nghiêm khắc trong cuộc khảo hạch của Thánh Đạo tông, cửa ải thứ hai này… lại càng thêm nghiêm khắc!”
Nói xong, Từ Phàn dẫn theo mọi người, tiếp tục xâm nhập vào bên trong, đi được hơn bốn trăm mét, vòng qua một vùng đá vụn rồi xuất hiện ở sâu trong sơn cốc.
“Nơi này chính là vị trí diễn ra cửa ải thứ hai của khảo hạch!”
Từ Phàn nói xong thì nhìn về phía mọi người: “Cửa ải thứ nhất kiểm tra lực nắm giữ của bản thân các ngươi, còn cửa ải thứ hai này sẽ kiểm tra xem cảnh giới của các ngươi có vững chắc hay không”.
“Hồ nước phía trước này, ta nghĩ các ngươi cũng đã thấy được”.
Hiện ra trước mắt mọi người là một vùng hồ nước rộng lớn, chiều rộng ước chừng bốn mươi mét, kéo dài vào sâu bên trong, không nhìn thấy điểm cuối.
Từ Phàn mở miệng nói: “Nơi này có chín khu vực, các ngươi tiến vào trong hồ trước, cứ tiến thẳng vào sâu bên trong, có thể đi qua được hồ nước này thì được tính là thông qua!”
“Nói thật cho các ngươi biết, hồ nước này là do nhóm đan sư trong Thánh Đạo tông điều chế ra, đối với thân thể, xương cốt, pháp thân, hồn phách của các ngươi đều có tác dụng rèn luyện hiệu quả”.
“Đi lại bên trong hồ nước này sẽ khiến cho sự cô đọng của khí Chí Tôn được tăng cường, đan sư, càng đi sâu vào bên trong, yêu cầu đối với các ngươi lại càng thêm nghiêm khắc, nếu như không chịu nổi thì nhảy lên bờ, nhưng như vậy cũng đại biểu cho việc các ngươi thất bại”.
“Ta phải cảnh cáo các ngươi, nếu như thực sự không chịu nổi nữa thì phải nhảy ra, nếu không, bất cẩn một chút thôi sẽ tạo ra thương tổn đối với pháp thân của các ngươi, căn cơ bị hao tổn, nghiêm trọng hơn là… sẽ chết”.
“Khảo hạch mỗi năm đều có mấy chục võ giả chết ở đây, không chịu đựng được nhưng lại không muốn rời đi, Thánh Đạo tông chúng ta cũng mặc kệ, lấy người mà không có chọn lọc, thu nhận cũng là đồ vô dụng”.
Mọi người đại khái cũng hiểu được.
Nói cho cùng thì hồ nước này là khảo hạch.
Có tác dụng rất lớn trong việc rèn luyện thân thể, gân mạch, xương cốt, hồn phách của bọn họ, nếu như không chịu đựng được thì thất bại, còn chịu đựng được thì thành công.
Từ Phàn lại nói: “Ngoài ra, Thánh Đạo tông cũng chuẩn bị cho mọi người một chỗ tốt tốt”.
“Nơi đây gọi là Bách Luyện Trì!”
“Điều này có lợi cho việc tu hành của các ngươi, nhưng ưu đãi là hữu hạn”.
“Xuyên qua Bách Luyện Trì, xem như thông qua cửa ải thứ hai, nhưng phía sau Bách Luyện Trì còn có Thiên Chuy Trì!”
Từ Phàn nói xong thì mỉm cười: “Thiên Chuy Trì, so với Bách Luyện Trì lại càng thêm hung ác, bá đạo, thế nhưng đó cũng là nơi mà nhóm đan sư trong Thánh Đạo tông lấy máu của nguyên thú, cùng với các loại bảo vật trong thiên địa điều phối thành, nếu như có thể kiên trì được một nén hương bên trong đó sẽ nhận được lợi ích lớn không tưởng, một khi thông qua toàn bộ khảo hạch, sau khi tiến vào Thánh Đạo tông, tông môn sẽ cho đãi ngộ tốt hơn so với đệ tử ngoại môn bình thường”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều toả sáng.
Nói cách khác, sau khi đi qua Bách Luyện Trì thì xem như là thông qua cửa ải thứ hai.
Rồi lại tiếp tục tiến vào Thiên Chuy Trì, kiên trì được một nén hương sẽ nhận được chỗ tốt trong con đường tu hành của mình, cuối cùng, sau khi thông qua toàn bộ khảo hạch, tông môn còn đưa ra ưu đãi!
Lúc này, hơn một nghìn người đều xoa xoa tay.
Quả thực là không tồi!
Đây là Thánh Đạo tông!
Đó chẳng những là khảo hạch, mà còn có thể nhận được ưu đãi.
Từ Phàn thấy một màn như vậy thì mỉm cười.
“Bắt đầu đi, mỗi người cách nhau mười mét, tiến vào Bách Luyện Trì”.
Nhất thời, rất nhiều đệ tử đã bắt đầu có sắp xếp của riêng mình…
Phía trên sơn cốc.
Bốn đạo tử thấy một màn như vậy đều nở nụ cười.
“Đám ngu xuẩn này, tưởng rằng Thiên Chuy Trì là nơi người nào cũng có thể vào sao”.
Bộc Xước cười ha ha nói: “Ta nhớ rõ lần ấy ta tham gia khảo hạch, cuối cùng chỉ có một nửa số người đi qua được Bách Luyện Trì, mà có thể tiến vào Thiên Truy Trì thì không đến mười người!”
“Tư Mã Tuyết Thiên, ta nhớ lúc ấy ngươi kiên trì được một nén hương phải không? Không hổ là đạo tử”.
Tư Mã Tuyết Thiên nghe được những lời này thì nhìn về phía Bộc Xước, hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng kiên trì được một nén hương trong Thiên Chuy Trì, nói những lời này là đang chờ ta khen ngươi sao?”
Mấy vị đạo tử, có ai mà không phải người tiến vào được Thiên Chuy Trì, kiên trì một nén hương?
Có thể trở thành đạo tử, điều đó chứng minh bọn họ là những người ưu tú nhất được ngàn chọn vạn tuyển bên trong nhóm đệ tử Thánh Đạo tông.
“Ta nhớ rõ năm đó, cái tên Hô Diên Bân kia kiên trì được hai nén hương”.
Khi đề cập đến chuyện này, Kha Viêm Vũ vẫn cảm thấy kính nể như trước.
Bọn họ đều đã vào trong đó, kiên trì được một nén hương đã cảm thấy cơ thể mình không thể thừa nhận được rồi, càng miễn bàn đến thời gian hai nén hương.
Hô Diên Bân, người đứng đầu bảy đạo tử.
Tên kia chính là quái vật.
“Lần này, trong một nghìn hai trăm người này có thể có được bốn trăm người thông qua Bách Luyện Trì không, về phần sống sót trong Thiên Chuy Trì một tiếng đồng hồ, ta đoán chừng là không có”, Hoàn Khải Minh cười ha ha nói.
“Điều này cũng không chắc”, Tư Mã Tuyết Thiên nhìn xuống phía dưới.
Lúc này, Bộc Xước cũng cười nói: “Đúng vậy, ta thấy cái tên Tần Ninh kia rất có triển vọng”.
“Quái vật ba trăm điểm, không có nghĩa là hắn có thể sống sót trong Bách Luyện Trì và Thiên Chuy Trì”, Hoàn Khải Minh lại nói.
Lúc này, mấy vị đạo tử đều cẩn thận quan sát phía dưới, cõi lòng đầy chờ mong.
Nếu như tất cả đều là những kẻ tầm thường thì quả thực là khiến cho người ta thất vọng.
Có thiên tài, có yêu nghiệt, mấy người bọn họ mới không uổng công đến đây!
Chương 2425: Bách Luyện Trì
Trước Bách Luyện Trì.
Một ngàn hai trăm người xếp hàng thành từng đội ngũ, thi nhau nhìn về phía trước.
Vừa nhìn qua, Bách Luyện Trì chỉ là một đầm nước thông thường.
Rộng ba mươi trượng, dài... quanh co khúc khuỷu, chắc là tầm trăm trượng.
Đi qua trăm trượng.
Có cái gì khó?
Nhưng khi rất nhiều đệ tử tiến vào Bách Luyện Trì sẽ biết được suy nghĩ lúc trước có thể nói là hoàn toàn sai.
Vừa vào bên trong Bách Luyện Trì, nước trong hồ sẽ dần dần xâm nhập vào trong cơ thể, từ lỗ chân lông tiến vào huyết mạch, rồi lại tiến vào bên trong lục phủ ngũ tạng.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ thân thể sẽ giống như đang bị lửa đốt vậy.
Có người trong nháy mắt không chịu nổi, cả người rơi vào bên trong hồ nước, muốn dùng nước trong hồ để hóa giải cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Nhưng mà...
Còn đau hơn nữa!
Khi cả cơ thể bị hồ nước bao trùm sẽ giống như đang ở sâu trong biển lửa.
Rõ ràng là ở trong nước, nhưng lại giống như ở trong biển lửa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía hồ nước.
"Có vài thứ..."
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, nói: "Nước trong hồ này được tạo ra từ khoảng hơn ba trăm loại dược liệu, sau khi thấm vào bên trong cơ thể, những dược liệu này trộn chung sẽ có thể phát hiện ra một vài vấn đề nhỏ trong kinh mạch, thân xác, xương cốt hoặc hồn phách tu hành của võ giả, một khi trong số đó có cái nào tu hành không hoàn hảo thì sẽ sinh ra cảm giác nóng bỏng, thiêu hủy những chỗ chưa hoàn hảo đó trong cơ thể".
"Muốn thông qua thì chỉ có hai biện pháp, một là giải quyết vấn đề xuất hiện trong cơ thể mình lúc đi qua Bách Luyện Trì".
"Hai là chống cự, chịu đựng..."
Nghe thấy lời này, Thời Thanh Trúc gật đầu một cái.
"Nhưng ta tu hành đều theo chủ nghĩa hoàn hảo, chắc chắn ta sẽ không có vấn đề gì đâu", Thời Thanh Trúc cười nói.
"Nàng đúng là tự tin".
"Đương nhiên rồi".
Tần Ninh cũng không lo lắng Thời Thanh Trúc sẽ xảy ra vấn đề gì.
Dẫu sao hắn vẫn biết rất rõ về thực lực của Thời Thanh Trúc.
Mặc dù cả ngày lười biếng không chịu tu luyện, nhưng một khi tu luyện thì sẽ dồn hết sức lực.
Lúc này Lý Vân Tiêu nhìn trong ao không ngừng có người kêu rên, có người còn nhảy cẫng lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cửa ải này có vẻ càng khó hơn!
Làm sao mà qua được?
"A..."
Mà đúng lúc này, trong hồ nước có một vị đệ tử tham gia kiểm tra đột nhiên hét thảm một tiếng, toàn bộ thân thể bỗng nổ tung.
Khu vực hồ nước kia bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Rồi sau đó liền có đệ tử Thánh Đạo tông trực tiếp vớt thi thể kia lên.
Từ Phàn trưởng lão nhìn một cái, lạnh nhạt nói: "Không thông qua kiểm tra vào Thánh Đạo tông thì hãy đến những chỗ khác ngay, nếu không chết cũng là đáng đời, sự lựa chọn này mà còn không biết nữa!"
Giờ phút này, không ai dám khinh thường nữa.
Thật sự không phải nói dối!
Sẽ chết người thật.
Nếu không chịu đựng được Bách Luyện Trì này thì sẽ chết.
Đây chính là bài kiểm tra của Thánh Đạo tông.
Lúc này, nhóm võ giả đầu tiên tiến vào bên trong hồ nước không có mấy người chịu đựng được.
Trong một trăm người chỉ có mười mấy người miễn cưỡng đi vào chỗ sâu...
Mà càng đi vào chỗ sâu, cơn đau đớn sẽ tăng lên gấp mấy lần!
"Nhóm thứ hai, vào đi!"
Đợi đến khi nhóm đầu tiên đi sâu vào mười trượng, đệ tử nhóm thứ hai liền tiến vào bên trong Bách Luyện Trì.
Lúc này Lưu Hạo Nhiên ở cảnh giới Đại Thiên Tôn, đạt một trăm điểm trong ải kiểm tra thứ nhất kia cũng bước vào bên trong Bách Luyện Trì.
Sau khi tiến vào Bách Luyện Trì, hắn ta lập tức cau mày lại, nhưng một giây sau đã đi dọc theo Bách Luyện Trì, tiến về chỗ sâu hơn...
Nhìn có vẻ rất đơn giản, rất dễ dàng.
Chẳng qua là những giọt mồ hôi bên trán hắn ta đã chứng tỏ hắn ta cũng không hề ung dung như thế.
Làm sao có thể không đau đớn được chứ!
Từ Phàn trưởng lão nhìn vẻ mặt của Lưu Hạo Nhiên, khẽ gật đầu.
Mặc dù đau!
Nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và võ giả bình thường.
"Đội thứ ba!"
Dần dần, hơn một ngàn đệ tử bắt đầu lần lượt xuống nước.
Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Vân Tiêu ở cùng một đội.
"Cố gắng lên".
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái, cười nói: "Ngươi cũng có thể chịu đựng được Bách Luyện Trì, chớ khẩn trương".
"Ừ".
Ba người đều đi ra xếp hàng.
Một đội ngũ lần lượt bước vào trong hồ.
Lúc này Từ Phàn đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Lần này xuất hiện mấy hạt giống tốt.
Chính là Tần Ninh, Thời Thanh Trúc cũng vậy, còn cả Lưu Hạo Nhiên, cùng với Lý Tu Nhiên kia.
Năm nay hiếm thấy xuất hiện mấy hạt giống tốt, không dễ dàng.
Từ Phàn nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Nhưng vừa nhìn đã sửng sốt.
Cả người Tần Ninh đã bước vào bên trong Bách Luyện Trì, nhưng lại không hề có vẻ đau đớn chút nào.
Trên trán không có bất kỳ giọt mồ hôi nào chảy xuống, hơn nữa cả người nhìn có vẻ vô cùng ung dung thoải mái.
Ở bên cạnh hắn, Thời Thanh Trúc tiến vào bên trong Bách Luyện Trì liền nhíu mày lại, sau đó không nhịn được nói: "Hơi nóng!"
"Vậy thì đúng rồi".
Tần Ninh nói: "Điều này nói rõ việc tu hành của nàng vẫn có một chút thiếu sót".
"Tự điều chỉnh cho thật tốt đi!"
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước vào trong hồ, quần áo bị nước hồ thấm ướt, dán vào trên người làm lộ ra vóc dáng không ai có thể bỏ qua, chỉ trong phút chốc đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Tần Ninh không nói hai lời liền cởi áo khoác xuống khoác lên trên người Thời Thanh Trúc.
Cảnh đẹp như vậy, một mình hắn thưởng thức là đủ rồi.
Lúc này, những đệ tử kia tiến vào bên trong Bách Luyện Trì cảm thấy như đang ở trong chảo dầu, đang bị lửa nướng vậy!
Thời Thanh Trúc đưa mắt nhìn Tần Ninh một cái, không nói gì.
Nàng phát hiện Tần Ninh có những lúc rất đáng yêu, tính cách thì có vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng mà... vẫn còn có một mặt khác nữa.
Lý Vân Tiêu ở phía bên trái cách Tần Ninh không xa, sau khi tiến vào Bách Luyện Trì, cả người lập tức đầm đìa mồ hôi.
Cơn đau đớn này khiến người ta khó mà chịu đựng.
Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn cắn răng chống đỡ.
Đau đớn lan tràn ra khắp người.
Lý Vân Tiêu vẫn cố gắng chịu đựng.
Dần dần càng có nhiều đội ngũ kiểm tra tiến vào bên trong Bách Luyện Trì.
Phía trước, có rất nhiều người không chịu đựng được uy lực ở sâu trong Bách Luyện Trì, rối rít nhảy ra ngoài.
Mà nhảy ra khỏi Bách Luyện Trì cũng có nghĩa là đã mất đi cơ hội.
Tần Ninh vẫn ở bên cạnh Thời Thanh Trúc, đi không nhanh cũng không chậm.
Bách Luyện Trì được trộn lẫn mấy trăm loại dược liệu này đúng là có thể phóng đại chỗ thiếu sót trong cơ thể võ giả lên gấp mấy lần, trải qua thử thách cực lớn.
Nhưng cũng không phải là không có cách nào hóa giải.
Chỉ là Tần Ninh cũng không cần phải hóa giải.
Không ai biết rõ tình trạng thân thể mình hơn hắn.
Mức độ thiêu đốt thế này không thể gây ra bất kì tổn thương nào cho hắn.
Thời Thanh Trúc ở bên trong Bách Luyện Trì, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, cảm giác rất không thoải mái.
Hơn nữa Tần Ninh còn đưa áo khoác ngoài cho nàng, khiến nàng càng thấy khó chịu hơn.
"Đi nhanh một chút đi".
Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Ở chỗ này nhớp nhúa quá, thật khó chịu".
"Được".
Tần Ninh cười nói: "Vậy đi nhanh một chút".
Bách Luyện Trì này đối với người vô dụng, là đau đớn, là nóng cháy.
Nhưng đối với thiên tài lại là một cơ hội để rèn luyện.
Mà đối với Tần Ninh... là không có ích gì.
Ở trong này chẳng khác gì đang tắm cả.
Lúc này mấy đệ tử bên cạnh hai người nghe thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm.
Bây giờ bọn họ bước ra một bước đều giống như bị đổ dầu vào lửa vậy.
Nhưng Tần Ninh thì hay rồi!
Nói đi nhanh được là sẽ đi nhanh được sao?
Các ngươi cho rằng đây là đang tản bộ chắc!
Mà đồng thời, Tề Hủ An kia nghe nói như vậy thì hừ lạnh: "Nghĩ mình là nhân vật lớn nào chắc, đây là Bách Luyện Trì, ngươi cho rằng đang tắm đấy hả?"
Lúc này, trong lòng Tần Ninh cũng tán thành.
Đúng vậy.
Thiên tài, thứ người ta nhìn trúng không chỉ là đòi hỏi về sự tăng lên của cảnh giới, không chỉ là võ quyết, vũ khí, mà còn có yêu cầu đối với sức mạnh mà bản thân nắm giữ.
Không đến sáu mươi, quả thật là không tính là gì.
Nếu như tất cả mọi người đều là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Nhưng mà bản thân ngươi có thể phóng thích ra sáu mươi phần trăm sức mạnh, đối thủ lại chỉ có năm mươi phần trăm, vậy thì cơ bản là ngươi có thể chém giết đối thủ.
Trên thực tế, cho tới nay, đối với mấy đồ đệ, Tần Ninh đều yêu cầu… một trăm phần trăm.
Trưởng lão Từ Phàn lại nói: “Đây là Thánh Đạo tông, các ngươi tưởng rằng đây là nơi nào? Những kẻ vô dụng dựa vào đan dược để đi lên, dựa vào các trưởng bối trợ giúp cô đọng pháp thân, kẻ có cảnh giới nhưng lại không có thực lực thì Thánh Đạo tông chúng ta thu nhận làm cái gì?”
“Nói thật cho mấy người các ngươi biết, đối với đệ tử, có thể nói là Thánh Đạo tông toàn tâm toàn ý dạy dỗ, sau khi gia nhập tông môn, sẽ được truyền thụ Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, trong khắp cả Cửu Nguyên Vực này, không có người nào, tông môn nào làm như vậy!”
Nghe đến đây, Tần Ninh chỉ khịt mũi coi thường.
Sở dĩ Thánh Đạo tông làm vậy cũng có nguyên nhân của mình.
Từ Phàn nói tiếp: “Trong Thánh Đạo tông, ngay cả đệ tử tạp dịch cũng đều có phòng riêng của mình, đệ tử ngoại môn thì có lầu các riêng biệt, đệ tử nội môn thậm chí còn có thể sở hữu một sơn cốc nhỏ, đệ tử tinh anh thì có thể độc chiếm cả một ngọn núi, đây đều là sự coi trọng của Thánh Đạo tông đối với thiên chi kiêu tử”.
“Muốn có được sự coi trọng này, tất nhiên là các ngươi cũng cần phải có thiên phú tương ứng, thực lực tương ứng để tranh thủ”.
Giờ phút này, âm thanh kinh ngạc trong đám người dần dần trở nên suy yếu, sau đó thì biến mất không thấy.
“Vòng thứ nhất của khảo hạch, chính thức bắt đầu”.
Từ Phàn vừa dứt lời, mọi người đã xếp thành mười sáu hàng dài, chuẩn bị kiểm tra đo lường.
Ba nghìn ba trăm tám mươi người.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, tâm tình không giống nhau.
“Lý Nguyên, Đại Thiên Tôn sơ kỳ, ba mươi mốt điểm, không đủ tư cách!”
“Từ Hải Đông, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, bốn mươi hai điểm, không đủ tư cách!”
“Liễu Thanh, Tiểu Thiên Tôn sơ kỳ, sáu mươi mốt điểm, đủ tư cách!”
Phía trước không ngừng truyền đến âm thanh, lúc này, trong lòng các đệ tử đang xếp hàng đều cảm thấy không chắc chắn.
Lý Vân Tiêu có số thứ tự gần với hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, giờ đây hắn ta nhìn về phía trước, trong lòng lo sợ.
“Tần Ninh, ta cảm thấy ta sẽ không được…”, Lý Vân Tiêu sắc mặt trắng bệch nói.
Vốn dĩ hắn ta tự tin tràn trề, thế nhưng sau khi nghe đến sức mạnh nắm giữ phải đến đạt sáu mươi phần trăm, Lý Vân Tiêu lại cảm thấy không chắc chắn.
“Yên tâm, cứ bình tĩnh là được”.
Tần Ninh cười nói: “Ngươi có thể”.
Những lời này không phải là Tần Ninh đang nói hươu nói vượn.
Khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Lý Vân Tiêu, tuy rằng người này cũng là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ giống như hắn, nhưng lúc hắn ta tu hành, nhìn khí Chí Tôn dao động là đủ để nhìn ra, cấp bậc của hắn ta không yếu.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng như trước.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: “Nàng có thể đạt được một trăm phần trăm không?”
Thời Thanh Trúc suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Có thể là còn thiếu một chút nữa, ta cũng không xác định rõ lắm”.
Tần Ninh lập tức nói: “Bảo nàng bình thường để tâm một chút, nàng lại cả ngày lười nhác, đương nhiên là không được rồi”.
Thời Thanh Trúc là cảnh giới Tiểu Thần Tôn trung kỳ, không nói đến việc tiến bộ rất nhanh thì khả năng nắm giữ sức mạnh của nàng cũng cực kỳ thuần thục, mỗi lần tăng lên một cảnh giới, nàng vẫn luôn có thể thích ứng rất nhanh.
Điều này đối với người bình thường mà nói, gần như là không thể tưởng tượng được.
Cho dù là Tần Ninh cũng không thể nhanh đến vậy.
Thứ nhất là do lúc trước Thời Thanh Trúc sống lại một đời, hồn phách chết đi rồi sống lại, xảy ra thay đổi, thứ hai là do hạt châu mà phụ thân để lại kia, khiến cho Thời Thanh Trúc xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng, bỏ qua hạt châu sang một bên không nói đến thì bản thân Thời Thanh Trúc cũng có thiên phú rất cao.
Khi còn ở Hạ Tam Thiên, không phải là nàng không thể phi thăng lên Trung Tam Thiên, mà là nàng không muốn.
Chỉ vì muốn chờ đợi hắn!
“Vậy còn chàng?”
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, đắc ý nói: “Chàng có khả năng đạt được một trăm phần trăm không?”
“Ta?”
Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ta có thể đạt đến một trăm hai!”
“Cười chết ta!”
Thời Thanh Trúc còn chưa kịp mở miệng thì bên trong một nhóm người khác, một gã thanh niên áo trắng lên tiếng cười nhạo nói: “Một trăm hai? Sức mạnh bộc phát của bản thân ngươi là một trăm, ngươi còn có thể bùng nổ tới một trăm hai mươi? Vượt qua cực hạn của bản thân? Nói đùa gì vậy?”
Điều này giống như là một người một trăm cân, nhưng khi đứng trên cái cân lại nói mình một trăm hai mươi cân.
Cho dù có làm sập cái cân thì cũng không thể mà là một trăm hai!
Cảnh giới của võ giả được đặt ra, mỗi một cảnh giới đều có một mức cực hạn của cảnh giới.
Nếu như Tần Ninh là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, mà lực bộc phát lại vượt qua một trăm hai, thì hắn sẽ không còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ nữa.
Thanh niên áo trắng kia cười nhạo nói: “Cái gì cũng không hiểu mà còn ở đây nói hươu nói vượn, thiên tài có thể vượt cấp đánh chết kẻ địch, cũng chính bởi vì lực lượng nắm giữ trong tay đủ mạnh, còn lực lượng mà đối thủ nắm trong tay yếu hơn”.
“Nếu như Đại Thiên Tôn sơ kỳ có lực nắm giữ là sáu mươi thì khi đối mặt với Đại Thiên Tôn trung kỳ, chắc chắn là phải chết không chút nghi ngờ”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng kia một cái, rồi thản nhiên nói: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi!”
Thanh niên áo trắng bị một câu làm cho mắc nghẹn, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi ăn nói kiểu gì vậy?”
Phía sau thanh niên áo trắng, một người khác hừ một tiếng rồi nói: “Vị này chính là thiếu gia Tề Hủ An nhà họ Tề có tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc đại lục chúng ta, cảnh giới Đại Thiên Tôn đỉnh phong, uy danh hiển hách đấy!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn người vừa mở miệng kia, nói: “Liên quan gì đến ta!”
Giờ phút này, hai người nọ đồng thời kinh ngạc.
Tề Hủ An bực bội nói: “Có bản lĩnh, tới cửa ải thứ ba, ngươi tới khiêu chiến ta, bổn thiếu gia sẽ đánh cho ngươi răng rời đầy đất!”
“Ồ?”
Tần Ninh cười nói: “Được”.
Cửa ải thứ ba?
Là cửa ải thực chiến sao?
Đối với những người này, Tần Ninh không có cảm giác gì, có thể tuỳ tiện để cho bọn họ nói gì thì nói, thế nhưng mấy ngày trước có một vài đệ tử của Thánh Đạo tông đến gây chuyện, trong lòng Tần Ninh vẫn có chút khó chịu.
Khó chịu thì không thể nhẫn nhịn!
Nhiều lúc, có người cố ý đến gây chuyện, Tần Ninh không thèm để ý tới, cũng lười phản ứng.
Thế nhưng, thời điểm nào muốn phản ứng thì nhất định phải phản ứng.
“Kế tiếp, cứ chờ mà xem!”
Lúc này, đội ngũ xếp hàng không ngừng tiến lên.
Phía trước không ngừng đưa ra những số liệu.
Gần như là một nửa võ giả không đủ điều kiện để qua cửa ải thứ nhất, bị loại ra.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ hờ hững.
“Lý Tu Nhiên, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, chín mươi lăm điểm!”
Giờ phút này, một âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người xôn xao.
Chín mươi lăm điểm!
Sức mạnh nắm giữ là chín mươi lăm phần trăm.
Đây quả thực là yêu nghiệt trong thiên chi kiêu tử.
Từ lúc bắt đầu kiểm tra đo lường cho đến bây giờ, đã qua hơn một nghìn người thì người này có số điểm cao nhất.
“Lý Tu Nhiên này chính là cháu trai của một vị trưởng lão trong Thánh Đạo tông, từ nhỏ đã lớn lên trong Thánh Đạo tông, nghe nói là có thiên phú rất cao”.
“A? Vậy hắn ta còn tham gia khảo hạch làm gì? Trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn không phải là được rồi sao?”
“Nghe nói thời điểm người này có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thì ra ngoài rèn luyện, lúc trở về thì đã là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, không muốn đi cửa sau nên mới tự mình tham gia khảo hạch”.
“Đây mới là thiên tài chân chính”.
Hơn một nghìn người tiến hành kiểm tra đo lường, hầu hết mọi người chỉ hơn sáu mươi điểm, cho dù có một số ít người tài năng xuất chúng, cũng chỉ hơn bảy mươi điểm mà thôi.
Tám mươi điểm cũng rất ít.
Võ giả nắm giữ được tám mươi phần trăm lực lượng, quả thực là vô cùng hiếm có.
Trừ khi là cố ý dừng lại ở cảnh giới đó trong thời gian rất lâu, nếu không, căn bản là không có khả năng làm được đến bước này.
Chỉ là khi làm như thế thì sẽ khiến cho quá trình thăng cấp cảnh giới của mình bị chậm trễ, bị thiên chi kiêu tử cùng cấp khác đè bẹp.
Mà đến lúc đó, lại càng làm cho người ta không thể nào chấp nhận nổi.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, vẻ mặt vẫn thoải mái như trước.
Trong mắt hắn, ở mỗi một cảnh giới, sức mạnh nắm giữ không đạt đến một trăm phần trăm thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Nếu như ở cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ mà không đạt đến một trăm phần trăm thì khi thăng cấp lên cảnh giới Đại Thiên Tôn trung kỳ sẽ rất khó để đột phá cực hạn của một cảnh giới quan trọng.
Chương 2422: Trưởng lão, nàng ta gian lận!
Cho dù là trước đây hay bây giờ, yêu cầu của Tần Ninh đối với đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều là phải đạt được lực nắm giữ một trăm phần trăm ở mỗi một cảnh giới, rồi mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Làm như vậy, thiên phú sẽ không bị lãng phí, mà thành tựu trong tương lai còn rất cao.
Kiểm tra tiếp tục được tiến hành.
Dần dần, một âm thanh vang lên.
“Lưu Hạo Nhiên, cảnh giới Đại Thiên Tôn đỉnh phong, lực nắm giữ một trăm phần trăm!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Thật không thể tin được.
Một trăm phần trăm vậy mà lại xuất hiện!
Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cái tên Lưu Hạo Nhiên này từ đây chui ra vậy?”
Có người kinh ngạc nói.
“Lưu Hạo Nhiên, chẳng lẽ là Lưu Hạo Nhiên của nhà họ Lưu ở vùng Cực Bắc kia?”
“Vùng Cực Bắc?”
“Nhà họ Lưu ở Cực Bắc, có tộc trưởng là Chí Cao Đế Tôn, chính là hắn ta!”
Đám người lập tức trở nên ồn ào.
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía trước, vẫn im lặng không nói gì.
Còn ánh mắt Tề Hủ An nhìn về phía Tần Ninh cũng càng ngày càng không tốt.
Dường như một câu liên quan rắm gì đến ngươi và một câu liên quan gì đến ta đã hoàn toàn chọc giận cái tên này.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không để ý.
Kiểm tra tiếp tục tiến hành.
Dần dần, đến phiên mấy người Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu ở phía trước, hắn ta đi đến trước trống Lực Thanh, sau đó ngưng tụ khí thế, đánh ra một quyền.
Tùng…
Một tiếng trầm thấp vang lên.
“Lý Vân Tiêu, cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ, sáu mươi lăm điểm!”
Phía trên mặt kính xuất hiện một loạt chữ viết, Tần Ninh nhíu mày nhìn qua.
Sáu mươi lăm.
Không tồi!
Lý Vân Tiêu vô cùng kích động: “Ta qua rồi!”
Bên cạnh, phía trước một cái trống Lực Thanh khác, Tề Hủ An cười nhạo nói: “Chỉ là sáu mươi lăm mà thôi, đồ vô dụng”.
Lời nói vừa dứt, trong tay hắn ta đã xuất hiện một thanh trường kiếm, sau đó chém xuống một nhát.
Ầm…
Âm thanh bùng nổ trầm thấp vang lên, mặt trống hoàn toàn không bị hao tổn gì.
Bên cạnh, phía trên mặt kính lại xuất hiện một loạt chữ.
“Tề Hủ An, Đại Thiên Tôn đỉnh phong, bảy mươi tám điểm!”
Bảy mươi tám điểm!
Xung quanh có không ít ánh mắt đều nhìn qua.
Thực sự là rất giỏi.
Bảy mươi tám điểm đã là rất cao rồi, những người kiểm tra đo lường lúc trước, người có thể vượt qua được bảy mươi điểm ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tề Hủ An nhìn về phía Tần Ninh, Lý Vân Tiêu cười nhạo nói: “Thế nào?”
Lúc này, Lý Vân Tiêu cũng không phản ứng, hắn ta được sáu mươi lăm điểm, thông qua là đã vui vẻ lắm rồi.
Về phần Tề Hủ An… điểm cao bao nhiêu thì có liên quan gì đến hắn ta đâu.
Mà Tần Ninh… trực tiếp không nhìn đến.
Sắc mặt Tề Hủ An trầm xuống, hắn ta đi xuống khỏi đài đá, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tần Ninh như hổ rình mồi.
“Thời Thanh Trúc!”
Lúc này, đệ tử phụ trách ghi chép lại mở miệng đọc tiếp.
Tề Hủ An cười nhạo nói: “Thổi được da trâu thì cũng đừng phá phách!”
Thời Thanh Trúc cũng không phản ứng, bước lên đứng trên đài đá.
Nhất thời, ánh mắt của không ít người xung quanh bị hấp dẫn.
Cô gái đang thì tươi trẻ, mười bảy mười tám tuổi.
Dáng người xinh đẹp, lồi lõm tinh tế.
Khuôn mặt tựa như tiên nữ, khí chất tuyệt vời.
Cô gái như vậy dù có vứt vào trong giữa biển hoa cũng là hạc giữa bầy gà, rất khó để không làm người khác chú ý.
Đối với chuyện này, Thời Thanh Trúc cũng tập mãi thành quen.
“Bắt đầu đi!”, đệ tử phụ trách ghi chép mở miệng nói.
Thời Thanh Trúc suy tư một lát, sau đó nắm chặt bàn tay, khí thế khủng bố bùng nổ.
Tiểu Thần Tôn trung kỳ!
Một quyền nện xuống.
Tùng…
Tiếng động nặng nề lại vang lên.
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
Trong khoảnh khắc, bốn phía trở nên im lặng.
Ngay sau đó, tiếng xôn xao vang lên.
“Một trăm linh lăm? Thật hay giả vậy?”
“Lực bộc phát vượt qua cực hạn của sức mạnh nắm giữ?”
“Nương nó, ta hoa mắt phải không?”
Lúc này, mọi người đều bị chấn động.
Tần Ninh cũng ngẩn người.
Cô gái nhỏ này cũng thật ghê gớm!
Một trăm linh năm, đạt được trên cả viên mãn!
“Giả dối!”
Giờ phút này, một âm thanh cao vút mang theo hơi thở dồn dập vang lên: “Người này gian lận, nhất định là gian lận”.
Khuôn mặt của Tề Hủ An đỏ lên.
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì nhìn thoáng qua Tề Hủ An, sau đó lại đánh ra một quyền.
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
“Thời Thanh Trúc, Tiểu Thần Tôn trung kỳ, một trăm linh năm điểm!”
Sau mỗi một quyền của Thời Thanh Trúc hạ xuống, trống Lực Thanh không ngừng đọc lên kết quả.
Sắc mặt của Tề Hủ An hoàn toàn trở nên khó coi.
“Đủ rồi!”
Giờ phút này, trưởng lão Từ Phàn đi tới nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc với ánh mắt kỳ quái.
“Trưởng lão, nàng ta gian lận!”, Tề Hủ An nói.
“Gian lận?”
Từ Phàn hừ một tiếng rồi nói: “Là ngươi hiểu rõ hay là ta hiểu rõ? Ngươi là trưởng lão à?”
Sắc mặt Tề Hủ An lập tức thay đổi, sau đó không dám nói gì nữa.
Từ Phàn nói tiếp: “Bình tĩnh một chút đừng nóng nảy!”
“Đây không phải là do trống Lực Thanh xuất hiện vấn đề mà là sự thật, đúng là lực lượng võ giả nắm giữ là một trăm, thế nhưng vẫn tồn tại những yêu nghiệt, không chỉ có thể hoàn toàn phóng thích ra toàn bộ sức mạnh của mình, mà còn có thể mượn hình thế tự nhiên của thiên địa để sử dụng”.
“Loại sức mạnh này lúc bình thường thì không nằm trong cơ thể của võ giả, thế nhưng ở thời điểm giao chiến, một vài yêu nghiệt có thể dẫn dắt sức mạnh của đất trời, biến nó trở thành lực lượng của mình”.
“Trước đây, khi tiến hành kiểm tra cũng đã từng xuất hiện trường hợp hơn một trăm điểm”.
Lời này của Từ Phàn làm cho mọi người bùng nổ.
Có ý gì?
Ý tứ này chính là Thời Thanh Trúc không gian lận, trống Lực Thanh cũng không phải bị hư hỏng, mà là… cô gái này là yêu nghiệt!
“Điều này đúng là không thể nào tưởng tượng nổi!”
Mọi người đều bị kinh hãi rồi.
Lúc này, Từ Phàn cũng nhìn về phía Thời Thanh Trúc, gật gật đầu.
Tiểu Thần Tôn trung kỳ.
Lực nắm giữ lại cao như thế, tiến vào Đại Thần Tôn không phải là vấn đề, thậm chí tương lai còn có thể trở thành Tiểu Đế Tôn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thánh Đạo tông một năm tuyển chọn đệ tử một lần, trên thực tế là rất khó để thu nhận được hạt giống tốt.
Hạt giống tốt chân chính đều sẽ tham gia kỳ khảo hạch lớn trăm năm một lần.
Thế nhưng lần này, không ngờ lại tìm được một người.
Lực nắm giữ như thế, việc thông qua hai cửa ải tiếp theo, tất nhiên là không thành vấn đề.
Không tồi!
Không phải không tồi, mà là vô cùng tốt!
“Tiếp tục khảo hạch đi!”
Từ Phàn phất tay, sau đó đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc, cười nói: “Lão phu là Từ Phàn, tuy rằng là người phụ trách tuyển chọn đệ tử ngoại môn lần này, nhưng bình thường cũng đảm nhận chức vị trưởng lão ngoại môn, nếu như có điều gì không hiểu thì có thể tìm ta”.
Thời Thanh Trúc chớp chớp mắt, rồi gật gật đầu.
“Trong Thánh Đạo tông, tổng cộng có hơn mười vạn đệ tử, môn phái lớn sản nghiệp cũng lớn, ngươi có thiên phú độc đáo, là một nhân tài, nhưng cũng cần thời gian để trưởng thành…”
Từ Phàn tiếp tục nói cái gì đó, rõ ràng là đang có lòng muốn mượn sức Thời Thanh Trúc.
Lúc này, sắc mặt Tề Hủ An càng thêm khó coi.
Hắn ta được bảy mươi tám điểm, sẽ không có đãi ngộ này!
Đáng giận!
Mà lúc này, âm thanh của trống Lực Thanh lại vang lên.
Phía trên mặt kính xuất hiện một loạt chữ, mọi người hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, Từ Phàn chỉ đang bận tâm đến Thời Thanh trúc, đột nhiên cảm nhận được bốn phía im lặng, không có chút âm thanh nào thì cũng sửng sốt.
Ông ta lập tức xoay người lại, mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Từ Phàn nhìn về phía trống Lực Thanh, cả người như hoá đá, đứng im ở đó, một câu cũng không nói nên lời.
“Tần Ninh, Đại Thiên Tôn hậu kỳ, hai trăm điểm!”
Giờ phút này, mọi âm thanh đều biến mất.
Sắc mặt Tề Hủ An đã biến thành màu gan lợn.
Chương 2423: Ba trăm điểm
Hai trăm điểm!
Cực hạn của bản thân gấp đôi sức mạnh nắm giữ.
Đây là cái khái niệm gì?
Một vị Đại Thiên Tôn hậu kỳ, lực nắm giữ là một trăm phần trăm có thể bùng nổ ra sức mạnh của vạn quân.
Còn Tần Ninh có thể bùng nổ sức mạnh tương đương hai vạn quân, có thể dùng một tay đập chết đối thủ.
Thế nhưng, điều này sao có thể xảy ra?
Điều này gần như là không có khả năng làm được!
Đừng nói là hầu hết các đệ tử tham gia khảo hạch, ngay cả Từ Phàn cũng bị kinh hãi rồi.
Những năm vừa qua, cũng đã xuất hiện trường hợp vượt qua một trăm phần trăm.
Nhưng chỉ vượt qua một chút mà thôi.
Dù sao thì lực nắm giữ là một trăm phần trăm, nếu như muốn tăng lên nữa thì quả thực là cần phải có tư chất yêu nghiệt.
Thật sự là cực kỳ khó khăn!
Khó như lên trời!
Vượt qua một chút thôi là đã đủ chấn động rồi.
Nhưng đây là vượt qua hẳn một trăm!
Là khiếp sợ!
Từ Phàn thậm chí còn hoài nghi, có phải là trống Lực Thanh thực sự xảy ra vấn đề hay không.
Lúc này, Từ Phàn kéo Tần Ninh đi đến trước một chiếc trống Lực Thanh khác, căng thẳng nói: “Ngươi thử kiểm tra lại xem!”
Nghe vậy, Tần Ninh gật gật đầu.
Hắn nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền.
Tùng…
Dòng chữ lại xuất hiện.
“Tần Ninh, Đại Thiên Tôn hậu kỳ, hai trăm hai mươi điểm!”
Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên tĩnh mịch.
“Nương nó!”
Từ Phàn không nhịn được mà mắng một câu, lại còn tăng lên!
Lúc này, Tần Ninh lại đánh ra một quyền nữa.
“Hai trăm năm mươi điểm!”
Ngay sau đó, lại thêm một quyền nữa.
“Ba trăm điểm!”
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Từ Phàn vội vàng ngăn Tần Ninh lại: “Đủ rồi đủ rồi”.
Xung quanh, mọi người đã bị doạ cho choáng váng.
Lúc này, Tề Hủ An há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch.
Thật khủng bố.
Đây vẫn là con người sao?
Tần Ninh nhìn về phía Từ Phàn, nói: “Trưởng lão, ta không làm sai cái gì chứ?”
“Không sai không sai…”
Từ Phàn nhìn Tần Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Không nhìn ra à nha.
Lần này, tìm được một Thời Thanh Trúc đã đủ chấn động rồi, vậy mà lại còn tìm thêm được một tên Tần Ninh.
Lực bộc phát là ba trăm phần trăm, đây là khái niệm gì?
Hiện tại, một mình Tần Ninh đấu với Tiểu Thần Tôn sơ kỳ cũng không thành vấn đề.
Điều này thật khó mà tưởng tượng nổi.
Thật sự là có người có thể làm được đến mức này!
Lúc này, mọi người ở đây đều bị chấn động.
Kiểm tra, qua một lúc lâu mới được tiếp tục.
…
Trong sơn cốc.
Võ giả thông qua vòng kiểm tra thứ nhất đều đứng tập trung tại một chỗ.
Mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía nhau, còn hầu như mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Một người một trăm linh năm.
Một người ba trăm.
Quả thực là yêu nghiệt.
Thật khó để tưởng tượng nổi.
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, cũng chỉ còn tầm năm sáu trăm người, trải qua cửa thứ nhất, chỉ có những người này được thông qua.
Tỉ lệ đào thải, rất cao!
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, tập trung các đệ tử.
Phía trên sơn cốc, bên vách núi là những tòa lầu các được kiến tạo dựa vào vách núi.
Trong lầu các, bên cửa sổ, có vài người đang đứng đó.
Dẫn đầu là một nam một nữ.
Người đàn ông có dáng vẻ tao nhã, tay bưng một ly trà, tuỳ ý nhìn xuống sơn cốc phía dưới.
Xung quanh lầu các đều là mặt kính thuỷ tinh, ở bên trong có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể thấy được bên trong.
Lúc này, người đàn ông mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: “Tuyết Thiên, yêu nghiệt ba trăm điểm, ngay cả ta cũng muốn”.
“Bộc Xước, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ta là Tư Mã Tuyết Thiên, không phải là Tuyết Thiên, ngươi và ta chưa thân quen đến mức này!”
Nàng ta mặc một bộ váy bó sát, ôm trọn dáng người hoàn mỹ, vòng eo tinh tế giống như rắn nước, trông vô cùng quyến rũ, cùng với khuôn mặt trang nhã hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“Được rồi được rồi, Tư Mã Tuyết Thiên”.
Bộc Xước mỉm cười, không chút để ý nói: “Có hứng thú lôi kéo hắn đến bên cạnh ngươi không?”
“Thiên chi kiêu tử ba trăm điểm!”
Tư Mã Tuyết Thiên nhíu mày, nói: “Muốn mượn sức, chỉ sợ là rất khó”.
Bộc Xước cười ha ha nói: “Ngươi và ta đều là đạo tử, muốn mượn sức cảnh giới Đại Thiên Tôn, không phải là rất đơn giản sao? Bên trong Thánh Đạo tông này có các phe phái rắc rối, phức tạp, cho dù kẻ này có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng nếu như không có chỗ dựa vững chắc, nói không chừng sẽ chết non đấy!”
Tư Mã Tuyết Thiên không nói gì.
Thánh Đạo tông.
Tổng cộng có bảy vị đạo tử, thân phận địa vị của bảy vị đạo tử này trong Thánh Đạo tông tương đương với năm vị thánh tử trong thánh địa Thanh Dương.
Ngạo nghễ trên cao.
Vượt qua thân phận đệ tử bình thường, thậm chí còn có thân phận cao quý hơn cả trưởng lão nội môn.
Lúc này, hai người tụ tập ở đây chính là muốn nhìn xem, lần khảo hạch này có đệ tử nào đáng giá để mời chào hay không.
Hai người Tư Mã Tuyết Thiên và Bộc Xước mới xuất quan gần đây, bởi vậy mới có thời gian đến đây quan sát.
Bộc Xước lại nói: “Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mời chào cũng là vì tương lai của ta và ngươi, có thêm điều kiện để tranh đoạt lợi ích cho bản thân mình”.
“Ta nghe nói Hô Diên Bân thành lập Văn Võ môn, bây giờ đã trở nên lớn mạnh, hiện tại, thiên chi kiêu tử bên trong Văn Võ môn đều nghe theo lệnh của Hô Diên Bân, tương lai, Hô Diên Bân thành tông chủ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động”.
“Cho dù hắn ta không thể trở thành tông chủ, thì tương lai trở thành đạo tông, cũng sẽ là kẻ địch mạnh của chúng ta!”
Trong Thánh Đạo tông, bảy đạo tử có thân phận đặc biệt.
Mà tương lai, đại khái là bảy vị đạo tử này sẽ đảm nhiệm chức vị đạo tông trong Thánh Đạo tông, thậm chí là tông chủ, bảy vị đạo tông trong Thánh Đạo tông chính là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối gần với tông chủ nhất.
Thân là đạo tử đều không phải là người bình thường.
Đương nhiên, bọn họ sẽ tranh quyền đoạt thế cho bản thân mình, để cho những trận tranh đấu trong tương lai, bọn họ sẽ không bị bại trận.
Bởi vậy, các vị đạo tử đều có phe phái nhỏ của mình.
Mà đối với việc này, Thánh Đạo tông cũng không ngăn cản.
Nhóm đạo tử biết tranh đấu mới là tốt nhất.
Không tranh không đoạt, sao có thể trở nên cường đại được?
Tư Mã Tuyết Thiên nhìn về phía trước, nói: “Thông tin của tên Tần Ninh này đâu?”
Phía sau, lập tức có một cô gái đưa lên một quyển sách.
Tư Mã Tuyết Thiên mở sách ra, đôi mắt khẽ chuyển động.
“Kỳ quái…”
“Kỳ quái thế nào?”
“Kẻ này xuất hiện ở Linh Nguyên Châu, xem như là người nhà họ Linh, mà gần đây nhà họ Linh đã xảy ra không ít chuyện”.
Tư Mã Tuyết Thiên lẩm bẩm nói: “Ta nhớ là trong Tuyết Môn có một người tên là Tạ Phong Linh phải không?”
Cô gái phía sau cúi người nói: “Đúng vậy…”
“Nhà họ Tạ cũng ở gần thành Thương Ngọc, hỏi Tạ Phong Linh xem, có biết chuyện liên quan đến Tần Ninh hay không”.
“Vâng!”
Lúc này, hai người tập trung quan sát kiểm tra bên dưới.
Bộc Xước cười nói: “Tư Mã Tuyết Thiên, xem ra, ngươi cũng muốn tranh giành một trận?”
“Cũng khó trách, trong bảy vị đạo tử, chỉ có ngươi và Đào Chỉ Kỳ là con gái, hiện giờ, danh tiếng của Đào Chỉ Kỳ cũng gần với Hô Diên Bân, ngươi cũng nên cảm thấy áp lực rồi!”
Nghe đến đây, Tư Mã Tuyết Thiên liếc mắt nhìn Bộc Xước một cái, rồi nói: “Bộc Xước, dù sao thì ngươi cũng là một trong các vị đạo tử, nhưng cả ngày chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, ngươi không thấy phiền sao?”
“Đào Chỉ Kỳ lợi hại, đó là do thiên phú của cô ta tốt, cho dù Tư Mã Tuyết Thiên ta kém hơn, cũng là do ta tài năng không bằng người khác, không có gì là không cam lòng cả”.
Bộc Xước nghe được những lời này thì cười ha ha, cũng không tức giận.
“Ta thấy hiện giờ Tuyết Môn của ngươi cũng phát triển rất nhanh, cẩn thận gian tế của kẻ khác trà trộn vào, nếu như tạo ra vấn đề gì lớn, đạo tử như ngươi cũng không thể nào xử lý tất cả được”.
Bộc Xước nói tiếp: “Thế nhưng ngược lại với ngươi, hai cái tên Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ kia suốt ngày tìm ta gây chuyện, hai người các ngươi quả thực là có quan hệ thân thiết”.
“Bộc Xước, nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt đâu”.
Lúc này, một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy hai thanh niên có dáng vẻ nổi bật bất phàm, khí chất hơn người cùng nhau đi đến.
“Thật đúng là vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi!”
Bộc Xước nhìn về phía hai người kia.
Kha Viêm Vũ!
Hoàn Khải Minh!
Hai trong bảy vị đạo tử.
“Hai người chúng ta nhàn rỗi, nghe nói hai người các ngươi tới đây xem các đệ tử mới tới năm nay, cho nên chúng ta cũng đến nhìn xem”, Kha Viêm Vũ nhìn qua có vẻ nhiệt tình, cười nói: “Có nhìn trúng người nào không?”
“Có!”
Bộc Xước cười nói: “Người kia, trang phục màu trắng, áo choàng xanh, ba trăm điểm”.
“Ba trăm điểm?”, Kha Viêm Vũ sửng sốt.
Chương 2424: Cửa ải khảo hạch thứ hai
Ở bên cạnh, Hoàn Khải Minh hào hoa phong nhã, mở miệng nói: “Ba trăm điểm, không phải là giả chứ?”
“Có trưởng lão Từ Phàn trấn giữ, đã thử lại vài lần, lần sau so với lần trước còn cao hơn, hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi nói xem có thể là giả được hay không?”
Nghe được những lời này, hai người đồng thời nhìn xuống dưới sơn cốc.
Mặc dù ở khoảng cách độ cao trăm mét, nhưng với mấy người bọn họ mà nói thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước.
“Không tồi không tồi”.
Hoàn Khải Minh gật đầu nói: “Người này, để ý một chút”.
“Các ngươi tới chậm rồi, Tư Mã Tuyết Thiên đã nhìn trúng”.
“Ồ?”, Kha Viêm Vũ nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên, cười nói: “Khảo hạch còn chưa có kết thúc đâu, kẻ này chưa chắc là đã có thể tiến vào Thánh Đạo tông, chờ sau khi tiến vào, ai thắng ai thua còn chưa biết”.
“Hoàn Khải Minh, lần này ngươi kéo ta đến đây là chính xác rồi, không ngờ ở khảo hạch một năm một lần này lại có thể gặp được một hạt giống tốt như vậy”.
Bốn vị đạo tử lúc này cũng giống như trưởng lão tuyển chọn, tuỳ tâm tuỳ ý.
Tư Mã Tuyết Thiên nhíu mày, không nói gì.
Giữa các đạo tử, cũng có sự tranh đấu lẫn nhau.
Bây giờ là đạo tử, tương lai chính là một trong những đạo tông, thậm chí còn có thể trở thành tông chủ.
Hiện giờ phải bồi dưỡng thế lực của mình, sau này mới có thể nắm trong tay địa vị càng thêm vững chắc tại Thánh Đạo tông.
Mà đệ tử mới không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất!
Đệ tử mới, mỗi một người đều có lý lịch sạch sẽ, từ khi gia nhập môn phái lập tức thu nhận về dưới trướng của mình, đó là sạch sẽ nhất.
Nếu không, mấy vị đạo tử ngạo nghễ trên cao cũng sẽ không tự mình xuất hiện ở chỗ này, cẩn thận quan sát khảo hạch đệ tử của mấy người cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn.
Điều này còn liên quan đến tương lai…
Bên trong sơn cốc.
Cửa ải kiểm tra thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc.
Ba nghìn ba trăm tám mươi người.
Bây giờ chỉ còn lại một nghìn hai trăm năm mươi người!
Loại ra hơn một nửa.
Đây là Thánh Đạo tông.
Là nghiêm khắc như thế!
Lúc này, Từ Phàn đứng trước một nghìn hai trăm người, mỉm cười nhìn mọi người.
Lần này xuất hiện mấy thiên tài.
Lý Tu Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên.
Tần Ninh.
Thời Thanh Trúc.
Một lần tuyển chọn, hơn nữa đây còn là cuộc tuyển chọn nhỏ mỗi năm một lần, có thể xuất hiện mấy thiên kiêu như vậy, mấy vị trưởng lão bọn họ cũng sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.
“Chúc mừng các ngươi thông qua cửa ải thứ nhất”.
Từ Phàn cười nói: “Nói như vậy thì các ngươi cũng đã nhìn ra sự nghiêm khắc trong cuộc khảo hạch của Thánh Đạo tông, cửa ải thứ hai này… lại càng thêm nghiêm khắc!”
Nói xong, Từ Phàn dẫn theo mọi người, tiếp tục xâm nhập vào bên trong, đi được hơn bốn trăm mét, vòng qua một vùng đá vụn rồi xuất hiện ở sâu trong sơn cốc.
“Nơi này chính là vị trí diễn ra cửa ải thứ hai của khảo hạch!”
Từ Phàn nói xong thì nhìn về phía mọi người: “Cửa ải thứ nhất kiểm tra lực nắm giữ của bản thân các ngươi, còn cửa ải thứ hai này sẽ kiểm tra xem cảnh giới của các ngươi có vững chắc hay không”.
“Hồ nước phía trước này, ta nghĩ các ngươi cũng đã thấy được”.
Hiện ra trước mắt mọi người là một vùng hồ nước rộng lớn, chiều rộng ước chừng bốn mươi mét, kéo dài vào sâu bên trong, không nhìn thấy điểm cuối.
Từ Phàn mở miệng nói: “Nơi này có chín khu vực, các ngươi tiến vào trong hồ trước, cứ tiến thẳng vào sâu bên trong, có thể đi qua được hồ nước này thì được tính là thông qua!”
“Nói thật cho các ngươi biết, hồ nước này là do nhóm đan sư trong Thánh Đạo tông điều chế ra, đối với thân thể, xương cốt, pháp thân, hồn phách của các ngươi đều có tác dụng rèn luyện hiệu quả”.
“Đi lại bên trong hồ nước này sẽ khiến cho sự cô đọng của khí Chí Tôn được tăng cường, đan sư, càng đi sâu vào bên trong, yêu cầu đối với các ngươi lại càng thêm nghiêm khắc, nếu như không chịu nổi thì nhảy lên bờ, nhưng như vậy cũng đại biểu cho việc các ngươi thất bại”.
“Ta phải cảnh cáo các ngươi, nếu như thực sự không chịu nổi nữa thì phải nhảy ra, nếu không, bất cẩn một chút thôi sẽ tạo ra thương tổn đối với pháp thân của các ngươi, căn cơ bị hao tổn, nghiêm trọng hơn là… sẽ chết”.
“Khảo hạch mỗi năm đều có mấy chục võ giả chết ở đây, không chịu đựng được nhưng lại không muốn rời đi, Thánh Đạo tông chúng ta cũng mặc kệ, lấy người mà không có chọn lọc, thu nhận cũng là đồ vô dụng”.
Mọi người đại khái cũng hiểu được.
Nói cho cùng thì hồ nước này là khảo hạch.
Có tác dụng rất lớn trong việc rèn luyện thân thể, gân mạch, xương cốt, hồn phách của bọn họ, nếu như không chịu đựng được thì thất bại, còn chịu đựng được thì thành công.
Từ Phàn lại nói: “Ngoài ra, Thánh Đạo tông cũng chuẩn bị cho mọi người một chỗ tốt tốt”.
“Nơi đây gọi là Bách Luyện Trì!”
“Điều này có lợi cho việc tu hành của các ngươi, nhưng ưu đãi là hữu hạn”.
“Xuyên qua Bách Luyện Trì, xem như thông qua cửa ải thứ hai, nhưng phía sau Bách Luyện Trì còn có Thiên Chuy Trì!”
Từ Phàn nói xong thì mỉm cười: “Thiên Chuy Trì, so với Bách Luyện Trì lại càng thêm hung ác, bá đạo, thế nhưng đó cũng là nơi mà nhóm đan sư trong Thánh Đạo tông lấy máu của nguyên thú, cùng với các loại bảo vật trong thiên địa điều phối thành, nếu như có thể kiên trì được một nén hương bên trong đó sẽ nhận được lợi ích lớn không tưởng, một khi thông qua toàn bộ khảo hạch, sau khi tiến vào Thánh Đạo tông, tông môn sẽ cho đãi ngộ tốt hơn so với đệ tử ngoại môn bình thường”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều toả sáng.
Nói cách khác, sau khi đi qua Bách Luyện Trì thì xem như là thông qua cửa ải thứ hai.
Rồi lại tiếp tục tiến vào Thiên Chuy Trì, kiên trì được một nén hương sẽ nhận được chỗ tốt trong con đường tu hành của mình, cuối cùng, sau khi thông qua toàn bộ khảo hạch, tông môn còn đưa ra ưu đãi!
Lúc này, hơn một nghìn người đều xoa xoa tay.
Quả thực là không tồi!
Đây là Thánh Đạo tông!
Đó chẳng những là khảo hạch, mà còn có thể nhận được ưu đãi.
Từ Phàn thấy một màn như vậy thì mỉm cười.
“Bắt đầu đi, mỗi người cách nhau mười mét, tiến vào Bách Luyện Trì”.
Nhất thời, rất nhiều đệ tử đã bắt đầu có sắp xếp của riêng mình…
Phía trên sơn cốc.
Bốn đạo tử thấy một màn như vậy đều nở nụ cười.
“Đám ngu xuẩn này, tưởng rằng Thiên Chuy Trì là nơi người nào cũng có thể vào sao”.
Bộc Xước cười ha ha nói: “Ta nhớ rõ lần ấy ta tham gia khảo hạch, cuối cùng chỉ có một nửa số người đi qua được Bách Luyện Trì, mà có thể tiến vào Thiên Truy Trì thì không đến mười người!”
“Tư Mã Tuyết Thiên, ta nhớ lúc ấy ngươi kiên trì được một nén hương phải không? Không hổ là đạo tử”.
Tư Mã Tuyết Thiên nghe được những lời này thì nhìn về phía Bộc Xước, hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng kiên trì được một nén hương trong Thiên Chuy Trì, nói những lời này là đang chờ ta khen ngươi sao?”
Mấy vị đạo tử, có ai mà không phải người tiến vào được Thiên Chuy Trì, kiên trì một nén hương?
Có thể trở thành đạo tử, điều đó chứng minh bọn họ là những người ưu tú nhất được ngàn chọn vạn tuyển bên trong nhóm đệ tử Thánh Đạo tông.
“Ta nhớ rõ năm đó, cái tên Hô Diên Bân kia kiên trì được hai nén hương”.
Khi đề cập đến chuyện này, Kha Viêm Vũ vẫn cảm thấy kính nể như trước.
Bọn họ đều đã vào trong đó, kiên trì được một nén hương đã cảm thấy cơ thể mình không thể thừa nhận được rồi, càng miễn bàn đến thời gian hai nén hương.
Hô Diên Bân, người đứng đầu bảy đạo tử.
Tên kia chính là quái vật.
“Lần này, trong một nghìn hai trăm người này có thể có được bốn trăm người thông qua Bách Luyện Trì không, về phần sống sót trong Thiên Chuy Trì một tiếng đồng hồ, ta đoán chừng là không có”, Hoàn Khải Minh cười ha ha nói.
“Điều này cũng không chắc”, Tư Mã Tuyết Thiên nhìn xuống phía dưới.
Lúc này, Bộc Xước cũng cười nói: “Đúng vậy, ta thấy cái tên Tần Ninh kia rất có triển vọng”.
“Quái vật ba trăm điểm, không có nghĩa là hắn có thể sống sót trong Bách Luyện Trì và Thiên Chuy Trì”, Hoàn Khải Minh lại nói.
Lúc này, mấy vị đạo tử đều cẩn thận quan sát phía dưới, cõi lòng đầy chờ mong.
Nếu như tất cả đều là những kẻ tầm thường thì quả thực là khiến cho người ta thất vọng.
Có thiên tài, có yêu nghiệt, mấy người bọn họ mới không uổng công đến đây!
Chương 2425: Bách Luyện Trì
Trước Bách Luyện Trì.
Một ngàn hai trăm người xếp hàng thành từng đội ngũ, thi nhau nhìn về phía trước.
Vừa nhìn qua, Bách Luyện Trì chỉ là một đầm nước thông thường.
Rộng ba mươi trượng, dài... quanh co khúc khuỷu, chắc là tầm trăm trượng.
Đi qua trăm trượng.
Có cái gì khó?
Nhưng khi rất nhiều đệ tử tiến vào Bách Luyện Trì sẽ biết được suy nghĩ lúc trước có thể nói là hoàn toàn sai.
Vừa vào bên trong Bách Luyện Trì, nước trong hồ sẽ dần dần xâm nhập vào trong cơ thể, từ lỗ chân lông tiến vào huyết mạch, rồi lại tiến vào bên trong lục phủ ngũ tạng.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ thân thể sẽ giống như đang bị lửa đốt vậy.
Có người trong nháy mắt không chịu nổi, cả người rơi vào bên trong hồ nước, muốn dùng nước trong hồ để hóa giải cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Nhưng mà...
Còn đau hơn nữa!
Khi cả cơ thể bị hồ nước bao trùm sẽ giống như đang ở sâu trong biển lửa.
Rõ ràng là ở trong nước, nhưng lại giống như ở trong biển lửa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía hồ nước.
"Có vài thứ..."
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, nói: "Nước trong hồ này được tạo ra từ khoảng hơn ba trăm loại dược liệu, sau khi thấm vào bên trong cơ thể, những dược liệu này trộn chung sẽ có thể phát hiện ra một vài vấn đề nhỏ trong kinh mạch, thân xác, xương cốt hoặc hồn phách tu hành của võ giả, một khi trong số đó có cái nào tu hành không hoàn hảo thì sẽ sinh ra cảm giác nóng bỏng, thiêu hủy những chỗ chưa hoàn hảo đó trong cơ thể".
"Muốn thông qua thì chỉ có hai biện pháp, một là giải quyết vấn đề xuất hiện trong cơ thể mình lúc đi qua Bách Luyện Trì".
"Hai là chống cự, chịu đựng..."
Nghe thấy lời này, Thời Thanh Trúc gật đầu một cái.
"Nhưng ta tu hành đều theo chủ nghĩa hoàn hảo, chắc chắn ta sẽ không có vấn đề gì đâu", Thời Thanh Trúc cười nói.
"Nàng đúng là tự tin".
"Đương nhiên rồi".
Tần Ninh cũng không lo lắng Thời Thanh Trúc sẽ xảy ra vấn đề gì.
Dẫu sao hắn vẫn biết rất rõ về thực lực của Thời Thanh Trúc.
Mặc dù cả ngày lười biếng không chịu tu luyện, nhưng một khi tu luyện thì sẽ dồn hết sức lực.
Lúc này Lý Vân Tiêu nhìn trong ao không ngừng có người kêu rên, có người còn nhảy cẫng lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cửa ải này có vẻ càng khó hơn!
Làm sao mà qua được?
"A..."
Mà đúng lúc này, trong hồ nước có một vị đệ tử tham gia kiểm tra đột nhiên hét thảm một tiếng, toàn bộ thân thể bỗng nổ tung.
Khu vực hồ nước kia bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Rồi sau đó liền có đệ tử Thánh Đạo tông trực tiếp vớt thi thể kia lên.
Từ Phàn trưởng lão nhìn một cái, lạnh nhạt nói: "Không thông qua kiểm tra vào Thánh Đạo tông thì hãy đến những chỗ khác ngay, nếu không chết cũng là đáng đời, sự lựa chọn này mà còn không biết nữa!"
Giờ phút này, không ai dám khinh thường nữa.
Thật sự không phải nói dối!
Sẽ chết người thật.
Nếu không chịu đựng được Bách Luyện Trì này thì sẽ chết.
Đây chính là bài kiểm tra của Thánh Đạo tông.
Lúc này, nhóm võ giả đầu tiên tiến vào bên trong hồ nước không có mấy người chịu đựng được.
Trong một trăm người chỉ có mười mấy người miễn cưỡng đi vào chỗ sâu...
Mà càng đi vào chỗ sâu, cơn đau đớn sẽ tăng lên gấp mấy lần!
"Nhóm thứ hai, vào đi!"
Đợi đến khi nhóm đầu tiên đi sâu vào mười trượng, đệ tử nhóm thứ hai liền tiến vào bên trong Bách Luyện Trì.
Lúc này Lưu Hạo Nhiên ở cảnh giới Đại Thiên Tôn, đạt một trăm điểm trong ải kiểm tra thứ nhất kia cũng bước vào bên trong Bách Luyện Trì.
Sau khi tiến vào Bách Luyện Trì, hắn ta lập tức cau mày lại, nhưng một giây sau đã đi dọc theo Bách Luyện Trì, tiến về chỗ sâu hơn...
Nhìn có vẻ rất đơn giản, rất dễ dàng.
Chẳng qua là những giọt mồ hôi bên trán hắn ta đã chứng tỏ hắn ta cũng không hề ung dung như thế.
Làm sao có thể không đau đớn được chứ!
Từ Phàn trưởng lão nhìn vẻ mặt của Lưu Hạo Nhiên, khẽ gật đầu.
Mặc dù đau!
Nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và võ giả bình thường.
"Đội thứ ba!"
Dần dần, hơn một ngàn đệ tử bắt đầu lần lượt xuống nước.
Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Vân Tiêu ở cùng một đội.
"Cố gắng lên".
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái, cười nói: "Ngươi cũng có thể chịu đựng được Bách Luyện Trì, chớ khẩn trương".
"Ừ".
Ba người đều đi ra xếp hàng.
Một đội ngũ lần lượt bước vào trong hồ.
Lúc này Từ Phàn đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Lần này xuất hiện mấy hạt giống tốt.
Chính là Tần Ninh, Thời Thanh Trúc cũng vậy, còn cả Lưu Hạo Nhiên, cùng với Lý Tu Nhiên kia.
Năm nay hiếm thấy xuất hiện mấy hạt giống tốt, không dễ dàng.
Từ Phàn nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Nhưng vừa nhìn đã sửng sốt.
Cả người Tần Ninh đã bước vào bên trong Bách Luyện Trì, nhưng lại không hề có vẻ đau đớn chút nào.
Trên trán không có bất kỳ giọt mồ hôi nào chảy xuống, hơn nữa cả người nhìn có vẻ vô cùng ung dung thoải mái.
Ở bên cạnh hắn, Thời Thanh Trúc tiến vào bên trong Bách Luyện Trì liền nhíu mày lại, sau đó không nhịn được nói: "Hơi nóng!"
"Vậy thì đúng rồi".
Tần Ninh nói: "Điều này nói rõ việc tu hành của nàng vẫn có một chút thiếu sót".
"Tự điều chỉnh cho thật tốt đi!"
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước vào trong hồ, quần áo bị nước hồ thấm ướt, dán vào trên người làm lộ ra vóc dáng không ai có thể bỏ qua, chỉ trong phút chốc đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Tần Ninh không nói hai lời liền cởi áo khoác xuống khoác lên trên người Thời Thanh Trúc.
Cảnh đẹp như vậy, một mình hắn thưởng thức là đủ rồi.
Lúc này, những đệ tử kia tiến vào bên trong Bách Luyện Trì cảm thấy như đang ở trong chảo dầu, đang bị lửa nướng vậy!
Thời Thanh Trúc đưa mắt nhìn Tần Ninh một cái, không nói gì.
Nàng phát hiện Tần Ninh có những lúc rất đáng yêu, tính cách thì có vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng mà... vẫn còn có một mặt khác nữa.
Lý Vân Tiêu ở phía bên trái cách Tần Ninh không xa, sau khi tiến vào Bách Luyện Trì, cả người lập tức đầm đìa mồ hôi.
Cơn đau đớn này khiến người ta khó mà chịu đựng.
Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn cắn răng chống đỡ.
Đau đớn lan tràn ra khắp người.
Lý Vân Tiêu vẫn cố gắng chịu đựng.
Dần dần càng có nhiều đội ngũ kiểm tra tiến vào bên trong Bách Luyện Trì.
Phía trước, có rất nhiều người không chịu đựng được uy lực ở sâu trong Bách Luyện Trì, rối rít nhảy ra ngoài.
Mà nhảy ra khỏi Bách Luyện Trì cũng có nghĩa là đã mất đi cơ hội.
Tần Ninh vẫn ở bên cạnh Thời Thanh Trúc, đi không nhanh cũng không chậm.
Bách Luyện Trì được trộn lẫn mấy trăm loại dược liệu này đúng là có thể phóng đại chỗ thiếu sót trong cơ thể võ giả lên gấp mấy lần, trải qua thử thách cực lớn.
Nhưng cũng không phải là không có cách nào hóa giải.
Chỉ là Tần Ninh cũng không cần phải hóa giải.
Không ai biết rõ tình trạng thân thể mình hơn hắn.
Mức độ thiêu đốt thế này không thể gây ra bất kì tổn thương nào cho hắn.
Thời Thanh Trúc ở bên trong Bách Luyện Trì, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, cảm giác rất không thoải mái.
Hơn nữa Tần Ninh còn đưa áo khoác ngoài cho nàng, khiến nàng càng thấy khó chịu hơn.
"Đi nhanh một chút đi".
Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Ở chỗ này nhớp nhúa quá, thật khó chịu".
"Được".
Tần Ninh cười nói: "Vậy đi nhanh một chút".
Bách Luyện Trì này đối với người vô dụng, là đau đớn, là nóng cháy.
Nhưng đối với thiên tài lại là một cơ hội để rèn luyện.
Mà đối với Tần Ninh... là không có ích gì.
Ở trong này chẳng khác gì đang tắm cả.
Lúc này mấy đệ tử bên cạnh hai người nghe thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm.
Bây giờ bọn họ bước ra một bước đều giống như bị đổ dầu vào lửa vậy.
Nhưng Tần Ninh thì hay rồi!
Nói đi nhanh được là sẽ đi nhanh được sao?
Các ngươi cho rằng đây là đang tản bộ chắc!
Mà đồng thời, Tề Hủ An kia nghe nói như vậy thì hừ lạnh: "Nghĩ mình là nhân vật lớn nào chắc, đây là Bách Luyện Trì, ngươi cho rằng đang tắm đấy hả?"
Bình luận facebook