• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2386-2390

Chương 2386: Thánh tử của thánh địa Thanh Dương

Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân cấp bảy làm thú cưỡi.

Tuyết Linh Hạc cấp sáu mở đường.

Đây... quả thật chỉ có thế lực như thánh địa Thanh Dương mới có thể làm vậy được thôi.

Ban đầu, khi nhìn thấy Tuyết Linh Hạc và Hỏa Vân Kỳ Lân, Lăng Dận Nhiên cũng không nhận ra đây là người của thánh địa Thanh Dương.

Mãi đến khi nhìn thấy hơn một trăm vị đệ tử xếp thành hai hàng, mặc bộ quần áo màu xanh, bên cánh tay thoáng hiện hai chữ Thanh Dương.

Lăng Dận Nhiên mới chợt nhận ra.

Khí thế cỡ này quả thật cũng chỉ có những bá chủ đứng đầu đại lục Cửu Nguyên kia mới có.

Còn về chuyện giả mạo...

Người dám giả mạo võ giả của thánh địa Thanh Dương còn chưa ra đời đâu.

Trên cả đại lục Cửu Nguyên, những thế lực ngang hàng với nhà họ Lăng ít nhất cũng có trăm cái.

Thế nhưng, thế lực ngang hàng với thánh địa Thanh Dương lại không vượt quá năm!

Chênh lệch giữa hai bên tựa như mây xanh với bùn đất, cách biệt một trời một vực.

"Chẳng biết vị đại nhân nào của thánh địa Thanh Dượng lại có nhã hứng đến Tề Châu, Lăng Dận Nhiên ta chắc chắn sẽ sai bảo nhà họ Tề ở Tề Châu chiêu đãi đại nhân thật tốt!"

Lăng Dận Nhiên thấy không có ai đáp lại lời mình, bèn nói tiếp.

"To gan!"

Lúc này, phía trên lầu các, một người thanh niên cầm trường kiếm đi ra, quan sát mọi thứ bên dưới, rồi lạnh lùng nói: "Tên của thánh tử nhà ta há là thứ mà kẻ ti tiện như ngươi nên hỏi hả!"

Thánh tử!

Lúc này, sắc mặt Lăng Dận Nhiên trắng bệch, phịch, ông ta quỳ xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả lưng, run rẩy nói: "Lăng Dận Nhiên không biết là thánh tử của thánh địa Thanh Dương đến đây, mong thánh tử tha tội".

Thánh địa Thanh Dương là một trong những thế lực đứng đầu đại lục Cửu Nguyên, là bá chủ hiện tại của Cửu Nguyên Vực.

Trong thánh địa Thanh Dương, đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn đều được phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc.

Tất cả đều nói chuyện bằng thực lực.

Mặc dù là đệ tử tạp dịch của thánh địa Thanh Dương nhưng thực lực ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mới tính là đủ tư cách.

Còn thánh tử...

Ở thánh địa Thanh Dương, ta có thể đếm được trên đầu ngón tay vài vị đệ tử trung tâm đứng đầu, thực lực của bọn họ ít nhất cũng phải là cảnh giới Tiểu Đế Tôn.

Mỗi một vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương đại diện cho tương lai của thánh địa Thanh Dương.

Sau này, một vị thánh tử có thể trở thành thánh chủ của thánh địa Thanh Dương, cũng có thể trở thành một vị trưởng lão uy danh hiển hách ở đó.

Đây đại diện cho cái gì?

Thánh tử hiện tại chính là nhân vật cấp thủ lĩnh của một thế lực bá chủ trong tương lai đấy, chỉ cần giẫm chân một cái là làm cả Cửu Nguyên Vực rung chuyển rồi.

Lăng Dận Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện một vị thánh tử vậy mà đích thân đến đây.

Người nọ đến Cửu Châu làm gì?

Rèn luyện ư?

Không phải chứ!

Cửu Châu có thể là nơi có lực hấp dẫn nhất định, đáng giá cho đệ tử của các thế lực nhỏ trong đại lục Cửu Nguyên đến rèn luyện.

Thế nhưng, đối với quái vật khổng lồ như thánh địa Thanh Dương lại không có sức hấp dẫn gì.

Dù sao, đại lục Cửu Nguyên bao la rộng lớn, có không ít di tích cổ và một vài khu vực nguy hiểm.

Ngần ấy đã đủ cho đệ tử của các thế lực lớn rèn luyện rồi.

Hiện tại, Lăng Dận Nhiên không dám lên tiếng.

Ông ta làm gì có tư cách đi hỏi chứ.

Đúng lúc ấy, đám người bên Tần Ninh cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó, trong lòng bọn họ nhấc lên cuồn cuộn sóng dữ.

"Sao thánh tử của thánh địa Thanh Dương lại chạy đến Cửu Châu thế...", Linh Thiên Thương nhỏ giọng nói: "Thân phận của thánh tử cao quý như vậy, không ở đại lục Cửu Nguyên mà chạy đến đây làm gì?"

Linh Thiên Minh thầm hỏi: "Đại ca, lẽ nào là nhà họ Lăng kêu gọi giúp đỡ hả?"

"Đệ thấy thái độ của Lăng Dận Nhiên kia có đúng là vậy không?"

Linh Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật không giống là vậy.

Vậy thì tại sao chứ?

Đó là thánh tử của thánh địa Thanh Dương đó!

Người ta rõ ràng không cùng một thế giới với đám người bọn họ!

Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía trước.

Hoành tráng như vậy rất hợp với phong cách của thánh địa Thanh Dương.

Năm xưa, khi hắn còn ở Cửu Nguyên Vực, thánh địa Thanh Dương, Thánh Đạo tông và động thiên Huyền Nguyệt cũng là những quái vật lớn rồi.

Trái lại, Cửu Nguyên đan tông do Trần Nhất Mặc một tay thành lập chẳng tính là cái gì cả.

Và cả Đà La cung cũng không lợi hại là bao.

Hiện tại, hai tông môn ấy giờ đã trở thành bá chủ một vùng của đại lục Cửu Nguyên rồi.

Lúc này, đoàn người của thánh địa Thanh Dương dừng lại, mỗi người ở đây đều vô cùng cẩn thận, phòng có ai đó mạo phạm thánh tử.

Lầu các sừng sững trên lưng Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân chầm chậm mở cửa ra.

Vài bóng người thong thả bước ra.

Không ngoại lệ, mỗi một vị nam thanh nữ tú đều khôi ngô tuấn tú, da vừa trắng lại vừa xinh, nhìn tựa không giống người phàm.

Sau bọn họ, một người thanh niên từ từ bước ra.

Người nọ có vóc dáng mảnh khảnh, khoác lên mình bộ quần áo màu xanh nhạt, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Viền áo được thêu hoa văn lá trúc lịch sự nhã nhặn bằng chỉ trắng, trên đầu cài cây trâm bằng ngọc bích khiến cho người thanh niên ấy nhìn như một vị công tử giàu sang cao quý nào đó.

Gương mặt người thanh niên điềm đạm nhưng lại xen lẫn một tia lãng tử.

Cái cằm hơi nhếch lên, trong mắt người nọ thoáng hiện lên hình quả hạnh, rực rỡ óng ánh hệt như dải ngân hà.

Khoác ngoài là chiếc áo choàng sa tanh màu mực, quanh eo là chiếc thắt lưng bằng ngọc, người thanh niên ấy khoanh tay đứng giữa đám người.

Hình tượng như bước ra từ trong tranh vậy, người nọ không chỉ có cao quý, mà còn có một chút phong thái của bậc bề trên nữa.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

Mà điều thu hút tầm mắt của mọi người chính là tròng mắt của người thanh niên mặc áo màu mực kia.

Đôi mắt tối đen như mực, nhưng bên ngoài con ngươi đen nhánh kia lại có chín đường ngọc câu, khiến cho đôi mắt ấy thoạt nhìn vừa kỳ lạ vừa mê hoặc, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ khiến cho người ta như rơi vào trong vực sâu vô tận.

Độc nhất vô nhị!

Cùng lắm chỉ là vậy mà thôi.

Vào giờ phút ấy, tất cả mọi người đều đứng ngây ra đó.

Người thanh niên đi ra, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hắn ta cuối cùng dừng trên người Tần Ninh đang đứng phía trước.

Ánh mắt hắn ta thay đổi dần dần từ kinh ngạc, chấn động, không thể tin được, rồi lại đến ngỡ ngàng, vui sướng, rồi lại chẳng biết phải làm sao.

Mãi đến cuối cùng, dường như người thanh niên này đã tin chắc điều gì đó rồi, hắn ta rảo bước, đi đến cách Tần Ninh khoảng mấy chục thước, hai mắt hắn ta tập trung hết lên người Tần Ninh.

Thời khắc ấy, thời gian dường như đã ngừng lại.

Mọi người đều chẳng hiểu gì.

Bè lũ Lăng Dận Nhiên và Lăng Vân Phong thầm kinh ngạc.

Liệu có lẽ nào...

Lẽ nào thánh tử của thánh địa Thanh Dương tới đây để tìm Tần Ninh?

Lẽ nào Tần Ninh là đối thủ một mất một còn với thánh tử?

Nếu đúng là thế thật thì nhà họ Linh toang rồi.

Vậy là không cần bọn họ ra tay, hai nhà Khương, Linh và Phù Dung lâu đều sắp toang rồi.

Với một vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương, đừng bảo là diệt thế lực Cửu Châu, mà dù có diệt cả nhà họ Lăng thì cũng là việc dễ dàng mà thôi.

Ngay lúc ấy, người thanh niên mặc đồ màu mực thở dốc, hắn ta định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

"Câm rồi hả?"

Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên ấy, cười nói: "Không biết phải nói gì à?"

Người thanh niên chần chừ một lát, rồi mới gật đầu nói: "Vâng..."

"..."

Tần Ninh chợt im lặng, không nói gì.

Nhiều năm trôi qua vậy mà tên nhãi này chẳng thay đổi gì cả!

Vẫn kiệm lời như vậy, thật không biết mấy năm nay tại sao lại tới được đây nữa.

Người thanh niên nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Tần Ninh, lúc này gương mặt điển trai kia trắng bệch, một tay xách vạt áo trước lên, rồi quỳ xuống, cúi đầu, thành khẩn nói: "Đệ tử Lý Nhàn Ngư, tham kiến sư tôn!"

Lời nói vừa thốt ra ấy như thiên thạch giáng xuống mặt đất.

Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Chương 2387: Thầy trò gặp lại

Một câu đệ tử Lý Nhàn Ngư, tham kiến sư tôn.

Khiến cho tất cả thế lực của nhà họ Lăng, nhà họ Tề, nhà họ Khương, nhà họ Linh và Phù Dung Lâu.

Khiến cho đám người Lăng Dận Nhiên, Tề Hữu Lâm, Khương Ung, Linh Thiên Thương và Hồng Phù Dung ngơ ngác.

Còn Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn nhau, có hơi kinh ngạc.

Lý Nhàn Ngư!

Đúng là bọn họ biết!

Nhưng mà chưa từng gặp mặt.

Dù sao, Lý Nhàn Ngư chưa từng xuất hiện ở Hạ Tam Thiên.

Tần Ninh có nói rằng Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư là hai đệ tử của hắn ở đời này.

Chỉ có điều, năm xưa, ba người Lý Nhàn Ngư, Cốc Tân Nguyệt và U Tiêu Tiêu phi thăng ở đại lục Vạn Thiên, nhưng lại chưa từng xuất hiện ở Hạ Tam Thiên.

Lẽ nào bọn họ phi thăng thẳng tới Trung Tam Thiên luôn sao?

Không phải là chưa từng xảy ra chuyện này, thời gian và không gian hỗn loạn có thể gây ra tình trạng ấy.

Trước kia, Tần Ninh đã từng nhắc qua rồi.

Thế nhưng, ba người bọn họ cũng không ngờ rằng...

Đây là Lý Nhàn Ngư!

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều cảm thấy rối tung rối mù.

Lý Nhàn Ngư!

Hình như đây... là vị đệ tử thứ mười một của sư tôn nhỉ?

Vậy gọi một tiếng tiểu sư đệ chắc là không có gì sai.

Chẳng qua là, vị tiểu sư đệ này... không chỉ rất đẹp trai tuấn tú, mà địa vị có vẻ cũng không đơn giản.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, rồi đi tới trước, nhẹ nhàng đỡ hắn ta dậy.

"Đứng lên đi".

Tần Ninh cười cười, hai tay khoác lên hai vai Lý Nhàn Ngư, gật gù nói: "Khá lắm, có vẻ như mấy năm nay phải chịu nhiều khổ sở rồi".

Lý Nhàn Ngư lập tức đáp lại: "Năm ấy, đệ tử mù mờ chẳng biết gì, mãi sau này mới biết đây là Trung Tam Thiên, con vẫn luôn tìm kiếm tin tức của sư phụ và sư huynh, khổ nỗi vẫn không có phong phanh gì".

"Cách đây không lâu, thuộc hạ dưới trướng đệ tử bẩm báo rằng ở Cửu Châu xuất hiện một người tên Tần Ninh, khi ấy, con vẫn chưa để ý, sau này, nghe thuộc hạ báo lại những chuyện sư tôn làm trong khoảng thời gian này, con mới tin tưởng đó chính là người, nên đặc biệt tới đây xem thử, không ngờ rằng đó là người thật!"

Thường ngày Lý Nhàn Ngư rất kiệm lời, mà bây giờ lại nói ra một tràng như vậy, thật là hiếm thấy.

Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua xung quanh, rồi nói: "Sư phụ gặp phiền phức nhỉ, xin người đợi một lát".

Lý Nhàn Ngư nói xong, ngoảnh đầu nhìn ra sau, hơn hai mươi nam nữ ở trên Tuyết Linh Hạc gật đầu, nháy mắt đã lao ra ngoài...

Vào giờ phút ấy, ánh mắt Lăng Dận Nhiên đầy hoảng sợ.

"Thánh tử đại nhân, thánh tử đại nhân, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm..."

Lăng Dận Nhiên hoảng hốt nói: "Tại hạ không biết người ấy là sư tôn của thánh tử đại nhân!"

Lý Nhàn Ngư cũng không thèm quan tâm tới ông ta.

Hắn ta nhìn về phí Tần Ninh, mỉm cười cung kính nói: "Mấy chuyện phiền phức này không cần sư tôn phải ra tay!"

Tần Ninh không nói gì, chỉ vung bàn tay lên, Viêm Ma Hùng đi về đầu vai của hắn.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư nắm chặt bàn tay.

Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân mang lầu các trên lưng bỗng xuất hiện trong thành Trung Vân, rồi tiếp đất một cách vững vàng, trăm trượng quanh đó, gạch ngói vỡ nát và vết nứt đều biến mất.

Hơn trăm vị đệ tử của thánh địa Thanh Dương đứng cách xa hơn trăm trượng, lạnh lùng nhìn về bốn phía.

Lý Nhàn Ngư nâng tay lên, bày ra một tư thế mời.

Tần Ninh lập tức đi đến lầu các.

Trong lúc hai người đi tới chỗ lầu các, giống như có ảo thuật, từng bức tường ở nơi ấy sập xuống, rồi hóa thành mặt đất bằng phẳng.

Chẳng bao lâu, lầu các đã biến thành một bệ đá giữa trời.

Trên bệ đá đầy đủ bàn ghế, tất cả đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Lý Nhàn Ngư không nói nhiều, dọn ra một cái ghế dựa, mời Tần Ninh ngồi xuống.

Lúc này, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết với nhóm người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Hồng Phù Dung đều đã tới.

Những người còn lại thì đứng đợi cách đó một trăm trượng.

Hiện tại, Hồng Đào chỉ cảm thấy mồ hôi tuôn ướt đẫm, cả người đều ngơ ngác.

Tần Ninh...

Là sư phụ dạy dỗ thánh tử của thánh địa Thanh Dương sao?

Vậy Tần Ninh cũng là người của thánh địa Thanh Dương ư?

Có đủ khả năng làm sư phụ của một vị thánh tử!

Hắn có thân phận địa vị gì chứ?

Hồng Đào chỉ cảm thấy quả nhiên bản thân mình đã nhặt được một cái mạng rồi.

Cùng lúc đó, võ giả của nhà họ Tề và nhà họ Lăng đều bị rất nhiều cường giả Tiểu Đế Tôn hạ sát...

Những người đó ra tay không chút cảm xúc nào, tất cả chỉ là chấp hành mệnh lệnh của Lý Nhàn Ngư mà thôi.

Đây chính là thánh địa Thanh Dương!

Một vị thánh tử ra ngoài thì có hơn mười vị Tiểu Đế Tôn hộ tống.

Hơn mười vị Tiểu Đế Tôn đủ để diệt mười cái nhà họ Lăng rồi!

Lúc này, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh Tần Ninh, quỳ gối trên mặt đất, làm lễ, rồi mới đứng dậy.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, đáp lại: "Để ta giới thiệu cho ngươi".

"Vị này là Thời Thanh Trúc, là sư nương của ngươi!"

Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc.

Diệp Viên Viên lạnh lùng cao ngạo, Vân Sương Nhi thanh thuần, Cốc Tân Nguyệt đoan trang, còn Thời Thanh Trúc lại có vài phần khéo léo và vẻ đẹp điềm tĩnh.

"Chào sư nương!"

Lý Nhàn Ngư khom người nói.

"Vị này là Diệp Nam Hiên, là đồ đệ thứ ba của ta".

"Chào tam sư huynh".

Diệp Nam Hiên nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, không nhịn được bèn nói: "Ta vẫn nghe sư tôn nhắc tới Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, nay mới được nhìn thấy người thật".

"Vị này là Lý Huyền Đạo, đồ đệ thứ tư của ta".

"Chào tứ sư huynh!"

Lý Nhàn Ngư lịch sự chào hỏi.

Lý Huyền Đạo mỉm cười.

Tần Ninh liếc nhìn về phía đám người Linh Thiên Thương, nói: "Đây là huynh trưởng ở đời thứ tư của sư tôn, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh, còn đây chính là em trai của sư tôn Linh Thiên Triết".

Lý Nhàn Ngư không quá kinh ngạc, lần lượt cúi đầu chào hỏi.

Tần Ninh không phải chỉ có một đời, tất cả đồ đệ đều biết điều đó.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói tiếp: "Khi ở Hạ Tam Thiên, ta vẫn nghĩ rằng ở đây không gặp được các ngươi thì chỉ có thể ở Trung Tam Thiên, thế nhưng không ngờ rằng, chớp mắt ngươi đã trở thành thánh tử của thánh địa Thanh Dương rồi".

"Thánh địa Thanh Dương đối xử với ngươi thế nào? Nếu không tốt thì để sư phụ phá hủy nó!"

Lý Nhàn Ngư cười nói: "Đệ tử coi như đã gặp được quý nhân, tuy ở Trung Tam Thiên đã chịu chút đau khổ, nhưng đã gặp rất nhiều người, thấy rất nhiều chuyện, không dễ bị bắt nạt như vậy đâu".

Hắn ta không hề nghi ngờ lời nói của Tần Ninh.

Nếu hắn ta bảo rằng thánh địa Thanh Dương không tốt, thì sư phụ sẽ phá hủy nó thật, còn làm đến long trời lở đất nữa là.

"Có gặp được Cốc Tân Nguyệt với U Tiêu Tiêu không?"

Lý Nhàn Ngư lắc đầu nói: "Con vẫn luôn tìm kiếm, thế nhưng Trung Tam Thiên quá rộng lớn, mà năng lực của đệ tử có hạn..."

Lý Nhàn Ngư nói đến đây, nhìn quanh bốn phía, rồi nói: "Sao lại không thấy Dương sư huynh và hai vị sư nương khác?"

"Có lẽ lúc này Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đang đột phá Tam Thiên Giới Bích, tiến vào Trung Tam Thiên, chẳng qua là không chắc ở Thượng Nguyên Thiên, cho dù là ở Thượng Nguyên Thiên thì nơi đây nhiều vực như vậy, không chính xác ở Cửu Nguyên Vực".

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

"Nếu sư tôn đã đến đây, sau khi xử lý xong chuyện ở đây, người theo con đến thánh địa Thanh Dương đi", Lý Nhàn Ngư mong đợi nói.

Trời sinh tính tình hắn ta chất phác, không giỏi ăn nói.

Nếu không có Tần Ninh, e rằng hắn ta đã sớm chết trong tay của kẻ thù rồi, mặc dù tổ tiên Lý Nhất Phong đã phản bội sư tôn, nhưng sư tôn vẫn coi hắn ta là đồ đệ thì đấy chính là đồ đệ.

Lý Nhàn Ngư không có cảm giác gì đối với Lý Nhất Phong, nhưng hắn ta biết, sư tôn yêu thương mình thật.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, cùng lắm cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chương 2388: Cửu Nguyên Đan Điển quyển thứ nhất

"Không vội!"

Tần Ninh cười nói: "Ta phát hiện ra vài chuyện rất thú vị, trong khoảng thời gian này cứ thu xếp nhà họ Linh cho tốt trước đi đã, thuận tiện trò chuyện với ngươi, những năm nay ngươi sống thế nào, lại xem ngươi tu hành pháp thân như thế nào, cảnh giới tăng lên như thế nào, có thiếu hụt gì không".

Trong lòng Lý Nhàn Ngư vô cùng cảm động.

Sư tôn vẫn nhớ thương đến việc tu hành của mình nhất, sợ xảy ra sơ suất gì.

Lúc này, hơn hai mươi thanh niên nam nữ kia lần lượt khom người trở về.

"Thánh tử, đã giải quyết xong!"

Hơn hai mươi vị Tiểu Đế Tôn ra tay, đương nhiên tốc độ sẽ rất nhanh.

Tần Ninh nghe vậy, lập tức nói: "Nếu đã như vậy, kế tiếp...", "Đại ca!"

Linh Thiên Thương gật đầu.

"Huynh và mấy người Khương Ung, Hồng Đào hãy xử lý thỏa đáng đi, chắc đại ca không có vấn đề gì chứ?"

"Yên tâm đi!"

Linh Thiên Thương cười nói.

Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn bị giết, nhà họ Tề còn có thể gây ra sóng gió gì nữa?

"Vậy ta sẽ dẫn đồ đệ của mình về nhà họ Linh trước, trong khoảng thời gian này ta đã quá mệt mỏi rồi, ta phải nghỉ ngơi một chút đã!"

"Được!"

Lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng nhìn về phía hơn hai mươi người kia, nói: "Các ngươi đi theo vị Linh Thiên Thương đại nhân này, nghe mệnh lệnh của ông ta, nếu có kẻ không nghe theo thì cứ giết không tha".

Hơn hai mươi người lần lượt chắp tay đáp lại.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Không hổ là thánh tử, ra lệnh chuyên nghiệp thật".

"Sư tôn giễu cợt con!"

"Đây cũng không phải là giễu cợt!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Tương lai, sư tôn còn trông cậy vào các ngươi khống chế thiên quân vạn mã vì ta, bây giờ coi như luyện tập trước một chút".

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân xuất hiện lần nữa.

Lầu các cũng khôi phục lại hình dáng cũ, chở đám người rời khỏi nơi đây... Chuyện còn lại, đám người Linh Thiên Thương, Khương Ung, Hồng Đào có thể xử lí tốt.

...Linh Nguyên Châu, nhà họ Linh.

Trong từ đường Linh Phủ.

Mấy người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc đều ở đây.

Sau khi quay trở lại nhà họ Linh, Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư đi vào từ đường.

Loại cảm giác này cũng khiến Tần Ninh cảm thấy trở lại nhà họ Linh giống như trở về bên cạnh cha mẹ.

Dù chỉ là linh vị.

"Cho ta xem pháp thân của ngươi nào".

Tần Ninh nói thẳng.

Lý Nhàn Ngư lập tức thể hiện ra pháp thân của mình.

Chỉ trong khoảnh khắc, bên ngoài từ đường, trong đình viện.

Một đôi mắt xuất hiện giữa không trung.

Đôi mắt kia có chín câu ngọc đỏ rực như máu, chỉ nhìn qua thôi đã khiến trong lòng người ta phải rét lạnh.

Tần Ninh hơi kinh hãi.

Lý Nhàn Ngư liền nói: "Pháp thân của con tự hiện ra trong vãng sinh đồng sau khi con tu hành đến cảnh giới Chí Tôn".

"Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân!"

"Đệ tử hiện tại là cảnh giới Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm".

Pháp thân có hàng ngàn hàng vạn vạn, biến hóa khôn lường.

Thế nhưng cho dù có biến hóa khôn lường thế nào cũng phải phù hợp với thân xác của võ giả.

Bởi vậy, cái gọi là pháp thân hai tay, hai chân, hai mắt, trái tim phá tán, trên thực tế chính là võ giả tự thân phá tán, chỉ là những pháp thân khác nhau sẽ có những quá trình phá tán khác nhau thôi.

Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: "Bây giờ ta chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn trung kỳ, không nhìn ra được uy lực pháp thân của ngươi".

"Nhưng mà cũng không phải không có cách nào!"

Tần Ninh nói rồi nắm bàn tay lại.

Bên trong phong thần châu, một luồng ánh sáng xuất hiện.

Mà ngay sau đó, chỉ thấy được một thẻ tre xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Thế nhưng lúc thẻ tre xuất hiện, bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư đều cảm giác được một uy lực huy hoàng giống như từ trên trời giáng xuống.

"Đây là...", "Cửu Nguyên Đan Điển!"

Tần Ninh nói thẳng: "Cửu Nguyên Đan Điển là do ta sáng tạo ra vào đời thứ năm, đương nhiên không phải đồng thời sáng tạo, ba quyển trước, ba quyển giữa và ba quyển sau đều không giống nhau".

"Đây là quyển thứ nhất".

"Cửu Nguyên Đan Điển, mỗi một quyển đều ghi chép đan thuật, đan dược, dược liệu, thủ pháp luyện đan, vân vân...", "Chỉ là nội dung của quyển này sẽ cao siêu hơn nội dung của quyển kia thôi".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm đó ta đã để lại ba quyển ở trong Linh Phủ, chỉ là rất ít người biết, ta cũng mới lấy ra trước đó không lâu".

Về phần để ở nơi nào, Tần Ninh cũng không nhiều lời.

"Nếu đặt ba quyển này ở trong Cửu Nguyên Vực, chỉ sợ toàn bộ võ giả của Cửu Nguyên Vực sẽ bất chấp bất cứ giá nào để chém giết, cướp đoạt".

Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng nói: "Con nghe thánh chủ nói Cửu Nguyên Đan Điển là thần thư tuyệt thế, đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy".

Tần Ninh lại cười nói: "Các ngươi còn được nhìn thấy lần đầu tiên, có rất nhiều người chỉ được nghe nói đến chứ căn bản là chưa từng thấy đâu".

"Ba quyển trước của Cửu Nguyên Đan Điển là ta dùng máu của vạn loại nguyên thú đỉnh cao làm bút mực, viết khắc hoạ lên trên, thẻ tre này là ta chọn trên trăm loại gỗ cổ trăm vạn năm để chế tạo".

"Bỏ qua nội dung ghi trong đó, bản thân cái thẻ tre này đã là một thần binh rồi!"

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người đều biến hóa.

Máu tươi của hơn vạn nguyên thú đỉnh cao! Trên trăm loại gỗ cổ trăm vạn năm.

Chỉ là hai điểm này đã có thể nói là hiếm thấy trên đời rồi.

"Đời thứ năm là đời ta theo đuổi đan thuật, bởi vậy những thứ gì có liên quan đến đan thuật, ta đều sẽ làm được đến mức cao nhất".

"Về phần quyển thứ tư đến quyển thứ chín bây giờ rốt cuộc đang ở nơi nào, ta cũng không nói được, nhưng mà sáu quyển kia còn mạnh hơn ba quyển này không chỉ gấp trăm lần!"

Ba quyển đan điển! Bản thân nó đã là thần binh tuyệt thế, tác dụng kì diệu vô tận.

Lại thêm đan thuật được ghi lại trong đó... Tần Ninh tiếp tục nói: "Quyển thứ nhất đến quyển thứ ba này đều ghi chép những thông tin về linh đan Chí Tôn, từ dược liệu đến phương pháp luyện đan, đến đan dược, đến cách luyện chế, đại khái là mấy chục vạn cái...", mấy chục vạn! Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư tôn người ghi chép hết toàn bộ đan thuật Chí Tôn cửu cảnh sao!"

"Cũng gần như thế, tất cả những gì có trong Trung Tam Thiên, ta đều có, mà không có ở Trung Tam Thiên, ta cũng có".

Diệp Nam Hiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Sư tôn trâu bò thật! "Ta sẽ dùng đan điển để nhìn xem pháp thân ngươi có vấn đề gì không".

"Vãng sinh đồng là con mắt hiếm thấy, nếu tu hành xong chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ, về phần rốt cuộc vãng sinh đồng này phát triển như thế nào, sư tôn cũng không rõ lắm, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước giống như ngươi, nhưng ta lại biết nhiều hơn ngươi, tóm lại là có thể đề phòng ngươi đi lệch hướng!"

Nói đến chỗ này, vẻ mặt của Tần Ninh ảm đạm hơn mấy phần.

Hắn nghĩ tới Lý Nhất Phong... Nếu như hắn ta không lựa chọn phản bội, nếu như hắn ta còn sống, bây giờ... chắc là sẽ rất lợi hại đi! Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Ninh , Lý Nhàn Ngư liền nói ngay: "Sư tôn nhanh cho con xem một chút đi, con mới chỉ là thầy bói xem voi, thằng mù qua sông, đã sớm chờ sư tôn chỉ bảo rồi".

"Ừm... Được".

Lúc này Tần Ninh đặt quyển đan điển thứ nhất ở trước người mình.

Cuốn thẻ tre dần dần mở ra.

Chỉ trong phút chốc.

Trong ngoài từ đường.

Ánh sáng bắn ra bốn phía.

Từng con chữ trôi nổi trong ngoài từ đường, hàng ngàn hàng vạn ký tự giống như là từng tinh linh nhảy múa.

Mà bên trong thẻ tre cũng tỏa ra màu xanh biếc của gỗ cổ.

Trong mơ hồ, hình như có những tiếng vang vọng quanh quẩn bên tai.

Mấy người Thời Thanh Trúc bị một màn trước mắt làm cho rung động, sắc mặt liên tục biến đổi.

Cảnh tượng thần kỳ này giống như đang ở trong một đại dương rộng lớn, khiến người ta hoa mắt choáng váng, lại khiến tâm tư người ta bình tĩnh trong sáng.
Chương 2389: Sư tôn sẽ giúp ngươi một tay

Lúc này Tần Ninh nắm bàn tay lại.

Ở trong ngàn ký tự kia, rất nhiều ký tự bị Tần Ninh bắt lấy, bay đến bên ngoài pháp thân của Lý Nhàn Ngư.

Từng ký tự bám lên trên pháp thân của Lý Nhàn Ngư vô cùng chính xác, nhìn có vẻ ngổn ngang lộn xộn.

Nhưng những ký tự kia lại như có ma lực, lúc chúng bao phủ lên trên pháp thân của Lý Nhàn Ngư đã phóng ra từng luồng ánh sáng sặc sỡ.

Tần Ninh nhìn những chữ cái kia biến hóa, thỉnh thoảng sẽ mở miệng.

"Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân...", "Con mắt cửu câu ngọc...", Tần Ninh không ngừng lẩm bẩm.

"Ngươi bây giờ là cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng năm, pháp thân Phá Tán, cửu câu ngọc xảy ra vấn đề đúng không?"

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

"Đúng là trên con đường tu hành pháp thân của vãng sinh đồng khiến người ta rất kinh ngạc, xem ra vãng sinh đồng này ẩn chứa rất nhiều thứ thần kỳ, còn có rất nhiều...", Tần Ninh nói rồi nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: "Bây giờ ngươi đã để hai tay, hai chân và trái tim lột xác, điều này khác hẳn với người bình thường, cũng là bởi vì hai mắt của ngươi đặc biệt, cho nên hai bước cuối cùng của pháp thân Phá Tán mới là hai mắt của ngươi phá tán".

"Sư tôn sẽ giúp ngươi một tay!"

Tần Ninh vừa nói xong, phía trên đan điển lại xuất hiện rất nhiều ký tự, mỗi một ký tự dường như đều ẩn chứa thần lực vô thượng.

Từng ký tự kia xông thẳng vào giữa hai mắt của Lý Nhàn Ngư.

Ầm... từng tiếng nổ vang truyền ra.

Khí thế làm người ta sợ hãi cũng dần dần bốc lên.

Chỉ trong phút chốc, mấy người liền thấy hai mắt của Lý Nhàn Ngư đột nhiên tràn ra máu tươi.

Hai tay hắn ta nắm chắc thành quyền, tóm chặt lấy quần áo mình, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

"Cảnh giới Tiểu Đế Tôn, pháp thân bảy lần Phá Tán, mỗi một lần đều vô cùng đau đớn, cũng là một sự thử thách với bản thân".

"Chống đỡ!"

Lý Nhàn Ngư nghe vậy liền nói ngay: "Đồ nhi chịu đựng được!"

Tần Ninh gật đầu.

Từng ký tự bộc phát uy lực.

Từ giữa trưa đến lúc nửa đêm.

Tất cả mới kết thúc.

Mà ngoài vết máu khô cạn trên gương mặt ra thì toàn thân Lý Nhàn Ngư nhìn có vẻ đã rực rỡ hẳn lên.

Thậm chí pháp thân hai mắt phía sau lúc này cũng lấp lánh hơn mấy phần.

"Xong rồi!"

Lúc này Lý Nhàn Ngư cảm giác được rõ ràng, pháp thân ngưng tụ ra đã vô cùng phù hợp với thân xác của mình.

Bảy chỗ phá tán.

Hoàn toàn thành công! Đó chính là... Tiểu Đế Tôn tầng bảy! Từ Tiểu Đế Tôn tầng năm đến Tiểu Đế Tôn tầng bảy! Bên trong thánh địa Thanh Dương.

Muốn nhận được tư cách thành đệ tử quét dọn cũng phải có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Đệ tử ngoại môn thì là Đại Thiên Tôn làm nền, còn có cấp bậc Tiểu Thần Tôn.

Mà đệ tử nội môn phải là cảnh giới Đại Thần Tôn.

Không sai, đệ tử nội môn trong thánh địa Thanh Dương có lẽ còn mạnh hơn những người mạnh nhất trong các thế lực ở Cửu Châu.

Đây chính là thực lực và gốc gác của thế lực đỉnh cao.

Mà đệ tử tinh anh thì cất bước từ cảnh giới Tiểu Đế Tôn.

Đến Tiểu Đế Tôn mới có thể tăng lên làm đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương.

Về phần thánh tử.

Hiện nay bên trong thánh địa Thanh Dương có năm vị thánh tử, mỗi một vị đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng năm trở lên.

Lý Nhàn Ngư hắn ta vừa lúc là Tiểu Đế Tôn tầng năm, mới được tôn là thánh tử chỉ trong thời gian ngắn ngủi, căn cơ không sâu.

Thậm chí lúc nào cũng có thể đối mặt với sự khiêu khích đến từ đệ tử tinh anh.

Thế nhưng lần này đã đến Tiểu Đế Tôn tầng bảy.

Hoàn toàn có thể sánh vai cùng bốn vị thánh tử kia.

"Cảm ơn sư tôn!"

Lý Nhàn Ngư vô cùng kích động.

Lúc này, sắc mặt Tần Ninh có chút trắng bệch, nói: "Được rồi, những năm gần đây ngươi tiến bộ rất nhanh, thế nhưng nhất định đã chịu không ít khổ!"

Trung Tam Thiên có linh khí trời đất mạnh hơn, đương nhiên tu hành cũng sẽ nhanh hơn.

Nhưng năm đó Lý Nhàn Ngư tiến vào Trung Tam Thiên mới chỉ là một người có cảnh giới Vương Giả thôi, ở Trung Tam Thiên vượt qua cảnh giới Thánh Nhân đến Tiểu Đế Tôn, không cần nghĩ, nhất định là đã chịu rất nhiều khổ sở.

"Về sau ở thánh địa Thanh Dương, nếu có người bắt nạt ngươi thì không được kìm nén, sư phụ sẽ đòi lại công bằng cho ngươi, hiểu chưa?"

"Sư tôn yên tâm, không ai dám!"

Tần Ninh lại nói: "Ngươi đừng khoe khoang, ta không chỉ quan tâm ngươi, ngươi cũng là đệ tử của Tần Ninh ta, bị người khác bắt nạt thì cũng đừng làm ta mất mặt!"

Lý Nhàn Ngư mỉm cười, khẽ gật đầu.

Lúc này, Diệp Nam Hiên xích đến, nhìn về phía Tần Ninh, chân thành nói: "Sư tôn người xem pháp thân Thiên Đao của con gần đây mới đến mức Ngoại Hiện, Đại Thiên Tôn sơ kỳ, con cảm giác cũng có vấn đề, người xem cho con một chút đi".

"Con cũng thế, con cũng thế".

Lý Huyền Đạo vội vàng nói.

Tần Ninh lườm hai người một cái, lập tức cười nói: "Cút!"

Hai người này từ khi tiến vào Trung Tam Thiên gần như đều tu luyện dưới mắt mình, có vấn đề khỉ gì chứ! Nghe thấy lời này, hai người đều cười một tiếng.

"Nhàn Ngư có thể tiến vào Tiểu Đế Tôn, thành thánh tử trong thánh địa Thanh Dương là do hắn ta cố gắng từng bước một, đồ đệ của Tần Ninh không có một người nào không có thiên phú bằng người!"

Tần Ninh kiêu ngạo nói.

"Thực lực của hai người các ngươi bây giờ không quá đủ, vẫn thiếu rèn luyện, cả ngày đều ở bên cạnh ta cũng không phải cách hay".

"Ta đã nghĩ kỹ rồi".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Đợi đến khi xử lý xong chuyện ở Cửu Châu, ta sẽ tiến về Thánh Đạo tông, đồng thời bái nhập vào bên trong Thánh Đạo tông, ta cần phải đi điều tra một số chuyện".

"Hai người các ngươi, ta cũng đã nghĩ xong rồi".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Nhà họ Linh ở đại lục Cửu Nguyên có địa bàn vạn dặm, trong đó có hơn một tỷ thành trì và võ giả, ta chuẩn bị để nhà họ Linh sau khi thu phục xong Cửu Châu sẽ trực tiếp tiến vào địa bàn nhà họ Lăng, nhà họ Lăng sẽ thành nhà họ Linh!"

"Đến lúc đó sẽ không tránh được phải chém giết, hai người các ngươi hãy ở lại nhà họ Linh chiến đấu!"

"Không đến Tiểu Đế Tôn thì đừng tìm ta!"

Nghe thấy lời này, hai người đều tỏ vẻ lưu luyến.

Còn chưa được ở cùng với sư phụ nhớ nhung mấy vạn năm được bao lâu đã lại phải tách ra, đương nhiên là không nỡ.

Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Nhà họ Lăng nằm ở biên giới phía bắc của đại lục Cửu Nguyên, Cửu Châu nằm ở phương bắc Cửu Nguyên Vực, chúng ta đi thẳng về hướng nam, vừa vặn có thể đến".

"Chỉ là thánh địa Thanh Dương ở phía nam đại lục Cửu Nguyên...", Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Hay là sư tôn đến thánh địa Thanh Dương đi".

"Ta sẽ đến Thánh Đạo tông, tại còn có chuyện liên quan đến Ma tộc muốn điều tra, có lẽ sẽ còn liên lụy đến việc là ai đối phó với nhà họ Linh, cùng với rốt cuộc Trần Nhất Mặc đang ở đâu".

Tần Ninh không nhịn được nói: "Năm đó nhận đồ đệ chỉ vì nghĩ đến khi trở về lần nữa, ta có thể dựa vào đồ đệ mà thể hiện oai phong, nhưng bây giờ thì hay rồi… còn phải đi tìm nữa!"

Còn phải đi tìm nữa! Lúc này Diệp Nam Hiên hơi đỏ mặt.

Lý Huyền Đạo lại thản nhiên.

Hắn ta cũng không bắt sư tôn tìm, mà là chậm rãi đợi sư tôn trở về.

"Các ngươi yên tâm đi".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ma tộc, nhà họ Linh, Trần Nhất Mặc, ba chuyện này không đơn giản như vậy, ta sẽ ẩn nấp trong Thánh Đạo tông, chậm rãi điều tra".

Ẩn nấp?

Thôi đừng chém gió nữa! Với tính tình đó của sư tôn, đến Thánh Đạo tông, chắc chắn sẽ lập tức trở thành đệ tử đỉnh cao trong Thánh Đạo tông.

Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Thánh Đạo tông cũng giống như thánh địa Thanh Dương, đều là thế lực lớn truyền thừa đã lâu, yêu cầu nhận đệ tử cũng không khác nhau mấy".

"Phía trên đệ tử tinh anh cũng có bảy vị yêu nghiệt thanh danh hiển hách, goi là Thất Đạo Tử!"

"Đệ tử ở trong thánh địa Thanh Dương cũng không biết được nhiều tin tức lắm, sư tôn cũng biết tính tình của con… không thích nghe ngóng khắp nơi mà".
Chương 2390: Phân chia hạt sen

"Ta hiểu rồi".

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Tiếp theo hãy để ý đến những chuyện liên quan đến Cửu Nguyên Đan Điển và liên quan đến Trần Nhất Mặc nhiều hơn...", "Trần Nhất Mặc này... Là một kẻ mê đan, hơn nữa còn... rất tự luyến".

"Vì đan thuật, chuyện gì hắn ta cũng đều làm được".

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Không phải là ngốc giống như Ôn Hiến Chi sao?"

Tần Ninh lườm Diệp Nam Hiên một cái.

Nói người khác ngốc, mình thì tốt hơn chắc?

"Được rồi, giải tán đi, ngày mai bàn lại!"

Tần Ninh khoát tay, ba người lần lượt rời khỏi.

Lúc này, Tần Ninh đi vào từ đường, nhìn bài vị của hai vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên.

"Cha".

"Mẹ".

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Bây giờ nhà họ Linh xem như đã khống chế được Cửu Châu, sau khi sắp xếp xong, con sẽ dẫn nhà họ Linh tiến vào đại lục Cửu Nguyên, thời gian hơi gấp gáp một chút, nhưng mà có Nam Hiên và Huyền Đạo ở lại, con nghĩ hai người bọn họ có thể tọa trấn được".

"Trước hết cứ để cho nhà họ Linh dừng chân ở đại lục Cửu Nguyên đã, con nghĩ một khi nhà họ Linh bắt đầu có xu hướng khôi phục vươn lên, chắc chắn người vụng trộm muốn đối phó với nhà họ Linh sẽ không thể ngồi yên được".

"Đến lúc đó là ai hãm hại nhà họ Linh, là ai giết cha mẹ, Thiên Thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng".

"Có lẽ con phải tạm thời rời khỏi Linh Nguyên Châu, một khoảng thời gian sẽ không trở về thăm hỏi hai người, hy vọng hai người không cần chờ mong".

Nói xong, Tần Ninh trầm mặc một hồi lâu mới dập đầu hành lễ, rời khỏi từ đường.

Thời Thanh Trúc và Tần Ninh trở lại trong lầu các lúc trước từng ở.

Mà đến nửa đêm, đương nhiên hai người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo còn lôi kéo Lý Nhàn Ngư đi uống rượu gắn kết tình cảm.

Còn về mấy người Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, ba người cũng đã dần dần quen thuộc.

Trong mấy ngày sau đó, Lý Nhàn Ngư đã làm quen được với thực lực cảnh giới mới.

Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên mỗi ngày đều luyện tập với nhau.

Nửa tháng sau.

Đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Triết, Linh Thiên Minh, Hồng Phù Dung, Hồng Đào, Khương Ung đều đã trở về.

Trong đại đường nghị sự của nhà họ Linh.

Đám người gặp nhau ở chỗ này.

"Trong nửa tháng qua đã trấn áp hết địa bàn của Ngạo Thế Đường và nhà họ Tề, trước mắt Cửu Châu xem như an ổn, nhưng đều là dùng vũ lực trấn áp, muốn thống nhất thực sự thì vẫn cần thời gian từ từ".

Mấy người Linh Thiên Thương bắt đầu lần lượt nói đến những chuyện xảy ra trong nửa tháng này.

Tần Ninh cũng chăm chú nghe.

Hắn không ra tay, thế nhưng vẫn có ý kiến với mấy chuyện này.

Điều này liên quan đến sự phát triển căn cơ của nhà họ Linh trong trăm năm, ngàn năm, vạn năm sau này, không thể để xảy ra vấn đề được.

Hồi lâu sau, tất cả mọi việc đều đã nói xong.

Tần Ninh gật đầu, nói: "Có thể giữ lại những người quan trọng của Ngạo Thế Đường, sau này xem xét tác dụng, nếu không được thì dần dần diệt trừ".

"Mà còn nhà họ Tề, giết hết những người nòng cốt đi!"

Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Cả người Khương Ung run lên.

Ông ta biết rõ.

Năm đó, nhà họ Khương giết người nhà họ Linh, phụ thân Linh Thư của Tần Ninh bị thương, thế nhưng cho dù Tần Ninh tức giận cũng chỉ giết đám võ giả nòng cốt cấp cao của nhà họ Khương, mặc dù bởi vậy mà nhà họ Khương không gượng dậy nổi, không thể trụ được ở đại lục Cửu Nguyên nữa, nhưng ít ra vẫn bảo vệ được truyền thừa.

Thế nhưng lần này... Tần Ninh lại nói trực tiếp giết.

Hung ác! Lúc này Linh Thiên Thương nhíu mày lại, chậm rãi nói: "Tần Ninh, không cần thiết...", "Có cần!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta muốn nói cho tất cả mọi người biết sau này nhà họ Linh chính là bá chủ của Cửu Châu, ai dám gây sự lần nữa thì sẽ giết không tha".

"Ngạo Thế Đường khác với nhà họ Tề, nhà họ Tề là gia tộc".

"Ta không hy vọng nghe được tin tức sau này có đệ tử nào đó của nhà họ Linh bị những người còn lại của nhà họ Tề ám sát!"

Mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết không lên tiếng nữa.

Cái chết của Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã mang đến cho Tần Ninh đả kích quá lớn.

Khương Ung liền nói: "Tần công tử nói không sai, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu mềm lòng thì sau này có thể sẽ xảy ra phiền phức lớn, chuyện này cứ để nhà họ Khương ta làm".

Tần Ninh lập tức mở miệng lần nữa.

"Triệu tập toàn bộ đệ tử nòng cốt của nhà họ Linh lại".

Lúc này Linh Thiên Triết đi ra, đám người Linh Hóa Vũ, Linh Hóa Phong, Linh Trùng Hà, Linh Văn Long lần lượt tiến vào.

Đệ tử đời thứ ba tụ tập dưới một mái nhà.

Tần Ninh nhìn một cái.

Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, dưới ba dòng này có tổng cộng mười ba đệ tử trực hệ.

Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.

Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh.

Linh Hóa Vũ, Linh Hóa Phong, Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải, Linh Mẫn Mẫn.

Đây cũng là huyết mạch trực hệ của nhà họ Linh hiện nay.

"Thiên Thương đại ca!"

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: "Ta có mười sáu hạt sen, ba người các huynh mỗi người một viên, đám tiểu bối mỗi người một viên".

"Ngoài ra còn có trên trăm hạt sen không viên mãn cho người trong tộc, tự huynh sắp xếp đi".

Nói xong, Tần Ninh lại bổ sung: "Mười sáu hạt sen này đủ để bồi dưỡng được hơn mười vị Tiểu Đế Tôn trong vòng mười năm, trăm năm sau này!"

Nghe hắn nói thế, Linh Thiên Thương lập tức biến sắc.

Bảo vật như vậy.

Tần Ninh lại lấy ra: “Cũng có thể chia cho nhà họ Khương và Thiên Hồng Bang mấy hạt, huynh tự xử lý đi!"

Linh Thiên Thương đã hiểu.

Không chỉ là nhà họ Khương và Thiên Hồng Bang, mà Đan Đỉnh Môn và nhà họ Thu cũng phải cần trông nom.

Những chuyện này, đương nhiên Linh Thiên Thương biết nên sắp xếp như thế nào.

Hai mươi hai hạt sen viên mãn, hiện tại còn lại bảy hạt.

Trước lúc này Tần Ninh đã cho bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư mỗi người một hạt rồi.

Lý Nhàn Ngư lại không ăn, dù sao hắn ta vừa đột phá, bây giờ không thích hợp tiêu hóa thêm bảo vật mạnh mẽ như thế.

Trong tay Tần Ninh chỉ còn lại ba hạt.

"Phù Dung".

Tần Ninh vẫy tay nói với Hồng Phù Dung: "Ba hạt này cho ngươi, ngươi ăn một hạt, cho Nguyên Sơ Liễu một hạt, còn thừa một hạt thì tự ngươi xử lý đi!"

Hồng Phù Dung muốn từ chối.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của Tần Ninh liền gật đầu, nhận lấy hạt sen.

Hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên có giá trị thần kỳ, Tần Ninh cũng không nói rõ đây chính là hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Tiếp theo nhà họ Khương, Thiên Hồng Bang, nhà họ Thu hãy trợ giúp nhà họ Linh, nhanh chóng sắp xếp xong xuôi chuyện ở Cửu Châu, còn có chuyện quan trọng cần các ngươi làm!"

Mấy người đều gật đầu, trong hành lang, đám người lần lượt rời đi.

Bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Hồng Phù Dung thì ở lại.

"Tam đệ...", Linh Thiên Thương nói: "Lấy ra trước mặt mọi người như thế không tốt lắm...", "Đại ca lo lắng quá rồi".

Tần Ninh cười nói: "Ta cố ý làm như thế để cảnh cáo bọn họ".

"Đại ca hãy nhớ, hạt sen này vô cùng quý giá, hãy nhanh chóng ăn vào, đừng quá phô trương, lấy thực lực Đại Thần Tôn sơ kỳ của đại ca bây giờ, ta nghĩ không tới ba năm, năm năm nữa, có lẽ đại ca sẽ có thể đến Tiểu Đế Tôn".

Linh Thiên Thương khẽ giật mình.

Vật này tà môn như vậy sao?

"Hạt sen này chính là thứ mà ngay cả Chí Cao Đế Tôn cũng thèm muốn".

Linh Thiên Thương nghe thấy lời này, thần kinh lập tức kéo căng.

"Ta sẽ ở Linh Nguyên Châu thêm một tháng nữa rồi sẽ tiến về đại lục Cửu Nguyên, đến lúc đó đại ca hãy dẫn một đám người đi cùng ta".

Đi cùng?

Đi làm gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom