• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2191-2195

Chương 2191: Sao không gọi ta nữa?

Những chuyện này không dễ kết luận.

Mà Tần Ninh hiện nay cũng chưa có thời gian để kết luận những chuyện này.

Nếu muốn đào ra chỗ ở của Ma tộc tại Hạ Tam Thiên rộng lớn thế này thì khác nào mò kim đáy bể. Đừng nói trăm năm, dù là ngàn năm, vạn năm cũng chưa chắc đã làm được.

Hạ Tam Thiên mênh mông chưa nói, Ma tộc cũng đâu phải kẻ ngu mà chỉ chờ ở mãi một chỗ.

Liễu Thông Thiên đã có cách để chứng minh thì cứ để Liễu Thông Thiên làm.

Điều Tần Ninh cần làm chính là yên lặng chờ đợi.

Cho tới giờ hắn còn chưa có được tin tức từ Cốc Tân Nguyệt, Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu, có thể là ba bọn họ đã không còn ở trong Hạ Tam Thiên nữa rồi.

Trước kia cùng nhau từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên.

Có tỷ lệ lớn là đi đến Hạ Tam Thiên.

Nhưng tình hình khi ấy nguy cấp, vết rách không gian có thể tạo ra bất kỳ tình huống gì.

Ba người bọn họ mà đi lên Trung Tam Thiên thì cũng không phải không thể.

Chẳng qua nếu ba bọn họ đi lên Trung Tam Thiên thì sẽ gặp nguy hiểm rất lớn...

Nhưng bây giờ Tần Ninh lo lắng cũng chẳng ích gì.

Chỉ có thể hy vọng ba người bọn họ có phúc, không gặp phiền toái gì...

“Tiểu Thanh Trúc!”

Lúc này, Tần Ninh vỗ bàn, nhìn Thời Thanh Trúc cơ hồ là nhét cả đầu vào trong bình rượu, quát lớn: “Muốn ăn đòn đúng không?”

Trong bình rượu có một cái đầu thò ra, gương mặt đỏ bừng, mỉm cười nhìn Tần Ninh nói: “Ngon quá... quá là ngon... ta vẫn muốn uống nữa...”

Cô nhóc uốn éo tựa vào chân Tần Ninh, khẽ lẩm bẩm, cuối cùng thì ngủ say.

“Đúng là sâu rượu...”

Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, lấy chăn đắp cho Thời Thanh Trúc.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô nhóc, Tần Ninh lại nhớ đến việc Cốc Tân Nguyệt cũng thích uống rượu.

Nếu hai nàng gặp nhau thì có thể so tửu lượng ấy chứ.

Mặt trời lặn về Tây, đêm đen kéo xuống, mặt trăng rực rỡ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng quay về.

Những ngày này, hai nàng đều tu hành nghiêm ngặt, không hề lười biếng.

Nguy cơ có thể ập đến bất kỳ lúc nào, các nàng không muốn vào lần tiếp theo, bản thân chỉ có thể vô dụng đứng bên cạnh Tần Ninh, để Tần Ninh bảo vệ.

Tiểu Thanh Trúc bị ôm vào phòng, nằm khệnh khạng, gương mặt nhỏ vẫn đỏ bừng.

Đêm đó, Tần Ninh theo lệ kiểm tra tu hành và giải đáp một vài nghi hoặc của hai người.

Chẳng qua Kiếm Lư hôm nay lại rất khác ngày xưa.

Tiểu Thanh Trúc say rượu, chìm vào giấc ngủ, không còn quấy rầy Tần Ninh với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nữa.

Lâu lắm rồi Tần Ninh mới được thỏa mãn tâm nguyện một rồng hí hai phượng, tham lam hành động, mặc kệ hết thảy.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh chậm rãi tỉnh dậy từ một căn phòng trong Kiếm Lư.

Chỉ thấy hai bên tay đau nhức, hóa ra là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đang chìm vào giấc ngủ ở hai bên trái, phải, sắc mặt mỏi mệt.

Áo lụa mỏng manh không che nổi da thịt tinh xảo như mỹ ngọc cùng dáng người quyến rũ của hai nàng.

Trong lòng Tần Ninh lại ngứa ngáy, khẽ kéo cả hai áp sát vào thân mình.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm thấy dưới cánh tay mình hơi vướng.

“Làm gì đó...”

Một giọng nói thì thầm mang theo vài phần bất mãn vang lên.

Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc bị vướng phải áo ngực của ai đó, nàng dụi mắt, bất mãn nói: “Tối hôm qua ba người ngủ cùng nhau mà sao không gọi ta nữa?”

Lời này vừa ra, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi gần tỉnh táo cũng dụi mắt, nhìn bản thân chỉ khoác một lớp áo mỏng, lại nhìn Tần Ninh, rồi nhìn Thời Thanh Trúc, lập tức đỏ bừng mặt.

...

Sau một hồi vội vã mặc quần áo, gian phòng nhìn rối bời kinh khủng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng trốn đi, lấy tu hành làm cớ để chạy.

Tần Ninh thu dọn xong thì đi ra khỏi phòng, thấy Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đã chờ ở cửa cốc.

Là đồ đệ nên hắn ta biết sư phụ những năm qua ít khi được ở bên cạnh hai vị sư nương, bình thường cũng cần giao lưu kết hợp, không được phép quấy rầy.

Lúc này, Tiểu Thanh Trúc thấy Phệ Thiên Giảo thì vui vẻ nhảy lên thân Phệ Thiên Giảo, thúc giục Phệ Thiên Giảo phi nhanh lên.

Phệ Thiên Giảo cực kỳ không muốn, nhưng thấy ánh mắt của Tần Ninh thì chỉ đánh nén giận, chịu người ta bắt nạt.

“Làm sao thế?”

Tần Ninh hỏi Ôn Hiến Chi.

“Sư phụ”.

Ôn Hiến Chi cười hì hì: “Người cũng biết sau khi người rời đi thì con đã đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, nhưng vì con nghiên cứu đạo ngự thú bị thương nên đã bị tụt cảnh giới xuống, bởi vậy mà quay về cảnh giới Thánh Tôn”.

“Những năm qua, tuy rằng con luôn khôi phục nhưng tốc độ rất chậm, thế mà gần đây tốc độ có vẻ rất nhanh. Con hiện tại... đã đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp!”

Nghe vậy, Tần Ninh kỳ quái nhìn Ôn Hiến Chi.

“Đưa khế văn của ngươi và Phệ Thiên Giảo cho ta xem”.

Ôn Hiến Chi gật đầu, bày khế văn ra.

Tần Ninh vừa nhìn, phát hiện bản nguyên hồn phách của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lại dung hợp cực kỳ chặt chẽ.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, rồi lại nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt khác lạ.

“Sao vậy sư tôn, có phải việc tu hành của con có vấn đề không ạ?”

Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói.

Tần Ninh lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì cả...”

“Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục tu hành đi, sẽ nhanh chóng khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế viên mãn thôi...”

Sắc mặt Ôn Hiến Chi trở nên vui mừng.

Tốt quá rồi!

Chờ hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, Lý Huyền Đạo... Diệp Nam Hiên... cũng phải cung kính gọi hắn ta là sư huynh!

Tần Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hiến Chi rời đi, nội tâm lại thầm mắng.

“Ta nhìn lầm ư?”

Tần Ninh khó hiểu.

Trước kia, khi chọn thánh thú cho mình, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo là vì độ phù hợp của cả hai khá cao.

Ngự thú sư khống chế thú tộc, cần để ý đến độ phù hợp của cả hai.

Mà lúc đó, hắn nhìn trúng độ phù hợp linh hồn của Thanh Hiên với Ôn Hiến Chi nên mới cho cả hai ký khế văn ngự thú.

Nhưng mà... linh khế Phệ Thiên Giảo ký với Ôn Hiến Chi lại còn có độ dung hợp cao hơn nữa.

Vì sao Ôn Hiến Chi đột nhiên lại đi đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp? Đó là vì lợi ích mà linh khế đem lại.

Điều này chứng tỏ rằng Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi rất hợp nhau... còn hơn cả hắn và Phệ Thiên Giảo!

Điều này khiến Tần Ninh tự hoài nghi chính mình.

Sau khi suy nghĩ một hồi thì Tần Ninh vẫn không hiểu vì sao.

“Chẳng có lẽ... ngốc với khờ thì càng hợp nhau hơn?”

Ôn Hiến Chi ngu ngơ, đầu óc không nghĩ được cái gì thông minh cả.

Phệ Thiên Giảo thì thuần ngốc.

Thuần ngốc cùng khờ dại mới là tuyệt phối ư?

Trước mắt thì Tần Ninh chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.

Tần Ninh đi khỏi Kiếm Lư, vào một dãy núi trong Nhất Kiếm Các.

Lúc này, ở lối vào dãy núi, Qua Nghiêm và Phó Dung đang đứng canh chừng.

Hai vị Thánh Đế tọa trấn ở đây là mệnh lệnh của Lý Huyền Đạo, mà Lý Huyền Đạo thì được Tần Ninh giao phó.

Lúc này, Tần Ninh đi vào trong dãy núi, đến một vùng sơn cốc.

Mà cùng lúc ấy, có ba bóng người đang bay giữa không trung.

Trên đầu của ba bóng người này là Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đang tỏa ra hỏa diễm nhàn nhạt, hỏa diễm ngưng tụ thành những dây xích trói bọn họ lại.
Chương 2192: Trò chơi bốn người

Nhìn kỹ lại thì ba thân hình kia chính là Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế, Thanh Trác Thiên Thánh Đế và Hà Ngạo Thiên Thánh Đế.

Ba vị Thiên Thánh Đế mạnh mẽ năm đó bị Tô Tỉ khống chế.

Tô Tỉ chết, thân thể của ba con rối Thiên Thánh Đế này cũng bị Tần Ninh nhặt về.

Thân thể của ba Thiên Thánh Đế bị luyện chế thành con rối, Tần Ninh không hề vứt bỏ.

Tuy Tô Tỉ đã chết, nhưng hắn có thể thử khống chế ba con rối này.

Khi còn là Cửu U Đại Đế, Tần Ninh chủ yếu tu thuật con rối.

Chẳng qua Dương Thanh Vân là võ giả tinh mệnh nên lúc ấy Tần Ninh mới không dạy cho Dương Thanh Vân thuật con rối mà thôi.

Tần Ninh bắt đầu bận rộn trong sơn cốc...

Thời Thanh Trúc thì vẫn thích chơi đùa giữa các tán cây, hoa cỏ, rất tiêu dao tự tại.

Lý Huyền Đạo đã truyền lệnh xuống.

Toàn bộ Nhất Kiếm Các không được phép làm khó dễ Thời Thanh Trúc, ai làm trái sẽ chém chết.

Lần trước là áp dụng mệnh lệnh này cho Tần Ninh.

Lần này là cho Thời Thanh Trúc.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Ngày nào Tần Ninh cũng đi đi về về giữa sơn cốc.

Tu hành.

Tái tạo con rối.

Ma luyện nhóm Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên...

Mà Hạ Tam Thiên lớn như vậy tự nhiên lại bình yên đi thật nhiều.

Một chớp mắt, sáu mươi năm đã trôi qua.

Đối với Thánh giả thì sáu mươi năm chỉ giống như bốn tháng của người thường thôi.

Nhất Kiếm Các, thánh vực Thiên Kiếm.

“Nhanh lên, nhanh lên... Phệ Uyên, nhanh lên chút được không...”

Lúc này, ở trong các dãy núi của Nhất Kiếm Các lấp ló một bóng người hưng phấn la hét.

Một con chó màu xanh lông nâu có sừng trên đầu cõng một bóng người xinh xắn.

Cô gái kia mặc váy màu tím nhạt, tóc dài bay theo gió, khuôn mặt tinh xảo, dáng người ưu nhã, dây lưng màu tím buộc bên hông trông vô cùng linh động.

Dưới chân núi là mười mấy đệ tử tụ tập.

“Cô gái này là ai mà to gan vậy? Dám không tuân thủ quy củ trong Nhất Kiếm Các chúng ta?”

“Đúng đấy, quy củ Nhất Kiếm Các uy nghiêm, sao có thể thu nhận đệ tử như vậy chứ?”

“Thật...”

Mấy người tức giận bất bình nói.

Một đệ tử trẻ dẫn đầu thấy vậy thì sầm mặt xuống, quát lên: “Im miệng!”

Mười mấy đệ tử phía sau lập tức câm như hến.

“Các ngươi là đệ tử mới vào nên không biết quy củ, không trách các ngươi”.

Thanh niên kia trịnh trọng nói: “Nhất Kiếm Các chúng ta, ngoại trừ môn quy ra thì còn hai quy củ khác”.

“Thứ nhất, cấm vô lễ với sư phụ của các chủ, cũng tức là Tần Ninh đại nhân”.

“Thứ hai, cấm vô lễ với Thời Thanh Trúc cô nương”.

Lời này vừa nói ra, nhóm đệ tử gật đầu.

Bọn họ đương nhiên biết Tần Ninh là ai.

Nhưng Thời Thanh Trúc thì không rõ lắm.

Dù sau Thời Thanh Trúc trước kia cũng là chủ của Thanh Tiêu Thiên, không quá nổi tiếng tại thánh vực Thiên Kiếm.

Mà lúc này, con chó bay xuống, thân ảnh xinh xắn nhảy từ trên thân con chó xuống.

Mười mấy tên đệ tử lần lượt đưa mắt qua, sau đó kinh hãi vô cùng.

Lúc nãy cô gái này ở trên không trung nên không nhìn rõ.

Bây giờ cô gái dừng lại ở đình nghỉ mát cách bọn họ mấy chục thước.

Váy dài xinh đẹp, đường eo thon uyển chuyển chưa bằng một nắm tay, thắt một sợi dây lưng màu tím, mà tóc dài của nàng cũng xõa ra sau, mềm mại như tơ.

Gương mặt tinh xảo, đôi môi đỏ nhỏ nhắn, đôi mắt óng ánh, mũi ngọc cao thẳng, lông mi hơi lấp lánh ánh sáng.

Một mỹ nữ xinh đẹp vạn phần.

Hơn nữa, nhìn cô gái này mới chỉ khoảng mười lăm, mười sáu, như nụ hoa chớm nở, vô cùng linh động và tràn đầy sức sống.

Lần này, mười mấy đệ tử thật sự nhìn phát ngốc.

“Thật xinh đẹp...”, một tên đệ tử không khỏi khen ngợi.

Là lời nói phát ra từ nội tâm.

Lúc này, thanh niên kia lại quát: “Câm mồm”.

“Muốn chết cũng đừng kéo ta vào!”

“Nhớ cho kỹ, Thời Thanh Trúc này, các ngươi không chỉ không được bắt nạt, mà còn không được có bất kỳ suy nghĩ gì về nàng, nếu không... sẽ chết rất thảm! Lúc ấy cũng đừng trách ta không nhắc các ngươi”.

“Mau đi thôi!”

Thanh niên nói xong thì lập tức chắp tay với Thời Thanh Trúc phía xa, rồi dẫn mười mấy đệ tử rời đi.

Lúc này, Thời Thanh Trúc đi vào trong đình nghỉ mát, thoải mái ngồi xuống.

“Phệ Uyên, những kẻ này sợ ta quá vậy, ta xinh đẹp như thế, có gì đáng sợ chứ?”

Lúc này, Phệ Thiên Giảo dựa vào đình nghỉ mát, thè lưỡi ra, cả người đầy mồ hôi, nhìn Thời Thanh Trúc, cười nhạo: “Sợ gì con nhóc thối nhà ngươi? Bọn họ sợ Tần Ninh chứ không phải ngươi”.

Thời Thanh Trúc nghe vậy, lè lưỡi, tinh nghịch nói: “Chàng là phu quân của ta, họ sợ phu quân thì cũng là sợ ta!”

“...”

Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Đã lâu không gặp, dạo này ngươi đang bận chuyện gì à?”

Phệ Thiên Giảo đau khổ nói: “Cả ngày đi cùng Ôn Hiến Chi tìm đám thánh thú cấp chín đánh nhau, ông đây mệt muốn chết!”

“Sao phải đánh nhau làm gì?”

Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ nói: “Để tăng thực lực chứ sao”.

Nghe vậy, Thời Thanh Trúc càng thêm khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Phệ Thiên Giảo, buồn bực hỏi: “Không phải thực lực sẽ tự tăng lên hay sao?”

“...”

“Những năm qua, ta ngày nào cũng tăng thực lực, hiện tại đã là Thiên Thánh Đế rồi. Phu quân nói ta tiến bộ rất nhanh, chỉ có phát triển hơi chậm...”, Thời Thanh Trúc rất bất đắc dĩ: “Sáu mươi năm rồi mà ta vẫn như mười lăm, mười sáu tuổi. Phệ Uyên, ngươi nói xem, hay là ta... không phải con người?”

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì ánh mắt càng ngơ ra.

Vốn tưởng rằng Ôn Hiến Chi đã là một kẻ ngu ngơ rồi, không ngờ Thời Thanh Trúc cũng càng là như vậy.

Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: “Ngươi nói với ta đi mà... Bọn họ đều bảo lúc trước ta đã cứu phu quân nên chết đi, sau đó sống lại, nhưng ta không có nhớ...”

Phệ Thiên Giảo rũ mắt, lười biếng nói: “Thời gian trôi qua chỉ còn lại những kỷ niệm, giờ đây chỉ có muộn phiền đeo bám mỗi ngày”.

“Ý xời...”, nghe vậy, Thời Thanh Trúc che miệng cười run rẩy, nói: “Ngươi lại còn nói mấy lời văn hoa với ta, đúng là ở lâu với Ôn Hiến Chi nên cũng khờ khạo theo hắn ta rồi...”

Ngươi mới khờ! Cả nhà ngươi mới khờ! Ôn Hiến Chi ngu như chó vậy, ông đây còn lâu mới giống hắn ta!

Nhưng mấy lời này, Phệ Thiên Giảo chỉ dám nói ở trong lòng.

“Cả ngày cứ chơi mãi cũng chán”.

Thời Thanh Trúc nói: “Mấy thánh quyết phu quân cho ta đều dễ ơi là dễ, chỉ cần liếc mắt là biết, chẳng thú vị chút nào”.

“Ta muốn lớn nhanh một chút!”

Thời Thanh Trúc nâng ngực của mình lên, buồn khổ nói: “Muốn phải lớn như của Viên Viên với Sương Nhi cơ!”

Nghe vậy, Phệ Thiên Giảo cạn lời.

Ý ngươi là mau trưởng thành hay là chỗ nào đó mau lớn hả?

Thời Thanh Trúc lại lẩm bẩm: “Nếu như ta lớn thì có thể chơi trò bốn người với phu quân rồi!”

Nghe xong, Phệ Thiên Giảo lập tức sửng sốt!

Cái gì cơ?

Trò chơi bốn người?

Ngươi nghiêm túc đó à?
Chương 2193: Ta biết hết

Phệ Thiên Giảo trợn mắt há mồm nhìn Thời Thanh Trúc.

Rốt cuộc những năm qua Tần Ninh đã dạy cô nhóc này thế nào vậy?

“Thanh Trúc, đang nói gì thế?”

Lúc này, mấy bóng người chậm rãi đi tới.

Thanh niên đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, ở tay áo và cổ áo có kim tuyến, dung nhan tuấn tú, vừa có nét hào hùng, thanh tú, lạnh nhạt lại nho nhã.

Chính là Tần Ninh.

“Phu quân!”

Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ta đang nghĩ khi nào ta mới lớn lên để chơi với phu quân, Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!”

Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng thì lúng túng vô cùng.

Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân đi theo sau rất muốn cười nhưng lại không dám.

Những năm vừa qua, Thời Thanh Trúc ngày nào cũng dính với sư tôn như sam, một câu phu quân, hai câu phu quân.

Nhưng tính cách thì lại không thay đổi gì nhiều.

“Suốt ngày nghĩ mấy thứ này mà không chịu tu hành gì cả!”

Tần Ninh nghiêm chỉnh nói.

Thời Thanh Trúc nghe vậy, bất đắc dĩ đáp: “Những gì chàng đưa thì ta đều biết hết rồi”.

“Hơn nữa cái Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà chàng đưa đó, ta đã sớm học thuộc lòng rồi, không tin chàng cứ xem đi”.

Thời Thanh Trúc nói xong, lật tay, một cây bút ngọc xuất hiện trong tay.

“Tù!”

Một câu vang lên, bút ngọc viết ra.

Một cái lồng lập tức xuất hiện xung quanh Phệ Thiên Giảo.

“Buộc!”

Lại một nét bút rơi xuống, Thời Thanh Trúc chỉ điểm ngón tay, chỉ thấy cái lồng bị trói lại, thân thể Phệ Thiên Giảo bị đè ép.

“Đồ xấu xa!”

Phệ Thiên Giảo bị chèn ép, nói một câu không rõ ràng.

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi...”, Tần Ninh rất là đau đầu.

Hắn gần như đã truyền toàn bộ các thánh quyết thích hợp cho Thời Thanh Trúc tu hành, nhưng Thời Thanh Trúc vừa học đã hiểu rõ, không cần học nhiều.

Thiên phú này đúng là mạnh hơn Dương Thanh Vân và Lý Huyền Đạo đến mấy lần.

Tần Ninh cũng không hiểu rõ chuyện này lắm.

Rốt cuộc đây là vì Phong Thần châu làm hồn phách của Thời Thanh Trúc lột xác, hay là vì viên ngọc màu xanh mà cha để lại cho Thời Thanh Trúc khiến hồn phách lột xác đây?

Thời Thanh Trúc nhàm chán nói: “Mọi người nói chuyện đi, đã lâu ta không gặp Phệ Uyên, đi chơi đây!”

Nói xong, Thời Thanh Trúc bắt được Phệ Thiên Giảo đang muốn chạy trốn, bay lên không...

Lúc này, Dương Thanh Vân bật cười: “Thanh Trúc sư mẫu tính nết vẫn rất trẻ con, nhưng... thiên phú rất khủng bố...”

Lý Huyền Đạo lại cười: “Sáu mươi năm qua, sư huynh cũng đi từ Thánh Đế nhất hợp đến Thánh Đế viên mãn, không thể tự coi nhẹ mình được”.

“Đệ cũng tới cảnh giới Thiên Thánh Đế rồi kìa!”

“Không thể so sánh như vậy được”.

Lý Huyền Đạo lại nói: “Ta từ Thánh Đế viên mãn đi lên Thiên Thánh Đế, còn sư huynh thì từ nhất hợp đến viên mãn, tốc độ hơn ta nhiều”.

Nhìn hai đồ đệ nhường nhau như vậy, Tần Ninh không khỏi nói: “Bớt ba hoa lại, ta đã nói rõ với các ngươi về tình hình của Thanh Trúc rồi mà. Không thì thử khởi tử hoàn sinh một lần xem có thần hiệu như vậy được không?”

Nghe vậy, cả hai đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, Tần Ninh đi đến đình nghỉ mát.

“Nói đi, có chuyện gì”.

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.

Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Sư phụ, sáu mươi năm qua, số đan dược và thánh khí có được từ di tích của Thanh Tiêu Đại Đế đã được chia đều, lại được sư phụ dụng tâm dạy bảo nên trước mắt có thể coi như là tăng cấp rất nhiều”.

“Trong thánh vực Thiên Hồng có mười chín Thánh Đế”.

“Thánh vực Đại Võ có ba mươi sáu Thánh Đế”.

“Thánh vực Thanh Tiêu có năm mươi bảy Thánh Đế”.

“Thánh vực Thiên Kiếm thì có một trăm lẻ tám Thánh Đế”.

Dương Thanh Vân lại nói tiếp: “So với sáu mươi năm trước thì đúng là một trời một vực. Lúc ấy Liễu Thông Thiên nói muốn đưa ra chứng cứ, nhưng giờ...”

“Liễu Thông Thiên vẫn luôn bặt vô âm tín, chúng ta có nên tự hành động không ạ?”

Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Bây giờ Thiên Thánh Đế mới chỉ có Huyền Đạo, Nam Hiên và Thanh Trúc. Các ngươi phần lớn đều là Thánh Đế viên mãn, chưa đủ”.

“Hơn nữa, Liễu Thông Thiên nói nhanh thì ba mươi năm, lâu thì là trăm năm. Vẫn còn bốn mươi năm nữa kia mà...”

Lý Huyền Đạo lại chắp tay: “Liễu Thông Thiên này không đáng tin...”

Tần Ninh chỉ cười: “Nói thật, chờ qua sáu mươi năm, ta lại cảm thấy Liễu Thông Thiên rất đáng tin... Kẻ này có lẽ không hợp tác gì với Ma tộc, chẳng qua dã tâm cũng không hề nhỏ”.

“Nếu thật sự phải mở ra đại chiến thì đó sẽ không chỉ là cuộc chiến của Thánh Đế mà Thánh Tôn, Thánh Hoàng và Thánh Vương cũng phải tham chiến”.

“Không thể xuất hiện sai sót”.

Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Hơn nữa lần này... ta cần dặn dò các ngươi một số việc”.

Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân trở nên nghiêm túc, chăm chú nghe.

“Sau khi cuộc chiến này kết thúc, đặc biệt là Huyền Đạo và Nam Hiên, nếu như tìm được khế cơ, phá bỏ được bức tường ranh giới thì cứ tiến vào trong Trung Tam Thiên”.

“Ta đã từng nói, Trung Tam Thiên cũng không hề đơn giản như đại lục Vạn Thiên hay Hạ Tam Thiên...”

Tần Ninh châm chước một lát rồi nói: “Các ngươi có thể hiểu rằng, từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên thì giống như nhảy vọt từ thời không này đến một thời không khác”.

“Nhưng Hạ Tam Thiên đi lên Trung Tam Thiên thì lại giống như lên bậc thang. Thế giới Cửu Thiên vốn là một thể, bức tường tồn tại là để cách ly, nếu không, thế giới Cửu Thiên mênh mông như thế mà là một thể thì sẽ gây đả kích cho kẻ yếu”.

“Sau này các ngươi đi vào Trung Tam Thiên thì hãy nhớ tu hành theo những gì ta dạy bảo, kiên định đi trên con đường của mình”.

“Ngoài ra, nếu gặp khó khăn thì có thể tìm bốn vị sư đệ sư muội của các ngươi!”

Sư đệ sư muội?

Hai người sững sờ.

“Sư tôn nhận cả nữ đệ tử sao ạ?”

Lời này vừa ra, Tần Ninh lại ngạc nhiên nhìn Lý Huyền Đạo: “Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhận nam đệ tử thôi à?”

“Ặc...”

“Ta cũng đã nói những chuyện này cho Hiến Chi, Nam Hiên, Thạch Đầu, Sương Nhi và Viên Viên rồi”.

Tần Ninh nói tiếp: “Bốn người bọn họ bây giờ đang ra sao thì ta chưa rõ lắm, nhưng đứa cách xa nhất là năm vạn năm, có lẽ cũng sẽ không thay đổi nhiều đâu”.

Tần Ninh nói đến đây thì im lặng trong chốc lát.

Hắn không lo cho mấy vị đệ tử.

Mà đang lo rằng, không biết tình hình Ma tộc ở đó ra sao rồi?

Lý Huyền Đạo lại nói: “Sư phụ nói như vậy cũng khiến chúng con yên tâm hơn nhiều. Miễn là không gặp phải những tình huống như của Hiến Chi sư huynh và Nam Hiên sư huynh...”

Ôn Hiến Chi làm cho Thánh Thú Tông trở thành tông môn chỉ có chín người, cũng là một kiểu "tài năng".

Diệp Nam Hiên là môn chủ Võ Môn mà lại nhiệt tình khiêu chiến khắp nơi, mặc kệ tông môn.

Hai người này thuộc dạng quái thai, chắc những đồ đệ khác của sư tôn không như vậy đâu.
Chương 2194: Chứng cứ của Liễu Thông Thiên

Tần Ninh nghe Lý Huyền Đạo nói đến đây thì vẻ mặt hơi khác lạ.

“Ặc... sư tôn, sao vậy ạ?”

Lý Huyền Đạo thấy vẻ không đúng của Tần Ninh thì thốt lên.

Tần Ninh ho khan, nói: “Các ngươi cũng biết ta nhìn trúng thiên phú và tiềm lực của các ngươi, nhưng những người giỏi thì tính cách thường hơi quái dị một chút...”

Tần Ninh nói tiếp: “Đời thứ năm của ta bắt đầu ở Trung Tam Thiên”.

“Đời thứ năm, Cửu Nguyên Đan Đế, chủ tu đan thuật, ‘Cửu Nguyên đan điển’ được coi như sách thần trong Trung Tam Thiên”.

“Đời thứ sáu, Luyện Thiên Đại Đế, chủ tu khí thuật, ‘Vạn Khí Phổ’ trong Trung Tam Thiên cũng là kỳ thư”.

“Đời thứ bảy, Phong Không Chí Thánh, tu trận thuật, ‘Trận Tích’ cũng là sách thần...”

“Đời thứ tám, Thông Thiên Đại Đế, chuyên tu thể thuật, ‘Thể Thư’ cũng được coi như kinh điển”.

Tần Ninh cười nhạt: “Mỗi đời một vạn năm, mỗi thế nổi một sách!”

Dương Thanh Vân và Lý Huyền Đạo đều kinh hãi.

“Trung Tam Thiên mênh mông vô tận, có thể nói là gấp Hạ Tam Thiên mấy trăm lần. Các ngươi sau này sẽ phải đối mặt với càng nhiều khiêu chiến hơn nữa”.

Tần Ninh lại nhìn Dương Thanh Vân, nói: “Sư tôn vốn không muốn cho ngươi đi cùng, nhưng sư tôn cũng không nỡ để ngươi ở lại Hạ Tam Thiên. Việc đi hay ở, ngươi hãy tự quyết định. Ta cũng không muốn bị Tiên Nhân nói là chia rẽ hai vợ chồng”.

Nghe vậy, Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Đồ nhi đương nhiên là muốn đi cùng sư tôn”.

“Trời đất này rộng như vậy, đồ nhi cũng muốn khám phá, muốn được thấy sư tôn đi lên đỉnh cao, thành tựu chí tôn. Đến khi ấy, đồ nhi sẽ quay về cùng Tiên Nhân để du sơn ngoạn thủy”.

Lý Huyền Đạo cũng cười ha ha: “Nghe sư tôn nói đến thế giới mênh mông đó, con cũng muốn được đi quan sát không gian rộng lớn kia”.

Tần Ninh mỉm cười.

Dương Thanh Vân.

Ôn Hiến Chi.

Diệp Nam Hiên.

Lý Huyền Đạo.

Thạch Cảm Đương.

Năm đệ tử này của hắn đều có điểm không tầm thường và sự đặc biệt của mình. Tần Ninh cũng rất quan tâm đến bọn họ.

“Các chủ”.

Lúc này, có mấy người từ nơi xa bay tới.

“Bái kiến Tần tiên sinh”.

Người đứng đầu chính là Phong Vô Tình.

Phong Vô Tình chắp tay nói: “Các chủ, có Liễu Thông Thiên đến ạ”.

Lời này vừa ra, Lý Huyền Đạo cùng Dương Thanh Vân đều nhìn sang Tần Ninh.

“Cuối cùng cũng đến...”

Tần Ninh đứng dậy, khẽ phủi áo, mỉm cười nói: “Để xem Liễu tông chủ mang đến thứ gì cho chúng ta nào”.

Vừa nói, Tần Ninh vừa bước ra.

Kiếm Lư.

Có rất nhiều người đang đứng ở ngoài Kiếm Lư.

Bên trong sơn cốc.

Tần Ninh ngồi trong đình cỏ.

Đối diện là Liễu Thông Thiên.

Bên ngoài đình cỏ ở sơn cốc là Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng chờ.

“Nói đi”.

Tần Ninh nhìn Liễu Thông Thiên, khẽ mỉm cười.

Liễu Thông Thiên đánh giá Tần Ninh một lượt, trong lòng không hiểu.

Sáu mươi năm trước, Tần Ninh chỉ là Thánh Đế cấp thấp, ông ta vẫn nhìn ra được độ nông sâu của Tần Ninh.

Nhưng bây giờ, với thực lực của ông ta mà lại không thể nhìn thấu Tần Ninh nữa.

Chỉ trong sáu mươi năm.

Đối với Thánh Đế của Hạ Tam Thiên thì thăng lên một cấp đã rất chật vật rồi.

Rốt cuộc Tần Ninh đã tăng mấy cấp?

Hơn nữa, những người ở bên cạnh Tần Ninh cũng có tốc độ tăng cấp quá kinh khủng!

Lúc ông ta tiến vào Nhất Kiếm Các, trong chớp mắt đã cảm nhận được không dưới trăm hồn niệm Thánh Đế thăm dò ông ta.

Đây là Nhất Kiếm Các sao?

Mới sáu mươi năm mà sao thay đổi thế này.

Liễu Thông Thiên mở miệng nói: “Trước kia ta từng nói ta có thể chứng minh ai móc nối với Ma tộc”.

“Thiên Diễn tông của thánh vực Đại Diễn”.

“Tu La điện của thánh vực Huyết La”.

Liễu Thông Thiên ngừng lại rồi nói tiếp: “Tông chủ Thiên Hàn Lỗi của Thiên Diễn tông ngầm sinh tình cảm với một vị Ma Đế của Mị Ma, đẻ ra một người con trai, nhưng ta đã bắt được hắn ta”.

“Còn điện chủ La Tranh thì cho con trai thông hôn với người của Mị Ma, hơn nữa không chỉ có một, ta cũng đã bắt được”.

Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.

Chuyện này cũng không đơn giản.

Hợp tác với Ma tộc thì thôi đi.

Lại còn kết hôn với Ma tộc?

“Dẫn người đến chưa?”

“Rồi!”

Liễu Thông Thiên gật đầu.

Bên ngoài sơn cốc có mười mấy người áp giải vài thân hình tới.

Những người kia đều bị đeo mặt nạ.

Sau khi vào mãi trong sơn cốc thì mới bị bỏ mặt nạ ra, để lộ mặt thật.

Bên trái hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông kia tầm hai mươi tuổi, mắt đao mày kiếm, mi thanh mục tú, đôi mắt giống như có thể câu hồn, quan trọng nhất là hắn ta có mỵ lực có thể quyến rũ tất cả các thiếu nữ.

Còn bên cạnh hắn ta là một người phụ nữ cỡ ba mươi tuổi, nhưng rất quyến rũ, mềm mại như nước.

“Xảo Vân Đóa!”

Nhìn người kia, Ôn Hiến Chi và Tần Ninh đều hơi sửng sốt.

Tần Ninh đi ra khỏi đình cỏ, nhìn Xảo Vân Đóa.

“Xảo Vân Đóa, còn nhớ ta không?”

Tần Ninh khẽ mỉm cười.

Năm đó, lúc ở thánh vực Thiên Hồng, hắn và Ôn Hiến Chi bị tứ đại Thánh Đế vây công, trong đó có Xảo Vân Đóa.

Thánh Đế của Mị Ma.

Không ngờ Liễu Thông Thiên lại bắt được người này.

Mà lúc này, bên phải có bốn người, hai nam hai nữ.

Ha tên nam dáng vẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hai người nữ thì khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi.

Một cô gái trông xinh xắn động lòng người, chỉ nhìn dung mạo thôi cũng đủ khiến cả người mềm đi.

Cô gái còn lại cũng rất thanh thuần tự nhiên, vô cùng hấp dẫn.

"La Vân Miểu!"

"La Tử Ngạn!"

Lý Huyền Đạo lúc này lên tiếng.

Nói vậy thì đây đúng là con của La Tranh điện chủ rồi.

Tần Ninh lại nhìn sang Liễu Thông Thiên.

Đúng là không có chứng cứ nào tốt hơn cái này!

Tần Ninh nhìn sang Xảo Vân Đóa, cười nói: “Con của ngươi và Thiên Hàn Lỗi à?”

Xảo Vân Đóa lạnh lùng nói: “Tần Ninh, ta đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết”.

“Ta không giết ngươi”.

Tần Ninh lạ nhìn thanh niên kia, cười nói: “Ta giết hắn ta!”

Nghe vậy, Xảo Vân Đóa quát lên: “Tần Ninh, Linh Viêm là con trai của ta và Thiên Hàn Lỗi, tuy là Mị tộc nhưng cũng là con người. Người ngươi cần giết là ta, sao lại giết nó?”

Nghe vậy, Tần Ninh lẩm bẩm: “Không ngờ lại là thật...”

Hổ dữ không ăn thịt con.

Dù là Ma tộc thì cũng không thể làm trò lục thân bất nhận, không chút tình cảm.

“Tông chủ Thiên Diễn tông lại cùng Mị Ma sinh ra con cháu, hai người con trai của điện chủ Tu La điện thông gia với Mị Ma, Mị Ma các ngươi đúng là có mị lực”.

Liễu Thông Thiên lại nói tiếp: “Tần công tử, ta đã chứng minh những gì mình nói. Ma tộc không có liên quan gì đến ta!”

Nghe vậy, Tần Ninh cười: “Đừng vội”.

Liễu Thông Thiên nghe xong, lập tức thấy nặng nề.

“Ngươi mới chỉ chứng minh Thiên Diễn tông và Tu La điện có liên quan đến Ma tộc, chứ chưa chứng minh được bản thân trong sạch”.

Liễu Thông Thiên nghe xong, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Ninh.
Chương 2195: Phu quân muốn đi giết người à?

“Muốn chứng minh bản thân trong sạch thì cũng dễ thôi”.

Tần Ninh nói: “Ngươi ngày đó nói với ta rằng, Hạ Tam Thiên này ai làm chủ cũng được, vì đây là việc riêng của Hạ Tam Thiên chúng ta”.

“Ma tộc là kẻ địch bên ngoài, cùng nhau tiêu diệt”.

“Liễu Thông Thiên, ta cho ngươi cơ hội chứng minh”.

Liễu Thông Thiên không hiểu nhìn Tần Ninh.

“Ma tộc nên bị giết chết, nếu ngươi không hợp tác với Ma tộc thì chắc chắn cũng không hợp tác với Tu La điện, Thiên Diễn tông. Đã vậy, ngươi hãy dẫn theo người của Thông Thiên tông đi theo ta một chuyến”.

Lúc này, Liễu Thông Thiên càng kinh ngạc hơn.

“Dương Thanh Vân, Linh Đồ, Diệp Nam Hiên, Ôn Hiến Chi, lập tức đi thông báo, tập kết Thánh Tôn Thánh Đế của bốn vực, xuất phát tới...”

Tần Ninh nói đến đây, lại nhìn Liễu Thông Thiên, nói: “Tu La điện và Thiên Diễn tông, ngươi cho là nên đến chỗ nào đầu tiên?”

Liễu Thông Thiên suy nghĩ xuất thần: “Thiên Diễn tông độc chiếm một vực, cũng thuộc tầm cao – trung trong thập đại thánh vực...”

“Vậy thì đến Tu La điện”.

Tần Ninh trực tiếp đứng dậy, vung tay lên: “Lập tức truyền lệnh, cho tất cả mọi người tập kết đến Tu La điện”.

Lúc này, đám Dương Thanh Vân không nói gì, lập tức tản đi.

Liễu Thông Thiên thì lại vội vã nói: “Tần công tử, bây giờ động thủ thì quá vội, cần phải lập kế hoạch...”

“Kế hoạch?”

Tần Ninh lại cười: “Với đám võ giả Ma tộc, ngươi lập kế hoạch, bọn chúng sẽ có được tin tức. Chỉ có xuất kỳ bất ý thì mới là tốt nhất”.

“Còn chuẩn bị... ta đã chuẩn bị suốt sáu mươi năm rồi đây”.

Nói xong, Tần Ninh lại nhìn Liễu Thông Thiên: “Liễu tông chủ, mời ngươi lập tức triệu tập toàn bộ Thánh Tôn, Thánh Đế của Thông Thiên tông, cùng nhau đi đến Tu La điện!”

“Kẻ hợp tác với Ma tộc không được phép sống sót, đây là nguyên tắc của ta, thiên hạ này ai dám nói ta tâm ngoan thủ lạt?”

“Thông Thiên tông các ngươi góp một phần sức chính là chứng minh các ngươi không liên quan đến Ma tộc, lại có thể nâng cao uy nghiêm và danh tiếng của Thông Thiên tông, cớ gì không làm?”

Nghe đến đây, Liễu Thông Thiên mới hoàn toàn hiểu được ý của Tần Ninh.

Tần Ninh muốn buộc ông ta vào một chỗ, cùng nhau giết Ma tộc, chứng minh bản thân.

Nếu không đồng ý, Tần Ninh sẽ lập tức coi ông ta là Ma tộc.

Nếu ông ta đi, ông ta là Ma tộc, Tu La điện bị diệt, Ma tộc chắc chắn sẽ thấy bất an khi hợp tác với Thông Thiên tông.

Liễu Thông Thiên nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Ta hiểu, hẹn gặp lại tại thánh vực Huyết La!”

“Vậy thì quá tốt!”

Liễu Thông Thiên nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Thời Thanh Trúc thò đầu ra, mỉm cười như vầng trăng, nói: “Phu quân muốn đi giết người à?”

“Ừ”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Giết những kẻ đã từng hại nàng”.

Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Ta cũng muốn đi!”

“Nàng...”

“Khinh ta yếu à?”

Thời Thanh Trúc dẩu môi nói: “Ta đã là Thiên Thánh Đế, mạnh hơn cả chàng. Chàng dạy bao nhiêu thánh quyết ta đều nhớ, nếu ta không đi, chàng bị giết, ta mất phu quân thì sao”.

“Không chỉ có ta, Viên Viên tỷ tỷ và Sương Nhi tỷ tỷ cũng không còn phu quân nữa...”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh nghe được đều đỏ bừng mặt.

Thời Thanh Trúc mất trí nhớ, mấy chục năm qua chỉ ở bên cạnh Tần Ninh nên tư duy đơn thuần của nàng làm hai cô gái không ít lần phải xấu hổ.

“Được”.

Tần Ninh gật đầu: “Thế thì cho nàng đi cùng ta”.

“Ừm”.

Tần Ninh vung tay, Cửu Anh lập tức xuất hiện.

Trong nhất thời, nó hóa thành trăm trượng, lớp áo giáp đỏ của Cửu Anh mang theo mấy phần máu me, vô cùng khủng bố.

Mấy chục năm nay, Cửu Anh rất “ít” bị Tần Ninh giày vò, chỉ tính riêng thánh thú cấp chín thôi, nó đã giết đến mấy trăm con rồi.

Mùi máu tanh của nó không phải là giả.

Lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh phân ra tứ phía, đôi cánh to lớn che kín trời, càng ngày càng giống một con hung thú.

Thời Thanh Trúc nhìn thân thể khổng lồ của Cửu Anh, cau mày nói: “Ta thích Phệ Thiên Giảo nhiều lông cơ, không thích con này tí nào, da thịt cứ như đá ấy, cứng ơi là cứng...”

Tần Ninh cười nói: “Vậy nàng ở nhà nhé”.

“Thôi vậy, thôi vậy, ta nhịn...”, Thời Thanh Trúc vội nói.

Lúc này, Tần Ninh đi lên người của Cửu Anh, Cửu Anh rít lên một tiếng, truyền khắp Nhất Kiếm Các.

Cửu Anh vỗ cánh bay cao, che khuất bầu trời, làm cho đệ tử của Nhất Kiếm Các sửng sốt.

Thân thể to lớn này chở Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc phi nhanh ra khỏi Nhất Kiếm Các.

Cùng lúc đó.

Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm.

Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu.

Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng.

Võ Môn của thánh vực Đại Võ.

Thế lực đứng đầu tứ phương đều đã nhận được tin tức.

Toàn bộ Thánh Tôn, Thánh Đế lập tức tập kết đi tới thánh vực Huyết La.

Tứ đại tông môn nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng toàn bộ số Thánh Tôn, Thánh Đế của tông môn đã biến mất...

Thực lực hiện nay của Cửu Anh có thể sánh ngang với Thánh Đế viên mãn, tốc độ cực kỳ nhanh.

Từ thánh vực Thiên Kiếm lao đến thánh vực Huyết La chỉ mất nửa ngày.

Khi thân thể to lớn của Cửu Anh xuất hiện trên bầu trời thánh vực Huyết La, ánh mắt của Tần Ninh hơi híp lại.

Hạ Tam Thiên đất rộng, của nhiều.

Thập đại thánh vực phân làm bốn phương.

Thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Thanh Tiêu tiếp giáp nhau, đều nằm ở trung tâm Hạ Tam Thiên.

Thánh vực Thiên Hồng và thánh vực U Minh ở phía Nam.

Thánh vực Đại Diễn ở phía Bắc, phía Tây của thánh vực Đại Diễn là thánh vực Huyết La.

Toàn bộ thánh vực Huyết La nằm ở hướng Tây Bắc.

Hơn nữa, đại thánh vực này coi như bị phân làm hai.

Gần phía Tây hơn là Tu La điện cai quản.

Gần phía Bắc hơn là Huyết Tông cai quản.

Lúc này, Tần Ninh đang đứng ở biên cương của thánh vực Huyết La, Cửu Anh cứ thế đứng lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi.

Không đến nửa ngày, những âm thanh xé gió vang lên.

Dẫn đầu đi tới đương nhiên là Nhất Kiếm Các, Lý Huyền Đạo dẫn đường, mấy ngàn người dừng lại.

Sau đó là võ giả của Thanh Tiêu Thiên.

Tứ đại Thanh Sứ thấy Thời Thanh Trúc thì đều thi lễ.

Những năm gần đây, Lăng Thi Mạn dẫn đầu võ giả Thanh Tiêu Thiên liên tục muốn tới đón Thời Thanh Trúc về Thanh Tiêu Thiên.

Thời Thanh Trúc cũng đã quay về Thanh Tiêu Thiên, nhưng lại không quen khi không có Tần Ninh ở bên, đều khóc lóc đòi về, đám người Thanh Tiêu Thiên rất bất đắc dĩ, đành phải để cho chủ thượng nán lại Nhất Kiếm Các.

Thực ra thì Thanh Tiêu Thiên cũng đã chuẩn bị đề cử ra một chủ thượng mới.

Chủ thượng mới chỉ có bốn Thanh Sứ là Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu và Phi Vân Phi đủ tư cách.

Nhưng bốn Thanh Sứ đều không muốn như thế.

Bọn họ một đường đi theo Thời Thanh Trúc. Thời Thanh Trúc còn ở đây, mặc kệ là mất trí nhớ hay không, bọn họ vẫn sẽ không bao giờ phản bội Thời Thanh Trúc.

Hơn nữa, sau sáu mươi năm, Thời Thanh Trúc đã vượt qua bản thân của ngày xưa để trở thành Thiên Thánh Đế. Thanh Tiêu Thiên này cũng không có ai dám ngấp nghé cái ghế chủ thượng.

Lui lại mà nói, hiện nay, cả Thanh Tiêu Thiên đều biết chủ thượng thích Tần Ninh, thích đến xương tủy.

Mà Tần Ninh thì lại sủng ái Thời Thanh Trúc vô cùng, giống như hòn ngọc quý trong tay.

Ai dám lấy vị trí của chủ thượng thì cứ chờ bị Tần Ninh chém chết đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom