• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2106-2110

Chương 2106: Là ta làm đấy

“Nàng đẹp quá…”, Triệu Ứng Nguyên lẩm bẩm: “Mau bắt nàng này đi cùng cho ta, sau đó đi tìm ông già Thanh Tư Nguyên kia, bản thiếu gia còn đang muốn một lời giải thích từ ông ta đây!”

Tần Ninh lúc này ngồi trên ghế chủ tọa, mặc áo choàng, nâng chén trà lên, chậm rãi uống.

Hai tên võ giả cảnh giới Thánh Hoàng bên cạnh Thanh Ứng Nguyên lúc này xông ra, muốn bắt Diệp Viên Viên và Thanh Tiểu Liễu.

Diệp Viên Viên sầm mặt lại, khẽ nắm bàn tay.

Răng rắc...

Tiếng xương gãy vang lên, hai tên kia lập tức quỳ rạp xuống đất, gào lên như heo bị chọc tiết.

“Là một mỹ nữ có cá tính đấy”.

Thanh Ứng Nguyên cười nhạo: “Cô nương, ta khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu không...”

“Nếu không thì sao?”

Lúc này, một thanh âm vang lên từ sau lưng Thanh Ứng Nguyên.

Chỉ thấy Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi xuất hiện ngay phía sau Thanh Ứng Nguyên.

Thanh Ứng Nguyên thay đổi sắc mặt, ba người này có thể đứng sau lưng hắn ta mà không gây nên tiếng động nào, đúng là không đơn giản.

Hắn ta suy nghĩ một lát rồi lập tức ra tay tấn công Dương Thanh Vân.

Nhưng Dương Thanh Vân đã vung quyền ra, đánh vào bụng Thanh Ứng Nguyên.

“Phụt...”

Thanh Ứng Nguyên phun máu, cong lưng lại, cả người tái mét, không còn một giọt máu.

Thanh Ứng Nguyên quỳ rạp xuống đất, chỉ cảm thấy bụng mình như bị xé rách.

“Các ngươi... muốn chết...”, Thanh Ứng Nguyên quát: “Thanh Tiểu Liễu là phu nhân chưa qua cửa của đại ca ta, các ngươi... xong đời rồi...”

“Nói lắm quá đấy”.

Ôn Hiến Chi lúc này đi lên phía trước, nhấc Thanh Ứng Nguyên lên, nói: “Phu nhân chưa qua cửa của đại ca ngươi, ngươi cũng nói rồi đấy, là chưa qua cửa”.

Lúc này, tất cả đều đứng ở trong đình viện.

Mà cùng lúc đó, từ bên ngoài đình viện có một đội người rầm rập xông vào.

Tên thanh niên đi đầu đội mũ gấm áo lụa, mày rậm mắt to, khí chất đàn ông mạnh mẽ, đứng ở ngoài đại sảnh thấy cảnh này thì khẽ phất tay, dám người lần lượt tản ra, không dám liều lĩnh.

Mà lúc này, lại có mấy người lần lượt lọt vào.

“Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau”.

Lúc này, Thanh Tư Nguyên vội vàng hô lên.

Ông ấy thở hồng hộc đi đến giữa hai phe, sau đó nhìn sang Tần Ninh đầu tiên.

Thấy Tần Ninh vẫn thoải mái ngồi trên ghế, không chút tổn hại, Thanh Tư Nguyên mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Thanh Tư Nguyên!”

Lúc này, tên thanh niên kia nói: “Có chuyện gì đây hả?”

Thanh Tư Nguyên còn chưa đáp lại thì Thanh Ứng Nguyên đã chen ngang: “Ca, tối qua Thanh Tiểu Liễu và tên hộ vệ này định bỏ trốn, chúng ta phái người đuổi theo nhưng đều bị giết, ta nghi ngờ là tên này cho người ra tay”.

Thanh Ứng Nguyên chỉ vào Tần Ninh, quát nói.

Ôn Hiến Chi lại nói thẳng: “Khỏi cần nghi ngờ, là ta làm đấy”.

“Đám đi truy sát kia là ta giết, hai người bọn họ cũng là do ta đưa về”.

Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì nhìn Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Công tử, chuyện này...”

Tần Ninh nâng chén trà lên, khẽ cười nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ta, là Hiến Chi làm, để Hiến Chi tự mình xử lý”.

Mà lúc này, Thanh Lôi Chấn cũng lo lắng trong lòng.

Ông ấy chỉ lo đề phòng Thanh phủ, cho rằng sẽ không có ai truy cứu chuyện của Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu, nhưng không ngờ hai đứa cháu trai của thập nhất trưởng lão lại sớm để ý tới, còn phái người truy đuổi, ông ấy lại càng không ngờ rằng Tần Ninh và Ôn Hiến Chi lại chen ngang vào một chân.

Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên, nói: “Tiểu Tư Nguyên, ngươi làm vậy là không được. Chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho chúng ta biết, cho dù sư tôn không giúp ngươi đi nữa thì chẳng lẽ ta cũng sẽ mặc kệ hay sao?”

Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì hơi sững sờ.

“Phu nhân ngươi, con gái của ngươi, cháu trai cháu gái của ngươi vì sao mà chết? Có phải do thập nhất trưởng lão làm hay không? Ngươi chỉ cần nói một câu thôi, đúng hay không?”

Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Ta không thích làm việc vòng vo, cũng không biết lên kết hoạch như sư tôn, coi nhẹ sinh tử, không phục thì làm, chỉ thế thôi”.

“Thanh Tiểu Liễu đã nói, phu nhân ngươi là do thập nhất trưởng lão cho người đến giết đúng không? Chỉ vì muốn thông gia với ngươi, chỉ vì khiến cho Thanh gia của thành Thanh Uyên đi cùng một phe với lão ta?”

Ôn Hiến Chi lúc này nói chuyện không nể nang ai cả.

Gương mặt già nua của Thanh Tư Nguyên lại trắng bệch đi.

Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Đừng do dự, nói, chuyện như nào thì cứ nói như vậy”.

Giờ phút này, Thanh Ứng Triết quát lên: “Láo xược, gia gia của ta là một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, há lại để ngươi bôi nhọ như thế?”

“Mẹ nó, ông đây hỏi ngươi à?”

Ôn Hiến Chi giận dữ quát, vung tay ra, thánh lực bàng bạc bắt lấy thân thể của Thanh Ứng Triết, kéo đến bên cạnh mình, buộc chặt hai huynh đệ Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên lại một chỗ.

Sau đó, Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên, nói: “Đừng có mấy câu gì mà ‘già rồi’ với ta, ta đã thấy có điều không đúng rồi mà, sao ngươi lại già nhanh như vậy được chứ”.

“Ngươi có coi sư tôn là ân nhân, ta là bạn bè của ngươi hay không vậy? Ta cũng coi ngươi là bạn, có khó khăn mà ngươi không nói, chờ chúng ta đi, cả Thanh phủ sẽ bị thập nhất trưởng lão gì đó nắm lại trong tay, ai giúp ngươi đòi lại công bằng?”

“Hiến Chi đại ca...”, Thanh Tư Nguyên lúc này mang vẻ mặt già cỗi, đôi mắt đỏ ửng, nói: “Đại ca đừng nói nữa...”

“Sao lại không nói nữa?”

Ôn Hiến Chi mắng: “Ông đây tức giận, là tức vì ngươi giấu chúng ta”.

“Ta...”, Thanh Tư Nguyên run rẩy nói: “Đời này, Thanh Tư Nguyên ta có thể đi được đến bước này chính là nhờ sự giúp đỡ của Tần công tử và Hiến Chi đại ca. Có thể gặp lại hai người, ta đã rất thỏa mãn rồi, nếu còn làm phiền hai người, gây ra thị phi...”

“Ta nhổ vào!”

Ôn Hiến Chi mắng: “Ta là loại người sợ phiền toái sao?”

Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì ngẩn ra, không nói nên lời.

Ôn Hiến Chi bước đến trước mặt Thanh Tư Nguyên, kéo Thanh Tư Nguyên qua, nói: “Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Lúc này, Thanh Tư Nguyên nhìn Tần Ninh, nhưng Tần Ninh trông có vẻ không quan tâm, không tỏ thái độ gì.

Ôn Hiến Chi nói thẳng: “Sư tôn đã nói rồi, chuyện này do ta toàn quyền xử lý!”

Thanh Tư Nguyên cắn răng nói: “Là Thanh Tử Thu khinh người quá đáng”.

Thanh Tử Thu chính là thập nhất trưởng lão.

Nghe thế, Thanh Ứng Triết quát lên: “Thanh Tư Nguyên, ngươi liệu mà ăn nói”.

“Câm mồm!”

Ôn Hiến Chi nhìn qua, nói: “Ta không hỏi ngươi thì câm ngay lại, lát nữa các ngươi còn nói thêm một câu, ta sẽ tát các ngươi một cái, để xem đám Thánh Hoàng các ngươi chống đỡ được mấy cái bạt tai của Thánh Đế ta”.

Lời này vừa ra, Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên đều e ngại, im lặng không nói.

Sau đó, Thanh Tư Nguyên nhìn cả hai huynh đệ này với vẻ phẫn hận, nói tiếp: “Thanh Tử Thu vì tranh quyền đoạt thế nên muốn kêu gọi thành Thanh Uyên đứng về phe mình, lúc trước ông ta tự đến tìm ta, nói muốn thông gia nhưng ta từ chối!”

Thanh Tư Nguyên nhìn Thanh Tiểu Liễu, sau đó thở dài: “Cả đời này của ta đi đến cảnh giới Thánh Tôn, thủ hộ thành Thanh Uyên, chỉ muốn cho người nhà ta bình an sinh sống, Tiểu Liễu hay Huyên Nhi cũng vậy, ta muốn chúng chọn người mình thích”.

“Ta cứ tưởng rằng Thanh Tử Thu sẽ nể tình thành Thanh Uyên đặc thù mà không làm loạn”.

“Nhưng không lâu sau đó, phu nhân ta bị giết, con gái út của ta cũng chết, đến cả Huyên Nhi... mới mười sáu mà chúng cũng không tha”.

Cả người Thanh Tư Nguyên run rẩy, nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ ngầu, quát lên: “Những năm gần đây, mười hai Thiên trưởng lão trong Thanh Tiêu Thiên tranh quyền đoạt thế ngày càng nghiêm trọng, bọn chúng đã quá liều lĩnh...”
Chương 2107: Đến Thanh Tiêu Thiên

“Thanh Tư Nguyên, ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”

Thanh Ứng Nguyên quát lên: “Ngươi đang nói xấu thập nhất trưởng lão, là tội lớn đấy!”

Bốp...

Nhưng Thanh Ứng Nguyên vừa nói xong, Ôn Hiến Chi đã lập tức vung quyền đánh tới.

Sắc mặt Thanh Ứng Nguyên tái mét, phun ra từng ngụm máu tươi, đôi mắt gần như là muốn long ra ngoài.

“Ta đã bảo hai các ngươi câm mồm mà”.

Trong nháy mắt, Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên :”Ngươi có chắc chắn là thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu không?”

“Sao lại không chắc chắn cho được?”

Thanh Tư Nguyên nhìn Ôn Hiến Chi, run rẩy nói: “Phu nhân ta đã bị bọn chúng dằn vặt đến chết ngay trước mặt ta... Còn ta...”, Thanh Tư Nguyên nói đến đây, tự xé rách áo của mình.

Lồng ngực lộ ra.

Lúc này, chỉ thấy một vết ấn màu đỏ đen hình con bọ cạp nằm chính giữa lồng ngực Thanh Tư Nguyên.

“Đây là cổ mà bọn chúng hạ ta!”

Thanh Tư Nguyên khẽ nói: “Ta không sợ chết, nhưng nếu ta chết, chúng sẽ dần dần tiêu diệt Thanh phủ, giết các con của ta, ta không có cách nào...”, nước mắt Thanh Tư Nguyên tuôn đầy mặt.

Toàn bộ những bất đắc dĩ, những đau đớn của thời gian quan lúc này cứ thế tuôn ra.

“Cha...”

“Gia gia...”

Nhất thời, Thanh Phong Động, Thanh Vũ Tĩnh, Thanh Lôi Chấn, Thanh Tiểu Liễu cùng những con cháu Thanh gia khác đều kinh hãi.

Bọn họ không hề biết đến chuyện này.

Thanh Tư Nguyên nhìn Ôn Hiến Chi và Tần Ninh, chắp tay nói: “Tư Nguyên đã già, chỉ mong bình an yên ổn sống qua ngày mà thôi. Gặp được hai người trước khi chết, Tư Nguyên thỏa mãn vô cùng, ông trời không bạc với ta, cho nên không có gì để tiếc nuối”.

“Ta... Ta biết Tần công tử và Hiến Chi đại ca coi ta là bạn, đối đãi với ta cực tốt, nhưng ta cũng không muốn để hai người biết chuyện, rồi nhìn ta chết đi... đau đớn trong lòng...”

Ôn Hiến Chi nhìn vết ấn trong lồng ngực Thanh Tư Nguyên kia, tức giận vô cùng.

“Thời Thanh Trúc đang làm cái quái gì vậy?”

Ôn Hiến Chi phẫn nộ quát lên.

Thanh Tư Nguyên vội vàng nói: “Hiến Chi đại ca, đừng trách chủ thượng, chủ thượng trăm công ngàn việc...”

Ôn Hiến Chi tức tối khôn nguôi.

“Tức chết ta mất!”

Ôn Hiến Chi quát.

Một hồi lâu sau, Ôn Hiến Chi nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tôn, độc này... người giải được không ạ?”

Tần Ninh nhìn Thanh Tư Nguyên, cuối cùng cũng đặt chén trà xuống và đứng dậy.

Hắn đi tới trước mặt Thanh Tư Nguyên, kéo áo cho ông ấy, chậm rãi nói: “Ta hiểu tính tình của ngươi, dù gặp chuyện gì ngươi cũng muốn nhẫn nhịn còn hơn là gây phiền phức cho người khác. Chính vì cái tính này của ngươi nên hồi đó ta mới thích ngươi”.

Nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo cho Thanh Tư Nguyên, Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng phải biết rằng, chính vì ta thích ngươi nên ta lúc ấy đã thích ngươi ở bên cạnh ta, thỉnh thoảng nói chuyện với ta, ta rất vui”.

“Nếu ngươi chết... chẳng phải sẽ phụ lòng Tần công tử là ta, và cả Ôn Hiến Chi đại ca hay sao?”

Thanh Tư Nguyên nhất thời nghẹn họng.

Ôn Hiến Chi không nhịn được, nhìn Tần Ninh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Sư tôn, có thể...”

“Đi thôi!”

Tần Ninh mặc đồ trắng, khoác áo choàng, ra khỏi đại sảnh.

Bên trong đình viện, gió khẽ thổi qua.

Áo choàng của Tần Ninh lay động theo gió, vạt áo choàng in tranh sơn thủy màu mực, lúc này nhìn vô cùng sống động.

Tần Ninh chắp tay đứng trước đại sảnh.

Thời khắc này, nhìn Tần Ninh thật sự giống như một vị tuấn lang đứng giữa sơn thủy, có vẻ thư sinh, lại có vẻ tiêu điều.

“Đến Thanh Tiêu Thiên!”

Thanh âm khẽ vang lên, Tần Ninh bước chân đi ra.

Trong nháy mắt này, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lần lượt đi theo.

Thanh Tư Nguyên có chút không hiểu.

“Đi!”

Ôn Hiến Chi trói Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên, mang theo đám người Thanh phủ tiến lên.

“Hiến Chi đại ca... chuyện này...”

“Yên tâm đi!”

Ôn Hiến Chi khẽ hừ: “Sư phụ xuất mã, những kẻ này không ai thoát được tội đâu”.

“Ta...”

“Đừng dài dòng nữa, nói nhiều lại thêm phiền”.

Ôn Hiến Chi vỗ vai Thanh Tư Nguyên: “Tên nhóc nhà ngươi, nếu không phải sư tôn nghe được cuộc trò chuyện của Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu, chúng ta ở lại thánh vực Thanh Tiêu một thời gian rồi đi, ngươi sẽ phải chết, Thanh gia cũng tiêu đời, lúc ấy ngươi nghĩ chúng ta sẽ dễ chịu hay sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, sư tôn nhớ ngươi, đó là trong lòng có ngươi, thích ngươi, ngươi tưởng rằng ai sư tôn cũng nhớ à?”

Nghe vậy, Thanh Tư Nguyên càng khó lòng mà bình tĩnh nổi.

Lúc này, trên bầu trời Thanh phủ, Phệ Thiên Giảo hóa thành trăm trượng, chở nhóm Tần Ninh đi.

Còn Cửu Anh thì vung cánh, bay lượn trên bầu trời, dẫn theo nhóm Ôn Hiến Chi.

Phệ Thiên Giảo nhảy vọt một bước giữa không trung, bước ra ngàn mét, tốc độ cực nhanh.

Áo choàng của Tần Ninh lung lay theo gió, còn Tần Ninh thì đứng chắp tay, vững vàng trên đỉnh đầu Phệ Thiên Giảo, im lặng không nói, dường như có tâm sự.

“Mọi người nghĩ sư tôn đang có tâm trạng thế nào?”

Thạch Cảm Đương lúc này lên tiếng.

Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, Tần Ninh có chút gì đó không đúng.

Vân Sương Nhi thì thầm: “Có thể là sắp gặp Thời Thanh Trúc nên tâm trạng... có chút phức tạp...”

Nghe vậy, Thạch Cảm Đương bừng tỉnh.

Đúng thế nhỉ!

Từ thành Thanh Uyên đến Thanh Tiêu Thiên cũng chỉ có trăm dặm.

Lấy tốc độ của Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh, chưa đến một nén nhang thì hai con thánh thú đã xuất hiện ở bên ngoài Thanh Tiêu Thiên.

Khi nhóm người đặt chân đến bên ngoài Thanh Tiêu Thiên thì đều kinh ngạc không thôi.

“Đây là Thanh Tiêu Thiên sao...”, Thạch Cảm Đương xuất thần nói: “Ta cứ tưởng rằng Võ Môn rất khí phái rồi, nhưng không ngờ nơi này... còn hơn cả Võ Môn”.

Nghe vậy, nhóm Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.

Quả thật là vậy.

Cả Thanh Tiêu Thiên tọa lạc tại giữa một vùng núi.

Vùng núi này nhìn có vẻ không lớn, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy được rất nhiều ngọn núi bị chém đứt, trên mỗi đỉnh núi bị chém đứt có vô số đình đài lầu các được xây dựng.

Hơn nữa, phóng mắt ra xa, dãy núi kéo dài hơn trăm dặm, trong ngoài là rất nhiều đại trận lòng vòng đan xen.

Khi đại trận bao phủ xuống, Thanh Tiêu Thiên hiện ra vô số sinh cơ.

Ở nơi núi sâu, thác nước chảy xuống.

Từng con phi cầm thánh thú dáng vẻ tinh xảo giương cánh lao vùn vụt giữa không trung, hoặc là phi nhanh dưới mặt đất.

Đây đúng là thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian.

Khi thân thể to lớn của Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo xuất hiện tại Thanh Tiêu Thiên, các đệ tử bảo vệ của Thanh Tiêu Thiên cũng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên không trung với ánh mắt phòng bị.

“Người đến là người nào?”

Một tiếng chất vấn vang lên.

Tần Ninh không đáp lại.

Ôn Hiến Chi bước ra, nói: “Ôn Hiến Chi”.

Các đệ tử thủ sơn ngơ ngác nhìn nhau.

Ôn Hiến Chi?

Ai vậy?
Chương 2108: Ta không chờ được

“Ngươi là ai?!”

Một tên đệ tử liền nói: “Đây là Thanh Tiêu Thiên, người không phận sự thì không được xuất hiện ở ngoài sơn môn”.

Ôn Hiến Chi nghe vậy thì cũng không giận, chỉ nói: “Thành chủ thành Thanh Uyên là Thanh Tư Nguyên có oan ức, muốn bẩm báo”.

“Chuyện này, các ngươi có làm chủ được không?”

Lúc này, Thanh Tư Nguyên cũng đi ra.

Nghe vậy, mấy tên đệ tử lập tức tái mặt.

Ôn Hiến Chi nói: “Đi tìm người có thể làm chủ chuyện này trong Thanh Tiêu Thiên các ngươi đi, đương nhiên, nếu Thời Thanh Trúc có thể đích thân tới xử lý thì tốt”.

Mấy tên đệ tử tái mặt nhìn nhau.

Nhưng bọn họ không ngốc.

Đám đệ tử lập tức chạy đi bẩm báo.

Mà ngay lúc này, có những tiếng xé gió vang lên.

Có những khí tức mạnh mẽ xuất hiện bên ngoài sơn môn Thanh Tiêu Thiên, cường giả bên trong đương nhiên cũng cảm nhận được và lập tức chạy tới đây.

Ba khí tức mạnh mẽ lúc này lần lượt xuất hiện.

Mà phía sau Thanh Tiêu Thiên dường như cũng có rất nhiều người khác đang tới.

Lúc này, một trong ba người kia trông có vẻ khá quen thuộc với nhóm Tần Ninh và Ôn Hiến Chi.

Lạc Ninh Ninh.

Một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, đứng hàng thứ mười hai.

Hai người còn lại có khí tức vô cùng mạnh mẽ, một nam một nữ nhìn khoảng tầm tuổi trung niên.

“Tần Ninh!”

“Ôn Hiến Chi!”

Lạc Ninh Ninh nhìn Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, kinh ngạc nói: “Sao... các ngươi lại tới đây?”

“Chủ thượng và bốn vị Thanh Sứ đại nhân không ở trong Thanh Tiêu Thiên, các ngươi đến sao không báo trước một tiếng?”

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi nói: “Chúng ta lần này đến không phải vì gặp Thời Thanh Trúc mà là vì chuyện khác”.

Giờ khắc này, một nam một nữ đứng bên cạnh Lạc Ninh Ninh cũng tò mò không thôi.

Thanh niên áo trắng kia chính là Tần Ninh sao?

Đúng là thần thái phong tuấn, khí chất xuất thần.

Đứng trên thân Phệ Thiên Giảo sau khi hóa thân, Tần Ninh nhìn hào hoa phong nhã, vô cùng thư sinh, nhưng phối hợp với thân hình của Phệ Thiên Giảo thì lại cảm thấy rất sắc bén.

“Tại hạ Tề Anh, cửu trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên!”

“Tại hạ là thập trưởng lão Hồng Miện của Thanh Tiêu Thiên!”

Hai người lần lượt chắp tay, khách khí nói với Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không hề mở miệng đáp lại mà chỉ đứng yên trên người Phệ Thiên Giảo.

Bọn họ cũng không thấy lúng túng.

Đây dù sao cũng là tam đế chuyển thế - Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế.

Hiện nay, Võ Môn và Nhất Kiếm Các ở hai thánh vực Đại Võ cùng Thiên Kiếm đều là thế lực Tần Ninh có thể hô mưa gọi gió.

Thân phận của Tần Ninh còn đó, không để ý bọn họ cũng là chuyện bình thường.

Ôn Hiến Chi nói: “Chúng ta đến lần này là vì chuyện của Thanh gia ở thành Thanh Uyên”.

Thanh gia thành Thanh Uyên?

Có chuyện gì vậy?

Lạc Ninh Ninh khó hiểu nói: “Hai vị hay là chờ chủ thượng về rồi tính tiếp”.

“Ta không chờ được”.

Ôn Hiến Chi nói thẳng: “Thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu của Thanh Tiêu Thiên bức bách Thanh Tư Nguyên theo phe của ông ta, giết chết phu nhân, con cái của Thanh Tư Nguyên, lại còn hạ cổ độc vào người Thanh Tư Nguyên, đúng là điên cuồng vô lối. Thanh Tư Nguyên là bạn của Ôn Hiến Chi ta, hôm nay, ta thay bạn ta đến Thanh Tiêu Thiên đòi lại công bằng, Thanh Tử Thu đâu rồi? Bảo ông ta mau cút ra đây!”

Ôn Hiến Chi tuyệt không đè nén âm thanh mà quát lớn lên.

Nghe vậy, Lạc Ninh Ninh tái mặt.

Ôn Hiến Chi... đang nói gì vậy?

Lúc này, Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Mười hai Thiên trưởng lão trong Thanh Tiêu Thiên các ngươi tranh quyền đoạt thế ra sao ta không quan tâm, vì dù gì đây là chuyện của Thanh Tiêu Thiên các ngươi, nhưng bắt nạt lên đầu bạn của ta thì ta buộc phải quản!”

Lạc Ninh Ninh vội vàng nói: “Ôn Hiến Chi, ngươi chớ nói bậy, e là chuyện này có hiểu lầm”.

Trưởng lão Hồng Miện kia cũng sầm mặt lại khi nghe Ôn Hiến Chi nói: “Đừng có ăn nói lung tung, trước khi phát biểu hãy uốn lưỡi bảy lần, cho dù...”

Nửa câu sau, Hồng Miện không nói tiếp.

Cho dù là có Tần Ninh ở đây thì cũng không được nói lung tung.

Một vị Thánh Đế tùy ý nói xấu Thanh Tiêu Thiên như vậy thì Thánh Đế bên trong Thanh Tiêu Thiên sao có thể nhẫn nhịn?

Ôn Hiến Chi lại nói: “Nói lung tung? Thanh Ứng Nguyên, nói lại những lời ban nãy cho họ nghe”.

Lúc này, Thanh Tư Nguyên vừa định lên tiếng.

Thì ở nơi xa, vô số tiếng xé gió vang lên.

Tổng cộng có hơn trăm người lúc này xuất hiện.

Mà chín người đứng đầu hơn trăm người kia khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, gần trăm người đi theo cũng có tu vi không hề thấp, đều là cảnh giới Thánh Tôn.

Đây đều là nhân vật cấp cao trong Thanh Tiêu Thiên.

Ôn Hiến Chi cố ý truyền lời khắp Thanh Tiêu Thiên, ai có thể giả câm giả điếc, như không nghe thấy được chứ?

Đám người lần lượt xuất hiện.

Chín người kia bất luận là về quần áo hay chỗ đứng hay khí thế thì đều khác hẳn đám người.

Hơn nữa, đều là cảnh giới Thánh Đế.

“Mười hai Thiên trưởng lão?”

Ôn Hiến Chi hỏi: “Đến đủ cả rồi đúng không? Vậy cho hỏi ai là thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu?”

“Gia gia...”

“Gia gia...”

Mà Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên bị Ôn Hiến Chi trói bên dưới lập tức hét lên.

“Triết nhi... Nguyên nhi...”, chỉ thấy một ông già tóc bạc bước ra từ trong chín người.

Ông ta mặc trường bào màu tím đen, khí tức sâu thẳm, gương mặt hiện lên mấy phần đau lòng kèm phẫn nộ, lập tức quát lên với Ôn Hiến Chi: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi là Thanh Tử Thu?”

Ôn Hiến Chi hỏi.

“Chính là lão phu”.

Thanh Tử Thu lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì?”

Ôn Hiến Chi cười khẩy: “Giải cổ độc trước, ta tha cho các ngươi không chết, nếu không, ta diệt cả nhà ngươi”.

Nói xong, Ôn Hiến Chi lập tức thả sát khí ra tứ phía, tất cả mọi người ở đây đều phải sửng sốt.

Ôn Hiến Chi vừa lên tiếng đã nói ra những lời ngoan độc, thật sự... vô cùng kiêu căng.

Thanh Tiêu Thiên là bá chủ của thánh vực Thanh Tiêu, trước giờ chỉ có tình huống kiêu căng với người khác, có khi nào bị người khác uy hiếp vậy đâu!

“Ôn Hiến Chi!”

Lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.

Thiên đại trưởng lão lúc này bước ra nói: “Đây là Thanh Tiêu Thiên, ngươi chú ý lời nói của mình đi”.

“Chính vì đây là Thanh Tiêu Thiên nên ta mới nói như vậy, bằng không, các ngươi cho là ta sẽ nói chuyện khách sáo vậy sao?”

Lúc này, Thanh Tử Thu chắp tay nói: “Lục Húc trưởng lão, kẻ này hoàn toàn không coi Thanh Tiêu Thiên chúng ta ra gì, lão phu không hiểu gì cả, kẻ này lại hùng hổ dọa người như thế, dựa vào sư tôn để kiêu căng ngang ngược!”

Lục Húc chính là đại trưởng lão, người đứng đầu mười hai Thiên trưởng lão.

Trong nháy mắt này, ba bốn người trong số mười hai Thiên trưởng lão đều nghiêm túc nhìn Ôn Hiến Chi.

Ngay tại lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Đưa giải dược cổ độc ra, Ôn Hiến Chi và ngươi giao chiến một trận, nếu ngươi còn sống thì sẽ được sống, nếu ngươi chết thì ta cũng sẽ không truy cứu người nhà Thanh Tử Thu ngươi nữa”.

“Nếu như không chịu, cả dòng họ Thanh Tử Thu nhà ngươi hôm nay sẽ bị xóa tên khỏi Thanh Tiêu Thiên, khỏi thánh vực Thanh Tiêu!”

Nghe vậy, tất cả đều run lên.

Lần nữa nhìn lại, người lên tiếng chính là Tần Ninh.
Chương 2109: Ta nói chưa đủ rõ ràng à?

Trước sơn môn Thanh Tiêu Thiên lúc này lặng ngắt như tờ.

Tất cả đều run rẩy.

Ôn Hiến Chi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, lúc nói chuyện khí thế mười phần, nhưng cảm giác uy hiếp không mạnh lắm.

Nhưng Tần Ninh lại khác.

Thân phận của hắn còn đó.

Ở thánh vực Đại Võ, Ma tộc hiện thân, một trận đại chiến.

Tần Ninh mới là Thánh Hoàng mà có thể chém chết sáu Thánh Đế Ma tộc.

Đồ đệ Lý Huyền Đạo của hắn lại chém giết mười hai vị Thánh Đế.

Trong lúc nhất thời, uy danh của Lý Huyền Đạo và Tần Ninh đều truyền ra rộng rãi.

Đại trưởng lão Lục Húc lúc này đi ra, nhìn Tần Ninh, khách sáo nói: “Tần công tử, lúc này Thanh Tiêu Thiên chúng ta muốn điều tra rõ mọi việc rồi mới xử lý được”.

“Điều tra rõ ràng?”

Tần Ninh cười nói: “Ý ngươi là ta nói dối à?”

Lục Húc vội vàng nói: “Tại hạ cũng không có ý này”.

“Vậy thì để Thanh Tử Thu giao giải dược cổ độc ra đi”.

Lúc này, mười hai Thiên trưởng lão đều im lặng không nói.

Thanh Tử Thu phẫn nộ quát: “Khinh người quá đáng, đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta, ép hỏi một vị trưởng lão, đắp một tội danh vô lý cho Thanh Tử Thu ta như vậy!”

“Các vị, danh dự của Thanh Tử Thu ta không tính là gì, nhưng hắn rõ ràng đang khinh thường Thanh Tiêu Thiên chúng ta”.

“Cho dù hắn từng là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế hay Thanh Vân Kiếm Đế đi nữa, nhưng cũng không thể miệt thị Thanh Tiêu Thiên như vậy chứ!”

Thanh Tử Thu vừa nói xong, không ít các trưởng lão, chấp sự trong Thanh Tiêu Thiên cũng mở miệng nghị luận.

“Trưởng lão Tử Uyển”.

“Trưởng lão Lư Tử Hiên”.

Đại trưởng lão Lục Húc nhìn hai người, hỏi: “Chuyện này, hai ngươi thấy thế nào?”

Nhưng hai vị trưởng lão lại không hề trả lời.

Không khí trở nên lúng túng.

“Thanh Tử Thu!”

Tần Ninh đứng trên đỉnh đầu Phệ Thiên Giảo, nói: “Chọn xong chưa?”

“Đưa giải dược, chiến với Ôn Hiến Chi một trận”.

“Hoặc, ta ra tay đánh chết ngươi, tiêu diệt dòng họ Thanh Tử Thu nhà ngươi!”

Trong nháy mắt, sắc mặt Thanh Tử Thu trở nên khó coi.

Lục Húc trưởng lão lại nói: “Tần công tử, việc này liên lụy đến một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên chúng ta, không thể giải quyết như vậy được, hy vọng Tần công tử có thể chờ chủ thượng quay về rồi quyết định, như vậy có được không?”

“Không!”

Tần Ninh nói: “Ta nói chưa đủ rõ ràng à?”

“Thanh Tử Thu là một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, thân phận tôn quý, muốn mượn sức Thanh gia thành Thanh Uyên nhưng không thành, bèn giết chết phu nhân, con cái của Thanh Tư Nguyên, bức hiếp hôn ước, lại còn hạ cổ độc vào người Thanh Tư Nguyên”.

“Thanh Tư Nguyên là bạn cũ của ta, Thanh Tiêu Thiên các ngươi không quản thì ta quản”.

Ôn Hiến Chi khẽ nói: “Sư tôn, chuyện đã đến nước này rồi, đám người kia không chịu, rõ ràng là bao che, để con bắt Thanh Tử Thu lại rồi ép ông ta giao giải dược”.

“Được!”

Tần Ninh nói.

Được Tần Ninh cho phép, Ôn Hiến Chi trực tiếp bước ra, đằng đằng sát khí.

“Láo xược!”

Lục Húc trưởng lão phẫn nộ quát: “Đây là Thanh Tiêu Thiên, cho dù ngươi là tam đế năm đó cũng không thể làm càn như thế!”

“Câm cái mồm ngươi lại!”

Ôn Hiến Chi mắng rằng: “Nếu sư tôn có thực lực của năm đó thì Lục Húc ngươi còn không có nổi tư cách quỳ liếm chân của sư tôn ấy chứ!”

“Chuyện hôm nay, đừng nói là thật, cho dù là giả, một câu của sư tôn ta cũng có thể giết chết Thanh Tử Thu ngay lập tức!”

Đám khốn kiếp này cho đến giờ chẳng phải đều khinh thường sư tôn không có thực lực của năm đó hay sao, nếu không bây giờ đều phải ấp a ấp úng rồi.

Tần Ninh mặc đồ trắng, khoác áo choàng, đứng trên đỉnh đầu Phệ Thiên Giảo, hờ hững nhìn quanh.

Lúc Ôn Hiến Chi giết ra, Thanh Tử Thu tái mặt, vội vàng lui lại.

Mà trưởng lão Lục Húc lại sải bước ra, nắm chặt rồi đấm ra một quyền.

Rầm...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Mọi thứ nổ tung, tất cả đều mang sắc mặt lạnh lẽo.

Lực bộc phát khủng bố càn quét ra, khuấy động đại trận sơn môn, khiến nó phải run lên.

Hai vị Thánh Đế giao thủ tạo ra địa chấn cực mạnh.

Ôn Hiến Chi lúc này rút lui về.

“Thánh Đế nhất hợp”.

Ôn Hiến Chi nghiêm nghị nói.

Lục Húc này không phải Thánh Đế cấp thấp hay cấp cao mà là cấp nhất hợp.

“Nếu làm loạn ở đây, đừng trách lão phu vô tình”.

Lục Húc lúc này quát lên.

“Ngươi vô tình? Ta cũng muốn xem ngươi vô tình như thế nào đấy!”

Ôn Hiến Chi gầm lên, Khô Huyết Thánh Thương xuất hiện, Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng biến lớn, bay lên không ngàn mét, dẫn động trời đất ốn phía, phong vân tụ lại, sấm sét ầm trời.

Lục Húc thấy vậy thì biết chuyện hôm nay không dễ cho qua nữa rồi.

Lục Húc nắm chặt tay, chưởng phong gào thét, dao động khủng bố tung ra.

Trong nháy mắt, cả đất trời phải cùng run rẩy.

Uy của Thánh Đế giống như thiên uy.

Lúc này, cả hai va chạm.

Tần Ninh nhìn xuống xung quanh.

“Tần Ninh ta trước giờ luôn là phong cách này, nếu kẻ nào nhúng tay vào, ta sẽ không nể mặt đâu!”

Tần Ninh nói xong, đạp Phệ Thiên Giảo, Phệ Thiên Giảo lúc này cũng giết ra, tấn công Thanh Tử Thu.

Hai trưởng lão Tử Uyển và Lư Tử Hiên giờ phút này không rõ cảm xúc.

Giữa mười hai Thiên trưởng lão đúng là có tranh chấp, đoạt quyền.

Thanh Tử Thu là thập nhất trưởng lão thế nhưng lại là người của Lục Húc trưởng lão.

Bọn họ cũng không muốn xen vào.

Ai mà biết Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó và chủ thượng của Thanh Tiêu Thiên hiện nay có quan hệ không tầm thường chứ.

Lúc này, các trưởng lão đều đứng yên.

Tần Ninh khống chế Phệ Thiên Giảo đáp xuống.

Thanh Tử Thu biết, nếu trông cậy vào người khác chẳng bằng tự dựa vào chính mình.

Ông ta khẽ quát lên, rồi phóng tới Phệ Thiên Giảo, dao động khủng bố bộc phát ra.

Trên mặt đất có vô số luồng sức mạnh quét ra.

Thanh Tử Thu vung tay lên, có một tấm lưới thánh lực tiến về phía Tần Ninh.

Phệ Thiên Giảo gào lên một tiếng, phun ra vô số luồng sóng thánh lực, hai sừng trên đầu phóng ra vô số ánh sáng.

Oành...

Một người một giảo xông vào giao thủ.

Trong nháy mắt, bên ngoài Thanh Tiêu Thiên phát sinh dị biến, vô cùng hiếm gặp.

Bao nhiêu năm qua, không ai dám đại náo bên ngoài Thanh Tiêu Thiên, nhưng hôm nay lại xuất hiện những chuyện khó tin này.

Rầm...

Tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.

Ôn Hiến Chi liên thủ với Huyết Thể Thanh Thiên Giao đối chiến với Lục Húc trưởng lão Thánh Đế nhất hợp, thế mà lại kháng cự được.

Còn Phệ Thiên Giảo thì ép cho Thanh Tử Thu liên tục lui lại sau.

Phệ Thiên Giảo hiện nay có thực lực như Thánh Đế cấp cao, bình thường lười biếng thì Tần Ninh mặc kệ, nhưng nếu bây giờ mà lười thì Tần Ninh sẽ đánh nó ra bã.

“Các ngươi cứ thế mặc cho đám hung đồ này chà đạp tôn nghiêm của Thanh Tiêu Thiên hay sao?”

Thanh Tử Thu gầm lên.

“Để ta giúp ngươi!”

Lúc này, thập trưởng lão Hồng Miện nói.
Chương 2110: Thời Thanh Trúc không linh tuyệt sắc

Thập trưởng lão Hồng Miện lập tức xông ra tấn công Phệ Thiên Giảo.

Thấy thế, Phệ Thiên Giảo chỉ khịt mũi coi thường, không chút lưu tình mà đánh trả lại.

Mà lúc này, Tần Ninh cũng bước ra khỏi thân thể của Phệ Thiên Giảo, hạ xuống trước sơn môn Thanh Tiêu Thiên.

Thanh Tiêu Thiên lúc này có tổng cộng mấy trăm người đang tụ tập, Tần Ninh chỉ nhìn với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ta không phải ta của năm đó, các ngươi cũng chẳng phải những thế hệ trước của Thanh Tiêu Thiên, nên cảm giác sợ hãi của các ngươi về ta ít hơn rất nhiều, cũng tốt, hôm nay, ta sẽ để các ngươi trải nghiệm cảm giác đó”.

Tần Ninh nói xong, ngón tay khẽ động.

Ngay tại lúc này, trong sơn môn của Thanh Tiêu Thiên dường như bắt đầu xuất hiện một chút dao động.

“Tần Ninh! Đừng làm loạn!”

Ngay tại lúc này, một tiếng quát lại vang lên.

Nhất thời, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, tay ngọc bắt lấy bàn tay của hắn, sắc mặt bối rối.

Chính là Thanh Sứ Phi Vân Phi gặp nhóm Tần Ninh ở vực bích.

Mà lúc này, cuộc giao đấu của Ôn Hiến Chi và Lục Húc trưởng lão cũng bị một cô gái ngăn lại.

Phệ Thiên Giảo và Thanh Tử Thu cùng Hồng Miện cũng bị một cô gái ngăn cản.

Dị biến thiên địa lúc nãy ngay lập tức yên tĩnh lại.

Hư không run nhẹ, chỉ thấy cạnh chân trời có hai cô gái xuất hiện.

Khi thấy người kia, đám người của Thanh Tiêu Thiên cung kính lễ bái dưới mặt đất.

“Tham kiến chủ thượng!”

“Tham kiến chủ thượng!”

Cô gái kia mặc váy đen bao lấy dáng người yêu kiều, tư thái mỹ lệ cùng những đường cong tinh tế lộ ra dưới lớp quần nhìn vô cùng quyến rũ.

Tóc dài xõa vai, hai tay đặt ở phía trước, gương mặt nõn nà, môi hồng căng mọng, mày như tranh vẽ, thần thái như thu thủy, khuôn mặt không chút khuyết điểm.

Cô gái đứng vững giữa hư không, giống như hoa sen sau mưa, núi độc trong sương, không linh thanh dật.

Lúc này, tất cả mọi người thuộc Thanh Tiêu Thiên đều quỳ xuống bái lạy.

Chỉ có Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi là đứng nhìn cô gái trước mắt.

Một cô gái khác bên cạnh người này cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu so sánh ra thì lại thấy hơi dung tục, kém đi rất nhiều.

“Đẹp thật...”, Vân Sương Nhi không khỏi cảm thán.

Diệp Viên Viên khẽ chạm Vân Sương Nhi, nói nhỏ: “Nàng... hẳn là Thời Thanh Trúc”.

Nghe vậy, Vân Sương Nhi hơi sững sờ, lập tức nhỏ giọng đáp lại: “Khí chất đúng là hơn chúng ta, nhưng thực lực của nàng ấy cũng mạnh hơn chúng ta, còn sống lâu hơn chúng ta nữa...”

“Ừm...”, Diệp Viên Viên gật đầu đồng tình.

Lúc này, Thạch Cảm Đương xen vào: “Nhưng con nói thật, nhìn không giống người đã sống lâu gì cả, ước chừng hai mươi tuổi xuân thôi mà...”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trăm miệng một lời nói: “Thế à?”

“Ặc... Nhưng so với hai vị sư nương thì đúng là muỗi...”

Dương Thanh Vân cười nói: “Hai vị sư nương đừng lo, hãy nhìn ánh mắt của sư tôn kìa... không hề có tình yêu!”

Nghe vậy, mấy người đều nhìn Tần Ninh.

Ánh mắt Tần Ninh lúc này chỉ có bình thản và tĩnh lặng, dường như không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.

Dương Thanh Vân nói tiếp: “Mỗi lần sư tôn nhìn thấy hai vị sư nương, có thể nói là yêu thương tràn ngập, giữa Thanh Vân và phu nhân cũng vậy...”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nghe vậy thì vẻ mặt tuy thận trọng nhưng trong lòng lại nở hoa.

Thạch Cảm Đương đứng một bên, thì thầm: “Lợi hại thật, nịnh mà như không nịnh”.

Tần Ninh mặc đồ trắng, thân khoác áo choàng, đứng vững giữa không trung, gió thổi nhẹ qua, áo choàng khẽ nhúc nhích theo gió, tóc dài phất phơ, lạnh nhạt mà phiêu dật...

Thời Thanh Trúc lúc này cũng đứng tại không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa vài phần chờ mong, mấy phần nhát gan, vài phần kinh hãi, và một chút... lúng túng.

“Chủ thượng!”

Lục Húc phá vỡ sự yên lặng, chắp tay nói: “Tần Ninh đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta làm loạn, may mắn chờ được chủ thượng quay về”.

“Ngươi câm mồm!”

Ôn Hiến Chi mắng: “Lão già, ngươi đúng là càng già càng bẩn tính”.

“Ngươi...”

Mà lúc này, Phi Vân Phi đứng cạnh Tần Ninh lại nhìn Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chủ thượng mấy ngày qua đưa chúng ta đến dãy Thanh Vân để tìm tung tích của Diệp Nam Hiên, ngươi lại đến Thanh Tiêu Thiên làm loạn?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nói: “Ta không hề làm loạn...”

Phi Vân Phi lúc này nhìn quanh.

Thế này mà còn không phải làm loạn?

Nếu bọn họ không chạy về thì e là Thanh Tiêu Thiên sẽ bị Tần Ninh phá hỏng rồi.

Người ngoài không biết, nhưng cô ta thì rõ.

Đừng thấy Tần Ninh hiện tại là ma bệnh mà coi thường, nếu muốn hủy diệt Thanh Tiêu Thiên thì Thiên Thánh Đế xuất hiện cũng không ngăn được hắn.

“Ngươi nghĩ là ta tin mấy lời ma quỷ của ngươi à?”

Phi Vân Phi khẽ nói: “Ngươi có thể yên tĩnh một chút được không?”

“Ta yên tĩnh, nhưng cũng không cho phép người nào giẫm vào ta”.

“Ngươi là tam đế chuyển thế, còn ai dám chọc ngươi?”

“Kẻ kia!”

Tần Ninh chỉ vào Thanh Tử Thu, nói: “Ngươi đi hỏi Thanh Tư Nguyên đi!”

Phi Vân Phi nhất thời cũng không hiểu.

Cô ta bèn phi thân xuống bên cạnh Thanh Tư Nguyên và hỏi chuyện...

Mà lúc này, Thời Thanh Trúc cũng đang tiến gần tới trước mặt Tần Ninh.

Hai người chỉ cách nhau chưa đến một thước. Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, trong lúc nhất thời, tiên tử trích phàm đột nhiên biến thành muội muội hàng xóm. Nàng nhìn Tần Ninh, lóng nga lóng ngóng nửa ngày mới nói: “Chàng... dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Cũng khỏe!”

Tần Ninh mỉm cười: “Chắc cô cũng không tệ? Cô gái nhỏ của năm xưa giờ đã thành chủ của Thanh Tiêu Thiên rồi đấy”.

“Ta... Chàng...”, Thời Thanh Trúc nhất thời đỏ bừng mặt, nói: “Nhờ có Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết của chàng nên ta mới được như hôm nay”.

Tần Ninh cười nói: “Dù sao thì cũng là bạn mà, phải giúp đỡ nhau chứ!”

Bạn?

Thời Thanh Trúc hơi sững sờ.

Cô gái bên cạnh nàng lúc này lên tiếng: “Tần Ninh, rốt cuộc ngươi đang làm gì?”

“Lăng Thi Mạn, bạn bè đã lâu không gặp, sao lại đối xử với bạn cũ như vậy?”

Cô gái kia chỉ nói: “Nếu ngươi chào hỏi bình thường thì ta đương nhiên sẽ khách khí, nhưng ngươi làm loạn thế này...”

“Ta cũng đâu có muốn”.

Tần Ninh chìa hai tay, bất lực nói: “Nhưng người của Thanh Tiêu Thiên quá đáng quá, ngươi vẫn nhớ tính cách của ta chứ? Ta không nhịn được...”

Lúc này, tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên.

Lăng Thi Mạn! Hạ Lam! Hoa Tĩnh Xu! Phi Vân Phi!

Bốn người này là Thanh Sứ đại nhân chỉ đứng sau chủ thượng của Thanh Tiêu Thiên, nhất ngôn cửu đỉnh.

Mà bốn người khi xưa cũng đi theo Thanh Tiêu Thiên, quen biết với Tần Ninh và Ôn Hiến Chi.

Cho nên, mấy lần đối diện với thái độ không tốt của Phi Vân Phi và Lăng Thi Mạn thì Tần Ninh cũng không để bụng.

Chốc lát sau, Phi Vân Phi tới.

“Chủ thượng...”

Phi Vân Phi thấp giọng nói: “Thanh Tư Nguyên nói rằng, Thanh Tử Thu muốn khống chế thành Thanh Uyên mà giết phu nhân và con cái của Thanh Tư Nguyên, bức ép hôn lễ, hạ cổ độc...”

Thời Thanh Trúc nghe vậy, lập tức bối rối nhìn Tần Ninh, vội nói: “Ta... Ta không biết những chuyện này...”

Trong lúc này, chủ thượng Thanh Tiêu Thiên cao cao tại thượng bỗng nhiên hoảng loạn như cô nhóc trộm kẹo bị phát hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom