• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2101-2105

Chương 2101: Ta rất có thiên phú ngự thú

Ôn Hiến Chi nhìn về phía mấy người, mỉm cười nói: "Thật ra danh sách này cũng không chính xác lắm, các ngươi xem, không phải ta cũng không có ở phía trên đó ư!"

"Ngươi?"

Thạch Cảm Đương liếc Ôn Hiến Chi, nói: "Ngươi mới là cấp bậc Thánh Đế thôi".

Ôn Hiến Chi ho khan một cái, nghiêm mặt nói: "Các ngươi không biết thôi, lúc ta ở thời điểm mạnh nhất còn có thể đấu một trận với Tinh Nhiễm Thiên".

Tinh Nhiễm Thiên.

Nhị các chủ của Cửu Tinh Các, xếp thứ chín Thánh Đế Bảng.

"Ngươi cứ bốc phét đi!"

"Ta bốc phét cái gì!"

Ôn Hiến Chi nghiêm túc nói: "Cũng không phải là các ngươi không biết, ta học tập đạo ngự thú, Thanh Hiên cũng coi như là một bộ phận sức chiến đấu của ta được không?"

"Vậy hai người các ngươi cộng lại cũng chỉ để đối phó với một vị Thánh Đế cấp cao mà thôi".

"Đó là bởi vì ta bị thương".

Ôn Hiến Chi không phục nói: "Năm đó ta đã từng đánh nhau với Tinh Nhiễm Thiên, tên này căn bản không làm gì được ta".

"Bây giờ ta mới là Thánh Đế, đó là bởi vì những năm gần đây ta khổ tâm nghiên cứu đạo ngự thú mới khiến cảnh giới của mình giảm xuống mà thôi".

Nghe thấy hắn ta nói vậy, mấy người đều giật mình.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy chuyện này.

"Sao các ngươi còn không tin chứ!"

Ôn Hiến Chi sốt ruột nói: "Năm đó lúc sư tôn rời đi, ta đã sắp thành Thánh Đế, làm sao qua tám vạn năm vẫn cùi bắp như thế này chứ".

"Không tin các ngươi hỏi sư tôn đi!"

"Được rồi được rồi, ngươi cũng biết đó là chuyện trước kia, không phải bây giờ ngươi chỉ là cấp bậc Thánh Đế sao?"

Một giọng nói lười biếng vang lên.

Mấy người nghe vậy, lập tức quay người.

Chỉ thấy Tần Ninh đã đứng sau lưng mấy người từ bao giờ.

"Sư tôn, người phải làm chứng cho con!"

"Cút sang một bên".

Tần Ninh nói thẳng: "Bản thân Thánh Ngự Thiên Quyết đã không có thiếu hụt, là chính ngươi làm bậy, còn trách được ai?"

Ôn Hiến Chi nghe vậy thì buồn khổ nói: "Sư tôn, cũng không phải là người không hiểu con".

"Con rất có thiên phú ngự thú, không phải do con nghĩ dù sao Thanh Hiên cũng chỉ là thánh thú thôi sao, chờ người trở về, con muốn đi theo người thành tiên thành thần, huyết mạch của Thanh Hiên bị hạn chế, làm sao có thể xông xáo với sư đồ chúng ta được, cho nên con mới thử những biện pháp khác, muốn giúp Thanh Hiên tăng huyết mạch phẩm cấp thôi!"

"Cút đi".

Giờ phút này, một cái đầu chui ra sau lưng Ôn Hiến Chi, chính là Huyết Thể Thanh Thiên Giao Thanh Hiên.

Thanh Hiên hùng hùng hổ hổ nói: "Ta cần ngươi giúp ta tăng lên chắc, bản thân ông đây đã là thánh thú cấp chín rồi, cũng sắp thành Thánh Đế rồi, nhưng lại bị ngươi túm xuống dưới".

"Ngươi đừng tính đến việc sau này sẽ giúp ta nữa, bây giờ ngươi nghĩ giúp ta làm sao không bị ngươi lừa là được rồi".

Ôn Hiến Chi đỏ mặt.

Tần Ninh lại nói: "Ai bảo ngươi mân mê những thứ đó?

Thánh Ngự Thiên Quyết chỉ là đạo ngự thú, có thể khiến mối liên hệ giữa con người và Thú tộc càng thêm chặt chẽ".

"Nếu sau này ngươi thành tiên thành thần, chỉ cần huyết mạch của ngươi biến hóa cũng đủ để khiến huyết mạch của Thanh Hiên biến đổi theo rồi".

"Con cũng biết điều này mà...", Ôn Hiến Chi khổ não nói: "Thế nhưng vậy không phải Thanh Hiên sẽ thành vướng víu của con...", "Cút đi".

Một người một thú cùng mở miệng nói.

Tần Ninh không thèm để ý đến hắn ta nữa mà quay người tiến vào trong phòng.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lần lượt đuổi theo.

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Phệ Thiên Giảo cũng rời đi.

Trước kia Thạch Cảm Đương còn nghĩ rằng mình đã được coi như một kẻ không bình thường cho lắm rồi.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Hiến Chi, hắn ta mới phát hiện mình mới là bình thường.

Dương Thanh Vân là loại người dù có xử lý bất cứ chuyện gì cũng vô cùng để ý, khá là trầm ổn.

Mà Lý Huyền Đạo lại không giống Dương Thanh Vân, làm việc đúng là cân nhắc chu toàn, thế nhưng… lại rất ít nói.

Đừng nhìn Lý Huyền Đạo nói khá nhiều ở trước mặt Tần Ninh.

Nhưng lúc ở với mấy người bọn họ thì gần như nửa ngày cũng không thốt ra được một câu nào.

Ban đầu mấy người đều cảm giác là do Lý Huyền Đạo chưa quen thuộc với bọn họ, cho nên mới ít nói.

Về sau mấy người mới phát hiện tên này chỉ là không thích nói, không có việc gì chỉ thích đứng ở nơi đó nghe người khác nói thôi.

Mà Diệp Nam Hiên thì...Mặc dù chưa từng gặp, nhưng chắc hẳn đầu óc cũng có vấn đề.

Dương Thanh Vân.

Ôn Hiến Chi.

Diệp Nam Hiên.

Lý Huyền Đạo.

Thạch Cảm Đương.

Lý Nhàn Ngư.

Trong sáu đồ đệ bây giờ, trong lòng Thạch Cảm Đương âm thầm cảm thấy ngoại trừ Dương Thanh Vân ra thì không có một ai là bình thường.

Hắn ta cũng coi như không tệ.

...Hành cung, bên trong phòng.

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, thánh lực chuyển động xung quanh cơ thể.

Cảnh giới Thánh Tôn.

Chín thể văn và hồn phách ngưng tụ làm một thể, đây là một quá trình dung hợp biến đổi.

Tổng cộng có bảy lần, bảy lần chuyển biến và bảy lần lột xác.

Trên thực tế, nói là bảy lần cũng không hợp lý.

Cảnh giới Thánh Tôn chân chính là thánh thể và thánh hồn dung hợp, một chuyển gồm bảy lần.

Nói cách khác, trên thực tế tất cả bảy chuyển của cảnh giới Thánh Tôn cần bảy bảy bốn mươi chín lần thánh thể và hồn phách dung hợp.

Đây là một quá trình khá dài.

Mà bây giờ Tần Ninh cũng không nóng nảy.

Trên thực tế, từ khi gặp được Lý Huyền Đạo, hắn hoàn toàn có thể dung hợp thân xác của Thanh Vân Kiếm Đế đời thứ tư, thậm chí còn có thể mượn cơ hội này để trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Đế.

Chỉ là hắn bị Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương của Ma tộc trói buộc, bây giờ cũng không dễ làm như vậy lắm.

Tất cả đều cần chờ đến khi giải quyết uy hiếp về hồn phách đã.

Cho tới bây giờ, Tần Ninh cũng không có biện pháp nào tốt, cũng may cho dù đã chia cho đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân mỗi người một viên Tịnh Ma Châu Đan cấp bậc Thánh Đế, nhưng trên người hắn vẫn còn thừa lại mấy viên, đủ để mình ổn định lại tình huống hiện tại, không để hồn phách bị hao tổn.

Nhưng vẫn cần bớt hành động liều mạng như hôm nay lại, nếu không mỗi lần liều mạng đều sẽ tiêu hao sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan, vô cùng bất lợi đối với hắn.

Sau khi tu hành xong, Tần Ninh mở hai mắt ra, thở ra một hơi.

Chỉ là giờ phút này, hắn lại thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở một bên nhìn mình chằm chằm.

"Hai người các nàng không cần tu hành sao?

Nhìn ta như vậy làm gì?"

"Tịnh Ma Châu Đan cấp bậc Thánh Đế đang được tiêu hóa trong cơ thể, đủ để giúp các nàng đến cấp bậc Thánh Đế, không thể lãng phí, nếu không sẽ gây ảnh hưởng lớn đến căn cơ của bản thân".

Vân Sương Nhi mở miệng nói: "Lần trước chàng truyền cho ta Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết, ta vẫn luôn có tu hành".

"Kiếm thuật mà chàng nói cho ta biết, ta cũng đang tìm tòi".

Diệp Viên Viên cũng thản nhiên nói.

"Vậy các nàng nhìn ta như vậy làm cái gì?"

Tần Ninh không nhịn được hiếu kỳ nói: "Cả đám đều không cần tu hành sao".

Vân Sương Nhi lại tiếp tục nói: "Ta cảm giác ta đã là bắt đầu quá trình chuyển hóa lần thứ tư rồi, chắc rất nhanh sẽ đến Thánh Tôn tứ chuyển".

"Không tệ không tệ, hỗn độn thể, sau này sẽ càng ngày càng mạnh, chờ nàng ngày sau thành thần mới có thể hiểu được chỗ kinh khủng của hỗn độn thể".

Diệp Viên Viên mở miệng nói: "Ta đã đến cảnh giới tam chuyển rồi".

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Tốt tốt tốt, mặc dù Cửu Chuyển Linh Lung thể của nàng là thể chất mạnh nhất trong đại lục Vạn Thiên, thế nhưng đến cấp bậc Thánh Nhân, nàng cũng biết thể chất này của nàng đã không còn ý nghĩa gì lớn nữa, nhưng thiên phú của Viên Viên nàng rất tốt, học một biết mười, tuy không có thể chất như Sương Nhi, thế nhưng thiên phú mạnh mẽ của nàng có thể khiến nàng như theo gió vượt sóng trên con đường cảnh giới sau này!"

Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, không tiếc lời ca ngợi tán dương.
Chương 2102: Thánh vực Thanh Tiêu

Chỉ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn không tỏ thái độ gì.

"Sao thế, đã khen các nàng như vậy rồi mà?

Còn chưa đủ ư?"

Tần Ninh tiếp tục nói.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói trước: "Thời Thanh Trúc thì sao?"

"Hả?"

"Chàng và Thời Thanh Trúc có quan hệ như thế nào?"

Dù sao tính tình của Vân Sương Nhi vẫn hơi nôn nóng, không có kiên nhẫn lớn như vậy, cô ấy nói thẳng: "Có phải hai người đã từng là người yêu không?"

"Nàng nghe ai nói?"

Tần Ninh ngạc nhiên nói.

"Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo".

Diệp Viên Viên mở miệng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Nói hươu nói vượn".

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nếu thật sự như thế, vậy thì không phải là nàng ấy phái người đến mời ta, mà là trực tiếp tới tìm ta mới đúng".

"Các nàng suy nghĩ kỹ mà xem, có đúng hay không?"

"Nếu như là hai người các nàng, ta đột nhiên rời đi vài vạn năm, đến khi trở về lần nữa, hai người các nàng sẽ phái người tới đón ta sao?

Chắc chắn các nàng sẽ vội vàng tự mình tới đón ta đúng không?"

Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.

Hình như cũng có lý.

"Cho nên mới nói đừng nghĩ đến những điều không tồn tại này nữa".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Hơn nữa năm đó ta đang lịch kiếp, rõ ràng sau khi kết thúc một đời vẫn còn có đời sau, nhưng đời tiếp theo lại là một người hoàn toàn mới, cho đến cuối cùng mới thật sự là ta, cũng chính là ta mà các nàng nhìn thấy bây giờ!"

"Nếu như đời thứ hai Thời Thanh Trúc thích ta, thật ra người nàng ấy thích chính là Ngự Thiên Thánh Tôn, mà không phải ta bây giờ".

"Các nàng lại khác, các nàng thích ta ngay lúc này".

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không tự chủ mà gật đầu.

Tần Ninh cười nói: "Huống hồ một Thời Thanh Trúc mà cũng khiến các nàng lo sợ bất an như thế ư?

Một người đàn ông ưu tú như ta, không biết về sau còn có bao nhiêu tiên tử thần nữ, các nàng cũng lo lắng sao?"

"So với việc lo lắng sau này sẽ xuất hiện người phụ nữ tốt hơn, còn không bằng để bản thân các nàng trở thành người ưu tú nhất".

"Để bản thân trở thành người ưu tú nhất?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh.

"Làm sao?

Có cái gì không hiểu sao?"

Tần Ninh cười nói: "Thiên phú của hai nàng còn chưa được khai quật xong, sau này sẽ có tiềm lực vô tận, trở thành thần nữ của chư thiên vạn giới, đến lúc đó các nàng trở thành người ưu tú nhất, còn phải lo lắng bị những người phụ nữ khác uy hiếp sao?"

Hai người tiếp tục gật đầu.

Tần Ninh nói rất đạo lý.

Chỉ là một lát sau, Diệp Viên Viên đột nhiên nói: "Không đúng".

"Hả?"

"Chàng nói như thế là đang coi mình thành bánh trái thơm ngon, cứ như phụ nữ trong thiên hạ đều xoay quanh chàng vậy, ngược lại vì sao chúng ta lại phải lấy lòng chàng!"

"Đúng thế đúng thế!"

Vân Sương Nhi cũng kịp phản ứng, nói: "Chàng đúng là coi mình thành bánh trái thơm ngon người người tranh đoạt mà!"

"Ha ha ha ha...", Tần Ninh kéo hai người qua, cười ha ha nói: "Được rồi, yên tâm đi".

"Con người của ta, nếu đã lựa chọn thì chính là nhận định, đồ đệ cũng thế mà bạn bè cũng vậy, người yêu… cũng như thế...", ...Hành cung rời khỏi bức tường thời không dưới sự điều khiển của Phi Vân Phi, tiến vào thánh vực Thanh Tiêu.

Trong mấy này đó đám người cũng thi nhau ra khỏi phòng để nhìn ngắm phong cảnh của thánh vực Thanh Tiêu.

Đưa mắt nhìn ra, hành cung đang nhanh chóng tiến lên, núi non rộng lớn như đang lùi lại dưới chân.

"Còn tưởng rằng thánh vực Thanh Tiêu có cái gì không giống những thánh vực khác chứ, nhìn qua cũng không có khác biệt gì quá lớn".

Thạch Cảm Đương không nhịn được nói.

"Các thánh vực lớn đất rộng vật đông, đương nhiên là có những chỗ không giống nhau, chỉ là xưa nay phong cảnh vẫn như thế, có thể có khác biệt gì quá lớn chứ".

Ôn Hiến Chi mở miệng nói: "Nhưng phong tục ở đây vẫn có khác biệt rất lớn".

"Thánh vực Thanh Tiêu do Thanh Tiêu Thiên làm chủ, mà bên trong Thanh Tiêu Thiên lại do phụ nữ làm chủ, hơn nữa số lượng phụ nữ còn đông hơn đàn ông, cho nên địa vị của phụ nữ ở trong thánh vực Thanh Tiêu cao hơn những thánh vực khác".

Mọi người lại không biết về điều này.

Hôm đó tốc độ của hành cung chậm lại, phía trước xuất hiện một thành trì.

"Thành Thanh Uyên!"

Nhìn thấy cái tên của tòa thành kia, Ôn Hiến Chi đột nhiên hô lên: "Sư tôn, là thành Thanh Uyên".

"Năm đó con và sư tôn đi vào thánh vực Thanh Tiêu, chỗ đầu tiên đặt chân tới chính là thành Thanh Uyên".

Hiển nhiên hành cung muốn hạ xuống trong thành Thanh Uyên.

Khi hành cung tới gần cửa thành của thành Thanh Uyên, chỉ thấy có mấy trăm người đứng ở trước cửa thành.

Nhìn kỹ lại, mấy trăm người kia đều mặc giáp mềm, có nam có nữ, ai nếu đều vô cùng xinh đẹp, nhưng đúng là phụ nữ chiếm đa số.

Lúc hành cung rơi xuống, từng người đều khom lưng hành lễ.

"Tham kiến đại nhân!"

"Tham kiến đại nhân".

Từng bóng người lần lượt quỳ một chân trên đất, vẻ mặt cung kính.

"Phi đại nhân!"

Lúc này một bóng người đứng trước đám đi ra.

"Nhận được lệnh của chủ thượng, ta chờ đã lâu, hoan nghênh Phi đại nhân!"

Nghe thấy vậy, Phi Vân Phi liền gật đầu.

Người đàn ông đi ra chào đón kia có dáng người mạnh mẽ, bề ngoài nhìn như sáu bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, tràn trề sức sống.

"Thanh Tư Nguyên!"

Phi Vân Phi mở miệng nói: "Ngươi là thành chủ của thành Thanh Uyên, có biết vì sao chủ thượng lại bảo ngươi chờ ở đây không?"

Lão già hơi sững sờ, chắp tay lắc đầu.

"Ngươi không biết, nhưng hắn biết!"

Phi Vân Phi chỉ vào Tần Ninh ở sau lưng.

Thanh Tư Nguyên kia nhìn về phía Tần Ninh, đảo mắt thăm dò từ trên xuống dưới, một lát sau mới chậm rãi nói: "Lão phu cũng không nhận ra người này...", Tần Ninh nhìn về phía Thanh Tư Nguyên, khẽ mỉm cười nói: "Tư Nguyên, ngươi lại nhìn kỹ một chút đi!"

Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì lại ngẩn người, nhìn về phía Tần Ninh lần nữa, nhưng đúng là vẫn không nhận ra.

Phi Vân Phi mở miệng nói: "Đây chính là Tần Ninh rất nổi tiếng gần đây, là người mà Ngự Thiên Thánh Tôn ngày xưa chuyển thế".

Thanh Tư Nguyên nghe thấy vậy, con ngươi bỗng nhiên mở to, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ninh, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Ngự Thiên đại nhân!"

Thanh Tư Nguyên cúi đầu xuống bái, run run rẩy rẩy nói: "Đã được nghe nói tin tức về Ngự Thiên đại nhân, lão phu vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, không nghĩ tới… thế mà người lại đi tới thánh vực Thanh Tiêu!"

Phi Vân Phi đại nhân đã nói như thế, đương nhiên Thanh Tư Nguyên sẽ tin.

Tần Ninh kéo Thanh Tư Nguyên lên, không nhịn được cười nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi cũng già rồi...", "Tiểu Tư Nguyên!"

Ôn Hiến Chi đi ra, vỗ bả vai Thanh Tư Nguyên, cười nói: "Còn nhớ ta không?

Mấy năm nay ta không hề thay đổi một chút nào đâu".

Thanh Tư Nguyên nhìn Ôn Hiến Chi, kinh ngạc nói: "Hiến Chi đại ca!"

"Ha ha ha, coi như ngươi còn có lương tâm, vẫn nhớ rõ ta".

Còn mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều không mở miệng.

Hiển nhiên năm đó Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn, đã dẫn Ôn Hiến Chi đi qua thành Thanh Uyên rồi quen biết vị thành chủ Thanh Tư Nguyên này.

Phi Vân Phi mở miệng nói: "Muốn ôn chuyện thì vào thành rồi ôn chuyện sau, Thanh Tư Nguyên, mấy ngày nay ngươi hãy chiêu đãi bọn họ, ta còn có chuyện phải làm".

"Vâng, lão phu nghe lệnh!"

Phi Vân Phi nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Ngươi cứ ở thành Thanh Uyên mấy ngày đi đã, gần đây trong Thanh Tiêu Thiên có một số việc phải xử lý, xử lý xong rồi chủ thượng sẽ tự đến gặp ngươi".

"Được!"

Tần Ninh cũng không thèm để ý đến những chuyện này.

Chỉ là trong Thanh Tiêu Thiên có thể có chuyện gì phải xử lý chứ?
Chương 2103: Thanh Tư Nguyên

"Đại nhân. . . Đại nhân. . .", Thanh Tư Nguyên gọi Tần Ninh mấy tiếng, cười nói: "Phi Vân Phi thân là một trong tứ đại Thanh Sứ, công việc bận rộn mấy ngày nay Tư Nguyên chịu trách nhiệm chiêu đãi đại nhân, đại nhân có gì bất mãn, cứ nói đừng ngại!"

"Nữ nhân này chiêu đãi, lạnh như băng, ta còn không thích nữa, ngươi chiêu đãi là tốt nhất".

Ôn Hiến Chi cướp lời.

Lúc này Phi Vân Phi đang dẫn đám người Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân rời đi.

Thanh Tư Nguyên lại mang đám người Tần Ninh đi vào thành Thanh Uyên.

Đi trên phố lớn, tất thảy đều như ngày xưa.

Chỉ là, vật đổi sao rời, rất nhiều thứ đã thay đổi diện mạo so với trước kia.

"Tiểu Tư Nguyên".

Suốt dọc đường, Ôn Hiến Chi trò chuyện với Thanh Tư Nguyên, hắn ta nói: "Sao ngươi già vậy?"

Thanh Tư Nguyên cười nói: "Tiểu nhân bất tài, sau khi trở thành thánh tôn, tiềm lực đã hết, trước kia lại từng bị thương một lần, tinh khí sinh mệnh tổn thất không ít, thế nên mới già".

"Nhưng mà chủ thượng còn nhớ tới khoảng thời gian năm xưa từng cùng tiểu nhân hầu hạ Ngự Thiên đại nhân, giao thành Thanh Uyên cho tiểu nhân quản lý, cuộc sống không buồn không lo".

"Được chứ!"

Ôn Hiến Chi cười nói: "Lăn lộn thành chủ một tòa thành cũng tốt lắm rồi. Cũng đã mấy vạn năm, ngươi đã đông con cháu lắm rồi đúng không?"

"Mấy đứa con cháu không ra gì, khỏi nhắc đến tránh mất mặt".

Thanh Tư Nguyên mỉm cười.

"Đại nhân, thành Thanh Uyên này dù gì cũng do tiểu nhân quyết định, chiêu đãi không chu đáo hay có chỗ nào thất lễ, xin đại nhân đừng trách".

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Có thể gặp lại ngươi, ta đã rất vui rồi, những thứ khác không quan trọng..."

"Tiểu nhân cũng như vậy".

Đi vào thành Thanh Uyên, mọi người đều nhìn xung quanh, thấy cách bố trí trong thành đúng là không tầm thường.

Mấy người Dương Thanh Vân kéo Ôn Hiến Chi lại, bắt đầu hỏi.

"Ai đấy?"

Thạch Cảm Đương trực tiếp hỏi.

Thời gian gần đây mọi người đi cùng nhau nên khá thân thiết.

Ôn Hiến Chi cười nói: "Thanh Tư Nguyên. Năm xưa ta và sư tôn tiến vào thánh vực Thanh Tiêu chính là để đế tòa thành Thanh Uyên này. Chỉ là, thành Thanh Uyên khi ấy cũng không được nguy nga như bây giờ".

"Khi đó Thanh Tư Nguyên là thiếu gia Thanh gia, là người tốt. Ta và sư tôn thấy hắn bất bình cho kẻ khác, nhưng thực lực lại không đủ, bị người ta đánh, còn khiến gây phiền phức cho gia tộc".

"Sư tôn ra tay giải quyết, cũng quen Thời Thanh Trúc ở đây".

Ôn Hiến Chi cười nói: "Thanh Tư Nguyên này, tính tình tốt, đối nhân xử thế tốt, lại chính nghĩa. Sư tôn nói, như gặp được bản thân trước kia vậy".

"Khi ấy ta vẫn luôn không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là cảm giác, rất giống mình đời thứ nhất. Hồi đó chúng ta ở thành Thanh Uyên rất lâu, Thanh Tư Nguyên cũng bầu bạn với chúng ta rất lâu".

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.

Chín đời chín kiếp, Tần Ninh đã gặp bao nhiêu người?

Nhưng người thực sự khắc sâu trong lòng hắn lại rất ít.

Thanh Tư Nguyên có thể khiến Tần Ninh nhớ mãi, hóa ra là có chút quan hệ.

Mọi người cùng đi đến trước một phủ đệ.

Trên cửa phủ có treo một tấm bảng.

Thanh phủ.

Bên ngoài phủ đệ, có mấy chục người đứng đó, có già có trẻ, có nam có nữ.

Thanh Tư Nguyên lập tức đi lên trước.

"Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh".

Mấy mươi người kia vội vàng chắp tay hành lễ.

Thanh Tư Nguyên cười nói: "Công tử, chê cười rồi, đây đều là người nhà ta".

"Con trai trưởng, Thanh Phong Động".

"Con trai thứ hai, Thanh Vũ Tĩnh".

"Con trai thứ ba, Thanh Lôi Chấn".

"Còn lại đều là cháu trai, cháu gái, và gia quyến của lão phu".

Tần Ninh nhất nhất gật đầu.

"Biết là công tử không thích phiền toái, nhưng đám tiểu bối này, vẫn nên gặp công tử".

Thanh Tư Nguyên cười nói: "Công tử hãy đi cùng ta".

Nói xong, Thanh Tư Nguyên lại nhìn về phía những người khác, khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi đi hết đi".

Sau khi tiến vào phủ, Thanh Tư Nguyên dẫn mấy người Tần Ninh đi tới Đông viện. Giữa một mảnh đình đài lầu các, vườn hoa, núi giả, nhìn kỹ lại, hiển nhiên đã có dấu vết cải tạo, trông

yên tĩnh, yên bình.

"Có tâm đấy...", Tần Ninh nhìn Thanh Tư Nguyên, nói.

Thanh Tư Nguyên lại chắp tay, xấu hổ cười nói: "Năm đó công tử chính là nhân vật lớn, giờ cũng là nhân vật lớn, đời này tiểu nhân có thể gặp lại công tử đã đủ hài lòng rồi, chút chuyện nhỏ này..."

"Công tử nghỉ ngơi trước đi, biết công tử không thích quá náo nhiệt, nên đồ ăn hằng ngày đều có người đưa tới, công tử muốn làm gì thì làm đó, người trên kẻ dưới trong phủ đều đã được thông báo".

Tần Ninh lại gật đầu.

Thanh Tư Nguyên rời đi.

Mọi người vội vã ngồi xuống.

"Tiểu Tư Nguyên vẫn khách khí như vậy. Đồ dùng, vườn hoa đều được chế tạo lại, dựa theo sở thích của sư tôn năm xưa".

Ôn Hiến Chi cười nói.

"Hắn là người như vậy...", Tần Ninh cười, tùy tiện nói: "Được rồi, nói chính sự đi".

Hắn dứt lời, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngồi ngay ngắn lại.

"Thành Thanh Uyên này cũng xem như một tòa thành khá lớn trong thánh vực Thanh Tiêu, hẳn là có không ít nơi để dò hỏi tin tức. Mấy người các ngươi, tất cả đều đi ra thám thính tin tức đi".

"Một tin liên quan đến tình hình bên trong Thanh Tiêu Thiên, một tin liên quan đến Diệp Nam Hiên".

"Còn nữa, trước khi Huyền Đạo tới, phải nói cho ta cách liên lạc với thám tử của Nhất Kiếm các ở đây. Các ngươi cũng thử liên lạc, dò hỏi tin tức xem".

"Dạ".

Mấy người cùng nhau tản đi.

Còn lại một mình trong đình viện, Tần Ninh chắp tay đứng ên trước cửa.

Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất nhiều.

Cách nơi này ngoài ba vạn dặm chính là Thanh Tiêu Thiên.

“Thời Thanh Trúc…” Tần Ninh khẽ lẩm bẩm, thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng.

Màn đêm buông xuống, mấy người Dương Thanh Vân vẫn chưa quay lại, Tần Ninh cũng không có chuyện gì làm, nên đi ra đình viện, dạo quanh Thanh phủ.

Hắn đi lui tới, không ít người hầu, hộ vệ nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ.

Hắn bị sự khách khí của những người ấy làm cho phiền lòng, dứt khoát dừng chân lại, ngồi xuống một khối đá xanh ngoài bìa rừng.

Đêm ngày càng đen, Tần Ninh không cử động, âm thầm kiểm tra vết thương trên cơ thể mình.

Bốn xung quanh tối mờ, vắng vẻ không một bóng người.

Tần Ninh chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng lại nghe được tiếng huyên náo trong rừng cây.

Hắn nghe được tiếng nữ nhân khóc sụt sùi và tiếng nam nhân khuyên nhủ.

Cách không quá xa, Tần Ninh do dự một hồi, nhưng vẫn đi về phía rừng cây.

Đi khoảng mười mấy bước,hắn thấy dưới một cây thông, có một đôi nam nữ bốn mắt nhìn nhau.

Nam nhân kia mặc trang phục hộ vệ, vóc người hơi gầy, mặt trắng, biểu cảm đầy lo lắng.

Nữ tử kia chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu. Nhưng dưới ánh trăng, Tần Ninh cũng không nhìn rõ dung mạo của nàng ta.

"Liễu Nhi, nàng đứng khóc!"

Thanh niên mở miệng nói: "Ta thật là vô dụng".

"Tất cả chuyện này đều do ta".

Vẻ mặt thanh niên rất đau khổ, có cảm giác bất lực vì không làm gì được.
Chương 2104: Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu

Lại nghe nữ tử kia vội vàng nói: "Chuyện này sao có thể trách chàng chứ?"

"Hai chúng ta yêu nhau, nhưng bây giờ, lại bị người ta chia cắt".

Cô ấy nói xong, thanh niên kia tiếp lời: "Tiểu Liễu, là ta có lỗi với muội, muội quên ta đi".

"Ta...", nghe vậy, nữ tử không nhịn được nghẹn ngào nói: "Hứa Xu, chàng dẫn ta đi đi! Chúng ta rời khỏi thành Thanh Uyên, rời khỏi Thanh phủ!"

Thanh niên kia nghe thế, lại khổ sở nói: "Rời khỏi Thanh phủ, chúng ta có thể chạy thoát sự truy kích của Thanh phủ, nhưng có thể chạy thoát được sự truy kích của Thập Nhất trưởng lão sao?"

Lời ấy khiến cả hai đều im lặng.

Một hồi lâu, nữ tử mở miệng nói: "Ta đã có thai rồi".

Nghe vậy, mặt Hứa Xu biến sắc.

"Tiểu Liễu..."

"Chẳng lẽ, con... Cũng không cần nữa sao?"

Lúc này, mặt Hứa Xu trắng bệch.

Nghe một hồi, Tần Ninh hiểu được đại khái.

Nữ tử và nam tử này có tư tình, mà còn có con nữa.

Bây giờ, có vẻ nữ tử đã có hôn phối, hai người không thể nào tiến tới với nhau. Hai người gặp nhau ở đây là để tìm cách giải quyết.

Sau khi hiểu, Tần Ninh chuẩn bị rời đi.

Loại chuyện nữ nhi tình trường này, hắn không muốn quản làm gì.

Dù sao, nếu xen vào thật thì hắn đã quản quá nhiều chuyện rồi.

Nhưng lúc Tần Ninh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một vài người từ hướng khác đi tới.

"Hứa Xu, ngươi thật to gan".

Tần Ninh dừng chân lại.

Giọng này hơi quen tai.

Xoay người lại nhìn, Tần Ninh sửng sốt.

Con trai thứ ba của Thanh Tư Nguyên, Thanh Lôi Chấn.

"Tam gia!"

Mặt Hứa Xu lập tức biến sắc, quỳ sụp xuống đất.

"Tam gia. . ."

"Cha. . ."

Tiếng gọi này khiến Tần Ninh lại sửng sốt.

Nữ tử tên Tiểu Liễu này là con gái của Thanh Lôi Chấn sao?

Hắn còn tưởng chỉ là chuyện tư tình giữa thị vệ và tỳ nữ, không ngờ lại là tiểu thư Thanh gia và thị vệ...

"Hứa Xu, ngươi muốn chết sao?"

Thanh Lôi Chấn dẫn theo mấy người, vây quanh hai người.

"Tam gia, ta. . ."

"Cha!"

Tiểu Liễu kia mở miệng nói: "Cha, chuyện này cha đừng trách Hứa Xu, là con, là vấn đề của con".

"Không, Tam gia, là tiểu nhân có mắt như mù, có suy nghĩ sai lệch với tiểu thư, là tiểu nhân không quản được bản thân, tiểu nhân khốn kiếp".

Tần Ninh không đi nữa, đứng một bên lắng nghe.

"Đủ rồi!"

Thanh Lôi Chấn khẽ quát một tiếng, nói:"Hứa Xu,ngươi xúc phạm tiểu thư, tội đáng chết".

"Cha!"

Tiểu Liễu kéo Thanh Lôi Chấn, nói: "Cha, con đã có con của Hứa Xu!"

Cái gì? Lời nói này, đối với Thanh Lôi Chấn, không khác gì sét đánh ngang tai.

"Cha, cha tha cho chàng đi, tha cho chàng đi mà!"

Lúc này, tình cảnh trở nên bối rối, Tần Ninh cũng đang rảnh rỗi, nên quyết định không đi nữa, đứng từ xa hóng hớt. Vốn tưởng là tỳ nữ tư tình với thị vệ, nhưng giờ lại biến thành tiểu thư Thanh gia.

Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, chuyện này... Thật là máu chó.

Hắn cũng không ngờ tới, ở Thanh gia lại còn gặp được câu chuyện máu chó như vậy, càng không ngờ tới, mình lại đứng nghe một hồi lâu.

Lúc này, Thanh Lôi Chấn vô cùng tức giận, nhưng nhìn đến con gái mình, nhất thời, ông ấy cũng không biết nên nói gì.

Hồi lâu.

Thanh Lôi Chấn nhìn Hứa Xu, quát: "Hứa Xu, ngươi vốn là cô nhi, Thanh Lôi Chấn ta thấy ngươi đáng thương, thu nhận ngươi từ nhỏ, bồi dưỡng ngươi..."

"Tam gia".

Hứa Xu gục đầu xuống đất, áy náy nói: "Tam gia, là lỗi của ta, ngài giết ta đi!"

Thanh Lôi Chấn thở dài, lại đỡ Hứa Xu dậy, nói: "Ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, chuyện giữa ngươi và Tiểu Liễu, ta cũng biết, nhưng mà... Thập Nhất trưởng lão, Thanh gia chúng ta không chọc nổi. Tiểu tử Thanh Ứng Triết kia thích Tiểu Liễu, chuyện cầu hôn, Thanh gia chúng ta không từ chối được, không có cách nào cả".

"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thật lòng yêu Tiểu Liễu sao?"

Hứa Xu ngẩn ra.

"Ngươi mang Tiểu Liễu đi đi, ngay bây giờ, đi suốt đêm, tìm một chỗ ẩn náu trong thánh vực Thanh Tiêu. Những chuyện khác, ta sẽ thay hai người cân nhắc".

"Sau khi an toàn, ta sẽ nghĩ cách đưa hai người rời khỏi thánh vực Thanh Tiêu".

Nghe vậy, hai người Hứa Xu và Tiểu Liễu hoàn toàn sửng sốt.

"Tam gia. . ."

"Cha. . ."

"Được rồi, được rồi".

Thanh Lôi Chấn mở miệng, nói: "Tiểu Liễu, cha muốn con vui vẻ hạnh phúc, nhưng mà, cha không đủ năng lực, ông nội cũng không đủ năng lực".

"Bây giờ, bây giờ trong phủ có khách quý, ông nội con toàn tâm toàn ý tiếp đãi hắn, không có thời gian để ý đến con, nhân cơ hội này, hai đứa đi đi, đi càng xa càng tốt".

"Những chuyện khác, cha thay các con chống đỡ".

"Tuy Thanh gia thành Thanh Uyên không so được với Thanh gia nhà Thập Nhất trưởng lão, nhưng mà... Nếu con biến mất, Thập Nhất trưởng lão chưa chắc đã làm khó Thanh gia chúng ta".

Hứa Xu và Thanh Tiểu Liễu đều ngẩn người.

"Con ngoan, mẹ con mất lúc con còn nhỏ, cha chỉ hy vọng con được hạnh phúc".

"Cha...", Thanh Tiểu Liễu lại lau nước mắt, đứng dậy, nói: "Cha, con không đi đâu".

"Con..."

"Nếu con đi rồi, Thập Nhất trưởng lão nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, thân là con gái Thanh gia, con không thể như vậy được".

"Con bé này, nói bậy gì chứ. Cha đã nói rồi, cha chống đỡ được".

"Cha..."

Hai cha con không ngừng tranh chấp.

Cuối cùng Thanh Lôi Chấn quát lên: "Tiểu Liễu!"

"Nếu con không đi thì không thể bảo vệ đứa bé trong bụng, biết chưa?"

Nghe vậy, Thanh Tiểu Liễu run lên.

"Đi đi, con ngoan".

Thanh Lôi Chấn nói: "Không nghĩ cho con, cũng phải cân nhắc cho đứa bé trong bụng con".

Giải thích một phen, cuối cùng Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu bị Thanh Lôi Chấn đưa đi...

Tần Ninh nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy mình thật nhàm chán, ở đó lâu như vậy, chỉ để hóng chuyện.

Quay về đình viện, hắn thấy năm người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi, Diệp Viên Viên, và Vân Sương Nhi đã về rồi.

"Sư tôn, người đi đâu vậy?"

Thấy Tần Ninh quay về, mấy người hô lên.

"Ở trong Thanh phủ thôi, ta có thể có chuyện gì được chứ?"

Tần Ninh nhìn mấy người, nói: "Nghe được tin tức gì rồi sao?"

Từng người một báo cáo, cũng không có tin tức gì liên quan tới Diệp Nam Hiên.

Cuối cùng Dương Thanh vân nói: "Nhưng mà Thanh phủ lại có chuyện lớn rồi".

Chuyện lớn á?

"Trong Thanh Tiêu Thiên này, chủ thượng là Thời Thanh Trúc, quyền lợi lớn nhất, mà thuộc hạ của Thời Thanh Trúc, bốn vị Thanh Sứ, đều là cường giả thánh đế".

"Trong Thanh Tiêu Thiên, tổng cộng có mười hai vị trưởng lão, được gọi là mười hai Thiên trưởng lão, chia ra trông coi các công việc trong Thanh Tiêu Thiên. Lạc Ninh Ninh chúng ta gặp lần trước chính là một trương mười hai Thiên trưởng lão, gọi là Thập Nhị Thiên trưởng lão."

Dương Thanh Vân nói: "Chuyện lớn có liên quan tới Thập Nhất trưởng lão Thanh Tử Thu và Thanh Tư Nguyên."

"Cháu trai của Thanh Tử Thu, Thanh Ứng Triết, thích cháu gái của Thanh Tư Nguyên, con gái của Thanh Lôi Chấn, Thanh Tiểu Liễu, đã đặt sính lễ, cũng đã đồng ý, nghe nói sắp thành hôn rồi."

Ôn Hiến Chi thuận miệng nói: "Chuyện vui như vậy, lại không nghe Tư Nguyên nói, thật không trượng nghĩa".
Chương 2105: Vì sao ngươi lại giúp bọn ta?

Thạch Cảm Đương đứng ngay bên cạnh cũng cười bảo: “Cháu gái của người ta cũng đã xuất giá rồi, vậy mà bây giờ ngươi vẫn còn cô đơn một mình, chắc là sợ ngươi sốc nên người ta mới không nói cho ngươi biết đó!”

“Ngươi cút đi...”, Dương Thanh Vân lắc đầu, hắn ta nói: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu”.

“Ta hỏi thăm được một chút tin tức, nghe nói là vị thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu này là người có quyền cao chức trọng trong Thanh Tiêu Thiên”.

“Vừa rồi chúng ta cũng nghe được là trong Thanh Tiêu Thiên có bốn vị Thanh Sứ và mười hai Thiên trưởng lão, mười sáu vị này đều là người đứng ở dưới một người nhưng trên cả vạn người”.

“Bây giờ, trong Thanh Tiêu Thiên, mười hai Thiên trưởng lão đang tranh quyền đoạt thế với nhau, cho nên, bọn họ nhất định sẽ vận dụng hết tất cả mọi thế lực mà mình có thể mượn sức được”.

“Thanh Tử Thu lấy cớ Thanh gia của thành Thanh Uyên có cùng họ Thanh với ông ta, mà ép bọn họ nhận là họ hàng của mình, ông ta muốn dùng cái lễ thành hôn này để nói cho các vị trưởng lão khác biết rằng thành Thanh Uyên đã thuộc quyền sở hữu của ông ta - thập nhất trưởng lão rồi”.

“Nghe nói lúc trước, Thanh Tư Nguyên đã từng từ chối ông ta, nhưng mà sau đó đã có một số chuyện xảy ra, nên Thanh Tư Nguyên mới đồng ý”.

Xảy ra một số chuyện?

Đó là những chuyện gì?

Dương Thanh Vân nói tiếp: “Vài tháng trước, lão phu nhân của Thanh phủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tiếp theo đó là tứ tiểu thư của Thanh phủ cũng mất tích, rồi hai vị tiểu bối Thanh gia qua đời một cách đột ngột...”, nghe đến đây, Ôn Hiến Chi sửng sốt.

“Nhất định là có âm mưu gì đó”.

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Ôn Hiến Chi, Tần Ninh nhịn không được bèn nói: “Tất cả mọi người đều đi ra ngoài điều tra tin tức, sao ngươi lại không biết những chuyện này hả? Bây giờ còn ngồi đây hóng hớt nữa chứ”.

“Con... Chẳng phải là con phải chăm sóc tam sư đệ sao... Việc của con không phải là đi hỏi mấy chuyện này...”, đúng lúc này, dường như Tần Ninh đã nhớ ra được chuyện gì đấy, hắn vội nói: “Hiến Chi, bây giờ, ngươi đi tìm hai người kia, rồi sau đó theo dõi bọn họ, nếu hai người kia rời khỏi đây một cách an toàn thì ngươi hãy quay trở lại đây, trên đường, nếu gặp kẻ nào ra tay ngăn cản thì ngươi cứ việc giết bọn chúng, sau đó đưa hai người đó về lại đây”.

“Dù sao thì năm xưa Tư Nguyên cũng từng gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi cũng nên làm chút chuyện gì đó cho người ta chứ”.

Ôn Hiến Chi nghe vậy liền gật đầu.

Đêm đã khuya, Ôn Hiến Chi rời khỏi Thanh phủ.

Tần Ninh quay trở về phòng, có Diệp Viên Viên ở bên bầu bạn, hắn bình yên đi vào giấc ngủ, về phần Vân Sương Nhi..., cô ấy vừa mới phá tan chướng ngại nên không ở cùng Tần Ninh.

Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Ôn Hiến Chi đã quay trở lại.

Hắn ta còn xách thêm hai người trở về.

Tần Ninh bị bọn họ đánh thức, hắn khoác một chiếc áo choàng màu trắng, trên vạt áo có thêu hình một thác nước chảy từ trên vách núi xuống bằng chỉ đen, trông có vẻ rất thanh thoát.

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng, khoác thêm một chiếc áo choàng, trông hắn cũng có vài phần khí chất của một vị cao nhân lánh đời.

“Dạ chào sư tôn buổi sáng ạ!”

Ôn Hiến Chi ngồi xuống, rót hai ly nước, rồi nói: “Đi được một đoạn cách thành Thanh Uyên một trăm dặm, thì quả nhiên có người bám theo hai người bọn họ, năm tên cao thủ Thánh Tôn đã bị con giết sạch”.

“Con đã làm theo lời dặn của người, đưa hai người bọn họ về đây”.

Vào giờ phút này, hai người Hứa Xu và Thanh Tiểu Liễu đứng ở trong sảnh chính với một vẻ mặt hoảng sợ.

Đêm qua bọn họ bị người khác đuổi giết, nếu không nhờ có Ôn Hiến Chi thì bọn họ đã chết từ lâu rồi.

“Chính là ngươi!”

Vào lúc này, Thanh Tiểu Liễu mới phản ứng lại kịp, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, rồi nói: “Ngươi chính là vị khách mà ông nội đang tiếp đãi!”

Bởi vì ông nội từng dặn dò là vị khách này không thích ồn ào, chỉ thích thanh tĩnh, cho nên Thanh Tiểu Liễu chỉ mới thấy hắn có một lần duy nhất, mãi đến giờ phút này, cô ấy mới phản ứng lại kịp.

Tần Ninh cười nói: “Chính là ta”.

“Ta nghe được câu chuyện của các ngươi, cảm thấy nó... sâu lắng, vì vậy ta muốn ra tay, giúp các ngươi”.

“Hai người các ngươi không nên đi ra ngoài nữa, cứ ở lại trong Thanh phủ đi”.

Lúc này, Thanh Tiểu Liễu cũng đã hiểu được vấn đề, cô ấy vội nói: “Không được... không được đâu... Những người đuổi giết bọn ta đêm hôm qua nhất định sẽ không dừng tay lại, hôm nay, bọn họ nhất định sẽ tìm đến cửa, bọn ta không thể ở lại đây được”.

“Ồ?”

Tần Ninh cười nói: “Nói như vậy là ngươi đã biết được người đuổi giết các ngươi là ai rồi phải không?”

Nghe thấy vậy, Thanh Tiểu Liễu nói với vẻ đầy oán hận: “Đương nhiên là ta biết rồi, đó chính là người của Thanh Tử Thu, muội muội ta...”

“Đại tiểu thư!”

Hứa Xu vội vã kéo ống tay áo của Thanh Tiểu Liễu.

Lúc này, Thanh Tiểu Liễu mới giật mình, tỉnh táo lại, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh rồi nói: “Ngươi... Vì sao ngươi lại giúp bọn ta?”

Nghe thấy những lời này, Tần Ninh hơi sửng sốt, nhưng hắn ngay lập tức nắm chặt bàn tay của Diệp Viên Viên đang đứng bên cạnh, đặt vào lòng bàn tay của mình, hắn cảm thán: “Năm đó, ta và Viên Viên cũng giống như các ngươi, bị người khác hãm hại, may nhờ được cao nhân trợ giúp nên mới thoát nạn, nay ta nhìn thấy các ngươi, nhớ tới hoàn cảnh của bọn ta trong quá khứ, nên ta mới giúp các ngươi...”, nghe thấy vậy, trên mặt Diệp Viên Viên và Ôn Hiến Chi hiện lên vẻ kì quái.

Lúc sư tôn nói dối, sao có thể tỏ ra nghiêm túc như vậy được nhỉ?

Thanh Tiểu Liễu nhìn về phía Diệp Viên Viên, trong lòng cô ấy có chút rung động, nàng đúng là một vị cô nương xinh đẹp.

Trong lòng cô ấy nghĩ rằng một cô nương xinh đẹp động lòng người như nàng, vậy mà lại xem trọng Tần Ninh, vị Tần công tử này ắt là phải có chỗ hơn người.

“Tóm lại là như vầy, các ngươi cứ yên tâm đi, ông nội của ngươi đối đãi với ta như thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy, chắc ngươi cũng biết thân phận của ta không đơn giản một chút nào, ta không có gì phải sợ tên thập nhất trưởng lão kia cả”.

Nghe hắn nói như vậy, Thanh Tiểu Liễu vội hỏi ngay: “Thật vậy sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì chứ?”

Tần Ninh nói tiếp: “Chỉ có điều là ta cần phải hỏi ngươi một số chuyện”.

“Ngươi chắc chắn là lão phu nhân của Thanh gia các ngươi, tiểu cô cô của ngươi và cả muội muội ngươi... đều bị thập nhất trưởng lão giết chứ?”

Tần Ninh vừa nói xong, Thanh Tiểu Liễu còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Xu đã nói ngay: “Chắc chắn!”

“Thi thể của nhị tiểu thư là do hai người bọn ta tìm được, lúc bọn ta tìm thấy nhị tiểu thư thì có phát hiện trên vạt áo bị xé rách của nhị tiểu thư có đồ của Thanh Ứng Triết...”

“Lúc đó, lão gia cứ dặn dò bọn ta không được nhiều chuyện”.

Nhắc tới muội muội Thanh Huyên Nhi của mình, Thanh Tiểu Liễu không kiềm chế được nữa nên bật khóc nức nở.

“Lúc ấy, bà nội vừa qua đời, chỉ sau một đêm, tóc ông nội bạc trắng, trông ông già đi cả chục tuổi, mấy tháng nay, lòng ông cũng dần mệt mỏi, ông giao rất nhiều việc cho cha ta và hai vị thúc bá làm”.

Thanh Tiểu Liễu vô cùng buồn bã, cô ấy nói: “Bà nội qua đời khiến ông nội chịu một cú sốc quá lớn”.

“Cái tên Thanh Tử Thu này, ông đây không bóp nát đầu hắn thì không thể hả giận được”.

Ôn Hiến Chi nghiến răng nghiến lợi.

“Hai vị khách này, các ngươi...”

“Thôi được rồi, hai vị không cần quan tâm đến những chuyện sau này nữa”.

Tần Ninh vung tay, chỉ vào Ôn Hiến Chi, rồi nói: “Có hắn ta lo liệu cả rồi!”

Tần Ninh vừa nói xong, cả Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu đều bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Chuyện này thật sự khiến người ta khó lòng tin tưởng.

Vào giờ phút này, bên trong Thanh phủ cũng đã xuất hiện một vài âm thanh hỗn loạn.

Nơi Tần Ninh ở tương đối hẻo lánh, việc này là do Thanh Tư Nguyên cố tình sắp xếp, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn nghe được tiếng ồn ào.

Chẳng bao lâu sau, cửa chính của đình viện mà đám người Tần Ninh ở bị người khác đá văng.

“Lục soát cho ta, tìm cho cẩn thận vào!”

Vào lúc này, kẻ cầm đầu chắp tay sau lưng, hắn ta bước nhanh vào trong đình viện.

“Thanh Ứng Nguyên!”

Thanh Tiểu Liễu ngay lập tức thốt lên tên của hắn ta.

“Thanh Tiểu Liễu, quả nhiên là ngươi đang ở trong Thanh phủ”.

Tên thanh niên kia bước nhanh tới, hắn ta muốn giữ chặt lấy tay Thanh Tiểu Liễu.

“Cút ngay”.

Diệp Viên Viên nâng Thanh Tiểu Liễu dậy, nhìn thấy Thanh Ứng Nguyên tới gần, nàng hừ lạnh một tiếng, khí thế bùng nổ, đẩy lui Thanh Ứng Nguyên.

“Tên ranh con nhà ngươi là ai?”

Lúc này, Ôn HIến Chi cũng quát to.

“Ta là ai à?”

Thanh Ứng Nguyên cười rồi nói: “Phụ thân của bổn thiếu gia chính là chấp sự của Thanh Tiêu Thiên, ông nội ta chính là thập nhất trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, Thanh Tử Thu, ngươi nói thử xem, ta là ai?”

“Hắn là đệ đệ của Thanh Ứng Triết”.

Thanh Tiểu Liễu nói.

Diệp Viên Viên đỡ Thanh Tiểu Liễu dịch sang một bên.

Vào giờ phút này, Thanh Ứng Nguyên nhìn chằm chằm vào Thanh Tiểu Liễu, sau đó khóe mắt hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Viên Viên, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đứng bất động tại chỗ, ngỡ ngàng với sắc đẹp của Diệp Viên Viên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom