-
Chương 2091-2095
Chương 2091: Mời làm khách
Cho nên, sau này một khi Tần Ninh làm được đến thành tựu mà mình muốn, thì mười Thánh Vực lớn gần như không ai có thể ngăn cản! Lý Nhiễm Nhiễm lo lắng đến hoàn cảnh hiện tại của cả mười thánh vực lớn.
Tần Ninh cười nói: “Có thể làm thế nào chứ? Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn!”
“Mọi người đều không phải là trẻ con, hôm nay các người cũng thấy rồi đấy, cho dù ta không có ý tranh đoạt gì thì những tên đó cũng sẽ bao vây ta, coi ta như đối thủ, thăm dò giới hạn của ta”.
“Bọn họ dám thăm dò, thì ta dám đánh cho bọn họ không còn dám thăm dò nữa”.
“Nói tóm lại một câu, ta không chọc vào bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến gây chuyện với ta, dứt khoát, dạy cho những người đến chọc ta một bài học tử tế, thực sự không được thì giết”.
Hiên Viên Quân cười ha ha nói: “Việc này cũng phù hợp với tính cách của ngươi”.
Lúc này, Hiên Viên Quân vung bàn tay gọi con trai của mình đến.
“Huynh đệ, đây là Hiên Viên Diệp, con trai duy nhất của ta, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị ta đánh, đáng tiếc vẫn chưa thành tài, bây giờ mới là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển”.
“Nói thật, ta cũng không cần nó quá giỏi giang, nhưng ít nhất cũng phải thành một Thánh Đế, nhưng xem thiên phú của nó, có hơi khó, ngươi phải giúp ta đấy”.
“Sau này ta rút lui khỏi vị trí tộc trưởng, tốt xấu gì tên nhóc này cũng phải là Thánh Đế thì mới có chỗ đứng trong thế gia Hiên Viên!”
Hiên Viên Quân vừa nói vừa kéo Hiên Viên Diệp nói: “Mau, nhóc thối, gọi cha nuôi đi, đây là việc ta đã hẹn trước với lão đệ rồi”.
Lúc này Hiên Viên Diệp tỏ vẻ mặt khổ sở nói: “Cha, trông Tần công tử xấp xỉ tuổi con, con gọi là cha nuôi… không thích hợp lắm nhỉ…”, “Nhóc thối, dám cãi phải không?”
Hiên Viên Quân nói: “Ôm chân cha nuôi của con còn mạnh hơn ôm chân cha ngươi gấp trăm lần, bây giờ không gọi, thì cả đời này đợi mà hối hận đi!”
Cuối cùng Hiên Viên Diệp cũng chẳng còn cách nào, gọi Tần Ninh một tiếng cha nuôi.
Việc này thật khó xử! Tần Ninh cũng không để ý việc này.
Một bữa tiệc rượu giống như bữa tiệc gia đình, đến khi trời tờ mờ sáng, mọi người mới giải tán.
Đã lâu Tần Ninh không vui vẻ như vậy.
Đại hôn của Tiên Hàm, hắn đã nghĩ kỹ rồi, sau này giao tất cả cho Tiên Hàm xử lý.
Hơn nữa, có hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến hỗ trợ, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đây là lựa chọn của bản thân Tiên Hàm, đương nhiên Tần Ninh tôn trọng quyết định đó.
Ngày thứ hai, cho đến khi mặt trời lặn, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng mỗi người một bên trái phải, dường như đã đợi từ lâu.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.
Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”
“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”
Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”
“Chúng ta không dám”.
Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”
“Được rồi”.
Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”
Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.
Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.
“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.
Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.
Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?
Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.
Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Ninh bưng chén trà, thong thả nói.
“Lần này đến để chúc mừng đại hôn của Tiên Hàm, môn chủ mới Võ Môn, chúc mừng Tần công tử trở về, Linh Nhân thay mặt sư tôn mời Tần công tử đến Thánh Vực Thanh Tiêu làm khách”.
Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.
Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.
Lần này được biết thân phận của Tần Ninh, Thời Thanh Trúc lập tức phái người đến mời Tần Ninh đến Thánh Vực Thanh Tiêu, khả năng lớn không phải hại Tần Ninh, nói không chừng là nối lại tình xưa cũng nên! Lúc này, Tần Ninh đặt chén trà xuống, cười nói: “Ta xin nhận tấm lòng, nhưng ta cũng không có việc gì cần đến thánh vực Thanh Tiêu, ta không đi đâu!”
“Ngươi chuyển lời cho sư tôn nhà ngươi, nói ta bị thương nặng, không được ra ngoài”.
Lời vừa được nói ra, Tuyết Linh Nhân chỉ cho rằng Tần Ninh đang từ chối.
Tần Ninh trông như cảnh giới Thánh Hoàng, sắc mặt hồng hào, không giống như đang bị thương nặng.
“Tần công tử…”, “Được rồi”.
Tần Ninh lại nói: “Thánh vực Thanh Tiêu… ta không muốn đến nữa”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân không nói nhiều, lấy ra một hòn đá đặt trước mặt Tần Ninh, nói: “Sư tôn đã nói, Tần công tử nhìn thấy hòn đá này, tự nhiên sẽ đi”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang hòn đá trước mặt.
Chỉ là hòn đá to bằng nắm đấm, trông cũng vô cùng bình thường.
Nhưng càng nhìn, Tần Ninh càng thấy dường như ánh mắt bị thu hút.
Hồi lâu sau, Tần Ninh nhìn sang Tuyết Linh Nhân nói: “Ngươi ở Võ Môn đợi ta mấy ngày, bàn giao xong mọi việc, ta theo ngươi đến Thanh Tiêu Thiên”.
Tuyết Linh Nhân nghe vậy, thở ra nhẹ nhõm, gật đầu rời đi.
Cho đến khi thấy hai người rời khỏi sơn cốc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới lại gần Tần Ninh, nhìn hòn đá đó.
“Đây là tín vật định tình của hai người à?”
“Ta thấy chắc là tín vật ước định!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nói.
Tần Ninh nhìn hai người, cười khổ nói: “Được rồi, đừng ở đây ghen tuông lung tung nữa”.
“Năm đó, ta ở trong thánh vực Đại Võ, các nàng cũng biết, chín đời chín kiếp, tôi lấy võ nhập đạo, đều có thiên hướng tu hành”.
“Kiếp thứ nhất, thời Cửu U Đại Đế, ta thiên về thuật con rối, chỉ là lúc đó ta cũng rất ít thi triển”.
“Kiếp thứ hai, Ngự Thiên Thánh Tôn, thiên về đạo ngự thú”.
“Kiếp thứ ba, Cuồng Võ Thiên Đế, lấy cuồng ngạo nhập võ đạo”.
“Kiếp thứ tư, Thanh Vân Kiếm Đế, lấy kiếm làm trung tâm”.
Tần Ninh nhìn hai người, giải thích nói: “Kiếp thứ ba, ta chuyên nghiên cứu ý cảnh võ đạo, lựa chọn cuồng, Diệp Nam Hiên rất giống ta điểm này, cho nên ta mới thu nhận hắn làm đồ đệ, nếu không, bây giờ Diệp Bắc Phong đã là đồ đệ của ta”.
“Lúc đó, khi ta sắp bắt đầu kiếp thứ tư, đã sáng tạo ra một môn võ quyết, đặt tên là cuồng quyết!”
“Cuồng quyết là võ quyết tâm đắc trong thời gian một vạn năm tu võ của ta, ta nhân cơ hội này sáng tạo ra nó”.
“Cuồng quyết tổng cộng có ba cuốn nội dung, cuốn thứ nhất là chưởng pháp, cuốn thứ hai là quyền pháp, cuốn thứ ba là đao pháp, lúc đó ta chỉ truyền cho Diệp Nam Hiên, và nói với hắn, người ngoài rất khó tu hành quyết này, tu hành không tốt sẽ chết, hắn khá phù hợp vì hắn có cuồng kình”.
Chương 2092: Năm phương bị giết
Tần Ninh nói đến đây, thở dài nói: “Trong Hạ Tam Thiên, chỉ có hai sư đồ ta biết cuồng quyết này, giống như ta chỉ dạy ba mươi ba thiên kiếm quyết cho Huyền Đạo vậy”.
“Vừa nãy, trên hòn đá này ẩn chứa một đạo cuồng kình, có lẽ là của Diệp Nam Hiên, xem ra, Diệp Nam Hiên thực sự biến mất ở trong thánh vực Thanh Tiêu”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều bừng hiểu ra.
“Chẳng lẽ là hành động của Thời Thanh Trúc?”
Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.
“Ta cũng không chắc”.
Tần Ninh đứng lên, cười nói: “Nếu nàng ta đã muốn ta đến, thì ta đến xem sao là được, trước đây Huyền Đạo cũng nói, Diệp Nam Hiên biến mất có thể có liên quan đến thánh vực Thanh Tiêu, vừa hay đến xem sao!”
“Nhưng thương tích bây giờ của chàng…”, Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Không sao, không dùng đến thực lực cũng không sao, hơn nữa ở mãi trong Võ Môn cũng không thể nào có cách giải quyết”.
“Đi xem thế nào vậy!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Lúc này, bên ngoài sơn cốc, từng bóng hình đột nhiên xông vào.
Chỉ thấy đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến và Tiên Hàm vội vàng xông vào.
Thấy đám người này lo lắng đi đến, Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Xem ra tối qua các ngươi đều che giấu giả bộ, hôm nay lại mạnh như rồng như hổ rồi?”
“Sư tôn, không có thời gian đùa nữa đâu”.
Lúc này Dương Thanh Vân lên tiếng nói.
“Sao thế?”
Dương Thanh Vân lập tức nói: “Vừa nãy, Võ Môn nhận được tin xảy ra chuyện lớn rồi!”
Chuyện lớn?
Chuyện lớn gì?
“Huyết Tự Như của Huyết tông”.
“La Phong Tùng, La Chấn của Tu La điện”.
“U Minh Tuyệt, U Minh Ngạn của U Minh cốc”.
“Thiên Chi Long, Thiên Nguyên Nhân của Thiên Diễn tông”.
“Cha con Hứa Minh Không Hứa Tận Tiên của Cửu Tinh Các”.
“Và võ giả tứ đại thánh vực đến cùng với họ đều chết hết rồi!”
Lời vừa được nói ra, sắc mặt Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều thay đổi.
“Chết hết rồi?”
Tần Ninh nhìn sang mấy người.
Diệp Bắc Phong chắp tay nói: “Đúng thế, năm phương rời khỏi Võ Môn từ các vị trí khác nhau, đều được phát hiện chết trong thánh vực Đại Võ, chỉ có số ít xác chết được bảo quản, thi thể của những người khác đều hóa thành xương cốt…”, “Những thi thể được bảo quản đang trên đường chuyển về”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhướn mày.
Đương nhiên hắn biết đây không phải là hành động của Võ Môn.
Hơn nữa, hôm qua chỉ có võ giả thánh vực Thông Thiên rời đi, nhưng Tề Ngọc Hiên dẫn đội, tuy thực lực khá mạnh nhưng cũng không đến nỗi có thể ngăn cản giết chết năm phương thế lực.
“Rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người!”
Tuyết Phi Yến nghiêm túc nói: “Chuyện trên tiệc hôn lễ tối qua, mọi người đều thấy rồi, hôm nay bọn họ được phát hiện chết trong thánh vực Đại Võ ta, quá trùng hợp rồi…”, “Hôm qua người của Hiên Viên thế tộc và người của Thanh Tiêu Thiên đều ở trong Võ Môn, Tề Ngọc Hiên đó rời đi cũng không thể nào giết được năm phương thế lực trong một lúc, rất có khả năng là ma tộc ra tay”.
Ôn Hiến Chi phân tích nói: “Xem ra là muốn các thế lực lớn Võ Môn và mấy đại thánh vực khai chiến với nhau”.
Lúc này mấy người đều bàn luận xôn xao.
“Sư tôn, chúng ta phải làm thế nào?”
Dương Thanh Vân nhìn sang Tần Ninh nói.
“Làm thế nào?”
Tần Ninh cười nói: “Có thể làm thế nào?”
Nếu mấy thánh vực lớn liên thủ lại tấn công Võ Môn, thì đánh thôi”.
“Tuy người chết trong thánh vực Đại Võ, nhưng không phải là hành vi của Võ Môn, chúng ta có thể làm gì?”
“Bọn họ đến chúc mừng, trong Võ Môn, đương nhiên chúng ta phải bảo vệ an toàn cho bọn họ, nhưng đã rời khỏi Võ Môn, việc sống chết của họ không liên quan đến chúng ta”.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, mấy người đều quay sang nhìn nhau.
Lời này nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng… Tu La điện, Huyết tông, Thiên Diễn tông, Cửu Tinh Các đâu thể bỏ qua như vậy?
Nhưng Tần Ninh lại vẫn bình tĩnh.
Thạch Cảm Đương thấy Tần Ninh dửng dưng như vậy, không nhịn được nói: “Sư tôn, chắc không phải người bảo Lý Huyền Đạo sư huynh đi giết họ chứ?”
“Hỗn xược!”
Tần Ninh nhìn sang Thạch Cảm Đương, không nhịn được mắng nói: “Tiểu tử nhà ngươi…”, “Con sai rồi!”
Thạch Cảm Đương lập tức không nhịn được nói: “Vậy tại sao sư tôn dửng dưng như vậy…”, Tần Ninh không còn lời nào để nói.
“Người, không phải do chúng ta giết”.
“Hơn nữa, có người giết họ, trong lòng ta cũng rất vui, còn về mấy phương thế lực nghĩ thế nào thì đó là việc của họ, phải làm gì, cũng là việc của họ, ta không quản được”.
Tần Ninh nhìn mấy người, lắc đầu.
“Ngày mai chuẩn bị xuất phát đến thánh vực Thanh Tiêu”.
“Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, ba các ngươi đi cùng ta, đưa theo Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh”.
“Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến, các ngươi ở lại Võ Môn, cùng với Tiên Hàm lặp lại trật tự Võ Môn”.
“Còn Lý Huyền Đạo, về thánh vực Thiên Kiếm trước đi”.
“Ngoài ra, Lý Huyền Đạo, ngươi phái mấy thánh đế trong Nhất Kiếm Các đến tọa trấn Thanh Minh ở thánh vực Thiên Hồng, rồi phái mấy người đến tọa trấn trong Võ Môn, đề phòng bất trắc!”
Đám người Tiên Nhân phu nhân còn ở trong Thanh Minh thánh vực Thiên Hồng cơ.
Tiên Hàm cũng ở lại trong Võ Môn.
Lần này, người của mấy thánh vực lớn chết hết, ngược lại là lời nhắc nhở với Tần Ninh.
Nếu ma tộc quá vội vàng, nhân lúc hắn không có mặt, giết đến thánh vực Thiên Hồng, giết đến thánh vực Đại Võ, thì rắc rối rồi.
“Được rồi, quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ đến thánh vực Thanh Tiêu, nếu bốn thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Huyết La, thánh vực U Minh, thánh vực Đại Diễn cảm thấy chúng ta đã giết người của họ, muốn đến báo thù, thì cũng cần thời gian tập trung binh mã, nếu đến thật, cùng lắm là ta mở Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận và Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế, đánh với bọn họ!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, mọi người đều không còn gì để nói.
Hai tòa đại trận được trời hậu đãi, thực sự là quá mạnh.
Nhưng quan trọng… bây giờ Tần Ninh còn đang bị trọng thương.
Chỉ là mọi người cũng hiểu tính tình của Tần Ninh.
Lần này bốn thánh vực lớn, năm phương thế lực chọc cho Tần Ninh thực sự không vui, nếu không phải đang bị thương, Tần Ninh chắc chắn không thể nào chỉ dạy cho họ một bài học.
Mấy người đều rời đi, bắt đầu chuẩn bị theo lời dặn của Tần Ninh.
Chỉ lúc sau, vợ chồng Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm đến.
“Tần huynh đệ!”
Hiên Viên Quân nghiêm túc nói: “Xem ra là có người giá họa cho ngươi, chuyện này e rằng khá khó giải quyết, vợ chồng ta về trước đây”.
“Nếu bốn thánh vực lớn thực sự làm chuyện kích động gì, chúng ta cũng phải điều động thực lực Hiên Viên thế tộc giúp ngươi một tay!”
Tần Ninh nghe vậy cười nói: “Không vấn đề”.
Ở bên khác, người của Thanh Tiêu Thiên ở trong Võ Môn cũng nhận được tin tức.
“Năm phương thế lực bốn thánh vực lớn đều chết hết ư? Lần này có Thánh Đế dẫn đội đấy!”
Tuyết Linh Nhân nhận được tin, vô cùng kinh ngạc.
Là ai mà to gan như vậy?
Đương nhiên cô ấy biết, chuyện này không phải do Võ Môn làm, đêm qua đám người Võ Môn tập trung uống rượu trò chuyện đến sáng sớm mới kết thúc.
Chắc chắn là có người giá họa cho Võ Môn: “Tần Ninh giải thích thế nào?”
Lạc Ninh Ninh trực tiếp hỏi người đến bẩm báo.
Người đó trả lời nói: “Tần Ninh nói, ngày mai vẫn xuất phát đến Thanh Tiêu Thiên!”
Lời vừa nói ra, hai người Lạc Ninh Ninh và Tuyết Linh Nhân trợn mắt há hốc miệng.
Chương 2093: Rời khỏi thánh vực Đại Võ
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày mai Tần Ninh vẫn xuất phát theo kế hoạch của mình?
Không hề lo lắng năm phương thế lực bốn thánh vực lớn hoàn toàn thẹn quá hóa giận, trực tiếp giết đến thánh vực Đại Võ sao?
“Tần Ninh này đúng là không phải người bình thường có thể đoán được…”, Lạc Ninh Ninh không nhịn được nói: “Chẳng trách năm đó, chủ thượng đối với hắn…”, “Thế nào?”
Thấy Lạc Ninh Ninh không nói nhiều thêm, Tuyết Linh Nhân không nhịn được nói.
“Không, không có gì…”, Lạc Ninh Ninh lại nói: “Hắn đã không lo lắng, thì chúng ta cũng không có gì phải lo lắng, ngày mai xuất phát là được”.
“Ừm!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ở bên ngoài Cuồng Cốc trong Võ Môn.
Lạc Ninh Ninh dẫn theo một đám người đợi Tần Ninh ở đây.
Lúc sau, Tần Ninh dẫn theo Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, và Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Phệ Thiên Giảo xuất hiện.
Tất nhiên Tiên Hàm, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến đến đưa tiễn.
Lý Huyền Đạo nhìn sư tôn của mình, lên tiếng nói: “Việc mà sư tôn dặn dò, con đã sắp xếp xong, phía thánh vực Thiên Hồng và thánh vực Đại Võ, con sẽ thường xuyên kiểm tra, sư tôn cứ yên tâm”.
“Ngược lại là sư tôn…”, “Yên Tâm đi, có Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, không có vấn đề gì đâu”.
Lý Huyền Đạo gật đầu, không nói nhiều thêm.
“Tiên Hàm, Võ Môn giao cho ngươi đấy, ngươi phải cố gắng, đừng để ta thất vọng”.
“Đại ca yên tâm đi”.
Dặn dò xong, Tần Ninh dẫn mấy người rời đi theo Lạc Ninh Ninh và Tuyết Linh Nhân.
Lạc Ninh Ninh vung bàn tay, một tòa hành cung xuất hiện trước mọi người.
Hành cung cao đến năm mươi trượng, ngắm kỹ, có hàng chục căn phòng đủ để chứa hơn trăm người.
Mọi người đi lên hành cung, sau đó hành cung nổi lên khỏi mặt đất, biến mất rời khỏi Võ Môn.
Lý Huyền Đạo nói với Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến: “Ta đã sai người dựng đại trận ở trong Võ Môn và Nhất Kiếm Các, liên lạc bất cứ lúc nào, nếu phía các người xảy ra vấn đề gì, ta sẽ chạy đến với tốc độ nhanh nhất”.
“Ừm!”
“Tốt!”
Dặn dò xong, Lý Huyền Đạo cũng đưa người rời đi.
Hai vợ chồng Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết đều đứng yên ở ngoài Cuồng Cốc.
Giang Ngạo Tuyết trêu chọc Tiên Hàm nói: “Có phải rất muốn đi cùng họ không? Hối hận đã chọn ở bên ta?”
“Nói gì vậy hả?”
Tiên Hàm lại cười nói: “Đại ca ta thần thông quảng đại, cũng không phải cả đời không gặp được, ta ở Hạ Tam Thiên, coi như giúp hắn tọa trấn nơi này, đề phòng ma tộc đến làm loạn”.
Giang Ngạo Tuyết lại cười nói: “Thực ra, chàng đi đến vùng trời rộng lớn hơn với hắn cũng không sao, ta có thể ở đây đợi chàng”.
“Ta không nỡ!”
Tiên Hàm cười ha ha: “Vợ yêu một mình trong phòng trống, chẳng phải lúc nào cũng bị người khác nhòm ngó, ta có thể yên tâm không?”
“Dẻo miệng…”, … Võ Môn, cách mọi người càng lúc càng xa.
Hành cung của người Thanh Tiêu Thiên cũng là một thánh khí cường mạnh, không hề kém hơn Thất Tinh Cung của Cửu Tinh Các.
Thế lực bá chủ cường mạnh như vậy, đương nhiên cũng có những thánh khí này.
Trong hành cung vững vàng ổn định thoải mái hơn nhiều so với cười trên chim muông.
Nhưng hành cung như này cũng hoạt động nhờ vào đốt cháy thánh thạch, tiêu hao cũng rất lớn.
Lạc Ninh Ninh là thánh đế, đương nhiên có địa vị không thấp ở Thanh Tiêu Thiên.
Tuyết Linh Nhân là đồ đệ cưng của Thời Thanh Trúc, chủ của Thanh Tiêu Thiên.
Lúc này Lạc Ninh Ninh nhìn sang Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, nghe nói người của Cửu Tinh Các thánh vực Cửu Tinh, Huyết tông và Tu La điện của thánh vực Huyết La, Thiên Diễn tông của thánh vực Đại Diễn, U Minh cốc của thánh vực U Minh đều bị giết, không biết Tần công tử có suy nghĩ thế nào?”
Tần Ninh nhìn Lạc Ninh Ninh, cười nói: “Chắc không phải ngươi nghĩ rằng ta giết họ đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải”.
“Vậy ta có thể nghĩ thế nào? Người chết trên thánh vực Đại Võ, nhưng không thể trách Võ Môn chứ? Hiện giờ Võ Môn cũng chỉ có hai thánh đế thôi, căn cơ và thực lực không thể sánh được với các thánh vực lớn”.
Tần Ninh nói tiếp: “Bọn họ nghĩ thế nào, ta không quản được”.
Lạc Ninh Ninh nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ bốn thánh vực lớn báo thù ư?”
“Nếu họ báo thù, ta chỉ có thể chống lại, bây giờ không phải vẫn chưa báo thù à?”
“…”, Lạc Ninh Ninh cảm thấy nói chuyện với Tần Ninh khá là mệt.
Nhưng nghĩ kỹ thì Tần Ninh nói cũng đúng.
Người, không phải do Tần Ninh giết.
Không chỉ người của thánh vực Thanh Tiêu biết, người của thánh vực Hiên Viên cũng biết.
Nhưng mấu chốt của vấn đề cũng không phải nằm ở rốt cuộc có phải Tần Ninh giết hay không.
Mà là bốn thánh vực lớn có tin hay không?
Lần này, bốn thánh vực lớn, năm phương thế lực đều có thánh đế ngã xuống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Ninh Ninh tự cười mình.
Chuyện này có liên quan gì đến cô ta chứ?
Hành cung bay lên, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng được sắp xếp cho mình.
Lúc này, Tần Ninh nằm trên giường, tam hồn thất phách dựng trên cơ thể, trong tam hồn thất phách đó, chỉ thấy bóng thương kiếm vô cùng rõ ràng.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên đều thận trọng quan sát.
Hồi lâu sau, Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi thẳng người lên.
“Thế này chẳng phải chàng ngang bằng với một thanh đao sắc treo trên ngực, lúc nào cũng có thể rơi xuống ư, phải giải trừ sớm mới được”.
Vân Sương Nhi lo lắng nói.
“Ta cũng hiểu”.
Tần Ninh bất lực nói: “Nhưng bây giờ thực sự không có cách gì hay”.
“Chàng có nhiều thủ đoạn vậy mà?”
“Đều vô dụng, trừ phi lấy thuật Đại Tác Mệnh làm gốc”.
Tần Ninh lại nói: “Nhưng thuật Đại Tác Mệnh đã tiêu hao mười vạn năm thọ nguyên vì con chó ngốc đó, nếu lại tiêu hao mười vạn măm thọ nguyên, thì sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ tu hành của ta!”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng buồn bực không vui.
“Không cần lo lắng, rồi sẽ có cách, ta cảm thấy ta đã bỏ qua điều gì đó”.
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi”.
Tuy là nói vậy, nhưng hai cô gái cũng chỉ gượng cười.
“Lần này đột ngột xảy ra chuyện, sợ rằng bốn thánh vực lớn sẽ làm gì đó”.
Diệp Viên Viên lên tiếng nói: “Lần này, liệu có phải là do người của thánh vực Thông Thiên làm không?”
Vân Sương Nhi lại nói: “Có khả năng, lần này thánh vực Thông Thiên không có vấn đề gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Ninh cũng không làm khó bọn họ, có lẽ những người xuống tay cũng nhìn chuẩn điều này, cho nên cố ý không ra tay với người của thánh vực Thông Thiên, hoàn toàn hắt nước bẩn lên người Tần Ninh”.
“Liễu Thông Thiên đó, ta chưa từng gặp, không tiện đánh giá, nhưng Huyền Đạo nói, thực lực của người này ngang bằng với hắn, cho thấy hắn rất lợi hại”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng lần này khả năng ma tộc ra tay là rất lớn, nhưng ai thông báo cho ma tộc?”
“Trong mười thánh vực lớn, chỉ sợ có một số người đã thống nhất điều kiện với ma tộc rồi, rốt cuộc là ai, bây giờ cũng không dễ nói, một số chuyện, ta phải đi và xem xét”.
“Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của ba người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư, khiến ta thấy không đúng lắm”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Nhưng sự việc cấp bách, việc gấp nhất vẫn là thực lực của chàng…”, Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: “Thương tích của chàng thật khiến người ta lo lắng”.
“Việc này cũng không ảnh hưởng gì!”
Tần Ninh không phục nói: “Ngày nào ta cũng hầu hạ hai nàng, chẳng phải vẫn mạnh như rồng như hổ à?”
“Vô liêm sỉ!”
“Thật không biết xấu hổ!”
Trong mười mấy ngày liền, Tần Ninh và Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Hành cung đi thẳng về phía Bắc thánh vực Đại Võ, dần dần đến tận cuối thánh vực Đại Võ, chỉ thấy giữa trời đất phía trước là một vùng xám xịt mờ mịt, dường như không thể thấy đường.
Chương 2094: Vực bích
Trong hành cung, Lạc Ninh Ninh lên tiếng: “Các vị cẩn thận, sau đây, sẽ đi ngang qua vực bích giữa thánh vực Đại Võ và thánh vực Thanh Tiêu, có thể sẽ có dao động rung lắc rất lớn”.
Trong phòng, Tần Ninh nghe thấy tiếng nói, uể oải ngồi lên từ trên giường.
“Sắp đi ngang quan vực bích rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta dẫn các nàng ra ngoài xem!”
Sắc mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hiện lên vẻ mệt mỏi, hiển nhiên mười mấy ngày không ít được Tần Ninh “tàn phá”.
Nhưng lần này đến thánh vực Đại Võ là Lý Huyền Đạo dẫn dắt bọn họ, hai người thực sự không biết đi xuyên qua vực bích từ thánh vực này đến một thánh vực khác, rốt cuộc có cảm giác gì.
Mặc đồ xong xuôi, ba người cùng ra khỏi phòng.
Lạc Ninh Ninh nhìn thấy ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện cũng có ánh mắt cổ quái.
Cô ta nghi ngờ, đây thực sự là Tam Đế chuyển thế ư?
Mười mấy ngày nay Tần Ninh không ra khỏi phòng.
Vẫn luôn tu hành?
Cô ta không tin! Nếu tu hành, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sao cứ phải ở trong phòng mười mấy ngày?
Mười mấy ngày nay, ba người đã làm gì, cô ta cũng hiểu.
Người đã từng là Tam Đế, nay cũng khuất phục dưới váy của hai vị tuyệt sắc giai nhân này?
Càng nghĩ những điều này, Lạc Ninh Ninh càng cảm thấy không phục thay cho đại nhân nhà mình.
Đại nhân nhà mình có điểm nào không bằng hai người này?
Tần Ninh bị mù rồi phải không?
“Tần công tử, mấy ngày nay xem ra thật nhàn hạ”.
Lạc Ninh Ninh thản nhiên nói.
“Dù sao cũng có người của Thanh Tiêu Thiên bảo vệ, ta không lo lắng cho sự an nguy của mình”.
Tần Ninh cũng chẳng quan tâm đến ý trong lời nói của Lạc Ninh Ninh.
Đến trước hành cung, chỉ thấy bầu trời phía trước u ám, dường như lúc này cả trời đất đều biến thành một hồ nước vẩn đục.
Lúc này, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi cũng đều đi ra.
Lạc Ninh Ninh lại nói: “Thánh vực Đại Võ và thánh vực Thanh Tiêu có một khu vực tiếp giáp, xuyên qua vực bích này sẽ là thánh vực Thanh Tiêu, nhưng sẽ có chút trắc trở, mọi người cẩn thận”.
Mọi người đều tò mò nhìn về phía trước, sẽ có trắc trở gì?
Lúc này Tần Ninh đứng trước hành cung, nhìn về phía trước nói: “Phía trước chính là vực bích giữa hai thánh vực”.
“Vùng đất Hạ Tam Thiên, mười thánh vực lớn, giữa mỗi thánh vực đều có vực bích, vực bích này là diễn biến của quy tắc thiên địa, cũng được tạo thành do sự biến đổi của không gian”.
“Thông thường, cấp Thánh Tôn mới có thể xuyên qua giới bích, cường giả cấp Thánh Đế thì càng đơn giản, xé rách không gian, trực tiếp vượt qua”.
Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn, vực bích này được hình thành như thế nào?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Trong Hạ Tam Thiên, thực lực võ giả càng mạnh, càng dẫn đến sự biến hóa của sức mạnh trời đất”.
“Ví dụ, trong thánh vực Đại Võ xuất hiện thánh đế, khí tức thánh đế sẽ khiến thánh lực giữa trời đất lưu chuyển rồi sinh ra biến hóa, lấy một vị thánh đế làm trung tâm, thánh lực thiên địa cũng dần lại gần, nếu trong thánh vực Thanh Tiêu lại xuất hiện một vị thánh đế thì cũng như vậy, giống như kiểu sự va chạm của hai cường giả, phạm vi ảnh hưởng rất lớn”.
“Phạm vi này sẽ có đường biên giới, vùng đất biên giới trải qua sự biến hóa lâu dài, và sự vận hành của thời gian không gian, lâu dần, trở thành một bức tường”.
“Vực bích ngăn cách hai thánh vực, cũng là phân chia trời đất”.
Tần Ninh nói tiếp: “Từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên cũng có bức tường, nhưng được gọi là Tam Thiên Giới Bích”.
“Tam Thiên Giới Bích vững chắc không thể đẩy, Tam Thiên Giới Bích chia thành hai mặt, mặt phía Hạ Tam Thiên không có thực lực vượt qua Thiên Thánh Đế, không phá mở được, cũng không thể tiến vào trung tam thiên”.
“Còn Phía Trung Tam Thiên càng mạnh hơn, cho dù cường giả hàng đầu Trung Tam Thiên cũng gần như không phá được, đương nhiên cũng không phải một trăm phần trăm, tất cả địa vực như vậy đều tồn tại thiếu sót, người có lòng chưa chắc không điều tra được”.
Lạc Ninh Ninh nghe thấy lời này cũng vô cùng kinh ngạc.
Tam Thiên Giới Bích?
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe nói đến.
“Bảy cảnh giới lớn cảnh giới Thánh Đế, cấp bậc nhỏ, cấp bậc lớn, cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế”.
“Bảy cảnh giới này, nói là dung hợp Thánh lực, thánh hồn, thánh thể, dung hợp khí thế trời đất, trên thực tế cũng là lĩnh ngộ với thế giới Hạ tam thiên, lĩnh ngộ càng mạnh, muốn phá mở Tam Thiên Giới Bích, tiến vào trung tâm thiên cũng càng có khả năng”.
“Đợi các người đều bước vào cảnh giới Thánh Đế, rồi lại nói rõ với các ngươi, bây giờ các ngươi cũng không hiểu được”.
Mấy người đều gật đầu.
Lúc này, hành cung đã xông vào giữa trời đất hỗn độn.
Chỉ thấy xung quanh, u ám không ánh sáng, thỉnh thoảng xuất hiện các khe vứt không gian, như muốn nuốt chửng hành cung.
Lúc này, hành cùng chấn rung dữ dội, trời đất xung quanh sấm sét ầm ầm, đám mây như đá khổng lồ vút qua, giống như ngày tận thế.
Mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngược lại võ giả Thanh Tiêu Thiên hình như đã quen với việc này, không ai thấy lạ.
Lúc này xung quanh hành cung xuất hiện hào quang, từng ánh hào quang ngưng tụ thành một màn bảo vệ, tránh cho hành cung, không chịu sự tấn công của vật bên ngoài.
Nhưng dưới tình hình ác liệt này, hành cung vẫn rung lên dữ dội, nhưng tóm lại vẫn tiến lên an toàn… nhưng lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đám mây đen khổng lồ đang nhanh chóng lại gần.
Mây đen lóe lên hào quang điện lôi, trực tiếp tấn công đến.
Lúc này hành cung ẩn tránh đám mây đen đó dưới sự chèo lái của đám người Thanh Tiêu Thiên.
Nhưng đám mây đen lại thay đổi quỹ đạo, giết đến lần nữa.
Lúc này Lạc Ninh Ninh cũng quan sát được ra điểm không bình thường.
“Mọi người cẩn thận”.
Lạc Ninh Ninh trực tiếp lên tiếng nói.
Vừa dứt lời, bóng hình Lạc Ninh Ninh trực tiếp thoát khỏi hành cung bay ra.
Đối diện với hành cung, Lạc Ninh Ninh trực tiếp đập ra một quyền, quyền phong hóa thành một thất luyện bảy màu, lập tức xông đến tấn công mây đen.
Nhưng, đúng lúc này, mây đen bỗng phát ra các luồng sương đen từ bên trong tựa như quạ đen trực tiếp xông ra.
Bành bành bành… giữa trời đất hỗn độn, thất luyện bảy màu và quạ đen đập vào nhau, lập tức gây ra tiếng nổ nứt không gian.
Ngay tức khắc, một bóng hình trong đám mây đen đó liền xông ra giết, bàn tay hóa thành móng vuốt, trực tiếp phủ xuống, hóa thành một bộ móng vuốt khổng lồ ngập trời tóm về phía Lạc Ninh Ninh.
Phập… tuy Lạc Ninh Ninh chống lại, nhưng không làm thế nào được, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, bóng người lùi lại.
“Dì Ninh!”
Lúc này sắc mặt Tuyết Linh Nhân lo lắng, nhưng không rời khỏi hành cung.
Trong phạm vi vực bích, thời gian không gian trời đất có sức mạnh xé nứt, cô ấy chỉ là cảnh giới Thánh Tôn, rời khỏi sự che chở của hành cung, cũng chỉ cố gắng chống cự thôi, không thể giúp được gì cho Lạc Ninh Ninh.
Tuyết Linh Nhân nhìn sang Tần Ninh, với ánh mắt cầu xin: “Tần công tử…”, “Hiến Chi!”
Tần Ninh lên tiếng, Ôn Hiến Chi lập tức gật đầu, bước ra một bước.
Ôn Hiến Chi hiện giờ đã là thực lực Thánh Đế cấp bậc nhỏ, lại thêm sư phối hợp của Thanh Hiên, vô cùng thuần thục.
Lúc này Ôn Hiến Chi bước ra một bước, tay nắm thành nắm đấm trực tiếp đập về phía mây đen.
Chương 2905: Thánh Đế tập kích
Ầm… mây đen nổ tung.
Lập tức chỉ thấy ba bóng hình khác xuất hiện.
Ngoại trừ một người đi ra đầu tiên từ trong mây đen, còn có ba người thấp thoáng trong đó.
Ôn Hiến Chi quát lớn một tiếng: “Đám chuột hôi phương nào còn dám lỗ mãng trước mặt Ôn gia gia ngươi?”
Tiếng quát này khiến sắc mặt ba người nghiêm lạnh lại.
Lúc này, bốn bóng hình đứng ra cùng nhau.
Lạc Ninh Ninh lùi lại phía sau.
“Cẩn thận, Thánh Đế cấp lớn!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, hừ một tiếng nói: “Chỉ là Thánh Đế cấp lớn thôi, chẳng lẽ ta sợ?”
Lời vừa được nói ra, khí tức của bốn người đó đều nổi lên.
“Thật biết chọn địa điểm, tấn công trong vực bích, không lộ dấu vết, cao minh đấy!”
Lúc này, một người trong bốn người đi ra, lạnh lùng nói: “Không ngờ, ngươi còn dám đi cùng người của Thanh Tiêu Thiên”.
Lời này là nói với Tần Ninh.
“Nhưng Lý Huyền Đạo không ở cạnh ngươi, hôm nay ngươi sẽ tự cứu lấy mình thế nào?”
“Thương kiếm chui vào cơ thể, cảm giác không dễ chịu chứ?”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng cười nói: “Đám hợp tác với ma tộc hả… vừa tổn thất mười tám thánh đế ở Võ Môn, còn muốn chết thêm vài người nữa hả?”
“Nếu ở trong Võ Môn, đúng là chúng ta kiêng sợ ngươi, nhưng trong vực bích, chẳng lẽ ngươi còn để lại chiêu trò ở nơi này?”
Người áo đen lạnh lùng nói: “Đừng có ra vẻ nữa, Tần Ninh”.
Vừa dứt lời, bốn người bỗng hóa thành bốn luồng khói đen xông về phía Lạc Ninh Ninh và Ôn Hiến Chi.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương, Thanh Hiên hóa thành áo giáp màu xanh, hiện lên bên ngoài cơ thể, lập tức xông ra giết.
Lúc này Lạc Ninh Ninh cũng có chuẩn bị, một bông sen ngọc xuất hiện trong tay, sen ngọc nở ra, lập tức hóa thành các lưỡi sen, ngưng tụ xung quanh người mình.
Lập tức hai thánh đế áo đen bị ngăn cản.
Nhưng hai người khác lại xông thẳng đến hành cung.
Mọi người ở trong hành cung đều biến đổi sắc mặt.
Thoát khỏi sự che chở của hành cung, những thánh tôn như bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình trong không gian vực bích, đến lúc đó, sẽ là cừu non đợi thịt của hai thánh đế này.
Tần Ninh nhìn sang hai thánh đế giết đến này, sắc mặt không thay đổi.
Lúc này một tàn ảnh lướt không trung vụt ra.
Phệ Thiên Giảo đột ngột bùng lên, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh xông ra giết, cơ thể hóa to lên trăm trượng, uy vũ bất phàm.
Cái miệng khổng lồ cắn xé, cơ thể một thánh đế bị kẹt lại.
Lúc này móng vuốt của nó đập xuống.
Cơ thể của một vị thánh đế khác bị ngăn lại, không thể tiến lên về phía trước.
Phệ Thiên Giảo bùng phát cơ thể, hai sừng tỏa ra dao động đáng sợ, phóng ra hào quang màu tím khủng khiếp, trực tiếp giết về phía hai thánh đế.
Lúc này cơ thể hai thánh đế run lên, không thể không lùi lại.
“Cảnh giới Thánh Đế!”
Hai người quay sang nhìn nhau một cái, đều vô cùng kinh ngạc.
Trận chiến ngày đó, con dị thú này gần như sắp bỏ mạng hoàn toàn.
Nhưng không ngờ, đến hôm nay lại tiến bộ thêm một bước, vượt cảnh giới Thánh Tôn, đạt đến cảnh giới Thánh Đế.
Lúc này sắc mặt Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.
Phệ Thiên Giảo vốn có huyết mạch bất phàm, mấy vạn năm nay, chỉ thuần túy là lười biếng.
Lần này, đã tiêu hao mười vạn năm thọ nguyên của Tần Ninh, cứu về mạng sống, dùng Tịnh Ma Châu Đan không ngừng bồi dưỡng, đồng thời cũng đã ăn số lượng lớn đan dược.
Cho dù hàng vạn năm lười biếng không tu luyện, nhưng cũng có tích lũy, lần này phá quan cũng là điều bình thường.
Lúc này một mình Phệ Thiên Giảo đấu với hai người, uy phong lẫm liệt.
Bốn thánh đế áo đen bị ba người Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi, Lạc Ninh Ninh ngăn cản.
Trước hành cung, mọi người cũng đều thở ra nhẹ nhõm.
Hiển nhiên bốn người này đã có chuẩn bị chôn bọn họ tại đây.
Nếu không phải có Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi, chỉ dựa vào một mình Lạc Ninh Ninh, e rằng bọn họ đã gặp rắc rối lớn.
Ầm… trong vực bích, thánh đế giao chiến, chấn động cũng kinh thiên động địa.
Đám đệ tử Thanh Tiêu Thiên chèo lái hành cung cách xa khu vực này.
Nếu bị mấy thánh đế giao chiến liên lụy, e rằng bọn họ không chỉ bị dư âm chấn động, mà còn bị khe nứt không gian nuốt chửng.
“Những người này đã chuẩn bị từ trước”.
“Nói không chừng người của mấy thánh vực khác cũng bị những người này giết”.
“Ấy vậy mà đối phó với Thanh Tiêu Thiên chúng ta, ma tộc thật ngông cuồng!”
Tiếng ầm ầm vang lên đúng lúc này.
Mấy thánh đế giao chiến dường như càng lúc càng kịch liệt.
Mọi người cũng không nhịn được âm thầm lo lắng.
Lúc này bỗng một tiếng ầm ầm vang lên.
Trong lúc tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy một bóng hình xuất hiện phía trước hành cung như quỷ mị.
Bóng hình đó cầm một thanh võ sĩ đao trong tay, trực tiếp chém một đao vào không trung.
“Tránh mau!”
Tần Ninh lập tức quát lên.
Tất cả mọi người liền né tránh.
Lúc này hành cung bị một ánh đao chém thẳng xuống từ hư không, bỗng xuất hiện một khe nứt rồi nổ tung.
Hàng chục người ào ào chạy tán loạn trong không gian vực bích.
Nhưng liền sau đó mọi người đều cảm thấy không gian xung quanh truyền đến một sự chèn ép mạnh mẽ.
Đó là sức mạnh trời đất vận hành, khác với thế giới bên ngoài, dường như muốn chèn ép nổ tung cơ thể của họ hoàn toàn.
Hơn nữa, dưới sự chèn ép của không gian, các đường khe nứt không gian nhỏ bé tựa như muốn xé rách cơ thể của họ.
Hai luồng sức mạnh mâu thuẫn tác động lên bề ngoài cơ thể mọi người.
“Đây chính là trong vực bích!”
Lúc này vẻ mặt Dương Thanh Vân nghiêm túc nói: “Sức mạnh trời đất muốn ép chúng ta, sự biến hóa thời gian không gian muốn xé rách chúng ta!”
Các thánh tôn đều vận hành sức mạnh thánh hồn thánh thể chống lại hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau này.
Còn bóng đen xuất hiện đó lại cầm võ sĩ đao trong tay, đứng trên không trung, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tần Ninh!”
Vừa dứt lời, lúc này võ sĩ đao từ không trung chém xuống, đối diện Tần Ninh, không hề lưu tình.
“Đáng chết!”
“Đáng ghét!”
Đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đều khẽ quát lên.
Nhưng mấy người chịu sức chèn ép của sức mạnh vực bích, hơn nữa vẫn chưa quen, còn khó tự bảo vệ mình, càng không thể lại gần Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn bóng người giết đến, sắc mặt bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm.
Các luồng sức mạnh trong cơ thể ngưng tụ lại.
Sức mạnh hồn phách của hắn thực sự bị thánh hồn kiếm, thánh phách thương phong cấm, chỉ là lợi dụng Tịnh Ma Châu đan áp chế Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương đó, không phải là không thể thi triển thực lực.
Nhưng thực lực bùng phát, công dụng áp chế của Tịnh Ma Châu đan sẽ suy giảm.
Sắc mặt lạnh lùng, một thanh trường đao xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Chính là Thanh Long Trảm Nguyệt Đao.
“Muốn thử đao phong của ta không? Cứ việc đến”.
Vừa quát lên, Tần Ninh cất bước ra, khí tức trong cơ thể phóng ra.
Không phải là cảnh giới Thánh Hoàng Cửu Văn, mà là cảnh giới Thánh Tôn Nhất chuyển.
Trong mấy tháng, Tần Ninh không chỉ nhìn đám người Dương Thanh Vân tu hành, bản thân cũng đang tiến vào ngưng tụ thánh hồn thánh phách, bước vào thánh tôn.
Đây là con đường tu hành dẫm lên mũi đao, không cẩn thận, có thể Tần Ninh sẽ bị Thánh Hồn Kiếm Thánh Phách Thương trực tiếp xuyên thủng hồn phách và chết.
Nhưng dưới hoàn cảnh này lại khiến Tần Ninh càng có thể ngưng tu thân tâm, xông phá qua cảnh giới đỉnh phong thánh hoàng, đạt đến cảnh giới thánh tôn.
Cho nên, sau này một khi Tần Ninh làm được đến thành tựu mà mình muốn, thì mười Thánh Vực lớn gần như không ai có thể ngăn cản! Lý Nhiễm Nhiễm lo lắng đến hoàn cảnh hiện tại của cả mười thánh vực lớn.
Tần Ninh cười nói: “Có thể làm thế nào chứ? Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn!”
“Mọi người đều không phải là trẻ con, hôm nay các người cũng thấy rồi đấy, cho dù ta không có ý tranh đoạt gì thì những tên đó cũng sẽ bao vây ta, coi ta như đối thủ, thăm dò giới hạn của ta”.
“Bọn họ dám thăm dò, thì ta dám đánh cho bọn họ không còn dám thăm dò nữa”.
“Nói tóm lại một câu, ta không chọc vào bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến gây chuyện với ta, dứt khoát, dạy cho những người đến chọc ta một bài học tử tế, thực sự không được thì giết”.
Hiên Viên Quân cười ha ha nói: “Việc này cũng phù hợp với tính cách của ngươi”.
Lúc này, Hiên Viên Quân vung bàn tay gọi con trai của mình đến.
“Huynh đệ, đây là Hiên Viên Diệp, con trai duy nhất của ta, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị ta đánh, đáng tiếc vẫn chưa thành tài, bây giờ mới là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển”.
“Nói thật, ta cũng không cần nó quá giỏi giang, nhưng ít nhất cũng phải thành một Thánh Đế, nhưng xem thiên phú của nó, có hơi khó, ngươi phải giúp ta đấy”.
“Sau này ta rút lui khỏi vị trí tộc trưởng, tốt xấu gì tên nhóc này cũng phải là Thánh Đế thì mới có chỗ đứng trong thế gia Hiên Viên!”
Hiên Viên Quân vừa nói vừa kéo Hiên Viên Diệp nói: “Mau, nhóc thối, gọi cha nuôi đi, đây là việc ta đã hẹn trước với lão đệ rồi”.
Lúc này Hiên Viên Diệp tỏ vẻ mặt khổ sở nói: “Cha, trông Tần công tử xấp xỉ tuổi con, con gọi là cha nuôi… không thích hợp lắm nhỉ…”, “Nhóc thối, dám cãi phải không?”
Hiên Viên Quân nói: “Ôm chân cha nuôi của con còn mạnh hơn ôm chân cha ngươi gấp trăm lần, bây giờ không gọi, thì cả đời này đợi mà hối hận đi!”
Cuối cùng Hiên Viên Diệp cũng chẳng còn cách nào, gọi Tần Ninh một tiếng cha nuôi.
Việc này thật khó xử! Tần Ninh cũng không để ý việc này.
Một bữa tiệc rượu giống như bữa tiệc gia đình, đến khi trời tờ mờ sáng, mọi người mới giải tán.
Đã lâu Tần Ninh không vui vẻ như vậy.
Đại hôn của Tiên Hàm, hắn đã nghĩ kỹ rồi, sau này giao tất cả cho Tiên Hàm xử lý.
Hơn nữa, có hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến hỗ trợ, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đây là lựa chọn của bản thân Tiên Hàm, đương nhiên Tần Ninh tôn trọng quyết định đó.
Ngày thứ hai, cho đến khi mặt trời lặn, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng mỗi người một bên trái phải, dường như đã đợi từ lâu.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.
Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”
“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”
Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”
“Chúng ta không dám”.
Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”
“Được rồi”.
Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”
Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.
Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.
“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.
Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.
Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?
Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.
Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Ninh bưng chén trà, thong thả nói.
“Lần này đến để chúc mừng đại hôn của Tiên Hàm, môn chủ mới Võ Môn, chúc mừng Tần công tử trở về, Linh Nhân thay mặt sư tôn mời Tần công tử đến Thánh Vực Thanh Tiêu làm khách”.
Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.
Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.
Lần này được biết thân phận của Tần Ninh, Thời Thanh Trúc lập tức phái người đến mời Tần Ninh đến Thánh Vực Thanh Tiêu, khả năng lớn không phải hại Tần Ninh, nói không chừng là nối lại tình xưa cũng nên! Lúc này, Tần Ninh đặt chén trà xuống, cười nói: “Ta xin nhận tấm lòng, nhưng ta cũng không có việc gì cần đến thánh vực Thanh Tiêu, ta không đi đâu!”
“Ngươi chuyển lời cho sư tôn nhà ngươi, nói ta bị thương nặng, không được ra ngoài”.
Lời vừa được nói ra, Tuyết Linh Nhân chỉ cho rằng Tần Ninh đang từ chối.
Tần Ninh trông như cảnh giới Thánh Hoàng, sắc mặt hồng hào, không giống như đang bị thương nặng.
“Tần công tử…”, “Được rồi”.
Tần Ninh lại nói: “Thánh vực Thanh Tiêu… ta không muốn đến nữa”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân không nói nhiều, lấy ra một hòn đá đặt trước mặt Tần Ninh, nói: “Sư tôn đã nói, Tần công tử nhìn thấy hòn đá này, tự nhiên sẽ đi”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang hòn đá trước mặt.
Chỉ là hòn đá to bằng nắm đấm, trông cũng vô cùng bình thường.
Nhưng càng nhìn, Tần Ninh càng thấy dường như ánh mắt bị thu hút.
Hồi lâu sau, Tần Ninh nhìn sang Tuyết Linh Nhân nói: “Ngươi ở Võ Môn đợi ta mấy ngày, bàn giao xong mọi việc, ta theo ngươi đến Thanh Tiêu Thiên”.
Tuyết Linh Nhân nghe vậy, thở ra nhẹ nhõm, gật đầu rời đi.
Cho đến khi thấy hai người rời khỏi sơn cốc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới lại gần Tần Ninh, nhìn hòn đá đó.
“Đây là tín vật định tình của hai người à?”
“Ta thấy chắc là tín vật ước định!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nói.
Tần Ninh nhìn hai người, cười khổ nói: “Được rồi, đừng ở đây ghen tuông lung tung nữa”.
“Năm đó, ta ở trong thánh vực Đại Võ, các nàng cũng biết, chín đời chín kiếp, tôi lấy võ nhập đạo, đều có thiên hướng tu hành”.
“Kiếp thứ nhất, thời Cửu U Đại Đế, ta thiên về thuật con rối, chỉ là lúc đó ta cũng rất ít thi triển”.
“Kiếp thứ hai, Ngự Thiên Thánh Tôn, thiên về đạo ngự thú”.
“Kiếp thứ ba, Cuồng Võ Thiên Đế, lấy cuồng ngạo nhập võ đạo”.
“Kiếp thứ tư, Thanh Vân Kiếm Đế, lấy kiếm làm trung tâm”.
Tần Ninh nhìn hai người, giải thích nói: “Kiếp thứ ba, ta chuyên nghiên cứu ý cảnh võ đạo, lựa chọn cuồng, Diệp Nam Hiên rất giống ta điểm này, cho nên ta mới thu nhận hắn làm đồ đệ, nếu không, bây giờ Diệp Bắc Phong đã là đồ đệ của ta”.
“Lúc đó, khi ta sắp bắt đầu kiếp thứ tư, đã sáng tạo ra một môn võ quyết, đặt tên là cuồng quyết!”
“Cuồng quyết là võ quyết tâm đắc trong thời gian một vạn năm tu võ của ta, ta nhân cơ hội này sáng tạo ra nó”.
“Cuồng quyết tổng cộng có ba cuốn nội dung, cuốn thứ nhất là chưởng pháp, cuốn thứ hai là quyền pháp, cuốn thứ ba là đao pháp, lúc đó ta chỉ truyền cho Diệp Nam Hiên, và nói với hắn, người ngoài rất khó tu hành quyết này, tu hành không tốt sẽ chết, hắn khá phù hợp vì hắn có cuồng kình”.
Chương 2092: Năm phương bị giết
Tần Ninh nói đến đây, thở dài nói: “Trong Hạ Tam Thiên, chỉ có hai sư đồ ta biết cuồng quyết này, giống như ta chỉ dạy ba mươi ba thiên kiếm quyết cho Huyền Đạo vậy”.
“Vừa nãy, trên hòn đá này ẩn chứa một đạo cuồng kình, có lẽ là của Diệp Nam Hiên, xem ra, Diệp Nam Hiên thực sự biến mất ở trong thánh vực Thanh Tiêu”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều bừng hiểu ra.
“Chẳng lẽ là hành động của Thời Thanh Trúc?”
Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.
“Ta cũng không chắc”.
Tần Ninh đứng lên, cười nói: “Nếu nàng ta đã muốn ta đến, thì ta đến xem sao là được, trước đây Huyền Đạo cũng nói, Diệp Nam Hiên biến mất có thể có liên quan đến thánh vực Thanh Tiêu, vừa hay đến xem sao!”
“Nhưng thương tích bây giờ của chàng…”, Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Không sao, không dùng đến thực lực cũng không sao, hơn nữa ở mãi trong Võ Môn cũng không thể nào có cách giải quyết”.
“Đi xem thế nào vậy!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Lúc này, bên ngoài sơn cốc, từng bóng hình đột nhiên xông vào.
Chỉ thấy đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến và Tiên Hàm vội vàng xông vào.
Thấy đám người này lo lắng đi đến, Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Xem ra tối qua các ngươi đều che giấu giả bộ, hôm nay lại mạnh như rồng như hổ rồi?”
“Sư tôn, không có thời gian đùa nữa đâu”.
Lúc này Dương Thanh Vân lên tiếng nói.
“Sao thế?”
Dương Thanh Vân lập tức nói: “Vừa nãy, Võ Môn nhận được tin xảy ra chuyện lớn rồi!”
Chuyện lớn?
Chuyện lớn gì?
“Huyết Tự Như của Huyết tông”.
“La Phong Tùng, La Chấn của Tu La điện”.
“U Minh Tuyệt, U Minh Ngạn của U Minh cốc”.
“Thiên Chi Long, Thiên Nguyên Nhân của Thiên Diễn tông”.
“Cha con Hứa Minh Không Hứa Tận Tiên của Cửu Tinh Các”.
“Và võ giả tứ đại thánh vực đến cùng với họ đều chết hết rồi!”
Lời vừa được nói ra, sắc mặt Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều thay đổi.
“Chết hết rồi?”
Tần Ninh nhìn sang mấy người.
Diệp Bắc Phong chắp tay nói: “Đúng thế, năm phương rời khỏi Võ Môn từ các vị trí khác nhau, đều được phát hiện chết trong thánh vực Đại Võ, chỉ có số ít xác chết được bảo quản, thi thể của những người khác đều hóa thành xương cốt…”, “Những thi thể được bảo quản đang trên đường chuyển về”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhướn mày.
Đương nhiên hắn biết đây không phải là hành động của Võ Môn.
Hơn nữa, hôm qua chỉ có võ giả thánh vực Thông Thiên rời đi, nhưng Tề Ngọc Hiên dẫn đội, tuy thực lực khá mạnh nhưng cũng không đến nỗi có thể ngăn cản giết chết năm phương thế lực.
“Rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người!”
Tuyết Phi Yến nghiêm túc nói: “Chuyện trên tiệc hôn lễ tối qua, mọi người đều thấy rồi, hôm nay bọn họ được phát hiện chết trong thánh vực Đại Võ ta, quá trùng hợp rồi…”, “Hôm qua người của Hiên Viên thế tộc và người của Thanh Tiêu Thiên đều ở trong Võ Môn, Tề Ngọc Hiên đó rời đi cũng không thể nào giết được năm phương thế lực trong một lúc, rất có khả năng là ma tộc ra tay”.
Ôn Hiến Chi phân tích nói: “Xem ra là muốn các thế lực lớn Võ Môn và mấy đại thánh vực khai chiến với nhau”.
Lúc này mấy người đều bàn luận xôn xao.
“Sư tôn, chúng ta phải làm thế nào?”
Dương Thanh Vân nhìn sang Tần Ninh nói.
“Làm thế nào?”
Tần Ninh cười nói: “Có thể làm thế nào?”
Nếu mấy thánh vực lớn liên thủ lại tấn công Võ Môn, thì đánh thôi”.
“Tuy người chết trong thánh vực Đại Võ, nhưng không phải là hành vi của Võ Môn, chúng ta có thể làm gì?”
“Bọn họ đến chúc mừng, trong Võ Môn, đương nhiên chúng ta phải bảo vệ an toàn cho bọn họ, nhưng đã rời khỏi Võ Môn, việc sống chết của họ không liên quan đến chúng ta”.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, mấy người đều quay sang nhìn nhau.
Lời này nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng… Tu La điện, Huyết tông, Thiên Diễn tông, Cửu Tinh Các đâu thể bỏ qua như vậy?
Nhưng Tần Ninh lại vẫn bình tĩnh.
Thạch Cảm Đương thấy Tần Ninh dửng dưng như vậy, không nhịn được nói: “Sư tôn, chắc không phải người bảo Lý Huyền Đạo sư huynh đi giết họ chứ?”
“Hỗn xược!”
Tần Ninh nhìn sang Thạch Cảm Đương, không nhịn được mắng nói: “Tiểu tử nhà ngươi…”, “Con sai rồi!”
Thạch Cảm Đương lập tức không nhịn được nói: “Vậy tại sao sư tôn dửng dưng như vậy…”, Tần Ninh không còn lời nào để nói.
“Người, không phải do chúng ta giết”.
“Hơn nữa, có người giết họ, trong lòng ta cũng rất vui, còn về mấy phương thế lực nghĩ thế nào thì đó là việc của họ, phải làm gì, cũng là việc của họ, ta không quản được”.
Tần Ninh nhìn mấy người, lắc đầu.
“Ngày mai chuẩn bị xuất phát đến thánh vực Thanh Tiêu”.
“Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, ba các ngươi đi cùng ta, đưa theo Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh”.
“Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến, các ngươi ở lại Võ Môn, cùng với Tiên Hàm lặp lại trật tự Võ Môn”.
“Còn Lý Huyền Đạo, về thánh vực Thiên Kiếm trước đi”.
“Ngoài ra, Lý Huyền Đạo, ngươi phái mấy thánh đế trong Nhất Kiếm Các đến tọa trấn Thanh Minh ở thánh vực Thiên Hồng, rồi phái mấy người đến tọa trấn trong Võ Môn, đề phòng bất trắc!”
Đám người Tiên Nhân phu nhân còn ở trong Thanh Minh thánh vực Thiên Hồng cơ.
Tiên Hàm cũng ở lại trong Võ Môn.
Lần này, người của mấy thánh vực lớn chết hết, ngược lại là lời nhắc nhở với Tần Ninh.
Nếu ma tộc quá vội vàng, nhân lúc hắn không có mặt, giết đến thánh vực Thiên Hồng, giết đến thánh vực Đại Võ, thì rắc rối rồi.
“Được rồi, quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ đến thánh vực Thanh Tiêu, nếu bốn thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Huyết La, thánh vực U Minh, thánh vực Đại Diễn cảm thấy chúng ta đã giết người của họ, muốn đến báo thù, thì cũng cần thời gian tập trung binh mã, nếu đến thật, cùng lắm là ta mở Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận và Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế, đánh với bọn họ!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, mọi người đều không còn gì để nói.
Hai tòa đại trận được trời hậu đãi, thực sự là quá mạnh.
Nhưng quan trọng… bây giờ Tần Ninh còn đang bị trọng thương.
Chỉ là mọi người cũng hiểu tính tình của Tần Ninh.
Lần này bốn thánh vực lớn, năm phương thế lực chọc cho Tần Ninh thực sự không vui, nếu không phải đang bị thương, Tần Ninh chắc chắn không thể nào chỉ dạy cho họ một bài học.
Mấy người đều rời đi, bắt đầu chuẩn bị theo lời dặn của Tần Ninh.
Chỉ lúc sau, vợ chồng Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm đến.
“Tần huynh đệ!”
Hiên Viên Quân nghiêm túc nói: “Xem ra là có người giá họa cho ngươi, chuyện này e rằng khá khó giải quyết, vợ chồng ta về trước đây”.
“Nếu bốn thánh vực lớn thực sự làm chuyện kích động gì, chúng ta cũng phải điều động thực lực Hiên Viên thế tộc giúp ngươi một tay!”
Tần Ninh nghe vậy cười nói: “Không vấn đề”.
Ở bên khác, người của Thanh Tiêu Thiên ở trong Võ Môn cũng nhận được tin tức.
“Năm phương thế lực bốn thánh vực lớn đều chết hết ư? Lần này có Thánh Đế dẫn đội đấy!”
Tuyết Linh Nhân nhận được tin, vô cùng kinh ngạc.
Là ai mà to gan như vậy?
Đương nhiên cô ấy biết, chuyện này không phải do Võ Môn làm, đêm qua đám người Võ Môn tập trung uống rượu trò chuyện đến sáng sớm mới kết thúc.
Chắc chắn là có người giá họa cho Võ Môn: “Tần Ninh giải thích thế nào?”
Lạc Ninh Ninh trực tiếp hỏi người đến bẩm báo.
Người đó trả lời nói: “Tần Ninh nói, ngày mai vẫn xuất phát đến Thanh Tiêu Thiên!”
Lời vừa nói ra, hai người Lạc Ninh Ninh và Tuyết Linh Nhân trợn mắt há hốc miệng.
Chương 2093: Rời khỏi thánh vực Đại Võ
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày mai Tần Ninh vẫn xuất phát theo kế hoạch của mình?
Không hề lo lắng năm phương thế lực bốn thánh vực lớn hoàn toàn thẹn quá hóa giận, trực tiếp giết đến thánh vực Đại Võ sao?
“Tần Ninh này đúng là không phải người bình thường có thể đoán được…”, Lạc Ninh Ninh không nhịn được nói: “Chẳng trách năm đó, chủ thượng đối với hắn…”, “Thế nào?”
Thấy Lạc Ninh Ninh không nói nhiều thêm, Tuyết Linh Nhân không nhịn được nói.
“Không, không có gì…”, Lạc Ninh Ninh lại nói: “Hắn đã không lo lắng, thì chúng ta cũng không có gì phải lo lắng, ngày mai xuất phát là được”.
“Ừm!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ở bên ngoài Cuồng Cốc trong Võ Môn.
Lạc Ninh Ninh dẫn theo một đám người đợi Tần Ninh ở đây.
Lúc sau, Tần Ninh dẫn theo Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, và Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Phệ Thiên Giảo xuất hiện.
Tất nhiên Tiên Hàm, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến đến đưa tiễn.
Lý Huyền Đạo nhìn sư tôn của mình, lên tiếng nói: “Việc mà sư tôn dặn dò, con đã sắp xếp xong, phía thánh vực Thiên Hồng và thánh vực Đại Võ, con sẽ thường xuyên kiểm tra, sư tôn cứ yên tâm”.
“Ngược lại là sư tôn…”, “Yên Tâm đi, có Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, không có vấn đề gì đâu”.
Lý Huyền Đạo gật đầu, không nói nhiều thêm.
“Tiên Hàm, Võ Môn giao cho ngươi đấy, ngươi phải cố gắng, đừng để ta thất vọng”.
“Đại ca yên tâm đi”.
Dặn dò xong, Tần Ninh dẫn mấy người rời đi theo Lạc Ninh Ninh và Tuyết Linh Nhân.
Lạc Ninh Ninh vung bàn tay, một tòa hành cung xuất hiện trước mọi người.
Hành cung cao đến năm mươi trượng, ngắm kỹ, có hàng chục căn phòng đủ để chứa hơn trăm người.
Mọi người đi lên hành cung, sau đó hành cung nổi lên khỏi mặt đất, biến mất rời khỏi Võ Môn.
Lý Huyền Đạo nói với Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến: “Ta đã sai người dựng đại trận ở trong Võ Môn và Nhất Kiếm Các, liên lạc bất cứ lúc nào, nếu phía các người xảy ra vấn đề gì, ta sẽ chạy đến với tốc độ nhanh nhất”.
“Ừm!”
“Tốt!”
Dặn dò xong, Lý Huyền Đạo cũng đưa người rời đi.
Hai vợ chồng Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết đều đứng yên ở ngoài Cuồng Cốc.
Giang Ngạo Tuyết trêu chọc Tiên Hàm nói: “Có phải rất muốn đi cùng họ không? Hối hận đã chọn ở bên ta?”
“Nói gì vậy hả?”
Tiên Hàm lại cười nói: “Đại ca ta thần thông quảng đại, cũng không phải cả đời không gặp được, ta ở Hạ Tam Thiên, coi như giúp hắn tọa trấn nơi này, đề phòng ma tộc đến làm loạn”.
Giang Ngạo Tuyết lại cười nói: “Thực ra, chàng đi đến vùng trời rộng lớn hơn với hắn cũng không sao, ta có thể ở đây đợi chàng”.
“Ta không nỡ!”
Tiên Hàm cười ha ha: “Vợ yêu một mình trong phòng trống, chẳng phải lúc nào cũng bị người khác nhòm ngó, ta có thể yên tâm không?”
“Dẻo miệng…”, … Võ Môn, cách mọi người càng lúc càng xa.
Hành cung của người Thanh Tiêu Thiên cũng là một thánh khí cường mạnh, không hề kém hơn Thất Tinh Cung của Cửu Tinh Các.
Thế lực bá chủ cường mạnh như vậy, đương nhiên cũng có những thánh khí này.
Trong hành cung vững vàng ổn định thoải mái hơn nhiều so với cười trên chim muông.
Nhưng hành cung như này cũng hoạt động nhờ vào đốt cháy thánh thạch, tiêu hao cũng rất lớn.
Lạc Ninh Ninh là thánh đế, đương nhiên có địa vị không thấp ở Thanh Tiêu Thiên.
Tuyết Linh Nhân là đồ đệ cưng của Thời Thanh Trúc, chủ của Thanh Tiêu Thiên.
Lúc này Lạc Ninh Ninh nhìn sang Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, nghe nói người của Cửu Tinh Các thánh vực Cửu Tinh, Huyết tông và Tu La điện của thánh vực Huyết La, Thiên Diễn tông của thánh vực Đại Diễn, U Minh cốc của thánh vực U Minh đều bị giết, không biết Tần công tử có suy nghĩ thế nào?”
Tần Ninh nhìn Lạc Ninh Ninh, cười nói: “Chắc không phải ngươi nghĩ rằng ta giết họ đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải”.
“Vậy ta có thể nghĩ thế nào? Người chết trên thánh vực Đại Võ, nhưng không thể trách Võ Môn chứ? Hiện giờ Võ Môn cũng chỉ có hai thánh đế thôi, căn cơ và thực lực không thể sánh được với các thánh vực lớn”.
Tần Ninh nói tiếp: “Bọn họ nghĩ thế nào, ta không quản được”.
Lạc Ninh Ninh nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ bốn thánh vực lớn báo thù ư?”
“Nếu họ báo thù, ta chỉ có thể chống lại, bây giờ không phải vẫn chưa báo thù à?”
“…”, Lạc Ninh Ninh cảm thấy nói chuyện với Tần Ninh khá là mệt.
Nhưng nghĩ kỹ thì Tần Ninh nói cũng đúng.
Người, không phải do Tần Ninh giết.
Không chỉ người của thánh vực Thanh Tiêu biết, người của thánh vực Hiên Viên cũng biết.
Nhưng mấu chốt của vấn đề cũng không phải nằm ở rốt cuộc có phải Tần Ninh giết hay không.
Mà là bốn thánh vực lớn có tin hay không?
Lần này, bốn thánh vực lớn, năm phương thế lực đều có thánh đế ngã xuống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Ninh Ninh tự cười mình.
Chuyện này có liên quan gì đến cô ta chứ?
Hành cung bay lên, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng được sắp xếp cho mình.
Lúc này, Tần Ninh nằm trên giường, tam hồn thất phách dựng trên cơ thể, trong tam hồn thất phách đó, chỉ thấy bóng thương kiếm vô cùng rõ ràng.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên đều thận trọng quan sát.
Hồi lâu sau, Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi thẳng người lên.
“Thế này chẳng phải chàng ngang bằng với một thanh đao sắc treo trên ngực, lúc nào cũng có thể rơi xuống ư, phải giải trừ sớm mới được”.
Vân Sương Nhi lo lắng nói.
“Ta cũng hiểu”.
Tần Ninh bất lực nói: “Nhưng bây giờ thực sự không có cách gì hay”.
“Chàng có nhiều thủ đoạn vậy mà?”
“Đều vô dụng, trừ phi lấy thuật Đại Tác Mệnh làm gốc”.
Tần Ninh lại nói: “Nhưng thuật Đại Tác Mệnh đã tiêu hao mười vạn năm thọ nguyên vì con chó ngốc đó, nếu lại tiêu hao mười vạn măm thọ nguyên, thì sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ tu hành của ta!”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng buồn bực không vui.
“Không cần lo lắng, rồi sẽ có cách, ta cảm thấy ta đã bỏ qua điều gì đó”.
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi”.
Tuy là nói vậy, nhưng hai cô gái cũng chỉ gượng cười.
“Lần này đột ngột xảy ra chuyện, sợ rằng bốn thánh vực lớn sẽ làm gì đó”.
Diệp Viên Viên lên tiếng nói: “Lần này, liệu có phải là do người của thánh vực Thông Thiên làm không?”
Vân Sương Nhi lại nói: “Có khả năng, lần này thánh vực Thông Thiên không có vấn đề gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Ninh cũng không làm khó bọn họ, có lẽ những người xuống tay cũng nhìn chuẩn điều này, cho nên cố ý không ra tay với người của thánh vực Thông Thiên, hoàn toàn hắt nước bẩn lên người Tần Ninh”.
“Liễu Thông Thiên đó, ta chưa từng gặp, không tiện đánh giá, nhưng Huyền Đạo nói, thực lực của người này ngang bằng với hắn, cho thấy hắn rất lợi hại”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng lần này khả năng ma tộc ra tay là rất lớn, nhưng ai thông báo cho ma tộc?”
“Trong mười thánh vực lớn, chỉ sợ có một số người đã thống nhất điều kiện với ma tộc rồi, rốt cuộc là ai, bây giờ cũng không dễ nói, một số chuyện, ta phải đi và xem xét”.
“Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của ba người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư, khiến ta thấy không đúng lắm”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Nhưng sự việc cấp bách, việc gấp nhất vẫn là thực lực của chàng…”, Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: “Thương tích của chàng thật khiến người ta lo lắng”.
“Việc này cũng không ảnh hưởng gì!”
Tần Ninh không phục nói: “Ngày nào ta cũng hầu hạ hai nàng, chẳng phải vẫn mạnh như rồng như hổ à?”
“Vô liêm sỉ!”
“Thật không biết xấu hổ!”
Trong mười mấy ngày liền, Tần Ninh và Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Hành cung đi thẳng về phía Bắc thánh vực Đại Võ, dần dần đến tận cuối thánh vực Đại Võ, chỉ thấy giữa trời đất phía trước là một vùng xám xịt mờ mịt, dường như không thể thấy đường.
Chương 2094: Vực bích
Trong hành cung, Lạc Ninh Ninh lên tiếng: “Các vị cẩn thận, sau đây, sẽ đi ngang qua vực bích giữa thánh vực Đại Võ và thánh vực Thanh Tiêu, có thể sẽ có dao động rung lắc rất lớn”.
Trong phòng, Tần Ninh nghe thấy tiếng nói, uể oải ngồi lên từ trên giường.
“Sắp đi ngang quan vực bích rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta dẫn các nàng ra ngoài xem!”
Sắc mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hiện lên vẻ mệt mỏi, hiển nhiên mười mấy ngày không ít được Tần Ninh “tàn phá”.
Nhưng lần này đến thánh vực Đại Võ là Lý Huyền Đạo dẫn dắt bọn họ, hai người thực sự không biết đi xuyên qua vực bích từ thánh vực này đến một thánh vực khác, rốt cuộc có cảm giác gì.
Mặc đồ xong xuôi, ba người cùng ra khỏi phòng.
Lạc Ninh Ninh nhìn thấy ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện cũng có ánh mắt cổ quái.
Cô ta nghi ngờ, đây thực sự là Tam Đế chuyển thế ư?
Mười mấy ngày nay Tần Ninh không ra khỏi phòng.
Vẫn luôn tu hành?
Cô ta không tin! Nếu tu hành, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sao cứ phải ở trong phòng mười mấy ngày?
Mười mấy ngày nay, ba người đã làm gì, cô ta cũng hiểu.
Người đã từng là Tam Đế, nay cũng khuất phục dưới váy của hai vị tuyệt sắc giai nhân này?
Càng nghĩ những điều này, Lạc Ninh Ninh càng cảm thấy không phục thay cho đại nhân nhà mình.
Đại nhân nhà mình có điểm nào không bằng hai người này?
Tần Ninh bị mù rồi phải không?
“Tần công tử, mấy ngày nay xem ra thật nhàn hạ”.
Lạc Ninh Ninh thản nhiên nói.
“Dù sao cũng có người của Thanh Tiêu Thiên bảo vệ, ta không lo lắng cho sự an nguy của mình”.
Tần Ninh cũng chẳng quan tâm đến ý trong lời nói của Lạc Ninh Ninh.
Đến trước hành cung, chỉ thấy bầu trời phía trước u ám, dường như lúc này cả trời đất đều biến thành một hồ nước vẩn đục.
Lúc này, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi cũng đều đi ra.
Lạc Ninh Ninh lại nói: “Thánh vực Đại Võ và thánh vực Thanh Tiêu có một khu vực tiếp giáp, xuyên qua vực bích này sẽ là thánh vực Thanh Tiêu, nhưng sẽ có chút trắc trở, mọi người cẩn thận”.
Mọi người đều tò mò nhìn về phía trước, sẽ có trắc trở gì?
Lúc này Tần Ninh đứng trước hành cung, nhìn về phía trước nói: “Phía trước chính là vực bích giữa hai thánh vực”.
“Vùng đất Hạ Tam Thiên, mười thánh vực lớn, giữa mỗi thánh vực đều có vực bích, vực bích này là diễn biến của quy tắc thiên địa, cũng được tạo thành do sự biến đổi của không gian”.
“Thông thường, cấp Thánh Tôn mới có thể xuyên qua giới bích, cường giả cấp Thánh Đế thì càng đơn giản, xé rách không gian, trực tiếp vượt qua”.
Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn, vực bích này được hình thành như thế nào?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Trong Hạ Tam Thiên, thực lực võ giả càng mạnh, càng dẫn đến sự biến hóa của sức mạnh trời đất”.
“Ví dụ, trong thánh vực Đại Võ xuất hiện thánh đế, khí tức thánh đế sẽ khiến thánh lực giữa trời đất lưu chuyển rồi sinh ra biến hóa, lấy một vị thánh đế làm trung tâm, thánh lực thiên địa cũng dần lại gần, nếu trong thánh vực Thanh Tiêu lại xuất hiện một vị thánh đế thì cũng như vậy, giống như kiểu sự va chạm của hai cường giả, phạm vi ảnh hưởng rất lớn”.
“Phạm vi này sẽ có đường biên giới, vùng đất biên giới trải qua sự biến hóa lâu dài, và sự vận hành của thời gian không gian, lâu dần, trở thành một bức tường”.
“Vực bích ngăn cách hai thánh vực, cũng là phân chia trời đất”.
Tần Ninh nói tiếp: “Từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên cũng có bức tường, nhưng được gọi là Tam Thiên Giới Bích”.
“Tam Thiên Giới Bích vững chắc không thể đẩy, Tam Thiên Giới Bích chia thành hai mặt, mặt phía Hạ Tam Thiên không có thực lực vượt qua Thiên Thánh Đế, không phá mở được, cũng không thể tiến vào trung tam thiên”.
“Còn Phía Trung Tam Thiên càng mạnh hơn, cho dù cường giả hàng đầu Trung Tam Thiên cũng gần như không phá được, đương nhiên cũng không phải một trăm phần trăm, tất cả địa vực như vậy đều tồn tại thiếu sót, người có lòng chưa chắc không điều tra được”.
Lạc Ninh Ninh nghe thấy lời này cũng vô cùng kinh ngạc.
Tam Thiên Giới Bích?
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe nói đến.
“Bảy cảnh giới lớn cảnh giới Thánh Đế, cấp bậc nhỏ, cấp bậc lớn, cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế”.
“Bảy cảnh giới này, nói là dung hợp Thánh lực, thánh hồn, thánh thể, dung hợp khí thế trời đất, trên thực tế cũng là lĩnh ngộ với thế giới Hạ tam thiên, lĩnh ngộ càng mạnh, muốn phá mở Tam Thiên Giới Bích, tiến vào trung tâm thiên cũng càng có khả năng”.
“Đợi các người đều bước vào cảnh giới Thánh Đế, rồi lại nói rõ với các ngươi, bây giờ các ngươi cũng không hiểu được”.
Mấy người đều gật đầu.
Lúc này, hành cung đã xông vào giữa trời đất hỗn độn.
Chỉ thấy xung quanh, u ám không ánh sáng, thỉnh thoảng xuất hiện các khe vứt không gian, như muốn nuốt chửng hành cung.
Lúc này, hành cùng chấn rung dữ dội, trời đất xung quanh sấm sét ầm ầm, đám mây như đá khổng lồ vút qua, giống như ngày tận thế.
Mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngược lại võ giả Thanh Tiêu Thiên hình như đã quen với việc này, không ai thấy lạ.
Lúc này xung quanh hành cung xuất hiện hào quang, từng ánh hào quang ngưng tụ thành một màn bảo vệ, tránh cho hành cung, không chịu sự tấn công của vật bên ngoài.
Nhưng dưới tình hình ác liệt này, hành cung vẫn rung lên dữ dội, nhưng tóm lại vẫn tiến lên an toàn… nhưng lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đám mây đen khổng lồ đang nhanh chóng lại gần.
Mây đen lóe lên hào quang điện lôi, trực tiếp tấn công đến.
Lúc này hành cung ẩn tránh đám mây đen đó dưới sự chèo lái của đám người Thanh Tiêu Thiên.
Nhưng đám mây đen lại thay đổi quỹ đạo, giết đến lần nữa.
Lúc này Lạc Ninh Ninh cũng quan sát được ra điểm không bình thường.
“Mọi người cẩn thận”.
Lạc Ninh Ninh trực tiếp lên tiếng nói.
Vừa dứt lời, bóng hình Lạc Ninh Ninh trực tiếp thoát khỏi hành cung bay ra.
Đối diện với hành cung, Lạc Ninh Ninh trực tiếp đập ra một quyền, quyền phong hóa thành một thất luyện bảy màu, lập tức xông đến tấn công mây đen.
Nhưng, đúng lúc này, mây đen bỗng phát ra các luồng sương đen từ bên trong tựa như quạ đen trực tiếp xông ra.
Bành bành bành… giữa trời đất hỗn độn, thất luyện bảy màu và quạ đen đập vào nhau, lập tức gây ra tiếng nổ nứt không gian.
Ngay tức khắc, một bóng hình trong đám mây đen đó liền xông ra giết, bàn tay hóa thành móng vuốt, trực tiếp phủ xuống, hóa thành một bộ móng vuốt khổng lồ ngập trời tóm về phía Lạc Ninh Ninh.
Phập… tuy Lạc Ninh Ninh chống lại, nhưng không làm thế nào được, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, bóng người lùi lại.
“Dì Ninh!”
Lúc này sắc mặt Tuyết Linh Nhân lo lắng, nhưng không rời khỏi hành cung.
Trong phạm vi vực bích, thời gian không gian trời đất có sức mạnh xé nứt, cô ấy chỉ là cảnh giới Thánh Tôn, rời khỏi sự che chở của hành cung, cũng chỉ cố gắng chống cự thôi, không thể giúp được gì cho Lạc Ninh Ninh.
Tuyết Linh Nhân nhìn sang Tần Ninh, với ánh mắt cầu xin: “Tần công tử…”, “Hiến Chi!”
Tần Ninh lên tiếng, Ôn Hiến Chi lập tức gật đầu, bước ra một bước.
Ôn Hiến Chi hiện giờ đã là thực lực Thánh Đế cấp bậc nhỏ, lại thêm sư phối hợp của Thanh Hiên, vô cùng thuần thục.
Lúc này Ôn Hiến Chi bước ra một bước, tay nắm thành nắm đấm trực tiếp đập về phía mây đen.
Chương 2905: Thánh Đế tập kích
Ầm… mây đen nổ tung.
Lập tức chỉ thấy ba bóng hình khác xuất hiện.
Ngoại trừ một người đi ra đầu tiên từ trong mây đen, còn có ba người thấp thoáng trong đó.
Ôn Hiến Chi quát lớn một tiếng: “Đám chuột hôi phương nào còn dám lỗ mãng trước mặt Ôn gia gia ngươi?”
Tiếng quát này khiến sắc mặt ba người nghiêm lạnh lại.
Lúc này, bốn bóng hình đứng ra cùng nhau.
Lạc Ninh Ninh lùi lại phía sau.
“Cẩn thận, Thánh Đế cấp lớn!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, hừ một tiếng nói: “Chỉ là Thánh Đế cấp lớn thôi, chẳng lẽ ta sợ?”
Lời vừa được nói ra, khí tức của bốn người đó đều nổi lên.
“Thật biết chọn địa điểm, tấn công trong vực bích, không lộ dấu vết, cao minh đấy!”
Lúc này, một người trong bốn người đi ra, lạnh lùng nói: “Không ngờ, ngươi còn dám đi cùng người của Thanh Tiêu Thiên”.
Lời này là nói với Tần Ninh.
“Nhưng Lý Huyền Đạo không ở cạnh ngươi, hôm nay ngươi sẽ tự cứu lấy mình thế nào?”
“Thương kiếm chui vào cơ thể, cảm giác không dễ chịu chứ?”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng cười nói: “Đám hợp tác với ma tộc hả… vừa tổn thất mười tám thánh đế ở Võ Môn, còn muốn chết thêm vài người nữa hả?”
“Nếu ở trong Võ Môn, đúng là chúng ta kiêng sợ ngươi, nhưng trong vực bích, chẳng lẽ ngươi còn để lại chiêu trò ở nơi này?”
Người áo đen lạnh lùng nói: “Đừng có ra vẻ nữa, Tần Ninh”.
Vừa dứt lời, bốn người bỗng hóa thành bốn luồng khói đen xông về phía Lạc Ninh Ninh và Ôn Hiến Chi.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương, Thanh Hiên hóa thành áo giáp màu xanh, hiện lên bên ngoài cơ thể, lập tức xông ra giết.
Lúc này Lạc Ninh Ninh cũng có chuẩn bị, một bông sen ngọc xuất hiện trong tay, sen ngọc nở ra, lập tức hóa thành các lưỡi sen, ngưng tụ xung quanh người mình.
Lập tức hai thánh đế áo đen bị ngăn cản.
Nhưng hai người khác lại xông thẳng đến hành cung.
Mọi người ở trong hành cung đều biến đổi sắc mặt.
Thoát khỏi sự che chở của hành cung, những thánh tôn như bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình trong không gian vực bích, đến lúc đó, sẽ là cừu non đợi thịt của hai thánh đế này.
Tần Ninh nhìn sang hai thánh đế giết đến này, sắc mặt không thay đổi.
Lúc này một tàn ảnh lướt không trung vụt ra.
Phệ Thiên Giảo đột ngột bùng lên, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh xông ra giết, cơ thể hóa to lên trăm trượng, uy vũ bất phàm.
Cái miệng khổng lồ cắn xé, cơ thể một thánh đế bị kẹt lại.
Lúc này móng vuốt của nó đập xuống.
Cơ thể của một vị thánh đế khác bị ngăn lại, không thể tiến lên về phía trước.
Phệ Thiên Giảo bùng phát cơ thể, hai sừng tỏa ra dao động đáng sợ, phóng ra hào quang màu tím khủng khiếp, trực tiếp giết về phía hai thánh đế.
Lúc này cơ thể hai thánh đế run lên, không thể không lùi lại.
“Cảnh giới Thánh Đế!”
Hai người quay sang nhìn nhau một cái, đều vô cùng kinh ngạc.
Trận chiến ngày đó, con dị thú này gần như sắp bỏ mạng hoàn toàn.
Nhưng không ngờ, đến hôm nay lại tiến bộ thêm một bước, vượt cảnh giới Thánh Tôn, đạt đến cảnh giới Thánh Đế.
Lúc này sắc mặt Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.
Phệ Thiên Giảo vốn có huyết mạch bất phàm, mấy vạn năm nay, chỉ thuần túy là lười biếng.
Lần này, đã tiêu hao mười vạn năm thọ nguyên của Tần Ninh, cứu về mạng sống, dùng Tịnh Ma Châu Đan không ngừng bồi dưỡng, đồng thời cũng đã ăn số lượng lớn đan dược.
Cho dù hàng vạn năm lười biếng không tu luyện, nhưng cũng có tích lũy, lần này phá quan cũng là điều bình thường.
Lúc này một mình Phệ Thiên Giảo đấu với hai người, uy phong lẫm liệt.
Bốn thánh đế áo đen bị ba người Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi, Lạc Ninh Ninh ngăn cản.
Trước hành cung, mọi người cũng đều thở ra nhẹ nhõm.
Hiển nhiên bốn người này đã có chuẩn bị chôn bọn họ tại đây.
Nếu không phải có Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi, chỉ dựa vào một mình Lạc Ninh Ninh, e rằng bọn họ đã gặp rắc rối lớn.
Ầm… trong vực bích, thánh đế giao chiến, chấn động cũng kinh thiên động địa.
Đám đệ tử Thanh Tiêu Thiên chèo lái hành cung cách xa khu vực này.
Nếu bị mấy thánh đế giao chiến liên lụy, e rằng bọn họ không chỉ bị dư âm chấn động, mà còn bị khe nứt không gian nuốt chửng.
“Những người này đã chuẩn bị từ trước”.
“Nói không chừng người của mấy thánh vực khác cũng bị những người này giết”.
“Ấy vậy mà đối phó với Thanh Tiêu Thiên chúng ta, ma tộc thật ngông cuồng!”
Tiếng ầm ầm vang lên đúng lúc này.
Mấy thánh đế giao chiến dường như càng lúc càng kịch liệt.
Mọi người cũng không nhịn được âm thầm lo lắng.
Lúc này bỗng một tiếng ầm ầm vang lên.
Trong lúc tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy một bóng hình xuất hiện phía trước hành cung như quỷ mị.
Bóng hình đó cầm một thanh võ sĩ đao trong tay, trực tiếp chém một đao vào không trung.
“Tránh mau!”
Tần Ninh lập tức quát lên.
Tất cả mọi người liền né tránh.
Lúc này hành cung bị một ánh đao chém thẳng xuống từ hư không, bỗng xuất hiện một khe nứt rồi nổ tung.
Hàng chục người ào ào chạy tán loạn trong không gian vực bích.
Nhưng liền sau đó mọi người đều cảm thấy không gian xung quanh truyền đến một sự chèn ép mạnh mẽ.
Đó là sức mạnh trời đất vận hành, khác với thế giới bên ngoài, dường như muốn chèn ép nổ tung cơ thể của họ hoàn toàn.
Hơn nữa, dưới sự chèn ép của không gian, các đường khe nứt không gian nhỏ bé tựa như muốn xé rách cơ thể của họ.
Hai luồng sức mạnh mâu thuẫn tác động lên bề ngoài cơ thể mọi người.
“Đây chính là trong vực bích!”
Lúc này vẻ mặt Dương Thanh Vân nghiêm túc nói: “Sức mạnh trời đất muốn ép chúng ta, sự biến hóa thời gian không gian muốn xé rách chúng ta!”
Các thánh tôn đều vận hành sức mạnh thánh hồn thánh thể chống lại hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau này.
Còn bóng đen xuất hiện đó lại cầm võ sĩ đao trong tay, đứng trên không trung, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tần Ninh!”
Vừa dứt lời, lúc này võ sĩ đao từ không trung chém xuống, đối diện Tần Ninh, không hề lưu tình.
“Đáng chết!”
“Đáng ghét!”
Đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đều khẽ quát lên.
Nhưng mấy người chịu sức chèn ép của sức mạnh vực bích, hơn nữa vẫn chưa quen, còn khó tự bảo vệ mình, càng không thể lại gần Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn bóng người giết đến, sắc mặt bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm.
Các luồng sức mạnh trong cơ thể ngưng tụ lại.
Sức mạnh hồn phách của hắn thực sự bị thánh hồn kiếm, thánh phách thương phong cấm, chỉ là lợi dụng Tịnh Ma Châu đan áp chế Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương đó, không phải là không thể thi triển thực lực.
Nhưng thực lực bùng phát, công dụng áp chế của Tịnh Ma Châu đan sẽ suy giảm.
Sắc mặt lạnh lùng, một thanh trường đao xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Chính là Thanh Long Trảm Nguyệt Đao.
“Muốn thử đao phong của ta không? Cứ việc đến”.
Vừa quát lên, Tần Ninh cất bước ra, khí tức trong cơ thể phóng ra.
Không phải là cảnh giới Thánh Hoàng Cửu Văn, mà là cảnh giới Thánh Tôn Nhất chuyển.
Trong mấy tháng, Tần Ninh không chỉ nhìn đám người Dương Thanh Vân tu hành, bản thân cũng đang tiến vào ngưng tụ thánh hồn thánh phách, bước vào thánh tôn.
Đây là con đường tu hành dẫm lên mũi đao, không cẩn thận, có thể Tần Ninh sẽ bị Thánh Hồn Kiếm Thánh Phách Thương trực tiếp xuyên thủng hồn phách và chết.
Nhưng dưới hoàn cảnh này lại khiến Tần Ninh càng có thể ngưng tu thân tâm, xông phá qua cảnh giới đỉnh phong thánh hoàng, đạt đến cảnh giới thánh tôn.
Bình luận facebook