-
Chương 2096-2100
Chương 2096: Cuồng Võ Tam Thiên Trảm
“Nhất Đao Quyết!”
Tên Thánh Đế kia hét lên, một đao chém ra.
Trường đao và võ sĩ đao va chạm trong hư không.
Một khắc sau, Tần Ninh phun máu, rút lui về sau.
Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay cũng run rẩy không thôi.
Còn tên Thánh Đế kia thì hơi khựng lại.
“Hả?”
Tần Ninh đến Thánh Tôn nhất chuyển đã là điều khiến hắn ta phải kinh ngạc rồi, không ngờ Tần Ninh lại còn chống cự được một kích của hắn ta nữa.
Một đao hắn vừa chém ra ban nãy đã hủy diệt được cả thánh khí hành cung bát phẩm kia!
“Không hổ là tam đế chuyển thế, ngăn cản được cả công kích của ta!”
Tên Thánh Đế mặc áo đen hừ lạnh.
“Phụt!”
Tần Ninh lúc này nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: “Biết Ma tộc các ngươi lúc nào cũng muốn giết ta, đương nhiên phải chuẩn bị chút ít rồi?”
“Đáng tiếc, dù là thế thì ngươi cũng phải chết”.
Thánh Đế áo đen xuất hiện một lần nữa, trực tiếp tới gần Tần Ninh, chém ra một đao.
“Nhất Đao Quyết!”
Trong nháy mắt, Tần Ninh cũng chém ra một đao, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao tựa như chém ra vô số đao ảnh.
Nhìn kỹ mới thấy có tổng cộng tám mươi mốt đao! Mỗi đao đều có thể chém chết một Thánh Tôn.
Tám mươi mốt đao mạnh mẽ không tưởng, lại ẩn chứa ý cảnh cuồng võ trong đó.
Tên Thánh Đế áo đen kia không buồn quan tâm, trực tiếp chém ngang, ngay sau đó tám mươi mốt đao do Tần Ninh ngưng tụ bay mất một nửa.
Mấy chục đao khí còn lại tiếp tục tản ra, tấn công tên Thánh Đế áo đen.
Nhưng xung quanh Thánh Đế áo đen lại có những luồng bá khí sắc bén, đao khí căn bản không thể tới gần.
Thánh Tôn nhất chuyển so với Thánh Đế, cách biệt bao xa chứ?
Huống hồ Tần Ninh cũng không thể ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, nếu không sẽ vì không thể áp chế được Diệt Hồn Kiếm và Phệ Phách Thương mà chết.
Lúc này, Thánh Đế áo đen cũng hiểu rõ điểm ấy nên không hề vội vã, chỉ chậm rãi giày vò Tần Ninh đến chết.
Tuy nói hiện tại Tần Ninh hẳn phải chết trong tay hắn ta.
Nhưng dù sao cũng là tam đế chuyển thế, thủ đoạn vô biên, không cần mạo hiểm vẫn hơn.
“Xem ra tam đế chuyển thế làm ngươi cho rằng bản thân sở hữu nội tình mạnh mẽ, không coi ai ra gì”.
Thánh Đế áo đen quát: “Hôm nay chết trong tay ta, ta nghĩ như vậy cũng khiến thập đại thánh vực phải kinh ngạc rồi!”
Nói xong, hắn ta chém xuống.
Keng...
Lưỡi đao phát ra tiếng leng keng, trong chớp mắt phóng thích ra tràn ngập không gian.
“Cút ngay!”
Lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên, Dương Thanh Vân cầm Kim Long Kiếm chém ra, ngăn cản trước mặt Tần Ninh.
“Thánh Tôn ngũ chuyển mà cũng đòi cản ta?”
Thánh Đế áo đen nắm chặt tay, đấm xuống một quyền cách không.
Phốc...
Tiếng va chạm vang lên, kiếm khí trước người Dương Thanh Vân tán loạn, lui về sau, phun ra máu tươi.
Cảnh giới Thánh Đế khủng bố cỡ nào chứ?
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng muốn ngăn cản tên Thánh Đế áo đen. Bọn họ liên thủ lại tuy không phải là đối thủ của Thánh Đế nhưng họ cũng không chùn bước.
“Là các ngươi muốn chết!”
Thánh Đế áo đen hoàn toàn giận dữ.
Một tiếng quát vang lên, hắn ta bước ra, chém đao xuống.
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, mấy bóng người bị đánh bay.
Đây cũng không phải Thánh Đế cấp thấp mà là Thánh Đế cấp cao, bọn họ lại càng không phải Thánh Tôn đỉnh phong.
Đối mặt với đối thủ như vậy, dù là bọn họ rất mạnh ở cảnh giới của mình đi nữa thì cũng khó mà lay chuyển được.
Lúc này, Tần Ninh cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho Dương Thanh Vân và những người còn lại phải chết.
Tay cầm đao khẽ phất qua, Tần Ninh thì thầm: “Người bạn già, dựa vào ngươi vậy!”
Tần Ninh nắm chặt mũi đao, khí tức cả người thay đổi.
Dao động khủng bố quanh quẩn thân thể, vô số đao khí giống như ngưng thực, quay quanh cơ thể Tần Ninh.
“Cuồng Quyết!”
“Đao Thuật!”
“Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!”
Một đao chém ra, mũi đao khuếch trương.
Đao thứ hai chém ra, càn quét thành từng luồng gió xoáy.
Đao thứ ba chém ra, trước mặt Tần Ninh toàn là mũi đao, tạo thành một mảnh không gian riêng biệt, càn quét bùng nổ.
Thánh Đế áo đen thấy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Một Thánh Tôn mà ngưng tụ ra được đao khí mạnh mẽ đến mức này.
Nhưng khi hắn ta kinh hãi thì mũi đao kia cũng thình lình xuất hiện biến đổi.
Chỉ thấy trong nháy mắt này, mũi đao ngưng tụ thành một không gian vuông vức, dẫn động vết nứt không gian dao động theo.
Vô số vết nứt không gian cuốn vào trong mũi đao, đánh tới tên Thánh Đế áo đen.
“Chết đi!”
Tần Ninh vung đao chém ra, mũi đao cũng lập tức xông tới.
Tiếng ầm ầm vang lên, khuếch tán ra hàng trăm dặm.
“Thiên thời địa lợi, ta dùng được cái gì thì sẽ dùng cái đó”.
Tần Ninh thu đao, nhìn phía trước.
Khi vô số ánh đao tiêu tán, một bóng người từ mũi đao đi ra.
Võ sĩ đao trong tay hắn ta ảm đạm thất sắc, áo bào vỡ vụn, lộ ra gương mặt tái nhợt.
“Dạ Ma tộc”.
Lúc này, bóng dáng kia nhìn vô cùng chật vật, quanh thân là những vết máu khiến người ta sợ hãi.
Máu tươi khủng bố, gương mặt của tên Thánh Đế này cũng nhuộm đỏ bởi máu, nhìn càng kinh tởm hơn.
“Khốn kiếp...”, tên Thánh Đế áo đen lạnh lùng nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc.
Hắn cần để lại đủ sức mạnh để áp chế Diệt Hồn Kiếm với Phệ Phách Thương trong người.
Nếu không thì một đao này sau khi hấp thụ không gian càn quét thì cũng đủ để giết chết tên Thánh Đế cấp cao kia rồi.
Nhưng hiện tại cũng khiến cho hắn ta bị thương nặng.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đứng bên cạnh Tần Ninh.
Trong bốn người, mạnh nhất đang là Dương Thanh Vân Thánh Tôn ngũ chuyển, đối mặt Thánh Tôn đỉnh phong, Dương Thanh Vân có thể chiến thắng, nhưng Thánh Đế... lại là một cấp bậc khác hẳn.
Mà lúc này, Lạc Ninh Ninh cũng đang chống lại một Thánh Đế cấp cao, ban đầu còn kiên trì được, nhưng giờ cũng đang rơi vào thế yếu, tình huống cấp bách.
Tuyết Linh Nhân lạnh lùng.
“Đệ tử Thanh Tiêu Thiên nghe lệnh, vây sát kẻ này”.
“Rõ!”
Vô số võ giả Thánh Tôn đều xông ra.
Nhưng khi bọn họ xung phong đánh tới, tên Thánh Đế hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay bộc phát ra ánh sáng, chém tới một đao.
Mấy Thánh Tôn nổ tung làm đôi, chết.
“Cho dù bản tọa không phải đỉnh phong thì đám Thánh Tôn các ngươi há có thể chạm vào?”
Thánh Đế áo đen lạnh lùng nói.
“Lũ chán sống!”
Lúc này, Tuyết Linh Nhân cảm thấy không hề dễ chịu.
Bốn người Dương Thanh Vân cũng mới là Thánh Tôn nhất, nhị, tam, ngũ chuyển mà thôi, nhưng có thể ngăn cản tên Thánh Đế kia một lúc lâu, thế mà đệ tử Thanh Tiêu Thiên bọn họ lại bị chém chết ngay tức khắc.
Chênh lệch quá lớn!
Nhưng Tuyết Linh Nhân không thể biết được rằng, những gì nhóm Dương Thanh Vân trải qua là thứ mà đệ tử Thanh Tiêu Thiên không thể bì kịp.
Chương 2097: Thanh Sứ Phi Vân Phi
Lúc này, Thánh Đế áo đen hoàn toàn tức giận, hắn ta bộc phát khí tràng, nhưng chỉ chuyên tâm vào một mình Tần Ninh.
“Nếu ngươi lợi dụng được thiên thời địa lợi, dùng thân thể tàn tạ đó để đả thương ta, vậy sao ta để ngươi sống được?”
“Sau này ngươi thành Thánh Đế, đại kế tộc ta chẳng phải sẽ bị hủy dưới tay ngươi hay sao?”
Nói xong, hắn ta lại sải bước ra.
Mũi đao tiếp tục lấp lóe, ánh sáng tỏa ra.
Một ánh đao phảng phất như chém không gian nơi đây ra làm đôi, sau đó thẳng tắp tấn công Tần Ninh.
Đao này ẩn chứa thánh lực vô thượng, giống như muốn hủy thiên diệt địa.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sợ hãi khôn xiết.
Tần Ninh nhìn đao kia rơi xuống, cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, bình tĩnh.
“Đến cũng đến rồi, muốn chờ ta chết rồi mới ra tay đúng không?”
Tần Ninh thu đao, bình tĩnh nói.
“Hừ”.
Hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh lẽo.
Mà ngay sau đó, một ánh sáng cầu vồng xé rách không gian, cắn nuốt mũi đao kia.
Mà phía đuôi của dải lụa này xuất hiện một bóng dáng yêu kiều đi ra, nắm chặt bàn tay.
Sau đó, thân thể của tên Thánh Đế áo đen đứng cách Tần Ninh xa ngàn trượng bỗng nhiên bị cầm tù, không thể chuyển động.
Ánh đao bị ngăn lại.
Thân thể bị cầm tù.
Thánh Đế áo đen tái mặt.
“Thứ chán sống”.
Âm thanh lạnh buốt vang lên.
Một tiếng răng rắc truyền tới.
Thân thể của tên Thánh Đế áo đen kia lập tức nổ tung, hóa thành sương mù.
Một tên Thánh Đế cấp cao mà lại chết chỉ sau một chưởng như vậy.
Lúc này, thân thể yêu kiều kia đi xuống, đứng bên cạnh Tần Ninh.
Người này nhìn khoảng đâu đó ba mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng bó sát, lộ ra đường cong mê người.
Nếu không nhìn mặt thì thân thể quyến rũ này cũng đủ để khiến lòng người rạo rực.
Mà gương mặt của cô ta thì lạnh lẽo như băng, thần sắc lãnh đạm, trong ánh mắt ẩn chứa sự băng giá, nhưng bên dưới sự băng giá lại là đôi mắt như làn thu thủy, khiến người ta vừa nhìn đã muốn trầm mê trong đó.
“Thanh Sứ đại nhân!”
Lúc này, đệ tử Thanh Tiêu Thiên đều khom người thi lễ.
Tuyết Linh Nhân lúc này cũng đi tới, kinh ngạc nói: “Dì Phi!”
Cô gái kia gật đầu, nhìn Tần Ninh, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Mà không lâu sau, giao chiến giữa mấy Thánh Đế ở phía xa cũng đã dừng lại. Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi và Lạc Ninh Ninh quay về.
“Phi đại nhân!”
Lạc Ninh Ninh thấy cô gái này thì khom người hành lễ, thần thái cung kính.
Khiến cho một Thánh Đế cấp thấp cung kính như vậy thì địa vị của cô gái này trong Thanh Tiêu Thiên hẳn là rất cao.
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đều đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ không sao chứ ạ?”
Ôn Hiến Chi quan tâm nói.
“Ta không sao”.
Ôn Hiến Chi nhìn Phi đại nhân kia, không khỏi nói: “Cô gái hăng hái này là ai vậy sư phụ? Thời Thanh Trúc ạ?”
Lời này vừa dứt, Tần Ninh sững sờ.
Phi đại nhân kia có thực lực mạnh cỡ nào, nghe thấy Ôn Hiến Chi nói vậy thì gương mặt xinh đẹp lạnh đi.
“Ôn Hiến Chi, ngươi không nhận ra ta cơ à?”
Nói xong, Phi đại nhân vung tay ra.
Ôn Hiến Chi muốn phản kháng, nhưng thực lực của cô gái kia quá mạnh mẽ, hắn ta không phải đối thủ.
Khi bị cô gái kia chụp lấy bàn tay, Ôn Hiến Chi mới tái mặt nói: “Con mẹ nó, là ngươi, Phi Vân Phi, cái đồ đàn bà tai quái!”
“Cút!”
Phi Vân Phi tức giận, trực tiếp đánh ra. Ôn Hiến Chi lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất...
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên cùng những người còn lại thấy vậy thì đều run sợ.
Cô gái này... mạnh quá.
Phi Vân Phi nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Ngự Thiên đại nhân, đồ đệ của ngươi không biết giữ mồm giữ miệng gì cả”.
“Giờ không còn là tám vạn năm trước nữa, ta cũng không phải cô nhóc của ngày xưa, hắn ta càng không phải Ôn Hiến Chi của lúc ấy”.
Nghe vậy, Tần Ninh run rẩy cười: “Hiến Chi trước giờ vẫn thế, dại miệng thành quen...”
“Nếu ngươi không quản được thì ta cũng không ngại quản hắn ta giúp ngươi”.
Tần Ninh chỉ mỉm cười không lói.
Không bao lâu sau, Ôn Hiến Chi chật vật quay về, nhìn Phi Vân Phi với vẻ kiêng kỵ, yên lặng đi đến bên cạnh Tần Ninh, không nói câu gì.
Phi Vân Phi nói: “Chủ thượng biết tin người của các đại thánh vực bị giết nên lệnh cho ta tới đón đệ tử của Thanh Tiêu Thiên quay về, cũng may các ngươi ở chung một chỗ, coi như các ngươi may mắn”.
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Rõ ràng là Thời Thanh Trúc lo cho sư tôn nhà ta...”
“Ngươi nói cái gì?”
Phi Vân Phi quát.
“Không, không có gì...”, Ôn Hiến Chi đâu có ngốc.
Phi Vân Phi là người có tính tình nóng nảy nhất bên cạnh Thời Thanh Trúc, hắn ta biết rõ từ lâu.
Nhưng lúc ấy Phi Vân Phi chưa mạnh, còn hắn ta thì rất lợi hại.
Tám vạn năm trôi qua, cô gái nhỏ kia không chỉ ngày càng xinh đẹp mà thực lực cũng mạnh mẽ hơn vạn phần.
Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân và người của Thanh Tiêu Thiên lúc này cung kính đứng sau lưng Phi Vân Phi.
Phi Vân Phi đang là một trong tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên, thuộc bốn người có quyền nhất Thanh Tiêu Thiên chỉ sau chủ thượng Thời Thanh Trúc.
Lần này lại đích thân ra tay, khiến Tuyết Linh Nhân vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, trong Thanh Tiêu Thiên có mười hai Thiên trưởng lão, đều là cảnh giới Thánh Đế.
Lạc Ninh Ninh chính là Thiên trưởng lão thứ mười hai, Thánh Đế cấp thấp.
Nếu không yên tâm thì có thể phái thêm Thiên trưởng lão đến là được, không ngờ lại điều động cả Thanh Sứ đại nhân.
Liên hệ với mối quan tâm của sư tôn về Tần Ninh lúc trước.
Không lẽ sư tôn năm đó thật sự có mối quan hệ gì khác biệt với Ngự Thiên Thánh Tôn hay sao?
Tuyết Linh Nhân nhất thời chỉ cảm thấy khó mà đoán được.
Phi Vân Phi vung tay lên rồi nắm chặt, một tòa cung điện to lớn hóa thành độ cao trăm trượng.
“Đi thôi, nơi này không an toàn”.
Phi Vân Phi nói: “Ma tộc dạo này cũng liên tục xuất hiện trong thánh vực Thanh Tiêu, cẩn thận vẫn hơn!”
Lúc này, mọi người cùng đi vào trong cung điện.
Cho đến khi vào cung điện, rất nhiều Thánh Tôn mới trút được cảm giác áp lực vì bị thiên địa áp bách, không gian xé rách.
Bảo sao mà chỉ có Thánh Tôn, Thánh Đế mới có thể xuyên qua các đại thánh vực.
Nếu Thánh Hoàng mà đi vào thì e là sẽ bị phanh thây ngay.
Coi như Thánh Tôn ở lại đây lâu cũng khó mà chống đỡ nổi, chỉ có Thánh Đế mới không bị không gian và thiên địa nơi đây tàn phá mà thôi.
Trong cung điện, mọi người đứng vững.
Phi Vân Phi lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đi quanh Tần Ninh một vòng, cuối cùng vẫn phải nói: “Nhìn tuấn tú hơn Ngự Thiên Thánh Tôn kia, thiếu một chút sắc bén, nhiều hơn mấy phần thư sinh, lại càng quyến rũ hơn trước”.
Phi Vân Phi lúc này vì nghiêng người về phía trước nên bộ váy bó sát kia cũng càng lộ rõ đường cong uyển chuyển của cô ta hơn.
“Khó trách khiến cho mấy cô nàng này mê đắm”.
Phi Vân Phi nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, dò xét nói: “Đúng là có thể coi như xinh đẹp tuyệt thế, có điểm hoàn hảo riêng, nhưng so với đại nhân nhà ta thì vẫn thiếu mấy phần khí chất. Ngươi thà chọn các nàng ấy cũng không chọn đại nhân nhà ta sao?”
Câu hỏi vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm.
Chương 2098: Giống như cây trúc xanh
Đám người của Thanh Tiêu Thiên như Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đều trợn mắt há mồm.
Chủ thượng đại nhân thật sự từng có tình cảm với Ngự Thiên Thánh Tôn ngày xưa, cũng chính là Tần Ninh hiện nay ư?
Hơn nữa lại còn là... Tần Ninh chê?
Còn mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương cũng ngạc nhiên không kém.
Ái chà!
Kinh thật đấy!
Bọn họ chưa từng thấy mặt mũi Thời Thanh Trúc.
Nhưng khi ở thánh vực Thiên Hồng, gây dựng Thanh Minh lớn mạnh thì cũng tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Thời Thanh Trúc.
Chủ của Thanh Tiêu Thiên ở thánh vực Thanh Tiêu.
Được xưng là người đẹp nhất thập đại thánh vực.
Tuy rằng trong lòng Dương Thanh Vân, phu nhân Tiên Nhân của hắn ta là đẹp nhất, còn trong mắt Thạch Cảm Đương, phụ nữ có đẹp cũng chẳng đẹp bằng sư tôn mình.
Nhưng mà.
Người được xưng là đẹp nhất thì chắc chắn cũng không tầm thường.
Chưa nói đến Thời Thanh Trúc, chỉ riêng Phi Vân Phi, Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đều là những nhan sắc tuyệt trần, có vẻ đẹp riêng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, nội tâm có chút không phục.
Tuy rằng bọn họ đến từ đế quốc Bắc Minh ở đại lục Vạn Thiên.
Nhưng suốt hành trình vừa qua, những người phụ nữ các nàng gặp đều không bằng các nàng.
Vẻ ngoài của Diệp Viên Viên như tuyết liên, ngạo nghễ nhìn quanh, tính cách lại ít nói, tự cho là khí chất không thua kém ai, còn dung mạo... nếu đều xinh đẹp thì mỗi người có một vẻ đẹp riêng, rất khó chọn ra ai đẹp hơn ai.
Mà Vân Sương Nhi nhìn đơn thuần, nhưng khi bị nói như vậy cũng khó mà chịu nổi.
Cô ấy từ dáng vóc đến dung mạo đều là tuyệt phẩm, hiện nay lại thêm nét quyến rũ điểm vào vẻ ngoài ngây thơ nữa, đương nhiên đây đều là nhờ công lao của Tần Ninh cả.
Tóm lại cả hai cực kỳ tự tin về dung nhan của mình, và cũng biết rõ khí chất của bản thân thế nào.
Phi Vân Phi không để ý lắm, nói tiếp: “Tần Ninh, khi gặp đại nhân nhà ta, ngươi sẽ hiểu quyết định của ngươi ngày xưa ngu xuẩn cỡ nào”.
Tần Ninh chỉ khẽ sờ mũi, lúng túng ho khan.
“Còn khoảng ba đến năm ngày nữa mới đến Thanh Tiêu Thiên, mọi người nghỉ ngơi đi”.
Phi Vân Phi nói xong, quay người rời đi.
Mà Tần Ninh thì cũng bất đắc dĩ đi vào một gian phòng, không nói thêm gì nữa.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì không về phòng mà đi đến bên cạnh Ôn Hiến Chi, ngăn hắn ta lại.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng ở lại.
“Ôn Hiến Chi”,
Vân Sương Nhi nói.
“Mời sư nương nói ạ”.
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Thời Thanh Trúc kia... thật sự đẹp như thế à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tuy hắn ta ngay thẳng nhưng không ngu! Nếu nói thật với hai vị sư nương rằng Thời Thanh Trúc thật sự rất đẹp thì chỉ có chờ chết thôi!
Nghĩ đến việc Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghĩ xấu cho mình, sau đó thì thầm với sư tôn để làm khó mình... Ôn Hiến Chi run lên, lập tức suy nghĩ.
“Không có đâu ạ”.
Ôn Hiến Chi cười nói: “Người này đúng là rất đẹp, nhưng trong mắt con thì hai vị sư nương mới là tư sắc tuyệt mỹ”.
“Xét về khí chất thì Thời Thanh Trúc chắc chắn bị hai vị sư nương chèn ép”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều tỏ vẻ không tin.
Phệ Thiên Giảo lúc này mở miệng nói: “Cô nhóc Thời Thanh Trúc kia nhìn rất xinh đẹp!”
Phệ Thiên Giảo vừa lên tiếng thì Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều quay sang nhìn nó.
Đến cả Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng phải nghiêng đầu sang.
Phệ Thiên Giảo thấy bọn họ nhìn mình thì lẩm bẩm: “Đẹp thật mà, không có điểm nào để chê luôn ấy”.
“Ừm... nói thế này cho dễ hình dung”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Diệp Viên Viên: “Ngươi giống như một đóa băng sơn tuyết liên, kiệm lời ít nói nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo, có phong phạm nữ thần, rất hiếm thấy”.
“Còn ngươi”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Vân Sương Nhi: “Giống như một đóa hoa bách hợp trong dòng nước xanh thẳm, rất tinh thuần thánh khiết, khiến người ta không dám có suy nghĩ vấy bẩn”.
Được Phệ Thiên Giảo tán dương, hai cô gái đỏ bừng mặt.
Ôn Hiến Chi ở bên cạnh chỉ thầm mắng.
Con chó này biết nịnh từ khi nào vậy?
“Còn Thời Thanh Trúc...”, Phệ Thiên Giảo suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, một lúc âu sau mới nói tiếp: “Người y như tên vậy, giống một cây trúc!”
“Kiểu vừa cao vừa gầy à?”
Thạch Cảm Đương nói ngay.
Nghe vậy, tất cả đều nhìn hắn ta với ánh mắt nhìn một kẻ ngu.
Thạch Cảm Đương cười gượng.
Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?
Hay là... ngực phẳng?
Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.
“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”
Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.
Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.
Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thực lực, dung mạo đã vậy, khí chất cũng thế.
Mọi người nghe Phệ Thiên Giảo miêu tả xong thì càng tò mò.
Rốt cuộc sẽ là người như thế nào?
“Vậy... vì sao Tần Ninh ngày xưa không... không chọn...”, Diệp Viên Viên hỏi.
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì đáp lời: “Lúc ấy... lúc ấy Tần gia nhìn ta còn hữu tình hơn nhìn phụ nữ khác ấy chứ”.
“Ọe...”, mấy người đều buồn ói.
“Không tin thì thôi!”
Phệ Thiên Giảo hứ một tiếng: “Phụ nữ là cái gì? Coi như là Thánh Đế thì cũng chỉ có tuổi thọ năm mươi vạn năm mà thôi, tóm lại vẫn sẽ già đi, dung mạo không thể trẻ mãi được. Đến khi già thì là bà già gầy gò, còn đến khi chết thì là đám xương trắng thôi”.
“Túi da đẹp mắt ở đâu mà chẳng có”.
“Linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm”.
Phệ Thiên Giảo nghiêm nghị nói: “Các ngươi cho rằng Tần gia nông cạn đến vậy à? Coi trọng hai ngươi không chỉ vì dung mạo, mà càng vì linh hồn, linh hồn ấy, hiểu chưa?”
Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.
Chưa nói đến Tần Ninh chín đời chín kiếp, chỉ riêng ở trong Thương Mang Vân Giới kia thôi, Tần Ninh đã từng gặp những sắc đẹp cỡ nào chứ?
Nhưng Tần Ninh lại chọn bọn họ.
“Không đúng!”
Lúc này, Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái, mấy người đều nhìn Thạch Cảm Đương.
Không đúng?
Không đúng ở đâu?
Thạch Cảm Đương nói: “Con cẩu độc thân nhà ngươi lại đi nói đạo lý với chúng ta, ngươi có biết tình yêu là gì không đấy hả?”
Nghe vậy, tất cả cũng sững sờ.
Chương 2099: Dịch Thiên Các
Đúng nhỉ!
Cả nhóm bọn họ nghe một con cẩu độc thân thao thao bất tuyệt!
Lại còn thấy cũng khá đúng?
Phệ Thiên Giảo ho khan: “Thì đó là vì ta xưa nay không thích phái nữ, vì thấy phiền, sống một mình không vui à?”
“Đáng đời kiếp cẩu độc thân!”
Không biết là ai nói thầm một câu, Phệ Thiên Giảo chỉ hứ lại.
Chứ sao nữa! Phụ nữ càng nhiều thì càng phiền! Nhìn Tần Ninh bị Vân Sương Nhi với Diệp Viên Viên giày vò mỗi ngày như thế, nếu không có hai bọn họ thì Tần Ninh có thể mệt mỏi như vậy sao?
Mệt đến mức ngủ nướng cả ngày!
Ôn Hiến Chi lúc này nói: “Thật ra, ta cũng đoán được một chút ít nguyên nhân vì sao sư tôn không tiến tới với Thời Thanh Trúc năm đó”.
Thạch Cảm Đương nghe vậy thì lập tức nói: “Nhị sư huynh thôi đi, không phải ta xem thường huynh, nhưng Phệ Thiên Giảo là trực cẩu, còn huynh là trực nam thì khác nhau cái gì đâu?”
“Cái gì thế?”
“Ai bảo?”
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đều không phục nói.
Thạch Cảm Đương lập tức im lặng.
Ôn Hiến Chi nói: “Chắc là có liên quan đến ngũ đại thế gia ở thánh vực Thiên Hồng. Ngày trước ngũ đại thế gia có ân với Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc lại có ân với sư tôn, cho nên lúc đó, ca ta... cũng là Ôn Lưu Giang, các chắc ngươi đều biết nhỉ?”
“Lúc đó huynh ấy là đồ đệ của sư tôn, thiên phú ngự thú cực kỳ cao, đương nhiên là vẫn kém ta...”
Nghe vậy, tất cả cạn lời.
“Nói chuyện chính xem nào”.
Dương Thanh Vân nói thẳng, cho dù hắn ta tốt tính nhưng cũng quá mệt vì mấy người này rồi.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Bởi vì phát hiện ngũ đại thế gia cấu kết với Ma tộc, sau đó huynh ấy bị ngũ đại thế gia vây giết, hủy thi diệt tích. Nhưng sư tôn là thần nhân, đương nhiên điều tra ra được, giết chết đám Thánh Tôn, Thánh Đế của ngũ đại thế gia, càng muốn hủy diệt toàn bộ bọn chúng, nhưng lại bị Thời Thanh Trúc ngăn lại”.
“Các ngươi nghĩ thử xem, ngũ đại thế gia là ân nhân của Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc là ân nhân của sư tôn, Thời Thanh Trúc ra tay thì đương nhiên sư tôn không thể hạ sát thủ!”
“Dù sao cũng vì chuyện này mà sư tôn và Thời Thanh Trúc mới có khúc mắc...”, nghe vậy, tất cả đều im lặng.
Dương Thanh Vân liền nói: “Ta hiểu rồi”.
“Ví dụ thế này, thánh vực Cửu Tinh giết ta, sư tôn giận dữ, muốn báo thù cho ta, nhưng Diệp Viên Viên lại từng được thánh vực Cửu Tinh cứu nên muốn báo đáp ân tình, ngăn cản sư tôn”.
“Vì thế nên cả hai mới xảy ra vấn đề”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng gật đầu.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu.
Tình cảm thầy trò giữa Tần Ninh với đồ đệ là không phải bàn cãi.
Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo gặp lại Tần Ninh, ai cũng đối đãi Tần Ninh như cha ruột.
Lúc Lý Huyền Đạo thấy Tần Ninh bị thương còn gào khóc không thôi.
Đây là tình cảm phát ra từ nội tâm.
Vì sao lại thế?
Vì sư tôn không chỉ coi họ là đồ đệ, mà còn coi như con ruột.
Nếu bọn họ lòng lang dạ sói vứt bỏ ân tình này thì con đường võ đạo còn lại chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chết vì tâm ma.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Thật ra cũng không thể trách Thời Thanh Trúc quá, dù gì nàng cũng mắc nợ người ta, hơn nữa sư tôn lúc ấy muốn tiêu diệt ngũ môn, đó là tính mạng của mấy vạn đến mười mấy vạn người”.
“Sư tôn khi ấy đau đớn vì mất đi đồ nhi Ôn Lưu Giang, gần như phát điên, đừng nói giết mười mấy vạn người, dù có giết hơn trăm vạn sinh linh thì sư tôn cũng không thiết... Tóm lại là vậy đấy, cụ thể thế nào cũng chỉ có họ là rõ hơn cả”.
Bí mật này chỉ có Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo khi ấy biết.
Dù sao Thời Thanh Trúc cũng quen Tần Ninh từ đời thứ hai.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ sau tám vạn năm mà Thời Thanh Trúc đã trở thành chủ của Thanh Tiêu Thiên rồi, làm ta kinh ngạc vô cùng. Xem ra nàng đã luyện xong Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà sư tôn truyền cho rồi!”
“Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết?”
“Đúng vậy!”
Ôn Hiến Chi gật đầu nói: “Là một võ quyết rất lợi hại, dùng bút để vẽ thành công kích, mạnh mẽ vô cùng. Trước kia sư tôn nói, nếu Thời Thanh Trúc tu hành viên mãn thì hoàn toàn có thể ổn định được thập đại thánh vực”.
“Ta nghe tứ đệ nói, trong mười Thánh Đế đứng đầu của Thánh Đế Bảng ở thập đại thánh vực hiện nay thì Thời Thanh Trúc xếp hạng ba? Chỉ đứng sau Đại các chủ Cửu Tinh các là Tinh Húc Huy và Liễu Thông Thiên của Thông Thiên tông”.
Nghe vậy, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Thực lực mạnh mẽ.
Dung mạo tuyệt thế.
Người phụ nữ thế này đúng là khiến người ta mê đắm.
Dương Thanh Vân lại nói tiếp: “Thánh Đế Bảng mà đệ vừa nói là gì vậy? Ai là người có tư cách xếp hạng Thánh Đế?”
Ôn Hiến Chi đáp: “Lúc trước thì chưa có ba cái thứ này đâu, là mấy vạn năm gần đây mới có thôi. Ta cũng không rõ, chỉ nghe Lý Huyền Đạo kể trong một lần uống rượu thôi”.
“Hình như là do Dịch Thiên các xếp hạng đấy!”
Dịch Thiên các?
Nghe đến cái tên này, mấy người đều giật mình.
Bọn họ không còn là lũ gà mờ khi mới đi vào Hạ Tam Thiên nữa.
Mấy trăm năm qua, bọn họ quản lý Thanh Minh tại thánh vực Thiên Hồng, thống nhất toàn bộ thánh vực Thiên Hồng, cho nên biết đến không ít.
Dịch Thiên các!
Nghe nói lịch sử tồn tại của thế lực này còn lâu hơn cả Cửu Tinh các, giống như hoàng đế ẩn mình vậy.
Khắp thập dại thánh vực, không có ai xếp Dịch Thiên các vào thế lực đỉnh cao, nhưng cũng không có thế lực nào dám khinh thường Dịch Thiên các.
Dịch Thiên các là nơi giao dịch lớn nhất cả cái Hạ Tam Thiên này.
Thế lực khắp thập đại thánh vực muốn phát triển lớn mạnh như thế thì cần gì?
Cần đệ tử, cần sức mạnh mới mẻ không ngừng.
Mà bồi dưỡng sức mạnh mới thì phải cần tài nguyên.
Bởi vậy mà các đại thánh vực vô cùng chú trọng giao dịch.
Giao dịch thánh đan, thánh khí, thánh quyết và dược liệu, kim loại đều tồn tại.
Mà giao dịch giữa các đại thánh vực với nhau thì rất khó.
Bởi vì có nhiều thánh vực có tư thù lẫn nhau.
Nên sự tồn tại của Dịch Thiên các lại trở nên đặc biệt.
Nó đi xuyên suốt các thánh vực, rất ít khi đắc tội ai, giúp đỡ các thánh vực giao dịch với nhau, phát triển ổn định.
Ban đầu, không ai để ý đến Dịch Thiên các.
Nhưng khi mọi người thật sự coi trọng Dịch Thiên các rồi thì phát hiện Dịch Thiên các đã trở thành một bộ phận không thể thiếu cũng như không thể đắc tội của thập đại thánh vực.
Cho đến ngày nay, không một ai biết Dịch Thiên các nông sâu thế nào.
Chỉ biết các chủ của Dịch Thiên các hiện nay là Dịch Vân Tiêu, là một vị Thánh Đế siêu mạnh.
“Dịch Thiên các có nội tình mạnh mẽ, nên xếp hạng cũng chuẩn xác, hơn nữa Lý Huyền Đạo nói rằng độ chính xác lên đến tám, chín phần”.
“Xếp hạng một đương nhiên là đại các chủ của Cửu Tinh các đến từ thánh vực Cửu Tinh – Tinh Húc Huy. Nói là đại các chủ nhưng thật ra cũng là tổng các chủ”.
Nói đến Tinh Húc Huy, Ôn Hiến Chi cười nói: “Trước kia, sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, lúc ở cảnh giới Thánh Tôn thì đã giao thủ với kẻ này!”
Nghe vậy, tất cả đều tò mò không thôi.
Đã từng giao thủ?
Với hạng nhất Thánh Đế Bảng?
“Vậy ai thắng? Ai thua?”
Thạch Cảm Đương nói ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết.
Chương 2100: Thập đại Thánh Đế
“Sao ta biết được chứ!”
Ôn Hiến Chi im lặng: “Lúc ấy ta vẫn chưa phải đồ đệ của sư tôn, là đại ca ta đi theo mà thôi”.
“Có điều sư tôn khi ấy mới là Thánh Tôn, ta đoán là sư tôn thua”.
“Nhưng nghe nói Tinh Húc Huy lúc ấy đánh giá khá cao sư tôn, nói rằng chưa tới vạn năm, sư tôn nhất định sẽ mạnh hơn ông ta! Có thể là thua mà có thể là hòa!”
“Các ngươi cũng biết sư tôn mỗi đời chỉ có một vạn năm là đứt, lấy đâu ra một vạn năm nữa để vượt qua chứ”.
“Nhưng sau này khi sư tôn thành Thánh Đế, vì cứu Ôn Lưu Giang mà đã đến Cửu Tinh các trộm dược liệu và bình yên vô sự quay về, đoán là sau khi sư tôn đến Thánh Đế thì có thể dễ dàng đánh bại ông ta”.
“Đương nhiên cũng có thể là Tinh Húc Huy nể mặt, không làm khó sư tôn”.
Nói chung mọi chuyện cũng phức tạp, Ôn Hiến Chi không hiểu rõ lắm.
Khi nhắc đến chuyện trộm dược liệu, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều trở nên hơi lạ.
Năm đó vì cứu Tần Kinh Mặc mà sư tôn đã trộm toàn bộ cái đại lục Vạn Thiên, ai cũng đòi đánh.
Sao mà giống thế không biết!
“Ta cứ tưởng đời thứ hai của Tần Ninh chỉ ở trong thánh vực Thiên Hồng thôi”.
Diệp Viên Viên nói.
“Không đâu!”
Ôn Hiến Chi giải thích: “Sư tôn đi nhiều nơi lắm, nếu không sao lại quen thuộc với Hạ Tam Thiên như vậy được?”
“Tinh Húc Huy hạng nhất Thánh Đế Bảng, đến cả Lý Huyền Đạo cũng nói không phải đối thủ. Dù gì thì lão già này cũng rất mạnh, hơn nữa tám vạn năm qua đi, cảnh giới Thiên Thánh Đế chắc cũng vững, chỉ không biết khi nào mới phá giới bích Tam Thiên để lên Trung Tam Thiên đây”.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Hạng hai là Liễu Thông Thiên, tông chủ Thông Thiên tông. Kẻ này đúng là như đi đường tắt vậy, còn mang sắc thái truyền kỳ hơn cả truyền kỳ ngày xưa nữa!”
Sắc thái truyền kỳ?
Tất cả đều rất tò mò.
“Về thánh vực Thông Thiên, chắc các ngươi cũng có biết chút ít. Năm đó đây chính là thánh vực sánh ngang với thánh vực Cửu Tinh, mấy gia tộc lớn đều có thể xưng bá một vực”.
“Vốn dĩ là những gia tộc này kết thông gia với nhau, quan hệ chặt chẽ, vững vàng áp chế Cửu Tinh các, nhưng không hiểu sao mà đột nhiên lại đánh nhau”.
Ôn Hiến Chi nói, nước miếng văng tứ tung.
“Kết quả là các đại gia tộc lần lượt suy sụp, Liễu gia trước kia cũng là một trong số đó”.
“Các ngươi phải biết là mấy đại gia tộc đó không phải như Đường gia, Võ gia ở thánh vực Đại Võ đâu. Ví như Liễu gia, chỉ riêng Thánh Đế cũng có hơn mười người, mà mới là một chi thôi, nếu thử cộng lại hết mà xem?”
“Sau khi suy sụp, Liễu gia gần như sụp đổ, sau một thời gian rất dài, thánh vực Thông Thiên giống hệt thánh vực Thiên Hồng, đừng nói Thánh Tôn hay Thánh Đế, đến Thánh Hoàng còn hiếm, Thánh Vương đã là thực lực cao nhất rồi”.
“Kết quả Liễu Thông Thiên này quật khởi, lập ra Thông Thiên tông, một đường tiến mạnh, khống chế toàn bộ thánh vực Thông Thiên trong tay. Sau vài vạn năm phát triển, đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai. Mà người này... cũng rất mạnh, Lý Huyền Đạo nói bản thân cũng không phải là đối thủ kia mà”.
Nghe vậy, tất cả đều âm thầm kinh ngạc.
Mấy câu miêu tả của Ôn Hiến Chi nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng Dương Thanh Vân lại cảm nhận được rất nhiều.
Tám trăm năm qua, thánh vực Thiên Hồng cũng có xuất hiện cường giả cảnh giới Thánh Tôn, nhưng rất ít, đây là bao nhiêu công sức và thủ đoạn mà Dương Thanh Vân vận dụng mới được.
Liễu Thông Thiên, chưa nói đến thực lực, chỉ riêng việc đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai cũng đủ để khiến người người bội phục rồi.
Đây đúng là một kẻ khó lường.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Hạng ba của Thánh Đế Bảng chính là Thời Thanh Trúc. Trước kia sư tôn đã truyền Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết cho nàng, nên bây giờ rất mạnh”.
Điểm này thì tất cả đều hiểu.
Mấy người ở đây, ai mà chẳng được Tần Ninh chỉ bảo, truyền thụ võ quyết cho?
Kiến thức và lời dạy của Tần Ninh đương nhiên là không có gì để chê.
“Hạng bốn thì là người quen, Lý Huyền Đạo, Thánh Đế viên mãn”.
Ôn Hiến Chi không nhiều lời, nói tiếp: “Hạng năm là cốc chủ U Minh cốc đến từ thánh vực U Minh – U Minh Ngọc Giang. Người này rất quy củ, nhưng đứng ở trong đỉnh của thập đại thánh vực thì sự quy củ này cũng rất đáng gờm”.
“Hạng sáu là tông chủ Thiên Diễn tông, đến từ thánh vực Đại Diễn – Thiên Hàn Lỗi”.
“Hạng tám là tông chủ Huyết Tông đến từ thánh vực Huyết La – Huyết Ngọc. Hạng tám là điện chủ Tu La điện đến từ thánh vực Huyết La – La Trang. Hai người này chênh lệch không nhiều, xếp hạng cũng có nhiều tranh cãi, bằng không Huyết Tông và Tu La điện không thể nào giằng co mãi ở thánh vực Huyết La được”.
“Mà hạng chín thì là nhị các chủ của Cửu Tinh các đến từ thánh vực Cửu Tinh, Tinh Nhiễm Thiên”.
“Hạng mười là trưởng tộc của Hiên Viên thế gia ta gặp lần trước – Hiên Viên Quân”.
Ôn Hiến Chi tổng kết lại: “Mười vị này đều là Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, trong có thể chắc chắn rằng Tinh Húc Huy là Thiên Thánh Đế, Liễu Thông Thiên khó nói, người còn lại đều là Thánh Đế viên mãn, không chênh lệch cảnh giới mà chỉ chênh lệch thực lực”.
Cảnh giới Thánh Đế,
Từ cấp thấp, cấp cao, cấp Nhất Hợp, cấp Nhị Hợp, cấp Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, mỗi bước đều là một khoảng cách lớn.
Nhưng cùng cảnh giới với nhau, thực lực cũng có chênh lệch.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương đột nhiên nói: “Không đúng”.
“Sao lại không đúng?”
Ôn Hiến Chi hiếu kỳ hỏi.
“Trong thập đại thánh vực, thánh vực Đại Võ chẳng phải cũng đứng hạng tám về thực lực tổng hợp sao? So với thánh vực Huyết La hạng chín và thánh vực Thiên Hồng hạng mười thì mạnh hơn nhiều, Diệp Nam Hiên lại còn là Thánh Đế duy nhất ở Võ Môn”.
“Võ Môn chỉ có một mình huynh ấy là Thánh Đế”.
“Tu La điện và Huyết Tông có nhiều Thánh Đế, nếu Diệp Nam Hiên không xếp hạng cao hơn La Tranh, Huyết Ngọc thì sao thánh vực Đại Võ lại xếp trước thánh vực Huyết La?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì ho khan một cái: “Chuyện này hả... thì hơi phức tạp”.
Phức tạp?
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Diệp Nam Hiên thực lực lúc cao lúc thấp, cho nên Dịch Thiên các không biết nên xếp vào hạng mấy”.
Lúc cao lúc thấp?
Là sao?
“Ta nghe Lý Huyền Đạo nói, Diệp Nam Hiên được sư tôn truyền lại ý cảnh cuồng võ, đệ ấy không truy cầu cảnh giới, nhưng lại cực kỳ quan trọng lực chiến. Ví dụ như khi đối mặt với Thánh Đế, nếu đệ ấy cảm thấy không có gì đáng học thì sẽ mặc kệ luôn, nhưng nếu gặp một Thánh Tôn khiến đệ ấy thấy có điều gì đáng học thì đệ ấy sẽ dây dưa đến cùng, nhất định phải học được gì đó mới thôi”.
“Tức là, khi giao đấu với người khác, đệ ấy không quan trọng kết quả mà chỉ quan trọng quá trình”.
“Theo như Lý Huyền Đạo nói thì nếu đệ ấy bộc phát lên, chính bản thân Lý Huyền Đạo chưa chắc đã là đối thủ, nhưng nếu không bộc phát, thì đệ ấy còn chẳng có nổi tư cách đứng ở mười người mạnh nhất ấy chứ... Cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ, dù sao thì là như vậy đấy!”
Nghe vậy, tất cả đều hai mắt nhìn nhau.
“Nhất Đao Quyết!”
Tên Thánh Đế kia hét lên, một đao chém ra.
Trường đao và võ sĩ đao va chạm trong hư không.
Một khắc sau, Tần Ninh phun máu, rút lui về sau.
Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay cũng run rẩy không thôi.
Còn tên Thánh Đế kia thì hơi khựng lại.
“Hả?”
Tần Ninh đến Thánh Tôn nhất chuyển đã là điều khiến hắn ta phải kinh ngạc rồi, không ngờ Tần Ninh lại còn chống cự được một kích của hắn ta nữa.
Một đao hắn vừa chém ra ban nãy đã hủy diệt được cả thánh khí hành cung bát phẩm kia!
“Không hổ là tam đế chuyển thế, ngăn cản được cả công kích của ta!”
Tên Thánh Đế mặc áo đen hừ lạnh.
“Phụt!”
Tần Ninh lúc này nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: “Biết Ma tộc các ngươi lúc nào cũng muốn giết ta, đương nhiên phải chuẩn bị chút ít rồi?”
“Đáng tiếc, dù là thế thì ngươi cũng phải chết”.
Thánh Đế áo đen xuất hiện một lần nữa, trực tiếp tới gần Tần Ninh, chém ra một đao.
“Nhất Đao Quyết!”
Trong nháy mắt, Tần Ninh cũng chém ra một đao, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao tựa như chém ra vô số đao ảnh.
Nhìn kỹ mới thấy có tổng cộng tám mươi mốt đao! Mỗi đao đều có thể chém chết một Thánh Tôn.
Tám mươi mốt đao mạnh mẽ không tưởng, lại ẩn chứa ý cảnh cuồng võ trong đó.
Tên Thánh Đế áo đen kia không buồn quan tâm, trực tiếp chém ngang, ngay sau đó tám mươi mốt đao do Tần Ninh ngưng tụ bay mất một nửa.
Mấy chục đao khí còn lại tiếp tục tản ra, tấn công tên Thánh Đế áo đen.
Nhưng xung quanh Thánh Đế áo đen lại có những luồng bá khí sắc bén, đao khí căn bản không thể tới gần.
Thánh Tôn nhất chuyển so với Thánh Đế, cách biệt bao xa chứ?
Huống hồ Tần Ninh cũng không thể ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, nếu không sẽ vì không thể áp chế được Diệt Hồn Kiếm và Phệ Phách Thương mà chết.
Lúc này, Thánh Đế áo đen cũng hiểu rõ điểm ấy nên không hề vội vã, chỉ chậm rãi giày vò Tần Ninh đến chết.
Tuy nói hiện tại Tần Ninh hẳn phải chết trong tay hắn ta.
Nhưng dù sao cũng là tam đế chuyển thế, thủ đoạn vô biên, không cần mạo hiểm vẫn hơn.
“Xem ra tam đế chuyển thế làm ngươi cho rằng bản thân sở hữu nội tình mạnh mẽ, không coi ai ra gì”.
Thánh Đế áo đen quát: “Hôm nay chết trong tay ta, ta nghĩ như vậy cũng khiến thập đại thánh vực phải kinh ngạc rồi!”
Nói xong, hắn ta chém xuống.
Keng...
Lưỡi đao phát ra tiếng leng keng, trong chớp mắt phóng thích ra tràn ngập không gian.
“Cút ngay!”
Lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên, Dương Thanh Vân cầm Kim Long Kiếm chém ra, ngăn cản trước mặt Tần Ninh.
“Thánh Tôn ngũ chuyển mà cũng đòi cản ta?”
Thánh Đế áo đen nắm chặt tay, đấm xuống một quyền cách không.
Phốc...
Tiếng va chạm vang lên, kiếm khí trước người Dương Thanh Vân tán loạn, lui về sau, phun ra máu tươi.
Cảnh giới Thánh Đế khủng bố cỡ nào chứ?
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng muốn ngăn cản tên Thánh Đế áo đen. Bọn họ liên thủ lại tuy không phải là đối thủ của Thánh Đế nhưng họ cũng không chùn bước.
“Là các ngươi muốn chết!”
Thánh Đế áo đen hoàn toàn giận dữ.
Một tiếng quát vang lên, hắn ta bước ra, chém đao xuống.
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, mấy bóng người bị đánh bay.
Đây cũng không phải Thánh Đế cấp thấp mà là Thánh Đế cấp cao, bọn họ lại càng không phải Thánh Tôn đỉnh phong.
Đối mặt với đối thủ như vậy, dù là bọn họ rất mạnh ở cảnh giới của mình đi nữa thì cũng khó mà lay chuyển được.
Lúc này, Tần Ninh cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho Dương Thanh Vân và những người còn lại phải chết.
Tay cầm đao khẽ phất qua, Tần Ninh thì thầm: “Người bạn già, dựa vào ngươi vậy!”
Tần Ninh nắm chặt mũi đao, khí tức cả người thay đổi.
Dao động khủng bố quanh quẩn thân thể, vô số đao khí giống như ngưng thực, quay quanh cơ thể Tần Ninh.
“Cuồng Quyết!”
“Đao Thuật!”
“Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!”
Một đao chém ra, mũi đao khuếch trương.
Đao thứ hai chém ra, càn quét thành từng luồng gió xoáy.
Đao thứ ba chém ra, trước mặt Tần Ninh toàn là mũi đao, tạo thành một mảnh không gian riêng biệt, càn quét bùng nổ.
Thánh Đế áo đen thấy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Một Thánh Tôn mà ngưng tụ ra được đao khí mạnh mẽ đến mức này.
Nhưng khi hắn ta kinh hãi thì mũi đao kia cũng thình lình xuất hiện biến đổi.
Chỉ thấy trong nháy mắt này, mũi đao ngưng tụ thành một không gian vuông vức, dẫn động vết nứt không gian dao động theo.
Vô số vết nứt không gian cuốn vào trong mũi đao, đánh tới tên Thánh Đế áo đen.
“Chết đi!”
Tần Ninh vung đao chém ra, mũi đao cũng lập tức xông tới.
Tiếng ầm ầm vang lên, khuếch tán ra hàng trăm dặm.
“Thiên thời địa lợi, ta dùng được cái gì thì sẽ dùng cái đó”.
Tần Ninh thu đao, nhìn phía trước.
Khi vô số ánh đao tiêu tán, một bóng người từ mũi đao đi ra.
Võ sĩ đao trong tay hắn ta ảm đạm thất sắc, áo bào vỡ vụn, lộ ra gương mặt tái nhợt.
“Dạ Ma tộc”.
Lúc này, bóng dáng kia nhìn vô cùng chật vật, quanh thân là những vết máu khiến người ta sợ hãi.
Máu tươi khủng bố, gương mặt của tên Thánh Đế này cũng nhuộm đỏ bởi máu, nhìn càng kinh tởm hơn.
“Khốn kiếp...”, tên Thánh Đế áo đen lạnh lùng nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc.
Hắn cần để lại đủ sức mạnh để áp chế Diệt Hồn Kiếm với Phệ Phách Thương trong người.
Nếu không thì một đao này sau khi hấp thụ không gian càn quét thì cũng đủ để giết chết tên Thánh Đế cấp cao kia rồi.
Nhưng hiện tại cũng khiến cho hắn ta bị thương nặng.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đứng bên cạnh Tần Ninh.
Trong bốn người, mạnh nhất đang là Dương Thanh Vân Thánh Tôn ngũ chuyển, đối mặt Thánh Tôn đỉnh phong, Dương Thanh Vân có thể chiến thắng, nhưng Thánh Đế... lại là một cấp bậc khác hẳn.
Mà lúc này, Lạc Ninh Ninh cũng đang chống lại một Thánh Đế cấp cao, ban đầu còn kiên trì được, nhưng giờ cũng đang rơi vào thế yếu, tình huống cấp bách.
Tuyết Linh Nhân lạnh lùng.
“Đệ tử Thanh Tiêu Thiên nghe lệnh, vây sát kẻ này”.
“Rõ!”
Vô số võ giả Thánh Tôn đều xông ra.
Nhưng khi bọn họ xung phong đánh tới, tên Thánh Đế hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay bộc phát ra ánh sáng, chém tới một đao.
Mấy Thánh Tôn nổ tung làm đôi, chết.
“Cho dù bản tọa không phải đỉnh phong thì đám Thánh Tôn các ngươi há có thể chạm vào?”
Thánh Đế áo đen lạnh lùng nói.
“Lũ chán sống!”
Lúc này, Tuyết Linh Nhân cảm thấy không hề dễ chịu.
Bốn người Dương Thanh Vân cũng mới là Thánh Tôn nhất, nhị, tam, ngũ chuyển mà thôi, nhưng có thể ngăn cản tên Thánh Đế kia một lúc lâu, thế mà đệ tử Thanh Tiêu Thiên bọn họ lại bị chém chết ngay tức khắc.
Chênh lệch quá lớn!
Nhưng Tuyết Linh Nhân không thể biết được rằng, những gì nhóm Dương Thanh Vân trải qua là thứ mà đệ tử Thanh Tiêu Thiên không thể bì kịp.
Chương 2097: Thanh Sứ Phi Vân Phi
Lúc này, Thánh Đế áo đen hoàn toàn tức giận, hắn ta bộc phát khí tràng, nhưng chỉ chuyên tâm vào một mình Tần Ninh.
“Nếu ngươi lợi dụng được thiên thời địa lợi, dùng thân thể tàn tạ đó để đả thương ta, vậy sao ta để ngươi sống được?”
“Sau này ngươi thành Thánh Đế, đại kế tộc ta chẳng phải sẽ bị hủy dưới tay ngươi hay sao?”
Nói xong, hắn ta lại sải bước ra.
Mũi đao tiếp tục lấp lóe, ánh sáng tỏa ra.
Một ánh đao phảng phất như chém không gian nơi đây ra làm đôi, sau đó thẳng tắp tấn công Tần Ninh.
Đao này ẩn chứa thánh lực vô thượng, giống như muốn hủy thiên diệt địa.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sợ hãi khôn xiết.
Tần Ninh nhìn đao kia rơi xuống, cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, bình tĩnh.
“Đến cũng đến rồi, muốn chờ ta chết rồi mới ra tay đúng không?”
Tần Ninh thu đao, bình tĩnh nói.
“Hừ”.
Hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh lẽo.
Mà ngay sau đó, một ánh sáng cầu vồng xé rách không gian, cắn nuốt mũi đao kia.
Mà phía đuôi của dải lụa này xuất hiện một bóng dáng yêu kiều đi ra, nắm chặt bàn tay.
Sau đó, thân thể của tên Thánh Đế áo đen đứng cách Tần Ninh xa ngàn trượng bỗng nhiên bị cầm tù, không thể chuyển động.
Ánh đao bị ngăn lại.
Thân thể bị cầm tù.
Thánh Đế áo đen tái mặt.
“Thứ chán sống”.
Âm thanh lạnh buốt vang lên.
Một tiếng răng rắc truyền tới.
Thân thể của tên Thánh Đế áo đen kia lập tức nổ tung, hóa thành sương mù.
Một tên Thánh Đế cấp cao mà lại chết chỉ sau một chưởng như vậy.
Lúc này, thân thể yêu kiều kia đi xuống, đứng bên cạnh Tần Ninh.
Người này nhìn khoảng đâu đó ba mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng bó sát, lộ ra đường cong mê người.
Nếu không nhìn mặt thì thân thể quyến rũ này cũng đủ để khiến lòng người rạo rực.
Mà gương mặt của cô ta thì lạnh lẽo như băng, thần sắc lãnh đạm, trong ánh mắt ẩn chứa sự băng giá, nhưng bên dưới sự băng giá lại là đôi mắt như làn thu thủy, khiến người ta vừa nhìn đã muốn trầm mê trong đó.
“Thanh Sứ đại nhân!”
Lúc này, đệ tử Thanh Tiêu Thiên đều khom người thi lễ.
Tuyết Linh Nhân lúc này cũng đi tới, kinh ngạc nói: “Dì Phi!”
Cô gái kia gật đầu, nhìn Tần Ninh, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Mà không lâu sau, giao chiến giữa mấy Thánh Đế ở phía xa cũng đã dừng lại. Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi và Lạc Ninh Ninh quay về.
“Phi đại nhân!”
Lạc Ninh Ninh thấy cô gái này thì khom người hành lễ, thần thái cung kính.
Khiến cho một Thánh Đế cấp thấp cung kính như vậy thì địa vị của cô gái này trong Thanh Tiêu Thiên hẳn là rất cao.
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đều đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ không sao chứ ạ?”
Ôn Hiến Chi quan tâm nói.
“Ta không sao”.
Ôn Hiến Chi nhìn Phi đại nhân kia, không khỏi nói: “Cô gái hăng hái này là ai vậy sư phụ? Thời Thanh Trúc ạ?”
Lời này vừa dứt, Tần Ninh sững sờ.
Phi đại nhân kia có thực lực mạnh cỡ nào, nghe thấy Ôn Hiến Chi nói vậy thì gương mặt xinh đẹp lạnh đi.
“Ôn Hiến Chi, ngươi không nhận ra ta cơ à?”
Nói xong, Phi đại nhân vung tay ra.
Ôn Hiến Chi muốn phản kháng, nhưng thực lực của cô gái kia quá mạnh mẽ, hắn ta không phải đối thủ.
Khi bị cô gái kia chụp lấy bàn tay, Ôn Hiến Chi mới tái mặt nói: “Con mẹ nó, là ngươi, Phi Vân Phi, cái đồ đàn bà tai quái!”
“Cút!”
Phi Vân Phi tức giận, trực tiếp đánh ra. Ôn Hiến Chi lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất...
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên cùng những người còn lại thấy vậy thì đều run sợ.
Cô gái này... mạnh quá.
Phi Vân Phi nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Ngự Thiên đại nhân, đồ đệ của ngươi không biết giữ mồm giữ miệng gì cả”.
“Giờ không còn là tám vạn năm trước nữa, ta cũng không phải cô nhóc của ngày xưa, hắn ta càng không phải Ôn Hiến Chi của lúc ấy”.
Nghe vậy, Tần Ninh run rẩy cười: “Hiến Chi trước giờ vẫn thế, dại miệng thành quen...”
“Nếu ngươi không quản được thì ta cũng không ngại quản hắn ta giúp ngươi”.
Tần Ninh chỉ mỉm cười không lói.
Không bao lâu sau, Ôn Hiến Chi chật vật quay về, nhìn Phi Vân Phi với vẻ kiêng kỵ, yên lặng đi đến bên cạnh Tần Ninh, không nói câu gì.
Phi Vân Phi nói: “Chủ thượng biết tin người của các đại thánh vực bị giết nên lệnh cho ta tới đón đệ tử của Thanh Tiêu Thiên quay về, cũng may các ngươi ở chung một chỗ, coi như các ngươi may mắn”.
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Rõ ràng là Thời Thanh Trúc lo cho sư tôn nhà ta...”
“Ngươi nói cái gì?”
Phi Vân Phi quát.
“Không, không có gì...”, Ôn Hiến Chi đâu có ngốc.
Phi Vân Phi là người có tính tình nóng nảy nhất bên cạnh Thời Thanh Trúc, hắn ta biết rõ từ lâu.
Nhưng lúc ấy Phi Vân Phi chưa mạnh, còn hắn ta thì rất lợi hại.
Tám vạn năm trôi qua, cô gái nhỏ kia không chỉ ngày càng xinh đẹp mà thực lực cũng mạnh mẽ hơn vạn phần.
Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân và người của Thanh Tiêu Thiên lúc này cung kính đứng sau lưng Phi Vân Phi.
Phi Vân Phi đang là một trong tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên, thuộc bốn người có quyền nhất Thanh Tiêu Thiên chỉ sau chủ thượng Thời Thanh Trúc.
Lần này lại đích thân ra tay, khiến Tuyết Linh Nhân vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, trong Thanh Tiêu Thiên có mười hai Thiên trưởng lão, đều là cảnh giới Thánh Đế.
Lạc Ninh Ninh chính là Thiên trưởng lão thứ mười hai, Thánh Đế cấp thấp.
Nếu không yên tâm thì có thể phái thêm Thiên trưởng lão đến là được, không ngờ lại điều động cả Thanh Sứ đại nhân.
Liên hệ với mối quan tâm của sư tôn về Tần Ninh lúc trước.
Không lẽ sư tôn năm đó thật sự có mối quan hệ gì khác biệt với Ngự Thiên Thánh Tôn hay sao?
Tuyết Linh Nhân nhất thời chỉ cảm thấy khó mà đoán được.
Phi Vân Phi vung tay lên rồi nắm chặt, một tòa cung điện to lớn hóa thành độ cao trăm trượng.
“Đi thôi, nơi này không an toàn”.
Phi Vân Phi nói: “Ma tộc dạo này cũng liên tục xuất hiện trong thánh vực Thanh Tiêu, cẩn thận vẫn hơn!”
Lúc này, mọi người cùng đi vào trong cung điện.
Cho đến khi vào cung điện, rất nhiều Thánh Tôn mới trút được cảm giác áp lực vì bị thiên địa áp bách, không gian xé rách.
Bảo sao mà chỉ có Thánh Tôn, Thánh Đế mới có thể xuyên qua các đại thánh vực.
Nếu Thánh Hoàng mà đi vào thì e là sẽ bị phanh thây ngay.
Coi như Thánh Tôn ở lại đây lâu cũng khó mà chống đỡ nổi, chỉ có Thánh Đế mới không bị không gian và thiên địa nơi đây tàn phá mà thôi.
Trong cung điện, mọi người đứng vững.
Phi Vân Phi lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đi quanh Tần Ninh một vòng, cuối cùng vẫn phải nói: “Nhìn tuấn tú hơn Ngự Thiên Thánh Tôn kia, thiếu một chút sắc bén, nhiều hơn mấy phần thư sinh, lại càng quyến rũ hơn trước”.
Phi Vân Phi lúc này vì nghiêng người về phía trước nên bộ váy bó sát kia cũng càng lộ rõ đường cong uyển chuyển của cô ta hơn.
“Khó trách khiến cho mấy cô nàng này mê đắm”.
Phi Vân Phi nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, dò xét nói: “Đúng là có thể coi như xinh đẹp tuyệt thế, có điểm hoàn hảo riêng, nhưng so với đại nhân nhà ta thì vẫn thiếu mấy phần khí chất. Ngươi thà chọn các nàng ấy cũng không chọn đại nhân nhà ta sao?”
Câu hỏi vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm.
Chương 2098: Giống như cây trúc xanh
Đám người của Thanh Tiêu Thiên như Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đều trợn mắt há mồm.
Chủ thượng đại nhân thật sự từng có tình cảm với Ngự Thiên Thánh Tôn ngày xưa, cũng chính là Tần Ninh hiện nay ư?
Hơn nữa lại còn là... Tần Ninh chê?
Còn mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương cũng ngạc nhiên không kém.
Ái chà!
Kinh thật đấy!
Bọn họ chưa từng thấy mặt mũi Thời Thanh Trúc.
Nhưng khi ở thánh vực Thiên Hồng, gây dựng Thanh Minh lớn mạnh thì cũng tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Thời Thanh Trúc.
Chủ của Thanh Tiêu Thiên ở thánh vực Thanh Tiêu.
Được xưng là người đẹp nhất thập đại thánh vực.
Tuy rằng trong lòng Dương Thanh Vân, phu nhân Tiên Nhân của hắn ta là đẹp nhất, còn trong mắt Thạch Cảm Đương, phụ nữ có đẹp cũng chẳng đẹp bằng sư tôn mình.
Nhưng mà.
Người được xưng là đẹp nhất thì chắc chắn cũng không tầm thường.
Chưa nói đến Thời Thanh Trúc, chỉ riêng Phi Vân Phi, Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đều là những nhan sắc tuyệt trần, có vẻ đẹp riêng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, nội tâm có chút không phục.
Tuy rằng bọn họ đến từ đế quốc Bắc Minh ở đại lục Vạn Thiên.
Nhưng suốt hành trình vừa qua, những người phụ nữ các nàng gặp đều không bằng các nàng.
Vẻ ngoài của Diệp Viên Viên như tuyết liên, ngạo nghễ nhìn quanh, tính cách lại ít nói, tự cho là khí chất không thua kém ai, còn dung mạo... nếu đều xinh đẹp thì mỗi người có một vẻ đẹp riêng, rất khó chọn ra ai đẹp hơn ai.
Mà Vân Sương Nhi nhìn đơn thuần, nhưng khi bị nói như vậy cũng khó mà chịu nổi.
Cô ấy từ dáng vóc đến dung mạo đều là tuyệt phẩm, hiện nay lại thêm nét quyến rũ điểm vào vẻ ngoài ngây thơ nữa, đương nhiên đây đều là nhờ công lao của Tần Ninh cả.
Tóm lại cả hai cực kỳ tự tin về dung nhan của mình, và cũng biết rõ khí chất của bản thân thế nào.
Phi Vân Phi không để ý lắm, nói tiếp: “Tần Ninh, khi gặp đại nhân nhà ta, ngươi sẽ hiểu quyết định của ngươi ngày xưa ngu xuẩn cỡ nào”.
Tần Ninh chỉ khẽ sờ mũi, lúng túng ho khan.
“Còn khoảng ba đến năm ngày nữa mới đến Thanh Tiêu Thiên, mọi người nghỉ ngơi đi”.
Phi Vân Phi nói xong, quay người rời đi.
Mà Tần Ninh thì cũng bất đắc dĩ đi vào một gian phòng, không nói thêm gì nữa.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì không về phòng mà đi đến bên cạnh Ôn Hiến Chi, ngăn hắn ta lại.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng ở lại.
“Ôn Hiến Chi”,
Vân Sương Nhi nói.
“Mời sư nương nói ạ”.
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Thời Thanh Trúc kia... thật sự đẹp như thế à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tuy hắn ta ngay thẳng nhưng không ngu! Nếu nói thật với hai vị sư nương rằng Thời Thanh Trúc thật sự rất đẹp thì chỉ có chờ chết thôi!
Nghĩ đến việc Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghĩ xấu cho mình, sau đó thì thầm với sư tôn để làm khó mình... Ôn Hiến Chi run lên, lập tức suy nghĩ.
“Không có đâu ạ”.
Ôn Hiến Chi cười nói: “Người này đúng là rất đẹp, nhưng trong mắt con thì hai vị sư nương mới là tư sắc tuyệt mỹ”.
“Xét về khí chất thì Thời Thanh Trúc chắc chắn bị hai vị sư nương chèn ép”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều tỏ vẻ không tin.
Phệ Thiên Giảo lúc này mở miệng nói: “Cô nhóc Thời Thanh Trúc kia nhìn rất xinh đẹp!”
Phệ Thiên Giảo vừa lên tiếng thì Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều quay sang nhìn nó.
Đến cả Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng phải nghiêng đầu sang.
Phệ Thiên Giảo thấy bọn họ nhìn mình thì lẩm bẩm: “Đẹp thật mà, không có điểm nào để chê luôn ấy”.
“Ừm... nói thế này cho dễ hình dung”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Diệp Viên Viên: “Ngươi giống như một đóa băng sơn tuyết liên, kiệm lời ít nói nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo, có phong phạm nữ thần, rất hiếm thấy”.
“Còn ngươi”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Vân Sương Nhi: “Giống như một đóa hoa bách hợp trong dòng nước xanh thẳm, rất tinh thuần thánh khiết, khiến người ta không dám có suy nghĩ vấy bẩn”.
Được Phệ Thiên Giảo tán dương, hai cô gái đỏ bừng mặt.
Ôn Hiến Chi ở bên cạnh chỉ thầm mắng.
Con chó này biết nịnh từ khi nào vậy?
“Còn Thời Thanh Trúc...”, Phệ Thiên Giảo suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, một lúc âu sau mới nói tiếp: “Người y như tên vậy, giống một cây trúc!”
“Kiểu vừa cao vừa gầy à?”
Thạch Cảm Đương nói ngay.
Nghe vậy, tất cả đều nhìn hắn ta với ánh mắt nhìn một kẻ ngu.
Thạch Cảm Đương cười gượng.
Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?
Hay là... ngực phẳng?
Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.
“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”
Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.
Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.
Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thực lực, dung mạo đã vậy, khí chất cũng thế.
Mọi người nghe Phệ Thiên Giảo miêu tả xong thì càng tò mò.
Rốt cuộc sẽ là người như thế nào?
“Vậy... vì sao Tần Ninh ngày xưa không... không chọn...”, Diệp Viên Viên hỏi.
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì đáp lời: “Lúc ấy... lúc ấy Tần gia nhìn ta còn hữu tình hơn nhìn phụ nữ khác ấy chứ”.
“Ọe...”, mấy người đều buồn ói.
“Không tin thì thôi!”
Phệ Thiên Giảo hứ một tiếng: “Phụ nữ là cái gì? Coi như là Thánh Đế thì cũng chỉ có tuổi thọ năm mươi vạn năm mà thôi, tóm lại vẫn sẽ già đi, dung mạo không thể trẻ mãi được. Đến khi già thì là bà già gầy gò, còn đến khi chết thì là đám xương trắng thôi”.
“Túi da đẹp mắt ở đâu mà chẳng có”.
“Linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm”.
Phệ Thiên Giảo nghiêm nghị nói: “Các ngươi cho rằng Tần gia nông cạn đến vậy à? Coi trọng hai ngươi không chỉ vì dung mạo, mà càng vì linh hồn, linh hồn ấy, hiểu chưa?”
Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.
Chưa nói đến Tần Ninh chín đời chín kiếp, chỉ riêng ở trong Thương Mang Vân Giới kia thôi, Tần Ninh đã từng gặp những sắc đẹp cỡ nào chứ?
Nhưng Tần Ninh lại chọn bọn họ.
“Không đúng!”
Lúc này, Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái, mấy người đều nhìn Thạch Cảm Đương.
Không đúng?
Không đúng ở đâu?
Thạch Cảm Đương nói: “Con cẩu độc thân nhà ngươi lại đi nói đạo lý với chúng ta, ngươi có biết tình yêu là gì không đấy hả?”
Nghe vậy, tất cả cũng sững sờ.
Chương 2099: Dịch Thiên Các
Đúng nhỉ!
Cả nhóm bọn họ nghe một con cẩu độc thân thao thao bất tuyệt!
Lại còn thấy cũng khá đúng?
Phệ Thiên Giảo ho khan: “Thì đó là vì ta xưa nay không thích phái nữ, vì thấy phiền, sống một mình không vui à?”
“Đáng đời kiếp cẩu độc thân!”
Không biết là ai nói thầm một câu, Phệ Thiên Giảo chỉ hứ lại.
Chứ sao nữa! Phụ nữ càng nhiều thì càng phiền! Nhìn Tần Ninh bị Vân Sương Nhi với Diệp Viên Viên giày vò mỗi ngày như thế, nếu không có hai bọn họ thì Tần Ninh có thể mệt mỏi như vậy sao?
Mệt đến mức ngủ nướng cả ngày!
Ôn Hiến Chi lúc này nói: “Thật ra, ta cũng đoán được một chút ít nguyên nhân vì sao sư tôn không tiến tới với Thời Thanh Trúc năm đó”.
Thạch Cảm Đương nghe vậy thì lập tức nói: “Nhị sư huynh thôi đi, không phải ta xem thường huynh, nhưng Phệ Thiên Giảo là trực cẩu, còn huynh là trực nam thì khác nhau cái gì đâu?”
“Cái gì thế?”
“Ai bảo?”
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đều không phục nói.
Thạch Cảm Đương lập tức im lặng.
Ôn Hiến Chi nói: “Chắc là có liên quan đến ngũ đại thế gia ở thánh vực Thiên Hồng. Ngày trước ngũ đại thế gia có ân với Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc lại có ân với sư tôn, cho nên lúc đó, ca ta... cũng là Ôn Lưu Giang, các chắc ngươi đều biết nhỉ?”
“Lúc đó huynh ấy là đồ đệ của sư tôn, thiên phú ngự thú cực kỳ cao, đương nhiên là vẫn kém ta...”
Nghe vậy, tất cả cạn lời.
“Nói chuyện chính xem nào”.
Dương Thanh Vân nói thẳng, cho dù hắn ta tốt tính nhưng cũng quá mệt vì mấy người này rồi.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Bởi vì phát hiện ngũ đại thế gia cấu kết với Ma tộc, sau đó huynh ấy bị ngũ đại thế gia vây giết, hủy thi diệt tích. Nhưng sư tôn là thần nhân, đương nhiên điều tra ra được, giết chết đám Thánh Tôn, Thánh Đế của ngũ đại thế gia, càng muốn hủy diệt toàn bộ bọn chúng, nhưng lại bị Thời Thanh Trúc ngăn lại”.
“Các ngươi nghĩ thử xem, ngũ đại thế gia là ân nhân của Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc là ân nhân của sư tôn, Thời Thanh Trúc ra tay thì đương nhiên sư tôn không thể hạ sát thủ!”
“Dù sao cũng vì chuyện này mà sư tôn và Thời Thanh Trúc mới có khúc mắc...”, nghe vậy, tất cả đều im lặng.
Dương Thanh Vân liền nói: “Ta hiểu rồi”.
“Ví dụ thế này, thánh vực Cửu Tinh giết ta, sư tôn giận dữ, muốn báo thù cho ta, nhưng Diệp Viên Viên lại từng được thánh vực Cửu Tinh cứu nên muốn báo đáp ân tình, ngăn cản sư tôn”.
“Vì thế nên cả hai mới xảy ra vấn đề”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng gật đầu.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu.
Tình cảm thầy trò giữa Tần Ninh với đồ đệ là không phải bàn cãi.
Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo gặp lại Tần Ninh, ai cũng đối đãi Tần Ninh như cha ruột.
Lúc Lý Huyền Đạo thấy Tần Ninh bị thương còn gào khóc không thôi.
Đây là tình cảm phát ra từ nội tâm.
Vì sao lại thế?
Vì sư tôn không chỉ coi họ là đồ đệ, mà còn coi như con ruột.
Nếu bọn họ lòng lang dạ sói vứt bỏ ân tình này thì con đường võ đạo còn lại chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chết vì tâm ma.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Thật ra cũng không thể trách Thời Thanh Trúc quá, dù gì nàng cũng mắc nợ người ta, hơn nữa sư tôn lúc ấy muốn tiêu diệt ngũ môn, đó là tính mạng của mấy vạn đến mười mấy vạn người”.
“Sư tôn khi ấy đau đớn vì mất đi đồ nhi Ôn Lưu Giang, gần như phát điên, đừng nói giết mười mấy vạn người, dù có giết hơn trăm vạn sinh linh thì sư tôn cũng không thiết... Tóm lại là vậy đấy, cụ thể thế nào cũng chỉ có họ là rõ hơn cả”.
Bí mật này chỉ có Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo khi ấy biết.
Dù sao Thời Thanh Trúc cũng quen Tần Ninh từ đời thứ hai.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ sau tám vạn năm mà Thời Thanh Trúc đã trở thành chủ của Thanh Tiêu Thiên rồi, làm ta kinh ngạc vô cùng. Xem ra nàng đã luyện xong Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà sư tôn truyền cho rồi!”
“Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết?”
“Đúng vậy!”
Ôn Hiến Chi gật đầu nói: “Là một võ quyết rất lợi hại, dùng bút để vẽ thành công kích, mạnh mẽ vô cùng. Trước kia sư tôn nói, nếu Thời Thanh Trúc tu hành viên mãn thì hoàn toàn có thể ổn định được thập đại thánh vực”.
“Ta nghe tứ đệ nói, trong mười Thánh Đế đứng đầu của Thánh Đế Bảng ở thập đại thánh vực hiện nay thì Thời Thanh Trúc xếp hạng ba? Chỉ đứng sau Đại các chủ Cửu Tinh các là Tinh Húc Huy và Liễu Thông Thiên của Thông Thiên tông”.
Nghe vậy, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Thực lực mạnh mẽ.
Dung mạo tuyệt thế.
Người phụ nữ thế này đúng là khiến người ta mê đắm.
Dương Thanh Vân lại nói tiếp: “Thánh Đế Bảng mà đệ vừa nói là gì vậy? Ai là người có tư cách xếp hạng Thánh Đế?”
Ôn Hiến Chi đáp: “Lúc trước thì chưa có ba cái thứ này đâu, là mấy vạn năm gần đây mới có thôi. Ta cũng không rõ, chỉ nghe Lý Huyền Đạo kể trong một lần uống rượu thôi”.
“Hình như là do Dịch Thiên các xếp hạng đấy!”
Dịch Thiên các?
Nghe đến cái tên này, mấy người đều giật mình.
Bọn họ không còn là lũ gà mờ khi mới đi vào Hạ Tam Thiên nữa.
Mấy trăm năm qua, bọn họ quản lý Thanh Minh tại thánh vực Thiên Hồng, thống nhất toàn bộ thánh vực Thiên Hồng, cho nên biết đến không ít.
Dịch Thiên các!
Nghe nói lịch sử tồn tại của thế lực này còn lâu hơn cả Cửu Tinh các, giống như hoàng đế ẩn mình vậy.
Khắp thập dại thánh vực, không có ai xếp Dịch Thiên các vào thế lực đỉnh cao, nhưng cũng không có thế lực nào dám khinh thường Dịch Thiên các.
Dịch Thiên các là nơi giao dịch lớn nhất cả cái Hạ Tam Thiên này.
Thế lực khắp thập đại thánh vực muốn phát triển lớn mạnh như thế thì cần gì?
Cần đệ tử, cần sức mạnh mới mẻ không ngừng.
Mà bồi dưỡng sức mạnh mới thì phải cần tài nguyên.
Bởi vậy mà các đại thánh vực vô cùng chú trọng giao dịch.
Giao dịch thánh đan, thánh khí, thánh quyết và dược liệu, kim loại đều tồn tại.
Mà giao dịch giữa các đại thánh vực với nhau thì rất khó.
Bởi vì có nhiều thánh vực có tư thù lẫn nhau.
Nên sự tồn tại của Dịch Thiên các lại trở nên đặc biệt.
Nó đi xuyên suốt các thánh vực, rất ít khi đắc tội ai, giúp đỡ các thánh vực giao dịch với nhau, phát triển ổn định.
Ban đầu, không ai để ý đến Dịch Thiên các.
Nhưng khi mọi người thật sự coi trọng Dịch Thiên các rồi thì phát hiện Dịch Thiên các đã trở thành một bộ phận không thể thiếu cũng như không thể đắc tội của thập đại thánh vực.
Cho đến ngày nay, không một ai biết Dịch Thiên các nông sâu thế nào.
Chỉ biết các chủ của Dịch Thiên các hiện nay là Dịch Vân Tiêu, là một vị Thánh Đế siêu mạnh.
“Dịch Thiên các có nội tình mạnh mẽ, nên xếp hạng cũng chuẩn xác, hơn nữa Lý Huyền Đạo nói rằng độ chính xác lên đến tám, chín phần”.
“Xếp hạng một đương nhiên là đại các chủ của Cửu Tinh các đến từ thánh vực Cửu Tinh – Tinh Húc Huy. Nói là đại các chủ nhưng thật ra cũng là tổng các chủ”.
Nói đến Tinh Húc Huy, Ôn Hiến Chi cười nói: “Trước kia, sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, lúc ở cảnh giới Thánh Tôn thì đã giao thủ với kẻ này!”
Nghe vậy, tất cả đều tò mò không thôi.
Đã từng giao thủ?
Với hạng nhất Thánh Đế Bảng?
“Vậy ai thắng? Ai thua?”
Thạch Cảm Đương nói ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết.
Chương 2100: Thập đại Thánh Đế
“Sao ta biết được chứ!”
Ôn Hiến Chi im lặng: “Lúc ấy ta vẫn chưa phải đồ đệ của sư tôn, là đại ca ta đi theo mà thôi”.
“Có điều sư tôn khi ấy mới là Thánh Tôn, ta đoán là sư tôn thua”.
“Nhưng nghe nói Tinh Húc Huy lúc ấy đánh giá khá cao sư tôn, nói rằng chưa tới vạn năm, sư tôn nhất định sẽ mạnh hơn ông ta! Có thể là thua mà có thể là hòa!”
“Các ngươi cũng biết sư tôn mỗi đời chỉ có một vạn năm là đứt, lấy đâu ra một vạn năm nữa để vượt qua chứ”.
“Nhưng sau này khi sư tôn thành Thánh Đế, vì cứu Ôn Lưu Giang mà đã đến Cửu Tinh các trộm dược liệu và bình yên vô sự quay về, đoán là sau khi sư tôn đến Thánh Đế thì có thể dễ dàng đánh bại ông ta”.
“Đương nhiên cũng có thể là Tinh Húc Huy nể mặt, không làm khó sư tôn”.
Nói chung mọi chuyện cũng phức tạp, Ôn Hiến Chi không hiểu rõ lắm.
Khi nhắc đến chuyện trộm dược liệu, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều trở nên hơi lạ.
Năm đó vì cứu Tần Kinh Mặc mà sư tôn đã trộm toàn bộ cái đại lục Vạn Thiên, ai cũng đòi đánh.
Sao mà giống thế không biết!
“Ta cứ tưởng đời thứ hai của Tần Ninh chỉ ở trong thánh vực Thiên Hồng thôi”.
Diệp Viên Viên nói.
“Không đâu!”
Ôn Hiến Chi giải thích: “Sư tôn đi nhiều nơi lắm, nếu không sao lại quen thuộc với Hạ Tam Thiên như vậy được?”
“Tinh Húc Huy hạng nhất Thánh Đế Bảng, đến cả Lý Huyền Đạo cũng nói không phải đối thủ. Dù gì thì lão già này cũng rất mạnh, hơn nữa tám vạn năm qua đi, cảnh giới Thiên Thánh Đế chắc cũng vững, chỉ không biết khi nào mới phá giới bích Tam Thiên để lên Trung Tam Thiên đây”.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Hạng hai là Liễu Thông Thiên, tông chủ Thông Thiên tông. Kẻ này đúng là như đi đường tắt vậy, còn mang sắc thái truyền kỳ hơn cả truyền kỳ ngày xưa nữa!”
Sắc thái truyền kỳ?
Tất cả đều rất tò mò.
“Về thánh vực Thông Thiên, chắc các ngươi cũng có biết chút ít. Năm đó đây chính là thánh vực sánh ngang với thánh vực Cửu Tinh, mấy gia tộc lớn đều có thể xưng bá một vực”.
“Vốn dĩ là những gia tộc này kết thông gia với nhau, quan hệ chặt chẽ, vững vàng áp chế Cửu Tinh các, nhưng không hiểu sao mà đột nhiên lại đánh nhau”.
Ôn Hiến Chi nói, nước miếng văng tứ tung.
“Kết quả là các đại gia tộc lần lượt suy sụp, Liễu gia trước kia cũng là một trong số đó”.
“Các ngươi phải biết là mấy đại gia tộc đó không phải như Đường gia, Võ gia ở thánh vực Đại Võ đâu. Ví như Liễu gia, chỉ riêng Thánh Đế cũng có hơn mười người, mà mới là một chi thôi, nếu thử cộng lại hết mà xem?”
“Sau khi suy sụp, Liễu gia gần như sụp đổ, sau một thời gian rất dài, thánh vực Thông Thiên giống hệt thánh vực Thiên Hồng, đừng nói Thánh Tôn hay Thánh Đế, đến Thánh Hoàng còn hiếm, Thánh Vương đã là thực lực cao nhất rồi”.
“Kết quả Liễu Thông Thiên này quật khởi, lập ra Thông Thiên tông, một đường tiến mạnh, khống chế toàn bộ thánh vực Thông Thiên trong tay. Sau vài vạn năm phát triển, đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai. Mà người này... cũng rất mạnh, Lý Huyền Đạo nói bản thân cũng không phải là đối thủ kia mà”.
Nghe vậy, tất cả đều âm thầm kinh ngạc.
Mấy câu miêu tả của Ôn Hiến Chi nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng Dương Thanh Vân lại cảm nhận được rất nhiều.
Tám trăm năm qua, thánh vực Thiên Hồng cũng có xuất hiện cường giả cảnh giới Thánh Tôn, nhưng rất ít, đây là bao nhiêu công sức và thủ đoạn mà Dương Thanh Vân vận dụng mới được.
Liễu Thông Thiên, chưa nói đến thực lực, chỉ riêng việc đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai cũng đủ để khiến người người bội phục rồi.
Đây đúng là một kẻ khó lường.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Hạng ba của Thánh Đế Bảng chính là Thời Thanh Trúc. Trước kia sư tôn đã truyền Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết cho nàng, nên bây giờ rất mạnh”.
Điểm này thì tất cả đều hiểu.
Mấy người ở đây, ai mà chẳng được Tần Ninh chỉ bảo, truyền thụ võ quyết cho?
Kiến thức và lời dạy của Tần Ninh đương nhiên là không có gì để chê.
“Hạng bốn thì là người quen, Lý Huyền Đạo, Thánh Đế viên mãn”.
Ôn Hiến Chi không nhiều lời, nói tiếp: “Hạng năm là cốc chủ U Minh cốc đến từ thánh vực U Minh – U Minh Ngọc Giang. Người này rất quy củ, nhưng đứng ở trong đỉnh của thập đại thánh vực thì sự quy củ này cũng rất đáng gờm”.
“Hạng sáu là tông chủ Thiên Diễn tông, đến từ thánh vực Đại Diễn – Thiên Hàn Lỗi”.
“Hạng tám là tông chủ Huyết Tông đến từ thánh vực Huyết La – Huyết Ngọc. Hạng tám là điện chủ Tu La điện đến từ thánh vực Huyết La – La Trang. Hai người này chênh lệch không nhiều, xếp hạng cũng có nhiều tranh cãi, bằng không Huyết Tông và Tu La điện không thể nào giằng co mãi ở thánh vực Huyết La được”.
“Mà hạng chín thì là nhị các chủ của Cửu Tinh các đến từ thánh vực Cửu Tinh, Tinh Nhiễm Thiên”.
“Hạng mười là trưởng tộc của Hiên Viên thế gia ta gặp lần trước – Hiên Viên Quân”.
Ôn Hiến Chi tổng kết lại: “Mười vị này đều là Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, trong có thể chắc chắn rằng Tinh Húc Huy là Thiên Thánh Đế, Liễu Thông Thiên khó nói, người còn lại đều là Thánh Đế viên mãn, không chênh lệch cảnh giới mà chỉ chênh lệch thực lực”.
Cảnh giới Thánh Đế,
Từ cấp thấp, cấp cao, cấp Nhất Hợp, cấp Nhị Hợp, cấp Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, mỗi bước đều là một khoảng cách lớn.
Nhưng cùng cảnh giới với nhau, thực lực cũng có chênh lệch.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương đột nhiên nói: “Không đúng”.
“Sao lại không đúng?”
Ôn Hiến Chi hiếu kỳ hỏi.
“Trong thập đại thánh vực, thánh vực Đại Võ chẳng phải cũng đứng hạng tám về thực lực tổng hợp sao? So với thánh vực Huyết La hạng chín và thánh vực Thiên Hồng hạng mười thì mạnh hơn nhiều, Diệp Nam Hiên lại còn là Thánh Đế duy nhất ở Võ Môn”.
“Võ Môn chỉ có một mình huynh ấy là Thánh Đế”.
“Tu La điện và Huyết Tông có nhiều Thánh Đế, nếu Diệp Nam Hiên không xếp hạng cao hơn La Tranh, Huyết Ngọc thì sao thánh vực Đại Võ lại xếp trước thánh vực Huyết La?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì ho khan một cái: “Chuyện này hả... thì hơi phức tạp”.
Phức tạp?
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Diệp Nam Hiên thực lực lúc cao lúc thấp, cho nên Dịch Thiên các không biết nên xếp vào hạng mấy”.
Lúc cao lúc thấp?
Là sao?
“Ta nghe Lý Huyền Đạo nói, Diệp Nam Hiên được sư tôn truyền lại ý cảnh cuồng võ, đệ ấy không truy cầu cảnh giới, nhưng lại cực kỳ quan trọng lực chiến. Ví dụ như khi đối mặt với Thánh Đế, nếu đệ ấy cảm thấy không có gì đáng học thì sẽ mặc kệ luôn, nhưng nếu gặp một Thánh Tôn khiến đệ ấy thấy có điều gì đáng học thì đệ ấy sẽ dây dưa đến cùng, nhất định phải học được gì đó mới thôi”.
“Tức là, khi giao đấu với người khác, đệ ấy không quan trọng kết quả mà chỉ quan trọng quá trình”.
“Theo như Lý Huyền Đạo nói thì nếu đệ ấy bộc phát lên, chính bản thân Lý Huyền Đạo chưa chắc đã là đối thủ, nhưng nếu không bộc phát, thì đệ ấy còn chẳng có nổi tư cách đứng ở mười người mạnh nhất ấy chứ... Cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ, dù sao thì là như vậy đấy!”
Nghe vậy, tất cả đều hai mắt nhìn nhau.
Bình luận facebook