• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2081-2085

Chương 2081: Gọi cha

Nghe được những lời này, U Minh Ngạn cũng không nhịn được mà cười nói: “Ta đoán bởi vì tên kia cũng hiểu rõ, Hạ Tam Thiên bây giờ, cũng đã khác xa so với mấy vạn năm trước lúc hắn rời đi”.

“Lấy thực lực hiện tại của hắn, cho dù có Lý Huyền Đạo làm chỗ dựa cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì, vẫn nên thành thật một chút mới tốt”.

“Ừm!”

Thúc cháu hai người hồn nhiên không thèm để ý.

Đám người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đều vô cùng tức giận.

Thông Thiên tông, Thanh Tiêu Thiên cũng coi như lịch sự lễ độ, giữ khuôn phép đến chúc mừng.

Thế nhưng thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Đại Diễn, thánh vực U Minh đâu phải đến đây để chúc mừng, là cố ý đến nhục nhã người khác thì đúng hơn! Mà càng khó hiểu hơn chính là, tiên sinh vậy là lại không có hành động gì!

“Hoan nghênh các vị đã đến đây”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu như thế, hôn lễ, bây giờ sẽ bắt đầu”.

“Từ đã!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.

“Ta còn chưa tới, hôn lễ sao có thể bắt đầu?”

Lúc này, hai giọng nói đồng thời vang lên.

“Tần huynh!”

“Tần huynh!”

Chỉ thấy phía trên hư không, hào quang bắn ra bốn phía, những đóa hoa nhiều màu sắc từ trên trời giáng xuống, khiến cho quảng trưởng của Võ Môn như được nhuộm thành một biển hoa.

“Chúc mừng!”

Trong biển hoa đó, hai bóng người bước ra.

Một nam một nữ.

Người đàn ông có bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt trung hậu thành thật.

Mà người phụ nữ còn lại thì xinh đẹp thướt tha, thân thể đẫy đà, khí chất chín chắn, làm cho người ta không kìm được mà hãm sâu vào trong đó.

Bóng dáng hai người hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh vô cùng kích động.

“Tộc trưởng Hiên Viên thế tộc Hiên Viên Quân!”

“Phu nhân Lý Nhiễm Nhiễm!”

“Chúc mừng Tần huynh trở về!”

Giờ phút này, ánh mắt mọi người ở đây đều thay đổi.

Lần này, các thế lực trong các thánh vực lớn đều phái cường giả đến.

Thế nhưng, không có phương thế lực nào là phái Thánh Đế đỉnh cấp chân chính đến.

Hiên Viên thế tộc, vậy mà lại để tộc trưởng và phu nhân tự mình đến đây chúc mừng.

Điều này có thể nói là cho Tần Ninh đủ mặt mũi.

Lúc này, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, lạnh nhạt của Tần Ninh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười

Là nụ cười thoải mái phát ra từ đáy lòng.

“Tiểu Quân!”

“Nhiễm Nhiễm!”

Tần Ninh nhanh chóng bước ra, đi đến trước mặt hai người, vươn tay ra nắm lấy cánh tay hai người bọn họ.

Mà hai vợ chồng Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm cũng mang dáng vẻ kích động, nhìn thấy Tần Ninh giống như là nhìn thấy người đại ca đã xa cách nhiều năm.

“Hai vợ chồng chúng ta biết được tin tức này căn bản là không dám tin, thế nhưng sau nhiều lần tìm hiểu, nhiều lần hỏi thăm Lý Huyền Đạo mới có thể xác định chính xác, không ngờ là ngươi đã thực sự trở về!”

Hiên Viên Quân không nhịn được, kích động nói.

Lý Nhiễm Nhiễm cũng nhìn về phía Tần Ninh, nén giận nói: “Nếu đã trở về thì sao trước đó không đến Hiên Viên thế tộc gặp chúng ta, có phải là ngươi quên mất hai vợ chồng chúng ta rồi không?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Quên ai thì quên chứ làm sao có thể quên hai người các ngươi được!”

Lý Nhiễm Nhiễm đánh giá khuôn mặt của Tần Ninh, không nhịn được nói: “Còn đẹp trai hơn so với trước kia, cũng có vẻ hăng hái hơn trước không ít, nếu như năm đó trẻ tuổi như thế, ta nhất định sẽ gả cho ngươi, còn lâu mới gả cho cái tên quê mùa này!”

Tần Ninh cười nói: “Làm trò trước mặt phu quân ngươi, nói ra những lời này, ngươi không sợ phu quân ngươi tìm ta tính sổ hay sao?”

“Chàng ấy dám!”

Ba người đứng một chỗ thoải mái nói chuyện, giống như là xung quanh không có người.

Mấy người Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân đều cảm thấy khó hiểu.

“Lý Huyền Đạo, hai người này là ai?

Sư tôn rất thân thiết với bọn họ sao?”

Lý Huyền Đạo nghe được những lời này, không nhịn được nói: “Thân thiết, tất nhiên là rất thân thiết”.

“Năm đó, khi sư tôn còn là Thanh Vân Kiếm Đế, có một đoạn thời gian đi du lịch ở thập đại thánh vực, quen biết Hiên Viên Quân, khi đó, Hiên Viên Quân chỉ là một bé trai nho nhỏ của Hiên Viên thế gia mà thôi, hắn ta theo sư tôn đi rèn luyện, giữa hai người không có bí mật gì, quan hệ vô cùng tốt”.

“Sau đó, sư tôn lại quen biết Lý Nhiễm Nhiễm, Lý Nhiễm Nhiễm xuất thân từ Thanh Tiêu Thiên, thánh vực Thanh Tiêu, có thể nói là bạn thân của vị Thời Thanh Trúc kia của Thanh Tiêu Thiên”.

“Ba người tâm đầu ý hợp, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, mối quan hệ ấy người bình thường không thể nào sánh bằng được”.

“Sau này, sư tôn giới thiệu Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm với nhau, muốn làm mối cho hai người họ thành một đôi, thế nhưng bọn họ vẫn luôn không vừa mắt nhau, kết quả là sau khi sư tôn rời đi, hai người họ lại trở thành vợ chồng…”, nghe được những lời này, mấy người đều lập tức hiểu rõ.

Khó trách khi nhìn thấy hai người này, Tần Ninh lại thật lòng vui vẻ.

“Tần huynh, đến đây đến đây, đây là con trai của ta, con nuôi của ngươi”.

Hắn ta kéo một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi từ phía sau lưng mình đến, vỗ vỗ bả vai thanh niên nọ, nói: “Diệp Nhi, gọi cha!”

Người thanh niên kia môi hồng răng trắng, thanh tú đáng yêu, nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt hắn ta có chút đau khổ.

Người tên Tần Ninh này nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ tuổi của hắn ta, gọi cha?

Hắn ta không thốt ra được!

“Tên nhóc thối, có gọi cha không thì bảo?”

Hiên Viên Quân quát lớn: “Năm đó, ta và cha nuôi của con đã ước định rồi, cho dù ta sinh con trai hay là con gái, đều sẽ nhận hắn làm cha nuôi, nhanh gọi đi”.

Vẻ mặt Hiên Viên Diệp như muốn khóc, hắn ta nhìn về phía mẫu thân của mình.

“Chàng gào cái gì mà gào?”

Lý Nhiễm Nhiễm không kiên nhẫn nói: “Đứa nhỏ này lần đầu tiên nhìn thấy Tần huynh, còn chưa phản ứng kịp, hôm nay là hôn lễ của đệ đệ Tần huynh, trước hết cứ tiến hành hôn lễ đi đã”.

“Đúng đúng đúng, là ta suy xét không chu đáo, suy xét không chu đáo”.

Lúc này, vợ chồng hai người đấu võ mồm, Tần Ninh đứng ở bên cạnh vẫn luôn nở nụ cười.

Hắn trải qua mấy đời mấy kiếp.

Gặp được Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, những người đồ đệ trung thành và tận tâm.

Gặp được Tần Kinh Mặc giống như một người đại ca chân chính.

Gặp được Lý Nhất Phong, cùng nhau chung đường nhưng cuối cùng lại thay đổi tâm tính.

Còn vợ chồng Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm khiến cho hắn cảm thấy thả lỏng.

Những năm tháng ở cùng với hai người bọn họ là quãng thời gian mà hắn cảm thấy thoải mái bản thân nhất.

Ba người là tri kỷ, là bạn tốt, không có điều gì phải giấu nhau, không có gì phải cấm kỵ.

“Mời ngồi!”

Tần Ninh mang theo vẻ khách khí, mời hai người ngồi xuống.

Trở lại phía trên đài chính, Tần Ninh đứng bên cạnh Tiên Hàm.

“Hôm nay là hôn lễ của đệ đệ Tiên Hàm nhà ta, cảm ơn các vị đã đến”.

Tần Ninh cười nói: “Hôm nay, chỉ cần là bằng hữu đến cổ vũ, chân chính chúc mừng thì Tần Ninh vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu có người đến đây để gây sự thì Tần Ninh ta tuyệt đối không chào đón”.

Lời vừa thốt ra, sắc mặt đám người Cửu Tinh các, Thiên Diễn tông, U Minh cốc cũng không thay đổi, thản nhiên ngồi đó.

“Không nhiều lời nữa, bây giờ, xin mời tân lang tân nương tiếng hành hôn lễ!”

Tần Ninh mỉm cười, dẫn theo Tiên Hàm đi về phía Giang Ngạo Tuyết.

Một bên khác, Giang Hồng Nhạc cũng dẫn theo con gái của mình, đi đến bên cạnh Tiên Hàm.

Hai tân lang tân nương đứng đối diện với nhau.

Còn lại hai người Tần Ninh và Giang Hồng Nhạc đều ngồi xuống.

“Nhất bái thiên địa!”

Lúc này, Lý Huyền Đạo đứng ở một bên, cao giọng hô.

“Nhị bái cao đường!”

Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết đứng đối mặt với Giang Hồng Nhạc và Tần Ninh, khom người hành lễ.

“Phu thê giao bái!”

Lý Huyền Đạo lại hô.

Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết bốn mắt nhìn nhau.

Vợ chồng hai người hoàn thành nghi lễ, đứng dậy.

Giang Hồng Nhạc mở miệng nói: “Tiên Hàm, con gái của ta, giao cho ngươi!”

Tiên Hàm gật đầu: “Nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tuyết Nhi”.

Lúc này, Tần Ninh cũng cười nói: “Yên tâm đi, nếu như hắn ta dám chân trong chân ngoài, ta cũng sẽ không tha cho hắn ta!”

Tiên Hàm nắm chặt tay Giang Ngạo Tuyết, trong mắt tràn đầy tình yêu.

“Chuyện vui lớn thế này mà thánh vực Huyết La chúng ta lại tới chậm, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc!”

Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Người của thánh vực Huyết La, đến rồi!
Chương 2082: Vậy bây giờ ngươi có vui không

Khi âm thanh kia vang lên, chỉ thấy có hai đội ngũ ùn ùn kéo đến từ phía chân trời.

Một đội trong đó toàn mặc võ phục màu đen, mỗi một người đều mang theo sát khí mãnh liệt.

Mà đội ngũ còn lại thì mặc bộ đồ màu máu, ai nấy đều có khí thế hung hăng, khí huyết tinh cực kỳ mạnh mẽ, giống như là người hoang dã ăn lông ở lỗ vậy.

Thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Thánh vực Huyết La.

Tu La điện! Huyết tông! Hai thế lực lớn này chính là bá chủ thực sự trong thánh vực Huyết La, cùng nhau chiếm cứ tất cả mọi thứ trong thánh vực Huyết La.

Chỉ là từ trước đến nay hai phe Tu La điện và Huyết tông vẫn luôn phân biệt rõ ràng, còn bởi vì ở chung một khu vực nên suốt ngày tranh quyền đoạt thế với nhau.

Trong mười thánh vực lớn, có thể nói thánh vực Huyết La là nơi xảy ra chiến tranh lâu dài nhất.

Mà trong rất nhiều thế lực to nhỏ khác nhau, hai phe tranh đấu nhiều nhất chính là Tu La điện và Huyết tông.

Chỉ là hôm nay, chẳng ai ngờ rằng hai phe sẽ dắt tay nhau tới đây.

"Tu La điện, La Chấn, chúc mừng Võ Môn!"

Thanh niên đứng trước đám võ giả của Tu La điện chắp tay mở miệng nói.

La Chấn! Không ít người nghe được cái tên này đều phải chấn động.

La Chấn là ai?

Con trai của điện chủ Tu La điện La Tranh.

Hơn nữa ở trong rất nhiều đứa con của La Tranh, gần ngàn năm nay có thể nói tên tuổi của La Chấn càng ngày càng nổi tiếng.

Người này có thiên phú rất cao, hiện nay đã là thực lực Thánh Tôn đỉnh phong, hơn nữa còn vô cùng mưu mô độc ác, có thể nói trong sự tranh đấu giữa Tu La điện và Huyết tông, La Chấn đã tạo ra tên tuổi chỉ bằng việc giết chóc.

"Huyết tông, Huyết Hãn, chúc mừng Võ Môn".

Trước đội ngũ của Huyết tông cũng là một thanh niên.

Thanh niên kia đứng chắp tay, khí thế mạnh mẽ, trên người mặc một bộ đồ màu đỏ máu, hai bên mái tóc dài cũng nhuốm màu đỏ, mang đến cho người ta cảm giác từ trên xuống dưới toàn là mùi máu tươi.

Huyết Hãn.

Đám người lại giật mình lần nữa.

Huyết Hãn là ai?

Thiếu tông chủ của Huyết tông.

Người này không hung ác bằng La Chấn, thế nhưng lại giỏi về tâm kế, hơn nữa còn vô cùng thích dằn vặt đối thủ của mình đến chết.

Hai người này, không có một ai là lương thiện.

Bên cạnh hai người đều có một người đàn ông trung niên, chỉ là đều không mở miệng.

Tiên Hàm đưa mắt nhìn về phía hai người, trong mắt lóe ra ánh sáng mơ hồ, nhưng chung quy vẫn không mở miệng.

Tần Ninh thì hơi nheo mắt lại nhìn về phía giữa không trung, chậm rãi nói: "Nếu đến để chúc mừng, mặc dù đã kết thúc buổi lễ, thế nhưng tiệc cưới vẫn chưa kết thúc, mời người của Tu La điện và Huyết tông ngồi xuống".

La Chấn và Huyết Hãn đều mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.

"Tiền bối đừng nóng vội".

La Chấn cười: "Hai người chúng ta đến, đương nhiên không có khả năng đến tay không".

La Chấn sải bước ra, nhìn bốn phía, nói: "Chắc hẳn mọi người ở đây đều mang quà lớn đến, đương nhiên Tu La điện cũng không có khả năng không mang theo quà".

La Chấn vung tay lên, thánh quang hiện ra, trong luồng ánh sáng kia ngưng tụ ra một bộ quần áo.

Chỉ là mọi người đều không hiểu.

Đến khi nhìn kỹ lại, sắc mặt mọi người đều rất kỳ quái.

Món quà mà La Chấn lấy ra không phải là thánh khí, thánh đan, thánh quyết gì, mà là... một cái áo ngực của phụ nữ! Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.

Đây là ý gì?

La Chấn vung tay lên, cái áo ngực kia bay lên không rồi rơi xuống phía đài chính.

La Chấn cười nói: "Chắc Giang tiểu thư thấy cái áo ngực này rất quen, ồ... hẳn là Tiên Hàm công tử cũng thấy quen, vật trả lại cho chính chủ".

"Chắc hẳn món quà này còn quý hơn bất kỳ món quà nào khác nhỉ?"

"Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như quần áo của Giang tiểu thư bị mất, bị người bẩn thỉu nào đó lấy được, làm ra chuyện gì không hay, chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng đến quan hệ của hai người mới cưới".

Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt hai người Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết đều tái đi.

Tần Ninh thì chau mày lại.

Xem ra trên đường đón dâu đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.

Chỉ là lúc này, Huyết Hãn kia cũng bước ra, khẽ mỉm cười: "Tại hạ cũng có một món quà quý muốn tặng cho môn chủ mới của Võ Môn".

Nói rồi trong tay Huyết Hãn xuất hiện một dải dây băng.

Đó là một dải dây băng để buộc quanh người, hơn nữa cũng không phải để buộc bên ngoài váy áo, mà là để làm dây lưng.

Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn trắng bệch.

Tiên Hàm nắm chặt hai tay lại, không nói một lời.

Huyết Hãn vung tay lên, đưa dải băng kia ra ra.

Hai món đồ của phụ nữ xuất hiện trước mặt Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết.

Sắc mặt vợ chồng hai người đều rất khó xử.

"Làm sao thế?

Món quà này không quý giá sao?"

La Chấn mở miệng nói.

Huyết Hãn cũng cười nói: "Chẳng lẽ hai vị không thích?

Không thích thì chúng ta sẽ lấy về, chắc là có người khác sẽ thích".

Nghe thấy thế, sắc mặt hai người Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết đều vô cùng giận dữ.

"Thích, đương nhiên là rất thích!"

Một giọng nói vang lên.

Tần Ninh đứng dậy khỏi ghế, đi đến sau lưng Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết, đặt hai tay lên trên lưng hai người, cười nói: "La Chấn thiếu chủ và Huyết Hãn thiếu chủ tặng món quà lớn như thế, các ngươi cứ nhận đi!"

"Đại ca, xin lỗi...", Tiên Hàm cúi đầu nói: "Ta không biết...", Tần Ninh vỗ vỗ Tiên Hàm bả vai, cười nói: "Có cái gì mà phải xin lỗi, nhận lấy đi".

Tần Ninh đi ra phía trước, nhìn về phía hai người, nói: "Hai vị đến chơi, Võ Môn vô cùng chào đón, xin mời ngồi xuống".

La Chấn và Huyết Hãn đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây... Vẫn là Tần Ninh sao?

Không phải nói Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế sao?

Ba cái tên này đều là Thánh Đế năm đó nổi tiếng khắp mười thánh vực, cao cao tại thượng.

Bây giờ bị người khác làm nhục vợ chồng đệ đệ mình ở trước mặt mọi người như thế mà còn giữ được bình tĩnh?

Nghe nói Tần Ninh cực kì để ý đến Tiên Hàm, chẳng lẽ đều là giả?

Thế nhưng không nên chứ.

Ngay cả chức chủ nhân Võ Môn, Tần Ninh cũng đều truyền cho Tiên Hàm mà.

Còn tổ chức một buổi hôn lễ lớn như thế, sao có thể là giả được! Nhưng khi đối mặt với tình huống như thế, Tần Ninh lại không có bất kỳ thái độ gì cả.

Giờ phút này, La Chấn và Huyết Hãn đều không hiểu ra sao, đành lần lượt ngồi xuống.

Tiếng nhạc vang lên, không khí lúng túng vừa rồi dường như đã dần dần hóa giải.

Tần Ninh giữ chặt Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết ngồi xuống trên bục chính.

Tần Ninh ngồi xuống, sắc mặt thâm trầm.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Tiên Hàm nghe được câu hỏi giận dữ của Tần Ninh liền thẳng thắn nói: "Trên đường đón dâu trở về, chúng ta gặp phải hai nhóm người này, thế nhưng lúc ấy bọn họ chỉ cản lại, nói muốn nhìn thấy mặt của cô dâu, nhưng có mấy vị thái thượng ở đó nên bọn họ căn bản không tới gần, sau đó liền tan rã trong không vui".

"Ta nghĩ không xảy ra việc gì nên cũng không nói với huynh... Dù sao hôm nay là ngày kết hôn, ta không muốn để huynh không vui...", nghe thấy lời này, Tần Ninh lại vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, cười mắng: "Hôm nay là hôn lễ của ngươi chứ không phải hôn lễ của ta, ngươi vui vẻ mới đúng!"

Tiên Hàm gật đầu.

"Vậy bây giờ ngươi có vui không?"

Tần Ninh nói thẳng.

"Không vui!"

Sắc mặt Tiên Hàm âm trầm.

Đối xử với hắn ta thế nào, hắn ta căn bản không thèm để ý.

Thế nhưng Huyết Hãn và La Chấn tùy ý làm Giang Ngạo Tuyết mất mặt trước bao nhiêu người, hắn ta lại không thể nhịn!
Chương 2083: Các ngươi đều là đồ vô dụng

"Không vui thì tốt!"

Tần Ninh trực tiếp đứng dậy.

"Ca...", "Yên tâm".

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, cười nói: "Hôm nay, ngươi và Ngạo Tuyết là vợ chồng mới cưới, ta và Giang Hồng Nhạc làm trưởng bối của các ngươi, chúng ta đều là người xem kịch, đương nhiên ta sẽ không ra tay!"

Tiên Hàm gật đầu.

Tần Ninh cầm chén rượu lên, đứng phía trên bục chính rồi nhìn ra xung quanh, khách khí: "Hôm nay là hôn lễ của đệ đệ ta Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết của nhà họ Giang, cảm ơn mọi người đã đến chung vui, Tần Ninh ta cảm ơn mọi người!"

Đám người đều lần lượt cầm chén rượu lên.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta cảm thấy hôn lễ như bình thường cực kỳ phiền phức, cho nên đã bàn bạc với đệ đệ ta, hai người bái trời đất, xem như đã thành hôn".

"Chỉ là hôm nay không ngờ các thánh vực lớn đều đến đây chúc mừng, ngược lại là ta chuẩn bị không đủ".

Tần Ninh lập tức cười: "Hôm nay mọi người đến đây đều là anh tài, khó có cơ hội tề tụ, không bằng từng anh tài tỷ thí một trận được không?"

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều giật mình.

Chỉ là không đợi đám người nói cái gì, Tần Ninh đã mở miệng lần nữa.

"Dương Thanh Vân!"

"Có đồ nhi".

Dương Thanh Vân đi ra.

Tần Ninh chỉ vào Dương Thanh Vân, cười nói: "Tại hạ tự hỏi, năm đó đứng trên đỉnh Hạ Tam Thiên, lại không có đối thủ, Thánh Đế của các thánh vực lớn ở trước mặt ta cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, thật sự là sống một mình ở trên cao mới cảm thấy nhàm chán, không thú vị, bởi vậy mới tìm mấy đồ đệ để dạy bảo".

Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người bốn phía đều xôn xao.

Cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó cũng chưa từng dám nói ra lời như thế.

Bây giờ Tần Ninh là ba người chuyển thế, lại há mồm nói ra, đúng là ngông cuồng mà.

Chỉ là đối mặt với tiếng nghị luận ầm ĩ của đám người, Tần Ninh lại không để ý tới, tiếp tục nói: "Vị đại đệ tử này của ta bái ta làm thầy đầu tiên, nhưng mà thiên phú kém cỏi nhất, bây giờ chỉ là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển mà thôi".

Hắn vừa dứt lời, Thạch Cảm Đương trực tiếp phun một ngụm nước hoa quả vào mặt Ôn Hiến Chi ngồi phía trước.

"Móa!"

Ôn Hiến Chi tức giận mắng to: "Ngươi làm cái gì đó?

Muốn ăn đánh đúng không?"

Thạch Cảm Đương vội vàng lau quần áo cho Ôn Hiến Chi, nói: "Nhị sư huynh, ngươi không nghe thấy sư tôn nói cái gì sao?"

"Cái gì...", Ôn Hiến Chi không nhịn được nói.

"Hắn nói đại sư huynh nhập môn đầu tiên, nhưng lại có thiên phú kém nhất!"

Thạch Cảm Đương trừng lớn hai mắt.

Ôn Hiến Chi còn mở to mắt hơn, không thể tin nổi: "Bị điên hả?"

Hả?

Thạch Cảm Đương sững sờ.

"Bây giờ trong mấy đệ tử của sư tôn là Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi ta, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương ngươi, nếu người có thiên phú kém nhất trong năm người chúng ta không chính là Dương Thanh Vân và ngươi, chẳng lẽ còn có thể là ba người chúng ta ư?"

"...", Thạch Cảm Đương cạn lời nói: "Nhị sư huynh, ta nghĩ ngươi sai rồi...", "Cái gì?"

"Năm đó sư tôn đã từng nói với chúng ta rằng trong chín đồ đệ của hắn năm đó, thiên phú của Dương Thanh Vân là mạnh nhất...", "Không có khả năng!"

Ôn Hiến Chi liền nói ngay: "Thiên phú của ta có thể kém hơn Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, thế nhưng tuyệt đối mạnh hơn hai người các ngươi".

Thạch Cảm Đương cười một tiếng.

Ôn Hiến Chi tiếp tục nói: "Ngươi xem một chút đi, Dương Thanh Vân và ngươi là đệ tử sư tôn thu nhận sớm nhất, ngươi xem hai người các ngươi bây giờ mới chỉ là cảnh giới Thánh Tôn, nhưng ta đã là Thánh Đế rồi".

"Ngươi không hiểu được đâu".

Thạch Cảm Đương giải thích: "Dương Thanh Vân ở đại lục Vạn Thiên gần chín vạn năm vẫn không vào được cảnh giới Thiên Vương, áp chế cảnh giới của mình không tăng lên còn khó hơn việc tăng cảnh giới, mà việc áp chế này còn kéo dài chín vạn năm, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại...", "Ngươi không thấy ư, bây giờ hai vị sư nương Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi còn không tiến bộ bằng Dương Thanh Vân đâu".

"Về phần ta ư... Năm đó ta cũng bị người ta bắt giữ mấy vạn năm, giày vò đến chết đi sống lại".

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: "Sư tôn nói ta có tài nhưng thành đạt muộn, sớm muộn gì cũng sẽ rất lợi hại".

Ôn Hiến Chi liền ngây ngốc tại chỗ.

Chẳng lẽ ta mới là đệ tử yếu nhất sao?

Mà giờ phút này ở trong sân rộng, Dương Thanh Vân đứng dưới bệ đá nhìn về phía Tần Ninh, cũng có chút mơ hồ.

Sư tôn muốn làm gì?

Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía đám người, nói: "Nhân buổi hôn lễ hôm nay, mọi người hiếm có dịp tụ tập, không bằng hãy thi đấu thực lực đi".

"Mặc dù đồ đệ này của ta là người kém cỏi nhất, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, chắc hẳn không có người nào ở phía dưới Thánh Đế là đối thủ của hắn ta".

"Chứ đừng nói đến thiên tài hay yêu nghiệt gì đó của các thánh vực các ngươi, cho dù là thiếu chủ, thiếu tông chủ gì đó, chỉ cần chưa tới cảnh giới Thánh Đế, đồ đệ ta vẫn dễ dàng giết chết, nếu ai không phục có thể tỷ thí một chút, cũng coi như gia tăng thêm chút niềm vui cho buổi hôn lễ hôm nay".

Hắn vừa dứt lời, đám người của các phe đều vô cùng kinh ngạc.

Cuồng Đế không hổ là Cuồng Đế.

Đồ đần cũng có thể hiểu được ý của dăm ba câu này! Trong mấy đồ đệ nhà ta, đây là người kém nhất, nhưng cho dù là kém nhất, có lẽ chỉ là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển thôi, nhưng vẫn có thể đánh bại đám thiên tài, thiếu chủ có cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển, thất chuyển như các ngươi dễ như trở bàn tay.

Nói một cách dễ hiểu.

Ở trước mặt đồ đệ yếu nhất của ta, các ngươi đều là cặn bã! Đều là đồ vô dụng! Giờ phút này, cuối cùng Dương Thanh Vân đã hiểu được ý của Tần Ninh.

Rất đơn giản.

Lần này mấy thánh vực đến đây chúc mừng, nhìn như là chúc mừng nhưng thực tế mỗi một người đều muốn thăm dò Tần Ninh, ra oai phủ đầu với hắn, muốn nói cho Tần Ninh biết ba vị cao thủ kia chỉ là lúc trước, Tần Ninh bây giờ chỉ là Tần Ninh, bớt mang tên tuổi trước kia ra dọa người đi.

Ban đầu đối mặt với Cửu Tinh Các, đối mặt với Thiên Diễn tông, đối mặt với U Minh cốc, Tần Ninh còn chẳng thèm để ý tới, bởi vì hôm nay là hôn lễ của Tiên Hàm, hắn không muốn phá hỏng sự hào hứng, phá hỏng sự vui sướng trong lòng.

Thế nhưng khi Tu La điện và Huyết tông của thánh vực Huyết La xuất hiện, Tần Ninh lại không nhịn được.

Thần không biết quỷ không hay trộm mất quần áo của Giang Ngạo Tuyết, đây tuyệt đối là việc mà Thánh Đế làm, hơn nữa còn lấy ra trước mặt mọi người, công khai nhắc nhở đầy ẩn ý, càng không cho Võ Môn chút mặt mũi nào.

Đã như vậy thì phải ra tay thôi.

Dương Thanh Vân lập tức minh bạch, đứng ở trong sân.

Tần Ninh nói như vậy, đừng nói đám thiên tài của các thánh vực lớn không nghe nổi, mà ngay cả đệ tử Võ Môn cũng cảm giác được vấn đề.

"Đã là tỷ thí, khó tránh khỏi ra tay có sai sót, nhỡ may đánh chết đồ đệ của ngươi thì phải làm sao?"

Giờ phút này, U Minh Ngạn của U Minh cốc cười hỏi.

"Nói đúng lắm".

Tần Ninh gật đầu: "Đã như vậy thì cứ tỷ thí không cần quan tâm đến sống chết, trừ khi một bên nhận thua, nếu không tỷ thí không thể kết thúc".

"Các phe đều có Thánh Đế, cũng không thể có khả năng Thánh Đế sẽ làm gì đúng không?"

"Thanh Vân à, sư tôn cũng chỉ muốn rèn luyện ngươi thôi, ngươi đừng làm sư tôn mất mặt".

Dương Thanh Vân nghe thấy vậy thì gật đầu, nhìn bốn phía nói: "Tại hạ bất tài, đệ tử kém cỏi nhất sư môn trừ ta ra không còn có thể là ai khác nữa, thế nhưng ở trong mắt ta, các ngươi... đều là đồ vô dụng!"

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao.
Chương 2084: Không dám tới thì đừng nói nhảm

Tần Ninh đã rất ngông cuồng, thế nhưng trong lời nói vẫn có vẻ che giấu.

Dương Thanh Vân này lại quá trực tiếp.

Các ngươi... chỉ là đồ vô dụng thôi! Quá ngông cuồng! Quá phách lối! Giờ phút này La Chấn đứng dậy, cười lạnh nói: "Ta lớn từng này rồi mà chưa bao giờ gặp được người ngông nghênh như thế đâu!"

"Vậy hôm nay, ngươi đã gặp được rồi".

Dương Thanh Vân thản nhiên nói: "Muốn tỷ thí thì lên đi, không dám tới thì đừng nói nhảm".

"Được được được!"

La Chấn cười nhạo nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi".

"Không cần thiếu chủ ra tay, thuộc hạ sẽ lấy mạng chó của hắn ta!"

Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một bóng người lao ra ngoài.

Khí thế cuồng bạo bốc lên.

Không ngờ đó cũng là một vị thiên tài cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển.

Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Hạ Tam Thiên, có thể đến cảnh giới Thánh Tôn đều là hào cường một phương.

Trong thế lực đỉnh cao này, những thiên tài đó còn trẻ tuổi mà đã đến cảnh giới Thánh Tôn cấp cao, không thể không nói đây chính là sự chênh lệch.

Dương Thanh Vân đứng ở bên trong võ trường.

"Tu La điện, La Vân Hãn, xin được chỉ giáo!"

Thanh niên kia mặc một bộ đồ đen, cầm sợi tơ màu vàng, trong nháy mắt đã hóa thành một con rồng vàng, khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ lạnh lùng.

"Đồ chán sống, ta sẽ tác thành cho ngươi".

Ầm... Trong nháy mắt, La Vân Hãn bộc phát, khí thế bốc lên, sát khí kinh khủng lập ngưng tụ lao ra, hóa thành hai cái bóng hổ báo màu đen vọt thẳng về hướng Dương Thanh Vân.

Dương Thanh Vân thấy cảnh này, sắc mặt không thay đổi, bàn tay nắm chặt, trực tiếp đánh ra một quyền.

"Thánh Nguyên Thiên Quyền Quyết!"

"Thánh Nguyên Linh Quyền!"

Hắn ta đấm ra một quyền, quyền kình hóa thành một luồng gió mạnh bộc phát ra trong nháy mắt.

Một tiếng ầm vang lên.

Dao động khủng bố lan ra.

Cái bóng hổ báo lập tức nổ tung, hóa thành tàn ảnh.

Mà bóng người của Dương Thanh Vân đã tới gần La Vân Hãn, lại đấm thêm một quyền.

Một tiếng bịch vang lên.

Trước ngực La Vân Hãn xuất hiện một lỗ máu.

Máu tươi chảy đầm đìa ra ngoài.

La Vân Hãn mất mạng.

Hai quyền nhanh chóng mà chính xác trực tiếp bộc phát, trong nháy mắt đã giết chết La Vân Hãn.

Sắc mặt La Chấn biến đổi.

Mà mọi người còn lại thấy một màn này cũng vô cùng sợ hãi.

Dương Thanh Vân đúng là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển.

Thế nhưng lực bộc phát lại vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta phải run sợ.

Đây quả thật là đệ tử có thiên phú kém nhất của Tần Ninh ư?

"Đáng chết!"

La Chấn khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.

"Huyết Minh, ngươi đi đi!"

Thiếu chủ Huyết Hãn của Huyết tông lại mở miệng nói: "Trừng trị tên nhóc này".

"Rõ!"

Một thanh niên của Huyết tông đi ra.

Thanh niên kia có ánh mắt hung ác, sắc mặt lạnh lùng, cả người tràn ngập sát khí, gần như hóa thành thực chất khiến một khi người ta tới gần sẽ cảm giác như muốn nôn mửa.

"Huyết Minh, đệ tử Huyết tông".

Huyết Minh mặc một bộ áo bào đỏ như máu, mái tóc cũng màu đỏ, mà ở giữa trán có một ấn ký đỏ máu vô cùng đáng sợ.

"Sư tôn ngươi nói phía dưới Thánh Đế, ngươi là vô địch".

Huyết Minh cười lạnh: "Tại hạ bất tài, Thánh Tôn lục chuyển, tuy không so được với Thiếu chủ nhà ta, nhưng cũng thừa sức để giết ngươi".

Dương Thanh Vân nghe vậy, sắc mặt lại không thay đổi mà chỉ bước ra, từng sức mạnh trong thân thể bộc phát, phóng ra.

"Thánh Nguyên Thiên Quyền".

Một quyền lại được tung ra lần nữa.

Bây giờ không cần phải nói nhảm gì cả.

Là đồ đệ của Tần Ninh, hắn ta đã hiểu được ý của sư tôn mình.

Các thánh vực lớn đến chúc mừng, rõ ràng là không có lòng tốt.

Trước đó Tần Ninh còn nhường nhịn, là bởi vì đây là hôn lễ của Tiên Hàm, hắn không muốn làm ồn ào huyên náo.

Nhưng khi người của Tu La điện và Huyết tông xuất hiện, thậm chí còn lấy quần áo của Giang Ngạo Tuyết ra để làm nhục, Tần Ninh lại không đành lòng.

Dương Thanh Vân hắn ta đã ra sân, vậy chỉ có một chữ, giết.

Thiên quyền vừa ra, quyền phong gào thét, tạo ra từng cái vòi rồng lan khắp xung quanh.

Từng luồng dao động khủng bố lan tràn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ đáng sợ.

Từng vị Thánh Đế đều bao vây xung quanh bữa tiệc trong sơn cốc, để phòng bị trận chiến của hai vị Thánh Tôn phá hỏng.

Dương Thanh Vân lần này trực tiếp ra tay.

Huyết Minh kia có cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển, cũng không phải đệ tử tầm thường, giờ phút này hoàn toàn bộc phát, trong tay cầm một cái bánh xe máu, trực tiếp chém về phía đầu Dương Thanh Vân.

Hai người lao vào chém giết.

Chỉ là chưa đến mười chiêu.

Ánh sáng đột nhiên lấp lóe, thánh lực bộc phát ra.

Dao động khủng bố lan ra khắp sân trong chớp mắt.

Mà ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy đầu của Huyết Minh bay ra khỏi thân thể của mình.

"Huyết Minh!"

Huyết Hãn giật mình đứng dậy.

Hắn ta biết rõ thực lực của Huyết Minh, tuy cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển không hẳn là mạnh nhất trong những người cùng cảnh giới, nhưng ít nhất không có cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển nào có thể thắng được.

Thế nhưng lại bị Dương Thanh Vân nhanh chóng giết chết như vậy.

Một màn này làm cho đám người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi lần nữa.

Dương Thanh Vân, người mà bị mọi người xem thường này lại có thực lực mạnh ngoài dự đoán.

Dương Thanh Vân đứng ở bên trong võ trường, nói: "Ai còn dám lên nữa?"

Tuy nói như thế, nhưng Dương Thanh Vân lại nhìn thẳng vào đám người của Tu La điện và Huyết tông.

Rõ ràng là đang hướng về phía người của Tu La điện, Huyết tông.

Trong đám người của Thiên Diễn tông, Thiên Nguyên Nhân thấy cảnh này thì khẽ cười nói: "Lần này, xem ra vị Cuồng Đế kia đã nổi giận rồi, ta còn tưởng rằng không còn thực lực kiếp trước, ngay cả tính tình kiếp trước cũng đã mất chứ...", Thiên Chi Long bên cạnh Thiên Nguyên Nhân cười nhạt nói: "Làm ầm lên mới tốt, cũng tiện để chúng ta nhìn xem người do ba Đế chuyển thế bây giờ rốt cuộc có thể vươn lên một lần nữa, làm cả Hạ Tam Thiên phải sợ hãi lần nữa hay không".

"Nếu kẻ này vươn lên, vậy thế cục ở Hạ Tam Thiên sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất".

Thiên Nguyên Nhân gật đầu.

...Thánh vực U Minh, giờ phút này đám người của U Minh cốc cũng đang xem náo nhiệt.

U Minh Tuyệt cười ha hả nói: "Lần này thú vị rồi, chọc giận vị này, xem ra Huyết tông và Tu La điện cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, để xem chuyện này có thể ồn ào đến thế nào".

"Nhị thúc, sẽ không có chuyện gì chứ?"

U Minh Ngạn thản nhiên: "Bây giờ Tần Ninh cũng không phải Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, ít nhất cũng phải biết khiêm tốn một chút chứ?"

"Cũng không đúng lắm".

U Minh Tuyệt cười nói: "Uy nghiêm của Đế không thể bị làm nhục, huống chi là ba người đã từng có danh tiếng như vậy bây giờ lại trở thành một người".

Mà cùng lúc đó, ở chỗ ngồi của đám người Thông Thiên tông của thánh vực Thông Thiên.

Liễu Thanh Hạo mở miệng: "Tề thúc thúc, xem ra vị Tần Ninh công tử này cũng không dễ chọc lắm".

"Ta rất muốn đọ sức với Dương Thanh Vân kia".

"Không thể".

Tề Ngọc Hiên nói thẳng: "Phụ thân ngươi đã dặn dò rồi, lần này chúng ta chỉ đến để chúc mừng, không thể gây chuyện".

"Thế nhưng đám người của Tu La điện, Huyết tông, Cửu Tinh Các, Thiên Diễn tông và U Minh, ta thấy bọn họ rất muốn gây chuyện...", Tề Ngọc Hiên thở dài, chậm rãi nói: "Dù sao, vị này là Thánh Đế cực mạnh năm đó mà".
Chương 2085: Con có phải là con của hai người không vậy?

"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu".

"Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn hiên ngang xuất hiện, để lại danh tiếng lớn trong thánh vực Thiên Hồng, thậm chí còn vượt qua cả Vị Ương Thánh Đế".

"Cuồng Võ Thiên Đế cũng vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Đại Võ, còn được đám võ giả trong thánh vực Đại Võ tôn làm thần linh".

"Mà ở đời của Thanh Vân Kiếm Đế, chỉ là Lý Huyền Đạo thôi mà bây giờ đã có thực để đứng vào mười vị trí đầu trong bảng Thánh Đế, Nhất Kiếm các cũng vô cùng mạnh mẽ, ai mà không kiêng kị?"

"Tuy thế gia Hiên Viên không có quan hệ gì với Tần Ninh, nhưng bây giờ tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng - Hiên Viên Quân và Lý Nhiễm Nhiễm lại là bạn tri kỉ của Thanh Vân Kiếm Đế năm đó".

"Nếu nghĩ như thế, ba thánh vực lớn là thánh vực Thiên Hồng, thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Kiếm đều là địa bàn của Tần Ninh, lại thêm thánh vực Hiên Viên... Có thể nói bốn thánh vực lớn đều do Tần Ninh quyết định, thử hỏi mấy thánh vực như thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Đại Diễn có thể yên lòng được không".

Tề Ngọc Hiên nói một tràng khiến Liễu Thanh Hạo cũng đã hiểu ra vì sao lần này đám người của từng thánh vực đều nhằm vào Tần Ninh rồi.

"Tề thúc thúc cũng lo lắng quá rồi đi?", Liễu Thanh Hạo khó hiểu hỏi: "Mặc dù Tần Ninh kinh khủng, thế nhưng... cũng không còn giống năm đó nữa, bây giờ trong ba thánh vực lớn cũng chỉ có thánh vực Thiên Kiếm là đỡ, lần này thánh vực Đại Võ bị tổn hại gốc gác, mà thánh vực Thiên Hồng hiện nay còn chẳng có cả Thánh Đế, Thánh Tôn cũng mới chỉ xuất hiện trong mấy trăm năm này thôi..."

"Ngươi đó, muốn nhìn một chuyện nào đó phải nhìn lâu dài mới tốt..."

Tề Ngọc Hiên cười: "Ta hỏi ngươi, tám trăm năm trước, trong thánh vực Thiên Hồng có Thánh Tôn không? Đừng nói đến Thánh Tôn, ngay cả Thánh Hoàng cũng không có".

"Nhưng bây giờ thì sao?"

"Tần Ninh là người nào? Ba Đế chuyển thế thành một người", Tề Ngọc Hiên nghiêm túc nói: "Tri thức tồn tại trong đầu của hắn giống như một kho tàng, qua tám trăm năm nữa, bên trong ba thánh vực lớn sẽ sinh ra ra bao nhiêu Thánh Đế? Còn ba ngàn năm nữa thì sao?"

Nghe thấy thế, sắc mặt Liễu Thanh Hạo lập tức biến đổi.

Không sai, bây giờ Tần Ninh chỉ có được ba địa bàn, uy hiếp cũng không lớn.

Thế nhưng qua trăm năm, ngàn năm, vạn năm nữa...

Nghĩ kỹ lại, quả thực là kinh khủng.

Lúc này những cô gái của Thanh Tiêu Thiên trong thánh vực Thanh Tiêu đều nhìn về phía Dương Thanh Vân.

"Thanh niên đẹp trai này đúng là rất lợi hại...", một cô gái xinh đẹp cười tủm tỉm: "Khiến người ta phải yêu thích".

Mà lúc này một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi phía trước mọi người lại cười nói: "Kẻ này là đại đồ đệ của Tần Ninh, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa, ánh mắt của tên kia cao lắm đấy, cho dù là phu nhân của đệ tử hắn, chỉ sợ cũng phải lựa chọn kỹ càng".

"Hình như dì Ninh không thích người do ba Đế chuyển thế này?"

Tuyết Linh Nhân mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, Lạc Ninh Ninh hừ một tiếng: "Đúng là không hề thích".

Lạc Ninh Ninh nhìn Tần Ninh một chút, càng thêm không thoải mái.

Chủ nhân của Thanh Tiêu Thiên - Thời Thanh Trúc, được gọi là thánh nữ đứng đầu Hạ Tam Thiên, không ai có thể so sánh nổi.

Cho dù là thiên phú thực lực, hay là sắc đẹp cũng đều như thế.

Nhưng mà năm đó...

Mỗi lần Lạc Ninh Ninh nghĩ tới những điều này, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

"Không hổ là Tần huynh!"

Cùng lúc đó ở trong thế gia Hiên Viên, Hiên Viên Quân thấy cảnh này liền vỗ lên bả vai con trai mình, cười ha ha nói: "Tiểu Diệp, phải lấy cha nuôi của con làm gương hiểu chưa? Sau này không cần con xuất sắc như cha nuôi, nhưng ít nhất cũng phải giống đồ đệ của hắn".

Hiên Viên Diệp nhíu mày lại.

Quá khó chịu.

Người mới gặp lần đầu tiên mà cha mẹ đã bắt hắn ta phải gọi cha nuôi.

Thế nhưng nhìn tuổi của Tần Ninh chỉ xấp xỉ với hắn ta mà thôi.

Lý Nhiễm Nhiễm cũng gật đầu: "Chỉ sợ cả đời này con của chúng ta cũng không đuổi kịp phong thái tuyệt thế của Tần huynh, có thể bằng một phần mười Tần huynh, ta đã cảm thấy được an ủi rồi".

"Đúng vậy..."

Hiên Viên Diệp nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm đau khổ.

Con có phải con của hai người không vậy?

...

Dương Thanh Vân ra tay đã hoàn toàn khiến đám người trong sân phải sợ hãi, cũng làm cho đám người hiểu ra kẻ này không phải là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển bình thường.

Mà giờ phút này La Chấn và Huyết Hãn đã hoàn toàn bị vả mặt.

Một vị Thánh Tôn ngũ chuyển, một vị Thánh Tôn lục chuyển đều bị giết.

Quá mất mặt!

Bàn tay La Chấn chấn động, đang muốn ra tay.

"Thiếu chủ, để ta".

Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Tần Ninh kia đã nói đây chỉ là đệ tử kém cỏi nhất của hắn, sao có thể để thiếu chủ tự mình ra tay được?"

Nhìn người bước ra, vẻ mặt La Chấn đã hòa hoãn hơn.

"Cừu Uân, ngươi là cảnh giới thất chuyển, nếu thất bại thì..."

"Không đâu!"

Cừu Uân nói thẳng: "Nếu ta thất bại thì sẽ không còn mặt mũi nào trở về gặp thiếu chủ nữa".

"Được!"

La Chấn gật đầu nói.

Cừu Uân sải bước ra, trong tay cầm một thanh huyết đao, đối diện với Dương Thanh Vân.

"Tu La điện, Cừu Uân".

Vừa hét lên một câu, Cừu Uân đã đi ra giữa sân, trực tiếp bổ một đao về hướng Dương Thanh Vân.

Dương Thanh Vân thấy cảnh này cũng vung một quyền ra.

Một tiếng ầm vang lên.

Lúc tiếng nổ tung truyền ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào giữa sân.

Dương Thanh Vân tung ra một quyền, chỉ thấy quyền phong gào thét, thánh lực dâng lên, bộc phát ra từng luồng khí thế kinh khủng.

"Giết!"

Hắn ta đằng đằng sát khí hét lên một câu.

Dao động khủng bố lan ra.

Giờ phút này Cừu Uân cũng bộc phát ra huyết khí mạnh mẽ làm người ta kinh ngạc.

Lực bộc phát này đúng là rất đáng sợ.

Cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển.

Dương Thanh Vân cảm nhận được áp lực.

Một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Chém!"

Ánh sáng của trường kiếm chém ra trong nháy mắt, kiếm ra như cầu vồng, thế rồng động trời.

"Kiếm Kinh Long".

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

Năm đó tiến vào Vị Ương Cung, hắn lấy được Khô Huyết Thánh Thương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đạt được Đế khí Thánh kiếm Thiên Hồng và Thánh kiếm Bát Hoang.

Mà ở trong thánh cảnh Vị Ương kia, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Thứ mà Dương Thanh Vân đang cầm trong tay chính là Kiếm Kinh Long, Thánh khí bát phẩm, mặc dù không phải Đế khí, thế nhưng lại cực kì xứng đôi với khí tức của Dương Thanh Vân.

Kiếm Kinh Long và đao Huyết Nhận.

Sức tấn công của Cừu Uân vô cùng mạnh, lực bộc phát cũng rất kinh khủng, thánh lực mạnh mẽ không ngừng lan ra xung quanh sơn cốc.

Nếu không phải bốn phía có lớp bảo vệ do các vị Thánh Đế bày ra, chỉ sợ sơn cốc này đã sớm sụp đổ trong trận chiến của hai người rồi.

"Có có chút tài năng".

Cừu Uân khẽ nói: "Nhưng cũng chỉ như thế thôi, ta đã nhìn thấu con đường tấn công của ngươi rồi, uy lực thánh quyết của ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi".

Một tay Dương Thanh Vân cầm kiếm, cánh tay nâng lên, để mũi kiếm trước người, nhìn về phía Cừu Uân.

Cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển.

Thánh thể và thánh hồn vận chuyển bảy lần, bảy lần lột xác, thánh lực ngưng tụ, đương nhiên là vô cùng mạnh mẽ.

Dương Thanh Vân tỉnh táo lại.

Sư tôn bảo hắn ta ra tay, đương nhiên hắn ta không thể cho sư tôn mất mặt xấu hổ.

Phía dưới Thánh Đế, hắn ta là vô địch.

Đây là điều mà sư tôn nói, cũng là điều mà hắn ta có thể làm được.

"Hư Minh Kiếm Quyết".

Vừa dứt lời, Dương Thanh Vân chém ra một kiếm, trong chớp mắt, khí thế cả người đã chuyển từ trầm ổn vừa rồi thành hung dữ mạnh mẽ, lao thẳng về hướng Cừu Uân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom