• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2076-2080

Chương 2076: Chàng về rồi sao

“Đại các chủ!”

Lúc này, ở bên dưới, vị trí ghế ngồi thứ chín là một trung niên mặc áo bào đen nói: “Vừa mới có tin tức báo về từ Võ Môn, Cuồng Đế đã quay lại, chuyển thế thành Tần Ninh, dường như muốn tổ chức hôn lễ cho đệ đệ là Tiên Hàm. Hắn thông báo rộng rãi, Cửu Tinh Các chúng ta có cần tỏ ý gì không?”

Người ngồi ở ghế đầu mặc áo bào trắng, khí tức thâm sâu, một cái nhìn cũng khiến người ta lạnh gáy.

“Cuồng Võ Thiên Đế”.

Thanh âm nhàn nhạt vang lên, chậm rãi nói: “Người này trước kia có danh tiếng cực lớn, đột nhiên biến mất làm người ta vô cùng thổn thức, giờ lại chuyển thế quay về”.

“Nghe nói vị Thanh Vân Kiếm Đế tại thánh vực Thiên Kiếm trước kia cùng với Ngự Thiên Thánh Tôn của thánh vực Thiên Hồng cũng là người này?”

“Vâng!”

Nghe vậy, người mặc áo bào trắng lại nói: “Đã vậy thì Hứa Minh Không, ngươi dẫn theo con trai Hứa Tận Tiên đến chúc mừng đi”.

“Vâng!”

Lúc này, đám người trong đại sảnh vẫn không nói một lời.

Đây là nơi của những người mạnh nhất Cửu Tinh Các, cũng là nơi mạnh nhất toàn bộ thánh vực Cửu Tinh này.



Trong thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên, mỗi một thánh vực đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Thánh vực Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu Thiên.

Là bá chủ của thánh vực Thanh Tiêu, Thanh Tiêu Thiên có thể nói là nơi khiến các thánh vực khác phải giật mình kinh ngạc.

Đặc biệt là chủ của Thanh Tiêu Thiên – Thời Thanh Trúc, kể từ khi nàng lên nhận chức thì vô cùng quyết đoán chỉnh đốn Thanh Tiêu Thiên. Thanh Tiêu Thiên hiện nay có thể nói là một trong ba thế lực mạnh nhất của thập đại thánh vực.

Lúc này, trong một sơn cốc giữa Thanh Tiêu Thiên.

Sơn cốc vô cùng yên tĩnh, trăm hoa đua nở, cầu gỗ bắc qua suối, dáng vẻ như ngoại thế đào nguyên.

Mà lúc này, dưới một đình nghỉ mát trong sơn cốc.

Màn che xung quanh đình nghỉ mát lay động theo gió, mơ hồ có thể thấy bên trong đình có một dáng vẻ động lòng người đến cực điểm đang ngồi yên tĩnh.

Mặc dù chỉ là bóng dáng mơ hồ, nhưng nhìn kỹ có thể thấy đường cong kinh tâm động phách, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng, tư thái uyển chuyển như vậy thì nhất định dung nhan cũng không tầm thường.

Giờ khắc này, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Bên ngoài đình nghỉ mát có một bóng người đi tới.

Cô gái kia thoạt nhìn khoảng mười sáu tuổi, vẻ ngoài sáng rỡ, trong lúc đi lại, bờ eo thon giống như cũng khẽ đung đưa theo gió, gương mặt xuất trần cũng mang theo khí tức thanh tú, bộ dáng thanh nhã xứng đôi với tư thái, khiến người ta vô cùng mê muội.

“Sư phụ”.

Lúc này, cô gái đứng ở bên ngoài đình, khom người nói: “Võ Môn ở thánh vực Đại Võ có động tĩnh rồi ạ”.

“Nói đi”.

Thanh âm ôn hòa động lòng người vang lên.

“Ở thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên mất tích, nhưng Cuồng Võ Thiên Đế quay về, nghe nói là chuyển thế sống lại, tên là Tần Ninh, hiện nay đến cảnh giới Thánh Hoàng”.

“Nghe nói kẻ này cũng là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó, càng là Thanh Vân Kiếm Đế, chuyển thế không chỉ một lần...”, tiếng gió vun vút đột nhiên vang lên.

Màn che xung quanh đình nghỉ mát tán loạn.

Chỉ thấy cô gái bên trong đình nghỉ mát lúc này bỗng xuất hiện.

Một bộ váy trắng kéo lê dưới đất, áo khoác ngắn tay lộ ra xương quai xanh tinh xảo và cần cổ tuyết trắng, dung nhan của nàng thì đẹp đến mê người, kinh tâm động phách, nhìn thêm lần nữa cũng càng thêm tán thưởng, đẹp đẽ giống như tiên tử trong tranh.

Đôi mắt động lòng người, làn da tuyết trắng, môi đỏ hiện ra một chút mị hoặc, mũi ngọc tinh xảo, nhỏ nhắn đáng yêu, ngũ quan nếu nhìn tách ra thì vô cùng mỹ lệ, hợp lại với nhau thì hoàn mỹ đến sững sờ.

Cộng thêm vóc dáng của nàng nữa thì đúng là tiên tử.

“Sư phụ!”

Cô gái đứng bên ngoài đình nghỉ mát quỳ một chân dưới đất.

“Tin tức lấy ở đâu?”

“Võ Môn nội loạn, Ma tộc hiện thân, Tần Ninh kia ngăn cơn sóng dữ, suýt thì bị Ma tộc giết chết, kết quả Lý Huyền Đạo đích thân chạy tới, vô cùng tức giận, chém giết hơn mười cảnh giới Thánh Đế của Ma tộc”.

Cô gái đứng trong đình khoát tay nói: “Đứng dậy đi, Linh Nhân!”

“Vâng, sư phụ”.

Tuyết Linh Nhân đứng dậy, nhìn sư phụ mình, chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Sư phụ nghe đến thân phận chuyển thế của Cuồng Võ Thiên Đế cũng không kinh ngạc, nhưng khi nghe đến Ngự Thiên Thánh Tôn và Thanh Vân Kiếm Đế thì lại đột nhiên đứng dậy.

Rốt cuộc là kinh ngạc vì ai vậy?

Vì Ngự Thiên Thánh Tôn hay vì Thanh Vân Kiếm Đế?

Thân là chủ của Thanh Tiêu Thiên, những năm qua sư phụ thanh tâm quả tĩnh, cô ấy chưa từng thấy sư phụ phải thay đổi sắc mặt vì chuyện gì.

“Chàng... về rồi sao...”, cô gái xinh đẹp lẩm bẩm nói: “Nhưng đến cùng là đổi thành dáng vẻ gì đây?”

“Tuyết Linh Nhân”.

“Có đệ tử”.

“Con thay ta, thay cho Thanh Tiêu Thiên mang lễ vật đi tới chúc mừng đi. Người này không để ý gì cho bản thân hết, thế mà lại tổ chức hôn lễ cho Tiên Hàm kia, có lẽ Tiên Hàm này cực kỳ quan trọng đối với chàng”.

“Đệ tử hiểu”.

Tuyết Linh Nhân đi khỏi sơn cốc.

Nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi.

Chuyện gì vậy! Không lẽ sư phụ có quan hệ với hai vị danh chấn thập đại thánh vực kia sao?

Trong sơn cốc chỉ còn lại Thời Thanh Trúc ngồi ở trong đình, ngơ ngác xuất thần.

“Ngự Thiên Thánh Tôn...”, Thời Thanh Trúc thì thầm: “Khi hai ta gặp mặt lần nữa, cảnh tượng sẽ thế nào đây”.

...

Tại thánh vực Thông Thiên.

Thông Thiên tông.

Thánh vực Thông thiên năm đó có thể nói là nơi mạnh nhất toàn bộ Hạ Tam Thiên, thậm chí còn thâm hậu hơn cả thánh vực Cửu Tinh.

Nhưng trong thánh vực Thông Thiên có quá nhiều đại thế lực, đại gia tộc, kết quả nội đấu xảy ra, làm cho một đại thánh vực tiêu hao và lụi bại dần.

Nhưng hàng vạn năm qua, Thông Thiên tông quật khởi, hậu duệ Liễu gia là Liễu Thông Thiên xưng bá thánh vực Thông Thiên.

Thế nhân đều nói cái tên này đặt ra là vì mục tiêu thống nhất thánh vực Thông Thiên.

Thánh vực Thông Thiên cũng nhờ có Thông Thiên tông lớn mạnh thì mới có thể sánh vai với thánh vực Cửu Tinh và thánh vực Thanh Tiêu.

Lúc này, trong Thông Thiên tông.

Liễu Thông Thiên thân là tông chủ đứng trên một đỉnh núi, yên lặng không nói.

Nhìn người này khoảng bốn mươi tuổi, hai tay chắp sau lưng, khí thế không giận mà uy.

Khuôn mặt của ông ta thì sắc như đao tước, thời còn trẻ ắt hẳn là rất anh tuấn.

Lúc này, một tiếng xé gió vang lên, phía sau lưng Liễu Thông Thiên là một thanh niên phá không đi tới.

Nhìn kỹ mới thấy người này có dáng vẻ tương tự Liễu Thông Thiên.

“Cha!”

Thanh niên kia lên tiếng, khom người nói.

“Cha, cha tìm con là có chuyện gì ạ?”

Nghe vậy, Liễu Thông Thiên quay ra nói với con trai mình: “Thanh Hạo, con nghe nói đến chuyện của Võ Môn ở thánh vực Đại Võ chưa?”

“Rồi ạ”.

Liễu Thanh Hạo gật đầu nói: “Không ngờ Cuồng Võ Thiên Đế lại chọn chuyển thế sống lại, chưa nói đến chuyển thế sống lại là một chuyện lạ, rung động lòng người, mà thực lực hắn vốn đã vô cùng mạnh mẽ rồi, không cần chuyển thế mới phải”.

Liễu Thông Thiên khẽ mỉm cười: “Đến cấp độ đó rồi thì những gì hắn làm người thường sao hiểu được”.

“Nhưng lần này thánh vực Đại Võ gây ra động tĩnh lớn như thế, hắn còn là Thanh Vân Kiếm Đế, sư phụ của Lý Huyền Đạo, Thông Thiên tông chúng ta cũng nên đến chúc mừng cho hôn lễ một phen”.

Lời này vừa nói ra, Liễu Thanh Hạo sững sờ, rồi lập tức vui mừng khôn xiết.
Chương 2077: Sư phụ quá bất công

“Cha, ý cha là chúng ta sẽ đi chúc mừng sao?”

Liễu Thanh Hạo kích động nói: “Cha cho con đi ạ?”

“Ừ!”

Liễu Thông Thiên gật đầu: “Con đại diện cho cha mang lễ vật đến Võ Môn của thánh vực Đại Võ!”

“Vâng!”

Liễu Thanh Hạo kích động không thôi.

“Thanh Hạo, sao con kích động thế?”

Liễu Thông Thiên không khỏi hỏi.

Liễu Thanh Hạo chắp tay, cung kính nói: “Nghe nói người này là tam đế chuyển thế, nên con muốn được tận mắt chứng kiến”.

Liễu Thông Thiên cười nói: “Con muốn xem con và hắn cách biệt cỡ nào sao?”

Liễu Thanh Hạo gật đầu.

“Con trai của Liễu Thông Thiên ta đương nhiên sẽ không kém, sau này con còn phải trở thành chúa tể một phương, người cai quản thánh vực Thông Thiên kia mà”.

Liễu Thông Thiên cười nói: “Đi xem chút cũng được, lần này các thánh vực khác cũng sẽ cho thiên kiêu các nơi tiến đến, con cũng có thể xem bọn họ nữa”.

“Vâng!”

Khi chuyện ở Võ Môn truyền ra, hơn nửa năm nay, có không ít người đều hiểu rõ.

Ngự Thiên Thánh Tôn tám vạn năm trước.

Cuồng Võ Thiên Đế bảy vạn năm trước.

Thanh Vân Kiếm Đế sáu vạn năm trước.

Ba người hợp một, chuyển thế trở về, trở thành một người mới, Tần Ninh! Bất kỳ ai cũng đều muốn được nhìn thấy một nhân vật như vậy, cho dù chỉ là chân dung! Cái tên của Tần Ninh đã nổi danh khắp thập đại thánh vực.

Võ Môn, thánh vực Đại Võ.

Nửa năm trôi qua, những tổn thất Võ Môn chịu phải giờ đã bắt đầu khôi phục. Hôm nay tràn ngập Võ Môn là màu đỏ tươi.

Vải đỏ, đèn lồng đỏ, gạch đỏ, ngói đỏ, khắp nơi đều lộ vẻ vui mừng.

Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến bận rộn khắp nơi.

Tuyết Phi Yến dựa vào Tịnh Ma Châu Đan từ Thánh Đế nên đã vượt qua cực hạn của Thánh Tôn mà đến cảnh giới Thánh Đế.

Võ Môn lần này tổn thất bảy trong cổng cộng chín đường chủ.

Chỉ còn Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến.

Nhưng hai vị Thánh Tôn lại trở thành Thánh Đế, thực lực tăng mạnh.

Đồng thời, Tần Ninh cũng phân phát Tịnh Ma Châu Đan trong Phong Thần châu ra, nhân cơ hội này tăng thực lực đệ tử Võ Môn trên diện rộng.

Tuy nói trải qua đại biến, tất cả đều tổn thất bạn bè người thân, nhưng thay đổi như vậy cũng khiến mọi người nhanh chóng thoát khỏi sự sầu lo.

Đại hôn lần này cũng là kết quả sau khi Tần Ninh cân nhắc, muốn cho Võ Môn một khí thế mới.

Trong ngoài Võ Môn đều vui mừng hớn hở.

Cuồng cốc thì vẫn yên tĩnh như ngày thường.

Tần Ninh nằm trên xích đu, Phệ Thiên Giảo cách đó không xa, ghé vào chuồng chó của mình, tứ chi chỉ thiên, ngáy o o.

Tần Ninh lúc này nhắm mắt lại, sức mạnh từ Tịnh Ma Châu Đan do bốn Thánh Đế ngưng tụ đang áp chế thánh hồn của kiếm và thương.

Tần Ninh hiện nay đã là Thánh Hoàng cửu văn.

Nhưng Diệt Hồn Kiếm và Phệ Phách Thương giống như hai lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim Tần Ninh, nếu thi triển thánh lực quá mạnh sẽ khiến trái tim mất máu quá nhiều mà chết.

Tần Ninh lúc này đang ở trạng thái như vậy.

Nhưng dù là thế thì cũng không ngăn cản được Tần Ninh tu hành.

Chỉ cần không bộc phát ra thực lực là được.

Mà sự tĩnh mịch của sơn cốc cũng không duy trì được bao lâu.

Không lâu sau, một bóng người phá không mà tới.

Chính là Ôn Hiến Chi.

Nhưng Ôn Hiến Chi lúc này lại bầm dập mặt mũi, khí tức suy sụp.

“Sư phụ, con không luyện nữa đâu!”

Ôn Hiến Chi đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển nói.

“Sao mà không luyện nữa?”

“Tứ sư đệ ăn hiếp con!”

Ôn Hiến Chi nói: “Thánh Đế có bảy cảnh giới lớn, đệ ấy đã là Thánh Đế viên mãn, còn con mới là Thánh Đế cấp nhỏ thôi. Con luyện tập với đệ ấy thì bị ăn đánh suốt, lúc nào đệ ấy cũng đập con”.

“Trong khi đại sư huynh mới là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, mỗi lần luyện tập với đại sư huynh thì đệ ấy đều cẩn thận chú ý, đại sư huynh còn nói là, ôi cảm ơn sư đệ, ta lại lĩnh ngộ được không ít rồi, nhưng lần nào huynh ấy cũng đều nguyên vẹn không chút tổn hại”.

“Khi con luyện tập với tứ sư đệ thì cả con cộng Thanh Hiên lại cũng chẳng phải đối thủ”.

“Đúng đúng đúng!”

Mà lúc này, Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng lên tiếng góp lời: “Quá ác, kiếm khí kia cắt đau chết đi được, lân giáp của ta cũng không chịu nổi nữa”.

Hiển nhiên là cặp đôi này bị Lý Huyền Đạo dạy dỗ không ít.

Tần Ninh lại nghiêm nghị nói: “Qua bao nhiêu năm như vậy, tam sư đệ và tứ sư đệ của ngươi đều là Thánh Đế mạnh mẽ, mà ngươi thì mới đến Thánh Đế cấp thấp, giờ chịu đánh chút mà đã đến đây tìm ta phàn nàn rồi, ngươi thấy thế có thích hợp không?”

“Không muốn phát triển, chỉ biết dựa vào ta, lại giống lần này, nếu ta chết thì ngươi định dựa vào ai?”

Thấy Tần Ninh nghiêm khắc như thế, Ôn Hiến Chi ủ rũ.

Thanh Hiên lại chen vào: “Ta đương nhiên là biết rõ, cho nên ta cũng khuyên hắn ta rằng đây là ma luyện mà sư phụ dành cho hắn, ta nhưng hắn ta cứ phàn nàn...”, nghe vậy, Ôn Hiến Chi trừng mắt nhìn Thanh Hiên.

Vô liêm sỉ!

Ôn Hiến Chi lúc này vô cùng hổ thẹn, cúi đầu, đang định lên tiếng.

Thì một người đã đi tới sơn cốc.

Chính là Dương Thanh Vân.

Dương Thanh Vân cả người đầy bụi đất, nhìn Tần Ninh, thi lễ.

“Làm sao thế này?”

Tần Ninh nói: “Huyền Đạo ra tay nặng thế cơ à, để lát nữa ta nói lại nó”.

Nghe đến đây, nội tâm hổ thẹn của Ôn Hiến Chi lập tức bay sạch.

Dương Thanh Vân mới chỉ dính xíu bụi đất mà thôi.

Còn hắn ta thì mặt mũi bầm dập kia mà!

Sư phụ quá bất công!

Dương Thanh Vân cười nói: “Sư tôn hiểu lầm rồi, đây là con giao thủ với Diệp Bắc Phong đường chủ và Tuyết Phi Yến đường chủ, không phải của sư đệ Huyền Đạo đâu”.

“Sư đệ Huyền Đạo có thực lực cao quá, đệ tử giao thủ với đệ ấy, có lĩnh ngộ nhiều nhưng vẫn hơi cao quá”.

“Cho nên đệ tử tìm hai đường chủ Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến tập luyện một phen”.

“Bọn họ là Thánh Đế mới lên, chưa khống chế đủ nên mới quá tay”.

Tần Ninh gật đầu: “Thế là tốt rồi, lần sau cẩn thận chút”.

“Vâng!”

Ôn Hiến Chi ở một bên lẩm bẩm: “Sư tôn, đại sư huynh còn chẳng bị thương, trong khi con thì...”

“Ta thấy ngươi vẫn chưa bị thương đủ đâu”.

“...”

Mà cùng lúc đó, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng đi tới.

Những ngày qua, bọn họ đều ở trong Võ Môn luyện tập theo cách Tần Ninh chỉ dạy để thăng cấp.

Thực ra những gì Tần Ninh có thể cho bọn họ cũng là chỉ đạo về tu hành, tâm đắc trong tu hành mà thôi, muốn thăng cấp mạnh mẽ thì đều là từ bản thân bọn họ mà ra.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng thế.

Mấy trăm năm qua đi, bọn họ từ Thánh Vương mà vượt qua Thánh Hoàng, đi đến Thánh Tôn, chính là nhờ thực lực bản thân.

Mà Tần Ninh cũng lấy ra không ít Tịnh Ma Châu Đan cấp bậc Thánh Tôn cho bọn họ tu hành, tin tưởng tiếp theo sẽ phát triển rất nhanh.

“Dạo này mọi người vất vả rồi”.

Tần Ninh nói: “Nhưng e là thời gian tới ta sẽ không thể xuất thủ, nếu Ma tộc hiện thân và làm loạn thì chỉ có thể dựa vào mọi người thôi. Nếu thực lực không đủ thì ta có thể sẽ phải chết!”

“Lần trước là bốn Thánh Đế, lần này là mười tám tên, lần sau... có lẽ sẽ là tứ đại trưởng tộc thì sao, lúc ấy chỉ dựa vào Huyền Đạo thì e là không đủ”.

Mọi người nghe vậy, đều gật đầu.
Chương 2078: Đại hôn của Tiên Hàm

Tần Ninh lại nói tiếp: “Những năm qua vẫn không có tung tích gì về Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư sao?”

Nghe vậy, Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Chúng con phát triển Thanh Minh lớn mạnh khắp thánh vực Thiên Hồng, nhưng vẫn không tìm được bọn họ”.

“Võ Môn cũng đang đi tìm nhưng cũng chưa thấy tin tức gì”.

“Tứ sư đệ cũng tìm kiếm trong thánh vực Thiên Kiếm, dùng đến thế lực của Nhất Kiếm Các nhưng vẫn không có tin gì”.

“Sư tôn lần này trở lại Võ Môn, làm rõ thân phận, cả thập đại thánh vực này đều biết rõ, nhưng ba bọn họ lại không hề xuất hiện...”

Tần Ninh nghe vậy, nhíu chặt mày.

Cốc Tân Nguyệt thì không đáng lo.

Nếu người bên trong hồn hải khủng bố kia thức tỉnh thì rốt cuộc có phải Cốc Tân Nguyệt hắn quen hay không, hắn cũng không dám chắc.

Nhưng nói có ai muốn bắt ép nàng thì khả năng rất lớn là thất bại.

Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu lại làm hắn lo hơn cả.

Vãng Sinh Đồng của Lý Nhàn Ngư có tiềm lực cực lớn, khi mở ra chín câu ngọc thì có lẽ sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng đồ đệ này của hắn tâm tư đơn thuần, thật thà trung hậu, sẽ dễ dàng bị người trong thế giới võ giả lừa gạt.

Mà U Tiêu Tiêu tuổi đời không lớn, mấy trăm năm qua đi vẫn không có tin tức gì, không khỏi khiến người lo lắng.

“Sư tôn”.

Ôn Hiến Chi lại nói: “Hay có khả năng nào đó khiến bọn họ không ở Hạ Tam Thiên nữa?”

“Chắc là không thể”.

Tần Ninh thở dài: “Ta cũng không dám chắc, để xem sao vậy”.

“Lần này giải quyết xong vấn đề của ta, sau đó nghĩ xem làm sao để diệt trừ Ma tộc ở Hạ Tam Thiên rồi đi đến Trung Tam Thiên”.

Ôn Hiến Chi nghe vậy thì sáng mắt lên: “Trung Tam Thiên có bốn vị đồ đệ còn lại của sư tôn đúng không ạ? Hì hì, đến khi đó, tam sư huynh là con tốt xấu gì những nhập môn sớm hơn họ, chắc bọn họ phải cung kính với con lắm?”

Tần Ninh lúc này không buồn trả lời lại Ôn Hiến Chi.

“Được rồi, bắt đầu thôi”.

Khi nhóm Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã tu hành xong, Tần Ninh bắt đầu hỏi thăm vấn đề của bọn họ, tìm thiếu sót của bọn họ trong tu hành rồi giải quyết triệt để.

Thời gian ngày một trôi qua, đảo mắt mà ngày đại hôn của Tiên Hàm với Giang Ngạo Tuyết tới càng gần.

Trong ngoài Võ Môn đều là không khí vui mừng.

Mà dần dần, võ giả các phương tới tham gia chúc mừng đều tới.

Sau khi Võ Môn thay đổi, rất nhiều thế lực tại thánh vực Đại Võ cũng đã hoàn toàn thay đổi. Những thế lực này không dám có suy nghĩ gì khác lạ với Võ Môn nữa.

Võ Môn đã một lần nữa chứng minh sự mạnh mẽ của bản thân.

Tuyết Phi Yến cùng Diệp Bắc Phong và tứ đại hộ pháp bận bịu vô cùng.

Đêm hôm ấy.

Tiên Hàm đến Cuồng cốc tim Tần Ninh.

“Ca, ba ngày sau chính là đại hôn của ta rồi!”

Tiên Hàm kích động, cười nói: “Mặc dù lão cha ta đang ở thánh vực Thiên Hồng, nhưng lần này ta không muốn để lão ngồi ở ghế đầu, ta muốn ca ngồi cơ”.

“Ca phải đồng ý với ta, nếu không ta không kết hôn nữa”.

Tần Ninh nhìn Tiên Hàm, bật cười: “Được, không thành vấn đề”.

Tiên Hàm kích động mừng rỡ.

“Ta biết rõ ca chắc chắn sẽ không chỉ ở Hạ Tam Thiên vùng vẫy, chỉ mong rằng sau này ca đi đến những nơi càng cao càng xa thì đừng quên ta, Võ Môn này chắc chắn sẽ được ta quản lý tốt cho ca xem”.

Tần Ninh ôm Tiên Hàm một cái thật chặt.

Huynh đệ hai người, không nói mà hiểu.

Ba ngày sau, ngày đại hỉ của Võ Môn.

Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết thành hôn.

Nhân vật có số má trong thánh vực Đại Võ đều đến cả.

Hôn lễ lớn như vậy đủ để người của thánh vực Đại Võ nghị luận ầm ĩ.

Tần Ninh hôm nay cũng không mặc đồ trắng nữa mà mặc áo dài màu đỏ viền vàng, lộ ra hỉ khí.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tỉ mỉ trang điểm một phen, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, như hai đóa tiên hoa thịnh thế, thu hút sự chú ý của người khác.

Hai cô gái đã cởi bỏ sự ngây ngô, rực rỡ chói mắt.

Lúc này, nhóm Lý Huyền Đạo cũng lần lượt đứng sau hai bên của Tần Ninh.

“Đội ngũ đón dâu sắp tới rồi chứ?”

Tần Ninh hỏi.

“Theo thời gian thì chắc là sắp đến rồi ạ!”

Diệp Bắc Phong nói: “Để đệ tử phái người đi hỏi thăm”.

“Ừ!”

Diệp Bắc Phong vừa định rời đi thì Thanh Đại Vân trong bộ váy dài đã vội vàng đi tới.

“Đại nhân!”

Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh và cúi người nói: “Hỏng rồi đại nhân ơi”.

“Sao?”

“Thuộc hạ nhận được tin rằng đội ngũ đón dâu bị người ngăn lại trên đường về”.

Bị người ngăn lại!

Tần Ninh nhíu mày.

“Sao lại thế được...”, Diệp Bắc Phong nói: “Mấy vị thái thượng của Giang gia và Khúc gia cùng đi mà, hiện giờ trong thánh vực Đại Võ này có ai dám ngăn cản mấy vị Thánh Tôn đó chứ?”

Nghe vậy, tất cả đều biến đổi sắc mặt.

“Huyền Đạo, đi xem xem thế nào”.

Lý Huyền Đạo nghe vậy thì gật đầu, đang định rời đi.

Nhưng ngay lúc ấy, một đội ngũ thật dài ở bên ngoài Võ Môn đã xuất hiện.

Nhìn kỹ lại thì chính là đội đón dâu của Giang gia, đoàn người kéo dài không dứt, có đến mấy ngàn người đạp không mà tới.

Cảnh tượng này khiến tất cả sững sờ.

Không phải nói bị người ngăn lại sao?

Thế mà giờ đã đến rồi?

Thanh Đại Vân cũng không hiểu nổi.

Tần Ninh lẩm bẩm: “Đến là được rồi, chuẩn bị bắt đầu đi!”

“Vâng!”

Lần hôn lễ này, có rất nhiều chuyện là Tần Ninh nắm giữ, sắp xếp ổn thỏa.

Lúc này, đội ngũ đón dâu trở về, Võ Môn bắt đầu tấu nhạc mừng, âm luật khiến người ta vui sướng đang dần vang lên.

Người đứng đầu đội ngũ đón dâu chính là Tiên Hàm.

Tiên Hàm hôm nay mặc áo đỏ, khí độ bất phàm, mặt mỉm cười, lộ ra vẻ vui mừng.

Mà trong đội ngũ, kiệu hoa nghênh đón Giang Ngạo Tuyết được mười mấy con thánh thú khênh, vô cùng xa hoa.

“Về rồi...”, mấy người Lý Huyền Đạo kinh ngạc vô cùng.

“Về là tốt rồi”.

Tần Ninh lúc này đi ra phía trước.

Đội ngũ dần đi vào quảng trường.

Mà giờ khắc này, xung quanh quảng trường là lầu các, tất cả đều có bàn hỉ, các phương đến chúc mừng đều đứng dậy, mặt nở nụ cười.

Bất kể có phải là cười thật lòng hay không thì hôm nay cũng là ngày đại hỉ của Võ Môn.

Tiên Hàm là đệ đệ mà Tần Ninh công nhận, không phải ruột mà hơn cả ruột, có thể nói là được Tần Ninh quan tâm vô cùng.

Hôm nay là đại hôn của Tiên Hàm, nghe nói gần như tất cả đều được Tần Ninh duyệt qua, ai dám trưng ra bộ mặt khó chịu chứ?

“Nghe nói gặp phải chút sự cố?”

Tiên Hàm chậm rãi hỏi Tần Ninh.

“Không sao rồi ca”.

Tiên Hàm cười nói: “Hôm nay là đại hôn của đệ đệ, ca, một chút sóng gió cũng không ảnh hưởng gì”.

“Ừ”.

Cùng lúc đó, trưởng tộc Giang gia Giang Hoành Nhạc cũng cầm tay con gái mình đi ra từ trong kiệu hoa. Đến trước mặt Tần Ninh, Giang Hoành Nhạc định hành lễ.

“Không cần”.

Tần Ninh cười nói: “Hôm nay là đại hôn của Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết, không có Cuồng Đế hay trưởng tộc gì hết. Ta là huynh trưởng của Tiên Hàm, còn ngươi là cha của Giang Ngạo Tuyết, chúng ta ngang nhau”.

Giang Hoành Nhạc vội vàng gật đầu nói phải.
Chương 2079: Các phương đến mừng

Giang Ngạo Tuyết hôm nay mặc váy dài màu đỏ, dáng người cao gầy, đường cong lả lướt, đầu đội khăn đỏ, nhìn vô cùng đoan trang.

Tần Ninh nhìn Giang Hoành Nhạc, nói: “Vậy ta bắt đầu thôi!”

“Vâng!”

Tần Ninh cầm tay Tiên Hàm, Giang Hoành Nhạc cầm tay Giang Ngạo Tuyết, bốn người từng bước đi lên đài chính.

Đi đến nơi, Tần Ninh nhìn bốn phía.

“Hôm nay là đại hôn của Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết”.

“Ta là huynh trưởng của Tiên Hàm, cảm ơn các vị đã tới”.

“Đại loạn Võ Môn đã lắng xuống, tiếp theo, ta cũng mong thánh vực Đại Võ có thể phát triển không ngừng, Võ Môn sẽ không phải con rồng hãm hại các ngươi, mà là bá chủ bảo vệ các ngươi không bị hãm hại”.

Lúc này, các thế lực của thánh vực Đại Võ đều gật đầu.

Tần Ninh nắm chặt tay Tiên Hàm, cười nói: “Hôm nay ta còn một chuyện cần tuyên bố nữa”.

Lời này vừa nói ra, tất cả đều vểnh tai lắng nghe.

“Hiện giờ không rõ tung tích của Diệp Nam Hiên ở đâu, người làm sư tôn như ta chắc chắn sẽ tìm được, chẳng qua Võ Môn không thể một ngày vô chủ, cho nên hôm nay lão môn chủ ta đây sẽ tuyên bố, kể từ giờ phút nay, Tiên Hàm sẽ nhận chức môn chủ Võ Môn”.

Lời này vừa nói ra, một khắc sau, toàn trường xôn xao.

Mọi người đều biết Tần Ninh yêu thương và bảo vệ Tiên Hàm như đệ đệ ruột.

Nhưng không ai ngờ rằng Tần Ninh lại tuyên bố một chuyện lớn như thế trước mặt mọi người.

Chủ của Võ Môn không khác nào bá chủ một vực.

Hiện nay, trừ thánh vực Thiên Hồng đang suy sụp, chín thánh vực khác đều có bá chủ là cảnh giới Thánh Đế kia mà?

Tiên Hàm mới chỉ là Thánh Vương mà thôi.

Tần Ninh lại giao phó trọng trách này cho Tiên Hàm.

“Tiên Hàm bây giờ đúng là khó gánh nổi vị trí này, nhưng ta tin đệ ấy sau này có thể tiếp nhận được, cho nên ta mong rằng mọi người cũng đối xử với Tiên Hàm giống như khi đối với ta, lệnh của môn chủ, đã nói là làm”.

“Nếu kẻ nào dám có hai lòng thì ta sẽ không tha thứ”.

Nghe vậy, tất cả đều vội vàng chắp tay.

Lời này đến kẻ ngu cũng hiểu được.

Tiên Hàm là môn chủ Võ Môn.

Tần Ninh chính là chỗ dựa lớn nhất của Tiên Hàm. Đây là do Tần Ninh chọn, kẻ nào dám không phục thì chờ Tần Ninh tìm đến đi.

Rất nhiều trưởng lão và đệ tử trong Võ Môn đều khom người thi lễ.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của Đại Đế”.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của Đại Đế”.

Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta bắt đầu đại hôn đi”.

Tần Ninh nói xong, âm nhạc vang lên, đám người trong Võ Môn cũng ngồi xuống.

“Haha, đại hôn của tông chủ tân nhiệm Võ Môn, Cửu Tinh các chúng ta không mời mà đến, không biết có được hoan nghênh hay không?”

Mà ngay tại lúc này, một thanh âm truyền từ xa mà đến.

Cửu Tinh Các! Bá chủ của thánh vực Cửu Tinh?

Lúc này, tất cả đều bị thanh âm này làm cho kinh sợ.

Chỉ thấy bầu trời Võ Môn lúc này có một tòa cung điện từ trong tinh không bay đến.

Cung điện tinh không kia được chế tạo từ ngọc thạch, bên trên còn có rất nhiều kim cương như ánh sao phóng xuất ra sức mạnh cho cung điện di chuyển.

Hiển nhiên tòa cung điện có bảy tầng, cao trăm trượng này là một thánh khí cực mạnh.

Mà lúc này, tinh cung cơ lửng, cửa cung mở ra.

Một người đi ra từ cửa.

“Tại hạ là cửu các chủ của Cửu Tinh các – Hứa Minh Không, mang theo con trai Hứa Tận Tiên đại diện cho Cửu Tinh các, trước là đến chúc mừng đại hôn, sau là chúc mừng Cuồng Võ Thiên Đế quay về”.

Hứa Minh Không nói, thanh âm vang dội.

Sau ông ta là một người nâng một hộp gấm xa hoa.

“Lễ mọn nhỏ, không đáng là bao”.

Hứa Minh Không nói xong, nhìn về phía quảng trường Võ Môn.

Tần Ninh nhìn Hứa Minh Không, ánh mắt bình tĩnh.

“Cửu Tinh các có lòng!”

Tần Ninh nói tiếp: “Nếu vậy, mời các vị ngồi”.

Lời nói nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.

Chỉ Tiên Hàm là cảm thấy bàn tay Tần Ninh đã hơi thay đổi sức lực.

Cửu Tinh các này nhìn có vẻ là đến chúc mừng, nhưng lúc này lại đem tinh cung lấp lánh trôi nổi giữa không trung, rõ ràng là có mùi khoe khoang.

Hơn nữa, Tần Ninh trước kia là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế.

Cửu Tinh các cũng biết điểm này.

Nếu là chúc mừng bình thường một người có thanh danh lớn như vậy thì sao có thể thất lễ đến thế?

Có lẽ trong mắt Cửu Tinh các, Tần Ninh tuy là chuyển thế của ba người kia, nhưng giờ cũng không nắm giữ thực lực của ba người đó.

Hơn nữa, cho dù là ba người năm đó thì Cửu Tinh các với nội tình mạnh mẽ cũng không hề sợ hãi.

Hứa Minh Không lúc này mang theo gần trăm người đi xuống.

Mà nhìn kỹ mới thấy, gần trăm người này đều là cảnh giới Thánh Tôn, đội hình thật xa hoa.

Lập tức có đệ tử của Võ Môn tới xếp bàn.

Đám người Cửu Tinh các ngồi xuống.

Tần Ninh nhìn Hứa Minh Không, nói tiếp: “Không biết Cửu Tinh các tới, nên không chuẩn bị nhiều, chiêu đãi không chu đáo, mong rộng lòng tha thứ”.

“Cuồng Đế...”, Hứa Minh Không vừa nói đến đây thì ngừng: “Tần Ninh công tử là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, tại hạ không biết nên xưng hô thế nào cho phải”.

“Nên gọi là Ngự Thiên đại nhân, Cuồng Đế đại nhân hay Thanh Vân đại nhân đây?”

Tần Ninh đáp lại: “Gọi Tần Ninh là được”.

Hứa Minh Không liền mỉm cười: “Hôm nay chúng ta không mời mà đến, Tần Ninh, ngươi cũng không cần quá để ý, cứ thoải mái mà xưng hô”.

Nghe vậy, nhóm Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi và Diệp Bắc Phong cùng Tuyết Phi Yến đứng một bên đều thay đổi sắc mặt.

Gọi thẳng tên của Tần Ninh! Đây là sự bất kính cỡ nào chứ?

Cho dù hiện nay là Tần Ninh nhưng đời trước đều là ba người thanh danh hiển hách.

Hứa Minh Không thật không coi ai ra gì.

Tần Ninh cũng không quan tâm.

“Hôm nay là đại hôn của đệ đệ ta, Cửu Tinh các có lòng”.

“Ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này”.

Hôm nay là hôn lễ của Tiên Hàm, Tần Ninh không muốn làm chuyện gì khó coi.

“Tần Ninh, ngươi khách sáo quá”.

Hứa Minh Không cười nói: “Hơn nữa, theo ta được biết thì không chỉ có Cửu Tinh các chúng ta đến đâu”.

“Nhưng chúng ta cũng không ngờ Cửu Tinh các lại đến sớm nhất!”

Mà ngay lúc này, khi Hứa Minh Không nói xong thì từng tiếng xé gió cũng vang lên.

Chỉ thấy rất nhiều thánh thú bay tới.

Thánh thú kia toàn thân là lông màu xích kim, xòe hai cánh ra rộng tới trăm trượng, rõ ràng là thánh thú cấp tám – Đại Bàng Kim Vũ.

Đây là thánh thú cấp tám, có thực lực của Thánh Tôn, cũng chỉ có các thế lực lớn mới thuần phục được.

“Thiên Chi Long của Thiên Diễn tông, đến từ thánh vực Đại Diễn xin đến chúc mừng đại hôn của môn Võ Môn tân nhiệm!”

Một âm thanh cởi mở vang lên.

Nhưng khi âm thanh kia dứt lời, chín con Đại Bàng Kim Vũ cũng hạ cánh, tạo nên những cơn lốc xoáy khiến cho bàn tiệc suýt thì bị lật tung.

Tuyết Phi Yến cùng Diệp Bắc Phong bước chân ra, bộc phát khí thế mới xua tan được gió lốc.
Chương 2080: Vô lễ

“Xin lỗi, ngại quá, ngại quá”.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào đứng trên Đại Bàng Kim Vũ lúc này đi ra, cười nói: “Mấy con vật này hư đốn quá, chúng ta đi vội nên mới tới kịp, nóng vội quá, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!”

Một thanh niên đứng bên cạnh Thiên Chi Long thì nhìn thẳng Tần Ninh.

“Ngươi chính là Tần Ninh?”

Thanh niên kia trực tiếp hỏi.

“Thiên Nguyên Nhân, không được vô lễ”.

Thiên Chi Long quát lớn: “Đây là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế ngày xưa, là tiền bối của ngươi!”

Thiên Chi Long răn rạy xong thì chắp tay với Tần Ninh: “Ngại quá, đám thanh niên thời nay ai cũng kiêu ngạo như vậy cả”.

Thiên Nguyên Nhân thì nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Trước kia mạnh thế nào ta không biết, nhưng bây giờ cũng chỉ là Thánh Hoàng mà thôi. Ta còn muốn so tài xem thế nào, xem ra bây giờ đúng là không cần thiết”.

“Thiên Chi Long!”

Lúc này, Lý Huyền Đạo chỉ tay ra, ngưng tụ kiếm khí: “Thiên Diễn tông các ngươi vô lễ như vậy từ bao giờ thế?”

Thiên Chi Long vội nói: “Thật vô cùng xin lỗi, xin thứ lỗi cho”.

Lúc này, Diệp Bắc Phong cũng nói: “Thiên Chi Long, nếu ngươi đại diện Thiên Diễn tông đến chúc mừng thì Võ Môn chúng ta hoan nghênh, còn nếu có ý khác thì Võ Môn chúng ta không chào đón”.

Thiên Chi Long cười nói: “Chúng ta đương nhiên là đến chúc mừng, chúc mừng đại hôn của môn chủ tân nhiệm của Võ Môn, chúc mừng Cuồng Võ Thiên Đế trở về”.

“Người đâu!”

Tuyết Phi Yến nói: “Nhận quà mừng, mời khách ngồi!”

Thiên Chi Long và Thiên Nguyên Nhân đều đi theo đệ tử Võ Môn đến chỗ ngồi trong quảng trường.

Thánh vực Cửu Tinh! Thánh vực Đại Diễn! Hứa Minh Không, Thiên Chi Long đều là nhân vật cường giả cảnh giới Thánh Đế của thập đại thánh vực tại Hạ Tam Thiên.

Hơn nữa Hứa Tận Tiên và Thiên Nguyên Nhân cũng là thiên kiêu nổi tiếng.

Ngoài miệng nói là đến chúc mừng, nhưng tinh cung của Cửu Tinh các vô cùng chói mắt, Đại Bằng Kim Vũ của Thiên Diễn tông cũng càn quét vô cùng.

Người sáng suốt đều có thể thấy được hai bên này là lai giả bất thiện.

Mà khi hai phe vừa ngồi xuống, bên ngoài Võ Môn có một ánh sáng từ trên trời giáng xuống.

Trong chớp mắt, một con đường như tiên hoa trải dài xuống, mấy chục bóng người tay cầm hộp gấm ngọc ùn ùn kéo đến.

Nhìn kỹ lại, mấy chục người kia đều là phái nữ, hơn nữa sắc đẹp đều không tầm thường.

Người đi đầu càng vô cùng xinh đẹp, khí chất độc nhất vô nhị.

“Vãn bối Tuyết Linh Nhân của Thanh Tiêu Thiên đến chúc mừng tiền bối Cuồng Đế đại nhân quay về, chúc mừng Võ Môn có môn chủ mới”.

Thanh âm ưu nhã vang lên.

Hơn mười cô gái lần lượt hạ xuống, thân thể xinh đẹp thướt tha đi lên quảng trường, dâng quà mừng.

“Gia sư lệnh cho ta tới đây chúc mừng Cuồng Đế quay về, chúc Võ Môn đại hưng!”

Tuyết Linh Nhân cung kính khom người nói.

“Gia sư?”

Tần Ninh nhíu mày.

“Gia sư, Thời Thanh Trúc”.

Nghe vậy, Tần Ninh hơi ngẩn ra, rồi gật đầu nói: “Có lòng, đường xa mà đến, xin mời ngồi”.

Tuyết Linh Nhân dâng quà lên, dẫn theo mấy chục người ngồi xuống ghế cho khách.

Lúc này, rất nhiều võ giả của Võ Môn và cả của thánh vực Đại Võ đều rung động không thôi.

Thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Đại Diễn, thánh vực Thanh Tiêu.

Tam đại thánh vực đều tới chúc mừng.

Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Uy danh này là tam đại cường giả năm xưa, hội tụ vào một mình Tần Ninh, làm người ta không thể không tôn kính!

Còn Tần Ninh lúc này thì đứng trên đài chính, thần sắc lạnh nhạt.

Hôm nay náo nhiệt khác thường!

Người không cần đến cũng đến!

“Tề Ngọc Hiên, đến từ Thông Thiên tông của thánh vực Thông Thiên dẫn theo thiếu tông chủ Liễu Thanh Hạo đến chúc mừng Cuồng Đế quay về, mừng đại hôn của tân môn chủ Võ Môn!”

Một giọng nói rõ ràng vang lên, chỉ thấy lại có thêm trăm người đạp không mà tới.

Hơn trăm người kia đi đến bên ngoài quảng trường rồi cung kính dừng lại.

Người đàn ông trung niên cầm đầu có thần thái sáng láng, khí chất nho nhã, khoanh tay khom người nói: “Tại hạ Tề Ngọc Hiên không mời mà tới, quấy rầy!”

Tần Ninh nhìn qua, khẽ mỉm cười: “Người đến là khách, Tần Ninh ta hoan nghênh!”

“Người đâu, mở tiệc!”

Trong nháy mắt, quảng trường rộng lớn lập tức trở nên náo nhiệt.

Thánh vực Thông Thiên cũng xuất hiện!

Lần này, nhóm người ở Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng vốn là Tần Ninh chỉ dẫn, Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm cũng là do đồ đệ của Tần Ninh là Lý Huyền Đạo sáng tạo.

Trước mắt, tứ đại thánh vực tới.

Trừ ba thánh vực Huyết La, Hiên Viên và U Minh ra thì thất đại thánh vực đều có mặt.

Náo nhiệt như vậy đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng đệ tử Võ Môn đều biết tất thảy đều là vì Tần Ninh, vì vị Vương ngày xưa đã trở về, các phương không thể nhắm mắt làm ngơ.

Tần Ninh nhìn xung quanh, thần sắc bình tĩnh, không tỏ vẻ gì đặc biệt.

Mà ngay lúc này, trời đất thiên địa bỗng nhiên hóa đen sì.

Xung quanh trăm dặm bầu trời Võ Môn giống như rơi vào hắc ám.

Đột nhiên ở giữa bóng tối xuất hiện những người mặc áo xanh.

Tất cả xếp thành một hàng dài.

Nhìn kỹ lại, ánh sáng bắn vào những người đó, hóa thành ánh sáng màu xanh lục, rơi xuống quảng trường tạo thành mười mấy chữ lớn.

“Chúc mừng Cuồng Đế quay về, mừng đại hỉ môn chủ Võ Môn!”

Hôn lễ là đại hỷ, cho nên khắp nơi đều nhuốm màu đỏ vui mừng.

Nhưng đám người này lại viết ra chữ màu xanh lục để chúc mừng, là có ý gì, kẻ nào to gan như vậy?

“Haha, U Minh Tuyệt của U Minh cốc, đến từ thánh vực U Minh, dẫn theo thiếu cốc chủ U Minh Ngạn đến chúc mừng!”

Khi thanh âm vang lên.

Chỉ thấy ánh sáng tản đi, lộ ra mặt trời, dòng chữ màu xanh thì lưu lại dưới mặt đất.

Mấy chục người rơi xuống quảng trường, người đi đầu mặc áo bào màu xanh lục chắp tay cười nói: “Tại hạ U Minh Tuyệt đại diện U Minh cốc tới đây chúc mừng!”

Chữ “cung chúc ngày đại hỷ” màu xanh lục.

Lúc này, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến và những người khác đều tức giận vô cùng.

Tần Ninh chỉ mỉm cười chắp tay nói: “Cảm ơn ý tốt của U Minh cốc, mời ngồi”.

U Minh Tuyệt kia hơi ngẩn ra, sau đó dẫn theo gần trăm người ngồi xuống.

Thanh niên ở bên cạnh ông ta kinh ngạc nói: “Nhị thúc, Cuồng Đế này thật sự là chuyển thế mà tới sao?”

“Không sai được đâu”.

“Nhìn có vẻ thực lực không bằng trước kia, lá gan cũng vậy”.

U Minh Ngạn mỉm cười: “Chúc mừng như thế mà cũng cho qua được à?”

U Minh Tuyệt lúc này lại là lẩm bẩm nói: "Cốc chủ điều động chúng ta đến cũng vì muốn xem xem vị Vương ngày xưa có còn ngông nghênh như trước kia hay không, hiện nay xem ra tuy là chuyển thế nhưng cũng mất hết ngạo khí rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom