-
Chương 2066-2070
Chương 2066: Dạ Đế
Bốn tên Thánh Đế lúc này toàn lực ngăn cản.
Bốn bọn chúng so với tám người kia thì mạnh hơn nhiều, nhưng cũng không phải đối thủ của Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo giải phóng cơn giận trong lòng, chiêu nào cũng là sát chiêu, làm cho đám Thánh Đế ngăn cản vô cùng khó khăn.
Đám Dạ Phong Ly thực lực không kém, nhưng lúc này rõ ràng có thể thấy là kém xa Lý Huyền Đạo.
Bốn tên Thánh Đế đều thi triển ra tuyệt học, thiên địa như bị xé rách, ngược lại chiêu số của Lý Huyền Đạo cũng tràn ngập sát khí.
Thất đại Kiếm Hộ thấy vậy cũng biết đại nhân nhà mình đang phẫn nộ cực kỳ.
“Ba kiếm”.
Lý Huyền Đạo vừa dứt lời, chỉ kiếm bộc phát, trong nháy mắt kiếm khí oanh tạc, bắn ra những cơn sóng kiếm khí, lấy Lý Huyền Đạo làm điểm khởi đầu, tỏa ra bốn phía.
Phốc phốc phốc...
Trong nháy mắt, vô số kiếm khí bao vây lấy bốn tên Thánh Đế.
Bóng dáng Lý Huyền Đạo lúc này chém ra, sức mạnh cả người bộc phát, dao động khủng bố cuồn cuộn tiến tới.
Keng... Một kiếm chém trúng vào thân thể của một trong bốn Thánh Đế là Mị Ngâm rồi vang lên âm thanh va chạm.
Mị Ngâm hự một tiếng, rút lui về sau, sắc mặt tái mét.
Lý Huyền Đạo lúc này nhìn thấy thân thể Mị Ngâm ánh lên những luồng sáng, nổi lên một lớp áo giáp màu hồng.
“Sợ chết đến mức ấy cơ à...”, Lý Huyền Đạo mỉm cười, chém ra một kiếm, sát khí ầm ầm, khí thế khủng bố bộc phát ra.
“Chết đi!”
Trong nháy mắt, thân thể Lý Huyền Đạo lại tiến thêm một bước nữa, thanh kiếm xuyên qua thân thể của Mị Ngâm.
Máu tươi bắn ra, khóe miệng Mị Ngâm chảy ra máu tươi không ngừng. Ả ta run rẩy ôm chặt lấy phần bụng của mình.
Nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, Mị Ngâm làm sao mà chặn lại nổi.
Lý Huyền Đạo đứng trước mặt Mị Ngâm Thánh Đế, lạnh lùng nói: “Làm sư tôn ta bị thương, các ngươi đáng chết vạn lần”.
Phập... một tên Thánh Đế.
Thân thể tan xác.
Biến mất giữa không trung.
Lúc này, Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn và Mị Huyên đều tái mét mặt mày.
Ba bọn chúng đều là Thánh Đế, thực lực không thấp, nhưng đối mặt với Lý Huyền Đạo thì lại cảm thấy như một trời một vực, cách biệt quá lớn.
“Sáu kiếm!”
Lý Huyền Đạo lúc này tiếp tục giết ra, thân thể như gió, kiếm khí như đao.
Keng keng keng... trong nháy mắt, bầu trời tràn ngập kiếm khí, đâu đâu cũng là khí thế bộc phát.
Khí thế này khiến người ta phát sợ.
“Chém”.
Lý Huyền Đạo lúc này khẽ gầm một tiếng, kiếm khí trong nháy mắt ầm ầm rơi xuống.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất run rẩy, kiếm khí xuyên thẳng vào người ba tên Thánh Đế, đẩy chúng rơi xuống.
“Chết tiệt!”
Cả người Dạ Phong Ly lúc này là vết kiếm, quanh thân toàn máu, nhìn Lý Huyền Đạo với ánh mắt hận thù xen lẫn sợ hãi.
Nhưng một khắc sau thì Lý Huyền Đạo đã xuất hiện trước mặt bọn chúng.
“Kết thúc rồi”.
Lý Huyền Đạo nói xong, ánh kiếm lóe lên, trong nháy mắt bao phủ không gian.
Thân thể của ba tên Thánh Đế lúc này dần dẫn ngã xuống, không còn hơi thở.
Từ lúc Lý Huyền Đạo ra tay đến bây giờ chẳng qua là thời gian pha một chén trà mà thôi, thế mà mười hai Thánh Đế đã chết gần hết.
Lúc này, toàn bộ Võ Môn yên lặng như tờ.
Đám chiến sĩ Ma tộc cùng võ giả của tứ đại gia tộc đều ngây ra như phỗng.
“Đệ tử Nhất Kiếm Các nghe lệnh!”
Lý Huyền Đạo đứng trên không, lạnh nhạt nói: “Giết chết Ma tộc, giúp Võ Môn tiêu diệt phản loạn”.
“Rõ!”
“Rõ!”
Nhất thời, bên ngoài Võ Môn có vô số kiếm khí phá không mà tới, rất nhiều người từ đó xông ra.
Đệ tử Nhất Kiếm Các xuất hiện!
Lúc này, Lý Huyền Đạo vô cùng bình tĩnh.
“Nếu muốn ra tay thì xuất hiện ngay đi, đừng có trốn trong chỗ tối nữa”.
Lý Huyền Đạo bình thản lên tiếng.
Nhưng không biết là đang nói cho ai nghe.
Mà lúc này, hư không khẽ run rẩy.
Lý Huyền Đạo vẫn lạnh lùng như cũ.
Chỉ thấy trong hư không có một bóng dáng đi ra, cả người mặc áo bào đen, tỏa ra mấy phần lạnh nhạt, bước những bước chân chậm rãi.
Áo bào đen dài có hình thần long màu ám kim uốn lượn.
Thân thể khô gầy kia tỏa ra một sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Dao động khủng bố cuồn cuộn tỏa ra.
Lúc này, tất cả đều bị khí thế mạnh mẽ này bao trùm.
“Dạ Đế!”
Hai chữ mà Lý Huyền Đạo nói ra khiến cho tất cả phải chấn động, sợ hãi.
Dạ Đế! Kẻ có thực lực mạnh nhất Ma tộc!
Hôm nay đích thân xuất hiện.
“Lý Huyền Đạo”.
Tiếng nói khàn khàn vang lên.
Dạ Đế bước ra, như có ám kim vô tận cuồn cuộn theo, trời đất sáng sủa giống như hóa thành màn đêm tăm tối vô tận.
“Ngươi, duỗi tay dài quá...”, Dạ Đế lạnh nhạt nói.
“Trường kiếm của Lý Huyền Đạo ta chỉ đi đâu thì ta sẽ tới đó, ngươi muốn ngăn ta lại thì dùng thực lực mà ngăn”.
Lý Huyền Đạo lạnh lẽo nói: “Hôm nay Ma tộc các ngươi tới bao nhiêu thì ta sẽ giết bấy nhiêu”.
“Mị Đế, Viêm Đế, Huyết Đế cứ tới đây đi. Thập đại thánh vực giờ vẫn chưa đến phiên Ma tộc các ngươi rung chuyển”.
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Đế vẫn lạnh lùng.
“Đã vậy thì ta muốn xem Lý Huyền Đạo ngươi có mấy phần bản lĩnh để kiêu ngạo như vậy”.
Dạ Đế bước ra, nhìn như chỉ đi một bước nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ngay trước mặt Lý Huyền Đạo.
Một tay nắm chặt, vô số quả cầu đen to cỡ nắm tay xuất hiện, trong khoảnh khắc bao vây Lý Huyền Đạo.
“Nổ!”
Một tiếng hét lên.
Quả cầu đen lập tức nổ ra.
Tiếng nổ đùng đoàng vang vọng khắp nơi, phá tan cả những đỉnh núi quanh đó.
Lý Huyền Đạo lập tức lui về sau, ngưng tụ ba mươi ba thanh thánh kiếm quanh thân rồi chém ra, phá vỡ uy năng của mấy quà cầu kia.
Trong nháy mắt khi hai người giao thủ, thần uy ngập trời.
Lúc này, bất kỳ ai cũng thấy được sự khủng bố của cả hai.
“Thánh Đế...”, vô số người đều nghĩ ra hai chữ này.
Đây chính là Thánh Đế, đáng sợ đến phát run.
Dạ Đế nhìn Lý Huyền Đạo, khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng chỉ được thế mà thôi...”, một góc áo của Lý Huyền Đạo lúc này đã bị cháy đen.
Lý Huyền Đạo nhìn chỗ bị cháy đen, sắc mặt vẫn thản nhiên.
“Ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi...”
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt.
Hai người đều là Thánh Đế đỉnh cao, người thường không thể sánh bằng.
“Đã vậy thì ta muốn xem Lý Huyền Đạo được xưng là tay kiếm đứng đầu thập vực tài giỏi đến đâu!”
Dạ Đế vung hai tay ra, vô số quả cầu đen lại xuất hiện lần nữa.
Lý Huyền Đạo lúc này vẫn bình tĩnh như cũ.
Nắm tay khẽ thả lỏng.
Rất nhiều tiếng rung chuyển vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy một thanh trường kiếm được ngưng tụ trong tay Lý Huyền Đạo, phát ra những thanh âm rung chuyển.
Trong nháy mắt đó, kiếm hóa ngập trời, kiếm khí phủ khắp thiên địa.
Chương 2067: Bản tọa nhớ ngươi rồi
Đám người hoàn toàn bị thu hút bởi thanh kiếm này.
Chỉ thấy thanh kiếm dài ba thước bảy tấc, kiếm thần óng ánh như ngọc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh.
“Thủ Khuyết Kiếm!”
Lúc này, thất đại Kiếm Hộ lần lượt quỳ xuống.
Đám đệ tử của Nhất Kiếm Các cũng vô cùng phấn chấn.
Thanh kiếm nổi tiếng khắp thập đại thánh vực - Thủ Khuyết Kiếm.
Kiếm này chính là thanh kiếm thành danh của Lý Huyền Đạo, đại diện cho cả đời Lý Huyền Đạo.
Thanh kiếm này nhanh như gió, sắc bén vô cùng, nhưng cũng mềm mại như tơ.
Khi Lý Huyền Đạo cầm Thủ Khuyết Kiếm trong tay, khí tức lập tức thay đổi giống như biến thành một người khác, thần thái lẫm liệt như hội tụ toàn bộ ánh sáng vào người.
Dạ Đế vẫn giữ thần sắc bình tĩnh.
Thủ Khuyết Kiếm!
Lúc này, Lý Huyền Đạo cầm kiếm, đứng ngạo nghễ trên không trung, nhìn xuống dưới.
“Chín kiếm!”
Lý Huyền Đạo vừa nói xong, Thủ Khuyết Kiếm trong nháy mắt bộc phát ra vô số tiếng nổ.
Lúc này, một kiếm giết ra, chín luồng kiếm khí cũng bay tới.
Dao động khủng bố lại cuồn cuộn xuất hiện.
Lúc Lý Huyền Đạo vung ra chín kiếm thì nhìn Dạ Đế chằm chằm.
“Chém!”
Chính thanh kiếm nhìn có vẻ đơn giản đã lập tức giết ra.
Dạ Đế thấy thế, thần sắc phát lạnh, hừ một tiếng, bước rộng ra, nắm chặt bàn tay.
Rầm... tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Thân thể Dạ Đế lập tức lui về sau.
Tiếng nổ bàng bạc vang lên.
Quả cầu đen lại bắn ra, va chạm với một đường kiếm khí.
Trong nháy mắt ấy, quả cầu đen bị kiếm khí bắn ra, bay thẳng lên trời.
Một khắc sau.
Ầm... trời đất lúc này như bị xé rách, hàng trăm dặm bên ngoài bị nổ tung bởi những ánh sáng đen trắng, càn quét toàn bộ cái Võ Sơn này.
Lực bộc phát của kích này có thể tiêu hủy cả Võ Sơn.
Đây chính là Thánh Đế.
Lúc này, đám người tái mặt.
Quả cầu đen lại xuất hiện, kiếm khí lại giết ra.
Dạ Đế ngưng tụ hàng đống quả cầu tràn ngập không gian, phủ khắp đỉnh đầu của mọi người.
Lúc này, bất kỳ ai cũng cảm thấy trái tim mình giống như bị ép thật chặt.
Đây chính là sự áp chế về khí thế.
Lúc này, vô số người ở đây đều sợ hãi vô cùng.
Lực bộc phát của kiếm khí và quả cầu đen đủ để cắn nuốt tất cả bọn họ.
“Mười hai kiếm!”
Thân thể Lý Huyền Đạo lúc này lại bộc phát ra vô số kiếm khí.
Dạ Đế càng thêm lo lắng hơn.
Sau đó, Ôn Hiến Chi tò mò nói: “Sư tôn, Lý Huyền Đạo đang thi triển kiếm thuật gì vậy ạ?”
“Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết là một loại thánh quyết mà ta sáng tạo ra, có tổng cộng ba mươi ba chiêu kiếm, kiếm thuật từ đó sẽ thiên biến vạn hóa".
“Ba kiếm là ngưng tụ ba chiêu kiếm thuật, trong nháy mắt giải phóng ra ba thức kiếm, hơn nữa có thể biến hóa ngay lập tức”.
“Mười hai kiếm là dung hợp mười hai thức, trong nháy mắt phóng ra mười hai thức kiếm thuật, biến hóa khó lường, khó lòng phòng bị”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy, sắc mặt kinh hãi.
Tổ hợp chiêu kiếm tùy ý như thế này yêu cầu một lực khống chế vô cùng hoàn mỹ.
Khó lường thật!
“Hai tư chiêu!”
Lúc này, Lý Huyền Đạo hừ một tiếng, trường kiếm lăng không chém ra, nhìn như một kiếm đơn giản nhưng trong mắt Ôn Hiến Chi lại là sự biến hóa của hai mươi chiêu kiếm thuật.
Đúng ra là hai tư chiêu.
Nhưng Ôn Hiến Chi chỉ nhìn được hai mươi.
Quá nhanh, hắn ta tuy là Thánh Đế nhưng cũng không theo kịp.
“Giỏi quá, giỏi quá”.
Ôn Hiến Chi tấm tắc nói: “Sư tôn truyền cho con một bộ thương quyết được không ạ?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một cái, không đáp lại.
Lúc này, công kích của Lý Huyền Đạo ngày càng mạnh, ngày càng nhanh.
Dạ Đế dần dần không cản nổi.
Cảnh này khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Lý Huyền Đạo.
Cường giả số một danh xứng với thực của thánh vực Thiên Kiếm lại mạnh đến mức này.
Dạ Đế, một trong bốn Đại Đế của tứ đại Ma tộc mà cũng không phải đối thủ của Lý Huyền Đạo.
“Lý Huyền Đạo!”
Dạ Đế lúc này hơi tái mặt, dưới lớp da màu xám trắng thì nhìn càng tái hơn.
“Bản tọa đã khinh thường ngươi”.
Dạ Đế tàn ác nói: “Nhưng lần sau gặp lại, bản tọa sẽ xuất ra thực lực chân chính cho ngươi xem!”
Dạ Đế hừ một tiếng, bóng dáng lóe lên, định chạy trốn.
“Ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Lý Huyền Đạo hờ hững nói: “Sư tôn ta bị thương, ngươi cũng phải ở lại chịu tội”.
“Bản tọa muốn đi, ngươi ngăn lại được sao?”
Dạ Đế yếu ớt nói.
“Hừ!”
Lý Huyền Đạo lúc này khẽ nắm chặt bàn tay.
Thủ Khuyết Kiếm lúc này lập tức hóa thành hàng vạn thanh.
“Ba hai kiếm!”
Một câu rơi xuống, trong nháy mắt, Thủ Khuyết Kiếm bộc phát ra một đường kiếm khí mạnh mẽ.
Oanh...
Phía chân trời nơi Dạ Đế biến mất truyền đến một tiếng nổ.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
“Lý Huyền Đạo, bản tọa nhớ ngươi rồi!”
Tiếng nói âm lãnh từ xa truyền đến.
Hư không có một cánh tay rơi xuống.
Lý Huyền Đạo khẽ vung tay ra, trường kiếm chém nát cánh tay đó.
Cánh tay của Dạ Đế!
Lúc này, tất cả im lặng như tờ.
Đại quân Ma tộc bắt đầu chạy trốn.
Nhưng người của Nhất Kiếm Các cũng lập tức ra tay nhanh lẹ, chém giết ngăn cản.
Ánh mắt Lý Huyền Đạo lạnh lẽo, nhìn đám Thánh Tôn của Ma tộc, một kiếm vung ra.
Những tiếng phập vang lên.
Máu tươi tung tóe.
Mấy tên Thánh Tôn còn sống của Ma tộc lúc này tức khắc mất mạng.
Một Thánh Đế mạnh mẽ ra tay, đám Thánh Tôn đương nhiên không thể ngăn nổi.
Lúc này, Lý Huyền Đạo không nói gì nữa, lập tức đi xuống bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ”.
Lý Huyền Đạo quỳ xuống đất, dập đầu.
“Tiến bộ rất lớn”.
Tần Ninh cười ha ha nói: “Xem ra những năm nay ngươi tiến bộ rất nhanh”.
“Sư phụ quá khen ạ”.
Lý Huyền Đạo lúc này đi đến bên Tần Ninh, nhìn vết thương và vết kiếm màu đen kia.
“Sư phụ...”
“Yên tâm, không chết được đâu”, Tần Ninh nói: “Ta có cách để đẩy hai thứ này ra”.
“Nhưng thời gian tiếp theo thì tu vi của ta khó mà khôi phục lại được, cần thời gian tĩnh dưỡng”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo vội vàng nói: “Sư tôn cứ tĩnh dưỡng, mọi chuyện cứ để đệ tử lo”.
“Ừ, giao cho ngươi ta cũng yên tâm”.
Tần Ninh lúc này được Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đỡ lên.
Lý Huyền Đạo vung tay, một chiếc ghế được tạo từ bảo ngọc màu đỏ như máu xuất hiện.
“Sư phụ, đây là bảo tọa được làm từ bảo thạch Huyết Linh. Sư phụ tạm thời ngồi ở đây có thể khôi phục một chút khí huyết ạ”.
“Ừ!”
Tần Ninh thư thái ngồi xuống.
Bảo tọa truyền đến một khí tức ấm áp, chảy vào người Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này nhìn quanh.
Võ giả của Nhất Kiếm Các, Võ Môn, Giang gia và Khúc gia lúc này đang tập trung lại để tấn công lần cuối với võ giả bốn gia tộc cùng Ma tộc.
Trận chiến này cho tới giờ coi như đã được đánh một dấu chấm hết.
Chương 2068: Chào sư huynh
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Tứ đại gia tộc, Võ gia, Đường gia, Phụng gia và Thần gia, phàm là trên cảnh giới Thánh Vương thì giết không tha”.
“Bắt lại Thiên Thánh, Địa Thánh, cẩn thận tra khảo, nếu biết về kế hoạch làm phản Võ Môn thì giết sạch, ai không biết vô tội”.
“Từ nay về sau, thánh vực Đại Võ sẽ không còn Võ gia, Thần gia, Đường gia và Phụng gia nữa”.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tuyết Phi Yến lúc này đứng một bên, chắp tay nói: “Đệ tử đã rõ”.
Sau đó, Tuyết Phi Yến rời đi.
Mọi chuyện đã đến lúc kết thúc, cần đường chủ là cô ấy đi xử lý.
Lý Huyền Đạo cũng nói: “Phong Vô Tình, bảy người các ngươi giúp đỡ Tuyết Phi Yến đường chủ đi”.
“Vâng!”
“Ghi nhớ, toàn bộ nghe lệnh của Tuyết Phi Yến đường chủ, không thể làm trái, đây là Võ Môn, nhớ chưa?”
“Vâng!”
Bảy vị Kiếm Hộ lúc này cũng lần lượt rời đi.
Lúc này Tần Ninh vuốt ve Phệ Thiên Giảo.
“Nhị cẩu tử, vẫn đang giả chết à?”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi mà còn giả chết nữa thì ta sẽ chết thật đấy!”
Nghe vậy, móng vuốt Phệ Thiên Giảo lập tức khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nói: “Tần gia, ta... ta... sao rồi?”
Tần Ninh và Ôn Hiến Chi đều cạn lời.
Nữa! Tiếp tục nữa đi!
Phệ Thiên Giảo giãy dụa đứng dậy, đau đến nhe răng.
“Nhặt về cái mạng chó của ngươi rồi, nhưng cần ăn một chút thánh đan để luyện kinh mạch thân thể, khôi phục lại thì mới không có di chứng”.
Phệ Thiên Giảo khẽ dựa vào Tần Ninh, thân mật cọ xát ống tay áo của Tần Ninh.
“Từng này tuổi đầu rồi, đừng có buồn nôn vậy chứ”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
Phệ Thiên Giảo mới lên tiếng: “Gia, xin lỗi vì lại gây thêm phiền phức cho người”.
Tần Ninh kéo nó từ trong cõi chết trở về, chắc chắn phải trả một cái giá lớn.
Ôn Hiến Chi thì nắm chặt hai tay, cũng rất đau lòng cho sư tôn.
Tần Ninh chỉ gãi đầu Phệ Thiên Giảo, không nói thêm gì.
“Đạo nhi...”
“Sư tôn”.
“Ngươi có biết Diệp Nam Hiên đã đi đâu không?”
Tần Ninh hỏi.
Nghe Tần Ninh vậy, Lý Huyền Đạo không hiểu lắm.
Tần Ninh lại nói: “Ta quên mất. Ngày xưa sư tôn nói với ngươi rằng sư tôn sẽ quay về, nhưng thực tế xảy ra lại có chút khác biệt với kế hoạch”.
Sau đó, Tần Ninh nói về chín đời chín kiếp.
Sắc mặt Lý Huyền Đạo không ngừng thay đổi.
“Cửu U Đại Đế là ta, nhưng là ở đại lục Vạn Thiên. Đại sư huynh của ngươi tên là Dương Thanh Vân, đang ở trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn cũng là một lần lịch kiếp của vi sư, ở trong thánh vực Thiên Hồng, Ôn Hiến Chi là nhị sư huynh của ngươi”.
“Cuồng Võ Thiên Đế là đời thứ ba của vi sư, tam sư huynh của ngươi chính là Diệp Nam Hiên”.
Thanh Vân Kiếm Đế là đời thứ tư của Tần Ninh, đồ nhi chính là Lý Huyền Đạo.
Lúc này, sắc mặt Lý Huyền Đạo rung động.
“Tứ sư đệ, đừng lo lắng, tuy rằng đệ có bối phận thấp nhất, nhưng vẫn còn ngũ sư đệ, lục sư đệ các kiểu mà!”
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Chào sư huynh!”
Lý Huyền Đạo chắp tay nói.
“Khách sáo, khách sáo rồi”, Ôn Hiến Chi khoát tay, cười ha ha.
Sau đó, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Diệp Nam Hiên sư huynh...”
“Đúng là huynh ấy đã đến thánh vực Thiên Kiếm để khiêu chiến con, nhưng con lại không hề gặp, nhưng theo con biết, sư huynh ấy đã biến mất ở... thánh vực Thanh Tiêu”.
Thánh vực Thanh Tiêu!
“Chủ của thánh vực Thanh Tiêu hiện nay chính là Thời Thanh Trúc, cũng là người cai quản Thanh Tiêu Thiên”.
“Thời Thanh Trúc!”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc hô lên.
Lý Huyền Đạo thì khó hiểu.
Quen biết nhau ư?
Tần Ninh cũng thì thầm: “Thời Thanh Trúc...”
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Nếu không vì cô gái này thì sư tôn năm đó đã tiêu diệt ngũ đại thế gia của thánh vực Thiên Hồng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ”.
Tần Ninh lườm Ôn Hiến Chi một cái.
Lý Huyền Đạo càng không hiểu.
Xem ra hồi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì cũng có quen biết với Thời Thanh Trúc của thánh vực Thanh Tiêu này.
“Cô bé năm đó giờ lại thành chủ của một vực rồi đấy”, Tần Ninh cười nói.
Lúc này, Tần Ninh ngồi trên bảo tọa, im lặng nhìn xung quanh.
Giao chiến vẫn đang diễn ra.
Lý Huyền Đạo lo lắng an nguy cho Tần Ninh nên không hề rời đi, Ôn Hiến Chi cũng ở cạnh bên người.
Có hai vị Thánh Đế thủ hộ, những kẻ khác nào dám tới gần.
Nhưng khi nhóm Thánh Tôn của tứ đại gia tộc và Ma tộc bị giết thì đám Thánh Tôn của Võ Môn cùng Nhất Kiếm Các đã hoàn toàn phản công, trên thực tế bại cục của tứ đại gia tộc cũng đã được định sẵn.
Vô số bóng người đã bắt đầu tán loạn.
Tuyết Phi Yến cũng ra lệnh cho thành viên cấp cao của Võ Môn đuổi theo...
Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.
Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở bảo tọa, quan sát bên trong thân thể.
Bên ngoài đã bị ánh thương và ánh kiếm đen ngòm bao bọc.
Mà bên trong hồn hải, tam hồn thất phách cũng bị chúng bao trùm.
Xiềng xích từ trong ra ngoài.
Nếu rút ra, tam hồn thất phách sẽ tiêu tan, chết.
Nếu không rút ra, Diệt Hồn Kiếm và Phệ Phách Thương sẽ cuồn cuộn hấp thu sức mạnh hồn phách, cũng sẽ chết.
Đều là chết, nhưng một cái là chết ngay, còn một cái là dằn vặt đến chết.
Thủ đoạn của Ma tộc cao minh thật.
Mười hai tên Thánh Đế liên thủ xuất kích, uy lực đúng là khó lường.
Nhưng khi nhìn đến Phong Thần châu trong cơ thể, Tần Ninh lại hơi mỉm cười.
Phong Thần châu lúc này có đến hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan.
Trong đó có mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan sáng lóa, tỏa ra sức mạnh tinh thuần hơn cả.
Sáu tên Thánh Đế bị hắn giết và mười hai tên Thánh Đế mà Lý Huyền Đạo chém giết.
Tổng cộng mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan, trong đó có bốn viên mạnh hơn một chút.
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói nhiều, nhắm mắt lại.
Phong Thần châu mở ra, một viên Tịnh Ma Châu Đan hội tụ vào trong hồn hải của Tần Ninh.
Đây là Tịnh Ma Châu Đan của một tên Thánh Đế.
Sức mạnh tinh thuần hóa thành sức mạnh chữa trị tinh thuần nhất trong hồn hải, chậm rãi tỏa ra.
Tần Ninh định dùng Tịnh Ma Châu Đan để ngăn lại Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương cắn nuốt.
Đây chỉ là phương pháp tạm thời, cần nghĩ cách khác để diệt trừ hoàn toàn.
Một viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế ngưng tụ cuồn cuộn hóa giải.
“Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.
“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.
Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.
Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.
Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.
“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.
Chương 2069: Đau đầu thật đấy
Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.
“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.
Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.
“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.
“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.
“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.
“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.
“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”
“Quan hệ gì cơ?”
“Thì là... kiểu đó ấy...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.
“Đệ nghĩ cái gì vậy!”, Ôn Hiến Chi vội nói: “Sư tôn của chúng ta là người dễ bị sắc đẹp quấy nhiễu hay sao?”
Lý Huyền Đạo khẽ cười: "Sư huynh đừng lo, sư tôn đang bế quan, không có thời gian nghe lén chúng ta đâu...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.
“Là sao vậy sư huynh?”
Ôn Hiến Chi gãi đầu, nói với Lý Huyền Đạo: “Ta không biết đời thứ tư sư tôn ra sao, nhưng ở đời thứ hai thì sư tôn không thích một người đẹp nào cả”.
“Đời thứ tư cũng vậy, sư tôn luôn si mê kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn người đời nhiều”.
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Giờ thì khác rồi”.
“Mời sư huynh nói tiếp”.
“Ta nói cho đệ hay, ở đại lục Vạn Thiên, sư tôn có đến ba đấy!”
“Ba? Ba gì cơ sư huynh?”, Lý Huyền Đạo không hiểu.
“Ba sư nương ấy!”
Ôn Hiến Chi nói: “Cốc Tân Nguyệt, ta chưa từng gặp... còn một người là Diệp Viên Viên, thiên phú rất mạnh, thân thể đặc thù gì đó, sư tôn nói tương lai có thể trở thành Nữ Đế, nhưng không phải Nữ Đế của Hạ Tam Thiên mà là của cả thiên địa này!”
“Chà...”
Lý Huyền Đạo hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi nói: “Ghê vậy sao”.
“Đó, ta cũng thấy lạ. Vì xưa giờ sư tôn không màng nữ sắc, hiện tại lại như vậy. Ai mà biết Thời Thanh Trúc có trở thành sư nương thứ năm của chúng ta ở tương lai hay không”.
“Thứ năm? Ta tưởng là thứ tư chứ?”
Ôn Hiến Chi lại tỏ vẻ hiểu biết, đắc ý nói: “Nghe nói, trên trời còn có một người nữa đấy...”
“Trên trời?”
Ôn Hiến Chi lúc này gật đầu.
“Mà mấy vạn năm qua, đệ cũng không tìm cho mình một người bạn đời hả?”, Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.
“Ta?”, Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: “Ta chỉ chờ sư tôn quay về, cả đời này ở bên cạnh sư tôn là đủ”.
Lý Huyền Đạo nói xong thì nhìn Ôn Hiến Chi.
“Vậy nhị sư huynh thì sao?”
“Ta?”
Ôn Hiến Chi khoát tay: “Nữ sắc để làm cái gì? Ta có Thanh Hiên là được rồi”.
“...”
Sư huynh sư đệ ở bên ngoài sơn cốc, vừa quan sát bốn phía vừa không ngừng nói chuyện.
Bởi vì đều vô cùng tôn kính Tần Ninh nên hai người nói chuyện rất ăn ý.
Mà bên trong sơn cốc, Tần Ninh khoanh chân tĩnh tọa.
Ánh thương và ánh kiếm trước ngực nhìn vô cùng khủng bố.
Nhưng lúc này, chúng đã dần nhạt đi.
Bên trong hồn hải.
Tần Ninh tiêu hao năm viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế ngưng tụ.
Đến khi viên thứ sáu hoàn toàn bị dùng hết.
Sức mạnh bàng bạc trong cơ thể Tần Ninh mới phóng thích ra.
Ánh thương và ánh kiếm khóa chặt hồn phách thể của hắn.
Nhưng ở bên ngoài lại có một xích sắt khóa chặt hai ảnh thương – kiếm.
Sau đó, Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương sẽ không thể tiếp tục cắn nuốt sức mạnh của hồn phách hắn nữa mà là cắn nuốt Tịnh Ma Châu Đan.
Lúc này, ánh thương cùng kiếm ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh đã biến mất.
Nhưng chúng vẫn còn y nguyên ở trong hồn phách thể của Tần Ninh.
Tạm thời coi như ổn định.
Ít nhất thì tính mạng không đáng lo nữa.
Nhưng tiếp theo nên làm thế nào thì lại rất khó...
Một khi ra tay thì sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh hồn phách, lúc đó cũng khiến cho sức mạnh của sáu viên Tịnh Ma Châu Đan tiêu hao càng nhanh.
“Đau đầu thật đấy!”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Phải làm sao mới ổn đây...”, thời gian tiếp theo cần suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hơn nữa bây giờ tìm được Lý Huyền Đạo, hắn cũng có thể cắn nuốt và dung hợp lột xác Thanh Vân Kiếm Đế.
Nhưng nếu bây giờ dung hợp thì lực cắn nuốt của Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương cũng sẽ tăng cao.
Nên dung hợp vào lúc này sẽ là một sự sai lầm.
Chỉ có thể chờ thôi!
“Huyền Đạo!”
“Hiến Chi!”
Tần Ninh lúc này gọi một tiếng.
Không bao lâu, chỉ có một người từ bên ngoài sơn cốc đi vào.
“Sư tôn tỉnh rồi ạ!”, Ôn Hiến Chi đi ra, cười nói: “Tứ sư đệ đi làm chút việc, người của Nhất Kiếm Các đều đã về, tứ sư đệ quay lại thánh vực Thiên Kiếm để sắp xếp mấy thứ”.
“Ừ!”
Tần Ninh nói: “Ta bế quan bao lâu rồi?”
“Nửa năm ạ!”
Ôn Hiến Chi đáp.
Nửa năm.
Tần Ninh vừa định nói thì đã có mấy thanh âm xé gió vang lên.
Một đám người xuất hiện.
Hai người đứng đầu nhanh chóng tiến tới.
“Tham kiến tiên sinh”.
“Tham kiến tiên sinh”.
Tần Ninh nhìn cả hai, khẽ phất tay.
Nhìn sang Diệp Bắc Phong, Tần Ninh cười nói: “Bước ra được trở ngại và trở thành Thánh Đế rồi chứ?”
Diệp Bắc Phong gật đầu, hổ thẹn nói: “Võ Môn là do tiên sinh tạo ra, tiên sinh quay về mà lại gặp chuyện như thế, là chúng đệ tử làm việc sai lầm, tiên sinh lại phải chữa thương cho đệ tử, đệ tử đáng chết, xin tiên sinh trách phạt!”
Tần Ninh cười nói với Diệp Bắc Phong: “Trách tội ngươi làm gì?”
“Được rồi, các ngươi cũng vất vả bao nhiêu năm qua, chuyện Võ Môn cũng không phải tại các ngươi”.
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, vẫy tay: “Tới đây”.
Tuyết Phi Yến đi lên trước.
Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan.
“Thử luyện hóa xem sao, không chừng còn đột phá lên cảnh giới Thánh Đế đấy".
Tuyết Phi Yến liền quỳ xuống, hai tay nâng lên.
“Đừng có động tí là quỳ, trước kia các ngươi có bị thế đâu”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến nghe vậy đều đỏ ửng hai mắt, khẽ gật đầu.
“Ca...”, lúc này, một tiếng hô vang lên.
Tiên Hàm tới, bắt lấy tay Tần Ninh, dò xét một lượt.
“Ca ổn cả rồi sao?”
Tần Ninh nói: “Ta thì bị thế nào được? Ca ngươi là ai chứ? Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”.
“Vâng”.
Tiên Hàm cười nói: “Ta biết là ca sẽ ổn mà, nửa năm qua đúng là làm ta sợ chết khiếp”.
Chương 2070: Cuồng cốc
Cùng lúc đó, mấy vị thái thượng của Khúc gia, Giang gia cùng trưởng tộc Khúc Du Du của Khúc gia, trưởng tộc Giang Hoành Nhạc của Giang gia lần lượt đi lên.
“Bái kiến đại nhân”.
“Bái kiến đại nhân”.
Hơn mười người lúc này, lần lượt quỳ xuống trên mặt đất.
“Đứng lên cả đi”.
Tần Ninh nhìn Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến, cười nói: “Trận chiến này tổn thất khá lớn, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu”.
“Làm cho Võ Môn nhận thức lại bản thân rõ hơn”.
Nói rồi, Tần Ninh vung tay lên, Diệp Bắc Phong vội vàng đón lấy.
“Phân chia số Tịnh Ma Châu Đan này đi, ban thưởng cho các đệ tử có biểu hiện xuất sắc lần này”.
Tần Ninh sau đó kéo tay Tiên Hàm, cười nói: “Ca để lại cho ngươi một viên lớn”.
Tiên Hàm gật đầu.
Mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế luyện ra.
Tần Ninh tiêu hết sáu viên.
Một viên cho Tuyết Phi Yến, một viên cho Tiên Hàm.
Ôn Hiến Chi thì không cần.
Phệ Thiên Giảo càng không cần. Đại Tác Mệnh Thuật tiêu hết mười vạn năm tuổi thọ của hắn đủ để Phệ Thiên Giảo hoàn toàn khỏe mạnh.
Còn thừa mười viên này thì để Tần Ninh giữ lại.
“Trong thời gian này, ta sẽ ở lại Cuồng cốc”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Võ Môn cần thời gian để khôi phục lại, các ngươi cũng không cần vây quanh ta, đi làm việc của mình đi”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến gật đầu.
“Còn Nam Hiên... ta sẽ đi tìm”.
Tần Ninh dặn dò một số việc, sau đó rời khỏi sơn cốc này, đi ra bên ngoài.
Phóng mắt nhìn ra, thu hết toàn bộ non sông của Võ Môn vào mắt.
Nửa năm qua đi.
Tần Ninh không hỏi tứ đại gia tộc bị xử trí thế nào, hắn đã tỏ rõ thái độ.
Lúc này, bên trong Võ Môn, những kiến trúc và dãy núi bị phá hư giờ cũng được chữa trị không ít.
Nhưng muốn khôi phục một trăm linh tám dãy núi bên trong và ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài cũng không dễ dàng.
Lúc này, Tần Ninh đi ở phía trước, các đệ tử Võ Môn bận rộn nhìn thấy Tần Ninh thì đều quỳ bái dưới mặt đất, ánh mắt chứa đầy sự sùng bái.
Cuồng Đế đại nhân trở về.
Võ Môn dù có gặp đại nạn, nhưng người vẫn còn, hết thảy đều ổn.
Một đường đi ra phía sau chín dãy núi, đến một vùng sơn cốc.
Ở ngoài cửa cốc có hai chữ phiêu dật xuất trần.
“Cuồng cốc”.
Là nơi Tần Ninh ở trước kia.
Vài vạn năm qua đi, khi nhìn thấy Cuồng cốc một lần nữa, Tần Ninh mới xem như hoàn toàn thoải mái.
Đi vào trong sơn cốc, một vùng chim hót hoa nở, hơn nữa trong sơn cốc còn có những tòa nhà tranh đứng sững sững, cảnh tượng sơn thủy điền viên.
Ôn Hiến Chi thấy vậy thì cảm thán trong lòng.
Tần Ninh năm đó chế tạo Ám Thiên cốc trong Thánh Thú tông cũng mang dáng vẻ lạnh nhạt thế này.
Thời gian qua đi, sư tôn vẫn không thay đổi.
Có lẽ từ trong thâm tâm, sư tôn không phải người thích tranh đoạt, không màng danh lợi mới là bản tính của sư tôn.
Ôn Hiến Chi, Tuyết Phi Yến, Diệp Bắc Phong và Tiên Hàm đi theo Tần Ninh vào sơn cốc, những người khác thì đứng bên ngoài.
Mà lúc này, đột nhiên có một viên đan dược bay lên từ bụi cỏ rồi rơi xuống.
Rồi sau đó lại có một viên đan dược nữa bay lên, lại rơi xuống, tạo ra tiếng lạch cạch.
Trong bụi cỏ đó có một cái đuôi chó không ngừng lay động.
Tần Ninh tới gần.
Chỉ thấy bãi cỏ đã xuất hiện một cái hố, Phệ Thiên Giảo đang nằm ở đó, bên cạnh nó là một đống bình thủy tinh.
Lúc này, một viên đan dược bay ra khỏi bình thủy tinh rồi bị Phệ Thiên Giảo bắt lấy, nuốt thẳng vào họng.
“Thích không?”
“Thích...”, Phệ Thiên Giảo đáp.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Phệ Thiên Giảo hơi sững sờ.
“Chủ tử!”
Phệ Thiên Giảo lăn mình một cái, đứng dậy rồi đi đến trước mặt Tần Ninh, thân mật vây quanh Tần Ninh.
“Nơi này giống Ám Thiên cốc quá, Tần gia đúng là biết hưởng thụ”.
Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo một cái, cười ha ha.
Đi vào nhà gỗ, thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, không hề khoa trương mà cực kỳ thoải mái.
“Phong nhi, Yến nhi”.
“Tiên sinh”.
“Tiên sinh”.
Tần Ninh từ từ nói: “Đi làm hết những công việc còn đang tồn đọng đi, có chuyện gì ta sẽ báo cho các ngươi”.
“Vâng!”
Diệp Bắc Phong cùng Tuyết Phi Yến rời khỏi sơn cốc.
“Lương Triều Kiếm”.
“Có thuộc hạ”.
Diệp Bắc Phong nói: “Ra lệnh cho tất cả mọi người không được đến gần Cuồng cốc, ai vi phạm, giết không tha”.
“Vâng”.
Cả hai quay người nhìn sơn cốc một chút rồi rời đi.
Một đám người lúc này cũng đi ra theo bọn họ.
Trong sơn cốc chỉ còn Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm ngồi trên bậc thềm đá trước nhà gỗ.
Tần Ninh cười nói: “Cả đời này ta cũng chỉ thích như vậy mà thôi”.
“Chọn một sơn cốc, tắm nắng mỗi ngày rồi ngủ nướng, có giai nhân bầu bạn, thỉnh thoảng ra ngoài du ngoạn sơn thủy, có bằng hữu, có huynh đệ...”
Tiên Hàm cười nói: “Ca muốn thì ở lại Võ Môn là được mà”.
Tần Ninh vỗ đầu Tiên Hàm, nói: “Ta muốn, nhưng không được”.
“Cả cái Thương Mang Vân Giới rộng mênh mông này chính là bầu trời trên đỉnh đầu chúng ta, tồn tại những thần thú và võ giả mạnh hơn chúng ta quá nhiều”.
“Chưa nói đến Thương Mang Vân Giới, bên ngoài Hạ Tam Thiên là Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có hằng hà sa số cường giả, trời đất này mênh mông vô tận đâu phải là nói ngoa”.
“Ta đã là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cũng là con trai của Vô Thượng Thần Đế. Chín đời chín kiếp này gặp được các ngươi đã là chuyện cực kỳ vui vẻ”.
“Nhưng rồi cũng có một ngày ta phải trở lại nơi ta cần đứng, lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người”.
“Đây là trách nhiệm của ta, ta không thể tránh né”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì trừng mắt: “Lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người? Nghe thấy thích ghê, nếu sư tôn không thích thì để con làm giúp sư tôn cho ạ”.
“Hiến Chi à...”
“Dạ?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta thấy ý cảnh kiếm thuật của Huyền Đạo đã đến hóa cảnh rồi đó, còn đạo ngự thú của ngươi thì kém xa của nó. Chờ Huyền Đạo quay về thì bảo tứ đệ ngươi luyện tập với ngươi chút đi!”
“...”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta không thể trốn tránh trách nhiệm được, bạn bè người thân cũng đang chờ ta quay về”.
“Mà hiện nay, đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên đã có dấu vết của Ma tộc, không thể biết được Thương Mang Vân Giới có hay không”.
“Tuy nói ta thích cuộc sống không màng danh lợi, nhưng ta càng thích ở chung với người thân bạn bè”.
Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm đều không nói gì.
Thật lâu sau, Tần Ninh cười nói: “Tiên Hàm, ngươi thích ở đây không?”
“Có ạ!”
“Chọn một ngày nào đó, ca sẽ tổ chức hôn lễ cho ngươi ở Võ Môn, lúc ấy, ngươi sẽ là môn chủ Võ Môn”.
Tần Ninh nói thẳng.
Nghe vậy, Tiên Hàm sững sờ, lập tức nói: “Ca, ta mới là Thánh Vương, không đủ”.
“Vớ vẩn”.
Tần Ninh đứng dậy, giương hai tay, cười nói: “Đệ đệ của Tần Ninh ta, có gì mà không đủ?”
Bốn tên Thánh Đế lúc này toàn lực ngăn cản.
Bốn bọn chúng so với tám người kia thì mạnh hơn nhiều, nhưng cũng không phải đối thủ của Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo giải phóng cơn giận trong lòng, chiêu nào cũng là sát chiêu, làm cho đám Thánh Đế ngăn cản vô cùng khó khăn.
Đám Dạ Phong Ly thực lực không kém, nhưng lúc này rõ ràng có thể thấy là kém xa Lý Huyền Đạo.
Bốn tên Thánh Đế đều thi triển ra tuyệt học, thiên địa như bị xé rách, ngược lại chiêu số của Lý Huyền Đạo cũng tràn ngập sát khí.
Thất đại Kiếm Hộ thấy vậy cũng biết đại nhân nhà mình đang phẫn nộ cực kỳ.
“Ba kiếm”.
Lý Huyền Đạo vừa dứt lời, chỉ kiếm bộc phát, trong nháy mắt kiếm khí oanh tạc, bắn ra những cơn sóng kiếm khí, lấy Lý Huyền Đạo làm điểm khởi đầu, tỏa ra bốn phía.
Phốc phốc phốc...
Trong nháy mắt, vô số kiếm khí bao vây lấy bốn tên Thánh Đế.
Bóng dáng Lý Huyền Đạo lúc này chém ra, sức mạnh cả người bộc phát, dao động khủng bố cuồn cuộn tiến tới.
Keng... Một kiếm chém trúng vào thân thể của một trong bốn Thánh Đế là Mị Ngâm rồi vang lên âm thanh va chạm.
Mị Ngâm hự một tiếng, rút lui về sau, sắc mặt tái mét.
Lý Huyền Đạo lúc này nhìn thấy thân thể Mị Ngâm ánh lên những luồng sáng, nổi lên một lớp áo giáp màu hồng.
“Sợ chết đến mức ấy cơ à...”, Lý Huyền Đạo mỉm cười, chém ra một kiếm, sát khí ầm ầm, khí thế khủng bố bộc phát ra.
“Chết đi!”
Trong nháy mắt, thân thể Lý Huyền Đạo lại tiến thêm một bước nữa, thanh kiếm xuyên qua thân thể của Mị Ngâm.
Máu tươi bắn ra, khóe miệng Mị Ngâm chảy ra máu tươi không ngừng. Ả ta run rẩy ôm chặt lấy phần bụng của mình.
Nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, Mị Ngâm làm sao mà chặn lại nổi.
Lý Huyền Đạo đứng trước mặt Mị Ngâm Thánh Đế, lạnh lùng nói: “Làm sư tôn ta bị thương, các ngươi đáng chết vạn lần”.
Phập... một tên Thánh Đế.
Thân thể tan xác.
Biến mất giữa không trung.
Lúc này, Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn và Mị Huyên đều tái mét mặt mày.
Ba bọn chúng đều là Thánh Đế, thực lực không thấp, nhưng đối mặt với Lý Huyền Đạo thì lại cảm thấy như một trời một vực, cách biệt quá lớn.
“Sáu kiếm!”
Lý Huyền Đạo lúc này tiếp tục giết ra, thân thể như gió, kiếm khí như đao.
Keng keng keng... trong nháy mắt, bầu trời tràn ngập kiếm khí, đâu đâu cũng là khí thế bộc phát.
Khí thế này khiến người ta phát sợ.
“Chém”.
Lý Huyền Đạo lúc này khẽ gầm một tiếng, kiếm khí trong nháy mắt ầm ầm rơi xuống.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất run rẩy, kiếm khí xuyên thẳng vào người ba tên Thánh Đế, đẩy chúng rơi xuống.
“Chết tiệt!”
Cả người Dạ Phong Ly lúc này là vết kiếm, quanh thân toàn máu, nhìn Lý Huyền Đạo với ánh mắt hận thù xen lẫn sợ hãi.
Nhưng một khắc sau thì Lý Huyền Đạo đã xuất hiện trước mặt bọn chúng.
“Kết thúc rồi”.
Lý Huyền Đạo nói xong, ánh kiếm lóe lên, trong nháy mắt bao phủ không gian.
Thân thể của ba tên Thánh Đế lúc này dần dẫn ngã xuống, không còn hơi thở.
Từ lúc Lý Huyền Đạo ra tay đến bây giờ chẳng qua là thời gian pha một chén trà mà thôi, thế mà mười hai Thánh Đế đã chết gần hết.
Lúc này, toàn bộ Võ Môn yên lặng như tờ.
Đám chiến sĩ Ma tộc cùng võ giả của tứ đại gia tộc đều ngây ra như phỗng.
“Đệ tử Nhất Kiếm Các nghe lệnh!”
Lý Huyền Đạo đứng trên không, lạnh nhạt nói: “Giết chết Ma tộc, giúp Võ Môn tiêu diệt phản loạn”.
“Rõ!”
“Rõ!”
Nhất thời, bên ngoài Võ Môn có vô số kiếm khí phá không mà tới, rất nhiều người từ đó xông ra.
Đệ tử Nhất Kiếm Các xuất hiện!
Lúc này, Lý Huyền Đạo vô cùng bình tĩnh.
“Nếu muốn ra tay thì xuất hiện ngay đi, đừng có trốn trong chỗ tối nữa”.
Lý Huyền Đạo bình thản lên tiếng.
Nhưng không biết là đang nói cho ai nghe.
Mà lúc này, hư không khẽ run rẩy.
Lý Huyền Đạo vẫn lạnh lùng như cũ.
Chỉ thấy trong hư không có một bóng dáng đi ra, cả người mặc áo bào đen, tỏa ra mấy phần lạnh nhạt, bước những bước chân chậm rãi.
Áo bào đen dài có hình thần long màu ám kim uốn lượn.
Thân thể khô gầy kia tỏa ra một sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Dao động khủng bố cuồn cuộn tỏa ra.
Lúc này, tất cả đều bị khí thế mạnh mẽ này bao trùm.
“Dạ Đế!”
Hai chữ mà Lý Huyền Đạo nói ra khiến cho tất cả phải chấn động, sợ hãi.
Dạ Đế! Kẻ có thực lực mạnh nhất Ma tộc!
Hôm nay đích thân xuất hiện.
“Lý Huyền Đạo”.
Tiếng nói khàn khàn vang lên.
Dạ Đế bước ra, như có ám kim vô tận cuồn cuộn theo, trời đất sáng sủa giống như hóa thành màn đêm tăm tối vô tận.
“Ngươi, duỗi tay dài quá...”, Dạ Đế lạnh nhạt nói.
“Trường kiếm của Lý Huyền Đạo ta chỉ đi đâu thì ta sẽ tới đó, ngươi muốn ngăn ta lại thì dùng thực lực mà ngăn”.
Lý Huyền Đạo lạnh lẽo nói: “Hôm nay Ma tộc các ngươi tới bao nhiêu thì ta sẽ giết bấy nhiêu”.
“Mị Đế, Viêm Đế, Huyết Đế cứ tới đây đi. Thập đại thánh vực giờ vẫn chưa đến phiên Ma tộc các ngươi rung chuyển”.
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Đế vẫn lạnh lùng.
“Đã vậy thì ta muốn xem Lý Huyền Đạo ngươi có mấy phần bản lĩnh để kiêu ngạo như vậy”.
Dạ Đế bước ra, nhìn như chỉ đi một bước nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ngay trước mặt Lý Huyền Đạo.
Một tay nắm chặt, vô số quả cầu đen to cỡ nắm tay xuất hiện, trong khoảnh khắc bao vây Lý Huyền Đạo.
“Nổ!”
Một tiếng hét lên.
Quả cầu đen lập tức nổ ra.
Tiếng nổ đùng đoàng vang vọng khắp nơi, phá tan cả những đỉnh núi quanh đó.
Lý Huyền Đạo lập tức lui về sau, ngưng tụ ba mươi ba thanh thánh kiếm quanh thân rồi chém ra, phá vỡ uy năng của mấy quà cầu kia.
Trong nháy mắt khi hai người giao thủ, thần uy ngập trời.
Lúc này, bất kỳ ai cũng thấy được sự khủng bố của cả hai.
“Thánh Đế...”, vô số người đều nghĩ ra hai chữ này.
Đây chính là Thánh Đế, đáng sợ đến phát run.
Dạ Đế nhìn Lý Huyền Đạo, khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng chỉ được thế mà thôi...”, một góc áo của Lý Huyền Đạo lúc này đã bị cháy đen.
Lý Huyền Đạo nhìn chỗ bị cháy đen, sắc mặt vẫn thản nhiên.
“Ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi...”
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt.
Hai người đều là Thánh Đế đỉnh cao, người thường không thể sánh bằng.
“Đã vậy thì ta muốn xem Lý Huyền Đạo được xưng là tay kiếm đứng đầu thập vực tài giỏi đến đâu!”
Dạ Đế vung hai tay ra, vô số quả cầu đen lại xuất hiện lần nữa.
Lý Huyền Đạo lúc này vẫn bình tĩnh như cũ.
Nắm tay khẽ thả lỏng.
Rất nhiều tiếng rung chuyển vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy một thanh trường kiếm được ngưng tụ trong tay Lý Huyền Đạo, phát ra những thanh âm rung chuyển.
Trong nháy mắt đó, kiếm hóa ngập trời, kiếm khí phủ khắp thiên địa.
Chương 2067: Bản tọa nhớ ngươi rồi
Đám người hoàn toàn bị thu hút bởi thanh kiếm này.
Chỉ thấy thanh kiếm dài ba thước bảy tấc, kiếm thần óng ánh như ngọc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh.
“Thủ Khuyết Kiếm!”
Lúc này, thất đại Kiếm Hộ lần lượt quỳ xuống.
Đám đệ tử của Nhất Kiếm Các cũng vô cùng phấn chấn.
Thanh kiếm nổi tiếng khắp thập đại thánh vực - Thủ Khuyết Kiếm.
Kiếm này chính là thanh kiếm thành danh của Lý Huyền Đạo, đại diện cho cả đời Lý Huyền Đạo.
Thanh kiếm này nhanh như gió, sắc bén vô cùng, nhưng cũng mềm mại như tơ.
Khi Lý Huyền Đạo cầm Thủ Khuyết Kiếm trong tay, khí tức lập tức thay đổi giống như biến thành một người khác, thần thái lẫm liệt như hội tụ toàn bộ ánh sáng vào người.
Dạ Đế vẫn giữ thần sắc bình tĩnh.
Thủ Khuyết Kiếm!
Lúc này, Lý Huyền Đạo cầm kiếm, đứng ngạo nghễ trên không trung, nhìn xuống dưới.
“Chín kiếm!”
Lý Huyền Đạo vừa nói xong, Thủ Khuyết Kiếm trong nháy mắt bộc phát ra vô số tiếng nổ.
Lúc này, một kiếm giết ra, chín luồng kiếm khí cũng bay tới.
Dao động khủng bố lại cuồn cuộn xuất hiện.
Lúc Lý Huyền Đạo vung ra chín kiếm thì nhìn Dạ Đế chằm chằm.
“Chém!”
Chính thanh kiếm nhìn có vẻ đơn giản đã lập tức giết ra.
Dạ Đế thấy thế, thần sắc phát lạnh, hừ một tiếng, bước rộng ra, nắm chặt bàn tay.
Rầm... tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Thân thể Dạ Đế lập tức lui về sau.
Tiếng nổ bàng bạc vang lên.
Quả cầu đen lại bắn ra, va chạm với một đường kiếm khí.
Trong nháy mắt ấy, quả cầu đen bị kiếm khí bắn ra, bay thẳng lên trời.
Một khắc sau.
Ầm... trời đất lúc này như bị xé rách, hàng trăm dặm bên ngoài bị nổ tung bởi những ánh sáng đen trắng, càn quét toàn bộ cái Võ Sơn này.
Lực bộc phát của kích này có thể tiêu hủy cả Võ Sơn.
Đây chính là Thánh Đế.
Lúc này, đám người tái mặt.
Quả cầu đen lại xuất hiện, kiếm khí lại giết ra.
Dạ Đế ngưng tụ hàng đống quả cầu tràn ngập không gian, phủ khắp đỉnh đầu của mọi người.
Lúc này, bất kỳ ai cũng cảm thấy trái tim mình giống như bị ép thật chặt.
Đây chính là sự áp chế về khí thế.
Lúc này, vô số người ở đây đều sợ hãi vô cùng.
Lực bộc phát của kiếm khí và quả cầu đen đủ để cắn nuốt tất cả bọn họ.
“Mười hai kiếm!”
Thân thể Lý Huyền Đạo lúc này lại bộc phát ra vô số kiếm khí.
Dạ Đế càng thêm lo lắng hơn.
Sau đó, Ôn Hiến Chi tò mò nói: “Sư tôn, Lý Huyền Đạo đang thi triển kiếm thuật gì vậy ạ?”
“Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết là một loại thánh quyết mà ta sáng tạo ra, có tổng cộng ba mươi ba chiêu kiếm, kiếm thuật từ đó sẽ thiên biến vạn hóa".
“Ba kiếm là ngưng tụ ba chiêu kiếm thuật, trong nháy mắt giải phóng ra ba thức kiếm, hơn nữa có thể biến hóa ngay lập tức”.
“Mười hai kiếm là dung hợp mười hai thức, trong nháy mắt phóng ra mười hai thức kiếm thuật, biến hóa khó lường, khó lòng phòng bị”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy, sắc mặt kinh hãi.
Tổ hợp chiêu kiếm tùy ý như thế này yêu cầu một lực khống chế vô cùng hoàn mỹ.
Khó lường thật!
“Hai tư chiêu!”
Lúc này, Lý Huyền Đạo hừ một tiếng, trường kiếm lăng không chém ra, nhìn như một kiếm đơn giản nhưng trong mắt Ôn Hiến Chi lại là sự biến hóa của hai mươi chiêu kiếm thuật.
Đúng ra là hai tư chiêu.
Nhưng Ôn Hiến Chi chỉ nhìn được hai mươi.
Quá nhanh, hắn ta tuy là Thánh Đế nhưng cũng không theo kịp.
“Giỏi quá, giỏi quá”.
Ôn Hiến Chi tấm tắc nói: “Sư tôn truyền cho con một bộ thương quyết được không ạ?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một cái, không đáp lại.
Lúc này, công kích của Lý Huyền Đạo ngày càng mạnh, ngày càng nhanh.
Dạ Đế dần dần không cản nổi.
Cảnh này khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Lý Huyền Đạo.
Cường giả số một danh xứng với thực của thánh vực Thiên Kiếm lại mạnh đến mức này.
Dạ Đế, một trong bốn Đại Đế của tứ đại Ma tộc mà cũng không phải đối thủ của Lý Huyền Đạo.
“Lý Huyền Đạo!”
Dạ Đế lúc này hơi tái mặt, dưới lớp da màu xám trắng thì nhìn càng tái hơn.
“Bản tọa đã khinh thường ngươi”.
Dạ Đế tàn ác nói: “Nhưng lần sau gặp lại, bản tọa sẽ xuất ra thực lực chân chính cho ngươi xem!”
Dạ Đế hừ một tiếng, bóng dáng lóe lên, định chạy trốn.
“Ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Lý Huyền Đạo hờ hững nói: “Sư tôn ta bị thương, ngươi cũng phải ở lại chịu tội”.
“Bản tọa muốn đi, ngươi ngăn lại được sao?”
Dạ Đế yếu ớt nói.
“Hừ!”
Lý Huyền Đạo lúc này khẽ nắm chặt bàn tay.
Thủ Khuyết Kiếm lúc này lập tức hóa thành hàng vạn thanh.
“Ba hai kiếm!”
Một câu rơi xuống, trong nháy mắt, Thủ Khuyết Kiếm bộc phát ra một đường kiếm khí mạnh mẽ.
Oanh...
Phía chân trời nơi Dạ Đế biến mất truyền đến một tiếng nổ.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
“Lý Huyền Đạo, bản tọa nhớ ngươi rồi!”
Tiếng nói âm lãnh từ xa truyền đến.
Hư không có một cánh tay rơi xuống.
Lý Huyền Đạo khẽ vung tay ra, trường kiếm chém nát cánh tay đó.
Cánh tay của Dạ Đế!
Lúc này, tất cả im lặng như tờ.
Đại quân Ma tộc bắt đầu chạy trốn.
Nhưng người của Nhất Kiếm Các cũng lập tức ra tay nhanh lẹ, chém giết ngăn cản.
Ánh mắt Lý Huyền Đạo lạnh lẽo, nhìn đám Thánh Tôn của Ma tộc, một kiếm vung ra.
Những tiếng phập vang lên.
Máu tươi tung tóe.
Mấy tên Thánh Tôn còn sống của Ma tộc lúc này tức khắc mất mạng.
Một Thánh Đế mạnh mẽ ra tay, đám Thánh Tôn đương nhiên không thể ngăn nổi.
Lúc này, Lý Huyền Đạo không nói gì nữa, lập tức đi xuống bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ”.
Lý Huyền Đạo quỳ xuống đất, dập đầu.
“Tiến bộ rất lớn”.
Tần Ninh cười ha ha nói: “Xem ra những năm nay ngươi tiến bộ rất nhanh”.
“Sư phụ quá khen ạ”.
Lý Huyền Đạo lúc này đi đến bên Tần Ninh, nhìn vết thương và vết kiếm màu đen kia.
“Sư phụ...”
“Yên tâm, không chết được đâu”, Tần Ninh nói: “Ta có cách để đẩy hai thứ này ra”.
“Nhưng thời gian tiếp theo thì tu vi của ta khó mà khôi phục lại được, cần thời gian tĩnh dưỡng”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo vội vàng nói: “Sư tôn cứ tĩnh dưỡng, mọi chuyện cứ để đệ tử lo”.
“Ừ, giao cho ngươi ta cũng yên tâm”.
Tần Ninh lúc này được Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đỡ lên.
Lý Huyền Đạo vung tay, một chiếc ghế được tạo từ bảo ngọc màu đỏ như máu xuất hiện.
“Sư phụ, đây là bảo tọa được làm từ bảo thạch Huyết Linh. Sư phụ tạm thời ngồi ở đây có thể khôi phục một chút khí huyết ạ”.
“Ừ!”
Tần Ninh thư thái ngồi xuống.
Bảo tọa truyền đến một khí tức ấm áp, chảy vào người Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này nhìn quanh.
Võ giả của Nhất Kiếm Các, Võ Môn, Giang gia và Khúc gia lúc này đang tập trung lại để tấn công lần cuối với võ giả bốn gia tộc cùng Ma tộc.
Trận chiến này cho tới giờ coi như đã được đánh một dấu chấm hết.
Chương 2068: Chào sư huynh
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Tứ đại gia tộc, Võ gia, Đường gia, Phụng gia và Thần gia, phàm là trên cảnh giới Thánh Vương thì giết không tha”.
“Bắt lại Thiên Thánh, Địa Thánh, cẩn thận tra khảo, nếu biết về kế hoạch làm phản Võ Môn thì giết sạch, ai không biết vô tội”.
“Từ nay về sau, thánh vực Đại Võ sẽ không còn Võ gia, Thần gia, Đường gia và Phụng gia nữa”.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tuyết Phi Yến lúc này đứng một bên, chắp tay nói: “Đệ tử đã rõ”.
Sau đó, Tuyết Phi Yến rời đi.
Mọi chuyện đã đến lúc kết thúc, cần đường chủ là cô ấy đi xử lý.
Lý Huyền Đạo cũng nói: “Phong Vô Tình, bảy người các ngươi giúp đỡ Tuyết Phi Yến đường chủ đi”.
“Vâng!”
“Ghi nhớ, toàn bộ nghe lệnh của Tuyết Phi Yến đường chủ, không thể làm trái, đây là Võ Môn, nhớ chưa?”
“Vâng!”
Bảy vị Kiếm Hộ lúc này cũng lần lượt rời đi.
Lúc này Tần Ninh vuốt ve Phệ Thiên Giảo.
“Nhị cẩu tử, vẫn đang giả chết à?”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi mà còn giả chết nữa thì ta sẽ chết thật đấy!”
Nghe vậy, móng vuốt Phệ Thiên Giảo lập tức khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nói: “Tần gia, ta... ta... sao rồi?”
Tần Ninh và Ôn Hiến Chi đều cạn lời.
Nữa! Tiếp tục nữa đi!
Phệ Thiên Giảo giãy dụa đứng dậy, đau đến nhe răng.
“Nhặt về cái mạng chó của ngươi rồi, nhưng cần ăn một chút thánh đan để luyện kinh mạch thân thể, khôi phục lại thì mới không có di chứng”.
Phệ Thiên Giảo khẽ dựa vào Tần Ninh, thân mật cọ xát ống tay áo của Tần Ninh.
“Từng này tuổi đầu rồi, đừng có buồn nôn vậy chứ”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
Phệ Thiên Giảo mới lên tiếng: “Gia, xin lỗi vì lại gây thêm phiền phức cho người”.
Tần Ninh kéo nó từ trong cõi chết trở về, chắc chắn phải trả một cái giá lớn.
Ôn Hiến Chi thì nắm chặt hai tay, cũng rất đau lòng cho sư tôn.
Tần Ninh chỉ gãi đầu Phệ Thiên Giảo, không nói thêm gì.
“Đạo nhi...”
“Sư tôn”.
“Ngươi có biết Diệp Nam Hiên đã đi đâu không?”
Tần Ninh hỏi.
Nghe Tần Ninh vậy, Lý Huyền Đạo không hiểu lắm.
Tần Ninh lại nói: “Ta quên mất. Ngày xưa sư tôn nói với ngươi rằng sư tôn sẽ quay về, nhưng thực tế xảy ra lại có chút khác biệt với kế hoạch”.
Sau đó, Tần Ninh nói về chín đời chín kiếp.
Sắc mặt Lý Huyền Đạo không ngừng thay đổi.
“Cửu U Đại Đế là ta, nhưng là ở đại lục Vạn Thiên. Đại sư huynh của ngươi tên là Dương Thanh Vân, đang ở trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn cũng là một lần lịch kiếp của vi sư, ở trong thánh vực Thiên Hồng, Ôn Hiến Chi là nhị sư huynh của ngươi”.
“Cuồng Võ Thiên Đế là đời thứ ba của vi sư, tam sư huynh của ngươi chính là Diệp Nam Hiên”.
Thanh Vân Kiếm Đế là đời thứ tư của Tần Ninh, đồ nhi chính là Lý Huyền Đạo.
Lúc này, sắc mặt Lý Huyền Đạo rung động.
“Tứ sư đệ, đừng lo lắng, tuy rằng đệ có bối phận thấp nhất, nhưng vẫn còn ngũ sư đệ, lục sư đệ các kiểu mà!”
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Chào sư huynh!”
Lý Huyền Đạo chắp tay nói.
“Khách sáo, khách sáo rồi”, Ôn Hiến Chi khoát tay, cười ha ha.
Sau đó, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Diệp Nam Hiên sư huynh...”
“Đúng là huynh ấy đã đến thánh vực Thiên Kiếm để khiêu chiến con, nhưng con lại không hề gặp, nhưng theo con biết, sư huynh ấy đã biến mất ở... thánh vực Thanh Tiêu”.
Thánh vực Thanh Tiêu!
“Chủ của thánh vực Thanh Tiêu hiện nay chính là Thời Thanh Trúc, cũng là người cai quản Thanh Tiêu Thiên”.
“Thời Thanh Trúc!”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc hô lên.
Lý Huyền Đạo thì khó hiểu.
Quen biết nhau ư?
Tần Ninh cũng thì thầm: “Thời Thanh Trúc...”
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Nếu không vì cô gái này thì sư tôn năm đó đã tiêu diệt ngũ đại thế gia của thánh vực Thiên Hồng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ”.
Tần Ninh lườm Ôn Hiến Chi một cái.
Lý Huyền Đạo càng không hiểu.
Xem ra hồi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì cũng có quen biết với Thời Thanh Trúc của thánh vực Thanh Tiêu này.
“Cô bé năm đó giờ lại thành chủ của một vực rồi đấy”, Tần Ninh cười nói.
Lúc này, Tần Ninh ngồi trên bảo tọa, im lặng nhìn xung quanh.
Giao chiến vẫn đang diễn ra.
Lý Huyền Đạo lo lắng an nguy cho Tần Ninh nên không hề rời đi, Ôn Hiến Chi cũng ở cạnh bên người.
Có hai vị Thánh Đế thủ hộ, những kẻ khác nào dám tới gần.
Nhưng khi nhóm Thánh Tôn của tứ đại gia tộc và Ma tộc bị giết thì đám Thánh Tôn của Võ Môn cùng Nhất Kiếm Các đã hoàn toàn phản công, trên thực tế bại cục của tứ đại gia tộc cũng đã được định sẵn.
Vô số bóng người đã bắt đầu tán loạn.
Tuyết Phi Yến cũng ra lệnh cho thành viên cấp cao của Võ Môn đuổi theo...
Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.
Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở bảo tọa, quan sát bên trong thân thể.
Bên ngoài đã bị ánh thương và ánh kiếm đen ngòm bao bọc.
Mà bên trong hồn hải, tam hồn thất phách cũng bị chúng bao trùm.
Xiềng xích từ trong ra ngoài.
Nếu rút ra, tam hồn thất phách sẽ tiêu tan, chết.
Nếu không rút ra, Diệt Hồn Kiếm và Phệ Phách Thương sẽ cuồn cuộn hấp thu sức mạnh hồn phách, cũng sẽ chết.
Đều là chết, nhưng một cái là chết ngay, còn một cái là dằn vặt đến chết.
Thủ đoạn của Ma tộc cao minh thật.
Mười hai tên Thánh Đế liên thủ xuất kích, uy lực đúng là khó lường.
Nhưng khi nhìn đến Phong Thần châu trong cơ thể, Tần Ninh lại hơi mỉm cười.
Phong Thần châu lúc này có đến hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan.
Trong đó có mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan sáng lóa, tỏa ra sức mạnh tinh thuần hơn cả.
Sáu tên Thánh Đế bị hắn giết và mười hai tên Thánh Đế mà Lý Huyền Đạo chém giết.
Tổng cộng mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan, trong đó có bốn viên mạnh hơn một chút.
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói nhiều, nhắm mắt lại.
Phong Thần châu mở ra, một viên Tịnh Ma Châu Đan hội tụ vào trong hồn hải của Tần Ninh.
Đây là Tịnh Ma Châu Đan của một tên Thánh Đế.
Sức mạnh tinh thuần hóa thành sức mạnh chữa trị tinh thuần nhất trong hồn hải, chậm rãi tỏa ra.
Tần Ninh định dùng Tịnh Ma Châu Đan để ngăn lại Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương cắn nuốt.
Đây chỉ là phương pháp tạm thời, cần nghĩ cách khác để diệt trừ hoàn toàn.
Một viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế ngưng tụ cuồn cuộn hóa giải.
“Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.
“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.
Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.
Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.
Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.
“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.
Chương 2069: Đau đầu thật đấy
Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.
“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.
Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.
“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.
“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.
“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.
“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.
“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”
“Quan hệ gì cơ?”
“Thì là... kiểu đó ấy...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.
“Đệ nghĩ cái gì vậy!”, Ôn Hiến Chi vội nói: “Sư tôn của chúng ta là người dễ bị sắc đẹp quấy nhiễu hay sao?”
Lý Huyền Đạo khẽ cười: "Sư huynh đừng lo, sư tôn đang bế quan, không có thời gian nghe lén chúng ta đâu...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.
“Là sao vậy sư huynh?”
Ôn Hiến Chi gãi đầu, nói với Lý Huyền Đạo: “Ta không biết đời thứ tư sư tôn ra sao, nhưng ở đời thứ hai thì sư tôn không thích một người đẹp nào cả”.
“Đời thứ tư cũng vậy, sư tôn luôn si mê kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn người đời nhiều”.
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Giờ thì khác rồi”.
“Mời sư huynh nói tiếp”.
“Ta nói cho đệ hay, ở đại lục Vạn Thiên, sư tôn có đến ba đấy!”
“Ba? Ba gì cơ sư huynh?”, Lý Huyền Đạo không hiểu.
“Ba sư nương ấy!”
Ôn Hiến Chi nói: “Cốc Tân Nguyệt, ta chưa từng gặp... còn một người là Diệp Viên Viên, thiên phú rất mạnh, thân thể đặc thù gì đó, sư tôn nói tương lai có thể trở thành Nữ Đế, nhưng không phải Nữ Đế của Hạ Tam Thiên mà là của cả thiên địa này!”
“Chà...”
Lý Huyền Đạo hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi nói: “Ghê vậy sao”.
“Đó, ta cũng thấy lạ. Vì xưa giờ sư tôn không màng nữ sắc, hiện tại lại như vậy. Ai mà biết Thời Thanh Trúc có trở thành sư nương thứ năm của chúng ta ở tương lai hay không”.
“Thứ năm? Ta tưởng là thứ tư chứ?”
Ôn Hiến Chi lại tỏ vẻ hiểu biết, đắc ý nói: “Nghe nói, trên trời còn có một người nữa đấy...”
“Trên trời?”
Ôn Hiến Chi lúc này gật đầu.
“Mà mấy vạn năm qua, đệ cũng không tìm cho mình một người bạn đời hả?”, Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.
“Ta?”, Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: “Ta chỉ chờ sư tôn quay về, cả đời này ở bên cạnh sư tôn là đủ”.
Lý Huyền Đạo nói xong thì nhìn Ôn Hiến Chi.
“Vậy nhị sư huynh thì sao?”
“Ta?”
Ôn Hiến Chi khoát tay: “Nữ sắc để làm cái gì? Ta có Thanh Hiên là được rồi”.
“...”
Sư huynh sư đệ ở bên ngoài sơn cốc, vừa quan sát bốn phía vừa không ngừng nói chuyện.
Bởi vì đều vô cùng tôn kính Tần Ninh nên hai người nói chuyện rất ăn ý.
Mà bên trong sơn cốc, Tần Ninh khoanh chân tĩnh tọa.
Ánh thương và ánh kiếm trước ngực nhìn vô cùng khủng bố.
Nhưng lúc này, chúng đã dần nhạt đi.
Bên trong hồn hải.
Tần Ninh tiêu hao năm viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế ngưng tụ.
Đến khi viên thứ sáu hoàn toàn bị dùng hết.
Sức mạnh bàng bạc trong cơ thể Tần Ninh mới phóng thích ra.
Ánh thương và ánh kiếm khóa chặt hồn phách thể của hắn.
Nhưng ở bên ngoài lại có một xích sắt khóa chặt hai ảnh thương – kiếm.
Sau đó, Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương sẽ không thể tiếp tục cắn nuốt sức mạnh của hồn phách hắn nữa mà là cắn nuốt Tịnh Ma Châu Đan.
Lúc này, ánh thương cùng kiếm ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh đã biến mất.
Nhưng chúng vẫn còn y nguyên ở trong hồn phách thể của Tần Ninh.
Tạm thời coi như ổn định.
Ít nhất thì tính mạng không đáng lo nữa.
Nhưng tiếp theo nên làm thế nào thì lại rất khó...
Một khi ra tay thì sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh hồn phách, lúc đó cũng khiến cho sức mạnh của sáu viên Tịnh Ma Châu Đan tiêu hao càng nhanh.
“Đau đầu thật đấy!”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Phải làm sao mới ổn đây...”, thời gian tiếp theo cần suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hơn nữa bây giờ tìm được Lý Huyền Đạo, hắn cũng có thể cắn nuốt và dung hợp lột xác Thanh Vân Kiếm Đế.
Nhưng nếu bây giờ dung hợp thì lực cắn nuốt của Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương cũng sẽ tăng cao.
Nên dung hợp vào lúc này sẽ là một sự sai lầm.
Chỉ có thể chờ thôi!
“Huyền Đạo!”
“Hiến Chi!”
Tần Ninh lúc này gọi một tiếng.
Không bao lâu, chỉ có một người từ bên ngoài sơn cốc đi vào.
“Sư tôn tỉnh rồi ạ!”, Ôn Hiến Chi đi ra, cười nói: “Tứ sư đệ đi làm chút việc, người của Nhất Kiếm Các đều đã về, tứ sư đệ quay lại thánh vực Thiên Kiếm để sắp xếp mấy thứ”.
“Ừ!”
Tần Ninh nói: “Ta bế quan bao lâu rồi?”
“Nửa năm ạ!”
Ôn Hiến Chi đáp.
Nửa năm.
Tần Ninh vừa định nói thì đã có mấy thanh âm xé gió vang lên.
Một đám người xuất hiện.
Hai người đứng đầu nhanh chóng tiến tới.
“Tham kiến tiên sinh”.
“Tham kiến tiên sinh”.
Tần Ninh nhìn cả hai, khẽ phất tay.
Nhìn sang Diệp Bắc Phong, Tần Ninh cười nói: “Bước ra được trở ngại và trở thành Thánh Đế rồi chứ?”
Diệp Bắc Phong gật đầu, hổ thẹn nói: “Võ Môn là do tiên sinh tạo ra, tiên sinh quay về mà lại gặp chuyện như thế, là chúng đệ tử làm việc sai lầm, tiên sinh lại phải chữa thương cho đệ tử, đệ tử đáng chết, xin tiên sinh trách phạt!”
Tần Ninh cười nói với Diệp Bắc Phong: “Trách tội ngươi làm gì?”
“Được rồi, các ngươi cũng vất vả bao nhiêu năm qua, chuyện Võ Môn cũng không phải tại các ngươi”.
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, vẫy tay: “Tới đây”.
Tuyết Phi Yến đi lên trước.
Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan.
“Thử luyện hóa xem sao, không chừng còn đột phá lên cảnh giới Thánh Đế đấy".
Tuyết Phi Yến liền quỳ xuống, hai tay nâng lên.
“Đừng có động tí là quỳ, trước kia các ngươi có bị thế đâu”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến nghe vậy đều đỏ ửng hai mắt, khẽ gật đầu.
“Ca...”, lúc này, một tiếng hô vang lên.
Tiên Hàm tới, bắt lấy tay Tần Ninh, dò xét một lượt.
“Ca ổn cả rồi sao?”
Tần Ninh nói: “Ta thì bị thế nào được? Ca ngươi là ai chứ? Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”.
“Vâng”.
Tiên Hàm cười nói: “Ta biết là ca sẽ ổn mà, nửa năm qua đúng là làm ta sợ chết khiếp”.
Chương 2070: Cuồng cốc
Cùng lúc đó, mấy vị thái thượng của Khúc gia, Giang gia cùng trưởng tộc Khúc Du Du của Khúc gia, trưởng tộc Giang Hoành Nhạc của Giang gia lần lượt đi lên.
“Bái kiến đại nhân”.
“Bái kiến đại nhân”.
Hơn mười người lúc này, lần lượt quỳ xuống trên mặt đất.
“Đứng lên cả đi”.
Tần Ninh nhìn Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến, cười nói: “Trận chiến này tổn thất khá lớn, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu”.
“Làm cho Võ Môn nhận thức lại bản thân rõ hơn”.
Nói rồi, Tần Ninh vung tay lên, Diệp Bắc Phong vội vàng đón lấy.
“Phân chia số Tịnh Ma Châu Đan này đi, ban thưởng cho các đệ tử có biểu hiện xuất sắc lần này”.
Tần Ninh sau đó kéo tay Tiên Hàm, cười nói: “Ca để lại cho ngươi một viên lớn”.
Tiên Hàm gật đầu.
Mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế luyện ra.
Tần Ninh tiêu hết sáu viên.
Một viên cho Tuyết Phi Yến, một viên cho Tiên Hàm.
Ôn Hiến Chi thì không cần.
Phệ Thiên Giảo càng không cần. Đại Tác Mệnh Thuật tiêu hết mười vạn năm tuổi thọ của hắn đủ để Phệ Thiên Giảo hoàn toàn khỏe mạnh.
Còn thừa mười viên này thì để Tần Ninh giữ lại.
“Trong thời gian này, ta sẽ ở lại Cuồng cốc”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Võ Môn cần thời gian để khôi phục lại, các ngươi cũng không cần vây quanh ta, đi làm việc của mình đi”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến gật đầu.
“Còn Nam Hiên... ta sẽ đi tìm”.
Tần Ninh dặn dò một số việc, sau đó rời khỏi sơn cốc này, đi ra bên ngoài.
Phóng mắt nhìn ra, thu hết toàn bộ non sông của Võ Môn vào mắt.
Nửa năm qua đi.
Tần Ninh không hỏi tứ đại gia tộc bị xử trí thế nào, hắn đã tỏ rõ thái độ.
Lúc này, bên trong Võ Môn, những kiến trúc và dãy núi bị phá hư giờ cũng được chữa trị không ít.
Nhưng muốn khôi phục một trăm linh tám dãy núi bên trong và ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài cũng không dễ dàng.
Lúc này, Tần Ninh đi ở phía trước, các đệ tử Võ Môn bận rộn nhìn thấy Tần Ninh thì đều quỳ bái dưới mặt đất, ánh mắt chứa đầy sự sùng bái.
Cuồng Đế đại nhân trở về.
Võ Môn dù có gặp đại nạn, nhưng người vẫn còn, hết thảy đều ổn.
Một đường đi ra phía sau chín dãy núi, đến một vùng sơn cốc.
Ở ngoài cửa cốc có hai chữ phiêu dật xuất trần.
“Cuồng cốc”.
Là nơi Tần Ninh ở trước kia.
Vài vạn năm qua đi, khi nhìn thấy Cuồng cốc một lần nữa, Tần Ninh mới xem như hoàn toàn thoải mái.
Đi vào trong sơn cốc, một vùng chim hót hoa nở, hơn nữa trong sơn cốc còn có những tòa nhà tranh đứng sững sững, cảnh tượng sơn thủy điền viên.
Ôn Hiến Chi thấy vậy thì cảm thán trong lòng.
Tần Ninh năm đó chế tạo Ám Thiên cốc trong Thánh Thú tông cũng mang dáng vẻ lạnh nhạt thế này.
Thời gian qua đi, sư tôn vẫn không thay đổi.
Có lẽ từ trong thâm tâm, sư tôn không phải người thích tranh đoạt, không màng danh lợi mới là bản tính của sư tôn.
Ôn Hiến Chi, Tuyết Phi Yến, Diệp Bắc Phong và Tiên Hàm đi theo Tần Ninh vào sơn cốc, những người khác thì đứng bên ngoài.
Mà lúc này, đột nhiên có một viên đan dược bay lên từ bụi cỏ rồi rơi xuống.
Rồi sau đó lại có một viên đan dược nữa bay lên, lại rơi xuống, tạo ra tiếng lạch cạch.
Trong bụi cỏ đó có một cái đuôi chó không ngừng lay động.
Tần Ninh tới gần.
Chỉ thấy bãi cỏ đã xuất hiện một cái hố, Phệ Thiên Giảo đang nằm ở đó, bên cạnh nó là một đống bình thủy tinh.
Lúc này, một viên đan dược bay ra khỏi bình thủy tinh rồi bị Phệ Thiên Giảo bắt lấy, nuốt thẳng vào họng.
“Thích không?”
“Thích...”, Phệ Thiên Giảo đáp.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Phệ Thiên Giảo hơi sững sờ.
“Chủ tử!”
Phệ Thiên Giảo lăn mình một cái, đứng dậy rồi đi đến trước mặt Tần Ninh, thân mật vây quanh Tần Ninh.
“Nơi này giống Ám Thiên cốc quá, Tần gia đúng là biết hưởng thụ”.
Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo một cái, cười ha ha.
Đi vào nhà gỗ, thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, không hề khoa trương mà cực kỳ thoải mái.
“Phong nhi, Yến nhi”.
“Tiên sinh”.
“Tiên sinh”.
Tần Ninh từ từ nói: “Đi làm hết những công việc còn đang tồn đọng đi, có chuyện gì ta sẽ báo cho các ngươi”.
“Vâng!”
Diệp Bắc Phong cùng Tuyết Phi Yến rời khỏi sơn cốc.
“Lương Triều Kiếm”.
“Có thuộc hạ”.
Diệp Bắc Phong nói: “Ra lệnh cho tất cả mọi người không được đến gần Cuồng cốc, ai vi phạm, giết không tha”.
“Vâng”.
Cả hai quay người nhìn sơn cốc một chút rồi rời đi.
Một đám người lúc này cũng đi ra theo bọn họ.
Trong sơn cốc chỉ còn Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm ngồi trên bậc thềm đá trước nhà gỗ.
Tần Ninh cười nói: “Cả đời này ta cũng chỉ thích như vậy mà thôi”.
“Chọn một sơn cốc, tắm nắng mỗi ngày rồi ngủ nướng, có giai nhân bầu bạn, thỉnh thoảng ra ngoài du ngoạn sơn thủy, có bằng hữu, có huynh đệ...”
Tiên Hàm cười nói: “Ca muốn thì ở lại Võ Môn là được mà”.
Tần Ninh vỗ đầu Tiên Hàm, nói: “Ta muốn, nhưng không được”.
“Cả cái Thương Mang Vân Giới rộng mênh mông này chính là bầu trời trên đỉnh đầu chúng ta, tồn tại những thần thú và võ giả mạnh hơn chúng ta quá nhiều”.
“Chưa nói đến Thương Mang Vân Giới, bên ngoài Hạ Tam Thiên là Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có hằng hà sa số cường giả, trời đất này mênh mông vô tận đâu phải là nói ngoa”.
“Ta đã là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cũng là con trai của Vô Thượng Thần Đế. Chín đời chín kiếp này gặp được các ngươi đã là chuyện cực kỳ vui vẻ”.
“Nhưng rồi cũng có một ngày ta phải trở lại nơi ta cần đứng, lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người”.
“Đây là trách nhiệm của ta, ta không thể tránh né”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì trừng mắt: “Lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người? Nghe thấy thích ghê, nếu sư tôn không thích thì để con làm giúp sư tôn cho ạ”.
“Hiến Chi à...”
“Dạ?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta thấy ý cảnh kiếm thuật của Huyền Đạo đã đến hóa cảnh rồi đó, còn đạo ngự thú của ngươi thì kém xa của nó. Chờ Huyền Đạo quay về thì bảo tứ đệ ngươi luyện tập với ngươi chút đi!”
“...”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta không thể trốn tránh trách nhiệm được, bạn bè người thân cũng đang chờ ta quay về”.
“Mà hiện nay, đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên đã có dấu vết của Ma tộc, không thể biết được Thương Mang Vân Giới có hay không”.
“Tuy nói ta thích cuộc sống không màng danh lợi, nhưng ta càng thích ở chung với người thân bạn bè”.
Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm đều không nói gì.
Thật lâu sau, Tần Ninh cười nói: “Tiên Hàm, ngươi thích ở đây không?”
“Có ạ!”
“Chọn một ngày nào đó, ca sẽ tổ chức hôn lễ cho ngươi ở Võ Môn, lúc ấy, ngươi sẽ là môn chủ Võ Môn”.
Tần Ninh nói thẳng.
Nghe vậy, Tiên Hàm sững sờ, lập tức nói: “Ca, ta mới là Thánh Vương, không đủ”.
“Vớ vẩn”.
Tần Ninh đứng dậy, giương hai tay, cười nói: “Đệ đệ của Tần Ninh ta, có gì mà không đủ?”
Bình luận facebook