-
Chương 2071-2075
Chương 2071: Ta sẽ trải một con đường cho ngươi
Nghe thấy lời này, Tiên Hàm hơi ngẩn ra.
"Tên nhóc ngươi, nếu ta dẫn theo ngươi cùng đi, chắc hẳn Giang Ngạo Tuyết phải buồn chết mất, ta không muốn làm chuyện chia rẽ uyên ương đâu".
"Ngươi hãy ở lại nơi này, làm môn chủ Võ Môn, sau này nếu Huyền Đạo và Thanh Vân rời đi theo ta, vậy Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Thiên Hồng đều giao cho ngươi quản lý".
"Ngươi phải trở thành vua chúa của Hạ Tam Thiên, vị vua đầu tiên, nếu không sau này ca ca trở về phải tìm ngươi như thế nào?"
Tiên Hàm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta chưa hề nghĩ tới Tần Ninh lại có kỳ vọng cao với hắn ta như vậy.
"Tên nhóc thối, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?
Nên làm ra kỳ tích của mình đi!"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi là đệ đệ mà Tần Ninh ta công nhận, ngươi là Tiên Hàm, ngươi là chính mình".
"Sau này ngươi và Giang Ngạo Tuyết kết hôn sinh con, con của ngươi sẽ lấy cha mình làm gương như thế nào?"
"Khi con người còn sống sẽ có rất nhiều con đường, ta sẽ trải một con đường vì ngươi, nếu ngươi không thích có thể không đi, nếu thích, ta sẽ giúp ngươi trải rộng ra, để ngươi đi thoải mái hơn".
Nghe hắn ta nói vậy, ánh mắt Tiên Hàm trở nên nghiêm túc hơn.
"Dù sao trong khoảng thời gian tiếp theo cứ từ từ mà suy nghĩ".
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, cười nói: "Ta vẫn rất tin tưởng ngươi có thể làm được".
"Ừm!"
Tần Ninh đi đến một bên sơn cốc, đặt một cái ghế nằm dưới ánh mặt trời, cứ như vài vạn năm nay vẫn luôn như thế.
Tần Ninh nằm trên ghế dựa, hơi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một lát…", Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm đều rời khỏi sơn cốc.
Trong sơn cốc có bãi cỏ, đóa hoa, vài căn nhà tranh, một con chó, một người nằm trên ghế dựa.
Tĩnh mịch, bình yên.
Trong mấy ngày sau đó, Tần Ninh vẫn luôn chờ đợi trong cốc, hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến mấy ngày nay cũng đã báo cáo không ít chuyện bên trong Võ Môn.
Ngày hôm đó, mặt trời đỏ ngả về tây, chiếu từ cửa cốc vào bên trong.
Tần Ninh nằm trên ghế dựa, hài lòng bình yên.
Trên thực tế, mấy ngày nay Tần Ninh vẫn luôn suy nghĩ nên xử lý Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương trong cơ thể như thế nào.
Đó cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện được.
Bây giờ chỉ mới ngăn chặn mà thôi, mà một khi sức mạnh áp chế của Tịnh Ma Châu Đan hoàn toàn vô hiệu, hắn có thể sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Đó cũng không phải trò đùa.
Chỉ là càng nghĩ, lại không có biện pháp gì tốt cả.
Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.
Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.
Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.
Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
"Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"
Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.
Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.
Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.
Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.
Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.
Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo.
"Vì sao lại phải sử dụng?"
Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.
Mà trong sơn cốc, một con chó lớn màu nâu trốn ở trong ổ chó của mình, lặng lẽ che tai của mình lại.
"Không có chuyện gì!"
Tần Ninh cười nói: "Tuy tạm thời bị thương cực lớn, thế nhưng về sau sẽ dần dần khôi phục, tóm lại sẽ có thể khôi phục được như cũ".
"Ngược lại là các nàng, sao lại đến thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng như thế nào rồi?"
Thời gian đã qua hơn tám trăm năm.
Thánh vực Thiên Hồng chỉ sợ là không tầm thường! Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, các nàng đều đã đến cảnh giới Thánh Tôn, không tệ, đúng như mong muốn của ta".
Hai cô gái nhìn nhìn Tần Ninh, trong lòng vô cùng đau đớn.
Các nàng biết Tần Ninh rất mạnh, nhưng mạnh như thế mà cũng bị dồn đến mức này, có thể tưởng tượng ra chuyện ở thánh vực Đại Võ lần này nguy hiểm ra sao.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Mà cùng lúc đó, hai bóng người đi tới trước mặt hắn.
"Thanh Vân!"
"Thạch Đầu".
Tần Ninh nhìn thấy hai người thì không nhịn được cười nói: "Sao hai người các ngươi cũng tới vậy?"
Dương Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng khó có thể bình an.
Trên mặt Thạch Cảm Đương cũng không hề có vẻ trêu đùa.
"Ai nấy đều làm vẻ mặt đó làm gì?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta lại không chết, xem các ngươi đều khổ sở kìa".
Dương Thanh Vân quỳ xuống đất dập đầu: "Là đồ nhi vô dụng, để sư tôn gặp phải tai nạn này!"
Thạch Cảm Đương cũng đỏ mặt lên.
"Được rồi được rồi, đứng lên đi".
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nhìn thấy bốn người các ngươi, tâm trạng ta đã tốt hơn chút, thân thể có vấn đề, ta có thể điều trị được, đừng quên ta là ông lão đã đi qua trăm ngàn vạn năm".
Hai người Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện.
Nhìn bốn người, Tần Ninh lộ ra nụ cười hài lòng.
"Còn thiếu mỗi Nam Hiên nữa thôi!"
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
"Sư tôn đừng buồn nữa, Huyền Đạo đã phái người đến thánh vực Thanh Tiêu để nghe ngóng tin tức rồi, tin chắc không lâu sau sẽ có tin tức".
Lý Huyền Đạo chắp tay nói: "Chúng con nhất định sẽ tìm được tam sư huynh trở về".
"Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi".
Tần Ninh cười: "Tiếp theo tất cả mọi chuyện trong thánh vực Đại Võ đều phải bắt đầu lại từ đầu, ta chuẩn bị giao cho Tiên Hàm làm, mấy người các hãy dạy bảo hắn ta cho tốt".
"Hơn nữa ta đang định tổ chức một buổi hôn lễ cho Tiên Hàm, hôn lễ với Giang Ngạo Tuyết!"
Hắn vừa dứt lời, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương đều gật đầu, trên mặt nở nụ cười.
Tiên Hàm như đệ đệ ruột thịt của Tần Ninh, đương nhiên là rất được coi trọng.
Đêm đó, Tần Ninh và mấy người Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân ngồi quanh đống lửa.
Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đang nhóm lửa nướng thịt.
Những tiếng lách tách vang lên, từng đợt mùi thơm truyền ra.
Mấy người ngồi quanh đống lửa, bên cạnh đặt một một vò rượu ngon, còn có rất nhiều miếng thịt tươi mới.
Tiên Hàm cũng dẫn theo Giang Ngạo Tuyết đến ngồi giữa mấy người.
Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại cảm thấy rất khó chịu.
Hai vị đường chủ Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến cũng phải người cẩn thận vận chuyển gia vị và thịt từ cửa sơn cốc đến.
Rất nhiều loại thịt Thánh Thú cấp bảy, cấp tám được vận chuyển tới.
Mà vị Thánh Đế nổi tiếng Lý Huyền Đạo và vị Thánh Đế mới tăng cấp Ôn Hiến Chi lại đang nướng thịt.
Sau tám trăm năm, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đã từ Thánh Vương vượt qua cấp bậc Thánh Hoàng cửu văn, đến cảnh giới Thánh Tôn rồi.
Người nào ở đây mà đi ra bên ngoài Võ Môn, đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn.
Cùng ngồi một chỗ ăn thịt nướng, uống rượu ngon với một đám người như thế khiến người ta vô cùng thấp thỏm trong lòng.
Nhất là Tần Ninh.
Cuồng Đế chuyển thế tới.
Cuồng Đế là ai?
Là một vị thần giống như linh hồn của Võ Môn vậy!
Chương 2072: Thánh Đế viên mãn
"Tuyết Nhi, sao thế?"
Tiên Hàm ở một bên nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết mất tự nhiên, không nhịn được mở miệng quan tâm nói.
"Ta... thấy hơi sợ".
Giang Ngạo Tuyết đắng chát cười: "Các chủ Lý Huyền Đạo của Nhất Kiếm các, Thánh Đế Ôn Hiến Chi, còn có Tần công tử... lại là Cuồng Đế đại nhân...", giờ phút này Tiên Hàm nắm lấy tay Giang Ngạo Tuyết, cười nói: "Sợ cái gì?
Đây là ca của ta, hai vị này là chị dâu ta, mấy vị này đều là đồ đệ của ca ta, nói cho cùng còn phải gọi ta một tiếng thúc đấy!"
"Chảnh chọe...", "Sao có thể gọi là chảnh chọe được?
Ở đây, ngoại trừ Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương ra, không ai biết đại ca lâu như ta đâu".
Tiên Hàm mỉm cười nói về quá khứ với Giang Ngạo Tuyết... Mà bốn người Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương thì ngồi cùng một chỗ, nâng cốc trò chuyện.
Nói về năm đó gặp Tần Ninh như thế nào, tình cảm sư đồ được xây dựng ra sao.
Tần Ninh ngồi trên đồng cỏ, tay cầm bầu rượu, uống một hớp lớn.
Phệ Thiên Giảo cũng nằm ở một bên, thè lưỡi liếm láp bầu rượu, đắc ý ăn thịt nướng.
Mà Cửu Anh đã lâu chưa xuất hiện, lần này cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Lần trước Cửu Anh cũng là bị thương không nhẹ trong cơn lốc thời không, vẫn luôn ẩn nấp trong cơ thể Tần Ninh, cũng không xuất hiện.
Hơn nữa Tần Ninh có thể cảm giác được tên này đến kỳ lột xác.
Cái gọi là kỳ lột xác lại khác với sự trưởng thành của con người.
Ví dụ như hắn đi từng bước một đến cảnh giới Thánh Hoàng, đây là trưởng thành.
Mà hung thú lột xác sẽ mạnh lên mang tính nhảy vọt.
Trên thực tế, trước đó Tần Ninh vẫn luôn hiếu kỳ vì sao kỳ lột xác của Cửu Anh còn chưa tới.
Nhưng lần trước trở về từ cõi chết dường như đã kích thích huyết mạch của nó.
Nói không chừng tên này lột xác sẽ phải trải qua nguy hiểm sống chết.
Về sau có thể thử một chút.
Dù sao mỗi một loại hung thú đều cực kỳ khác nhau, Tần Ninh cũng không tiện phán đoán tình huống của Cửu Anh, chỉ có thể xem số phận của chính nó thôi.
Tối nay mọi người tề tụ, vô cùng vui vẻ.
"Phi Yến, Bắc Phong, uống hai chén với ta chứ?"
Tần Ninh hô một câu về phía cửa sơn cốc.
Tuyết Phi Yến lắc đầu.
"Ngươi đi đi!"
Tuyết Phi Yến nhìn về phía Diệp Bắc Phong bên cạnh, cười nói: "Bây giờ Võ Môn không yên ổn lắm, ta ở đây trông coi là được rồi".
"Cùng nhau đi!"
Diệp Bắc Phong lại cười: "Lý Huyền Đạo là người của Nhất Kiếm các, trong Cuồng cốc này có tổng cộng trên trăm vị Thánh Tôn, cho dù có tám hay mười Thánh Đế đến thì cũng phải chết".
Nghe thấy lời này, Tuyết Phi Yến hít một hơi lạnh.
Lý Huyền Đạo này... quá khoa trương đi! Đây là chuyển hết người của Nhất Kiếm các tới sao?
Hai người đều tham gia vào trong cuộc vui.
Trăng đêm giữa bầu trời, gió thổi nhẹ quét.
Mấy người tụ tập cùng một chỗ, tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.
"Nếu không có Ma tộc, mười thánh vực lớn sẽ có cảnh tượng yên bình và phồn vinh như thế này đi!"
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
"Sư tôn yên tâm, Ma tộc không ngông cuồng nổi, đám Thánh Đế trong mười thánh vực lớn sẽ không tùy ý để Ma tộc chiếm cứ mười thánh vực đâu".
Lý Huyền Đạo mở miệng nói.
"Sẽ không...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Có ta ở đây thì cũng sẽ không".
Tần Ninh lần lượt đảo mắt qua mấy người.
"Bây giờ Viên Viên và Sương Nhi đều là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển tam chuyển, Thạch Đầu cũng là cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển, Thanh Vân lại đến cảnh giới ngũ chuyển rồi!"
Năm đó rời khỏi thánh vực Thiên Hồng, Dương Thanh Vân là người có cảnh giới thấp nhất.
Chỉ là bây giờ lại có cảnh giới cao nhất.
Dù sao Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú lại rất tốt, trên thực tế ở trong lòng Tần Ninh, Dương Thanh Vân không hề chậm hơn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương.
Tám trăm năm đã khiến cho mấy người này càng thêm trưởng thành.
"Bây giờ đã tới cảnh giới Thánh Tôn, tiếp theo chính là cảnh giới Thánh Đế, mà một khi vượt qua cảnh giới Thánh Đế sẽ tiếp thụ chỉ ấn của Tam Thiên Giới Bích, không thể dừng lại ở trong Hạ Tam Thiên được".
Tam Thiên Giới Bích?
Đó là cái gì?
Tần Ninh chậm rãi nói: "Đại lục Vạn Thiên, Vương giả đứng đầu, tiến vào Hạ Tam Thiên sẽ là thế giới của Thánh Nhân".
"Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên là phi thăng, trời cũng sẽ không giống nhau nữa, mà cao hơn cả một thời không trời đất".
"Nhưng từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên lại là một loại biến hóa khác".
Một loại biến hóa khác.
Giờ phút này, mấy người đều chăm chú lắng nghe.
"Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, hợp lại được gọi là thế giới Cửu Thiên, mà trên thực tế, thế giới Cửu Thiên có cùng một thời không trời đất".
Cùng một cái?
Làm sao có thể?
Tần Ninh tiếp tục: "Đương nhiên cũng không phải là thời không trùng điệp, mà là mặc dù chúng ta ở cùng một thời không, nhưng lại ở vị trí khác nhau, giống như cầu thang vậy, Hạ Tam Thiên là bậc thang thứ nhất, Trung Tam Thiên là bậc thang thứ hai, Thượng Tam Thiên là là bậc thang thứ ba".
"Mà ở giữa mỗi một bậc thang thời không đều tồn tại bức tường thời không, cũng được gọi là Tam Thiên Giới Bích".
"Bức tường này là năm đó phụ thân ta tự tay chế tạo vì ổn định chư thiên vạn giới, muốn từ Hạ Tam Thiên tiến vào Trung Tam Thiên phải cần thực lực mạnh hơn Thánh Đế".
"Thế nhưng nếu muốn đi từ Trung Tam Thiên vào Hạ Tam Thiên, gần như là không có khả năng".
"Đây là quy tắc của trời đất, cũng như chúng ta đã tiến vào Hạ Tam Thiên, nếu muốn trở lại đại lục Vạn Thiên sẽ khó như lên trời".
Mấy người đều thi nhau gật đầu.
Sợ rằng chỉ có Tần Ninh mới có thể thật sự nói ra được sự của tươi đẹp phồn hoa thế giới này.
Thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là một vùng trời đất mà thôi.
"Cảnh giới Thánh Tôn chia làm bảy chuyển, thánh thể và hồn phách của Thánh giả kết hợp làm một, bảy lần chuyển biến, vô cùng hoàn mỹ".
"Mà sau khi một bước này đã hoàn mỹ rồi sẽ chính là cảnh giới Thánh Đế".
"Cái gọi là Thánh Đế là sau khi võ giả dung hợp thánh hồn, thánh phách và thánh thể sẽ phù hợp với thánh lực".
"Phải biết, trước Thánh Đế đều dựa vào thánh lực để bản thân sử dụng, thế nhưng khi đến cảnh giới Thánh Đế lại là khống chế Thánh Đế để bản thân sử dụng".
"Điểm này khác nhau một trời một vực".
"Cho nên mọi người mới nói Thánh Đế là sự lột xác thăng hoa giữa lực, hồn, thể".
Tần Ninh uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Sau khi đến Thánh Tôn thất chuyển sẽ tiến vào Thánh Đế, đương nhiên trong lúc đó cũng sẽ có một cách để cứu vãn, chính là quá trình kết hợp ba thứ là lực hồn thể làm một, được mọi người gọi là bán bộ Thánh Đế".
"Đương nhiên bán bộ Thánh Đế cần thiết với một số người, nhưng một số người lại không cần".
"Ví dụ như Bắc Phong lần này trực tiếp vượt qua thất chuyển đỉnh phong để đến Thánh Đế, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với việc tu luyện sau này".
Tần Ninh tiếp tục: "Mà cảnh giới Thánh Đế cũng có sự phân chia".
Nghe hắn nói vậy, mấy người đều hiếu kì nhìn về phía Tần Ninh.
"Sau khi tiến vào Thánh Đế, hai cảnh giới đầu tiên là cấp độ nhỏ, cấp độ lớn, đây chính là quá trình thánh lực dung hợp vào hồn phách, thánh lực dung hợp vào thân xác, sáu vị Thánh Đế đầu tiên của Võ Môn lần này đang ở cảnh giới như thế".
"Về sau sẽ là cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp, ba cảnh giới này là quá trình thánh lực hồn phách thân xác tự tăng lên, mấy người Dạ Phong Ly kia chắc hẳn là cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp".
"Mà cuối cùng, sau khi vượt qua cấp độ nhỏ, cấp độ lớn và ba cấp độ Hợp sẽ là Thánh Đế viên mãn, Thánh Đế đến bước này có thể nói là đã khống chế được không gian của Hạ Tam Thiên rất dễ dàng rồi".
"Huyền Đạo chính là cấp độ đó".
Hắn vừa nói xong, mấy người thi nhau nhìn về phía Lý Huyền Đạo với ánh mắt kinh hãi.
Chương 2073: Đồ của ta đâu rồi?
Vượt qua cấp độ nhỏ, cấp độ lớn, cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp, trở thành cảnh giới Thánh Đế viên mãn.
Đây chính là thực lực của Lý Huyền Đạo.
"Còn nữa, có lẽ Nam Hiên cũng như thế, nhưng nhiều năm rồi không gặp hắn ta, ta cũng không chắc lắm, nhưng ít nhất cũng ở cấp độ Tam Hợp đi?"
Tần Ninh không chắc chắn.
"Thánh Đế viên mãn là cấp cao nhất rồi ạ?"
Thạch Cảm Đương hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không phải".
Tần Ninh tiếp tục: "Sau Thánh Đế viên mãn còn có một cấp độ nữa, được gọi là... Thiên Thánh Đế!"
"Điều này cũng rất dễ hiểu, cấp bậc Thiên Thánh Đế đã có thể khống chế thánh lực trời đất trong Hạ Tam Thiên theo ý muốn của mình bình thường như thần linh vậy".
"Dạ Đế lúc trước chắc hẳn là cảnh giới đó".
Dạ Đế là cảnh giới Thiên Thánh Đế?
Làm sao có thể! Vậy sao lại bị Lý Huyền Đạo đánh bại được?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bởi vì Dạ Đế kia vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của thân xác thật, có lẽ chỉ ngưng tụ từ năm đến bảy phần thôi".
"Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, tuy Huyền Đạo là cấp bậc Thánh Đế viên mãn, nhưng dù sao tu hành kiếm đạo là chính nên thực lực rất mạnh".
Lý Huyền Đạo chắp tay: "Là do sư tôn dạy tốt".
Thạch Cảm Đương nghe thấy lời này, ánh mắt lóe lên.
Khi sư tôn gặp được những đồ đệ năm đó, càng ngày càng có nhiều người biết nịnh hót, sợ rằng cuộc sống của hắn ta sẽ không còn được thoải mái nữa rồi.
Tần Ninh lại tiếp: "Về đạo Thánh Đế, tuy bên ngoài đồn thổi rất mơ hồ, nhưng trên thực tế lại không mơ hồ như vậy, mọi người ở đây gần như có thể đến được cảnh giới Thánh Đế, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi".
"Hơn nữa bảy cảnh giới lớn của Thánh Đế cũng không phải chỉ có tiêu chuẩn như vậy, từ xưa đến nay, nhiều đời chỉ truyền lại phương pháp phân loại mà thôi, nhưng thực lực chân chính vẫn phải dựa vào sức chiến đấu".
Mấy người thi nhau gật đầu.
Kế tiếp, Tần Ninh cũng nói ra những vấn đề cần chú ý trên con đường tu hành của từng người một.
Mấy người đều ghi nhớ trong lòng.
Trăng đêm treo trên phía tây, đám người cũng lần lượt rời đi.
Sơn cốc dần dần khôi phục vẻ yên tĩnh.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dẫn Tần Ninh trở lại bên trong nhà tranh.
"Uống say thật!"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ, cô cũng đã uống không ít rượu, nhìn Tần Ninh đã ngủ say trên giường, không nhịn được nói: "Tụ tập cùng một chỗ với mấy đồ đệ khiến hắn vui vẻ quá trời".
"Chưa từng thấy chàng ấy vui vẻ như vậy".
Vân Sương Nhi cũng cười nói.
Lúc này hai người đều nhẹ nhàng giúp Tần Ninh đắp chăn.
Chỉ là đột nhiên có một đôi tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của hai người, tiếng cười khẽ vang: "Vui vẻ như vậy cũng không phải bởi vì nhìn thấy mấy đồ đệ tụ tập một chỗ, mà là nghĩ đến tối nay hai nàng đều không cần đi...", "Chàng giả vờ ngủ?"
"Chàng giả vờ say?"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay người, nhíu đôi mày thanh tú lại, có vẻ vô cùng giận dữ.
Tần Ninh lại chơi xấu nói: "Các nàng đều là Thánh Tôn, bây giờ ta chỉ là Thánh Hoàng, vẫn là một Thánh Hoàng nửa tàn phế, nếu dùng sức quá lớn để phản kháng ta, sẽ kích động hai hung khí trong cơ thể ta, lấy mạng của ta, có nghe lời ta không phải xem chính các nàng rồi".
"Vô sỉ!"
"Hèn hạ".
"Thì sao chứ?"
Tần Ninh cười đắc ý nói: "Được hai nàng cùng nhau chăm sóc, có thể nói là đêm xuân đáng giá nghìn vàng!"
Tần Ninh kéo hai người lại gần.
Bầu không khí mờ mịt dần dần bao phủ khắp phòng, thỉnh thoảng còn truyền đến mấy tiếng nói khiến lòng người mơ màng.
Trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên ngẩng đầu lên, thần kinh căng chặt.
"Sao thế?"
Phệ Thiên Giảo nói thầm: "Sao ta cảm thấy hai người phụ nữ kia đau đớn như vậy mà Tần gia lại vui vẻ thế?"
"Cút!"
Chỉ là trong đầu Phệ Thiên Giảo đột nhiên vang lên một âm thanh, nó lập tức biến sắc, bóng người lóe lên, hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.
Ôn Hiến Chi mơ mơ màng màng ngủ trên một cái cây xiêu vẹo trong Võ Môn, đột nhiên một tiếng hô vang lên, sau đó hắn ta cảm giác ngực mình cứ như bị thứ gì đó đè lên khiến hắn ta không thở nổi.
"Nhị Cẩu Tử, ngươi làm gì đấy?"
Phệ Thiên Giảo tủi thân nói: "Bị Tần gia đuổi ra ngoài".
"Con chó ngốc!"
Ôn Hiến Chi nói nhỏ: "Sư tôn đang hưởng thụ đêm xuân, con chó ngốc ngươi lại ở chỗ đó, ngươi không bị mắng thì ai bị mắng nữa?"
"Ngươi mới ngốc đấy".
Phệ Thiên Giảo mở miệng: "Ông đây là chó, có thể thấy rất rõ ràng, ngươi xem Lý Huyền Đạo người ta đi, đón cả Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đến, ngươi xem Tần gia vui thế nào kia, chắc chắn tối nay cũng không thèm ngủ".
"Ngươi lại nhìn ngươi đi, đúng là một tên ngốc!"
Nghe nó nói vậy, Ôn Hiến Chi giật mình một cái, ngồi dậy.
"Đúng thế!"
Ôn Hiến Chi vỗ gáy mình, không nhịn được nói: "Đều nói no bụng thì nghĩ dâm dục, Lý Huyền Đạo biết nắm lấy sở thích của sư tôn, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ".
"Cho nên mới nói ngươi ngốc!"
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền giật mình, vội vàng nói: "Không ngủ nữa, không ngủ nữa, ta phải nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho sư tôn đây".
"Ngu ngốc chính là ngu ngốc mà".
Phệ Thiên Giảo vẫn bĩu môi nói.
"Làm sao?"
"Tần gia vất vả một đêm, đau khổ cày cấy như thế, có thể dậy sớm được sao?
Cho dù là con trâu, đối mặt với hai người đẹp kia cũng phải mệt mỏi thành bò bít tết, sáng sớm ngươi đi chuẩn bị bữa sáng, không phải là đang muốn bị ăn mắng sao?"
Ôn Hiến Chi gãi đầu một cái: "Vậy ta phải làm gì?"
"Ngu!"
Phệ Thiên Giảo tiếp tục nói: "Chắc mặt trời lên cao Tần gia mới dậy, ngươi hãy đi chuẩn bị một chút thuốc bổ đi".
"Có lý!"
Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống.
"Sao ngươi lại nằm xuống?
Đi mau lên!"
"Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?
Bây giờ vẫn còn sớm mà!"
"Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".
Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.
Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.
Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc.
"Các ngươi tới đây hết đi".
Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".
Tần Ninh liếc qua.
Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá.
"Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Ôn Hiến Chi đâu?"
Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"
Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá.
"Dậy đi, đồ ngốc".
Phệ Thiên Giảo đi lên trước, đạp Ôn Hiến Chi một cú.
Ôn Hiến Chi mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn thấy Tần Ninh thì lập tức vui mừng quá đỗi.
"Sư tôn, người tỉnh rồi, người xem con chuẩn bị cho người... Hả?
Đồ của ta đâu rồi?"
Ôn Hiến Chi lập tức trợn tròn hai mắt.
Chương 2074: Tất cả đều nghe theo sư tôn
Những thứ này đều là lúc sáng sớm hắn ta đã vơ vét được ở trong phòng chứa đồ của Võ Môn, tất cả đều là đồ bổ, chắc chắn quãng thời gian này sư tôn ngày ngày đêm đêm sênh ca, có nó cơ thể của sư tôn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà đồ đâu cả rồi?
“Ôn Hiến Chi, có phải là ngươi còn đang nằm mơ hay không?”
Phệ Thiên Giảo ngồi ngay ngắn bên chân Tần Ninh, nghiêm trang nói: “Ngươi chuẩn bị cái gì thế?”
Ôn Hiến Chi nhìn vào bên trong sơn cốc, một đám người ôm mấy thứ kia đi ra, thấy vậy sao hắn ta còn có thể không rõ!
“Nhị cẩu tử, ông đây liều mạng với ngươi!”
Gào lớn một tiếng, Ôn Hiến Chi trực tiếp đánh về phía Phệ Thiên Giảo.
“Cái tên thô lỗ này, ngươi điên rồi à?”
Một người một chó la hét, đuổi bắt nhau lao nhanh ra khỏi sơn cốc…Hiển nhiên là không đánh một trận thì chuyện này thể giải quyết xong.
Tần Ninh nở nụ cười nhàn nhạt, hắn rời khỏi sơn cốc, tiến vào Võ Môn.
Ở khu vực trung tâm, sau hơn nửa năm sửa chữa đã khôi phục được không ít, còn phần bên ngoài thì vẫn cần thêm một quãng thời gian nữa.
Đệ tử Võ Môn đi tới đi lui nhìn thấy Tần Ninh đều dập đầu trên mặt đất, khiến cho Tần Ninh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh!”
Ngay khi Tần Ninh ra khỏi Cuồng Cốc, hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đột nhiên xuất hiện.
“Thông báo xuống dưới, nhìn thấy ta đừng quỳ”.
Tần Ninh day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ đi dạo trong Võ Môn mà thôi, nhớ lại chút hồi ức tốt đẹp, cả một đám đều quỳ xuống làm ta thấy không được tự nhiên”.
Diệp Bắc Phong cười khổ nói: “Chuyện này cũng không phải là do ta ép buộc bọn họ, đó là hành động xuất phát từ đáy lòng, uy nghiêm của tiên sinh vẫn luôn tồn tại như trước”.
Tần Ninh lắc lắc đầu.
“Bắc Phong hiểu rồi, ta sẽ nói với bọn họ”.
“Ừm”.
Tần Ninh tiện đà nói: “Các ngươi cũng đừng đi theo ta, một mình ta đi là được rồi”.
“Vâng!”
Hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến không đi theo nữa.
Tần Ninh đi lại bên trong Võ Môn, các đệ tử xung quanh đều từ xa nhìn lại, khom người hành lễ.
Đúng là không quỳ.
Thế nhưng cả một đám ở phía xa xa nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy mình như một cái cọc gỗ, hành động này càng làm cho người ta không còn gì để nói! Dần dần, Tần Ninh đi đến một ngọn núi đơn độc, hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
Võ Môn.
Là do hắn một tay sáng lập nên, là tâm huyết cả một đời của hắn.
Bây giờ nhìn lại, vẫn làm cho hắn cảm thấy rất hoài niệm.
Mà giờ phút này, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay.
“Thế nào rồi?”
Tần Ninh nhướng mày.
Lý Huyền Đạo lập tức nói: “Thám tử của Nhất Kiếm các thu thập được tin tức của Diệp Nam Hiên ở thánh vực Thanh Tiêu, thế nhưng, nghe nói Diệp Nam Hiên quả thật là chỉ đi ngang qua thánh vực Thanh Tiêu mà thôi, từ nơi đây lại không có tung tích gì nữa, muốn điều tra sâu thêm cũng không được”.
“Hơn nữa…không ít thám tử tài giỏi của Nhất Kiếm các bị giết chết…”, lời này vừa nói ra, Tần Ninh có chút giật mình.
Bị giết! Chuyện mà có điều mờ ám.
“Nhưng mà cũng có thể là Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu cảm thấy Nhất Kiếm các chúng ta vươn tay quá dài, cố tình ra oai phủ đầu, cũng có thể là không liên quan đến Thanh Tiêu Thiên…”
“Những lời này, bản thân ngươi có tin không?”
Tần Ninh thẳng thừng nói.
“Về phần có liên quan hay không, đến thánh vực Thanh Tiêu nhìn xem là sẽ biết”.
Lời này vừa nói ra, Lý Huyền Đạo đã biến sắc nói: “Sư tôn, vết thương của người…”
“Yên tâm, chỉ là tạm thời không thể dùng võ mà thôi, không phải còn có ngươi, còn có Hiến Chi hay sao…”, Tần Ninh khẽ cười nói.
Lý Huyền Đạo gật gật đầu.
“Sau khi chuyện hôn sự của Tiên Hàm xong xuôi, Võ Môn này sẽ giao cho Tiên Hàm tiếp quản, Huyền Đạo, sau này ngươi theo ta rời đi, Nhất Kiếm các cũng giao cho Tiên Hàm quản lý đi”.
“Tất cả đều nghe theo sư tôn”.
“Ngươi ấy à…giống hệt với Dương Thanh Vân…”, nhắc đến Dương Thanh Vân, Tần Ninh lập tức nói thêm: “Năm đó, khi ta rời khỏi thánh vực Thiên Hồng, bị nhốt bên trong thời không bạo lưu, chớp mắt một cái, thế giới bên ngoài đã trôi qua tám trăm năm, tám trăm năm này, Thanh Vân từ Tiểu Thánh Vương, vượt qua Thánh Hoàng, đạt được thành tựu là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển”.
“Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú có giới hạn dưới, nhưng lại không có giới hạn trên, bây giờ đã đến cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, ta lo lắng mấy năm nay, có thể cảnh giới Thánh Hoàng không ổn định, ngươi giúp ta rèn luyện”.
“Thuận tiện mang theo cả Thạch Đầu, cái tên này vừa tới cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển, nhưng mà có chút kỳ lạ”.
“Vâng!”.
Lý Huyền Đạo cười nói: “Xem ra sư tôn rất quan tâm đến đại sư huynh…”, lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại thuận tiện nói: “Dựa vào thiên phú của Thanh Vân, từ chín vạn năm trước đã sớm có thể mọc cánh thành tiên, thành thánh, nếu như không phải là ở đại lục Vạn Thiên chờ ta, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã là Thánh Đế, thậm chí là còn mạnh hơn, không phải ngươi cũng như vậy sao?”
“Nếu như không phải chờ ta trở về mấy vạn năm, chỉ sợ bây giờ ngươi đã có thể đi đến Trung Tam Thiên”.
“Mấy người các ngươi, thực tế là thiên phú đều rất mạnh, chẳng qua là đã bỏ qua một vài thứ”.
Lý Huyền Đạo khom người nói: “Chúng đồ nhi tin tưởng, được nhìn thấy sư tôn một lần nữa, cho dù tổn thất mất mấy vạn năm cũng không tính là gì”.
Tần Ninh cười nói: “Ngươi ấy à, đều là chính nhân quân tử giống như Thanh Vân, chỉ là tâm tư linh hoạt hơn so với hắn ta một chút”.
“Đúng rồi, tình huống hiện tại của thập đại thánh vực thế nào rồi, ngươi nói cho ta nghe một chút”.
Hai thầy trò đi vào một chòi nghỉ mát trên núi, Tần Ninh ngồi xuống, dựa vào lan can bằng gỗ, lười biếng nói.
“Trước hết, đồ nhi xin nói về thánh vực Thiên Hồng và thánh vực Đại Võ”.
“Mấy trăm năm nay, tại thánh vực Thiên Hồng, Thanh Minh được bắt nguồn từ Thanh Châu, có thể nói là phát triển nhanh chóng, lúc ấy, con chỉ nghe nói là Ngự Thiên Thánh Tôn trở về nên mới có được như thế, bây giờ con mới biết, người đó chính là sư tôn”.
Nói đến đây, Lý Huyền Đạo vẫn cảm thấy thần kỳ như trước.
Ngự Thiên Thánh Tôn là kiếp thứ hai của Tần Ninh.
Cuồng Võ Thiên Đế là kiếp thứ ba của Tần Ninh.
Thanh Vân Kiếm Đế là kiếp thứ tư của Tần Ninh.
Vị sư tôn này của hắn ta, quả thật là giống như một vị thần.
“Hiện giờ, thực lực và căn cơ của Thanh Minh đều rất mạnh”.
Lý Huyền Đạo nói thêm: “Ít nhất là ở trong thánh vực Thiên Hồng là như thế, Thanh Vân sư huynh quả thật là rất có năng lực, điểm này, so ra con vẫn thua kém”.
“Đương nhiên, mấy trăm năm nay, cũng có cường giả Ma tộc ra vào thánh vực Thiên Hồng, lúc ấy, đệ tử cảm nhận được dao động của Ma Đế, cho nên vẫn luôn chú ý đến Thiên Hồng, cũng là bởi vì muốn tìm kiếm Phong Vô Tình, bởi vậy, mấy trăm năm qua, ở thánh vực Thiên Hồng không có dấu vết gì của Ma tộc”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Còn thánh vực Đại Võ, kỳ thật những năm gần đây, có thể nói là vang danh thập đại thánh vực, cái tên Diệp Nam Hiên này có sức chiến đấu cường đại, trong thập đại thánh vực có tiếng tăm vang dội, tất nhiên cũng đắc tội không ít người…”
“Hai thánh vực lớn này, trước mắt, trên cơ bản là sư tôn đều có hiểu biết nhất định, mà thánh vực Thiên Kiếm của Nhất Kiếm các lại không được coi là lợi hại trong thập đại thánh vực”.
“Thế nhưng, đồ nhi có thể kiêu ngạo nói rằng, lấy thực lực của đồ nhi, nếu xếp vào hàng ngũ Thánh Đế của thập đại thánh vực, thì đồ nhi có thể nằm trong mười vị trí đầu tiên, do vậy, thánh vực Thiên Kiếm cũng bởi vì có Nhất Kiếm các và đồ nhi ở đó cho nên mấy năm nay cũng xem như là gió êm sóng lặng, hơn nữa, Ma tộc xuất hiện, con cũng cẩn thận điều tra”.
“Hiện giờ, trong Nhất Kiếm các có Thất Đại Kiếm Hộ, bảy người Phong Vô Tình này sư tôn cũng đã gặp qua, đều là cảnh giới Thánh Tôn đỉnh cấp, trong các cũng có mấy vị Thánh Đế trấn giữ, nhưng bình thường sẽ không xuất hiện”.
Chương 2075: Tình thế hiện nay
Tần Ninh nghe thấy vậy, cười nói: "Xem ra, ngươi che giấu rất kỹ".
"Không dám, không dám".
Lý Huyền Đạo cười nói: "Là sư tôn đã nói với đồ nhi, kiếm mà phát sáng thì không còn sức uy hiếp lớn nữa".
"Nói tình hiện hiện tại của bảy đại thánh vực khác đi".
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.
"Mấy vạn năm qua, ba thánh vực có thực lực đứng đầu là thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Thông Thiên, thánh vực Thanh Tiêu".
"Thánh vực Thông Thiên?"
Tần Ninh cau mày nói: "Thánh vực Thông Thiên đã từng vì nội loạn mà sa sút kém hơn cả thánh vực Thiên Hồng?"
"Đúng vậy".
Lý Huyền Đạo gật đầu nói: "Thánh vực Thông Thiên này xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, tên là Liễu Thông Thiên. Sư tôn cũng biết mà, năm đó, trong thánh vực Thông Thiên, Liễu gia và mấy đại gia tộc còn lại đều vô cùng mạnh mẽ, trong mỗi gia tộc đều có thánh đế cường đại. Sau nội loạn, các đại thánh đế chết hết, thậm chí cả thánh tôn, thánh hoàng cũng chết và bị thương vô cùng nhiều, thánh vương cũng trở nên hiếm, thảm hại hơn thánh vực Thiên Hồng nhiều".
"Nhưng mà, tên Liễu Thông Thiên này, nghe nói cô nhi của Liễu gia đã bị diệt, thành danh từ thuở thiếu niên, một đường thuận lợi, thiên phú vô cùng mạnh mẽ".
"Hắn thành lập Thông Thiên tông, khiến cho thánh vực vốn kém nhất, giờ đã gần như trở thành thánh vực mạnh nhất".
"Thánh vực Cửu Tinh, vốn thuộc Hạ Tam Thiên, là thánh vực mạnh nhất, những năm gần đây lại phát triển lớn mạnh hơn nữa. Thánh vực Thông Thiên quả thực khó mà vượt qua được".
"Năm đó khi sư tôn vẫn còn, thánh vực Cửu Tinh cũng đã rất mạnh rồi, bây giờ bọn họ lại càng mạnh hơn".
Lý Huyền Đạo không khỏi thở dài: "Những năm gần đây, thánh vực Cửu Tinh và thánh vực Thông Thiên khiến người ta phải kiêng kỵ".
"Cửu Tinh các trong thánh vực Cửu Tinh, chín vị Các chủ đều là thánh đế, đây chính là thực lực thực tế. Chỉ riêng điểm này, những đại thánh vực khác đã không bì kịp rồi".
"Các chủ Đệ Nhất các bây giờ là ai?"
Tần Ninh hỏi lại luôn.
"Tinh Húc Huy!"
Lý Huyền Đạo cười nói: "Thực lực của người này, hẳn không kém con".
Thân là đệ tử của Tần Ninh, dĩ nhiên Lý Huyền Đạo biết, khi nào thì nên khiêm tốn, khi nào thì nên nói thật.
"Thánh vực Thanh Tiêu, những năm gần đây, thực lực của Thanh Tiêu Thiên cũng không bình thường. Người đứng đầu Thanh Tiêu Thiên là Thời Thanh Trúc, không chỉ dung mạo tuyệt trần, mà thực lực cũng hết sức kinh khủng".
"Những năm qua, Thanh Tiêu Thiên đã phát triển lớn mạnh, có thể nói là đầu rồng của thánh vực Thanh Tiêu".
"Mấy thánh vực khác".
"Thánh vực Huyết La cũng có thay đổi. Hiện tại, trong thánh vực này có hai thế lực lớn đối lập, là Huyết tông và Tu La điện. Hai phe này luôn đối đầu với nhau, là địch thủ của nhau trong thánh vực Huyết La".
"Bằng không, vị trí ba thánh vực đứng đầu, thánh vực Huyết La nhất định chiếm một chỗ".
Nghe xong, Tần Ninh khẽ gật đầu.
"Thánh vực Đại Diễn, Thiên Diễn tông vẫn là mạnh nhất, mấy chục ngàn năm qua, không có thay đổi gì cả".
"Trong thánh vực U Minh, U Minh cốc cũng giống như vậy, không có thay đổi gì lớn cả".
"Cuối cùng chính là thánh vực Hiên Viên...", nói đến thánh vực Hiên Viên, Lý Đạo Huyền cười nói: "Sư tôn nhất định không ngờ tới, tộc trưởng hiện nay của tộc Hiên Viên thị trong thánh vực Hiên Viên là ai đâu".
"Ngươi đừng nói với ta là Hiên Viên Quân đấy nhé!"
"Chính là hắn".
Lý Huyền Đạo cười lên.
Nghe đến đó, Tần Ninh ngạc nhiên.
"Người đó mà lại làm tộc trưởng được à?"
Tần Ninh không biết nói gì cho phải: "Thánh vực Hiên Viên hiện nay, e là đã hỗn loạn như nồi cháo rồi đúng không?"
"Vậy thì không có”.
Lý Huyền Đạo lại cười nói: "Trái lại, thánh vực Hiên Viên phát triển rất tốt, mà tên Hiên Viên Quân này đã lấy Lý Nhiễm Nhiễm!"
"Lý Nhiễm Nhiễm?"
Gương mặt Tần Ninh mang nụ cười.
"Chuyện này thật thú vị, ta lại muốn đến thánh vực Hiên Viên xem thử".
"Hiên Viên Quân... Lý Nhiễm Nhiễm... Hai người này lại đến với nhau".
Tần Ninh không nhịn được cong khóe miệng.
Nói như vậy, đúng là càng ngày càng thú vị.
Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Dù sao thân phận của ta cũng không dối gạt được, động tĩnh ở Võ Môn lớn như vậy, đại khái có rất nhiều người biết ta là ai".
"Đã như vậy thì không cần che giấu nữa".
"Lần này Tiên Hàm đại hôn, thông báo khắp Hạ Tam Thiên, ai muốn tới chúc mừng, Võ Môn ta hoan nghênh".
Nghe vậy, mắt Lý Huyền Đạo sáng lên, hắn ta mừng rỡ nói: "Dạ!"
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba người là một. Tin này, quả thực đã không ít người biết.
Tần Ninh không giấu nữa, làm đệ tử của hắn, Lý Huyền Đạo vô cùng phấn khởi.
Năm đó, hắn ta đi theo bên cạnh Tần Ninh, sư đồ hai người, một người một kiếm, đi khắp đất trời. Trong mắt Lý Huyền Đạo, Tần ninh khi ấy giống như trích tiên, giống như thần nhân.
Mà nay, sư tôn bị thương, nhưng tất cả những gì của trước kia rốt cuộc cũng đã tái diễn.
Lý Huyền Đạo kích động không thôi.
Mà Tần Ninh cũng cảm thấy rạo rực.
Cố nhân năm xưa, từng người xuất hiện, gặp lại lần nữa, nên làm thế nào?
... Võ Môn, sau khi trải qua thay đổi gấp gáp, ngày hôm đó đã công bố ra tin tức đầu tiên.
Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế đã trở về, sắp cử hành hôn lễ cho đệ đệ Tiên Hàm và thiên kiêu của Giang gia - Giang Ngạo Tuyết.
Hôn lễ thịnh thế! Sau khi biết quan hệ thân mật giữa Tần Ninh và Tiên Hàm, rất nhiều người tỏ ra hâm mộ.
Toàn bộ Võ Môn, toàn bộ thánh vực Đại Võ, nhất thời đầu đường cuối phố, tất cả mọi người đều thảo luận về những thay đổi của Võ Môn sau cuộc chiến.
Mà cuộc thảo luận ấy, không chỉ riên trong thánh vực Đại Võ, còn dần dần lan sang các đại thánh vực khác.
Thánh vực Cửu Tinh! Thân là thánh vực cổ xưa nhất trong Hạ Tam Thiên, thánh vực Cửu Tinh có thể nói là uy danh vang xa, là sự tồn tại khổng lồ, không ai dám chọc vào.
Thậm chí, có người nói, thánh vực Cửu Tinh, chỉ một phần thôi đã đủ để sáng ngang với thực lực của tam đại thánh vực của Hạ Tam Thiên rồi.
Tuy có hơi nói quá, nhưng cũng đủ cho thấy thực lực mạnh mẽ của thánh vực Cửu Tinh.
Mà nòng cốt của thánh vực Cửu Tinh chính là Cửu Tinh các. Người khổng lồ này đứng sừng sững giữa Hạ Tam Thiên, có lịch sử gần triệu năm, là loại thực lực sâu rộng lại mạnh mẽ.
Người ngoài đều đồn đại, trong thánh vực Cửu Tinh nhất định có thiên thánh đế mạnh nhất Hạ Tam Thiên, hơn nữa, vô cùng có khả năng, không chỉ có một vị.
Phải biết rằng, giới hạn tuổi thọ của một vị thiên thánh đế cũng đã gần 10 vạn năm. Nếu trong các thế lực lớn có một vị thánh đế, thì đủ để đảm bảo bọn họ sẽ mạnh mẽ ngần ấy năm.
Cửu Tinh Các có thực lực như thế.
Lúc này, trên một dãy núi liên miên không thấy chân trời ở thánh vực Cửu Tinh.
Dõi mắt trông ra, dãy núi này chênh lệch không lớn lắm so với Võ Môn, nhưng ở giữa dãy núi này, vừa nhìn đã có cảm giác khoáng đạt, nguy nga, mạnh mẽ.
Nó cho người ta cảm giác như đã tồn tại mấy trăm ngàn năm, trong sự tang thương xưa cũ lại ẩn chứa đạo trời đất.
Đây là nơi trú đóng của Cửu Tinh các, cũng là nơi mạnh nhất trong thánh vực Cửu Tinh.
Một hòn đảo treo lơ lửng như đứng trên đỉnh trời đất, cách mặt đất một khoảng, nhưng nhìn cũng chỉ cao khoảng mấy trăm trượng, vô cùng kỳ lạ.
Trên hòn đảo ấy, từng ngôi lầu các, ánh sáng bao phủ, giống như tiên cảnh.
Lúc này, giữa các lầu các, một tòa cung điện cao lớn, trên trời xuất hiện chín đạo tinh quang, chiếu xuống.
Trong cung điện, chín người đứng trên chín đài đá, thần thánh lại đoan trang.
Nghe thấy lời này, Tiên Hàm hơi ngẩn ra.
"Tên nhóc ngươi, nếu ta dẫn theo ngươi cùng đi, chắc hẳn Giang Ngạo Tuyết phải buồn chết mất, ta không muốn làm chuyện chia rẽ uyên ương đâu".
"Ngươi hãy ở lại nơi này, làm môn chủ Võ Môn, sau này nếu Huyền Đạo và Thanh Vân rời đi theo ta, vậy Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Thiên Hồng đều giao cho ngươi quản lý".
"Ngươi phải trở thành vua chúa của Hạ Tam Thiên, vị vua đầu tiên, nếu không sau này ca ca trở về phải tìm ngươi như thế nào?"
Tiên Hàm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta chưa hề nghĩ tới Tần Ninh lại có kỳ vọng cao với hắn ta như vậy.
"Tên nhóc thối, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?
Nên làm ra kỳ tích của mình đi!"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi là đệ đệ mà Tần Ninh ta công nhận, ngươi là Tiên Hàm, ngươi là chính mình".
"Sau này ngươi và Giang Ngạo Tuyết kết hôn sinh con, con của ngươi sẽ lấy cha mình làm gương như thế nào?"
"Khi con người còn sống sẽ có rất nhiều con đường, ta sẽ trải một con đường vì ngươi, nếu ngươi không thích có thể không đi, nếu thích, ta sẽ giúp ngươi trải rộng ra, để ngươi đi thoải mái hơn".
Nghe hắn ta nói vậy, ánh mắt Tiên Hàm trở nên nghiêm túc hơn.
"Dù sao trong khoảng thời gian tiếp theo cứ từ từ mà suy nghĩ".
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, cười nói: "Ta vẫn rất tin tưởng ngươi có thể làm được".
"Ừm!"
Tần Ninh đi đến một bên sơn cốc, đặt một cái ghế nằm dưới ánh mặt trời, cứ như vài vạn năm nay vẫn luôn như thế.
Tần Ninh nằm trên ghế dựa, hơi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một lát…", Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm đều rời khỏi sơn cốc.
Trong sơn cốc có bãi cỏ, đóa hoa, vài căn nhà tranh, một con chó, một người nằm trên ghế dựa.
Tĩnh mịch, bình yên.
Trong mấy ngày sau đó, Tần Ninh vẫn luôn chờ đợi trong cốc, hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến mấy ngày nay cũng đã báo cáo không ít chuyện bên trong Võ Môn.
Ngày hôm đó, mặt trời đỏ ngả về tây, chiếu từ cửa cốc vào bên trong.
Tần Ninh nằm trên ghế dựa, hài lòng bình yên.
Trên thực tế, mấy ngày nay Tần Ninh vẫn luôn suy nghĩ nên xử lý Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương trong cơ thể như thế nào.
Đó cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện được.
Bây giờ chỉ mới ngăn chặn mà thôi, mà một khi sức mạnh áp chế của Tịnh Ma Châu Đan hoàn toàn vô hiệu, hắn có thể sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Đó cũng không phải trò đùa.
Chỉ là càng nghĩ, lại không có biện pháp gì tốt cả.
Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.
Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.
Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.
Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
"Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"
Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.
Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.
Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.
Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.
Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.
Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo.
"Vì sao lại phải sử dụng?"
Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.
Mà trong sơn cốc, một con chó lớn màu nâu trốn ở trong ổ chó của mình, lặng lẽ che tai của mình lại.
"Không có chuyện gì!"
Tần Ninh cười nói: "Tuy tạm thời bị thương cực lớn, thế nhưng về sau sẽ dần dần khôi phục, tóm lại sẽ có thể khôi phục được như cũ".
"Ngược lại là các nàng, sao lại đến thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng như thế nào rồi?"
Thời gian đã qua hơn tám trăm năm.
Thánh vực Thiên Hồng chỉ sợ là không tầm thường! Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, các nàng đều đã đến cảnh giới Thánh Tôn, không tệ, đúng như mong muốn của ta".
Hai cô gái nhìn nhìn Tần Ninh, trong lòng vô cùng đau đớn.
Các nàng biết Tần Ninh rất mạnh, nhưng mạnh như thế mà cũng bị dồn đến mức này, có thể tưởng tượng ra chuyện ở thánh vực Đại Võ lần này nguy hiểm ra sao.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Mà cùng lúc đó, hai bóng người đi tới trước mặt hắn.
"Thanh Vân!"
"Thạch Đầu".
Tần Ninh nhìn thấy hai người thì không nhịn được cười nói: "Sao hai người các ngươi cũng tới vậy?"
Dương Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng khó có thể bình an.
Trên mặt Thạch Cảm Đương cũng không hề có vẻ trêu đùa.
"Ai nấy đều làm vẻ mặt đó làm gì?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta lại không chết, xem các ngươi đều khổ sở kìa".
Dương Thanh Vân quỳ xuống đất dập đầu: "Là đồ nhi vô dụng, để sư tôn gặp phải tai nạn này!"
Thạch Cảm Đương cũng đỏ mặt lên.
"Được rồi được rồi, đứng lên đi".
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nhìn thấy bốn người các ngươi, tâm trạng ta đã tốt hơn chút, thân thể có vấn đề, ta có thể điều trị được, đừng quên ta là ông lão đã đi qua trăm ngàn vạn năm".
Hai người Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện.
Nhìn bốn người, Tần Ninh lộ ra nụ cười hài lòng.
"Còn thiếu mỗi Nam Hiên nữa thôi!"
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
"Sư tôn đừng buồn nữa, Huyền Đạo đã phái người đến thánh vực Thanh Tiêu để nghe ngóng tin tức rồi, tin chắc không lâu sau sẽ có tin tức".
Lý Huyền Đạo chắp tay nói: "Chúng con nhất định sẽ tìm được tam sư huynh trở về".
"Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi".
Tần Ninh cười: "Tiếp theo tất cả mọi chuyện trong thánh vực Đại Võ đều phải bắt đầu lại từ đầu, ta chuẩn bị giao cho Tiên Hàm làm, mấy người các hãy dạy bảo hắn ta cho tốt".
"Hơn nữa ta đang định tổ chức một buổi hôn lễ cho Tiên Hàm, hôn lễ với Giang Ngạo Tuyết!"
Hắn vừa dứt lời, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương đều gật đầu, trên mặt nở nụ cười.
Tiên Hàm như đệ đệ ruột thịt của Tần Ninh, đương nhiên là rất được coi trọng.
Đêm đó, Tần Ninh và mấy người Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân ngồi quanh đống lửa.
Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đang nhóm lửa nướng thịt.
Những tiếng lách tách vang lên, từng đợt mùi thơm truyền ra.
Mấy người ngồi quanh đống lửa, bên cạnh đặt một một vò rượu ngon, còn có rất nhiều miếng thịt tươi mới.
Tiên Hàm cũng dẫn theo Giang Ngạo Tuyết đến ngồi giữa mấy người.
Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại cảm thấy rất khó chịu.
Hai vị đường chủ Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến cũng phải người cẩn thận vận chuyển gia vị và thịt từ cửa sơn cốc đến.
Rất nhiều loại thịt Thánh Thú cấp bảy, cấp tám được vận chuyển tới.
Mà vị Thánh Đế nổi tiếng Lý Huyền Đạo và vị Thánh Đế mới tăng cấp Ôn Hiến Chi lại đang nướng thịt.
Sau tám trăm năm, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đã từ Thánh Vương vượt qua cấp bậc Thánh Hoàng cửu văn, đến cảnh giới Thánh Tôn rồi.
Người nào ở đây mà đi ra bên ngoài Võ Môn, đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn.
Cùng ngồi một chỗ ăn thịt nướng, uống rượu ngon với một đám người như thế khiến người ta vô cùng thấp thỏm trong lòng.
Nhất là Tần Ninh.
Cuồng Đế chuyển thế tới.
Cuồng Đế là ai?
Là một vị thần giống như linh hồn của Võ Môn vậy!
Chương 2072: Thánh Đế viên mãn
"Tuyết Nhi, sao thế?"
Tiên Hàm ở một bên nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết mất tự nhiên, không nhịn được mở miệng quan tâm nói.
"Ta... thấy hơi sợ".
Giang Ngạo Tuyết đắng chát cười: "Các chủ Lý Huyền Đạo của Nhất Kiếm các, Thánh Đế Ôn Hiến Chi, còn có Tần công tử... lại là Cuồng Đế đại nhân...", giờ phút này Tiên Hàm nắm lấy tay Giang Ngạo Tuyết, cười nói: "Sợ cái gì?
Đây là ca của ta, hai vị này là chị dâu ta, mấy vị này đều là đồ đệ của ca ta, nói cho cùng còn phải gọi ta một tiếng thúc đấy!"
"Chảnh chọe...", "Sao có thể gọi là chảnh chọe được?
Ở đây, ngoại trừ Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương ra, không ai biết đại ca lâu như ta đâu".
Tiên Hàm mỉm cười nói về quá khứ với Giang Ngạo Tuyết... Mà bốn người Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương thì ngồi cùng một chỗ, nâng cốc trò chuyện.
Nói về năm đó gặp Tần Ninh như thế nào, tình cảm sư đồ được xây dựng ra sao.
Tần Ninh ngồi trên đồng cỏ, tay cầm bầu rượu, uống một hớp lớn.
Phệ Thiên Giảo cũng nằm ở một bên, thè lưỡi liếm láp bầu rượu, đắc ý ăn thịt nướng.
Mà Cửu Anh đã lâu chưa xuất hiện, lần này cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Lần trước Cửu Anh cũng là bị thương không nhẹ trong cơn lốc thời không, vẫn luôn ẩn nấp trong cơ thể Tần Ninh, cũng không xuất hiện.
Hơn nữa Tần Ninh có thể cảm giác được tên này đến kỳ lột xác.
Cái gọi là kỳ lột xác lại khác với sự trưởng thành của con người.
Ví dụ như hắn đi từng bước một đến cảnh giới Thánh Hoàng, đây là trưởng thành.
Mà hung thú lột xác sẽ mạnh lên mang tính nhảy vọt.
Trên thực tế, trước đó Tần Ninh vẫn luôn hiếu kỳ vì sao kỳ lột xác của Cửu Anh còn chưa tới.
Nhưng lần trước trở về từ cõi chết dường như đã kích thích huyết mạch của nó.
Nói không chừng tên này lột xác sẽ phải trải qua nguy hiểm sống chết.
Về sau có thể thử một chút.
Dù sao mỗi một loại hung thú đều cực kỳ khác nhau, Tần Ninh cũng không tiện phán đoán tình huống của Cửu Anh, chỉ có thể xem số phận của chính nó thôi.
Tối nay mọi người tề tụ, vô cùng vui vẻ.
"Phi Yến, Bắc Phong, uống hai chén với ta chứ?"
Tần Ninh hô một câu về phía cửa sơn cốc.
Tuyết Phi Yến lắc đầu.
"Ngươi đi đi!"
Tuyết Phi Yến nhìn về phía Diệp Bắc Phong bên cạnh, cười nói: "Bây giờ Võ Môn không yên ổn lắm, ta ở đây trông coi là được rồi".
"Cùng nhau đi!"
Diệp Bắc Phong lại cười: "Lý Huyền Đạo là người của Nhất Kiếm các, trong Cuồng cốc này có tổng cộng trên trăm vị Thánh Tôn, cho dù có tám hay mười Thánh Đế đến thì cũng phải chết".
Nghe thấy lời này, Tuyết Phi Yến hít một hơi lạnh.
Lý Huyền Đạo này... quá khoa trương đi! Đây là chuyển hết người của Nhất Kiếm các tới sao?
Hai người đều tham gia vào trong cuộc vui.
Trăng đêm giữa bầu trời, gió thổi nhẹ quét.
Mấy người tụ tập cùng một chỗ, tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.
"Nếu không có Ma tộc, mười thánh vực lớn sẽ có cảnh tượng yên bình và phồn vinh như thế này đi!"
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
"Sư tôn yên tâm, Ma tộc không ngông cuồng nổi, đám Thánh Đế trong mười thánh vực lớn sẽ không tùy ý để Ma tộc chiếm cứ mười thánh vực đâu".
Lý Huyền Đạo mở miệng nói.
"Sẽ không...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Có ta ở đây thì cũng sẽ không".
Tần Ninh lần lượt đảo mắt qua mấy người.
"Bây giờ Viên Viên và Sương Nhi đều là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển tam chuyển, Thạch Đầu cũng là cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển, Thanh Vân lại đến cảnh giới ngũ chuyển rồi!"
Năm đó rời khỏi thánh vực Thiên Hồng, Dương Thanh Vân là người có cảnh giới thấp nhất.
Chỉ là bây giờ lại có cảnh giới cao nhất.
Dù sao Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú lại rất tốt, trên thực tế ở trong lòng Tần Ninh, Dương Thanh Vân không hề chậm hơn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương.
Tám trăm năm đã khiến cho mấy người này càng thêm trưởng thành.
"Bây giờ đã tới cảnh giới Thánh Tôn, tiếp theo chính là cảnh giới Thánh Đế, mà một khi vượt qua cảnh giới Thánh Đế sẽ tiếp thụ chỉ ấn của Tam Thiên Giới Bích, không thể dừng lại ở trong Hạ Tam Thiên được".
Tam Thiên Giới Bích?
Đó là cái gì?
Tần Ninh chậm rãi nói: "Đại lục Vạn Thiên, Vương giả đứng đầu, tiến vào Hạ Tam Thiên sẽ là thế giới của Thánh Nhân".
"Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên là phi thăng, trời cũng sẽ không giống nhau nữa, mà cao hơn cả một thời không trời đất".
"Nhưng từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên lại là một loại biến hóa khác".
Một loại biến hóa khác.
Giờ phút này, mấy người đều chăm chú lắng nghe.
"Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, hợp lại được gọi là thế giới Cửu Thiên, mà trên thực tế, thế giới Cửu Thiên có cùng một thời không trời đất".
Cùng một cái?
Làm sao có thể?
Tần Ninh tiếp tục: "Đương nhiên cũng không phải là thời không trùng điệp, mà là mặc dù chúng ta ở cùng một thời không, nhưng lại ở vị trí khác nhau, giống như cầu thang vậy, Hạ Tam Thiên là bậc thang thứ nhất, Trung Tam Thiên là bậc thang thứ hai, Thượng Tam Thiên là là bậc thang thứ ba".
"Mà ở giữa mỗi một bậc thang thời không đều tồn tại bức tường thời không, cũng được gọi là Tam Thiên Giới Bích".
"Bức tường này là năm đó phụ thân ta tự tay chế tạo vì ổn định chư thiên vạn giới, muốn từ Hạ Tam Thiên tiến vào Trung Tam Thiên phải cần thực lực mạnh hơn Thánh Đế".
"Thế nhưng nếu muốn đi từ Trung Tam Thiên vào Hạ Tam Thiên, gần như là không có khả năng".
"Đây là quy tắc của trời đất, cũng như chúng ta đã tiến vào Hạ Tam Thiên, nếu muốn trở lại đại lục Vạn Thiên sẽ khó như lên trời".
Mấy người đều thi nhau gật đầu.
Sợ rằng chỉ có Tần Ninh mới có thể thật sự nói ra được sự của tươi đẹp phồn hoa thế giới này.
Thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là một vùng trời đất mà thôi.
"Cảnh giới Thánh Tôn chia làm bảy chuyển, thánh thể và hồn phách của Thánh giả kết hợp làm một, bảy lần chuyển biến, vô cùng hoàn mỹ".
"Mà sau khi một bước này đã hoàn mỹ rồi sẽ chính là cảnh giới Thánh Đế".
"Cái gọi là Thánh Đế là sau khi võ giả dung hợp thánh hồn, thánh phách và thánh thể sẽ phù hợp với thánh lực".
"Phải biết, trước Thánh Đế đều dựa vào thánh lực để bản thân sử dụng, thế nhưng khi đến cảnh giới Thánh Đế lại là khống chế Thánh Đế để bản thân sử dụng".
"Điểm này khác nhau một trời một vực".
"Cho nên mọi người mới nói Thánh Đế là sự lột xác thăng hoa giữa lực, hồn, thể".
Tần Ninh uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Sau khi đến Thánh Tôn thất chuyển sẽ tiến vào Thánh Đế, đương nhiên trong lúc đó cũng sẽ có một cách để cứu vãn, chính là quá trình kết hợp ba thứ là lực hồn thể làm một, được mọi người gọi là bán bộ Thánh Đế".
"Đương nhiên bán bộ Thánh Đế cần thiết với một số người, nhưng một số người lại không cần".
"Ví dụ như Bắc Phong lần này trực tiếp vượt qua thất chuyển đỉnh phong để đến Thánh Đế, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với việc tu luyện sau này".
Tần Ninh tiếp tục: "Mà cảnh giới Thánh Đế cũng có sự phân chia".
Nghe hắn nói vậy, mấy người đều hiếu kì nhìn về phía Tần Ninh.
"Sau khi tiến vào Thánh Đế, hai cảnh giới đầu tiên là cấp độ nhỏ, cấp độ lớn, đây chính là quá trình thánh lực dung hợp vào hồn phách, thánh lực dung hợp vào thân xác, sáu vị Thánh Đế đầu tiên của Võ Môn lần này đang ở cảnh giới như thế".
"Về sau sẽ là cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp, ba cảnh giới này là quá trình thánh lực hồn phách thân xác tự tăng lên, mấy người Dạ Phong Ly kia chắc hẳn là cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp".
"Mà cuối cùng, sau khi vượt qua cấp độ nhỏ, cấp độ lớn và ba cấp độ Hợp sẽ là Thánh Đế viên mãn, Thánh Đế đến bước này có thể nói là đã khống chế được không gian của Hạ Tam Thiên rất dễ dàng rồi".
"Huyền Đạo chính là cấp độ đó".
Hắn vừa nói xong, mấy người thi nhau nhìn về phía Lý Huyền Đạo với ánh mắt kinh hãi.
Chương 2073: Đồ của ta đâu rồi?
Vượt qua cấp độ nhỏ, cấp độ lớn, cấp độ Nhất Hợp, cấp độ Nhị Hợp, cấp độ Tam Hợp, trở thành cảnh giới Thánh Đế viên mãn.
Đây chính là thực lực của Lý Huyền Đạo.
"Còn nữa, có lẽ Nam Hiên cũng như thế, nhưng nhiều năm rồi không gặp hắn ta, ta cũng không chắc lắm, nhưng ít nhất cũng ở cấp độ Tam Hợp đi?"
Tần Ninh không chắc chắn.
"Thánh Đế viên mãn là cấp cao nhất rồi ạ?"
Thạch Cảm Đương hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không phải".
Tần Ninh tiếp tục: "Sau Thánh Đế viên mãn còn có một cấp độ nữa, được gọi là... Thiên Thánh Đế!"
"Điều này cũng rất dễ hiểu, cấp bậc Thiên Thánh Đế đã có thể khống chế thánh lực trời đất trong Hạ Tam Thiên theo ý muốn của mình bình thường như thần linh vậy".
"Dạ Đế lúc trước chắc hẳn là cảnh giới đó".
Dạ Đế là cảnh giới Thiên Thánh Đế?
Làm sao có thể! Vậy sao lại bị Lý Huyền Đạo đánh bại được?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bởi vì Dạ Đế kia vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của thân xác thật, có lẽ chỉ ngưng tụ từ năm đến bảy phần thôi".
"Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, tuy Huyền Đạo là cấp bậc Thánh Đế viên mãn, nhưng dù sao tu hành kiếm đạo là chính nên thực lực rất mạnh".
Lý Huyền Đạo chắp tay: "Là do sư tôn dạy tốt".
Thạch Cảm Đương nghe thấy lời này, ánh mắt lóe lên.
Khi sư tôn gặp được những đồ đệ năm đó, càng ngày càng có nhiều người biết nịnh hót, sợ rằng cuộc sống của hắn ta sẽ không còn được thoải mái nữa rồi.
Tần Ninh lại tiếp: "Về đạo Thánh Đế, tuy bên ngoài đồn thổi rất mơ hồ, nhưng trên thực tế lại không mơ hồ như vậy, mọi người ở đây gần như có thể đến được cảnh giới Thánh Đế, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi".
"Hơn nữa bảy cảnh giới lớn của Thánh Đế cũng không phải chỉ có tiêu chuẩn như vậy, từ xưa đến nay, nhiều đời chỉ truyền lại phương pháp phân loại mà thôi, nhưng thực lực chân chính vẫn phải dựa vào sức chiến đấu".
Mấy người thi nhau gật đầu.
Kế tiếp, Tần Ninh cũng nói ra những vấn đề cần chú ý trên con đường tu hành của từng người một.
Mấy người đều ghi nhớ trong lòng.
Trăng đêm treo trên phía tây, đám người cũng lần lượt rời đi.
Sơn cốc dần dần khôi phục vẻ yên tĩnh.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dẫn Tần Ninh trở lại bên trong nhà tranh.
"Uống say thật!"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ, cô cũng đã uống không ít rượu, nhìn Tần Ninh đã ngủ say trên giường, không nhịn được nói: "Tụ tập cùng một chỗ với mấy đồ đệ khiến hắn vui vẻ quá trời".
"Chưa từng thấy chàng ấy vui vẻ như vậy".
Vân Sương Nhi cũng cười nói.
Lúc này hai người đều nhẹ nhàng giúp Tần Ninh đắp chăn.
Chỉ là đột nhiên có một đôi tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của hai người, tiếng cười khẽ vang: "Vui vẻ như vậy cũng không phải bởi vì nhìn thấy mấy đồ đệ tụ tập một chỗ, mà là nghĩ đến tối nay hai nàng đều không cần đi...", "Chàng giả vờ ngủ?"
"Chàng giả vờ say?"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay người, nhíu đôi mày thanh tú lại, có vẻ vô cùng giận dữ.
Tần Ninh lại chơi xấu nói: "Các nàng đều là Thánh Tôn, bây giờ ta chỉ là Thánh Hoàng, vẫn là một Thánh Hoàng nửa tàn phế, nếu dùng sức quá lớn để phản kháng ta, sẽ kích động hai hung khí trong cơ thể ta, lấy mạng của ta, có nghe lời ta không phải xem chính các nàng rồi".
"Vô sỉ!"
"Hèn hạ".
"Thì sao chứ?"
Tần Ninh cười đắc ý nói: "Được hai nàng cùng nhau chăm sóc, có thể nói là đêm xuân đáng giá nghìn vàng!"
Tần Ninh kéo hai người lại gần.
Bầu không khí mờ mịt dần dần bao phủ khắp phòng, thỉnh thoảng còn truyền đến mấy tiếng nói khiến lòng người mơ màng.
Trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên ngẩng đầu lên, thần kinh căng chặt.
"Sao thế?"
Phệ Thiên Giảo nói thầm: "Sao ta cảm thấy hai người phụ nữ kia đau đớn như vậy mà Tần gia lại vui vẻ thế?"
"Cút!"
Chỉ là trong đầu Phệ Thiên Giảo đột nhiên vang lên một âm thanh, nó lập tức biến sắc, bóng người lóe lên, hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.
Ôn Hiến Chi mơ mơ màng màng ngủ trên một cái cây xiêu vẹo trong Võ Môn, đột nhiên một tiếng hô vang lên, sau đó hắn ta cảm giác ngực mình cứ như bị thứ gì đó đè lên khiến hắn ta không thở nổi.
"Nhị Cẩu Tử, ngươi làm gì đấy?"
Phệ Thiên Giảo tủi thân nói: "Bị Tần gia đuổi ra ngoài".
"Con chó ngốc!"
Ôn Hiến Chi nói nhỏ: "Sư tôn đang hưởng thụ đêm xuân, con chó ngốc ngươi lại ở chỗ đó, ngươi không bị mắng thì ai bị mắng nữa?"
"Ngươi mới ngốc đấy".
Phệ Thiên Giảo mở miệng: "Ông đây là chó, có thể thấy rất rõ ràng, ngươi xem Lý Huyền Đạo người ta đi, đón cả Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đến, ngươi xem Tần gia vui thế nào kia, chắc chắn tối nay cũng không thèm ngủ".
"Ngươi lại nhìn ngươi đi, đúng là một tên ngốc!"
Nghe nó nói vậy, Ôn Hiến Chi giật mình một cái, ngồi dậy.
"Đúng thế!"
Ôn Hiến Chi vỗ gáy mình, không nhịn được nói: "Đều nói no bụng thì nghĩ dâm dục, Lý Huyền Đạo biết nắm lấy sở thích của sư tôn, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ".
"Cho nên mới nói ngươi ngốc!"
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền giật mình, vội vàng nói: "Không ngủ nữa, không ngủ nữa, ta phải nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho sư tôn đây".
"Ngu ngốc chính là ngu ngốc mà".
Phệ Thiên Giảo vẫn bĩu môi nói.
"Làm sao?"
"Tần gia vất vả một đêm, đau khổ cày cấy như thế, có thể dậy sớm được sao?
Cho dù là con trâu, đối mặt với hai người đẹp kia cũng phải mệt mỏi thành bò bít tết, sáng sớm ngươi đi chuẩn bị bữa sáng, không phải là đang muốn bị ăn mắng sao?"
Ôn Hiến Chi gãi đầu một cái: "Vậy ta phải làm gì?"
"Ngu!"
Phệ Thiên Giảo tiếp tục nói: "Chắc mặt trời lên cao Tần gia mới dậy, ngươi hãy đi chuẩn bị một chút thuốc bổ đi".
"Có lý!"
Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống.
"Sao ngươi lại nằm xuống?
Đi mau lên!"
"Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?
Bây giờ vẫn còn sớm mà!"
"Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".
Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.
Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.
Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc.
"Các ngươi tới đây hết đi".
Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".
Tần Ninh liếc qua.
Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá.
"Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Ôn Hiến Chi đâu?"
Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"
Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá.
"Dậy đi, đồ ngốc".
Phệ Thiên Giảo đi lên trước, đạp Ôn Hiến Chi một cú.
Ôn Hiến Chi mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn thấy Tần Ninh thì lập tức vui mừng quá đỗi.
"Sư tôn, người tỉnh rồi, người xem con chuẩn bị cho người... Hả?
Đồ của ta đâu rồi?"
Ôn Hiến Chi lập tức trợn tròn hai mắt.
Chương 2074: Tất cả đều nghe theo sư tôn
Những thứ này đều là lúc sáng sớm hắn ta đã vơ vét được ở trong phòng chứa đồ của Võ Môn, tất cả đều là đồ bổ, chắc chắn quãng thời gian này sư tôn ngày ngày đêm đêm sênh ca, có nó cơ thể của sư tôn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà đồ đâu cả rồi?
“Ôn Hiến Chi, có phải là ngươi còn đang nằm mơ hay không?”
Phệ Thiên Giảo ngồi ngay ngắn bên chân Tần Ninh, nghiêm trang nói: “Ngươi chuẩn bị cái gì thế?”
Ôn Hiến Chi nhìn vào bên trong sơn cốc, một đám người ôm mấy thứ kia đi ra, thấy vậy sao hắn ta còn có thể không rõ!
“Nhị cẩu tử, ông đây liều mạng với ngươi!”
Gào lớn một tiếng, Ôn Hiến Chi trực tiếp đánh về phía Phệ Thiên Giảo.
“Cái tên thô lỗ này, ngươi điên rồi à?”
Một người một chó la hét, đuổi bắt nhau lao nhanh ra khỏi sơn cốc…Hiển nhiên là không đánh một trận thì chuyện này thể giải quyết xong.
Tần Ninh nở nụ cười nhàn nhạt, hắn rời khỏi sơn cốc, tiến vào Võ Môn.
Ở khu vực trung tâm, sau hơn nửa năm sửa chữa đã khôi phục được không ít, còn phần bên ngoài thì vẫn cần thêm một quãng thời gian nữa.
Đệ tử Võ Môn đi tới đi lui nhìn thấy Tần Ninh đều dập đầu trên mặt đất, khiến cho Tần Ninh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh!”
Ngay khi Tần Ninh ra khỏi Cuồng Cốc, hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đột nhiên xuất hiện.
“Thông báo xuống dưới, nhìn thấy ta đừng quỳ”.
Tần Ninh day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ đi dạo trong Võ Môn mà thôi, nhớ lại chút hồi ức tốt đẹp, cả một đám đều quỳ xuống làm ta thấy không được tự nhiên”.
Diệp Bắc Phong cười khổ nói: “Chuyện này cũng không phải là do ta ép buộc bọn họ, đó là hành động xuất phát từ đáy lòng, uy nghiêm của tiên sinh vẫn luôn tồn tại như trước”.
Tần Ninh lắc lắc đầu.
“Bắc Phong hiểu rồi, ta sẽ nói với bọn họ”.
“Ừm”.
Tần Ninh tiện đà nói: “Các ngươi cũng đừng đi theo ta, một mình ta đi là được rồi”.
“Vâng!”
Hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến không đi theo nữa.
Tần Ninh đi lại bên trong Võ Môn, các đệ tử xung quanh đều từ xa nhìn lại, khom người hành lễ.
Đúng là không quỳ.
Thế nhưng cả một đám ở phía xa xa nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy mình như một cái cọc gỗ, hành động này càng làm cho người ta không còn gì để nói! Dần dần, Tần Ninh đi đến một ngọn núi đơn độc, hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
Võ Môn.
Là do hắn một tay sáng lập nên, là tâm huyết cả một đời của hắn.
Bây giờ nhìn lại, vẫn làm cho hắn cảm thấy rất hoài niệm.
Mà giờ phút này, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay.
“Thế nào rồi?”
Tần Ninh nhướng mày.
Lý Huyền Đạo lập tức nói: “Thám tử của Nhất Kiếm các thu thập được tin tức của Diệp Nam Hiên ở thánh vực Thanh Tiêu, thế nhưng, nghe nói Diệp Nam Hiên quả thật là chỉ đi ngang qua thánh vực Thanh Tiêu mà thôi, từ nơi đây lại không có tung tích gì nữa, muốn điều tra sâu thêm cũng không được”.
“Hơn nữa…không ít thám tử tài giỏi của Nhất Kiếm các bị giết chết…”, lời này vừa nói ra, Tần Ninh có chút giật mình.
Bị giết! Chuyện mà có điều mờ ám.
“Nhưng mà cũng có thể là Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu cảm thấy Nhất Kiếm các chúng ta vươn tay quá dài, cố tình ra oai phủ đầu, cũng có thể là không liên quan đến Thanh Tiêu Thiên…”
“Những lời này, bản thân ngươi có tin không?”
Tần Ninh thẳng thừng nói.
“Về phần có liên quan hay không, đến thánh vực Thanh Tiêu nhìn xem là sẽ biết”.
Lời này vừa nói ra, Lý Huyền Đạo đã biến sắc nói: “Sư tôn, vết thương của người…”
“Yên tâm, chỉ là tạm thời không thể dùng võ mà thôi, không phải còn có ngươi, còn có Hiến Chi hay sao…”, Tần Ninh khẽ cười nói.
Lý Huyền Đạo gật gật đầu.
“Sau khi chuyện hôn sự của Tiên Hàm xong xuôi, Võ Môn này sẽ giao cho Tiên Hàm tiếp quản, Huyền Đạo, sau này ngươi theo ta rời đi, Nhất Kiếm các cũng giao cho Tiên Hàm quản lý đi”.
“Tất cả đều nghe theo sư tôn”.
“Ngươi ấy à…giống hệt với Dương Thanh Vân…”, nhắc đến Dương Thanh Vân, Tần Ninh lập tức nói thêm: “Năm đó, khi ta rời khỏi thánh vực Thiên Hồng, bị nhốt bên trong thời không bạo lưu, chớp mắt một cái, thế giới bên ngoài đã trôi qua tám trăm năm, tám trăm năm này, Thanh Vân từ Tiểu Thánh Vương, vượt qua Thánh Hoàng, đạt được thành tựu là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển”.
“Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú có giới hạn dưới, nhưng lại không có giới hạn trên, bây giờ đã đến cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, ta lo lắng mấy năm nay, có thể cảnh giới Thánh Hoàng không ổn định, ngươi giúp ta rèn luyện”.
“Thuận tiện mang theo cả Thạch Đầu, cái tên này vừa tới cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển, nhưng mà có chút kỳ lạ”.
“Vâng!”.
Lý Huyền Đạo cười nói: “Xem ra sư tôn rất quan tâm đến đại sư huynh…”, lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại thuận tiện nói: “Dựa vào thiên phú của Thanh Vân, từ chín vạn năm trước đã sớm có thể mọc cánh thành tiên, thành thánh, nếu như không phải là ở đại lục Vạn Thiên chờ ta, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã là Thánh Đế, thậm chí là còn mạnh hơn, không phải ngươi cũng như vậy sao?”
“Nếu như không phải chờ ta trở về mấy vạn năm, chỉ sợ bây giờ ngươi đã có thể đi đến Trung Tam Thiên”.
“Mấy người các ngươi, thực tế là thiên phú đều rất mạnh, chẳng qua là đã bỏ qua một vài thứ”.
Lý Huyền Đạo khom người nói: “Chúng đồ nhi tin tưởng, được nhìn thấy sư tôn một lần nữa, cho dù tổn thất mất mấy vạn năm cũng không tính là gì”.
Tần Ninh cười nói: “Ngươi ấy à, đều là chính nhân quân tử giống như Thanh Vân, chỉ là tâm tư linh hoạt hơn so với hắn ta một chút”.
“Đúng rồi, tình huống hiện tại của thập đại thánh vực thế nào rồi, ngươi nói cho ta nghe một chút”.
Hai thầy trò đi vào một chòi nghỉ mát trên núi, Tần Ninh ngồi xuống, dựa vào lan can bằng gỗ, lười biếng nói.
“Trước hết, đồ nhi xin nói về thánh vực Thiên Hồng và thánh vực Đại Võ”.
“Mấy trăm năm nay, tại thánh vực Thiên Hồng, Thanh Minh được bắt nguồn từ Thanh Châu, có thể nói là phát triển nhanh chóng, lúc ấy, con chỉ nghe nói là Ngự Thiên Thánh Tôn trở về nên mới có được như thế, bây giờ con mới biết, người đó chính là sư tôn”.
Nói đến đây, Lý Huyền Đạo vẫn cảm thấy thần kỳ như trước.
Ngự Thiên Thánh Tôn là kiếp thứ hai của Tần Ninh.
Cuồng Võ Thiên Đế là kiếp thứ ba của Tần Ninh.
Thanh Vân Kiếm Đế là kiếp thứ tư của Tần Ninh.
Vị sư tôn này của hắn ta, quả thật là giống như một vị thần.
“Hiện giờ, thực lực và căn cơ của Thanh Minh đều rất mạnh”.
Lý Huyền Đạo nói thêm: “Ít nhất là ở trong thánh vực Thiên Hồng là như thế, Thanh Vân sư huynh quả thật là rất có năng lực, điểm này, so ra con vẫn thua kém”.
“Đương nhiên, mấy trăm năm nay, cũng có cường giả Ma tộc ra vào thánh vực Thiên Hồng, lúc ấy, đệ tử cảm nhận được dao động của Ma Đế, cho nên vẫn luôn chú ý đến Thiên Hồng, cũng là bởi vì muốn tìm kiếm Phong Vô Tình, bởi vậy, mấy trăm năm qua, ở thánh vực Thiên Hồng không có dấu vết gì của Ma tộc”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Còn thánh vực Đại Võ, kỳ thật những năm gần đây, có thể nói là vang danh thập đại thánh vực, cái tên Diệp Nam Hiên này có sức chiến đấu cường đại, trong thập đại thánh vực có tiếng tăm vang dội, tất nhiên cũng đắc tội không ít người…”
“Hai thánh vực lớn này, trước mắt, trên cơ bản là sư tôn đều có hiểu biết nhất định, mà thánh vực Thiên Kiếm của Nhất Kiếm các lại không được coi là lợi hại trong thập đại thánh vực”.
“Thế nhưng, đồ nhi có thể kiêu ngạo nói rằng, lấy thực lực của đồ nhi, nếu xếp vào hàng ngũ Thánh Đế của thập đại thánh vực, thì đồ nhi có thể nằm trong mười vị trí đầu tiên, do vậy, thánh vực Thiên Kiếm cũng bởi vì có Nhất Kiếm các và đồ nhi ở đó cho nên mấy năm nay cũng xem như là gió êm sóng lặng, hơn nữa, Ma tộc xuất hiện, con cũng cẩn thận điều tra”.
“Hiện giờ, trong Nhất Kiếm các có Thất Đại Kiếm Hộ, bảy người Phong Vô Tình này sư tôn cũng đã gặp qua, đều là cảnh giới Thánh Tôn đỉnh cấp, trong các cũng có mấy vị Thánh Đế trấn giữ, nhưng bình thường sẽ không xuất hiện”.
Chương 2075: Tình thế hiện nay
Tần Ninh nghe thấy vậy, cười nói: "Xem ra, ngươi che giấu rất kỹ".
"Không dám, không dám".
Lý Huyền Đạo cười nói: "Là sư tôn đã nói với đồ nhi, kiếm mà phát sáng thì không còn sức uy hiếp lớn nữa".
"Nói tình hiện hiện tại của bảy đại thánh vực khác đi".
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.
"Mấy vạn năm qua, ba thánh vực có thực lực đứng đầu là thánh vực Cửu Tinh, thánh vực Thông Thiên, thánh vực Thanh Tiêu".
"Thánh vực Thông Thiên?"
Tần Ninh cau mày nói: "Thánh vực Thông Thiên đã từng vì nội loạn mà sa sút kém hơn cả thánh vực Thiên Hồng?"
"Đúng vậy".
Lý Huyền Đạo gật đầu nói: "Thánh vực Thông Thiên này xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, tên là Liễu Thông Thiên. Sư tôn cũng biết mà, năm đó, trong thánh vực Thông Thiên, Liễu gia và mấy đại gia tộc còn lại đều vô cùng mạnh mẽ, trong mỗi gia tộc đều có thánh đế cường đại. Sau nội loạn, các đại thánh đế chết hết, thậm chí cả thánh tôn, thánh hoàng cũng chết và bị thương vô cùng nhiều, thánh vương cũng trở nên hiếm, thảm hại hơn thánh vực Thiên Hồng nhiều".
"Nhưng mà, tên Liễu Thông Thiên này, nghe nói cô nhi của Liễu gia đã bị diệt, thành danh từ thuở thiếu niên, một đường thuận lợi, thiên phú vô cùng mạnh mẽ".
"Hắn thành lập Thông Thiên tông, khiến cho thánh vực vốn kém nhất, giờ đã gần như trở thành thánh vực mạnh nhất".
"Thánh vực Cửu Tinh, vốn thuộc Hạ Tam Thiên, là thánh vực mạnh nhất, những năm gần đây lại phát triển lớn mạnh hơn nữa. Thánh vực Thông Thiên quả thực khó mà vượt qua được".
"Năm đó khi sư tôn vẫn còn, thánh vực Cửu Tinh cũng đã rất mạnh rồi, bây giờ bọn họ lại càng mạnh hơn".
Lý Huyền Đạo không khỏi thở dài: "Những năm gần đây, thánh vực Cửu Tinh và thánh vực Thông Thiên khiến người ta phải kiêng kỵ".
"Cửu Tinh các trong thánh vực Cửu Tinh, chín vị Các chủ đều là thánh đế, đây chính là thực lực thực tế. Chỉ riêng điểm này, những đại thánh vực khác đã không bì kịp rồi".
"Các chủ Đệ Nhất các bây giờ là ai?"
Tần Ninh hỏi lại luôn.
"Tinh Húc Huy!"
Lý Huyền Đạo cười nói: "Thực lực của người này, hẳn không kém con".
Thân là đệ tử của Tần Ninh, dĩ nhiên Lý Huyền Đạo biết, khi nào thì nên khiêm tốn, khi nào thì nên nói thật.
"Thánh vực Thanh Tiêu, những năm gần đây, thực lực của Thanh Tiêu Thiên cũng không bình thường. Người đứng đầu Thanh Tiêu Thiên là Thời Thanh Trúc, không chỉ dung mạo tuyệt trần, mà thực lực cũng hết sức kinh khủng".
"Những năm qua, Thanh Tiêu Thiên đã phát triển lớn mạnh, có thể nói là đầu rồng của thánh vực Thanh Tiêu".
"Mấy thánh vực khác".
"Thánh vực Huyết La cũng có thay đổi. Hiện tại, trong thánh vực này có hai thế lực lớn đối lập, là Huyết tông và Tu La điện. Hai phe này luôn đối đầu với nhau, là địch thủ của nhau trong thánh vực Huyết La".
"Bằng không, vị trí ba thánh vực đứng đầu, thánh vực Huyết La nhất định chiếm một chỗ".
Nghe xong, Tần Ninh khẽ gật đầu.
"Thánh vực Đại Diễn, Thiên Diễn tông vẫn là mạnh nhất, mấy chục ngàn năm qua, không có thay đổi gì cả".
"Trong thánh vực U Minh, U Minh cốc cũng giống như vậy, không có thay đổi gì lớn cả".
"Cuối cùng chính là thánh vực Hiên Viên...", nói đến thánh vực Hiên Viên, Lý Đạo Huyền cười nói: "Sư tôn nhất định không ngờ tới, tộc trưởng hiện nay của tộc Hiên Viên thị trong thánh vực Hiên Viên là ai đâu".
"Ngươi đừng nói với ta là Hiên Viên Quân đấy nhé!"
"Chính là hắn".
Lý Huyền Đạo cười lên.
Nghe đến đó, Tần Ninh ngạc nhiên.
"Người đó mà lại làm tộc trưởng được à?"
Tần Ninh không biết nói gì cho phải: "Thánh vực Hiên Viên hiện nay, e là đã hỗn loạn như nồi cháo rồi đúng không?"
"Vậy thì không có”.
Lý Huyền Đạo lại cười nói: "Trái lại, thánh vực Hiên Viên phát triển rất tốt, mà tên Hiên Viên Quân này đã lấy Lý Nhiễm Nhiễm!"
"Lý Nhiễm Nhiễm?"
Gương mặt Tần Ninh mang nụ cười.
"Chuyện này thật thú vị, ta lại muốn đến thánh vực Hiên Viên xem thử".
"Hiên Viên Quân... Lý Nhiễm Nhiễm... Hai người này lại đến với nhau".
Tần Ninh không nhịn được cong khóe miệng.
Nói như vậy, đúng là càng ngày càng thú vị.
Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Dù sao thân phận của ta cũng không dối gạt được, động tĩnh ở Võ Môn lớn như vậy, đại khái có rất nhiều người biết ta là ai".
"Đã như vậy thì không cần che giấu nữa".
"Lần này Tiên Hàm đại hôn, thông báo khắp Hạ Tam Thiên, ai muốn tới chúc mừng, Võ Môn ta hoan nghênh".
Nghe vậy, mắt Lý Huyền Đạo sáng lên, hắn ta mừng rỡ nói: "Dạ!"
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba người là một. Tin này, quả thực đã không ít người biết.
Tần Ninh không giấu nữa, làm đệ tử của hắn, Lý Huyền Đạo vô cùng phấn khởi.
Năm đó, hắn ta đi theo bên cạnh Tần Ninh, sư đồ hai người, một người một kiếm, đi khắp đất trời. Trong mắt Lý Huyền Đạo, Tần ninh khi ấy giống như trích tiên, giống như thần nhân.
Mà nay, sư tôn bị thương, nhưng tất cả những gì của trước kia rốt cuộc cũng đã tái diễn.
Lý Huyền Đạo kích động không thôi.
Mà Tần Ninh cũng cảm thấy rạo rực.
Cố nhân năm xưa, từng người xuất hiện, gặp lại lần nữa, nên làm thế nào?
... Võ Môn, sau khi trải qua thay đổi gấp gáp, ngày hôm đó đã công bố ra tin tức đầu tiên.
Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế đã trở về, sắp cử hành hôn lễ cho đệ đệ Tiên Hàm và thiên kiêu của Giang gia - Giang Ngạo Tuyết.
Hôn lễ thịnh thế! Sau khi biết quan hệ thân mật giữa Tần Ninh và Tiên Hàm, rất nhiều người tỏ ra hâm mộ.
Toàn bộ Võ Môn, toàn bộ thánh vực Đại Võ, nhất thời đầu đường cuối phố, tất cả mọi người đều thảo luận về những thay đổi của Võ Môn sau cuộc chiến.
Mà cuộc thảo luận ấy, không chỉ riên trong thánh vực Đại Võ, còn dần dần lan sang các đại thánh vực khác.
Thánh vực Cửu Tinh! Thân là thánh vực cổ xưa nhất trong Hạ Tam Thiên, thánh vực Cửu Tinh có thể nói là uy danh vang xa, là sự tồn tại khổng lồ, không ai dám chọc vào.
Thậm chí, có người nói, thánh vực Cửu Tinh, chỉ một phần thôi đã đủ để sáng ngang với thực lực của tam đại thánh vực của Hạ Tam Thiên rồi.
Tuy có hơi nói quá, nhưng cũng đủ cho thấy thực lực mạnh mẽ của thánh vực Cửu Tinh.
Mà nòng cốt của thánh vực Cửu Tinh chính là Cửu Tinh các. Người khổng lồ này đứng sừng sững giữa Hạ Tam Thiên, có lịch sử gần triệu năm, là loại thực lực sâu rộng lại mạnh mẽ.
Người ngoài đều đồn đại, trong thánh vực Cửu Tinh nhất định có thiên thánh đế mạnh nhất Hạ Tam Thiên, hơn nữa, vô cùng có khả năng, không chỉ có một vị.
Phải biết rằng, giới hạn tuổi thọ của một vị thiên thánh đế cũng đã gần 10 vạn năm. Nếu trong các thế lực lớn có một vị thánh đế, thì đủ để đảm bảo bọn họ sẽ mạnh mẽ ngần ấy năm.
Cửu Tinh Các có thực lực như thế.
Lúc này, trên một dãy núi liên miên không thấy chân trời ở thánh vực Cửu Tinh.
Dõi mắt trông ra, dãy núi này chênh lệch không lớn lắm so với Võ Môn, nhưng ở giữa dãy núi này, vừa nhìn đã có cảm giác khoáng đạt, nguy nga, mạnh mẽ.
Nó cho người ta cảm giác như đã tồn tại mấy trăm ngàn năm, trong sự tang thương xưa cũ lại ẩn chứa đạo trời đất.
Đây là nơi trú đóng của Cửu Tinh các, cũng là nơi mạnh nhất trong thánh vực Cửu Tinh.
Một hòn đảo treo lơ lửng như đứng trên đỉnh trời đất, cách mặt đất một khoảng, nhưng nhìn cũng chỉ cao khoảng mấy trăm trượng, vô cùng kỳ lạ.
Trên hòn đảo ấy, từng ngôi lầu các, ánh sáng bao phủ, giống như tiên cảnh.
Lúc này, giữa các lầu các, một tòa cung điện cao lớn, trên trời xuất hiện chín đạo tinh quang, chiếu xuống.
Trong cung điện, chín người đứng trên chín đài đá, thần thánh lại đoan trang.
Bình luận facebook