-
Chương 2061-2065
Chương 2061: Biến cố đáng sợ
Ban đầu hắn không nhúng tay là vì hy vọng đệ tử Võ Môn đánh nhau với bốn gia tộc lớn để rèn luyện bản thân.
Quá trình này đương nhiên sẽ xuất hiện chết chóc thương tích.
Nhưng bây giờ, Ma tộc chém giết quá nhiều, rèn luyện quá mức, quá nhiều đệ tử Võ Môn đã chết, đương nhiên Tần Ninh không nỡ.
Tần Ninh nhìn vết thương cả người mình, đắng chát cười một tiếng.
"Diệp Nam Hiên, ngươi cũng không đáng tin cậy hơn Ôn Hiến Chi bao nhiêu!"
"Vẫn phải để sư phụ thu dọn tình hình rối rắm cho ngươi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền siết chặt hai tay lại.
"Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận!"
Tần Ninh nắm chắc hai tay, tản ra khí thế mạnh mẽ vô tận.
Cảnh giới Thánh Hoàng cửu văn.
Lại thêm Cửu Long Phục Thiên Trận, ngưng tụ ra chín thể văn.
Mười tám thể văn hoàn toàn hợp nhất.
Uy thế kinh khủng, làm cho người ta sợ hãi.
Trên bầu trời, đồ án tinh không lại xuất hiện.
Ba trăm sáu mươi tinh văn phóng ra.
Một trăm lẻ tám tinh văn vây quanh.
Chín tinh văn mênh mông như bầu trời ngưng tụ lần nữa.
"Lên!"
Tần Ninh hét lên một câu, trong chớp mắt, từng cột sáng bay lên không.
Mà trong chớp nhoáng, luồng ánh sáng kia lao vút lên không, đâm xuyên qua cơ thể của từng võ giả Ma tộc.
"Cuồng Đế ra tay rồi!"
"Đại nhân giết Thánh Đế, còn chém giết võ giả Ma tộc vì chúng ta".
"Cuồng Đế uy vũ!"
Dù là chuyển thế trở về, dù hiện nay chỉ là Thánh Hoàng, thế nhưng Cuồng Đế vẫn là Cuồng Đế như trước.
Võ giả của Võ Môn, chỉ cần là người của Võ Môn thì đều kiêu ngạo tự hào, điên cuồng hò hét.
Từng tinh nhuệ Ma tộc đều bị xuyên thủng thân thể.
Mà trong nháy mắt này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Tần Ninh điều khiển Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, lấy cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong mạnh mẽ, mượn sức mạnh trời đất để chém giết trên vạn người của Ma tộc.
Thế nhưng giờ phút này, bốn bóng người lại xuất hiện ở bốn phía đông tây nam bắc Tần Ninh như ma quỷ.
Trong bốn bóng người kia có hai người như bóng ma giấu trong bóng tối, hai người như linh hồn.
"Giết!"
Gần như là đồng thời, bốn người đều hét lên một câu.
Dao động khủng bố lan ra trong nháy mắt.
Chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo đen ra tay trong nháy mắt, trong tay ngưng tụ một thanh trường thương và một kiếm ảnh đen như mực, rạch phá bầu trời, thậm chí khiến cho trời đất lúc này đều bị màu đen hấp thu, trực tiếp lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Mà hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia cũng chuyển động bàn tay, hai đóa hoa sen xuất hiện, ngay lập tức những cánh hoa sen tản ra thành ngàn vạn cánh, trực tiếp đâm về hướng Tần Ninh.
Trong chớp mắt, tiếng hô hoán của tất cả mọi người cứ như bị người ta nắm cổ, im bặt lại.
Bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy sơ hở khi Tần Ninh sử dụng Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận để ra tay.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Phụt phụt... Ầm ầm... Trong chốc lát, cứ như chỉ mới một giây, tiếng máu tươi bắn ra cùng với tiếng nổ vang lên trong hư không.
"Cuồng Đế!"
"Tiên sinh!"
"Sư tôn!"
Từng tiếng hô sợ hãi vang lên.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Cút đi!"
Ôn Hiến Chi vô cùng tức giận, khí tức như dời sông lấp biển trong cơ thể hoàn toàn bộc phát.
Trong chớp mắt, hồn phách thân xác và thánh lực ba hợp một, một cột trụ trời, giáng xuống từ trên cao.
Cảnh giới Thánh Đế.
Thánh trụ rơi từ trên trời xuống! Giờ phút này Ôn Hiến Chi đã khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế một lần nữa.
Hắn đâm ra một thương, xuyên qua cơ thể của ba người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn.
Một kích của Thánh Đế khiến Thánh Tôn gặp nguy hiểm.
Ngay sau đó Ôn Hiến Chi liền rút thương quay về, tâm trạng vô cùng trầm trọng, nhanh chóng lao đến chỗ nổ tung.
Tuyết Phi Yến đã phát lực ngay lập tức.
"Cuồng Đế đã chết, ngươi còn chống cự cái gì nữa?"
Liễu Vạn Quân khuyên giải.
"Đáng chết chính là ngươi, khốn kiếp!"
Tuyết Phi Yến đột nhiên tức giận, trong nháy mắt sử dụng Trực Đao Pháp Thuật đến mức lớn nhất, đâm ra một đao.
Liễu Vạn Quân lắc đầu nói: "Ngươi biết ngươi không giết chết được ta mà, thực lực của hai người chúng ta...", chỉ là Liễu Vạn Quân còn chưa nói xong, bình đao của Tuyết Phi Yến đã đâm xuyên qua cơ thể của Liễu Vạn Quân.
Liễu Vạn Quân vô cùng sợ hãi, máu tươi chảy ra khỏi miệng.
"Ngươi...", "Tiên sinh đã nói cho ta về cách giết người, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết về sự thiếu hụt của mình đi!"
Tuyết Phi Yến rút đao quay về, Liễu Vạn Quân phun máu tươi, vẻ mặt không thể tin được.
"Sao lại thế...", giờ phút này Tuyết Phi Yến lại lạnh lùng nói: "Ta không đành lòng giết ngươi, thế nhưng...", Tuyết Phi Yến không nói hai lời, quay người chạy về phía Tần Ninh... Liễu Vạn Quân cảm giác được sức sống của mình đang dần dần trôi qua.
"Cuồng Đế... Vì sao... Ta không cam tâm...", mà lúc này, xung quanh đã yên lặng như tờ.
Tiếng hét của đệ tử Võ Môn hoàn toàn dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Chỉ là lúc này, Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn đã được thở phào một hơi.
Phệ Thiên Giảo cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Phía dưới, sắc mặt Tiên Hàm trắng bệch, thân thể run rẩy, muốn xông ra nhưng lại bị Phong Vô Tình ngăn cản.
"Đừng đi!"
Phong Vô Tình mở miệng nói: "Có Thánh Đế ra tay... Thánh Đế rất mạnh… còn mạnh hơn sáu người kia...", hai mắt Tiên Hàm đỏ như máu.
Bóng người Phong Vô Tình lóe lên, cũng lao về phía Tần Ninh! Giờ phút này, vô số người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện hôm nay biến đổi bất ngờ, không ngừng đảo ngược.
Ý định tiêu diệt Võ Môn của Ma tộc lại kiên định ngoài dự đoán.
Bốn bóng người đứng ở trên bầu trời, chia nhau ra đứng bốn phía.
Mà ở sau lưng bốn người đều có hai người đứng vững.
Tổng cộng là mười hai bóng người.
Mười hai vị Thánh Đế!
"Tham kiến đại nhân!"
"Tham kiến đại nhân!"
Dạ Địch đại tôn, Ngu Cơ đại tôn và đám người Dạ Dục, Dạ Vinh đều thi nhau quỳ xuống.
Bốn vị Thánh Đế, hai nam hai nữ cầm đầu kia đều trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn về phía ngọn núi chính giữa chín ngọn núi, ngọn núi đó đã sụp đổ hơn nửa, biến thành một đống phế tích.
Ôn Hiến Chi đuổi tới đầu tiên, vô cùng hoảng sợ dùng hai tay đào từng tảng đá một.
"Sư phụ... Sư phụ...", cả người Ôn Hiến Chi run rẩy, đào từng tảng đá để tìm kiếm bóng người Tần Ninh.
Tuyết Phi Yến cũng đã chạy đến, cô ấy không dám dùng đao, sợ làm Tần Ninh bị thương nên cũng dùng hai tay để đào đất đá.
Lúc này sắc mặt của hai người đều vô cùng bối rối.
Phong Vô Tình cũng đã đến, cầm kiếm đứng vững, cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía.
Mười hai vị Thánh Đế! Mỗi một người đều mang đến cho hắn ta một cảm giác mạnh hơn sáu người Dạ Lãng.
Bốn vị Thánh Đế cầm đầu còn mang đến cho hắn ta một cảm giác không hề thua kém đại nhân nhà mình.
Chuyện hôm nay, hắn ta đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng bây giờ lại không tự chủ được đi tới.
Chỉ là khi đối mặt với mười hai vị Thánh Đế này, hắn ta có thể làm gì được chứ?
Giữa Thánh Tôn đỉnh cao và Thánh Đế vốn có sự chênh lệch cực lớn.
Huống hồ trong mười hai người này, mỗi một người đều không phải là Thánh Đế bình thường.
Lần này Dạ Ma và Mị Ma điên rồi sao?
Thật sự không màng bất cứ giá nào để tiêu diệt Võ Môn?
Cho dù chiếm được thánh vực Đại Võ, mấy Thánh Vực lớn khác cũng không có khả năng trơ mắt nhìn thánh vực Đại Võ bị Ma tộc chiếm cứ, bị Ma tộc phát triển thành căn cứ của mình , mặc cho Ma tộc làm lớn.
Bây giờ Ma tộc vẫn chưa có thực lực để nuốt hết toàn bộ mười Thánh Vực lớn của Hạ Tam Thiên.
Nếu không mấy năm gần đây các Thánh Vực lớn đã sớm bị Ma tộc công chiếm rồi.
"Tiên sinh!"
Tuyết Phi Yến kêu lên một tiếng, đào ra một cái tay từ trong đống đất đá.
Chương 2062: Ta còn chưa chết đâu
Ôn Hiến Chi nghe được tiếng của cô ấy liền loạng choạng bò đến bên cạnh Tuyết Phi Yến.
Hắn ta dùng hai tay cẩn thận từng li từng tí chuyển đất đá đi, chỉ thấy dưới đống đá dần dần hiện ra một cơ thể.
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi cẩn thận kéo cánh tay kia ra, ngay sau đó là đầu, thân thể... Giờ phút này Tần Ninh ngồi trong đống đất đá, phần lưng bị một thương ảnh và một kiếm ảnh giao nhau xuyên qua, máu tươi chảy ra ròng ròng.
"Sư phụ...", những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau chảy ra trên mặt Ôn Hiến Chi, một người đàn ông cao lớn lại khóc nức nở, giữ chặt hai tay Tần Ninh.
"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết...", Ôn Hiến Chi kêu lên.
"Mau đỡ sư phụ lên".
Ôn Hiến Chi vội vàng nói.
"Đừng... Đừng nhúc nhích...", bộ đồ trắng của Tần Ninh đã hoàn toàn biến thành đồ đỏ, mái tóc dài lộn xộn, máu me đầy mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tiều tụy.
Ở chỗ mũi kiếm và mũi thương trước ngực hắn, máu tươi chảy ra tí tách.
"Sư phụ, con không động, con không động...", Ôn Hiến Chi lau nước mắt, thế nhưng lau đi lau lại mà nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.
"Khóc cái gì...", Tần Ninh yếu ớt nói, hơi thở mong manh: "Ta... còn chưa... chết đâu...", "Vâng!"
Ôn Hiến Chi cúi đầu, nước mắt rơi tí tách như mưa, nhưng vẫn cố gắng kìm nén để nó không chảy xuống.
"Đám khốn kiếp này, nhất định ta sẽ lột da của bọn chúng!"
Ôn Hiến Chi nắm chặt hai tay, hung ác nói.
Tần Ninh lại cười một tiếng đắng chát, vẻ mặt tái nhợt nói: "Là ta chủ quan...", "Không thể trách sư phụ... Là bọn họ quá hèn hạ".
Ôn Hiến Chi nhìn khắp bốn phía, hung ác nói.
Tần Ninh hôm nay, thi triển ba lần Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, đám khốn kiếp này biết, nhìn thấy Võ Môn đệ tử tổn thất nặng nề, Tần Ninh dù sao cũng là sẽ lần nữa khởi động.
Nhân lúc Tần Ninh không kịp đề phòng.
"Thánh Đế mà còn đánh lén, thật sự là quá vô sỉ".
Tuyết Phi Yến nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt đỏ lên, oán hận nói.
Tần Ninh thở phào nói: "Cẩn thận một chút, đào hết đất đá phía dưới ra... Phệ Uyên còn ở phía dưới...", Phệ Uyên?
Là ai?
Tuyết Phi Yến hơi sững sờ.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lại trắng bệch.
"Nhanh đào!"
Hai người thi nhau ra tay chuyển từng tảng đá lớn đi.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên dưới, Ôn Hiến Chi hoàn toàn ngạc nhiên.
"Nhị Cẩu Tử...", giờ phút này Phệ Thiên Giảo đang nằm trên hai chân Tần Ninh.
Chỉ là bây giờ Phệ Thiên Giảo chỉ dài hơn một mét, từ trên xuống dưới đều bị nhuốm máu, màu lông nhợt nhạt, hai mắt cũng mông lung không có ánh sáng.
Mà trên người nó, từng ấn sen gần như đâm xuyên qua gân cốt cả người.
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phệ Thiên Giảo, sắc mặt bình tĩnh.
"Thứ mà hai tên Thánh Đế Dạ Ma ngưng tụ là dấu ấn hồn phách bản mệnh, cắm vào ngực ta, ngăn chặn ba hồn bảy phách của ta, bây giờ không thể nhổ, nếu rút ba hồn bảy phách ra thì ta sẽ hồn phi phách tán".
"Hai Thánh Đế Mị Ma còn lại thì sử dụng thuật tấn công gân mạch hài cốt, vào lúc nguy hiểm Phệ Uyên đã làm ngược lại khế ước thông linh, đi đến trước người ta, giúp ta ngăn cản nó".
Tần Ninh nhẹ nhàng dùng hai tay vuốt ve tai Phệ Thiên Giảo, một người một chó chảy máu tươi đầm đìa, ngồi ở giữa đống đất đá trông vô cùng thê thảm.
Trong lòng Tần Ninh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Bình thường Phệ Thiên Giảo có vẻ không thông minh lắm, thế nhưng đối với hắn, nó lại như người thân.
Dù bình thường hơi khốn nạn một chút, thế nhưng vào lúc sống chết lại không quan tâm đến tính mạng của mình.
Mười hai vị Thánh Đế ra tay quá đột ngột, sức mạnh ngưng tụ ở tay của bốn người, gần như một nửa đòn tấn công đã bị Phệ Thiên Giảo lấy mạng ngăn cản.
Chín thể văn xung quanh cơ thể Tần Ninh như ẩn như hiện, u ám nhợt nhạt cứ hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thể văn mà Cửu Long Phục Thiên Trận ngưng tụ đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà nếu không cơ thể mình đã kết nối với Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế thì một thương một kiếm này đã có thể lấy mạng hắn, chứ không phải khóa lại hồn phách của hắn.
Nhưng bây giờ, cho dù như vậy.
Ấn ký hồn phách của sáu Thánh Đế ngưng tụ ra bên trong mười hai vị Thánh Đế, thương ảnh và kiếm ảnh bộc phát ra cũng là đang không ngừng cắn nuốt lực hồn phách của hắn.
Nếu bây giờ mà rút ra, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.
Nếu không rút ra, lực hồn phách sẽ bị hấp thu không ngừng, cứ thế cho đến chết.
Tóm lại đều là chết.
Tần Ninh cũng không nói rõ được.
Ôn Hiến Chi đã khóc thành người nước mắt rồi, cũng đừng kích thích đồ đệ ngốc này của mình nữa.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, nhìn chằm chằm, nhìn bốn phía.
"Đám khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi vô cùng giận dữ, hai mắt đỏ như máu.
Mà cùng lúc đó, bốn vị Thánh Đế Ma tộc cầm đầu lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn hay là Cuồng Võ Thiên Đế, năm lần bảy lượt là hỏng chuyện lớn của tộc ta, thật sự cho rằng tộc ta không thể làm gì sao?
"Tần Ninh công tử!"
Vị Thánh Đế Dạ Ma cầm đầu kia lạnh lùng nói.
"Trước đó lấy Thánh Tôn dẫn đầu, sau đó lại lấy sáu vị Thánh Đế để đánh đổi, chính là muốn làm ta không để ý đến việc các ngươi muốn giết ta".
Tần Ninh cười khổ nói: "Lúc đầu đúng là có chuẩn bị chiêu sau, thế nhưng không nghĩ tới lại có mười hai người đột nhiên xuất hiện, đúng là ta đã sơ sẩy".
"Ngươi khiến chúng ta tổn thất quá lớn, cho dù lấy sáu vị Thánh Đế làm mồi nhử để giết ngươi cũng đáng!"
Tần Ninh nhìn về phía bốn người giữa không trung, thản nhiên nói: "Dù sao cũng phải biết là ai giết ta chứ?
Ta mà chết, cũng có thể để cho đồ đệ này của ta báo thù mà, không phải sao?"
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng.
"Dạ Ma, Dạ Phong Ly!"
"Dạ Ma, Dạ Nhẫn!"
"Mị tộc, Mị Huyên!"
"Mị tộc, Mị Ngâm!"
Bốn vị Thánh Đế lần lượt báo tên.
Mị Ngâm kia có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành động lòng người, không nhịn được cười nhạt một tiếng nói: "Không nghĩ tới Đại Đế ngày xưa, bây giờ cũng là một anh chàng đẹp trai, đúng là không nỡ giết ngươi...", giờ phút này Tần Ninh lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phệ Thiên Giảo, nhìn bốn người một chút.
"Ai nói cho ngươi... Ta sẽ chết chứ...", nghe thấy hắn nói vậy, bốn vị Thánh Đế đều đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
Đại Đế trong tộc đã khuyên bảo bọn họ rằng Tần Ninh vô cùng nguy hiểm.
Cho nên lần này mới phái ra mười tám vị Thánh Đế, thậm chí còn lấy tính mạng của sáu vị Thánh Đế để trả giá, thu hút sự chú ý của Tần Ninh, sau đó đánh lén.
Dạ Phong Ly lạnh lùng nói: "Tần Ninh, đừng cậy mạnh nữa".
"Diệt Hồn Thương và Phệ Phách Kiếm của tộc ta, đừng nói ngươi chỉ là Thánh Hoàng, cho dù là Thánh Tôn hay Thánh Đế, bị sáu vị Thánh Đế bắt tay chém trúng trong khoảnh khắc, chắc chắn cũng sẽ phải chết thôi".
Tần Ninh lại lắc đầu.
"Muốn giết ta, quá khó khăn...", lúc này Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo đang ngất xỉu trong lòng, lại nhìn bóng đen thương kiếm trên ngực mình.
"Con chó ngốc...", Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, một sức mạnh tái nhợt phun trào ra trong lòng bàn tay.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt liền ngẩn ngơ.
Đây là... Suy nghĩ bị kéo về tám vạn năm trước.
Khi đó Ôn Hiến Chi cũng không phải là đồ đệ của Tần Ninh, mà đồ đệ của Tần Ninh là Ôn Lưu Giang.
Thế nhưng Ôn Lưu Giang bởi vì biết được các thế gia lớn hợp tác với Ma tộc, nên đã bị các thế gia lớn giết chết, lúc được Tần Ninh phát hiện ra thì đã hoàn toàn mất mạng.
Ôn Hiến Chi nhớ rõ, lúc ấy Tần Ninh cũng sử dụng một loại bí thuật khiến mái tóc trắng xóa, vậy mà vẫn không có cách nào thay đổi được.
Chương 2063: Kết thúc rồi ư?
"Sư phụ, không thể...", Ôn Hiến Chi mở miệng nói.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: "Các ngươi... Ai cũng không thể chết".
Giờ phút này trong lòng bàn tay Tần Ninh giống như ẩn chứa càn khôn của trời đất.
Tuyết Phi Yến ở bên cạnh lại không hiểu rõ lắm.
"Thuật Đại Tác Mệnh!"
Đổi mạng với trời! Cấm thuật bị cấm! Bây giờ thọ nguyên của Tần Ninh không ngừng thiêu đốt.
Hắn có thể cảm giác được, khí tức trong người Phệ Thiên Giảo đang không ngừng tán loạn... Con chó ngốc này sao có thể chết được! Cảnh giới thánh vị, đến cảnh giới Thánh Vương thì sẽ có được hai mươi vạn năm thọ nguyên.
Mà khi tới cảnh giới Thánh Hoàng Thánh Tôn Thánh Đế, thọ nguyên cũng sẽ không gia tăng nữa.
Giới hạn thọ nguyên của thánh giả chính là hai mươi vạn năm.
Cả đời này của Tần Ninh, đến bây giờ còn chưa tới ba ngàn năm.
Nhưng hắn lại có thọ nguyên! Giờ phút này, thuật Đại Tác Mệnh thiêu đốt thọ nguyên, lực sinh mệnh trời đất liên tục không ngừng chảy vào trong cơ thể Phệ Thiên Giảo.
Một vạn năm không đủ.
Vậy thì dùng ba vạn năm.
Ba vạn năm không đủ, vậy thì dùng năm vạn năm.
Thọ nguyên dần dần thiêu đốt, lúc này mái tóc đen của Tần Ninh dần dần hóa thành tóc bạc, thọ nguyên đã từng khôi phục như cũ lại bị thiêu đốt lần nữa.
Mười vạn năm thọ nguyên.
Tiêu hao sạch sẽ.
Mà hô hấp của Phệ Thiên Giảo trong lòng hắn đã dần dần trở nên mạnh mẽ.
Phệ Thiên Giảo chậm rãi mở mắt chó ra, nhìn thấy một khuôn mặt bị máu nhuộm ướt.
"Tần gia...", Phệ Thiên Giảo giật giật khóe miệng.
"Được rồi, không sao, đừng nói chuyện".
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve tai Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi vô cùng đau lòng.
Nhị Cẩu Tử thành dạng này.
Sư tôn cũng tiêu hao thọ nguyên rất lớn.
Đám khốn kiếp đó.
"Hả?"
Giờ phút này, ánh mắt của Thánh Đế Dạ Phong Ly khẽ động.
"Khởi tử hoàn sinh?"
Dạ Phong Ly không thể tin nổi nói: "Sức mạnh tiêu diệt của Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà cũng có thể nghịch chuyển được, chỉ là... làm như thế, Tần Ninh, ngươi còn có mấy phần khả năng sống sót đây?"
"Khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi giận dữ quát: "Sư tôn ta sống lâu muôn đời, bất tử bất diệt, đám khốn nạn các ngươi mới đáng chết".
Vừa hét lên một câu xong, Ôn Hiến Chi liền lao ra trong nháy mắt.
Khí thế Thánh Đế hiện ra.
Thánh lực thiên địa cuồng bạo, trong nháy mắt đã ngưng tụ lên trên Khô Huyết Thánh Thương.
Lúc này cả người Ôn Hiến Chi lao ra ngay lập tức.
Sau khi hắn ta trở thành Thánh Đế đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Ầm... Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm đều không nhúc nhích.
Mà mấy bóng người sau lưng bọn họ lại lao ra.
Bốn vị Thánh Đế áo đen bao vây xung quanh Ôn Hiến Chi.
Trong phút chốc, từng tiếng nổ vang truyền ra khắp trời đất.
Dao động khủng bố gần như bao phủ toàn bộ Võ Sơn.
Trận chiến giữa Ma tộc và Võ Môn cũng dừng lại.
Thánh Đế ra tay chấn động trời đất, khí thế như nuốt cả trời đất, vượt cả sông núi.
Trận chiến của bọn họ đã không có ý nghĩa nữa.
"Cút!"
Ôn Hiến Chi hét lên một câu, huyết thương đâm ra loạn xạ cứ như muốn đâm rách hư không, chém về phía bốn người trước mặt.
Oanh... Kịch liệt tiếng oanh minh, tại lúc này vang lên.
Lúc này mặt đất không ngừng run rẩy.
Bốn người trong mười hai vị Thánh Đế Ma tộc ra tay mà lại không bắt được Ôn Hiến Chi.
Dạ Phong Ly lập tức phất tay, bốn vị Thánh Đế tiếp tục xông ra.
Tám vị Thánh Đế kết hợp lại để đánh với Ôn Hiến Chi.
Chỉ là giờ phút này, Ôn Hiến Chi vẫn không hề lùi lại một bước nào.
Hắn ta biết, nếu như mình như lui, sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.
Đây là chuyện hắn ta tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Tần Ninh đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly ở trên cao nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Ầm ầm... Hư không đột nhiên nổ tung, cả người Ôn Hiến Chi lùi lại, phần bụng xuất hiện mấy lỗ máu.
Trong tám vị Thánh Đế kia cũng có ba người, bị Khô Huyết Thánh Thương đâm trúng, bị thương không nhẹ.
Hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận từng li từng tí.
Hai người cũng hiểu, đối mặt với Thánh Đế, lấy thực lực Thánh Tôn đỉnh cao của bọn họ, căn bản không có bất kỳ sức lực phản kháng nào.
Tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.
Mặt đất dần dần sụp đổ.
Khí thế của Ôn Hiến Chi càng ngày càng mạnh mẽ.
"Không có tí sức lực nào".
Dạ Phong Ly lắc đầu, bàn tay nắm lại trên hư không, một chưởng ấn ngay lập tức bao phủ xung quanh cơ thể Ôn Hiến Chi, trong nháy mắt siết chặt.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên răng rắc.
Cả người Ôn Hiến Chi bị bàn tay bao trùm, thế nhưng lại không rên một tiếng mà kiên cường chịu đựng.
"Xương cốt cũng cứng rắn phết đấy".
Dạ Phong Ly cười nhạt một tiếng, bàn tay nắm lại, máu tươi bắn ra tung tóe.
Cả người Ôn Hiến Chi rơi xuống mặt đất.
Khô Huyết Thánh Thương rơi ở bên cạnh.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Hiến Chi vẫn không nói một câu nào.
"Khốn kiếp".
Ôn Hiến Chi quát mắng: "Đợi đến khi ông đây khôi phục lại sức lực mạnh nhất sẽ giết chết một đán khốn kiếp các ngươi".
Dạ Phong Ly lại cười cười nói: "Cậy mạnh ngoài miệng thì có ý nghĩa gì gì chứ?
Hãy học tập sư tôn ngươi đi, chuyện gì mà không thể làm, tốt nhất nên ngậm miệng mới đúng".
Dạ Phong Ly nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Sự huy hoàng của ngươi đến đây là kết thúc".
Vừa nói xong, trong tay Dạ Phong Ly xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm như sắt đen, từ trên xuống dưới đều tràn ngập kiếm khí bén nhọn.
Hắn ta buông tay ra, trường kiếm bay lên không, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Tần Ninh.
"Đến đây là kết thúc...", Dạ Phong Ly phất tay một cái, kiếm đen phá vỡ hư không, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Tần Ninh.
Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến sững sờ, ra tay ngay lập tức.
Phụt phụt phụt phụt... Chỉ là trong chớp mắt, cánh tay của hai người đều bị trường kiếm trực tiếp xuyên qua, máu tươi chảy đầm đìa.
"Châu chấu đá xe!"
Dạ Phong Ly cười nhạt một tiếng.
Mũi kiếm đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy mũi kiếm kia lao đến, Tần Ninh cười một tiếng đắng chát, bàn tay chống lên mặt đất muốn đứng dậy.
Ầm... Trong chớp mắt, trường kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau đó núi đá vả cả người Tần Ninh đã quy về bên trong kiếm mang màu đen, biến mất không thấy gì nữa.
"Sư phụ!"
Ôn Hiến Chi muốn rách cả mí mắt.
Sắc mặt của từng đệ tử trong ngoài Võ Môn khi thấy cảnh này đều trắng bệch.
Cuồng Đế trở về, chém giết sáu Đế.
Nhưng bây giờ vẫn phải chết sao?
Không phải Cuồng Đế yếu, mà là đối thủ quá mạnh.
Trong phút chốc, ngoài tiếng hét của Ôn Hiến Chi ra thì trong ngoài Võ Môn đều yên lặng như chết.
Ánh sáng màu đen kia đã hoàn toàn nuốt hết cả một vùng đất, cứ như tất cả đều tiêu tán thành vô hình.
"Kết thúc rồi...", Dạ Phong Ly giờ phút này thản nhiên nói.
Tần Ninh mạnh sao?
Rất mạnh! Thế nhưng thì sao chứ?
Bị bốn tộc bắt tay nhắm vào, chắc chắn Tần Ninh sẽ phải chết.
"Kết thúc... ư?"
Chỉ là ngay giờ phút này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
"Sư phụ".
Ôn Hiến Chi khẽ giật mình.
Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia dần dần bị ánh sáng màu đen thay thế, một bóng người vẫn ngồi nghiêng đầu dựa vào tảng đá trước đó, nhìn về phía đám người.
"Ta thấy còn chưa kết thúc đâu".
Khi Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đã tập trung nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lúc này đang đứng bên cạnh Tần Ninh, không nhúc nhích tí nào.
Chương 2064: Đệ tử Lý Huyền Đạo
Người kia mặc một bộ trường sam màu xanh, không gió cũng bay phần phật, mái tóc dài vắt sang hai bên trước ngực, mà trên mặt lại có một vẻ sầu bi đau thương, nhưng sự tiêu sái đã che đi vẻ buồn bã kia rồi.
Mặt trắng môi son.
Mày kiếm mắt phượng.
Hào hoa phong nhã.
Giống như một vị thần.
Nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã mang đến cho người ta cảm giác như thế, hơn nữa còn trẻ đến mức khiến người ta không dám tin.
Thanh niên kia chậm rãi thu hai ngón tay cầm kiếm về.
Sau khi thả lỏng hai tay liền lạnh nhạt, bình tĩnh đưa mắt nhìn bốn phía.
"Võ Môn... đã thành thế này rồi sao...", thanh niên lẩm bẩm nói.
Trong lòng Ôn Hiến Chi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc nhìn về phía thanh niên kia, hắn lại vô cùng khó hiểu.
Người này là ai?
Mà lúc này, sắc mặt hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đều biến đổi.
Phong Vô Tình không nói nhiều lời mà đi ra phía trước, quỳ một chân xuống đất, tay cầm chặt kiếm, khom người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính nói: "Tham kiến đại nhân!"
Tuyết Phi Yến cũng sững người, chậm rãi lẩm bẩm nói: "Thánh vực Thiên Kiếm, các chủ của Nhất Kiếm các — Lý Huyền Đạo".
Trong chớp mắt này, đám người trong ngoài Võ Môn đều xôn xao.
Sắc mặt bốn Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm cũng biến đổi.
"Lý Huyền Đạo!"
Sự tỉnh táo bình tĩnh trên mặt bốn người đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vẻ khẩn trương.
Thanh niên mặc đồ xanh kia bây giờ đang lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn ra xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn".
"Khách khí!"
Lý Huyền Đạo nhã nhặn nói: "Ma tộc hung hăng ngang ngược, ngươi có thể lấy cảnh giới Thánh Hoàng để làm đến bước này, đã là có thể gọi là kỳ tích rồi".
"Tuy thánh vực Đại Võ không phải là địa bàn của Lý Huyền Đạo ta, thế nhưng việc tiêu diệt Ma tộc, Lý Huyền Đạo ta lại không thể chối từ".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo một chút rồi lắc đầu.
Mà Ôn Hiến Chi lại vội vàng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Phong Vô Tình cũng nhìn về phía đại nhân nhà mình.
"Đại nhân...", sắc mặt Phong Vô Tình có chút do dự.
"Bảo ngươi đi thánh vực Thiên Hồng, sao ngươi lại đến thánh vực Đại Võ?"
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói.
"Đại nhân, chuyện này vô cùng khó khăn trắc trở, hãy để thuộc hạ...", "Thôi".
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: "Bây giờ cũng không phải lúc nói những điều này, Diệp Nam Hiên muốn đánh với ta một trận, thế nhưng bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, cũng coi như có liên quan đến ta, hôm nay ta sẽ giúp thánh vực Đại Võ của hắn ta vượt qua nan quan".
Phong Vô Tình nhìn về phía Lý Huyền Đạo, kề tai nói nhỏ: "Đại nhân, Tần Ninh này... chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế, Cuồng Võ Thiên Đế chuyển thế, tự xưng là Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân chuyển thế, nói là... sư tôn của người!"
Hắn ta vừa dứt lời, kiếm khí trong thân thể Lý Huyền Đạo lập tức khuếch tán, cả trời đất cứ như bị kiếm khí chém vỡ vụn.
Mà ở giữa kiếm khí mạnh mẽ này thậm chí còn có một chút sát khí.
Lý Huyền Đạo nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Ngươi... tự xưng là Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế?"
Tần Ninh không mở miệng.
Ôn Hiến Chi lại nói ngay: "Sư đệ, ta là sư huynh của ngươi, đây là sư tôn của chúng ta".
Lý Huyền Đạo nghe thấy vậy, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhìn về phía Ôn Hiến Chi, lạnh nhạt nói: "Cho dù ngươi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, hiện nay cũng là cảnh giới Thánh Đế, nhưng nếu dám nói lung tung, ta cũng có thể giết ngươi!"
Nghe hắn ta nói vậy, Ôn Hiến Chi lập tức cảm giác, cả người lạnh toát.
Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, sinh ra một tia e ngại.
Tên này mạnh hơn hắn ta.
Sư đệ này không dễ chọc đâu! Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, không nhịn được cười.
"Lấy dáng vẻ chật vật như thế để đối mặt với ngươi đúng là có chút mất mặt, nhưng nếu ngươi đã đến, ta cũng đỡ phải tốn nhiều công sức".
Tần Ninh khẽ cười: "Huyền Đạo, ngươi và ta hãy tỷ thí một trận đi!"
Nghe hắn nói vậy, Lý Huyền Đạo liền sững sờ.
Ôn Hiến Chi lại vô cùng gấp gáp.
"Sư tôn, bây giờ người đang bị thương, làm sao đánh được với tên Thánh Đế này!"
Tần Ninh lại cười nói: "Hai người chúng ta chỉ lấy uy lực của việc lĩnh ngộ kiếm đạo để tỷ thí, chứ không lấy kiếm khí thánh lực".
Tần Ninh nhìn xung quanh rồi cười: "Nhìn Thánh Đế này, nếu ngươi không ra tay thì chắc bọn họ cũng không dám ra tay đâu".
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lại không nhìn thấu.
Tần Ninh dùng hai ngón tay làm kiếm, ngưng tụ ra một thanh kiếm.
Thân kiếm khẽ run lên, Lý Huyền Đạo cũng đưa hai ngón tay ra.
Kiếm khí của hai người đối đầu với nhau, nhưng không có thánh lực mạnh mẽ duy trì, chỉ đơn giản là dùng khí để điều khiển kiếm, tạo ra kiếm chiêu.
Đây là một kiểu thi đấu trên suy nghĩ, bỏ thực lực cảnh giới qua một bên, đơn giản là lấy kiếm chiêu để tỷ thí.
Phong Vô Tình tập trung nhìn kỹ.
Có thể tỷ thí kiếm thuật với đại nhân nhà mình, trong toàn bộ Hạ Tam Thiên chắc chắn không có nhiều hơn ba người.
Diệp Nam Hiên tuyên bố khiêu chiến với đại nhân nhà mình cũng chỉ là tỷ thí về mặt thực lực thôi, nếu tỷ thí kiếm thuật, mười Diệp Nam Hiên cũng không thể là đối thủ của đại nhân nhà mình được.
Đương nhiên, bàn về đao thuật của Diệp Nam Hiên thì cũng không có mấy ai trong mười thánh vực lớn có thể địch nổi.
Hai người thi đấu trước mặt mọi người.
Hai kiếm khí nhỏ xíu kia lại như thiên biến vạn hóa.
Ban đầu, Phong Vô Tình cảm thấy mình còn có thể quan sát được, thế nhưng càng về sau lại là dần dần hư ảo, nhìn không rõ ràng.
Mà lúc này, ánh mắt của Lý Huyền Đạo cũng khẽ động.
Vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm túc hơn, nhìn về phía trước.
Sao lại như thế?
Kiếm khí không ngừng thiên biến vạn hóa.
Thời gian dần dần trôi qua, hai kiếm khí bỗng nhiên đối đầu.
Lúc này một tiếng răng rắc vang lên.
Kiếm khí trong tay Lý Huyền Đạo tán loạn.
Mà kiếm khí trong tay Tần Ninh lại như thế chẻ tre, trực tiếp lao tới trước ngực Lý Huyền Đạo rồi mới đứt gãy rắc một tiếng.
Chỉ là kiếm khí va chạm, tỷ thí ý cảnh, đương nhiên không có khả năng làm Lý Huyền Đạo bị thương được.
Lý Huyền Đạo ngây ra như phỗng, đứng yên tại chỗ.
"Đạo Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của Thanh Vân Kiếm Đế ta, ta truyền cho ngươi ba mươi ba Thiên kiếm quyết, ngươi cần chăm chỉ tu hành, ba mươi ba Thiên kiếm quyết này ẩn chứa ba mươi ba ý cảnh kiếm thuật, nếu ngươi tu thành thì sẽ vô địch trong cả mười thánh vực lớn".
"Vậy nếu đánh với sư tôn thì sao?"
"Tên nhóc tối, làm sao, muốn thắng ta?
Vậy cho dù có qua vạn năm, trăm vạn năm, sợ rằng ngươi cũng không đuổi kịp lông tơ của sư tôn ngươi đâu".
"Hì hì... Đồ nhi muốn giống như sư tôn, trở thành kiếm khách mạnh nhất trong chư thiên vạn giới".
"Thật sao?
Vậy ngươi phải nỗ lực nhiều lắm đấy".
"Sư tôn cứ nói đừng ngại!"
"Trước tiên tên nhóc ngươi cần phải lấy kiếm đạo ý cảnh làm cơ sở, đánh với ta mười chiêu không bại!"
Lời nói ngày xưa rõ mồn một ở trước mắt.
Lý Huyền Đạo đứng ở trước người Tần Ninh, nhìn thanh niên máu me khắp người, còn trẻ hơn mình mấy tuổi này.
"Ba mươi ba Thiên kiếm quyết... Trong vòng mười chiêu, quả nhiên ta vẫn thất bại!"
Lý Huyền Đạo lẩm bẩm nói.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, nhẹ nhàng buông bàn tay xuống, cười nói: "Không tệ, Đạo Nhi, ngươi đã tiến rất xa rồi".
Hắn vừa dứt lời, Lý Huyền Đạo liền khom hai đầu gối quỳ xuống đất, ba quỳ chín bái, ánh mắt đỏ như máu, miệng hơi há to ra, cung kính nói: "Đệ tử Lý Huyền Đạo bái kiến sư tôn!"
Chương 2065: Một kiếm ra, bốn Đế chết
Giờ phút này, đông đảo võ giả bốn phương tám hướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Ninh ở quá xa, bọn họ không nghe được mấy người đang nói cái gì.
Thế nhưng Lý Huyền Đạo! Lý Huyền Đạo đột nhiên quỳ xuống.
Sao lại thế này! Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không hiểu.
Mà Phong Vô Tình lại ngây ngẩn cả người.
Thật là... Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân?
Phong Vô Tình cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
"Khụ khụ...", giờ phút này Tần Ninh máu me khắp người, ho khan một tiếng, một dòng máu tươi chảy ra.
"Sư phụ!"
Lý Huyền Đạo gối quỳ xuống đất, lết đến trước mặt Tần Ninh.
"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp lại đồ nhi nhà mình, sư phụ cũng không cần phải ra sức nữa".
Tần Ninh đắng chát cười nói.
Nhìn thấy vết máu trước ngực Tần Ninh, cùng với thương ảnh và kiếm ảnh màu đen kia, cả người Lý Huyền Đạo run lên không ngừng.
"Yên tâm, tạm thời không chết được".
Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà lần này đúng là chật vật, suýt nữa thì mất mạng".
"Sư tôn đừng nói nữa".
Lý Huyền Đạo nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, cúi đầu xuống rồi đặt tay Tần Ninh lên trên đầu mình.
Tần Ninh khẽ vuốt ve.
"Đạo Nhi...", "Có!"
"Ngươi đã trưởng thành không ít rồi...", Lý Huyền Đạo cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.
Chờ đợi năm vạn năm.
Rốt cuộc đã thấy được kết quả.
Vô số ngày đêm, hắn ta đều đang mong mỏi, không biết lúc được gặp lại sư tôn lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Thế nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thế này.
Giọng nói của Lý Huyền Đạo có chút nức nở.
"Không cần biết hôm nay có chuyện gì, nhưng ai dám làm sư tôn bị thương như vậy, Lý Huyền Đạo ta sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!"
Hắn ta lạnh nhạt nói một câu ẩn chứa sát khí vô tận.
"Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ ở đâu!"
Lý Huyền Đạo đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.
"Có!"
Vèo vèo vèo... Chỉ trong chốc lát, sáu bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sáu người đều vác trường kiếm, đứng ở trước mặt Lý Huyền Đạo.
Phong Vô Tình cũng trở về vị trí.
Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ.
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Các ngươi ở chỗ này bảo vệ, nếu sư phụ ta xảy ra vấn đề gì, ta sẽ giết các ngươi".
Thất Kiếm Hộ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nghĩ đến các chủ có tính tình dịu dàng như ngọc, mà lúc này khi nói chuyện với bọn họ lại tràn ngập sát khí.
"Chúng ta tuân theo lệnh của các chủ".
Bảy vị Kiếm Hộ lần lượt tản ra, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Lý Huyền Đạo đưa lưng về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Sư phụ đợi chút, đồ nhi đi một lát sẽ trở lại, năm vạn năm không gặp... Đồ nhi có quá nhiều điều muốn nói với sư phụ!"
Ngay sau đó, Lý Huyền Đạo bay lên không.
Mười hai Đế của Ma tộc do bốn Đế cầm đầu, lập tức chuyển sang vẻ mặt đề phòng.
Dạ Phong Ly nhìn về phía Lý Huyền Đạo, hừ lạnh nói: "Thế mà ngươi còn có thể chạy đến đây?"
"Nếu ta không đến, sợ rằng năm vạn năm chờ đợi sẽ là công dã tràng".
Mái tóc dài của Lý Huyền Đạo bay múa, ống tay áo bồng bềnh, nhìn về phía Dạ Phong Ly, thản nhiên nói: "Nhiều năm như vậy rồi, bốn vị Viêm Đế, Huyết Đế, Mị Đế, Dạ Đế chưa từng xuất hiện, chỉ biết điều động mấy người như các ngươi đến để quấy rối sao?"
Nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt bốn người Dạ Phong Ly đều vô cùng lạnh lẽo.
"Hôm nay chúng ta đã hiểu được sức mạnh của tay kiếm số một mười vực rồi!"
Dạ Phong Ly khẽ nói.
"Hiểu được thì tốt!"
Lý Huyền Đạo hờ hững nói: "Chỉ là hôm nay mười hai người các ngươi sẽ phải mất mạng ở đây".
"Trong thiên hạ này, ai dám đụng đến sư tôn ta, Lý Huyền Đạo ta sẽ bất chấp tính mạng, không tiếc cái cái giá nào để giết!"
Một chữ "giết" vừa dứt, dường như có ngàn vạn kiếm khí chen chúc xông ra.
Lúc này cả trời đất đã hoàn toàn trở thành trời đất cả kiếm.
Lý Huyền Đạo đứng ở giữa không trung, xung quanh cơ thể có vô số kiếm khí, gần như bao phủ cả người hắn ta.
"Giết!"
Dạ Phong Ly vừa nói xong một câu, trong nháy mắt bốn bóng người đã tới gần Lý Huyền Đạo.
"Ba mươi ba Thiên kiếm quyết, kiếm thứ nhất".
Lý Huyền Đạo dùng hai ngón làm kiếm, kiếm khí bộc phát, lấy bản thân làm trung tâm, từng luồng kiếm khí bao phủ, trong chớp mắt liền hóa thành bốn thanh kiếm lớn phá không lao ra.
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh... Chỉ trong phút chốc, bốn bóng người đã nổ tung, bầu trời vỡ ra, bốn lỗ đen xuất hiện, lập tức bao phủ cơ thể của bốn người rồi kéo vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Một kiếm ra, bốn Đế chết.
Giờ phút này, cả trời đất đều yên tĩnh.
Cả vạn người ngây ngốc.
Hư không run rẩy.
Đồ đệ của Thanh Vân Kiếm Đế, tay kiếm số một mười vực Lý Huyền Đạo, chính là như thế.
Ôn Hiến Chi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hắn ta nuốt nước bọt, ngạc nhiên nói: "Sư phụ... Tứ sư đệ... Thật mạnh mẽ...", Tần Ninh cười khổ nói: "Hắn ta đang tức giận...", "Con cũng tức giận".
Ôn Hiến Chi khẽ nói: "Đám khốn kiếp này, hèn hạ vô sỉ".
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một chút, bất lực nói: "Người ta giận dữ là một kiếm giết bốn Đế, ngươi tức giận lại làm được cái gì?
Bất lực gào thét?"
"Con...", Ôn Hiến Chi vô cùng xấu hổ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, ngây thơ nói: "Nếu sư tôn mà chết, con sẽ chạy, chờ đến khi khôi phục lại sức mạnh lớn nhất sẽ đi giết sạch Ma tộc, sau đó chết theo sư tôn".
"Còn không tính là ngốc lắm".
"...", bảy Kiếm Hộ đứng ở xung quanh.
Phong Vô Tình là người đứng đầu Thất Kiếm Hộ, giờ phút này đang vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đại nhân giận dữ lại khủng bố như thế.
Bao nhiêu năm qua, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của đại nhân.
Đáng sợ.
Kinh khủng.
Mà hắn ta càng hiểu được, lần này Ma tộc đã chọc giận đại nhân thật rồi.
Đến khi nhìn về phía Tần Ninh lần nữa, trong mắt Phong Vô Tình đã có một vẻ kính sợ.
Sắc mặt bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm càng vô cùng khó coi.
Trong chớp mắt, bốn vị Thánh Đế lập tức ra tay.
"Các ngươi đi giết Tần Ninh".
Dạ Phong Ly quát lớn.
Bốn vị Thánh Đế khác liền tới gần Tần Ninh.
Lý Huyền Đạo nhíu mày lại.
Bảy Kiếm Hộ lập tức cẩn thận.
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Ta cho các ngươi đi qua đó sao?"
Lúc này bốn người Dạ Phong Ly đang đánh tới.
Kiếm khí của Lý Huyền Đạo cũng chém ra trong nháy mắt.
Bốn vị Thánh Đế bị ngăn cản.
Mà lúc này, Lý Huyền Đạo hừ một tiếng, một cái tay khác tạo thành chưởng, ngón tay chập lại thành kiếm, trực tiếp chém từ trên trời xuống.
Cả người bốn vị Thánh Đế đang lao thẳng về hướng Tần Ninh lập tức nổ tung, tan ra trong trời đất.
Giờ phút này, vô số người hoàn toàn ngây ngốc.
Rốt cuộc đây là thực lực gì.
Chém giết Thánh Đế lại như bổ dưa xắt rau thế sao?
Vô số người đều bị chấn động.
Sắc mặt bốn người Dạ Phong Ly lại vô cùng u ám.
Lý Huyền Đạo! Là người đứng trong mười vị trí đầu xếp hạng Thánh Đế trong mười thánh vực lớn.
Hôm nay gặp mặt, mới biết người này khủng bố thế nào.
"Lui!"
Dạ Phong Ly lập tức quát lớn.
Hôm nay, đã thành công chém được Tần Ninh.
Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương, lấy thực lực của Tần Ninh, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Không cần tiếp tục ở đây dây dưa với Lý Huyền Đạo nữa.
Bốn vị Thánh Đế lập tức lùi ra phía sau.
"Ta nói, ta cho các ngươi đi rồi sao?"
Lý Huyền Đạo bình tĩnh nói, thế nhưng lúc ra tay lại không hề dây dưa dài dòng chút nào.
Hắn ta nâng hai tay lên, ngón tay chập lại thành kiếm, trong chớp mắt, kiếm khí phóng lên tận trời như cầu vồng.
Phía trên toàn bộ Võ Sơn tập trung hơn vạn kiếm khí, mỗi một kiếm khí đều dài trăm trượng, chém xuống giữa trời...
Ban đầu hắn không nhúng tay là vì hy vọng đệ tử Võ Môn đánh nhau với bốn gia tộc lớn để rèn luyện bản thân.
Quá trình này đương nhiên sẽ xuất hiện chết chóc thương tích.
Nhưng bây giờ, Ma tộc chém giết quá nhiều, rèn luyện quá mức, quá nhiều đệ tử Võ Môn đã chết, đương nhiên Tần Ninh không nỡ.
Tần Ninh nhìn vết thương cả người mình, đắng chát cười một tiếng.
"Diệp Nam Hiên, ngươi cũng không đáng tin cậy hơn Ôn Hiến Chi bao nhiêu!"
"Vẫn phải để sư phụ thu dọn tình hình rối rắm cho ngươi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền siết chặt hai tay lại.
"Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận!"
Tần Ninh nắm chắc hai tay, tản ra khí thế mạnh mẽ vô tận.
Cảnh giới Thánh Hoàng cửu văn.
Lại thêm Cửu Long Phục Thiên Trận, ngưng tụ ra chín thể văn.
Mười tám thể văn hoàn toàn hợp nhất.
Uy thế kinh khủng, làm cho người ta sợ hãi.
Trên bầu trời, đồ án tinh không lại xuất hiện.
Ba trăm sáu mươi tinh văn phóng ra.
Một trăm lẻ tám tinh văn vây quanh.
Chín tinh văn mênh mông như bầu trời ngưng tụ lần nữa.
"Lên!"
Tần Ninh hét lên một câu, trong chớp mắt, từng cột sáng bay lên không.
Mà trong chớp nhoáng, luồng ánh sáng kia lao vút lên không, đâm xuyên qua cơ thể của từng võ giả Ma tộc.
"Cuồng Đế ra tay rồi!"
"Đại nhân giết Thánh Đế, còn chém giết võ giả Ma tộc vì chúng ta".
"Cuồng Đế uy vũ!"
Dù là chuyển thế trở về, dù hiện nay chỉ là Thánh Hoàng, thế nhưng Cuồng Đế vẫn là Cuồng Đế như trước.
Võ giả của Võ Môn, chỉ cần là người của Võ Môn thì đều kiêu ngạo tự hào, điên cuồng hò hét.
Từng tinh nhuệ Ma tộc đều bị xuyên thủng thân thể.
Mà trong nháy mắt này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Tần Ninh điều khiển Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, lấy cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong mạnh mẽ, mượn sức mạnh trời đất để chém giết trên vạn người của Ma tộc.
Thế nhưng giờ phút này, bốn bóng người lại xuất hiện ở bốn phía đông tây nam bắc Tần Ninh như ma quỷ.
Trong bốn bóng người kia có hai người như bóng ma giấu trong bóng tối, hai người như linh hồn.
"Giết!"
Gần như là đồng thời, bốn người đều hét lên một câu.
Dao động khủng bố lan ra trong nháy mắt.
Chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo đen ra tay trong nháy mắt, trong tay ngưng tụ một thanh trường thương và một kiếm ảnh đen như mực, rạch phá bầu trời, thậm chí khiến cho trời đất lúc này đều bị màu đen hấp thu, trực tiếp lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Mà hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia cũng chuyển động bàn tay, hai đóa hoa sen xuất hiện, ngay lập tức những cánh hoa sen tản ra thành ngàn vạn cánh, trực tiếp đâm về hướng Tần Ninh.
Trong chớp mắt, tiếng hô hoán của tất cả mọi người cứ như bị người ta nắm cổ, im bặt lại.
Bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy sơ hở khi Tần Ninh sử dụng Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận để ra tay.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Phụt phụt... Ầm ầm... Trong chốc lát, cứ như chỉ mới một giây, tiếng máu tươi bắn ra cùng với tiếng nổ vang lên trong hư không.
"Cuồng Đế!"
"Tiên sinh!"
"Sư tôn!"
Từng tiếng hô sợ hãi vang lên.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Cút đi!"
Ôn Hiến Chi vô cùng tức giận, khí tức như dời sông lấp biển trong cơ thể hoàn toàn bộc phát.
Trong chớp mắt, hồn phách thân xác và thánh lực ba hợp một, một cột trụ trời, giáng xuống từ trên cao.
Cảnh giới Thánh Đế.
Thánh trụ rơi từ trên trời xuống! Giờ phút này Ôn Hiến Chi đã khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế một lần nữa.
Hắn đâm ra một thương, xuyên qua cơ thể của ba người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn.
Một kích của Thánh Đế khiến Thánh Tôn gặp nguy hiểm.
Ngay sau đó Ôn Hiến Chi liền rút thương quay về, tâm trạng vô cùng trầm trọng, nhanh chóng lao đến chỗ nổ tung.
Tuyết Phi Yến đã phát lực ngay lập tức.
"Cuồng Đế đã chết, ngươi còn chống cự cái gì nữa?"
Liễu Vạn Quân khuyên giải.
"Đáng chết chính là ngươi, khốn kiếp!"
Tuyết Phi Yến đột nhiên tức giận, trong nháy mắt sử dụng Trực Đao Pháp Thuật đến mức lớn nhất, đâm ra một đao.
Liễu Vạn Quân lắc đầu nói: "Ngươi biết ngươi không giết chết được ta mà, thực lực của hai người chúng ta...", chỉ là Liễu Vạn Quân còn chưa nói xong, bình đao của Tuyết Phi Yến đã đâm xuyên qua cơ thể của Liễu Vạn Quân.
Liễu Vạn Quân vô cùng sợ hãi, máu tươi chảy ra khỏi miệng.
"Ngươi...", "Tiên sinh đã nói cho ta về cách giết người, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết về sự thiếu hụt của mình đi!"
Tuyết Phi Yến rút đao quay về, Liễu Vạn Quân phun máu tươi, vẻ mặt không thể tin được.
"Sao lại thế...", giờ phút này Tuyết Phi Yến lại lạnh lùng nói: "Ta không đành lòng giết ngươi, thế nhưng...", Tuyết Phi Yến không nói hai lời, quay người chạy về phía Tần Ninh... Liễu Vạn Quân cảm giác được sức sống của mình đang dần dần trôi qua.
"Cuồng Đế... Vì sao... Ta không cam tâm...", mà lúc này, xung quanh đã yên lặng như tờ.
Tiếng hét của đệ tử Võ Môn hoàn toàn dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Chỉ là lúc này, Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn đã được thở phào một hơi.
Phệ Thiên Giảo cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Phía dưới, sắc mặt Tiên Hàm trắng bệch, thân thể run rẩy, muốn xông ra nhưng lại bị Phong Vô Tình ngăn cản.
"Đừng đi!"
Phong Vô Tình mở miệng nói: "Có Thánh Đế ra tay... Thánh Đế rất mạnh… còn mạnh hơn sáu người kia...", hai mắt Tiên Hàm đỏ như máu.
Bóng người Phong Vô Tình lóe lên, cũng lao về phía Tần Ninh! Giờ phút này, vô số người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện hôm nay biến đổi bất ngờ, không ngừng đảo ngược.
Ý định tiêu diệt Võ Môn của Ma tộc lại kiên định ngoài dự đoán.
Bốn bóng người đứng ở trên bầu trời, chia nhau ra đứng bốn phía.
Mà ở sau lưng bốn người đều có hai người đứng vững.
Tổng cộng là mười hai bóng người.
Mười hai vị Thánh Đế!
"Tham kiến đại nhân!"
"Tham kiến đại nhân!"
Dạ Địch đại tôn, Ngu Cơ đại tôn và đám người Dạ Dục, Dạ Vinh đều thi nhau quỳ xuống.
Bốn vị Thánh Đế, hai nam hai nữ cầm đầu kia đều trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn về phía ngọn núi chính giữa chín ngọn núi, ngọn núi đó đã sụp đổ hơn nửa, biến thành một đống phế tích.
Ôn Hiến Chi đuổi tới đầu tiên, vô cùng hoảng sợ dùng hai tay đào từng tảng đá một.
"Sư phụ... Sư phụ...", cả người Ôn Hiến Chi run rẩy, đào từng tảng đá để tìm kiếm bóng người Tần Ninh.
Tuyết Phi Yến cũng đã chạy đến, cô ấy không dám dùng đao, sợ làm Tần Ninh bị thương nên cũng dùng hai tay để đào đất đá.
Lúc này sắc mặt của hai người đều vô cùng bối rối.
Phong Vô Tình cũng đã đến, cầm kiếm đứng vững, cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía.
Mười hai vị Thánh Đế! Mỗi một người đều mang đến cho hắn ta một cảm giác mạnh hơn sáu người Dạ Lãng.
Bốn vị Thánh Đế cầm đầu còn mang đến cho hắn ta một cảm giác không hề thua kém đại nhân nhà mình.
Chuyện hôm nay, hắn ta đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng bây giờ lại không tự chủ được đi tới.
Chỉ là khi đối mặt với mười hai vị Thánh Đế này, hắn ta có thể làm gì được chứ?
Giữa Thánh Tôn đỉnh cao và Thánh Đế vốn có sự chênh lệch cực lớn.
Huống hồ trong mười hai người này, mỗi một người đều không phải là Thánh Đế bình thường.
Lần này Dạ Ma và Mị Ma điên rồi sao?
Thật sự không màng bất cứ giá nào để tiêu diệt Võ Môn?
Cho dù chiếm được thánh vực Đại Võ, mấy Thánh Vực lớn khác cũng không có khả năng trơ mắt nhìn thánh vực Đại Võ bị Ma tộc chiếm cứ, bị Ma tộc phát triển thành căn cứ của mình , mặc cho Ma tộc làm lớn.
Bây giờ Ma tộc vẫn chưa có thực lực để nuốt hết toàn bộ mười Thánh Vực lớn của Hạ Tam Thiên.
Nếu không mấy năm gần đây các Thánh Vực lớn đã sớm bị Ma tộc công chiếm rồi.
"Tiên sinh!"
Tuyết Phi Yến kêu lên một tiếng, đào ra một cái tay từ trong đống đất đá.
Chương 2062: Ta còn chưa chết đâu
Ôn Hiến Chi nghe được tiếng của cô ấy liền loạng choạng bò đến bên cạnh Tuyết Phi Yến.
Hắn ta dùng hai tay cẩn thận từng li từng tí chuyển đất đá đi, chỉ thấy dưới đống đá dần dần hiện ra một cơ thể.
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi cẩn thận kéo cánh tay kia ra, ngay sau đó là đầu, thân thể... Giờ phút này Tần Ninh ngồi trong đống đất đá, phần lưng bị một thương ảnh và một kiếm ảnh giao nhau xuyên qua, máu tươi chảy ra ròng ròng.
"Sư phụ...", những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau chảy ra trên mặt Ôn Hiến Chi, một người đàn ông cao lớn lại khóc nức nở, giữ chặt hai tay Tần Ninh.
"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết...", Ôn Hiến Chi kêu lên.
"Mau đỡ sư phụ lên".
Ôn Hiến Chi vội vàng nói.
"Đừng... Đừng nhúc nhích...", bộ đồ trắng của Tần Ninh đã hoàn toàn biến thành đồ đỏ, mái tóc dài lộn xộn, máu me đầy mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tiều tụy.
Ở chỗ mũi kiếm và mũi thương trước ngực hắn, máu tươi chảy ra tí tách.
"Sư phụ, con không động, con không động...", Ôn Hiến Chi lau nước mắt, thế nhưng lau đi lau lại mà nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.
"Khóc cái gì...", Tần Ninh yếu ớt nói, hơi thở mong manh: "Ta... còn chưa... chết đâu...", "Vâng!"
Ôn Hiến Chi cúi đầu, nước mắt rơi tí tách như mưa, nhưng vẫn cố gắng kìm nén để nó không chảy xuống.
"Đám khốn kiếp này, nhất định ta sẽ lột da của bọn chúng!"
Ôn Hiến Chi nắm chặt hai tay, hung ác nói.
Tần Ninh lại cười một tiếng đắng chát, vẻ mặt tái nhợt nói: "Là ta chủ quan...", "Không thể trách sư phụ... Là bọn họ quá hèn hạ".
Ôn Hiến Chi nhìn khắp bốn phía, hung ác nói.
Tần Ninh hôm nay, thi triển ba lần Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, đám khốn kiếp này biết, nhìn thấy Võ Môn đệ tử tổn thất nặng nề, Tần Ninh dù sao cũng là sẽ lần nữa khởi động.
Nhân lúc Tần Ninh không kịp đề phòng.
"Thánh Đế mà còn đánh lén, thật sự là quá vô sỉ".
Tuyết Phi Yến nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt đỏ lên, oán hận nói.
Tần Ninh thở phào nói: "Cẩn thận một chút, đào hết đất đá phía dưới ra... Phệ Uyên còn ở phía dưới...", Phệ Uyên?
Là ai?
Tuyết Phi Yến hơi sững sờ.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lại trắng bệch.
"Nhanh đào!"
Hai người thi nhau ra tay chuyển từng tảng đá lớn đi.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên dưới, Ôn Hiến Chi hoàn toàn ngạc nhiên.
"Nhị Cẩu Tử...", giờ phút này Phệ Thiên Giảo đang nằm trên hai chân Tần Ninh.
Chỉ là bây giờ Phệ Thiên Giảo chỉ dài hơn một mét, từ trên xuống dưới đều bị nhuốm máu, màu lông nhợt nhạt, hai mắt cũng mông lung không có ánh sáng.
Mà trên người nó, từng ấn sen gần như đâm xuyên qua gân cốt cả người.
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phệ Thiên Giảo, sắc mặt bình tĩnh.
"Thứ mà hai tên Thánh Đế Dạ Ma ngưng tụ là dấu ấn hồn phách bản mệnh, cắm vào ngực ta, ngăn chặn ba hồn bảy phách của ta, bây giờ không thể nhổ, nếu rút ba hồn bảy phách ra thì ta sẽ hồn phi phách tán".
"Hai Thánh Đế Mị Ma còn lại thì sử dụng thuật tấn công gân mạch hài cốt, vào lúc nguy hiểm Phệ Uyên đã làm ngược lại khế ước thông linh, đi đến trước người ta, giúp ta ngăn cản nó".
Tần Ninh nhẹ nhàng dùng hai tay vuốt ve tai Phệ Thiên Giảo, một người một chó chảy máu tươi đầm đìa, ngồi ở giữa đống đất đá trông vô cùng thê thảm.
Trong lòng Tần Ninh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Bình thường Phệ Thiên Giảo có vẻ không thông minh lắm, thế nhưng đối với hắn, nó lại như người thân.
Dù bình thường hơi khốn nạn một chút, thế nhưng vào lúc sống chết lại không quan tâm đến tính mạng của mình.
Mười hai vị Thánh Đế ra tay quá đột ngột, sức mạnh ngưng tụ ở tay của bốn người, gần như một nửa đòn tấn công đã bị Phệ Thiên Giảo lấy mạng ngăn cản.
Chín thể văn xung quanh cơ thể Tần Ninh như ẩn như hiện, u ám nhợt nhạt cứ hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thể văn mà Cửu Long Phục Thiên Trận ngưng tụ đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà nếu không cơ thể mình đã kết nối với Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế thì một thương một kiếm này đã có thể lấy mạng hắn, chứ không phải khóa lại hồn phách của hắn.
Nhưng bây giờ, cho dù như vậy.
Ấn ký hồn phách của sáu Thánh Đế ngưng tụ ra bên trong mười hai vị Thánh Đế, thương ảnh và kiếm ảnh bộc phát ra cũng là đang không ngừng cắn nuốt lực hồn phách của hắn.
Nếu bây giờ mà rút ra, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.
Nếu không rút ra, lực hồn phách sẽ bị hấp thu không ngừng, cứ thế cho đến chết.
Tóm lại đều là chết.
Tần Ninh cũng không nói rõ được.
Ôn Hiến Chi đã khóc thành người nước mắt rồi, cũng đừng kích thích đồ đệ ngốc này của mình nữa.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, nhìn chằm chằm, nhìn bốn phía.
"Đám khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi vô cùng giận dữ, hai mắt đỏ như máu.
Mà cùng lúc đó, bốn vị Thánh Đế Ma tộc cầm đầu lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn hay là Cuồng Võ Thiên Đế, năm lần bảy lượt là hỏng chuyện lớn của tộc ta, thật sự cho rằng tộc ta không thể làm gì sao?
"Tần Ninh công tử!"
Vị Thánh Đế Dạ Ma cầm đầu kia lạnh lùng nói.
"Trước đó lấy Thánh Tôn dẫn đầu, sau đó lại lấy sáu vị Thánh Đế để đánh đổi, chính là muốn làm ta không để ý đến việc các ngươi muốn giết ta".
Tần Ninh cười khổ nói: "Lúc đầu đúng là có chuẩn bị chiêu sau, thế nhưng không nghĩ tới lại có mười hai người đột nhiên xuất hiện, đúng là ta đã sơ sẩy".
"Ngươi khiến chúng ta tổn thất quá lớn, cho dù lấy sáu vị Thánh Đế làm mồi nhử để giết ngươi cũng đáng!"
Tần Ninh nhìn về phía bốn người giữa không trung, thản nhiên nói: "Dù sao cũng phải biết là ai giết ta chứ?
Ta mà chết, cũng có thể để cho đồ đệ này của ta báo thù mà, không phải sao?"
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng.
"Dạ Ma, Dạ Phong Ly!"
"Dạ Ma, Dạ Nhẫn!"
"Mị tộc, Mị Huyên!"
"Mị tộc, Mị Ngâm!"
Bốn vị Thánh Đế lần lượt báo tên.
Mị Ngâm kia có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành động lòng người, không nhịn được cười nhạt một tiếng nói: "Không nghĩ tới Đại Đế ngày xưa, bây giờ cũng là một anh chàng đẹp trai, đúng là không nỡ giết ngươi...", giờ phút này Tần Ninh lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phệ Thiên Giảo, nhìn bốn người một chút.
"Ai nói cho ngươi... Ta sẽ chết chứ...", nghe thấy hắn nói vậy, bốn vị Thánh Đế đều đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
Đại Đế trong tộc đã khuyên bảo bọn họ rằng Tần Ninh vô cùng nguy hiểm.
Cho nên lần này mới phái ra mười tám vị Thánh Đế, thậm chí còn lấy tính mạng của sáu vị Thánh Đế để trả giá, thu hút sự chú ý của Tần Ninh, sau đó đánh lén.
Dạ Phong Ly lạnh lùng nói: "Tần Ninh, đừng cậy mạnh nữa".
"Diệt Hồn Thương và Phệ Phách Kiếm của tộc ta, đừng nói ngươi chỉ là Thánh Hoàng, cho dù là Thánh Tôn hay Thánh Đế, bị sáu vị Thánh Đế bắt tay chém trúng trong khoảnh khắc, chắc chắn cũng sẽ phải chết thôi".
Tần Ninh lại lắc đầu.
"Muốn giết ta, quá khó khăn...", lúc này Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo đang ngất xỉu trong lòng, lại nhìn bóng đen thương kiếm trên ngực mình.
"Con chó ngốc...", Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, một sức mạnh tái nhợt phun trào ra trong lòng bàn tay.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt liền ngẩn ngơ.
Đây là... Suy nghĩ bị kéo về tám vạn năm trước.
Khi đó Ôn Hiến Chi cũng không phải là đồ đệ của Tần Ninh, mà đồ đệ của Tần Ninh là Ôn Lưu Giang.
Thế nhưng Ôn Lưu Giang bởi vì biết được các thế gia lớn hợp tác với Ma tộc, nên đã bị các thế gia lớn giết chết, lúc được Tần Ninh phát hiện ra thì đã hoàn toàn mất mạng.
Ôn Hiến Chi nhớ rõ, lúc ấy Tần Ninh cũng sử dụng một loại bí thuật khiến mái tóc trắng xóa, vậy mà vẫn không có cách nào thay đổi được.
Chương 2063: Kết thúc rồi ư?
"Sư phụ, không thể...", Ôn Hiến Chi mở miệng nói.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: "Các ngươi... Ai cũng không thể chết".
Giờ phút này trong lòng bàn tay Tần Ninh giống như ẩn chứa càn khôn của trời đất.
Tuyết Phi Yến ở bên cạnh lại không hiểu rõ lắm.
"Thuật Đại Tác Mệnh!"
Đổi mạng với trời! Cấm thuật bị cấm! Bây giờ thọ nguyên của Tần Ninh không ngừng thiêu đốt.
Hắn có thể cảm giác được, khí tức trong người Phệ Thiên Giảo đang không ngừng tán loạn... Con chó ngốc này sao có thể chết được! Cảnh giới thánh vị, đến cảnh giới Thánh Vương thì sẽ có được hai mươi vạn năm thọ nguyên.
Mà khi tới cảnh giới Thánh Hoàng Thánh Tôn Thánh Đế, thọ nguyên cũng sẽ không gia tăng nữa.
Giới hạn thọ nguyên của thánh giả chính là hai mươi vạn năm.
Cả đời này của Tần Ninh, đến bây giờ còn chưa tới ba ngàn năm.
Nhưng hắn lại có thọ nguyên! Giờ phút này, thuật Đại Tác Mệnh thiêu đốt thọ nguyên, lực sinh mệnh trời đất liên tục không ngừng chảy vào trong cơ thể Phệ Thiên Giảo.
Một vạn năm không đủ.
Vậy thì dùng ba vạn năm.
Ba vạn năm không đủ, vậy thì dùng năm vạn năm.
Thọ nguyên dần dần thiêu đốt, lúc này mái tóc đen của Tần Ninh dần dần hóa thành tóc bạc, thọ nguyên đã từng khôi phục như cũ lại bị thiêu đốt lần nữa.
Mười vạn năm thọ nguyên.
Tiêu hao sạch sẽ.
Mà hô hấp của Phệ Thiên Giảo trong lòng hắn đã dần dần trở nên mạnh mẽ.
Phệ Thiên Giảo chậm rãi mở mắt chó ra, nhìn thấy một khuôn mặt bị máu nhuộm ướt.
"Tần gia...", Phệ Thiên Giảo giật giật khóe miệng.
"Được rồi, không sao, đừng nói chuyện".
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve tai Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi vô cùng đau lòng.
Nhị Cẩu Tử thành dạng này.
Sư tôn cũng tiêu hao thọ nguyên rất lớn.
Đám khốn kiếp đó.
"Hả?"
Giờ phút này, ánh mắt của Thánh Đế Dạ Phong Ly khẽ động.
"Khởi tử hoàn sinh?"
Dạ Phong Ly không thể tin nổi nói: "Sức mạnh tiêu diệt của Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà cũng có thể nghịch chuyển được, chỉ là... làm như thế, Tần Ninh, ngươi còn có mấy phần khả năng sống sót đây?"
"Khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi giận dữ quát: "Sư tôn ta sống lâu muôn đời, bất tử bất diệt, đám khốn nạn các ngươi mới đáng chết".
Vừa hét lên một câu xong, Ôn Hiến Chi liền lao ra trong nháy mắt.
Khí thế Thánh Đế hiện ra.
Thánh lực thiên địa cuồng bạo, trong nháy mắt đã ngưng tụ lên trên Khô Huyết Thánh Thương.
Lúc này cả người Ôn Hiến Chi lao ra ngay lập tức.
Sau khi hắn ta trở thành Thánh Đế đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Ầm... Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm đều không nhúc nhích.
Mà mấy bóng người sau lưng bọn họ lại lao ra.
Bốn vị Thánh Đế áo đen bao vây xung quanh Ôn Hiến Chi.
Trong phút chốc, từng tiếng nổ vang truyền ra khắp trời đất.
Dao động khủng bố gần như bao phủ toàn bộ Võ Sơn.
Trận chiến giữa Ma tộc và Võ Môn cũng dừng lại.
Thánh Đế ra tay chấn động trời đất, khí thế như nuốt cả trời đất, vượt cả sông núi.
Trận chiến của bọn họ đã không có ý nghĩa nữa.
"Cút!"
Ôn Hiến Chi hét lên một câu, huyết thương đâm ra loạn xạ cứ như muốn đâm rách hư không, chém về phía bốn người trước mặt.
Oanh... Kịch liệt tiếng oanh minh, tại lúc này vang lên.
Lúc này mặt đất không ngừng run rẩy.
Bốn người trong mười hai vị Thánh Đế Ma tộc ra tay mà lại không bắt được Ôn Hiến Chi.
Dạ Phong Ly lập tức phất tay, bốn vị Thánh Đế tiếp tục xông ra.
Tám vị Thánh Đế kết hợp lại để đánh với Ôn Hiến Chi.
Chỉ là giờ phút này, Ôn Hiến Chi vẫn không hề lùi lại một bước nào.
Hắn ta biết, nếu như mình như lui, sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.
Đây là chuyện hắn ta tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Tần Ninh đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly ở trên cao nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Ầm ầm... Hư không đột nhiên nổ tung, cả người Ôn Hiến Chi lùi lại, phần bụng xuất hiện mấy lỗ máu.
Trong tám vị Thánh Đế kia cũng có ba người, bị Khô Huyết Thánh Thương đâm trúng, bị thương không nhẹ.
Hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận từng li từng tí.
Hai người cũng hiểu, đối mặt với Thánh Đế, lấy thực lực Thánh Tôn đỉnh cao của bọn họ, căn bản không có bất kỳ sức lực phản kháng nào.
Tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.
Mặt đất dần dần sụp đổ.
Khí thế của Ôn Hiến Chi càng ngày càng mạnh mẽ.
"Không có tí sức lực nào".
Dạ Phong Ly lắc đầu, bàn tay nắm lại trên hư không, một chưởng ấn ngay lập tức bao phủ xung quanh cơ thể Ôn Hiến Chi, trong nháy mắt siết chặt.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên răng rắc.
Cả người Ôn Hiến Chi bị bàn tay bao trùm, thế nhưng lại không rên một tiếng mà kiên cường chịu đựng.
"Xương cốt cũng cứng rắn phết đấy".
Dạ Phong Ly cười nhạt một tiếng, bàn tay nắm lại, máu tươi bắn ra tung tóe.
Cả người Ôn Hiến Chi rơi xuống mặt đất.
Khô Huyết Thánh Thương rơi ở bên cạnh.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Hiến Chi vẫn không nói một câu nào.
"Khốn kiếp".
Ôn Hiến Chi quát mắng: "Đợi đến khi ông đây khôi phục lại sức lực mạnh nhất sẽ giết chết một đán khốn kiếp các ngươi".
Dạ Phong Ly lại cười cười nói: "Cậy mạnh ngoài miệng thì có ý nghĩa gì gì chứ?
Hãy học tập sư tôn ngươi đi, chuyện gì mà không thể làm, tốt nhất nên ngậm miệng mới đúng".
Dạ Phong Ly nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Sự huy hoàng của ngươi đến đây là kết thúc".
Vừa nói xong, trong tay Dạ Phong Ly xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm như sắt đen, từ trên xuống dưới đều tràn ngập kiếm khí bén nhọn.
Hắn ta buông tay ra, trường kiếm bay lên không, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Tần Ninh.
"Đến đây là kết thúc...", Dạ Phong Ly phất tay một cái, kiếm đen phá vỡ hư không, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Tần Ninh.
Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến sững sờ, ra tay ngay lập tức.
Phụt phụt phụt phụt... Chỉ là trong chớp mắt, cánh tay của hai người đều bị trường kiếm trực tiếp xuyên qua, máu tươi chảy đầm đìa.
"Châu chấu đá xe!"
Dạ Phong Ly cười nhạt một tiếng.
Mũi kiếm đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy mũi kiếm kia lao đến, Tần Ninh cười một tiếng đắng chát, bàn tay chống lên mặt đất muốn đứng dậy.
Ầm... Trong chớp mắt, trường kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau đó núi đá vả cả người Tần Ninh đã quy về bên trong kiếm mang màu đen, biến mất không thấy gì nữa.
"Sư phụ!"
Ôn Hiến Chi muốn rách cả mí mắt.
Sắc mặt của từng đệ tử trong ngoài Võ Môn khi thấy cảnh này đều trắng bệch.
Cuồng Đế trở về, chém giết sáu Đế.
Nhưng bây giờ vẫn phải chết sao?
Không phải Cuồng Đế yếu, mà là đối thủ quá mạnh.
Trong phút chốc, ngoài tiếng hét của Ôn Hiến Chi ra thì trong ngoài Võ Môn đều yên lặng như chết.
Ánh sáng màu đen kia đã hoàn toàn nuốt hết cả một vùng đất, cứ như tất cả đều tiêu tán thành vô hình.
"Kết thúc rồi...", Dạ Phong Ly giờ phút này thản nhiên nói.
Tần Ninh mạnh sao?
Rất mạnh! Thế nhưng thì sao chứ?
Bị bốn tộc bắt tay nhắm vào, chắc chắn Tần Ninh sẽ phải chết.
"Kết thúc... ư?"
Chỉ là ngay giờ phút này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
"Sư phụ".
Ôn Hiến Chi khẽ giật mình.
Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia dần dần bị ánh sáng màu đen thay thế, một bóng người vẫn ngồi nghiêng đầu dựa vào tảng đá trước đó, nhìn về phía đám người.
"Ta thấy còn chưa kết thúc đâu".
Khi Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đã tập trung nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lúc này đang đứng bên cạnh Tần Ninh, không nhúc nhích tí nào.
Chương 2064: Đệ tử Lý Huyền Đạo
Người kia mặc một bộ trường sam màu xanh, không gió cũng bay phần phật, mái tóc dài vắt sang hai bên trước ngực, mà trên mặt lại có một vẻ sầu bi đau thương, nhưng sự tiêu sái đã che đi vẻ buồn bã kia rồi.
Mặt trắng môi son.
Mày kiếm mắt phượng.
Hào hoa phong nhã.
Giống như một vị thần.
Nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã mang đến cho người ta cảm giác như thế, hơn nữa còn trẻ đến mức khiến người ta không dám tin.
Thanh niên kia chậm rãi thu hai ngón tay cầm kiếm về.
Sau khi thả lỏng hai tay liền lạnh nhạt, bình tĩnh đưa mắt nhìn bốn phía.
"Võ Môn... đã thành thế này rồi sao...", thanh niên lẩm bẩm nói.
Trong lòng Ôn Hiến Chi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc nhìn về phía thanh niên kia, hắn lại vô cùng khó hiểu.
Người này là ai?
Mà lúc này, sắc mặt hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đều biến đổi.
Phong Vô Tình không nói nhiều lời mà đi ra phía trước, quỳ một chân xuống đất, tay cầm chặt kiếm, khom người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính nói: "Tham kiến đại nhân!"
Tuyết Phi Yến cũng sững người, chậm rãi lẩm bẩm nói: "Thánh vực Thiên Kiếm, các chủ của Nhất Kiếm các — Lý Huyền Đạo".
Trong chớp mắt này, đám người trong ngoài Võ Môn đều xôn xao.
Sắc mặt bốn Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm cũng biến đổi.
"Lý Huyền Đạo!"
Sự tỉnh táo bình tĩnh trên mặt bốn người đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vẻ khẩn trương.
Thanh niên mặc đồ xanh kia bây giờ đang lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn ra xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn".
"Khách khí!"
Lý Huyền Đạo nhã nhặn nói: "Ma tộc hung hăng ngang ngược, ngươi có thể lấy cảnh giới Thánh Hoàng để làm đến bước này, đã là có thể gọi là kỳ tích rồi".
"Tuy thánh vực Đại Võ không phải là địa bàn của Lý Huyền Đạo ta, thế nhưng việc tiêu diệt Ma tộc, Lý Huyền Đạo ta lại không thể chối từ".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo một chút rồi lắc đầu.
Mà Ôn Hiến Chi lại vội vàng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Phong Vô Tình cũng nhìn về phía đại nhân nhà mình.
"Đại nhân...", sắc mặt Phong Vô Tình có chút do dự.
"Bảo ngươi đi thánh vực Thiên Hồng, sao ngươi lại đến thánh vực Đại Võ?"
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói.
"Đại nhân, chuyện này vô cùng khó khăn trắc trở, hãy để thuộc hạ...", "Thôi".
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: "Bây giờ cũng không phải lúc nói những điều này, Diệp Nam Hiên muốn đánh với ta một trận, thế nhưng bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, cũng coi như có liên quan đến ta, hôm nay ta sẽ giúp thánh vực Đại Võ của hắn ta vượt qua nan quan".
Phong Vô Tình nhìn về phía Lý Huyền Đạo, kề tai nói nhỏ: "Đại nhân, Tần Ninh này... chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế, Cuồng Võ Thiên Đế chuyển thế, tự xưng là Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân chuyển thế, nói là... sư tôn của người!"
Hắn ta vừa dứt lời, kiếm khí trong thân thể Lý Huyền Đạo lập tức khuếch tán, cả trời đất cứ như bị kiếm khí chém vỡ vụn.
Mà ở giữa kiếm khí mạnh mẽ này thậm chí còn có một chút sát khí.
Lý Huyền Đạo nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Ngươi... tự xưng là Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế?"
Tần Ninh không mở miệng.
Ôn Hiến Chi lại nói ngay: "Sư đệ, ta là sư huynh của ngươi, đây là sư tôn của chúng ta".
Lý Huyền Đạo nghe thấy vậy, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhìn về phía Ôn Hiến Chi, lạnh nhạt nói: "Cho dù ngươi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, hiện nay cũng là cảnh giới Thánh Đế, nhưng nếu dám nói lung tung, ta cũng có thể giết ngươi!"
Nghe hắn ta nói vậy, Ôn Hiến Chi lập tức cảm giác, cả người lạnh toát.
Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, sinh ra một tia e ngại.
Tên này mạnh hơn hắn ta.
Sư đệ này không dễ chọc đâu! Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, không nhịn được cười.
"Lấy dáng vẻ chật vật như thế để đối mặt với ngươi đúng là có chút mất mặt, nhưng nếu ngươi đã đến, ta cũng đỡ phải tốn nhiều công sức".
Tần Ninh khẽ cười: "Huyền Đạo, ngươi và ta hãy tỷ thí một trận đi!"
Nghe hắn nói vậy, Lý Huyền Đạo liền sững sờ.
Ôn Hiến Chi lại vô cùng gấp gáp.
"Sư tôn, bây giờ người đang bị thương, làm sao đánh được với tên Thánh Đế này!"
Tần Ninh lại cười nói: "Hai người chúng ta chỉ lấy uy lực của việc lĩnh ngộ kiếm đạo để tỷ thí, chứ không lấy kiếm khí thánh lực".
Tần Ninh nhìn xung quanh rồi cười: "Nhìn Thánh Đế này, nếu ngươi không ra tay thì chắc bọn họ cũng không dám ra tay đâu".
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lại không nhìn thấu.
Tần Ninh dùng hai ngón tay làm kiếm, ngưng tụ ra một thanh kiếm.
Thân kiếm khẽ run lên, Lý Huyền Đạo cũng đưa hai ngón tay ra.
Kiếm khí của hai người đối đầu với nhau, nhưng không có thánh lực mạnh mẽ duy trì, chỉ đơn giản là dùng khí để điều khiển kiếm, tạo ra kiếm chiêu.
Đây là một kiểu thi đấu trên suy nghĩ, bỏ thực lực cảnh giới qua một bên, đơn giản là lấy kiếm chiêu để tỷ thí.
Phong Vô Tình tập trung nhìn kỹ.
Có thể tỷ thí kiếm thuật với đại nhân nhà mình, trong toàn bộ Hạ Tam Thiên chắc chắn không có nhiều hơn ba người.
Diệp Nam Hiên tuyên bố khiêu chiến với đại nhân nhà mình cũng chỉ là tỷ thí về mặt thực lực thôi, nếu tỷ thí kiếm thuật, mười Diệp Nam Hiên cũng không thể là đối thủ của đại nhân nhà mình được.
Đương nhiên, bàn về đao thuật của Diệp Nam Hiên thì cũng không có mấy ai trong mười thánh vực lớn có thể địch nổi.
Hai người thi đấu trước mặt mọi người.
Hai kiếm khí nhỏ xíu kia lại như thiên biến vạn hóa.
Ban đầu, Phong Vô Tình cảm thấy mình còn có thể quan sát được, thế nhưng càng về sau lại là dần dần hư ảo, nhìn không rõ ràng.
Mà lúc này, ánh mắt của Lý Huyền Đạo cũng khẽ động.
Vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm túc hơn, nhìn về phía trước.
Sao lại như thế?
Kiếm khí không ngừng thiên biến vạn hóa.
Thời gian dần dần trôi qua, hai kiếm khí bỗng nhiên đối đầu.
Lúc này một tiếng răng rắc vang lên.
Kiếm khí trong tay Lý Huyền Đạo tán loạn.
Mà kiếm khí trong tay Tần Ninh lại như thế chẻ tre, trực tiếp lao tới trước ngực Lý Huyền Đạo rồi mới đứt gãy rắc một tiếng.
Chỉ là kiếm khí va chạm, tỷ thí ý cảnh, đương nhiên không có khả năng làm Lý Huyền Đạo bị thương được.
Lý Huyền Đạo ngây ra như phỗng, đứng yên tại chỗ.
"Đạo Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của Thanh Vân Kiếm Đế ta, ta truyền cho ngươi ba mươi ba Thiên kiếm quyết, ngươi cần chăm chỉ tu hành, ba mươi ba Thiên kiếm quyết này ẩn chứa ba mươi ba ý cảnh kiếm thuật, nếu ngươi tu thành thì sẽ vô địch trong cả mười thánh vực lớn".
"Vậy nếu đánh với sư tôn thì sao?"
"Tên nhóc tối, làm sao, muốn thắng ta?
Vậy cho dù có qua vạn năm, trăm vạn năm, sợ rằng ngươi cũng không đuổi kịp lông tơ của sư tôn ngươi đâu".
"Hì hì... Đồ nhi muốn giống như sư tôn, trở thành kiếm khách mạnh nhất trong chư thiên vạn giới".
"Thật sao?
Vậy ngươi phải nỗ lực nhiều lắm đấy".
"Sư tôn cứ nói đừng ngại!"
"Trước tiên tên nhóc ngươi cần phải lấy kiếm đạo ý cảnh làm cơ sở, đánh với ta mười chiêu không bại!"
Lời nói ngày xưa rõ mồn một ở trước mắt.
Lý Huyền Đạo đứng ở trước người Tần Ninh, nhìn thanh niên máu me khắp người, còn trẻ hơn mình mấy tuổi này.
"Ba mươi ba Thiên kiếm quyết... Trong vòng mười chiêu, quả nhiên ta vẫn thất bại!"
Lý Huyền Đạo lẩm bẩm nói.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, nhẹ nhàng buông bàn tay xuống, cười nói: "Không tệ, Đạo Nhi, ngươi đã tiến rất xa rồi".
Hắn vừa dứt lời, Lý Huyền Đạo liền khom hai đầu gối quỳ xuống đất, ba quỳ chín bái, ánh mắt đỏ như máu, miệng hơi há to ra, cung kính nói: "Đệ tử Lý Huyền Đạo bái kiến sư tôn!"
Chương 2065: Một kiếm ra, bốn Đế chết
Giờ phút này, đông đảo võ giả bốn phương tám hướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Ninh ở quá xa, bọn họ không nghe được mấy người đang nói cái gì.
Thế nhưng Lý Huyền Đạo! Lý Huyền Đạo đột nhiên quỳ xuống.
Sao lại thế này! Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không hiểu.
Mà Phong Vô Tình lại ngây ngẩn cả người.
Thật là... Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân?
Phong Vô Tình cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
"Khụ khụ...", giờ phút này Tần Ninh máu me khắp người, ho khan một tiếng, một dòng máu tươi chảy ra.
"Sư phụ!"
Lý Huyền Đạo gối quỳ xuống đất, lết đến trước mặt Tần Ninh.
"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp lại đồ nhi nhà mình, sư phụ cũng không cần phải ra sức nữa".
Tần Ninh đắng chát cười nói.
Nhìn thấy vết máu trước ngực Tần Ninh, cùng với thương ảnh và kiếm ảnh màu đen kia, cả người Lý Huyền Đạo run lên không ngừng.
"Yên tâm, tạm thời không chết được".
Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà lần này đúng là chật vật, suýt nữa thì mất mạng".
"Sư tôn đừng nói nữa".
Lý Huyền Đạo nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, cúi đầu xuống rồi đặt tay Tần Ninh lên trên đầu mình.
Tần Ninh khẽ vuốt ve.
"Đạo Nhi...", "Có!"
"Ngươi đã trưởng thành không ít rồi...", Lý Huyền Đạo cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.
Chờ đợi năm vạn năm.
Rốt cuộc đã thấy được kết quả.
Vô số ngày đêm, hắn ta đều đang mong mỏi, không biết lúc được gặp lại sư tôn lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Thế nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thế này.
Giọng nói của Lý Huyền Đạo có chút nức nở.
"Không cần biết hôm nay có chuyện gì, nhưng ai dám làm sư tôn bị thương như vậy, Lý Huyền Đạo ta sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!"
Hắn ta lạnh nhạt nói một câu ẩn chứa sát khí vô tận.
"Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ ở đâu!"
Lý Huyền Đạo đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.
"Có!"
Vèo vèo vèo... Chỉ trong chốc lát, sáu bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sáu người đều vác trường kiếm, đứng ở trước mặt Lý Huyền Đạo.
Phong Vô Tình cũng trở về vị trí.
Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ.
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Các ngươi ở chỗ này bảo vệ, nếu sư phụ ta xảy ra vấn đề gì, ta sẽ giết các ngươi".
Thất Kiếm Hộ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nghĩ đến các chủ có tính tình dịu dàng như ngọc, mà lúc này khi nói chuyện với bọn họ lại tràn ngập sát khí.
"Chúng ta tuân theo lệnh của các chủ".
Bảy vị Kiếm Hộ lần lượt tản ra, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Lý Huyền Đạo đưa lưng về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Sư phụ đợi chút, đồ nhi đi một lát sẽ trở lại, năm vạn năm không gặp... Đồ nhi có quá nhiều điều muốn nói với sư phụ!"
Ngay sau đó, Lý Huyền Đạo bay lên không.
Mười hai Đế của Ma tộc do bốn Đế cầm đầu, lập tức chuyển sang vẻ mặt đề phòng.
Dạ Phong Ly nhìn về phía Lý Huyền Đạo, hừ lạnh nói: "Thế mà ngươi còn có thể chạy đến đây?"
"Nếu ta không đến, sợ rằng năm vạn năm chờ đợi sẽ là công dã tràng".
Mái tóc dài của Lý Huyền Đạo bay múa, ống tay áo bồng bềnh, nhìn về phía Dạ Phong Ly, thản nhiên nói: "Nhiều năm như vậy rồi, bốn vị Viêm Đế, Huyết Đế, Mị Đế, Dạ Đế chưa từng xuất hiện, chỉ biết điều động mấy người như các ngươi đến để quấy rối sao?"
Nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt bốn người Dạ Phong Ly đều vô cùng lạnh lẽo.
"Hôm nay chúng ta đã hiểu được sức mạnh của tay kiếm số một mười vực rồi!"
Dạ Phong Ly khẽ nói.
"Hiểu được thì tốt!"
Lý Huyền Đạo hờ hững nói: "Chỉ là hôm nay mười hai người các ngươi sẽ phải mất mạng ở đây".
"Trong thiên hạ này, ai dám đụng đến sư tôn ta, Lý Huyền Đạo ta sẽ bất chấp tính mạng, không tiếc cái cái giá nào để giết!"
Một chữ "giết" vừa dứt, dường như có ngàn vạn kiếm khí chen chúc xông ra.
Lúc này cả trời đất đã hoàn toàn trở thành trời đất cả kiếm.
Lý Huyền Đạo đứng ở giữa không trung, xung quanh cơ thể có vô số kiếm khí, gần như bao phủ cả người hắn ta.
"Giết!"
Dạ Phong Ly vừa nói xong một câu, trong nháy mắt bốn bóng người đã tới gần Lý Huyền Đạo.
"Ba mươi ba Thiên kiếm quyết, kiếm thứ nhất".
Lý Huyền Đạo dùng hai ngón làm kiếm, kiếm khí bộc phát, lấy bản thân làm trung tâm, từng luồng kiếm khí bao phủ, trong chớp mắt liền hóa thành bốn thanh kiếm lớn phá không lao ra.
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh... Chỉ trong phút chốc, bốn bóng người đã nổ tung, bầu trời vỡ ra, bốn lỗ đen xuất hiện, lập tức bao phủ cơ thể của bốn người rồi kéo vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Một kiếm ra, bốn Đế chết.
Giờ phút này, cả trời đất đều yên tĩnh.
Cả vạn người ngây ngốc.
Hư không run rẩy.
Đồ đệ của Thanh Vân Kiếm Đế, tay kiếm số một mười vực Lý Huyền Đạo, chính là như thế.
Ôn Hiến Chi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hắn ta nuốt nước bọt, ngạc nhiên nói: "Sư phụ... Tứ sư đệ... Thật mạnh mẽ...", Tần Ninh cười khổ nói: "Hắn ta đang tức giận...", "Con cũng tức giận".
Ôn Hiến Chi khẽ nói: "Đám khốn kiếp này, hèn hạ vô sỉ".
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một chút, bất lực nói: "Người ta giận dữ là một kiếm giết bốn Đế, ngươi tức giận lại làm được cái gì?
Bất lực gào thét?"
"Con...", Ôn Hiến Chi vô cùng xấu hổ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, ngây thơ nói: "Nếu sư tôn mà chết, con sẽ chạy, chờ đến khi khôi phục lại sức mạnh lớn nhất sẽ đi giết sạch Ma tộc, sau đó chết theo sư tôn".
"Còn không tính là ngốc lắm".
"...", bảy Kiếm Hộ đứng ở xung quanh.
Phong Vô Tình là người đứng đầu Thất Kiếm Hộ, giờ phút này đang vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đại nhân giận dữ lại khủng bố như thế.
Bao nhiêu năm qua, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của đại nhân.
Đáng sợ.
Kinh khủng.
Mà hắn ta càng hiểu được, lần này Ma tộc đã chọc giận đại nhân thật rồi.
Đến khi nhìn về phía Tần Ninh lần nữa, trong mắt Phong Vô Tình đã có một vẻ kính sợ.
Sắc mặt bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm càng vô cùng khó coi.
Trong chớp mắt, bốn vị Thánh Đế lập tức ra tay.
"Các ngươi đi giết Tần Ninh".
Dạ Phong Ly quát lớn.
Bốn vị Thánh Đế khác liền tới gần Tần Ninh.
Lý Huyền Đạo nhíu mày lại.
Bảy Kiếm Hộ lập tức cẩn thận.
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Ta cho các ngươi đi qua đó sao?"
Lúc này bốn người Dạ Phong Ly đang đánh tới.
Kiếm khí của Lý Huyền Đạo cũng chém ra trong nháy mắt.
Bốn vị Thánh Đế bị ngăn cản.
Mà lúc này, Lý Huyền Đạo hừ một tiếng, một cái tay khác tạo thành chưởng, ngón tay chập lại thành kiếm, trực tiếp chém từ trên trời xuống.
Cả người bốn vị Thánh Đế đang lao thẳng về hướng Tần Ninh lập tức nổ tung, tan ra trong trời đất.
Giờ phút này, vô số người hoàn toàn ngây ngốc.
Rốt cuộc đây là thực lực gì.
Chém giết Thánh Đế lại như bổ dưa xắt rau thế sao?
Vô số người đều bị chấn động.
Sắc mặt bốn người Dạ Phong Ly lại vô cùng u ám.
Lý Huyền Đạo! Là người đứng trong mười vị trí đầu xếp hạng Thánh Đế trong mười thánh vực lớn.
Hôm nay gặp mặt, mới biết người này khủng bố thế nào.
"Lui!"
Dạ Phong Ly lập tức quát lớn.
Hôm nay, đã thành công chém được Tần Ninh.
Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương, lấy thực lực của Tần Ninh, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Không cần tiếp tục ở đây dây dưa với Lý Huyền Đạo nữa.
Bốn vị Thánh Đế lập tức lùi ra phía sau.
"Ta nói, ta cho các ngươi đi rồi sao?"
Lý Huyền Đạo bình tĩnh nói, thế nhưng lúc ra tay lại không hề dây dưa dài dòng chút nào.
Hắn ta nâng hai tay lên, ngón tay chập lại thành kiếm, trong chớp mắt, kiếm khí phóng lên tận trời như cầu vồng.
Phía trên toàn bộ Võ Sơn tập trung hơn vạn kiếm khí, mỗi một kiếm khí đều dài trăm trượng, chém xuống giữa trời...
Bình luận facebook