• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1661-1665

Chương 1661: Thành Thiên Hạc

Vân Sương Nhi thật sự rất kinh ngạc.

Mấy vị lão tổ của Đại Nhật sơn nói cô ấy phải cần thêm ba tháng nữa mới đến Địa Thánh nhị phách.

Thế nhưng… cô ấy đã thăng cấp rồi! Thật thần kỳ!

Tần Ninh giờ phút này nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: "Nàng biết tại sao không?"

"Bởi vì được gặp công tử cho nên lòng dạ lưu loát, suy nghĩ thông suốt?"

"Nghĩ gì vậy hả!"

Tần Ninh lại cười nói: "Đây là công lao của ta".

"Của chàng?"

Vân Sương Nhi không hiểu lắm, đứng dậy rót chén trà, nhìn Tần Ninh.

"Tam hồn trong cơ thể ta tụ hiện, ngoài ra còn ngưng tụ cả long hồn và phượng hồn, hai chúng ta thân tâm hợp nhất, long hồn cùng phượng hồn của ta cũng có sự công nhận nhất định với nàng".

"Hơn nữa, bản thân ta có sự may mắn trong số kiếp, nàng cảm nhận được số kiếp của ta thì đương nhiên cũng thay đổi được số kiếp của nàng".

Vân Sương Nhi nghe đến lời này thì lại nghi ngờ nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời.

Lúc trước hắn cũng tâm thân hợp nhất với Cốc Tân Nguyệt, một Cốc Tân Nguyệt khác bên trong hồn hải khô cạn của nàng đã cưỡng ép cắn nuốt lực phượng hồn của hắn!

Mà về sau ân ái với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng không xuất hiện tình hình này.

Chỉ là, vào những lúc ân ái với hai người, song hồn long phượng của hắn đúng là đã chủ động dẫn động, giúp hai người tu hành.

Điều này khiến Tần Ninh rất là kinh ngạc!

"Có thể đột phá là chuyện tốt, nhưng cũng phải xứng với Hỗn Độn Thể của nàng mới được!"

Tần Ninh từ từ nói: "Ta truyền cho nàng một loại thánh quyết tên là Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết, đủ để giúp nàng tu hành đến Thánh Đế".

"Hãy ghi nhớ lấy cách thức chuyển hóa chân nguyên trong cơ thể, không được từ bỏ nó, sự đặc biệt nhất của Hỗn Độn Thể chính là chỗ này".

"Mà sau này, Hỗn Độn Thể ngưng tụ hỗn độn khí, nàng chính một Nữ Đế cực mạnh mẽ trong thiên hạ!"

Vân Sương Nhi lại vội vàng nói: "Ta không muốn làm Nữ Đế đâu, ta chỉ muốn làm… người phụ nữ của chàng!!"

Tần Ninh nhẹ nhàng kéo vòng eo mềm mại của Vân Sương Nhi, khẽ điểm vào chóp mũi cô ấy, cười nói: "Ta sau này còn phải thành Hoàng, thành Đế, nàng không làm Nữ Đế thì làm sao có thể đi cùng ta cả đời chứ?"

Vân Sương Nhi gật đầu.

"Đã như vậy thì chàng truyền cho ta đi!"

"Đừng vội!"

Tần Ninh lại ho khan một cái nói: "Thánh quyết này truyền vào ban đêm thì hợp hơn".

Nghe đến lời này, Vân Sương Nhi sững sờ.

Tần Ninh giải thích: "Thánh quyết không phải kiểu có thể tùy ý truyền thụ như linh quyết, huyền quyết, bình thường thánh quyết đều là do cường giả khắc ấn trên quyển trục, có ý cảnh võ đạo bên trong, nếu ta chỉ truyền miệng cho nàng thì nàng rất khó mà tu hành thành công".

"Vậy sao buổi tối lại được?"

Vân Sương Nhi đơn thuần nói.

"Ban đêm, hai người chúng ta thân hồn hợp nhất, ta dựa vào hồn lực để truyền cho nàng, như vậy nàng sẽ khắc sâu hơn nhiều!"

Thân hồn hợp nhất?

Vân Sương Nhi lập tức sáng tỏ, gật đầu.

Chỉ là gương mặt vẫn đỏ bừng, một lúc lâu sau cũng không bớt đỏ.

Nhóm người Đại Nhật sơn cũng không vội vàng, ngày đi đường, tối tìm thành trì nghỉ ngơi.

Mà mấy ngày nay, Vân Sương Nhi dứt khoát chuyển vào ở cùng Tần Ninh, hàng đêm nhận truyền thụ Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết! Toàn bộ đội ngũ cũng đều rõ ràng mối quan hệ của hai người.

Không ít người hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Ninh! Mà người nổi giận nhất không thể nghi ngờ là... Dương Minh Sinh! Mấy ngày nay, đến cả Lý Uyên cùng Khổ Tồn Kiếm đều thấy được Dương Minh Sinh đang tức muốn chết.

Hai người mới đầu còn khuyên giải Dương Minh Sinh.

Thế nhưng khi nhìn thấy Vân Sương Nhi và Tần Ninh đã đến mức ở chung với nhau, hai người lại không biết nói gì.

Một nam một nữ ở chung với nhau, có kẻ ngu cũng biết là họ làm gì! Chắc chắn là không phải tu hành!

Thạch Cảm Đương mấy ngày nay cũng ngoan ngoãn không ít, mở mồm ra là sư tôn sư mẫu, gọi đến là nhiệt tình.

Bảy ngày trôi qua.

Ngày hôm ấy.

Đám người của Đại Nhật sơn đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn về khu vực trước mắt.

Trước mắt họ là một tòa thành trì màu đỏ rực, giống như một mãnh thú Thương Lan toàn thân đỏ lửa đang nằm rạp trên mặt đất. Nhìn từ xa chỉ cảm nhận được một cảm giác uy nghiêm hùng vĩ.

Thành Thiên Hạc! Đến! Thiên Hạc lâu! Thế lực bá chủ Trung Vực.

Mà thành Thiên Hạc lệ thuộc vào Thiên Hạc lâu, càng là địa điểm nòng cốt của Thiên Hạc lâu.

Trong thành này, một nửa diện tích của toàn bộ thành trì đều là khu vực của Thiên Hạc lâu.

Mà bên ngoài mới là thành Thiên Hạc.

Khi từng con phi cầm bay vút tới, phía trước không trung cũng có mấy người cưỡi phi cầm đang lẳng lặng chờ đợi.

"Hạng Hải!"

Nhìn thấy người này, Dương Nhất sơn chủ mỉm cười, nói từ xa: "Chờ đợi vất vả rồi!"

Người đàn ông đứng trên phi cầm kia có vẻ ngoài tầm bốn mươi, thân thể khôi ngô, khí chất mạnh mẽ, nghiễm nhiên cũng là một vị cường giả Địa Thánh cấp cao.

"Dương Nhất sơn chủ cùng mọi người mấy ngày nay vất vả, tại hạ thay mặt Thiên Hạc lâu hoan nghênh các vị".

"Xin hãy đi theo chúng ta!"

Hạng Hải giờ phút này khách khí nói.

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần hiếu kì.

Dương Tam Tuần đi cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Lâu chủ Thiên Hạc lâu là Khâu Học Nghị là một cường giả Địa Thánh thất phách".

"Thiên Hạc lâu có ba vị thanh danh khá là vang dội tên Khâu Sóc, em trai của Khâu Học Nghị, Hạng Hải, huynh đệ xương máu của Khâu Học Nghị".

"Hai người này đều là Địa Thánh lục phách".

"Vị thứ ba thì là Cung Kim Minh, cũng là một cường giả Địa Thánh ngũ phách, địa vị tương đối cao!"

Lâu chủ Khâu Học Nghị! Ba phụ tá đắc lực Khâu Sóc, Hạng Hải, Cung Kim Minh.

Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Thiên Hạc lâu bởi vì tọa trấn Trung Vực Thanh Châu, mà từ trước tới này Trung Vực đều là nơi võ đạo phát triển khá là mạnh, cho nên Thiên Hạc lâu này còn mạnh hơn Đại Nhật sơn chúng ta, Thương Long điện Bắc Vực, Hiên Viên thánh địa mấy phần!"

"Thiên Hạc lâu cũng có rất nhiều cường giả Địa Thánh".

Giờ khắc này, phi cầm dần giảm tốc độ, nhưng không dừng ở ngoài thành mà là đi thẳng tới nội thành rồi hạ cánh ở một võ trường.

Giờ phút này, đám người phóng mắt nhìn ra, cảm xúc biến đổi.

Khí phái thật!

Tuy nói là thành bên trong thành, thế nhưng xung quanh nơi đây toàn là võ trường, dãy núi vờn quanh.

Mà xuyên thấu qua dãy núi kia là cung điện đình đài, thánh thú lui tới, nhìn vô cùng thần kỳ.

Nó tạo cho con người ta một cảm giác giống như là tiên cảnh ở trong thành vậy! Đây chính là cảnh tiên ẩn mình trong đời thường chứ đâu! Hạng Hải nhìn mấy người, chắp tay nói: “Chúng ta đều đã sắp xếp ổn thỏa chỗ dừng chân cho mọi người, mời mọi người đi theo đệ tử của Thiên Hạc để tới chỗ ở nhé".

Hạng Hải nói, sau đó lại nhìn về phía Dương Nhất sơn chủ và mấy vị cao tầng, lần nữa nói: "Mời các vị đi theo ta, lâu chủ nhà ta chờ đã lâu!"

Dương Nhất sơn chủ nhìn Dương Tam Tuần, dặn dò: "Đừng gây rối nhé, cha đi một chút rồi về!"

"Vâng!"

Giờ này khắc này, mấy vị cường giả Địa Thánh cấp cao rời đi, rất nhiều đệ tử đều trở nên yên tĩnh lại.

"Đây nào phải thành trong thành chứ, mà là tiên cảnh trong thành ấy!"

"Đúng vậy a, không hổ là Thiên Hạc lâu..."

"Tứ phương thế lực của tứ đại vực quả nhiên đều không phải hư danh..."

Đám đệ tử Đại Nhật sơn đều kinh ngạc không thôi.

"Thật đúng là một đám nhà quê ít học!"

Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng cười nhạo đột nhiên vang lên.
Chương 1662: Đấu võ mồm

Nghe vậy, rất Đại Nhật sơn đều nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần phẫn nộ.

Chỉ thấy sau họ là một đám đệ tử đi tới.

Hai người cầm đầu đám đệ tử này có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, mười mấy người kia đều âm thầm tôn hai người này làm đầu.

Thấy cảnh này, đệ tử Đại Nhật sơn, đều là sắc mặt nộ khí không giảm.

"Từ Cương!"

"Mông Vân Hổ!"

Tề Thải Nguyệt giờ phút này thấp giọng nói: "Xếp hạng hai mươi mốt và hai mươi tư trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, đến từ Thương Long điện".

"Thương Long điện lần trước có bảy người xếp hạng trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, có thể nói danh tiếng vô lượng, cực kỳ đắc ý".

"Cho nên đệ tử Thương Long điện ở Thanh Châu lúc nào cũng mũi vểnh lên trời!"

Giờ này khắc này, Từ Cương cùng Mông Vân Hổ kia mang theo mười mấy tên đệ tử của Thương Long điện tới gần nhóm đệ tử của Đại Nhật sơn.

"Từ Cương, đấu võ Thanh Châu còn chưa bắt đầu đâu đấy, các ngươi vội đưa mặt mũi ra cho chúng ta vả đến mức đấy rồi à?”

Liễu Truyền Khôn giờ này khắc này mở miệng nói.

Liễu Truyền Khôn! Hạng hai mươi trong Thanh Long Bảng, cao hơn Mông Vân Hổ cùng Từ Cương một bậc.

Từ Cương nghe thế thì chỉ cười nói: "Liễu Truyền Khôn, ngươi đừng vội, lần này ta nghĩ ngươi không gánh nổi thứ hạng hai mươi nữa rồi!"

"Miệng lưỡi lợi hại, có giỏi thì ra đây so tài một chút xem thế nào?"

Liễu Truyền Khôn giờ phút này hừ một tiếng, sải bước ra.

Đại Nhật sơn có năm đệ tử trong Thanh Long Bảng.

Dương Minh Sinh thứ tư.

Dương Tam Tuần thứ chín.

Hứa Hoảng thứ mười bốn.

Lục Minh Nguyệt thứ mười bảy.

Liễu Truyền Khôn thứ hai mươi.

Nếu bốn người còn lại ra mặt thì lại thành ra Đại Nhật sơn bọn họ ức hiếp đệ tử Thương Long điện.

Hạng hai mươi đối đầu Từ Cương hạng hai mươi bốn, tuy nói cũng là ức hiếp, nhưng vấn đề là do chính Từ Cương gây chuyện! Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh không thay đổi, nhìn Liễu Truyền Khôn giết ra.

Từ Cương giờ phút này cũng bùng nổ khí tức, khí thế Địa Thánh nhị phách vùng lên, trực tiếp ném ra một quyền, ánh quyền ngưng tụ ra sát khí liên tục.

Bành...

Tiếng nổ tung vang lên.

Hai bóng người lúc này đều lui lại mười bước rồi mới dừng lại.

Sau một lần va chạm, không khó coi ra, Liễu Truyền Khôn cùng Từ Cương... không phân cao thấp! Hạng thứ hai mươi và hai mươi bốn tuy cùng cảnh giới nhưng thực lực lại có chút chênh lệch.

Thế nhưng lúc này có thể thấy được, rõ ràng là Liễu Truyền Khôn cùng Từ Cương không có chênh lệch gì.

Giờ khắc này, mọi người đều kinh ngạc.

"Chuyện này… là sao?"

Giờ phút này, Hứa Hoảng và Lục Minh Nguyệt cũng kinh ngạc trong lòng.

Năm đó so tài, Liễu Truyền Khôn đã từng đánh bại Từ Cương, khi ấy thì Từ Cương không bằng Liễu Truyền Khôn.

Nhưng bây giờ, Từ Cương lại giống như một mũi tên bay vụt lên!

"Liễu Truyền Khôn, xem ra ngươi cũng chỉ có thế, ba mươi năm không gặp mà thôi, xem ra, ngươi cũng không phải là người ta muốn đuổi kịp nữa rồi".

Từ Cương giờ phút này cười nhạo một tiếng.

"Ngươi..."

"Từ Cương, có muốn ra đây tỉ thí với ta không?"

Một thanh âm vang lên, Dương Tam Tuần lúc này đi ra, đạm mạc nói.

Đệ tử Thương Long điện làm nhục đệ tử Đại Nhật sơn, hắn ta không thể đứng yên mặc kệ được.

"Ha ha, Dương Tam Tuần, ngươi hạng chín, ta hạng hai mươi bốn, dĩ nhiên là không phải đối thủ của ngươi rồi, bỏ đi!"

Từ Cương cười khà khà nói: "Vừa rồi cũng là chào hỏi mà thôi, xem ra đệ tử Đại Nhật sơn các ngươi đúng là không biết đùa!"

"Có biết hay không cũng phải xem là ai nói đùa mới được!"

Dương Tam Tuần hừ nói: "Đại Nhật sơn chúng ta cùng Thương Long điện các ngươi cũng chẳng quen thân đến mức đó!"

"Dương Tam Tuần, việc gì phải gắt thế"

Một thanh âm lúc này vang lên, khẽ cười nói: "Nếu không thì ta với ngươi cùng so tài xem thế nào?”

Đệ tử Thương Long điện lúc này dần dần tản ra.

Một người cũng từ từ đi ra.

Người này mặc võ phục màu lam, dán sát thân thể, nổi bật ra mấy phần mạnh mẽ.

"Bình Tiêu!"

Nhìn người tới, ánh mắt Dương Tam Tuần mang theo mấy phần cảnh giác.

Bình Tiêu, đệ tử Thương Long điện, hạng năm trong Thanh Long Bảng.

Mạnh hơn hắn ta của ngày xưa một bậc.

Chẳng qua là trước đó hắn ta chưa đến Địa Thánh tam phách, bây giờ đã khác xưa rồi.

Đối mặt với Bình Tiêu, ai thắng ai bại… cũng chưa biết được.

Giờ khắc này, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương lại đứng ở phía sau đám người, yên lặng hóng chuyện.

Tần Ninh lần này đến chỉ là vì điều tra Thương Long điện, không thích thú gì đối với Thanh Long Bảng.

Mà nếu những đệ tử này đấu khẩu thì hắn cũng không có ý định nhúng tay vào.

Bình Tiêu xuất hiện khiến cho cục diện càng thêm nồng nặc mùi thuốc súng.

Tựa hồ chỉ một khắc sau thôi thì đệ tử hai bên sẽ đánh lộn trong võ trường này.

"Mấy vị, mấy vị, là Thiên Hạc lâu chúng ta chiêu đãi không chu đáo, không chu đáo, mấy vị chớ sốt ruột tức giận mà hại thân!”

Một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên vang lên.

Một thanh niên mặc áo xanh đi ra.

Thanh niên mặc áo xanh kia xuất hiện, đệ tử Đại Nhật sơn và Thương Long điện đều trở nên yên tĩnh không ít.

"Dương huynh!"

"Bình huynh!"

Thanh niên kia khách khí nói: "Thiên Hạc lâu chúng ta đã sớm sắp xếp ổn thỏa chốn dừng chân cho các vị, hơn nữa các nơi ấy cũng có võ trường. Các vị đường xa mà đến, đi đường có phần mệt nhọc, khó tránh khỏi bực bội trong người, mời các vị nghỉ ngơi trước, cuộc so tài mười ngày nữa mới bắt đầu mà!"

Giờ phút này, Bình Tiêu cũng tốt, Dương Tam Tuần cũng được, đều là nộ khí giảm bớt mấy phần.

"Khâu Tử Kiêu!"

"Hạng hai trong Thanh Long Bảng, chỉ ngay sau Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa".

Tề Thải Nguyệt nói: "Người này là bảo bối của Thiên Hạc lâu đó, được lâu chủ Thiên Hạc lâu Khâu Học Nghị giữ gìn cẩn thận lắm!"

Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi đều nhìn sang.

Trên thực tế, Tần Ninh cũng biết mấy người này chắc chắn sẽ không đánh nhau.

Nơi đây dù sao cũng là Thiên Hạc lâu.

Người của Thiên Hạc lâu sẽ không tùy ý cho mấy người này gây sự.

Khi Khâu Tử Kiêu xuất hiện, hai nhóm người cũng hòa hoãn đi nhiều.

Dương Tam Tuần từ từ nói: "Mọi người về nghỉ ngơi đi!"

Các đệ tử của Đại Nhật sơn lúc này mới lần lượt tản ra.

Một bên khác, Bình Tiêu cũng phất tay, cho người rời đi.

Quảng trường dần dần vắng bóng người.

"Thiếu lâu chủ".

Một đệ tử Thiên Hạc lâu nhịn không được nói: "Đám đệ tử của Thương Long điện, Đại Nhật sơn, Hiên Viên thánh địa đều là kiêu ngạo thành quen, hiện tại cùng tiếp xúc... Sợ là rất khó hòa bình!"

"Không sao".

Khâu Tử Kiêu cười nhạt nói: "Khó quản thì chỉ cần quản qua loa một chút thôi là được".

"Ta từ nhỏ đến lớn quan sát, trước khi mỗi một lần đấu võ Thanh Châu bắt đầu thì đệ tử tứ phương đều va chạm không ngừng".

"Thế cũng hay, chờ đến lúc so sài thật sự thì mới càng náo nhiệt, đúng không nào?"

Nghe đến lời này, mấy tên đệ tử gật đầu.

Người trẻ tuổi mà không nhiệt huyết thì còn nói làm gì nữa?

Cùng lúc đó, một bên khác, sắc mặt của Dương Tam Tuần cũng không tốt lắm.

Mặc dù thường ngày hắn ta nhìn có vẻ hiền hòa, thế nhưng đến giờ phút này, việc quan hệ đến uy nghiêm của Đại Nhật sơn, hắn ta không thể lui bước.

Mặt khác, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ba người thì đều im lặng, hòa vào trong nhóm đệ tử Đại Nhật sơn.

Dương Tam Tuần thực sự rất hiếu kì mục đích Tần Ninh lần này đến là vì cái gì.
Chương 1663: Gọi ta là Ninh ca ca có phải là hay không

Chỗ ở của các đệ tử Đại Nhật sơn chính là một vùng thung lũng, không khó thấy được Thiên Hạc lâu lần này còn cho người tỉ mỉ quét dọn một lần.

Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương xem phòng mình xong rồi lại đến phòng của Tần Ninh.

"Sư tôn, đám đệ tử này rất kiêu ngạo, người không ra tay dạy dỗ chúng một phen à?"

Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Thuận tiện lấy luôn hạng nhất Thanh Long Bảng, đến lúc ấy tên nhãi Dương Thanh Vân kia cũng dễ xông xáo ở Nam Vực!"

"Không hứng thú!"

Tần Ninh phất phất tay nói: "Ngươi và Sương Nhi là được rồi".

"Tiểu tử nhà ngươi mà không lấy hạng nhất về thì ta chơi chết ngươi!"

"Sao có thể chứ!", Thạch Cảm Đương cười hì hì: "Mấy tháng này sư tôn hao tâm tổn trí dạy bảo cho con, con kiểu gì cũng phải giúp sư tôn tăng thêm thể diện".

"Đừng làm cho ta mất thể diện là ta đã mừng lắm rồi".

Tần Ninh thản nhiên nói.

"Ngươi mấy ngày nay dựa theo danh sách này đi tìm hiểu hai mươi bốn người của Thanh Long Bảng mà ở Địa Thánh tam phách, nói không chừng còn có kẻ nào đến Địa Thánh tứ phách rồi, như thế ngươi cũng khó đánh".

"Ta cùng Sương Nhi ra ngoài đi dạo một chút!"

Tần Ninh đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Thạch Cảm Đương nhìn hướng hai người rời đi, lắc đầu.

Dương Tam Tuần giờ phút này cũng đã đến, nhịn không được nói: "Thạch sư đệ, Tần sư đệ cùng Vân sư muội đâu?"

"Ra ngoài hẹn hò rồi!"

“Hẹn hò..."

Dương Tam Tuần ngẩn người, lập tức nói: "Lần này, hai mươi bốn vị đệ tử trong Thanh Long Bảng đều xuất hiện, cũng có tin tức kỹ càng hơn".

"Ta muốn cho Tần sư đệ xem..."

"Không cần".

Thạch Cảm Đương giờ phút này lại khoát tay nói: "Cho ta xem một chút là được".

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả!", Thạch Cảm Đương nghiễm nhiên nói: "Sư tôn ta nói rồi, nếu không được hạng nhất thì sẽ lột da ta".

"..."

Thạch Cảm Đương lấy danh sách đi, Dương Tam Tuần sững sờ tại chỗ.

Tần Ninh... Thật sự không có ý định tham gia sao?

Vậy hắn tới làm gì?

Dương Tam Tuần giờ phút này không hiểu gì.

...

Thành Thiên Hạc!

Nội thành là địa bàn Thiên Hạc lâu, chiếm diện tích khá rộng.

Ngoại thành thì là thành trì thật sự.

Trong thành có hơn trăm vạn dân cư trú.

Mà những đồ vật võ giả trong Thiên Hạc lâu cần thì đều mua ở ngoại thành Thiên Hạc...

Giờ này khắc này, hai thân ảnh, ra nội thành, đi tới ngoại thành.

"Công tử là muốn làm gì thế?", Vân Sương Nhi tò mò hỏi.

Vân Sương Nhi hôm nay mặc váy dài màu xanh, dáng người xinh đẹp nhìn vô cùng động lòng người, trên mặt được che bởi một mảnh lụa mỏng.

Đành chịu thôi, trên đường có quá người nhìn vào cô ấy.

"Đã bảo đừng gọi ta là công tử mà, gọi ta là phu quân xem nào?", Tần Ninh cười nói.

"Hứ!"

Vân Sương Nhi lại là xì một tiếng, nói: "Vậy ta gọi chàng là Tần Ninh!"

"Gọi ta là Ninh ca ca có phải là hay không..."

"Ninh ca ca khó nghe quá đấy? Hai chúng ta cũng đâu phải trẻ con ba tuổi", Vân Sương Nhi phản bác.

Tần Ninh cười, nắm chặt bàn tay Vân Sương Nhi, hai người đi trên đường khiến cho không ít người chú ý tới.

Cho dù Vân Sương Nhi che mặt nhưng cũng có thể thấy được dáng người uyển chuyển của cô ấy, mà như vậy thì chắc chắn sẽ không phải người xấu xí.

Gương mặt bí ẩn lại khiến người ta càng thêm tò mò.

"Lần này đến là vì chuyện Thương Long điện cấu kết với Ma tộc, chứng cứ cụ thể chỉ là lần trước phát hiện hai tên đệ tử Thương Long điện sau khi bị giết thì có Tịnh Ma Châu Đan xuất hiện, chắc hẳn là Ma tộc".

"Ma tộc trên thế giới Cửu Thiên có thể giả mạo con người, mà còn trà trộn vào trong loài người, rất khó bị phát hiện, đây mới là phiền phức".

"Thương Long điện mạnh hơn Ma Quang tông một bậc, hợp tác với Ma tộc mà không có ai dẫn đường thì rất vô lý”.

"Chân thân của Diệp Chi Vấn không ở Hạ Tam Thiên, thế nhưng y có bao nhiêu phân thân ở Hạ Tam Thiên thì ta sẽ làm thịt bấy nhiêu".

Vân Sương Nhi dần dần hiểu rõ.

"Còn về việc ra ngoài..."

Tần Ninh lại nắm chặt bàn tay của Vân Sương Nhi, cười nói: "Mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, hai người chúng ta coi như là đôi vợ chồng bình thường, cùng nhau dạo phố, ăn cơm, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?"

Vân Sương Nhi khẽ sửng sốt, lập tức vui vẻ gật đầu.

Hai người đi dạo trong thành…

Hai người cũng chẳng mua gì, hoàng hôn buông xuống, cả hai người tới một tửu lâu, chuẩn bị dùng cơm.

Hai người ngồi đối diện nhau ở một vị trí nhìn ra cửa sổ.

Thành Thiên Hạc trong màn đêm tràn đầy ánh đèn, người qua kẻ lại cực kỳ náo nhiệt.

Mà lúc này, trên tầng ba của tửu lâu có mấy thanh niên đi xuống.

"Hoàn sư huynh!"

Giờ khắc này, một tên thanh niên áo trắng cung kính nói: "Hoàn sư huynh cẩn thận thang gác, thành Thiên Hạc này náo nhiệt đến cực điểm, Hoàn sư huynh lần này đến đây, tiểu đệ sẽ chiêu đãi thật tốt. Lát nữa tiểu đệ sẽ tìm một nơi vui chơi cho Hoàn sư huynh thư giãn một chút!"

"Ly Hủ, ngươi làm việc khá đấy, xem ra thánh địa cho ngươi vào thành Thiên Hạc để xử lý những chuyện này là rất thích hợp".

Hoàn sư huynh kia mặc áo sam màu xanh lam, vừa nốc rượu vừa nói, sắc mặt hồng nhuận.

"Vẫn là nhờ Hoàn sư huynh!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Mấy người còn lại đều đang nịnh hót

Một tên thanh niên mở miệng nói: "Ly Hủ, Hoàn sư huynh lần này tới tham gia cuộc chiến Thanh Long Bảng, lần trước Hoàn sư huynh đáng tiếc thua trong tay Dương Tam Tuần, lần này nhất định có thể thắng tên kia, tiến thêm một bước".

"Mấy ngày nay ngươi phải sắp xếp cho sư huynh thư giãn thật thỏa đáng, đừng cho có cho mấy kẻ son phấn tục tằng ra nhé".

Thanh niên áo trắng tên Ly Hủ vội vàng nói: "Sao có thể chứ, ta đã tỉ mỉ chọn mấy con chim non để chiêu đãi Hoàn sư huynh mà!"

Hoàn sư huynh cười nói: “Có lòng, có lòng..."

"Khi nào quay lại tông môn, ta chắc chắn sẽ báo cáo với bên trên là Ly Hủ ngươi làm việc có tâm, xứng đáng khen thưởng!"

"Tạ ơn Hoàn sư huynh!"

Giờ phút này, mấy người đi tới lầu hai, vừa vặn đi ngang qua chỗ ngồi của Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi.

Hoàn sư huynh trong lúc lơ đãng liếc về phía Vân Sương Nhi, khẽ giật mình, sững sờ tại chỗ.

Vân Sương Nhi đeo một tấm lụa mỏng, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp và khí chất của cô ấy.

Hoàn Nhất Chu lúc này là thật sự kinh ngạc, thậm chí đầu óc vốn đang chếnh choáng cũng thức tỉnh mấy phần.

Mà tên Ly Hủ kia dường như đã hiểu, nhìn Tần Ninh rồi lại nhìn Vân Sương Nhi.

Hiển nhiên là một cặp đôi đang dùng cơm.

Ly Hủ thân là đệ tử do Hiên Viên thánh địa phái trú tại thành Thiên Hạc, chủ yếu phụ trách một ít chuyện làm ăn của Hiên Viên thánh địa ở chỗ này.

Hoàn Nhất Chu chính là một trong các đệ tử nòng cốt của Hiên Viên thánh địa, quyền cao chức trọng đã đành, tương lai càng là sự tồn tại không đơn giản.

Tuyệt đối sẽ trở thành một thành viên cấp cao của Hiên Viên thánh địa.

Bản thân hắn ta phải phục vụ cho tốt thì mới có thể làm người phụ trách giao dịch cho Hiên Viên thánh địa ở thành Thiên Hạc được.

Giờ khắc này, Ly Hủ lập tức nhìn ra được từ ánh mắt của Hoàn Nhất Chu. Cùng là đàn ông nên gã biết thừa kẻ này đang suy nghĩ gì.

Ly Hủ giờ khắc này, đi tới bàn của Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi.

"Hai vị!"

Ly Hủ khách khí nói: "Chúng ta là đệ tử của Hiên Viên thánh địa, lần này tới thành Thiên Hạc để tham gia đấu võ Thanh Châu do Thiên Hạc lâu tổ chức!"

Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi nhìn người trước mặt.

Tham gia thì tham gia thôi, giới thiệu với bọn họ làm gì?

Ly Hủ giờ phút này cũng hơi xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói thêm cái gì.
Chương 1664: Nhan Như Họa

"Chào hai vị!"

Một tên thanh niên ở sau lưng Ly Hủ đi ra, chắp tay cười nói: "Tại hạ là Thời Kim Ca, xếp hạng thứ mười chín trong Thanh Long Bảng của Thanh Châu".

"Không biết hai vị có thể nể mặt mà ăn một bữa cơm với chúng ta không?"

Thời Kim Ca?

Không biết!

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, lắc đầu nói: "Xin lỗi, chúng ta không có hứng thú!"

Lời này vừa nói ra, Thời Kim Ca lập tức đơ lại.

Thanh Long Bảng Thanh Châu!

Chỉ ghi chép xếp hạng hai mươi bốn thanh niên tài tuấn.

Hai mươi bốn thanh niên tài tuấn này đều là thiên chi kiêu tử, danh tiếng cực kỳ vang dội ở Thanh Châu.

Thế mà hình như Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi... không biết?

Thời Kim Ca hắn ta xếp hạng mười chín, dù không được mạnh như Hoàn Nhất Chu nhưng danh tiếng cũng vang dội.

Hai người trẻ tuổi này nhìn cũng là võ giả mà!

Chẳng lẽ lại không biết tin tức?

Giờ phút này, Hoàn Nhất Chu lộ ra một vẻ không kiên nhẫn.

Ly Hủ hơi sốt ruột, nhìn Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi, mở miệng nói: "Hai vị, mời đi theo chúng ta một chuyến đi!"

"Thế nào? Người ta không muốn đi thì bắt đầu ép buộc đấy?", Tần Ninh nhấp chén nước, thản nhiên nói.

"Nếu thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, có lẽ chúng ta sẽ trói hai người các ngươi đi!"

Ly Hủ giờ phút này trầm giọng nói: "Mỹ nữ, vị này là lang quân của cô sao? Nếu như đi theo chúng ta, hắn có thể sống, không đi theo chúng ta, chỉ sợ đêm nay hắn sống không được".

Nghe đến lời này, Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi cũng đã hiểu ra,

Lòng và lòng vòng, hóa ra mục tiêu của tên này là Vân Sương Nhi!

Vân Sương Nhi lại từ từ cởi mạng che mặt ra, để lộ dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ.

Giờ phút này, chớ nói Hoàn Nhất Chu, đám người Ly Hủ, Thời Kim Ca đều hít thở nặng nề hơn mấy lần.

Vân Sương Nhi chỉ vào Tần Ninh, cười nói: "Nếu các ngươi có thể dẫn hắn đi, ta có thể đi cùng các ngươi!"

Lời này vừa nói ra, Ly Hủ mới kịp phản ứng, nhìn về phía Tần Ninh.

"Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi thì ngươi cũng phải nhận chứ!"

"Ta không nhận thì ngươi làm gì được ta?"

Tần Ninh cười, quay sang nhìn Vân Sương Nhi với ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Vân Sương Nhi hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tần Ninh.

Mà cử động đó càng khiến cho đám Hoàn Nhất Chu gần như không chịu nổi, chỉ muốn lập tức cướp người ra.

Nhưng dù sao nơi đây cũng là chốn đông người, có không ít người lui tới quan sát, nếu động thủ, tin tức bị truyền ra thì sẽ ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của bọn họ.

Chỉ là, Vân Sương Nhi xinh đẹp đến mức làm người ta phải nhung nhớ.

"Cô nương nói, chỉ cần đuổi kẻ này đi thì chúng ta có thể dẫn cô nương đi sao?"

Một giọng nói vang lên.

Hoàn Nhất Chu mở miệng.

"Không sai!", Vân Sương Nhi cười nhạt nói.

"Tốt!"

Hoàn Nhất Chu giờ khắc này mỉm cười. Khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt lạnh lùng, thu lại nụ cười, mở miệng nói: "Ngươi, đi hoặc chết, tự mình lựa chọn đi!"

Lời này vừa nói ra, nụ cười nơi khóe miệng của Tần Ninh hơi sững sờ, rồi lập tức lắc đầu, nhìn ống đũa trên bàn, rút ra một cây đũa.

Hoàn Nhất Chu giờ phút này thần sắc không thay đổi, đứng ở trên cao nhìn Tần Ninh.

"Nè, tên nhãi nhà ngươi nói không biết ngượng à?"

Chỉ là trong lúc bầu không khí hơi có vẻ nghiêm trọng, một thanh âm đột nhiên vang lên.

Lúc này, mấy người đều bị âm thanh này gây chú ý.

Chỉ thấy ở bàn sát vách có một người đứng dậy, đi tới trước bàn của Tần Ninh, tùy tiện ngồi xuống.

Người này mặc áo gai vải thô, tóc dài chải ở sau ót, buộc đuôi ngựa.

Là một cô gái.

Thế nhưng phong cách trang điểm cùng ăn mặc khiến người này giống hệt một nông phụ tần tảo.

Nhưng mà...

Khuôn mặt sạch sẽ, khí chất xuất trần, khiến người ta cảm thấy… rất độc đáo.

Cũng không giống như Vân Sương Nhi là kiểu khiến người ta kinh diễm, nhung nhớ trong lòng, nhưng cũng tạo một cảm giác là nếu như cô gái này trang điểm chỉn chu thì phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không so được.

"Ăn mày kia, ngươi chen miệng cái gì?"

Giờ phút này, Ly Hủ hừ một tiếng.

"Ngươi bảo ai là ăn mày?"

Cô gái kia lúc này cách không hất tay lên.

Bốp!

Một vết tay xuất hiện trên mặt Ly Hủ.

Giờ khắc này, mấy người đều thay đổi ánh mắt, kinh ngạc nhìn cô gái mặc áo vải thô kia.

Tần Ninh giờ phút này vẫn yên lặng đùa nghịch chiếc đũa trong tay.

Chỉ là không hiểu sao một mặt của chiếc đũa kia lại dần trở nên bén nhọn.

"Nói chuyện với người khác thì khách khí một chút đi, đừng có bất lịch sự như vậy!", cô gái mặc áo vỉa thô giờ phút này mới cầm cái chén trên bàn, rót nước uống rồi từ từ nói: "Cút đi, đừng có phá đám cặp đôi nhà người ta ăn cơm ngắm cảnh".

"Ngươi là ai?"

Hoàn Nhất Chu giờ phút này lạnh lùng nói.

"Bà đây là ai không mượn ngươi xen vào".

Cô gái mặc áo gai vải thô giờ phút này tự đắc nói: "Dù sao thì cũng mau chóng xéo đi cho ta".

"Khẩu khí ghê gớm thật, nếu ta không đi thì ngươi làm gì được ta?"

Bốp!

Hoàn Nhất Chu vừa dứt lời, gương mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một dấu tay.

Giờ khắc này, mấy người Hoàn Nhất Chu, Thời Kim Ca, Ly Hủ đều cực kỳ sợ hãi..

Hoàn Nhất Chu chính là thiên chi kiêu tử xếp hạng mười trong Thanh Long Bảng Thanh Châu, dù là Địa Thánh tam, tứ phách thì cũng không có khả năng tát Hoàn Nhất Chu một cái bất ngờ như vậy được!

Sao có thể như vậy được?

Tần Ninh giờ phút này nhìn sang cô gái mặc áo gai vải thô kia.

"Cút!"

Cô gái tiếp tục quát.

Hoàn Nhất Chu giờ phút này tràn đầy giận dữ, thế nhưng lại không dám ra tay.

Cô gái thần bí trước mặt họ quá mạnh!

"Chúng ta đi!"

Hoàn Nhất Chu mang theo mấy người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Tần Ninh cũng không lên tiếng.

Vân Sương Nhi thì lại bị kinh sợ.

Có thể yên hơi lặng tiếng tát cho Hoàn Nhất Chu một cái, thực lực này không hề tầm thường!

"Hì hì, chào hai vị, tiểu nữ tử tên là Nhan Như Họa!"

Nhan Như Họa?

Vân Sương Nhi không khỏi dò xét cô gái trước mắt.

Dung mạo tất nhiên không kém, thế nhưng bộ trang phục này thực sự khiến người a không dám tới gần.

Nếu Nhan Như Họa trang điểm tỉ mỉ một phen, có lẽ người cũng như tên, là một vị mỹ nữ.

"Tần Ninh!"

"Vân Sương Nhi!"

Giờ phút này, ba người tự giới thiệu.

Nhan Như Họa thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Đã gặp gỡ thì chính là hữu duyên, cùng nhau ăn đi, dù sao ta cũng đến một mình!"

"Được!"

Tần Ninh giờ phút này cười nhạt một tiếng.

Nhan Như Họa duỗi tay ra, chỉ vào chiếc đũa trong tay Tần Ninh, từ từ cười nói: "Tuy nói mấy người kia quả thực là đáng ghét, nhưng muốn giết, cũng rất ác độc, đừng giết làm gì!"

Vân Sương Nhi nghe vậy thì hơi sững sờ.

Tần Ninh vừa rồi động sát tâm?

Chỉ là vừa nghĩ đến đây, Vân Sương Nhi lại cảm thấy ấm áp.

Nếu Tần Ninh bị người khiêu khích thì chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tức giận như vậy, hiện tại tức tối như thế thì rõ ràng là vì cô ấy.

Tần Ninh lại cười nói: "Ta chỉ là Thánh Nhân mà thôi, sao đấu được mấy vị cường giả Địa Thánh".

"Cũng không thể nói như thế được".

Nhan Như Họa lại nhếch miệng cười nói: "Lão sư tổ ta từng nói, sư phụ của người đã nói rằng, có đôi khi nhìn đối thủ không thể chỉ nhìn cảnh giới, phải chú ý thực lực của đối thủ".

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại hơi sững sờ.

"Hơn nữa, cũng không phải ta nhìn ra ngươi động sát tâm, mà còn có thể giết bọn họ, là nó nhìn ra!"

Nhan Như Họa nói, chỉ về phía ngực mình.
Chương 1665: Thánh Thú tông tám đời đơn truyền

Nói xong, ở cổ Nhan Như Họa lòi ra một con mèo.

"Thánh thú cấp sáu - Huyết Thánh Văn Miêu!"

Tần Ninh bật thốt lên.

Nhan Như Họa lúc này ngẩn người.

"Ngươi biết?"

Tần Ninh không trả lời, mà nói thẳng: "Khi là con non thì có thực lực là Địa Thánh".

"Trưởng thành thì là Thiên Thánh".

"Đỉnh phong thì là Thánh Vương!"

"Nhìn cấp bậc của Huyết Thánh Văn Miêu thì hẳn là con non, nhưng cũng là thực lực Địa Thánh đỉnh phong đúng không?"

Nhan Như Họa giờ phút này ngẩn ngơ.

Tần Ninh nhìn ra được hết!

"Loại mèo này linh tính mười phần, khí chất độc đáo, tốc độ rất nhanh, giác quan rất chuẩn xác", Tần Ninh cười nói: "Khó trách có thể dò xét ra sát khí của ta".

"Thánh thú cấp sáu? Đâu? Có thể ăn không?"

Ngay tại giờ phút này, ở cổ tay Tần Ninh cũng thò ra một cái đầu nhỏ, mở miệng nói: "Tần gia, ta có thể ăn không?"

"Cút về!"

"Ờ!"

Cửu Anh vừa mới vươn đầu ra, sau một khắc lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Huyết Thánh Văn Miêu nằm trong lòng Nhan Như Họa lúc này dùng hai vuốt che lại hai mắt của mình, tựa hồ rất là e ngại.

Nhan Như Họa chỉ thoáng nhìn Cửu Anh một cái, cũng không nhìn ra đến cùng là thánh thú gì, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi.

Thanh niên Thánh Nhân tam hồn trước mắt này khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.

Vừa rồi cô ta ngồi sát vách, cũng không có ý định xen vào việc của người khác.

Thế nhưng mèo con đột nhiên nói với cô ta rằng Tần Ninh ẩn chứa sát khí, hơn nữa Tần Ninh có thể giết mấy tên gây chuyện kia.

Nghe vậy thì cô ta mới xuất thủ.

Chỉ là một lần tranh cãi mà thôi, không đến mức phải giết người.

Có điều đây đều là mèo con nói với cô ta, mèo con có cảm giác rất nhạy.

Thế nhưng cô ta đúng là không nhìn ra Tần Ninh kỳ lạ chỗ nào!

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh, đồ ăn dần được bưng lên bàn.

Nhan Như Họa cũng không khách khí, cầm rượu tự rót tự uống, phảng phất không phải như đang ăn ké của Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi mà là hai người đang ăn nhờ cô ta vậy.

"Tuy nói Huyết Thánh Văn Miêu ở dạng con non có thực lực không cao, nhưng muốn bắt giữ thì cũng không đơn giản như vậy, cha mẹ của nó sẽ không vui vẻ gì đâu!"

Nghe đến lời này, Nhan Như Họa cười nói: "Ta nhặt được!"

Tần Ninh cũng tự rót tự uống, không mở miệng.

Nhan Như Họa cười ha ha nói: "Nó dĩ nhiên không phải do chính ta bắt, là sư tôn ta giúp ta bắt!"

"Sư tôn ngươi là người phương nào?"

Nhan Như Họa nghe vậy, không thèm để ý nói: "Vô danh tiểu tốt mà thôi".

"Sư tôn của một cường giả Địa Thánh thất phách chí ít cũng là một cao nhân Thiên Thánh chứ hả? Cao nhân Thiên Thánh còn là vô danh tiểu tốt? Vậy tổ sư gia của ngươi chắc cũng là Thánh Vương rồi?"

Nghe đến lời này, ánh mắt Nhan Như Họa mang theo vài phần kinh ngạc.

"Làm sao ngươi biết?"

Nhan Như Họa vô ý thức nói.

Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi cũng ngạc nhiên vài phần.

Thánh Vương!

Nhân vật vô địch có thể hùng bá một vực!

Nhan Như Họa này thật sự có Thánh Vương làm chỗ dựa?

"Để ta đoán cho nhé?"

Tần Ninh mỉm cười nói: "Ngươi là đệ tử của Thánh Thú tông?"

"Làm sao ngươi biết?"

Lần này, Nhan Như Họa hoàn toàn bị Tần Ninh làm cho kinh ngạc.

"Đoán!"

Tần Ninh giờ phút này mới nở một nụ cười.

"Thánh Thú tông hiện tại đang ở nơi nào?"

Tần Ninh nói thẳng: "Tại sao ta chỉ nghe nói đến thánh quốc Đại Tề của Tề Châu, Diệp tộc của Diệp Châu, Cửu U Đài của U Châu, Yến gia của Yến Châu mà lại chưa từng nghe nói đến danh tiếng của Thánh Thú tông trong thánh vực Thiên Hồng?"

"Xời, đây có là gì?"

Nhan Như Họa không thèm để ý nói: "Tổ sư gia chỉ thu một đồ đệ, đồ đệ cũng chỉ thu một đồ đệ, hiện tại Thánh Thú tông chúng ta chỉ có tổng cộng tám đệ tử mà thôi".

Lời này vừa nói ra, chén trà Tần Ninh đặt giữa không trung hơi dừng một chút, lông mày nhíu lại, khóe miệng giật một cái.

"Mấy người cơ?"

"Tám người đó!"

Nhan Như Họa bình thản nói: "Tổ sư gia thu một đồ đệ, đồ đệ thu đồ đệ, mỗi đồ đệ chỉ thu nhận một đồ đệ, đến ta thì là đệ tử đơn truyền đời thứ tám!"

Tám đời?

Đơn truyền?

Tần Ninh lúc này mới hất tay lên, một cái đầu của Cửu Anh bị quăng ra.

Tần Ninh trực tiếp bắt lấy, làm cho hai tròng mắt của Cửu Anh như muốn lòi ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Ta là ai?

Đây là đâu?

Cửu Anh giờ phút này một mặt ngơ ngác, chẳng qua nó chỉ hỏi một câu có ăn được không thôi mà, làm gì đến nỗi muốn bóp chết nó như vậy chứ?

Nhan Như Họa cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra biểu lộ của Tần Ninh giờ khắc này rất kỳ lạ.

Tần Ninh đương nhiên phải thế rồi.

Cho tới giờ khắc này, hắn phát hiện, Dương Thanh Vân thật sự là người thông minh nhất trong đám đồ đệ của mình.

Không so sánh thì không có đau thương!

Hắn trải qua đời thứ hai, cũng chính là tám vạn năm trước, ở trong Hạ Tam Thiên hắn được tôn xưng là Ngự Thiên Thánh Tôn.

Mà ở đời thứ hai, hắn chỉ tâm nghiên cứu phép ngự thú!

Một thế chỉ thu một đồ đệ!

Đồ đệ đời thứ hai tên là Ôn Hiến Chi!

Cái tên này có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ trong lĩnh vực ngự thú.

Năm đó, Ôn Hiến Chi từng hỏi hắn, khi hắn rời đi thì Thánh Thú tông phải làm sao!

Tần Ninh lúc ấy nhớ kỹ, chính mình nói là... Phát triển khiêm tốn chút là được!

Hắn đúng là có bảo khiêm tốn, thế nhưng cũng không đến mức… khiêm tốn như vậy chứ!

Ngươi cũng không thể khiêm tốn đến nỗi đến chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất chứ? Đồ đệ cũng không thể chỉ thu nhận một đồ tôn duy nhất chứ?

Thì ra là đã tám vạn năm trôi qua, Thánh Thú tông hiện tại cộng thêm chính Ôn Hiến Chi nữa thì có tổng cộng… chín người?

Khó trách trong thánh vực Thiên Hồng này không có danh tiếng của Thánh Thú tông!

Phát triển “khiêm tốn” như vậy thì danh tiếng cái quỷ gì.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh thật sự cảm thấy.

Trong đám đồ đệ, Dương Thanh Vân là người bình thường nhất.

Tần Ninh gắt gao nắm chặt một cái đầu của Cửu Anh, cuối cùng, thấy Cửu Anh như muốn tắt thở thì mới buông tay, mỉm cười nhìn Nhan Như Họa.

Thế nhưng giờ phút này, Nhan Như Họa lại cảm giác Tần Ninh có vẻ như rất… tức giận!

"Ta không sao!"

Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa, lần nữa nói: "Ôn Hiến Chi hiện nay ra sao rồi?"

"Hả?"

Nhan Như Họa lần này càng sửng sốt.

Tại sao Tần Ninh lại biết tất cả mọi chuyện.

Nhan Như Họa thấp giọng nói: "Ngươi có thù oán gì với Thánh Thú tông chúng ta?"

"Lời này là có ý gì?"

"Bằng không vì sao ngươi lại hiểu Thánh Thú tông chúng ta như vậy?", Nhan Như Họa thần bí nói: "Tổ sư gia đã nói, năm đó lão tổ tông nói phải khiêm tốn, tổ sư gia những năm qua cực kỳ khiêm tốn như lời lão tổ tông dạy, Thánh Thú tông chúng ta cũng không đắc tội người nào, ngươi không phải là kẻ thù của Thánh Thú tông chúng ta sao?"

Ha ha!

Khiêm tốn!

Thật sự là quá khiêm tốn luôn đấy!

Đến mức chỉ có tám người đệ tử, cộng thêm tông chủ là chín người, đến mức toàn bộ thánh vực Thiên Hồng đều không biết đến sự tồn tại của cái tông môn này.

"Không có thù, nhưng quen biết, xem như bạn cũ!"

"Thật sao?"

Nhan Như Họa không tin.

"Đương nhiên là thật, thú cưỡi của tổ sư gia các ngươi chính là thánh thú cấp chín - Huyết Thể Thanh Thiên Giao đúng không?"

Nghe vậy, Nhan Như Họa sốc toàn tập, lập tức đứng dậy, nhìn Tần Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ngươi ngươi ngươi..."

Nhan Như Họa triệt để mộng.

"Nếu ta mà có thù với Thánh Thú tông các ngươi thì đã sớm động thủ bắt ngươi rồi, còn lải nhải cả ngày với ngươi làm gì?"

Tần Ninh lần nữa nói: "Rồi, giờ ngươi trả lời câu hỏi của ta được chưa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom