-
Chương 1526-1530
Chương 1526: Tìm đường sống tràn ngập hy vọng
Ra khỏi Xuy Tuyết Trai, Huyền Chấn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Tần Ninh, ngươi làm được kiểu gì thế?”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Ngươi tỉnh lại kiểu gì?”
“Được người ta cứu tỉnh...”, “Dương Thanh Vân biến mất?”
“Ừm!”
“Vậy hai lão già Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đâu?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ!”
“Vậy...”, “Sao ngươi lại nói nhiều thế?”
Tần Ninh liếc Huyền Chấn.
Lão già này cứ luôn mồm luôn miệng mãi.
Huyền Chấn lúng túng ho khan một tiếng, khổ sở nói: “Thế giới Cửu Thiên quá nguy hiểm, khắp nơi đều là kẻ độc ác, động một chút là lại giết người, ta chỉ ở Xuy Tuyết Trai một hai ngày ngắn ngủi mà đã thấy mấy người bị giết chỉ vì làm sai một ít chuyện...”, nhìn thấy dáng vẻ này của Huyền Chấn, Tần Ninh không khỏi nói: “Bởi vì nơi này là thành Thanh Ma, là vùng đất vạn ma, là nơi tập trung của những người vô cùng hung ác”.
“Cho nên Tô Hùng chết rồi, nhà họ Tô xong đời, ta sẽ có thể tiếp nhận nhà họ Tô”.
“Vì thế ta bảo Lý Tồn Kiếm đưa Xuy Tuyết Trai cho ta thì hắn ta sẽ phải cho ta, trừ khi hắn ta chết, hoặc là chạy, nhưng nếu hắn ta chạy mất thì Xuy Tuyết Trai vẫn sẽ bị ta tiếp nhận!”
“Nơi này chỉ quan tâm đến thực lực, thực lực của ngươi mạnh, ngươi sẽ có quyền thế ngập trời, ngươi mà chết thì tất cả những thứ của ngươi đều không còn gì!”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Chỉ là thành Thanh Ma mà đã như thế sao?”
Tần Ninh hờ hững.
Trên thực tế sao chỉ có mỗi thành Thanh Ma là như vậy chứ?
Trong chư thiên vạn giới này có nơi nào không phải như thế đâu?
Giờ phút này, Lý Linh Linh và Lý Huyên cũng chạy tới.
“Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ, tỷ đệ chúng ta vô cùng biết ơn!”
Lý Linh Linh hạ thấp người hành lễ.
“Lý Huyên đã cứu mạng ta, ta cứu các ngươi một lần cũng không có gì phải ngại”.
Tần Ninh thuận miệng nói.
Trên đường đi, Lý Huyên và Lý Linh Linh cũng không mở miệng nhiều, ngược lại là Huyền Chấn cứ luôn miệng hỏi han không ngừng.
Ông ta thật sự có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Tần Ninh.
Thế giới Cửu Thiên này quá hung tàn!
“Hạ Tam Thiên?”
Huyền Chấn vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Đây vẫn chỉ là Hạ Tam Thiên sao?
Thế Trung Tam Thiên?
Thượng Tam Thiên thì sao?
Trông như thế nào?”
“Nếu như muốn đến Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, còn phải phi thăng nữa sao?”
Tần Ninh nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Huyền Chấn, không nhịn được nói: “Thế giới Cửu Thiên là một thể, cái gọi là Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên cũng không phải bị ngăn cách giống như đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên!”
“Về phần rốt cuộc nó như thế nào...”, Tần Ninh nhìn Huyền Chấn một chút, không nói tiếp.
Huyền Chấn ngạc nhiên.
Có ý gì?
Xem thường người ta ư?
Cho rằng lão phu không có cách nào đến Trung Tam Thiên?
Ánh mắt kia của Tần Ninh giống như đang nói cho ông biết, ngươi biết cũng không có ý nghĩa gì, dù sao ngươi sẽ không có hy vọng đến đó... Huyền Chấn bất đắc dĩ.
Hình như đúng thế thật.
Cảnh giới Hóa Thánh! Cảnh giới Hư Thánh! Cảnh giới Thánh Nhân! Mình mới chỉ đến Thánh Nhân, còn cách xa nhiều lắm.
Không bao lâu sau, bốn người đã về tới Bách Hương Đường.
Mặt trời lặn về đằng Tây, từ khi Tần Ninh ra ngoài đến khi về cũng mới chỉ trôi qua hơn nửa ngày.
Chém giết Tề Phong, cha con Tô Hùng và Tô Nguyệt Vinh.
Nhận lấy nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai.
Cũng chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi.
“Lão Huyền!”
Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận nhìn thấy Huyền Chấn trở về thì vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn có cảm giác vui đến phát khóc.
Dù sao mấy người cùng nhau phi thăng, thậm chí còn cùng nhau bị người ta cướp bóc trong ngôi miếu đổ nát.
Trải qua kiếp nạn sống chết, tình cảm cũng đã khác trước.
Lý Linh Linh và Lý Huyên nhìn thấy bốn người gặp nhau cũng không chen vào.
“Tần công tử, các ngươi cứ ngồi trước đi, ta đi làm vài món thức ăn cho các ngươi!”
Lý Linh Linh mỉm cười ngọt ngào rồi kéo Lý Huyên quay người rời đi.
Bốn người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, Tần Ninh ngồi đối diện nhau.
“Dương Thanh Vân vẫn không trở về miếu hoang, chỉ sợ là đã tiến vào trong thành Thanh Ma và gặp phải phiền toái rồi...”, Tiên Vô Tận nghiêm túc nói.
Dù thế nào thì Dương Thanh Vân cũng là con rể ông ta.
Tuyết Ưng chế nhạo nói: “Nói không chừng đã bị tiểu thư nhà giàu nào đó nhìn trúng, kéo đi làm vị hôn phu rồi!”
Tiên Vô Tận tức giận trừng Tuyết Ưng một cái.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã cho người đi tra, thành Thanh Ma chỉ lớn chừng này, không khó tìm lắm”.
Mấy người thi nhau gật đầu.
Lúc này Huyền Chấn mới nhìn về phía Tiên Vô Tận, không nhịn được nói: “Lão Tiên, sao ngươi đã đến Hóa Thánh tầng ba rồi, mới có mấy ngày thôi mà!”
Tiên Vô Tận chỉ cười không nói.
Tuyết Ưng cười ha ha: “Vẫn phải cảm ơn U Vương!”
Huyền Chấn nghe vậy thì lập tức hiểu ra, trong mấy ngày mình không ở đây đã bỏ lỡ cái gì đó rồi.
Tần Ninh vung bàn tay lên, ném cho Huyền Chấn một cái bình ngọc.
“Thánh đan Hóa Nguyên, cẩn thận tiêu hóa đi!”
“Ở trong thành Thanh Ma này mà không có thực lực thì sẽ chỉ bị người ta chém giết, ta lại không thể để ý đến các ngươi mọi lúc mọi nơi được!”
Huyền Chấn vội vàng nhận lấy như nhặt được trân bảo.
Tiếp lấy bình ngọc, Huyền Chấn thở dài nói: “Thế giới Cửu Thiên này... chẳng giống với sự tưởng tượng của ta chút nào…”, “Đúng vậy...”, mấy người đều cảm thán.
Nhưng lại không hề hối hận! Võ giả đều theo đuổi thực lực mạnh mẽ.
Ở đại lục Vạn Thiên chỉ có chờ chết.
Mà ở thế giới Cửu Thiên lại là tìm đường sống.
Một cái là không có chút hy vọng nào mà chờ chết.
Một cái là tìm đường sống tràn ngập hy vọng.
Hoàn toàn không giống.
Còn nữa, bọn họ đã coi như rất may mắn rồi.
Dù sao cũng có Tần Ninh ở bên cạnh! Có Tần Ninh, cho dù là khó khăn lớn hơn nữa thì hình như cũng không tính là gì! Không lâu sau, Lý Linh Linh và Lý Huyên đã bê mấy món ăn đi tới.
“Có rượu không?”
Tiên Vô Tận không nhịn được nói: “Mấy ngày nay đúng là còn vất vả hơn cả mấy trăm năm!”
“Có, để ta đi lấy!”
Lý Huyên cười hì hì nói: “Cô cô Bách Hương giấu nhiều lắm, nhưng mà cô ấy đang bế quan rồi, trộm đi mấy bình, cùng lắm thì về sau bị đánh thôi!”
Lý Huyên cười rồi chạy ra đằng sau nhanh như chớp.
Mấy người ngồi đối diện nhau, uống mấy chén rượu cũng rất hài lòng.
Mặt trời lặn về đằng Tây, màn đêm buông xuống.
Thành Thanh Ma! Tô phủ! Cánh cửa nhà họ Tô lúc này đang bị mở ra một cách thô bạo.
“Ai?”
Trong cửa lớn, mấy tên hộ vệ nhanh chóng xông ra.
“Ai?”
Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt hộ vệ trông cửa lạnh lẽo, khinh miệt nói: “Lý Tồn Kiếm, ngươi muốn chết phải không?
Nơi này chính là nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai ngươi không muốn buôn bán nữa đúng hay không?”
“Ngươi cút đi!”
Lý Tồn Kiếm đá ra một cú, ngũ tạng hộ vệ kia nát bét, dần dần không còn hô hấp.
“Tô Hùng, Tô Nguyệt Vinh đã chết, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Tô đều thuộc về Tần Ninh đại nhân của Xuy Tuyết Trai!”
Một tiếng hét to truyền vang khắp Tô phủ rộng lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ Tô phủ là cảnh người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn.
Tối nay, nhà họ Tô đã được định trước là xuống dốc không phanh, đi về hướng diệt vong... Sau khi uống cả một đêm.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên cao, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Lúc mở cửa, một bóng người xinh đẹp đang đứng cạnh cửa.
“Tần công tử”.
Lý Linh Linh mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn ôm trọn lấy cơ thể duyên dáng, bưng một chậu nước trong nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Tần công tử tỉnh rồi, rửa mặt trước đi!”
Trên thực tế đến cấp bậc Hóa Thánh đã hoàn toàn không cần rửa mặt nữa.
Chỉ là nếu đã thành thói quen, có đôi khi cũng không phải là nói thay đổi là có thể thay đổi được.
Đơn giản qua loa xong, Lý Linh Linh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người đến ngoài cửa, cô cô Bách Hương cũng xuất quan, thế nhưng vẫn luôn lạnh mặt, cả buổi sáng đều không hề nói một câu nào!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.
Chương 1527: Chuyển đến Xuy Tuyết Trai
“Ta đã biết!”
Sau đó, Tần Ninh cười nói: “Nhanh như vậy mà đã xuất quan rồi, cô cô Bách Hương cũng không đơn giản...”, hắn vốn cho rằng cô cô Bách Hương phải cần ít nhất là mười ngày nửa tháng mới có thể xuất quan.
Thật sự không ngờ mới một ngày mà đã xuất quan rồi.
Xem ra cô cô Bách Hương cũng không đơn giản như vậy! Đi ra phòng trước, cô cô Bách Hương đang yên lặng ngồi trên xích đu, dáng vẻ bình chân như vại.
“Chào buổi sáng cô cô Bách Hương!”
Tần Ninh cười ha hả nói.
Cô cô Bách Hương trừng mắt lên nhìn Tần Ninh, hờ hững nói: “Hôm qua uống vui chứ?”
“Ặc...”, Tần Ninh cười nói: “Lý Huyên đúng là thú vị!”
Ý của lời này rất rõ.
Là Lý Huyên muốn uống rượu chứ không phải hắn! Cô cô Bách Hương cười nói: “Lý Huyên à... Ta đã trừng phạt cậu ta rồi!”
“Ta phải chúc mừng cô cô Bách Hương, mới chỉ có một ngày ngắn ngủi mà đã bước vào Hư Thánh tầng một, thật đáng mừng!”
Cô cô Bách Hương lại nhìn Tần Ninh lần nữa.
“Ta chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào náo động”.
“Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta đột phá, giải quyết phiền phức của ta”.
“Ta cũng đã biết chuyện của ngươi rồi, Xuy Tuyết Trai thuộc về ngươi, sau này ngươi vẫn nên đến Xuy Tuyết Trai ở đi!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Cô cô Bách Hương khách khí...”, “Ta không khách khí!”
Cô cô Bách Hương bình tĩnh nói: “Tần Ninh, ta không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết, chỉ muốn trông coi Bách Hương đường này, sống yên bình cả một đời giống như những người đi lại trên đường kia”.
Tần Ninh nghe vậy, một suy nghĩ lóe lên.
Sống yên bình cả một đời.
“Ta cũng muốn sống yên bình cả một đời...”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thế nhưng có đôi khi không phải cô muốn là có thể làm được!”
Tần Ninh nhìn về phía cô cô Bách Hương, cười nói: “Cô cứu ta là một chuyện, ta cho cô mượn đan đỉnh, dược liệu để luyện chế thánh đan, đương nhiên là cần trả công cho cô, đây cũng là một chuyện khác!”
“Hai chuyện khác nhau, cho nên ta còn nợ cô một mạng”.
“Nếu sau này cô cô Bách Hương cần trợ giúp thì có thể đến Xuy Tuyết Trai tìm ta!”
Nghe vậy, cô cô Bách Hương hơi chớp mắt, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Tần Ninh sửa sang lại quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn vô cùng náo nhiệt, một đám người tụ tập dưới một mái nhà và trước cửa lớn.
Lý Tồn Kiếm.
Hai người Hổ Phong và Diệp Phong.
Cùng với một đám người của Xuy Tuyết Trai, bang Tam Phong đang chờ đợi.
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Lý Tồn Kiếm nghiêm túc cung kính đi lên phía trước.
“Chào Tần công tử!”
“Hai người này, là tay trái tay phải của ta, Lý Văn Động và Liễu Nhược Y!”
Lý Tồn Kiếm cung kính nói: “Bang Tam Phong và sòng bạc Tam Phong dưới tay Hổ Phong và Diệp Phong đều là nơi buôn bán của ta do hai người bọn họ quản lý!”
“Những người này đều là tâm phúc của ta ở Xuy Tuyết Trai, còn có mấy người kia là người nhà họ Tô đầu hàng”.
Về phần không đầu hàng thì Lý Tồn Kiếm không nói.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Tần Ninh gật đầu, nhìn về phía Hổ Phong và Diệp Phong, cười nói: “Về sau để hai người bọn họ đi theo ta là được rồi!”
“Người ta bảo ngươi đi tìm đâu?”
Lý Tồn Kiếm vội vàng nói: “Tần công tử đã dặn dò, đương nhiên là ta không dám lười biếng”.
“Thành Thanh Ma chủ yếu chia làm bốn khu, khu thành Đông chúng ta có mấy thế lực không thua kém gì ta, về phần có phải đồ đệ của công tử đã bị những người kia bắt đi rồi không thì còn cần thời gian điều tra”.
“Mà trong ba vùng khác lại càng thêm tốn thời gian...”, Lý Tồn Kiếm khổ sở nói: “Thực lực tổng hợp của ba khu khác hơn hẳn khu thành Đông chúng ta một chút, có mấy vị cao thủ Hư Thánh đỉnh cấp trấn giữ, thuộc hạ cũng không dám tùy tiện trêu chọc!”
Tần Ninh nhíu mày lại.
Việc tìm người hắn cũng không thể gióng trống khua chiêng được.
Nhỡ may Dương Thanh Vân bị bắt, chỉ sợ sau này người kia sẽ ra tay giết chết.
Cũng không thể đến tận từng môn phái để hỏi bọn họ có nhìn thấy Dương Thanh Vân hay không được.
Trong phút chốc Tần Ninh cũng không nghĩ ra được cách nào.
Rốt cuộc là ai đã bắt Dương Thanh Vân?
Chẳng lẽ là coi trọng Dương Thanh Vân, muốn nhận làm con rể?
“Đứa bé xui xẻo này...”, Tần Ninh không khỏi tự nhủ: “Nếu như ba người các ngươi đến thành Thanh Ma tìm biện pháp thì tốt biết bao nhiêu...”, bên cạnh, ba người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận đều trợn mắt há hốc mồm.
Có ý gì?
Ý ngươi là nếu ba người chúng ta bị người ta bắt mất, ngươi sẽ không phải tốn công đi tìm như thế này sao?
Quả nhiên, sư đồ chính là sư đồ! Tần Ninh trở lại nhìn Bách Hương đường một chút.
“Tần công tử!”
Lúc này Lý Linh Linh đi lên phía trước, khom người nói: “Linh Linh cần tự lo cho mình nên vẫn muốn đến Xuy Tuyết Trai làm việc, không biết Tần công tử...”, “Được!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ đệ ngươi đâu?
Có muốn đi theo ta không...”, Lý Linh Linh ngẩn người, nói: “Đệ đệ vẫn ở lại chỗ cô cô Bách Hương đi, cô cô Bách Hương đối xử với tỷ đệ chúng ta... vô cùng tốt”.
“Ừm!”
Tần Ninh chắp tay bước ra ngoài.
“Trong khoảng thời gian này hãy đi tìm Dương Thanh Vân, nếu có tin tức, cho dù là ở nơi nào đều phải báo cho ta biết ngay lập tức!”
Nói xong, Tần Ninh liền rời đi.
Đám người Lý Tồn Kiếm đi phía trước dẫn đường.
Cảnh tượng này trông giống như là Hoàng đế di giá trong phàm tục vậy.
Không lâu sau, một đoàn người đã đi đến ngoài cửa Xuy Tuyết Trai.
Hôm nay từ trong ra ngoài đều không kinh doanh.
Hiển nhiên, Lý Tồn Kiếm rất để ý.
Tần Ninh, Hóa Thánh tầng hai có thể chém được Hư Thánh tầng một! Lý Tồn Kiếm hiểu, hắn ta không có khả năng phản kháng Tần Ninh.
Nếu đã như vậy thì cứ hoàn toàn ngoan ngoãn là được.
Tần Ninh còn, hắn ta cũng còn sống.
Tần Ninh chết, Xuy Tuyết Trai là của hắn ta! Quy tắc trong thành Thanh Ma rất đơn giản, thực lực không bằng người khác thì chỉ có thể cúi thấp đầu! Hắn ta không bằng Tần Ninh, vậy thì đi theo Tần Ninh, nếu không cho dù hắn ta chết, trong Xuy Tuyết Trai vẫn còn có những người khác lựa chọn đi theo Tần Ninh.
Lý Tồn Kiếm biết đạo lý này rất rõ.
Cho nên hắn ta là Hóa Thánh tầng chín, có thể xây dựng ra Xuy Tuyết Trai ở khu thành Đông.
Ở chỗ này thực lực đứng đầu, nhìn mặt mà nói chuyện đứng thứ hai! Tiến vào bên trong Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm dẫn Tần Ninh đi vào trong sân.
Một vườn hoa yên tĩnh muôn hoa đua thắm khoe sắc, từng cái cây cao vài mét tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Mà trong đình viện là cầu nhỏ nước chảy, có một phong cách riêng.
Lý Tồn Kiếm rất cẩn thận đến hỏi thăm Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận, Tần Ninh thích khung cảnh thế nào rồi lập tức sai người chế tạo trong đêm.
Tần Ninh nhìn xung quanh, lại nhìn Lý Tồn Kiếm một chút.
“Ngươi đúng là rất để bụng”.
Tần Ninh cười nói: “Vùng đất vạn ma đều là như thế, thực lực mạnh sẽ có thể cướp đoạt tất cả, thực lực yếu sẽ bị ức hiếp, hoặc là nhất định phải chết!”
“Lý Tồn Kiếm, ngươi cũng biết rõ điều này đấy”.
“Tần công tử quá khen!”
Lý Tồn Kiếm khom người nói.
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Tồn Kiếm, cười nói: “Nếu tìm ra người kia, ta nói được thì làm được, thậm chí về sau nếu ta rời khỏi thành Thanh Ma, chủ nhân thành Thanh Ma này cũng có thể là Lý Tồn Kiếm ngươi thôi”.
Lý Tồn Kiếm lại khom người lần nữa.
“Lý Linh Linh ở lại, các ngươi ra ngoài đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Trong đình viện chỉ còn lại hai người.
Giờ phút này Lý Linh Linh thấp thỏm nhìn Tần Ninh.
Tần công tử bảo một mình nàng ta ở lại, chẳng lẽ là... Trong lòng Lý Linh Linh rất thấp thỏm, khẩn trương... kinh hoàng... luống cuống chân tay... Cho đến khi giọng nói của Tần Ninh vang lên.
Chương 1528: Lăng Loạn đạo nhân
"Linh Linh, đàn một khúc cho ta nghe đi!"
Tần Ninh ngồi trong chòi nghỉ mát, cười nói: "Lâu rồi không có dịp thoải mái nghe tiếng đàn, đàn một khúc đi!"
Nghe vậy, Lý Linh Linh ngẩn người trong chốc lát rồi nhẹ nhõm thở phào như trút được gánh nặng.
Nàng ta yên lòng ngồi xuống, trường cầm xuất hiện. Hai tay Lý Linh Linh gảy đàn, tiếng đàn đầy trang nhã du dương truyền đến.
Tần Ninh dựa người vào lan can, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Thạch Cảm Đương! Lý Nhàn Ngư! Tiên Hàm! Bảy người đang ở đâu?
Trước mắt, quan trọng nhất là Dương Thanh Vân đang ở nơi nào?
Một khúc đàn trôi qua, kéo theo sự lạnh lùng mà trong trẻo.
Tần Ninh đứng dậy, đến bên trường cầm.
Lúc này, Lý Linh Linh đã ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Tần công tử cũng biết đàn sao?"
Nàng ta tò mò hỏi.
Tần Ninh cười đáp: "Biết một chút...", rồi hắn ngồi xuống, điều chỉnh chỗ ngồi. Mười ngón tay thon dài từ từ duỗi ra, tiếng đàn vang lên... Lý Linh Linh bỗng hoảng hốt.
Nàng ta vừa nghe là nghĩ ngay đến hai chữ.
Rất hay! Tiếng đàn thật sự rất hay.
Nhưng khi nghe tiếp, Lý Linh Linh lại mơ hồ.
Tiếng đàn nghe êm tai lắm, nhưng chẳng biết lại hay ở chỗ nào! Cùng lúc đó, bên ngoài đình viện.
Bốn người Lý Tồn Kiếm, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng vẫn còn ở đó.
"Tiếng đàn này... nghe lạ quá...", Lý Tồn Kiếm là ông chủ của Xuy Tuyết Trai nên đương nhiên có nghiên cứu về âm luật.
Hắn ta biết kỹ năng đàn của Lý Linh Linh là như nào.
Không điêu luyện được như thế.
"Là Tần Ninh công tử à?"
Tiên Vô Tận tỏ ra khó hiểu trước dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Tồn Kiếm, mỉm cười nói: "Chứ gì nữa. Nói ngươi nghe Lý Tồn Kiếm, Tần công tử biết hết mọi thứ, cầm kỳ thi họa lẫn đan, khí và kiếm trận luôn đấy… Phải nói là lần này tên nhãi nhà ngươi đúng đắn quá trời".
Tiên Vô Tận còn thêm một câu: "Có thể đây sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất đời ngươi".
Huyền Chấn và Tuyết Ưng cũng lộ vẻ tán đồng.
Trong lòng Lý Tồn Kiếm đầy thảng thốt.
Cả ba người này đều tự tin về Tần Ninh chứ không phải răm rắp mù quáng nghe theo hắn.
Nếu hắn ta không chứng kiến cảnh Tần Ninh giết chết Tô Hùng - người có cảnh giới Hư Thánh tầng hai - với tu vi Hóa Thánh tầng hai thì sẽ còn khịt mũi trước lòng tin ấy của ba người.
"Đa tạ ba vị tiền bối đã dạy dỗ!"
Lý Tồn Kiếm khách sáo.
Tiếng đàn quanh quẩn bên chòi nghỉ mát một lúc rồi vụt tắt.
Cùng lúc đó, tại tiền viện Xuy Tuyết Trai.
Các nữ tử trang điểm lộng lẫy đang đi đi về về nhiệt tình mời khách.
Một ông lão mặc đạo bào có mái tóc dài rối bời, râu cũng nguyên một nhúm lộn xộn, quần áo thì nhăn nheo.
Dáng vẻ của ông ta làm ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một người cẩu thả.
Nhưng đôi tay của lão đạo nọ lần mò trên người hai nữ tử bên cạnh lại rất có quy luật, không trật tí nào.
"Đại gia, ngài uống nhiều chút nhé!"
Một nữ tử có thân hình đồng hồ cát quyến rũ tủm tỉm mời.
Nhìn lão đạo này cẩu thả thế thôi chứ thực ra cực kỳ hào phóng.
Ông ta ở trong Xuy Tuyết Trai ở thành Thanh Ma này đã mấy ngày, các cô nương trong trai đều biết.
Những nữ nhân đến đây làm việc đều nhắm vào tiền tài của ông ta.
Dù thế nào đi chăng nữa, hễ gặp được vị khách hào phóng thì tất nhiên phải phục vụ thật chu đáo rồi.
"Rồi, rồi...", lão đạo cười lớn: "Lão đạo sĩ ta đây chỉ thích lớp trẻ các ngươi thôi, vì chỉ có các ngươi là uống rượu cùng ta..."
"Vậy đạo gia thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, bọn ta sẽ uống với ngài..."
"Được thôi!"
Lão đạo vui lắm, cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó, tai ông ta giật giật, đôi mắt mê ly trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
"Xuy Tuyết Trai nhỏ thế này mà có nữ nghệ nhân tài cao vậy sao?"
Lão đạo thì thầm, bóng người chợt lóe, biến mất.
Mấy khối thánh thạch chễm chệ trên bàn.
Hai nữ tử hoảng hồn.
Lão đạo mới đó còn ở bên họ sao biến mất rồi?
Giờ phút này, trong nội viện.
Tần Ninh đã hoàn tất khúc đàn cuối cùng trong đình viện trang nhã.
Ba tiếng vỗ tay chợt vang lên.
"Hay quá, hay quá. Có điều chiếc đàn này không được hoàn hảo nên làm dở đi khúc đàn...", tiếng cười của một người lớn tuổi truyền đến.
Bấy giờ, Lý Linh Linh mới bừng tỉnh, lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy một đạo gia đang ngồi cầm một bầu rượu trong chòi nghỉ mát Tần Ninh vừa đàn xong.
Kẻ này là ai?
Vào đây từ bao giờ?
Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía lão đạo.
Trang phục lộn xộn, tóc lẫn râu đều quá cẩu thả.
"Không mời mà tới dễ làm phiền tới người khác lắm đấy!"
Hắn thản nhiên lên tiếng.
"Ta ngồi đây đánh đàn mà ngươi ngồi ở tiền viện cũng nghe thấy, tài thật".
Lão đạo vẫn tỏ ra điềm nhiên khi nghe thấy câu này, bật cười: "Gặp được tri kỉ thì xa cách mấy cũng phải đến. Lão đạo sĩ này nghe được nỗi niềm nhớ người thân quen trong tiếng đàn của ngươi".
Câu vừa dứt, Tần Ninh rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào mắt lão đạo kia.
"Lăng Loạn đạo nhân!"
Hắn thản nhiên nói ra.
"Ha ha ha...", Lăng Loạn đạo nhân cười phá lên, đáp: "Tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú đi cùng ta thăm thú thế giới bên ngoài thành Thanh Ma không? Chỉ làm một nam nghệ nhân trong Xuy Tuyết Trai nhỏ bé ở thành Thanh Ma này thì tiếc cho tài năng của ngươi quá!"
"Tần công tử không phải nghệ nhân đâu!"
Lý Linh Linh vội vàng giải thích.
Tần Ninh nhoẻn môi, không quan tâm đến hiểu lầm này.
"Ta ở đây là để tìm người, nếu ngươi giúp, ta có thể thăm thú thế giới bên ngoài với ngươi!"
"Hạ Tam Thiên này là một nơi rộng mênh mông, bát ngát, quả là đáng để ngắm nhìn. Ta cũng muốn thăm cố nhân nữa".
Cố nhân?
Lòng Lý Linh Linh đầy nghi hoặc.
Chẳng phải Tần công tử là võ giả phi thăng từ hạ giới ư?
Lăng Loạn đạo nhân cười: "Tiểu huynh đệ đi với ta đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt hơn".
"Ta không muốn đi!"
Tần Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ta xin nhận ý tốt của ngươi!"
Lăng Loạn đạo nhân cố gắng thuyết phục: "Lão đạo sĩ thật sự muốn đưa ngươi đi trải nghiệm những điều thú vị ngoài kia lắm!"
"Nếu ta không đi, chẳng lẽ ngươi định trói bắt ta đi?"
Vừa nghe câu này, Lăng Loạn đạo nhân gật đầu đồng ý: "Nghe cũng có lý lắm, không phải là không thể".
"Một kẻ sắp chết như ngươi mà đòi đưa ta đi trải nghiệm những điều lý thú của thế giới bên ngoài, ngộ nhỡ đang đi mà ngươi chết thì ta phải làm sao?"
Tần Ninh nói một cách khổ sở: "Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai của ta còn không đủ để xỉa răng cho bọn Thánh Nhân trong Hạ Tam Thiên này!"
Lăng Loạn đạo nhân nghe vậy thì tái mặt.
"Tiểu tử, cơm phải ăn cho đúng, nói cũng phải nói cho thật".
Ông ta vừa cười vừa đe dọa: "Nếu ngươi lừa ta..."
"Có lừa ngươi hay không thì thử một phát là biết thôi...", nói xong, Tần Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trường cầm.
Tiếng đàn lại vang lên.
Nhưng lần này, nó không chỉ đơn thuần là tiếng đàn nữa mà đã kết hợp với thánh lực. Trông nó như từng làn sóng gợn lan ra khắp đình viện.
Lý Linh Linh không thấy gì khi nghe tiếng đàn này.
Nhưng khuôn mặt Lăng Loạn đạo nhân lại dần dần sa sầm.
Dường như tiếng đàn đang xâm nhập vào hồn hải, khuấy động linh hồn của ông ta làm nó nhói đau từng đợt.
"Dừng tay!"
Lăng Loạn đạo nhăn nhó, tỏ ra khó chịu như rắn bị kiềm chặt nơi bảy tấc.
"Ta bảo ngươi dừng tay rồi mà!"
Lăng Loạn đạo nhân vỗ một chưởng về phía Tần Ninh.
Nhưng chưởng ấn chưa kịp thành hình đã bị phá vỡ.
Hồn hải của ông ta như một dòng sông bị khuấy đảo mãnh liệt, hoàn toàn không thể ngưng tụ linh lực để chống lại cơn đau dữ dội ấy chứ đừng nói là ngưng tụ thánh lực cho Tần Ninh một trận nhớ đời.
Chương 1529: Có thật là ông ta đang ở cảnh giới Thánh Nhân không?
Tần Ninh nhìn Lăng Loạn đạo nhân, từ tốn nói: "Ta nói rồi, ngươi sống không lâu nữa đâu. Nếu đưa ta đi mà chết giữa chừng thì tội cho ta lắm!"
"Thà để ta ở lại đây tiêu dao tự tại còn hơn".
"Một ngày nào đó, ta tìm thấy người mình muốn tìm tự nhiên sẽ đi thăm thú ngoài kia thôi!"
Lăng Loạn đạo nhân nói một cách khó khăn: "Tiểu tử kia, thế giới bên ngoài đối với ngươi chẳng qua chỉ là vùng đất vạn ma dài vạn dặm, rộng vạn dặm này mà thôi!"
"Còn ý của lão đạo sĩ ta đây là cả Thanh Châu!"
Tiếng đàn của Tần Ninh dần dừng lại.
"Cái ta nói không chỉ là vùng đất vạn ma, không chỉ là Thanh Châu mà là Tề Châu, Yến Châu, U Châu và Diệp Châu. Ta muốn đi tất cả những nơi đó!"
"Thậm chí, ta cũng muốn thăm thú các châu khác của năm đại thánh vực!"
Những lời này làm lão đạo sĩ rất đỗi ngạc nhiên.
Năm đại thánh vực bao la vô bờ, đó gần như là nơi có diện tích lớn nhất Hạ Tam Thiên rồi.
Đâu có dễ thăm thú như Tần Ninh nói.
"Ta nhìn lầm rồi, không ngờ một Hóa Thánh tầng hai nho nhỏ thôi mà thâm sâu thật..."
"Ta cũng nhìn lầm!"
Tần Ninh dang hai tay, cười nói: "Sao một Thánh Nhân như ngươi lại đến thành Thanh Ma này chứ..."
Thánh Nhân! Người Lý Linh Linh run lên.
Thánh Nhân! Tại thành Thanh Ma, người nào có cảnh giới Hư Thánh đỉnh cấp đã là mạnh lắm rồi.
Có lục sùng khắp thành cũng không tìm ra được một Thánh Nhân.
Thế mà Lăng Loạn đạo nhân trước mắt lại là một vị Thánh Nhân ư?
Sao có thể! Hồn hải đã thôi quay cuồng, ánh mắt Lăng Loạn đạo nhân nhìn Tần Ninh giờ đây đầy kiêng dè.
"Lão đạo sĩ có mắt như mù, tạm biệt tiểu huynh đệ!"
Dứt lời, lão đạo sĩ biến mất.
Từ đầu đến giờ, những người đứng bên ngoài đình viện không hề phát hiện ra điều khác thường.
Lý Linh Linh thảng thốt hỏi: "Công tử, có thật là ông ta đã đến cảnh giới Thánh Nhân không?"
"Thật!"
"Vậy... công tử không sợ sao?"
Lý Linh Linh thắc mắc.
Đó là Thánh Nhân cơ mà! Số lượng Thánh Nhân ở Nam vực Thanh Châu có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói là thành Thanh Ma trong vùng đất vạn ma! Trong mắt người bình thường, Thánh Nhân không khác gì thần linh, tiên nhân vậy...
"Ngươi sợ à?"
Tần Ninh nhếch môi đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta biết điểm yếu của ông ta, sao phải sợ?"
Lý Linh Linh nghe vậy cũng bật cười.
Cái này thì đúng lắm.
Lăng Loạn đạo nhân nọ mới vừa bị Tần Ninh dọa hết hồn đây này.
...Tại một ngọn núi hoang ngoài thành Thanh Ma.
Lăng Loạn đạo nhân đang ngồi xếp bằng.
"Tiếng đàn vừa dấy lên thì hồn hảo xao động, ba hồn không yên, lẽ nào do dạo này... túng dục quá độ?"
Lăng Loạn đạo nhân cười cay đắng, lắc đầu.
"Xem ra bị hạ độc rồi...", lòng ông ta chua xót vô cùng.
"Sao lại hạ độc ta chứ... Những gì nên làm ta đã làm rồi mà!"
Một tia sáng hiện lên trong mắt Lăng Loạn đạo nhân.
"Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa, sống chết chỉ là trong một ý nghĩ thoáng qua, ta... mà không nhìn thấu ư?"
Câu vừa dứt, bóng dáng Lăng Loạn đạo nhân không thấy đâu.
Trong thành Thanh Ma.
Người của Xuy Tuyết Trai ráo riết tìm kiếm Dương Thanh Vân suốt nửa tháng trời nhưng không tìm thấy một vết tích nào.
Lý Tồn Kiếm cực kỳ sốt ruột.
Sống cùng Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận một thời gian, hắn ta biết Dương Thanh Vân mà Tần Ninh muốn tìm quan trọng với hắn thế nào.
Bảo bối! Nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan! Tần Ninh giao việc này cho hắn ta nhưng bản thân tìm suốt nửa tháng vẫn không có được một tin tức gì, tim Lý Tồn Kiếm đập thình thịch.
Những ngày này, mỗi ngày Tần Ninh đều đánh đàn, chỉ đánh đàn mà thôi. Dường như hắn làm vậy để giữ cho bản thân bình tĩnh.
Nhưng bẵng đi một thời gian, Tần Ninh bỗng bước vào cảnh giới Hóa Thánh tầng ba khiến Lý Tồn Kiếm choáng váng.
Đánh đàn thì đánh đàn, sao thực lực cũng tăng tiến?
Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận thì đã quá quen rồi.
Phải biết rằng, trong trận chiến ở đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh đã giết phân thân của Thánh Nhân Kỷ Uyên, sau đó giết luôn hắn ta và dẫn mười một người họ phi thăng lên thế giới Cửu Thiên.
Khi đó, Tần Ninh thật sự là Thánh Nhân.
Sau khi dung hợp với thân xác của U Vương kiếp trước, Tần Ninh đã tiến vào cảnh giới Thánh Nhân! Chẳng qua là vì bị Kỷ Phác giở trò, cho nổ lối đi nên Tần Ninh buộc phải trả giá đắt để có thể dẫn họ đến Cửu Thiên an toàn.
Cuối cùng, hắn rơi vào hôn mê.
Giờ tiến cấp lên Hóa Thánh tầng ba thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
Trong nửa tháng sống chung ngắn ngủi, Lý Tồn Kiếm đã có một ấn tượng nhất định về Tần Ninh qua lời kể của nhóm ba người Huyền Chấn.
Thần bí! Mạnh mẽ! Là một người vừa bí ẩn vừa mạnh thật sự!
"Tìm sao rồi?"
Hôm nay, Lý Tồn Kiếm thấp thỏm gặp Tần Ninh.
"Tần công tử... thuộc hạ vô dụng!"
Hắn ta quỳ phịch xuống đất, nét mặt đầy khó coi: "Thật sự... không tìm được!"
Tần Ninh thở dài.
"Cho ngươi cái này!"
Một chiếc bình ngọc bay đến trước người Lý Tồn Kiếm.
"Thiên đan Tụ Hồn nhị phẩm. Hiện tại ngươi mới là Hóa Thánh tầng chín, thực lực chưa đủ cao nên chưa thể điều tra nhiều nơi. Lên tới cảnh giới Hư Thánh rồi tra tiếp!"
Nghe vậy, Lý Tồn Kiếm nhận bình ngọc, nét mặt đầy kích động.
"Đa tạ Tần công tử!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực tìm ra tung tích của Dương Thanh Vân công tử!"
Lý Tồn Kiếm nhận lấy đan dược, lui xuống trong tâm trạng đầy phấn khởi.
Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng không có ý kiến.
Quả thật Lý Tồn Kiếm đã rất nghiêm túc với công việc của mình trong thời gian qua.
"Ba ngươi đều có cảnh giới Hóa Thánh, ở đại lục Vạn Thiên cũng được tính là có thiên phú xuất sắc, tại thế giới Cửu Thiên này cũng là người tài!"
"Nhưng cứ giậm chân tại tầng ba của Hóa Thánh thì còn nghĩa lý gì nữa?"
"Ai không thành thánh thì ngày nào đó ở Hạ Tam Thiên bị người ta cắt cổ cũng không biết!"
Ba ông lão đều cúi đầu.
"Nói trắng ra thì cảnh giới Hóa Thánh vẫn tiếp tục khuếch trương biển linh thức thôi. Cho các ngươi thánh đan Hóa Nguyên, như vậy là đủ để các ngươi thăng cấp nhanh chóng rồi!"
"Đến lúc đó lại dùng thiên đan Tụ Hồn ngưng tụ biển linh thức thành hồn hải, là thành cảnh giới Hư Thánh".
"Chặng đường mười bước tiến tới hồn hải trôi qua rất nhanh, các ngươi hãy tranh thủ sớm ngày thành Thánh Nhân đi!"
Ba người nghe vậy muốn phản bác nhưng không dám.
Rất nhanh ư?
Đó là ngươi thôi chứ bọn ta nào có nhanh được vậy! Lúc ở đại lục Vạn Thiên thì nơi đó toàn dùng linh khí.
Còn ở thế giới Cửu Thiên thì hay dùng thánh lực. Nửa tháng qua, họ chỉ dùng thời gian này để thích nghi với việc tu luyện bằng thánh lực mà thôi.
"Dù là việc tìm kiếm tung tích Thanh Vân hay tiến cấp đều không thể chậm trễ!"
Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh nhưng lời lẽ đầy uy nghiêm.
"Sắp tới chúng ta còn phải đi Ma Quang tông của vùng đất Vạn Thánh nữa!"
Tần Ninh không quên Kỷ Phác của Ma Quang tông, cũng không quên vị Vấn tiên sinh nọ! Kỷ Phác là cảnh giới Thánh Nhân.
Vị Vấn tiên sinh nọ thì chắc đã qua cảnh giới này rồi! Cha con Kỷ Phác, Kỷ Uyên nằm dưới trướng Vấn tiên sinh.
Vậy thì Vấn tiên sinh là thuộc hạ của ai?
Hay là kẻ có địa vị cao hơn trong Ma tộc đang ẩn nấp?
Thế giới Cửu Thiên chẳng yên ổn chút nào!
"Tần công tử, Tần công tử..."
Tiếng gọi lanh lảnh truyền đến từ bên ngoài đình viện.
Lý Linh Linh hối hả chạy tới với vẻ mặt nôn nóng.
Chương 1530: Phẩm Vân các
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Lý Huyên đứng ở phía sau Lý Linh Linh, sắc mặt cậu ta tái nhợt, trên người dính máu, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
"Tần công tử!"
Lý Huyên cố nén đau đớn, giọng cậu ta nức nở, cậu ta nói: “Cô cô Bách Hương bị người ta bắt đi rồi!”
Bắt đi?
Tần Ninh ngạc nhiên.
Một vị Hư Thánh tầng một ở bên trong thành Thanh Ma cũng không phải là kẻ yếu, đó đã được coi là hàng cao thủ rồi.
“Thanh Lãm Thiên làm à?”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyên.
Lý Huyên gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay lập tức.
“Không chỉ có Thanh Lãm Thiên, còn có các chủ của Phẩm Vân các, Tề Uyên!”
Tề Uyên?
Tần Ninh cau mày.
Tề Uyên là ai?
Huyền Chấn đứng ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Ở bên trong thành Đông này, Phẩm Vân các cũng là một thế lực lớn, các chủ Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba!”
Hư Thánh tầng ba sao?
Tần Ninh hơi sửng sốt.
Lý Huyên tiếp tục nói: "Thanh Lãm Thiên biết được cô cô đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một, tự biết rằng một mình hắn ta không có khả năng bắt được cô cô, cho nên hắn ta đã tìm Tề Uyên đến giúp đỡ."
“Tên Tề Uyên kia đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng ba, cô cô không phải là đối thủ của hắn ta…”, trong lòng Tần Ninh dần hiểu rõ mọi chuyện.
Ở bên trong thành Đông, võ giả có cảnh giới Hư Thánh tầng ba cũng rất hiếm gặp.
Trên thực tế, giống như Lý Tồn Kiếm, chỉ dựa vào cảnh giới Hóa Thánh tầng chín là đã có thể mở Xuy Tuyết Trai để buôn bán vô cùng thuận lợi là có thể thấy được.
Ở bên trong thành Đông này, loại cảnh giới hàng đầu như Hóa Thánh tầng chín, tầng mười đã như cá gặp nước rồi.
Nếu như là cảnh giới Hư Thánh…, đó đều là các vị cao thủ.
Bản thân cô cô Bách Hương có thực lực không thấp, lại đạt tới cảnh giới Hư Thánh, ở bên trong thành Đông này, tự cô cô bảo vệ Bách Hương Đường của mình, không có kẻ nào dám đến gây chuyện.
Xem ra, tên Thanh Lãm Thiên này đúng là bám riết theo cô cô Bách Hương không chịu buông tha.
“Đến chỗ nào rồi? Chúng ta đi xem thử!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Ngay trong Phẩm Vân các!”
Lý Huyên vội vàng nói: “Tần công tử, ta biết là không nên làm phiền công tử, nhưng mà, ta cũng không còn cách nào khác cả…"
“Được rồi, Linh Linh, muội lo chăm sóc Lý Huyên chu đáo, ta đi xem thử đã”.
Tần Ninh vừa vẫy tay, Lý Tồn Kiếm liền đến.
“Đi theo ta tới Phẩm Vân các xem thử!”
Nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm sửng sốt, lập tức nói: “Công tử, Phẩm Vân các và Xuy Tuyết Trai của chúng ta là nước sông không phạm nước giếng, tên Tề Uyên đó… không dễ chọc đâu…”, hắn ta biết thực lực của Tần Ninh rất mạnh nhưng mà nếu trêu vào càng nhiều người thì nguy hiểm cũng càng lớn.
“Không sao, chỉ là một tên Hư Thánh tầng ba mà thôi”.
Tần Ninh cười cười, nói: “Võ giả ở bên trong thành Thanh Ma này, ta còn có khả năng đụng tới được!"
Lý Tồn Kiếm không nói gì nữa.
Hắn ta cũng hiểu rõ tính tình của Tần Ninh.
Hắn gặp chuyện gì cũng không hề sợ hãi.
Luôn tự tin, nắm chắc mọi chuyện.
Lời này không phải là nói ngoa.
Đoàn người tiến vào sâu bên trong.
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần thong dong.
“Xem ra Xuy Tuyết Trai không được lớn cho lắm, hơi nhỏ một chút…, nếu chiếm lấy Phẩm Vân các thì chắc là sẽ mở rộng quy mô hơn một chút…”, nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm bước chậm lại.
Tần Ninh là kiểu người… nếu gặp phiền phức thì sẽ thâu tóm luôn nhà người ta sao?
Đó là Phẩm Vân các đấy! Cùng là một cửa hàng có hai mặt tiền ở ngay tại ngã tư đường nhưng mà nếu so về mặt khí thế thì nó xa hoa hơn Xuy Tuyết Trai rất nhiều.
Hơn nữa, những tên hộ vệ ở cổng cũng đã có cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, tầng bốn rồi, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mặt đường.
Cùng lúc đó, bên trong Phẩm Vân các.
Ở bên trong đình viện ở phía sau Phẩm Vân các, vài vị võ giả Hóa Thánh tầng tám, tầng chín đều có vẻ mặt nghiêm túc và cẩn thận, bọn họ đứng chờ ở ngoài đình viện.
Bên trong đình viện có một khoảng sân trên không rất lớn.
Vài bóng người xuất hiện ở khoảng sân trên không.
Mà trên khoảng sân trên không kia có bốn cái cột đá lớn, gắn bốn sợi xích sắt dài, bốn sợi xích sắt đang trói lấy một người.
Hai tay và hai chân của cô cô Bách Hương bị xích sắt trói lại, lúc bấy giờ vết máu trên khóe miệng của cô ta vẫn chưa khô, sắc mặt rất khó coi.
Vào giờ phút này, cô cô Bách Hương không còn vẻ thản nhiên, không màng tới danh lợi nữa.
Ở trước khoảng sân, có hai người đang ngồi song song với nhau.
Trong đó có một người mặc trường bào màu xanh, dáng người thon dài, đôi mắt có thần, ẩn chứa ánh sáng rực rỡ.
Người còn lại mặc trường bào có viền màu vàng, khí chất cao quý, có vẻ như hắn ta mạnh hơn người đàn ông mặc áo xanh.
"Tề huynh, lần này đa tạ huynh đã ra tay giúp đỡ!"
Người đàn ông mặc áo xanh chắp tay, cười nói: "Nếu không có huynh thì muốn bắt lấy người này, thật đúng là quá khó."
“Ta cũng không nghĩ tới, vậy mà vị cô cô Bách Hương này đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một rồi.”
Bản thân Thanh Lãm Thiên cũng là Hư Thánh tầng một.
Đối mặt với cô cô Bách Hương có cùng cảnh giới Hư Thánh tầng một, hắn ta khó có thể bắt được cô ta.
Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được cô ta mà thôi, dù sao đi nữa thì hắn ta cũng bước vào cảnh giới Hư Thánh sớm hơn cô cô Bách Hương.
Nhưng nếu như có Tề Uyên ra tay thì mọi chuyện lại khác hẳn.
Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba, ở bên trong thành Đông này, hắn ta được coi là người có thực lực cao nhất.
“Thanh huynh khách khí quá rồi!”
Các chủ Tề Uyên cười ha hả, hắn ta nói: “Chỉ có điều, tuy rằng vẻ ngoài của người phụ nữ này xinh đẹp nhưng mà tại hạ thật sự nghĩ không ra vì sao Thanh huynh lại nhớ mãi không quên cô ta như vậy…”, mặt Thanh Lãm Thiên hiện lên vẻ xấu hổ.
“Tề huynh, thật không dám giấu diếm, đây là người mà Lãm Thiên thật sự yêu thích…”, Tề Uyên mỉm cười, gật đầu, hắn ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, sắc mặt của cô ta đầy vẻ lạnh lùng.
“Hừ, các ngươi muốn chết sao?’
Nghe thấy vậy, Tề Uyên khẽ cười, hắn ta hỏi lại: “Muốn chết? Cô có ý gì?”
Thanh Lãm Thiên vội vàng nói: "Tề huynh, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mềm cứng đều không ăn, đừng nghe lời cô ta nói, chúng ta uống rượu, nào…", cô cô Bách Hương cười khinh bỉ, cô ta nói: "Có phải là các người muốn tìm chết hay không, Thanh Lãm Thiên, chính ngươi hiểu là được."
“Người ra lệnh cho ngươi bắt ta, vào lúc ngươi giao ta cho bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”
“Bọn họ sẽ không giữ lại mạng của ngươi, không để cho ngươi còn sống quay về!”
Giờ phút này, sắc mặt của cô cô Bách Hương có chút bỡn cợt.
Lúc này, ánh mắt của Thanh Lãm Thiên lạnh lùng, sắc mặt hiện lên vài phần phẫn nộ.
“Cô cô Bách Hương, rượu mời cô không muốn uống, lại thích uống rượu phạt phải không? Nếu cô đã muốn chết như vậy thì ta sẽ cho cô được như ý nguyện!”
Hắn ta vừa nói xong.
Bốn sợi xích sắt kia bỗng phát ra sấm chớp, trong nháy mắt, sấm chớp tập trung vào thân thể của cô cô Bách Hương.
“A…”, trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sắc mặt của cô cô Bách Hương tái nhợt.
"Thanh Lãm Thiên, ta sẽ chờ đến ngày chết cùng với ngươi!"
Cô cô Bách Hương cười thê lương.
Giờ phút này, Tề Uyên cũng đã nghe hiểu một số chuyện.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này, Tề Uyên trầm giọng, nói: “Thanh Lãm Thiên, rốt cuộc là huynh muốn bắt cô ta để làm gì?”
Hắn ta cảm thấy bản thân đang bị lợi dụng.
Giờ phút này, sắc mặt của Thanh Lãm Thiên có chút xấu hổ.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài đình viện, từng tiếng xé rách không gian vang lên.
Sau đó, ba bóng người ngay lập tức hạ xuống.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra lực lượng của ba người kia đang ngưng tụ, nếu bùng phát ra thì khí thế đó cũng đủ để làm tất cả mọi người phải kinh sợ.
Đó là cảnh giới Hư Thánh! Hơn nữa nhất định không phải chỉ có Hư Thánh tầng một, tầng hai mà ít nhất phải là tầng bảy trở lên.
“Thanh Lãm Thiên, ngươi làm không tồi!”
Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ trường bào, khuôn mặt tuấn tú, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, hắn ta mỉm cười, gật đầu.
Lúc này, mặt Thanh Lãm Thiên tươi cười rạng rỡ.
“Đại nhân Thanh Hoàn!”
Thanh Lãm Thiên vô cùng cung kính, thậm chí còn không thèm để ý đến Tề Uyên.
“Vị cô cô Bách Hương này, chính là người mà bọn ta muốn bắt!”
“Thanh Lãm Thiên, ngươi bắt được cô cô Bách Hương, Thanh gia ở Thanh Uyên nhất định sẽ nhớ rõ công lao của ngươi, lúc trước ta đã nói qua tổ tiên của ngươi đi ra từ Thanh gia ở Thanh Uyên, làm xong việc này, ngươi có thể trở về nguyên quán, trở lại Thanh gia ở Thanh Uyên!”
Người này vừa nói xong, Tề Uyên đứng ở bên cạnh, sắc mặt của hắn ta tái nhợt.
Ra khỏi Xuy Tuyết Trai, Huyền Chấn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Tần Ninh, ngươi làm được kiểu gì thế?”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Ngươi tỉnh lại kiểu gì?”
“Được người ta cứu tỉnh...”, “Dương Thanh Vân biến mất?”
“Ừm!”
“Vậy hai lão già Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đâu?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ!”
“Vậy...”, “Sao ngươi lại nói nhiều thế?”
Tần Ninh liếc Huyền Chấn.
Lão già này cứ luôn mồm luôn miệng mãi.
Huyền Chấn lúng túng ho khan một tiếng, khổ sở nói: “Thế giới Cửu Thiên quá nguy hiểm, khắp nơi đều là kẻ độc ác, động một chút là lại giết người, ta chỉ ở Xuy Tuyết Trai một hai ngày ngắn ngủi mà đã thấy mấy người bị giết chỉ vì làm sai một ít chuyện...”, nhìn thấy dáng vẻ này của Huyền Chấn, Tần Ninh không khỏi nói: “Bởi vì nơi này là thành Thanh Ma, là vùng đất vạn ma, là nơi tập trung của những người vô cùng hung ác”.
“Cho nên Tô Hùng chết rồi, nhà họ Tô xong đời, ta sẽ có thể tiếp nhận nhà họ Tô”.
“Vì thế ta bảo Lý Tồn Kiếm đưa Xuy Tuyết Trai cho ta thì hắn ta sẽ phải cho ta, trừ khi hắn ta chết, hoặc là chạy, nhưng nếu hắn ta chạy mất thì Xuy Tuyết Trai vẫn sẽ bị ta tiếp nhận!”
“Nơi này chỉ quan tâm đến thực lực, thực lực của ngươi mạnh, ngươi sẽ có quyền thế ngập trời, ngươi mà chết thì tất cả những thứ của ngươi đều không còn gì!”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Chỉ là thành Thanh Ma mà đã như thế sao?”
Tần Ninh hờ hững.
Trên thực tế sao chỉ có mỗi thành Thanh Ma là như vậy chứ?
Trong chư thiên vạn giới này có nơi nào không phải như thế đâu?
Giờ phút này, Lý Linh Linh và Lý Huyên cũng chạy tới.
“Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ, tỷ đệ chúng ta vô cùng biết ơn!”
Lý Linh Linh hạ thấp người hành lễ.
“Lý Huyên đã cứu mạng ta, ta cứu các ngươi một lần cũng không có gì phải ngại”.
Tần Ninh thuận miệng nói.
Trên đường đi, Lý Huyên và Lý Linh Linh cũng không mở miệng nhiều, ngược lại là Huyền Chấn cứ luôn miệng hỏi han không ngừng.
Ông ta thật sự có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Tần Ninh.
Thế giới Cửu Thiên này quá hung tàn!
“Hạ Tam Thiên?”
Huyền Chấn vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Đây vẫn chỉ là Hạ Tam Thiên sao?
Thế Trung Tam Thiên?
Thượng Tam Thiên thì sao?
Trông như thế nào?”
“Nếu như muốn đến Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, còn phải phi thăng nữa sao?”
Tần Ninh nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Huyền Chấn, không nhịn được nói: “Thế giới Cửu Thiên là một thể, cái gọi là Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên cũng không phải bị ngăn cách giống như đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên!”
“Về phần rốt cuộc nó như thế nào...”, Tần Ninh nhìn Huyền Chấn một chút, không nói tiếp.
Huyền Chấn ngạc nhiên.
Có ý gì?
Xem thường người ta ư?
Cho rằng lão phu không có cách nào đến Trung Tam Thiên?
Ánh mắt kia của Tần Ninh giống như đang nói cho ông biết, ngươi biết cũng không có ý nghĩa gì, dù sao ngươi sẽ không có hy vọng đến đó... Huyền Chấn bất đắc dĩ.
Hình như đúng thế thật.
Cảnh giới Hóa Thánh! Cảnh giới Hư Thánh! Cảnh giới Thánh Nhân! Mình mới chỉ đến Thánh Nhân, còn cách xa nhiều lắm.
Không bao lâu sau, bốn người đã về tới Bách Hương Đường.
Mặt trời lặn về đằng Tây, từ khi Tần Ninh ra ngoài đến khi về cũng mới chỉ trôi qua hơn nửa ngày.
Chém giết Tề Phong, cha con Tô Hùng và Tô Nguyệt Vinh.
Nhận lấy nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai.
Cũng chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi.
“Lão Huyền!”
Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận nhìn thấy Huyền Chấn trở về thì vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn có cảm giác vui đến phát khóc.
Dù sao mấy người cùng nhau phi thăng, thậm chí còn cùng nhau bị người ta cướp bóc trong ngôi miếu đổ nát.
Trải qua kiếp nạn sống chết, tình cảm cũng đã khác trước.
Lý Linh Linh và Lý Huyên nhìn thấy bốn người gặp nhau cũng không chen vào.
“Tần công tử, các ngươi cứ ngồi trước đi, ta đi làm vài món thức ăn cho các ngươi!”
Lý Linh Linh mỉm cười ngọt ngào rồi kéo Lý Huyên quay người rời đi.
Bốn người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, Tần Ninh ngồi đối diện nhau.
“Dương Thanh Vân vẫn không trở về miếu hoang, chỉ sợ là đã tiến vào trong thành Thanh Ma và gặp phải phiền toái rồi...”, Tiên Vô Tận nghiêm túc nói.
Dù thế nào thì Dương Thanh Vân cũng là con rể ông ta.
Tuyết Ưng chế nhạo nói: “Nói không chừng đã bị tiểu thư nhà giàu nào đó nhìn trúng, kéo đi làm vị hôn phu rồi!”
Tiên Vô Tận tức giận trừng Tuyết Ưng một cái.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã cho người đi tra, thành Thanh Ma chỉ lớn chừng này, không khó tìm lắm”.
Mấy người thi nhau gật đầu.
Lúc này Huyền Chấn mới nhìn về phía Tiên Vô Tận, không nhịn được nói: “Lão Tiên, sao ngươi đã đến Hóa Thánh tầng ba rồi, mới có mấy ngày thôi mà!”
Tiên Vô Tận chỉ cười không nói.
Tuyết Ưng cười ha ha: “Vẫn phải cảm ơn U Vương!”
Huyền Chấn nghe vậy thì lập tức hiểu ra, trong mấy ngày mình không ở đây đã bỏ lỡ cái gì đó rồi.
Tần Ninh vung bàn tay lên, ném cho Huyền Chấn một cái bình ngọc.
“Thánh đan Hóa Nguyên, cẩn thận tiêu hóa đi!”
“Ở trong thành Thanh Ma này mà không có thực lực thì sẽ chỉ bị người ta chém giết, ta lại không thể để ý đến các ngươi mọi lúc mọi nơi được!”
Huyền Chấn vội vàng nhận lấy như nhặt được trân bảo.
Tiếp lấy bình ngọc, Huyền Chấn thở dài nói: “Thế giới Cửu Thiên này... chẳng giống với sự tưởng tượng của ta chút nào…”, “Đúng vậy...”, mấy người đều cảm thán.
Nhưng lại không hề hối hận! Võ giả đều theo đuổi thực lực mạnh mẽ.
Ở đại lục Vạn Thiên chỉ có chờ chết.
Mà ở thế giới Cửu Thiên lại là tìm đường sống.
Một cái là không có chút hy vọng nào mà chờ chết.
Một cái là tìm đường sống tràn ngập hy vọng.
Hoàn toàn không giống.
Còn nữa, bọn họ đã coi như rất may mắn rồi.
Dù sao cũng có Tần Ninh ở bên cạnh! Có Tần Ninh, cho dù là khó khăn lớn hơn nữa thì hình như cũng không tính là gì! Không lâu sau, Lý Linh Linh và Lý Huyên đã bê mấy món ăn đi tới.
“Có rượu không?”
Tiên Vô Tận không nhịn được nói: “Mấy ngày nay đúng là còn vất vả hơn cả mấy trăm năm!”
“Có, để ta đi lấy!”
Lý Huyên cười hì hì nói: “Cô cô Bách Hương giấu nhiều lắm, nhưng mà cô ấy đang bế quan rồi, trộm đi mấy bình, cùng lắm thì về sau bị đánh thôi!”
Lý Huyên cười rồi chạy ra đằng sau nhanh như chớp.
Mấy người ngồi đối diện nhau, uống mấy chén rượu cũng rất hài lòng.
Mặt trời lặn về đằng Tây, màn đêm buông xuống.
Thành Thanh Ma! Tô phủ! Cánh cửa nhà họ Tô lúc này đang bị mở ra một cách thô bạo.
“Ai?”
Trong cửa lớn, mấy tên hộ vệ nhanh chóng xông ra.
“Ai?”
Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt hộ vệ trông cửa lạnh lẽo, khinh miệt nói: “Lý Tồn Kiếm, ngươi muốn chết phải không?
Nơi này chính là nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai ngươi không muốn buôn bán nữa đúng hay không?”
“Ngươi cút đi!”
Lý Tồn Kiếm đá ra một cú, ngũ tạng hộ vệ kia nát bét, dần dần không còn hô hấp.
“Tô Hùng, Tô Nguyệt Vinh đã chết, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Tô đều thuộc về Tần Ninh đại nhân của Xuy Tuyết Trai!”
Một tiếng hét to truyền vang khắp Tô phủ rộng lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ Tô phủ là cảnh người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn.
Tối nay, nhà họ Tô đã được định trước là xuống dốc không phanh, đi về hướng diệt vong... Sau khi uống cả một đêm.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên cao, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Lúc mở cửa, một bóng người xinh đẹp đang đứng cạnh cửa.
“Tần công tử”.
Lý Linh Linh mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn ôm trọn lấy cơ thể duyên dáng, bưng một chậu nước trong nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Tần công tử tỉnh rồi, rửa mặt trước đi!”
Trên thực tế đến cấp bậc Hóa Thánh đã hoàn toàn không cần rửa mặt nữa.
Chỉ là nếu đã thành thói quen, có đôi khi cũng không phải là nói thay đổi là có thể thay đổi được.
Đơn giản qua loa xong, Lý Linh Linh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người đến ngoài cửa, cô cô Bách Hương cũng xuất quan, thế nhưng vẫn luôn lạnh mặt, cả buổi sáng đều không hề nói một câu nào!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.
Chương 1527: Chuyển đến Xuy Tuyết Trai
“Ta đã biết!”
Sau đó, Tần Ninh cười nói: “Nhanh như vậy mà đã xuất quan rồi, cô cô Bách Hương cũng không đơn giản...”, hắn vốn cho rằng cô cô Bách Hương phải cần ít nhất là mười ngày nửa tháng mới có thể xuất quan.
Thật sự không ngờ mới một ngày mà đã xuất quan rồi.
Xem ra cô cô Bách Hương cũng không đơn giản như vậy! Đi ra phòng trước, cô cô Bách Hương đang yên lặng ngồi trên xích đu, dáng vẻ bình chân như vại.
“Chào buổi sáng cô cô Bách Hương!”
Tần Ninh cười ha hả nói.
Cô cô Bách Hương trừng mắt lên nhìn Tần Ninh, hờ hững nói: “Hôm qua uống vui chứ?”
“Ặc...”, Tần Ninh cười nói: “Lý Huyên đúng là thú vị!”
Ý của lời này rất rõ.
Là Lý Huyên muốn uống rượu chứ không phải hắn! Cô cô Bách Hương cười nói: “Lý Huyên à... Ta đã trừng phạt cậu ta rồi!”
“Ta phải chúc mừng cô cô Bách Hương, mới chỉ có một ngày ngắn ngủi mà đã bước vào Hư Thánh tầng một, thật đáng mừng!”
Cô cô Bách Hương lại nhìn Tần Ninh lần nữa.
“Ta chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào náo động”.
“Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta đột phá, giải quyết phiền phức của ta”.
“Ta cũng đã biết chuyện của ngươi rồi, Xuy Tuyết Trai thuộc về ngươi, sau này ngươi vẫn nên đến Xuy Tuyết Trai ở đi!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Cô cô Bách Hương khách khí...”, “Ta không khách khí!”
Cô cô Bách Hương bình tĩnh nói: “Tần Ninh, ta không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết, chỉ muốn trông coi Bách Hương đường này, sống yên bình cả một đời giống như những người đi lại trên đường kia”.
Tần Ninh nghe vậy, một suy nghĩ lóe lên.
Sống yên bình cả một đời.
“Ta cũng muốn sống yên bình cả một đời...”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thế nhưng có đôi khi không phải cô muốn là có thể làm được!”
Tần Ninh nhìn về phía cô cô Bách Hương, cười nói: “Cô cứu ta là một chuyện, ta cho cô mượn đan đỉnh, dược liệu để luyện chế thánh đan, đương nhiên là cần trả công cho cô, đây cũng là một chuyện khác!”
“Hai chuyện khác nhau, cho nên ta còn nợ cô một mạng”.
“Nếu sau này cô cô Bách Hương cần trợ giúp thì có thể đến Xuy Tuyết Trai tìm ta!”
Nghe vậy, cô cô Bách Hương hơi chớp mắt, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Tần Ninh sửa sang lại quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn vô cùng náo nhiệt, một đám người tụ tập dưới một mái nhà và trước cửa lớn.
Lý Tồn Kiếm.
Hai người Hổ Phong và Diệp Phong.
Cùng với một đám người của Xuy Tuyết Trai, bang Tam Phong đang chờ đợi.
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Lý Tồn Kiếm nghiêm túc cung kính đi lên phía trước.
“Chào Tần công tử!”
“Hai người này, là tay trái tay phải của ta, Lý Văn Động và Liễu Nhược Y!”
Lý Tồn Kiếm cung kính nói: “Bang Tam Phong và sòng bạc Tam Phong dưới tay Hổ Phong và Diệp Phong đều là nơi buôn bán của ta do hai người bọn họ quản lý!”
“Những người này đều là tâm phúc của ta ở Xuy Tuyết Trai, còn có mấy người kia là người nhà họ Tô đầu hàng”.
Về phần không đầu hàng thì Lý Tồn Kiếm không nói.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Tần Ninh gật đầu, nhìn về phía Hổ Phong và Diệp Phong, cười nói: “Về sau để hai người bọn họ đi theo ta là được rồi!”
“Người ta bảo ngươi đi tìm đâu?”
Lý Tồn Kiếm vội vàng nói: “Tần công tử đã dặn dò, đương nhiên là ta không dám lười biếng”.
“Thành Thanh Ma chủ yếu chia làm bốn khu, khu thành Đông chúng ta có mấy thế lực không thua kém gì ta, về phần có phải đồ đệ của công tử đã bị những người kia bắt đi rồi không thì còn cần thời gian điều tra”.
“Mà trong ba vùng khác lại càng thêm tốn thời gian...”, Lý Tồn Kiếm khổ sở nói: “Thực lực tổng hợp của ba khu khác hơn hẳn khu thành Đông chúng ta một chút, có mấy vị cao thủ Hư Thánh đỉnh cấp trấn giữ, thuộc hạ cũng không dám tùy tiện trêu chọc!”
Tần Ninh nhíu mày lại.
Việc tìm người hắn cũng không thể gióng trống khua chiêng được.
Nhỡ may Dương Thanh Vân bị bắt, chỉ sợ sau này người kia sẽ ra tay giết chết.
Cũng không thể đến tận từng môn phái để hỏi bọn họ có nhìn thấy Dương Thanh Vân hay không được.
Trong phút chốc Tần Ninh cũng không nghĩ ra được cách nào.
Rốt cuộc là ai đã bắt Dương Thanh Vân?
Chẳng lẽ là coi trọng Dương Thanh Vân, muốn nhận làm con rể?
“Đứa bé xui xẻo này...”, Tần Ninh không khỏi tự nhủ: “Nếu như ba người các ngươi đến thành Thanh Ma tìm biện pháp thì tốt biết bao nhiêu...”, bên cạnh, ba người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận đều trợn mắt há hốc mồm.
Có ý gì?
Ý ngươi là nếu ba người chúng ta bị người ta bắt mất, ngươi sẽ không phải tốn công đi tìm như thế này sao?
Quả nhiên, sư đồ chính là sư đồ! Tần Ninh trở lại nhìn Bách Hương đường một chút.
“Tần công tử!”
Lúc này Lý Linh Linh đi lên phía trước, khom người nói: “Linh Linh cần tự lo cho mình nên vẫn muốn đến Xuy Tuyết Trai làm việc, không biết Tần công tử...”, “Được!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ đệ ngươi đâu?
Có muốn đi theo ta không...”, Lý Linh Linh ngẩn người, nói: “Đệ đệ vẫn ở lại chỗ cô cô Bách Hương đi, cô cô Bách Hương đối xử với tỷ đệ chúng ta... vô cùng tốt”.
“Ừm!”
Tần Ninh chắp tay bước ra ngoài.
“Trong khoảng thời gian này hãy đi tìm Dương Thanh Vân, nếu có tin tức, cho dù là ở nơi nào đều phải báo cho ta biết ngay lập tức!”
Nói xong, Tần Ninh liền rời đi.
Đám người Lý Tồn Kiếm đi phía trước dẫn đường.
Cảnh tượng này trông giống như là Hoàng đế di giá trong phàm tục vậy.
Không lâu sau, một đoàn người đã đi đến ngoài cửa Xuy Tuyết Trai.
Hôm nay từ trong ra ngoài đều không kinh doanh.
Hiển nhiên, Lý Tồn Kiếm rất để ý.
Tần Ninh, Hóa Thánh tầng hai có thể chém được Hư Thánh tầng một! Lý Tồn Kiếm hiểu, hắn ta không có khả năng phản kháng Tần Ninh.
Nếu đã như vậy thì cứ hoàn toàn ngoan ngoãn là được.
Tần Ninh còn, hắn ta cũng còn sống.
Tần Ninh chết, Xuy Tuyết Trai là của hắn ta! Quy tắc trong thành Thanh Ma rất đơn giản, thực lực không bằng người khác thì chỉ có thể cúi thấp đầu! Hắn ta không bằng Tần Ninh, vậy thì đi theo Tần Ninh, nếu không cho dù hắn ta chết, trong Xuy Tuyết Trai vẫn còn có những người khác lựa chọn đi theo Tần Ninh.
Lý Tồn Kiếm biết đạo lý này rất rõ.
Cho nên hắn ta là Hóa Thánh tầng chín, có thể xây dựng ra Xuy Tuyết Trai ở khu thành Đông.
Ở chỗ này thực lực đứng đầu, nhìn mặt mà nói chuyện đứng thứ hai! Tiến vào bên trong Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm dẫn Tần Ninh đi vào trong sân.
Một vườn hoa yên tĩnh muôn hoa đua thắm khoe sắc, từng cái cây cao vài mét tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Mà trong đình viện là cầu nhỏ nước chảy, có một phong cách riêng.
Lý Tồn Kiếm rất cẩn thận đến hỏi thăm Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận, Tần Ninh thích khung cảnh thế nào rồi lập tức sai người chế tạo trong đêm.
Tần Ninh nhìn xung quanh, lại nhìn Lý Tồn Kiếm một chút.
“Ngươi đúng là rất để bụng”.
Tần Ninh cười nói: “Vùng đất vạn ma đều là như thế, thực lực mạnh sẽ có thể cướp đoạt tất cả, thực lực yếu sẽ bị ức hiếp, hoặc là nhất định phải chết!”
“Lý Tồn Kiếm, ngươi cũng biết rõ điều này đấy”.
“Tần công tử quá khen!”
Lý Tồn Kiếm khom người nói.
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Tồn Kiếm, cười nói: “Nếu tìm ra người kia, ta nói được thì làm được, thậm chí về sau nếu ta rời khỏi thành Thanh Ma, chủ nhân thành Thanh Ma này cũng có thể là Lý Tồn Kiếm ngươi thôi”.
Lý Tồn Kiếm lại khom người lần nữa.
“Lý Linh Linh ở lại, các ngươi ra ngoài đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Trong đình viện chỉ còn lại hai người.
Giờ phút này Lý Linh Linh thấp thỏm nhìn Tần Ninh.
Tần công tử bảo một mình nàng ta ở lại, chẳng lẽ là... Trong lòng Lý Linh Linh rất thấp thỏm, khẩn trương... kinh hoàng... luống cuống chân tay... Cho đến khi giọng nói của Tần Ninh vang lên.
Chương 1528: Lăng Loạn đạo nhân
"Linh Linh, đàn một khúc cho ta nghe đi!"
Tần Ninh ngồi trong chòi nghỉ mát, cười nói: "Lâu rồi không có dịp thoải mái nghe tiếng đàn, đàn một khúc đi!"
Nghe vậy, Lý Linh Linh ngẩn người trong chốc lát rồi nhẹ nhõm thở phào như trút được gánh nặng.
Nàng ta yên lòng ngồi xuống, trường cầm xuất hiện. Hai tay Lý Linh Linh gảy đàn, tiếng đàn đầy trang nhã du dương truyền đến.
Tần Ninh dựa người vào lan can, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Thạch Cảm Đương! Lý Nhàn Ngư! Tiên Hàm! Bảy người đang ở đâu?
Trước mắt, quan trọng nhất là Dương Thanh Vân đang ở nơi nào?
Một khúc đàn trôi qua, kéo theo sự lạnh lùng mà trong trẻo.
Tần Ninh đứng dậy, đến bên trường cầm.
Lúc này, Lý Linh Linh đã ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Tần công tử cũng biết đàn sao?"
Nàng ta tò mò hỏi.
Tần Ninh cười đáp: "Biết một chút...", rồi hắn ngồi xuống, điều chỉnh chỗ ngồi. Mười ngón tay thon dài từ từ duỗi ra, tiếng đàn vang lên... Lý Linh Linh bỗng hoảng hốt.
Nàng ta vừa nghe là nghĩ ngay đến hai chữ.
Rất hay! Tiếng đàn thật sự rất hay.
Nhưng khi nghe tiếp, Lý Linh Linh lại mơ hồ.
Tiếng đàn nghe êm tai lắm, nhưng chẳng biết lại hay ở chỗ nào! Cùng lúc đó, bên ngoài đình viện.
Bốn người Lý Tồn Kiếm, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng vẫn còn ở đó.
"Tiếng đàn này... nghe lạ quá...", Lý Tồn Kiếm là ông chủ của Xuy Tuyết Trai nên đương nhiên có nghiên cứu về âm luật.
Hắn ta biết kỹ năng đàn của Lý Linh Linh là như nào.
Không điêu luyện được như thế.
"Là Tần Ninh công tử à?"
Tiên Vô Tận tỏ ra khó hiểu trước dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Tồn Kiếm, mỉm cười nói: "Chứ gì nữa. Nói ngươi nghe Lý Tồn Kiếm, Tần công tử biết hết mọi thứ, cầm kỳ thi họa lẫn đan, khí và kiếm trận luôn đấy… Phải nói là lần này tên nhãi nhà ngươi đúng đắn quá trời".
Tiên Vô Tận còn thêm một câu: "Có thể đây sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất đời ngươi".
Huyền Chấn và Tuyết Ưng cũng lộ vẻ tán đồng.
Trong lòng Lý Tồn Kiếm đầy thảng thốt.
Cả ba người này đều tự tin về Tần Ninh chứ không phải răm rắp mù quáng nghe theo hắn.
Nếu hắn ta không chứng kiến cảnh Tần Ninh giết chết Tô Hùng - người có cảnh giới Hư Thánh tầng hai - với tu vi Hóa Thánh tầng hai thì sẽ còn khịt mũi trước lòng tin ấy của ba người.
"Đa tạ ba vị tiền bối đã dạy dỗ!"
Lý Tồn Kiếm khách sáo.
Tiếng đàn quanh quẩn bên chòi nghỉ mát một lúc rồi vụt tắt.
Cùng lúc đó, tại tiền viện Xuy Tuyết Trai.
Các nữ tử trang điểm lộng lẫy đang đi đi về về nhiệt tình mời khách.
Một ông lão mặc đạo bào có mái tóc dài rối bời, râu cũng nguyên một nhúm lộn xộn, quần áo thì nhăn nheo.
Dáng vẻ của ông ta làm ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một người cẩu thả.
Nhưng đôi tay của lão đạo nọ lần mò trên người hai nữ tử bên cạnh lại rất có quy luật, không trật tí nào.
"Đại gia, ngài uống nhiều chút nhé!"
Một nữ tử có thân hình đồng hồ cát quyến rũ tủm tỉm mời.
Nhìn lão đạo này cẩu thả thế thôi chứ thực ra cực kỳ hào phóng.
Ông ta ở trong Xuy Tuyết Trai ở thành Thanh Ma này đã mấy ngày, các cô nương trong trai đều biết.
Những nữ nhân đến đây làm việc đều nhắm vào tiền tài của ông ta.
Dù thế nào đi chăng nữa, hễ gặp được vị khách hào phóng thì tất nhiên phải phục vụ thật chu đáo rồi.
"Rồi, rồi...", lão đạo cười lớn: "Lão đạo sĩ ta đây chỉ thích lớp trẻ các ngươi thôi, vì chỉ có các ngươi là uống rượu cùng ta..."
"Vậy đạo gia thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, bọn ta sẽ uống với ngài..."
"Được thôi!"
Lão đạo vui lắm, cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó, tai ông ta giật giật, đôi mắt mê ly trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
"Xuy Tuyết Trai nhỏ thế này mà có nữ nghệ nhân tài cao vậy sao?"
Lão đạo thì thầm, bóng người chợt lóe, biến mất.
Mấy khối thánh thạch chễm chệ trên bàn.
Hai nữ tử hoảng hồn.
Lão đạo mới đó còn ở bên họ sao biến mất rồi?
Giờ phút này, trong nội viện.
Tần Ninh đã hoàn tất khúc đàn cuối cùng trong đình viện trang nhã.
Ba tiếng vỗ tay chợt vang lên.
"Hay quá, hay quá. Có điều chiếc đàn này không được hoàn hảo nên làm dở đi khúc đàn...", tiếng cười của một người lớn tuổi truyền đến.
Bấy giờ, Lý Linh Linh mới bừng tỉnh, lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy một đạo gia đang ngồi cầm một bầu rượu trong chòi nghỉ mát Tần Ninh vừa đàn xong.
Kẻ này là ai?
Vào đây từ bao giờ?
Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía lão đạo.
Trang phục lộn xộn, tóc lẫn râu đều quá cẩu thả.
"Không mời mà tới dễ làm phiền tới người khác lắm đấy!"
Hắn thản nhiên lên tiếng.
"Ta ngồi đây đánh đàn mà ngươi ngồi ở tiền viện cũng nghe thấy, tài thật".
Lão đạo vẫn tỏ ra điềm nhiên khi nghe thấy câu này, bật cười: "Gặp được tri kỉ thì xa cách mấy cũng phải đến. Lão đạo sĩ này nghe được nỗi niềm nhớ người thân quen trong tiếng đàn của ngươi".
Câu vừa dứt, Tần Ninh rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào mắt lão đạo kia.
"Lăng Loạn đạo nhân!"
Hắn thản nhiên nói ra.
"Ha ha ha...", Lăng Loạn đạo nhân cười phá lên, đáp: "Tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú đi cùng ta thăm thú thế giới bên ngoài thành Thanh Ma không? Chỉ làm một nam nghệ nhân trong Xuy Tuyết Trai nhỏ bé ở thành Thanh Ma này thì tiếc cho tài năng của ngươi quá!"
"Tần công tử không phải nghệ nhân đâu!"
Lý Linh Linh vội vàng giải thích.
Tần Ninh nhoẻn môi, không quan tâm đến hiểu lầm này.
"Ta ở đây là để tìm người, nếu ngươi giúp, ta có thể thăm thú thế giới bên ngoài với ngươi!"
"Hạ Tam Thiên này là một nơi rộng mênh mông, bát ngát, quả là đáng để ngắm nhìn. Ta cũng muốn thăm cố nhân nữa".
Cố nhân?
Lòng Lý Linh Linh đầy nghi hoặc.
Chẳng phải Tần công tử là võ giả phi thăng từ hạ giới ư?
Lăng Loạn đạo nhân cười: "Tiểu huynh đệ đi với ta đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt hơn".
"Ta không muốn đi!"
Tần Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ta xin nhận ý tốt của ngươi!"
Lăng Loạn đạo nhân cố gắng thuyết phục: "Lão đạo sĩ thật sự muốn đưa ngươi đi trải nghiệm những điều thú vị ngoài kia lắm!"
"Nếu ta không đi, chẳng lẽ ngươi định trói bắt ta đi?"
Vừa nghe câu này, Lăng Loạn đạo nhân gật đầu đồng ý: "Nghe cũng có lý lắm, không phải là không thể".
"Một kẻ sắp chết như ngươi mà đòi đưa ta đi trải nghiệm những điều lý thú của thế giới bên ngoài, ngộ nhỡ đang đi mà ngươi chết thì ta phải làm sao?"
Tần Ninh nói một cách khổ sở: "Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai của ta còn không đủ để xỉa răng cho bọn Thánh Nhân trong Hạ Tam Thiên này!"
Lăng Loạn đạo nhân nghe vậy thì tái mặt.
"Tiểu tử, cơm phải ăn cho đúng, nói cũng phải nói cho thật".
Ông ta vừa cười vừa đe dọa: "Nếu ngươi lừa ta..."
"Có lừa ngươi hay không thì thử một phát là biết thôi...", nói xong, Tần Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trường cầm.
Tiếng đàn lại vang lên.
Nhưng lần này, nó không chỉ đơn thuần là tiếng đàn nữa mà đã kết hợp với thánh lực. Trông nó như từng làn sóng gợn lan ra khắp đình viện.
Lý Linh Linh không thấy gì khi nghe tiếng đàn này.
Nhưng khuôn mặt Lăng Loạn đạo nhân lại dần dần sa sầm.
Dường như tiếng đàn đang xâm nhập vào hồn hải, khuấy động linh hồn của ông ta làm nó nhói đau từng đợt.
"Dừng tay!"
Lăng Loạn đạo nhăn nhó, tỏ ra khó chịu như rắn bị kiềm chặt nơi bảy tấc.
"Ta bảo ngươi dừng tay rồi mà!"
Lăng Loạn đạo nhân vỗ một chưởng về phía Tần Ninh.
Nhưng chưởng ấn chưa kịp thành hình đã bị phá vỡ.
Hồn hải của ông ta như một dòng sông bị khuấy đảo mãnh liệt, hoàn toàn không thể ngưng tụ linh lực để chống lại cơn đau dữ dội ấy chứ đừng nói là ngưng tụ thánh lực cho Tần Ninh một trận nhớ đời.
Chương 1529: Có thật là ông ta đang ở cảnh giới Thánh Nhân không?
Tần Ninh nhìn Lăng Loạn đạo nhân, từ tốn nói: "Ta nói rồi, ngươi sống không lâu nữa đâu. Nếu đưa ta đi mà chết giữa chừng thì tội cho ta lắm!"
"Thà để ta ở lại đây tiêu dao tự tại còn hơn".
"Một ngày nào đó, ta tìm thấy người mình muốn tìm tự nhiên sẽ đi thăm thú ngoài kia thôi!"
Lăng Loạn đạo nhân nói một cách khó khăn: "Tiểu tử kia, thế giới bên ngoài đối với ngươi chẳng qua chỉ là vùng đất vạn ma dài vạn dặm, rộng vạn dặm này mà thôi!"
"Còn ý của lão đạo sĩ ta đây là cả Thanh Châu!"
Tiếng đàn của Tần Ninh dần dừng lại.
"Cái ta nói không chỉ là vùng đất vạn ma, không chỉ là Thanh Châu mà là Tề Châu, Yến Châu, U Châu và Diệp Châu. Ta muốn đi tất cả những nơi đó!"
"Thậm chí, ta cũng muốn thăm thú các châu khác của năm đại thánh vực!"
Những lời này làm lão đạo sĩ rất đỗi ngạc nhiên.
Năm đại thánh vực bao la vô bờ, đó gần như là nơi có diện tích lớn nhất Hạ Tam Thiên rồi.
Đâu có dễ thăm thú như Tần Ninh nói.
"Ta nhìn lầm rồi, không ngờ một Hóa Thánh tầng hai nho nhỏ thôi mà thâm sâu thật..."
"Ta cũng nhìn lầm!"
Tần Ninh dang hai tay, cười nói: "Sao một Thánh Nhân như ngươi lại đến thành Thanh Ma này chứ..."
Thánh Nhân! Người Lý Linh Linh run lên.
Thánh Nhân! Tại thành Thanh Ma, người nào có cảnh giới Hư Thánh đỉnh cấp đã là mạnh lắm rồi.
Có lục sùng khắp thành cũng không tìm ra được một Thánh Nhân.
Thế mà Lăng Loạn đạo nhân trước mắt lại là một vị Thánh Nhân ư?
Sao có thể! Hồn hải đã thôi quay cuồng, ánh mắt Lăng Loạn đạo nhân nhìn Tần Ninh giờ đây đầy kiêng dè.
"Lão đạo sĩ có mắt như mù, tạm biệt tiểu huynh đệ!"
Dứt lời, lão đạo sĩ biến mất.
Từ đầu đến giờ, những người đứng bên ngoài đình viện không hề phát hiện ra điều khác thường.
Lý Linh Linh thảng thốt hỏi: "Công tử, có thật là ông ta đã đến cảnh giới Thánh Nhân không?"
"Thật!"
"Vậy... công tử không sợ sao?"
Lý Linh Linh thắc mắc.
Đó là Thánh Nhân cơ mà! Số lượng Thánh Nhân ở Nam vực Thanh Châu có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói là thành Thanh Ma trong vùng đất vạn ma! Trong mắt người bình thường, Thánh Nhân không khác gì thần linh, tiên nhân vậy...
"Ngươi sợ à?"
Tần Ninh nhếch môi đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta biết điểm yếu của ông ta, sao phải sợ?"
Lý Linh Linh nghe vậy cũng bật cười.
Cái này thì đúng lắm.
Lăng Loạn đạo nhân nọ mới vừa bị Tần Ninh dọa hết hồn đây này.
...Tại một ngọn núi hoang ngoài thành Thanh Ma.
Lăng Loạn đạo nhân đang ngồi xếp bằng.
"Tiếng đàn vừa dấy lên thì hồn hảo xao động, ba hồn không yên, lẽ nào do dạo này... túng dục quá độ?"
Lăng Loạn đạo nhân cười cay đắng, lắc đầu.
"Xem ra bị hạ độc rồi...", lòng ông ta chua xót vô cùng.
"Sao lại hạ độc ta chứ... Những gì nên làm ta đã làm rồi mà!"
Một tia sáng hiện lên trong mắt Lăng Loạn đạo nhân.
"Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa, sống chết chỉ là trong một ý nghĩ thoáng qua, ta... mà không nhìn thấu ư?"
Câu vừa dứt, bóng dáng Lăng Loạn đạo nhân không thấy đâu.
Trong thành Thanh Ma.
Người của Xuy Tuyết Trai ráo riết tìm kiếm Dương Thanh Vân suốt nửa tháng trời nhưng không tìm thấy một vết tích nào.
Lý Tồn Kiếm cực kỳ sốt ruột.
Sống cùng Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận một thời gian, hắn ta biết Dương Thanh Vân mà Tần Ninh muốn tìm quan trọng với hắn thế nào.
Bảo bối! Nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan! Tần Ninh giao việc này cho hắn ta nhưng bản thân tìm suốt nửa tháng vẫn không có được một tin tức gì, tim Lý Tồn Kiếm đập thình thịch.
Những ngày này, mỗi ngày Tần Ninh đều đánh đàn, chỉ đánh đàn mà thôi. Dường như hắn làm vậy để giữ cho bản thân bình tĩnh.
Nhưng bẵng đi một thời gian, Tần Ninh bỗng bước vào cảnh giới Hóa Thánh tầng ba khiến Lý Tồn Kiếm choáng váng.
Đánh đàn thì đánh đàn, sao thực lực cũng tăng tiến?
Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận thì đã quá quen rồi.
Phải biết rằng, trong trận chiến ở đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh đã giết phân thân của Thánh Nhân Kỷ Uyên, sau đó giết luôn hắn ta và dẫn mười một người họ phi thăng lên thế giới Cửu Thiên.
Khi đó, Tần Ninh thật sự là Thánh Nhân.
Sau khi dung hợp với thân xác của U Vương kiếp trước, Tần Ninh đã tiến vào cảnh giới Thánh Nhân! Chẳng qua là vì bị Kỷ Phác giở trò, cho nổ lối đi nên Tần Ninh buộc phải trả giá đắt để có thể dẫn họ đến Cửu Thiên an toàn.
Cuối cùng, hắn rơi vào hôn mê.
Giờ tiến cấp lên Hóa Thánh tầng ba thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
Trong nửa tháng sống chung ngắn ngủi, Lý Tồn Kiếm đã có một ấn tượng nhất định về Tần Ninh qua lời kể của nhóm ba người Huyền Chấn.
Thần bí! Mạnh mẽ! Là một người vừa bí ẩn vừa mạnh thật sự!
"Tìm sao rồi?"
Hôm nay, Lý Tồn Kiếm thấp thỏm gặp Tần Ninh.
"Tần công tử... thuộc hạ vô dụng!"
Hắn ta quỳ phịch xuống đất, nét mặt đầy khó coi: "Thật sự... không tìm được!"
Tần Ninh thở dài.
"Cho ngươi cái này!"
Một chiếc bình ngọc bay đến trước người Lý Tồn Kiếm.
"Thiên đan Tụ Hồn nhị phẩm. Hiện tại ngươi mới là Hóa Thánh tầng chín, thực lực chưa đủ cao nên chưa thể điều tra nhiều nơi. Lên tới cảnh giới Hư Thánh rồi tra tiếp!"
Nghe vậy, Lý Tồn Kiếm nhận bình ngọc, nét mặt đầy kích động.
"Đa tạ Tần công tử!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực tìm ra tung tích của Dương Thanh Vân công tử!"
Lý Tồn Kiếm nhận lấy đan dược, lui xuống trong tâm trạng đầy phấn khởi.
Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng không có ý kiến.
Quả thật Lý Tồn Kiếm đã rất nghiêm túc với công việc của mình trong thời gian qua.
"Ba ngươi đều có cảnh giới Hóa Thánh, ở đại lục Vạn Thiên cũng được tính là có thiên phú xuất sắc, tại thế giới Cửu Thiên này cũng là người tài!"
"Nhưng cứ giậm chân tại tầng ba của Hóa Thánh thì còn nghĩa lý gì nữa?"
"Ai không thành thánh thì ngày nào đó ở Hạ Tam Thiên bị người ta cắt cổ cũng không biết!"
Ba ông lão đều cúi đầu.
"Nói trắng ra thì cảnh giới Hóa Thánh vẫn tiếp tục khuếch trương biển linh thức thôi. Cho các ngươi thánh đan Hóa Nguyên, như vậy là đủ để các ngươi thăng cấp nhanh chóng rồi!"
"Đến lúc đó lại dùng thiên đan Tụ Hồn ngưng tụ biển linh thức thành hồn hải, là thành cảnh giới Hư Thánh".
"Chặng đường mười bước tiến tới hồn hải trôi qua rất nhanh, các ngươi hãy tranh thủ sớm ngày thành Thánh Nhân đi!"
Ba người nghe vậy muốn phản bác nhưng không dám.
Rất nhanh ư?
Đó là ngươi thôi chứ bọn ta nào có nhanh được vậy! Lúc ở đại lục Vạn Thiên thì nơi đó toàn dùng linh khí.
Còn ở thế giới Cửu Thiên thì hay dùng thánh lực. Nửa tháng qua, họ chỉ dùng thời gian này để thích nghi với việc tu luyện bằng thánh lực mà thôi.
"Dù là việc tìm kiếm tung tích Thanh Vân hay tiến cấp đều không thể chậm trễ!"
Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh nhưng lời lẽ đầy uy nghiêm.
"Sắp tới chúng ta còn phải đi Ma Quang tông của vùng đất Vạn Thánh nữa!"
Tần Ninh không quên Kỷ Phác của Ma Quang tông, cũng không quên vị Vấn tiên sinh nọ! Kỷ Phác là cảnh giới Thánh Nhân.
Vị Vấn tiên sinh nọ thì chắc đã qua cảnh giới này rồi! Cha con Kỷ Phác, Kỷ Uyên nằm dưới trướng Vấn tiên sinh.
Vậy thì Vấn tiên sinh là thuộc hạ của ai?
Hay là kẻ có địa vị cao hơn trong Ma tộc đang ẩn nấp?
Thế giới Cửu Thiên chẳng yên ổn chút nào!
"Tần công tử, Tần công tử..."
Tiếng gọi lanh lảnh truyền đến từ bên ngoài đình viện.
Lý Linh Linh hối hả chạy tới với vẻ mặt nôn nóng.
Chương 1530: Phẩm Vân các
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Lý Huyên đứng ở phía sau Lý Linh Linh, sắc mặt cậu ta tái nhợt, trên người dính máu, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
"Tần công tử!"
Lý Huyên cố nén đau đớn, giọng cậu ta nức nở, cậu ta nói: “Cô cô Bách Hương bị người ta bắt đi rồi!”
Bắt đi?
Tần Ninh ngạc nhiên.
Một vị Hư Thánh tầng một ở bên trong thành Thanh Ma cũng không phải là kẻ yếu, đó đã được coi là hàng cao thủ rồi.
“Thanh Lãm Thiên làm à?”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyên.
Lý Huyên gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay lập tức.
“Không chỉ có Thanh Lãm Thiên, còn có các chủ của Phẩm Vân các, Tề Uyên!”
Tề Uyên?
Tần Ninh cau mày.
Tề Uyên là ai?
Huyền Chấn đứng ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Ở bên trong thành Đông này, Phẩm Vân các cũng là một thế lực lớn, các chủ Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba!”
Hư Thánh tầng ba sao?
Tần Ninh hơi sửng sốt.
Lý Huyên tiếp tục nói: "Thanh Lãm Thiên biết được cô cô đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một, tự biết rằng một mình hắn ta không có khả năng bắt được cô cô, cho nên hắn ta đã tìm Tề Uyên đến giúp đỡ."
“Tên Tề Uyên kia đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng ba, cô cô không phải là đối thủ của hắn ta…”, trong lòng Tần Ninh dần hiểu rõ mọi chuyện.
Ở bên trong thành Đông, võ giả có cảnh giới Hư Thánh tầng ba cũng rất hiếm gặp.
Trên thực tế, giống như Lý Tồn Kiếm, chỉ dựa vào cảnh giới Hóa Thánh tầng chín là đã có thể mở Xuy Tuyết Trai để buôn bán vô cùng thuận lợi là có thể thấy được.
Ở bên trong thành Đông này, loại cảnh giới hàng đầu như Hóa Thánh tầng chín, tầng mười đã như cá gặp nước rồi.
Nếu như là cảnh giới Hư Thánh…, đó đều là các vị cao thủ.
Bản thân cô cô Bách Hương có thực lực không thấp, lại đạt tới cảnh giới Hư Thánh, ở bên trong thành Đông này, tự cô cô bảo vệ Bách Hương Đường của mình, không có kẻ nào dám đến gây chuyện.
Xem ra, tên Thanh Lãm Thiên này đúng là bám riết theo cô cô Bách Hương không chịu buông tha.
“Đến chỗ nào rồi? Chúng ta đi xem thử!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Ngay trong Phẩm Vân các!”
Lý Huyên vội vàng nói: “Tần công tử, ta biết là không nên làm phiền công tử, nhưng mà, ta cũng không còn cách nào khác cả…"
“Được rồi, Linh Linh, muội lo chăm sóc Lý Huyên chu đáo, ta đi xem thử đã”.
Tần Ninh vừa vẫy tay, Lý Tồn Kiếm liền đến.
“Đi theo ta tới Phẩm Vân các xem thử!”
Nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm sửng sốt, lập tức nói: “Công tử, Phẩm Vân các và Xuy Tuyết Trai của chúng ta là nước sông không phạm nước giếng, tên Tề Uyên đó… không dễ chọc đâu…”, hắn ta biết thực lực của Tần Ninh rất mạnh nhưng mà nếu trêu vào càng nhiều người thì nguy hiểm cũng càng lớn.
“Không sao, chỉ là một tên Hư Thánh tầng ba mà thôi”.
Tần Ninh cười cười, nói: “Võ giả ở bên trong thành Thanh Ma này, ta còn có khả năng đụng tới được!"
Lý Tồn Kiếm không nói gì nữa.
Hắn ta cũng hiểu rõ tính tình của Tần Ninh.
Hắn gặp chuyện gì cũng không hề sợ hãi.
Luôn tự tin, nắm chắc mọi chuyện.
Lời này không phải là nói ngoa.
Đoàn người tiến vào sâu bên trong.
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần thong dong.
“Xem ra Xuy Tuyết Trai không được lớn cho lắm, hơi nhỏ một chút…, nếu chiếm lấy Phẩm Vân các thì chắc là sẽ mở rộng quy mô hơn một chút…”, nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm bước chậm lại.
Tần Ninh là kiểu người… nếu gặp phiền phức thì sẽ thâu tóm luôn nhà người ta sao?
Đó là Phẩm Vân các đấy! Cùng là một cửa hàng có hai mặt tiền ở ngay tại ngã tư đường nhưng mà nếu so về mặt khí thế thì nó xa hoa hơn Xuy Tuyết Trai rất nhiều.
Hơn nữa, những tên hộ vệ ở cổng cũng đã có cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, tầng bốn rồi, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mặt đường.
Cùng lúc đó, bên trong Phẩm Vân các.
Ở bên trong đình viện ở phía sau Phẩm Vân các, vài vị võ giả Hóa Thánh tầng tám, tầng chín đều có vẻ mặt nghiêm túc và cẩn thận, bọn họ đứng chờ ở ngoài đình viện.
Bên trong đình viện có một khoảng sân trên không rất lớn.
Vài bóng người xuất hiện ở khoảng sân trên không.
Mà trên khoảng sân trên không kia có bốn cái cột đá lớn, gắn bốn sợi xích sắt dài, bốn sợi xích sắt đang trói lấy một người.
Hai tay và hai chân của cô cô Bách Hương bị xích sắt trói lại, lúc bấy giờ vết máu trên khóe miệng của cô ta vẫn chưa khô, sắc mặt rất khó coi.
Vào giờ phút này, cô cô Bách Hương không còn vẻ thản nhiên, không màng tới danh lợi nữa.
Ở trước khoảng sân, có hai người đang ngồi song song với nhau.
Trong đó có một người mặc trường bào màu xanh, dáng người thon dài, đôi mắt có thần, ẩn chứa ánh sáng rực rỡ.
Người còn lại mặc trường bào có viền màu vàng, khí chất cao quý, có vẻ như hắn ta mạnh hơn người đàn ông mặc áo xanh.
"Tề huynh, lần này đa tạ huynh đã ra tay giúp đỡ!"
Người đàn ông mặc áo xanh chắp tay, cười nói: "Nếu không có huynh thì muốn bắt lấy người này, thật đúng là quá khó."
“Ta cũng không nghĩ tới, vậy mà vị cô cô Bách Hương này đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một rồi.”
Bản thân Thanh Lãm Thiên cũng là Hư Thánh tầng một.
Đối mặt với cô cô Bách Hương có cùng cảnh giới Hư Thánh tầng một, hắn ta khó có thể bắt được cô ta.
Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được cô ta mà thôi, dù sao đi nữa thì hắn ta cũng bước vào cảnh giới Hư Thánh sớm hơn cô cô Bách Hương.
Nhưng nếu như có Tề Uyên ra tay thì mọi chuyện lại khác hẳn.
Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba, ở bên trong thành Đông này, hắn ta được coi là người có thực lực cao nhất.
“Thanh huynh khách khí quá rồi!”
Các chủ Tề Uyên cười ha hả, hắn ta nói: “Chỉ có điều, tuy rằng vẻ ngoài của người phụ nữ này xinh đẹp nhưng mà tại hạ thật sự nghĩ không ra vì sao Thanh huynh lại nhớ mãi không quên cô ta như vậy…”, mặt Thanh Lãm Thiên hiện lên vẻ xấu hổ.
“Tề huynh, thật không dám giấu diếm, đây là người mà Lãm Thiên thật sự yêu thích…”, Tề Uyên mỉm cười, gật đầu, hắn ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, sắc mặt của cô ta đầy vẻ lạnh lùng.
“Hừ, các ngươi muốn chết sao?’
Nghe thấy vậy, Tề Uyên khẽ cười, hắn ta hỏi lại: “Muốn chết? Cô có ý gì?”
Thanh Lãm Thiên vội vàng nói: "Tề huynh, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mềm cứng đều không ăn, đừng nghe lời cô ta nói, chúng ta uống rượu, nào…", cô cô Bách Hương cười khinh bỉ, cô ta nói: "Có phải là các người muốn tìm chết hay không, Thanh Lãm Thiên, chính ngươi hiểu là được."
“Người ra lệnh cho ngươi bắt ta, vào lúc ngươi giao ta cho bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”
“Bọn họ sẽ không giữ lại mạng của ngươi, không để cho ngươi còn sống quay về!”
Giờ phút này, sắc mặt của cô cô Bách Hương có chút bỡn cợt.
Lúc này, ánh mắt của Thanh Lãm Thiên lạnh lùng, sắc mặt hiện lên vài phần phẫn nộ.
“Cô cô Bách Hương, rượu mời cô không muốn uống, lại thích uống rượu phạt phải không? Nếu cô đã muốn chết như vậy thì ta sẽ cho cô được như ý nguyện!”
Hắn ta vừa nói xong.
Bốn sợi xích sắt kia bỗng phát ra sấm chớp, trong nháy mắt, sấm chớp tập trung vào thân thể của cô cô Bách Hương.
“A…”, trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sắc mặt của cô cô Bách Hương tái nhợt.
"Thanh Lãm Thiên, ta sẽ chờ đến ngày chết cùng với ngươi!"
Cô cô Bách Hương cười thê lương.
Giờ phút này, Tề Uyên cũng đã nghe hiểu một số chuyện.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này, Tề Uyên trầm giọng, nói: “Thanh Lãm Thiên, rốt cuộc là huynh muốn bắt cô ta để làm gì?”
Hắn ta cảm thấy bản thân đang bị lợi dụng.
Giờ phút này, sắc mặt của Thanh Lãm Thiên có chút xấu hổ.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài đình viện, từng tiếng xé rách không gian vang lên.
Sau đó, ba bóng người ngay lập tức hạ xuống.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra lực lượng của ba người kia đang ngưng tụ, nếu bùng phát ra thì khí thế đó cũng đủ để làm tất cả mọi người phải kinh sợ.
Đó là cảnh giới Hư Thánh! Hơn nữa nhất định không phải chỉ có Hư Thánh tầng một, tầng hai mà ít nhất phải là tầng bảy trở lên.
“Thanh Lãm Thiên, ngươi làm không tồi!”
Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ trường bào, khuôn mặt tuấn tú, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, hắn ta mỉm cười, gật đầu.
Lúc này, mặt Thanh Lãm Thiên tươi cười rạng rỡ.
“Đại nhân Thanh Hoàn!”
Thanh Lãm Thiên vô cùng cung kính, thậm chí còn không thèm để ý đến Tề Uyên.
“Vị cô cô Bách Hương này, chính là người mà bọn ta muốn bắt!”
“Thanh Lãm Thiên, ngươi bắt được cô cô Bách Hương, Thanh gia ở Thanh Uyên nhất định sẽ nhớ rõ công lao của ngươi, lúc trước ta đã nói qua tổ tiên của ngươi đi ra từ Thanh gia ở Thanh Uyên, làm xong việc này, ngươi có thể trở về nguyên quán, trở lại Thanh gia ở Thanh Uyên!”
Người này vừa nói xong, Tề Uyên đứng ở bên cạnh, sắc mặt của hắn ta tái nhợt.
Bình luận facebook