-
Chương 1516-1520
Chương 1516: Ta nói thật
“Vậy tại sao hai người họ rời đi, ngươi lại không ngăn cản chứ?”
Nghe đến đây, cô cô Bách Hương hờ hững nói: “Hai lão già kia rất tôn kính ngươi, coi ngươi như thần linh, ngươi chạy không thoát, bọn họ có chết cũng không chạy!”
Tần Ninh cười khổ lắc đầu.
Cũng phải.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đi tới thế giới Cửu Thiên, thật trùng hợp, đến thành Thanh Ma.
Đất Cự Ma, thành Thanh Ma.
Chỗ này rất hỗn loạn, hội tụ toàn kẻ ác.
Có lẽ hai lão già cũng sợ lắm.
“Đa tạ ơn cứu mạng!”
Tần Ninh chắp tay nói.
“Còn chuyện hai vị lão bộc của ta hứa với ngươi, ta cũng sẽ làm”.
“Một Hư Thánh nho nhỏ mà thôi, không cần lo lắng”.
Hư Thánh nho nhỏ?
Cô cô Bách Hương mở to mắt nhìn Tần Ninh, giễu cợt: “Trong thành Thanh Ma này, cường giả cảnh giới Hư Thánh có thể chiếm đoạt một phương!”
“Không có gì đáng ngại cả”.
Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương, cười nói: “Ta không nhìn nhầm, ngươi hẳn là cảnh giới Hoá Thánh thập trọng đúng không?”
“Còn thiếu một bước lột bước lột xác cuối cùng sẽ đến cảnh giới Hư Thánh!”
“Thế này đi, ta mượn lò luyện đan và dược liệu của ngươi để luyện chế một chút thánh đan tư bổ, nhân tiện cũng luyện chế một ít cho ngươi, giúp ngươi đột phá, được không?”
Tần Ninh vừa dứt lời, cô cô Bách Hương nhìn hắn, vẻ mặt kì dị.
“Người không lớn mà khẩu khí lại không nhỏ đấy”.
“Khụ khụ…” Tần Ninh lúng túng cười nhạt, nói: “Ta nói thật…”
“Tiểu tử thối, nếu ngươi không có cách nào giết Thanh Lãm Thiên, còn đi trêu đùa ta, ngươi có biết hậu quả không?”
Giọng cô cô Bách Hương dần trở nên lạnh băng.
“Biết chứ, sẽ bị ngươi làm thịt cho hả giận, chết không toàn thây!”
Tần Ninh nhún vai: “Nên ta mới không gạt ngươi, ta nói thật.”
“Dù sao cũng chỉ còn lại một tháng, sao không thử xem?”
“Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Người của Thanh Lãm Thiên đã chết hai người, ngươi lại không chạy. Điều này chứng minh Bách Hương đường đã bị hắn giám thị rồi. Hai thuộc hạ chết nhưng hắn không quan tâm, nên mới không có hành động gì cả”.
“Ta đoán hắn không nhìn trúng Bách Hương đường của ngươi, mà nhìn trúng cô cô Bách hương ngươi. Muốn cưới ngươi, nhưng ngươi không đồng ý đúng không?”
“Nhưng mà người này cũng thật không biết xấu hổ, bá đạo nhưng lại không tà tính, cũng không quả quyết, là một người mâu thuẫn. Nếu như là ta, ta sẽ trực tiếp giết đến cửa, bắt lấy mỹ nhân ngươi, đợi gạo nấu thành cơm rồi nói sau”.
Cô cô Bách Hương biến sắc mặt, mắng: “Ngươi giúp ta hay giúp hắn?”
“Dĩ nhiên là giúp ngươi rồi, ta ở Bách Hương đường của ngươi, ta phải bảo vệ nơi này chứ?”
Tần Ninh phất tay: “Dù sao thì, ngươi không tin ta cũng không sao, ngựa chết chữa thành ngựa sống ấy mà, không thể ngồi chờ chết đúng không?”
Sắc mặt cô cô Bách Hương lại thay đổi mấy lần.
“Lý Huyên!”
“Có!”
“Tần Ninh cần gì, ngươi chuẩn bị cho hắn cái đó!”
Cô cô Bách Hương nói xong mới yên tâm nhắm mắt lại, nằm xuống xích đu.
“Nhưng mà ta phải nói với ngươi, chỉ còn không tới một tháng…”, nói xong câu ấy, cô cô Bách Hương không nói gì nữa.
Lý Huyên dẫn Tần Ninh, lần nữa đi tới hậu đường, mở cửa một gian phòng ra.
“Tần đại ca, ngươi thật lợi hại!”
Lý Huyên không nhịn được mà nói: “Thế mà cái gì cũng đoán ra được, ta chưa từng thấy cô cô thay đổi chủ ý như vậy!”
“Nghe nói ngươi dẫn chúng ta tới đúng không?”
“Lý Huyên?”
“Ừ ừ!”
Lý Huyên cười ha ha, nói: “Xem ra, đã cứu đúng người rồi!”
“Lúc ấy Tiên Vô Tận còn nói với ta rằng ta đã kết một đại thiện duyên rồi, nếu huynh có thể giúp Bách Hương đường vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô cô vượt qua thử thách thì thật đáng giá!”
Tần Ninh xoa đầu Lý Huyên, cười nói: “Được rồi, ta đọc tên dược liệu, ngươi lần lượt lấy ra cho ta, tìm cho ta một đỉnh luyện đan là được”.
“Trừ dược liệu luyện chế tam phẩm thánh đan trong Bách Hương đường không có, thì những dược liệu thánh đan nhất phẩm, nhị phẩm thường dùng có rất nhiều”.
“Cô cô Bách Hương là người tài giỏi!”
Lý Huyên mỉm cười.
Tần Ninh nói: “Một bụi cỏ ngân loan, một viên thánh tâm quả, một quả hạnh nhân có linh hạch ngàn năm…”, Tần Ninh mở miệng nói liên tục.
Nói ra khoảng hai ba chục loại thuốc mới dừng lại.
Ở bên cạnh, Lý Huyên trợn mắt há mồm.
“Tần đại ca…”, Lý Huyên trố mắt nghẹn họng nói: “Bách Hương đường chỉ là cửa hàng nhỏ thôi, ngươi muốn đào rỗng luôn sao?”
“Không phải cô cô Bách Hương nói muốn lấy gì thì lấy đó sao?”
“Ngươi yên tâm lấy đi, cô cô Bách Hương sẽ không trách ngươi đâu!”
Tần Ninh nói.
Thánh đan! Luyện chế thánh đan lại là một chuyện phiền toái.
Nói thật, rất nhiều năm chưa tự mình làm, trong lòng Tần Ninh vẫn mơ hồ có chút mong đợi.
Đã chuẩn bị xong dược liệu và lò luyện đan.
Lý Huyên bị Tần Ninh đuổi ra ngoài.
“Sáng mai sẽ có kết quả cho ngươi xem”.
Tần Ninh không nói nhiều, bắt đầu chuẩn bị.
Lần này, bị Vấn tiên sinh kia gài bẫy một lần, U Vương kiếm và U Vương áo giáp mới vừa xuất thế bị coi như hoàn toàn hư hại.
Nếu không phải hắn dung hợp thân thể ở đời thứ nhất, khó khăn lắm mới đến cảnh giới Thánh Nhân, chỉ cần không gian kia sụp đổi thì hắn cũng có thể đã xong đời rồi, đừng nói đến việc mang mười một người tới thế giới Cửu Thiên nữa! Bốn người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng đều tụ họp cùng mình.
Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Bốn người này ở đâu rồi?
Còn cả ba người Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm nữa.
Trên thực tế, bảy người này, Tần Ninh không yên tâm về ai cả.
Hai người Thạch Cảm Đương và Tiên Hàm, đừng nhìn thường ngày bọn họ hay ỷ lại vào hắn, vô cùng phách lối mà lầm, thực tế, lúc cần chịu đựng để sống thì bọn họ cũng vô cùng tuỳ tiện.
Nên hắn không lo lắng về hai người này.
Cốc Tân Nguyệt, dù sao cũng đã sống mấy chục ngàn năm, cũng biết đối nhân xử thế.
Tuy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu biết nhiều như Cốc Tân Nguyệt nhưng cũng có thể tự vệ.
Dù sao ở đại lục Vạn Thiên đã chia cách mười mấy năm, hai người cũng coi là hiểu biết thế giới của võ giả.
Chỉ có Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu.
Lý Nhàn Ngư cứ im ỉm, không thích nói chuyện.
U Tiêu Tiêu lại trong sáng…. Hai người này, thật khiến Tần Ninh không yên tâm cho được.
Bảy người này, có thể nói là bảy người gắn bó chặt chẽ với hắn trong đời này.
Còn về Giang Bạch… Trước đó hắn từng hỏi Giang Bạch.
Nhưng Giang Bạch lại muốn ở lại đại lục Vạn Thiên, ở trong sông Thiên Thượng.
Mà sông Thiên Thượng lại đang bị cản, đại ca và nhị ca của Thái Hư tông cũng đang bị cản, Giang Bạch ở lại, đúng lúc có thể phối hợp.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không cưỡng cầu.
Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên gần như không còn sức uy hiếp nữa. Có mấy người Vạn Nhất Thiên, Huyền Tử Uyên, Tuyết Ngạo Quần, Tiên Nhân ở đó, sẽ không có phiền phức.
Hơn nữa, dựa vào thiên phú của mấy người này, phi thăng cũng không phải việc khó.
Còn về vợ chồng Dương Thanh Vân và Tiên Nhân, sớm muộn cũng có thể thấy, không cần vội vàng.
Trước mắt, hắn cân nhắc về hoàn cảnh của bản thân mình hơn.
Từ Thánh Nhân tụt xuống đến cảnh giới Hoá Thánh nhất trọng, đây là chuyện phiền phức.
Điều quan trọng nhất, giờ đây Tần Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng, được cô cô Bách Hương điều trị như vậy, bên trong cơ thể mình đã xuất hiện vấn đề rất lớn.
Chương 1517: Thiên đan Tụ Hồn
Thành thật mà nói, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đặt hắn nằm đó suốt một tháng, để tự mình thức tỉnh, chắc chắn sẽ khôi phục thực lực về lại thời kỳ đỉnh cao.
Thế nhưng hiện tại, chức năng cơ thể đã bị cô cô Bách Hương sửa chữa một cách lung tung, linh khí trong cơ thể đã trở nên rối loạn.
Nhưng mà, dù sao bọn họ làm thế đều vì cứu mình, dẫu cho thực lực có suy thoái thì cũng không thể oán trách gì bọn họ.
Tần Ninh điều chỉnh tâm trạng của mình, nhìn thấy dược liệu và đan đỉnh, lòng hắn dần thay đổi.
Đã lâu lắm rồi hắn không tự mình luyện đan, năm xưa, khi ở trong thế giới các thần, hắn đã bị mẫu thân gửi gắm cho đại nương và thất nương để học tập thuật luyện đan, khoảng thời gian ấy thật đúng là đầy đau đớn.
Bây giờ ngẫm lại, thật khiến cho người ta hoài niệm.
Trong khi trải qua chín đời chín kiếp, lúc ở đời thứ năm, ở thế giới Cửu Thiên, hắn được tôn xưng là Cửu Nguyên Đan Đế, tiếng tăm lan xa khắp nơi.
Thuật luyện đan của hắn đã trở nên thành thạo đến mức không thể nào thành thạo hơn! Đó chính là ưu thế của người đã trải qua chín đời.
Ngoại trừ kiếp thứ nhất khởi đầu ở đại lục Vạn Thiên, từ kiếp thứ hai đến kiếp thứ chín, hắn đều ở trong thế giới Cửu Thiên.
Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Mỗi một cái danh xưng uy danh hiển hách ấy đều do một mình hắn lưu lại.
Hơn nữa, mỗi một lần lịch kiếp, khởi điểm của kiếp sau lại càng ngày càng cao hơn kiếp trước.
Đây cũng chính là lý do tại sao trước kia hắn nói với Dương Thanh Vân rằng.
Có thể nói Dương Thanh Vân là người đệ tử đầu tiên của hắn, nhưng đồng thời cũng là vị đệ tử có thực lực thấp nhất.
Hiện tại, chẳng biết đám đệ tử ra sao sau khi bước vào thế giới Cửu Thiên nữa! Tần Ninh mỉm cười ưu tư.
Đám nhãi kia thật khiến con người ta hoài niệm mà.
Chỉ không biết, thời gian từ từ trôi đi, có vài người liệu có thay đổi hay chăng... Lý Nhất Phong đã thay đổi, điều đó giúp hắn hiểu ra, thời gian sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ!
"Nghĩ đến mấy thứ tào lao này làm gì chứ... Ta là sư phụ, cứ tiếp tục tiến về phía trước, rồi sẽ có ngày gặp lại bọn họ thôi, cần gì phải cưỡng cầu bản thân phá vỡ mọi thứ ở hiện tại...", Tần Ninh lắc đầu, lẩm bẩm nói.
Đúng thế! Rồi sẽ có ngày gặp lại thôi! Bây giờ, ở cái đất Thanh Châu kia, biết đâu đám đồ đệ ấy đã gặp lại một vài người quen cũ đấy.
Thế giới Cửu Thiên gồm có Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên.
Thánh Nhân chi giới là Hạ Tam Thiên.
Trong Hạ Tam Thiên, hắn đã trải qua ba đời! Mà trong Hạ Tam Thiên ấy, các đại thánh vực và các đại thần châu đều rộng lớn, bao la bát ngát.
Có một số việc không cần phải suy nghĩ, mà chỉ cần bước tới đâu tính tới đó.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là luyện đan thôi.
Trong phòng, Tần Ninh bắt đầu làm việc.
Lúc này, ở phòng khách.
Cô cô Bách Hương nghe Lý Huyên báo ra tên đám dược liệu ấy thì vẻ mặt dần trở nên khó chịu.
"Ngươi cho hắn cả à?"
Lý Huyên ngơ ngác đáp: "Đúng vậy, cô cô nói muốn lấy gì thì cứ lấy..."
"Ngu xuẩn!"
Cô cô Bách Hương quát: "Nếu hắn không thành công thì ngươi chết cùng hắn luôn đi!"
"Ơ?"
Sắc mặt Lý Huyên trắng bệch.
"Ơ cái gì mà ơ, cút đi!"
Lý Huyên thấy sắc mặt cô cô Bách Hương liên tục thay đổi, bèn nhanh chân chuồn ngay lập tức.
Nếu cô cô nổi giận, cậu ta chắc chắn sẽ phải chịu một trận đòn đau! Giờ đây, sắc mặt cô cô Bách Hương vừa kinh ngạc vừa ngờ vực.
"Tên này định luyện chế đan dược gì thế?"
Dược liệu mà Tần Ninh yêu cầu có hơi hỗn tạp, trong số đó, có một vài dược liệu dùng để luyện chế đan dược gì thì cô ta biết, thế nhưng ngặt ở chỗ Tần Ninh lại tăng thêm vài phần dược liệu trong đó.
Cốt để làm gì chứ?
Cố ý dùng để cô ta phân tán sao?
Lúc này, cô cô Bách Hương đứng dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống...
Thôi bỏ đi! Thế mà mình lại bị tên nhãi đó thu hút... Có luyện chế ra được đan dược hay không còn chưa biết đâu!
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cánh cửa phòng luyện đan mở ra, Tần Ninh thong dong bước ra ngoài.
Trong mắt hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận để tràn ngập sự mong đợi.
Từ khi bước vào thế giới Cửu Thiên, bọn họ phát hiện ra việc tu hành cũng là vấn đề nan giải.
Trên thế gian này, thánh lực phiêu đãng khắp nơi, nhưng trong cơ thể bọn họ, linh khí và thánh lực lại xảy ra hiện tượng bài xích lẫn nhau.
Đã nhiều ngày trôi qua, hai người họ vô cùng lo lắng đến vấn đề này.
"Coi dáng vẻ của các ngươi này!"
Tần Ninh vung bàn tay lên, hai bình đan dược xuất hiện trước mặt hai người họ.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng vội vàng tóm lấy nó.
"Thánh đan nhất phẩm, thánh đan Hóa Nguyên!"
Tần Ninh đứng khoanh tay, cười nói: "Ba ngày uống một viên, sau khi dùng ba viên, ta đảm bảo các ngươi sẽ thấy sự khác biệt".
Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận nâng niu chiếc bình đựng đan dược chẳng khác nào nâng niu bảo bối nào hiếm lắm.
Bọn họ không hiểu thánh đan Hóa Nguyên là gì!
Nhưng Tần Ninh nói phải thì phải, bọn họ không có gì phải tra cứu.
Lúc này, cô cô Bách Hương bước ra, ánh mắt đầy lạnh nhạt nói: "Cẩn thận đi, biết đâu nó là loại đan dược bán thành phẩm gì đó, ăn vào không chỉ vô dụng mà còn tự hại chết bản thân mình, chẳng đáng giá chút nào...", Tần Ninh cười ha hả nói: "Cô cô Bách Hương không tin tưởng ta đến vậy sao?"
"Ta nên tin tưởng ngươi à?"
Cô cô Bách Hương hỏi ngược lại.
Tần Ninh vung tay lên, một bình đựng đan xuất hiện ngay trước mặt cô cô Bách Hương, Tần Ninh cười nói: "Thiên đan Tụ Hồn, thánh đan nhị phẩm, có lẽ sẽ có tác dụng với cô cô Bách Hương".
Hắn vừa dứt lời, cô cô Bách Hương liền biến sắc.
Thiên đan Tụ Hồn ư! Đan dược đứng đầu trong thánh đan nhị phẩm.
Nó là thứ mà bọn họ không thể luyện chế được.
Cô ta mở bình đựng đan, một mùi hương đầy độc đáo tỏa ra.
Sắc mặt cô cô Bách Hương chợt thay đổi.
"Ngươi đã luyện chế nó thật sao?"
Cô cô Bách Hương ngạc nhiên hỏi.
"Còn có chuyện giả à!"
Lúc này, ánh mắt cô cô Bách Hương đầy khó tin nhìn vào Tần Ninh.
Thánh đan sư nhị phẩm mới làm được việc này! Thế mà Tần Ninh lại làm được.
"Ta nghĩ rằng chưa tới mười ngày, ngươi có thế đột phá, nếu đạt tới cảnh giới Hư Thánh, ta nghĩ cái tên Thanh Lãm Thiên kia cũng không dám làm gì ngươi đâu!"
"Hiển nhiên, chuyện hai lão nô bộc của ta hứa hẹn, ta sẽ làm được, cho dù ngươi đạt tới Hư Thánh tầng một thì cũng không thể giết được Thanh Lãm Thiên, do vậy, ta sẽ giết người nọ để trả lại ân cứu mạng cho ngươi".
Cô cô Bách Hương nghe vậy thì có hơi chần chừ, mỉm cười nói: "Vậy là ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, dẫu có là thiên đan Tụ Hồn thì không đủ ba năm tháng thì ta cũng khó lòng đột phá".
"Đừng lảm nhảm nhiều như vậy!"
Tần Ninh cười bảo: "Đây chẳng phải là thiên đan Tụ Hồn tầm thường đâu, ngươi cứ thử là biết".
Tần Ninh nhìn vào Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận rồi nói: "Ăn viên đan dược trước để thích nghi đi, sau khi đến thế giới Cửu Thiên, không dễ dàng tung hoành vậy đâu!"
Tung hoành gì?
Người nào làm chứ! Lại còn một tiếng nô bộc hai tiếng nô bộc nữa, hắn coi bản thân mình là chủ nhân thật à! Thế nhưng, đan dược này... thích quá đi mất! Hai người lao vào phòng nhanh như chớp, bắt đầu chuẩn bị.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn vào cô cô Bách Hương rồi nói: "Cô cô Bách Hương, cho ta mượn Lý Huyên một lát được không?"
"Dù sao thì hai lão nô bộc của ta ở trong này, ta sẽ không chạy trốn đâu".
Cô cô Bách Hương cầm bình đựng đan nhìn Tần Ninh.
"Ngươi định làm gì?"
Nghe câu hỏi ấy, Tần Ninh chỉ cười cười.
"Ta không thấy người của mình đâu hết, thế nên phải đi tìm về chứ!"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt cô cô Bách Hương khẽ thay đổi.
"Tên nhãi nhép kia. ngươi đừng dính vào đó".
Cô cô Bách Hương quát lớn: "Bên trong thành Thanh Ma, chẳng biết bao nhiêu người đã đạt Hóa Thánh, tuy số lượng Hư Thánh ít hơn một chút, nhưng vẫn có rất nhiều, ở trong thành Thanh Ma này, có tên nào đạt cảnh giới Hư Thánh, còn đứng vững ở đây, mà không phải kẻ tàn nhẫn chứ!"
"Chỉ cần ngươi sơ ý một chút, không chỉ mạo phạm cao thủ Hóa Thánh, mà còn rất có thể là cường giả Hư Thánh".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ mỉm cười hàm ý.
Chương 1518: Tuyệt đối sẽ không làm bậy
“Ngươi nói rất đúng, nhưng mà bọn họ dám động vào người của ta, nếu ta không làm điều gì đó thì bọn họ sẽ cho rằng ta dễ chọc, vậy thì không được!”
Lời này của Tần Ninh làm cho sắc mặt cô cô Bách Hương biến hóa.
“Tên nhóc ngươi đến từ đại lục Vạn Thiên thì biết cái gì?
Trong ba ngày này, không biết có bao nhiêu cao thủ Thánh Nhân siêu việt rất ít xuất hiện, vậy mà lại bị giết chết thần không biết quỷ không hay!”
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: “Đa tạ cô cô Bách Hương quan tâm, nhưng mà người có thể giết chết ta còn chưa xuất hiện đâu”.
“Lý Huyên, đi, ra ngoài đi dạo thành Thanh Ma này nào!”
Lý Huyên nhìn cô cô Bách Hương một chút.
“Đi đi!”
Cô cô Bách Hương gật đầu nói: “Nhưng nhớ kỹ, hắn gây chuyện, ngươi đừng gây chuyện cùng hắn”.
“Vâng!”
Lý Huyên cẩn thận nói.
Hai người cùng nhau rời đi khỏi Bách Hương Đường.
Cô cô Bách Hương nhìn thánh đan trong tay mình, sắc mặt biến hóa.
“Từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên, thế mà lại biết luyện chế thánh đan?”
“Tần Ninh...”, “Chưa từng nghe qua cái tên này!”
Cô cô Bách Hương đi vào trong phòng.
Cô ta cũng muốn bắt đầu bế quan.
Tần Ninh nói không sai, nếu cô ta có thể đến cảnh giới Hư Thánh thì sẽ không cần e ngại Thanh Lãm Thiên, sẽ có thể bảo vệ Bách Hương Đường! ...Thành Thanh Ma, trên đường phố.
Lúc này Lý Huyên đang rất vui vẻ.
“Vui vẻ như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Huyên khác hoàn toàn lúc nãy, Tần Ninh không nhịn được cười nói.
“Đương nhiên rồi!”
Lý Huyên cười nói: “Ở Bách Hương Đường lâu như vậy, ta chưa bao giờ được ra ngoài đi dạo đâu!”
“Cô cô Bách Hương rất nghiêm khắc...”, “Vậy ngươi còn ở lại Bách Hương Đường làm gì?
Ta thấy ngươi sắp đến Hóa Thánh, cũng không phải không thể sống được ở thành Thanh Ma mà?”
Nghe được lời này của Tần Ninh, sắc mặt Lý Huyên ỉu xìu.
“Ta và tỷ tỷ lang thang đến thành Thanh Ma, bị người ta bắt nạt, là cô cô Bách Hương cứu tỷ đệ chúng ta, tìm được nơi ở cho tỷ tỷ ta, giữ ta ở bên cạnh để trông giữ Bách Hương Đường”.
“Mặc dù bình thường tính tình cô cô không được tốt lắm, thế nhưng thật ra lại là người rất tốt”.
“Lần này cứu ngươi, nếu là bình thường, hai vị lão gia gia Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cầu xin cô ấy như vậy, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý, sở dĩ kèm theo điều kiện cũng là bởi vì tên khốn Thanh Lãm Thiên giở trò quỷ khiến tâm trạng cô cô không tốt”.
Trong đôi mắt của Tần Ninh có vài phần khó hiểu.
“Nói thêm về tên Thanh Lãm Thiên này cho ta đi...”, nhắc đến người này, vẻ giận dữ trên mặt Lý Huyên lại nhiều hơn mấy phần.
“Tên Thanh Lãm Thiên này chính là một tên khốn tội ác tày trời, hắn ta rất giàu có ở thành Thanh Ma, có hơn năm trăm tên đàn em”.
“Tên này mở một sản nghiệp lớn nhất tên là Thanh Nguyệt lâu, cho nên rất nhiều người đều gọi hắn ta là lâu chủ Thanh Nguyệt lâu, trên thực tế chính là thủ lĩnh côn đồ”.
“Lần này hắn ta coi trọng sắc đẹp của cô cô nhà ta, muốn cưới cô cô nhà ta, cô cô nhà ta là người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không đồng ý, cho nên hắn ta đã đổi một cách ép buộc khác...”, Lý Huyên càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ rực lên.
“Có thể nhìn ra được ngươi rất tôn kính cô cô Bách Hương!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi cũng coi như đã cứu mạng của ta, ta sẽ hứa với ngươi một điều kiện, như thế nào?”
“Cho dù là chuyện gì, ta có thể làm được thì sẽ làm được giúp ngươi!”
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Tần đại ca, nếu ngươi có thể giải quyết phiền não của cô cô Bách Hương, ta sẽ rất vui vẻ!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Ninh cười nói: “Ta sẽ giải quyết vấn đề của cô cô Bách Hương!”
“Vậy bây giờ, ngươi dẫn ta đến bang Tam Phong đi!”
“Hả?”
Lý Huyên nghe thấy lời này thì há hốc mồm ra, nhìn về phía Tần Ninh: “Tần đại ca, ngươi đừng làm bậy, ba vị bang chủ Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong của bang Tam Phong đều rất lợi hại, dưới tay còn có một trăm tên đàn em!”
“Không có việc gì...”, Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi chỉ cần dẫn ta đến chỗ bọn họ là được rồi”.
“Ngươi không làm bậy?”
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
Hai người cùng nhau đi qua từng con đường.
Cuối cùng, đi đến trước một sòng bạc.
“Sòng bạc Tam Phong!”
Tần Ninh nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn Lý Huyên.
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Cho dù là võ giả thì cũng có người mê cờ bạc mà, nhưng mà cược tiền biến thành cược thánh thạch thôi, nơi này chính là địa bàn của bang Tam Phong”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Xem ra không phải thế lực gì lớn, không phiền phức.
Tần Ninh lại nói: “Được, ngươi tìm một chỗ nghỉ chân đi, ta vào xem!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, đợi chút nữa đánh nhau, ta không có thời gian để ý đến ngươi đâu, ngươi cũng đừng tiến vào!”
Lý Huyên nghe nói như thế thì lập tức ngây ra.
“Tần đại ca, ngươi vừa nói không ra tay mà”.
“Lừa ngươi đấy!”
Tần Ninh nói xong thì bước vào.
Sòng bạc Tam Phong! Nó có thể không nổi tiếng ở thành Thanh Ma, nhưng lại khá nổi tiếng trên con đường này.
Tần Ninh đi vào, ngay lập tức những tiếng ồn ào đã tràn ngập hai tai.
Tiếng chửi rủa, tiếng gào thét, tiếng kêu gào hưng phấn đều tập trung dưới một mái nhà.
Giờ phút này, Tần Ninh tiến vào bên trong sòng bạc.
“Vị gia này, tới chơi mấy ván chứ?”
Lúc này một tên sai vặt đi tới, cười ha hả nói: “Gia, đánh cược ở chỗ chúng ta có đủ loại màu sắc hình dạng, cái gì cũng có, nhưng mà đều tốn thánh thạch...”, “Ta đến không phải để đánh cược!”
Tần Ninh nhìn về phía gã sai vặt, ôn hòa mỉm cười nói: “Ta tìm bang chủ của các ngươi!”
Nghe thấy lời này, tên sai vặt biến sắc.
“Vị khách này, nếu như ngài đến để đánh cược, sòng bạc Tam Phong chúng ta sẽ chào đón ngài, nhưng nếu đến để gây sự thì chúng ta sẽ không chào mừng đâu!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Không sai, ta đến để gây sự đấy”.
Sắc mặt tên sai vặt biến đổi.
Lập tức vẫy tay.
Có hai người đi ra đứng bên cạnh, nhìn Tần Ninh chằm chằm.
“Kiếm chuyện?
Vậy cũng phải nhìn xem muốn kiếm chuyện ở chỗ nào”.
“Sòng bạc Tam Phong cũng không phải là nơi ngươi có thể gây chuyện đâu!”
Tần Ninh lắc đầu.
“Ngươi nói sai, ta đến đây để gây chuyện, và có thể gây chuyện được!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Muốn chết!”
Tên sai vặt hừ một tiếng.
Hai người bên cạnh trực tiếp ra tay đánh thẳng về hướng Tần Ninh.
“Thứ ta không thích nhất là chết”.
Tần Ninh sải bước ra.
Khí tức Hóa Thánh lan ra hoàn toàn.
Không phải tầng một, mà là tầng hai! Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai.
Tần Ninh dùng một đêm để luyện đan, cũng không phải chỉ luyện đan vì Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận và cô cô Bách Hương.
Hai người đang đánh tới cũng là Hóa Thánh tầng hai.
Tần Ninh nhẹ nhàng nhìn lại, bàn tay hất lên.
Ầm... Một tiếng nổ tung vang lên.
Tên sai vặt kia căn bản không thấy được Tần Ninh ra tay như thế nào, chỉ thấy được đầu của hai người bên cạnh mình nổ tung, sức mạnh khắp nơi sụp đổ, cơ thể hóa thành mưa máu.
“A...”, một tiếng gào thét hoảng sợ truyền khắp sòng bạc.
Một màn này khiến cho sắc mặt rất nhiều khách khứa đều trắng bệch, hoảng sợ thi nhau xông ra bên ngoài sòng bạc.
Tần Ninh bắt được tên sai vặt, lập tức quát: “Dẫn ta đi gặp ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong, nếu không người chết tiếp theo chính là ngươi!”
Giờ phút này, sắc mặt tên sai vặt trắng bệch, hồn vía lên mây, vội vàng gật đầu nói: “Được... Được được được…”
Chương 1519: Đánh tới cửa
Rất nhanh mấy bóng người đã tụ tập ở bên trong sòng bạc.
Thế nhưng khi nhìn thấy hai thi thể trên đất, sắc mặt mấy người đều trắng nhợt, không dám ngăn cản.
Hai người chết đi là đồng bạn của bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng biết thực lực của đồng bạn mình.
Hóa Thánh tầng hai! Không tính là kém.
Thế nhưng lại bị Tần Ninh giết.
Vô cùng dứt khoát.
Giờ phút này, tên sai vặt càng cực kỳ sợ hãi.
“Ai dám gây chuyện trên địa bàn của bang Tam Phong ta?”
Lúc này một tiếng quát vang lên.
Một khí thế mạnh mẽ bộc phát ra trong nháy mắt.
Chỉ thấy mười mấy người đi từ đằng sau ra, dẫn đầu là một người đàn ông có thân hình cao lớn, khí thế kinh người, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp lực mạnh mẽ.
“Quản lý Tề Lặc!”
Mấy người nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia thì lập tức nói: “Chính là tên này!”
Tề Lặc trừng đôi mắt hổ về phía Tần Ninh, tràn ngập sát khí.
“Nhóc con, ngươi muốn chết thật sao?”
Còn chưa dứt lời, Tề Lặc đã ba chân bốn cẳng đi thẳng về hướng Tần Ninh.
“Tên nhóc thối, cũng không hỏi thăm một chút xem trong thành Thanh Ma này có ai dám gây chuyện bên trong sòng bạc Tam Phong không?”
Bàn tay của Tề Lặc bộc phát ra từng luồng thánh lực, ngưng tụ thành một móng nhọn chụp vào bả vai Tần Ninh.
“Khi ta hành động, không thích nghe ngóng!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp ra tay.
Rắc... Một tiếng răng rắc lanh lảnh vang lên.
Bàn tay của Tề Lặc lập tức đứt gãy.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chắc hẳn tên sai vặt này sẽ không biết được nhiều chuyện bằng quản lý như ngươi!”
Tần Ninh hất tên sai vặt ra, nhìn về phía Tề Lặc.
“Làm phiền ngươi dẫn ta đi gặp ba vị bang chủ!”
Tần Ninh vung bàn tay ra, Tề Lặc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, khí tức cả người cũng giảm xuống không ít.
Một chưởng này của Tần Ninh đã trực tiếp xâm lấn biển linh thức của hắn ta, khiến linh thức hỗn loạn.
“Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”
Tề Lặc hừ một tiếng nói: “Sòng bạc Tam Phong chúng ta được Lý đại nhân bảo kê!”
“Ta không biết Lý đại nhân gì cả, ta chỉ biết là ta muốn tìm ba tên chủ nhân của các ngươi!”
“Dẫn đường!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tề Lặc lại tái nhợt hẳn đi.
Lúc này đám người còn lại sao dám tiến lên nữa.
Tề Lặc là người phụ trách bên ngoài của sòng bạc Tam Phong, thực lực cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, cũng không tính thấp.
Giờ phút này lại bị Tần Ninh Hóa Thánh tầng hai xách trong tay như dê con, không có chút sức phản kháng nào.
Những người khác có đi lên thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Mấy người lần lượt tránh ra một con đường.
“Là ai hô to gọi nhỏ?”
Lúc này một giọng nói có vẻ trung hậu vang lên.
Bên trong sòng bạc, rất nhiều khách khứa đã sớm chạy hết.
Giờ phút này trước một cái bàn bên trong có ba người đang ngồi ngay ngắn, cũng có mười mấy người cẩn thận đứng xung quanh ba người.
“Hổ ca, Diệp ca, Tề ca, chính là tên khốn này!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Bây giờ Tề Lặc giờ đang vô cùng giận dữ.
“Lắm miệng!”
Tần Ninh vung tay ra, cả hàm răng của Tề Lặc bị rơi hơn nửa, hắn ta ú ớ lẩm bẩm, nói không nên lời.
“Khốn kiếp, muốn chết!”
Trong nháy mắt một trong ba người kia xông ra.
“Hóa Thánh tầng bốn mà thôi!”
Tần Ninh lạnh lùng khinh thường nói.
Xem thường người ta! Muốn bị đánh.
Vừa nói xong, Tần Ninh trực tiếp tung ra một quyền.
Người đàn ông cường tráng kia cũng đánh ra một quyền.
Ầm... lúc này một tiếng nổ tung vang lên trên mặt đất của sòng bạc.
Người đàn ông cường tráng lùi lại, đập vào bức tường sau lưng bịch một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
Nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
Tần Ninh mang đến cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ! Giờ phút này, đám người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
“Lão tam!”
“Lão tam!”
Lúc này hai người khác cũng không thể duy trì được sự lạnh nhạt nữa.
Tề Phong bị thương, còn không hề nhẹ.
Tên nhóc con miệng còn hôi sữa Hóa Thánh tầng hai có vẻ không hề đơn giản như vậy.
“Bắt nạt ta ư?”
Tần Ninh cười gằn nói: “Rất lâu rồi chưa được hoạt động, hoạt động cùng các ngươi một chút cũng tốt”.
“Muốn chết!”
“Muốn chết!”
Lúc này hai người Hổ Phong và Diệp Phong lộ ra vẻ mặt hung ác, không nói hai lời, trực tiếp đánh ra.
Hai người này đều là cảnh giới Hóa Thánh tầng năm.
Ở trong thành Thanh Ma, cảnh giới Hóa Thánh tầng năm đủ để chiếm lấy một phương.
Cảnh giới Hóa Thánh, mười tầng.
Phạm vi biển linh thức từ một vạn mét đến một trăm vạn mét.
Mỗi lần gia tăng mười vạn mét cũng là một khoảng cách rất lớn.
Cảnh giới tầng năm, 50 vạn mét, đây không phải là thứ mà tầng bốn, tầng ba có thể so sánh được.
Ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong có thể tụ tập với nhau cũng là vì ba người có thực lực tương đương.
Chỉ là Tề Phong yếu hơn một bậc, chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng bốn.
Thế nhưng đó cũng không phải là người mà cảnh giới Hóa Thánh tầng hai như Tần Ninh có thể dùng một quyền đánh cho bị thương nặng.
Giờ phút này Tần Ninh lại lười nhiều lời, cả người lao ra.
Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai không sai! Thế nhưng lúc hắn ở đại lục Vạn Thiên đã tu hành Cửu Linh Tinh Thần Quyết, ngưng tụ khí Cửu Linh, trong ba ngày đến thế giới Cửu Thiên đã trực tiếp tập hợp được khí Cửu Linh, hội tụ thành thánh lực.
Dưới sự tăng cường của thánh lực, đương nhiên thực lực Tần Ninh sẽ tăng gấp bội.
Hơn nữa mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn tập trung rèn luyện cơ thể.
Cơ thể này lại dung hợp với cơ thể của U Vương, khiến cho thân xác của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Đừng nói tầng bốn, cho dù là tầng năm cũng không thể so sánh với hắn được! Khi tung ra một quyền, thánh lực trên cả người Tần Ninh đã hội tụ lên trên nắm tay, quyền phong gào thét lao ra cứ như muốn xé rách hai người vậy.
Hổ Phong và Diệp Phong cũng không nói nhảm mà tung ra từng quyền, sức mạnh bộc phát ra khiến bàn ghế xung quanh vỡ nát.
Bị người ta đến địa bàn mình gây chuyện, mà còn là một tên nhóc vẫn còn hôi sữa Hóa Thánh tầng hai, hai người đâu còn quan tâm được nhiều như vậy.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Bên ngoài đường.
Lý Huyên cầm một chuỗi hồ lô ngào đường trong tay, ngây ra tại chỗ.
Tần Ninh đây là... muốn phá hủy sòng bạc Tam Phong sao! Đã nói không làm bậy cơ mà?
Như thế mà còn không gọi là làm bậy sao?
Giờ phút này, trong lòng Lý Huyên vô cùng chấn động.
Tần Ninh Hóa Thánh sơ kỳ có thể có được thực lực này sao?
Bên trong sòng bạc đang đánh nhau túi bụi, bên ngoài sòng bạc, những tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Chỉ là người đi đường ai cũng không dám vào xem.
Nơi đó là sòng bạc Tam Phong, bình thường những người đến sòng bạc Tam Phong đều hếch mũi lên tận trời, ai dám gây sự chứ?
Nghe những tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên, Lý Huyên rất muốn vào đi xem một chút, thế nhưng lại không dám.
Là không dám thật.
Nhỡ may Tần Ninh đang đánh nhau với người ta, cậu ta mà vào chính là chịu chết.
Rơi vào đường cùng, Lý Huyên đành phải chờ đợi ở trên đường.
Mà lúc này, bên trong sòng bạc Tam Phong.
Mặt mũi ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong bầm dập, ngã ngồi bên tường.
Hai ba mươi người còn lại đều quỳ rạp xuống đất, không dám hít thở.
Dữ dội! Tần Ninh thật sự là quá mạnh! Bất chấp tất cả, đánh tơi bời hai vị chủ nhân.
Đây là cảnh giới Hóa Thánh tầng hai sao?
Giờ phút này Hổ Phong vô cùng tức giận, quát: “Làm sao mà phải giấu giếm cảnh giới, tới tìm chúng ta gây phiền phức?”
“Giấu giếm cảnh giới?”
Tần Ninh mỉm cười, khí tức trong cơ thể bộc phát ra.
Biển linh thức hai mươi vạn mét, Hóa Thánh tầng hai hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lúc này sắc mặt của Hổ Phong càng thêm khó coi.
Tên này đúng là chỉ có cảnh giới Hóa Thánh tầng hai mà thôi.
Làm sao có thể! Hóa Thánh tầng hai mà lại đánh được hắn ta và Diệp Phong một trận tơi bời!
Chương 1520: Ta chưa hỏi sao?
“Không vòng vo với các ngươi nữa, nói!”
Tần Ninh sải bước ra, đi đến trước mặt ba người, khom người nhìn về phía ba người.
“Nói!”
Giờ phút này sắc mặt ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong vô cùng khó coi.
“Nhóc con, ta không biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi là Hóa Thánh tầng hai mà lại ngông cuồng như thế, ở trong thành Thanh Ma này, là...”, uỳnh... Tề Phong kia còn chưa kịp nói hết một câu, Tần Ninh đã trực tiếp tung ra một quyền.
Mấy cái răng cửa bị đánh vỡ, trong miệng Tề Phong đầy máu tươi, ú ớ nói không nên lời.
Diệp Phong lại nói: “Sau lưng chúng ta là Lý đại nhân...”, uỳnh... Lại thêm một quyền nện xuống.
“Nói!”
Giọng điệu của Tần Ninh không thay đổi chút nào.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, vậy phải đánh! Tần Ninh đi đến trước mặt Hổ Phong, giơ nắm đấm lên cao.
Hổ Phong đang định há mồm.
Uỳnh... Một quyền đánh ra, trong miệng phun ra đầy máu tươi.
Hổ Phong nhìn về phía Tần Ninh, vô cùng giận dữ nói: “Ta còn chưa lên tiếng đâu!”
“Đánh một quyền trước rồi nói sau, để tránh việc ngươi không biết nặng nhẹ!”
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ba người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói!”
Giờ phút này, ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng Hổ Phong không nhịn được, ai oán nói: “Nói... Nói cái gì?”
“Nói cái gì?”
Tần Ninh lại tung ra một quyền, máu tươi lại bắn ra.
“Ngươi nói xem là cái gì?”
Tần Ninh quát: “Nhanh lên!”
Hổ Phong máu me đầy mặt, kêu rên: “Ta không biết!”
“Không biết! Không biết!”
Tần Ninh liên tiếp tung ra mấy quyền, hắn ra tay không nặng, không đánh chết người được, thế nhưng lại khiến cho Hổ Phong không ngừng kêu rên.
Diệp Phong và Tề Phong ở bên cạnh nhìn vậy mà hoảng sợ.
Quá độc ác! Thanh niên này quá độc ác.
Giờ phút này có vẻ Tần Ninh đã đánh mệt, liền dừng tay lại.
Hổ Phong bầm dập hết cả mặt mũi, cái đầu cũng to ra gấp đôi.
“Hai người các ngươi nói!”
Tần Ninh lại nói.
“Gia, ngươi... ngươi còn chưa hỏi... nói cái gì...”, lúc này Diệp Phong ôm lấy đầu mình, run rẩy nói.
Hả?
Tần Ninh tò mò nhìn ba người.
Tề Phong vội vàng nói: “Chúng ta... căn bản không biết phải trả lời cái gì...”, nghe thây vậy, Tần Ninh ngẩn người.
Chưa hỏi?
Tần Ninh nhìn ba người, ngạc nhiên nói: “Ta chưa hỏi sao?”
Ba người đồng loạt gật đầu.
Tự nhiên ra tay đánh, đánh xong liền nói một chữ: Nói! Có trời mới biết là hỏi cái gì! Cho dù ba người muốn nói cũng không biết nên nói cái gì! Tần Ninh ho khan một tiếng, nhìn về phía ba người.
“Quên hỏi!”
“...”, “...”, “...”, ba người ngơ ngác nhìn về phía Tần Ninh.
Quên hỏi mà lại đánh bọn họ một trận trước?
Tần Ninh nhìn về phía ba người, trầm giọng nói: “Dù sao đánh các ngươi một trận, chắc chắn các ngươi sẽ ngoan ngoãn hơn một chút”.
“Đã từng gặp người này chưa?”
Tần Ninh điểm ngón tay một cái, thánh lực hội tụ trước người, miêu tả ra khuôn mặt của Huyền Chấn.
Nhìn thấy hình ảnh đó, ba người sững sờ.
“Đã từng gặp chưa?”
“Chưa... Chưa từng gặp!”
Diệp Phong lắc đầu nói.
Tề Phong cũng vội vàng nói: “Chưa từng gặp!”
Giờ phút này Hổ Phong cũng lắc đầu như trống bỏi.
Tần Ninh giận dữ nhìn về phía ba người, đang muốn vung tay đánh tiếp.
“Gia, gia người đừng nóng vội!”
Diệp Phong vội vàng nói: “Để ta hỏi đám đàn em xem có từng nhìn thấy người này hay không đã!”
“Hỏi!”
Lúc này Tần Ninh kéo một cái ghế ra, thản nhiên ngồi xuống.
Tề Phong vội vàng ra hiệu cho mấy người bên cạnh bê bàn đến, bưng trà rót nước.
Tần Ninh nâng chén trà lên, nhấp một hớp.
“Gia!”
Diệp Phong chắp tay nói: “Tên này, là hắn ta đã từng gặp người này!”
Tần Ninh nhìn người đàn ông vạm vỡ bị Diệp Phong chộp tới, nói: “Nhìn thấy ở đâu?
Người đó ở nơi nào?”
“Ở trong một cái miếu đổ nát ngoài thành năm mươi dặm, lúc ấy nhìn thấy lão già kia lẻ loi một mình đáng thương, ta liền muốn đưa về giúp đỡ ông ta!”
Người đàn ông vạm vỡ vội vàng nói.
“Đáng thương?
Giúp đỡ?”
Tần Ninh lườm người đàn ông vạm vỡ một chút, thản nhiên nói: “Giúp đỡ người kia đến chỗ nào rồi?”
“Đến... Đến Xuy Tuyết Trai!”
Xuy Tuyết Trai?
Chỗ nào?
Nghe thấy lời này, Tề Phong lập tức nói: “Xuy Tuyết Trai là một nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng trong vùng này!”
Tần Ninh nhíu mày lại.
“Đưa đến chỗ đó làm cái gì?
Chẳng lẽ lại các ngươi cho rằng ông ta có tiềm chất đó sao?”
Người đàn ông vạm vỡ cười ha ha: “Công tử đúng là biết nói đùa, lão già này làm gì có sức hút chứ, là đến đó làm việc vặt...”,”,Cút!”
Tề Phong vung tay lên, mắng: “Cười cười cười, cười cái rắm!”
Tần Ninh sửa sang lại quần áo, nhìn về phía ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong, chậm rãi nói: “Nếu như vậy thì làm phiền ba vị dẫn đường cho ta!”
“Ta phải đến Xuy Tuyết Trai một lần!”
Ba người vội vàng gật đầu.
Tần Ninh cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi ra.
Ba người lập tức đi theo sau lưng.
Hai tên Hóa Thánh tầng năm, một tên Hóa Thánh tầng bốn đều bị Tần Ninh là Hóa Thánh tầng hai đánh một trận tơi bời.
Đương nhiên bây giờ không còn mặt mũi để nói cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tần Ninh.
Bên ngoài sòng bạc Tam Phong.
Quý Huyên đang trông mòn con mắt, cuối cùng mới nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện.
Dưới sự kích động, Lý Huyên vội vàng muốn chạy lên.
Thế nhưng lại nhìn thấy sau lưng Tần Ninh là Hổ Phong sưng vù cả đầu, hai người Diệp Phong và Tề Phong thiếu răng cửa, cậu ta lập tức dừng bước chân lại.
“Tần đại ca...”, “Chuyện này... Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này Lý Huyên kinh ngạc nói.
Cậu ta thật sự không hiểu nổi.
“Không có việc gì, đập phá bang Tam Phong, dẫn bọn họ đến Xuy Tuyết Trai tìm người”.
Nghe thấy lời này, Lý Huyên sững sờ.
“Tần đại ca, đừng đi!”
Lý Huyên giữ chặt ống tay áo Tần Ninh, vội vàng nói: “Ông chủ của Xuy Tuyết Trai chính là Lý Tồn Kiếm, cũng là một người độc ác ở phía đông thành Thanh Ma”.
“Bang Tam Phong trên danh nghĩa là ba tên này quản lý, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là tay chân của tên Lý Tồn Kiếm kia mà thôi”.
“Ngươi bị lừa rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh sững sờ.
Lại nhìn về phía ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong.
“Không thành thật như thế sao?
Hóa ra Lý tiên sinh chính là ông chủ của Xuy Tuyết Trai?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người trắng bệch.
“Mỗi người chặt một tay!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Chặt cho nhau để ta xem”.
Nghe thấy lời này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn Tần Ninh.
“Tần công tử...”, “Bây giờ, ngay lập tức!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Còn dám trêu đùa ta thì không chỉ là chặt mỗi cánh tay của các ngươi đâu”.
“Lý Tồn Kiếm rất lợi hại sao?
Nhưng bây giờ, hắn ta có cứu được các ngươi không?”
Nghe thấy lời này, ba người vô cùng hoảng sợ.
“Đoạn... Đoạn...”, giờ phút này Hổ Phong ú ớ lẩm bẩm.
“Lão tam, ngươi đến!”
“Nhị ca, ngươi tới đi!”
Ba người nhường tới nhường lui.
“Nếu không để ta làm cho?”
Tần Ninh thử hỏi.
Rắc rắc rắc! Trong nháy mắt, ba tiếng xương nứt rắc rắc rắc vang lên.
Để Tần Ninh làm?
Vậy còn không bằng để tự bọn họ làm! Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của ba người, Tần Ninh lại nói: “Nếu lão già kia vẫn ổn thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi, còn nếu lão già đó xảy ra chuyện, ta sẽ phá hủy Xuy Tuyết Trai, còn giết các ngươi nữa!”
Nghe thấy lời này, Tam Phong lập tức sững sờ.
Còn đi nữa?
Biết ông chủ của Xuy Tuyết Trai là Lý Tồn Kiếm mà Tần Ninh còn muốn đi?
Lý Huyên ở một bên cũng ngây ra như phỗng.
“Vậy tại sao hai người họ rời đi, ngươi lại không ngăn cản chứ?”
Nghe đến đây, cô cô Bách Hương hờ hững nói: “Hai lão già kia rất tôn kính ngươi, coi ngươi như thần linh, ngươi chạy không thoát, bọn họ có chết cũng không chạy!”
Tần Ninh cười khổ lắc đầu.
Cũng phải.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đi tới thế giới Cửu Thiên, thật trùng hợp, đến thành Thanh Ma.
Đất Cự Ma, thành Thanh Ma.
Chỗ này rất hỗn loạn, hội tụ toàn kẻ ác.
Có lẽ hai lão già cũng sợ lắm.
“Đa tạ ơn cứu mạng!”
Tần Ninh chắp tay nói.
“Còn chuyện hai vị lão bộc của ta hứa với ngươi, ta cũng sẽ làm”.
“Một Hư Thánh nho nhỏ mà thôi, không cần lo lắng”.
Hư Thánh nho nhỏ?
Cô cô Bách Hương mở to mắt nhìn Tần Ninh, giễu cợt: “Trong thành Thanh Ma này, cường giả cảnh giới Hư Thánh có thể chiếm đoạt một phương!”
“Không có gì đáng ngại cả”.
Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương, cười nói: “Ta không nhìn nhầm, ngươi hẳn là cảnh giới Hoá Thánh thập trọng đúng không?”
“Còn thiếu một bước lột bước lột xác cuối cùng sẽ đến cảnh giới Hư Thánh!”
“Thế này đi, ta mượn lò luyện đan và dược liệu của ngươi để luyện chế một chút thánh đan tư bổ, nhân tiện cũng luyện chế một ít cho ngươi, giúp ngươi đột phá, được không?”
Tần Ninh vừa dứt lời, cô cô Bách Hương nhìn hắn, vẻ mặt kì dị.
“Người không lớn mà khẩu khí lại không nhỏ đấy”.
“Khụ khụ…” Tần Ninh lúng túng cười nhạt, nói: “Ta nói thật…”
“Tiểu tử thối, nếu ngươi không có cách nào giết Thanh Lãm Thiên, còn đi trêu đùa ta, ngươi có biết hậu quả không?”
Giọng cô cô Bách Hương dần trở nên lạnh băng.
“Biết chứ, sẽ bị ngươi làm thịt cho hả giận, chết không toàn thây!”
Tần Ninh nhún vai: “Nên ta mới không gạt ngươi, ta nói thật.”
“Dù sao cũng chỉ còn lại một tháng, sao không thử xem?”
“Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Người của Thanh Lãm Thiên đã chết hai người, ngươi lại không chạy. Điều này chứng minh Bách Hương đường đã bị hắn giám thị rồi. Hai thuộc hạ chết nhưng hắn không quan tâm, nên mới không có hành động gì cả”.
“Ta đoán hắn không nhìn trúng Bách Hương đường của ngươi, mà nhìn trúng cô cô Bách hương ngươi. Muốn cưới ngươi, nhưng ngươi không đồng ý đúng không?”
“Nhưng mà người này cũng thật không biết xấu hổ, bá đạo nhưng lại không tà tính, cũng không quả quyết, là một người mâu thuẫn. Nếu như là ta, ta sẽ trực tiếp giết đến cửa, bắt lấy mỹ nhân ngươi, đợi gạo nấu thành cơm rồi nói sau”.
Cô cô Bách Hương biến sắc mặt, mắng: “Ngươi giúp ta hay giúp hắn?”
“Dĩ nhiên là giúp ngươi rồi, ta ở Bách Hương đường của ngươi, ta phải bảo vệ nơi này chứ?”
Tần Ninh phất tay: “Dù sao thì, ngươi không tin ta cũng không sao, ngựa chết chữa thành ngựa sống ấy mà, không thể ngồi chờ chết đúng không?”
Sắc mặt cô cô Bách Hương lại thay đổi mấy lần.
“Lý Huyên!”
“Có!”
“Tần Ninh cần gì, ngươi chuẩn bị cho hắn cái đó!”
Cô cô Bách Hương nói xong mới yên tâm nhắm mắt lại, nằm xuống xích đu.
“Nhưng mà ta phải nói với ngươi, chỉ còn không tới một tháng…”, nói xong câu ấy, cô cô Bách Hương không nói gì nữa.
Lý Huyên dẫn Tần Ninh, lần nữa đi tới hậu đường, mở cửa một gian phòng ra.
“Tần đại ca, ngươi thật lợi hại!”
Lý Huyên không nhịn được mà nói: “Thế mà cái gì cũng đoán ra được, ta chưa từng thấy cô cô thay đổi chủ ý như vậy!”
“Nghe nói ngươi dẫn chúng ta tới đúng không?”
“Lý Huyên?”
“Ừ ừ!”
Lý Huyên cười ha ha, nói: “Xem ra, đã cứu đúng người rồi!”
“Lúc ấy Tiên Vô Tận còn nói với ta rằng ta đã kết một đại thiện duyên rồi, nếu huynh có thể giúp Bách Hương đường vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô cô vượt qua thử thách thì thật đáng giá!”
Tần Ninh xoa đầu Lý Huyên, cười nói: “Được rồi, ta đọc tên dược liệu, ngươi lần lượt lấy ra cho ta, tìm cho ta một đỉnh luyện đan là được”.
“Trừ dược liệu luyện chế tam phẩm thánh đan trong Bách Hương đường không có, thì những dược liệu thánh đan nhất phẩm, nhị phẩm thường dùng có rất nhiều”.
“Cô cô Bách Hương là người tài giỏi!”
Lý Huyên mỉm cười.
Tần Ninh nói: “Một bụi cỏ ngân loan, một viên thánh tâm quả, một quả hạnh nhân có linh hạch ngàn năm…”, Tần Ninh mở miệng nói liên tục.
Nói ra khoảng hai ba chục loại thuốc mới dừng lại.
Ở bên cạnh, Lý Huyên trợn mắt há mồm.
“Tần đại ca…”, Lý Huyên trố mắt nghẹn họng nói: “Bách Hương đường chỉ là cửa hàng nhỏ thôi, ngươi muốn đào rỗng luôn sao?”
“Không phải cô cô Bách Hương nói muốn lấy gì thì lấy đó sao?”
“Ngươi yên tâm lấy đi, cô cô Bách Hương sẽ không trách ngươi đâu!”
Tần Ninh nói.
Thánh đan! Luyện chế thánh đan lại là một chuyện phiền toái.
Nói thật, rất nhiều năm chưa tự mình làm, trong lòng Tần Ninh vẫn mơ hồ có chút mong đợi.
Đã chuẩn bị xong dược liệu và lò luyện đan.
Lý Huyên bị Tần Ninh đuổi ra ngoài.
“Sáng mai sẽ có kết quả cho ngươi xem”.
Tần Ninh không nói nhiều, bắt đầu chuẩn bị.
Lần này, bị Vấn tiên sinh kia gài bẫy một lần, U Vương kiếm và U Vương áo giáp mới vừa xuất thế bị coi như hoàn toàn hư hại.
Nếu không phải hắn dung hợp thân thể ở đời thứ nhất, khó khăn lắm mới đến cảnh giới Thánh Nhân, chỉ cần không gian kia sụp đổi thì hắn cũng có thể đã xong đời rồi, đừng nói đến việc mang mười một người tới thế giới Cửu Thiên nữa! Bốn người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng đều tụ họp cùng mình.
Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Bốn người này ở đâu rồi?
Còn cả ba người Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm nữa.
Trên thực tế, bảy người này, Tần Ninh không yên tâm về ai cả.
Hai người Thạch Cảm Đương và Tiên Hàm, đừng nhìn thường ngày bọn họ hay ỷ lại vào hắn, vô cùng phách lối mà lầm, thực tế, lúc cần chịu đựng để sống thì bọn họ cũng vô cùng tuỳ tiện.
Nên hắn không lo lắng về hai người này.
Cốc Tân Nguyệt, dù sao cũng đã sống mấy chục ngàn năm, cũng biết đối nhân xử thế.
Tuy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu biết nhiều như Cốc Tân Nguyệt nhưng cũng có thể tự vệ.
Dù sao ở đại lục Vạn Thiên đã chia cách mười mấy năm, hai người cũng coi là hiểu biết thế giới của võ giả.
Chỉ có Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu.
Lý Nhàn Ngư cứ im ỉm, không thích nói chuyện.
U Tiêu Tiêu lại trong sáng…. Hai người này, thật khiến Tần Ninh không yên tâm cho được.
Bảy người này, có thể nói là bảy người gắn bó chặt chẽ với hắn trong đời này.
Còn về Giang Bạch… Trước đó hắn từng hỏi Giang Bạch.
Nhưng Giang Bạch lại muốn ở lại đại lục Vạn Thiên, ở trong sông Thiên Thượng.
Mà sông Thiên Thượng lại đang bị cản, đại ca và nhị ca của Thái Hư tông cũng đang bị cản, Giang Bạch ở lại, đúng lúc có thể phối hợp.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không cưỡng cầu.
Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên gần như không còn sức uy hiếp nữa. Có mấy người Vạn Nhất Thiên, Huyền Tử Uyên, Tuyết Ngạo Quần, Tiên Nhân ở đó, sẽ không có phiền phức.
Hơn nữa, dựa vào thiên phú của mấy người này, phi thăng cũng không phải việc khó.
Còn về vợ chồng Dương Thanh Vân và Tiên Nhân, sớm muộn cũng có thể thấy, không cần vội vàng.
Trước mắt, hắn cân nhắc về hoàn cảnh của bản thân mình hơn.
Từ Thánh Nhân tụt xuống đến cảnh giới Hoá Thánh nhất trọng, đây là chuyện phiền phức.
Điều quan trọng nhất, giờ đây Tần Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng, được cô cô Bách Hương điều trị như vậy, bên trong cơ thể mình đã xuất hiện vấn đề rất lớn.
Chương 1517: Thiên đan Tụ Hồn
Thành thật mà nói, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đặt hắn nằm đó suốt một tháng, để tự mình thức tỉnh, chắc chắn sẽ khôi phục thực lực về lại thời kỳ đỉnh cao.
Thế nhưng hiện tại, chức năng cơ thể đã bị cô cô Bách Hương sửa chữa một cách lung tung, linh khí trong cơ thể đã trở nên rối loạn.
Nhưng mà, dù sao bọn họ làm thế đều vì cứu mình, dẫu cho thực lực có suy thoái thì cũng không thể oán trách gì bọn họ.
Tần Ninh điều chỉnh tâm trạng của mình, nhìn thấy dược liệu và đan đỉnh, lòng hắn dần thay đổi.
Đã lâu lắm rồi hắn không tự mình luyện đan, năm xưa, khi ở trong thế giới các thần, hắn đã bị mẫu thân gửi gắm cho đại nương và thất nương để học tập thuật luyện đan, khoảng thời gian ấy thật đúng là đầy đau đớn.
Bây giờ ngẫm lại, thật khiến cho người ta hoài niệm.
Trong khi trải qua chín đời chín kiếp, lúc ở đời thứ năm, ở thế giới Cửu Thiên, hắn được tôn xưng là Cửu Nguyên Đan Đế, tiếng tăm lan xa khắp nơi.
Thuật luyện đan của hắn đã trở nên thành thạo đến mức không thể nào thành thạo hơn! Đó chính là ưu thế của người đã trải qua chín đời.
Ngoại trừ kiếp thứ nhất khởi đầu ở đại lục Vạn Thiên, từ kiếp thứ hai đến kiếp thứ chín, hắn đều ở trong thế giới Cửu Thiên.
Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Mỗi một cái danh xưng uy danh hiển hách ấy đều do một mình hắn lưu lại.
Hơn nữa, mỗi một lần lịch kiếp, khởi điểm của kiếp sau lại càng ngày càng cao hơn kiếp trước.
Đây cũng chính là lý do tại sao trước kia hắn nói với Dương Thanh Vân rằng.
Có thể nói Dương Thanh Vân là người đệ tử đầu tiên của hắn, nhưng đồng thời cũng là vị đệ tử có thực lực thấp nhất.
Hiện tại, chẳng biết đám đệ tử ra sao sau khi bước vào thế giới Cửu Thiên nữa! Tần Ninh mỉm cười ưu tư.
Đám nhãi kia thật khiến con người ta hoài niệm mà.
Chỉ không biết, thời gian từ từ trôi đi, có vài người liệu có thay đổi hay chăng... Lý Nhất Phong đã thay đổi, điều đó giúp hắn hiểu ra, thời gian sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ!
"Nghĩ đến mấy thứ tào lao này làm gì chứ... Ta là sư phụ, cứ tiếp tục tiến về phía trước, rồi sẽ có ngày gặp lại bọn họ thôi, cần gì phải cưỡng cầu bản thân phá vỡ mọi thứ ở hiện tại...", Tần Ninh lắc đầu, lẩm bẩm nói.
Đúng thế! Rồi sẽ có ngày gặp lại thôi! Bây giờ, ở cái đất Thanh Châu kia, biết đâu đám đồ đệ ấy đã gặp lại một vài người quen cũ đấy.
Thế giới Cửu Thiên gồm có Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên.
Thánh Nhân chi giới là Hạ Tam Thiên.
Trong Hạ Tam Thiên, hắn đã trải qua ba đời! Mà trong Hạ Tam Thiên ấy, các đại thánh vực và các đại thần châu đều rộng lớn, bao la bát ngát.
Có một số việc không cần phải suy nghĩ, mà chỉ cần bước tới đâu tính tới đó.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là luyện đan thôi.
Trong phòng, Tần Ninh bắt đầu làm việc.
Lúc này, ở phòng khách.
Cô cô Bách Hương nghe Lý Huyên báo ra tên đám dược liệu ấy thì vẻ mặt dần trở nên khó chịu.
"Ngươi cho hắn cả à?"
Lý Huyên ngơ ngác đáp: "Đúng vậy, cô cô nói muốn lấy gì thì cứ lấy..."
"Ngu xuẩn!"
Cô cô Bách Hương quát: "Nếu hắn không thành công thì ngươi chết cùng hắn luôn đi!"
"Ơ?"
Sắc mặt Lý Huyên trắng bệch.
"Ơ cái gì mà ơ, cút đi!"
Lý Huyên thấy sắc mặt cô cô Bách Hương liên tục thay đổi, bèn nhanh chân chuồn ngay lập tức.
Nếu cô cô nổi giận, cậu ta chắc chắn sẽ phải chịu một trận đòn đau! Giờ đây, sắc mặt cô cô Bách Hương vừa kinh ngạc vừa ngờ vực.
"Tên này định luyện chế đan dược gì thế?"
Dược liệu mà Tần Ninh yêu cầu có hơi hỗn tạp, trong số đó, có một vài dược liệu dùng để luyện chế đan dược gì thì cô ta biết, thế nhưng ngặt ở chỗ Tần Ninh lại tăng thêm vài phần dược liệu trong đó.
Cốt để làm gì chứ?
Cố ý dùng để cô ta phân tán sao?
Lúc này, cô cô Bách Hương đứng dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống...
Thôi bỏ đi! Thế mà mình lại bị tên nhãi đó thu hút... Có luyện chế ra được đan dược hay không còn chưa biết đâu!
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cánh cửa phòng luyện đan mở ra, Tần Ninh thong dong bước ra ngoài.
Trong mắt hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận để tràn ngập sự mong đợi.
Từ khi bước vào thế giới Cửu Thiên, bọn họ phát hiện ra việc tu hành cũng là vấn đề nan giải.
Trên thế gian này, thánh lực phiêu đãng khắp nơi, nhưng trong cơ thể bọn họ, linh khí và thánh lực lại xảy ra hiện tượng bài xích lẫn nhau.
Đã nhiều ngày trôi qua, hai người họ vô cùng lo lắng đến vấn đề này.
"Coi dáng vẻ của các ngươi này!"
Tần Ninh vung bàn tay lên, hai bình đan dược xuất hiện trước mặt hai người họ.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng vội vàng tóm lấy nó.
"Thánh đan nhất phẩm, thánh đan Hóa Nguyên!"
Tần Ninh đứng khoanh tay, cười nói: "Ba ngày uống một viên, sau khi dùng ba viên, ta đảm bảo các ngươi sẽ thấy sự khác biệt".
Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận nâng niu chiếc bình đựng đan dược chẳng khác nào nâng niu bảo bối nào hiếm lắm.
Bọn họ không hiểu thánh đan Hóa Nguyên là gì!
Nhưng Tần Ninh nói phải thì phải, bọn họ không có gì phải tra cứu.
Lúc này, cô cô Bách Hương bước ra, ánh mắt đầy lạnh nhạt nói: "Cẩn thận đi, biết đâu nó là loại đan dược bán thành phẩm gì đó, ăn vào không chỉ vô dụng mà còn tự hại chết bản thân mình, chẳng đáng giá chút nào...", Tần Ninh cười ha hả nói: "Cô cô Bách Hương không tin tưởng ta đến vậy sao?"
"Ta nên tin tưởng ngươi à?"
Cô cô Bách Hương hỏi ngược lại.
Tần Ninh vung tay lên, một bình đựng đan xuất hiện ngay trước mặt cô cô Bách Hương, Tần Ninh cười nói: "Thiên đan Tụ Hồn, thánh đan nhị phẩm, có lẽ sẽ có tác dụng với cô cô Bách Hương".
Hắn vừa dứt lời, cô cô Bách Hương liền biến sắc.
Thiên đan Tụ Hồn ư! Đan dược đứng đầu trong thánh đan nhị phẩm.
Nó là thứ mà bọn họ không thể luyện chế được.
Cô ta mở bình đựng đan, một mùi hương đầy độc đáo tỏa ra.
Sắc mặt cô cô Bách Hương chợt thay đổi.
"Ngươi đã luyện chế nó thật sao?"
Cô cô Bách Hương ngạc nhiên hỏi.
"Còn có chuyện giả à!"
Lúc này, ánh mắt cô cô Bách Hương đầy khó tin nhìn vào Tần Ninh.
Thánh đan sư nhị phẩm mới làm được việc này! Thế mà Tần Ninh lại làm được.
"Ta nghĩ rằng chưa tới mười ngày, ngươi có thế đột phá, nếu đạt tới cảnh giới Hư Thánh, ta nghĩ cái tên Thanh Lãm Thiên kia cũng không dám làm gì ngươi đâu!"
"Hiển nhiên, chuyện hai lão nô bộc của ta hứa hẹn, ta sẽ làm được, cho dù ngươi đạt tới Hư Thánh tầng một thì cũng không thể giết được Thanh Lãm Thiên, do vậy, ta sẽ giết người nọ để trả lại ân cứu mạng cho ngươi".
Cô cô Bách Hương nghe vậy thì có hơi chần chừ, mỉm cười nói: "Vậy là ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, dẫu có là thiên đan Tụ Hồn thì không đủ ba năm tháng thì ta cũng khó lòng đột phá".
"Đừng lảm nhảm nhiều như vậy!"
Tần Ninh cười bảo: "Đây chẳng phải là thiên đan Tụ Hồn tầm thường đâu, ngươi cứ thử là biết".
Tần Ninh nhìn vào Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận rồi nói: "Ăn viên đan dược trước để thích nghi đi, sau khi đến thế giới Cửu Thiên, không dễ dàng tung hoành vậy đâu!"
Tung hoành gì?
Người nào làm chứ! Lại còn một tiếng nô bộc hai tiếng nô bộc nữa, hắn coi bản thân mình là chủ nhân thật à! Thế nhưng, đan dược này... thích quá đi mất! Hai người lao vào phòng nhanh như chớp, bắt đầu chuẩn bị.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn vào cô cô Bách Hương rồi nói: "Cô cô Bách Hương, cho ta mượn Lý Huyên một lát được không?"
"Dù sao thì hai lão nô bộc của ta ở trong này, ta sẽ không chạy trốn đâu".
Cô cô Bách Hương cầm bình đựng đan nhìn Tần Ninh.
"Ngươi định làm gì?"
Nghe câu hỏi ấy, Tần Ninh chỉ cười cười.
"Ta không thấy người của mình đâu hết, thế nên phải đi tìm về chứ!"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt cô cô Bách Hương khẽ thay đổi.
"Tên nhãi nhép kia. ngươi đừng dính vào đó".
Cô cô Bách Hương quát lớn: "Bên trong thành Thanh Ma, chẳng biết bao nhiêu người đã đạt Hóa Thánh, tuy số lượng Hư Thánh ít hơn một chút, nhưng vẫn có rất nhiều, ở trong thành Thanh Ma này, có tên nào đạt cảnh giới Hư Thánh, còn đứng vững ở đây, mà không phải kẻ tàn nhẫn chứ!"
"Chỉ cần ngươi sơ ý một chút, không chỉ mạo phạm cao thủ Hóa Thánh, mà còn rất có thể là cường giả Hư Thánh".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ mỉm cười hàm ý.
Chương 1518: Tuyệt đối sẽ không làm bậy
“Ngươi nói rất đúng, nhưng mà bọn họ dám động vào người của ta, nếu ta không làm điều gì đó thì bọn họ sẽ cho rằng ta dễ chọc, vậy thì không được!”
Lời này của Tần Ninh làm cho sắc mặt cô cô Bách Hương biến hóa.
“Tên nhóc ngươi đến từ đại lục Vạn Thiên thì biết cái gì?
Trong ba ngày này, không biết có bao nhiêu cao thủ Thánh Nhân siêu việt rất ít xuất hiện, vậy mà lại bị giết chết thần không biết quỷ không hay!”
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: “Đa tạ cô cô Bách Hương quan tâm, nhưng mà người có thể giết chết ta còn chưa xuất hiện đâu”.
“Lý Huyên, đi, ra ngoài đi dạo thành Thanh Ma này nào!”
Lý Huyên nhìn cô cô Bách Hương một chút.
“Đi đi!”
Cô cô Bách Hương gật đầu nói: “Nhưng nhớ kỹ, hắn gây chuyện, ngươi đừng gây chuyện cùng hắn”.
“Vâng!”
Lý Huyên cẩn thận nói.
Hai người cùng nhau rời đi khỏi Bách Hương Đường.
Cô cô Bách Hương nhìn thánh đan trong tay mình, sắc mặt biến hóa.
“Từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên, thế mà lại biết luyện chế thánh đan?”
“Tần Ninh...”, “Chưa từng nghe qua cái tên này!”
Cô cô Bách Hương đi vào trong phòng.
Cô ta cũng muốn bắt đầu bế quan.
Tần Ninh nói không sai, nếu cô ta có thể đến cảnh giới Hư Thánh thì sẽ không cần e ngại Thanh Lãm Thiên, sẽ có thể bảo vệ Bách Hương Đường! ...Thành Thanh Ma, trên đường phố.
Lúc này Lý Huyên đang rất vui vẻ.
“Vui vẻ như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Huyên khác hoàn toàn lúc nãy, Tần Ninh không nhịn được cười nói.
“Đương nhiên rồi!”
Lý Huyên cười nói: “Ở Bách Hương Đường lâu như vậy, ta chưa bao giờ được ra ngoài đi dạo đâu!”
“Cô cô Bách Hương rất nghiêm khắc...”, “Vậy ngươi còn ở lại Bách Hương Đường làm gì?
Ta thấy ngươi sắp đến Hóa Thánh, cũng không phải không thể sống được ở thành Thanh Ma mà?”
Nghe được lời này của Tần Ninh, sắc mặt Lý Huyên ỉu xìu.
“Ta và tỷ tỷ lang thang đến thành Thanh Ma, bị người ta bắt nạt, là cô cô Bách Hương cứu tỷ đệ chúng ta, tìm được nơi ở cho tỷ tỷ ta, giữ ta ở bên cạnh để trông giữ Bách Hương Đường”.
“Mặc dù bình thường tính tình cô cô không được tốt lắm, thế nhưng thật ra lại là người rất tốt”.
“Lần này cứu ngươi, nếu là bình thường, hai vị lão gia gia Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cầu xin cô ấy như vậy, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý, sở dĩ kèm theo điều kiện cũng là bởi vì tên khốn Thanh Lãm Thiên giở trò quỷ khiến tâm trạng cô cô không tốt”.
Trong đôi mắt của Tần Ninh có vài phần khó hiểu.
“Nói thêm về tên Thanh Lãm Thiên này cho ta đi...”, nhắc đến người này, vẻ giận dữ trên mặt Lý Huyên lại nhiều hơn mấy phần.
“Tên Thanh Lãm Thiên này chính là một tên khốn tội ác tày trời, hắn ta rất giàu có ở thành Thanh Ma, có hơn năm trăm tên đàn em”.
“Tên này mở một sản nghiệp lớn nhất tên là Thanh Nguyệt lâu, cho nên rất nhiều người đều gọi hắn ta là lâu chủ Thanh Nguyệt lâu, trên thực tế chính là thủ lĩnh côn đồ”.
“Lần này hắn ta coi trọng sắc đẹp của cô cô nhà ta, muốn cưới cô cô nhà ta, cô cô nhà ta là người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không đồng ý, cho nên hắn ta đã đổi một cách ép buộc khác...”, Lý Huyên càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ rực lên.
“Có thể nhìn ra được ngươi rất tôn kính cô cô Bách Hương!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi cũng coi như đã cứu mạng của ta, ta sẽ hứa với ngươi một điều kiện, như thế nào?”
“Cho dù là chuyện gì, ta có thể làm được thì sẽ làm được giúp ngươi!”
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Tần đại ca, nếu ngươi có thể giải quyết phiền não của cô cô Bách Hương, ta sẽ rất vui vẻ!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Ninh cười nói: “Ta sẽ giải quyết vấn đề của cô cô Bách Hương!”
“Vậy bây giờ, ngươi dẫn ta đến bang Tam Phong đi!”
“Hả?”
Lý Huyên nghe thấy lời này thì há hốc mồm ra, nhìn về phía Tần Ninh: “Tần đại ca, ngươi đừng làm bậy, ba vị bang chủ Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong của bang Tam Phong đều rất lợi hại, dưới tay còn có một trăm tên đàn em!”
“Không có việc gì...”, Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi chỉ cần dẫn ta đến chỗ bọn họ là được rồi”.
“Ngươi không làm bậy?”
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
Hai người cùng nhau đi qua từng con đường.
Cuối cùng, đi đến trước một sòng bạc.
“Sòng bạc Tam Phong!”
Tần Ninh nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn Lý Huyên.
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Cho dù là võ giả thì cũng có người mê cờ bạc mà, nhưng mà cược tiền biến thành cược thánh thạch thôi, nơi này chính là địa bàn của bang Tam Phong”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Xem ra không phải thế lực gì lớn, không phiền phức.
Tần Ninh lại nói: “Được, ngươi tìm một chỗ nghỉ chân đi, ta vào xem!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, đợi chút nữa đánh nhau, ta không có thời gian để ý đến ngươi đâu, ngươi cũng đừng tiến vào!”
Lý Huyên nghe nói như thế thì lập tức ngây ra.
“Tần đại ca, ngươi vừa nói không ra tay mà”.
“Lừa ngươi đấy!”
Tần Ninh nói xong thì bước vào.
Sòng bạc Tam Phong! Nó có thể không nổi tiếng ở thành Thanh Ma, nhưng lại khá nổi tiếng trên con đường này.
Tần Ninh đi vào, ngay lập tức những tiếng ồn ào đã tràn ngập hai tai.
Tiếng chửi rủa, tiếng gào thét, tiếng kêu gào hưng phấn đều tập trung dưới một mái nhà.
Giờ phút này, Tần Ninh tiến vào bên trong sòng bạc.
“Vị gia này, tới chơi mấy ván chứ?”
Lúc này một tên sai vặt đi tới, cười ha hả nói: “Gia, đánh cược ở chỗ chúng ta có đủ loại màu sắc hình dạng, cái gì cũng có, nhưng mà đều tốn thánh thạch...”, “Ta đến không phải để đánh cược!”
Tần Ninh nhìn về phía gã sai vặt, ôn hòa mỉm cười nói: “Ta tìm bang chủ của các ngươi!”
Nghe thấy lời này, tên sai vặt biến sắc.
“Vị khách này, nếu như ngài đến để đánh cược, sòng bạc Tam Phong chúng ta sẽ chào đón ngài, nhưng nếu đến để gây sự thì chúng ta sẽ không chào mừng đâu!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Không sai, ta đến để gây sự đấy”.
Sắc mặt tên sai vặt biến đổi.
Lập tức vẫy tay.
Có hai người đi ra đứng bên cạnh, nhìn Tần Ninh chằm chằm.
“Kiếm chuyện?
Vậy cũng phải nhìn xem muốn kiếm chuyện ở chỗ nào”.
“Sòng bạc Tam Phong cũng không phải là nơi ngươi có thể gây chuyện đâu!”
Tần Ninh lắc đầu.
“Ngươi nói sai, ta đến đây để gây chuyện, và có thể gây chuyện được!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Muốn chết!”
Tên sai vặt hừ một tiếng.
Hai người bên cạnh trực tiếp ra tay đánh thẳng về hướng Tần Ninh.
“Thứ ta không thích nhất là chết”.
Tần Ninh sải bước ra.
Khí tức Hóa Thánh lan ra hoàn toàn.
Không phải tầng một, mà là tầng hai! Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai.
Tần Ninh dùng một đêm để luyện đan, cũng không phải chỉ luyện đan vì Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận và cô cô Bách Hương.
Hai người đang đánh tới cũng là Hóa Thánh tầng hai.
Tần Ninh nhẹ nhàng nhìn lại, bàn tay hất lên.
Ầm... Một tiếng nổ tung vang lên.
Tên sai vặt kia căn bản không thấy được Tần Ninh ra tay như thế nào, chỉ thấy được đầu của hai người bên cạnh mình nổ tung, sức mạnh khắp nơi sụp đổ, cơ thể hóa thành mưa máu.
“A...”, một tiếng gào thét hoảng sợ truyền khắp sòng bạc.
Một màn này khiến cho sắc mặt rất nhiều khách khứa đều trắng bệch, hoảng sợ thi nhau xông ra bên ngoài sòng bạc.
Tần Ninh bắt được tên sai vặt, lập tức quát: “Dẫn ta đi gặp ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong, nếu không người chết tiếp theo chính là ngươi!”
Giờ phút này, sắc mặt tên sai vặt trắng bệch, hồn vía lên mây, vội vàng gật đầu nói: “Được... Được được được…”
Chương 1519: Đánh tới cửa
Rất nhanh mấy bóng người đã tụ tập ở bên trong sòng bạc.
Thế nhưng khi nhìn thấy hai thi thể trên đất, sắc mặt mấy người đều trắng nhợt, không dám ngăn cản.
Hai người chết đi là đồng bạn của bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng biết thực lực của đồng bạn mình.
Hóa Thánh tầng hai! Không tính là kém.
Thế nhưng lại bị Tần Ninh giết.
Vô cùng dứt khoát.
Giờ phút này, tên sai vặt càng cực kỳ sợ hãi.
“Ai dám gây chuyện trên địa bàn của bang Tam Phong ta?”
Lúc này một tiếng quát vang lên.
Một khí thế mạnh mẽ bộc phát ra trong nháy mắt.
Chỉ thấy mười mấy người đi từ đằng sau ra, dẫn đầu là một người đàn ông có thân hình cao lớn, khí thế kinh người, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp lực mạnh mẽ.
“Quản lý Tề Lặc!”
Mấy người nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia thì lập tức nói: “Chính là tên này!”
Tề Lặc trừng đôi mắt hổ về phía Tần Ninh, tràn ngập sát khí.
“Nhóc con, ngươi muốn chết thật sao?”
Còn chưa dứt lời, Tề Lặc đã ba chân bốn cẳng đi thẳng về hướng Tần Ninh.
“Tên nhóc thối, cũng không hỏi thăm một chút xem trong thành Thanh Ma này có ai dám gây chuyện bên trong sòng bạc Tam Phong không?”
Bàn tay của Tề Lặc bộc phát ra từng luồng thánh lực, ngưng tụ thành một móng nhọn chụp vào bả vai Tần Ninh.
“Khi ta hành động, không thích nghe ngóng!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp ra tay.
Rắc... Một tiếng răng rắc lanh lảnh vang lên.
Bàn tay của Tề Lặc lập tức đứt gãy.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chắc hẳn tên sai vặt này sẽ không biết được nhiều chuyện bằng quản lý như ngươi!”
Tần Ninh hất tên sai vặt ra, nhìn về phía Tề Lặc.
“Làm phiền ngươi dẫn ta đi gặp ba vị bang chủ!”
Tần Ninh vung bàn tay ra, Tề Lặc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, khí tức cả người cũng giảm xuống không ít.
Một chưởng này của Tần Ninh đã trực tiếp xâm lấn biển linh thức của hắn ta, khiến linh thức hỗn loạn.
“Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”
Tề Lặc hừ một tiếng nói: “Sòng bạc Tam Phong chúng ta được Lý đại nhân bảo kê!”
“Ta không biết Lý đại nhân gì cả, ta chỉ biết là ta muốn tìm ba tên chủ nhân của các ngươi!”
“Dẫn đường!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tề Lặc lại tái nhợt hẳn đi.
Lúc này đám người còn lại sao dám tiến lên nữa.
Tề Lặc là người phụ trách bên ngoài của sòng bạc Tam Phong, thực lực cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, cũng không tính thấp.
Giờ phút này lại bị Tần Ninh Hóa Thánh tầng hai xách trong tay như dê con, không có chút sức phản kháng nào.
Những người khác có đi lên thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Mấy người lần lượt tránh ra một con đường.
“Là ai hô to gọi nhỏ?”
Lúc này một giọng nói có vẻ trung hậu vang lên.
Bên trong sòng bạc, rất nhiều khách khứa đã sớm chạy hết.
Giờ phút này trước một cái bàn bên trong có ba người đang ngồi ngay ngắn, cũng có mười mấy người cẩn thận đứng xung quanh ba người.
“Hổ ca, Diệp ca, Tề ca, chính là tên khốn này!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Bây giờ Tề Lặc giờ đang vô cùng giận dữ.
“Lắm miệng!”
Tần Ninh vung tay ra, cả hàm răng của Tề Lặc bị rơi hơn nửa, hắn ta ú ớ lẩm bẩm, nói không nên lời.
“Khốn kiếp, muốn chết!”
Trong nháy mắt một trong ba người kia xông ra.
“Hóa Thánh tầng bốn mà thôi!”
Tần Ninh lạnh lùng khinh thường nói.
Xem thường người ta! Muốn bị đánh.
Vừa nói xong, Tần Ninh trực tiếp tung ra một quyền.
Người đàn ông cường tráng kia cũng đánh ra một quyền.
Ầm... lúc này một tiếng nổ tung vang lên trên mặt đất của sòng bạc.
Người đàn ông cường tráng lùi lại, đập vào bức tường sau lưng bịch một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
Nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
Tần Ninh mang đến cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ! Giờ phút này, đám người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
“Lão tam!”
“Lão tam!”
Lúc này hai người khác cũng không thể duy trì được sự lạnh nhạt nữa.
Tề Phong bị thương, còn không hề nhẹ.
Tên nhóc con miệng còn hôi sữa Hóa Thánh tầng hai có vẻ không hề đơn giản như vậy.
“Bắt nạt ta ư?”
Tần Ninh cười gằn nói: “Rất lâu rồi chưa được hoạt động, hoạt động cùng các ngươi một chút cũng tốt”.
“Muốn chết!”
“Muốn chết!”
Lúc này hai người Hổ Phong và Diệp Phong lộ ra vẻ mặt hung ác, không nói hai lời, trực tiếp đánh ra.
Hai người này đều là cảnh giới Hóa Thánh tầng năm.
Ở trong thành Thanh Ma, cảnh giới Hóa Thánh tầng năm đủ để chiếm lấy một phương.
Cảnh giới Hóa Thánh, mười tầng.
Phạm vi biển linh thức từ một vạn mét đến một trăm vạn mét.
Mỗi lần gia tăng mười vạn mét cũng là một khoảng cách rất lớn.
Cảnh giới tầng năm, 50 vạn mét, đây không phải là thứ mà tầng bốn, tầng ba có thể so sánh được.
Ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong có thể tụ tập với nhau cũng là vì ba người có thực lực tương đương.
Chỉ là Tề Phong yếu hơn một bậc, chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng bốn.
Thế nhưng đó cũng không phải là người mà cảnh giới Hóa Thánh tầng hai như Tần Ninh có thể dùng một quyền đánh cho bị thương nặng.
Giờ phút này Tần Ninh lại lười nhiều lời, cả người lao ra.
Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai không sai! Thế nhưng lúc hắn ở đại lục Vạn Thiên đã tu hành Cửu Linh Tinh Thần Quyết, ngưng tụ khí Cửu Linh, trong ba ngày đến thế giới Cửu Thiên đã trực tiếp tập hợp được khí Cửu Linh, hội tụ thành thánh lực.
Dưới sự tăng cường của thánh lực, đương nhiên thực lực Tần Ninh sẽ tăng gấp bội.
Hơn nữa mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn tập trung rèn luyện cơ thể.
Cơ thể này lại dung hợp với cơ thể của U Vương, khiến cho thân xác của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Đừng nói tầng bốn, cho dù là tầng năm cũng không thể so sánh với hắn được! Khi tung ra một quyền, thánh lực trên cả người Tần Ninh đã hội tụ lên trên nắm tay, quyền phong gào thét lao ra cứ như muốn xé rách hai người vậy.
Hổ Phong và Diệp Phong cũng không nói nhảm mà tung ra từng quyền, sức mạnh bộc phát ra khiến bàn ghế xung quanh vỡ nát.
Bị người ta đến địa bàn mình gây chuyện, mà còn là một tên nhóc vẫn còn hôi sữa Hóa Thánh tầng hai, hai người đâu còn quan tâm được nhiều như vậy.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Bên ngoài đường.
Lý Huyên cầm một chuỗi hồ lô ngào đường trong tay, ngây ra tại chỗ.
Tần Ninh đây là... muốn phá hủy sòng bạc Tam Phong sao! Đã nói không làm bậy cơ mà?
Như thế mà còn không gọi là làm bậy sao?
Giờ phút này, trong lòng Lý Huyên vô cùng chấn động.
Tần Ninh Hóa Thánh sơ kỳ có thể có được thực lực này sao?
Bên trong sòng bạc đang đánh nhau túi bụi, bên ngoài sòng bạc, những tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Chỉ là người đi đường ai cũng không dám vào xem.
Nơi đó là sòng bạc Tam Phong, bình thường những người đến sòng bạc Tam Phong đều hếch mũi lên tận trời, ai dám gây sự chứ?
Nghe những tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên, Lý Huyên rất muốn vào đi xem một chút, thế nhưng lại không dám.
Là không dám thật.
Nhỡ may Tần Ninh đang đánh nhau với người ta, cậu ta mà vào chính là chịu chết.
Rơi vào đường cùng, Lý Huyên đành phải chờ đợi ở trên đường.
Mà lúc này, bên trong sòng bạc Tam Phong.
Mặt mũi ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong bầm dập, ngã ngồi bên tường.
Hai ba mươi người còn lại đều quỳ rạp xuống đất, không dám hít thở.
Dữ dội! Tần Ninh thật sự là quá mạnh! Bất chấp tất cả, đánh tơi bời hai vị chủ nhân.
Đây là cảnh giới Hóa Thánh tầng hai sao?
Giờ phút này Hổ Phong vô cùng tức giận, quát: “Làm sao mà phải giấu giếm cảnh giới, tới tìm chúng ta gây phiền phức?”
“Giấu giếm cảnh giới?”
Tần Ninh mỉm cười, khí tức trong cơ thể bộc phát ra.
Biển linh thức hai mươi vạn mét, Hóa Thánh tầng hai hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lúc này sắc mặt của Hổ Phong càng thêm khó coi.
Tên này đúng là chỉ có cảnh giới Hóa Thánh tầng hai mà thôi.
Làm sao có thể! Hóa Thánh tầng hai mà lại đánh được hắn ta và Diệp Phong một trận tơi bời!
Chương 1520: Ta chưa hỏi sao?
“Không vòng vo với các ngươi nữa, nói!”
Tần Ninh sải bước ra, đi đến trước mặt ba người, khom người nhìn về phía ba người.
“Nói!”
Giờ phút này sắc mặt ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong vô cùng khó coi.
“Nhóc con, ta không biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi là Hóa Thánh tầng hai mà lại ngông cuồng như thế, ở trong thành Thanh Ma này, là...”, uỳnh... Tề Phong kia còn chưa kịp nói hết một câu, Tần Ninh đã trực tiếp tung ra một quyền.
Mấy cái răng cửa bị đánh vỡ, trong miệng Tề Phong đầy máu tươi, ú ớ nói không nên lời.
Diệp Phong lại nói: “Sau lưng chúng ta là Lý đại nhân...”, uỳnh... Lại thêm một quyền nện xuống.
“Nói!”
Giọng điệu của Tần Ninh không thay đổi chút nào.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, vậy phải đánh! Tần Ninh đi đến trước mặt Hổ Phong, giơ nắm đấm lên cao.
Hổ Phong đang định há mồm.
Uỳnh... Một quyền đánh ra, trong miệng phun ra đầy máu tươi.
Hổ Phong nhìn về phía Tần Ninh, vô cùng giận dữ nói: “Ta còn chưa lên tiếng đâu!”
“Đánh một quyền trước rồi nói sau, để tránh việc ngươi không biết nặng nhẹ!”
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ba người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói!”
Giờ phút này, ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng Hổ Phong không nhịn được, ai oán nói: “Nói... Nói cái gì?”
“Nói cái gì?”
Tần Ninh lại tung ra một quyền, máu tươi lại bắn ra.
“Ngươi nói xem là cái gì?”
Tần Ninh quát: “Nhanh lên!”
Hổ Phong máu me đầy mặt, kêu rên: “Ta không biết!”
“Không biết! Không biết!”
Tần Ninh liên tiếp tung ra mấy quyền, hắn ra tay không nặng, không đánh chết người được, thế nhưng lại khiến cho Hổ Phong không ngừng kêu rên.
Diệp Phong và Tề Phong ở bên cạnh nhìn vậy mà hoảng sợ.
Quá độc ác! Thanh niên này quá độc ác.
Giờ phút này có vẻ Tần Ninh đã đánh mệt, liền dừng tay lại.
Hổ Phong bầm dập hết cả mặt mũi, cái đầu cũng to ra gấp đôi.
“Hai người các ngươi nói!”
Tần Ninh lại nói.
“Gia, ngươi... ngươi còn chưa hỏi... nói cái gì...”, lúc này Diệp Phong ôm lấy đầu mình, run rẩy nói.
Hả?
Tần Ninh tò mò nhìn ba người.
Tề Phong vội vàng nói: “Chúng ta... căn bản không biết phải trả lời cái gì...”, nghe thây vậy, Tần Ninh ngẩn người.
Chưa hỏi?
Tần Ninh nhìn ba người, ngạc nhiên nói: “Ta chưa hỏi sao?”
Ba người đồng loạt gật đầu.
Tự nhiên ra tay đánh, đánh xong liền nói một chữ: Nói! Có trời mới biết là hỏi cái gì! Cho dù ba người muốn nói cũng không biết nên nói cái gì! Tần Ninh ho khan một tiếng, nhìn về phía ba người.
“Quên hỏi!”
“...”, “...”, “...”, ba người ngơ ngác nhìn về phía Tần Ninh.
Quên hỏi mà lại đánh bọn họ một trận trước?
Tần Ninh nhìn về phía ba người, trầm giọng nói: “Dù sao đánh các ngươi một trận, chắc chắn các ngươi sẽ ngoan ngoãn hơn một chút”.
“Đã từng gặp người này chưa?”
Tần Ninh điểm ngón tay một cái, thánh lực hội tụ trước người, miêu tả ra khuôn mặt của Huyền Chấn.
Nhìn thấy hình ảnh đó, ba người sững sờ.
“Đã từng gặp chưa?”
“Chưa... Chưa từng gặp!”
Diệp Phong lắc đầu nói.
Tề Phong cũng vội vàng nói: “Chưa từng gặp!”
Giờ phút này Hổ Phong cũng lắc đầu như trống bỏi.
Tần Ninh giận dữ nhìn về phía ba người, đang muốn vung tay đánh tiếp.
“Gia, gia người đừng nóng vội!”
Diệp Phong vội vàng nói: “Để ta hỏi đám đàn em xem có từng nhìn thấy người này hay không đã!”
“Hỏi!”
Lúc này Tần Ninh kéo một cái ghế ra, thản nhiên ngồi xuống.
Tề Phong vội vàng ra hiệu cho mấy người bên cạnh bê bàn đến, bưng trà rót nước.
Tần Ninh nâng chén trà lên, nhấp một hớp.
“Gia!”
Diệp Phong chắp tay nói: “Tên này, là hắn ta đã từng gặp người này!”
Tần Ninh nhìn người đàn ông vạm vỡ bị Diệp Phong chộp tới, nói: “Nhìn thấy ở đâu?
Người đó ở nơi nào?”
“Ở trong một cái miếu đổ nát ngoài thành năm mươi dặm, lúc ấy nhìn thấy lão già kia lẻ loi một mình đáng thương, ta liền muốn đưa về giúp đỡ ông ta!”
Người đàn ông vạm vỡ vội vàng nói.
“Đáng thương?
Giúp đỡ?”
Tần Ninh lườm người đàn ông vạm vỡ một chút, thản nhiên nói: “Giúp đỡ người kia đến chỗ nào rồi?”
“Đến... Đến Xuy Tuyết Trai!”
Xuy Tuyết Trai?
Chỗ nào?
Nghe thấy lời này, Tề Phong lập tức nói: “Xuy Tuyết Trai là một nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng trong vùng này!”
Tần Ninh nhíu mày lại.
“Đưa đến chỗ đó làm cái gì?
Chẳng lẽ lại các ngươi cho rằng ông ta có tiềm chất đó sao?”
Người đàn ông vạm vỡ cười ha ha: “Công tử đúng là biết nói đùa, lão già này làm gì có sức hút chứ, là đến đó làm việc vặt...”,”,Cút!”
Tề Phong vung tay lên, mắng: “Cười cười cười, cười cái rắm!”
Tần Ninh sửa sang lại quần áo, nhìn về phía ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong, chậm rãi nói: “Nếu như vậy thì làm phiền ba vị dẫn đường cho ta!”
“Ta phải đến Xuy Tuyết Trai một lần!”
Ba người vội vàng gật đầu.
Tần Ninh cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi ra.
Ba người lập tức đi theo sau lưng.
Hai tên Hóa Thánh tầng năm, một tên Hóa Thánh tầng bốn đều bị Tần Ninh là Hóa Thánh tầng hai đánh một trận tơi bời.
Đương nhiên bây giờ không còn mặt mũi để nói cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tần Ninh.
Bên ngoài sòng bạc Tam Phong.
Quý Huyên đang trông mòn con mắt, cuối cùng mới nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện.
Dưới sự kích động, Lý Huyên vội vàng muốn chạy lên.
Thế nhưng lại nhìn thấy sau lưng Tần Ninh là Hổ Phong sưng vù cả đầu, hai người Diệp Phong và Tề Phong thiếu răng cửa, cậu ta lập tức dừng bước chân lại.
“Tần đại ca...”, “Chuyện này... Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này Lý Huyên kinh ngạc nói.
Cậu ta thật sự không hiểu nổi.
“Không có việc gì, đập phá bang Tam Phong, dẫn bọn họ đến Xuy Tuyết Trai tìm người”.
Nghe thấy lời này, Lý Huyên sững sờ.
“Tần đại ca, đừng đi!”
Lý Huyên giữ chặt ống tay áo Tần Ninh, vội vàng nói: “Ông chủ của Xuy Tuyết Trai chính là Lý Tồn Kiếm, cũng là một người độc ác ở phía đông thành Thanh Ma”.
“Bang Tam Phong trên danh nghĩa là ba tên này quản lý, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là tay chân của tên Lý Tồn Kiếm kia mà thôi”.
“Ngươi bị lừa rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh sững sờ.
Lại nhìn về phía ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong.
“Không thành thật như thế sao?
Hóa ra Lý tiên sinh chính là ông chủ của Xuy Tuyết Trai?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người trắng bệch.
“Mỗi người chặt một tay!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Chặt cho nhau để ta xem”.
Nghe thấy lời này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn Tần Ninh.
“Tần công tử...”, “Bây giờ, ngay lập tức!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Còn dám trêu đùa ta thì không chỉ là chặt mỗi cánh tay của các ngươi đâu”.
“Lý Tồn Kiếm rất lợi hại sao?
Nhưng bây giờ, hắn ta có cứu được các ngươi không?”
Nghe thấy lời này, ba người vô cùng hoảng sợ.
“Đoạn... Đoạn...”, giờ phút này Hổ Phong ú ớ lẩm bẩm.
“Lão tam, ngươi đến!”
“Nhị ca, ngươi tới đi!”
Ba người nhường tới nhường lui.
“Nếu không để ta làm cho?”
Tần Ninh thử hỏi.
Rắc rắc rắc! Trong nháy mắt, ba tiếng xương nứt rắc rắc rắc vang lên.
Để Tần Ninh làm?
Vậy còn không bằng để tự bọn họ làm! Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của ba người, Tần Ninh lại nói: “Nếu lão già kia vẫn ổn thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi, còn nếu lão già đó xảy ra chuyện, ta sẽ phá hủy Xuy Tuyết Trai, còn giết các ngươi nữa!”
Nghe thấy lời này, Tam Phong lập tức sững sờ.
Còn đi nữa?
Biết ông chủ của Xuy Tuyết Trai là Lý Tồn Kiếm mà Tần Ninh còn muốn đi?
Lý Huyên ở một bên cũng ngây ra như phỗng.
Bình luận facebook