• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1106-1110

Chương 1106: Thiên Tự Vạn Ấn Quyết

Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trở nên u ám.

Tần Ninh nói rất đúng.

Tuy hắn ta bảo Thiên Đế Các sắp ra tay.

Nhưng thật ra cái gì cũng không có xảy ra.

Nếu bọn họ không bắt được Tần Ninh thì Dương Phong Hoa, Dương Vũ Huyên và người của Thiên Đế Các sẽ không ra tay.

Bây giờ, hắn ta đã hiểu được ý định của Tần Ninh.

Là giết mình!

Rồi dụ phụ thân của mình ra.

Tên này không muốn biến Thanh Ninh Các trở thành chiến trường.

Chẳng qua là, sao Tần Ninh lại tự tin như vậy chứ?

Muốn giết mình à?

Mơ tưởng hão huyền!

Sắc mặt Thiên Trường Nguyệt rét lạnh, hắn ta nắm chặt bàn tay.

Trong lúc đó, trên cánh tay bỗng từ từ xuất hiện một dây xích bằng sắt.

Dây xích sắt phát ra ánh sáng màu đen mờ ảo, vang lên từng âm thanh rột roạt.

Và rồi, trong khi dây xích sắt liên tục lập lòe ánh sáng.

Một luồng hơi thở khiến lòng người sợ hãi ngưng tụ lại, làm cho người ta cảm giác như bản thân đang chịu một áp lực rất lớn.

Lúc này, Tần Ninh đứng vững trên cơ thể Cửu Anh.

Từng dòng dương hải tụ tập, linh khí trong cơ thể giờ tỏa ra một luồng hơi thở hùng mạnh.

"Cửu Anh".

"Ta đây!"

Tần Ninh cười bảo: "Ngươi tấn công, ta phòng thủ".

"Dẫu cho đao có đè sát cổ ngươi thì ngươi cũng đừng lui về sau".

"Được rồi".

Cửu Anh nhếch miệng cười ngạo nghễ.

Lúc này, cơ thể khổng lồ của nó chạy như bay tới.

Thiên Trường Nguyệt khịt mũi coi thường, dây xích sắt đột ngột bật ra.

Ở một đầu của dây xích sắt, một cái gai sắc nhọn lạnh lẽo phóng thẳng tới cổ Cửu Anh.

Thấy thế, trái tim Cửu Anh đập thình thịch.

Mặc kệ nó mà lao tới tiếp có sao không vậy?

Tần Ninh có thể chống lại nó ư?

"Huyền Vũ Thuẫn Pháp, Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn!"

Tần Ninh khẽ quát, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, bỗng nhiên, trong hai mươi hai đường dương hải lũ lượt khuếch tán linh khí ra xung quanh.

Leng keng...

Một tấm khiên khoảng chừng một bàn tay xuất hiện ở cổ Cửu Anh.

Từng âm thanh leng keng vang lên, tấm khiên tan vỡ, mà lúc này, sự tấn công của Thiên Trường Nguyệt cũng bị đánh lui.

Đỡ được kìa!

Cửu Anh thấy cảnh đó, cảm thấy khó lòng tin nổi.

Vậy mà Tần Ninh đã đỡ được đòn tấn công đó.

Thật quá bất ngờ.

"Ngươi làm gì đó?"

Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh hơi khiển trách, quát: "Ta bảo là ngươi chỉ cần chú ý tấn công thôi, còn ta sẽ lo phòng thủ".

Từ trong lời nói của Tần Ninh, Cửu Anh nghe được sự bất mãn, nó chỉ đành thở dài.

"Lần này nhớ kỹ vào".

Thân thể khổng lồ tiếp tục lao tới.

Thiên Trường Nguyệt thấy thế, sắc mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo.

Dưới sự hỗ trợ của khí Bản Nguyên, thực lực của Cửu Anh đã ngang với hắn ta.

Còn về Tần Ninh, thế mà hắn lại có thể bộc lộ ra lực phòng thủ mạnh mẽ như vậy.

Một người một thú hợp tác với nhau ăn ý không chê vào đâu được.

Thế nhưng, Thiên Trường Nguyệt không thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ linh cảnh Tụ Dương sơ kỳ như Tần Ninh kiêu căng ngạo mạn trước mặt cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch như hắn ta được.

"Tống Phu Triết, bất chấp tất cả mọi thứ, mau giết chết Tần Ninh cho ta".

Thiên Trường Nguyệt hét lên, rồi lao xuống.

Oanh...

Lập tức vang lên tiếng gầm rú dữ dội.

Ngay sau đó, trong dãy núi Nguyệt Lan long trời lở đất.

Trong nháy mắt, từng tiếng gào thét vang lên.

Ngón tay Tần Ninh liên tục kết ấn.

Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn và Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn đính vào cơ thể Cửu Anh từng tầng từng tầng một.

Cửu Anh giờ đây quả thật đã bỏ việc phòng thủ qua một bên mà tấn công bằng mọi giá.

Dù sao nó có Tần Ninh đỡ đòn cho rồi, chỉ cần tập trung giết người là được.

"Chết đi!"

Bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.

Hai cái đầu của Cửu Anh cắn răng rắc.

Tiếng máu tươi phun lên phùn phụt, ánh mắt của tất cả mọi người thay đổi.

Chết rồi ư!

Giờ lại chết thêm hai cao thủ cảnh giới Quy Nhất nữa.

"Ha ha ha..."

Cửu Anh không nhịn được cười phá lên.

"Đã, quá đã!"

Cửu Anh chở tỏa ra một luồng hơi thở bạo ngược.

Từ thời thượng cổ đã có hung thú Cửu Anh.

Mang danh giết chóc thành thói không phải nói chơi.

Vào lúc này, máu tươi nhuộm thẫm cơ thể Cửu Anh, cả người nó bừng bừng sát khí.

Và bên trong cơ thể nó, một luồng năng lượng mạnh mẽ đang thay đổi.

Oong...

Bỗng nhiên, chỉ thấy cái đầu thứ nhất tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, ở giữa hai đầu lông mày chợt xuất hiện một cục u đang gồ lên.

"Thăng cấp hả?"

Tần Ninh nỉ non nói.

"Chín cái đầu của ta tu luyện thành một, đó chính là từng bước đến cảnh giới Quy Nhất, bây giờ, có thể coi như là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!"

Cửu Anh cười ha hả.

Kể từ khi Tần Ninh đột phá, năng lượng trong cơ thể nó bắt đầu quay cuồng.

Giờ đây, năng lượng đã ngưng tụ thành hình dạng.

Cái đầu thứ hai của nó cũng đã bắt đầu có hình có dạng.

Năng lượng biến đổi sung sướng quá đi!

Cửu Anh giờ nhìn vào những người còn lại.

"Tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi đi chầu Diêm Vương".

Nó vừa dứt lời, bắt đầu điên cuồng giết chóc.

"Chết tiệt!"

Bây giờ, mặt mày Thiên Trường Nguyệt nhăn nhó.

Tần Ninh với Cửu Anh dùng một loại phương thức quái dị hợp sức cùng nhau.

Sự kết hợp này khiến lớp phòng ngự do Tần Ninh tạo ra luôn bao phủ trên người Cửu Anh giúp sức mạnh của cả hai tăng thêm bội phần.

Dưới tình thế như vậy, hắn ta không thể gây tổn thương lên Cửu Anh càng đừng nhắc tới việc đến gần Tần Ninh.

Sắc mặt Thiên Trường Nguyệt càng lúc càng u ám.

"Công tử Trường Nguyệt".

Tống Phu Triết không khỏi đề nghị: "Hay là rút lui trước".

"Không được".

Thiên Trường Nguyệt cắn răng nói: "Bên phía phụ thân và các vị đại nhân đều đang chờ đợi chúng ta hành động để quyết định ra tay".

"Nếu chúng ta thất bại, dẫu có trở về thì cũng chỉ còn con đường chết".

"Mệnh lệnh của Thiên Đế Các là một là thành công, hai là chết".

Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Tống Phu Triết trở nên âm u.

Thế nhưng, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết thật đấy.

Thiên Trường Nguyệt khịt mũi, quát to: "Thực lực của bổn tọa là cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch, sao lại có thể lật thuyền ở đây chứ?"

"Thiên Tự Vạn Ấn Quyết!"

Thiên Trường Nguyệt khẽ quát.

Bỗng nhiên, hắn ta há mồm phun ra từng đợt tự phù.

Trong nháy mắt, từng tự phù như hóa thành đao kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Tần Ninh và Cửu Anh.

Keng keng keng...

Từng tiếng leng keng vang lên.

Lúc này, cơ thể khổng lồ của Cửu Anh liên tiếp bị đánh lùi về sau.

"Không đỡ được nữa hay sao?"

Cửu Anh không kìm lòng bèn hỏi Tần Ninh.

"Câm miệng".

Tần Ninh vẫn đứng vững vàng trên đỉnh đầu của Cửu Anh, suy tư nhìn về phía Thiên Trường Nguyệt.

"Thiên Tự Vạn Ấn Quyết..."

Sắc mặt Tần Ninh thờ ơ nhìn vào Thiên Trường Nguyệt rồi nói: "Sao ngươi biết nó?"

Hắn vừa dứt lời, Thiên Trường Nguyệt chế giễu nói: "Đây là bí thuật tổ truyền của Thiên gia chúng ta, sao ta lại không biết chứ?"

"Bí thuật tổ truyền của Thiên gia à?"

Nét mặt Tần Ninh lạnh lẽo, nói khẽ: "Có phải thế không? Thế nhưng, ta đây muốn hỏi phụ thân nhà ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Hừ!", lúc này, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trở nên mất tự nhiên.

Vẻ mặt Tần Ninh lúc này như muốn cắn xé hắn ta thành trăm mảnh.

Trông rất kinh khủng.

Từ khi chiến đấu với nhau đến bây giờ, thoạt nhìn Tần Ninh ra tay rất quả quyết, nhưng trên mặt vẫn luôn tỏ ra trêu đùa như mèo vờn chuột.

Điều này làm hắn ta không ưa chút nào.

Nhưng bây giờ, vẻ mặt rét lạnh của Tần Ninh rất đáng sợ.

Nó mang đến cho người ta cảm giác... dường như Tần Ninh hiện tại mới... mới bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.

"Có vẻ như, Thiên gia có không ít bí mật nhỉ".

"Thiên Tự Vạn Ấn Quyết hả?"

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Nó không dùng như vậy đâu".

Vừa nói xong, một tay Tần Ninh xuất chiêu.

Oanh...

Lúc này chợt vang lên tiếng gào rú dữ dội.

Trong chốc lát, mọi người chỉ nhìn thấy trong tay Tàn Ninh xuất hiện từ chữ tự phù.

Tự phù này lan ra khắp cơ thể Cửu Anh, rồi sau đó tập hợp lại tạo thành một chữ khổng lồ.

"Chấn!"

Tần Ninh dứt lời, rồi vung bàn tay lên.
Chương 1107: Không, ngươi chịu được

Trong nháy mắt, vô số chữ tự phù kia tách khỏi cơ thể Cửu Anh, rồi tập hợp lại tạo thành một chữ chấn khổng lồ.

Sau khi chữ chấn hình thành, từng tiếng nổ và âm thanh nứt tạc vang lên.

Mấy chục đỉnh núi xung quanh ầm ầm sụp đổ, truyền ra tiếng gào rú chấn động điếc cả tai.

Lúc này, cả dãy núi Nguyệt Lan lại rung động.

"Phụt..."

Rồi bỗng nhiên, một bóng người rơi thẳng xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Đó chính là Thiên Trường Nguyệt.

Hắn ta vô cùng khiếp sợ nhìn vào Tần Ninh.

"Sao mà ngươi biết nó... Thiên Tự Vạn Ấn Quyết?"

Thiên Trường Nguyệt sợ đến choáng váng đầu óc.

Tần Ninh... sao lại học được Thiên tự Vạn Ấn Quyết!

Đây chẳng phải bí thuật tổ truyền của Thiên gia sao!

"Bí thuật tổ truyền của Thiên gia các ngươi à?"

Tần Ninh hờ hững nói: "Pháp quyết này dùng linh khí để tạo thành tự phù, giữa các tự phù với nhau lại tiếp tục ngưng tụ tạo thành công kích mạnh mẽ nhất".

"Ta biết rõ ai là người sáng chế ra pháp quyết này, Thiên gia các ngươi mưu đồ gì thế?"

"Có vẻ như, phải hỏi cho rõ là Thiên gia các ngươi chiếm đoạt pháp quyết này từ đâu rồi!"

Lúc này, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trắng bệch.

Kiến thức Tần Ninh có được đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn ta.

Tên này rất đáng sợ.

"Sao người của Thiên Đế Các còn chưa tới vậy?"

Một đầu của Cửu Anh lao thẳng xuống, nhìn chằm chằm vào Thiên Trường Nguyệt.

Tần Ninh đứng trên đầu nó, nhìn Thiên Trường Nguyệt rồi thản nhiên nói: "Nếu chúng không đến thì ngươi sẽ chết thật đấy".

Lúc này, Thiên Trường nguyện rất muốn động đậy nhưng lại không tài nào nhúc nhích được.

Chữ chấn kia gần như đã làm vỡ nát thất kinh bát mạch của hắn ta.

Tên Tần Ninh này rốt cuộc đã xài thủ đoạn gì thế?

Võ quyết mà Tần Ninh thi triển đã được áp dụng hoàn toàn lên người Cửu Anh.

Đối với Tần Ninh, Cửu Anh bây giờ chẳng khác gì cái máy khuếch đại.

Nó khuếch đại hàng chục hàng trăm lần sát thương của Tần Ninh.

Loại biện pháp kì dị này hắn ta mới nghe lần đầu.

"Có vẻ như không có ai đến cứu ngươi rồi".

Tần Ninh mở miệng, bình thản nói: "Nếu đã như vậy, Cửu Anh, cắn đi!"

"Khà khà..."

Cửu Anh nhếch miệng cười kinh, lộ ra những cái răng lởm chởm, mỗi cái đều to như cái lu.

"Chưa đủ nhét kẽ răng của ta đâu!"

Vừa dứt lời, Cửu Anh há to miệng, rồi cắn một ngụm.

Oanh...

Bỗng nhiên, vang lên tiếng gào thét đầy đau đớn.

Âm thanh xé toạc vang lên.

"Răng rắc..."

Mây bụi mịt mù, bao trùm khắp nơi.

Bất chợt vang lên tiếng chửi rủa.

Cửu Anh chửi ầm lên.

"Ai đó?"

Làn gió thổi qua, xua tan mây mù.

Một bóng người đứng ở đỉnh núi.

Sau người đó còn có bốn người nữa, bọn họ đỡ Thiên Trường Nguyệt dậy.

"Chúng ta cứ tưởng rằng thực lực của Tần Ninh đã đủ mạnh rồi, chỉ là không ngờ lại như vậy, cứ xem như trước đó chỉ là bài kiểm tra nhỏ cho ngươi".

Một giọng nói âm u sắc lạnh vang lên.

"Nhị thúc!"

Thấy người nọ, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trở nên âm u.

Người nọ có phong thái cao quý, mặc chiếc áo choàng màu vàng, là biểu tượng của Thiên hộ pháp Thiên Đế Các.

Khí thế lượn lờ xung quanh người nọ đã đủ vượt xa Thiên Trường Nguyệt cả chục dãy phố.

Người nọ toát ra luồng hơi thở cực kỳ hùng mạnh!

Là cao thủ cảnh giới Quy Nhất đỉnh cấp!

Lúc này, bầu không khí trở nên yên lặng.

Vẻn vẹn sáu bảy vị Thiên hộ pháp giờ đã đến nơi.

"Hãy mau xưng tên".

Tần Ninh nhìn người nọ rồi thờ ơ nói.

"Thiên Đế Các, Thiên hộ pháp, Thiên Kha!"

Người nọ khoan thai ôm tay trả lời, giọng điệu lạnh nhạt.

"Thiên hộ pháp hả?"

Tần Ninh lộ vẻ thất vọng nói: "Ta cứ nghĩ là Thiên Hằng Nhất sẽ tự đến chứ!"

"Xử lý ngươi, cần gì làm phiền Phó Các chủ ra tay!"

Giọng điệu Thiên Kha khinh thường.

Thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Trường Nguyệt, sắc mặt Thiên Kha âm trầm.

Nếu hôm nay không giết tên Tần Ninh này thì ắt có ngày sẽ trở thành đại họa của Thiên Đế Các.

"Đám Phó Các chủ của Thiên Đế Các không đến đây có sao không vậy?"

"Thanh Ninh Các không dễ chiếm đoạt vậy đâu, chẳng thà đến xử lý ta luôn cho rồi!"

Tần Ninh lạnh nhạt nói với Thiên Kha.

"Giết ngươi, không cần Phó Các chủ ra tay".

Thiên Kha hờ hững nói: "Một mình ta đã đủ rồi".

Ông ta dứt lời, rồi bước ra từng bước.

Ánh mắt Thiên Kha hiện tại rất lạnh lẽo.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ vốn là Thiên Trường Nguyệt đã tập hợp với bọn họ từ lâu, thế nhưng lại kéo dài đến bây giờ mà vẫn không thấy ai đến.

Do vậy, ông ta đành phải đến đây xem tình tình ra sao.

Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện bất ngờ.

Một tên Tần Ninh lại suýt nữa phá hỏng việc lớn của bọn họ.

Thiên Kha bước ra từng bước, trong khi bước đi, ông ta phô bày ra luồng hơi thở rất mạnh mẽ.

Đó chính là cảnh giới Quy Nhất Cửu mạch!

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn thấy sau lưng Thiên Kha xuất hiện luồng hơi thở hùng mạnh.

Khí thế của chín đường Thiên Mạch như có như không, không thể nào làm giả được.

Người mở ra chín đường Thiên Mạch chính là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.

Thực lực như vậy đã đủ để xưng vương xưng bá một phương.

Cửu Anh thấy cảnh đó, lắc lắc chín cái đầu, ho khù khụ.

"Chủ thượng, hay là... chuồn trước nhỉ?"

Má ơi!

Đi theo Tần Ninh có phải đáng sợ quá không vậy?

Nó vốn nghĩ là, bản thân mình dù sao cũng là hung thú, bản chất của nó là khát máu, giết chóc thành thói.

Nhưng mà giờ so với Tần Ninh thì chỉ đáng xách dép chạy theo thôi!

Tên này mới là hung thú, mới là đồ quái vật kinh khủng.

Lúc này, từng luồng hơi thở chuyển động xung quanh.

Thiên Kha chỉ cần dùng khí thế trên người đã hoàn toàn áp chế được Cửu Anh.

Dù sao, đại lục Cửu U vốn là của Tần Ninh.

Nó chỉ mượn lực lượng xài tạm thôi, nên không thể thi triển ra uy lực thật sự được.

"Sợ gì đó?"

Tần Ninh đứng trên đầu Cửu Anh, nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay sẽ là ngày mở ra trang sử hào hùng xán lạn của ngươi!"

"Hiện tại nó ở đâu ra chứ?"

Nói xong, Tần Ninh mỉm cười nói: "Chẳng qua chỉ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch mà thôi!"

Thế nhưng...

Lúc này Cửu Anh không biết nói gì hơn.

Sao Tần Ninh tự tin vậy hả?

"Bảo vệ thiếu gia".

Thiên Kha ra lệnh, nói xong, hắn ta bước ra.

"Tên này, ta sẽ giết".

Ông ta vừa dứt lời.

Nhanh chóng lao vọt tới.

"Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, nổ!"

Vừa nói xong, trước người Thiên Kha bỗng xuất hiện một chữ bạo, rồi chém xuống.

Tự phù kia ẩn chứa sức mạnh tối thượng, mang theo luồng linh khí rét lạnh rơi xuống dưới.

Thấy thế, Cửu Anh tái mét, không khỏi nói: "Chủ thượng, ta không đỡ được".

"Không, ngươi đỡ được!"

Tần Ninh nói xong.

"Cửu Linh Tinh Thần quyết!"

Oong oong oong...

Trong chốc lát, xung quanh cơ thể Cửu Anh.

Xuất hiện chín cột sáng cao chọc trời.

Giờ đây, Cửu Linh Tinh Thần quyết đã xuất hiện.

Chín cột sáng cao chọc trời tỏa ra vầng hào quang lan ra khắp bốn phía.

Chín linh khí hùng mạnh tập hợp lại thành một cây linh trụ.

Cùng lúc đó, trên chín cái đầu của Cửu Anh đều xuất hiện một linh thể.

Linh thể kia có hình dáng giống Tần Ninh y đúc.

Chỉ là, hình dáng và màu sắc của quần áo khác nhau.

Màu đỏ, màu vàng, màu vàng, xanh biếc,...

Chín linh thể cùng nhau đứng trên chín cái đầu của Cửu Anh với Tần Ninh.

"Giết hắn!"

Tần Ninh ra lệnh.

"Ta không làm được mà!", Cửu Anh khốn khổ cầu xin.

"Ngươi có thể làm được".

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ cần thể hiện cái cơ thể khổng lồ đầy tiềm năng đó là được".

Hắn vừa dứt lời, Cửu Anh chịu thua.

Không làm cũng phải làm.

Tên Thiên Kha kia sắp đánh tới nơi rồi.

Một chữ nổ kia sắp nổ tung trước mặt bọn họ rồi đó.

Lúc này, Cửu Anh tức giận gầm rú.

"Nổ cái quần què!"

Trong nháy mắt, Cửu Anh há to mồm và phun ra.

Ngay lập tức xuất hiện một quả cầu lửa.

Chỉ là ngay sau đó Cửu Anh cũng phát hiện một điều.

Không hợp lý!

Rất chi là không hợp lý!
Chương 1108: Thuật ngự thú

Quả cầu lửa vừa xuất hiện, đường kính đã hơn trăm mét.

Quả cầu đó đang đến!

Lúc này, cả chín sức mạnh khác nhau đều tập hợp tại phần giữa của quả cầu lửa.

Nó ngay lập tức biến thành một trái bóng màu sắc rực rỡ.

"Vứt hoa cưới đấy à?"

Cửu Anh vô cùng mờ mịt.

Chuyện này hơi không đúng lắm nhỉ!

Quả cầu lửa đó hiện ra ánh sáng bảy màu, lúc này đang bay ra ngoài bằng một đường thẳng.

Trong nháy mắt đã nổ tới chữ viết phía trên.

Rầm...

Ngay lập tức, bầu trời bên trên bắn ra vô số ảnh sáng, trời đất nứt vỡ.

Chữ đó giờ đây đã tan thành cát bụi.

Tuy nhiên sức mạnh từ vụ nổ đó lại bị đoá hoa vải chặn lại, khiến cho chấn động vẫn chưa làm Tần Ninh và Cửu Anh bị thương.

Lúc này Cửu Anh có hơi ngớ người.

Thật sự luôn!

Cảm giác thích thú đã chạm tới đỉnh điểm.

Cảnh giới Quy Nhất một mạch ngăn được cảnh giới cửu mạch chỉ với một chiêu.

Thế này còn chưa đỉnh à?

Cửu Anh suy nghĩ đến ngẩn ngơ.

Mà phía bên kia, Thiên Hộ Pháp Thiên Kha cũng tái mặt.

Mẹ kiếp!

Không thể nào!

Tần Ninh ngăn lại bằng cách nào chứ?

Khoảnh khắc này, vẻ mặt của vài vị Thiên Hộ Pháp xung quanh cũng đều khó coi cực kì.

Cảnh giới Quy Nhất cửu mạnh mà còn không giết được Tần Ninh ư?

Thế còn nhờ cảnh giới nào ra tay được nữa?

Giờ đây mọi người thật sự không biết phải làm thế nào.

Lúc này Tần Ninh vẫn đứng trên đầu Cửu Anh, nhìn về phía Thiên Kha.

"Thiên Tự Vạn Ấn Quyết? Thiên gia các người có trộm được Thiên Tự Vạn Bí Quyết đi chăng nữa thì cũng chả chân chính".

Vừa nói xong câu đó đã làm Thiên Kha nổi giận.

"Láo xược!"

Thiên Kha khẽ quát một tiếng, giận dữ nói: "Bí quyết này là các chủ của Thiên Đế các ban cho Thiên gia, chứng tỏ gia tộc ngàn đời phục vụ cho Thiên Đế các một cách trung thành và tận tâm".

Các chủ Thiên Đế các thưởng cho?

Giây phút này ánh mắt Tần Ninh bỗng lạnh lẽo.

"Cả Thiên Đế các to lớn như vậy, chỉ có Thiên gia bọn ta nhận được phần thưởng đó".

"Tần Ninh, ngươi nói xấu ta thì được, còn nói xấu các chủ thì tội đáng muôn chết".

Tuy nhiên những lời Thiên Kha vừa nói còn không lọt được vào tai Tần Ninh.

Các chủ của Thiên Đế các truyền lại?

Chắc chắn không thể nào!

Năm đó bí quyết này là do Tần Kinh Mặc sáng chế, cũng là đoạn thời gian mà Tần Ninh đang đi cùng với hắn ta.

Khi đó Tần Kinh Mặc có thiên phú hơn người, không gì sánh kịp.

Tự nghĩ ra bí kíp võ công, có thể được xem như là bậc thầy một thế hệ.

Thiên Tự Vạn Ấn Quyết chính là tác phẩm của Tần Kinh Mặc.

Chỉ là khi bí quyết này được Thiên gia thi triển thì đã cải tiến rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Đây cũng là lí do hắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên lúc phát hiện người Thiên gia thi triển Thiên Tự Vạn Ấn Quyết.

"Ta hiểu rồi..."

Tần Ninh chậm rãi hít một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn.

"Kinh Mặc diệt vong nhưng vẫn còn tồn tại một hồn, là các ngươi bắt đi, không chỉ giết huynh ấy mà còn cướp đoạt ký ức nữa ư?"

Tần Ninh nói lẩm bẩm:"Khó trách... Khó trách...'

Lúc này Thiên Kha cũng không hiểu Tần Ninh đang nói về việc gì.

"Nếu đã vậy, ta cũng không muốn chơi đùa cùng các ngươi nữa".

Chơi?

Nghe đến đây, Thiên Kha bày ra vẻ mặt sửng sốt.

Ai chơi với ngươi?

Ánh mắt Tần Ninh giờ đây cũng bị che lấp.

"Các chủ Thiên Đế các, không hiện thân à? Vậy thì để ta buộc hắn xuất hiện!"

Vừa nói xong, Tần Ninh đã dùng lực đạp chân xuống đất.

Ngay lập tức, chín cột linh trụ mạnh mẽ lao thẳng vào chín cái đầu của Cửu Anh.

Cửu linh đã hoàn toàn hợp nhất với chín đầu của Cửu Anh.

Mà ngay trong khoảnh khắc này, mặt đất dưới thân nó bắt dầu nổi lên một mảng ánh sáng màu than chì, cuồn cuộn không ngừng mà giải phóng lực lượng.

Lúc này Tần Ninh mới nhìn về phía Cửu Anh, mở miệng nói: "Cho ta mượn thân thể chút".

"Hả?"

Nhưng Cửu Anh còn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được một luồng đau đớn trong đầu.

Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy chính mình ý thức đã hoàn toàn bị khống chế.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?", Cửu Anh hoang mang mở miệng hỏi.

"Không có gì, chỉ là thuật ngự thú mà thôi".

Tiếng Tần Ninh vang lên trong trí óc của Cửu Anh.

Cửu Anh ngơ luôn rồi.

Thuật ngự thú?

"Tổ tông ơi, ngài đừng có doạ ta..."

Cửu Anh lắp bắp nói: "Ngay cả hồn phách ta còn chưa thể ngưng tụ thành hình, thuật ngự thú thế nào cũng phải chờ thành hình mới được mà".

"Nếu ngươi làm không tốt thì cả hai ta đều phải chết!"

"Yên tâm, ta làm cái này, nếu không thua hơn ngàn lần thì bản thân ta sẽ không chết", Tần Ninh nói một cách thản nhiên.

"Hả?... Hả?"

Ngươi sẽ không thật sự chết?

Còn ta thì sao?

Lúc này Cửu Anh mới bắt đầu hoảng loạn...

Không quan tâm nó chết hay sống, lỡ nó chết thật thì phải làm sao?

Nó còn chưa biết vì sao lại đến muôn vàn đại lục, chưa biết vợ con mình là ai nữa?

Không thể chết được!

Cửu Anh "nhìn" về phía Tần Ninh, nhịn không được mà cầu xin: "Chủ nhân à, ngươi cẩn thận chút nha, thân thể ta mảnh mai lắm, chúng ta đánh không lại thì chạy cũng được, đừng cố thể hiện..."

"Lắm lời, lăn sang một bên đi, còn nói nữa ta không ra ngoài luôn bây giờ!"

Nghe vậy Cửu Anh lập tức ngậm miệng.

"Thật ra thì...", Cửu Anh không thể nhịn được mà tiếp lời: "Nếu ngươi thật sự ở trong đó luôn, ta chia cho ngươi một cái đầu cũng được...”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lảo đảo cả người, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

"Ngươi, câm miệng!"

Lần này Cửu Anh thật sự không dám nói gì nữa.

Cũng vừa lúc đó Tần Ninh thử hoạt động một phen.

Giờ này khác này mọi người chỉ nhìn thấy.

Tần Ninh ngồi trên đầu rắn mãi không cử động.

Mà con Cửu Anh đó cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nhưng mà ngay sau đó, bỗng nhiên.

Người nãy giờ vẫn luôn ngồi trên đầu Cửu Anh đã mở mắt.

Một luồng hơi thở chấn động lập tức tràn lan ra ngoài.

"Thuật ngự thú!"

Ánh mắt Thiên Kha kinh hoàng.

"Thuật ngự thú?"

Vài vị Thiên Hộ Pháp phía sau đều không hiểu gì cả.

"Ta cũng chỉ từng nghe qua thuật ngự thú, võ giả sẽ dùng sức mạnh hồn phách của mình để thao tác hồn phách của thánh thú, từ đó ra lệch cho đàn thú, khả..."

Nói đến đây, ánh mắt Thiên Kha lại trở nên khó coi.

"Nhưng ta nghe nói đây chỉnh là chiêu của thánh nhân mà, Tần Ninh còn chưa ngưng tụ hồn phách, con mãnh thú kia cũng vậy, sao hắn khống chế được chứ..."

Lúc này Thiên Kha thật sự không hiểu lắm.

Mà mãnh thú Cửu Anh cũng vừa lúc giơ chín cái đầu lên.

Thân ảnh lảo đảo có thể thấy bằng mắt thường, chín cái đầu dường như đang quấn quanh rối vào nhau.

Cửu Anh thấy một màn đó đã hoàn toàn ngơ.

Rốt cuộc là đủ chưa đó?

"Chủ nhân..."

"Câm mồm!"

Tần Ninh quát lớn: "Bản thể của ngươi thuộc về thực lực của nhất cảnh, ta đã là linh cảnh Tụ Dương, muốn khống chế cũng khá khó khăn đấy, còn cần một thời gian để làm quen.

Cửu Anh tủi thân vô cùng.

Ngươi cần phải làm quen, nhưng người ta cũng không định cho người thời gian để làm quen đâu mà!

Thiên Kha cũng đã nhận thấy chỗ bất thường.

Tần Ninh ngay lúc này cho người ta một cảm giác quá mức kì lạ.

Mượn thân thể của Cửu Anh để cường hoá đòn công kích của mình.

Mà giờ đây, càng thẳng thừng hơn, trực tiếp dùng thuật ngự thú...

Thủ đoạn này quá kinh khủng rồi.

Phải nhanh chóng nhân cơ hội này!

Xoẹt...

Gần như là trong chớp mắt Thiên Kha đã lập tức tung chiêu.

Rầm...

Một tiếng gần rú mạnh mẽ vang lên.

Thiên Kha vừa hạ xuống, một cái đầu của Cửu Anh lập tức bị cắt ngang, máu tươi chảy ồ ạt.

Nhìn thấy cảnh này, Cửu Anh có cảm giác trái tim mình rỉ máu.

Một cái đầu rơi rồi!

Tuy hiện giờ thân thế không nghe theo sự khống chế của nó, cũng không cảm thấy đau đớn.

Nhưng mà nhìn thôi đã thấy đau.

Ngay lúc này Tần Ninh cũng hồn nhiên chả thèm để ý.

Sắc mặt Thiên Kha lạnh lẽo, lại hạ xuống.

Rầm...

Tiếng kêu mãnh liệt lại lần nữa vang lên.

Tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Lần này, một cái đầu khác của Cửu Anh tuy đã bị cắt ra một vết máu, nhưng mà vẫn chưa ngã xuống.

"Bị chặn?"

Thiên Kha kinh hãi.
Chương 1109: Cửu linh hợp nhất

Vừa rồi một cái đầu trực tiếp bị hắn chém xuống.

Bây giờ Tần Ninh mới phản ứng kịp, lập tức chặn lại.

Đây cũng không phải chuyện tốt.

Điều này chứng minh Tần Ninh đã bắt đầu điều khiển cơ thể của Cửu Anh, hơn nữa đã có thể khống chế lực lượng một cách thuần thục rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.

Sắc mặt Thiên Kha trở nên căng thẳng.

“Thiên Tự Phá Sơn!”

Một câu phun ra, một chữ “Sơn” lập tức ngưng tụ, trực tiếp giáng xuống.

Ầm…

Nhất thời, đầu Cửu Anh bị đập choáng váng.

“Thiên Tự Trấn Hải!”

Một chữ “hải” lập tức xuất hiện, chỉ trong khoảnh khắc, vây quanh cái đầu.

Giờ phút này, Thiên Kha lần lượt thi triển Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, từng chữ cái độc đáo đồng loạt tấn công Cửu Anh.

Hoặc là… Tấn công Tần Ninh.

Gào…

Mà giờ khắc này, chỉ trong phút chốc, một tiếng gào lớn xuất hiện, chấn động cả núi rừng.

“Nên kết thúc rồi!”

Đầu của Cửu Anh phun ra một câu nói hờ hững: “Thiên hộ pháp Thiên Kha?”

“Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch thì giỏi lắm sao?”

Nói xong, Tần Ninh trực tiếp bước ra.

“Phong Chi Linh!”

Lập tức.

Đầu của Cửu Anh há miệng phun ra.

Vô số lưỡi đao gió ùn ùn kéo đến, cùng nhau xuất hiện.

Tiếng gió gào thét, vang lên ầm ầm.

Từng lưỡi đao gió ấy như là cuốn hết trời đất vậy.

Ngưng tụ thành một cơn bão đao.

“Hừ!”

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Kha hừ lạnh, vung một tay ra.

Từng lưỡi đao gió hoàn toàn lột xác.

Ầm…

Tiếng nổ nặng nề vang lên.

Phá Tự Quyết của Thiên Kha giết ra ngay.

Trận bão đao gió kia lập tức trở nên tán loạn.

Nhưng mà, trận bão tán loạn ấy, chỉ một khắc sau, đã hóa thành ngàn vạn lưỡi đao gió, trực tiếp xông về phía Thiên Hằng.

Keng keng keng…

Từng tiếng từng tiếng va chạm vang lên.

Lưỡi đao gió cắt lên người Thiên Kha, nhưng Thiên Kha lại được linh khí xung quanh bảo vệ, cản trở từng lưỡi đao.

Thấy cảnh ấy, Tần Ninh cũng không hoảng hốt.

“Lôi Chi Linh!”

“Điện Chi Linh!”

Hắn nói xong.

Ngay lập tức, sấm sét nhưng tụ lại như một con rắn lớn, cắn xé, đánh về phía Thiên Hằng.

Bùm…

Tiếng nổ lại vang lên, trên tay Thiên Hằng tụ thành một chữ “phòng”. Kí tự phóng đại, hội tụ thành một tấm khiên, ngăn cản trước người.

“Tới nữa”.

Tần Ninh lại thốt ra một câu: “Kim Chi Linh!”

Một lời vừa dứt, một thanh kiếm vàng bắn thẳng ra.

Kiếm quang hoa lệ, giống như một luồng sáng hạ xuống từ trời đêm, đâm thẳng vào Thiên Kha.

“Mộc Chi Linh!”

Tần Ninh nói thêm một câu, một luồng khí tức sinh mệnh ngưng tụ lại, rồi hóa thành từng điểm sáng, bắn ra.

Chỉ trong chớp mắt, gần như tất cả các loại công kích của Tần Ninh đều xuất ra.

Thiên Kha khó khăn chống đỡ.

Thấy vậy, ánh mắt của mấy vị Thiên hộ pháp của Thiên Trường Nguyệt biến đổi.

Tên Tần Ninh này dựa vào thuật ngự thú đã đề cao uy năng của Cửu Anh lên mấy cấp.

Cứ tiếp tục như vậy, từ đầu đến cuối Thiên Kha đều bị động chịu đòn.

“Đi giúp nhị thúc của ta!”

Thiên Trường Nguyệt thở gấp, nói: “Tần Ninh giao thủ với nhị thúc của ta, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, mấy người các ngươi chờ cơ hội tập sát.”

“Dạ!”

Nhất thời, bốn người lập tức lao ra.

“Quay lại!”

Sắc mặt Thiên Kha thay đổi, vội vàng quát lên.

Lúc này Tần Ninh bộc lộ hết uy năng, tương đương với ông ta.

Cấp bậc này giao thủ, người ngoài nhúng tay vào chính là tự tìm chết.

“Các ngươi xứng nhúng tay vào sao?”

Lúc này, Tần Ninh run lên, điều khiển cơ thể Cửu Anh, trực tiếp giết ra.

“Tự tìm chết!”

Đầu Cửu Anh phun ra một đám lửa lớn, há miệng cắn xuống.

Vị Thiên hộ pháp kia, hai tay đan chéo, dùng linh khí cản trở trước người.

Nhưng căn bản không có bất kỳ hiệu quả nào.

Rầm!

Gần như ngay lập tức, linh khí bảo vệ cơ thể vỡ tan tành, bị đầu của Cửu Anh cắn.

Phụt một tiếng, máu tươi phun ra.

Một vị Thiên hộ pháp trực tiếp bỏ mình.

Trong chớp mắt, đám người còn lại, mặt trắng bệch.

“Dừng tay”.

Thiên Kha quát lớn: “Không ai được nhúng tay vào, nhúng tay vào phải chết”.

Thiên Trường Nguyệt cũng xanh mặt.

Hắn ta không ngờ tới Tần Ninh lại mạnh đến bậc này.

Thiên Kha hơi run lên, bước chân ra.

“Ngươi tự tìm chết!”

Thiên Kha lạnh như băng, nói: “Thiên Đế các của ta lên kế hoạch đã lâu, lần hành động này, há lại vì một mình ngươi mà hỏng mất?”

Lúc này, cơ thể Thiên Kha, từ trên xuống dưới, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ.

Một luồng ánh sáng màu máu.

Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong cơ thể Thiên Kha như có một con mãnh thú Thương Lan thoát ra vậy.

“Huyết Tự Quyết!”

Thiên Kha quát lên một câu, toàn thân trên dưới, huyết khí cuồn cuộn.

Từng mạch máu lan tràn ra mặt ngoài cơ thể Thiên Kha.

Những mạch máu kia, rất nhanh đã tụ tập thành một chữ “huyết”, nhưng tụ trước mặt Thiên Kha.

Từng mạch máu hội tụ thành một chữ.

Chữ “huyết” càng ngày càng rộng.

Giống như một ngọn núi máu đè trên đầu mọi người.

Đi đôi với chữ “huyết” càng ngày càng mạnh lên, trong lòng Cửu Anh run rẩy.

Cấp bậc cảnh giới Quy Nhất cửu mạch mạnh đến mức nào chứ?

Nếu chữ này giáng xuống, không phải sẽ đập nát bét cơ thể nhỏ bé của nó sao?

Thấy cảnh này, Tần Ninh lại cười lạnh.

“Cửu Linh Tinh Thần Quyết, Cửu Linh Hợp Nhất!”

Hắn vừa dứt lời, lập tức, trong chín cái đầu của Cửu Anh, chín luồng ánh sáng linh khí Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Điện, Huyết tụ hội lại thành một điểm

Trong khoảnh khắc, điểm ấy đen thui như mực, tự như hố đen vĩnh viễn, có thể nuốt trọn tất cả.

Quả cầu đen ngày càng lớn, ngày càng lớn.

Dần dần, từ giữa hư không, trong lúc mơ hồ, giữa không gian xuất hiện một tia vặn vẹo.

Lúc này, tất cả mọi người đều âm thầm lạnh lòng.

Cuộc giao chiến của hai người khiến người khác mang cảm giác khiếp đảm.

“Huyết Tự Vẫn!”

“Cửu Linh Phá!”

Rầm…

Trong khoảnh khắc, tiếng nổ tung vang lên trong dãy núi Nguyệt Lan.

Ngay lập tức, toàn bộ dãy núi đều rung lên.

Từng luồng ánh sáng tầng tầng khuếch tán.

Hắc quang và huyết quang, gần như mỗi bên chiếm một nửa vùng trời.

Chẳng qua là, dần dần, mọi người lại thấy.

Hắc quang từng bước cắn nuốt huyết quang.

Theo thời gian trôi qua.

Hiệu quả cắn nuốt càng ngày càng rõ.

Lúc này Thiên Kha đứng giữa không trung, mặt trắng nhợt như tờ giấy. Nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt ông ta đầy kinh hoàng.

Ông ta có thể cảm nhận được.

Đợt công kích này của Tần Ninh ẩn chứa một sức mạnh quỷ dị.

Cũng không phải quá bá đạo, mà là… sức mạnh có thể nuốt hết huyết tự của ông ta.

Cứ theo đà này, đến cuối cùng, ông ta phải chết không cần nghi ngờ.

“Đáng chết!”

Thiên Kha cũng không nghĩ ra.

Tần Ninh rốt cuộc làm sao đến được bước này?

“Nuốt!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Quả cầu đen như một tấm màn trời màu đen, dùng tốc độ nhanh chóng trực tiếp đáp xuống, chiếm đoạt lấy Thiên Kha.

Lập tức, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trắng bệch.

Nhị thúc là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lại bị Tần Ninh nuốt trọn?

Lúc này, bên trong quả cầu đen, từng tiếng nói oán độc vang lên.

“Tần Ninh, ngươi sẽ chết rất khó coi, thả bổn tọa ra ngoài!”

“Thả ngươi ra ngoài? Ngươi cũng…”

Rầm…

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Ninh còn chưa kịp nói xong thì một tiếng nổ rung trời vang lên từ dưới đất.
Chương 1110: Tăng cường gấp 3 lần

Ầm ầm ầm...

Ngay sau đó, mặt đất nổ tung, xuất hiện một đường nứt toạc, vừa xuất hiện lập tức chém rớt tám trong chín cái đầu của Cửu Anh!

Chỉ còn lại duy nhất cái đầu ở giữa, bị những văn tự nứt vỡ kia tác động, tỏa ra hào quang chói rọi, bảo hộ một cái đầu còn sót lại.

Lúc này Tần Ninh đang ở trên đầu của Cửu Anh đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt trắng nhợt phun ra một ngụm máu tươi.

Hai mắt Tần Ninh từ từ mở ra.

Cửu Anh bắt đầu trở lại quyền khống chế trong tay hắn, nhịn không được lớn tiếng gào khóc: “Đau đau đau…”

Chín cái đầu bị chém rớt tám cái.

Nếu cái cuối cùng cũng bị chém mất, nó nhất định phải chết.

Lúc này đây, tám cái đầu khác đều ảm đạm không còn chút ánh sáng, thân hình to lớn của Cửu Anh vội vàng hóa nhỏ bằng bàn tay, sau đó chui vào bả vai Tần Ninh.

“Chủ thượng, sức lực của ta đã cạn kiệt rồi, không thể khôi phục được…”, Cửu Anh thì thầm nói.

Tần Ninh đứng trên mặt đất nhìn lên không trung.

Có một bóng người áo trắng phiêu phiêu đang đứng ở đó, thần thái lạnh nhạt tự nhiên.

Lau máu tươi ở khóe miệng, Tần Ninh hướng mắt lên cười nói: “Cảnh giới Thiên Nhân rồi mà còn làm chuyện trộm cướp thế này sao?”

“Hừ!”

Người mặc áo trắng hừ một tiếng, quát: “Mau thả Kha đệ ra!”

Vừa dứt lời tất cả mọi người bỗng sáng tỏ.

Người này… chính là Thiên Hằng Nhất!

Thiên Hằng Nhất, một trong những phó các chủ của Thiên Đế Các, cảnh giới Thiên Nhân uy chấn một phương.

Người áo trắng kia cứ như vậy đứng giữa hư không, tạo cho mọi người một cảm giác không thể hô hấp.

Thiên Nhân!

Gần với sự tồn tại của Vương giả, thật sự quá mạnh.

“Thả ra?”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, nhưng máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.

Nhìn Thiên Hằng Nhất, Tần Ninh cười nhạo nói: “Ngươi cho là có thể sao?”

Một lời nói ra, bàn tay Tần Ninh cũng chậm rãi siết chặt.

Rắc...

Trong quả cầu đen truyền đến âm thanh tiếng xương nứt gãy.

“A…”

Âm thanh thê thảm vang lên khiến sắc mặt Thiên Hằng Nhất u ám.

“Dừng tay!”

Thiên Hằng Nhất bước đến, nháy mắt đã đến sát Tần Ninh.

“Dừng tay?”

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Ninh lại nắm chặt.

Rầm...

Quả cầu đen hoàn toàn vỡ nát.

Mặt đất sụp đổ, từng tiếng ầm ầm nổ vang khiến đáy lòng mọi người run sợ.

Bóng dáng Thiên Hằng Nhất lúc này cũng bị cản trở.

Khóe miệng Tần Ninh nhếch lên một tia cười mỉm.

Khuôn mặt Thiên Hằng Nhất nảy sinh ác độc.

“Ngươi cho rằng dẫn bổn tọa đến là đủ để ngăn cản tai họa cho Thanh Ninh Các sao?”

“Nằm mơ đi”.

Mỗi âm thanh Thiên Hằng Nhất phát ra đều có chút khàn khàn, hiển nhiên là bị chọc giận không nhẹ.

“Để ta… đến xem thử, ngươi có mệnh gì!”

Dứt lời, trước mặt Thiên Hằng Nhất lập tức xuất hiện một cái trảm tự rất lớn.

“Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, Trảm Tự Quyết!”

Rầm...

Dường như trong nháy mắt, trảm tự đã trực tiếp nện xuống.

Mặt đất nổ vang, những vết nứt rộng cả trăm trượng xuất hiện trên cả dãy núi, lan xa đến hàng chục mét.

Một tòa núi cao nguy nga lúc này lại tựa như một cái gác xép bình thường sụp đổ, ầm ầm vang vọng.

Mặt đất vỡ vụ tạo ra một loại áp lực cực kỳ nặng nề lên người khác.

Cốc Tân Nguyệt, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương cùng đám người Giang Bạch đều bị dọa run sợ.

Thiên Nhân xuất hiện.

Không ai có thể nghĩ đến.

Tốc độ Thiên Hằng Nhất ra tay quá nhanh.

Nhanh đến mức bọn họ căn bản không thể cản được.

Nói cho cùng ra, cho dù bọn họ có kịp phản ứng đi lại ngăn cản thì cũng chỉ có một con đường chết.

Trên thực tế, hiện tại cả bốn người họ đều đã có được thực lực của cảnh giới Vạn Nguyên.

Nhưng mà nếu so sánh cảnh giới Vạn Nguyên với cảnh giới Thiên Nhân… quả thật không đáng nhắc đến.

“Sư tôn!”

“Tần Ninh!”

“Tần công tử!”

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều vừa vội vừa hoảng.

Sắc mặt Doãn Tinh Vũ và Xương Huy cũng trắng bệch.

Tổng Các chủ cùng Tây Các chủ đã ngàn vạn dặn dò, bọn họ có thể chết nhưng Tần Ninh không thể.

Nhưng mà bây giờ...

Một kích của Thiên Nhân đó!

Một linh cảnh Tụ Dương như Tần Ninh làm thế nào mà ngăn cản chứ?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Thiên Hằng Nhất đứng ở giữa không trung cũng chau mày.

“Chỉ có chút năng lực như vậy? Trên con đường Thiên Nhân, ngươi đã đi được bao nhiêu bước rồi? Một bước? Hai bước? Hay là ba bước?”

Một giọng tươi cười nghiền ngẫm đột nhiên vang lên.

Lúc này, Tần Ninh bước ra.

Quần trắng áo trắng, tóc dài phiêu đãng, vết máu nơi khóe miệng đã khô cạn.

Tần Ninh đứng trên một khối đá vụn đã vỡ tan, ánh mắt sáng rực.

“Trảm Tự Quyết! Trảm Tự Quyết!”

“Vì sao Các chủ Thiên Đế Các ngươi lại biết được Thiên Tự Vạn Ấn Quyết của Tần Kinh Mặc đại ca?”

“Tăng cường Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, uy lực có thể so được với cả bí bảo của Thiên Đế Các Các chủ ngươi, quả là nhân vật số một nhỉ!”

Lúc này, trong lòng Tần Ninh đã dần hiểu rõ.

Lúc trước, hắn vất vả dùng mọi thủ đoạn, có thể nói là hành động nghịch thiên, đem một ý niệm còn sót lại của Tần Kinh Mặc vốn chẳng phải cảnh giới Thánh Nhân bồi dưỡng thành một hồn, ân cần săn sóc hết chín vạn năm.

Nhưng mà chín vạn năm đã trôi qua.

Hắn trở lại rồi!

Vốn dĩ nghĩ đã hoàn toàn nắm chắc tự tin trong tay.

Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một Tần Kinh Mặc đã sớm chết đi.

Một hồn cũng bị người khác làm cho tan biến hoàn toàn.

Là bút tích của Thiên Đế Các!

Nói như vậy, một hồn kia của Tần Kinh Mặc bị người của Thiên Đế Các tìm được, nhưng không hề bị trực tiếp nghiền nát..

Mà là… đào rỗng tất cả trí nhớ của một hồn đó.

Nếu không, làm sao Các chủ Thiên Đế Các lại có thể lĩnh hội Thiên Tự Vạn Ấn Quyết được?

Trong lòng Tần Ninh lúc này thật sự hiểu rõ rồi.

“Ha ha…”

Một tia cười khổ thoáng hiện lên mặt.

Tần Ninh lắc đầu nhỏ giọng nói: “Ta nguyên bản là Nguyên Hoàng Thần Đế, chín kiếp là thiên tử, chín vạn năm lịch luyện, cả đời này của ta chẳng qua chỉ như một giấc mộng bình thường ngắn ngủi mà thôi”.

“Đáng tiếc, ta lại cứ cố tình phải giống như cha ta, một chữ tình vây hãm ta cả đời”.

“Kinh Mặc đại ca, cùng ta một đời có tình cảm anh em!”

“Thanh Vân cùng Tiểu Thạch Đầu, cùng ta có tình thầy trò”.

“Phong Vương năm đó cũng do một tay ta bồi dưỡng thành tài, thậm chí đến hậu nhân của hắn ta, ta cũng dõi theo như cũ”.

“Cha nói đúng, người sống lâu rồi không thể không có tình”.

Tần Ninh nâng mắt nhìn về phía Thiên Hằng Nhất, hờ hững nói: “Tình cảm này, ta không muốn chặt đứt. Rõ ràng là ràng buộc nhưng lại là nơi khiến ta cảm nhận được ấm áp trong cuộc sống”.

“Đáng tiếc, các người đã chặt đứt ràng buộc này của ta”.

“Uy nghiêm của Thần Đế không thể khiêu khích!”

“Thiên Hằng Nhất, hôm nay Tần Ninh ta sẽ khiến ngươi phải chết”.

Vừa dứt lời, trong phút chốc, Tần Ninh mặc áo trắng bay lên phía trên, từng đường kim văn dần ngưng tụ.

“Vạn Thể Thiên Văn!”

Lời vừa dứt, chỉ trong chớp mắt.

Bên ngoài cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng đường văn tự chạm khắc.

Từng đường văn tự điêu khắc ngưng tụ, khiến cho áo quần màu trắng của Tần Ninh dần hòa thành màu vàng rực rỡ, hiện ra hình ảnh của một rồng một phượng.

Vạn Thể Thiên Văn!

Lấy thân thể làm vật dẫn, mạnh mẽ khắc ra thần văn, ngưng tụ lực của cả thiên địa.

“Cội nguồn của Cửu U đại lục!”

Trong cơ thể Tần Ninh lúc này xuất hiện một trận khí thế hào hùng.

“Cửu Linh Tinh Thần Quyết!”

“Cửu Linh hợp nhất!”

Dứt lời, trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh trường thương.

Trường thương tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động.

Trong nháy mắt, hào quang của đất trời tựa như đều tụ tập lại trên người Tần Ninh.

Sức mạnh cội nguồn của Cửu U đại lục không ngừng tăng cường lực sinh mệnh của bản thân Tần Ninh.

Vạn Thể Thiên Văn, ở mức độ cực hạn đã phóng ra uy lực bản thể của Tần Ninh.

Cửu Linh Tinh Thần Quyết cũng tăng mạnh.

Ba nguồn lực lượng cùng tăng phúc, khiến cho Tần Ninh lúc này thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Thiên Hằng Nhất nhìn thấy một màn này thì khẽ cau mày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom