-
Chương 706-710
Chương 706: Ta thì nhìn không quen
Lão Kiệt nói lại lần nữa: “Nhị vị công tử, mau đi đi, lần này Lưu Diễm các không gánh nổi!”
“Các chủ đã chuẩn bị…”
Lão Kiệt nói đến đây, vẻ mặt u ám.
Lưu Phương Nhi nhìn về phía sau, nói: “Lưu Tường, ngươi dẫn người rời đi, ta quay về xem thử!”
“Muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở!”
Lúc này Lưu Tường thấp giọng hô.
“Không sai, muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở!”
“Trong thành Lưu Diễm còn có người nhà chúng ta, làm sao chúng ta có thể đi được?”
“Đúng đó, chết cũng phải đánh một trận với Thần Phong tông và Lang Vương tông, để mấy tên khốn đó biết, Lưu Diễm các không dễ bắt nạt như vậy đâu”.
Lúc này đám người lòng đầy căm phẫn.
Vốn dĩ bọn họ cũng là vì không trả nổi nợ của nhị đại tông môn, vì vậy mới liều mạng tu hành, kiếm lấy linh thạch, xông vào mật địa.
Nhưng về sau đã biết.
Tất cả chẳng qua chỉ là một ván cờ.
Thần Phong tông, Lang Vương tông cố ý gài bẫy hãm hại bọn họ.
Nhị đại tông môn.
Hèn hạ vô sỉ!
Bây giờ lại xông đến cửa muốn hủy diệt Lưu Diễm các.
Đây là mưu đồ từ lâu!
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng Lưu Diễm Các cùng sống chết!”
Lưu Diễm các, nhà lớn nghiệp lớn, Thần Phong tông và Lang Vương tông muốn nuốt trọn cũng không dễ dàng như vậy.
Trên thực tế, bên trong Lưu Diễm các, quản lý nòng cốt đều là người của Lưu gia.
Lúc này, cùng với Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đi ra phần lớn đều là đệ tử nòng cốt của Lưu gia.
Lưu Diễm các gặp nạn, cũng chính là Lưu gia gặp nạn.
Bọn họ sao có thể trốn tránh như vậy!
Lúc này lão Kiệt cũng nhức đầu.
“Tần công tử, Nguyệt cô nương”.
Lưu Phương Nhi nhìn hai người nói: “Chuyện ngày hôm nay không liên quan đến hai vị, hai vị mau rời khỏi chỗ thị phi này đi!”
“Rời khỏi?”
Tần Ninh mím môi cười: “Cốc Tân Nguyệt rất lợi hại, các người cầu xin nàng ấy, nói không chừng nàng ấy sẽ ra tay cứu các ngươi”.
“Đến lúc đó hủy diệt Thần Phong tông và Lang Vương tông dễ như trở bàn tay”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường mặt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt khom người hành lễ với Tần Ninh, cười nhạt nói: “Ta bây giờ chính là tỳ nữ của công tử, công tử bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó!”
“…”
Nữ nhân này…
Tần Ninh ho khan một tiếng rồi nói: “Ta cùng các ngươi đi xem sao, tình hình nếu như rất tệ thì để nàng ấy ra tay!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường vẻ mặt lại ngây ra.
“Đa tạ Tần công tử!”
Hai người lập tức phản ứng lại, vui mừng không thôi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt nhíu mày.
“Xen vào việc của người khác”.
Lúc này Tần Ninh lại tiến lên phía trước, nhéo mũi đẹp của Cốc Tân Nguyệt, nói: “Công tử làm việc, cô xen vào làm cái gì?”
“Ngươi…”
Cốc Tân Nguyệt nóng nảy nói: “Tiểu tử thối, bản cô nương đã sống mấy vạn năm rồi, ngươi bớt tỏ ra thâm trầm trước mặt ta đi”.
“Xì, mới mấy vạn năm mà thôi…”
Tần Ninh lười chẳng buồn nói.
Hắn ta làm người chín đời chín kiếp, chính là thời gian gần mười vạn năm.
Lại thêm lúc chưa trải qua lịch kiếp, cùng với hai người phụ đế và mẫu đế chinh chiến sát phạt, nói ít thì cũng sống đến mấy trăm vạn năm.
So tuổi với hắn hả?
So có nổi không?
Mấy người đi về phía thành Lưu Diễm với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc này, trong thành Lưu Diễm.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Tổng bộ Lưu Diễm các ở ngay trong thành Lưu Diễm.
Trên bầu trời, ba khí tức mạnh mẽ khiến người ta trong lòng chấn động.
Đó là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển đang giao chiến.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển cho dù ở đại lục Thiên Long đã được coi là sự tồn tại đỉnh cao nhất.
Ngoại trừ lục đại thế lực, lại không vượt qua cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Khí tức mạnh mẽ lúc này truyền tới.
Mà phía dưới, trong Lưu Diễm các, trên trời dưới đất khắp nơi đều là các thân ảnh đang giao chiến.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường lúc này đã nổi giận.
“Giết!”
Không hề có chút do dự, hai thân ảnh xông đến.
Khí lãng mạnh mẽ phóng lên cao.
Tiếng ầm ầm vang hết đợt này đến đợt khác, cả thành Lưu Diễm hoàn toàn trở thành trung tâm của trận chiến.
Tần Ninh đứng chắp tay, Cốc Tân Nguyệt thấy vậy khẽ cau mày, cũng không mở miệng.
“Nhìn không quen?”
“Sống mấy vạn năm có cái gì mà nhìn không quen?”, Cốc Tân Nguyệt chậm rãi nói.
“Ta thì nhìn không quen!”
Tần Ninh bĩu môi một cái: “Bắt nạt người ta đến mức này, đánh cho ta!”
Cốc Tân Nguyệt sững sờ.
Đây là ra lệnh cho nàng sao?
“Sao hả? Bớt lấy mấy vạn năm của cô để nói chuyện đi, không phải mấy vạn năm sao? Ta đã sống mấy trăm vạn năm mấy ngàn vạn năm cũng đều thấy qua rồi, thần và đế của kỷ nguyên trước ta cũng gặp rồi, mấy ngàn năm của cô tính là gì?”
Tần Ninh lại nói: “Đầu tiên giết hai cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, sau đó giải quyết cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.
“Không phải ngươi rất lợi hại ư? Sao không đích thân ra tay?”, Cốc Tân Nguyệt ấm ức nói.
“Ta? Ta lười thôi!”
Tần Ninh chẳng buồn nói: “Nếu không phải là lười thì ta giữ cô lại làm gì?”
“Đánh hay không?”
“Không đánh thì đừng theo ta nữa, vướng chân vương tay lại còn vướng mắt!”
Vướng chân vương tay lại còn vướng mắt?
Hai tay Cốc Tần Nguyệt vang lên tiếng két két.
Bao nhiêu năm nay không kẻ nào dám nói chuyện với cô như vậy!
“Nếu như ngươi không thể dẫn ta đi tìm người đó, ta nhất định sẽ tận tay giết ngươi!”
“Có thể giết được ta thì hẵng nói”.
Tần Ninh chẳng buồn nhiều lời, hắn phất tay, thúc giục Cốc Tân Nguyệt mau chóng ra tay.
Cốc Tân Nguyệt hừm một tiếng, thân ảnh chợt lóe lên, trực tiếp xông ra.
Hai tay Tần Ninh nắn bóp, cơ thể động đậy.
“Đời sau của Lưu Thiên Sơn bị ức hiếp thành như vậy, không biết có nhảy từ trong quan tài ra hay không”.
“Ban phát nhân từ thôi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh liền xông ra.
Trong giây lát, kiếm quang phóng lên cao.
Lúc này linh kiếm Long Cốt Nguyệt lóe lên tia sáng chói mắt tầng tầng lớp lớp.
Khí tức cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mở ra trọn vẹn.
Bây giờ hai người Lưu Phương Nhi và Lưu Tường mới phát hiện.
Tần Ninh vậy mà đã là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Cái tên này…
Hai người hiện giờ kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh còn lợi hại hơn bọn họ.
Cốc Tân Nguyệt kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này nhớ lại, đêm qua ra tay cứu hai người, hình như bọn họ đã uổng công vô ích.
Hai người này rõ ràng là lười đến mức so đo với đám lính đánh thuê kia.
Bây giờ Tần Ninh cũng không nói lời vô ích, ngự kiếm giết ra.
Ầm…
Tiếng ầm của kiếm vang lên, trên linh kiếm Long Cốt Nguyệt, bạch cốt sáng loáng, linh động của trăng, hai thứ kết hợp.
Phụt phụt phụt phụt…
Liên tiếp bốn năm võ giả của cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển lục chuyển đã bị Tần Ninh trực tiếp chém chết.
“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”
Trong đám người vang lên một tiếng hô kinh hãi.
Một vị cao thủ cảnh giới Hóa Thần bát chuyển của Thần Phong tông nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong tay Tần Ninh, ông ta khẽ ngẩn ra.
“Thật sự là linh kiếm Long Cốt Nguyệt”.
Một cao thủ khác của Lang Vương tông lúc này thấp giọng hô: “Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương đến rồi?”
“Bắc Thương tông tại sao lại giúp đỡ Lưu Diễm các?”
“Chưa chắc đâu”
Một vị cao thủ cảnh giới Hóa Thần bát chuyển quát lên: “Có lẽ chỉ là đệ tử rèn luyện ở Bắc Thương tông thôi. Tên tiểu tử kia thoạt nhìn chẳng qua cũng mới hai mươi mấy tuổi, nhưng lại là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển. Trong Bắc Thương tông có thể đạt đến tình cảnh như vậy, tuyệt đối là đệ tử nòng cốt!”
Trong mấy đại lục gần đây, Bắc Thương tông cũng là đại tông môn uy danh hiển hách.
Thật ra đại lục Cửu U, đại lục Bắc Thương, đại lục Thiên Long, mấy đại lục này gần nhau, nhưng trong tông môn có tồn tại cảnh giới vượt qua Hóa Thần hầu như đều là mấy ngàn năm bất diệt.
Mà trong còn số mấy ngàn năm lại một lần nữa ra đời cảnh giới vượt qua Hóa Thần, tông môn gia tộc chỉ cần phát triển ổn định cũng có thể trở thành thế lực uy tín lâu năm.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt của Bắc Thương tông xuất hiện ở đại lục Thiên Long, điều này khiến người khác phải suy nghĩ.
Chương 707: Một kiếm chém chết bát chuyển!
“Đến hỏi thử xem!”
Một trưởng lão lúc này mở miệng nói: “Nếu thật sự là đệ tử của Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương thì sẽ hơi phiền phức đấy!”
“Vâng!”
Ngay lập tức, một vài tên đệ tử cảnh giới Hoá Thần bát chuyển bao vây Tần Ninh.
“Hậu sinh khả uý, từ khi nào Bắc Thương tông lại có một thanh niên ưu tú kiệt xuất như này”.
Trưởng lão Thần Phong tông mở miệng nói: “Tiểu tử, ở đây là Thần Phong tông của bọn ta, rắc rối giữa hai tông môn lớn Lang Vương tông và Lưu Diễm các còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào đâu!”
“Tay của Bắc Thương tông duỗi hơi dài rồi đấy”.
“Mau chóng rút lui đi, bọn ta sẽ không tính toán với ngươi”.
Mấy người nhìn về phía Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
“E rằng các ngươi đã hiểu nhầm rồi!”
Tần Ninh lúc này cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, cười nhạt nói: “Bắc Thương tông về cơ bản gần như là tiêu đời rồi, thanh kiếm này là do ta đoạt được”.
Hả?
Sao có thể như vậy được?
Bắc Thương tông về cơ bản gần như là đã tiêu đời? Vậy là sao?
“Nói nhăng nói cuội!”
Một trưởng lão quát lên: “Mau chóng rời đi, nếu không cho dù ngươi có là người của Bắc Thương tông thì chúng ta cũng không khách khí đâu”.
“Tuyệt đối đừng khách khí!”
Tần Ninh cười nói: “Dạo gần đây đang rèn luyện kiếm quyết, tìm kiếm đột phá, các ngươi cứ lên đi!”
Tần Ninh cũng không phải đang đùa.
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, trong thời gian hai tháng này hắn vẫn luôn tu luyện sức mạnh điện linh do Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp sinh ra.
Bây giờ đã sắp đột phá rồi.
“Còn nữa, nói lại cho các ngươi biết, ta không phải đến từ Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương”.
“Ta là Tần Ninh, đến từ Thanh Vân tông của Cửu U đại lục”.
Tần Ninh dứt khoát từ tốn nói.
Thanh Vân tông bây giờ ở trên Cửu U đại lục cùng lắm thì bề ngoài hùng mạnh, hắn chống đỡ, lão Vệ trấn thủ.
Trừ hai người bọn họ ra thì chẳng còn kể thêm được ai.
Những gia tộc cổ và cổ quốc kia căn bản không hề coi ra gì.
Lần này cũng xem như là thị uy.
“Làm càn!”
“Khốn kiếp!”
Một vài tên cảnh giới Hoá Thần bát chuyển đương nhiên là bị chọc giận rồi.
Chỉ là một tên cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển lại dám tự nhận là thiên tài xuất chúng rồi càn rỡ như thế.
“Mặc kệ ngươi có phải là đệ tử của Bắc Thương tông không, nếu như hôm nay ngươi nhúng tay vào chuyện này thì chính là tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, một vị trưởng lão lập tức lao ra.
“Ta muốn nhúng tay thì nhúng tay đấy, quản được ta chắc?”
Tần Ninh nhếch miệng nở nụ cười, cầm kiếm xông ra.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển?
Mạnh lắm sao?
Hắn không biết đã giết bao nhiêu tên rồi ấy chứ!
Nếu như tính chín đời chín kiếp, vậy thì rất rất nhiều.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này phát ra tia sáng vạn trượng.
Trên thân kiếm, bên cạnh ánh sáng rực rỡ của ngọc Long Cốt và ánh trăng linh động, còn có thêm sức mạnh của sấm sét.
“Chém!”
Tần Ninh chém ra một kiếm.
Bùm...
Bỗng chốc, một tiếng nổ rung trời vang lên.
Tiếng nổ vang lên, máu thịt lúc này bắn tung toé.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển!
Chết rồi!
Lúc này, xung quanh âm u đầy sự chết chóc.
Một kiếm chém chết bát chuyển.
Một phát chết tươi!
Đây vẫn là cảnh giới ngũ chuyển sao?
Một vài trưởng lão xung quanh cũng sững sờ.
Đây là thực lực gì vậy?
Cùng lúc đó, Lưu Diễm các ở bên kia.
Hai người Lưu Phương Nhi và Lưu Tường vừa trở về, ngay lập tức có hai vị lão giả xông ra khỏi vòng vây đi đến bên cạnh bọn họ.
Trong đó có một vị trưởng lão khắp người loang lổ vết máu, nhìn thấy hai người không nhịn được mà quát lên: “Không phải đã bảo các ngươi rời đi rồi sao? Quay lại làm cái gì?”
“Đại trưởng lão!”
Lưu Phương Nhi thấp giọng nói: “Tổ chim bị phá thì trứng liệu còn nguyên vẹn được không?”
“Nếu hôm nay bọn ra rời đi thì cả đời đã định sẵn là như vậy rồi”.
“Có chết thì cũng phải chết một cách quang minh lỗi lạc”.
Hai vị lão giả nhìn hơn mười người trẻ tuổi trước mặt, thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán, không nói thêm gì nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển trực tiếp bị chém chết.
Sắc mặt của hai lão giả lúc này tái lạnh.
“Lão đầu Phùng Cát Quang của Thần Phong tông bị chém chết rồi!”
Lời này vừa nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường ngay lập tức đều sững sờ.
Đây chính là một cảnh giới Hoá Thần bát chuyển tiếng tăm lừng lẫy đấy.
“Là người thanh niên kia!”
Lưu Hướng Dương nhìn lên không trung, suy nghĩ xuất thần.
Khí tức của cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển?
Nói đùa cái gì thế!
Từ bao giờ mà cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển có thể chém chết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển rồi?
“Tần Ninh!”
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều khẽ giật mình.
“Các ngươi quen hắn sao?”
Lưu Phương Nhi vội vàng kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Lưu Hướng Dương kích động không thôi, nói: “Trời không tuyệt đường sống của Lưu Diễm các chúng ta!”
“Nếu đã như thế chúng ta cùng đi trợ giúp hắn!”
Lưu Hướng Dương quay sang vị trưởng lão đứng bên cạnh, mở miệng nói.
Nhưng vừa muốn sải bước đi ra, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ khiến Lưu Hướng Dương khựng lại, vẻ mặt kì quái.
“Đi thôi!”
Lưu Hướng Dương quay người lại, đánh mắt về một phía khác.
“Trưởng lão Hướng Dương!”
“Tiểu tử kia nói... Hắn có thể tự mình giải quyết cảnh giới bát chuyển”.
Vẻ mặt của Lưu Hướng Dương kì lạ, nói: “Nói không cần chúng ta phải nhúng tay, bảo chúng ta đi giải quyết mấy tên thất chuyển càng nhanh càng tốt!”
Lời này vừa nói ra, mấy người đứng đó đều biến sắc.
Tần Ninh... Mạnh đến vậy sao?
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển một kiếm chém chết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển, bây giờ lại còn muốn... một mình khiêu chiến?
Bùm...
Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Mấy vị cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dốc toàn lực chống đỡ.
Tần Ninh cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, đằng đằng sát khí.
“Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển lại chỉ có từng ấy năng lực thôi sao?”
Nhìn bảy, tám người trước mặt, Tần Ninh cau mày nói: “Quá yếu!”
Tần Ninh vừa dứt lời, ngay lập tức sắc mặt của mấy vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần bát chuyển của Thần Phong tông và Lang Vương tông đều âm trầm đến đáng sợ.
Mấy người liên thủ vây giết Tần Ninh.
Thế nhưng Tần Ninh vốn chẳng sợ hãi chút nào!
Thậm chí dường như Tần Ninh còn đang dùng bọn họ để thử kiếm, hoàn toàn không dốc toàn lực!
Thằng nhãi này khinh người quá đáng!
“Các vị không cần phải nương tay đâu!”
Một trưởng lão trong số đó khẽ quát: “Đại sự quan trọng”.
Chính xác, đại sự quan trọng.
Cứ kéo dài như này, tử thương không nói mà còn càng mất mặt hơn.
Bảy, tám cảnh giới Hoá Thần bát chuyển bao vây một cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển mà còn bị người ta khinh thường, nói ra quả đúng là mất mặt.
Nhất thời, khí tức mạnh mẽ trên thân của bảy tám người bốc lên.
Tần Ninh khẽ mỉm cười.
Bây giờ mới giống thật chứ!
Tiếng nổ liên tục vang lên, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Tần Ninh phi thân bay lên cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, kiếm khí gào thét.
Kiếp thứ tư, thân là Thanh Vân Kiếm Đế, am hiểu về kiếm thuật và điều khiển kiếm pháp, ngay cả phụ đế cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn!
Cái này hắn tự tin vô cùng!
Tần Ninh nhếch miệng nở nụ cười, xuất kiếm, sấm sét, tia điện.
Bùm...
Từng luồng linh khí tập trung quanh thân người.
Đối mặt với bảy tám cảnh giới Hoá Thần bát chuyển, áp lực đột nhiên tăng lên.
Nhưng Tần Ninh chẳng thèm quan tâm.
Cái mà hắn cần chính là loại áp lực như thế này, đè nén linh khí thay đổi bên trong cơ thể mình, tăng lên một chuyển, đến lục chuyển!
“Chính là lúc này!”
Quát khẽ một tiếng, Tần Ninh vung kiếm chém ra.
Bùm...
Sóng lớn tràn ra, linh khí gào thét phóng đến, tụ tập thành kiếm uy lao thẳng về phía trước.
Trong chốc lát, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.
Cảnh giới Hoá Thần lục chuyển!
Tần Ninh lúc này vô cùng hăng hái, tay cầm trường kiếm, tóc dài tung bay.
Giống như sát thần tóc trắng Cửu U lại hiện thân một lần nữa.
“Chết đi!”
Một kiếm chém ra, sấm sét vang trời.
Kiếm mang giết ra, linh khí ngưng tụ!
Rầm rầm rầm...
Trong tích tắc, trên không trung, tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Khí tức của mấy vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dần dần biến mất.
Tần Ninh lúc này bình an đáp xuống đất.
Thanh kiếm nhìn ngọc chất vẫn rất tự nhiên, ánh trăng chuyển động.
Người nhìn vẫn khiêm tốn hướng nội, ung dung thản nhiên.
Dường như tất cả mọi chuyện đều như chưa hề xảy ra.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển của hai tông môn lớn, tất cả đã hoàn toàn bỏ mạng.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, từ tốn nói: “Xem kịch hồi lâu rồi giờ cũng nên ra đi!”
Chương 708: Giúp ông ta ép độc
Vừa dứt lời, một thân ảnh từ trên trời nhự nhàng bay xuống, chính là Cốc Tân Nguyệt.
Tiện tay hất một cái, hai bóng hình lúc này xụi lợ ngã trên mặt đất, toàn bộ xương cốt đã bị bóp nát, rên rỉ hừ hừ nằm trên mặt đất, sống dở chết dở.
“Trốn ở phía sau xem náo nhiệt à?”
Nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt đến, Tần Ninh bất mãn nói: “Đồng ý ở lại bên cạnh ta làm tỳ nữ của ta thì thu lại cái vẻ đấy ngay, bảo cô làm gì thì phải làm cái đó!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không phản bác lại.
Nếu không phải muốn gặp lại Cửu U Đại Đế thì nàng cũng sẽ không phải nhẫn nhịn như này.
Người còn nhỏ mà mưu mô xảo quyệt!
Lúc này cũng có một thân ảnh từ trên không bay xuống.
Mặt chữ điền, đôi mắt to, quần áo màu tím trên người rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch.
“Các chủ!”
Khi bóng dáng ấy xuất hiện.
Một vài thân ảnh phía dưới lập tức đến gần.
Người này chính là các chủ của Lưu Diễm Các: Lưu Vân Triết!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển!
Nhưng bây giờ trông Lưu Vân Triết quá thê thảm!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển mặc dù lớn mạnh nhưng ông ta cũng bị nội thương không nhẹ.
Trận chiến lần này khiến vết thương của ông ta lan rộng hơn.
“Vị này là...”
Lưu Vân Triết nhìn về phía Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, à không phải, bây giờ phải là lục chuyển mới đúng.
Cảnh giới Hoá Thần lục chuyển đối mặt với các cao thủ cảnh giới bát chuyển của nhị đại tông môn là Thần Phong tông và Lang Vương tông lại có thể chém giết dễ như trở bàn tay.
Thực lực mức này.
Quá mạnh mẽ.
Hơn nữa trông Tần Ninh bây giờ.
Dường như còn chưa dốc toàn lực.
Quan trọng nhất là Cốc Tân Nguyệt!
Trông chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhan sắc nghiêng quốc nghiêng thành, thế nhưng vừa mới ra tay lại khiến hai tông chủ Phong Tông Vũ của Thần Phong tông và Lang Vương tông trong nháy mắt bại trận.
Ít nhất phải trên cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển!
Sự xuất hiện của đôi nam nữ này quá kỳ lạ.
Lưu Phương Nhi lúc này giải thích.
Lưu Vân Triết bây giờ lộ ra vẻ kinh hãi.
“Đa tạ hai vị ra tay trượng nghĩa”.
Tần Ninh phất tay một cái: “Đừng lạy, lạy cái nữa ngươi sẽ chết đấy”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai đám trưởng lão Lưu Hướng Dương và Lưu Hướng Phong và hai người Lưu Phương Nhi, Lưu Tường đều tái nhợt.
Còn Lưu Vân Triết thì bình thản mở miệng.
“Sớm đã coi nhẹ chuyện sống chết, cho dù hai người không đánh đến thì ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa”.
“Muốn chết vậy sao?”
Tần Ninh nói: “Có thể chữa được sao lại không chữa?”
“Không phải chỉ là nọc độc của linh thú cấp chín Hắc Vũ Độc Mãng thôi sao? Ép ra ngoài ra được, vẫn còn chưa ngấm vào xương tuỷ mà”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều chưa hề nói với Tần Ninh Lưu Vân Triết trúng độc gì!
Cốc Tân Nguyệt cũng sững sờ.
Loại độc này đương nhiên là cô ta nhìn ra được.
Thế nhưng tại sao Tần Ninh lại nhìn ra được?
Tần Ninh lúc này cũng không dài dòng, nói: “Mau chóng chữa trị đi, nếu không thật sự sẽ chết đấy!”
Lưu Vân Triết cười khổ nói: “Tần công tử biết cách chữa trị sao?”
“Có hai cách, cách thứ nhất là linh đan đỉnh cấp cửu phẩm linh đan Nguyệt Cốt, phải dùng liên tục trong mười năm”.
“Cách thứ hai, chính là tìm một người có thực lực lớn mạnh giúp ngươi ép chất độc ra ngoài, trong chớp mắt là được rồi”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người càng thêm cay đắng.
Bọn họ biết linh đan Nguyệt Cốt, một viên trị giá trăm vạn linh thạch, nếu phải dùng liên tục trong mười năm thì Lưu Diễm Các của bọn họ không chống đỡ nổi.
Cách thứ hai lại càng không phải bàn.
Người có thực lực lớn mạnh, Lưu Vân Triết biết ít nhất phải là nhân vật vô địch cảnh giới Tam Vị.
Trên khắp đại lục Thiên Long này, chỉ có lục đại tông môn mới có vô địch cảnh giới Tam Vị.
Thế nhưng những người đó sao có thể giúp ông ta được cơ chứ?
Hơn nữa, cảnh giới Nhân Vị bình thường chưa chắc đã có thể ép được chất độc ra ngoài.
Nếu làm không tốt thì bản thân cũng sẽ bị nhiễm độc, cho nên dù Lưu Diễm Các có trả một cái giá đắt mời người khác ra tay thì cũng sẽ không một ai đồng ý.
“Cái này...”
Lưu Vân Triết càng thêm khổ tâm.
“Lưu Diễm các của ta không làm được...”
“Không cần ngươi phải làm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhúng tay thì cũng đã nhúng tay rồi, đành phải làm người tốt đến cùng thôi”.
“Cốc Tân Nguyệt, giúp ông ta ép chất độc ra ngoài đi!”
“Ta sao?”
Cốc Tân Nguyệt khẽ giật mình.
“Đương nhiên là cô rồi, chẳng lẽ là ta chắc?”
Tần Ninh nói tiếp: “Cô có làm không? Nếu cô không làm thì đời này đừng hòng nhìn thấy tên nam nhân kia!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng rồi sải bước đi ra.
Vỗ ra một chưởng.
“Phụt...”
Lưu Vân Triết ngay lập tức phun ra một ngụm máu đen, linh khí toàn thân từ trên xuống dưới toả ra tia sáng nhàn nhạt, dần dần tụ tập.
“Các chủ!”
“Các chủ!”
Đám người đứng ở bên cạnh lo lắng không thôi.
“Ta...”
Lưu Vân Triết khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.
Độc tố hành hạ ông ta mười năm nay cứ vậy mà biến mất rồi sao?
Đây rốt cuộc là phương pháp gì vậy?
“Đa tạ cô nương!”
Lưu Vân Triết phì phò một tiếng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất hành đại lễ.
“Cảm tạ ta làm gì?”
Cốc Tân Nguyệt trợn mắt nhìn Tần Ninh nói: “Phải cảm tạ công tử nhà ta kia kìa!”
Công tử?
Lưu Vân Triết lúc này mới nhìn về phía Tần Ninh.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lưu Vân Triết khấu đầu thật sâu.
Sau đó Tần Ninh nói: “Cũng chẳng còn rắc rối gì cần phải giải quyết nữa rồi, hai tông chủ cảnh giới cửu chuyển đã bị ta xử rồi, bát chuyển ta cũng đã giết hết, còn mấy tên thất chuyển, lục chuyển còn lại các ngươi tự xử lý nốt, cũng không cần phải giết hết sạch đâu”.
“Hiểu rồi!”
Lưu Vân Triết lập tức bắt đầu phân phó.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt vẫn vô cùng khiếp sợ.
Ông ta đã khổ tâm suy nghĩ biện pháp bài trừ chất độc suốt mười năm nay.
Dùng đan dược thì không trả nổi!
Nhờ cao thủ ép độc chính là cách tốt nhất!
Nhưng cho dù là thần nhân cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ cũng không thể làm được, nhưng Cốc Tân Nguyệt lại nhẹ nhàng vỗ một chưởng ép ra chất độc ở trong cơ thể của ông ta đã mười năm.
Thao tác của Cốc Tân Nguyệt nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của cô ta.
Mà người có thực lực lớn mạnh như thế gọi Tần Ninh là công tử, vậy thì Tần Ninh là ai?
Chẳng lẽ là người đến từ đại lục Thương Lan sao?
Lưu Vân Triết bây giờ cảm thấy đầu óc có hơi quay cuồng.
Quan trọng nhất là...
Tại sao Tần Ninh lại giúp ông ta?
Chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì với Lưu Diễm Các?
Lưu Vân Triết lúc này lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Hôm nay nếu như Tần Ninh không ra tay thì Lưu Diễm Các đã định trước kết cục là sẽ bị diệt vong!
Bây giờ dù kết quả có xấu đi nữa thì còn có thể tệ đến đâu được chứ?
Lưu Vân Triết lúc này đi làm việc.
Tần Ninh đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
“Rảnh rỗi quản cả mấy chuyện này, có cần thiết phải thế không?”
Cốc Tân Nguyệt tuỳ ý nói.
“Nói cho cô biết một chuyện!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Cửu U Đại Đế không phải giống như lời mà Cửu U đại lục nói là chết rồi”.
Nhắc đến bốn chữ Cửu U Đại Đế, thần sắc của Cốc Tân Nguyệt lập tức lộ ra vẻ cả kinh.
“Sau khi Cửu U Đại Đế rời khỏi Cửu U đại lục đã đi du ngoạn hàng vạn đại lục, qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng đã từng đến đại lục Thiên Long”.
Tần Ninh tiếp tục nói.
“Khi ấy Cửu U Đại Đế cũng giống với ta, đến đại lục Thiên Long gặp được một người tốt bụng cứu hắn một mạng”.
“Nói nhăng nói cuội!”
Cốc Thiên Nguyệt khẽ nói: “Đừng nói là đại lục Thiên Long, cho dù là đại lục Thương Lan rộng lớn cũng không có ai có thể làm chàng ấy bị thương!”
“Cô nghe có hiểu ý của ta không?”
Tần Ninh hơi bực nói: “Giống như ta đây...”
“Đương nhiên là hắn không cần người cứu, thế nhưng người tốt bụng đó cho rằng hắn cần được cứu!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng dần dần, Cốc Tân Nguyệt dường như nghĩ ra điều gì đó.
“Cái người kia tên là Lưu Thiên Sơn?”
Tần Ninh gật đầu.
“Cho nên sau này, Cửu U Đại Đế lấy được Lưu Ly Kim Thân quyết ở bên trong cấm địa Thiên Vị liền truyền cho Lưu Thiên Sơn”.
“Cô nói xem, hôm nay ta giúp hậu nhân của Lưu Thiên Sơn, nếu như ngày sau gặp được Cửu U Đại Đế, có phải Cửu U Đại Đế sẽ vì thế mà thích cô rồi kết thành phu thê với cô không?”
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Nhưng lại lập tức sững sờ.
“Ta không thích Cửu U Đại Đế, ta tìm hắn chỉ bởi vì...”
“Bởi vì cái gì?”
Tần Ninh cười một tiếng.
“Bởi vì cái gì thì liên quan gì đến ngươi?”, Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chương 709: Ngươi chính là hắn!
Tần Ninh cũng không nói gì thêm.
Kiếp thứ nhất, thân là Cửu U Đại Đế, hắn biết bản thân mình sau khi trải qua sẽ còn có thể mở ra kiếp thứ hai.
Cho nên hắn cực ít gần nữ sắc.
Nhưng bây giờ gặp lại Cốc Tân Nguyệt, hắn không ngờ rằng cô gái ngốc này vẫn còn chờ hắn.
Nhưng chỉ là đi ngang qua tiện tay cứu giúp, có cần thiết phải như thế không?
Tần Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu cười khổ.
“Ngươi cười cái gì?”
Cốc Tân Nguyệt cau mày nói: “Cho dù trên người ngươi có báu vật nhưng nếu không giúp ta tìm ra được Cửu U Đại Đế thì ta nhất định cũng sẽ giết ngươi”.
“Giết ta thì cả đời này ngươi cũng không tìm được hắn đâu”.
Tần Ninh cười cười không nói gì thêm.
Lúc này Lưu Vân Triết đã sắp xếp xong mọi việc liền đi đến tiếp đãi Tần Ninh.
Theo Lưu Vân Triết đi vào bên trong thành Lưu Diễm, trong nội thành giờ đều loang lổ vết máu, mùi máu tươi nồng nặc vẫn còn chưa tan đi.
Những thi thể trên mặt đất đã có người bắt đầu xử lý.
Lưu Vân Triết dẫn Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt đến một khu vực tương đối yên tĩnh, chỗ này cũng không bị ảnh hưởng.
Lưu Vân Triết chắp tay nói: “Hai vị, thật sự xin lỗi, tạm thời hai vị cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, bên ngoài vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý lắm!”
“Không sao, phải làm gì thì cứ đi làm đi!”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Vừa hay thời gian này gấp rút lên đường cũng thật sự quá mệt mỏi”.
Lưu Vân Triết chắp tay rời đi.
Đi ra ngoài đình viện, nhìn về phía Lưu Phương Nhi và Lưu Tường, Lưu Vân Triết chân thành nói: “Chăm sóc Tần công tử cho thật tốt, cậu ấy cần gì cứ thoả mãn cậu ấy”.
“Vâng!”
Hai người bọn họ cũng hiểu, lần này nếu như không có Tần Ninh thì Lưu Diễm các đã tiêu đời rồi!
Trong lầu hai ở tiểu viện, bên cạnh cửa sổ.
Tần Ninh nghiêng người ngồi dựa vào giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thoải mái vô cùng.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, đến đây bóp chân cho bản công tử”.
“Ngươi mơ đi!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, thân ảnh loé lên rồi biến mất không thấy dấu vết.
“Không biết dịu dàng quan tâm tý nào, vẫn là Sương Nhi tốt hơn...”
Tần Ninh nói thầm một câu, khoanh chân ngồi ở trên giường.
Bắt đầu điều động linh khí ở bên trong cơ thể.
Nguyên nhân chủ yếu phân chia cảnh giới Hoá Thần thành các chuyển chính là ở cảnh giới Hoá Thần, mỗi lần tăng lên một chuyển thì khí tức có thể chuyển động linh khí bên trong cơ thể một lần càng mạnh hơn.
Giống như ném một hòn đá vào trong hồ nước.
Ban đầu gợn sóng, lan tràn ra chính là nhất chuyển.
Những con sóng tiếp tục được sinh ra chính là nhị chuyển, tam chuyển và cao hơn nữa.
Đến lục chuyển, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh đã có thể tụ lại thành tầng thứ sáu.
Mà giờ phút này, thứ cần được rèn luyện nâng cao là tầng thứ nhất!
Ngược lại, ở tầng thứ sáu trong trung tâm không cần phải quá chú ý.
Có nghĩa là không tấn thăng thêm được một chuyển thì phải ngưng tụ tất cả những rèn luyện lúc trước lại để được tấn thăng lần nữa.
Đây là một công lực tu hành cực kỳ rộng lớn.
Cho nên cảnh giới Hoá Thần muốn tấn thăng cực kỳ gian khổ.
Sở dĩ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tấn thăng nhanh như vậy là bởi vì thể chất của hai người không tầm thường, cộng thêm việc Tần Ninh chỉ cho các nàng công pháp và con đường tu luyện thích hợp nhất.
Còn về bản thân Tần Ninh.
Con đường như vậy hắn đã đi nhiều lần, sớm đã khắc sâu ở trong lòng.
Chọn cho mình linh quyết phù hợp nhất, con đường tu hành thích hợp nhất, chuyện tấn thăng nhanh không có gì là quá khó cả.
Bây giờ đã đến lục chuyển, ổn định lại tâm thần, củng cố cảnh giới là việc vô cùng quan trọng.
Mấy ngày liên tiếp Tần Ninh đều ở bên trong tiểu viện tu luyện.
Còn Cốc Tân Nguyệt ngược lại chẳng hề xuất hiện.
Tần Ninh cũng hiểu đạt đến trình độ thực lực của nàng ấy thì xuất quỷ nhập thần cũng chẳng phải là chuyện gì kì lạ.
Một ngày này Lưu Vân Triết cuối cùng cũng xuất hiện.
Khí tức trên người Lưu Vân Triết lúc này càng thêm dồi dào, tinh thần phấn chấn.
Chất độc đã được giải trừ, cả người hẳn cũng trở nên nhẹ nhõm rất nhiều.
Huống hồ tất cả cảnh giới Hoá Thần trên cấp thất chuyển của Thần Phong tông và Lang Vương tông đều đã bỏ mạng, nhị đại tông môn này đã hoàn toàn bất lực không thể đối kháng với Lưu Diễm các.
Trái lại, Lưu Diễm các đã bắt đầu có thể phản kích.
Lưu Vân Triết bày tiệc mời Tần Ninh tham dự.
Đối với chuyện này Tần Ninh cũng không thích, nhưng tình cảm nồng hậu này không thể chối từ, Tần Ninh vẫn phải tham dự.
Trong bữa tiệc không biết Cốc Tân Nguyệt tại sao lại xuất hiện.
Nhìn thấy Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc không thôi.
Mấy ngày không gặp, khí tức của Tần Ninh lại thay đổi rồi.
Rất kì lạ.
Thằng nhãi này tiến bộ cực nhanh!
Thế nhưng Cốc Tân Nguyệt lại cẩn thận quan sát một lần nữa, thể chất của Tần Ninh cũng không được coi là thiên tài bẩm sinh, tại sao lại có thể tấn thăng nhanh như thế?
“Sao nào? Nhìn thấy thực lực của ta vững vàng tăng nhanh như thế nên rất kinh ngạc sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Trên đời này có thiên tài bẩm sinh, nhưng cũng có thiên tài sau này, ta chính là thiên tài sau này cố gắng mà thành!”
“Thôi đi!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, cong môi, sau đó lập tức nở nụ cười.
“Ngươi có biết vì sao Thần Phong tông và Lang Vương tông dám tiến công quy mô lớn vào Lưu Diễm các không?”
Lưu Diễm các cũng là thế lực hạng hai ở đại lục Thiên Long, Thần Phong tông và Lang Vương tông kiên quyết như thế quả thật không bình thường chút nào.
“Phía sau có người làm chỗ dựa mà thôi...”
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục cười nói: “Ngươi có biết là ai không?”
“Ai?”
“Thiên Ngoại Thiên!”
Cốc Tần Nguyệt cầm đũa lên gắp một miếng thịt, bình phẩm nói: “Linh thú cấp bảy không ăn được...”
“Còn không ngon bằng thịt ngươi nướng...”
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh đầy ý vị.
Tần Ninh cười nói: “Thiên Ngoại Thiên thì sao? Tuỳ tiện nhúng tay xen vào chuyện của những tông môn khác cũng không phải là chuyện tốt”.
Cốc Tân Nguyệt cũng không dông dài: “Ta biết ngươi nhìn Thiên Ngoại Thiên không thuận mắt”.
“Đừng nói là Thiên Ngoại Thiên, ngay cả những thế gia cổ, cổ quốc ở Cửu U đại lục ngươi cũng chẳng thèm để vào mắt, trong mắt của ngươi chỉ có Thiên Thận Cung với Tần Kinh Mặc thôi!”
Tần Ninh lúc này nhướn mày.
“Hơn nữa, ta cũng biết Vệ Anh Kiệt, hắn ta là một người ngoan cố bảo thủ, chỉ nhận duy nhất Cửu U Đại Đế, cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ cố sống cố chết ở cạnh Cửu U Đại Đế mà giờ lại ở cạnh ngươi, phục dịch cho ngươi, trái lại khiến người khác phải kinh ngạc đấy”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại vô cùng thoải mái.
“Chậc chậc... Bản thân mạnh mồm khoác loác đời này sẽ không đặt chân vào Cửu U cơ mà, xem ra vẫn không nhịn được vi phạm lời thề rồi?”
“Ngươi...”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, thở hổn hển.
“Ta vi phạm đấy thì làm sao nào?”
“Ngược lại là ngươi đấy, làm sao ngươi lại biết được lời thề này? Trong thiên hạ chỉ có Cửu U Đại Đế và Sát Trường Sinh biết mà thôi!”
“Lão già Sát Trường Sinh kia không nghe theo lời dặn dò của Cửu U Đại Đế, bản thân tự cao tự đại, mới luyện Trưởng Sinh quyết được một nửa đã nghẻo, đáng đời”.
“Ta có thể tiếp tục kiên trì luyện thành Trường Sinh quyết không phải là bởi vì ta muốn trường sinh bất tử, mà là ta muốn gặp lại Cửu U Đại Đế một lần nữa!”
Cốc Tân Nguyệt đến gần Tần Ninh, từng làn gió thơm bay đến.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cốc Tân Nguyệt sốt sắng nói: “Ngươi họ Tần lại hiểu tất cả mọi chuyện về chàng ấy rõ như lòng bàn tay, nếu như ngươi là hậu nhân của Tần gia thì sẽ không có chuyện lão Vệ phục dịch ngươi, ngươi cũng sẽ không thể vì Tần Kinh Mặc nhảy vào chỗ chết, tự phế đi mấy trăm năm tuổi thọ, đánh cược bằng cả tính mạng!”
“Chỉ có một lời giải thích duy nhất mà thôi!”
Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ, nhìn Tần Ninh.
“Ngươi chính là chàng ấy, nhưng là trở về trong một hình dáng khác!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Như thể một khắc sau đó Tần Ninh sẽ lập tức lộ nguyên hình.
“Cô nói ta là hắn thì cứ cho là hắn đi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đã vậy thì có nên suy nghĩ một chút về chuyện đêm nay làm ấm giường cho ta không?”
“Được rồi!”
Cốc Tân Nguyệt yếu ớt nói: “Mặc dù không thể tưởng tượng được nhưng trước mắt thì đây là khả năng duy nhất ta có thể nghĩ ra được, là lời giải thích hợp lý nhất!”
Tần Ninh lúc này bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Chương 710: Quế Nhất Luân, Thiên Ngoại Thiên
Cô gái trước mặt này không dễ hù doạ đâu!
Trước khi hắn rời đi Cốc Tân Nguyệt đã thề cả đời này sẽ không tiến vào Cửu U đại lục.
Thật không ngờ nữ nhân này lại chẳng coi trọng lời thề của mình đến thế.
Vậy mà lại không nhịn được đi đến Cửu U đại lục để điều tra rõ ràng.
Dù sao thì cũng chẳng có mấy người sống hơn chín vạn năm mà chưa chết.
Cốc Tân Nguyệt chính xác là một trong số đó.
Tần Ninh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện để lộ thân phận, thế nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Có đôi khi cho dù tận lực giấu diếm cũng không thể giấu được tất cả mọi chuyện.
Từ sự tồn tại của lão Vệ, Cốc Tân Nguyệt có thể suy đoán ra được rất nhiều thứ.
Tần Ninh liếc nhìn Cốc Tân Nguyệt một cái, nói: “Cần gì chứ? Chín vạn năm, có đáng không...”
Cốc Tân Nguyệt lại gắp thêm một miếng thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng, cau mày nói: “Cái này khó ăn quá... Vẫn là thịt nướng ăn ngon hơn”.
Tần Ninh lắc đầu cũng không nói tiếp nữa.
Lúc này, bên trong Lưu Diễm các, Lưu Vân Triết mặt mày rạng rỡ.
Lần này Lưu Diễm các đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.
Vết thương bên trong cơ thể đã được giải trừ, đời này có lẽ vẫn còn có cơ hội tấn thăng đến cảnh giới Tam Vị.
Mà tất cả những chuyện này đều là nhờ có Tần Ninh.
Tần Ninh bây giờ đang bàn bạc chuyện gì đó với Cốc Tân Nguyệt, ông ta cũng không tiện đi đến làm phiền liền tiếp đãi các khách mời khác.
Nhìn thấy chỗ hai người đã yên tĩnh, Lưu Vân Triết lúc này mới đi đến.
“Tần công tử!”
“Cốc cô nương!”
Lưu Vân Triết chắp tay nói: “Mấy hôm nay có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, lần này cảm tạ hai vị!”
“Tiện tay mà thôi”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
Đúng là chỉ tiện tay mà thôi.
Lưu Vân Triết đương nhiên không cần phải cảm ơn đến cảm ơn lui.
Nếu không phải là hậu nhân của Lưu Thiên Sơn thì Tần Ninh cũng im lặng đứng ngoài cuộc rồi.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cười nói: “Lưu các chủ, thằng nhãi này giúp ngươi nhưng thực chất lại là hại ngươi đấy!”
“Phong Tông Vũ và tông chủ của Lang Vương chết, người phía sau bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Người đứng sau!
Sắc mặt của Lưu Vân Triết tái nhợt.
Tần Ninh lại nói: “Việc này cũng không thể trách ta được, muốn trách thì phải trách Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ấy giết người mà!”
Lưu Vân Triết lúc này cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Ninh chém giết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dễ như trở bàn tay.
Cốc Tân Nguyệt đối phó với cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng như chém dưa chặt rau.
Hai người này trợ giúp Lưu Diễm các.
Trách?
Ai cũng không thể trách được hết.
Cốc Tân Nguyệt nhấp rượu, vừa định mở miệng nhưng lập tức lại cười nói: “Ngươi xem kìa, ta đã nói rồi, người ta sẽ đến gây chuyện mà!”
Soạt soạt soạt...
Cốc Tân Nguyệt vừa nói xong, từng tiếng xé gió vang lên.
Bỗng chốc, phía trên không trung Lưu Diễm các xuất hiện hàng trăm thân ảnh đang bay nhanh đến.
Đội ngũ hàng trăm người này đứng thành hai hàng ở phía trên không trung Lưu Diễm các, đứng vững như đang đứng trên đường lớn vậy.
Mà ở giữa có một chiếc xe rồng vàng son lộng lẫy dần dần hiện ra.
Chiếc xe rồng kia dài trăm mét, rộng mấy chục mét, xung quanh toả ánh vàng lấp lánh.
Phía trước xe rồng không phải là linh thú kéo xe mà là năm vị cường giả cảnh giới Hoá Thần, trong tay cầm xích sắt màu vàng từ từ di chuyển.
Ỏ bên trên xe rồng có một bóng dáng đang yên vị.
Đó là một người con trai tuổi tkhoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, một thân trường sam màu vàng óng, khoác áo khoác, sắc mặt trắng nõn, ánh mắt nhàn nhạt lười nhác.
Người đàn ông ngực phẳng lộ nhũ, trái ôm phải ấp, bên trong xe có hơn mười cô gái, ai nấy đều xinh đẹp động lòng người.
Người con trai không hề kiêng dè ánh mắt của mọi người một chút nào, hai tay đặt trên người hai cô gái, vừa đi vừa vuốt ve, trêu trọc cô gái kia oanh oanh yến yến hờn dỗi.
Một màn này lại khiến rất nhiều võ giả hâm mộ không thôi.
Ngựa là năm cảnh giới Hoá Thần, quần áo ngàn vàng, trái ôm phải ấp.
Tiêu dao biết bao?
Phóng túng biết bao?
Nhưng khi Lưu Vân Triết nhìn thấy bóng hình bên trong chiếc xe kia thì hơi biến sắc.
Thiên Ngoại Thiên!
Niềm tự hào số một!
Thể chất Hoàng Thể!
Quế Nhất Luân!
Cái tên Quế Nhất Luân không ai không biết, không ai không nghe.
Tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Hoá Thần không nói, vậy mà lại còn là thể chất Hoàng Thể!
Mức độ phù hợp của võ giả với linh khí không giống nhau.
Lục đại thể chất lớn là Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể và Thần thể.
Ở trong đại lục Thiên Long cùng với mấy chục đại lục xung quanh thì có Linh thể đã đủ để xưng thiên tài.
Thánh thể thì vạn người không được một người.
Vương thể thì trăm vạn người không được một người.
Còn Hoàng thể là một thứ không nhất định tồn tại.
Còn Đế thể và thần Thể thì Lưu Vân Triết đã sống mấy trăm năm, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy.
Hoàng thể có thể được coi là thiên tư tuyệt thế.
Thiên Ngoại Thiên là một trong sáu thế lực hàng đầu ở trên đại lục Thiên Long, tư thế đương thời không ai có thể so sánh được.
Quế Nhất Luân thân là niềm tự hào số một của Thiên Ngoại Thiên thì lại càng nhận được vô vàn sủng ái.
Mà hắn ta cũng không phụ lòng vun trồng của Thiên Ngoại Thiên.
Cùng với Lôi Xuyên Dương của Hồn Thiên Hiên, Quy Mạc Hứa của Quy Nguyên tông và mấy người nữa được xưng là lục Long tử Thiên Long!
Cách gọi này cũng đủ để nhìn ra được sự sùng bái của toàn bộ đại lục Thiên Long đối với những người này.
Thậm chí sự xuất hiện của sáu người này có thể nói cũng có thể cam đoan là ngàn năm có một của lục đại thế lực.
Trông thấy Quế Nhất Luân, trong lòng Lưu Vân Triết lập tức cảm thấy không ổn.
Lưu Vân Triết bước ra, nhìn lên không trung, chắp tay.
“Các chủ Lưu Vân Triết của Lưu Diễm các bái kiến Quế công tử!”
Lưu Vân Triết vô cùng khách khí cười nói: “Thiên Ngoại Thiên chính là bá chủ phương tây, Lưu Diễm các của ta ở phương tây cũng không làm chuyện gì quá phận, không biết lần này Quế công tử đích thân đến đây là có việc gì?”
Lưu Vân Triết bây giờ vô cùng khách sáo.
Thực tế không ta không thể không khách sáo.
Chỉ so về mặt tu vi thì Quế Nhất Luân cũng chẳng thua kém ông ta là bao, nhưng kết hợp với Hoàng thể vậy thì sẽ mạnh hơn ông ta.
Quế Nhất Luân như vẫn chưa nghe thấy, vẫn trêu đùa với các cô gái ở bên cạnh.
Sắc mặt của Lưu Vân Triết lúc này rất khó coi.
Ông ta thân là các chủ của Lưu Diễm các, là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển.
Quế Nhất Luân cho dù có coi thường ông ta thì dẫu sao ông ta cũng là các chủ của một các, miệt thị ông ta như vậy thì thật sự khinh người quá đáng.
“Quế công tử!”
Lưu Vân Triết lặp lại nói: “Không biết lần này Quế công tử đến đây là có chuyện gì?”
“Ta không điếc!”
Quế Nhất Luân lúc này nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như suối trong, rất êm tai.
Quế Nhất Luân trừng mắt, nhìn xuống phía dưới chậm rãi nói: “Thần Phong tông và Lang Vương tông bị các ngươi đánh tổn thương nguyên khí nặng nề, linh thạch, linh đan hiếu kính cho ta mỗi năm bây giờ thu thập không đủ!”
“Lỗ hổng này Lưu Diễm các của ngươi phải bù vào!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết vô cùng khó coi.
Quế Nhất Luân nói đến hiếu kính, số máu mà mỗi năm Thần Phong tông và Lang Vương tông chảy ra đều là một số lượng máu lớn.
Bây giờ bắt Lưu Diễm các bù vào?
Ấm ức!
Rất ấm ức!
Thế nhưng Lưu Vân Triết lại không thể phản kháng.
Thiên Ngoại Thiên quá mạnh mẽ!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở bên trong Lưu Diễm các chỉ có một mình ông ta.
Nhưng cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở Thiên Ngoại Thiên lại là cả một đống.
So sánh nội tại hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Lần này Lưu Diễm các đại chiến bị tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn không thể lấy ra được, mong Quế công tử có thể thư thả thêm chút ít thời gian...”
“Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến ta?”
Quế Nhất Luân cười nhạt một tiếng nói: “Thứ mà ta muốn lại bởi vì ông mà bị chậm trễ, giờ ông còn bắt ta đợi sao?”
“Lưu Vân Triết, ông tưởng rằng ông có mặt mũi này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết cực kỳ khó coi.
Không sai, ông ta căn bản chẳng có mặt mũi lớn đến vậy.
Lão Kiệt nói lại lần nữa: “Nhị vị công tử, mau đi đi, lần này Lưu Diễm các không gánh nổi!”
“Các chủ đã chuẩn bị…”
Lão Kiệt nói đến đây, vẻ mặt u ám.
Lưu Phương Nhi nhìn về phía sau, nói: “Lưu Tường, ngươi dẫn người rời đi, ta quay về xem thử!”
“Muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở!”
Lúc này Lưu Tường thấp giọng hô.
“Không sai, muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở!”
“Trong thành Lưu Diễm còn có người nhà chúng ta, làm sao chúng ta có thể đi được?”
“Đúng đó, chết cũng phải đánh một trận với Thần Phong tông và Lang Vương tông, để mấy tên khốn đó biết, Lưu Diễm các không dễ bắt nạt như vậy đâu”.
Lúc này đám người lòng đầy căm phẫn.
Vốn dĩ bọn họ cũng là vì không trả nổi nợ của nhị đại tông môn, vì vậy mới liều mạng tu hành, kiếm lấy linh thạch, xông vào mật địa.
Nhưng về sau đã biết.
Tất cả chẳng qua chỉ là một ván cờ.
Thần Phong tông, Lang Vương tông cố ý gài bẫy hãm hại bọn họ.
Nhị đại tông môn.
Hèn hạ vô sỉ!
Bây giờ lại xông đến cửa muốn hủy diệt Lưu Diễm các.
Đây là mưu đồ từ lâu!
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng Lưu Diễm Các cùng sống chết!”
Lưu Diễm các, nhà lớn nghiệp lớn, Thần Phong tông và Lang Vương tông muốn nuốt trọn cũng không dễ dàng như vậy.
Trên thực tế, bên trong Lưu Diễm các, quản lý nòng cốt đều là người của Lưu gia.
Lúc này, cùng với Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đi ra phần lớn đều là đệ tử nòng cốt của Lưu gia.
Lưu Diễm các gặp nạn, cũng chính là Lưu gia gặp nạn.
Bọn họ sao có thể trốn tránh như vậy!
Lúc này lão Kiệt cũng nhức đầu.
“Tần công tử, Nguyệt cô nương”.
Lưu Phương Nhi nhìn hai người nói: “Chuyện ngày hôm nay không liên quan đến hai vị, hai vị mau rời khỏi chỗ thị phi này đi!”
“Rời khỏi?”
Tần Ninh mím môi cười: “Cốc Tân Nguyệt rất lợi hại, các người cầu xin nàng ấy, nói không chừng nàng ấy sẽ ra tay cứu các ngươi”.
“Đến lúc đó hủy diệt Thần Phong tông và Lang Vương tông dễ như trở bàn tay”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường mặt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt khom người hành lễ với Tần Ninh, cười nhạt nói: “Ta bây giờ chính là tỳ nữ của công tử, công tử bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó!”
“…”
Nữ nhân này…
Tần Ninh ho khan một tiếng rồi nói: “Ta cùng các ngươi đi xem sao, tình hình nếu như rất tệ thì để nàng ấy ra tay!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường vẻ mặt lại ngây ra.
“Đa tạ Tần công tử!”
Hai người lập tức phản ứng lại, vui mừng không thôi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt nhíu mày.
“Xen vào việc của người khác”.
Lúc này Tần Ninh lại tiến lên phía trước, nhéo mũi đẹp của Cốc Tân Nguyệt, nói: “Công tử làm việc, cô xen vào làm cái gì?”
“Ngươi…”
Cốc Tân Nguyệt nóng nảy nói: “Tiểu tử thối, bản cô nương đã sống mấy vạn năm rồi, ngươi bớt tỏ ra thâm trầm trước mặt ta đi”.
“Xì, mới mấy vạn năm mà thôi…”
Tần Ninh lười chẳng buồn nói.
Hắn ta làm người chín đời chín kiếp, chính là thời gian gần mười vạn năm.
Lại thêm lúc chưa trải qua lịch kiếp, cùng với hai người phụ đế và mẫu đế chinh chiến sát phạt, nói ít thì cũng sống đến mấy trăm vạn năm.
So tuổi với hắn hả?
So có nổi không?
Mấy người đi về phía thành Lưu Diễm với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc này, trong thành Lưu Diễm.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Tổng bộ Lưu Diễm các ở ngay trong thành Lưu Diễm.
Trên bầu trời, ba khí tức mạnh mẽ khiến người ta trong lòng chấn động.
Đó là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển đang giao chiến.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển cho dù ở đại lục Thiên Long đã được coi là sự tồn tại đỉnh cao nhất.
Ngoại trừ lục đại thế lực, lại không vượt qua cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Khí tức mạnh mẽ lúc này truyền tới.
Mà phía dưới, trong Lưu Diễm các, trên trời dưới đất khắp nơi đều là các thân ảnh đang giao chiến.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường lúc này đã nổi giận.
“Giết!”
Không hề có chút do dự, hai thân ảnh xông đến.
Khí lãng mạnh mẽ phóng lên cao.
Tiếng ầm ầm vang hết đợt này đến đợt khác, cả thành Lưu Diễm hoàn toàn trở thành trung tâm của trận chiến.
Tần Ninh đứng chắp tay, Cốc Tân Nguyệt thấy vậy khẽ cau mày, cũng không mở miệng.
“Nhìn không quen?”
“Sống mấy vạn năm có cái gì mà nhìn không quen?”, Cốc Tân Nguyệt chậm rãi nói.
“Ta thì nhìn không quen!”
Tần Ninh bĩu môi một cái: “Bắt nạt người ta đến mức này, đánh cho ta!”
Cốc Tân Nguyệt sững sờ.
Đây là ra lệnh cho nàng sao?
“Sao hả? Bớt lấy mấy vạn năm của cô để nói chuyện đi, không phải mấy vạn năm sao? Ta đã sống mấy trăm vạn năm mấy ngàn vạn năm cũng đều thấy qua rồi, thần và đế của kỷ nguyên trước ta cũng gặp rồi, mấy ngàn năm của cô tính là gì?”
Tần Ninh lại nói: “Đầu tiên giết hai cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, sau đó giải quyết cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.
“Không phải ngươi rất lợi hại ư? Sao không đích thân ra tay?”, Cốc Tân Nguyệt ấm ức nói.
“Ta? Ta lười thôi!”
Tần Ninh chẳng buồn nói: “Nếu không phải là lười thì ta giữ cô lại làm gì?”
“Đánh hay không?”
“Không đánh thì đừng theo ta nữa, vướng chân vương tay lại còn vướng mắt!”
Vướng chân vương tay lại còn vướng mắt?
Hai tay Cốc Tần Nguyệt vang lên tiếng két két.
Bao nhiêu năm nay không kẻ nào dám nói chuyện với cô như vậy!
“Nếu như ngươi không thể dẫn ta đi tìm người đó, ta nhất định sẽ tận tay giết ngươi!”
“Có thể giết được ta thì hẵng nói”.
Tần Ninh chẳng buồn nhiều lời, hắn phất tay, thúc giục Cốc Tân Nguyệt mau chóng ra tay.
Cốc Tân Nguyệt hừm một tiếng, thân ảnh chợt lóe lên, trực tiếp xông ra.
Hai tay Tần Ninh nắn bóp, cơ thể động đậy.
“Đời sau của Lưu Thiên Sơn bị ức hiếp thành như vậy, không biết có nhảy từ trong quan tài ra hay không”.
“Ban phát nhân từ thôi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh liền xông ra.
Trong giây lát, kiếm quang phóng lên cao.
Lúc này linh kiếm Long Cốt Nguyệt lóe lên tia sáng chói mắt tầng tầng lớp lớp.
Khí tức cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mở ra trọn vẹn.
Bây giờ hai người Lưu Phương Nhi và Lưu Tường mới phát hiện.
Tần Ninh vậy mà đã là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Cái tên này…
Hai người hiện giờ kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh còn lợi hại hơn bọn họ.
Cốc Tân Nguyệt kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này nhớ lại, đêm qua ra tay cứu hai người, hình như bọn họ đã uổng công vô ích.
Hai người này rõ ràng là lười đến mức so đo với đám lính đánh thuê kia.
Bây giờ Tần Ninh cũng không nói lời vô ích, ngự kiếm giết ra.
Ầm…
Tiếng ầm của kiếm vang lên, trên linh kiếm Long Cốt Nguyệt, bạch cốt sáng loáng, linh động của trăng, hai thứ kết hợp.
Phụt phụt phụt phụt…
Liên tiếp bốn năm võ giả của cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển lục chuyển đã bị Tần Ninh trực tiếp chém chết.
“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”
Trong đám người vang lên một tiếng hô kinh hãi.
Một vị cao thủ cảnh giới Hóa Thần bát chuyển của Thần Phong tông nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong tay Tần Ninh, ông ta khẽ ngẩn ra.
“Thật sự là linh kiếm Long Cốt Nguyệt”.
Một cao thủ khác của Lang Vương tông lúc này thấp giọng hô: “Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương đến rồi?”
“Bắc Thương tông tại sao lại giúp đỡ Lưu Diễm các?”
“Chưa chắc đâu”
Một vị cao thủ cảnh giới Hóa Thần bát chuyển quát lên: “Có lẽ chỉ là đệ tử rèn luyện ở Bắc Thương tông thôi. Tên tiểu tử kia thoạt nhìn chẳng qua cũng mới hai mươi mấy tuổi, nhưng lại là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển. Trong Bắc Thương tông có thể đạt đến tình cảnh như vậy, tuyệt đối là đệ tử nòng cốt!”
Trong mấy đại lục gần đây, Bắc Thương tông cũng là đại tông môn uy danh hiển hách.
Thật ra đại lục Cửu U, đại lục Bắc Thương, đại lục Thiên Long, mấy đại lục này gần nhau, nhưng trong tông môn có tồn tại cảnh giới vượt qua Hóa Thần hầu như đều là mấy ngàn năm bất diệt.
Mà trong còn số mấy ngàn năm lại một lần nữa ra đời cảnh giới vượt qua Hóa Thần, tông môn gia tộc chỉ cần phát triển ổn định cũng có thể trở thành thế lực uy tín lâu năm.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt của Bắc Thương tông xuất hiện ở đại lục Thiên Long, điều này khiến người khác phải suy nghĩ.
Chương 707: Một kiếm chém chết bát chuyển!
“Đến hỏi thử xem!”
Một trưởng lão lúc này mở miệng nói: “Nếu thật sự là đệ tử của Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương thì sẽ hơi phiền phức đấy!”
“Vâng!”
Ngay lập tức, một vài tên đệ tử cảnh giới Hoá Thần bát chuyển bao vây Tần Ninh.
“Hậu sinh khả uý, từ khi nào Bắc Thương tông lại có một thanh niên ưu tú kiệt xuất như này”.
Trưởng lão Thần Phong tông mở miệng nói: “Tiểu tử, ở đây là Thần Phong tông của bọn ta, rắc rối giữa hai tông môn lớn Lang Vương tông và Lưu Diễm các còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào đâu!”
“Tay của Bắc Thương tông duỗi hơi dài rồi đấy”.
“Mau chóng rút lui đi, bọn ta sẽ không tính toán với ngươi”.
Mấy người nhìn về phía Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
“E rằng các ngươi đã hiểu nhầm rồi!”
Tần Ninh lúc này cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, cười nhạt nói: “Bắc Thương tông về cơ bản gần như là tiêu đời rồi, thanh kiếm này là do ta đoạt được”.
Hả?
Sao có thể như vậy được?
Bắc Thương tông về cơ bản gần như là đã tiêu đời? Vậy là sao?
“Nói nhăng nói cuội!”
Một trưởng lão quát lên: “Mau chóng rời đi, nếu không cho dù ngươi có là người của Bắc Thương tông thì chúng ta cũng không khách khí đâu”.
“Tuyệt đối đừng khách khí!”
Tần Ninh cười nói: “Dạo gần đây đang rèn luyện kiếm quyết, tìm kiếm đột phá, các ngươi cứ lên đi!”
Tần Ninh cũng không phải đang đùa.
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, trong thời gian hai tháng này hắn vẫn luôn tu luyện sức mạnh điện linh do Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp sinh ra.
Bây giờ đã sắp đột phá rồi.
“Còn nữa, nói lại cho các ngươi biết, ta không phải đến từ Bắc Thương tông của đại lục Bắc Thương”.
“Ta là Tần Ninh, đến từ Thanh Vân tông của Cửu U đại lục”.
Tần Ninh dứt khoát từ tốn nói.
Thanh Vân tông bây giờ ở trên Cửu U đại lục cùng lắm thì bề ngoài hùng mạnh, hắn chống đỡ, lão Vệ trấn thủ.
Trừ hai người bọn họ ra thì chẳng còn kể thêm được ai.
Những gia tộc cổ và cổ quốc kia căn bản không hề coi ra gì.
Lần này cũng xem như là thị uy.
“Làm càn!”
“Khốn kiếp!”
Một vài tên cảnh giới Hoá Thần bát chuyển đương nhiên là bị chọc giận rồi.
Chỉ là một tên cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển lại dám tự nhận là thiên tài xuất chúng rồi càn rỡ như thế.
“Mặc kệ ngươi có phải là đệ tử của Bắc Thương tông không, nếu như hôm nay ngươi nhúng tay vào chuyện này thì chính là tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, một vị trưởng lão lập tức lao ra.
“Ta muốn nhúng tay thì nhúng tay đấy, quản được ta chắc?”
Tần Ninh nhếch miệng nở nụ cười, cầm kiếm xông ra.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển?
Mạnh lắm sao?
Hắn không biết đã giết bao nhiêu tên rồi ấy chứ!
Nếu như tính chín đời chín kiếp, vậy thì rất rất nhiều.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này phát ra tia sáng vạn trượng.
Trên thân kiếm, bên cạnh ánh sáng rực rỡ của ngọc Long Cốt và ánh trăng linh động, còn có thêm sức mạnh của sấm sét.
“Chém!”
Tần Ninh chém ra một kiếm.
Bùm...
Bỗng chốc, một tiếng nổ rung trời vang lên.
Tiếng nổ vang lên, máu thịt lúc này bắn tung toé.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển!
Chết rồi!
Lúc này, xung quanh âm u đầy sự chết chóc.
Một kiếm chém chết bát chuyển.
Một phát chết tươi!
Đây vẫn là cảnh giới ngũ chuyển sao?
Một vài trưởng lão xung quanh cũng sững sờ.
Đây là thực lực gì vậy?
Cùng lúc đó, Lưu Diễm các ở bên kia.
Hai người Lưu Phương Nhi và Lưu Tường vừa trở về, ngay lập tức có hai vị lão giả xông ra khỏi vòng vây đi đến bên cạnh bọn họ.
Trong đó có một vị trưởng lão khắp người loang lổ vết máu, nhìn thấy hai người không nhịn được mà quát lên: “Không phải đã bảo các ngươi rời đi rồi sao? Quay lại làm cái gì?”
“Đại trưởng lão!”
Lưu Phương Nhi thấp giọng nói: “Tổ chim bị phá thì trứng liệu còn nguyên vẹn được không?”
“Nếu hôm nay bọn ra rời đi thì cả đời đã định sẵn là như vậy rồi”.
“Có chết thì cũng phải chết một cách quang minh lỗi lạc”.
Hai vị lão giả nhìn hơn mười người trẻ tuổi trước mặt, thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán, không nói thêm gì nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển trực tiếp bị chém chết.
Sắc mặt của hai lão giả lúc này tái lạnh.
“Lão đầu Phùng Cát Quang của Thần Phong tông bị chém chết rồi!”
Lời này vừa nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường ngay lập tức đều sững sờ.
Đây chính là một cảnh giới Hoá Thần bát chuyển tiếng tăm lừng lẫy đấy.
“Là người thanh niên kia!”
Lưu Hướng Dương nhìn lên không trung, suy nghĩ xuất thần.
Khí tức của cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển?
Nói đùa cái gì thế!
Từ bao giờ mà cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển có thể chém chết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển rồi?
“Tần Ninh!”
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều khẽ giật mình.
“Các ngươi quen hắn sao?”
Lưu Phương Nhi vội vàng kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Lưu Hướng Dương kích động không thôi, nói: “Trời không tuyệt đường sống của Lưu Diễm các chúng ta!”
“Nếu đã như thế chúng ta cùng đi trợ giúp hắn!”
Lưu Hướng Dương quay sang vị trưởng lão đứng bên cạnh, mở miệng nói.
Nhưng vừa muốn sải bước đi ra, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ khiến Lưu Hướng Dương khựng lại, vẻ mặt kì quái.
“Đi thôi!”
Lưu Hướng Dương quay người lại, đánh mắt về một phía khác.
“Trưởng lão Hướng Dương!”
“Tiểu tử kia nói... Hắn có thể tự mình giải quyết cảnh giới bát chuyển”.
Vẻ mặt của Lưu Hướng Dương kì lạ, nói: “Nói không cần chúng ta phải nhúng tay, bảo chúng ta đi giải quyết mấy tên thất chuyển càng nhanh càng tốt!”
Lời này vừa nói ra, mấy người đứng đó đều biến sắc.
Tần Ninh... Mạnh đến vậy sao?
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển một kiếm chém chết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển, bây giờ lại còn muốn... một mình khiêu chiến?
Bùm...
Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Mấy vị cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dốc toàn lực chống đỡ.
Tần Ninh cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, đằng đằng sát khí.
“Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển lại chỉ có từng ấy năng lực thôi sao?”
Nhìn bảy, tám người trước mặt, Tần Ninh cau mày nói: “Quá yếu!”
Tần Ninh vừa dứt lời, ngay lập tức sắc mặt của mấy vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần bát chuyển của Thần Phong tông và Lang Vương tông đều âm trầm đến đáng sợ.
Mấy người liên thủ vây giết Tần Ninh.
Thế nhưng Tần Ninh vốn chẳng sợ hãi chút nào!
Thậm chí dường như Tần Ninh còn đang dùng bọn họ để thử kiếm, hoàn toàn không dốc toàn lực!
Thằng nhãi này khinh người quá đáng!
“Các vị không cần phải nương tay đâu!”
Một trưởng lão trong số đó khẽ quát: “Đại sự quan trọng”.
Chính xác, đại sự quan trọng.
Cứ kéo dài như này, tử thương không nói mà còn càng mất mặt hơn.
Bảy, tám cảnh giới Hoá Thần bát chuyển bao vây một cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển mà còn bị người ta khinh thường, nói ra quả đúng là mất mặt.
Nhất thời, khí tức mạnh mẽ trên thân của bảy tám người bốc lên.
Tần Ninh khẽ mỉm cười.
Bây giờ mới giống thật chứ!
Tiếng nổ liên tục vang lên, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Tần Ninh phi thân bay lên cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, kiếm khí gào thét.
Kiếp thứ tư, thân là Thanh Vân Kiếm Đế, am hiểu về kiếm thuật và điều khiển kiếm pháp, ngay cả phụ đế cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn!
Cái này hắn tự tin vô cùng!
Tần Ninh nhếch miệng nở nụ cười, xuất kiếm, sấm sét, tia điện.
Bùm...
Từng luồng linh khí tập trung quanh thân người.
Đối mặt với bảy tám cảnh giới Hoá Thần bát chuyển, áp lực đột nhiên tăng lên.
Nhưng Tần Ninh chẳng thèm quan tâm.
Cái mà hắn cần chính là loại áp lực như thế này, đè nén linh khí thay đổi bên trong cơ thể mình, tăng lên một chuyển, đến lục chuyển!
“Chính là lúc này!”
Quát khẽ một tiếng, Tần Ninh vung kiếm chém ra.
Bùm...
Sóng lớn tràn ra, linh khí gào thét phóng đến, tụ tập thành kiếm uy lao thẳng về phía trước.
Trong chốc lát, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.
Cảnh giới Hoá Thần lục chuyển!
Tần Ninh lúc này vô cùng hăng hái, tay cầm trường kiếm, tóc dài tung bay.
Giống như sát thần tóc trắng Cửu U lại hiện thân một lần nữa.
“Chết đi!”
Một kiếm chém ra, sấm sét vang trời.
Kiếm mang giết ra, linh khí ngưng tụ!
Rầm rầm rầm...
Trong tích tắc, trên không trung, tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Khí tức của mấy vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dần dần biến mất.
Tần Ninh lúc này bình an đáp xuống đất.
Thanh kiếm nhìn ngọc chất vẫn rất tự nhiên, ánh trăng chuyển động.
Người nhìn vẫn khiêm tốn hướng nội, ung dung thản nhiên.
Dường như tất cả mọi chuyện đều như chưa hề xảy ra.
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển của hai tông môn lớn, tất cả đã hoàn toàn bỏ mạng.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, từ tốn nói: “Xem kịch hồi lâu rồi giờ cũng nên ra đi!”
Chương 708: Giúp ông ta ép độc
Vừa dứt lời, một thân ảnh từ trên trời nhự nhàng bay xuống, chính là Cốc Tân Nguyệt.
Tiện tay hất một cái, hai bóng hình lúc này xụi lợ ngã trên mặt đất, toàn bộ xương cốt đã bị bóp nát, rên rỉ hừ hừ nằm trên mặt đất, sống dở chết dở.
“Trốn ở phía sau xem náo nhiệt à?”
Nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt đến, Tần Ninh bất mãn nói: “Đồng ý ở lại bên cạnh ta làm tỳ nữ của ta thì thu lại cái vẻ đấy ngay, bảo cô làm gì thì phải làm cái đó!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không phản bác lại.
Nếu không phải muốn gặp lại Cửu U Đại Đế thì nàng cũng sẽ không phải nhẫn nhịn như này.
Người còn nhỏ mà mưu mô xảo quyệt!
Lúc này cũng có một thân ảnh từ trên không bay xuống.
Mặt chữ điền, đôi mắt to, quần áo màu tím trên người rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch.
“Các chủ!”
Khi bóng dáng ấy xuất hiện.
Một vài thân ảnh phía dưới lập tức đến gần.
Người này chính là các chủ của Lưu Diễm Các: Lưu Vân Triết!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển!
Nhưng bây giờ trông Lưu Vân Triết quá thê thảm!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển mặc dù lớn mạnh nhưng ông ta cũng bị nội thương không nhẹ.
Trận chiến lần này khiến vết thương của ông ta lan rộng hơn.
“Vị này là...”
Lưu Vân Triết nhìn về phía Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, à không phải, bây giờ phải là lục chuyển mới đúng.
Cảnh giới Hoá Thần lục chuyển đối mặt với các cao thủ cảnh giới bát chuyển của nhị đại tông môn là Thần Phong tông và Lang Vương tông lại có thể chém giết dễ như trở bàn tay.
Thực lực mức này.
Quá mạnh mẽ.
Hơn nữa trông Tần Ninh bây giờ.
Dường như còn chưa dốc toàn lực.
Quan trọng nhất là Cốc Tân Nguyệt!
Trông chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhan sắc nghiêng quốc nghiêng thành, thế nhưng vừa mới ra tay lại khiến hai tông chủ Phong Tông Vũ của Thần Phong tông và Lang Vương tông trong nháy mắt bại trận.
Ít nhất phải trên cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển!
Sự xuất hiện của đôi nam nữ này quá kỳ lạ.
Lưu Phương Nhi lúc này giải thích.
Lưu Vân Triết bây giờ lộ ra vẻ kinh hãi.
“Đa tạ hai vị ra tay trượng nghĩa”.
Tần Ninh phất tay một cái: “Đừng lạy, lạy cái nữa ngươi sẽ chết đấy”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai đám trưởng lão Lưu Hướng Dương và Lưu Hướng Phong và hai người Lưu Phương Nhi, Lưu Tường đều tái nhợt.
Còn Lưu Vân Triết thì bình thản mở miệng.
“Sớm đã coi nhẹ chuyện sống chết, cho dù hai người không đánh đến thì ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa”.
“Muốn chết vậy sao?”
Tần Ninh nói: “Có thể chữa được sao lại không chữa?”
“Không phải chỉ là nọc độc của linh thú cấp chín Hắc Vũ Độc Mãng thôi sao? Ép ra ngoài ra được, vẫn còn chưa ngấm vào xương tuỷ mà”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều chưa hề nói với Tần Ninh Lưu Vân Triết trúng độc gì!
Cốc Tân Nguyệt cũng sững sờ.
Loại độc này đương nhiên là cô ta nhìn ra được.
Thế nhưng tại sao Tần Ninh lại nhìn ra được?
Tần Ninh lúc này cũng không dài dòng, nói: “Mau chóng chữa trị đi, nếu không thật sự sẽ chết đấy!”
Lưu Vân Triết cười khổ nói: “Tần công tử biết cách chữa trị sao?”
“Có hai cách, cách thứ nhất là linh đan đỉnh cấp cửu phẩm linh đan Nguyệt Cốt, phải dùng liên tục trong mười năm”.
“Cách thứ hai, chính là tìm một người có thực lực lớn mạnh giúp ngươi ép chất độc ra ngoài, trong chớp mắt là được rồi”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người càng thêm cay đắng.
Bọn họ biết linh đan Nguyệt Cốt, một viên trị giá trăm vạn linh thạch, nếu phải dùng liên tục trong mười năm thì Lưu Diễm Các của bọn họ không chống đỡ nổi.
Cách thứ hai lại càng không phải bàn.
Người có thực lực lớn mạnh, Lưu Vân Triết biết ít nhất phải là nhân vật vô địch cảnh giới Tam Vị.
Trên khắp đại lục Thiên Long này, chỉ có lục đại tông môn mới có vô địch cảnh giới Tam Vị.
Thế nhưng những người đó sao có thể giúp ông ta được cơ chứ?
Hơn nữa, cảnh giới Nhân Vị bình thường chưa chắc đã có thể ép được chất độc ra ngoài.
Nếu làm không tốt thì bản thân cũng sẽ bị nhiễm độc, cho nên dù Lưu Diễm Các có trả một cái giá đắt mời người khác ra tay thì cũng sẽ không một ai đồng ý.
“Cái này...”
Lưu Vân Triết càng thêm khổ tâm.
“Lưu Diễm các của ta không làm được...”
“Không cần ngươi phải làm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhúng tay thì cũng đã nhúng tay rồi, đành phải làm người tốt đến cùng thôi”.
“Cốc Tân Nguyệt, giúp ông ta ép chất độc ra ngoài đi!”
“Ta sao?”
Cốc Tân Nguyệt khẽ giật mình.
“Đương nhiên là cô rồi, chẳng lẽ là ta chắc?”
Tần Ninh nói tiếp: “Cô có làm không? Nếu cô không làm thì đời này đừng hòng nhìn thấy tên nam nhân kia!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng rồi sải bước đi ra.
Vỗ ra một chưởng.
“Phụt...”
Lưu Vân Triết ngay lập tức phun ra một ngụm máu đen, linh khí toàn thân từ trên xuống dưới toả ra tia sáng nhàn nhạt, dần dần tụ tập.
“Các chủ!”
“Các chủ!”
Đám người đứng ở bên cạnh lo lắng không thôi.
“Ta...”
Lưu Vân Triết khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.
Độc tố hành hạ ông ta mười năm nay cứ vậy mà biến mất rồi sao?
Đây rốt cuộc là phương pháp gì vậy?
“Đa tạ cô nương!”
Lưu Vân Triết phì phò một tiếng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất hành đại lễ.
“Cảm tạ ta làm gì?”
Cốc Tân Nguyệt trợn mắt nhìn Tần Ninh nói: “Phải cảm tạ công tử nhà ta kia kìa!”
Công tử?
Lưu Vân Triết lúc này mới nhìn về phía Tần Ninh.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lưu Vân Triết khấu đầu thật sâu.
Sau đó Tần Ninh nói: “Cũng chẳng còn rắc rối gì cần phải giải quyết nữa rồi, hai tông chủ cảnh giới cửu chuyển đã bị ta xử rồi, bát chuyển ta cũng đã giết hết, còn mấy tên thất chuyển, lục chuyển còn lại các ngươi tự xử lý nốt, cũng không cần phải giết hết sạch đâu”.
“Hiểu rồi!”
Lưu Vân Triết lập tức bắt đầu phân phó.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt vẫn vô cùng khiếp sợ.
Ông ta đã khổ tâm suy nghĩ biện pháp bài trừ chất độc suốt mười năm nay.
Dùng đan dược thì không trả nổi!
Nhờ cao thủ ép độc chính là cách tốt nhất!
Nhưng cho dù là thần nhân cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ cũng không thể làm được, nhưng Cốc Tân Nguyệt lại nhẹ nhàng vỗ một chưởng ép ra chất độc ở trong cơ thể của ông ta đã mười năm.
Thao tác của Cốc Tân Nguyệt nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của cô ta.
Mà người có thực lực lớn mạnh như thế gọi Tần Ninh là công tử, vậy thì Tần Ninh là ai?
Chẳng lẽ là người đến từ đại lục Thương Lan sao?
Lưu Vân Triết bây giờ cảm thấy đầu óc có hơi quay cuồng.
Quan trọng nhất là...
Tại sao Tần Ninh lại giúp ông ta?
Chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì với Lưu Diễm Các?
Lưu Vân Triết lúc này lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Hôm nay nếu như Tần Ninh không ra tay thì Lưu Diễm Các đã định trước kết cục là sẽ bị diệt vong!
Bây giờ dù kết quả có xấu đi nữa thì còn có thể tệ đến đâu được chứ?
Lưu Vân Triết lúc này đi làm việc.
Tần Ninh đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
“Rảnh rỗi quản cả mấy chuyện này, có cần thiết phải thế không?”
Cốc Tân Nguyệt tuỳ ý nói.
“Nói cho cô biết một chuyện!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Cửu U Đại Đế không phải giống như lời mà Cửu U đại lục nói là chết rồi”.
Nhắc đến bốn chữ Cửu U Đại Đế, thần sắc của Cốc Tân Nguyệt lập tức lộ ra vẻ cả kinh.
“Sau khi Cửu U Đại Đế rời khỏi Cửu U đại lục đã đi du ngoạn hàng vạn đại lục, qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng đã từng đến đại lục Thiên Long”.
Tần Ninh tiếp tục nói.
“Khi ấy Cửu U Đại Đế cũng giống với ta, đến đại lục Thiên Long gặp được một người tốt bụng cứu hắn một mạng”.
“Nói nhăng nói cuội!”
Cốc Thiên Nguyệt khẽ nói: “Đừng nói là đại lục Thiên Long, cho dù là đại lục Thương Lan rộng lớn cũng không có ai có thể làm chàng ấy bị thương!”
“Cô nghe có hiểu ý của ta không?”
Tần Ninh hơi bực nói: “Giống như ta đây...”
“Đương nhiên là hắn không cần người cứu, thế nhưng người tốt bụng đó cho rằng hắn cần được cứu!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng dần dần, Cốc Tân Nguyệt dường như nghĩ ra điều gì đó.
“Cái người kia tên là Lưu Thiên Sơn?”
Tần Ninh gật đầu.
“Cho nên sau này, Cửu U Đại Đế lấy được Lưu Ly Kim Thân quyết ở bên trong cấm địa Thiên Vị liền truyền cho Lưu Thiên Sơn”.
“Cô nói xem, hôm nay ta giúp hậu nhân của Lưu Thiên Sơn, nếu như ngày sau gặp được Cửu U Đại Đế, có phải Cửu U Đại Đế sẽ vì thế mà thích cô rồi kết thành phu thê với cô không?”
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Nhưng lại lập tức sững sờ.
“Ta không thích Cửu U Đại Đế, ta tìm hắn chỉ bởi vì...”
“Bởi vì cái gì?”
Tần Ninh cười một tiếng.
“Bởi vì cái gì thì liên quan gì đến ngươi?”, Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chương 709: Ngươi chính là hắn!
Tần Ninh cũng không nói gì thêm.
Kiếp thứ nhất, thân là Cửu U Đại Đế, hắn biết bản thân mình sau khi trải qua sẽ còn có thể mở ra kiếp thứ hai.
Cho nên hắn cực ít gần nữ sắc.
Nhưng bây giờ gặp lại Cốc Tân Nguyệt, hắn không ngờ rằng cô gái ngốc này vẫn còn chờ hắn.
Nhưng chỉ là đi ngang qua tiện tay cứu giúp, có cần thiết phải như thế không?
Tần Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu cười khổ.
“Ngươi cười cái gì?”
Cốc Tân Nguyệt cau mày nói: “Cho dù trên người ngươi có báu vật nhưng nếu không giúp ta tìm ra được Cửu U Đại Đế thì ta nhất định cũng sẽ giết ngươi”.
“Giết ta thì cả đời này ngươi cũng không tìm được hắn đâu”.
Tần Ninh cười cười không nói gì thêm.
Lúc này Lưu Vân Triết đã sắp xếp xong mọi việc liền đi đến tiếp đãi Tần Ninh.
Theo Lưu Vân Triết đi vào bên trong thành Lưu Diễm, trong nội thành giờ đều loang lổ vết máu, mùi máu tươi nồng nặc vẫn còn chưa tan đi.
Những thi thể trên mặt đất đã có người bắt đầu xử lý.
Lưu Vân Triết dẫn Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt đến một khu vực tương đối yên tĩnh, chỗ này cũng không bị ảnh hưởng.
Lưu Vân Triết chắp tay nói: “Hai vị, thật sự xin lỗi, tạm thời hai vị cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, bên ngoài vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý lắm!”
“Không sao, phải làm gì thì cứ đi làm đi!”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Vừa hay thời gian này gấp rút lên đường cũng thật sự quá mệt mỏi”.
Lưu Vân Triết chắp tay rời đi.
Đi ra ngoài đình viện, nhìn về phía Lưu Phương Nhi và Lưu Tường, Lưu Vân Triết chân thành nói: “Chăm sóc Tần công tử cho thật tốt, cậu ấy cần gì cứ thoả mãn cậu ấy”.
“Vâng!”
Hai người bọn họ cũng hiểu, lần này nếu như không có Tần Ninh thì Lưu Diễm các đã tiêu đời rồi!
Trong lầu hai ở tiểu viện, bên cạnh cửa sổ.
Tần Ninh nghiêng người ngồi dựa vào giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thoải mái vô cùng.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, đến đây bóp chân cho bản công tử”.
“Ngươi mơ đi!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, thân ảnh loé lên rồi biến mất không thấy dấu vết.
“Không biết dịu dàng quan tâm tý nào, vẫn là Sương Nhi tốt hơn...”
Tần Ninh nói thầm một câu, khoanh chân ngồi ở trên giường.
Bắt đầu điều động linh khí ở bên trong cơ thể.
Nguyên nhân chủ yếu phân chia cảnh giới Hoá Thần thành các chuyển chính là ở cảnh giới Hoá Thần, mỗi lần tăng lên một chuyển thì khí tức có thể chuyển động linh khí bên trong cơ thể một lần càng mạnh hơn.
Giống như ném một hòn đá vào trong hồ nước.
Ban đầu gợn sóng, lan tràn ra chính là nhất chuyển.
Những con sóng tiếp tục được sinh ra chính là nhị chuyển, tam chuyển và cao hơn nữa.
Đến lục chuyển, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh đã có thể tụ lại thành tầng thứ sáu.
Mà giờ phút này, thứ cần được rèn luyện nâng cao là tầng thứ nhất!
Ngược lại, ở tầng thứ sáu trong trung tâm không cần phải quá chú ý.
Có nghĩa là không tấn thăng thêm được một chuyển thì phải ngưng tụ tất cả những rèn luyện lúc trước lại để được tấn thăng lần nữa.
Đây là một công lực tu hành cực kỳ rộng lớn.
Cho nên cảnh giới Hoá Thần muốn tấn thăng cực kỳ gian khổ.
Sở dĩ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tấn thăng nhanh như vậy là bởi vì thể chất của hai người không tầm thường, cộng thêm việc Tần Ninh chỉ cho các nàng công pháp và con đường tu luyện thích hợp nhất.
Còn về bản thân Tần Ninh.
Con đường như vậy hắn đã đi nhiều lần, sớm đã khắc sâu ở trong lòng.
Chọn cho mình linh quyết phù hợp nhất, con đường tu hành thích hợp nhất, chuyện tấn thăng nhanh không có gì là quá khó cả.
Bây giờ đã đến lục chuyển, ổn định lại tâm thần, củng cố cảnh giới là việc vô cùng quan trọng.
Mấy ngày liên tiếp Tần Ninh đều ở bên trong tiểu viện tu luyện.
Còn Cốc Tân Nguyệt ngược lại chẳng hề xuất hiện.
Tần Ninh cũng hiểu đạt đến trình độ thực lực của nàng ấy thì xuất quỷ nhập thần cũng chẳng phải là chuyện gì kì lạ.
Một ngày này Lưu Vân Triết cuối cùng cũng xuất hiện.
Khí tức trên người Lưu Vân Triết lúc này càng thêm dồi dào, tinh thần phấn chấn.
Chất độc đã được giải trừ, cả người hẳn cũng trở nên nhẹ nhõm rất nhiều.
Huống hồ tất cả cảnh giới Hoá Thần trên cấp thất chuyển của Thần Phong tông và Lang Vương tông đều đã bỏ mạng, nhị đại tông môn này đã hoàn toàn bất lực không thể đối kháng với Lưu Diễm các.
Trái lại, Lưu Diễm các đã bắt đầu có thể phản kích.
Lưu Vân Triết bày tiệc mời Tần Ninh tham dự.
Đối với chuyện này Tần Ninh cũng không thích, nhưng tình cảm nồng hậu này không thể chối từ, Tần Ninh vẫn phải tham dự.
Trong bữa tiệc không biết Cốc Tân Nguyệt tại sao lại xuất hiện.
Nhìn thấy Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc không thôi.
Mấy ngày không gặp, khí tức của Tần Ninh lại thay đổi rồi.
Rất kì lạ.
Thằng nhãi này tiến bộ cực nhanh!
Thế nhưng Cốc Tân Nguyệt lại cẩn thận quan sát một lần nữa, thể chất của Tần Ninh cũng không được coi là thiên tài bẩm sinh, tại sao lại có thể tấn thăng nhanh như thế?
“Sao nào? Nhìn thấy thực lực của ta vững vàng tăng nhanh như thế nên rất kinh ngạc sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Trên đời này có thiên tài bẩm sinh, nhưng cũng có thiên tài sau này, ta chính là thiên tài sau này cố gắng mà thành!”
“Thôi đi!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, cong môi, sau đó lập tức nở nụ cười.
“Ngươi có biết vì sao Thần Phong tông và Lang Vương tông dám tiến công quy mô lớn vào Lưu Diễm các không?”
Lưu Diễm các cũng là thế lực hạng hai ở đại lục Thiên Long, Thần Phong tông và Lang Vương tông kiên quyết như thế quả thật không bình thường chút nào.
“Phía sau có người làm chỗ dựa mà thôi...”
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục cười nói: “Ngươi có biết là ai không?”
“Ai?”
“Thiên Ngoại Thiên!”
Cốc Tần Nguyệt cầm đũa lên gắp một miếng thịt, bình phẩm nói: “Linh thú cấp bảy không ăn được...”
“Còn không ngon bằng thịt ngươi nướng...”
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh đầy ý vị.
Tần Ninh cười nói: “Thiên Ngoại Thiên thì sao? Tuỳ tiện nhúng tay xen vào chuyện của những tông môn khác cũng không phải là chuyện tốt”.
Cốc Tân Nguyệt cũng không dông dài: “Ta biết ngươi nhìn Thiên Ngoại Thiên không thuận mắt”.
“Đừng nói là Thiên Ngoại Thiên, ngay cả những thế gia cổ, cổ quốc ở Cửu U đại lục ngươi cũng chẳng thèm để vào mắt, trong mắt của ngươi chỉ có Thiên Thận Cung với Tần Kinh Mặc thôi!”
Tần Ninh lúc này nhướn mày.
“Hơn nữa, ta cũng biết Vệ Anh Kiệt, hắn ta là một người ngoan cố bảo thủ, chỉ nhận duy nhất Cửu U Đại Đế, cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ cố sống cố chết ở cạnh Cửu U Đại Đế mà giờ lại ở cạnh ngươi, phục dịch cho ngươi, trái lại khiến người khác phải kinh ngạc đấy”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại vô cùng thoải mái.
“Chậc chậc... Bản thân mạnh mồm khoác loác đời này sẽ không đặt chân vào Cửu U cơ mà, xem ra vẫn không nhịn được vi phạm lời thề rồi?”
“Ngươi...”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, thở hổn hển.
“Ta vi phạm đấy thì làm sao nào?”
“Ngược lại là ngươi đấy, làm sao ngươi lại biết được lời thề này? Trong thiên hạ chỉ có Cửu U Đại Đế và Sát Trường Sinh biết mà thôi!”
“Lão già Sát Trường Sinh kia không nghe theo lời dặn dò của Cửu U Đại Đế, bản thân tự cao tự đại, mới luyện Trưởng Sinh quyết được một nửa đã nghẻo, đáng đời”.
“Ta có thể tiếp tục kiên trì luyện thành Trường Sinh quyết không phải là bởi vì ta muốn trường sinh bất tử, mà là ta muốn gặp lại Cửu U Đại Đế một lần nữa!”
Cốc Tân Nguyệt đến gần Tần Ninh, từng làn gió thơm bay đến.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cốc Tân Nguyệt sốt sắng nói: “Ngươi họ Tần lại hiểu tất cả mọi chuyện về chàng ấy rõ như lòng bàn tay, nếu như ngươi là hậu nhân của Tần gia thì sẽ không có chuyện lão Vệ phục dịch ngươi, ngươi cũng sẽ không thể vì Tần Kinh Mặc nhảy vào chỗ chết, tự phế đi mấy trăm năm tuổi thọ, đánh cược bằng cả tính mạng!”
“Chỉ có một lời giải thích duy nhất mà thôi!”
Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ, nhìn Tần Ninh.
“Ngươi chính là chàng ấy, nhưng là trở về trong một hình dáng khác!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Như thể một khắc sau đó Tần Ninh sẽ lập tức lộ nguyên hình.
“Cô nói ta là hắn thì cứ cho là hắn đi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đã vậy thì có nên suy nghĩ một chút về chuyện đêm nay làm ấm giường cho ta không?”
“Được rồi!”
Cốc Tân Nguyệt yếu ớt nói: “Mặc dù không thể tưởng tượng được nhưng trước mắt thì đây là khả năng duy nhất ta có thể nghĩ ra được, là lời giải thích hợp lý nhất!”
Tần Ninh lúc này bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Chương 710: Quế Nhất Luân, Thiên Ngoại Thiên
Cô gái trước mặt này không dễ hù doạ đâu!
Trước khi hắn rời đi Cốc Tân Nguyệt đã thề cả đời này sẽ không tiến vào Cửu U đại lục.
Thật không ngờ nữ nhân này lại chẳng coi trọng lời thề của mình đến thế.
Vậy mà lại không nhịn được đi đến Cửu U đại lục để điều tra rõ ràng.
Dù sao thì cũng chẳng có mấy người sống hơn chín vạn năm mà chưa chết.
Cốc Tân Nguyệt chính xác là một trong số đó.
Tần Ninh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện để lộ thân phận, thế nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Có đôi khi cho dù tận lực giấu diếm cũng không thể giấu được tất cả mọi chuyện.
Từ sự tồn tại của lão Vệ, Cốc Tân Nguyệt có thể suy đoán ra được rất nhiều thứ.
Tần Ninh liếc nhìn Cốc Tân Nguyệt một cái, nói: “Cần gì chứ? Chín vạn năm, có đáng không...”
Cốc Tân Nguyệt lại gắp thêm một miếng thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng, cau mày nói: “Cái này khó ăn quá... Vẫn là thịt nướng ăn ngon hơn”.
Tần Ninh lắc đầu cũng không nói tiếp nữa.
Lúc này, bên trong Lưu Diễm các, Lưu Vân Triết mặt mày rạng rỡ.
Lần này Lưu Diễm các đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.
Vết thương bên trong cơ thể đã được giải trừ, đời này có lẽ vẫn còn có cơ hội tấn thăng đến cảnh giới Tam Vị.
Mà tất cả những chuyện này đều là nhờ có Tần Ninh.
Tần Ninh bây giờ đang bàn bạc chuyện gì đó với Cốc Tân Nguyệt, ông ta cũng không tiện đi đến làm phiền liền tiếp đãi các khách mời khác.
Nhìn thấy chỗ hai người đã yên tĩnh, Lưu Vân Triết lúc này mới đi đến.
“Tần công tử!”
“Cốc cô nương!”
Lưu Vân Triết chắp tay nói: “Mấy hôm nay có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, lần này cảm tạ hai vị!”
“Tiện tay mà thôi”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
Đúng là chỉ tiện tay mà thôi.
Lưu Vân Triết đương nhiên không cần phải cảm ơn đến cảm ơn lui.
Nếu không phải là hậu nhân của Lưu Thiên Sơn thì Tần Ninh cũng im lặng đứng ngoài cuộc rồi.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cười nói: “Lưu các chủ, thằng nhãi này giúp ngươi nhưng thực chất lại là hại ngươi đấy!”
“Phong Tông Vũ và tông chủ của Lang Vương chết, người phía sau bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Người đứng sau!
Sắc mặt của Lưu Vân Triết tái nhợt.
Tần Ninh lại nói: “Việc này cũng không thể trách ta được, muốn trách thì phải trách Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ấy giết người mà!”
Lưu Vân Triết lúc này cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Ninh chém giết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dễ như trở bàn tay.
Cốc Tân Nguyệt đối phó với cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng như chém dưa chặt rau.
Hai người này trợ giúp Lưu Diễm các.
Trách?
Ai cũng không thể trách được hết.
Cốc Tân Nguyệt nhấp rượu, vừa định mở miệng nhưng lập tức lại cười nói: “Ngươi xem kìa, ta đã nói rồi, người ta sẽ đến gây chuyện mà!”
Soạt soạt soạt...
Cốc Tân Nguyệt vừa nói xong, từng tiếng xé gió vang lên.
Bỗng chốc, phía trên không trung Lưu Diễm các xuất hiện hàng trăm thân ảnh đang bay nhanh đến.
Đội ngũ hàng trăm người này đứng thành hai hàng ở phía trên không trung Lưu Diễm các, đứng vững như đang đứng trên đường lớn vậy.
Mà ở giữa có một chiếc xe rồng vàng son lộng lẫy dần dần hiện ra.
Chiếc xe rồng kia dài trăm mét, rộng mấy chục mét, xung quanh toả ánh vàng lấp lánh.
Phía trước xe rồng không phải là linh thú kéo xe mà là năm vị cường giả cảnh giới Hoá Thần, trong tay cầm xích sắt màu vàng từ từ di chuyển.
Ỏ bên trên xe rồng có một bóng dáng đang yên vị.
Đó là một người con trai tuổi tkhoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, một thân trường sam màu vàng óng, khoác áo khoác, sắc mặt trắng nõn, ánh mắt nhàn nhạt lười nhác.
Người đàn ông ngực phẳng lộ nhũ, trái ôm phải ấp, bên trong xe có hơn mười cô gái, ai nấy đều xinh đẹp động lòng người.
Người con trai không hề kiêng dè ánh mắt của mọi người một chút nào, hai tay đặt trên người hai cô gái, vừa đi vừa vuốt ve, trêu trọc cô gái kia oanh oanh yến yến hờn dỗi.
Một màn này lại khiến rất nhiều võ giả hâm mộ không thôi.
Ngựa là năm cảnh giới Hoá Thần, quần áo ngàn vàng, trái ôm phải ấp.
Tiêu dao biết bao?
Phóng túng biết bao?
Nhưng khi Lưu Vân Triết nhìn thấy bóng hình bên trong chiếc xe kia thì hơi biến sắc.
Thiên Ngoại Thiên!
Niềm tự hào số một!
Thể chất Hoàng Thể!
Quế Nhất Luân!
Cái tên Quế Nhất Luân không ai không biết, không ai không nghe.
Tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Hoá Thần không nói, vậy mà lại còn là thể chất Hoàng Thể!
Mức độ phù hợp của võ giả với linh khí không giống nhau.
Lục đại thể chất lớn là Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể và Thần thể.
Ở trong đại lục Thiên Long cùng với mấy chục đại lục xung quanh thì có Linh thể đã đủ để xưng thiên tài.
Thánh thể thì vạn người không được một người.
Vương thể thì trăm vạn người không được một người.
Còn Hoàng thể là một thứ không nhất định tồn tại.
Còn Đế thể và thần Thể thì Lưu Vân Triết đã sống mấy trăm năm, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy.
Hoàng thể có thể được coi là thiên tư tuyệt thế.
Thiên Ngoại Thiên là một trong sáu thế lực hàng đầu ở trên đại lục Thiên Long, tư thế đương thời không ai có thể so sánh được.
Quế Nhất Luân thân là niềm tự hào số một của Thiên Ngoại Thiên thì lại càng nhận được vô vàn sủng ái.
Mà hắn ta cũng không phụ lòng vun trồng của Thiên Ngoại Thiên.
Cùng với Lôi Xuyên Dương của Hồn Thiên Hiên, Quy Mạc Hứa của Quy Nguyên tông và mấy người nữa được xưng là lục Long tử Thiên Long!
Cách gọi này cũng đủ để nhìn ra được sự sùng bái của toàn bộ đại lục Thiên Long đối với những người này.
Thậm chí sự xuất hiện của sáu người này có thể nói cũng có thể cam đoan là ngàn năm có một của lục đại thế lực.
Trông thấy Quế Nhất Luân, trong lòng Lưu Vân Triết lập tức cảm thấy không ổn.
Lưu Vân Triết bước ra, nhìn lên không trung, chắp tay.
“Các chủ Lưu Vân Triết của Lưu Diễm các bái kiến Quế công tử!”
Lưu Vân Triết vô cùng khách khí cười nói: “Thiên Ngoại Thiên chính là bá chủ phương tây, Lưu Diễm các của ta ở phương tây cũng không làm chuyện gì quá phận, không biết lần này Quế công tử đích thân đến đây là có việc gì?”
Lưu Vân Triết bây giờ vô cùng khách sáo.
Thực tế không ta không thể không khách sáo.
Chỉ so về mặt tu vi thì Quế Nhất Luân cũng chẳng thua kém ông ta là bao, nhưng kết hợp với Hoàng thể vậy thì sẽ mạnh hơn ông ta.
Quế Nhất Luân như vẫn chưa nghe thấy, vẫn trêu đùa với các cô gái ở bên cạnh.
Sắc mặt của Lưu Vân Triết lúc này rất khó coi.
Ông ta thân là các chủ của Lưu Diễm các, là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển.
Quế Nhất Luân cho dù có coi thường ông ta thì dẫu sao ông ta cũng là các chủ của một các, miệt thị ông ta như vậy thì thật sự khinh người quá đáng.
“Quế công tử!”
Lưu Vân Triết lặp lại nói: “Không biết lần này Quế công tử đến đây là có chuyện gì?”
“Ta không điếc!”
Quế Nhất Luân lúc này nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như suối trong, rất êm tai.
Quế Nhất Luân trừng mắt, nhìn xuống phía dưới chậm rãi nói: “Thần Phong tông và Lang Vương tông bị các ngươi đánh tổn thương nguyên khí nặng nề, linh thạch, linh đan hiếu kính cho ta mỗi năm bây giờ thu thập không đủ!”
“Lỗ hổng này Lưu Diễm các của ngươi phải bù vào!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết vô cùng khó coi.
Quế Nhất Luân nói đến hiếu kính, số máu mà mỗi năm Thần Phong tông và Lang Vương tông chảy ra đều là một số lượng máu lớn.
Bây giờ bắt Lưu Diễm các bù vào?
Ấm ức!
Rất ấm ức!
Thế nhưng Lưu Vân Triết lại không thể phản kháng.
Thiên Ngoại Thiên quá mạnh mẽ!
Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở bên trong Lưu Diễm các chỉ có một mình ông ta.
Nhưng cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở Thiên Ngoại Thiên lại là cả một đống.
So sánh nội tại hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Lần này Lưu Diễm các đại chiến bị tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn không thể lấy ra được, mong Quế công tử có thể thư thả thêm chút ít thời gian...”
“Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến ta?”
Quế Nhất Luân cười nhạt một tiếng nói: “Thứ mà ta muốn lại bởi vì ông mà bị chậm trễ, giờ ông còn bắt ta đợi sao?”
“Lưu Vân Triết, ông tưởng rằng ông có mặt mũi này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết cực kỳ khó coi.
Không sai, ông ta căn bản chẳng có mặt mũi lớn đến vậy.
Bình luận facebook