-
Chương 646-650
Chương 646: Về Tần phủ
Giáo quan kia nhìn mấy người, không ngừng quát lên.
“Tần Thiến, thân dưới của ngươi bất ổn, đến cảnh giới Linh Hải tuyệt đối sẽ không thể thông linh khí được”.
“Tần Tư Tắc, tuy giờ ngươi mới sáu tuổi, đúng là cần làm vững trụ cột, nhưng không thể lãng phí thiên phú của mình”.
“Tần Việt, năm nay ngươi mười sáu rồi mà còn ba cửa chưa mở, ngươi có biết Tần công tử mười sáu tuổi đã là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện Thiên Thần hay không?”
Giáo quan kia không ngừng quát tháo, dạy dỗ.
“Sao ta có thể sánh bằng thiếu chủ chứ...”, thiếu niên bị rầy la kia không khỏi nói.
“Không thể à?”
Giáo quan quát lên: “Ta thấy chưa chắc đâu!”
“Thiếu chủ Tần Ninh cũng là mười sáu tuổi đột nhiên nổi tiếng, các ngươi chưa chắc đã không bằng được!”
“Nếu không có quyết tâm thì còn tu võ làm gì?”
“Các ngươi đều nên lấy thiếu chủ Tần Ninh làm gương mới phải, Tần gia có thể xuất hiện một Tần Ninh, thì cũng có thể có người thứ hai, tương lai trở thành thế gia truyền thừa trên Cửu U đại lục!”
Giáo quan từ từ nói hết.
Khiến các đệ tử có mặt đều cảm thấy chấn động.
Không sai, đây mới là võ đạo.
Dũng cảm hướng về phía trước, không sợ điều gì.
Giáo quan kia nói tiếp: “Các ngươi hiện tại còn có ưu thế hơn thiếu chủ Tần Ninh đương thời nhiều. Tần gia có không ít linh đan và linh khí làm vững căn cơ, cho nên các ngươi phải càng nỗ lực hơn mới phải!”
“Rõ!”
“Vâng!”
Một nhóm đệ tử tức thì hét lên.
“Ta muốn lấy Tần ca ca làm mục tiêu”.
Một cậu bé bốn, năm tuổi non nớt nói.
Tức thì, tạo ra một tràng cười.
“Kỳ nhi, đệ lại làm loạn rồi!”
Tần Tâm Duyệt thấy cảnh ấy thì không khỏi cười nói.
“Tỷ tỷ!”
Nhìn thấy Tần Tâm Duyệt, đứa nhóc kia chạy thẳng tới.
“Giáo quan nói là đệ cảm ứng được linh khí rồi, nói không chừng tám tuổi có thể khai môn đấy!”
“Vậy hả?”
Tần Tâm Duyệt vỗ đầu cậu bé, nhìn sang Tần Ninh và nói: “Đây chính là mục tiêu mà đệ vừa nói đấy, đệ nói được thì làm được đó nhé!”
Tần Ninh nhìn cậu bé, cũng sửng sốt.
“Đây là...”
“Đệ đệ ta đó, Tần Kỳ!”
Tần Tâm Duyệt cười nói: “Năm Hâm Hâm rời đi, mẹ ta đã mang thai...”
Nhị thúc được quá chứ!
Hoa mai nở lần hai.
Tần Ninh lúc này không khỏi bật cười trong lòng.
“Tần Kỳ!”
Tần Ninh vỗ đầu cậu bé, mỉm cười.
“Sau này, Ninh ca ca sẽ chờ đệ vượt qua ta”.
“Vâng!”
Lúc này, tại võ trường.
Một nhóm đệ tử Tần gia nhìn thấy Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi.
Ở nơi này, rất nhiều người vẫn chỉ còn là trẻ con khi Tần Ninh rời nhà vào bốn, năm năm trước.
Hiện nay mới nhìn thấy nhân vật truyền kỳ của Tần gia.
Nhân vật nổi danh thượng quốc Bắc Minh, bởi vậy ai cũng hơi sững sờ.
“Ninh nhi!”
Một tiếng gọi vào lúc này vang lên.
Tần Thương Sinh cất bước tiến tới.
Tần Thương Sinh lúc này đã đạt cảnh giới Linh Đài, cũng là cao thủ hàng đầu trong thành Lăng Vân.
Ông ấy mặc hoa phục, nhìn cũng không khác bốn, năm năm trước là mấy.
“Cha!”
“Đại bá!”
Tần Thương Sinh lúc này bước nhanh tới, nhìn Tần Ninh, ánh mắt vui mừng không thôi.
“Tản hết cả đi”.
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Ninh nhi vừa về, chắc là mệt lắm, hôm nay mọi người cũng nghỉ ngơi thỏa thích đi!”
Một đám đệ tử cũng hoan hô không ngớt, nhưng làm gì có ai chịu rời đi.
Mấy người đi theo Tần Ninh vào đại sảnh, ai cũng vây quanh bên ngoài, nhìn Tần Ninh.
“Ninh nhi, tóc của con...”
“Không sao đâu cha, tu luyện gặp chút ngã rẽ mà thôi, không đáng ngại”.
Tần Ninh thoải mái nói: “Mà tóc trắng cũng rất xuất sắc mà cha nhỉ?”
“Nhóc thối, ở bên ngoài chịu khổ không ít phải không?”
Tần Thương Sinh lo lắng nói: “Bên trong Cửu U, tông môn san sát, nguy cơ tứ phía, nếu con mệt thì về nhà đi!”
“Tuy cha không mạnh bằng con, nhưng kẻ nào dám ức hiếp con, cha cũng sẽ không cho phép!”
“Đúng đó, Ninh nhi!”
Tần Viễn Sơn cũng nói: “Ở bên ngoài vất vả thì về nhà đi, hai chúng ta tuy không có nhiều tác dụng, nhưng cũng sẽ liều mạng bảo vệ cháu”.
Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười: “Cha, nhị thúc, hai người nên lo lắng cho người khác đi, con trai không đi đắc tội người khác, bọn chúng đã phải đốt nhang mừng rồi”.
Tần Ninh cũng không nói dối.
Hiện nay, trên Cửu U đại lục còn có ai dám tìm hắn gây sự nữa?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn chỉ coi như Tần Ninh đang đùa.
“Phân phó bên dưới, tối nay mở yến tiệc lớn, tẩy trần cho Ninh nhi”.
“Rõ!”
Mặc kệ Tần Ninh giỏi cỡ nào, mạnh bao nhiêu, thì vẫn là con trai của Tần Thương Sinh.
Điểm này sẽ không đổi.
Mà Tần Ninh cũng cho là vậy.
Chín đời chín kiếp, không chỉ là những kiếp mà thiếu minh chủ Mục Ninh của Cửu Thiên Vân Minh trải qua, mà còn quá trình trong cuộc đời của hắn.
Hắn đúng là con trai của Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, nhưng đời này, hắn cũng là con trai của Tần Thương Sinh.
Tối đến, Tần phủ giăng đèn kết hoa.
Toàn bộ thành Lăng Vân đều biết Tần Ninh quay về.
Nhân vật truyền kỳ của Tần gia này tuổi còn trẻ, mà đã sớm trở thành võ giả ở một đẳng cấp khác so với họ.
Những gì bọn họ có thể tưởng tượng cũng chỉ là Tần Ninh ngồi ngang hàng với hoàng đế của thượng quốc mà thôi, có cao hơn nữa thì bọn họ cũng không thể biết được là đến mức nào.
Đêm muộn, Tần Ninh ngồi nói chuyện với cha cùng những người khác về trải nghiệm mấy năm qua.
Mà khi nhắc đến bốn tông môn lớn, năm thế gia lớn, cổ quốc Đại Hạ, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn cảm giác như nghe Thiên Thư vậy.
Những điều vốn chỉ tồn tại từ truyền miệng, ấy vậy mà lại có thật.
Mà Tần Ninh lại giao đấu với những người đó?
Nói đến tu hành, Tần Ninh cũng giảng giải về cảnh giới phía sau cảnh giới Tứ Linh, đồng thời nói cho cha biết, Tần gia sau này chắc chắn phải nâng cấp.
Hắn cũng không muốn sau này khi chính mình trở thành minh chủ mới của Cửu Thiên Vân Minh thì cha mình đã già.
Cho dù có dùng đan dược để kéo, thì cũng phải kéo cha lên cảnh giới Hóa Thần.
Mọi người nói chuyện một mạch đến đêm khuya, về các kế hoạch tương lai.
Những ngày sau đó, Tần Ninh ở trong phủ đệ, dẫn theo con em Tần gia đi vào Uyên cốc, kiểm tra tu hành của bọn họ.
Lâu lắm rồi chưa ung dung như vậy, nhất thời khiến Tần Ninh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Kiếm Tiểu Minh đều quay về gia tộc nhà mình đoàn tụ, Tần Ninh cũng vui vẻ tự tại.
Ngày hôm đó, trong Uyên cốc, Tần Ninh đang chỉ đạo và giảng giải cho các con em trong tộc và một vài nhân sĩ đáng tin cậy được mời vào cách tu hành như thường lệ.
Thì đột nhiên, có mấy người chạy như bay xông vào Uyên cốc.
“Thiếu chủ!”
Một tiếng gào vang lên: “Không ổn rồi, ngài mau ra ngoài đi, thành Lăng Vân xuất hiện rất nhiều linh thú phi hành, áp chế mọi người không thở nổi, bọn họ liên mồm đòi tìm ngài!”
“Ồ?”
Tần Ninh hơi kinh ngạc.
Trong Cửu U dường như không có mấy ai dám lớn lối đến thế chứ?
“Ta cũng muốn xem xem là kẻ nào dám ra oai trước mặt Tần gia như vậy!”
Tần Ninh nói xong, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Mọi người lúc này ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh... rời đi kiểu gì vậy?
Mà lúc này, ở bên ngoài Tần phủ, trên bầu trời thành Lăng Vân, có từng con linh thú phi hành đang bệ vệ cuồng bạo, đập cánh trong khoảng không cao mấy trăm thước.
Chương 647: Muốn dương oai cũng phải xem đây là đâu
Trên con linh thú đó có những người ăn mặc là lượt, khí chất bất phàm, tu vi kém nhất là ở cảnh giới Thông Thiên, thậm chí còn cao hơn.
Nhìn kỹ thì cũng toàn là linh thú cấp chín, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tử Linh Diên Điểu cấp chín.
Linh thú cấp này nghe nói có dòng máu của Thần Diên, một loại dị thú thượng cổ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, linh thú này cực kỳ có linh tính.
So với linh thú cấp chín bình thường còn thông linh hơn nữa, tránh hung dính cát.
Mà lúc này, trước cửa Tần phủ là từng con Tử Linh Diên Điểu đang hạ cánh.
Mười mấy người tỏ ra khí phái rất mạnh.
Trên con Tử Linh Diên Điểu đứng đầu là ba người đang đứng.
Bao gồm một nam và hai nữ.
Người đàn ông khoảng hai tư, hai lăm tuổi, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
Một đôi mắt phượng mê người.
Thân hình cao ráo, da dẻ như tuyết.
Là một người đàn ông đẹp trai khiến người ta phát cuồng.
Hai cô gái bên cạnh hắn ta thì mặc đồ bằng tơ lụa, váy dài ôm người, dáng vẻ đầy đặn, xinh đẹp không thể tả.
“Ngũ ca, phụ hoàng bảo chúng ta đến lấy lại Cửu Hoang chiến xa, nhưng trận thế lớn thế này, huynh không sợ dọa người nhà Tần gia sao?”
Cô gái bên trái cười nhạt hỏi.
“Thất muội, bát muội, các muội không biết rồi!”
Hạ Phưởng Kiệt lại mỉm cười đáp: “Người như vậy cũng cần dọa chút, nếu không, hắn còn tưởng cổ quốc Đại Hạ chúng ta dễ bắt nạt đấy!”
Thân là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Phưởng Kiệt tự cho rằng hắn ta giỏi hơn phế vật Hạ Thanh nhiều.
Hạ Thanh đi một chuyến đến Thiên Thận cung, cuối cùng lại mất mạng.
Đây là một nỗi sỉ nhục cực lớn đối với cổ quốc Đại Hạ!
Cửu Hoang chiến xa rơi vào tay người khác, càng khiến cổ quốc Đại Hạ thêm xấu mặt.
Hôm nay, hắn ta đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa.
Nghe nói Cửu Hoang chiến xa ở trong tay Tần Ninh thì phát ra công kích cực mạnh. Đây chính là thần binh của cổ quốc Đại Hạ bọn họ, sao có thể để người ngoài thao túng chứ?
Mặc dù không biết vì sao phụ hoàng lại bằng lòng cho Tần Ninh mượn Cửu Hoang chiến xa, nhưng bây giờ là lúc đòi lại rồi.
Hạ Phưởng Kiệt nhìn hai cô em gái của mình, nói: “Hạ Vũ, Hạ Điệp, ngũ ca của hai muội đã đạt cảnh giới Thông Thiên tứ bộ ở tuổi hai mươi tư, cả Cửu U này có ai sánh bằng cơ chứ?”
“Ta nghe nói Tần Ninh đó dựa vào Cửu Hoang chiến xa mà giết được không ít cảnh giới Hóa Thần”.
“Chờ lát nữa đòi lại Cửu Hoang chiến xa, ta sẽ cho hai muội nhìn cho rõ, Tần Ninh so với ngũ ca thì đúng là không đáng nhắc tới”.
Hạ Phưởng Kiệt nói xong thì nhìn xuống dưới.
Không khỏi thúc giục: “Rốt cuộc Tần Ninh có ở đây không hả? Còn không đi ra thì Hạ Phưởng Kiệt ta sẽ tháo dỡ Tần phủ các người đó”.
Nghe vậy, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều sửng sốt.
Tần Thương Sinh tuy không thể chịu đựng nổi uy áp kia, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Vị công tử này, ta là Vân Thương Hầu được thượng quốc Bắc Minh sắc phong, các ngươi gióng trống khua chiêng đến Tần phủ ta như vậy...”
“Haha...”
Tần Thương Sinh còn chưa nói xong, Hạ Phưởng Kiệt lập tức cười lên ha hả.
“Thật là nực cười”.
“Thượng quốc Bắc Minh? Là cái thá gì?”
“Nói thật với các người, Hạ Phưởng Kiệt ta là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ”.
Hạ Phưởng Kiệt khom eo xuống, nhìn quanh Tần phủ, thản nhiên nói: “Cổ quốc, các người hiểu không?”
Hạ Phưởng Kiệt nói xong, Hạ Vũ và Hạ Điệp cũng bụm miệng cười.
“Ngũ ca, đám nhà quê này sao có thể biết cổ quốc Đại Hạ chúng ta chứ”.
“Đúng vậy đó, huynh nói với họ cũng như đàn gảy tai trâu mà tôi”.
Hạ Phưởng Kiệt nghe vậy thì cũng cười khinh bỉ.
“Đúng vậy nhỉ, cái nơi cũ rích thế này sao có thể biết cổ quốc là gì”.
Hạ Phưởng Kiệt lười nói nhảm.
Hắn vung tay, nhìn xuống bên dưới.
“Gọi Tần Ninh ra đi!”
Mà lúc này, trong lòng Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn cũng thấy sửng sốt.
Lúc trước, bọn họ quả thực không biết cổ quốc là gì.
Nhưng giờ thì họ rất rõ.
Mấy ngày trước, Tần Ninh đã giảng giải với bọn họ rồi.
Cổ quốc, đó là sự tồn tại hơn cả bốn tông môn lớn, hơn cả thế gia cổ, nội tình mạnh mẽ đến đáng sợ.
Tần Ninh dường như có nói, hắn từng bắt bẻ lại quốc quân cổ quốc.
Không lẽ đây là cổ quốc Đại Hạ?
Không lẽ người của cổ quốc Đại Hạ đến báo thù?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều.
Tần Ninh về Tần gia một mình, bên cạnh không có hộ vệ hay cao thủ đi theo.
Một khi những người đó tấn công thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Tần Thương Sinh lúc này lấy dũng khí nói: “Con trai Tần Ninh của ta không ở trong nhà”.
“Lão già, ông lừa ta à?”
Hạ Phưởng Kiệt giễu cợt nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, sau khi Tần Ninh quay về Bắc Minh thì đến thành Lăng Vân, chưa từng rời đi”.
“Bớt dài dòng, mau bảo Tần Ninh xuất hiện đi”.
“Hôm nay Tần Ninh vừa rời đi rồi!”
Tần Thương Sinh kiên quyết đáp.
Bất kể thế nào cũng không thể để Tần Ninh xuất hiện được.
Ai mà biết những kẻ này sẽ làm gì?
“Cho mặt mũi mà không chịu à?”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này bước ra, Tử Linh Diên Điểu thét dài một tiếng.
Vù...
Tiếng gió rít gào, bầu trời biến sắc.
Phanh...
Một tiếng đổ vỡ vào lúc này vang lên.
Bảng hiệu Tần phủ lúc này chợt rơi xuống.
Sắc mặt Tần Thương Sinh thay đổi: “Đây là biển hiệu bệ hạ Bắc Minh ban cho, ngươi làm sao mà vô lý như vậy?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, con trai ta không ở trong phủ, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Hạ Phưởng Kiệt không thèm để ý.
“Lão nhà quê, ta đã cho ông cơ hội rất lớn rồi đấy, ông không biết trân trọng thì đừng trách ta đại khai sát giới!”
Hạ Phưởng Kiệt kiêu căng vô cùng, thần thái ngạo mạn.
“Hôm nay Tần Ninh nhất định phải trả lại Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ, nếu không thì, Tần gia nhà ông đừng mong sống sót”.
“Ngũ ca, huynh đừng dọa người ta nữa”.
“Đúng vậy đó, dù sao bọn họ cũng là loại thiển cận mà!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp lúc này cười đến run rẩy.
Hạ Phưởng Kiệt cũng hài lòng, phảng phất như đang phô trương uy phong trước mặt hai em gái khiến hắn rất thoải mái.
“Con trai ta không ở trong Tần phủ, nếu các ngươi muốn đòi thì đến Thanh Vân tông mà tìm!”
Tần Thương Sinh vẫn quát lên như cũ.
“Muốn chết!”
Hạ Phưởng Kiệt đã không còn nhẫn nại nữa, vung tay lên, hai tùy tùng cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lúc này trực tiếp xông ra.
Soạt.... soạt....
Hai bóng người có khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ, xông thẳng xuống dưới.
Cảnh giới Thông Thiên với thành Lăng Vân thì đúng là vô địch.
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn lúc này không có chút năng lực phản kháng nào.
Cách biệt quá lớn.
Phập phập.
Trong nháy mắt, hai tiếng vang đột nhiên phát ra.
Một giây sau, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt cũng trở nên kinh ngạc.
Hai gã tùy tùng cảnh giới Thông Thiên kia lúc này đã nổ đầu trước cửa Tần phủ.
Sắc mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đã trắng bệch ra, nhưng lại không sao cả.
Mà trước mặt hai người là một thanh niên tóc trắng mặc kính phục màu đen, ngạo nghễ đứng vững, chậm rãi thu tay lại.
“Dương oai cũng phải xem đây là đâu!”
Thanh niên tóc trắng lúc này từ từ nói.
“Ngươi là ai? Đây là chuyện của cổ quốc Đại Hạ ta và Tần gia, không liên quan đến ngươi. Nhãi con, ngươi đừng có để tính mạng của mình biến mất đi!”
Hạ Phưởng Kiệt dễ dàng nhìn ra được thanh niên trước mặt mình có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, cũng là cảnh giới Thông Thiên.
“Ngươi vừa mới gào thét tên ta nửa ngày, giờ lại hỏi ta là ai à?”
“Ngươi là Tần Ninh!”
Hạ Phưởng Kiệt thốt lên.
Chương 648: Có treo không?
Thấy Tần Ninh xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt liền trở nên mất tự nhiên.
Hạ Phưởng Kiệt ho khan rồi nói: “Tần Ninh, ngươi nên trả lại Cửu Hoang chiến xa cho cổ quốc Đại Hạ ta đi!”
Tần Ninh chắp tay, đứng ngoài cửa tần phủ, từ từ nói: “Cửu Hoang chiến xa trả lại cho cổ quốc Đại Hạ các ngươi, là chuyện của ta với Hạ Phương Ki cha ngươi, liên quan gì đến đám nhãi các ngươi?”
Đám nhãi?
Hạ Phưởng Kiệt sửng sốt.
Hắn ta còn lớn hơn Tần Ninh mấy tuổi, cái người này có tự đại quá không vậy!
“Muốn trả, ta cũng trả cho cha ngươi, chứ không phải ngươi!”
Tần Ninh tiếp tục thản nhiên nói.
“Cha ngươi ở đây còn không dám làm càn như thế, một đứa trẻ con như ngươi còn dám ở đây làm loạn, thật sự cho rằng ta không dám tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ các ngươi à?”
Tần Ninh một câu nhãi con hai câu trẻ con, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt hoàn toàn trở nên khó coi đi.
“Ngũ ca, người này thật đáng ghét”.
“Đúng vậy đó!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ chán ghét.
“Hai con mụ mập chết bầm ở đâu ra đây, cút ngay!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
Mụ mập chết bầm!
Hạ Vũ và Hạ điệp nghe vậy thì gần như muốn bùng nổ, con gái ghét nhất là bị chê mập.
Hai cô ta chẳng qua chỉ hơi đầy đặn thôi, mập chỗ nào chứ?
Hơn nữa, xấu chỗ nào?
“Ngũ ca, huynh phải dạy dỗ cái miệng thúi của thằng nhãi này”.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Hạ Phưởng Kiệt bị hai người em gái giật dây, trong lòng càng giận dữ hơn.
“Tần Ninh, Cửu Hoang chiến xa vốn là chí bảo của cổ quốc Đại Hạ ta, ngươi bây giờ chẳng những không trả lại mà còn sỉ nhục chúng ta nữa, muốn chết à!”
Hạ Phưởng Kiệt hừ một tiếng.
Lập tức!
Bốn, năm người ở trên thân con Tử Linh Diên Điểu hạ xuống.
Mấy người này đều ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, ngũ bộ.
Bốn, năm người trực tiếp vây công Tần Ninh, trong lúc ra tay thì linh khí cuồn cuộn, mạnh mẽ tuôn trào.
“Thật sự là muốn chết à!”
Tần Ninh vốn dĩ đang rất vui vẻ khi quay về và ở trong phủ mấy ngày qua.
Nhưng lúc này lại bị Hạ Phưởng Kiệt cắt đứt, tâm trạng không vui chút nào.
“Chơi cùng các ngươi chút!”
Ngọc Lôi thể được thi triển ra, bên ngoài Tần Ninh có từng luồng ánh sáng lưu chuyển.
“Ngọc Lôi thể!”
Ngọc Lôi thể trực tiếp thi triển đến tầng bảy, hai tay Tần Ninh di chuyển, tiếng sấm vang lên.
Đùng!!!
Tiếng trầm thấp vang lên, hai tay Tần Ninh trực tiếp đánh về một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.
Người đàn ông kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi đầu nổ tung.
Một khắc sau, Tần Ninh lại tuôn ra, quát lên, lôi âm cuồn cuộn, một võ giả khác trực tiếp ngã xuống, thất khiếu chảy máu.
Sau mấy đợt quần nhau, bốn, năm người kia lần lượt mất mạng.
Trước cửa Tần phủ, từng thi thể vắt ngang dưới mặt đất, mùi máu tươi tỏa ra.
Nhóm người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn căn bản chưa phản ứng kịp thì mấy người đó đã biến thành thi thể rồi.
Mà lúc này, đám tiểu bối Tần gia cũng chạy tới, đứng ở tường viện Tần phủ, há hốc miệng nhìn cảnh tượng này.
Ánh mắt Tần Kỳ không có chút sợ hãi nào, mà hô lớn lên: “Ca ca Tần Ninh giỏi thật đấy!”
“Giáo quan, những người đó ở cảnh giới gì vậy, thật là khủng khiếp!”, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không khỏi hỏi.
Mí mắt giáo quan lúc này nhảy liên tục, đáp: “Cảnh giới Thông Thiên”.
“Cảnh giới Thông Thiên?”
Một đám tiểu bối không hiểu cảnh giới Thông Thiên là gì.
Giáo quan tiếp tục nói: “Sau cảnh giới Cửu Môn thì là cảnh giới Tứ Linh, sau đó là cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ, Thiên Nguyên!”
“Mà trên cảnh giới Thiên Nguyên chính là cảnh giới Thông Thiên”.
“Oa....”
Nhất thời, mười mấy tiểu bối đều kinh ngạc không ngớt.
Cảnh giới Thông Thiên cách xa bọn họ quá nhiều.
Đạt đến mức độ này, chẳng lẽ là có thể dời núi lấp sông sao?
Mấy người chết kia là cảnh giới này, nhưng lại bị Tần Ninh thuần thục chém chết.
Vậy Tần Ninh rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn biết Tần Ninh nói mình rất mạnh, nhưng cũng không biết hắn mạnh cỡ nào.
Hiện giờ mới coi như biết được.
Cảnh giới Thông Thiên!
Cảnh giới mà đời này bọn họ thiết tha mơ ước!
Tần Ninh vỗ tay, nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
“Nếu ngươi không phục thì đến giao đấu với ta!”
Lời này nói ra, lá gan của Hạ Phưởng Kiệt đều bị dọa sợ muốn chết.
Vốn dĩ cứ nghĩ chỉ là một Tần gia, nên lần này cũng không đem theo cả cảnh giới Hóa Thần theo, nhưng ai ngờ Tần Ninh chưa gì đã động thủ rồi.
Cái tên này quá đáng sợ.
“Ngươi... ngươi ngươi ngươi... đừng có làm loạn!”
Sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt lúc này khó coi vô cùng, mồ hôi tuôn ra như mưa.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa mà thôi”.
“Ngươi cũng xứng?”
Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi còn không dám đến đòi mà ngươi lại vác mặt tới, đúng là can đảm thật”.
“Đứng ở trên thì uy võ lắm à? Đi xuống!”
Tần Ninh nói xong, tiếng sấm trong cơ thể cũng vang lên.
Mười mấy con Tử Linh Diên Điểu lúc này ngất đi, cánh cũng rũ xuống, chúi thẳng xuống đất, rơi ầm ầm.
“Tử Linh Diên Điểu rất có linh tính, thịt lại ngon, liền đem tới để bồi bổ cho thân thể con cháu Tần gia, đánh vững căn cơ đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi...”
Hạ Phưởng Kiệt muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói câu gì.
Hắn ta sợ!
Thật sự sợ rồi!
Sợ Tần Ninh thật sự sẽ giết chết hắn ta.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh lại nói: “Cha, kéo mấy con Linh Điểu này về, tối nay hầm lên ăn!”
“Sao?”
Tần Thương Sinh há hốc mồm.
Đó là linh thú cấp chín đấy, hầm lên ăn... có phí của trời quá không?
“Tần... Tần Ninh!”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này lắp bắp.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa thôi, ngươi... có đưa hay không?”
“Đưa, ta nói chuyện đáng tin, đương nhiên là đưa”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nhưng ngươi làm bảng hiệu Tần phủ rơi rồi đó, tính sao đây?”
“Ta đền lại ngươi một cái!”
“Đền? Đó là đương nhiên!”
Tần Ninh từ từ nói: “Đem bảng hiệu treo lại, lệch một tấc nào ta chặt tay ngươi!”
“Ninh nhi...”
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Hắn ta dù sao cũng là hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, bỏ qua đi...”
“Cha, việc này không thể bỏ qua như vậy được!”
Tần Ninh lúc này nghiêm túc nói: “Đừng nói là hoàng tử cổ quốc Đại Hạ, cho dù là hoàng đế cổ quốc Đại Hạ đến, cần treo lên thì cũng phải treo”.
“Cổ quốc Đại Hạ thì làm sao? Tần gia ta càng không cho phép bất kỳ ai bắt nạt!”
“Ngươi có treo không?”
Tần Ninh trừng mắt, Hạ Phưởng Kiệt tức thì sững sờ.
“Ngũ ca, không thể treo, huynh đường đường là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ mà lại làm lao động cho một đám nhà quê, truyền ra ngoài thì còn thể thống gì?”
“Không sai, hắn chỉ ngông cuồng thế thôi, phụ hoàng mà đến thì hắn sẽ không dám nữa!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp tức tối nói, bộ dáng ta đây công chúa.
Bốp bốp...
Nhất thời, hai tiếng vỗ tay vang lên, khuôn mặt cả hai tức thì xuất hiện hai dấu bàn tay.
“Ngươi dám đánh chúng ta?”
“Điêu dân!”
Bốp bốp...
Hai người vừa nói xong thì lại có thêm hai cái tát nữa vang lên.
Tần Ninh không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, hơn nữa, nhìn hai cô gái này đều chẳng giống hương hay ngọc.
“Có treo không?”
Tần Ninh chỉ nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
“Tự chạy đến Tần phủ giễu võ dương oai, còn muốn động thủ giết người mà?”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Không giết các ngươi là đã nể mặt cổ quốc Đại Hạ các ngươi lắm rồi đấy”.
“Nhưng các ngươi phải nhớ, thể diện, cũng sẽ có ngày tiêu hết!”
Tần Ninh nói xong, Hạ Phưởng Kiệt thầm than khổ,
Tần Ninh này rốt cuộc là người thế nào vậy!
Dựa vào đâu mà một hoàng tử như hắn còn không mạnh mẽ, cường thế bằng Tần Ninh chứ!
Chương 649: Trả lại xe chiến
Liên lụy đến thượng quốc Bắc Minh, Tần Ninh mạnh mẽ ra tay, chấn kinh những kẻ không biết trời cao đất rộng.
Mà lần này liên lụy đến Tần gia, Tần Ninh càng là vậy.
Hắn muốn tất cả phải hiểu được.
Tần gia, không thể chọc vào.
Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hạ Phưởng Kiệt lúc này không nói được câu nào, sắc mặt khó coi.
Nếu không làm, Tần Ninh thật sự sẽ giết hắn ta.
“Quyền lựa chọn ở ngươi, có làm hay không thì tự ngươi quyết!”
Tần Ninh lại nói.
Lúc này lòng bàn tay Hạ Phưởng Kiệt đầy mồ hôi, làm thì không phải, không làm thì cũng không được.
Nhưng nhìn bộ dáng của hai cô em gái hắn ta kìa.
Mặt bị sưng, mắt híp lại thành một đường kẻ.
Hạ Phưởng Kiệt sợ!
“Ta làm!”
Hạ Phưởng Kiệt cẩn thận bước lên trên, nhìn Tần Ninh, tâm trạng sợ hãi.
Soạt soạt soạt...
Mà lúc này, đột nhiên.
Từng âm thanh xé gió vang lên.
Trên không trung có mấy bóng người chạy như bay tới.
Mấy người này mặc quần áo khảm tơ vàng, loại tơ vàng này không phải vàng tầm thường, mà là vàng Tử Lưu Sa, đông ấm hạ mát, hơn nữa còn phòng được lửa và nước.
Người đàn ông đứng đầu có khí tức mạnh mẽ thâm hậu.
Trong lúc mơ hồ còn chứa một loại cường thế không giận mà uy.
Đế vương cổ quốc Đại Hạ - Hạ Phương Ki!
Mà ở bên cạnh Hạ Phương Ki là một lão già, ánh mắt sáng quắc, đánh giá Tần Ninh một lượt.
“Phụ hoàng!”
Thấy Hạ Phương Ki xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt đều khóc đến nơi.
“Kêu cái gì mà kêu!”
Tần Ninh nhăn mày.
“Treo lên, treo lệch chút nào, ta cắt chân tay của ngươi!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Hạ Phưởng Kiệt liền không dám nói nữa.
Nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự ai oán, nhìn Phụ hoàng mình.
Hạ Phương Ki lúc này chỉ thấy đau đầu.
“Tần tông chủ!”
Hạ Phương Ki chắp tay nói: “Thật sự xin lỗi, khuyển tử không biết nguyên do bên trong, chọc giận Tần tông chủ, tại hạ xin bù tội ở đây!”
Hạ Phương Ki nói xong thì nhìn Tần Thương Sinh.
“Vị này chắc là Tần trưởng tộc nhỉ”.
Hạ Phương Ki khách sáo nói: “Con trai ta lỗ mãng, tại hạ Hạ Phương Ki của cổ quốc Đại Hạ thay con trai xin lỗi”.
Tần Thương Sinh lúc này có cảm giác được chiều mà sợ.
Đừng nói là đế vương cổ quốc.
Cho dù là hoàng đế Minh Ung của thượng quốc Bắc Minh hiện nay xin lỗi ông ấy thì ông ấy cũng không dám nghĩ đến.
“Không sao...”
“Ông đừng xin lỗi vội!”
Tần Ninh kéo tay cha mình, nhìn Hạ Phương Ki.
“Chờ con trai ông treo bảng hiệu xong thì xin lỗi xong cũng không muộn”.
Sắc mặt Hạ Phương Ki cứng lại, mà lão già bên cạnh thì tỏ vẻ không vui.
“Tần tông chủ, xin hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”
Lão già lúc này trầm giọng nói: “Đế vương của cổ quốc Đại Hạ đích thân tới xin lỗi, ngươi đừng không biết trời cao đất dày!”
“Phải biết rằng, Tần gia ngươi cũng chỉ là một gia tộc nhỏ ở một góc đại lục thôi, không thể sánh bằng cổ quốc Đại Hạ đâu!”
Lời này nói ra, mấy người đàn ông đi theo Hạ Phương Ki đều động sát khí.
Không có một ai là dưới cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Tần Ninh nghe vậy thì nhướng mày lên.
“Nói như vậy, ngũ hoàng tử khua chiêng gõ trống đến đây giễu võ dương oai, cổ quốc Đại Hạ các người không những không xin lỗi, mà Tần gia chúng ta còn phải xin lỗi các người, cảm tạ mang ơn?”
Giọng nói Tần Ninh cũng không hề dễ chịu.
“Vốn là như vậy!”
Lão già hừ nói: “Quyền uy của cổ quốc Đại Hạ không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Tần tông chủ, ngươi chớ quên, uy phong ngươi khoe ra là nhờ việc dựa vào Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ chúng ta”.
“Hạ Tứ gia, đừng nói nữa...”
Hạ Phương Ki nhìn Tần Ninh, cười nịnh: “Đây là Tứ Vương thúc của ta, thật sự xin lỗi”.
“Hạ Phương Ki, ngươi là đế vương cổ quốc, phải biết, có vài chuyện không thể nhượng bộ!”
“Đường đường là cổ quốc Đại Hạ ta, sao có thể cúi đầu trước người khác?”
Hạ Tứ gia kia lúc này cực kỳ khí phách.
Hạ Á Quang là Vương gia đời trước, lại còn là tứ thúc của đương kim hoàng đế, coi như hoàng đế làm sai, lão ta cũng có thể dạy dỗ.
Lúc này, sao lão ta có thể cho phép một con em của gia tộc nhỏ như Tần Ninh hô phong hoán vũ mấy lần, liền coi chính mình là vua của Cửu U chứ?
Hạ Phương Ki lúc này rất bất đắc dĩ.
Ông ta hay tin Hạ Phưởng Kiệt xuất hiện, liền bết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Vị Tứ gia này cũng nằng nặc đòi theo.
Nói như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Trước tiên không nói đến Tần Ninh, lão Vệ bên cạnh hắn cũng không phải người tầm thường!
Tần Ninh lúc này nhìn Hạ Á Quang.
“Ta mượn Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ các ngươi, hiện nay trả lại!”
Tần Ninh vung tay, Cửu Hoang chiến xa xuất hiện.
Hạ Á Quang trực tiếp nhận lấy.
Lão ta dò xét thật kỹ, không có tổn hại gì thì mới thở phào.
“Ban đầu Hạ Thất vương và Hạ Thanh muốn giết ta, ta giết chúng, mượn Cửu Hoang chiến xa của các người dùng, coi như là hòa”.
“Mà hôm nay trả lại, cổ quốc Đại Hạ các người và Tần Ninh ta sẽ không có chút liên hệ gì”.
“Hạ Phưởng Kiệt!”
Tần Ninh quát lên, đứng trước phủ, nói: “Treo xong bảng hiệu thì cút đi!”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này không dám dừng lại, vội vàng treo bảng hiệu lên, cẩn thận không thôi.
Tần Ninh nhìn mấy người này, nói: “Chuyện hôm nay dừng lại ở đây, nhớ kỹ, thể diện của cổ quốc Đại Hạ các người đã sử dụng hết rồi đấy!”
“Cút!”
Tần Ninh quát lên, khiến cho cả Tần phủ từ tiêu điều xơ xác trở nên có khí thế hơn.
Hắn sở dĩ không truy cứu chuyện Hạ Thất vương và Hạ Thanh truy sát hắn là vì ngày xưa cổ quốc Đại Hạ có một vị công chúa là vợ của đồ tôn hắn.
Cô gái ấy giúp đỡ đồ tôn hắn rất nhiều, cho nên hắn nhớ lại tình xưa, không muốn đối địch với cổ quốc Đại Hạ.
Cho dù hôm nay Hạ Phưởng Kiệt làm quá, hắn giết vài người xả giận là xong.
Nhưng lúc này, Cửu Hoang chiến xa về với chủ, cổ quốc Đại Hạ và hắn đã không còn chút tình cảm và mặt mũi nào nữa.
Tiếng “cút” đó khiến Hạ Phưởng Kiệt run rẩy.
Hạ Phương Ki lúc này chắp tay nói: “Tần công tử, thật sự xin lỗi!”
“Cút!”
Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm.
“Ngày sau, người của cổ quốc Đại Hạ còn dám bước vào Tần phủ một bước, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó!”
“Láo xược!”
Hạ Tứ gia đã hoàn toàn giận dữ.
“Ngươi một câu cút, một câu diệt, thật sự coi cổ quốc Đại Hạ ta dễ bắt nạt à?”
Hạ Tứ gia lúc này giận không kiềm được: “Lão phu ở Cửu U mấy ngàn năm, lúc xưng bá Cửu U thì không biết ngươi còn đang ở đâu kia kìa!”
“Lão già, lúc công tử ta đây xưng bá Cửu U thì lão tổ tông của ông cũng không biết đang ở đâu kìa!”
Tần Ninh ung dung mắng.
“Ngươi muốn chết!”
“Tứ thúc!”
Hạ Phương Ki liền muốn ngăn cản.
Nhưng ngăn thế nào được.
Hạ Á Quang đã tức giận từ sớm.
Trong mắt lão ta, tuyệt đối không cho phép khiêu khích uy nghiêm của cổ quốc.
Từng lời nói của Tần Ninh đều là đang sỉ nhục cổ quốc Đại Hạ.
Sự sỉ nhục này, cổ quốc Đại Hạ không thể bỏ qua.
Hơn nữa, Cửu Hoang chiến xa đã về tay, Tần Ninh không còn chỗ dựa, tất phải chết ở đây.
Hạ Tứ gia trong lòng sinh ác, nói ra lời này cũng kích động không thôi, bàn tay vung lên, chín con giao long trong Cửu Hoang chiến xa lập tức tấn công.
Chín con giao long hư hư thực thực, linh khí tụ tập dày như cái bát bao bọc quanh thân thể Hạ Á Quang.
Chương 650: Rốt cuộc là ai láo xược
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, cửa lớn Tần phủ vỡ nát, các tiểu bối bị đánh bay.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển!
Uy lực của Cửu Hoang chiến xa!
Hai sự kết hợp khiến võ giả ở cảnh giới Cửu Môn, cảnh giới Linh Hải đều không thể chịu đựng nổi.
“Hôm nay, không còn Cửu Hoang chiến xa, ngươi làm gì được?”
Hạ Á Quang giận dữ đùng đùng, sát khí cuồn cuộn.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, sự tồn tại mạnh mẽ vô địch, lúc này muốn đại khai sát giới, giữ vững tôn nghiêm cổ quốc.
“Láo xược!”
Một giọng quát lúc này vang lên.
Tần Ninh lúc này bước ra, trong nháy mắt, cả thế giới như yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người cảm thấy khí tức mạnh mẽ khiến họ không thể thở nổi.
Mà nguồn gốc của khí tức đó chính là Tần Ninh.
Trong nháy mắt này, nhóm người Tần Thương Sinh không có cảm giác gì, nhưng bên cổ quốc Đại Hạ như Hạ Á Quang, Hạ Phương Ki thì đều thấy mình không thể nhúc nhích.
Loại đáng sợ khi bị khống chế này khiến bọn họ gần như không thở nổi.
Có chuyện gì vậy?
Tại sao lại như thế?
Sắc mặt Hạ Á Quang kinh ngạc.
“Láo xược? Rốt cuộc ai mới là người láo xược ở đây?”
Tần Ninh lúc này bước ra, nhìn Hạ Á Quang với ánh mắt lạnh lùng.
Bàn tay hơi thò ra.
Sức mạnh sấm sét bộc phát.
Rầm đoàng đoàng...
Từng tiếng âm vang lúc này tấn công vào trong đầu Hạ Á Quang.
Lúc ấy, mắt Hạ Á Quang mơ hồ, ý thức trong đầu dần dần tán loạn.
Cuối cùng, một tiếng phập vang lên trong đầu Hạ Á Quang, cả người lão ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Giờ khắc này, trước cửa Tần phủ yên lặng như tờ.
Tần Ninh chỉ bước ra như thế, rồi vung tay, thế mà Hạ Á Quang lại chết!
Một người ở cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển lại chết như thế.
Hạ Phương Ki sợ hãi đến tuôn cả mồ hôi.
Ông ta không nhìn ra được Tần Ninh đã làm gì để đến được bước đó!
Trong nháy mắt, cấm chế được giải trừ.
Đám người Hạ Phương Ki, Hạ Phưởng Kiệt đều thở hổn hển.
Nếu ban nãy Tần Ninh muốn giết bọn họ thì dễ dàng vô cùng.
“Cút!”
Một tiếng quát thấp vang lên, Tần Ninh chắp tay, xoay người đi vào Tần phủ.
“Kéo cả thi thể đi!”
“Cửa Tần phủ ta không được phép ô uế!”
“Ngày sau, người cổ quốc Đại Hạ còn dám bước vào thành Lăng Vân một bước thì sẽ có kết cục như Hạ Á Quang đấy!”
Hắn không nói nhiều, giết chết một cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển với Tần Ninh không tính là gì.
Đám người Tần Thương Sinh lúc này cũng quên cả thở.
Cứ như vậy mà giết một đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển!
Tần Ninh đã làm như thế nào vậy?
Hạ Phương Ki lúc này không nói nên lời.
Thân là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, ông ta vô cùng uy nghiêm, chưa từng e ngại.
Nhưng hôm nay, ông ta lại sợ.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Ninh.
Vừa bình tĩnh lại lãnh đạm.
Ông ta sợ!
“Phụ hoàng...”
Bốp!!!
Một cái tát vang dội vang lên, Hạ Phương Ki lúc này giận không kiềm được.
“Đồ ngu dốt, ai cho ngươi ở đây khoe khoang!”
“Vi phụ trước đó thua Tần Ninh ước hẹn ba chiêu, ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm à?”
“Hoàng tử cổ quốc Đại Hạ? Ngươi cho mình là Thái tử đấy à?”
Hạ Phương Ki lúc này lửa giận tăng cao, Hạ Phưởng Kiệt hoảng sợ vô cùng.
Hắn ta chỉ muốn đến diễu võ dương oai một phen mà thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.
“Phụ hoàng, cổ quốc Đại Hạ chúng ta có rất nhiều cảnh giới Hóa Thần vô địch, mà Tần Ninh hắn chỉ có một mình...”
Bốp!!!
Lại một cái tát nữa vang lên.
Hạ Phương Ki lại quát: “Ngươi có biết hắn vừa làm như thế nào không? Ngươi có biết không?”
Hạ Phưởng Kiệt lắc đầu.
“Giết Tứ vương thúc trong yên lặng, hắn còn mới ở cảnh giới Thông Thiên nhị bộ mà thôi!”
“Bên cạnh hắn còn một người vượt qua cảnh giới Hóa Thần nữa, có thêm nhiều cảnh giới Hóa Thần thì có ích gì chứ, ngu dốt!”
Hạ Phương Ki thật sự tức giận.
Sao ông ta lại sinh ra một đứa vô dụng như vậy chứ!
Mà lúc này, Hạ Phưởng Kiệt hoàn toàn chết sững.
Sau khi chuyện hôm nay qua đi, hắn ta, không còn cơ duyên với ngôi Thái tử nữa!
Tất cả đều vì, hắn ta đắc tội Tần Ninh!
Lúc này, hắn ta chỉ thấy hối hận.
Nhưng Hạ Phưởng Kiệt biết, bản thân không thể báo thù.
Tần Ninh đáng sợ như vậy, báo thù sao được?
Nếu như giận lây sang Tần gia, vậy thì Tần Ninh nhất định sẽ nổi điên, cổ quốc Đại Hạ có thể sẽ toi đời.
Hắn ta rốt cuộc đã đắc tội với yêu nghiệt gì thế này!
Lúc này Tần Ninh quay về đình viện.
Cậu bé Tần Kỳ lúc này chạy tới, không khỏi hỏi: “Ninh ca ca, sao huynh lại làm được thế?”
“Sao huynh lại làm được?”
Tần Ninh suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Trong lòng Ninh ca ca có một hơi thở tạo hóa, vừa phun ra thì những tên kia đều sợ đến mức không dám di chuyển”.
“Thật vậy sao? Thật sao? Đệ cũng muốn!”
Tần Kỳ lúc này hoan hô không ngớt.
“Cho đệ!”
Tần Ninh há miệng ra thổi, nhưng cậu bé không bắt được gì cả.
“Ặc, ta quên mất, hơi thở tạo hóa này chỉ được trữ trong khí hải, đệ vẫn chưa có!”
Tần Ninh xoa đầu cậu bé, cười nói: “Chờ sau này đệ vượt qua cảnh giới Hóa Thần, đến bốn cảnh giới Tạo Hóa thì có thể có nó đó!”
“Đệ có thể không?”
“Đương nhiên có thể!”
Một câu nói đơn giản của Tần Ninh đã lưu lại một hy vọng vô tận trong lòng cậu bé...
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn lúc này cũng quay về phủ đệ.
Hai người nhìn Tần Ninh, không lên tiếng, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ lo âu.
“Cha, nhị thúc, cứ yên tâm đi ạ!”
Tần Ninh lúc này nói: “Chỉ cần mọi người ở trong Uyên cốc, khởi động cơ quan, cảnh giới Hóa Thần cũng không làm gì được”.
“Nếu chúng dám báo thù, ta không ngại làm cho cổ quốc Đại Hạ hoàn toàn tuyệt tích!”
“Ừ!”
Tần Thương Sinh tuy là lo lắng, nhưng thấy vẻ tự tin của con trai mình thì ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng con.
Ban đầu, mấy người đại trưởng lão làm khó, Tần Ninh cũng như vậy, giải quyết phản loạn.
Rồi tiêu diệt Lăng gia, Sở gia, khiến Tần gia trở thành bá chủ thành Lăng Vân.
Hiện giờ, ông ấy vẫn tin tưởng Tần Ninh như cũ.
Nhìn sự cháy bỏng trong mắt mấy thiếu niên kia, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Chỉ hần có hắn, có thượng quốc Bắc Minh, thì Tần gia sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh vẫn yên bình ở trong Tần phủ tu hành.
Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lần lượt đến.
Kiếm Tiểu Minh cũng quang vinh quay về.
Khi nhìn thấy Tần Ninh, cậu ta lại trắng trợn nói khoác mình được coi trọng trong cương quốc Nam Yến thế nào.
Tần Ninh cũng hiểu, muốn cậu nhóc này không khoe khoang thì còn khó hơn lên trời.
Minh Ung, Thiên Ám, Yến Vương, Sở Vương cũng lũ lượt kéo đến.
Mặc dù Tần Ninh nói họ không cần đến, nhưng làm sao mà họ yên tâm cho được.
Trong lúc nhất thời, thành Lăng Vân náo nhiệt vô cùng. Những nhân vật lớn bình thường chỉ nghe danh, không thấy mặt bao giờ lại lần lượt tới đây, đều là vì Tần gia, Tần Ninh.
Mà thành Lăng Vân mấy năm nay được xây lại, phát triển nhanh chóng cũng là nhờ có Tần gia. Mặc dù thành Lăng Vân chỉ có khoảng một trăm vạn nhân khẩu, nhưng lại trở thành tòa thành trì nòng cốt thứ hai sau Đế Đô Bắc Minh.
Trong lúc nhất thời, lại khiến Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn bận bịu không thôi.
Hai huynh đệ mới ở cảnh giới Linh Đài, nhưng mấy người xuất hiện ai mà chẳng ở trên cảnh giới Tứ Linh chứ?
Nhưng họ lại cực kỳ khách sáo với hai người.
Khiến cho cả hai cảm thấy được chiều mà sợ.
Mà hôm ấy, trên khoảng không thành Lăng Vân có từng con linh thú phi hành bay tới, dừng trên bầu trời.
Linh thú phi hành có cấp tám, cấp chín.
Con nào con nấy tư thế hào hùng, uy vũ bất phàm.
Trên lưng phi cầm có hơn ngàn người đứng vững, tu vi kém nhất đều là cảnh giới Địa Võ, thậm chí có không ít cảnh giới Hóa Thần.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người trên thành Lăng Vân đều thay đổi sắc mặt.
Lại có kẻ nào đến gây rối nữa hả?
Giáo quan kia nhìn mấy người, không ngừng quát lên.
“Tần Thiến, thân dưới của ngươi bất ổn, đến cảnh giới Linh Hải tuyệt đối sẽ không thể thông linh khí được”.
“Tần Tư Tắc, tuy giờ ngươi mới sáu tuổi, đúng là cần làm vững trụ cột, nhưng không thể lãng phí thiên phú của mình”.
“Tần Việt, năm nay ngươi mười sáu rồi mà còn ba cửa chưa mở, ngươi có biết Tần công tử mười sáu tuổi đã là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện Thiên Thần hay không?”
Giáo quan kia không ngừng quát tháo, dạy dỗ.
“Sao ta có thể sánh bằng thiếu chủ chứ...”, thiếu niên bị rầy la kia không khỏi nói.
“Không thể à?”
Giáo quan quát lên: “Ta thấy chưa chắc đâu!”
“Thiếu chủ Tần Ninh cũng là mười sáu tuổi đột nhiên nổi tiếng, các ngươi chưa chắc đã không bằng được!”
“Nếu không có quyết tâm thì còn tu võ làm gì?”
“Các ngươi đều nên lấy thiếu chủ Tần Ninh làm gương mới phải, Tần gia có thể xuất hiện một Tần Ninh, thì cũng có thể có người thứ hai, tương lai trở thành thế gia truyền thừa trên Cửu U đại lục!”
Giáo quan từ từ nói hết.
Khiến các đệ tử có mặt đều cảm thấy chấn động.
Không sai, đây mới là võ đạo.
Dũng cảm hướng về phía trước, không sợ điều gì.
Giáo quan kia nói tiếp: “Các ngươi hiện tại còn có ưu thế hơn thiếu chủ Tần Ninh đương thời nhiều. Tần gia có không ít linh đan và linh khí làm vững căn cơ, cho nên các ngươi phải càng nỗ lực hơn mới phải!”
“Rõ!”
“Vâng!”
Một nhóm đệ tử tức thì hét lên.
“Ta muốn lấy Tần ca ca làm mục tiêu”.
Một cậu bé bốn, năm tuổi non nớt nói.
Tức thì, tạo ra một tràng cười.
“Kỳ nhi, đệ lại làm loạn rồi!”
Tần Tâm Duyệt thấy cảnh ấy thì không khỏi cười nói.
“Tỷ tỷ!”
Nhìn thấy Tần Tâm Duyệt, đứa nhóc kia chạy thẳng tới.
“Giáo quan nói là đệ cảm ứng được linh khí rồi, nói không chừng tám tuổi có thể khai môn đấy!”
“Vậy hả?”
Tần Tâm Duyệt vỗ đầu cậu bé, nhìn sang Tần Ninh và nói: “Đây chính là mục tiêu mà đệ vừa nói đấy, đệ nói được thì làm được đó nhé!”
Tần Ninh nhìn cậu bé, cũng sửng sốt.
“Đây là...”
“Đệ đệ ta đó, Tần Kỳ!”
Tần Tâm Duyệt cười nói: “Năm Hâm Hâm rời đi, mẹ ta đã mang thai...”
Nhị thúc được quá chứ!
Hoa mai nở lần hai.
Tần Ninh lúc này không khỏi bật cười trong lòng.
“Tần Kỳ!”
Tần Ninh vỗ đầu cậu bé, mỉm cười.
“Sau này, Ninh ca ca sẽ chờ đệ vượt qua ta”.
“Vâng!”
Lúc này, tại võ trường.
Một nhóm đệ tử Tần gia nhìn thấy Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi.
Ở nơi này, rất nhiều người vẫn chỉ còn là trẻ con khi Tần Ninh rời nhà vào bốn, năm năm trước.
Hiện nay mới nhìn thấy nhân vật truyền kỳ của Tần gia.
Nhân vật nổi danh thượng quốc Bắc Minh, bởi vậy ai cũng hơi sững sờ.
“Ninh nhi!”
Một tiếng gọi vào lúc này vang lên.
Tần Thương Sinh cất bước tiến tới.
Tần Thương Sinh lúc này đã đạt cảnh giới Linh Đài, cũng là cao thủ hàng đầu trong thành Lăng Vân.
Ông ấy mặc hoa phục, nhìn cũng không khác bốn, năm năm trước là mấy.
“Cha!”
“Đại bá!”
Tần Thương Sinh lúc này bước nhanh tới, nhìn Tần Ninh, ánh mắt vui mừng không thôi.
“Tản hết cả đi”.
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Ninh nhi vừa về, chắc là mệt lắm, hôm nay mọi người cũng nghỉ ngơi thỏa thích đi!”
Một đám đệ tử cũng hoan hô không ngớt, nhưng làm gì có ai chịu rời đi.
Mấy người đi theo Tần Ninh vào đại sảnh, ai cũng vây quanh bên ngoài, nhìn Tần Ninh.
“Ninh nhi, tóc của con...”
“Không sao đâu cha, tu luyện gặp chút ngã rẽ mà thôi, không đáng ngại”.
Tần Ninh thoải mái nói: “Mà tóc trắng cũng rất xuất sắc mà cha nhỉ?”
“Nhóc thối, ở bên ngoài chịu khổ không ít phải không?”
Tần Thương Sinh lo lắng nói: “Bên trong Cửu U, tông môn san sát, nguy cơ tứ phía, nếu con mệt thì về nhà đi!”
“Tuy cha không mạnh bằng con, nhưng kẻ nào dám ức hiếp con, cha cũng sẽ không cho phép!”
“Đúng đó, Ninh nhi!”
Tần Viễn Sơn cũng nói: “Ở bên ngoài vất vả thì về nhà đi, hai chúng ta tuy không có nhiều tác dụng, nhưng cũng sẽ liều mạng bảo vệ cháu”.
Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười: “Cha, nhị thúc, hai người nên lo lắng cho người khác đi, con trai không đi đắc tội người khác, bọn chúng đã phải đốt nhang mừng rồi”.
Tần Ninh cũng không nói dối.
Hiện nay, trên Cửu U đại lục còn có ai dám tìm hắn gây sự nữa?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn chỉ coi như Tần Ninh đang đùa.
“Phân phó bên dưới, tối nay mở yến tiệc lớn, tẩy trần cho Ninh nhi”.
“Rõ!”
Mặc kệ Tần Ninh giỏi cỡ nào, mạnh bao nhiêu, thì vẫn là con trai của Tần Thương Sinh.
Điểm này sẽ không đổi.
Mà Tần Ninh cũng cho là vậy.
Chín đời chín kiếp, không chỉ là những kiếp mà thiếu minh chủ Mục Ninh của Cửu Thiên Vân Minh trải qua, mà còn quá trình trong cuộc đời của hắn.
Hắn đúng là con trai của Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, nhưng đời này, hắn cũng là con trai của Tần Thương Sinh.
Tối đến, Tần phủ giăng đèn kết hoa.
Toàn bộ thành Lăng Vân đều biết Tần Ninh quay về.
Nhân vật truyền kỳ của Tần gia này tuổi còn trẻ, mà đã sớm trở thành võ giả ở một đẳng cấp khác so với họ.
Những gì bọn họ có thể tưởng tượng cũng chỉ là Tần Ninh ngồi ngang hàng với hoàng đế của thượng quốc mà thôi, có cao hơn nữa thì bọn họ cũng không thể biết được là đến mức nào.
Đêm muộn, Tần Ninh ngồi nói chuyện với cha cùng những người khác về trải nghiệm mấy năm qua.
Mà khi nhắc đến bốn tông môn lớn, năm thế gia lớn, cổ quốc Đại Hạ, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn cảm giác như nghe Thiên Thư vậy.
Những điều vốn chỉ tồn tại từ truyền miệng, ấy vậy mà lại có thật.
Mà Tần Ninh lại giao đấu với những người đó?
Nói đến tu hành, Tần Ninh cũng giảng giải về cảnh giới phía sau cảnh giới Tứ Linh, đồng thời nói cho cha biết, Tần gia sau này chắc chắn phải nâng cấp.
Hắn cũng không muốn sau này khi chính mình trở thành minh chủ mới của Cửu Thiên Vân Minh thì cha mình đã già.
Cho dù có dùng đan dược để kéo, thì cũng phải kéo cha lên cảnh giới Hóa Thần.
Mọi người nói chuyện một mạch đến đêm khuya, về các kế hoạch tương lai.
Những ngày sau đó, Tần Ninh ở trong phủ đệ, dẫn theo con em Tần gia đi vào Uyên cốc, kiểm tra tu hành của bọn họ.
Lâu lắm rồi chưa ung dung như vậy, nhất thời khiến Tần Ninh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Kiếm Tiểu Minh đều quay về gia tộc nhà mình đoàn tụ, Tần Ninh cũng vui vẻ tự tại.
Ngày hôm đó, trong Uyên cốc, Tần Ninh đang chỉ đạo và giảng giải cho các con em trong tộc và một vài nhân sĩ đáng tin cậy được mời vào cách tu hành như thường lệ.
Thì đột nhiên, có mấy người chạy như bay xông vào Uyên cốc.
“Thiếu chủ!”
Một tiếng gào vang lên: “Không ổn rồi, ngài mau ra ngoài đi, thành Lăng Vân xuất hiện rất nhiều linh thú phi hành, áp chế mọi người không thở nổi, bọn họ liên mồm đòi tìm ngài!”
“Ồ?”
Tần Ninh hơi kinh ngạc.
Trong Cửu U dường như không có mấy ai dám lớn lối đến thế chứ?
“Ta cũng muốn xem xem là kẻ nào dám ra oai trước mặt Tần gia như vậy!”
Tần Ninh nói xong, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Mọi người lúc này ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh... rời đi kiểu gì vậy?
Mà lúc này, ở bên ngoài Tần phủ, trên bầu trời thành Lăng Vân, có từng con linh thú phi hành đang bệ vệ cuồng bạo, đập cánh trong khoảng không cao mấy trăm thước.
Chương 647: Muốn dương oai cũng phải xem đây là đâu
Trên con linh thú đó có những người ăn mặc là lượt, khí chất bất phàm, tu vi kém nhất là ở cảnh giới Thông Thiên, thậm chí còn cao hơn.
Nhìn kỹ thì cũng toàn là linh thú cấp chín, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tử Linh Diên Điểu cấp chín.
Linh thú cấp này nghe nói có dòng máu của Thần Diên, một loại dị thú thượng cổ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, linh thú này cực kỳ có linh tính.
So với linh thú cấp chín bình thường còn thông linh hơn nữa, tránh hung dính cát.
Mà lúc này, trước cửa Tần phủ là từng con Tử Linh Diên Điểu đang hạ cánh.
Mười mấy người tỏ ra khí phái rất mạnh.
Trên con Tử Linh Diên Điểu đứng đầu là ba người đang đứng.
Bao gồm một nam và hai nữ.
Người đàn ông khoảng hai tư, hai lăm tuổi, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
Một đôi mắt phượng mê người.
Thân hình cao ráo, da dẻ như tuyết.
Là một người đàn ông đẹp trai khiến người ta phát cuồng.
Hai cô gái bên cạnh hắn ta thì mặc đồ bằng tơ lụa, váy dài ôm người, dáng vẻ đầy đặn, xinh đẹp không thể tả.
“Ngũ ca, phụ hoàng bảo chúng ta đến lấy lại Cửu Hoang chiến xa, nhưng trận thế lớn thế này, huynh không sợ dọa người nhà Tần gia sao?”
Cô gái bên trái cười nhạt hỏi.
“Thất muội, bát muội, các muội không biết rồi!”
Hạ Phưởng Kiệt lại mỉm cười đáp: “Người như vậy cũng cần dọa chút, nếu không, hắn còn tưởng cổ quốc Đại Hạ chúng ta dễ bắt nạt đấy!”
Thân là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Phưởng Kiệt tự cho rằng hắn ta giỏi hơn phế vật Hạ Thanh nhiều.
Hạ Thanh đi một chuyến đến Thiên Thận cung, cuối cùng lại mất mạng.
Đây là một nỗi sỉ nhục cực lớn đối với cổ quốc Đại Hạ!
Cửu Hoang chiến xa rơi vào tay người khác, càng khiến cổ quốc Đại Hạ thêm xấu mặt.
Hôm nay, hắn ta đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa.
Nghe nói Cửu Hoang chiến xa ở trong tay Tần Ninh thì phát ra công kích cực mạnh. Đây chính là thần binh của cổ quốc Đại Hạ bọn họ, sao có thể để người ngoài thao túng chứ?
Mặc dù không biết vì sao phụ hoàng lại bằng lòng cho Tần Ninh mượn Cửu Hoang chiến xa, nhưng bây giờ là lúc đòi lại rồi.
Hạ Phưởng Kiệt nhìn hai cô em gái của mình, nói: “Hạ Vũ, Hạ Điệp, ngũ ca của hai muội đã đạt cảnh giới Thông Thiên tứ bộ ở tuổi hai mươi tư, cả Cửu U này có ai sánh bằng cơ chứ?”
“Ta nghe nói Tần Ninh đó dựa vào Cửu Hoang chiến xa mà giết được không ít cảnh giới Hóa Thần”.
“Chờ lát nữa đòi lại Cửu Hoang chiến xa, ta sẽ cho hai muội nhìn cho rõ, Tần Ninh so với ngũ ca thì đúng là không đáng nhắc tới”.
Hạ Phưởng Kiệt nói xong thì nhìn xuống dưới.
Không khỏi thúc giục: “Rốt cuộc Tần Ninh có ở đây không hả? Còn không đi ra thì Hạ Phưởng Kiệt ta sẽ tháo dỡ Tần phủ các người đó”.
Nghe vậy, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều sửng sốt.
Tần Thương Sinh tuy không thể chịu đựng nổi uy áp kia, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Vị công tử này, ta là Vân Thương Hầu được thượng quốc Bắc Minh sắc phong, các ngươi gióng trống khua chiêng đến Tần phủ ta như vậy...”
“Haha...”
Tần Thương Sinh còn chưa nói xong, Hạ Phưởng Kiệt lập tức cười lên ha hả.
“Thật là nực cười”.
“Thượng quốc Bắc Minh? Là cái thá gì?”
“Nói thật với các người, Hạ Phưởng Kiệt ta là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ”.
Hạ Phưởng Kiệt khom eo xuống, nhìn quanh Tần phủ, thản nhiên nói: “Cổ quốc, các người hiểu không?”
Hạ Phưởng Kiệt nói xong, Hạ Vũ và Hạ Điệp cũng bụm miệng cười.
“Ngũ ca, đám nhà quê này sao có thể biết cổ quốc Đại Hạ chúng ta chứ”.
“Đúng vậy đó, huynh nói với họ cũng như đàn gảy tai trâu mà tôi”.
Hạ Phưởng Kiệt nghe vậy thì cũng cười khinh bỉ.
“Đúng vậy nhỉ, cái nơi cũ rích thế này sao có thể biết cổ quốc là gì”.
Hạ Phưởng Kiệt lười nói nhảm.
Hắn vung tay, nhìn xuống bên dưới.
“Gọi Tần Ninh ra đi!”
Mà lúc này, trong lòng Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn cũng thấy sửng sốt.
Lúc trước, bọn họ quả thực không biết cổ quốc là gì.
Nhưng giờ thì họ rất rõ.
Mấy ngày trước, Tần Ninh đã giảng giải với bọn họ rồi.
Cổ quốc, đó là sự tồn tại hơn cả bốn tông môn lớn, hơn cả thế gia cổ, nội tình mạnh mẽ đến đáng sợ.
Tần Ninh dường như có nói, hắn từng bắt bẻ lại quốc quân cổ quốc.
Không lẽ đây là cổ quốc Đại Hạ?
Không lẽ người của cổ quốc Đại Hạ đến báo thù?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều.
Tần Ninh về Tần gia một mình, bên cạnh không có hộ vệ hay cao thủ đi theo.
Một khi những người đó tấn công thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Tần Thương Sinh lúc này lấy dũng khí nói: “Con trai Tần Ninh của ta không ở trong nhà”.
“Lão già, ông lừa ta à?”
Hạ Phưởng Kiệt giễu cợt nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, sau khi Tần Ninh quay về Bắc Minh thì đến thành Lăng Vân, chưa từng rời đi”.
“Bớt dài dòng, mau bảo Tần Ninh xuất hiện đi”.
“Hôm nay Tần Ninh vừa rời đi rồi!”
Tần Thương Sinh kiên quyết đáp.
Bất kể thế nào cũng không thể để Tần Ninh xuất hiện được.
Ai mà biết những kẻ này sẽ làm gì?
“Cho mặt mũi mà không chịu à?”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này bước ra, Tử Linh Diên Điểu thét dài một tiếng.
Vù...
Tiếng gió rít gào, bầu trời biến sắc.
Phanh...
Một tiếng đổ vỡ vào lúc này vang lên.
Bảng hiệu Tần phủ lúc này chợt rơi xuống.
Sắc mặt Tần Thương Sinh thay đổi: “Đây là biển hiệu bệ hạ Bắc Minh ban cho, ngươi làm sao mà vô lý như vậy?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, con trai ta không ở trong phủ, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Hạ Phưởng Kiệt không thèm để ý.
“Lão nhà quê, ta đã cho ông cơ hội rất lớn rồi đấy, ông không biết trân trọng thì đừng trách ta đại khai sát giới!”
Hạ Phưởng Kiệt kiêu căng vô cùng, thần thái ngạo mạn.
“Hôm nay Tần Ninh nhất định phải trả lại Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ, nếu không thì, Tần gia nhà ông đừng mong sống sót”.
“Ngũ ca, huynh đừng dọa người ta nữa”.
“Đúng vậy đó, dù sao bọn họ cũng là loại thiển cận mà!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp lúc này cười đến run rẩy.
Hạ Phưởng Kiệt cũng hài lòng, phảng phất như đang phô trương uy phong trước mặt hai em gái khiến hắn rất thoải mái.
“Con trai ta không ở trong Tần phủ, nếu các ngươi muốn đòi thì đến Thanh Vân tông mà tìm!”
Tần Thương Sinh vẫn quát lên như cũ.
“Muốn chết!”
Hạ Phưởng Kiệt đã không còn nhẫn nại nữa, vung tay lên, hai tùy tùng cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lúc này trực tiếp xông ra.
Soạt.... soạt....
Hai bóng người có khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ, xông thẳng xuống dưới.
Cảnh giới Thông Thiên với thành Lăng Vân thì đúng là vô địch.
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn lúc này không có chút năng lực phản kháng nào.
Cách biệt quá lớn.
Phập phập.
Trong nháy mắt, hai tiếng vang đột nhiên phát ra.
Một giây sau, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt cũng trở nên kinh ngạc.
Hai gã tùy tùng cảnh giới Thông Thiên kia lúc này đã nổ đầu trước cửa Tần phủ.
Sắc mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đã trắng bệch ra, nhưng lại không sao cả.
Mà trước mặt hai người là một thanh niên tóc trắng mặc kính phục màu đen, ngạo nghễ đứng vững, chậm rãi thu tay lại.
“Dương oai cũng phải xem đây là đâu!”
Thanh niên tóc trắng lúc này từ từ nói.
“Ngươi là ai? Đây là chuyện của cổ quốc Đại Hạ ta và Tần gia, không liên quan đến ngươi. Nhãi con, ngươi đừng có để tính mạng của mình biến mất đi!”
Hạ Phưởng Kiệt dễ dàng nhìn ra được thanh niên trước mặt mình có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, cũng là cảnh giới Thông Thiên.
“Ngươi vừa mới gào thét tên ta nửa ngày, giờ lại hỏi ta là ai à?”
“Ngươi là Tần Ninh!”
Hạ Phưởng Kiệt thốt lên.
Chương 648: Có treo không?
Thấy Tần Ninh xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt liền trở nên mất tự nhiên.
Hạ Phưởng Kiệt ho khan rồi nói: “Tần Ninh, ngươi nên trả lại Cửu Hoang chiến xa cho cổ quốc Đại Hạ ta đi!”
Tần Ninh chắp tay, đứng ngoài cửa tần phủ, từ từ nói: “Cửu Hoang chiến xa trả lại cho cổ quốc Đại Hạ các ngươi, là chuyện của ta với Hạ Phương Ki cha ngươi, liên quan gì đến đám nhãi các ngươi?”
Đám nhãi?
Hạ Phưởng Kiệt sửng sốt.
Hắn ta còn lớn hơn Tần Ninh mấy tuổi, cái người này có tự đại quá không vậy!
“Muốn trả, ta cũng trả cho cha ngươi, chứ không phải ngươi!”
Tần Ninh tiếp tục thản nhiên nói.
“Cha ngươi ở đây còn không dám làm càn như thế, một đứa trẻ con như ngươi còn dám ở đây làm loạn, thật sự cho rằng ta không dám tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ các ngươi à?”
Tần Ninh một câu nhãi con hai câu trẻ con, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt hoàn toàn trở nên khó coi đi.
“Ngũ ca, người này thật đáng ghét”.
“Đúng vậy đó!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ chán ghét.
“Hai con mụ mập chết bầm ở đâu ra đây, cút ngay!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
Mụ mập chết bầm!
Hạ Vũ và Hạ điệp nghe vậy thì gần như muốn bùng nổ, con gái ghét nhất là bị chê mập.
Hai cô ta chẳng qua chỉ hơi đầy đặn thôi, mập chỗ nào chứ?
Hơn nữa, xấu chỗ nào?
“Ngũ ca, huynh phải dạy dỗ cái miệng thúi của thằng nhãi này”.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Hạ Phưởng Kiệt bị hai người em gái giật dây, trong lòng càng giận dữ hơn.
“Tần Ninh, Cửu Hoang chiến xa vốn là chí bảo của cổ quốc Đại Hạ ta, ngươi bây giờ chẳng những không trả lại mà còn sỉ nhục chúng ta nữa, muốn chết à!”
Hạ Phưởng Kiệt hừ một tiếng.
Lập tức!
Bốn, năm người ở trên thân con Tử Linh Diên Điểu hạ xuống.
Mấy người này đều ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, ngũ bộ.
Bốn, năm người trực tiếp vây công Tần Ninh, trong lúc ra tay thì linh khí cuồn cuộn, mạnh mẽ tuôn trào.
“Thật sự là muốn chết à!”
Tần Ninh vốn dĩ đang rất vui vẻ khi quay về và ở trong phủ mấy ngày qua.
Nhưng lúc này lại bị Hạ Phưởng Kiệt cắt đứt, tâm trạng không vui chút nào.
“Chơi cùng các ngươi chút!”
Ngọc Lôi thể được thi triển ra, bên ngoài Tần Ninh có từng luồng ánh sáng lưu chuyển.
“Ngọc Lôi thể!”
Ngọc Lôi thể trực tiếp thi triển đến tầng bảy, hai tay Tần Ninh di chuyển, tiếng sấm vang lên.
Đùng!!!
Tiếng trầm thấp vang lên, hai tay Tần Ninh trực tiếp đánh về một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.
Người đàn ông kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi đầu nổ tung.
Một khắc sau, Tần Ninh lại tuôn ra, quát lên, lôi âm cuồn cuộn, một võ giả khác trực tiếp ngã xuống, thất khiếu chảy máu.
Sau mấy đợt quần nhau, bốn, năm người kia lần lượt mất mạng.
Trước cửa Tần phủ, từng thi thể vắt ngang dưới mặt đất, mùi máu tươi tỏa ra.
Nhóm người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn căn bản chưa phản ứng kịp thì mấy người đó đã biến thành thi thể rồi.
Mà lúc này, đám tiểu bối Tần gia cũng chạy tới, đứng ở tường viện Tần phủ, há hốc miệng nhìn cảnh tượng này.
Ánh mắt Tần Kỳ không có chút sợ hãi nào, mà hô lớn lên: “Ca ca Tần Ninh giỏi thật đấy!”
“Giáo quan, những người đó ở cảnh giới gì vậy, thật là khủng khiếp!”, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không khỏi hỏi.
Mí mắt giáo quan lúc này nhảy liên tục, đáp: “Cảnh giới Thông Thiên”.
“Cảnh giới Thông Thiên?”
Một đám tiểu bối không hiểu cảnh giới Thông Thiên là gì.
Giáo quan tiếp tục nói: “Sau cảnh giới Cửu Môn thì là cảnh giới Tứ Linh, sau đó là cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ, Thiên Nguyên!”
“Mà trên cảnh giới Thiên Nguyên chính là cảnh giới Thông Thiên”.
“Oa....”
Nhất thời, mười mấy tiểu bối đều kinh ngạc không ngớt.
Cảnh giới Thông Thiên cách xa bọn họ quá nhiều.
Đạt đến mức độ này, chẳng lẽ là có thể dời núi lấp sông sao?
Mấy người chết kia là cảnh giới này, nhưng lại bị Tần Ninh thuần thục chém chết.
Vậy Tần Ninh rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn biết Tần Ninh nói mình rất mạnh, nhưng cũng không biết hắn mạnh cỡ nào.
Hiện giờ mới coi như biết được.
Cảnh giới Thông Thiên!
Cảnh giới mà đời này bọn họ thiết tha mơ ước!
Tần Ninh vỗ tay, nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
“Nếu ngươi không phục thì đến giao đấu với ta!”
Lời này nói ra, lá gan của Hạ Phưởng Kiệt đều bị dọa sợ muốn chết.
Vốn dĩ cứ nghĩ chỉ là một Tần gia, nên lần này cũng không đem theo cả cảnh giới Hóa Thần theo, nhưng ai ngờ Tần Ninh chưa gì đã động thủ rồi.
Cái tên này quá đáng sợ.
“Ngươi... ngươi ngươi ngươi... đừng có làm loạn!”
Sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt lúc này khó coi vô cùng, mồ hôi tuôn ra như mưa.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa mà thôi”.
“Ngươi cũng xứng?”
Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi còn không dám đến đòi mà ngươi lại vác mặt tới, đúng là can đảm thật”.
“Đứng ở trên thì uy võ lắm à? Đi xuống!”
Tần Ninh nói xong, tiếng sấm trong cơ thể cũng vang lên.
Mười mấy con Tử Linh Diên Điểu lúc này ngất đi, cánh cũng rũ xuống, chúi thẳng xuống đất, rơi ầm ầm.
“Tử Linh Diên Điểu rất có linh tính, thịt lại ngon, liền đem tới để bồi bổ cho thân thể con cháu Tần gia, đánh vững căn cơ đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi...”
Hạ Phưởng Kiệt muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói câu gì.
Hắn ta sợ!
Thật sự sợ rồi!
Sợ Tần Ninh thật sự sẽ giết chết hắn ta.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh lại nói: “Cha, kéo mấy con Linh Điểu này về, tối nay hầm lên ăn!”
“Sao?”
Tần Thương Sinh há hốc mồm.
Đó là linh thú cấp chín đấy, hầm lên ăn... có phí của trời quá không?
“Tần... Tần Ninh!”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này lắp bắp.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa thôi, ngươi... có đưa hay không?”
“Đưa, ta nói chuyện đáng tin, đương nhiên là đưa”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nhưng ngươi làm bảng hiệu Tần phủ rơi rồi đó, tính sao đây?”
“Ta đền lại ngươi một cái!”
“Đền? Đó là đương nhiên!”
Tần Ninh từ từ nói: “Đem bảng hiệu treo lại, lệch một tấc nào ta chặt tay ngươi!”
“Ninh nhi...”
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Hắn ta dù sao cũng là hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, bỏ qua đi...”
“Cha, việc này không thể bỏ qua như vậy được!”
Tần Ninh lúc này nghiêm túc nói: “Đừng nói là hoàng tử cổ quốc Đại Hạ, cho dù là hoàng đế cổ quốc Đại Hạ đến, cần treo lên thì cũng phải treo”.
“Cổ quốc Đại Hạ thì làm sao? Tần gia ta càng không cho phép bất kỳ ai bắt nạt!”
“Ngươi có treo không?”
Tần Ninh trừng mắt, Hạ Phưởng Kiệt tức thì sững sờ.
“Ngũ ca, không thể treo, huynh đường đường là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ mà lại làm lao động cho một đám nhà quê, truyền ra ngoài thì còn thể thống gì?”
“Không sai, hắn chỉ ngông cuồng thế thôi, phụ hoàng mà đến thì hắn sẽ không dám nữa!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp tức tối nói, bộ dáng ta đây công chúa.
Bốp bốp...
Nhất thời, hai tiếng vỗ tay vang lên, khuôn mặt cả hai tức thì xuất hiện hai dấu bàn tay.
“Ngươi dám đánh chúng ta?”
“Điêu dân!”
Bốp bốp...
Hai người vừa nói xong thì lại có thêm hai cái tát nữa vang lên.
Tần Ninh không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, hơn nữa, nhìn hai cô gái này đều chẳng giống hương hay ngọc.
“Có treo không?”
Tần Ninh chỉ nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
“Tự chạy đến Tần phủ giễu võ dương oai, còn muốn động thủ giết người mà?”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Không giết các ngươi là đã nể mặt cổ quốc Đại Hạ các ngươi lắm rồi đấy”.
“Nhưng các ngươi phải nhớ, thể diện, cũng sẽ có ngày tiêu hết!”
Tần Ninh nói xong, Hạ Phưởng Kiệt thầm than khổ,
Tần Ninh này rốt cuộc là người thế nào vậy!
Dựa vào đâu mà một hoàng tử như hắn còn không mạnh mẽ, cường thế bằng Tần Ninh chứ!
Chương 649: Trả lại xe chiến
Liên lụy đến thượng quốc Bắc Minh, Tần Ninh mạnh mẽ ra tay, chấn kinh những kẻ không biết trời cao đất rộng.
Mà lần này liên lụy đến Tần gia, Tần Ninh càng là vậy.
Hắn muốn tất cả phải hiểu được.
Tần gia, không thể chọc vào.
Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hạ Phưởng Kiệt lúc này không nói được câu nào, sắc mặt khó coi.
Nếu không làm, Tần Ninh thật sự sẽ giết hắn ta.
“Quyền lựa chọn ở ngươi, có làm hay không thì tự ngươi quyết!”
Tần Ninh lại nói.
Lúc này lòng bàn tay Hạ Phưởng Kiệt đầy mồ hôi, làm thì không phải, không làm thì cũng không được.
Nhưng nhìn bộ dáng của hai cô em gái hắn ta kìa.
Mặt bị sưng, mắt híp lại thành một đường kẻ.
Hạ Phưởng Kiệt sợ!
“Ta làm!”
Hạ Phưởng Kiệt cẩn thận bước lên trên, nhìn Tần Ninh, tâm trạng sợ hãi.
Soạt soạt soạt...
Mà lúc này, đột nhiên.
Từng âm thanh xé gió vang lên.
Trên không trung có mấy bóng người chạy như bay tới.
Mấy người này mặc quần áo khảm tơ vàng, loại tơ vàng này không phải vàng tầm thường, mà là vàng Tử Lưu Sa, đông ấm hạ mát, hơn nữa còn phòng được lửa và nước.
Người đàn ông đứng đầu có khí tức mạnh mẽ thâm hậu.
Trong lúc mơ hồ còn chứa một loại cường thế không giận mà uy.
Đế vương cổ quốc Đại Hạ - Hạ Phương Ki!
Mà ở bên cạnh Hạ Phương Ki là một lão già, ánh mắt sáng quắc, đánh giá Tần Ninh một lượt.
“Phụ hoàng!”
Thấy Hạ Phương Ki xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt đều khóc đến nơi.
“Kêu cái gì mà kêu!”
Tần Ninh nhăn mày.
“Treo lên, treo lệch chút nào, ta cắt chân tay của ngươi!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Hạ Phưởng Kiệt liền không dám nói nữa.
Nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự ai oán, nhìn Phụ hoàng mình.
Hạ Phương Ki lúc này chỉ thấy đau đầu.
“Tần tông chủ!”
Hạ Phương Ki chắp tay nói: “Thật sự xin lỗi, khuyển tử không biết nguyên do bên trong, chọc giận Tần tông chủ, tại hạ xin bù tội ở đây!”
Hạ Phương Ki nói xong thì nhìn Tần Thương Sinh.
“Vị này chắc là Tần trưởng tộc nhỉ”.
Hạ Phương Ki khách sáo nói: “Con trai ta lỗ mãng, tại hạ Hạ Phương Ki của cổ quốc Đại Hạ thay con trai xin lỗi”.
Tần Thương Sinh lúc này có cảm giác được chiều mà sợ.
Đừng nói là đế vương cổ quốc.
Cho dù là hoàng đế Minh Ung của thượng quốc Bắc Minh hiện nay xin lỗi ông ấy thì ông ấy cũng không dám nghĩ đến.
“Không sao...”
“Ông đừng xin lỗi vội!”
Tần Ninh kéo tay cha mình, nhìn Hạ Phương Ki.
“Chờ con trai ông treo bảng hiệu xong thì xin lỗi xong cũng không muộn”.
Sắc mặt Hạ Phương Ki cứng lại, mà lão già bên cạnh thì tỏ vẻ không vui.
“Tần tông chủ, xin hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”
Lão già lúc này trầm giọng nói: “Đế vương của cổ quốc Đại Hạ đích thân tới xin lỗi, ngươi đừng không biết trời cao đất dày!”
“Phải biết rằng, Tần gia ngươi cũng chỉ là một gia tộc nhỏ ở một góc đại lục thôi, không thể sánh bằng cổ quốc Đại Hạ đâu!”
Lời này nói ra, mấy người đàn ông đi theo Hạ Phương Ki đều động sát khí.
Không có một ai là dưới cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Tần Ninh nghe vậy thì nhướng mày lên.
“Nói như vậy, ngũ hoàng tử khua chiêng gõ trống đến đây giễu võ dương oai, cổ quốc Đại Hạ các người không những không xin lỗi, mà Tần gia chúng ta còn phải xin lỗi các người, cảm tạ mang ơn?”
Giọng nói Tần Ninh cũng không hề dễ chịu.
“Vốn là như vậy!”
Lão già hừ nói: “Quyền uy của cổ quốc Đại Hạ không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Tần tông chủ, ngươi chớ quên, uy phong ngươi khoe ra là nhờ việc dựa vào Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ chúng ta”.
“Hạ Tứ gia, đừng nói nữa...”
Hạ Phương Ki nhìn Tần Ninh, cười nịnh: “Đây là Tứ Vương thúc của ta, thật sự xin lỗi”.
“Hạ Phương Ki, ngươi là đế vương cổ quốc, phải biết, có vài chuyện không thể nhượng bộ!”
“Đường đường là cổ quốc Đại Hạ ta, sao có thể cúi đầu trước người khác?”
Hạ Tứ gia kia lúc này cực kỳ khí phách.
Hạ Á Quang là Vương gia đời trước, lại còn là tứ thúc của đương kim hoàng đế, coi như hoàng đế làm sai, lão ta cũng có thể dạy dỗ.
Lúc này, sao lão ta có thể cho phép một con em của gia tộc nhỏ như Tần Ninh hô phong hoán vũ mấy lần, liền coi chính mình là vua của Cửu U chứ?
Hạ Phương Ki lúc này rất bất đắc dĩ.
Ông ta hay tin Hạ Phưởng Kiệt xuất hiện, liền bết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Vị Tứ gia này cũng nằng nặc đòi theo.
Nói như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Trước tiên không nói đến Tần Ninh, lão Vệ bên cạnh hắn cũng không phải người tầm thường!
Tần Ninh lúc này nhìn Hạ Á Quang.
“Ta mượn Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ các ngươi, hiện nay trả lại!”
Tần Ninh vung tay, Cửu Hoang chiến xa xuất hiện.
Hạ Á Quang trực tiếp nhận lấy.
Lão ta dò xét thật kỹ, không có tổn hại gì thì mới thở phào.
“Ban đầu Hạ Thất vương và Hạ Thanh muốn giết ta, ta giết chúng, mượn Cửu Hoang chiến xa của các người dùng, coi như là hòa”.
“Mà hôm nay trả lại, cổ quốc Đại Hạ các người và Tần Ninh ta sẽ không có chút liên hệ gì”.
“Hạ Phưởng Kiệt!”
Tần Ninh quát lên, đứng trước phủ, nói: “Treo xong bảng hiệu thì cút đi!”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này không dám dừng lại, vội vàng treo bảng hiệu lên, cẩn thận không thôi.
Tần Ninh nhìn mấy người này, nói: “Chuyện hôm nay dừng lại ở đây, nhớ kỹ, thể diện của cổ quốc Đại Hạ các người đã sử dụng hết rồi đấy!”
“Cút!”
Tần Ninh quát lên, khiến cho cả Tần phủ từ tiêu điều xơ xác trở nên có khí thế hơn.
Hắn sở dĩ không truy cứu chuyện Hạ Thất vương và Hạ Thanh truy sát hắn là vì ngày xưa cổ quốc Đại Hạ có một vị công chúa là vợ của đồ tôn hắn.
Cô gái ấy giúp đỡ đồ tôn hắn rất nhiều, cho nên hắn nhớ lại tình xưa, không muốn đối địch với cổ quốc Đại Hạ.
Cho dù hôm nay Hạ Phưởng Kiệt làm quá, hắn giết vài người xả giận là xong.
Nhưng lúc này, Cửu Hoang chiến xa về với chủ, cổ quốc Đại Hạ và hắn đã không còn chút tình cảm và mặt mũi nào nữa.
Tiếng “cút” đó khiến Hạ Phưởng Kiệt run rẩy.
Hạ Phương Ki lúc này chắp tay nói: “Tần công tử, thật sự xin lỗi!”
“Cút!”
Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm.
“Ngày sau, người của cổ quốc Đại Hạ còn dám bước vào Tần phủ một bước, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó!”
“Láo xược!”
Hạ Tứ gia đã hoàn toàn giận dữ.
“Ngươi một câu cút, một câu diệt, thật sự coi cổ quốc Đại Hạ ta dễ bắt nạt à?”
Hạ Tứ gia lúc này giận không kiềm được: “Lão phu ở Cửu U mấy ngàn năm, lúc xưng bá Cửu U thì không biết ngươi còn đang ở đâu kia kìa!”
“Lão già, lúc công tử ta đây xưng bá Cửu U thì lão tổ tông của ông cũng không biết đang ở đâu kìa!”
Tần Ninh ung dung mắng.
“Ngươi muốn chết!”
“Tứ thúc!”
Hạ Phương Ki liền muốn ngăn cản.
Nhưng ngăn thế nào được.
Hạ Á Quang đã tức giận từ sớm.
Trong mắt lão ta, tuyệt đối không cho phép khiêu khích uy nghiêm của cổ quốc.
Từng lời nói của Tần Ninh đều là đang sỉ nhục cổ quốc Đại Hạ.
Sự sỉ nhục này, cổ quốc Đại Hạ không thể bỏ qua.
Hơn nữa, Cửu Hoang chiến xa đã về tay, Tần Ninh không còn chỗ dựa, tất phải chết ở đây.
Hạ Tứ gia trong lòng sinh ác, nói ra lời này cũng kích động không thôi, bàn tay vung lên, chín con giao long trong Cửu Hoang chiến xa lập tức tấn công.
Chín con giao long hư hư thực thực, linh khí tụ tập dày như cái bát bao bọc quanh thân thể Hạ Á Quang.
Chương 650: Rốt cuộc là ai láo xược
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, cửa lớn Tần phủ vỡ nát, các tiểu bối bị đánh bay.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển!
Uy lực của Cửu Hoang chiến xa!
Hai sự kết hợp khiến võ giả ở cảnh giới Cửu Môn, cảnh giới Linh Hải đều không thể chịu đựng nổi.
“Hôm nay, không còn Cửu Hoang chiến xa, ngươi làm gì được?”
Hạ Á Quang giận dữ đùng đùng, sát khí cuồn cuộn.
Cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, sự tồn tại mạnh mẽ vô địch, lúc này muốn đại khai sát giới, giữ vững tôn nghiêm cổ quốc.
“Láo xược!”
Một giọng quát lúc này vang lên.
Tần Ninh lúc này bước ra, trong nháy mắt, cả thế giới như yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người cảm thấy khí tức mạnh mẽ khiến họ không thể thở nổi.
Mà nguồn gốc của khí tức đó chính là Tần Ninh.
Trong nháy mắt này, nhóm người Tần Thương Sinh không có cảm giác gì, nhưng bên cổ quốc Đại Hạ như Hạ Á Quang, Hạ Phương Ki thì đều thấy mình không thể nhúc nhích.
Loại đáng sợ khi bị khống chế này khiến bọn họ gần như không thở nổi.
Có chuyện gì vậy?
Tại sao lại như thế?
Sắc mặt Hạ Á Quang kinh ngạc.
“Láo xược? Rốt cuộc ai mới là người láo xược ở đây?”
Tần Ninh lúc này bước ra, nhìn Hạ Á Quang với ánh mắt lạnh lùng.
Bàn tay hơi thò ra.
Sức mạnh sấm sét bộc phát.
Rầm đoàng đoàng...
Từng tiếng âm vang lúc này tấn công vào trong đầu Hạ Á Quang.
Lúc ấy, mắt Hạ Á Quang mơ hồ, ý thức trong đầu dần dần tán loạn.
Cuối cùng, một tiếng phập vang lên trong đầu Hạ Á Quang, cả người lão ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Giờ khắc này, trước cửa Tần phủ yên lặng như tờ.
Tần Ninh chỉ bước ra như thế, rồi vung tay, thế mà Hạ Á Quang lại chết!
Một người ở cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển lại chết như thế.
Hạ Phương Ki sợ hãi đến tuôn cả mồ hôi.
Ông ta không nhìn ra được Tần Ninh đã làm gì để đến được bước đó!
Trong nháy mắt, cấm chế được giải trừ.
Đám người Hạ Phương Ki, Hạ Phưởng Kiệt đều thở hổn hển.
Nếu ban nãy Tần Ninh muốn giết bọn họ thì dễ dàng vô cùng.
“Cút!”
Một tiếng quát thấp vang lên, Tần Ninh chắp tay, xoay người đi vào Tần phủ.
“Kéo cả thi thể đi!”
“Cửa Tần phủ ta không được phép ô uế!”
“Ngày sau, người cổ quốc Đại Hạ còn dám bước vào thành Lăng Vân một bước thì sẽ có kết cục như Hạ Á Quang đấy!”
Hắn không nói nhiều, giết chết một cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển với Tần Ninh không tính là gì.
Đám người Tần Thương Sinh lúc này cũng quên cả thở.
Cứ như vậy mà giết một đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển!
Tần Ninh đã làm như thế nào vậy?
Hạ Phương Ki lúc này không nói nên lời.
Thân là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, ông ta vô cùng uy nghiêm, chưa từng e ngại.
Nhưng hôm nay, ông ta lại sợ.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Ninh.
Vừa bình tĩnh lại lãnh đạm.
Ông ta sợ!
“Phụ hoàng...”
Bốp!!!
Một cái tát vang dội vang lên, Hạ Phương Ki lúc này giận không kiềm được.
“Đồ ngu dốt, ai cho ngươi ở đây khoe khoang!”
“Vi phụ trước đó thua Tần Ninh ước hẹn ba chiêu, ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm à?”
“Hoàng tử cổ quốc Đại Hạ? Ngươi cho mình là Thái tử đấy à?”
Hạ Phương Ki lúc này lửa giận tăng cao, Hạ Phưởng Kiệt hoảng sợ vô cùng.
Hắn ta chỉ muốn đến diễu võ dương oai một phen mà thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.
“Phụ hoàng, cổ quốc Đại Hạ chúng ta có rất nhiều cảnh giới Hóa Thần vô địch, mà Tần Ninh hắn chỉ có một mình...”
Bốp!!!
Lại một cái tát nữa vang lên.
Hạ Phương Ki lại quát: “Ngươi có biết hắn vừa làm như thế nào không? Ngươi có biết không?”
Hạ Phưởng Kiệt lắc đầu.
“Giết Tứ vương thúc trong yên lặng, hắn còn mới ở cảnh giới Thông Thiên nhị bộ mà thôi!”
“Bên cạnh hắn còn một người vượt qua cảnh giới Hóa Thần nữa, có thêm nhiều cảnh giới Hóa Thần thì có ích gì chứ, ngu dốt!”
Hạ Phương Ki thật sự tức giận.
Sao ông ta lại sinh ra một đứa vô dụng như vậy chứ!
Mà lúc này, Hạ Phưởng Kiệt hoàn toàn chết sững.
Sau khi chuyện hôm nay qua đi, hắn ta, không còn cơ duyên với ngôi Thái tử nữa!
Tất cả đều vì, hắn ta đắc tội Tần Ninh!
Lúc này, hắn ta chỉ thấy hối hận.
Nhưng Hạ Phưởng Kiệt biết, bản thân không thể báo thù.
Tần Ninh đáng sợ như vậy, báo thù sao được?
Nếu như giận lây sang Tần gia, vậy thì Tần Ninh nhất định sẽ nổi điên, cổ quốc Đại Hạ có thể sẽ toi đời.
Hắn ta rốt cuộc đã đắc tội với yêu nghiệt gì thế này!
Lúc này Tần Ninh quay về đình viện.
Cậu bé Tần Kỳ lúc này chạy tới, không khỏi hỏi: “Ninh ca ca, sao huynh lại làm được thế?”
“Sao huynh lại làm được?”
Tần Ninh suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Trong lòng Ninh ca ca có một hơi thở tạo hóa, vừa phun ra thì những tên kia đều sợ đến mức không dám di chuyển”.
“Thật vậy sao? Thật sao? Đệ cũng muốn!”
Tần Kỳ lúc này hoan hô không ngớt.
“Cho đệ!”
Tần Ninh há miệng ra thổi, nhưng cậu bé không bắt được gì cả.
“Ặc, ta quên mất, hơi thở tạo hóa này chỉ được trữ trong khí hải, đệ vẫn chưa có!”
Tần Ninh xoa đầu cậu bé, cười nói: “Chờ sau này đệ vượt qua cảnh giới Hóa Thần, đến bốn cảnh giới Tạo Hóa thì có thể có nó đó!”
“Đệ có thể không?”
“Đương nhiên có thể!”
Một câu nói đơn giản của Tần Ninh đã lưu lại một hy vọng vô tận trong lòng cậu bé...
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn lúc này cũng quay về phủ đệ.
Hai người nhìn Tần Ninh, không lên tiếng, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ lo âu.
“Cha, nhị thúc, cứ yên tâm đi ạ!”
Tần Ninh lúc này nói: “Chỉ cần mọi người ở trong Uyên cốc, khởi động cơ quan, cảnh giới Hóa Thần cũng không làm gì được”.
“Nếu chúng dám báo thù, ta không ngại làm cho cổ quốc Đại Hạ hoàn toàn tuyệt tích!”
“Ừ!”
Tần Thương Sinh tuy là lo lắng, nhưng thấy vẻ tự tin của con trai mình thì ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng con.
Ban đầu, mấy người đại trưởng lão làm khó, Tần Ninh cũng như vậy, giải quyết phản loạn.
Rồi tiêu diệt Lăng gia, Sở gia, khiến Tần gia trở thành bá chủ thành Lăng Vân.
Hiện giờ, ông ấy vẫn tin tưởng Tần Ninh như cũ.
Nhìn sự cháy bỏng trong mắt mấy thiếu niên kia, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Chỉ hần có hắn, có thượng quốc Bắc Minh, thì Tần gia sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh vẫn yên bình ở trong Tần phủ tu hành.
Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lần lượt đến.
Kiếm Tiểu Minh cũng quang vinh quay về.
Khi nhìn thấy Tần Ninh, cậu ta lại trắng trợn nói khoác mình được coi trọng trong cương quốc Nam Yến thế nào.
Tần Ninh cũng hiểu, muốn cậu nhóc này không khoe khoang thì còn khó hơn lên trời.
Minh Ung, Thiên Ám, Yến Vương, Sở Vương cũng lũ lượt kéo đến.
Mặc dù Tần Ninh nói họ không cần đến, nhưng làm sao mà họ yên tâm cho được.
Trong lúc nhất thời, thành Lăng Vân náo nhiệt vô cùng. Những nhân vật lớn bình thường chỉ nghe danh, không thấy mặt bao giờ lại lần lượt tới đây, đều là vì Tần gia, Tần Ninh.
Mà thành Lăng Vân mấy năm nay được xây lại, phát triển nhanh chóng cũng là nhờ có Tần gia. Mặc dù thành Lăng Vân chỉ có khoảng một trăm vạn nhân khẩu, nhưng lại trở thành tòa thành trì nòng cốt thứ hai sau Đế Đô Bắc Minh.
Trong lúc nhất thời, lại khiến Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn bận bịu không thôi.
Hai huynh đệ mới ở cảnh giới Linh Đài, nhưng mấy người xuất hiện ai mà chẳng ở trên cảnh giới Tứ Linh chứ?
Nhưng họ lại cực kỳ khách sáo với hai người.
Khiến cho cả hai cảm thấy được chiều mà sợ.
Mà hôm ấy, trên khoảng không thành Lăng Vân có từng con linh thú phi hành bay tới, dừng trên bầu trời.
Linh thú phi hành có cấp tám, cấp chín.
Con nào con nấy tư thế hào hùng, uy vũ bất phàm.
Trên lưng phi cầm có hơn ngàn người đứng vững, tu vi kém nhất đều là cảnh giới Địa Võ, thậm chí có không ít cảnh giới Hóa Thần.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người trên thành Lăng Vân đều thay đổi sắc mặt.
Lại có kẻ nào đến gây rối nữa hả?
Bình luận facebook