Chương 356: Không muốn chết thì cút!
Âm thanh ầm ầm vang lên, bóng dáng ấy hạ xuống đất.
Mặt đất nứt ra thành từng tầng đổ nát.
Tần Ninh lúc này đứng trước cửa cung, nhìn những người qua lại ở đây, ánh mắt lạnh lùng.
Một thân áo trắng nhiễm tro bụi, tóc dài tán loạn, đôi mắt đục ngầu hằn những tia máu, Tần Ninh nhìn như một kẻ điên.
“Tần Ninh, không ngờ ngươi cũng dám đến đây!”
Thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Cảnh Khánh Phong trở nên lạnh lùng.
Soạt soạt soạt...
Mười mấy bóng người đồng loạt xuất hiện vây quanh Tần Ninh.
Ầm...
Mà lúc này, bầu trời cũng vang lên tiếng nổ.
Có bốn người từ trên trời hạ xuống, nâng một cỗ quan tài, thần sắc nghiêm túc.
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là hoàng đế Minh Ung của đế quốc Bắc Minh, kia hình như là hoàng đế Vân Khánh Tiêu của đế quốc Vân Lam thì phải”.
“Hai vị đế vương mà khiêng quan tài làm gì?”
“Vậy thiếu niên kia là ai nữa?”
“Ai thèm quan tâm hắn là ai chứ. Ngày đại hỉ thế này mà dám khiêng quan tài đến trước cửa hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên thì đúng là muốn chết mà”.
Cảnh Khánh Phong lúc này bước ra, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Không ngờ ngươi thật sự dám đến!”
Cảnh Khánh Phong bật cười nói: “Sao? Khiêng quan tài của thằng mập đã chết đó à?”
“Cái thằng ngu si như một con chó điên đó dám đồ sát ta cơ đấy, cho nên cũng đành chịu thôi, ta phải giết chết hắn ta. Có lẽ ngươi không biết đâu nhỉ? Từng kiếm cắt xuống, máu thịt nhầy nhụa trộn lẫn với tiếng kêu của hắn ta, nghe mà thích ý làm sao...”
“Ồ? Vậy à?”
Soạt...
Giây phút ấy, Tần Ninh hành động.
Giây phút ấy, tốc độ của hắn nhanh đến cực điểm, vung một tay chém ra.
“Ngu dốt!”
Cảnh Khánh Phong không hề sợ hãi, lập tức vung tay ra đón lấy đòn tấn công của Tần Ninh.
Hắn ta vốn có tu vi cảnh giới Linh Luân tầng chín đỉnh phong, há có thể sợ một Tần Ninh nho nhỏ sao?
Phụt...
Nhưng giây phút ấy, có tiếng phụt vang lên. Con dao găm kia đã xuyên qua tay của Cảnh Khánh Phong, máu tươi bắn ra tung tóe.
“Aaaaaaaa...”
Một tiếng kêu thảm vang lên, lúc ấy, tất cả mọi người trở nên náo loạn.
“Là như thế này à?”
Tần Ninh lại vung chưởng, một tiếng nổ nữa vang lên, cánh tay của Cảnh Khánh Phong đã hoàn toàn đứt lìa.
“Phập, phập”, lúc này Tần Ninh đứng trước người Cảnh Khánh Phong, dùng dao găm đâm vào người hắn ta từng nhát một, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Ngực của Cảnh Khánh Phong đã bị đâm thành lỗ thủng, lục phủ ngũ tạng lúc này đẫm máu.
“Hỗn láo!”
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, lúc này bốn bóng người lập tức xuất hiện.
Bốn người này chính là những cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng một đến tầng năm.
“Cút!”
Nhìn thấy bốn người này định xông lên ngăn cản, Thiên Động Tiên vốn định ra tay, nhưng Tần Ninh đã hoàn toàn mở ra sát cơ.
Một tiếng hét trầm thấp, kiếm Thanh Long hóa thành một luồng sáng.
Bụp bụp bụp...
Nhất thời, cả bốn người lập tức ngã xuống, tử vong.
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì đều sững sờ.
Bốn thần binh đang phiêu đãng trên không trung kia lại có thể tỏa ra khí tức điên cuồng đến vậy sao.
Bốn cảnh giới Địa Võ, nói giết là giết, dễ dàng như chọc tiết lợn.
Thật sự là không thể tin nổi.
Tần Ninh nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Cảnh Khánh Phong lúc này, nội tạng lòi hết cả ra ngoài, máu tươi chảy ra tong tỏng, thần sắc trắng bệch.
“Ngươi...”
“Hôm ấy ngươi giết đệ đệ ta thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay”.
Cuối cùng, Tần Ninh vung dao găm ra, lười nói nhiều.
Phập...
Cảnh Khánh Phong lập tức ngã xuống.
Nhưng hắn ta vẫn chưa chết hẳn, cả người hắn ta vẫn đang run rẩy, đau đớn vô cùng, máu tươi không ngừng chảy ra khiến hắn hoàn toàn lặng đi.
Tần Ninh vốn không nghĩ đến hậu quả.
Cái tên này không sợ chết sao?
Tần Ninh ném dao găm xuống đất, nhìn về cửa cung.
“Hôm nay ta sẽ huyết tẩy hoàng cung Cảnh Thiên, ai không muốn chết thì cút!”
Hắn thấp giọng quát, sắc mặt lạnh lùng.
Mái tóc dài tán loạn lúc này cũng lộ ra khí sát phạt khiến người ta sợ hãi.
“Minh Lãng Hiên!”
Tầm mắt của Tần Ninh dừng lại trên người Minh Lãng Hiên.
“Tần... Tần Ninh!”
Người Minh Lãng Hiên run rẩy.
Tu vi của hắn ta tương đương với Cảnh Khánh Phong, nhưng Cảnh Khánh Phong còn chẳng có chút năng lực phản kháng nào khi ở trước mặt Tần Ninh.
Đừng nói đến Cảnh Khánh Phong, cả bốn vị cảnh giới Địa Võ kia còn bị Tần Ninh giết trong nháy mắt mà không thể đánh trả chút nào kìa.
“Cái chết của Tần Hâm Hâm không liên quan đến ta!”
Minh Lãng Hiên vội vàng nói: “Là Cảnh Khánh Phong, hắn ta tự chủ trương giết Tần Hâm Hâm”.
“Không liên quan đến ngươi?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thượng quốc Đại Minh hủy hôn, hại chết đệ đệ ta. Lúc ta cứu ngươi, Minh Già Vân đã đồng ý điều kiện của ta rồi. Nhưng phản bội lại lời hứa thì chỉ có một con đường chết thôi!”
“Ngươi, ngươi... ngươi không thể giết ta!”
Minh Lãng Hiên hoảng loạn nói: “Các quốc chủ của thượng quốc đều xuất hiện trong hoàng cung này đấy, còn rất nhiều đế quốc và tiểu quốc nữa. Ngươi không tính đến hậu quả như vậy thì đế quốc Bắc Minh sẽ bị diệt vong đó!”
“Vậy cũng không mướn ngươi lo!”
Ánh mắt hắn lóe lên, Tần Ninh bước về phía Minh Lãng Hiên.
...
Trong hoàng cung của thượng quốc Cảnh Thiên.
Lúc này, tại một quảng trường.
Đèn hỉ giăng kín, người qua kẻ lại, cung nữ và thái giám bận rộn vô cùng, ai cũng cẩn thận vì sợ đắc tội một người nào đó.
Hôm nay là ngày kết hôn của Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên. Bảy đại thượng quốc đều tham dự, hơn thế còn cả một vài thượng quốc, đế quốc có thế lực mạnh xuất hiện nữa.
Đây chính là uy nghiêm của thượng quốc Cảnh Thiên đứng hàng thứ ba.
Trừ thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt ra thì cũng chỉ có ba mươi sáu cương quốc là mạnh hơn thượng quốc Cảnh Thiên.
Đây là sự vinh quang cỡ nào chứ.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Tiếng thái giám vang lên, một đoàn người chậm rãi đi vào.
Quốc chủ của thượng quốc Cảnh Thiên – Cảnh Khoát!
Hôm nay Cảnh Khoát mặc long bào màu đen, khí tức tỏa ra âm thầm, mang theo khí thế mạnh mẽ của một người thượng vị.
Bên cạnh lão ta là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt nở nụ cười lãnh đạm.
Chính là Thái tử Cảnh Thượng của thượng quốc Cảnh Thiên.
Đại danh của Cảnh Thượng không ai là không biết.
Hắn ta không đơn giản chỉ là Thái tử của thượng quốc Cảnh Thiên mà còn là thiên chi kiêu tử đứng đầu trong cửu tài vạn quốc, cảnh giới Linh Phách tầng bốn, lại còn là một võ giả Tinh Mệnh.
Thành tựu của Cảnh Thượng cực kỳ xuất sắc, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cha mình, thậm chí sau này thượng quốc Cảnh Thiên có thể bước chân vào hàng ngũ cương quốc.
Lúc này, mọi người đứng dậy.
“Các vị hãy ngồi cả đi!”
Cảnh Khoát phất tay, cười nói: “Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian tham dự hôn lễ của con trai ta. Kim huynh, Thánh huynh, đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ!”
“Cảnh huynh khách sáo quá!”
Quốc chủ của thượng quốc Kim Càn – Kim Ngọc Long, mặc trường bào màu vàng, khí tức tỏa ra mạnh mẽ.
Cao thủ số một thượng quốc Kim Ngọc Long, cường giả cảnh giới Thiên Võ năm biến, được công nhận là người đầu tiên trong số các thượng quốc.
“Ngày đại hỉ của con trai Cảnh huynh thì phải tới chúc mừng chứ!”, Thánh Minh Hoàng cũng chắp tay đáp.
Chương 357: Xích Vân tông
Kim Ngọc Long, Thánh Minh Hoàng, Cảnh Khoát.
Đây không chỉ là ba quốc chủ của ba thượng quốc lớn, mà còn là ba người mạnh nhất, không tính cương quốc.
Cả Cửu U đại lục này, ba người cũng có thanh danh cực kỳ hiển hách.
“Cảnh huynh, hôm nay là đại hôn của Thái tử Cảnh Thượng, từ nay về sau, thượng quốc Đại Minh ta và thượng quốc Cảnh Thiên sẽ có mối duyên liên kết, sau này hai thượng quốc phải qua lại với nhau nhiều thôi!”
Quốc chủ thượng quốc Đại Minh – Minh Già Vân cười khà khà nói.
“Đó là đương nhiên!”
Cảnh Khoát ngồi xuống thì mọi người cũng ngồi theo.
Quảng trường bày trí vô cùng tinh xảo.
Cảnh Khoát làm chủ, đương nhiên sẽ ngồi ở đài cao.
Hai bên trái phải thì lần lượt là sáu quốc chủ của sáu thượng quốc lớn.
Ở bên dưới là các thượng quốc khác, và những vị trí phía sau chính là đế vương của một vài đế quốc.
Nhìn kỹ thì cũng phải hơn trăm vị quân chủ của thượng quốc, đế quốc và quốc gia đến tham dự.
Không thể không nói, uy nghiêm của thượng quốc đứng thứ ba đúng là rất lớn. Đại hôn của Thái tử hôm nay cực kỳ hào hoa tráng lệ.
Lúc này Cảnh Khoát nhìn mọi người, cười nhạt: “Cảm ơn các vị đã đến tham gia, đây cũng là vinh hạnh của Cảnh Khoát ta”.
“Cảnh quốc chủ khách sáo quá!”
Ở bên dưới, có một quốc chủ thượng quốc đứng dậy chắp tay cười đáp: “Cảnh quốc chủ mời tại hạ đến thì đó chính là vinh hạnh của tại hạ”.
“Quốc chủ Lý Khai Viễn nói quá lời rồi!”
Cảnh Khoát xua tay.
“Sao lại quá lời chứ?”, lại một vị đế vương của đế quốc đứng dậy khách sáo nói: “Cảnh quốc chủ mời những người như chúng ta đến thì đúng là vô cùng vinh dự”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Nhất thời, những tiếng phụ họa vang lên ầm ĩ.
Quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn cùng quốc chủ Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt lại im lặng không nói, sắc mặt thản nhiên.
Hôm nay Cảnh Khoát e là không chỉ mời mỗi bọn họ đến để xem hôn lễ của con trai đâu?
“Các vị, hôm nay là đại hôn của con trai ta, là một chuyện vui lớn. Ngoài ra còn một chuyện vui khác nữa cũng cần tuyên bố!”
Cảnh Khoát cười khà khà nói: “Các vị chắc cũng biết Cửu U đại lục có vô số quốc gia, nhỏ là quốc, đế quốc, lớn là thượng quốc, cương quốc”.
“Hàng vô số quốc gia phân chia tại các vùng trong Cửu U đại lục, nhưng thế lực mạnh nhất trên Cửu U đại lục chúng ta không phải là quốc gia, mà là tông môn!”
Lời này nói ra, đám người đều gật đầu.
Đúng là như vậy.
Bất kể là đế quốc hay thượng quốc, thậm chí cương quốc.
Ở bên ngoài rìa của Cửu U đại lục thì có vẻ như cực kỳ oai phong, nhưng với vùng đất Cửu U trọng tâm thì chỉ như trò cười mà thôi.
Đây không phải là tự ti, mà là sự thật.
Vùng đất trọng tâm của Cửu U đại lục chính là khu vực mà dãy núi Cửu U bao quanh.
Lấy dãy núi Cửu U làm ranh giới, bên trong chính là vùng đất Cửu U. Ở nơi đó có vô số tông môn, chính là vùng đất trọng tâm của cả Cửu U đại lục.
Bên ngoài là vô số thế lực quốc gia.
Vùng đất Cửu U được dãy núi Cửu U vây quanh, bên trong diện tích rộng lớn, không hề kém hơn bên ngoài. Mỗi một tông môn đều phải có ít nhất là cảnh giới vô địch Thiên Võ tọa trấn thì mới tồn tại được.
Mà ở trên đỉnh nhọn thì chính là bốn tông môn lớn.
Thánh Vương Phủ, U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Kiếm Các.
Đương nhiên ngoài bốn tông môn lớn này ra thì vẫn còn rất nhiều các tông môn mạnh mẽ khác.
Thánh Đan các là một trong số đó.
Tất cả những đế vương đế quốc, quốc chủ thượng quốc có mặt ở đây đều hiểu được.
Các tông môn trong Cửu U, dù có là tông môn nhỏ yếu nhất thì cũng còn mạnh hơn bọn họ.
Nhưng không biết Cảnh Khoát nói ra những cái này để làm gì?
Cảnh Khoát tiếp tục nói: “Cho nên, ước mơ của mỗi một vị quân vương chúng ta chính là cho con cháu hoàng thất tiến vào tông môn bên trong Cửu U để tu luyện”.
“Cuộc thi tìm ra người được chọn do ba mươi sáu cương quốc chủ trì, giúp các tông môn trong Cửu U chọn ra tinh anh sắp bắt đầu. Đây là một sự kiện lớn với các đế quốc và thượng quốc chúng ta!”
“Cho nên mọi người nên có chuẩn bị đầy đủ”.
Nhóm người lập tức gật đầu.
“Hôm nay, chuyện ta muốn tuyên bố không chỉ có hôn lễ của con trai ta!”
“Mà còn một chuyện khác nữa, chính là con trai Cảnh Thượng của ta đã được một vị trưởng lão trong Xích Vân tông của vùng đất Cửu U nhận làm đệ tử. Sau hôn lễ ngày hôm nay, thằng bé sẽ không cần tham gia cuộc thi chọn ra người được chọn nữa mà sẽ trực tiếp bái nhập Xích Vân tông luôn”.
Lời này nói ra, toàn quảng trường trở nên xôn xao.
Mọi người hoàn toàn sửng sốt.
“Xích Vân tông cũng thuộc thế lực tông môn hạng hai trong vùng đất Cửu U đó, chỉ đứng sau bốn tông môn lớn, Thánh Đan các và một số thế gia nữa thôi”.
“Được một trưởng lão thu làm đệ tử? Cảnh Thượng may mắn quá”.
“Đây mà là may mắn à? Đây là thực lực!”
Lúc này mọi người nghị luận ầm ầm.
Mà lần này, sắc mặt của bảy quốc chủ thượng quốc cũng trở nên khó coi.
“Sư tôn của đồ nhi ta chính là trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông. Trưởng lão Xích Thiên Vũ là cường giả siêu việt cảnh giới Thiên Võ, bận rộn nhiều việc nên hôm nay không tới được, mọi người không thể tận mắt chứng kiến thì thật là tiếc”.
Cảnh Khoát cười lãnh đạm.
Thị uy!
Cảnh Khoát đang thị uy ngầm.
Cảnh Thượng được trưởng lão của Xích Vân tông nhìn trúng và nhận làm đệ tử, vậy thì uy nghiêm của thượng quốc Cảnh Thiên sẽ càng được tăng cao.
Dù gì thì kẻ nào muốn đối phó với thượng quốc Cảnh Thiên sẽ phải suy nghĩ thật kỹ, vì phía sau bọn họ là Xích Vân tông không dễ chọc chút nào.
Hơn nữa, một khi Cảnh Thượng gia nhập Xích Vân tông thì không chỉ có trưởng lão Xích Thiên Vũ làm chỗ dựa mà còn làm quen được càng nhiều thiên chi kiêu tử hơn, đó lại là một sức mạnh không thể khinh thường khác.
Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng lúc này cũng không có sắc mặt tốt.
Cảnh Thượng được Xích Thiên Vũ nhận làm đệ tử, đây không phải là một tin tức tốt với hai thượng quốc bọn họ.
Lúc này, Cảnh Khoát nhìn con trai mình.
Cảnh Thượng nắm tay Minh Thanh Thanh mặc váy dài màu đỏ, đi ra từng bước.
“Hôn lễ của con trai ta hôm nay chính thức bắt đầu!”
Cảnh Khoát cười nói: “Hôm nay các vị hãy ăn no uống say một bữa đi!”
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
Lúc này, Cảnh Thượng cũng mỉm cười.
Cảnh Thượng nhìn Minh Thanh Thanh bên cạnh, cười nhạt nói: “Trở thành vợ của ta, sau này làm hoàng hậu của thượng quốc Cảnh Thiên, đây là chuyện quang vinh cỡ nào chứ”.
“Việc gì cứ phải nhớ mãi không quên tên mập đó chứ? Nàng cũng đâu có muốn thượng quốc Đại Minh biến mất chứ hả?”
Minh Thanh Thanh lạnh lùng đáp: “Thượng quốc Đại Minh có biến mất hay không thì liên quan gì đến ta chứ”.
“Hâm Hâm ở đâu? Ta muốn thấy Hâm Hâm bình an vô sự, nếu không hôm nay ngươi chuẩn bị lấy một cỗ thi thể đi!”
Nghe vậy, Cảnh Thượng vẫn nở một nụ cười như cũ.
“Nàng yên tâm, ta sẽ để nàng gặp hắn!”
“Mọi người yên lặng nào!”
Cảnh Khoát lại lên tiếng nói: “Hôm nay, chuyện đầu tiên tuyên bố chính là hôn lễ của con trai ta, chuyện thứ hai là con trai ta được trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông nhìn trúng và nhận làm đồ đệ, còn chuyện thứ ba là...”
“Sau khi kết thúc bữa tiệc, thượng quốc Cảnh Thiên ta và thượng quốc Đại Minh sẽ phát binh tấn công quân đội liên minh do đế quốc Thương Nghiễm dẫn đầu, đạp nát mười đế quốc lớn!”, lời này nói ra, tất cả những ai có mặt ở quảng trường đều thay đổi sắc mặt.
Chương 358: Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ
Thượng quốc Cảnh Thiên đang chuẩn bị mở rộng lãnh thổ và tranh giành vị trí xếp hạng với thượng quốc Kim Càn, Thánh Nguyệt sao?
Thế thì thú vị rồi đây!
Xem ra thượng quốc Cảnh Thiên đang chuẩn bị bành trướng đấy.
“Các vị cũng biết hiện giờ thượng quốc Linh Ương bị đế quốc Thương Nghiễm không ngừng thôn tính, e là đế quốc Thương Nghiễm muốn nâng lên thành thượng quốc”.
“Lãnh thổ của mười đại đế quốc đó vô cùng quan trọng, thượng quốc chúng ta sao có thể đứng nhìn chứ?”
Lời này nói ra, mọi người cũng gật đầu.
“Không biết các vị có mặt ở đây, có ai muốn tham gia cùng chúng ta, xuất binh thảo phạt đế quốc Thương Nghiễm không?”
Cảnh Khoát nói xong thì nhìn mọi người ở đây.
Đây là một lời tuyên thệ, thể hiện quyền uy của thượng quốc Cảnh Thiên.
Dù sao sau khi Cảnh Thượng gia nhập Xích Vân tông thì thượng quốc Cảnh Thiên sẽ có một tông môn chống lưng cho.
Mà Xích Vân tông mạnh mẽ này chỉ đứng sau một vài thế lực tông môn hạng nhất kia thôi.
“Ta muốn!”
Một vị quốc chủ thượng quốc đứng dậy, kích động nói: “Ta muốn cùng thượng quốc Cảnh Thiên mở mang bờ cõi!”
“Ta cũng muốn!”
“Ta cũng muốn!”
Từng người từng người đứng dậy tỏ ý.
Các thượng quốc và đế quốc cũng tỏ thái độ.
Lúc này, chỉ có sáu đại thượng quốc là chưa lên tiếng.
“Ta đương nhiên là ủng hộ Cảnh huynh rồi”.
Minh Già Vân đứng dậy chắp tay cười nói.
Thượng quốc Cảnh Thiên vốn đã đứng hàng thứ ba trong số bảy đại thượng quốc, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt. Nhưng lần này, Cảnh Thiên được trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông nhận làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽ là thiên chi kiêu tử rực rỡ chói mắt.
Thượng quốc Đại Minh và thượng quốc Cảnh Thiên liên hôn, rồi lại liên thủ, tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ một phương.
“Thượng quốc Thương Long của ta đương nhiên sẽ rất vui nếu được tham gia!”, Thương Bắc Huyền cũng đứng dậy mỉm cười nói.
Hai đại thượng quốc đã ủng hộ thượng quốc Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ có thượng quốc Kim Càn, thượng quốc Thánh Nguyệt và thượng quốc An Lăng là chưa lên tiếng.
Còn thượng quốc Linh Ương thì coi như chỉ còn cái danh, nội bộ loạn lạc, hôm nay chẳng có ai đến. Quốc chủ An Thiên Mệnh của thượng quốc An Lăng đứng dậy: “Chuyện hợp tác này trước giờ đều cần sự cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Chuyện này cần mưu tính sâu xa, chúng ta tham gia vào thì quân số sẽ rất loạn, khó bề quản lý. Cho nên mọi người nên thương thảo tỉ mỉ hơn rồi mới quyết định!”
“Thương thảo tỉ mỉ?”
Cảnh Khoát cười ha ha nói: “Chuyện này, thượng quốc Cảnh Thiên chúng ta đã tính toán từ rất lâu rồi, chỉ cần các vị gật đầu đồng ý thôi”.
Lời này nói ra, An Thiên Mệnh liền im lặng.
Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng vẫn không nói gì như trước.
“Hai vị thì sao?”
Ánh mắt của Cảnh Khoát rơi lên người Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng.
Ý kiến của hai người này mới là quan trọng nhất.
“Chỉ cần hai vị đồng ý hợp tác thì giang sơn xã tắc này sẽ là của chúng ta”.
“Sáu thượng quốc lớn chúng ta liên hợp lại, có khi còn chấn động được cả một trong ba mươi sáu cương quốc nữa ấy chứ”.
“Mà con trai ta sắp vào Xích Vân tông, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trưởng lão Xích Vân tông, có chỗ dựa vững chắc. Cương quốc chắc chắn sẽ phải khách sáo với liên minh sáu thượng quốc chúng ta!”
Cảnh Khoát giơ hai tay ra, nhìn mọi người.
Ánh mắt lão ta phát sáng, phảng phất như cơ nghiệp vĩ đại ấy đã nằm dưới chân mình rồi: “Cương quốc, thượng quốc, đế quốc, áp bức từng tầng, thượng quốc chúng ta việc gì phải chịu cảnh bị cương quốc giẫm dưới chân chứ? Liên hợp lại mới là mạnh nhất, sáu thượng quốc lớn kết hợp, tương lai chắc chắn sẽ là thượng quốc siêu việt, có thể mạnh mẽ được như cương quốc Bắc Minh năm đó ấy chứ?”
“Ngươi cũng bớt mơ mộng đi!”
Một tiếng cười khẩy đột ngột vang lên.
Phịch, phịch...
Hai tiếng phịch vang lên, hai thi thể cũng rơi xuống chân của Thái tử Cảnh Thượng.
“Cảnh Khánh Phong!”
“Minh Lãng Hiên!”
Nhìn hai thi thể này, các vị đế vương có mặt lập tức thay đổi sắc mặt.
Cảnh Khánh Phong là em trai ruột của Thái tử Cảnh Thượng, thiên phú cũng không tệ, mà Minh Lãng Hiên lại là Thái tử của thượng quốc Đại Minh.
Hai người này đã chết.
Không chỉ vậy, toàn thân Cảnh Khánh Phong còn dính đầy vết máu, thật sự quá mức đáng sợ.
Giây phút ấy, không một ai dám lên tiếng nói gì.
“Khánh Phong”.
Thái tử Cảnh Thượng nhìn thi thể của em trai mình, cả người run rẩy, quỳ xuống ôm chặt lấy thi thể đó.
Mà lúc này, Minh Thanh Thanh nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt cũng rơi xuống.
“Tần đại ca, Hâm Hâm đâu rồi?”, Minh Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Hâm Hâm?”
Nhắc đến hai chữ này, lòng Tần Ninh đau như cắt, máu tươi lại phụt ra.
Rầm...
Một tiếng trầm vang lên, lúc này bốn người Thiên Ám và Vân Khánh Tiêu nâng quan tài đến.
Một cỗ quan tài gỗ to lớn trực tiếp rơi xuống trung tâm quảng trường.
Tần Ninh nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ai cản trở ta, ta giết kẻ đó!”
“Hâm Hâm...”
Nhìn thấy cỗ quan tài, cả người Minh Thanh Thanh run rẩy, từ trên đài cao nhảy xuống.
“Tần đại ca, Hâm Hâm làm sao vậy? Không... Đây không phải là thật...”
Tần Ninh cảm giác lòng mình đau đớn vô cùng.
“Không... Không...”
Minh Thanh Thanh gào lên: “Minh Già Vân, ông đã nói sẽ tha cho Hâm Hâm mà. Ta đã đồng ý với ông rồi, tại sao ông lại giết chàng?”
“Cảnh Thượng, ngươi nói lời nhưng lại nuốt lời!”
Minh Thanh Thanh nhìn hai người này, giận giữ vô cùng.
“Phụt...”
Chính vào lúc này, Minh Thanh Thanh cũng phun ra một ngụm máu tươi, cả người quỳ xuống trước quan tài.
Độc!
Minh Thanh Thanh ăn độc!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng nâng Minh Thanh Thanh dậy.
Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, lắc đầu.
Cỏ Tử Lăng nâu!
Là loại cỏ cực độc, nuốt vào rồi thì có trời cũng không cứu nổi!
Minh Thanh Thanh cười thê lương: “Là ta đã hại chết Hâm Hâm, Tần đại ca, xin lỗi huynh, mong huynh có thể đồng ý cho ta và Hâm Hâm... chôn cùng một chỗ!”
Minh Thanh Thanh nói xong thì ánh mắt cũng tối sầm.
Tần Ninh nắm chặt hai tay, không nói lời nào.
Có lẽ Minh Thanh Thanh đã nghĩ xong từ lâu, mặc dù là bị ép, nhưng khi thấy Hâm Hâm an toàn, cô ta sẽ tự sát.
Cô ta thật lòng yêu Hâm Hâm!
Vốn là một chuyện tốt, là một đôi tình nhân yêu thương nhau, nhưng lại vì sự tự tin của hắn mà thành ra thế này.
Nhưng càng đáng kinh tởm hơn là, thượng quốc Đại Minh dám bội tín!
Tần Ninh mở nắp quan tài ra, ôm thi thể của Minh Thanh Thanh đặt vào bên trong, dựa sát vào vai của Tần Hâm Hâm.
“Hâm Hâm, ca không bảo vệ được đệ, đây là lỗi của ca!”
“Nhưng đệ nhìn này, những kẻ hại chết đệ, dù chỉ tham gia vào một chút, thì chắc chắn sẽ phải chết!”
“Hôm nay, ta sẽ lấy hoàng cung của thượng quốc Cảnh Thiên này để làm nơi an táng cho đệ!”
“Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ!”
Tần Ninh lại đóng nắp quan tài vào.
Mà lúc này, quảng trường đã ồn ào như cái chợ.
Ngày đại hôn của Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Thái tử phi lại chôn cùng người khác!
Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn mà.
Quan trọng nhất là, một vị hoàng tử và một vị Thái tử bị giết, đây càng là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử của hai thượng quốc Cảnh Thiên và Đại Minh!
Mọi người nghị luận ầm ầm, nhưng không ai ra tay.
Cảnh Thượng đã đứng dậy.
“Giết em trai ta, cướp vợ của ta, Tần Ninh, ngươi to gan lắm!”, Cảnh Thượng vung tay lên, một cây thương dài xuất hiện trong tay hắn ta.
Chương 359: Giết chết Cảnh Thượng
Lúc này, mọi người đều sửng sốt.
Cảnh Thượng muốn đích thân ra tay báo thù rửa hận.
Nhưng thiếu niên này đúng là gan to tày trời, dám giết cả Thái tử lẫn hoàng tử thượng quốc, đúng là tìm cái chết mà.
Đây là hoàng thành, đế đô của thượng quốc Cảnh Thiên.
Làm loạn ở đây, có mười cái mạng cũng không đủ.
Một tiếng soạt vang lên, Cảnh Thượng bước ra, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng bốn thi triển ra mạnh mẽ.
Thực lực mạnh mẽ, khiến người ta cảm giác như bị chèn ép.
Thiên tài số một của cửu tài vạn quốc quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Cái chết của Hâm Hâm là lỗi của ta, giờ là lúc ta bù đắp cho lỗi lầm ấy”.
Tần Ninh nhìn lên đài, lạnh nhạt nói: “Hôm nay, thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Hỗn xược!”
Cảnh Thượng khẽ quát, trực tiếp xông ra, thương dài trong tay đâm thẳng vào người Tần Ninh.
Kẻ này dám khinh thường uy nghiêm của thượng quốc, đúng là muốn chết.
Vút...
Ánh thương bắn ra, một âm thanh xé gió xông đến chỗ Tần Ninh.
“Âm Dương Ly Hợp kim thể, mở!”
Tần Ninh không hề di chuyển.
“Kiếm âm, chém!”
Kiếm âm trong tay trực tiếp đánh ra.
Giây phút ấy, kiếm âm màu đen sắc bén vô cùng.
Keng...
Hai cái va vào nhau, tiếng va chạm vang lên, hai người cũng lùi lại.
“Không thể nào...”
“Tên nhóc đó, ta có nhìn nhầm không, mới là cảnh giới Linh Luân tầng chín thôi mà?”
“Thái tử Cảnh Thượng là cảnh giới Linh Phách tầng bốn, thế mà... bất phân thắng bại?”
Mọi người bị chấn động vì sự cách biệt về thực lực của cả hai nhưng vẫn không phân cao thấp.
“Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!”
Cảnh Thượng nhìn Tần Ninh, sắc mặt không đổi.
“Đủ để giết ngươi”.
Cảnh giới Linh Phách tầng bốn, cao hơn hắn mấy tầng tu vi, nhưng thế thì sao chứ?
Tần Ninh lúc này chẳng hề thay đổi sắc mặt.
Hắn tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, môn pháp này đã đạt đến tầng thứ năm, đủ để ngưng tụ ra đòn tấn công, mà phòng ngự của kim thể lại càng khủng khiếp đến đáng sợ.
Cảnh giới Linh Phách tầng bốn thì mạnh lắm à?
Cảnh Thượng lúc này có sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, là người đứng đầu của cửu tài vạn quốc, được Xích Vân tông nhìn trúng, hắn ta tự hào vì có thiên phú và thực lực bậc này.
Hôm nay, sao hắn ta có thể bị một Tần Ninh nho nhỏ chấn nhiếp chứ?
“Tinh Môn, mở!”
Trong giây phút ấy, một sức mạnh của sao thiên địa bao phủ lấy thân thể Cảnh Thượng, khí thế của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.
Tinh Môn, được ông trời sủng ái, đó là món quà đến từ cõi cửu thiên, đạt được sức mạnh, Tinh Thần linh quyết, giúp tốc độ tu hành nhanh hơn người thường gấp bội.
Lúc này, Cảnh Thượng đã mở ra uy lực Tinh Môn, hiển nhiên là muốn giải quyết Tần Ninh ngay lập tức.
“Võ giả Tinh Mệnh...”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Thì sao chứ?”
Lần này, Tần Ninh đã xông đến giết.
Giữa hai tay là ánh sáng đen – trắng đối lập đang ngưng tụ.
“Kiếm âm!”
“Kiếm dương!”
Soạt soạt...
Hai kiếm nhất tề bắn ra, dao động khủng bố tràn tới, giết về phía Cảnh Thượng.
“Muốn chết à”.
Cho đến lúc này mà Tần Ninh vẫn dám tấn công, Cảnh Thượng đã hoàn toàn muốn giết người.
“Võ giả Tinh Mệnh thì ghê lắm chắc?”
Hai tay cầm kiếm rồi tấn công ra.
Keng...
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, khí thế sát phạt bỗng chốc cuộn trào.
“Cút!”
Một tiếng gào thấp vang lên, Tần Ninh bước lên trước.
Hai kiếm cùng lúc phát ra ánh sáng, cắt đứt thương dài của Cảnh Thượng. Hai kiếm kia trực tiếp xuyên qua hai vai trái, phải của Cảnh Thượng. Phập một tiếng, máu tươi chảy ra ngoài, đầu của Cảnh Thượng cũng rời xuống đất.
“Thượng Nhi!”
“Thái tử!”
Đám Cảnh Khoát hoàn toàn chết đứng.
Một đám người hoàn toàn ngơ ngác.
Chỉ trong nháy mắt mà Tần Ninh đã giết chết Cảnh Thượng.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Hai kiếm của Tần Ninh biến mất, hắn nhìn thi thể nằm bên dưới, lạnh nhạt nói: “Võ giả Tinh Mệnh cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hắn bước ra, nhìn đám người, nhắc lại: “Hôm nay, ai dám ngăn ta thì ta sẽ giết kẻ đấy, một bước giết một người, đến bao giờ Cảnh Thiên bị tiêu diệt thì thôi!”
Lời này nói ra, tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Một thiếu niên mới chỉ đạt cảnh giới Linh Luân tầng chín mà lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy.
Lần này thượng quốc Cảnh Thiên bùng nổ thật rồi.
“Người đâu, chém chết kẻ này cho ta!”
Cảnh Khoát hoàn toàn phát điên rồi.
Soạt soạt soạt...
Nhất thời mấy chục vị cường giả cảnh giới Địa Võ của thượng quốc Cảnh Thiên đồng loạt vây giết Tần Ninh.
Càng có một vài quốc chủ thượng quốc cùng hoàng đế đế quốc phụ thuộc thượng quốc Cảnh Thượng vây công Tần Ninh.
“Xem ra các ngươi tưởng là ta đang đùa đúng không”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh băng.
“Kiếm Thanh Long, chém!”
Hộc...
Tiếng gió vang lên liên tục, phủ từ bên trên xuống.
Thanh kiếm khổng lồ kia từ trên trời rơi xuống.
Phanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kiếm dài đâm thẳng xuống.
Có tiếng phập, phập vang lên, nhất thời mấy chục vị cao thủ cảnh giới Địa Võ đều ngã xuống, máu tươi chảy khắp nơi.
Kiếm Thanh Long!
Trong nhóm người có mấy vị quốc quân thượng quốc đã bắt đầu trở nên sợ hãi.
Nghe nói Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó mà cương vương Minh Uyên để lại, cùng với Tứ Linh Trận, bảo vệ học viện Thiên Thần.
Kiếm Thanh Long là một trong số đó.
Nói như vậy, Tần Ninh này có chuẩn bị mà tới.
Cao thủ cảnh giới Địa Võ đúng là không đủ.
Sát cơ của Tần Ninh vẫn chưa hết, hắn lại bước ra.
“Ta nói rồi, kẻ nào dám cản, giết không tha! Hôm nay, hoàng cung Cảnh Thiên sẽ trở thành nơi chôn cất cho đệ đệ của ta, còn kẻ nào dám chặn?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Cửu U xã tắc đồ lúc này lập tức xuất hiện.
“Lấy trái tim ta, mưu chèo xã tắc, giang sơn thiên địa, duy trì mệnh ta!”
Tần Ninh lẩm bẩm, trực tiếp bước ra.
Rầm...
Từ trên không, có một bóng đen hạ xuống.
Khi bóng đen ấy hạ xuống, đám người mới nhìn thấy rõ mọi thứ.
Đó là một ngọn núi.
Một ngọn núi đen tuyền từ trên trời rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến cho vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng phải chấn động. Bởi vì bọn họ cũng không thể nào dời một ngọn núi đi được.
“Các ngươi tránh ra!”
Tần Ninh nhìn nhóm Thiên Ám và nói.
“Hạ!”
Trong giây lát, ngọn núi rơi thẳng xuống đất, còn quan tài thì bay lên không trung.
Thêm một tiếng ầm nữa, ngọn núi hạ xuống, mặt đất rung chuyển kịch liệt, vết nứt lan ra kéo dài.
Tần Ninh vung tay, cỗ quan tài kia lập tức tiến vào nơi sâu thẳm của ngọn núi. Tiếng đất đá đổ vỡ vang lên, quan tài đã hoàn toàn biến mất.
Tần Ninh từng bước đi lên đỉnh núi rồi ngồi xuống.
“Hâm Hâm, ca ca hại đệ mất mạng, đây là chuyện cuối cùng ca ca có thể làm cho đệ. Mong rằng đệ và Thanh Thanh có thể ở bên nhau vĩnh viễn”.
Tần Ninh lẩm bẩm trên đỉnh núi, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.
Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ.
Tần Ninh thật sự đã đặt phần mộ của Tần Hâm Hâm ở nơi này, ngay trước mặt Cảnh Khoát, ngay trong hoàng cung của lão ta.
Khoảnh khắc này, không phải đoán cũng biết Cảnh Khoát đang hoàn toàn giận dữ.
Một sự sỉ nhục lớn? Nhưng chuyện này vốn không thể dùng từ “sỉ nhục” để hình dung nữa rồi.
Chương 360: Kẻ nào động vào, giết không tha!
Bên ngoài hoàng cung, chém giết hoàng tử Cảnh Khánh Phong, Thái tử Minh Lãng Hiên của thượng quốc Đại Minh.
Bên trong hoàng cung, giết chết Thái tử Cảnh Thượng.
Rồi triệu hồi ra một ngọn núi cao để chôn Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh ở đây.
Đây rõ ràng là đánh vào thể diện của lão ta mà!
Minh Già Vân lúc này cũng run rẩy.
Lão ta vốn định dựa vào thượng quốc Cảnh Thiên để quật khởi thượng quốc Đại Minh, nhưng không ngờ Cảnh Thượng lại bị giết.
“Khốn kiếp!”
Minh Già Vân phẫn nộ hét lên. Lão ta bước ra, hơi thở vô địch cảnh giới Thiên Võ hoàn toàn được bộc lộ.
“Thằng khốn kiếp, hôm nay ngươi sẽ phải chết!”
Khí tức sát phạt của Minh Già Vân hoàn toàn tung ra.
Hôm nay không giết Tần Ninh, đừng nói là thượng quốc Cảnh Thiên, dù là thượng quốc Đại Minh cũng không còn mặt mũi nào nữa mà sống.
“Ngươi đang chửi ai đấy hả? Minh Già Vân!”
Tiếng rít gào hệt như sấm sét lúc này vang lên.
Một bóng người bay từ trên trời xuống, đứng dưới chân núi.
Nhìn kỹ thì đứng đầu là Thương Hư, dẫn theo Thương Nhất Tiếu cùng các bá chủ Nguyên Phong Không, Vũ Nghiễm xuất hiện.
Khí tức trên người Thương Hư tỏa ra mạnh mẽ, nhìn tất cả mọi người.
“Hôm nay kẻ nào dám động vào một cọng lông của công tử nhà ta thì đế quốc Thương Nghiễm ta sẽ sống chết với kẻ đó”.
Sát khí của Thương Hư lúc này tỏa ra mạnh mẽ, thể hiện uy nghiêm của nguyên soái Thương Hư năm đó.
Thương Hư xuất hiện!
Nghe nói Thương Hư đã nhận Tần Ninh làm chủ, không ngờ lại là thật.
Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì mà để cho một vô địch cảnh giới Thiên Võ quy phục như vậy?
“Thương Hư, ông đừng khiến đế quốc Thương Nghiễm của mình đi vào con đường chết!”
Mặc dù Minh Già Vân cũng là cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng đối mặt với Thương Hư thì không có chút khí thế nào.
Thương Hư của ngày xưa là một trong chín soái uy danh hiển hách trong Cửu U đại lục, thực lực mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Mặc dù hiện giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng thuộc kiểu cảnh giới bị tụt xuống, mà kinh nghiệm giao chiến thì không ai bằng được.
“Đường chết?”
Thương Hư bật cười: “Minh Già Vân, ngươi đang ở trên đường chết đấy!”
Thương Hư bước lên, gằn giọng quát: “Đế quốc Thương Nghiễm ta đã tập hợp đại quân, các ngươi muốn khai chiến thì Thương Hư ta sẽ tiếp chiêu. Hôm nay, không chết không dừng. Các ngươi cũng đừng hòng động vào một ngón tay của công tử nhà ta”.
Lời này nói ra, tất cả đều cảm thấy chấn động.
Thương Hư điên à?
Đế quốc Thương Nghiễm sao có thể so sánh được với thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh chứ?
Cho dù có là đế quốc đứng đầu trong mười đế quốc lớn thì vẫn kém hai thượng quốc lớn này không chỉ một lần.
Rõ ràng là như con thiêu thân tự chui vào đèn mà.
“Thương Hư, ông thật sự cho rằng ta không dám động vào cái danh một trong chín soái của ông à?”
Minh Già Vân tức giận không thôi.
“Vậy ngươi thử động xem nào!”
Thương Hư cười khẩy: “Dù sao thì hôm nay kẻ nào dám động vào công tử, ta sẽ giết kẻ đó”.
“Dù có phải hi sinh cái mạng già này”.
Lời này nói ra, đám người đều hiểu được, Thương Hư lần này là quyết chiến đến cùng.
Phải bảo vệ Tần Ninh bằng mọi giá.
“Phụ hoàng!”
Lúc này, ở trong nhóm người, tại chỗ ngồi của thượng quốc Kim Càn.
Bên cạnh Kim Ngọc Long là một thanh niên da trắng, vẻ ngoài tuấn tú, nhìn còn khá giống phụ nữ.
Chính là Thái tử của thượng quốc Kim Càn, Kim Linh Huyên!
Kim Linh Huyên trầm giọng nói: “Phụ hoàng, đại thúc của mẫu hậu đã bị kẻ này giết, chúng ta...”
“Không vội!”
Kim Ngọc Long bình tĩnh nói: “Dương Dũng, Dương Thiên Thủ và Dương Khởi Nguyên là do tên này hại chết, mà hôm nay Minh Già Vân và Cảnh Khoát cũng sẽ không buông tha cho hắn, chúng ta việc gì phải ra tay?”
“Vâng!”
Kim Linh Huyên nhìn Tần Ninh ở trên đỉnh núi, ánh mắt hung ác.
Mẫu hậu của hắn ta là Dương Tử Linh, đến từ thượng quốc Linh Ương. Thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Kim Càn có mối quan hệ hết sức chặt chẽ.
Mà thượng quốc Kim Càn còn chưa tính sổ chuyện này.
Hiện giờ Tần Ninh lại làm loạn đến cả thượng quốc Cảnh Thiên.
Cái tên này đúng là không sợ chết.
Hay là hắn tưởng rằng những thực lực mà thượng quốc thể hiện ra chỉ là cho vui?
“Mong là hắn không phải một tên ngu dốt, nếu không thì hôm nay sẽ không có cái gì hay để xem rồi...”
Kim Ngọc Long bật cười, ngồi yên trên ghế, không định ra tay.
Mà lúc này, một bên khác, Thánh Minh Hoàng lại yên vị không làm gì.
“Phụ hoàng, người này quá điên cuồng...”, Thánh Thiên Viêm nghi ngờ nói: “Cảnh Thượng bị giết, Cảnh Khoát sẽ phát điên lên, tên này đúng là mặc kệ sống chết mà...”
“Điên cuồng?”
Thánh Minh Hoàng lại không vội mà cười nói: “Rốt cuộc là giả vờ điên cuồng hay là ngu dốt, chờ chút sẽ rõ thôi!”
“Thương Hư là ai chứ? Tình nguyện đi theo hắn, nếu hắn không có chỗ bất phàm thì sao Thương Hư phải ngoan ngoãn như vậy?”
Thánh Thiên Viêm nhất thời im lặng.
Hình như cũng đúng.
Hắn ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là Tần Ninh lấy dũng khí ở đâu mà có thể ngang ngược như vậy.
Cảnh Khoát đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng. Hai đứa con trai giỏi giang đều chết, hoàng thành bị người ta biến thành phần mộ, đây đúng là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận nổi.
“Tần Ninh, có lẽ sau lưng ngươi có chỗ dựa hả?”
Cảnh Khoát lạnh nhạt nói: “Bảo kẻ đó xuất hiện đi, nếu không ta đảm bảo, không chỉ là ngươi, mà đế quốc Bắc Minh cũng sẽ không tồn tại nổi đâu”.
“Chỗ dựa của công tử nhà ta chính là ngài ấy, Cảnh Khoát, ngươi bớt nói mấy câu nhảm nhí đi, muốn đánh thì ta đánh với ngươi!”, Thương Hư lập tức quát lên.
“Câm miệng!”
Tần Ninh lạnh lùng lên tiếng, quát Thương Hư.
Thương Hư nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “Công tử bớt giận”.
Cảnh này khiến tất cả đều sửng sốt.
Một vô địch cảnh giới Thiên Võ, nói im là im, ngoan ngoãn như cún.
Tần Ninh rốt cuộc có bản lĩnh gì?
“Haha, nếu ngươi không có chỗ dựa thì chuẩn bị chết đi!”
Cảnh Khoát cười khẩy.
Nghe vậy, Thương Hư lập tức đứng dậy, phòng bị vô cùng.
“Cút ra”, Tần Ninh lại nói với vẻ lạnh lùng.
Thương Hư không nói lời nào, cúi đầu đứng sang một bên.
Chuyện này...
Tất cả đều phải sửng sốt.
Bảo im là im, bảo cút cũng cút, Thương Hư này thật sự là nguyên soái Thương Hư uy võ ngày xưa sao?
Tần Ninh lập tức lạnh lùng nói: “Các ngươi đừng xen vào, chuyện hôm nay ta sẽ giải quyết. Hoàng cung Cảnh Thiên sẽ không còn tồn tại nữa, nơi này là phần mộ của đệ đệ ta, kẻ nào động vào, giết không tha!”
“Khẩu khí lớn thật, xem ra ngươi đúng là tự đại đến mức không coi ai ra gì rồi!”
Sắc mặt Minh Già Vân lạnh đi, bước ra, xông về phía Tần Ninh.
“Kiếm Thanh Long!”
Một kiếm xông ra, ánh sáng bắn ra tứ phía khiến cả trời đất như nổ tung.
Linh khí tràn đầy tỏa ra mạnh mẽ, kiếm Thanh Long lúc này đã tỏa ra sát khí.
Phanh...
Minh Già Vân xông ra, lúc này bị kiếm Thanh Long áp chế lại, một người một kiếm quấn lấy nhau.
Cảnh Khoát thấy cảnh này thì sắc mặt liền lạnh đi.
“Minh Già Vân, ngươi bội bạc lời thề, hại chết đệ đệ ta, giết không tha!”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Muốn chết!”
Cảnh Khoát lúc này hoàn toàn không nhịn được nữa rồi.
Lão ta bước ra, khí thế của cảnh giới Thiên Võ tầng ba tỏa ra mạnh mẽ. Hôm nay, lúc này, lão ta muốn giết chết Tần Ninh!
Âm thanh ầm ầm vang lên, bóng dáng ấy hạ xuống đất.
Mặt đất nứt ra thành từng tầng đổ nát.
Tần Ninh lúc này đứng trước cửa cung, nhìn những người qua lại ở đây, ánh mắt lạnh lùng.
Một thân áo trắng nhiễm tro bụi, tóc dài tán loạn, đôi mắt đục ngầu hằn những tia máu, Tần Ninh nhìn như một kẻ điên.
“Tần Ninh, không ngờ ngươi cũng dám đến đây!”
Thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Cảnh Khánh Phong trở nên lạnh lùng.
Soạt soạt soạt...
Mười mấy bóng người đồng loạt xuất hiện vây quanh Tần Ninh.
Ầm...
Mà lúc này, bầu trời cũng vang lên tiếng nổ.
Có bốn người từ trên trời hạ xuống, nâng một cỗ quan tài, thần sắc nghiêm túc.
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là hoàng đế Minh Ung của đế quốc Bắc Minh, kia hình như là hoàng đế Vân Khánh Tiêu của đế quốc Vân Lam thì phải”.
“Hai vị đế vương mà khiêng quan tài làm gì?”
“Vậy thiếu niên kia là ai nữa?”
“Ai thèm quan tâm hắn là ai chứ. Ngày đại hỉ thế này mà dám khiêng quan tài đến trước cửa hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên thì đúng là muốn chết mà”.
Cảnh Khánh Phong lúc này bước ra, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Không ngờ ngươi thật sự dám đến!”
Cảnh Khánh Phong bật cười nói: “Sao? Khiêng quan tài của thằng mập đã chết đó à?”
“Cái thằng ngu si như một con chó điên đó dám đồ sát ta cơ đấy, cho nên cũng đành chịu thôi, ta phải giết chết hắn ta. Có lẽ ngươi không biết đâu nhỉ? Từng kiếm cắt xuống, máu thịt nhầy nhụa trộn lẫn với tiếng kêu của hắn ta, nghe mà thích ý làm sao...”
“Ồ? Vậy à?”
Soạt...
Giây phút ấy, Tần Ninh hành động.
Giây phút ấy, tốc độ của hắn nhanh đến cực điểm, vung một tay chém ra.
“Ngu dốt!”
Cảnh Khánh Phong không hề sợ hãi, lập tức vung tay ra đón lấy đòn tấn công của Tần Ninh.
Hắn ta vốn có tu vi cảnh giới Linh Luân tầng chín đỉnh phong, há có thể sợ một Tần Ninh nho nhỏ sao?
Phụt...
Nhưng giây phút ấy, có tiếng phụt vang lên. Con dao găm kia đã xuyên qua tay của Cảnh Khánh Phong, máu tươi bắn ra tung tóe.
“Aaaaaaaa...”
Một tiếng kêu thảm vang lên, lúc ấy, tất cả mọi người trở nên náo loạn.
“Là như thế này à?”
Tần Ninh lại vung chưởng, một tiếng nổ nữa vang lên, cánh tay của Cảnh Khánh Phong đã hoàn toàn đứt lìa.
“Phập, phập”, lúc này Tần Ninh đứng trước người Cảnh Khánh Phong, dùng dao găm đâm vào người hắn ta từng nhát một, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Ngực của Cảnh Khánh Phong đã bị đâm thành lỗ thủng, lục phủ ngũ tạng lúc này đẫm máu.
“Hỗn láo!”
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, lúc này bốn bóng người lập tức xuất hiện.
Bốn người này chính là những cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng một đến tầng năm.
“Cút!”
Nhìn thấy bốn người này định xông lên ngăn cản, Thiên Động Tiên vốn định ra tay, nhưng Tần Ninh đã hoàn toàn mở ra sát cơ.
Một tiếng hét trầm thấp, kiếm Thanh Long hóa thành một luồng sáng.
Bụp bụp bụp...
Nhất thời, cả bốn người lập tức ngã xuống, tử vong.
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì đều sững sờ.
Bốn thần binh đang phiêu đãng trên không trung kia lại có thể tỏa ra khí tức điên cuồng đến vậy sao.
Bốn cảnh giới Địa Võ, nói giết là giết, dễ dàng như chọc tiết lợn.
Thật sự là không thể tin nổi.
Tần Ninh nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Cảnh Khánh Phong lúc này, nội tạng lòi hết cả ra ngoài, máu tươi chảy ra tong tỏng, thần sắc trắng bệch.
“Ngươi...”
“Hôm ấy ngươi giết đệ đệ ta thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay”.
Cuối cùng, Tần Ninh vung dao găm ra, lười nói nhiều.
Phập...
Cảnh Khánh Phong lập tức ngã xuống.
Nhưng hắn ta vẫn chưa chết hẳn, cả người hắn ta vẫn đang run rẩy, đau đớn vô cùng, máu tươi không ngừng chảy ra khiến hắn hoàn toàn lặng đi.
Tần Ninh vốn không nghĩ đến hậu quả.
Cái tên này không sợ chết sao?
Tần Ninh ném dao găm xuống đất, nhìn về cửa cung.
“Hôm nay ta sẽ huyết tẩy hoàng cung Cảnh Thiên, ai không muốn chết thì cút!”
Hắn thấp giọng quát, sắc mặt lạnh lùng.
Mái tóc dài tán loạn lúc này cũng lộ ra khí sát phạt khiến người ta sợ hãi.
“Minh Lãng Hiên!”
Tầm mắt của Tần Ninh dừng lại trên người Minh Lãng Hiên.
“Tần... Tần Ninh!”
Người Minh Lãng Hiên run rẩy.
Tu vi của hắn ta tương đương với Cảnh Khánh Phong, nhưng Cảnh Khánh Phong còn chẳng có chút năng lực phản kháng nào khi ở trước mặt Tần Ninh.
Đừng nói đến Cảnh Khánh Phong, cả bốn vị cảnh giới Địa Võ kia còn bị Tần Ninh giết trong nháy mắt mà không thể đánh trả chút nào kìa.
“Cái chết của Tần Hâm Hâm không liên quan đến ta!”
Minh Lãng Hiên vội vàng nói: “Là Cảnh Khánh Phong, hắn ta tự chủ trương giết Tần Hâm Hâm”.
“Không liên quan đến ngươi?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thượng quốc Đại Minh hủy hôn, hại chết đệ đệ ta. Lúc ta cứu ngươi, Minh Già Vân đã đồng ý điều kiện của ta rồi. Nhưng phản bội lại lời hứa thì chỉ có một con đường chết thôi!”
“Ngươi, ngươi... ngươi không thể giết ta!”
Minh Lãng Hiên hoảng loạn nói: “Các quốc chủ của thượng quốc đều xuất hiện trong hoàng cung này đấy, còn rất nhiều đế quốc và tiểu quốc nữa. Ngươi không tính đến hậu quả như vậy thì đế quốc Bắc Minh sẽ bị diệt vong đó!”
“Vậy cũng không mướn ngươi lo!”
Ánh mắt hắn lóe lên, Tần Ninh bước về phía Minh Lãng Hiên.
...
Trong hoàng cung của thượng quốc Cảnh Thiên.
Lúc này, tại một quảng trường.
Đèn hỉ giăng kín, người qua kẻ lại, cung nữ và thái giám bận rộn vô cùng, ai cũng cẩn thận vì sợ đắc tội một người nào đó.
Hôm nay là ngày kết hôn của Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên. Bảy đại thượng quốc đều tham dự, hơn thế còn cả một vài thượng quốc, đế quốc có thế lực mạnh xuất hiện nữa.
Đây chính là uy nghiêm của thượng quốc Cảnh Thiên đứng hàng thứ ba.
Trừ thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt ra thì cũng chỉ có ba mươi sáu cương quốc là mạnh hơn thượng quốc Cảnh Thiên.
Đây là sự vinh quang cỡ nào chứ.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Tiếng thái giám vang lên, một đoàn người chậm rãi đi vào.
Quốc chủ của thượng quốc Cảnh Thiên – Cảnh Khoát!
Hôm nay Cảnh Khoát mặc long bào màu đen, khí tức tỏa ra âm thầm, mang theo khí thế mạnh mẽ của một người thượng vị.
Bên cạnh lão ta là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt nở nụ cười lãnh đạm.
Chính là Thái tử Cảnh Thượng của thượng quốc Cảnh Thiên.
Đại danh của Cảnh Thượng không ai là không biết.
Hắn ta không đơn giản chỉ là Thái tử của thượng quốc Cảnh Thiên mà còn là thiên chi kiêu tử đứng đầu trong cửu tài vạn quốc, cảnh giới Linh Phách tầng bốn, lại còn là một võ giả Tinh Mệnh.
Thành tựu của Cảnh Thượng cực kỳ xuất sắc, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cha mình, thậm chí sau này thượng quốc Cảnh Thiên có thể bước chân vào hàng ngũ cương quốc.
Lúc này, mọi người đứng dậy.
“Các vị hãy ngồi cả đi!”
Cảnh Khoát phất tay, cười nói: “Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian tham dự hôn lễ của con trai ta. Kim huynh, Thánh huynh, đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ!”
“Cảnh huynh khách sáo quá!”
Quốc chủ của thượng quốc Kim Càn – Kim Ngọc Long, mặc trường bào màu vàng, khí tức tỏa ra mạnh mẽ.
Cao thủ số một thượng quốc Kim Ngọc Long, cường giả cảnh giới Thiên Võ năm biến, được công nhận là người đầu tiên trong số các thượng quốc.
“Ngày đại hỉ của con trai Cảnh huynh thì phải tới chúc mừng chứ!”, Thánh Minh Hoàng cũng chắp tay đáp.
Chương 357: Xích Vân tông
Kim Ngọc Long, Thánh Minh Hoàng, Cảnh Khoát.
Đây không chỉ là ba quốc chủ của ba thượng quốc lớn, mà còn là ba người mạnh nhất, không tính cương quốc.
Cả Cửu U đại lục này, ba người cũng có thanh danh cực kỳ hiển hách.
“Cảnh huynh, hôm nay là đại hôn của Thái tử Cảnh Thượng, từ nay về sau, thượng quốc Đại Minh ta và thượng quốc Cảnh Thiên sẽ có mối duyên liên kết, sau này hai thượng quốc phải qua lại với nhau nhiều thôi!”
Quốc chủ thượng quốc Đại Minh – Minh Già Vân cười khà khà nói.
“Đó là đương nhiên!”
Cảnh Khoát ngồi xuống thì mọi người cũng ngồi theo.
Quảng trường bày trí vô cùng tinh xảo.
Cảnh Khoát làm chủ, đương nhiên sẽ ngồi ở đài cao.
Hai bên trái phải thì lần lượt là sáu quốc chủ của sáu thượng quốc lớn.
Ở bên dưới là các thượng quốc khác, và những vị trí phía sau chính là đế vương của một vài đế quốc.
Nhìn kỹ thì cũng phải hơn trăm vị quân chủ của thượng quốc, đế quốc và quốc gia đến tham dự.
Không thể không nói, uy nghiêm của thượng quốc đứng thứ ba đúng là rất lớn. Đại hôn của Thái tử hôm nay cực kỳ hào hoa tráng lệ.
Lúc này Cảnh Khoát nhìn mọi người, cười nhạt: “Cảm ơn các vị đã đến tham gia, đây cũng là vinh hạnh của Cảnh Khoát ta”.
“Cảnh quốc chủ khách sáo quá!”
Ở bên dưới, có một quốc chủ thượng quốc đứng dậy chắp tay cười đáp: “Cảnh quốc chủ mời tại hạ đến thì đó chính là vinh hạnh của tại hạ”.
“Quốc chủ Lý Khai Viễn nói quá lời rồi!”
Cảnh Khoát xua tay.
“Sao lại quá lời chứ?”, lại một vị đế vương của đế quốc đứng dậy khách sáo nói: “Cảnh quốc chủ mời những người như chúng ta đến thì đúng là vô cùng vinh dự”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Nhất thời, những tiếng phụ họa vang lên ầm ĩ.
Quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn cùng quốc chủ Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt lại im lặng không nói, sắc mặt thản nhiên.
Hôm nay Cảnh Khoát e là không chỉ mời mỗi bọn họ đến để xem hôn lễ của con trai đâu?
“Các vị, hôm nay là đại hôn của con trai ta, là một chuyện vui lớn. Ngoài ra còn một chuyện vui khác nữa cũng cần tuyên bố!”
Cảnh Khoát cười khà khà nói: “Các vị chắc cũng biết Cửu U đại lục có vô số quốc gia, nhỏ là quốc, đế quốc, lớn là thượng quốc, cương quốc”.
“Hàng vô số quốc gia phân chia tại các vùng trong Cửu U đại lục, nhưng thế lực mạnh nhất trên Cửu U đại lục chúng ta không phải là quốc gia, mà là tông môn!”
Lời này nói ra, đám người đều gật đầu.
Đúng là như vậy.
Bất kể là đế quốc hay thượng quốc, thậm chí cương quốc.
Ở bên ngoài rìa của Cửu U đại lục thì có vẻ như cực kỳ oai phong, nhưng với vùng đất Cửu U trọng tâm thì chỉ như trò cười mà thôi.
Đây không phải là tự ti, mà là sự thật.
Vùng đất trọng tâm của Cửu U đại lục chính là khu vực mà dãy núi Cửu U bao quanh.
Lấy dãy núi Cửu U làm ranh giới, bên trong chính là vùng đất Cửu U. Ở nơi đó có vô số tông môn, chính là vùng đất trọng tâm của cả Cửu U đại lục.
Bên ngoài là vô số thế lực quốc gia.
Vùng đất Cửu U được dãy núi Cửu U vây quanh, bên trong diện tích rộng lớn, không hề kém hơn bên ngoài. Mỗi một tông môn đều phải có ít nhất là cảnh giới vô địch Thiên Võ tọa trấn thì mới tồn tại được.
Mà ở trên đỉnh nhọn thì chính là bốn tông môn lớn.
Thánh Vương Phủ, U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Kiếm Các.
Đương nhiên ngoài bốn tông môn lớn này ra thì vẫn còn rất nhiều các tông môn mạnh mẽ khác.
Thánh Đan các là một trong số đó.
Tất cả những đế vương đế quốc, quốc chủ thượng quốc có mặt ở đây đều hiểu được.
Các tông môn trong Cửu U, dù có là tông môn nhỏ yếu nhất thì cũng còn mạnh hơn bọn họ.
Nhưng không biết Cảnh Khoát nói ra những cái này để làm gì?
Cảnh Khoát tiếp tục nói: “Cho nên, ước mơ của mỗi một vị quân vương chúng ta chính là cho con cháu hoàng thất tiến vào tông môn bên trong Cửu U để tu luyện”.
“Cuộc thi tìm ra người được chọn do ba mươi sáu cương quốc chủ trì, giúp các tông môn trong Cửu U chọn ra tinh anh sắp bắt đầu. Đây là một sự kiện lớn với các đế quốc và thượng quốc chúng ta!”
“Cho nên mọi người nên có chuẩn bị đầy đủ”.
Nhóm người lập tức gật đầu.
“Hôm nay, chuyện ta muốn tuyên bố không chỉ có hôn lễ của con trai ta!”
“Mà còn một chuyện khác nữa, chính là con trai Cảnh Thượng của ta đã được một vị trưởng lão trong Xích Vân tông của vùng đất Cửu U nhận làm đệ tử. Sau hôn lễ ngày hôm nay, thằng bé sẽ không cần tham gia cuộc thi chọn ra người được chọn nữa mà sẽ trực tiếp bái nhập Xích Vân tông luôn”.
Lời này nói ra, toàn quảng trường trở nên xôn xao.
Mọi người hoàn toàn sửng sốt.
“Xích Vân tông cũng thuộc thế lực tông môn hạng hai trong vùng đất Cửu U đó, chỉ đứng sau bốn tông môn lớn, Thánh Đan các và một số thế gia nữa thôi”.
“Được một trưởng lão thu làm đệ tử? Cảnh Thượng may mắn quá”.
“Đây mà là may mắn à? Đây là thực lực!”
Lúc này mọi người nghị luận ầm ầm.
Mà lần này, sắc mặt của bảy quốc chủ thượng quốc cũng trở nên khó coi.
“Sư tôn của đồ nhi ta chính là trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông. Trưởng lão Xích Thiên Vũ là cường giả siêu việt cảnh giới Thiên Võ, bận rộn nhiều việc nên hôm nay không tới được, mọi người không thể tận mắt chứng kiến thì thật là tiếc”.
Cảnh Khoát cười lãnh đạm.
Thị uy!
Cảnh Khoát đang thị uy ngầm.
Cảnh Thượng được trưởng lão của Xích Vân tông nhìn trúng và nhận làm đệ tử, vậy thì uy nghiêm của thượng quốc Cảnh Thiên sẽ càng được tăng cao.
Dù gì thì kẻ nào muốn đối phó với thượng quốc Cảnh Thiên sẽ phải suy nghĩ thật kỹ, vì phía sau bọn họ là Xích Vân tông không dễ chọc chút nào.
Hơn nữa, một khi Cảnh Thượng gia nhập Xích Vân tông thì không chỉ có trưởng lão Xích Thiên Vũ làm chỗ dựa mà còn làm quen được càng nhiều thiên chi kiêu tử hơn, đó lại là một sức mạnh không thể khinh thường khác.
Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng lúc này cũng không có sắc mặt tốt.
Cảnh Thượng được Xích Thiên Vũ nhận làm đệ tử, đây không phải là một tin tức tốt với hai thượng quốc bọn họ.
Lúc này, Cảnh Khoát nhìn con trai mình.
Cảnh Thượng nắm tay Minh Thanh Thanh mặc váy dài màu đỏ, đi ra từng bước.
“Hôn lễ của con trai ta hôm nay chính thức bắt đầu!”
Cảnh Khoát cười nói: “Hôm nay các vị hãy ăn no uống say một bữa đi!”
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
Lúc này, Cảnh Thượng cũng mỉm cười.
Cảnh Thượng nhìn Minh Thanh Thanh bên cạnh, cười nhạt nói: “Trở thành vợ của ta, sau này làm hoàng hậu của thượng quốc Cảnh Thiên, đây là chuyện quang vinh cỡ nào chứ”.
“Việc gì cứ phải nhớ mãi không quên tên mập đó chứ? Nàng cũng đâu có muốn thượng quốc Đại Minh biến mất chứ hả?”
Minh Thanh Thanh lạnh lùng đáp: “Thượng quốc Đại Minh có biến mất hay không thì liên quan gì đến ta chứ”.
“Hâm Hâm ở đâu? Ta muốn thấy Hâm Hâm bình an vô sự, nếu không hôm nay ngươi chuẩn bị lấy một cỗ thi thể đi!”
Nghe vậy, Cảnh Thượng vẫn nở một nụ cười như cũ.
“Nàng yên tâm, ta sẽ để nàng gặp hắn!”
“Mọi người yên lặng nào!”
Cảnh Khoát lại lên tiếng nói: “Hôm nay, chuyện đầu tiên tuyên bố chính là hôn lễ của con trai ta, chuyện thứ hai là con trai ta được trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông nhìn trúng và nhận làm đồ đệ, còn chuyện thứ ba là...”
“Sau khi kết thúc bữa tiệc, thượng quốc Cảnh Thiên ta và thượng quốc Đại Minh sẽ phát binh tấn công quân đội liên minh do đế quốc Thương Nghiễm dẫn đầu, đạp nát mười đế quốc lớn!”, lời này nói ra, tất cả những ai có mặt ở quảng trường đều thay đổi sắc mặt.
Chương 358: Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ
Thượng quốc Cảnh Thiên đang chuẩn bị mở rộng lãnh thổ và tranh giành vị trí xếp hạng với thượng quốc Kim Càn, Thánh Nguyệt sao?
Thế thì thú vị rồi đây!
Xem ra thượng quốc Cảnh Thiên đang chuẩn bị bành trướng đấy.
“Các vị cũng biết hiện giờ thượng quốc Linh Ương bị đế quốc Thương Nghiễm không ngừng thôn tính, e là đế quốc Thương Nghiễm muốn nâng lên thành thượng quốc”.
“Lãnh thổ của mười đại đế quốc đó vô cùng quan trọng, thượng quốc chúng ta sao có thể đứng nhìn chứ?”
Lời này nói ra, mọi người cũng gật đầu.
“Không biết các vị có mặt ở đây, có ai muốn tham gia cùng chúng ta, xuất binh thảo phạt đế quốc Thương Nghiễm không?”
Cảnh Khoát nói xong thì nhìn mọi người ở đây.
Đây là một lời tuyên thệ, thể hiện quyền uy của thượng quốc Cảnh Thiên.
Dù sao sau khi Cảnh Thượng gia nhập Xích Vân tông thì thượng quốc Cảnh Thiên sẽ có một tông môn chống lưng cho.
Mà Xích Vân tông mạnh mẽ này chỉ đứng sau một vài thế lực tông môn hạng nhất kia thôi.
“Ta muốn!”
Một vị quốc chủ thượng quốc đứng dậy, kích động nói: “Ta muốn cùng thượng quốc Cảnh Thiên mở mang bờ cõi!”
“Ta cũng muốn!”
“Ta cũng muốn!”
Từng người từng người đứng dậy tỏ ý.
Các thượng quốc và đế quốc cũng tỏ thái độ.
Lúc này, chỉ có sáu đại thượng quốc là chưa lên tiếng.
“Ta đương nhiên là ủng hộ Cảnh huynh rồi”.
Minh Già Vân đứng dậy chắp tay cười nói.
Thượng quốc Cảnh Thiên vốn đã đứng hàng thứ ba trong số bảy đại thượng quốc, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt. Nhưng lần này, Cảnh Thiên được trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông nhận làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽ là thiên chi kiêu tử rực rỡ chói mắt.
Thượng quốc Đại Minh và thượng quốc Cảnh Thiên liên hôn, rồi lại liên thủ, tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ một phương.
“Thượng quốc Thương Long của ta đương nhiên sẽ rất vui nếu được tham gia!”, Thương Bắc Huyền cũng đứng dậy mỉm cười nói.
Hai đại thượng quốc đã ủng hộ thượng quốc Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ có thượng quốc Kim Càn, thượng quốc Thánh Nguyệt và thượng quốc An Lăng là chưa lên tiếng.
Còn thượng quốc Linh Ương thì coi như chỉ còn cái danh, nội bộ loạn lạc, hôm nay chẳng có ai đến. Quốc chủ An Thiên Mệnh của thượng quốc An Lăng đứng dậy: “Chuyện hợp tác này trước giờ đều cần sự cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Chuyện này cần mưu tính sâu xa, chúng ta tham gia vào thì quân số sẽ rất loạn, khó bề quản lý. Cho nên mọi người nên thương thảo tỉ mỉ hơn rồi mới quyết định!”
“Thương thảo tỉ mỉ?”
Cảnh Khoát cười ha ha nói: “Chuyện này, thượng quốc Cảnh Thiên chúng ta đã tính toán từ rất lâu rồi, chỉ cần các vị gật đầu đồng ý thôi”.
Lời này nói ra, An Thiên Mệnh liền im lặng.
Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng vẫn không nói gì như trước.
“Hai vị thì sao?”
Ánh mắt của Cảnh Khoát rơi lên người Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng.
Ý kiến của hai người này mới là quan trọng nhất.
“Chỉ cần hai vị đồng ý hợp tác thì giang sơn xã tắc này sẽ là của chúng ta”.
“Sáu thượng quốc lớn chúng ta liên hợp lại, có khi còn chấn động được cả một trong ba mươi sáu cương quốc nữa ấy chứ”.
“Mà con trai ta sắp vào Xích Vân tông, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trưởng lão Xích Vân tông, có chỗ dựa vững chắc. Cương quốc chắc chắn sẽ phải khách sáo với liên minh sáu thượng quốc chúng ta!”
Cảnh Khoát giơ hai tay ra, nhìn mọi người.
Ánh mắt lão ta phát sáng, phảng phất như cơ nghiệp vĩ đại ấy đã nằm dưới chân mình rồi: “Cương quốc, thượng quốc, đế quốc, áp bức từng tầng, thượng quốc chúng ta việc gì phải chịu cảnh bị cương quốc giẫm dưới chân chứ? Liên hợp lại mới là mạnh nhất, sáu thượng quốc lớn kết hợp, tương lai chắc chắn sẽ là thượng quốc siêu việt, có thể mạnh mẽ được như cương quốc Bắc Minh năm đó ấy chứ?”
“Ngươi cũng bớt mơ mộng đi!”
Một tiếng cười khẩy đột ngột vang lên.
Phịch, phịch...
Hai tiếng phịch vang lên, hai thi thể cũng rơi xuống chân của Thái tử Cảnh Thượng.
“Cảnh Khánh Phong!”
“Minh Lãng Hiên!”
Nhìn hai thi thể này, các vị đế vương có mặt lập tức thay đổi sắc mặt.
Cảnh Khánh Phong là em trai ruột của Thái tử Cảnh Thượng, thiên phú cũng không tệ, mà Minh Lãng Hiên lại là Thái tử của thượng quốc Đại Minh.
Hai người này đã chết.
Không chỉ vậy, toàn thân Cảnh Khánh Phong còn dính đầy vết máu, thật sự quá mức đáng sợ.
Giây phút ấy, không một ai dám lên tiếng nói gì.
“Khánh Phong”.
Thái tử Cảnh Thượng nhìn thi thể của em trai mình, cả người run rẩy, quỳ xuống ôm chặt lấy thi thể đó.
Mà lúc này, Minh Thanh Thanh nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt cũng rơi xuống.
“Tần đại ca, Hâm Hâm đâu rồi?”, Minh Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Hâm Hâm?”
Nhắc đến hai chữ này, lòng Tần Ninh đau như cắt, máu tươi lại phụt ra.
Rầm...
Một tiếng trầm vang lên, lúc này bốn người Thiên Ám và Vân Khánh Tiêu nâng quan tài đến.
Một cỗ quan tài gỗ to lớn trực tiếp rơi xuống trung tâm quảng trường.
Tần Ninh nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ai cản trở ta, ta giết kẻ đó!”
“Hâm Hâm...”
Nhìn thấy cỗ quan tài, cả người Minh Thanh Thanh run rẩy, từ trên đài cao nhảy xuống.
“Tần đại ca, Hâm Hâm làm sao vậy? Không... Đây không phải là thật...”
Tần Ninh cảm giác lòng mình đau đớn vô cùng.
“Không... Không...”
Minh Thanh Thanh gào lên: “Minh Già Vân, ông đã nói sẽ tha cho Hâm Hâm mà. Ta đã đồng ý với ông rồi, tại sao ông lại giết chàng?”
“Cảnh Thượng, ngươi nói lời nhưng lại nuốt lời!”
Minh Thanh Thanh nhìn hai người này, giận giữ vô cùng.
“Phụt...”
Chính vào lúc này, Minh Thanh Thanh cũng phun ra một ngụm máu tươi, cả người quỳ xuống trước quan tài.
Độc!
Minh Thanh Thanh ăn độc!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng nâng Minh Thanh Thanh dậy.
Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, lắc đầu.
Cỏ Tử Lăng nâu!
Là loại cỏ cực độc, nuốt vào rồi thì có trời cũng không cứu nổi!
Minh Thanh Thanh cười thê lương: “Là ta đã hại chết Hâm Hâm, Tần đại ca, xin lỗi huynh, mong huynh có thể đồng ý cho ta và Hâm Hâm... chôn cùng một chỗ!”
Minh Thanh Thanh nói xong thì ánh mắt cũng tối sầm.
Tần Ninh nắm chặt hai tay, không nói lời nào.
Có lẽ Minh Thanh Thanh đã nghĩ xong từ lâu, mặc dù là bị ép, nhưng khi thấy Hâm Hâm an toàn, cô ta sẽ tự sát.
Cô ta thật lòng yêu Hâm Hâm!
Vốn là một chuyện tốt, là một đôi tình nhân yêu thương nhau, nhưng lại vì sự tự tin của hắn mà thành ra thế này.
Nhưng càng đáng kinh tởm hơn là, thượng quốc Đại Minh dám bội tín!
Tần Ninh mở nắp quan tài ra, ôm thi thể của Minh Thanh Thanh đặt vào bên trong, dựa sát vào vai của Tần Hâm Hâm.
“Hâm Hâm, ca không bảo vệ được đệ, đây là lỗi của ca!”
“Nhưng đệ nhìn này, những kẻ hại chết đệ, dù chỉ tham gia vào một chút, thì chắc chắn sẽ phải chết!”
“Hôm nay, ta sẽ lấy hoàng cung của thượng quốc Cảnh Thiên này để làm nơi an táng cho đệ!”
“Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ!”
Tần Ninh lại đóng nắp quan tài vào.
Mà lúc này, quảng trường đã ồn ào như cái chợ.
Ngày đại hôn của Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Thái tử phi lại chôn cùng người khác!
Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn mà.
Quan trọng nhất là, một vị hoàng tử và một vị Thái tử bị giết, đây càng là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử của hai thượng quốc Cảnh Thiên và Đại Minh!
Mọi người nghị luận ầm ầm, nhưng không ai ra tay.
Cảnh Thượng đã đứng dậy.
“Giết em trai ta, cướp vợ của ta, Tần Ninh, ngươi to gan lắm!”, Cảnh Thượng vung tay lên, một cây thương dài xuất hiện trong tay hắn ta.
Chương 359: Giết chết Cảnh Thượng
Lúc này, mọi người đều sửng sốt.
Cảnh Thượng muốn đích thân ra tay báo thù rửa hận.
Nhưng thiếu niên này đúng là gan to tày trời, dám giết cả Thái tử lẫn hoàng tử thượng quốc, đúng là tìm cái chết mà.
Đây là hoàng thành, đế đô của thượng quốc Cảnh Thiên.
Làm loạn ở đây, có mười cái mạng cũng không đủ.
Một tiếng soạt vang lên, Cảnh Thượng bước ra, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng bốn thi triển ra mạnh mẽ.
Thực lực mạnh mẽ, khiến người ta cảm giác như bị chèn ép.
Thiên tài số một của cửu tài vạn quốc quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Cái chết của Hâm Hâm là lỗi của ta, giờ là lúc ta bù đắp cho lỗi lầm ấy”.
Tần Ninh nhìn lên đài, lạnh nhạt nói: “Hôm nay, thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Hỗn xược!”
Cảnh Thượng khẽ quát, trực tiếp xông ra, thương dài trong tay đâm thẳng vào người Tần Ninh.
Kẻ này dám khinh thường uy nghiêm của thượng quốc, đúng là muốn chết.
Vút...
Ánh thương bắn ra, một âm thanh xé gió xông đến chỗ Tần Ninh.
“Âm Dương Ly Hợp kim thể, mở!”
Tần Ninh không hề di chuyển.
“Kiếm âm, chém!”
Kiếm âm trong tay trực tiếp đánh ra.
Giây phút ấy, kiếm âm màu đen sắc bén vô cùng.
Keng...
Hai cái va vào nhau, tiếng va chạm vang lên, hai người cũng lùi lại.
“Không thể nào...”
“Tên nhóc đó, ta có nhìn nhầm không, mới là cảnh giới Linh Luân tầng chín thôi mà?”
“Thái tử Cảnh Thượng là cảnh giới Linh Phách tầng bốn, thế mà... bất phân thắng bại?”
Mọi người bị chấn động vì sự cách biệt về thực lực của cả hai nhưng vẫn không phân cao thấp.
“Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!”
Cảnh Thượng nhìn Tần Ninh, sắc mặt không đổi.
“Đủ để giết ngươi”.
Cảnh giới Linh Phách tầng bốn, cao hơn hắn mấy tầng tu vi, nhưng thế thì sao chứ?
Tần Ninh lúc này chẳng hề thay đổi sắc mặt.
Hắn tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, môn pháp này đã đạt đến tầng thứ năm, đủ để ngưng tụ ra đòn tấn công, mà phòng ngự của kim thể lại càng khủng khiếp đến đáng sợ.
Cảnh giới Linh Phách tầng bốn thì mạnh lắm à?
Cảnh Thượng lúc này có sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, là người đứng đầu của cửu tài vạn quốc, được Xích Vân tông nhìn trúng, hắn ta tự hào vì có thiên phú và thực lực bậc này.
Hôm nay, sao hắn ta có thể bị một Tần Ninh nho nhỏ chấn nhiếp chứ?
“Tinh Môn, mở!”
Trong giây phút ấy, một sức mạnh của sao thiên địa bao phủ lấy thân thể Cảnh Thượng, khí thế của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.
Tinh Môn, được ông trời sủng ái, đó là món quà đến từ cõi cửu thiên, đạt được sức mạnh, Tinh Thần linh quyết, giúp tốc độ tu hành nhanh hơn người thường gấp bội.
Lúc này, Cảnh Thượng đã mở ra uy lực Tinh Môn, hiển nhiên là muốn giải quyết Tần Ninh ngay lập tức.
“Võ giả Tinh Mệnh...”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Thì sao chứ?”
Lần này, Tần Ninh đã xông đến giết.
Giữa hai tay là ánh sáng đen – trắng đối lập đang ngưng tụ.
“Kiếm âm!”
“Kiếm dương!”
Soạt soạt...
Hai kiếm nhất tề bắn ra, dao động khủng bố tràn tới, giết về phía Cảnh Thượng.
“Muốn chết à”.
Cho đến lúc này mà Tần Ninh vẫn dám tấn công, Cảnh Thượng đã hoàn toàn muốn giết người.
“Võ giả Tinh Mệnh thì ghê lắm chắc?”
Hai tay cầm kiếm rồi tấn công ra.
Keng...
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, khí thế sát phạt bỗng chốc cuộn trào.
“Cút!”
Một tiếng gào thấp vang lên, Tần Ninh bước lên trước.
Hai kiếm cùng lúc phát ra ánh sáng, cắt đứt thương dài của Cảnh Thượng. Hai kiếm kia trực tiếp xuyên qua hai vai trái, phải của Cảnh Thượng. Phập một tiếng, máu tươi chảy ra ngoài, đầu của Cảnh Thượng cũng rời xuống đất.
“Thượng Nhi!”
“Thái tử!”
Đám Cảnh Khoát hoàn toàn chết đứng.
Một đám người hoàn toàn ngơ ngác.
Chỉ trong nháy mắt mà Tần Ninh đã giết chết Cảnh Thượng.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Hai kiếm của Tần Ninh biến mất, hắn nhìn thi thể nằm bên dưới, lạnh nhạt nói: “Võ giả Tinh Mệnh cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hắn bước ra, nhìn đám người, nhắc lại: “Hôm nay, ai dám ngăn ta thì ta sẽ giết kẻ đấy, một bước giết một người, đến bao giờ Cảnh Thiên bị tiêu diệt thì thôi!”
Lời này nói ra, tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Một thiếu niên mới chỉ đạt cảnh giới Linh Luân tầng chín mà lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy.
Lần này thượng quốc Cảnh Thiên bùng nổ thật rồi.
“Người đâu, chém chết kẻ này cho ta!”
Cảnh Khoát hoàn toàn phát điên rồi.
Soạt soạt soạt...
Nhất thời mấy chục vị cường giả cảnh giới Địa Võ của thượng quốc Cảnh Thiên đồng loạt vây giết Tần Ninh.
Càng có một vài quốc chủ thượng quốc cùng hoàng đế đế quốc phụ thuộc thượng quốc Cảnh Thượng vây công Tần Ninh.
“Xem ra các ngươi tưởng là ta đang đùa đúng không”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh băng.
“Kiếm Thanh Long, chém!”
Hộc...
Tiếng gió vang lên liên tục, phủ từ bên trên xuống.
Thanh kiếm khổng lồ kia từ trên trời rơi xuống.
Phanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kiếm dài đâm thẳng xuống.
Có tiếng phập, phập vang lên, nhất thời mấy chục vị cao thủ cảnh giới Địa Võ đều ngã xuống, máu tươi chảy khắp nơi.
Kiếm Thanh Long!
Trong nhóm người có mấy vị quốc quân thượng quốc đã bắt đầu trở nên sợ hãi.
Nghe nói Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó mà cương vương Minh Uyên để lại, cùng với Tứ Linh Trận, bảo vệ học viện Thiên Thần.
Kiếm Thanh Long là một trong số đó.
Nói như vậy, Tần Ninh này có chuẩn bị mà tới.
Cao thủ cảnh giới Địa Võ đúng là không đủ.
Sát cơ của Tần Ninh vẫn chưa hết, hắn lại bước ra.
“Ta nói rồi, kẻ nào dám cản, giết không tha! Hôm nay, hoàng cung Cảnh Thiên sẽ trở thành nơi chôn cất cho đệ đệ của ta, còn kẻ nào dám chặn?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Cửu U xã tắc đồ lúc này lập tức xuất hiện.
“Lấy trái tim ta, mưu chèo xã tắc, giang sơn thiên địa, duy trì mệnh ta!”
Tần Ninh lẩm bẩm, trực tiếp bước ra.
Rầm...
Từ trên không, có một bóng đen hạ xuống.
Khi bóng đen ấy hạ xuống, đám người mới nhìn thấy rõ mọi thứ.
Đó là một ngọn núi.
Một ngọn núi đen tuyền từ trên trời rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến cho vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng phải chấn động. Bởi vì bọn họ cũng không thể nào dời một ngọn núi đi được.
“Các ngươi tránh ra!”
Tần Ninh nhìn nhóm Thiên Ám và nói.
“Hạ!”
Trong giây lát, ngọn núi rơi thẳng xuống đất, còn quan tài thì bay lên không trung.
Thêm một tiếng ầm nữa, ngọn núi hạ xuống, mặt đất rung chuyển kịch liệt, vết nứt lan ra kéo dài.
Tần Ninh vung tay, cỗ quan tài kia lập tức tiến vào nơi sâu thẳm của ngọn núi. Tiếng đất đá đổ vỡ vang lên, quan tài đã hoàn toàn biến mất.
Tần Ninh từng bước đi lên đỉnh núi rồi ngồi xuống.
“Hâm Hâm, ca ca hại đệ mất mạng, đây là chuyện cuối cùng ca ca có thể làm cho đệ. Mong rằng đệ và Thanh Thanh có thể ở bên nhau vĩnh viễn”.
Tần Ninh lẩm bẩm trên đỉnh núi, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.
Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ.
Tần Ninh thật sự đã đặt phần mộ của Tần Hâm Hâm ở nơi này, ngay trước mặt Cảnh Khoát, ngay trong hoàng cung của lão ta.
Khoảnh khắc này, không phải đoán cũng biết Cảnh Khoát đang hoàn toàn giận dữ.
Một sự sỉ nhục lớn? Nhưng chuyện này vốn không thể dùng từ “sỉ nhục” để hình dung nữa rồi.
Chương 360: Kẻ nào động vào, giết không tha!
Bên ngoài hoàng cung, chém giết hoàng tử Cảnh Khánh Phong, Thái tử Minh Lãng Hiên của thượng quốc Đại Minh.
Bên trong hoàng cung, giết chết Thái tử Cảnh Thượng.
Rồi triệu hồi ra một ngọn núi cao để chôn Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh ở đây.
Đây rõ ràng là đánh vào thể diện của lão ta mà!
Minh Già Vân lúc này cũng run rẩy.
Lão ta vốn định dựa vào thượng quốc Cảnh Thiên để quật khởi thượng quốc Đại Minh, nhưng không ngờ Cảnh Thượng lại bị giết.
“Khốn kiếp!”
Minh Già Vân phẫn nộ hét lên. Lão ta bước ra, hơi thở vô địch cảnh giới Thiên Võ hoàn toàn được bộc lộ.
“Thằng khốn kiếp, hôm nay ngươi sẽ phải chết!”
Khí tức sát phạt của Minh Già Vân hoàn toàn tung ra.
Hôm nay không giết Tần Ninh, đừng nói là thượng quốc Cảnh Thiên, dù là thượng quốc Đại Minh cũng không còn mặt mũi nào nữa mà sống.
“Ngươi đang chửi ai đấy hả? Minh Già Vân!”
Tiếng rít gào hệt như sấm sét lúc này vang lên.
Một bóng người bay từ trên trời xuống, đứng dưới chân núi.
Nhìn kỹ thì đứng đầu là Thương Hư, dẫn theo Thương Nhất Tiếu cùng các bá chủ Nguyên Phong Không, Vũ Nghiễm xuất hiện.
Khí tức trên người Thương Hư tỏa ra mạnh mẽ, nhìn tất cả mọi người.
“Hôm nay kẻ nào dám động vào một cọng lông của công tử nhà ta thì đế quốc Thương Nghiễm ta sẽ sống chết với kẻ đó”.
Sát khí của Thương Hư lúc này tỏa ra mạnh mẽ, thể hiện uy nghiêm của nguyên soái Thương Hư năm đó.
Thương Hư xuất hiện!
Nghe nói Thương Hư đã nhận Tần Ninh làm chủ, không ngờ lại là thật.
Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì mà để cho một vô địch cảnh giới Thiên Võ quy phục như vậy?
“Thương Hư, ông đừng khiến đế quốc Thương Nghiễm của mình đi vào con đường chết!”
Mặc dù Minh Già Vân cũng là cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng đối mặt với Thương Hư thì không có chút khí thế nào.
Thương Hư của ngày xưa là một trong chín soái uy danh hiển hách trong Cửu U đại lục, thực lực mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Mặc dù hiện giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng thuộc kiểu cảnh giới bị tụt xuống, mà kinh nghiệm giao chiến thì không ai bằng được.
“Đường chết?”
Thương Hư bật cười: “Minh Già Vân, ngươi đang ở trên đường chết đấy!”
Thương Hư bước lên, gằn giọng quát: “Đế quốc Thương Nghiễm ta đã tập hợp đại quân, các ngươi muốn khai chiến thì Thương Hư ta sẽ tiếp chiêu. Hôm nay, không chết không dừng. Các ngươi cũng đừng hòng động vào một ngón tay của công tử nhà ta”.
Lời này nói ra, tất cả đều cảm thấy chấn động.
Thương Hư điên à?
Đế quốc Thương Nghiễm sao có thể so sánh được với thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh chứ?
Cho dù có là đế quốc đứng đầu trong mười đế quốc lớn thì vẫn kém hai thượng quốc lớn này không chỉ một lần.
Rõ ràng là như con thiêu thân tự chui vào đèn mà.
“Thương Hư, ông thật sự cho rằng ta không dám động vào cái danh một trong chín soái của ông à?”
Minh Già Vân tức giận không thôi.
“Vậy ngươi thử động xem nào!”
Thương Hư cười khẩy: “Dù sao thì hôm nay kẻ nào dám động vào công tử, ta sẽ giết kẻ đó”.
“Dù có phải hi sinh cái mạng già này”.
Lời này nói ra, đám người đều hiểu được, Thương Hư lần này là quyết chiến đến cùng.
Phải bảo vệ Tần Ninh bằng mọi giá.
“Phụ hoàng!”
Lúc này, ở trong nhóm người, tại chỗ ngồi của thượng quốc Kim Càn.
Bên cạnh Kim Ngọc Long là một thanh niên da trắng, vẻ ngoài tuấn tú, nhìn còn khá giống phụ nữ.
Chính là Thái tử của thượng quốc Kim Càn, Kim Linh Huyên!
Kim Linh Huyên trầm giọng nói: “Phụ hoàng, đại thúc của mẫu hậu đã bị kẻ này giết, chúng ta...”
“Không vội!”
Kim Ngọc Long bình tĩnh nói: “Dương Dũng, Dương Thiên Thủ và Dương Khởi Nguyên là do tên này hại chết, mà hôm nay Minh Già Vân và Cảnh Khoát cũng sẽ không buông tha cho hắn, chúng ta việc gì phải ra tay?”
“Vâng!”
Kim Linh Huyên nhìn Tần Ninh ở trên đỉnh núi, ánh mắt hung ác.
Mẫu hậu của hắn ta là Dương Tử Linh, đến từ thượng quốc Linh Ương. Thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Kim Càn có mối quan hệ hết sức chặt chẽ.
Mà thượng quốc Kim Càn còn chưa tính sổ chuyện này.
Hiện giờ Tần Ninh lại làm loạn đến cả thượng quốc Cảnh Thiên.
Cái tên này đúng là không sợ chết.
Hay là hắn tưởng rằng những thực lực mà thượng quốc thể hiện ra chỉ là cho vui?
“Mong là hắn không phải một tên ngu dốt, nếu không thì hôm nay sẽ không có cái gì hay để xem rồi...”
Kim Ngọc Long bật cười, ngồi yên trên ghế, không định ra tay.
Mà lúc này, một bên khác, Thánh Minh Hoàng lại yên vị không làm gì.
“Phụ hoàng, người này quá điên cuồng...”, Thánh Thiên Viêm nghi ngờ nói: “Cảnh Thượng bị giết, Cảnh Khoát sẽ phát điên lên, tên này đúng là mặc kệ sống chết mà...”
“Điên cuồng?”
Thánh Minh Hoàng lại không vội mà cười nói: “Rốt cuộc là giả vờ điên cuồng hay là ngu dốt, chờ chút sẽ rõ thôi!”
“Thương Hư là ai chứ? Tình nguyện đi theo hắn, nếu hắn không có chỗ bất phàm thì sao Thương Hư phải ngoan ngoãn như vậy?”
Thánh Thiên Viêm nhất thời im lặng.
Hình như cũng đúng.
Hắn ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là Tần Ninh lấy dũng khí ở đâu mà có thể ngang ngược như vậy.
Cảnh Khoát đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng. Hai đứa con trai giỏi giang đều chết, hoàng thành bị người ta biến thành phần mộ, đây đúng là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận nổi.
“Tần Ninh, có lẽ sau lưng ngươi có chỗ dựa hả?”
Cảnh Khoát lạnh nhạt nói: “Bảo kẻ đó xuất hiện đi, nếu không ta đảm bảo, không chỉ là ngươi, mà đế quốc Bắc Minh cũng sẽ không tồn tại nổi đâu”.
“Chỗ dựa của công tử nhà ta chính là ngài ấy, Cảnh Khoát, ngươi bớt nói mấy câu nhảm nhí đi, muốn đánh thì ta đánh với ngươi!”, Thương Hư lập tức quát lên.
“Câm miệng!”
Tần Ninh lạnh lùng lên tiếng, quát Thương Hư.
Thương Hư nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “Công tử bớt giận”.
Cảnh này khiến tất cả đều sửng sốt.
Một vô địch cảnh giới Thiên Võ, nói im là im, ngoan ngoãn như cún.
Tần Ninh rốt cuộc có bản lĩnh gì?
“Haha, nếu ngươi không có chỗ dựa thì chuẩn bị chết đi!”
Cảnh Khoát cười khẩy.
Nghe vậy, Thương Hư lập tức đứng dậy, phòng bị vô cùng.
“Cút ra”, Tần Ninh lại nói với vẻ lạnh lùng.
Thương Hư không nói lời nào, cúi đầu đứng sang một bên.
Chuyện này...
Tất cả đều phải sửng sốt.
Bảo im là im, bảo cút cũng cút, Thương Hư này thật sự là nguyên soái Thương Hư uy võ ngày xưa sao?
Tần Ninh lập tức lạnh lùng nói: “Các ngươi đừng xen vào, chuyện hôm nay ta sẽ giải quyết. Hoàng cung Cảnh Thiên sẽ không còn tồn tại nữa, nơi này là phần mộ của đệ đệ ta, kẻ nào động vào, giết không tha!”
“Khẩu khí lớn thật, xem ra ngươi đúng là tự đại đến mức không coi ai ra gì rồi!”
Sắc mặt Minh Già Vân lạnh đi, bước ra, xông về phía Tần Ninh.
“Kiếm Thanh Long!”
Một kiếm xông ra, ánh sáng bắn ra tứ phía khiến cả trời đất như nổ tung.
Linh khí tràn đầy tỏa ra mạnh mẽ, kiếm Thanh Long lúc này đã tỏa ra sát khí.
Phanh...
Minh Già Vân xông ra, lúc này bị kiếm Thanh Long áp chế lại, một người một kiếm quấn lấy nhau.
Cảnh Khoát thấy cảnh này thì sắc mặt liền lạnh đi.
“Minh Già Vân, ngươi bội bạc lời thề, hại chết đệ đệ ta, giết không tha!”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Muốn chết!”
Cảnh Khoát lúc này hoàn toàn không nhịn được nữa rồi.
Lão ta bước ra, khí thế của cảnh giới Thiên Võ tầng ba tỏa ra mạnh mẽ. Hôm nay, lúc này, lão ta muốn giết chết Tần Ninh!
Bình luận facebook