• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321: Bước thần Thiên Ảnh

Khung cảnh xung quanh bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.

“Nguyên Phong Không!”, Tần Ninh nhìn bóng người không xa, mở miệng nói.

“Tần Ninh… công tử!”, Nguyên Phong Không nhìn Thương Hư đứng bên cạnh Tần Ninh, nét mặt ôn hòa, nhưng nghĩ tới sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ của Thương Hư vừa rồi khiến ông ta lúc này cũng cung kính hơn hẳn.

“Đây là búa Liệt Thiên, mượn dùng vật này, bây giờ trả lại cho ông!”

“Không sao!”

Nguyên Phong Không cười nói: “Búa Liệt Thiên này bên người ta cũng không phát huy ra uy lực lớn như thế, trái lại, công tử Tần Ninh lại hiểu hơn nhiều!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Sao ta lại cướp đồ của hậu nhân Nguyên Phong chứ, trả cho ông!”

“Nhân đây, ta có thể truyền cho ông khẩu quyết của Phách Lôi thể quyết tầng 5”.

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Nguyên Phong Không chợt giật mình.

Khẩu quyết của Phách Lôi thể quyết, khẩu quyết tầng 5!

Điều này quả thật là một khoản béo bở không thể bì nổi.

“Đa tạ công tử Tần Ninh!”

Nguyên Phong Không lúc này mừng rỡ không thôi, chắp tay nói: “Sau này nếu công tử Tần Ninh có gì cần giúp đỡ thì Nguyên Phong Không ta tuyệt đối không chối từ!”

“Không cần phải vậy!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Những kẻ kia không uy hiếp nổi ta đâu!”

Tần Ninh lại nói: “Trước đây hỏi ông mượn búa Liệt Thiên, cũng là muốn xem tính cách của ông thế nào. Bây giờ xem ra cũng không tệ, búa Liệt Thiên và Phách lôi thể quyết kết hợp với nhau thì uy lực mới là mạnh nhất. Ông phải tự mình tu luyện thật cẩn thận!”

Sau đó, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía Vũ Nghiễm đứng bên cạnh Nguyên Phong Không.

Vũ Nghiễm chính là bá chủ của đế quốc Tuyên Vũ, cũng là hậu nhân của thiên tướng Vũ Ảnh.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Trước đây ta đã giết Vũ Trình Anh là do hắn ta không tôn kính đối với ta. Ta giết hắn ta là điều đương nhiên”.

Bá chủ Vũ Nghiễm lập tức chắp tay nói: “Đương nhiên, đương nhiên!”

Bây giờ bên cạnh Tần Ninh có nguyên soái Thương Hư đứng đó. Ông ta nào dám nói câu gì mà không hài lòng?

“Nhưng dù gì thì ta cũng đã giết con trai ông, phải có bù đắp. Ta sẽ diễn luyện cho ông một bộ bộ pháp, ông xem cho kỹ!”

Lúc này, Tần Ninh đứng ra, vỗ vỗ quần áo, tùy ý bước ra 7 bước.

7 bước này xem ra rất kỳ quái, căn bản không phải là bước đi của người bình thường.

Bá chủ Nguyên Phong Không, bá chủ Khưu Điền, và bá chủ Mộc Thương, ba vị hoàng đế của đế quốc lớn đều không hiểu ra sao.

Nhưng Vũ Nghiễm lại cảm thấy chấn động.

Sau đó, Vũ Nghiễm gập mình thật sâu, nhìn Tần Ninh, vẻ mặt còn cung kính hơn Nguyên Phong Không.

“Đa tạ Tần tiên sinh!”

Cách gọi này của Vũ Nghiễm khiến 3 vị bá chủ khác đều sửng sốt.

“Được rồi, sau này Cửu U Đại Lục phát triển thế nào, chỉ cần các ông không làm loạn thì ta sẽ không đối phó với các ông, yên tâm đi!”

4 người, mang theo một đám người của đế quốc mình rời đi.

Thương Hư nhỏ giọng nói: “Công tử vừa rồi diễn luyện Bước thần Thiên Ảnh?”

Bước thần Thiên Ảnh!

Thiên Động Tiên đứng một bên cũng nheo hai mắt lại.

Năm đó thiên tướng Vũ Ảnh thuần thục nhất là Bước thần Thiên Ảnh, bước đi mang theo sát khí. Thiên tướng Vũ Ảnh chỉ dựa vào bước chân mà uy danh lừng lẫy, có thể gọi là sát phạt độc nhất vô nhị, giành lấy tướng thủ cấp trong chục ngàn quân, dễ như trở bàn tay.

Nhưng sao Tần Ninh lại biết được?

Đối với Thương Hư mà nói thì lại rất rõ.

Năm đó những linh quyết mà 3 vương 7 hoàng 9 soái 18 thiên tướng tu luyện, những linh khí đạt được cũng đặc biệt quý hiếm.

Họ lấy từ đâu?

Đương nhiên là từ cương vương Minh Uyên!

Mà cương vương Minh Uyên chính là đồ đệ yêu của tôn giả Thanh Vân, đồ tôn của Cửu U đại đế, tất cả điều này, nói tới mức quen thuộc như thế còn ai có thể qua được Tần Ninh?

Mà Thương Hư cũng hiểu rõ, thân phận của Tần Ninh bây giờ cần phải che giấu thật kỹ, cửu mệnh thiên tử, nghe rợn cả người, hoang mang thế tục.

Bây giờ việc ông ta cần làm là nghe lời của Tần Ninh, cho dù đi chết thì cũng không do dự.

Đã phạm lỗi một lần rồi nếu lại phạm lỗi lần nữa thì cho dù Diêm Vương cũng không cứu được ông ta!

Tần Ninh phủi quần áo, không nói thêm gì nữa.

“Để chúng ta xem, đài Đăng Thiên này có giống như vạn năm trước khiến người ta mong đợi không!”, Tần Ninh khẽ cười, nói.

Mà lúc này, 4 người Nguyên Phong Không, Khưu Điền, Vũ Nghiễm, Mộc Thương đều mang theo thuộc hạ rời đi.

“Vũ Nghiễm huynh, vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì?”, bá chủ Khưu Điền không nhịn được nói.

Bốn người họ vốn có quan hệ rất tốt, 4 quốc gia cũng thuộc hàng 10 đế quốc lớn, thực lực dày dặn.

“Các vị chắc cũng biết, tổ thượng của đế quốc Tuyên Vũ ra là thiên tướng Vũ Ảnh, cùng thiên tướng Nguyên Phong, lão tổ của Nguyên huynh quan hệ rất tốt”.

Vũ Nghiễm thành thật nói: “Vừa rồi Tần Ninh đó chỉ đi 7 bước đơn giản, nhưng lại đi ra Bước thần Thiên Ảnh tinh túy của lão tổ đế quốc Tuyên Vũ!”

“Người ngoài nhìn không hiểu, nhưng ta đã nghiên cứu Bước thần Thiên Ảnh mấy chục năm thì liếc mắt là rõ, tất cả những điều nghi ngờ thì 7 bước của Tần Ninh đã giải đáp cho ta rồi!”

Lời này vừa nói ra khiến Nguyên Phong Không, Khưu Điền, Mộc Thương đều biến sắc mặt.

Đây là trình độ gì?

Đi 7 bước tinh hoa linh quyết đã từng được thiên tướng tu luyện, từ đơn giản đến phức tạp, quả là phương thức vô cùng kỳ diệu.

Nguyên Phong Không không khỏi nói: “Tần Ninh này, chính là thiên tài mà!”

“Thiên tài? Ta thấy là yêu quái mới đúng đấy!”, bá chủ Khưu Điền không khỏi nói: “Đến Thương Hư cũng ngoan ngoãn nghe lời của hắn!”

“Đúng vậy, lúc đầu Minh Ung và Thiên Ám cứ luôn cung kính với người này. Ta đã thấy khó hiểu, sau đó đến cả Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ cũng như vậy, ta vẫn không hiểu!”

“Nhưng tới giờ, chính là sự tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ đấy…”

4 người lúc này không khỏi xuýt xoa.

“Các vị, ta còn có một cách nghĩ!”

Nguyên Phong Không thành thật nói: “Đế quốc Bắc Minh, chính là cương quốc vô cùng to lớn năm đó, có thể sánh với truyền thừa tông môn thế gia, thậm chí còn mạnh hơn một bậc”.

“Mà tới giờ, sự xuất hiện của Tần Ninh lại khiến đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam ràng buộc lẫn nhau. Bây giờ lại cộng thêm quốc gia đứng đầu 10 đế quốc lớn, đế quốc Thương Nghiễm, có thể gọi là không ai dám chọc vào!”

“Nếu 4 đế quốc lớn chúng ta liên minh với họ thì cũng được tính là thượng quốc. Ta cũng không sợ hãi nữa!”

Nguyên Phong Không vừa nói ra lời này khiến 3 người kia sững sờ.

Sau đó, Vũ Nghiễm lên tiếng: “Ta thấy được, 4 đế quốc lớn chúng ta, cộng thêm đế quốc Vân Lam, đế quốc Thương Nghiễm thì ít nhất cũng có mười mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ!”

“Lại có thêm nguyên soái Thương Hư trấn giữ, đừng nói là 7 thượng quốc lớn, mà ngay cả mười mấy cương quốc, chúng ta cũng không sợ!”

Bá chủ Khưu Điền và bá chủ Mộc Thương lóe lên tia sáng trong mắt.

“Lúc này cần bàn bạc kỹ hơn, chúng ta trở về trước rồi nói!”

“Được, phải bàn kỹ hơn!”

4 người mang đội ngũ rời đi…

Vốn dĩ hùng hổ mà tới Vạn Linh vực, rất nhiều đế quốc, thượng quốc quả thật đã giành được rất nhiều đồ tốt, nhưng có thể gọi là báu vật thật sự thì lại không tìm thấy.

Mà lúc này, một thông tin đầy chấn động được truyền miệng từ các nước đế quốc và thượng quốc.

Trong đế quốc Bắc Minh có Thiên Ám và Minh Ung đã đạt tới cảnh giới Địa Võ. Lần này, đế quốc Bắc Minh đã có thể xứng đáng với cái tên đế quốc chân chính rồi.

Dù sao, ở một số đế quốc lớn mạnh còn không có cường giả cảnh giới Địa Võ.

Chỉ trong 10 đế quốc lớn mới có cường giả cảnh giới Địa Võ mà thôi.

Mà lần này, trong đế quốc Bắc Minh còn xuất hiện một thiếu niên tên Tần Ninh, không sợ trời, không sợ đất, thủ đoạn vô cùng khủng khiếp, thách thức khinh thường tất cả mọi người, cũng được truyền ra ngoài.

Một điểm quan trọng nhất là.

Lão tổ Thương Hư của đế quốc Thương Nghiễm, quốc gia dẫn đầu trong 10 đế quốc lớn, có sức mạnh sánh ngang với thượng quốc, lại chưa chết. Tuy thực lực bị giảm sút nhưng vẫn là sự tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ. Tin tức này là tin khiến mọi người chấn động nhất.
Chương 322: Mười người nâng cấp

Thương Hư không chết vốn là chuyện đầy tính truyền kỳ đặc sắc.

Nhưng bây giờ, Thương Hư lại sở hữu thực lực cảnh giới Thiên Võ mạnh mẽ vô đối.

Cảnh giới Thiên Võ!

Trừ một số ít mấy chục cương quốc mạnh mẽ vô cùng, thì kể cả ở trong 7 thượng quốc lớn cũng gần như không có sự tồn tại của cường giả cảnh giới Thiên võ.

Điều khiến người khác không thể lý giải là, Thương Hư chưa chết mà lại xây dựng mối quan hệ thâm sâu với đế quốc Bắc Minh.

Ai mà chẳng biết, Thương Hư năm đó chính là nguyên soái dưới trướng của cương vương Minh Uyên, thực lực lớn mạnh.

Nhưng từ trước tới nay, đế quốc Bắc Minh không ngừng sa sút, đế quốc Thương Nghiễm do hậu nhân của Thương Hư xây dựng lại đứng ở vị trí dẫn đầu đế quốc, mà mấy vạn năm phát triển, đế quốc Thương Nghiễm lại đối với đế quốc Bắc Minh có thể nói không là gì cả.

Đến giờ, Thương Hư xuất hiện lại bỗng nhiên có quan hệ với đế quốc Bắc Minh. Điều này cũng quá kỳ lạ.

Mà theo thông tin cấp cao thì không ít người hiểu được, Thương Hư không phải là coi trọng đế quốc Bắc Minh mà là coi trọng 1 thiếu niên trong đế quốc Bắc Minh.

Thiếu niên đó tên là Tần Ninh.

Từng ngày trôi qua, tin tức ngày càng truyền ra khắp nơi. Tên tuổi của Tần Ninh được rất nhiều đế quốc, thượng quốc biết tới…

Nhưng đối với việc này, Tần Ninh lại vô cùng thờ ơ.

Các cường giả của thượng quốc và đế quốc tới thì hùng hổ mà rời đi với khuôn mặt xám xịt khiến đế đô Bắc Minh bắt đầu dần yên tĩnh lại.

Nhưng bây giờ, trong Vạn Linh vực, mọi người của đế quốc Bắc Minh lại không vội vàng rời đi.

Khu vực Đông Thiên, đài Đăng Thiên.

Lúc này có 10 người đang an tĩnh ngồi thiền.

Tần Sơn, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Tiểu Phi, Tiểu Thanh và Hâm Hâm, cộng thêm Thiên Ám, Minh Ung, Thiên Động Tiên đang ngồi thiền trên đài đá.

Mà cách đó không xa, Tần Ninh lại tùy ý ngồi khoanh chân trên mặt đất, trong tay nắm hòn đá vuông vức.

“Công tử”.

Thương Hư cung kính đứng một bên, khom lưng, không hiểu hỏi: “Công tử, đài Đăng Thiên này không phải giao tiếp với sao Cửu Thiên, chỉ có võ giả Tinh Mệnh mới có được lợi ích cực lớn sao?”

“Không phải như vậy, những năm nay các ngươi đã nghe nhầm đồn bậy rồi!”

Tần Ninh chơi đùa hòn đá trong tay, chậm rãi nói: “Đài Đăng Thiên, chính là để giao tiếp với sao Cửu Thiên, nhưng không chỉ có võ giả Tinh Mệnh mới có thể hấp thu lực Tinh Thần”.

“Bảy người Tần Sơn, Tần Hải dưới cảnh giới Địa Võ, trong tứ linh cảnh, thì đài Đăng Thiên này đối với họ có hiệu quả cao tột độ”.

“Còn Thiên Ám, Minh Uyên và Thiên Động Tiên thì họ vốn là hậu nhân của hai nhóc thối Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên nên có thể nói là đạt được nâng cấp cực lớn trong vùng đất này!”

Nghe vậy, Thương Hư khẽ gật đầu.

Đài Đăng Thiên năm đó chính là vị trước mắt này đích thân góp sức, phối hợp cùng với tôn giả Thanh Vân và sự quan sát của Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên.

Không ai có thể quen thuộc vùng đất này hơn Tần Ninh.

Một bước lên trời, không phải là lời nói chơi.

Bảy người Tần Sơn, Tần Hải mệnh tốt. Lần này có lẽ thực lực sẽ đạt tới sự nâng cấp đột phá mãnh liệt.

Mà còn là một loại tốc độ không thể tin được, nâng cao tới cực điểm.

“Công tử, sao ngài không đi…”, Thương Hư lại nói: “Lần này, đài Đăng Thiên đã tích lũy may mắn của 9 vạn năm, dựa vào thiên tư của ngài thì ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Linh Phách!”

“Ta không thích đột phá cảnh giới quá mãnh liệt!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Hơn nữa, hiện tại Âm Dương Ly Hợp Kim quyết mà ta tu luyện hiện tại cần đi từng bước tứ linh cảnh, không cần phải dựa vào đài Đăng Thiên”.

Tuy lời này nói như vậy, nhưng Thương Hư vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Đó chính là đài Đăng Thiên đấy.

Có trời mới biết, 10 người này lần này sẽ đạt tới sự nâng cấp thế nào?

Tần Ninh vẫn luôn chơi đùa hòn đá trong tay, đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra.

“Công tử, hòn đá Tứ Phương này rốt cuộc là cái gì?”

“Ngươi nhiều lời như thế làm gì?”, Tần Ninh cau mày nói: “Im miệng”.

“Vâng!”, Thương Hư khẽ gật đầu lui sang một bên.

Thời gian cứ thế trôi đi, Tần Ninh ngày ngày chơi đùa với đá Tứ Phương, rất thích thú.

Thương Hư và Thương Nhất Tiếu dẫn theo mấy chục cao thủ đỉnh cấp của đế quốc Thương Nghiễm đứng xung quanh, cẩn thận dè dặt.

Mà Tần Sơn, Tần Hải thì một lần thiền đã ngồi đủ ba tháng.

Thời gian 3 tháng này, Tần Ninh không tu luyện bất kỳ linh quyết nào, bao gồm cả nâng cao sức mạnh của bản thân.

Nhưng 10 người ngồi trên đài lại xảy ra thay đổi kinh thiên động địa.

Thiên Động Tiên là người thức tỉnh đầu tiên.

Thiên Động Tiên một bước đứng ra, đi xuống dưới đài, toàn thân toát ra một luồng linh khí mạnh mẽ và dày chắc.

“Tầng nào rồi”, Thương Nhất Tiếu không nhịn được nói.

“Cảnh giới Địa Võ tầng 7!”

Tầng 7!

Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu hoàn toàn choáng váng.

Từ cảnh giới Địa Võ tầng 3 mà trong thời gian ba tháng, chớp mắt đã thành cảnh giới Địa Võ tầng 7, có thể sánh với cấp quốc vương của 7 thượng quốc lớn.

Đây quả thật là nghịch thiên mà!

“Cũng được đấy!”, Tần Ninh gật đầu nói: “Ta vốn cho rằng, ông sẽ trở lại cảnh giới Địa Võ tầng 9 mới đúng”.

Nghe vậy, Thiên Động Tiên cười khổ nói: “Vốn dĩ quả thực nên đạt tới tầng 9, nhưng ta lo lắng cảnh giới nâng cấp quá nhanh nên đã áp chế lại”.

Tần Ninh cười nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, đây là lộc trời mà, sẽ không có tác dụng phụ nào cả”.

Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Sau đó hai ngày, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lần lượt tỉnh lại.

“Thế nào?”

Nhìn thấy hai cô, Tần Ninh quan tâm hỏi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 9!”

“Cảnh giới Linh Phách tầng 1!”

Hai cô gái lần lượt đáp lời.

Diệp Viên Viên tăng một mạch 5 tầng, tới cảnh giới Linh Phách tầng 9.

Mà Vân Sương Nhi thì bước qua cảnh giới Linh Luân, đạt tới cảnh giới Linh Phách.

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cũng khẽ gật đầu.

Độ nâng cấp của hai cô cũng coi như nằm trong dự liệu.

Qua mấy ngày nữa, 7 người còn lại cũng lần lượt tỉnh lại.

Tần Sơn đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, Tần Hải đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 7, Tần Hâm Hâm cũng đạt tới Linh Hải tầng 9.

Minh Ung và Thiên Ám thì có sự nâng cấp đáng kinh ngạc, đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 3.

Mà người khiến Tần Ninh cảm thấy hài lòng nhất chính là Tiểu Phi, cảnh giới Linh Phách tầng 1, nâng thẳng đến cảnh giới Linh Phách tầng 9.

Còn Tiểu Thanh thì vẫn mang lông xanh toàn thân, trừ thể hình có chút biến hóa còn ngoài ra không có thay đổi gì.

Nhưng mọi người lại không hề dám xem thường. Con Thanh Ngưu này có thể chặn được đòn tấn công của cảnh giới Địa Võ đấy.

Lúc này 10 người đã tỏa ra thực lực toàn thân hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.

“Cảnh giới nâng cấp quá nhanh không để lại di chứng nào. Nhưng những linh quyết tu luyện, linh khí sử dụng sẽ có thay đổi. Bây giờ rời đi trước đi, mọi người tự mình tu luyện thật tốt!”

Tần Ninh nhìn mọi người, nhàn nhạt cười nói.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì đi theo bên cạnh Tần Ninh.

Tất cả như là một giấc mộng.

Nếu như trước đây nửa năm thì các cô vốn không dám tưởng tượng mình có thể đạt tới cảnh giới Linh Phách.

Cảnh giới Linh Phách chính là cường giả đỉnh cấp của đế quốc Bắc Minh.

Nhưng tới giờ thì các cô đã lần lượt bước chân tới cảnh giới Linh Phách.

“Ninh ca ca…”

Tiểu Phi kéo cánh tay Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ninh ca ca, sao huynh lại không nhận lấy truyền thừa này. Sức mạnh lớn lắm đấy, bây giờ, Tiểu Phi cũng trở nên rất lợi hại rồi nè!”

“Vì Ninh ca ca không cần”.

“Nhưng bây giờ, cảnh giới của Ninh ca ca quá thấp mà, cảnh giới Linh Luân tầng 5, còn thấp hơn cả Viên Viên tỷ tỷ và Sương Nhi tỷ tỷ!”

Tần Ninh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phi, cười nói: “Vậy thì vừa hay, các cô ấy có thể bảo vệ ta rồi!”

“Còn muội, còn muội mà!”, Tiểu Phi siết chặt nắm đấm, nói: “Bây giờ, muội đã tới cảnh giới Linh Phách tầng 9, Viên Viên tỷ tỷ cũng không chắc đã là đối thủ của muội đâu!”

Hai người đi trên đường, Tiểu Phi cứ ba la ba la nói không ngừng, còn Tần Ninh thì vô cùng nhẫn nại, cẩn thận nói chuyện.

Thương Hư nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười khổ, thân phận của cô bé này nhất định là không đơn giản!
Chương 323: Quay về

Có thể khiến Tần Ninh chuyên tâm rèn giũa, đã thế lại còn kiên nhẫn như vậy, có thể thấy được độ đáng sợ của Lăng Tiểu Phi.

Cho dù là Hoàng thể hay hỗn độn thể, Tần Ninh chỉ thu nhận làm tỳ nữ, nhưng cô bé Tiểu Phi này được Tần Ninh che chở như em gái.

Mà trên thực tế, cô nhóc này quả thực không đơn giản.

Lần này tu vi tăng hẳn tám tầng, đồng thời còn là cảnh giới Linh Phách, quan trọng nhất là cô nhóc trông qua mới khoảng tám, chín tuổi thôi.

Suốt dọc đường, Tần Ninh mải miết nghịch khối Tứ Phương Thạch kia.

“Ninh huynh ơi, đây là bảo bối gì thế ạ?”

Nhìn vẻ ngạc nhiên của Tiểu Phi, Tần Ninh mỉm cười: “Một bảo bối có thể hủy thiên diệt địa, bên trong thứ này phong ấn một món đồ rất hay ho, tiếc rằng thực lực hiện tại của ta yếu quá, không mở được nó ra!”

“Thương Hư cũng không mở được ư? Ông ta không phải nhất biến của cảnh giới Thiên Võ à?”

“Cảnh giới Thiên Võ cũng không đủ, chí ít cần tới cảnh giới Hóa Thần Cửu Chuyển mới có thể khởi động được!”

Nghe thấy câu này, Tiểu Phi gật gù, cái hiểu cái không.

Cảnh giới Hóa Thần mới mở ra được ư?

Thời gian này, trong Vạn Linh vực, mấy người họ không còn như ếch ngồi đáy giếng giống hồi ở đế quốc Bắc Minh.

Ở Cửu U đại lục, từ trước đến nay, tứ đại tông môn vẫn luôn lừng danh, thao túng vùng đất nòng cốt của Cửu U, vùng đất trung tâm với linh khí dồi dào.

Mà bên dưới chính là một số cương quốc lớn mạnh xưng hùng xưng bá, bên dưới cương quốc chính là thượng quốc.

Cho dù là thượng quốc thì người mạnh nhất cũng đạt tới cảnh giới Địa Võ.

Cảnh giới Thiên Võ chỉ tồn tại bên trong cương quốc thôi.

Đương nhiên, Thương Hư là trường hợp ngoại lệ.

Sau cảnh giới Tứ Linh là tới cảnh giới Lưỡng Võ, bao gồm Địa Võ và Thiên Võ.

Cảnh giới Địa Võ có chín tầng, cảnh giới Thiên Võ có thất biến.

Mà bên trên cảnh giới Thiên Võ là cảnh giới Thiên Nguyên, đến bước này, thọ mệnh của võ giả có thể kéo dài tới hàng nghìn năm.

Sau Thiên Nguyên chính là Thông Thiên, cao thủ cảnh giới Thông Thiên có thể một tay che trời, cực kỳ mạnh mẽ.

Sau cảnh giới Thông Thiên mới tới cảnh giới Hóa Thần.

Cảnh giới Thiên Võ có thất biến, cảnh giới Thiên Nguyên chia thành tiểu tam nguyên và đại tam nguyên, còn cảnh giới Thông Thiên có năm bước, còn về Cửu Chuyển Hóa Thần xuất quỷ nhập thần, nghe nói chỉ tồn tại trong tứ đại tông môn ở vùng đất trung tâm.

Đó chính là đỉnh cao của thực lực trên khắp Cửu U đại lục.

Cảnh giới Hóa Thần, dù ai nhắc đến cũng cảm thấy xuất quỷ nhập thần, lớn mạnh đến mức khiến người ta khó thở.

“Xem ra không thể nào mở được khối đá vuông này ra trong một chốc một lát được, nếu có linh cảnh Thánh Thiên thì tốt rồi!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Linh cảnh Thánh Thiên?”

Nghe thấy câu này, Thương Hư thoáng sững người, vội vàng nói: “Hồi bẩm công tử, lão già này biết chỗ nào có cao thủ linh cảnh Thánh Thiên!”

“Hửm?”

“Bây giờ trên Cửu U đại lục này, thất đại thượng quốc nổi danh như cồn, địa vị sánh ngang với cương quốc, mà quốc chủ Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt xếp thứ hai, nghe nói có linh cảnh Thánh Thiên đó!”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tần Ninh lộ vẻ mừng rỡ.

“Thánh Minh hoàng? Thượng quốc Thánh Nguyệt...”

“Đúng vậy, kể ra thì, thượng quốc Thánh Nguyệt này do huệ duệ của Thánh Huy - một trong chín soái của gây dựng nên rồi phát triển tới ngày nay”.

“Thánh Huy...”

Tần Ninh khẽ cười, nắm chặt Tứ Phương Thạch trong tay, mỉm cười đáp: “Nếu đã như thế, vậy thì mượn mà dùng thôi”.

Thương Hư gật gật đầu, không nói gì nhiều.

Nhưng mấy người Thiên Động Tiên ở bên cạnh không khỏi rụt cổ.

Mượn mà dùng?

Tần Ninh nói thì đơn giản, chứ đó là thượng quốc Thánh Nguyệt xếp thứ hai trong thất đại thượng quốc đấy.

Thánh Minh Hoàng này là người có tài trí mưu lược, thượng quốc Thánh Nguyệt trong tay ông ta chỉ cần tới mấy chục năm ngắn ngủi đã vượt qua thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc An Lăng, trở thành thượng quốc lớn thứ hai chỉ sau thượng quốc Kim Càn, có thể thấy được tài thao lược của người này!

Mượn mà dùng, chẳng lẽ mượn dễ thế à?

“Cuối cùng cũng về rồi!”

Sau khi rời khỏi đại trận Huyền Minh, lên tới mặt đất, nhìn thấy hoàng cung xung quanh, Tần Ninh vươn vai một cái.

“Thời gian này mọi người vất vả rồi, cứ về nghỉ ngơi đi!”, Tần Ninh nói.

Hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cáo từ trước.

Đế quốc Vân Lam là một trong mười đế quốc lớn, hai người họ rời đi quá lâu, không có người nào đáng tin cậy, chỉ e trong đế quốc đã xảy ra nhiều biến cố.

Thương Hư nhìn Thương Nhất Tiếu mà dặn dò: “Ngươi dẫn người về đế quốc Thương Nghiễm, sắp xếp cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới thay đổi của đế quốc Bắc Minh”.

“Nhớ lấy, đã gọi phải đến, hiểu chưa?”

“Lão tổ cứ yên tâm đi!”

Thương Nhất Tiếu gật đầu đáp lời: “Con xử lý xong sự vụ ở đế quốc sẽ chạy tới, những việc khác cứ giao cho Triệt Nhi là được!”

“Cũng được!”

“Triệt Nhi tâm tính thiện lương, bây giờ đã là thái tử, cũng nên rèn luyện thêm!”

Thương Hư gật gật đầu, đưa mắt nhìn Thương Nhất Tiếu rời đi.

Mà cùng lúc đó, ở bên khác, Tần Ninh đang dẫn theo mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tản bộ trong hoàng cung.

Hai người viện trưởng viện Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung theo sát phía sau.

“Minh Ung!”

“Có!”

Tần Ninh nhìn biểu cảm thận trọng của Minh Ung mà không nén được nụ cười: “Ta đáng sợ đến thế à? Sao ai nhìn thấy ta cũng như nhìn thấy ác quỷ thế?”

Nghe thấy lời này, Minh Ung bất giác gãi gãi đầu.

“Được rồi, không đùa với ông nữa!”

Tần Ninh nhìn những người kia và nói: “Mọi người đi trước đi, Minh Ung, Thương Hư, hai người đi theo ta!”

Ba bóng người lục tục rời đi.

“Tần công tử, có chuyện gì cần dặn dò?”

“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ muốn thử xem có thể mở được Tứ Phương Thạch không thôi!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tuy nói rằng Tứ Phương Thạch cần linh cảnh Thánh Thiên mở ra là phương pháp ổn thỏa nhất, nhưng có lẽ trong hoàng cung này có một thứ cũng mở ra được!”

Có một thứ?

Minh Ung tỏ ra không hiểu.

Ba bóng người chậm rãi tiến về phía trước, sau cùng tới trước một cửa cung.

“Nơi này...”

Minh Ung nhìn cửa cung mà bỗng chốc trầm tư suy nghĩ: “Tần công tử đang nhắc tới mấy pho tượng?”

Tần Ninh gật gật đầu.

Minh Ung mở cửa, ba bóng người lần lượt tiến vào.

Khi tới bên dưới cung điện, bốn pho tượng đang đứng sừng sững.

Pho tượng uy mãnh nhất chính là tôn giả Thanh Vân, hai bên trái phải là Minh Uyên cương vương và viện trưởng học viện Thiên Thần, mà bên cạnh Minh Uyên cương vương còn có một người nữa, chính là Tần Nguyên Thiên.

Tần Ninh nhìn bốn pho tượng rồi gật gật đầu.

“Thương Hư, giúp ta một việc nhé!”

“Công tử khách sáo quá rồi, cứ việc dặn dò là được!”

Tần Ninh bước lên phía trước, vung tay, một giọt tinh huyết chảy ra khỏi lòng bàn tay, rơi xuống dưới chân pho tượng.

Hai tay chập lại, lúc này đây, linh văn lóe lên ánh sáng nhè nhẹ.

Dần dần, ánh sáng tỏa ra tứ phía, từng bóng người dần hiện ra xung quanh.

Những cái bóng mờ đó trông không chân thực lắm, giống như những u hồn đứng xung quanh khi thực hiện nghi thức cúng tế.

“Dùng ngươi để thử nhé!”

Ánh mắt Tần Ninh hướng về pho tượng ở bên cạnh.

Đó chính là tượng của Thiên Thanh Thạch.

Ngón tay chỉ một cái, pho tượng cao hàng trăm mét kia lập tức lóe ra hào quang rồi từ từ thu nhỏ lại.

Sau cùng nó thu nhỏ đến mức chỉ bằng lòng bàn tay, rơi vào tay Tần Ninh.

Tay nắm chặt pho tượng, Tần Ninh không ngừng xoay vần Tứ Phương Thạch, Tứ Phương Thạch vốn to bằng bàn tay cũng không ngừng thu nhỏ lại, sau cùng tiến vào miệng của pho tượng Thiên Thanh Thạch.

Một luồng khí tức thuần khiết tỏa ra, ngậm chặt lấy Tứ Phương Thạch.

“Công tử, đây là... hơi thở tạo hóa?”

Thương Hư lúc này cực kỳ sững sờ, thân thể cũng run rẩy.

Hơi thở tạo hóa?

Là cái gì thế? Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì.
Chương 324: Hơi thở tạo hóa

“Ừ!”

Tần Ninh gật gật đầu và nói: “Hơi thở tạo hóa là thứ có thể ngưng tụ được từ cảnh giới đầu tiên trong bốn cảnh giới Tạo Hóa, một hơi thở có thể nuốt cả tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt!”

Thương Hư nghe vậy mà dao động hẳn.

Hơi thở tạo hóa!

Đối với Cửu U đại lục, thứ này chỉ là truyền thuyết thôi, luôn tồn tại trong truyền thuyết vô thượng.

Năm đó, tôn giả Thanh Vân được liệt vào tôn vị, trên Cửu U đại lục này được coi như sự tồn tại mà vô số người mà kinh hãi khiếp sợ.

Những đám đông chỉ biết một mà không biết hai.

Với tư cách là thuộc hạ của vị nguyên soái được Minh Uyên cương vương tin tưởng nhất, Thương Hư biết được nhiều chuyện hơn.

Nghe nói Cửu U đại đế trước kia đã từng vượt qua cảnh giới Hóa Thần, đạt tới tam vị, thậm chí là sự tồn tại vô địch như tầng Tạo Hóa.

Thế nên, hàng trăm năm nay, trên Cửu U đại lục có bao nhiêu thiên tài kiệt xuất từng nổi danh trên đại lục này, nhưng ngoại trừ Cửu U đại đế ra, không một ai có thể được tôn xưng bằng tên của đại lục!

Trình độ Tạo Hóa, tay che trời, chân đạp đất, thật sự là sự tồn tại như thần linh.

Năm đó Tần Ninh thực sự đã đạt tới cảnh giới này, nếu không, bên trong bức tượng này, làm sao có thể tồn tại suốt chín mươi nghìn năm mà vẫn ẩn chứa hơi thở tạo hóa?

Không!

Không đúng!

Năm đó Tần Ninh có thể lưu trữ hơi thở tạo hóa vào bên trong pho tượng, chắc chắn cảnh giới của hắn không chỉ đơn giản là Tạo Hóa.

Trời ơi!

Lúc này Thương Hư chỉ cảm thấy khiếp sợ.

Rốt cuộc trước kia Tần Ninh từng mạnh đến mức nào?

Vả lại đây mới chỉ là một kiếp, dường như là kiếp bắt đầu.

Thương Hư biết rằng, Tần Ninh chín đời chín kiếp, lộ trình của kiếp nào cũng rất gian nan, luôn vượt qua kiếp trước không chỉ mười lần.

Vả lại, giống như Minh Uyên từng nói, Tần Ninh chín đời chín kiếp, mỗi khi bắt đầu một kiếp đều là một lần thoát thai hoán cốt, một bắt đầu khác biệt.

Có thể nói rằng, thế giới này lớn đến mức nào, có lẽ người khác không biết, nhưng có thể Tần Ninh... biết rõ mười mươi.

Thương Hư càng nghĩ tới lời nói của Minh Uyên cương vương trước kia mà càng thấy khó lòng tin nổi.

Tại sao trên thế gian lại có người đặc biệt đến mức quỷ dị như thế.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Bức tượng này, ta lấy đi trước nhé!”

Nhìn dáng vẻ gật đầu đầy thành khẩn của Minh Ung, Tần Ninh mỉm cười: “Có lẽ trong tương lai, ta cũng sẽ lần lượt lấy nốt ba pho tượng còn lại!”

“Thế nhưng, ta cũng không lấy đi một cách trắng trợn đâu!”

Nhìn Minh Ung, Tần Ninh nói tiếp: “Nhìn thấy bức tượng Tần Thiên Nguyên kia không?”

Hắn phất tay một cái, pho tượng lập tức thu nhỏ lại, rơi vào lòng bàn tay Minh Ung.

“Đây là một pho tượng, nhưng có thể địch lại thiên quân vạn mã, những người dưới cảnh giới Thiên Võ chắc chắn sẽ bị giết, khỏi cần nghi ngờ!”, Tần Ninh nói thêm: “Trong tương lai, nếu ta lấy đi ba pho tượng còn lại, chắc chắn sẽ nói cho ông biết cách sử dụng, cũng coi như thực hiện lời hứa của ta”.

Ba pho tượng còn lại?

Không phải chỉ còn hai pho thôi à?

Lấy xong pho tượng Thiên Thanh Thạch, Tần Ninh thong thả rời đi.

Thương Hư vỗ vỗ vai Minh Ung, nghiêm túc nói: “Hơi thở tạo hóa phong thiên tuyệt địa, công tử sẽ không lừa ông đâu!”

Minh Ung gật gật đầu.

Đương nhiên ông ta biết Tần Ninh sẽ không lừa mình.

Bất kể là tứ tượng thánh trị hay Bát Hoang Viêm Long Hộ cùng với những điều ẩn giấu trong hoàng cung, liên quan tới năm pho tượng trọng đại của hoàng thất Bắc Minh, đều là những thủ đoạn giảo quyệt mà tổ tông để lại từ chín mươi nghìn năm trước.

Thế nhưng Tần Ninh nhìn thấu từng thứ, hiểu biết từng thứ, sự phi thường của hắn đã vượt quá khả năng suy ngẫm của ông ta rồi.

Rời khỏi hoàng cung, Tần Ninh quay về học viện Thiên Thần.

Học viện Thiên Thần của hôm nay, trưởng lão trong viện dốc sức thanh trừng phe cánh của các học viên, trả lại sự trong sáng cho học viện.

Thiên Tử Đảng từng do Thiên Tử cầm đầu cũng đã hoàn toàn tiêu tan.

Ban đầu, cho dù là Thiên Ám cũng không dễ gì ra tay với Thiên Tử, dù sao Thiên Tử cũng từng là phò mã.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh ở đây, Thiên Tử đã chết, không còn chuyện gì là không thể ra tay được.

Chỉ là đối với một số chuyện, Tần Ninh không quá để tâm.

Bên trong tiểu biệt thự Vân Trung, Tần Ninh thong dong nằm trên xích đu, cao thủ cảnh giới Thiên Võ Thương Hư - một sự tồn tại vô địch - đang lặng lẽ đứng bên cạnh, bưng trà rót nước, cẩn trọng và dè dặt.

Cách đó không xa, ông què đang ngồi trên bậc thềm, hai mắt nheo nheo.

Thời gian này, Thương Hư quả thật là... phục vụ quá chu đáo.

Chăm sóc miếng ăn giấc ngủ và sinh hoạt thường ngày của Tần Ninh, có thể nói là cực kỳ tinh tế.

Thậm chí, để làm hài lòng khẩu vị của Tần Ninh, người này còn gọi ngự trù của hoàng thất từ đế quốc Thương Nghiễm tới đây, chỉ vì thỉnh thoảng Tần Ninh nhắc một câu rằng muốn nếm mỹ vị của món bánh bao.

Cái tên này, quả thực đã thể hiện rõ thế nào là “nịnh bợ”.

Thế nhưng, Thương Hư có thể không hề kiêng dè thực lực ở cảnh giới Thiên Võ rất mạnh mẽ của mình.

Chứ ông què hoàn toàn chịu thua.

Có Thương Hư ở đây, đừng nói đến ông ta, ngay cả hai tì nữ như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không còn tác dụng gì nữa.

Thật khó lòng tưởng tượng, rốt cuộc thứ gì khiến một cao thủ cảnh giới Thiên Võ có thể nịnh bợ đến vậy!

Hôm đó, Tần Ninh vẫn đang phơi nắng trong viện như thường lệ thì một bóng dáng mập mạp rón rén bước tới.

“Đến cũng đến rồi, còn lén la lén lút làm gì?”

Tần Ninh nheo mắt, không kiềm chế được nên cười cười mắng một câu.

“Hề hề, Ninh huynh, huynh tỉnh rồi à!”

“Lần sau còn lén la lén lút nữa thì coi chừng bị đánh”.

“Hề hề...”

Người đến chính là Tần Hâm Hâm, sau lần trước quay về, Tần Hâm Hâm cũng lặng lẽ tu luyện trong học viện.

“Đệ sợ làm phiền đến huynh đấy mà, bây giờ huynh khác lắm rồi, trở thành người mà viện trưởng lẫn hoàng đế đều sợ, đến cả cao thủ Thiên Võ còn cúc cung tận tụy với huynh”.

“Ta thấy đệ ngứa đòn lắm rồi!”

Tần Ninh bật cười mà mắng: “Còn nói thêm những câu giả dối đó thì ta có thể suy xét tới việc nhờ Hứa trưởng lão sắp xếp cho đệ ra ngoài rèn luyện vào lần sau!”

“Ha ha...”

Tần Hâm Hâm cười ha hả: “Đệ biết ngay Ninh huynh vẫn là Ninh huynh trước kia mà”.

“Nói đi, tiểu tử thối, vòng vo như thế làm gì!”

Tần Hâm Hâm đột nhiên bẽn lẽn hẳn.

“Ninh huynh, chuyện đó thì... ờm, huynh cũng biết đấy, lần trước ở Vạn Linh vực, bên cạnh ta có một cô gái”.

“Cô ấy tên là Thanh Thanh, thời gian này vẫn luôn sống ở chỗ đệ để dưỡng thương!”

Tần Hâm Hâm chậm chạp nói: “Thời gian này, bọn đệ ở bên nhau, có... có tình cảm rồi...”

“Chuyện tốt!”

Tần Ninh lập tức bật cười: “Tiểu tử này, đây là chuyện tốt, làm sao phải ngượng nghịu như thế? Ta và đệ sắp mười bảy tuổi rồi, tuy thành thân thì hơi sớm, nhưng hứa hôn thì không thành vấn đề!”

Tần Hâm Hâm tuy hơi béo nhưng không ngờ sức hút cũng lớn lắm.

“Huynh, huynh đồng ý rồi à?”

“Tất nhiên, chuyện này đã nói với đại ca và nhị ca chưa?”

“Nói rồi nói rồi, họ bảo đệ tới hỏi ý kiến huynh!”

Tần Ninh bật cười: “Ta có ý kiến gì được chứ? Đương nhiên là chuyện tốt rồi”.

“Ninh huynh, còn một vấn đề phải nói với huynh...”

“Ồ? Sao thế?”

“Thanh Thanh họ Minh...”, Tần Hâm Hâm tỏ ra do dự.

“Họ Minh?”

Tần Ninh mỉm cười: “Họ Minh thì sao?”

“Huynh, huynh thực sự không biết hay nói đùa vậy? Ở Cửu U đại lục, người mang họ Minh ít lắm đấy, chỉ có hoàng thất của thượng quốc Đại Minh thôi!”

“Minh Thanh Thanh...”

Tần Ninh đột nhiên hiểu ra nên cười ha ha: “Đệ nói là Minh Thanh Thanh chính là công chúa của thượng quốc Đại Minh? Thế chẳng phải càng tốt sao?”

“Lúc trước Thư Nhã kia tiếp cận đệ có mục đích riêng, ta còn lo đệ ủ rũ không vực dậy được, bây giờ đệ tìm được công chúa của thượng quốc, rất tốt đấy chứ”.

“Huynh, huynh đừng đùa với đệ chứ...”

Tần Hâm Hâm cuống quýt vô cùng: “Thượng quốc Đại Minh là thất đại thượng quốc, Thanh Thanh là công chúa, đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, hoàng thất Đại Minh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”. Nghe đến đây, Tần Ninh thoáng sững người.
Chương 325: Ta giúp đệ đi dạm ngõ

"Thằng nhóc thúi này, nói cả nửa ngày, thì ra là đệ đang lo lắng chuyện này đó hả!"

Tần Ninh cười nói: "Đệ là ai chứ? Đệ là Tần Hâm Hâm, đệ đệ của Tần Ninh ta, đừng nói là công chúa thượng quốc, cho dù là công chúa cương quốc, chỉ cần đệ thích, mà người ta cũng thích đệ, thì ai dám cản trở ta đều sẽ đá đi hết!"

"Ca, huynh có cách sao?"

"Đương nhiên, ngày khác ta giúp đệ đi dạm ngõ!"

Tần Hâm Hâm căng thẳng không thôi: "Thật sao?"

"Đệ đừng có nhiều chuyện nữa, ta gạt đệ làm cái gì?"

Tần Ninh cười nói: "Minh Thanh Thanh đó xinh đẹp thanh tú, tên nhóc nhà đệ có được rồi thì phải biết quý trọng đó".

"Ừm!"

Tần Hâm Hâm liên tục gật đầu.

Chuyện này Tần Ninh đã ủng hộ, vậy nhất định sẽ có triển vọng.

“Ca, khi nào thì huynh giúp đệ dạm ngõ!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thúc giục.

"Thằng nhóc thúi, dục tốc bất đạt. Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, được chưa?"

"Được!"

Tần Hâm Hâm lại gật đầu.

Chỉ cần Tần Ninh gật đầu, thì mọi chuyện đều sẽ dễ dàng.

Khi Tần Hâm Hâm rời đi, Tần Ninh phất tay ra hiệu.

Thương Hư ngay lập tức xuất hiện.

"Công tử, có chuyện gì sao?"

"Đi hỏi thăm một chút về Minh Thanh Thanh, xem lai lịch của cô gái này thế nào, ta không thể để cho đệ đệ của ta sai lầm như lần trước nữa".

"Không cần hỏi thăm đâu thưa công tử".

Thương Hư cười nói: "Minh Thanh Thanh này là công chúa của vương triều Đại Minh. Nàng mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, tính tình rất tốt. Trong số rất nhiều công chúa, nàng nhất định là một trong những công chúa xuất sắc nhất".

"Chỉ có điều, cô gái này mạng không tốt, mẫu tộc có địa vị không cao, cho nên địa vị của bản thân ở bên trong vương triều Đại Minh cũng không hề cao".

Thấy Thương Hư có thể nói thao thao bất tuyệt như vậy, Tần Ninh cũng hơi ngạc nhiên.

"À, công tử, thật ra... chuyện đó...", Thương Hư xấu hổ nói: "Trước đây tên nhóc Nhất Tiếu đã tới dạm ngõ nàng cho Thương Triệt. Đế quốc Thương Nghiễm muốn liên hôn với thượng quốc Đại Minh, nhưng đã bị từ chối".

"Minh Thanh Thanh này dường như đã có hôn ước với... một hoàng tử của thượng quốc Thánh Nguyệt".

Nghe vậy, Tần Ninh xoa xoa đầu.

Bất luận là đế quốc hay thượng quốc, trên Cửu U đại lục này, trừ khi là có thế lực ngút trời, nếu không thì chuyện các quốc gia liên hôn với nhau cũng là chuyện bình thường.

"Xem ra đúng là phải đến thượng quốc Thánh Nguyệt một chuyến rồi!"

"Nếu muốn tới thượng quốc Đại Minh thì phải đi thẳng về phía tây, đúng là phải đi qua lãnh thổ của thượng quốc Thánh Nguyệt trước!", Thương Hư nghiêm túc nói: "Hơn nữa, lần này công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, nếu có thể giải quyết những người ở thượng quốc Thánh Nguyệt, đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, thì có lẽ hôn sự của đệ đệ công tử cũng sẽ thành công".

"Ồ? Ý của ngươi là?"

Thương Hư giải thích: "Thượng quốc Thánh Nguyệt đứng thứ hai trong số bảy thượng quốc hàng đầu, thực lực cường đại, quốc lực thâm hậu, lại là hậu nhân của nguyên soái Thánh Huy. Thượng quốc Đại Minh thì đứng thứ năm, hai quốc gia này ngoài mặt là quan hệ liêp hiệp, nhưng trên thực tế, thượng quốc Đại Minh chính là một nước chư hầu của thượng quốc Thánh Nguyệt".

"Cũng tốt, mấy ngày nữa chúng ta lên đường đến thượng quốc Thánh Nguyệt trước, sau đó mới đến thượng quốc Đại Minh dạm ngõ cho Hâm Hâm".

"Vâng vâng vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp".

Thương Hư vội vàng chạy đi, không dám chậm trễ.

Hai cô nàng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện, nhìn thấy cảnh này đều dở khóc dở cười.

Thương Hư đối với Tần Ninh thật sự quá mức trung thành, chuyện gì cũng sắp xếp ổn thỏa trước sau.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, trong mấy ngày này, Tần Ninh cả ngày chỉ tắm nắng, còn không thì mê mẩn nghịch khối đá Tứ Phương ngậm trong miệng pho tượng.

Trong mấy ngày này, bên trong học viện Thiên Thần cũng xảy ra một chuyện náo nhiệt.

Trên bầu trời của học viện Thiên Thần, một con linh thú đột nhiên xuất hiện, thân hình to lớn che khuất mặt trời, đáp xuống khu 36.

"Này, đó là gì vậy?"

"Hình như là... linh thú cấp 5, chim ưng Tử Vân!"

"Linh thú cấp 5, chính là linh thú cấp 5 tương đương với cảnh giới Địa Võ cường đại đó hả? Thật vậy sao?"

"Ở đế quốc Bắc Minh của chúng ta, làm gì có ai có thể điều khiển linh thú cấp 5".

"Ai mà biết đâu..."

Sự xuất hiện của con linh thú khổng lồ đáp xuống khu 36 khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.

Trước kia, khu 36 là một nơi hoang phế không người trông coi, nhưng kể từ sau khi chuyện ở Vạn Linh vực kết thúc, học viện đã phái hơn mười vị trưởng lão cảnh giới Linh Phách nghiêm cẩn phòng thủ bốn phía.

Ngay cả hoàng đế có khi cũng không nhận được đãi ngộ cao như vậy.

Các đệ tử đã sớm ấm thầm truyền ra tin đồn.

Sở dĩ học viện Thiên Thần làm như vậy là bởi vì Tần Ninh.

Hắn bây giờ là nhân vật quan trọng của học viện Thiên Thần, thậm chí còn nổi danh ở các đế quốc và thượng quốc khác.

"Tần công tử!"

Và vào lúc này, bên ngoài tiểu biệt viện Vân Trung, trên lưng chim ưng Tử Vân, có một bóng người thần thái bất phàm, dung mạo anh tuấn đang đứng chắp tay.

"Tại hạ là Thương Trạch Vương của đế quốc Thương Nghiễm, phụng mệnh bảo vệ Tần công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt".

Từ khí tức có thể thấy Thương Trạch Vương khoảng độ bốn mươi tuổi, nhưng trên khuôn mặt của ông ta hoàn toàn không xuất hiện dấu vết của tuổi tác.

"Thương Hư đâu?"

"Lão tổ gặp phải một ít chuyện trì hoãn, đợi đến khi công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, lão tổ sẽ đến gặp công tử!"

Nghe vậy, Tần Ninh liền nhíu mày.

Hắn vốn định bước ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại.

Phía sau hắn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng như Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh, đều nhìn về phía Tần Ninh mà không hiểu tại sao.

Mặc dù Thương Hư không trực tiếp đến gặp, nhưng ông ta đã phái Thương Trạch Vương đến.

Thương Trạch Vương là cánh tay phải đắc lực của bá chủ Thương Nhất Tiếu, có địa vị rất cao bên trong đế quốc Thương Nghiễm, bây giờ lại đến đây với tư cách một thị vệ, đế quốc Thương Nghiễm rõ ràng đã rất nể mặt Tần Ninh rồi.

Tần Ninh còn chưa hài lòng sao?

Thương Trạch Vương lúc này trông cũng rất thấp thỏm.

"Nói đi!"

Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.

Thương Trạch Vương khuỵu gối, vội vàng nói: "Tần công tử, lão tổ không cố ý che giấu chuyện này..."

"Ta bảo ngươi nói!"

Nói?

Nói gì cơ?

Mấy người Diệp Viên Viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ngươi thật sự nghĩ, ta suốt ngày ở trong tiểu biệt viện Vân Trung thì sẽ không hay biết chuyện gì bên ngoài sao?"

Ngay khi Tần Ninh nói lời này, Thương Trạch Vương run lên, vội vàng nói: "Tần công tử, xin công tử đừng nóng giận, lão tổ đã hạ lệnh, thuộc hạ phải làm nhiệm vụ".

"Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa!"

Tần Ninh tức giận nói.

"Vâng!", Thương Trạch Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước ở trong Vạn Linh vực, thượng quốc Linh Ương cùng thượng quốc Mộc Diệp bại trận, mất đi mấy chục cao thủ cảnh giới Linh Phách, bọn chúng không thể nuốt trôi cục tức này!"

"Nhưng đối với công tử, bọn chúng kiêng kỵ không dám trả đũa, cho nên bọn chúng đã nhắm vào đế quốc Thương Nghiễm của bọn ta".

"Trước đây thật ra khi hoàng đế trở về đế quốc, thái tử Thương Triệt bị thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Mộc Diệp phái sát thủ ám sát ở bên trong hoàng cung, đã chết rồi..."

"Hoàng đế trước nay chưa từng nói cho lão tổ biết, lần này lão tổ trở về, chuyện không thể che giấu được nữa. Lão tổ biết được chuyện này thì vô cùng phẫn nộ, đã đi thẳng tới thượng quốc Linh Ương báo thù rồi!"

Lời nói vừa dứt, thì trong mắt Tần Ninh đã xuất hiện một ánh cười lạnh lẽo.

“Có vẻ như ta đã gây ra rắc rối cho Thương Hư rồi”, hắn nở nụ cười nhạt, càng lúc càng lạnh lùng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom