Chương 216: Bò ngựa đụng nhau
Vân Trung Lam Yên quả là loại quả chỉ có thể sinh trưởng ở đế quốc Vân Lam.
Loại quả này không phải là loại quả bình thường, mà là một loại quả vô giá.
Thực sự vô giá!
Quả này có thể gọi là một loại linh tài ngũ phẩm.
Cần một ngàn năm để mọc ra một nụ Vân Trung Lam Yên hoa, trong vòng một ngàn năm này, nếu có bất kỳ vấn đề gì ảnh hưởng, thì việc mọc ra nụ hoa cũng sẽ thất bại.
Nụ của Vân Trung Lam Yên hoa phải mất thêm một ngàn năm để phát triển.
Muốn nụ khai hoa, phải chờ tới một ngàn năm.
Sau đó, phải mất thêm ba ngàn năm nữa thì quả của cây mới phát triển và trưởng thành.
Đó chính là Vân Trung Lam Yên quả.
Hơn nữa, mỗi cây chỉ mọc ra một quả.
Một quả đó hình thành, phải chờ đến năm ngàn năm ròng rã.
Loại quả này, đừng nói là Tần Ninh muốn, ngay cả Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc, muốn có được một quả cũng khó!
Bởi vì muốn thu hoạch một quả phải trải qua vô vàn khó khăn!
Các hoàng đế của đế quốc Vân Lam ở mọi thế hệ đều coi nó như sinh mệnh.
Tần Ninh muốn có nó, chuyện này là không thể nào.
"Vân Trung Lam Yên quả, chỉ có người của đế quốc Vân Lam biết cách vun trồng, cũng chỉ có ở đế quốc Vân Lam mới có thể phát triển được".
Diệp Viên Viên cau mày nói: "Nhưng quả này là vô giá, e rằng ngay cả bên trong hoàng thất cũng không có được bao nhiêu... muốn có nó... gần như là không thể..."
"Người khác thì không thể, nhưng ta thì có thể!"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Lần này ta tính xem, bốn người chúng ta, cộng với đại ca, nhị ca, Hâm Hâm và Tiểu Phi, cũng như Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái, vậy thì cần mười một quả!"
Bòooo...
Bên ngoài xe, Tiểu Thanh bất mãn kêu lên.
"À đúng rồi, còn có Tiểu Thanh nữa, vậy là mười hai quả!"
Tần Ninh nhẹ nói: "Mười hai quả Vân Trung Lam Yên, không hơn không kém".
"Xem như quà tạ lỗi của đế quốc Vân Lam đối với ta!"
Ngay khi hắn nói ra điều này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn choáng váng.
Diệp Viên Viên ở bên cạnh cũng bĩu môi.
Bên ngoài xe, Thiên Động Tiên cũng cười khổ, Tần Ninh quả thực không sợ trời không sợ đất.
Nơi này đã không còn là đế quốc Bắc Minh nữa, mà là đế quốc Vân Lam, nơi có vô số cường giả cảnh giới Địa Võ.
Đây không phải là nơi mà hắn có thể tùy ý làm càn!
Lúc này chỉ có Tiểu Thanh là vui vẻ như một đứa ngốc, tốc độ tăng vọt.
Nó không biết Vân Trung Lam Yên quả là thứ gì, nhưng nó nghĩ chắc là thứ đó ngon lắm.
Đi được hơn nửa đường, dọc theo đường đi, Tần Ninh lúc nào cũng gảy đàn, ngón đàn càng lúc càng trở nên thuần thục, tu vi của Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng tăng lên nhanh chóng.
Ông què cũng được lợi không ít, kỳ thực ông ta cảm thấy cảnh giới Linh Phách của mình như đã có biến hóa.
Trong mười năm qua, ông ta hầu như không tiến bộ thêm được chút nào, nhưng bây giờ, ở cảnh giới này ông ta lại cảm thấy thư thái.
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân cùng với cảnh giới Linh Phách là Tứ Linh cảnh giới ổn định nhất nằm trên cảnh giới Cửu Môn.
Tứ Linh cảnh giới, ngưng tụ linh hải, đúc linh đài, chuyển linh luân, tu linh phách, mỗi một bước tiến lên lại khó khăn hơn bước trước đó gấp vạn lần.
Nhưng Thiên Động Tiên hiểu rằng điều khó khăn nhất chính là vượt qua Tứ Linh cảnh giới, đạt đến cảnh giới Địa Võ.
Cảnh giới Địa Võ, linh khí bên trong cơ thể càng đậm, trong tình cảnh nguy hiểm có thể ngay lập tức đạp gió cưỡi mây.
Cường giả cảnh giới này có thể bay lên không trung rất lâu, chứ không chỉ lượn lờ như ở Tứ Linh cảnh giới.
Đạt được tới bước này, vậy thì trên Cửu U đại lục, ông ta sẽ không còn là tồn tại nằm dưới đáy nữa.
Tứ Linh cảnh giới, đối mặt những tồn tại đứng đầu của Cửu U đại lục, đúng là chỉ nằm ở dưới đáy.
Ngọn núi mà đệ tử bên trong học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh xem là đỉnh cao nhất, thì ở trong mắt người khác cũng chỉ xem là tầng dưới đáy mà thôi.
Đây là thực tế không thể chối cãi.
Vì vậy, Thiên Động Tiên luôn muốn bước qua được cảnh giới Linh Phách, đột phá lên cảnh giới Địa Võ.
Bây giờ, ông ta dường như đang tiến gần hơn với mục tiêu đó.
Đi hết thêm một ngày, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, xe bò cuối cùng cũng đã nhìn thấy được bóng dáng hùng vĩ của thủ đô đế quốc Vân Lam.
"Cuối cùng cũng sắp tới rồi!"
Thiên Động Tiên thốt lên khi nhìn thấy tường thành đen kịt đang hiện ra mờ ảo.
Bên trong xe, Tần Ninh vẫn đang gảy đàn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đắm chìm trong đó.
Dọc trên đường đi, dường như bọn họ lúc nào cũng vậy, khá là tiêu dao sung sướng.
"Chát... chát... chát..."
Từ bên trong cổng thành, có một đám người đang thúc ngựa Hỏa Túng, oai phong phóng thẳng ra khỏi cổng thành.
Đám người ngựa đó phi nước đại vô cùng nhanh, không hề quan tâm đến đám đông đang đứng ở cổng, vẫn lao thẳng vào đám đông khiến cho mọi người hoảng sợ.
Nhưng khi nhìn thấy lá cờ hiệu do tên dẫn đầu đám người ngựa giương lên, lính gác cổng thành đều ngoan ngoãn chọn cách im lặng để đám người ngựa phi qua, ngang ngược vô cùng.
Một người lính canh mới không nhịn được muốn chặn bọn chúng lại, nhưng đã bị một người lính canh già vội vàng ngăn cản: "Ngươi không muốn sống nữa hả, không thấy người của Lam gia đang cưỡi ngựa Hỏa Túng phóng qua hay sao? Đó là tam công tử của Lam gia, Lam Tiếu Kiêu đó!"
Lời này vừa nói ra, lính mới kia nhất thời giật mình một cái.
Lam Tiếu Kiêu, tam công tử của Lam gia, vô cùng ngang ngược cao ngạo, dây vào gã thì không biết sẽ phải chết như thế nào.
"Mau nhìn kìa!"
Mà giờ khắc này, lính mới kia nhìn ra ngoài cổng thành, có một con bò kéo theo một chiếc xe chạy đến với tốc độ cực nhanh, hỏa tốc tiếp cận cổng thành.
Đám người ngựa căn bản không có ý định né tránh, mà con bò xanh kéo xe kia cũng y như vậy.
"Tiêu rồi, là ai lại tự tìm cái chết, chọc giận vị công tử này, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!"
Người lính già lao về phía trước, cố gắng ngăn chiếc xe bò lại.
Nhưng quá trễ rồi!
Bang…
Đám người ngựa và xe bò cuối cùng cũng đụng mạnh vào nhau.
Nhưng bóng dáng con bò xanh vẫn đứng yên bất động, ngay cả chiếc xe phía sau cũng chỉ giảm tốc độ rồi dừng lại.
Ngược lại chính là đám người ngựa kia, vừa đụng vào là đã văng xa về sau, kêu rên một tiếng, cả người và ngựa đều bị lật nhào!
Nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc, những người lính gác cổng thành đều sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Chuyện gì đã xảy ra?
Một con bò xanh bình thường thực sự đã húc ngã được ngựa Hỏa Túng?
Ngựa Hỏa Túng là linh thú cấp 2, thú cưỡi kiên nhẫn và mạnh mẽ nhất.
"Là kẻ nào không muốn sống, thấy thiếu gia ta mà không biết nhường đường!"
Thanh niên ngồi trên lưng ngựa hiển nhiên cũng không tầm thường, tuy rằng bị ném xuống ngựa, nhưng dáng người tiếp đất vững vàng, không bị thương tổn.
Soạt...
Phía sau, một nhóm người xuống ngựa, vây chặt chiếc xe bò.
Mấy chục người này mang sát khí rất nặng, đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Thanh niên vỗ vỗ mấy cái phủi sạch thân thể, trên eo của gã đeo kiếm, tà khí lan tràn.
Thấy vậy, ông què cũng vỗ vỗ lên người Tiểu Thanh.
"Ha ha, vị công tử này, thực xin lỗi, con bò này có hơi cứng đầu, ta không kéo nó lại nổi, thực sự xin lỗi công tử!"
Ông què chắp tay cười nói: "Nhưng ta cho rằng ngựa Hỏa Túng của công tử cũng đang phóng rất nhanh, cả hai chúng ta đều sai, may mà công tử không bị thương, vậy thì chuyện này chúng ta cứ bỏ qua nhé?"
"Bỏ qua?"
Thanh niên kia chợt bật cười.
"Lão cũng không biết hỏi thăm thử một chút, ở thành Vân Lam này, Lam Tiếu Kiêu ta có bao giờ bỏ qua cho người khác hay không?"
Lam Tiếu Kiêu chế nhạo nói: "Lão già, dám làm cho thú cưỡi của ta giật mình tức là tự tìm đường chết, biết chưa?"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên gương mặt ông què liền biến mất.
Tiểu Thanh lúc nãy do quá hưng phấn, quên hết trời đất, nhưng ngựa của Lam Tiếu Kiêu kia cũng đã phóng quá nhanh, nếu không thì căn bản cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Vốn là cả hai bên đều sai vì đã phóng nhanh, bên họ cũng đã xin lỗi rồi, nhưng thanh niên này vẫn muốn đổ hết lỗi lên đầu họ.
Chương 217: Muốn chết thì cút qua một bên chờ
"Vậy thì ngươi muốn gì?"
Ông què lạnh lùng hỏi.
"Ta muốn gì?"
Lam Tiếu Kiêu bật cười, nhìn mấy tên hộ vệ xung quanh, giễu cợt nói: "Lão già này hỏi ta muốn gì kìa!"
"Ta muốn lão quỳ xuống cầu xin công tử ta rủ lòng thương xót, lão già, cho dù chủ của ngươi là ai thì cũng phải cút ra ngoài đây, cùng với lão quỳ xuống cầu xin công tử ta".
"Nếu chủ của lão là nữ, công tử ta liền không so đo nữa, nhưng nếu là nam, thì cho dù quỳ xuống cầu xin tha thứ, công tử ta cũng muốn giết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ông què lại càng lạnh lẽo hơn.
"Vô liêm sỉ!"
Tiếng quát vừa dứt, ông què đã lao tới tát gã kia một cái.
Chát một tiếng, Lam Tiếu Kiêu bị tát mạnh tới mức văng mấy cái răng ra ngoài, dấu năm ngón tay in rõ trên gương mặt.
Một ngụm máu tươi phun ra, xen lẫn thêm mấy cái răng gãy, lúc này Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn choáng váng.
"Gãy răng, gãy răng ta rồi..."
Lam Tiếu Kiêu bị tát đến ngu người, không ngừng kêu la.
Ông què hừ một tiếng, nói: "Người biết kính già yêu trẻ thì mới sống lâu được!"
Lam Tiếu Kiêu nghe thấy vậy thì tức phát điên.
"Người đâu, mau giết chết lão già này cho ta, giết luôn những kẻ trên xe!"
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan!"
Lời nói vừa dứt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong xe, màn xe mở ra, hai bóng người lần lượt đi ra, đứng ở phía trước xe, nhìn thẳng về phía trước.
Một người thì thanh thuần động lòng người, còn một người thì cao ngạo như tuyết trắng.
Sự hiện diện của hai người này lập tức khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh lóe lên rung động.
Mấy cô gái này thực sự phi thường!
"Công chúa điện hạ!"
Lam Tiếu Kiêu ngẩn ra khi nhìn thấy Vân Sương Nhi.
"Công chúa điện hạ, tại sao người lại ở chỗ này?"
Lam Tiếu Kiêu nhìn Vân Sương Nhi sửng sốt.
"Tại sao ta lại không thể ở đây? Xe này là của ta, bây giờ ngươi lại định giết ta sao?"
"Không, không, không phải..."
Lam Tiếu Kiêu lúng túng nói: "Lão già này dám làm cho con ngựa của ta giật mình, ta chỉ muốn dạy cho lão ta một bài học".
"Đây là người đánh xe của ta, ngươi đã không có chuyện gì thì mau tránh đường đi!"
Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.
Tránh đường?
Sắc mặt Lam Tiếu Kiêu trầm xuống, giọng điệu cũng thay đổi.
"Công chúa điện hạ!"
Lam Tiếu Kiêu lạnh lùng nói: "Tuy rằng người là công chúa, nhưng ta cũng là tam công tử của Lam gia. Xe của công chúa đã làm kinh động đến tuấn mã của ta, mà lão già này lại dám ra tay đánh ta. Chuyện này công chúa dù sao cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý, không phải sao?"
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi liền cau mày.
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan".
"To gan?"
Lam Tiếu Kiêu giễu cợt nói: "Toàn bộ đế quốc Vân Lam này có một nửa là của Lam gia ta. Hoàng đế là người của Vân gia, nhưng cha của ta bây giờ cũng chính là Cửu Quan Vương. Ta gọi cô một tiếng công chúa điện hạ chẳng qua cũng chỉ là nghi thức mà thôi".
"Cho dù bây giờ ta có gọi thẳng cô là Vân Sương Nhi thì cũng không có việc gì!"
"Ngươi…"
"Vân Sương Nhi, chuyện này nếu đến tai của cha ta cùng với cha của cô thì bọn họ cùng lắm cũng sẽ chỉ xem là con trẻ ầm ĩ mà thôi, huống chi là cô... vẫn chẳng thể tu luyện được!"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Vân Sương Nhi đã đỏ bừng tức giận.
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi to gan lắm".
Vân Sương Nhi đã vô cùng phẫn nộ.
"Vân Sương Nhi, sự việc lần này vốn dĩ chỉ là chuyện tầm thường, nhưng ta, Lam Tiếu Kiêu, với tư cách là công tử cao quý của đế quốc này, đã bị lão già kia đánh gãy răng. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
“Vậy ngươi muốn làm gì?”, Vân Sương Nhi cau mày.
“Đơn giản thôi, cô gái đứng bên cạnh cô phải thuộc về ta!", Lam Tiếu Kiêu nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh của Diệp Viên Viên, như muốn xuyên thủng lớp y phục của nàng, kích động nói: “Cô gái kia đi theo ta, chuyện này xem như xóa bỏ".
"Bằng không, cho dù cô có là công chúa, thì hôm nay ta cũng không buông tha cho cô!"
Vừa nói xong, khung cảnh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Mấy tên hộ vệ đang vây quanh thậm chí còn không dám thở mạnh.
Một người là công chúa của đế quốc, Vân Sương Nhi.
Người còn lại là Lam Tiếu Kiêu, tam công tử Lam gia.
Chỉ cần hơi lơ là, đắc tội một trong hai người, thì kết quả chỉ có một con đường chết.
"Tỳ nữ của ta mà ngươi cũng dám động vào, muốn chết thì cút qua một bên chờ đi!"
Không gian như ngưng động, từ bên trong xe chậm rãi vang lên một giọng nói.
Lúc này, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Là kẻ nào không muốn sống nữa, dám nói ra mấy lời này?
Lam Tiếu Kiêu, tam công tử Lam gia.
Trong đế quốc Vân Lam, Lam gia có thể nói là sánh ngang với hoàng thất Vân gia.
Ai mà không biết tổ tiên Vân gia và tổ tiên Lam gia chính là phu thê.
Từ khi Vân Trung Phi lập nên đế quốc Vân Lam, tất cả những người thuộc gia tộc của Lam Thanh Thanh đều mang họ Lam.
Hai gia tộc được coi là bá chủ chung của đế quốc Vân Lam.
"Được, được lắm!"
Lam Tiếu Kiêu nhìn Tần Ninh chậm rãi bước ra khỏi xe, cười lớn: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?"
"Người đâu, mau giết chết tên nhãi này, cả lão già đánh xe cũng giết nốt, chỉ giữ lại cô gái cho ta!"
Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn nổi giận.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng lười dài dòng.
"Ông què, ông còn ngẩn ra làm gì?"
Tần Ninh phất tay nói: "Giết hết đi!"
"Tránh chậm trễ việc vào thành!"
"Được!"
Nghe vậy, ông què chắp tay, trực tiếp bước ra ngoài.
Ầm…
Một tay phất ra, linh khí phóng thẳng lên trên không trung, lập tức áp sát Lam Tiếu Kiêu.
Cảm thấy cái chết gần kề, Lam Tiếu Kiêu hoang mang vô cùng.
"Ngươi... ngươi dám giết ta sao? Giết ta rồi, ngươi nhất định không thể bước ra khỏi đế quốc Vân Lam!", Lam Tiếu Kiêu thở hổn hển, cố sức hét lên.
“Vốn dĩ ta cũng không định bước ra, ta có xe, sao lại phải tự bước ra!”
Tần Ninh phất tay, một tiếng răng rắc vang lên, khí tức trong cơ thể Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn tiêu tán.
Chết rồi!
Bị giết chết một cách nhanh chóng!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chết lặng.
Vân Sương Nhi muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lam Tiếu Kiêu quả thực đã rất quá đáng, tự mình tìm đến cái chết.
Nhưng nếu Tần Ninh giết chết Lam Tiếu Kiêu thế này, họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối với Lam gia.
Đến lúc đó, cô ấy phải làm thế nào mới phải?
Tần Ninh là người tuyệt đối không thể chọc vào!
Nhưng bây giờ, Tần Ninh có quan tâm đến việc giết chết một tên Lam Tiếu Kiêu hay không?
Hắn đã thẳng thừng giết chết Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam, giết thêm một Lam Tiếu Kiêu cũng chẳng là vấn đề gì trong mắt hắn.
Nhưng Lam gia chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?
Mà giờ khắc này, những hộ vệ chung quanh kia, cùng với lính gác cổng thành đều đã hoàn toàn sợ ngây người.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh rồi nói: "Đế quốc Vân Lam, vào xem một chút đi!"
Sau khi xuống xe, Tần Ninh bước đi, hai tay chắp sau lưng, nhìn tòa thành to lớn trước mặt, không để ý chút nào tới chuyện đã xảy ra.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh hồn vía.
Cái tên đó thật sự không quan tâm đến chuyện này chút nào sao?
Người hắn đã giết chết là Lam Tiếu Kiêu, chứ không phải một kẻ vô danh tiểu tốt!
Lam gia chắc chắn không thể bỏ qua chuyện này!
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh đã cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào thành Vân Lam.
Ông què ở sau lưng, mang theo xe từ từ đuổi theo.
Bốn người cùng nhau rời đi, để lại khung cảnh hỗn loạn bên ngoài cổng thành.
"Nhanh lên, còn ngẩn người ở đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Thủ lĩnh của đám hộ vệ quát lên: "Mau phái người đi thông báo cho trưởng tộc, đồng thời thông báo cho nhị thiếu gia, nhanh lên!"
"Lần này thực sự đã gây nên sóng gió rồi!"
Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Mà bốn người Tần Ninh thì đã tiến vào trong thành.
Đất nước và con người của đế quốc Vân Lam hoàn toàn khác với đế quốc Bắc Minh, tiểu thương tôi tớ tới lui không dứt.
Diệp Viên Viên nhìn xung quanh, nở một nụ cười hiếm hoi.
Ngược lại, Vân Sương Nhi đang không biết phải xoay sở thế nào.
Chương 218: Học viện Vân Lam
"Sương Nhi bị làm sao vậy?"
Tần Ninh sờ đầu Vân Sương Nhi, cười nói: "Không phải chỉ là một Lam Tiếu Kiêu chết thôi sao? Chẳng phải là chuyện gì lớn, yên tâm đi!"
"Công tử!"
Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử có thể nể tình Sương Nhi, đừng ra tay với Vân gia của ta có được không?"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng ngây người.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết người lung tung!"
Sẽ không giết người lung tung...
Ý tứ trong lời nói của Tần Ninh đã quá rõ ràng.
Hắn sẽ không giết người lung tung, nhưng nếu có thêm một kẻ nào giống như Lam Tiếu Kiêu xuất hiện, hắn căn bản sẽ không nương tay.
Trước khi đến đây, Vân Sương Nhi chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh.
Với tính khí của Tần Ninh, nếu đắc tội Vân gia và Lam gia thì sẽ rất tệ.
Nhưng càng đi, không biết tại sao trong lòng cô ấy lại càng lo lắng cho Vân gia và Lam gia hơn.
Tần Ninh không bao giờ làm những việc mà hắn không chắc chắn.
Lần này hắn đã dám đến đây, lại dám giết người, điều đó cho thấy hắn không sợ đế quốc Vân Lam một chút nào.
Cho dù nơi đây là một trong mười đế quốc hàng đầu!
Trong mắt Tần Ninh dường như không có từ nào gọi là sợ hãi.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng, Tần Ninh bị Lam Vân Sam đả thương một kiếm là do hắn cố ý để mình bị thương.
Mục đích bây giờ đã rất rõ ràng, hắn muốn nhắm đến Vân Trung Lam Yên quả của đế quốc Vân Lam.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tới đây làm ba chuyện rất đơn giản, làm xong chúng ta liền trở về".
Tần Ninh cười nhẹ, rồi lại hỏi: “Đến quê hương của cô rồi, chúng ta sẽ sống ở đâu?”
"Vân Lam các đi, đó là quán rượu tốt nhất ở đây".
Vân Sương Nhi miễn cưỡng cười một tiếng nói.
Mong rằng Lam gia và phụ hoàng sẽ biết kiềm chế một chút, cũng đừng coi thường Tần Ninh bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!
Một nhóm bốn người đi đến Vân Lam các nhận phòng, Vân Sương Nhi xin Tần Ninh cho rời đi một chút, khi trở lại thành Vân Lam, cô ấy rất muốn trở về hoàng cung để gặp cha mẹ của mình.
Lúc này, Diệp Viên Viên đang châm một bình trà trong phòng, nhìn Tần Ninh.
"Sương Nhi sợ công tử làm chuyện gì bất lợi cho Vân gia và Lam gia...", Diệp Viên Viên do dự nói.
"Có gì phải lo lắng?"
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ta tới không phải để giết người, thứ nhất, mười hai quả Vân Trung Lam Yên đó xem như là quà tạ lỗi vì ta đã bị đả thương".
"Thứ hai, Sương Nhi về sau đã là người của ta, ta không muốn đế quốc Vân Lam lại tiếp tục tới quấy nhiễu thêm lần nữa".
"Thứ ba chính là ông què. Kẻ nào phế chân của ông ta, thì ta sẽ phế lại chân của kẻ đó, bồi thường cho ông ta".
"Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà đế quốc Vân Lam cũng không làm được, thì ta cũng không ngại đại khai sát giới!"
Tần Ninh thật sự không ngại làm chuyện đó.
Nếu không phải nhờ hắn, thì làm gì có đế quốc Vân Lam ngày hôm nay, hắn chẳng qua chỉ tới lấy vài quả Vân Trung Lam Yên thì đã sao.
Còn Vân Sương Nhi, cô ấy có thể ở bên cạnh của hắn, chuyện này chỉ sợ cả Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh khi biết được cũng sẽ kích động tới mức nhảy ra khỏi quan tài.
Mà Thiên Động Tiên, lại càng đơn giản hơn.
Dù sao ông ta cũng là hậu nhân của đồ tôn của hắn, ông ta bị kẻ khác phế một chân, nếu không gặp được hắn thì kiếp này xem như bỏ. Hắn đối với đồ đệ đồ tôn của mình vẫn luôn luôn bao bọc như thế.
Trong ba chuyện này, không có chuyện nào là thừa trong mắt hắn.
Diệp Viên Viên cũng không nhiều lời.
Vị chủ nhân này của nàng, người khác nhất định phải tôn kính hắn, nếu không thì người phải chịu đau khổ chính là bọn họ!
Vào lúc này, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung của đế quốc Vân Lam.
"Sương Nhi, con đã quay về!"
Trong thư phòng có một người đàn ông nho nhã mặc hoàng bào, nét mặt trông vô cùng vui sướng.
Người đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu!
Bên cạnh Vân Khánh Tiêu, có một người phụ nữ cũng đang rơi nước mắt vì hạnh phúc.
"Sương Nhi..."
"Phụ hoàng, mẫu hậu!"
Vân Sương Nhi quỳ lạy hai người.
"Đứng dậy, mau đứng dậy!"
Vân Khánh Tiêu nhìn cô công chúa mà mình yêu thương nhất, vui mừng khôn xiết.
"Bé ngoan, con gầy đi... hả?"
Ngay khi Vân Khánh Tiêu chạm vào cơ thể của Vân Sương Nhi, ông ta đột nhiên giật mình.
"Sao vậy ạ?"
“Sương Nhi, tu vi của con... cảnh giới Linh Hải tầng 9?”, Vân Khánh Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Cái gì!
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng giật mình.
"Sương Nhi, tu vi của con..."
"Phụ hoàng, con gái vội vàng trở về, chính là muốn nói chuyện này với người!"
Vân Sương Nhi giờ phút này vội vàng mở miệng.
"Muội muội, muội muội, muội đã về rồi sao?"
Lại có tiếng nói vui mừng vang lên.
Bên ngoài thư phòng, có một thanh niên đang xông thẳng vào, nhìn Vân Sương Nhi, vui mừng không dứt.
"Thái tử điện hạ!"
Người này đầu đội vương miện, ánh mắt vô cùng linh lợi.
“Cái gì mà thái tử điện hạ, muội muội đi ra ngoài một chuyến, sao về lại trở nên lạnh nhạt với ta rồi?”, thanh niên kia bật cười ha hả, nhìn Vân Khánh Tiêu cúi đầu nói: “Tham kiến phụ hoàng!"
"Bình thân!"
Vân Khánh Tiêu nhìn người thanh niên trước mặt nói: "Vân Hiên, hôm nay con đã học xong hết chưa?"
"Khởi bẩm phụ hoàng, con đã học xong hết rồi!"
Vân Khánh Tiêu gật đầu nói: "Con thân là thái tử, tương lai sẽ là trụ cột của đế quốc Vân Lam".
"Nay con chỉ mới đột phá được cảnh giới Linh Luân tầng 5, so với tên nhóc Lam Vân Sam của Lam gia vẫn còn kém hơn rất nhiều, con cần phải cố gắng nhiều hơn!"
"Vâng thưa phụ hoàng!"
Vân Khánh Tiêu gật đầu, nhưng giữa đôi lông mày đã xuất hiện một tia lo lắng nhàn nhạt.
Vân gia và Lam gia đã cũng nhau thống trị đế quốc Vân Lam bao đời nay.
Vân gia thuộc hoàng thất, hiệu lệnh cả nước, còn Lam gia là phụ chính.
Nhưng những năm gần đây, Lam gia đã thay da đổi thịt rất nhiều.
Khi ông ta lên ngôi hoàng đế, ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 mới có thể vững vàng áp chế Lam gia, khiến cho Lam gia kiêng kỵ.
Nhưng một thái tử như Vân Hiên, bất luận là thiên phú hay thực lực đều không bằng đại công tử Lam gia, Lam Vân Sam.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Chuyện này sẽ dẫn đến những nguy cơ vô cùng lớn.
"Phụ hoàng, Lam Vân Sam... đã chết rồi!"
Lời này vừa nói ra, khung cảnh ngay lập tức rơi vào im lặng.
"Sương Nhi, con đang nói bậy gì vậy!"
Vân Hiên sửng sốt nói: "Lam đại ca và Lam Thiên Bá thúc thúc cùng nhau ra ngoài làm mấy việc vặt, sẽ sớm trở về thôi, muội..."
"Bọn họ tới đế quốc Bắc Minh muốn đưa ta trở về, thế nhưng đều đã chết rồi!"
Vân Sương Nhi lớn tiếng nói.
"Con mau nói rõ ra đi!"
Vân Khánh Tiêu khẽ run lên.
Ngay sau đó, bên trong thư phòng, Vân Sương Nhi cẩn thận kể lại mọi chuyện...
Bên kia, Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên rời khỏi Vân Lam các, đi loanh quanh dạo chơi.
“Công tử, ta nghe nói học viện Vân Lam của đế quốc Vân Lam được xây dựng rất phong cách. Sao chúng ta không đi xem một chút?”, Diệp Viên Viên lúc này mới đề nghị.
Mặc dù Diệp Viên Viên có tính cách lạnh lùng, bình thường ít khi nói chuyện, nhưng có lúc nàng cũng nói rất nhiều.
Dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, sau khi rời khỏi đế quốc Bắc Minh, nhìn thấy những phong tục kỳ lạ của đế quốc Vân Lam, tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn một chút, cho nên liền nói nhiều hơn.
"Được!"
Ba người đi về phía học viện Vân Lam.
Trên Cửu U đại lục, vì sự trỗi dậy của đế quốc Bắc Minh và sự huy hoàng của học viện Thiên Thần, cho nên tất cả các đế quốc khác đều mở học viện của đế quốc.
Đó là nơi đào tạo nên những đệ tử xuất sắc phục vụ đế quốc, để đế quốc có được lực lượng hậu sinh ưu tú ổn định.
Đế quốc Vân Lam là một trong mười đế quốc hàng đầu, việc tu luyện võ đạo ở đây còn hưng thịnh hơn ở đế quốc Bắc Minh.
Ba bóng người xuất hiện bên ngoài học viện Vân Lam, nhìn cánh cổng nguy nga cao vút, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nét kiến trúc độc đáo, khí thế toát ra vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
"Đứng lại đứng lại!"
Ba người vừa muốn đi qua cổng, thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chương 219: Kẻ tống tiền
Tần Ninh dừng lại, thấy có một tên mập mặc áo xám có ánh mắt lanh lợi đang đi tới, nhìn ba người bọn họ.
“Ba vị định vào học viện Vân Lam tham quan sao?”, tên mập cười nói: “Ta tên là Lý Lan Đình, đệ tử ngoại viện của học viện Vân Lam!”
Lý Lan Đình tự giới thiệu bản thân rồi nói: "Ba vị không phải là đệ tử ở đây, sợ rằng không được vào trong. Học viện Vân Lam này được canh giữ rất nghiêm ngặt".
“Ngươi có cách sao?”, Diệp Viên Viên nhíu mày hỏi.
Nhìn về phía Diệp Viên Viên, trong mắt Lý Lan Đình lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó hắn ta lại nhanh chóng nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn ta có thể nhìn ra được thân phận của Tần Ninh không hề tầm thường, mỹ nhân này lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, lại đứng sau hắn mấy bước, hiển nhiên là đã tôn hắn làm chủ nhân.
Lý Lan Đình mở miệng nói: "Ta là đệ tử của học viện này, đương nhiên là ta có cách rồi. Chỉ cần trả mỗi vị 10 viên linh thạch thì ta sẽ giúp các vị vào trong tham quan!"
"10 viên, sao ngươi tham quá vậy!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, nàng búng tay, 30 viên linh thạch ngay lập tức hiện ra.
Nàng là đại tiểu thư của Diệp gia, tuy rằng linh thạch quý giá, nhưng Diệp Viên Viên cũng không phải là không lấy ra nổi.
Nhìn thấy Diệp Viên Viên hào phóng như vậy, Lý Lan Đình đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Nếu hắn ta biết sớm, thì hắn ta đã hét giá cao hơn rồi.
"He he, nếu ba vị trả nhiều hơn, ta chẳng những có thể đưa ba vị vào bên trong, mà còn có thể làm hướng dẫn viên miễn phí cho ba vị!"
"Được!"
Tần Ninh lần này trực tiếp lên tiếng: "Nếu ngươi làm việc tốt, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn. Còn nếu như ngươi làm việc không tốt, thì đừng trách ta không khách sáo!"
"Sẽ không đâu, không đâu..."
Lý Lan Đình vui vẻ nhận lấy linh thạch, dẫn ba người Tần Ninh đi thẳng qua cổng.
Lúc này, đệ tử gác cổng cũng làm ngơ Lý Lan Đình, để cho hắn ta dẫn ba người đi vào.
Thấy vậy, Tần Ninh cũng hiểu được.
Chắc chắn khi Lý Lan Đình quay lại thì sẽ phải chia cho mấy đệ tử gác cổng này một phần của 30 viên linh thạch kia.
Sau khi vào học viện, Lý Lan Đình bắt đầu giới thiệu.
"Mọi người hãy nhìn xem, đây là cổng của học viện Vân Lam, dẫn thẳng đến Vân Lam các ở nơi sâu nhất của học viện. Đây là nơi các trưởng lão của học viện bọn ta ở, và cũng là nơi giải quyết những đại sự!"
"Con đường này thông đến nơi tận cùng của học viện, rất được chú trọng".
Là một đệ tử của học viện Vân Lam, Lý Lan Đình đương nhiên rất quen thuộc với học viện Vân Lam, nên hắn ta có thể nói không ngừng.
Bốn người cùng nhau đi dạo bên trong học viện Vân Lam, quả nhiên có thể thấy kiến trúc của học viện Vân Lam vô cùng nhẹ nhàng và uyển chuyển, không giống như học viện Thiên Thần hùng vĩ bá đạo, đường nét cứng rắn mạnh mẽ.
"Tiếp theo, ta sẽ đưa ba vị đến Phụng Đường của học viện Vân Lam bọn ta, đó là nơi tất cả các đệ tử ở đây được xếp hạng đề tên!"
Lý Lan Đình nói, dẫn ba người Tần Ninh đi tiếp.
"Hay cho Lý Lan Đình ngươi, ông đây rốt cục cũng đã tìm thấy ngươi rồi!"
Đúng lúc này, có một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng quát đó, cổ của Lý Lan Đình ngay lập tức rụt lại, sắc mặt cũng thay đổi.
"Tên nhóc thối tha, khi nào thì ngươi mới trả món nợ hơn một trăm hai mươi viên linh thạch mà ngươi nợ của ông lần trước hả?"
Tiếng quát hung hãn vang lên, có mấy người đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thanh niên dẫn đầu tức giận trừng mắt, sải ba bước chân dài đi tới chỗ Lý Lan Đình.
"Tiêu rồi..."
Nét mặt của Lý Lan Đình thay đổi liên tục khi nhìn thấy người đang đi tới.
"He he, Vương ca, Vương ca, đã lâu không gặp".
Lý Lan Đình lập tức tươi cười chào hỏi, cúi thấp người ngước nhìn người kia, thật giống như chuột gặp mèo.
"Đã lâu không gặp cái quái gì, hôm qua mới nhìn thấy ngươi, ngươi còn dám chạy trốn!"
Vương ca kia tát bôm bốp vào đầu Lý Lan Đình, cười nói: "Đây lại là khách của ngươi à?"
"Không, không, không, đây đều là người thân của ta!"
"Người thân? Lý Lan Đình ngươi có thể có một người thân xinh đẹp như vậy sao?", Vương ca nhìn Diệp Viên Viên, nhưng rất nhanh lại nhìn sang Lý Lan Đình, thiếu kiên nhẫn nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi nợ ta một trăm hai mươi tư viên linh thạch, định khi nào mới trả?"
"Vương ca, Vương ca..."
Lý Lan Đình thấp giọng nói: "Ta còn phải chăm sóc khách hàng của mình. Đây là 30 viên linh thạch, ta trả lại cho huynh trước được không?"
Nói xong, Lý Lan Đình lấy linh thạch ra, xởi lởi cười nói.
"30 viên, vậy 94 viên còn nợ ta, ngươi định khi nào thì trả?"
Vương ca hừ một tiếng rồi lại nói.
"Ngày mai, ngày mai ta sẽ trả!"
"Ngày mai? Bảo ông chờ ngươi đến ngày mai?", Vương ca hừ lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất định phải trả hết cho ta!"
Gã vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Lan Đình liền trở nên trắng bệch, đột nhiên Lý Lan Đình quay người đi về phía ba người Tần Ninh, thấp giọng nói: "Vị công tử này, lúc nãy ngươi có nói, nếu hài lòng với sự hướng dẫn của ta thì ngươi có thể cho ta thêm nhiều linh thạch hơn. Bây giờ có thể cho ta một ít trước được không?"
"Được!"
Tần Ninh phất tay, Diệp Viên Viên lúc này lại lấy ra 30 viên linh thạch.
"Của ngươi đây, mau mau giải quyết chuyện của ngươi đi!"
Diệp Viên Viên hiển nhiên đang có tâm trạng tốt, đưa linh thạch xong rồi vẫn còn nhìn ngắm xung quanh.
Lý Lan Đình rối rít cảm ơn rồi vội vàng cầm số linh thạch đó đến trước mặt Vương ca.
"Vương ca, ta đưa cho huynh thêm 30 viên nữa, tức là chỉ còn nợ huynh 64 viên thôi", Lý Lan Đình vội vàng nói: "Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ trả lại cho huynh!"
Nghe vậy, trong mắt Vương ca liền hiện lên một nụ cười.
Nhận lấy linh thạch, Vương ca nhìn ba người Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vừa mới lấy ra 30 viên linh thạch, đúng là quá xa hoa!
Ba người này trông có vẻ rất giàu có!
"Tránh ra đi!"
Ném Lý Lan Đình qua một bên, Vương ca đi về phía ba người Tần Ninh.
"He he, ta tên là Vương Thành Phong, đệ tử nội viện ở đây. Lý Lan Đình nợ ta rất nhiều tiền, nếu như ba vị không ngại số tiền này, thì trực tiếp trả hết nợ cho Lý Lan Đình đi, thế nào?”
Vương Thành Phong mỉm cười, liếc nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới.
"Không có hứng thú!"
Tần Ninh nhìn Vương Thành Phong nói: "Chuyện giữa hai người là chuyện của hai người, tự mình giải quyết lấy, đừng có làm phiền người khác!"
Nghe đến đây, Vương Thành Phong ngẩn ra.
Cái tên này láo thế nhỉ!
“Dù sao vài viên linh thạch này đối với các vị cũng không thành vấn đề, chi bằng làm người tốt giúp hắn trả nợ, như vậy thì quý hóa biết bao nhiêu”, Vương Thành Phong vẫn tiếp tục nói.
"Cút!"
Tần Ninh cũng lười dài dòng.
Loại người này chỉ đáng để cho hắn giẫm lên.
Hắn không liên quan gì đến Lý Lan Đình, Lý Lan Đình chỉ nhận linh thạch của hắn để dẫn hắn đi tham quan học viện Vân Lam.
Hắn trả đủ linh thạch như đã hứa, vậy là xong.
Thế mà Vương Thành Phong này trông thấy hắn có nhiều linh thạch, lại liền muốn đục khoét, chuyện này không thể nhịn được.
"Ngươi dám bảo ta cút?"
Khi Vương Thành Phong nghe thấy điều này, gã đã nhịn không được nữa, liền vung tay lên.
Ngay lập tức, sau lưng gã có mấy bóng người bước ra, nhìn trừng trừng ba người Tần Ninh.
"Nhãi ranh, ngươi đúng là chán sống rồi, cũng không biết hỏi thăm một chút, xem ở nội viện của học viện Vân Lam này có kẻ nào dám bảo Vương Thành Phong ta cút”.
"Tụi bây xông lên, đánh chết hắn cho ta!"
Vương Thành Phong ra lệnh.
Ba người Tần Ninh hiển nhiên không phải đến từ đế quốc Vân Lam, nếu không sẽ không bỏ ra nhiều linh thạch để vào tham quan học viện Vân Lam như vậy, rất có thể bọn họ đến từ nơi khác.
Chương 220: Ngươi còn bảo ta cút?
Khả năng lớn nhất là bọn họ đến từ các thành trì khác bên trong đế quốc Vân Lam.
Những người ở đó đa số đều có nhiều tiền, nhưng lại không có bối cảnh lớn ở bên trong đế quốc Vân Lam này.
Chỉ là có tiền mà thôi!
Người như vậy thích hợp để tống tiền nhất!
Mấy bóng người bước ra, tất cả đều có khí tức của cảnh giới Linh Đài, vây chặt ba người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh nhíu mày.
Có những lúc, mình không đi tìm phiền toái, nhưng phiền toái lại tự tìm đến mình.
"Viên Viên, chỉ cần không giết người là được!"
Tần Ninh cũng lười nhiều lời, nói ngắn gọn.
"Vâng, công tử".
Tiến lên một bước, toàn thân Diệp Viên Viên lúc này tràn ngập sát khí.
Nàng đã rút roi Tử Văn ra.
Nàng có cảnh giới Linh Luân, mấy đệ tử cảnh giới Linh Đài trước mặt căn bản chẳng là cái thá gì.
Tiếng roi chan chát vang lên, mấy bóng người lao tới đều ngay lập tức ngã xuống đất, dưới tay của Diệp Viên Viên, không có tên nào có thể phản kháng nổi.
"Cút!"
Diệp Viên Viên trầm giọng quát.
Vương Thành Phong lúc này đã chết lặng.
Cô gái này dường như chỉ mới khoảng mười bảy tuổi, còn trẻ hơn gã, nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Luân rồi sao.
"Ngươi chờ đó!"
Vương Thành Phong quát lên, xoay người bỏ chạy trối chết.
"Còn dám uy hiếp!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quét roi qua.
Chát một tiếng, chính giữa lưng của Vương Thành Phong đã bị roi quất trúng, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, sau đó Vương Thành Phong ngã xuống đất, hôn mê ngay lập tức.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho Lý Lan Đình ở bên cạnh còn không kịp suy nghĩ.
"Đi thôi!"
Tần Ninh chắp tay sau lưng, tựa hồ như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nói: "Học viện Vân Lam đứng là có rất nhiều điểm khác biệt so với học viện Thiên Thần, tham quan nhiều một chút cho đỡ chán cũng được!"
Nét mặt của Lý Lan Đình vô cùng khổ sở, hắn ta vội vàng nói: "Hai vị, hai vị, các người mau đi đi!"
Lý Lan Đình đưa đám nói: "Tên Vương Thành Phong này, sau lưng của gã là Vương Kiêu của Vương gia luôn luôn bao che cho gã. Không chỉ vậy, Vương Kiêu lại còn là người của nhị thiếu gia nhà họ Lam, Lam Thiên Phi!"
"Nhị thiếu gia?"
Tần Ninh lúc này mới dừng lại, nhìn Lý Lan Đình cười nói: "Đại thiếu gia và tam thiếu gia nhà họ Lam ta còn dám giết, chẳng lẽ lại sợ tên nhị thiếu gia đó hay sao? Dám làm phiền đến nhã hứng của ta, thì có chết cũng đừng trách!"
"Ngươi đã nhận linh thạch của ta thì cứ làm tốt việc của mình là được!"
Lý Lan Đình hoàn toàn bất lực.
Vị công tử này đang làm ra vẻ bá đạo hay sao?
Lam gia là gia tộc lớn hàng đầu của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau hoàng thất Vân gia.
Đại thiếu gia Lam Vân Sam, là thiên tài võ đạo cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là người kế thừa được Lam gia chỉ định!
Nhị thiếu gia Lam Thiên Phi thì có cảnh giới Linh Luân tầng 3, cũng là thiên tài đỉnh cao.
Về phần tam thiếu gia, cho dù gã chỉ là đệ tử ăn chơi, nhưng được đại ca và nhị ca của mình che chở, lúc nào ra ngoài cũng có tùy tùng cảnh giới Linh Luân đi theo bảo vệ.
Ba vị này đều là những nhân vật hàng đầu của đế quốc Vân Lam trong tương lai!
Giết?
Đừng nói tới Tần Ninh, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không dám nói giết liền giết.
Trong mắt hắn ta, Tần Ninh đúng là quá điên rồi.
"Đi!"
Diệp Viên Viên lãnh đạm nói: "Cứ làm tốt việc của ngươi là được rồi!"
Lúc này, Lý Lan Đình đành phải nhăn mặt tiếp tục dẫn ba người bọn họ tiến vào sâu trong học viện Vân Lam.
Trên đường đi, Lý Lan Đình không ngừng nói, nhưng trên mặt của hắn ta đã đổ ra mồ hôi nhễ nhại.
Đắc tội Vương Thành Phong chính là đắc tội Vương Kiêu, mà đắc tội Vương Kiêu, chính là đắc tội Lam Thiên Phi.
Càng suy nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, ba vị này thật sự không biết ai lớn nhất ở cái đế quốc Vân Lam này hay sao?
"Phía trước là cái gì?"
Nhìn thấy một lôi đài ở phía trước, Diệp Viên Viên liền hỏi.
"À, đó là nơi các đệ tử ưu tú của học viện Vân Lam đang tỷ thí để thăng hạng!"
Lý Lan Đình nói với một ánh mắt ngưỡng mộ.
"Trong học viện Vân Lam, đệ tử ngoại viện là những đệ tử có thực lực thấp hơn cảnh giới Linh Hải tầng 5".
"Một khi đã vượt qua cảnh giới Linh Hải tầng 5, thì có thể thăng cấp thành đệ tử nội viện".
"Vượt ra ngoài cảnh giới Linh Hải và đạt đến cảnh giới Linh Đài là có thể trở thành một đệ tử nòng cốt".
Lý Lan Đình cẩn thận nói: "Đệ tử cảnh giới Linh Đài là đệ tử nòng cốt, chia thành ba đẳng thượng, trung, hạ, một đẳng lại chia ba tầng. Muốn thăng cấp không phải chỉ cần có tu vi tương đương, mà còn cần phải đánh bại một vị đệ tử có cấp bậc mà mình muốn thăng lên".
"Mà loại khiêu chiến này cũng không nghiêm khắc lắm, các đệ tử ở chỗ này khiêu chiến, trưởng lão ghi lại tên thì xem như thành công!"
Trong khi họ nói chuyện, họ đã đi đến bên cạnh lôi đài.
Lý Lan Đình cũng cố ý muốn ba người Tần Ninh tới chỗ đông người.
Một khi Vương Thành Phong dẫn Vương Kiêu tới, đứng ở nơi có nhiều người thì có thể vàng thau lẫn lộn, tránh bị phát hiện.
Bốn người đứng ở mép lôi đài, lúc này đã có một đám người vây quanh nơi này, xem trận đấu trên lôi đài.
"Tuyệt vời, Đỗ Nguyên khiêu chiến Lục Trầm!"
"Đỗ Nguyên đã là đệ tử nòng cốt, cảnh giới Linh Đài tầng 9, Lục Trầm cũng có cảnh giới Linh Đài tầng 9. Thật sự khó có thể đoán được ai trong hai người này sẽ chiến thắng".
"Ta nghĩ Lục Trầm sẽ thắng. Lục Trầm từ lúc mới thăng lên đệ tử nòng cốt ba tháng, thì trong số đệ tử cảnh giới Linh Luân đã không có ai là đối thủ".
"Nói không chừng lần này Đỗ Nguyên lĩnh hội được kiếm ý, vị trí của Lục Trầm sắp đổi chủ rồi!"
Vào lúc này, bên dưới lôi đài ồn ào không dứt.
Lý Lan Đình cũng giật mình, sau đó nói: "Lục Trầm là đệ tử nòng cốt đã nổi danh trong học viện từ lâu, Đỗ Nguyên này tuy mới nổi lên mấy tháng nay, nhưng cũng rất có thực lực".
Ba người Tần Ninh đứng giữa đám đông theo dõi trận đấu.
Ở giữa lôi đài, hai đệ tử chậm rãi thi triển đủ mọi chiêu thức, cực kỳ mạnh mẽ, trận đấu dường như lúc nào cũng ở thế giằng co.
“Kết thúc rồi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Công tử nói ai sẽ thắng?”, Diệp Viên Viên hỏi.
Rõ ràng Lục Trầm cùng Đỗ Nguyên bất phân thắng bại, nhưng Tần Ninh lại nói là kết thúc rồi.
"Ta đoán không sai, chắc chắn là Đỗ Nguyên thắng".
Tần Ninh nói.
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, trận đấu này quả thực không đáng xem.
Cả bốn người cùng nhau quay đầu rời đi.
Bang…
Đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Trên sàn đấu, một bóng người đã bị đánh bay, vẽ trên không trung một đường cong lớn rồi rơi xuống đất.
Bịch một tiếng, người đó tình cờ rơi đến trước mặt bốn người Tần Ninh đang chuẩn bị rời đi.
Người đó chính xác là Lục Trầm!
Lục Trầm, thua rồi!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt và lặng đi.
"Cút ra!"
Lục Trầm chật vật đứng lên, nhìn bốn người Tần Ninh.
Lý Lan Đình hậm hực gật đầu, vội vàng chuẩn bị tránh đường.
Lục Trầm bị đánh bại, hẳn là đang rất tức giận, ai lại dám khiêu khích hắn ta, dù sao thì hắn ta cũng là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9!
Lý Lan Đình chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5, ở trước mặt hắn ta chẳng khác nào một con kiến nhỏ.
Nhưng tự nhiên Lục Trầm lại lạnh lùng nhìn về phía ba người phía trước.
Lý Lan Đình lúc này cũng sửng sốt.
Tần Ninh, Diệp Viên Viên cùng ông què đều không nhúc nhích.
“Tần huynh, chúng ta đi thôi!”, Lý Lan Đình vội vàng thấp giọng nói.
"Tại sao?"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi đang chặn đường ta rời đi, ta không nói ngươi thì thôi, ngươi còn dám bảo ta cút?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khu vực thi đấu liền rơi vào im lặng, thậm chí còn im lặng hơn khi nãy.
Vân Trung Lam Yên quả là loại quả chỉ có thể sinh trưởng ở đế quốc Vân Lam.
Loại quả này không phải là loại quả bình thường, mà là một loại quả vô giá.
Thực sự vô giá!
Quả này có thể gọi là một loại linh tài ngũ phẩm.
Cần một ngàn năm để mọc ra một nụ Vân Trung Lam Yên hoa, trong vòng một ngàn năm này, nếu có bất kỳ vấn đề gì ảnh hưởng, thì việc mọc ra nụ hoa cũng sẽ thất bại.
Nụ của Vân Trung Lam Yên hoa phải mất thêm một ngàn năm để phát triển.
Muốn nụ khai hoa, phải chờ tới một ngàn năm.
Sau đó, phải mất thêm ba ngàn năm nữa thì quả của cây mới phát triển và trưởng thành.
Đó chính là Vân Trung Lam Yên quả.
Hơn nữa, mỗi cây chỉ mọc ra một quả.
Một quả đó hình thành, phải chờ đến năm ngàn năm ròng rã.
Loại quả này, đừng nói là Tần Ninh muốn, ngay cả Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc, muốn có được một quả cũng khó!
Bởi vì muốn thu hoạch một quả phải trải qua vô vàn khó khăn!
Các hoàng đế của đế quốc Vân Lam ở mọi thế hệ đều coi nó như sinh mệnh.
Tần Ninh muốn có nó, chuyện này là không thể nào.
"Vân Trung Lam Yên quả, chỉ có người của đế quốc Vân Lam biết cách vun trồng, cũng chỉ có ở đế quốc Vân Lam mới có thể phát triển được".
Diệp Viên Viên cau mày nói: "Nhưng quả này là vô giá, e rằng ngay cả bên trong hoàng thất cũng không có được bao nhiêu... muốn có nó... gần như là không thể..."
"Người khác thì không thể, nhưng ta thì có thể!"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Lần này ta tính xem, bốn người chúng ta, cộng với đại ca, nhị ca, Hâm Hâm và Tiểu Phi, cũng như Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái, vậy thì cần mười một quả!"
Bòooo...
Bên ngoài xe, Tiểu Thanh bất mãn kêu lên.
"À đúng rồi, còn có Tiểu Thanh nữa, vậy là mười hai quả!"
Tần Ninh nhẹ nói: "Mười hai quả Vân Trung Lam Yên, không hơn không kém".
"Xem như quà tạ lỗi của đế quốc Vân Lam đối với ta!"
Ngay khi hắn nói ra điều này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn choáng váng.
Diệp Viên Viên ở bên cạnh cũng bĩu môi.
Bên ngoài xe, Thiên Động Tiên cũng cười khổ, Tần Ninh quả thực không sợ trời không sợ đất.
Nơi này đã không còn là đế quốc Bắc Minh nữa, mà là đế quốc Vân Lam, nơi có vô số cường giả cảnh giới Địa Võ.
Đây không phải là nơi mà hắn có thể tùy ý làm càn!
Lúc này chỉ có Tiểu Thanh là vui vẻ như một đứa ngốc, tốc độ tăng vọt.
Nó không biết Vân Trung Lam Yên quả là thứ gì, nhưng nó nghĩ chắc là thứ đó ngon lắm.
Đi được hơn nửa đường, dọc theo đường đi, Tần Ninh lúc nào cũng gảy đàn, ngón đàn càng lúc càng trở nên thuần thục, tu vi của Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng tăng lên nhanh chóng.
Ông què cũng được lợi không ít, kỳ thực ông ta cảm thấy cảnh giới Linh Phách của mình như đã có biến hóa.
Trong mười năm qua, ông ta hầu như không tiến bộ thêm được chút nào, nhưng bây giờ, ở cảnh giới này ông ta lại cảm thấy thư thái.
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân cùng với cảnh giới Linh Phách là Tứ Linh cảnh giới ổn định nhất nằm trên cảnh giới Cửu Môn.
Tứ Linh cảnh giới, ngưng tụ linh hải, đúc linh đài, chuyển linh luân, tu linh phách, mỗi một bước tiến lên lại khó khăn hơn bước trước đó gấp vạn lần.
Nhưng Thiên Động Tiên hiểu rằng điều khó khăn nhất chính là vượt qua Tứ Linh cảnh giới, đạt đến cảnh giới Địa Võ.
Cảnh giới Địa Võ, linh khí bên trong cơ thể càng đậm, trong tình cảnh nguy hiểm có thể ngay lập tức đạp gió cưỡi mây.
Cường giả cảnh giới này có thể bay lên không trung rất lâu, chứ không chỉ lượn lờ như ở Tứ Linh cảnh giới.
Đạt được tới bước này, vậy thì trên Cửu U đại lục, ông ta sẽ không còn là tồn tại nằm dưới đáy nữa.
Tứ Linh cảnh giới, đối mặt những tồn tại đứng đầu của Cửu U đại lục, đúng là chỉ nằm ở dưới đáy.
Ngọn núi mà đệ tử bên trong học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh xem là đỉnh cao nhất, thì ở trong mắt người khác cũng chỉ xem là tầng dưới đáy mà thôi.
Đây là thực tế không thể chối cãi.
Vì vậy, Thiên Động Tiên luôn muốn bước qua được cảnh giới Linh Phách, đột phá lên cảnh giới Địa Võ.
Bây giờ, ông ta dường như đang tiến gần hơn với mục tiêu đó.
Đi hết thêm một ngày, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, xe bò cuối cùng cũng đã nhìn thấy được bóng dáng hùng vĩ của thủ đô đế quốc Vân Lam.
"Cuối cùng cũng sắp tới rồi!"
Thiên Động Tiên thốt lên khi nhìn thấy tường thành đen kịt đang hiện ra mờ ảo.
Bên trong xe, Tần Ninh vẫn đang gảy đàn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đắm chìm trong đó.
Dọc trên đường đi, dường như bọn họ lúc nào cũng vậy, khá là tiêu dao sung sướng.
"Chát... chát... chát..."
Từ bên trong cổng thành, có một đám người đang thúc ngựa Hỏa Túng, oai phong phóng thẳng ra khỏi cổng thành.
Đám người ngựa đó phi nước đại vô cùng nhanh, không hề quan tâm đến đám đông đang đứng ở cổng, vẫn lao thẳng vào đám đông khiến cho mọi người hoảng sợ.
Nhưng khi nhìn thấy lá cờ hiệu do tên dẫn đầu đám người ngựa giương lên, lính gác cổng thành đều ngoan ngoãn chọn cách im lặng để đám người ngựa phi qua, ngang ngược vô cùng.
Một người lính canh mới không nhịn được muốn chặn bọn chúng lại, nhưng đã bị một người lính canh già vội vàng ngăn cản: "Ngươi không muốn sống nữa hả, không thấy người của Lam gia đang cưỡi ngựa Hỏa Túng phóng qua hay sao? Đó là tam công tử của Lam gia, Lam Tiếu Kiêu đó!"
Lời này vừa nói ra, lính mới kia nhất thời giật mình một cái.
Lam Tiếu Kiêu, tam công tử của Lam gia, vô cùng ngang ngược cao ngạo, dây vào gã thì không biết sẽ phải chết như thế nào.
"Mau nhìn kìa!"
Mà giờ khắc này, lính mới kia nhìn ra ngoài cổng thành, có một con bò kéo theo một chiếc xe chạy đến với tốc độ cực nhanh, hỏa tốc tiếp cận cổng thành.
Đám người ngựa căn bản không có ý định né tránh, mà con bò xanh kéo xe kia cũng y như vậy.
"Tiêu rồi, là ai lại tự tìm cái chết, chọc giận vị công tử này, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!"
Người lính già lao về phía trước, cố gắng ngăn chiếc xe bò lại.
Nhưng quá trễ rồi!
Bang…
Đám người ngựa và xe bò cuối cùng cũng đụng mạnh vào nhau.
Nhưng bóng dáng con bò xanh vẫn đứng yên bất động, ngay cả chiếc xe phía sau cũng chỉ giảm tốc độ rồi dừng lại.
Ngược lại chính là đám người ngựa kia, vừa đụng vào là đã văng xa về sau, kêu rên một tiếng, cả người và ngựa đều bị lật nhào!
Nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc, những người lính gác cổng thành đều sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Chuyện gì đã xảy ra?
Một con bò xanh bình thường thực sự đã húc ngã được ngựa Hỏa Túng?
Ngựa Hỏa Túng là linh thú cấp 2, thú cưỡi kiên nhẫn và mạnh mẽ nhất.
"Là kẻ nào không muốn sống, thấy thiếu gia ta mà không biết nhường đường!"
Thanh niên ngồi trên lưng ngựa hiển nhiên cũng không tầm thường, tuy rằng bị ném xuống ngựa, nhưng dáng người tiếp đất vững vàng, không bị thương tổn.
Soạt...
Phía sau, một nhóm người xuống ngựa, vây chặt chiếc xe bò.
Mấy chục người này mang sát khí rất nặng, đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Thanh niên vỗ vỗ mấy cái phủi sạch thân thể, trên eo của gã đeo kiếm, tà khí lan tràn.
Thấy vậy, ông què cũng vỗ vỗ lên người Tiểu Thanh.
"Ha ha, vị công tử này, thực xin lỗi, con bò này có hơi cứng đầu, ta không kéo nó lại nổi, thực sự xin lỗi công tử!"
Ông què chắp tay cười nói: "Nhưng ta cho rằng ngựa Hỏa Túng của công tử cũng đang phóng rất nhanh, cả hai chúng ta đều sai, may mà công tử không bị thương, vậy thì chuyện này chúng ta cứ bỏ qua nhé?"
"Bỏ qua?"
Thanh niên kia chợt bật cười.
"Lão cũng không biết hỏi thăm thử một chút, ở thành Vân Lam này, Lam Tiếu Kiêu ta có bao giờ bỏ qua cho người khác hay không?"
Lam Tiếu Kiêu chế nhạo nói: "Lão già, dám làm cho thú cưỡi của ta giật mình tức là tự tìm đường chết, biết chưa?"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên gương mặt ông què liền biến mất.
Tiểu Thanh lúc nãy do quá hưng phấn, quên hết trời đất, nhưng ngựa của Lam Tiếu Kiêu kia cũng đã phóng quá nhanh, nếu không thì căn bản cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Vốn là cả hai bên đều sai vì đã phóng nhanh, bên họ cũng đã xin lỗi rồi, nhưng thanh niên này vẫn muốn đổ hết lỗi lên đầu họ.
Chương 217: Muốn chết thì cút qua một bên chờ
"Vậy thì ngươi muốn gì?"
Ông què lạnh lùng hỏi.
"Ta muốn gì?"
Lam Tiếu Kiêu bật cười, nhìn mấy tên hộ vệ xung quanh, giễu cợt nói: "Lão già này hỏi ta muốn gì kìa!"
"Ta muốn lão quỳ xuống cầu xin công tử ta rủ lòng thương xót, lão già, cho dù chủ của ngươi là ai thì cũng phải cút ra ngoài đây, cùng với lão quỳ xuống cầu xin công tử ta".
"Nếu chủ của lão là nữ, công tử ta liền không so đo nữa, nhưng nếu là nam, thì cho dù quỳ xuống cầu xin tha thứ, công tử ta cũng muốn giết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ông què lại càng lạnh lẽo hơn.
"Vô liêm sỉ!"
Tiếng quát vừa dứt, ông què đã lao tới tát gã kia một cái.
Chát một tiếng, Lam Tiếu Kiêu bị tát mạnh tới mức văng mấy cái răng ra ngoài, dấu năm ngón tay in rõ trên gương mặt.
Một ngụm máu tươi phun ra, xen lẫn thêm mấy cái răng gãy, lúc này Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn choáng váng.
"Gãy răng, gãy răng ta rồi..."
Lam Tiếu Kiêu bị tát đến ngu người, không ngừng kêu la.
Ông què hừ một tiếng, nói: "Người biết kính già yêu trẻ thì mới sống lâu được!"
Lam Tiếu Kiêu nghe thấy vậy thì tức phát điên.
"Người đâu, mau giết chết lão già này cho ta, giết luôn những kẻ trên xe!"
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan!"
Lời nói vừa dứt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong xe, màn xe mở ra, hai bóng người lần lượt đi ra, đứng ở phía trước xe, nhìn thẳng về phía trước.
Một người thì thanh thuần động lòng người, còn một người thì cao ngạo như tuyết trắng.
Sự hiện diện của hai người này lập tức khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh lóe lên rung động.
Mấy cô gái này thực sự phi thường!
"Công chúa điện hạ!"
Lam Tiếu Kiêu ngẩn ra khi nhìn thấy Vân Sương Nhi.
"Công chúa điện hạ, tại sao người lại ở chỗ này?"
Lam Tiếu Kiêu nhìn Vân Sương Nhi sửng sốt.
"Tại sao ta lại không thể ở đây? Xe này là của ta, bây giờ ngươi lại định giết ta sao?"
"Không, không, không phải..."
Lam Tiếu Kiêu lúng túng nói: "Lão già này dám làm cho con ngựa của ta giật mình, ta chỉ muốn dạy cho lão ta một bài học".
"Đây là người đánh xe của ta, ngươi đã không có chuyện gì thì mau tránh đường đi!"
Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.
Tránh đường?
Sắc mặt Lam Tiếu Kiêu trầm xuống, giọng điệu cũng thay đổi.
"Công chúa điện hạ!"
Lam Tiếu Kiêu lạnh lùng nói: "Tuy rằng người là công chúa, nhưng ta cũng là tam công tử của Lam gia. Xe của công chúa đã làm kinh động đến tuấn mã của ta, mà lão già này lại dám ra tay đánh ta. Chuyện này công chúa dù sao cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý, không phải sao?"
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi liền cau mày.
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan".
"To gan?"
Lam Tiếu Kiêu giễu cợt nói: "Toàn bộ đế quốc Vân Lam này có một nửa là của Lam gia ta. Hoàng đế là người của Vân gia, nhưng cha của ta bây giờ cũng chính là Cửu Quan Vương. Ta gọi cô một tiếng công chúa điện hạ chẳng qua cũng chỉ là nghi thức mà thôi".
"Cho dù bây giờ ta có gọi thẳng cô là Vân Sương Nhi thì cũng không có việc gì!"
"Ngươi…"
"Vân Sương Nhi, chuyện này nếu đến tai của cha ta cùng với cha của cô thì bọn họ cùng lắm cũng sẽ chỉ xem là con trẻ ầm ĩ mà thôi, huống chi là cô... vẫn chẳng thể tu luyện được!"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Vân Sương Nhi đã đỏ bừng tức giận.
"Lam Tiếu Kiêu, ngươi to gan lắm".
Vân Sương Nhi đã vô cùng phẫn nộ.
"Vân Sương Nhi, sự việc lần này vốn dĩ chỉ là chuyện tầm thường, nhưng ta, Lam Tiếu Kiêu, với tư cách là công tử cao quý của đế quốc này, đã bị lão già kia đánh gãy răng. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
“Vậy ngươi muốn làm gì?”, Vân Sương Nhi cau mày.
“Đơn giản thôi, cô gái đứng bên cạnh cô phải thuộc về ta!", Lam Tiếu Kiêu nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh của Diệp Viên Viên, như muốn xuyên thủng lớp y phục của nàng, kích động nói: “Cô gái kia đi theo ta, chuyện này xem như xóa bỏ".
"Bằng không, cho dù cô có là công chúa, thì hôm nay ta cũng không buông tha cho cô!"
Vừa nói xong, khung cảnh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Mấy tên hộ vệ đang vây quanh thậm chí còn không dám thở mạnh.
Một người là công chúa của đế quốc, Vân Sương Nhi.
Người còn lại là Lam Tiếu Kiêu, tam công tử Lam gia.
Chỉ cần hơi lơ là, đắc tội một trong hai người, thì kết quả chỉ có một con đường chết.
"Tỳ nữ của ta mà ngươi cũng dám động vào, muốn chết thì cút qua một bên chờ đi!"
Không gian như ngưng động, từ bên trong xe chậm rãi vang lên một giọng nói.
Lúc này, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Là kẻ nào không muốn sống nữa, dám nói ra mấy lời này?
Lam Tiếu Kiêu, tam công tử Lam gia.
Trong đế quốc Vân Lam, Lam gia có thể nói là sánh ngang với hoàng thất Vân gia.
Ai mà không biết tổ tiên Vân gia và tổ tiên Lam gia chính là phu thê.
Từ khi Vân Trung Phi lập nên đế quốc Vân Lam, tất cả những người thuộc gia tộc của Lam Thanh Thanh đều mang họ Lam.
Hai gia tộc được coi là bá chủ chung của đế quốc Vân Lam.
"Được, được lắm!"
Lam Tiếu Kiêu nhìn Tần Ninh chậm rãi bước ra khỏi xe, cười lớn: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?"
"Người đâu, mau giết chết tên nhãi này, cả lão già đánh xe cũng giết nốt, chỉ giữ lại cô gái cho ta!"
Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn nổi giận.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng lười dài dòng.
"Ông què, ông còn ngẩn ra làm gì?"
Tần Ninh phất tay nói: "Giết hết đi!"
"Tránh chậm trễ việc vào thành!"
"Được!"
Nghe vậy, ông què chắp tay, trực tiếp bước ra ngoài.
Ầm…
Một tay phất ra, linh khí phóng thẳng lên trên không trung, lập tức áp sát Lam Tiếu Kiêu.
Cảm thấy cái chết gần kề, Lam Tiếu Kiêu hoang mang vô cùng.
"Ngươi... ngươi dám giết ta sao? Giết ta rồi, ngươi nhất định không thể bước ra khỏi đế quốc Vân Lam!", Lam Tiếu Kiêu thở hổn hển, cố sức hét lên.
“Vốn dĩ ta cũng không định bước ra, ta có xe, sao lại phải tự bước ra!”
Tần Ninh phất tay, một tiếng răng rắc vang lên, khí tức trong cơ thể Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn tiêu tán.
Chết rồi!
Bị giết chết một cách nhanh chóng!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chết lặng.
Vân Sương Nhi muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lam Tiếu Kiêu quả thực đã rất quá đáng, tự mình tìm đến cái chết.
Nhưng nếu Tần Ninh giết chết Lam Tiếu Kiêu thế này, họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối với Lam gia.
Đến lúc đó, cô ấy phải làm thế nào mới phải?
Tần Ninh là người tuyệt đối không thể chọc vào!
Nhưng bây giờ, Tần Ninh có quan tâm đến việc giết chết một tên Lam Tiếu Kiêu hay không?
Hắn đã thẳng thừng giết chết Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam, giết thêm một Lam Tiếu Kiêu cũng chẳng là vấn đề gì trong mắt hắn.
Nhưng Lam gia chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?
Mà giờ khắc này, những hộ vệ chung quanh kia, cùng với lính gác cổng thành đều đã hoàn toàn sợ ngây người.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh rồi nói: "Đế quốc Vân Lam, vào xem một chút đi!"
Sau khi xuống xe, Tần Ninh bước đi, hai tay chắp sau lưng, nhìn tòa thành to lớn trước mặt, không để ý chút nào tới chuyện đã xảy ra.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh hồn vía.
Cái tên đó thật sự không quan tâm đến chuyện này chút nào sao?
Người hắn đã giết chết là Lam Tiếu Kiêu, chứ không phải một kẻ vô danh tiểu tốt!
Lam gia chắc chắn không thể bỏ qua chuyện này!
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh đã cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào thành Vân Lam.
Ông què ở sau lưng, mang theo xe từ từ đuổi theo.
Bốn người cùng nhau rời đi, để lại khung cảnh hỗn loạn bên ngoài cổng thành.
"Nhanh lên, còn ngẩn người ở đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Thủ lĩnh của đám hộ vệ quát lên: "Mau phái người đi thông báo cho trưởng tộc, đồng thời thông báo cho nhị thiếu gia, nhanh lên!"
"Lần này thực sự đã gây nên sóng gió rồi!"
Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Mà bốn người Tần Ninh thì đã tiến vào trong thành.
Đất nước và con người của đế quốc Vân Lam hoàn toàn khác với đế quốc Bắc Minh, tiểu thương tôi tớ tới lui không dứt.
Diệp Viên Viên nhìn xung quanh, nở một nụ cười hiếm hoi.
Ngược lại, Vân Sương Nhi đang không biết phải xoay sở thế nào.
Chương 218: Học viện Vân Lam
"Sương Nhi bị làm sao vậy?"
Tần Ninh sờ đầu Vân Sương Nhi, cười nói: "Không phải chỉ là một Lam Tiếu Kiêu chết thôi sao? Chẳng phải là chuyện gì lớn, yên tâm đi!"
"Công tử!"
Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử có thể nể tình Sương Nhi, đừng ra tay với Vân gia của ta có được không?"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng ngây người.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết người lung tung!"
Sẽ không giết người lung tung...
Ý tứ trong lời nói của Tần Ninh đã quá rõ ràng.
Hắn sẽ không giết người lung tung, nhưng nếu có thêm một kẻ nào giống như Lam Tiếu Kiêu xuất hiện, hắn căn bản sẽ không nương tay.
Trước khi đến đây, Vân Sương Nhi chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh.
Với tính khí của Tần Ninh, nếu đắc tội Vân gia và Lam gia thì sẽ rất tệ.
Nhưng càng đi, không biết tại sao trong lòng cô ấy lại càng lo lắng cho Vân gia và Lam gia hơn.
Tần Ninh không bao giờ làm những việc mà hắn không chắc chắn.
Lần này hắn đã dám đến đây, lại dám giết người, điều đó cho thấy hắn không sợ đế quốc Vân Lam một chút nào.
Cho dù nơi đây là một trong mười đế quốc hàng đầu!
Trong mắt Tần Ninh dường như không có từ nào gọi là sợ hãi.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng, Tần Ninh bị Lam Vân Sam đả thương một kiếm là do hắn cố ý để mình bị thương.
Mục đích bây giờ đã rất rõ ràng, hắn muốn nhắm đến Vân Trung Lam Yên quả của đế quốc Vân Lam.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tới đây làm ba chuyện rất đơn giản, làm xong chúng ta liền trở về".
Tần Ninh cười nhẹ, rồi lại hỏi: “Đến quê hương của cô rồi, chúng ta sẽ sống ở đâu?”
"Vân Lam các đi, đó là quán rượu tốt nhất ở đây".
Vân Sương Nhi miễn cưỡng cười một tiếng nói.
Mong rằng Lam gia và phụ hoàng sẽ biết kiềm chế một chút, cũng đừng coi thường Tần Ninh bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!
Một nhóm bốn người đi đến Vân Lam các nhận phòng, Vân Sương Nhi xin Tần Ninh cho rời đi một chút, khi trở lại thành Vân Lam, cô ấy rất muốn trở về hoàng cung để gặp cha mẹ của mình.
Lúc này, Diệp Viên Viên đang châm một bình trà trong phòng, nhìn Tần Ninh.
"Sương Nhi sợ công tử làm chuyện gì bất lợi cho Vân gia và Lam gia...", Diệp Viên Viên do dự nói.
"Có gì phải lo lắng?"
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ta tới không phải để giết người, thứ nhất, mười hai quả Vân Trung Lam Yên đó xem như là quà tạ lỗi vì ta đã bị đả thương".
"Thứ hai, Sương Nhi về sau đã là người của ta, ta không muốn đế quốc Vân Lam lại tiếp tục tới quấy nhiễu thêm lần nữa".
"Thứ ba chính là ông què. Kẻ nào phế chân của ông ta, thì ta sẽ phế lại chân của kẻ đó, bồi thường cho ông ta".
"Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà đế quốc Vân Lam cũng không làm được, thì ta cũng không ngại đại khai sát giới!"
Tần Ninh thật sự không ngại làm chuyện đó.
Nếu không phải nhờ hắn, thì làm gì có đế quốc Vân Lam ngày hôm nay, hắn chẳng qua chỉ tới lấy vài quả Vân Trung Lam Yên thì đã sao.
Còn Vân Sương Nhi, cô ấy có thể ở bên cạnh của hắn, chuyện này chỉ sợ cả Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh khi biết được cũng sẽ kích động tới mức nhảy ra khỏi quan tài.
Mà Thiên Động Tiên, lại càng đơn giản hơn.
Dù sao ông ta cũng là hậu nhân của đồ tôn của hắn, ông ta bị kẻ khác phế một chân, nếu không gặp được hắn thì kiếp này xem như bỏ. Hắn đối với đồ đệ đồ tôn của mình vẫn luôn luôn bao bọc như thế.
Trong ba chuyện này, không có chuyện nào là thừa trong mắt hắn.
Diệp Viên Viên cũng không nhiều lời.
Vị chủ nhân này của nàng, người khác nhất định phải tôn kính hắn, nếu không thì người phải chịu đau khổ chính là bọn họ!
Vào lúc này, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung của đế quốc Vân Lam.
"Sương Nhi, con đã quay về!"
Trong thư phòng có một người đàn ông nho nhã mặc hoàng bào, nét mặt trông vô cùng vui sướng.
Người đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu!
Bên cạnh Vân Khánh Tiêu, có một người phụ nữ cũng đang rơi nước mắt vì hạnh phúc.
"Sương Nhi..."
"Phụ hoàng, mẫu hậu!"
Vân Sương Nhi quỳ lạy hai người.
"Đứng dậy, mau đứng dậy!"
Vân Khánh Tiêu nhìn cô công chúa mà mình yêu thương nhất, vui mừng khôn xiết.
"Bé ngoan, con gầy đi... hả?"
Ngay khi Vân Khánh Tiêu chạm vào cơ thể của Vân Sương Nhi, ông ta đột nhiên giật mình.
"Sao vậy ạ?"
“Sương Nhi, tu vi của con... cảnh giới Linh Hải tầng 9?”, Vân Khánh Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Cái gì!
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng giật mình.
"Sương Nhi, tu vi của con..."
"Phụ hoàng, con gái vội vàng trở về, chính là muốn nói chuyện này với người!"
Vân Sương Nhi giờ phút này vội vàng mở miệng.
"Muội muội, muội muội, muội đã về rồi sao?"
Lại có tiếng nói vui mừng vang lên.
Bên ngoài thư phòng, có một thanh niên đang xông thẳng vào, nhìn Vân Sương Nhi, vui mừng không dứt.
"Thái tử điện hạ!"
Người này đầu đội vương miện, ánh mắt vô cùng linh lợi.
“Cái gì mà thái tử điện hạ, muội muội đi ra ngoài một chuyến, sao về lại trở nên lạnh nhạt với ta rồi?”, thanh niên kia bật cười ha hả, nhìn Vân Khánh Tiêu cúi đầu nói: “Tham kiến phụ hoàng!"
"Bình thân!"
Vân Khánh Tiêu nhìn người thanh niên trước mặt nói: "Vân Hiên, hôm nay con đã học xong hết chưa?"
"Khởi bẩm phụ hoàng, con đã học xong hết rồi!"
Vân Khánh Tiêu gật đầu nói: "Con thân là thái tử, tương lai sẽ là trụ cột của đế quốc Vân Lam".
"Nay con chỉ mới đột phá được cảnh giới Linh Luân tầng 5, so với tên nhóc Lam Vân Sam của Lam gia vẫn còn kém hơn rất nhiều, con cần phải cố gắng nhiều hơn!"
"Vâng thưa phụ hoàng!"
Vân Khánh Tiêu gật đầu, nhưng giữa đôi lông mày đã xuất hiện một tia lo lắng nhàn nhạt.
Vân gia và Lam gia đã cũng nhau thống trị đế quốc Vân Lam bao đời nay.
Vân gia thuộc hoàng thất, hiệu lệnh cả nước, còn Lam gia là phụ chính.
Nhưng những năm gần đây, Lam gia đã thay da đổi thịt rất nhiều.
Khi ông ta lên ngôi hoàng đế, ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 mới có thể vững vàng áp chế Lam gia, khiến cho Lam gia kiêng kỵ.
Nhưng một thái tử như Vân Hiên, bất luận là thiên phú hay thực lực đều không bằng đại công tử Lam gia, Lam Vân Sam.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Chuyện này sẽ dẫn đến những nguy cơ vô cùng lớn.
"Phụ hoàng, Lam Vân Sam... đã chết rồi!"
Lời này vừa nói ra, khung cảnh ngay lập tức rơi vào im lặng.
"Sương Nhi, con đang nói bậy gì vậy!"
Vân Hiên sửng sốt nói: "Lam đại ca và Lam Thiên Bá thúc thúc cùng nhau ra ngoài làm mấy việc vặt, sẽ sớm trở về thôi, muội..."
"Bọn họ tới đế quốc Bắc Minh muốn đưa ta trở về, thế nhưng đều đã chết rồi!"
Vân Sương Nhi lớn tiếng nói.
"Con mau nói rõ ra đi!"
Vân Khánh Tiêu khẽ run lên.
Ngay sau đó, bên trong thư phòng, Vân Sương Nhi cẩn thận kể lại mọi chuyện...
Bên kia, Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên rời khỏi Vân Lam các, đi loanh quanh dạo chơi.
“Công tử, ta nghe nói học viện Vân Lam của đế quốc Vân Lam được xây dựng rất phong cách. Sao chúng ta không đi xem một chút?”, Diệp Viên Viên lúc này mới đề nghị.
Mặc dù Diệp Viên Viên có tính cách lạnh lùng, bình thường ít khi nói chuyện, nhưng có lúc nàng cũng nói rất nhiều.
Dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, sau khi rời khỏi đế quốc Bắc Minh, nhìn thấy những phong tục kỳ lạ của đế quốc Vân Lam, tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn một chút, cho nên liền nói nhiều hơn.
"Được!"
Ba người đi về phía học viện Vân Lam.
Trên Cửu U đại lục, vì sự trỗi dậy của đế quốc Bắc Minh và sự huy hoàng của học viện Thiên Thần, cho nên tất cả các đế quốc khác đều mở học viện của đế quốc.
Đó là nơi đào tạo nên những đệ tử xuất sắc phục vụ đế quốc, để đế quốc có được lực lượng hậu sinh ưu tú ổn định.
Đế quốc Vân Lam là một trong mười đế quốc hàng đầu, việc tu luyện võ đạo ở đây còn hưng thịnh hơn ở đế quốc Bắc Minh.
Ba bóng người xuất hiện bên ngoài học viện Vân Lam, nhìn cánh cổng nguy nga cao vút, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nét kiến trúc độc đáo, khí thế toát ra vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
"Đứng lại đứng lại!"
Ba người vừa muốn đi qua cổng, thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chương 219: Kẻ tống tiền
Tần Ninh dừng lại, thấy có một tên mập mặc áo xám có ánh mắt lanh lợi đang đi tới, nhìn ba người bọn họ.
“Ba vị định vào học viện Vân Lam tham quan sao?”, tên mập cười nói: “Ta tên là Lý Lan Đình, đệ tử ngoại viện của học viện Vân Lam!”
Lý Lan Đình tự giới thiệu bản thân rồi nói: "Ba vị không phải là đệ tử ở đây, sợ rằng không được vào trong. Học viện Vân Lam này được canh giữ rất nghiêm ngặt".
“Ngươi có cách sao?”, Diệp Viên Viên nhíu mày hỏi.
Nhìn về phía Diệp Viên Viên, trong mắt Lý Lan Đình lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó hắn ta lại nhanh chóng nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn ta có thể nhìn ra được thân phận của Tần Ninh không hề tầm thường, mỹ nhân này lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, lại đứng sau hắn mấy bước, hiển nhiên là đã tôn hắn làm chủ nhân.
Lý Lan Đình mở miệng nói: "Ta là đệ tử của học viện này, đương nhiên là ta có cách rồi. Chỉ cần trả mỗi vị 10 viên linh thạch thì ta sẽ giúp các vị vào trong tham quan!"
"10 viên, sao ngươi tham quá vậy!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, nàng búng tay, 30 viên linh thạch ngay lập tức hiện ra.
Nàng là đại tiểu thư của Diệp gia, tuy rằng linh thạch quý giá, nhưng Diệp Viên Viên cũng không phải là không lấy ra nổi.
Nhìn thấy Diệp Viên Viên hào phóng như vậy, Lý Lan Đình đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Nếu hắn ta biết sớm, thì hắn ta đã hét giá cao hơn rồi.
"He he, nếu ba vị trả nhiều hơn, ta chẳng những có thể đưa ba vị vào bên trong, mà còn có thể làm hướng dẫn viên miễn phí cho ba vị!"
"Được!"
Tần Ninh lần này trực tiếp lên tiếng: "Nếu ngươi làm việc tốt, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn. Còn nếu như ngươi làm việc không tốt, thì đừng trách ta không khách sáo!"
"Sẽ không đâu, không đâu..."
Lý Lan Đình vui vẻ nhận lấy linh thạch, dẫn ba người Tần Ninh đi thẳng qua cổng.
Lúc này, đệ tử gác cổng cũng làm ngơ Lý Lan Đình, để cho hắn ta dẫn ba người đi vào.
Thấy vậy, Tần Ninh cũng hiểu được.
Chắc chắn khi Lý Lan Đình quay lại thì sẽ phải chia cho mấy đệ tử gác cổng này một phần của 30 viên linh thạch kia.
Sau khi vào học viện, Lý Lan Đình bắt đầu giới thiệu.
"Mọi người hãy nhìn xem, đây là cổng của học viện Vân Lam, dẫn thẳng đến Vân Lam các ở nơi sâu nhất của học viện. Đây là nơi các trưởng lão của học viện bọn ta ở, và cũng là nơi giải quyết những đại sự!"
"Con đường này thông đến nơi tận cùng của học viện, rất được chú trọng".
Là một đệ tử của học viện Vân Lam, Lý Lan Đình đương nhiên rất quen thuộc với học viện Vân Lam, nên hắn ta có thể nói không ngừng.
Bốn người cùng nhau đi dạo bên trong học viện Vân Lam, quả nhiên có thể thấy kiến trúc của học viện Vân Lam vô cùng nhẹ nhàng và uyển chuyển, không giống như học viện Thiên Thần hùng vĩ bá đạo, đường nét cứng rắn mạnh mẽ.
"Tiếp theo, ta sẽ đưa ba vị đến Phụng Đường của học viện Vân Lam bọn ta, đó là nơi tất cả các đệ tử ở đây được xếp hạng đề tên!"
Lý Lan Đình nói, dẫn ba người Tần Ninh đi tiếp.
"Hay cho Lý Lan Đình ngươi, ông đây rốt cục cũng đã tìm thấy ngươi rồi!"
Đúng lúc này, có một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng quát đó, cổ của Lý Lan Đình ngay lập tức rụt lại, sắc mặt cũng thay đổi.
"Tên nhóc thối tha, khi nào thì ngươi mới trả món nợ hơn một trăm hai mươi viên linh thạch mà ngươi nợ của ông lần trước hả?"
Tiếng quát hung hãn vang lên, có mấy người đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thanh niên dẫn đầu tức giận trừng mắt, sải ba bước chân dài đi tới chỗ Lý Lan Đình.
"Tiêu rồi..."
Nét mặt của Lý Lan Đình thay đổi liên tục khi nhìn thấy người đang đi tới.
"He he, Vương ca, Vương ca, đã lâu không gặp".
Lý Lan Đình lập tức tươi cười chào hỏi, cúi thấp người ngước nhìn người kia, thật giống như chuột gặp mèo.
"Đã lâu không gặp cái quái gì, hôm qua mới nhìn thấy ngươi, ngươi còn dám chạy trốn!"
Vương ca kia tát bôm bốp vào đầu Lý Lan Đình, cười nói: "Đây lại là khách của ngươi à?"
"Không, không, không, đây đều là người thân của ta!"
"Người thân? Lý Lan Đình ngươi có thể có một người thân xinh đẹp như vậy sao?", Vương ca nhìn Diệp Viên Viên, nhưng rất nhanh lại nhìn sang Lý Lan Đình, thiếu kiên nhẫn nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi nợ ta một trăm hai mươi tư viên linh thạch, định khi nào mới trả?"
"Vương ca, Vương ca..."
Lý Lan Đình thấp giọng nói: "Ta còn phải chăm sóc khách hàng của mình. Đây là 30 viên linh thạch, ta trả lại cho huynh trước được không?"
Nói xong, Lý Lan Đình lấy linh thạch ra, xởi lởi cười nói.
"30 viên, vậy 94 viên còn nợ ta, ngươi định khi nào thì trả?"
Vương ca hừ một tiếng rồi lại nói.
"Ngày mai, ngày mai ta sẽ trả!"
"Ngày mai? Bảo ông chờ ngươi đến ngày mai?", Vương ca hừ lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất định phải trả hết cho ta!"
Gã vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Lan Đình liền trở nên trắng bệch, đột nhiên Lý Lan Đình quay người đi về phía ba người Tần Ninh, thấp giọng nói: "Vị công tử này, lúc nãy ngươi có nói, nếu hài lòng với sự hướng dẫn của ta thì ngươi có thể cho ta thêm nhiều linh thạch hơn. Bây giờ có thể cho ta một ít trước được không?"
"Được!"
Tần Ninh phất tay, Diệp Viên Viên lúc này lại lấy ra 30 viên linh thạch.
"Của ngươi đây, mau mau giải quyết chuyện của ngươi đi!"
Diệp Viên Viên hiển nhiên đang có tâm trạng tốt, đưa linh thạch xong rồi vẫn còn nhìn ngắm xung quanh.
Lý Lan Đình rối rít cảm ơn rồi vội vàng cầm số linh thạch đó đến trước mặt Vương ca.
"Vương ca, ta đưa cho huynh thêm 30 viên nữa, tức là chỉ còn nợ huynh 64 viên thôi", Lý Lan Đình vội vàng nói: "Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ trả lại cho huynh!"
Nghe vậy, trong mắt Vương ca liền hiện lên một nụ cười.
Nhận lấy linh thạch, Vương ca nhìn ba người Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vừa mới lấy ra 30 viên linh thạch, đúng là quá xa hoa!
Ba người này trông có vẻ rất giàu có!
"Tránh ra đi!"
Ném Lý Lan Đình qua một bên, Vương ca đi về phía ba người Tần Ninh.
"He he, ta tên là Vương Thành Phong, đệ tử nội viện ở đây. Lý Lan Đình nợ ta rất nhiều tiền, nếu như ba vị không ngại số tiền này, thì trực tiếp trả hết nợ cho Lý Lan Đình đi, thế nào?”
Vương Thành Phong mỉm cười, liếc nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới.
"Không có hứng thú!"
Tần Ninh nhìn Vương Thành Phong nói: "Chuyện giữa hai người là chuyện của hai người, tự mình giải quyết lấy, đừng có làm phiền người khác!"
Nghe đến đây, Vương Thành Phong ngẩn ra.
Cái tên này láo thế nhỉ!
“Dù sao vài viên linh thạch này đối với các vị cũng không thành vấn đề, chi bằng làm người tốt giúp hắn trả nợ, như vậy thì quý hóa biết bao nhiêu”, Vương Thành Phong vẫn tiếp tục nói.
"Cút!"
Tần Ninh cũng lười dài dòng.
Loại người này chỉ đáng để cho hắn giẫm lên.
Hắn không liên quan gì đến Lý Lan Đình, Lý Lan Đình chỉ nhận linh thạch của hắn để dẫn hắn đi tham quan học viện Vân Lam.
Hắn trả đủ linh thạch như đã hứa, vậy là xong.
Thế mà Vương Thành Phong này trông thấy hắn có nhiều linh thạch, lại liền muốn đục khoét, chuyện này không thể nhịn được.
"Ngươi dám bảo ta cút?"
Khi Vương Thành Phong nghe thấy điều này, gã đã nhịn không được nữa, liền vung tay lên.
Ngay lập tức, sau lưng gã có mấy bóng người bước ra, nhìn trừng trừng ba người Tần Ninh.
"Nhãi ranh, ngươi đúng là chán sống rồi, cũng không biết hỏi thăm một chút, xem ở nội viện của học viện Vân Lam này có kẻ nào dám bảo Vương Thành Phong ta cút”.
"Tụi bây xông lên, đánh chết hắn cho ta!"
Vương Thành Phong ra lệnh.
Ba người Tần Ninh hiển nhiên không phải đến từ đế quốc Vân Lam, nếu không sẽ không bỏ ra nhiều linh thạch để vào tham quan học viện Vân Lam như vậy, rất có thể bọn họ đến từ nơi khác.
Chương 220: Ngươi còn bảo ta cút?
Khả năng lớn nhất là bọn họ đến từ các thành trì khác bên trong đế quốc Vân Lam.
Những người ở đó đa số đều có nhiều tiền, nhưng lại không có bối cảnh lớn ở bên trong đế quốc Vân Lam này.
Chỉ là có tiền mà thôi!
Người như vậy thích hợp để tống tiền nhất!
Mấy bóng người bước ra, tất cả đều có khí tức của cảnh giới Linh Đài, vây chặt ba người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh nhíu mày.
Có những lúc, mình không đi tìm phiền toái, nhưng phiền toái lại tự tìm đến mình.
"Viên Viên, chỉ cần không giết người là được!"
Tần Ninh cũng lười nhiều lời, nói ngắn gọn.
"Vâng, công tử".
Tiến lên một bước, toàn thân Diệp Viên Viên lúc này tràn ngập sát khí.
Nàng đã rút roi Tử Văn ra.
Nàng có cảnh giới Linh Luân, mấy đệ tử cảnh giới Linh Đài trước mặt căn bản chẳng là cái thá gì.
Tiếng roi chan chát vang lên, mấy bóng người lao tới đều ngay lập tức ngã xuống đất, dưới tay của Diệp Viên Viên, không có tên nào có thể phản kháng nổi.
"Cút!"
Diệp Viên Viên trầm giọng quát.
Vương Thành Phong lúc này đã chết lặng.
Cô gái này dường như chỉ mới khoảng mười bảy tuổi, còn trẻ hơn gã, nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Luân rồi sao.
"Ngươi chờ đó!"
Vương Thành Phong quát lên, xoay người bỏ chạy trối chết.
"Còn dám uy hiếp!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quét roi qua.
Chát một tiếng, chính giữa lưng của Vương Thành Phong đã bị roi quất trúng, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, sau đó Vương Thành Phong ngã xuống đất, hôn mê ngay lập tức.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho Lý Lan Đình ở bên cạnh còn không kịp suy nghĩ.
"Đi thôi!"
Tần Ninh chắp tay sau lưng, tựa hồ như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nói: "Học viện Vân Lam đứng là có rất nhiều điểm khác biệt so với học viện Thiên Thần, tham quan nhiều một chút cho đỡ chán cũng được!"
Nét mặt của Lý Lan Đình vô cùng khổ sở, hắn ta vội vàng nói: "Hai vị, hai vị, các người mau đi đi!"
Lý Lan Đình đưa đám nói: "Tên Vương Thành Phong này, sau lưng của gã là Vương Kiêu của Vương gia luôn luôn bao che cho gã. Không chỉ vậy, Vương Kiêu lại còn là người của nhị thiếu gia nhà họ Lam, Lam Thiên Phi!"
"Nhị thiếu gia?"
Tần Ninh lúc này mới dừng lại, nhìn Lý Lan Đình cười nói: "Đại thiếu gia và tam thiếu gia nhà họ Lam ta còn dám giết, chẳng lẽ lại sợ tên nhị thiếu gia đó hay sao? Dám làm phiền đến nhã hứng của ta, thì có chết cũng đừng trách!"
"Ngươi đã nhận linh thạch của ta thì cứ làm tốt việc của mình là được!"
Lý Lan Đình hoàn toàn bất lực.
Vị công tử này đang làm ra vẻ bá đạo hay sao?
Lam gia là gia tộc lớn hàng đầu của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau hoàng thất Vân gia.
Đại thiếu gia Lam Vân Sam, là thiên tài võ đạo cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là người kế thừa được Lam gia chỉ định!
Nhị thiếu gia Lam Thiên Phi thì có cảnh giới Linh Luân tầng 3, cũng là thiên tài đỉnh cao.
Về phần tam thiếu gia, cho dù gã chỉ là đệ tử ăn chơi, nhưng được đại ca và nhị ca của mình che chở, lúc nào ra ngoài cũng có tùy tùng cảnh giới Linh Luân đi theo bảo vệ.
Ba vị này đều là những nhân vật hàng đầu của đế quốc Vân Lam trong tương lai!
Giết?
Đừng nói tới Tần Ninh, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không dám nói giết liền giết.
Trong mắt hắn ta, Tần Ninh đúng là quá điên rồi.
"Đi!"
Diệp Viên Viên lãnh đạm nói: "Cứ làm tốt việc của ngươi là được rồi!"
Lúc này, Lý Lan Đình đành phải nhăn mặt tiếp tục dẫn ba người bọn họ tiến vào sâu trong học viện Vân Lam.
Trên đường đi, Lý Lan Đình không ngừng nói, nhưng trên mặt của hắn ta đã đổ ra mồ hôi nhễ nhại.
Đắc tội Vương Thành Phong chính là đắc tội Vương Kiêu, mà đắc tội Vương Kiêu, chính là đắc tội Lam Thiên Phi.
Càng suy nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, ba vị này thật sự không biết ai lớn nhất ở cái đế quốc Vân Lam này hay sao?
"Phía trước là cái gì?"
Nhìn thấy một lôi đài ở phía trước, Diệp Viên Viên liền hỏi.
"À, đó là nơi các đệ tử ưu tú của học viện Vân Lam đang tỷ thí để thăng hạng!"
Lý Lan Đình nói với một ánh mắt ngưỡng mộ.
"Trong học viện Vân Lam, đệ tử ngoại viện là những đệ tử có thực lực thấp hơn cảnh giới Linh Hải tầng 5".
"Một khi đã vượt qua cảnh giới Linh Hải tầng 5, thì có thể thăng cấp thành đệ tử nội viện".
"Vượt ra ngoài cảnh giới Linh Hải và đạt đến cảnh giới Linh Đài là có thể trở thành một đệ tử nòng cốt".
Lý Lan Đình cẩn thận nói: "Đệ tử cảnh giới Linh Đài là đệ tử nòng cốt, chia thành ba đẳng thượng, trung, hạ, một đẳng lại chia ba tầng. Muốn thăng cấp không phải chỉ cần có tu vi tương đương, mà còn cần phải đánh bại một vị đệ tử có cấp bậc mà mình muốn thăng lên".
"Mà loại khiêu chiến này cũng không nghiêm khắc lắm, các đệ tử ở chỗ này khiêu chiến, trưởng lão ghi lại tên thì xem như thành công!"
Trong khi họ nói chuyện, họ đã đi đến bên cạnh lôi đài.
Lý Lan Đình cũng cố ý muốn ba người Tần Ninh tới chỗ đông người.
Một khi Vương Thành Phong dẫn Vương Kiêu tới, đứng ở nơi có nhiều người thì có thể vàng thau lẫn lộn, tránh bị phát hiện.
Bốn người đứng ở mép lôi đài, lúc này đã có một đám người vây quanh nơi này, xem trận đấu trên lôi đài.
"Tuyệt vời, Đỗ Nguyên khiêu chiến Lục Trầm!"
"Đỗ Nguyên đã là đệ tử nòng cốt, cảnh giới Linh Đài tầng 9, Lục Trầm cũng có cảnh giới Linh Đài tầng 9. Thật sự khó có thể đoán được ai trong hai người này sẽ chiến thắng".
"Ta nghĩ Lục Trầm sẽ thắng. Lục Trầm từ lúc mới thăng lên đệ tử nòng cốt ba tháng, thì trong số đệ tử cảnh giới Linh Luân đã không có ai là đối thủ".
"Nói không chừng lần này Đỗ Nguyên lĩnh hội được kiếm ý, vị trí của Lục Trầm sắp đổi chủ rồi!"
Vào lúc này, bên dưới lôi đài ồn ào không dứt.
Lý Lan Đình cũng giật mình, sau đó nói: "Lục Trầm là đệ tử nòng cốt đã nổi danh trong học viện từ lâu, Đỗ Nguyên này tuy mới nổi lên mấy tháng nay, nhưng cũng rất có thực lực".
Ba người Tần Ninh đứng giữa đám đông theo dõi trận đấu.
Ở giữa lôi đài, hai đệ tử chậm rãi thi triển đủ mọi chiêu thức, cực kỳ mạnh mẽ, trận đấu dường như lúc nào cũng ở thế giằng co.
“Kết thúc rồi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Công tử nói ai sẽ thắng?”, Diệp Viên Viên hỏi.
Rõ ràng Lục Trầm cùng Đỗ Nguyên bất phân thắng bại, nhưng Tần Ninh lại nói là kết thúc rồi.
"Ta đoán không sai, chắc chắn là Đỗ Nguyên thắng".
Tần Ninh nói.
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, trận đấu này quả thực không đáng xem.
Cả bốn người cùng nhau quay đầu rời đi.
Bang…
Đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Trên sàn đấu, một bóng người đã bị đánh bay, vẽ trên không trung một đường cong lớn rồi rơi xuống đất.
Bịch một tiếng, người đó tình cờ rơi đến trước mặt bốn người Tần Ninh đang chuẩn bị rời đi.
Người đó chính xác là Lục Trầm!
Lục Trầm, thua rồi!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt và lặng đi.
"Cút ra!"
Lục Trầm chật vật đứng lên, nhìn bốn người Tần Ninh.
Lý Lan Đình hậm hực gật đầu, vội vàng chuẩn bị tránh đường.
Lục Trầm bị đánh bại, hẳn là đang rất tức giận, ai lại dám khiêu khích hắn ta, dù sao thì hắn ta cũng là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9!
Lý Lan Đình chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5, ở trước mặt hắn ta chẳng khác nào một con kiến nhỏ.
Nhưng tự nhiên Lục Trầm lại lạnh lùng nhìn về phía ba người phía trước.
Lý Lan Đình lúc này cũng sửng sốt.
Tần Ninh, Diệp Viên Viên cùng ông què đều không nhúc nhích.
“Tần huynh, chúng ta đi thôi!”, Lý Lan Đình vội vàng thấp giọng nói.
"Tại sao?"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi đang chặn đường ta rời đi, ta không nói ngươi thì thôi, ngươi còn dám bảo ta cút?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khu vực thi đấu liền rơi vào im lặng, thậm chí còn im lặng hơn khi nãy.
Bình luận facebook