-
Chương 236-240
Chương 236: Gậy ông đập lưng ông
Kể cả khi bệnh viện trung ương phái người lẻn vào nhà Diệp Lâm thì cũng không thu hoạch được gì.
Bởi vì mọi thứ bao gồm lò luyện đan đều bị anh để ở trong bảo gương.
“Mấy người làm loạn nhà tôi thế này, không thể dễ dàng bỏ qua được!”
Diệp Lâm định gậy ông đập lưng ông, tự mình đi bệnh viện trung ương một chuyến.
Bệnh viện trung ương nằm trong một góc của chủ thành ở Yến Kinh, có diện tích rất lớn, lớn hơn nhiều so với bệnh viện bình thường.
Kiến trúc bên ngoài là nơi dùng để tiếp đãi người bệnh và khám bệnh.
Kiến trúc giả cổ bên trong là nơi thuộc riêng về bác sĩ, dùng để nghỉ ngơi, giải trí và nghiên cứu y thuật.
Diệp Lâm bước vào nội môn bệnh viện trung ương.
“Ai vậy? Người không liên quan không được phép đi vào nội môn bệnh viện trung ương! Anh mau đi đi!”
Gác cổng nội môn lập tức xua đuổi Diệp Lâm.
Diệp Lâm xoay người một cái, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Gác cổng nhìn lại lần nữa, liền trở nên cung kính.
“Ây da, giám đốc Khang, sao lại là ông hả!”
“Là tôi mắt mù, không nhận ra ông!”
Hai tên gác cổng vội vàng cúi đầu xin lỗi Diệp Lâm.
Hóa ra trong khoảnh khắc quay người, Diệp Lâm đã dịch dung thành dáng vẻ của Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện trung ương.
Gác cổng thấy là Khang Thành Đan, đương nhiên là phải nịnh bợ lấy lòng rồi.
“Ừ!” Diệp Lâm lạnh nhạt gật đầu, sau đó chắp tay đi vào.
Nhìn theo bóng dáng của “giám đốc Khang”, hai tên gác cổng có chút khó hiểu.
“Tôi nhớ rõ lúc chiều giám đốc Khang trở về nội môn, vẫn luôn họp cho tới bây giờ, còn đang bàn chuyện gì đó mà? Sao bây giờ lại đột nhiên đi từ bên ngoài vào trong?”
“Có lẽ là từng đi ra ngoài bằng cửa sau?”
Hai người không nghi ngờ gì, tiếp tục mà gác cổng.
Bên kia, Diệp Lâm đi vào khu vườn sum suê phía sau bệnh viện trung ương, giống như là đi vào khu vườn của hoàng gia, có thể thấy rõ ràng mức độ xa hoa của bệnh viện trung ương.
Diệp Lâm đi được một lát, suýt nữa là đi lạc đường.
“Đám bác sĩ này biết hưởng thụ thật đấy!”
Trong nhất thời, Diệp Lâm bị mất phương hướng, không biết nên đi hướng nào.
Vừa lúc có hai người học trò trẻ tuổi, một nam một nữ của bệnh viện trung ương đi ngang qua, khom người chào hỏi Diệp Lâm.
“Chào giám đốc Khang.”
Diệp Lâm lập tức ngăn cản bọn họ, tằng hắng một tiếng, nói: “Để tôi kiểm tra bài của các em!”
“Cái gì?” Hai người hoảng sợ, không ngờ giám đốc Khang lại muốn tự mình kiểm tra bài của bọn họ, cả hai người đều có chút kích động, còn có chút căng thẳng.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là chỉ cần vượt qua kiểm tra, thì sẽ trở thành bác sĩ chính thức, được ăn cơm nhà nước hay không?
“Tôi hỏi các em, tại bệnh viện trung ương, nơi nào là quan trọng nhất?” Diệp Lâm hỏi.
“Quan trọng nhất?” Hai người nhìn nhau, trong nhất thời không hiểu ý của Diệp Lâm: “Phòng bệnh… là quan trọng nhất?”
Rốt cuộc thì phòng bệnh là nơi cứu người. Tuy rằng nó là bình thường nhất, nhưng mà nó cũng là quan trọng nhất.
“Ý của tôi là nơi đặt đồ vật quý trọng.” Diệp Lâm nói thêm: “Ví dụ như đan dược, thiên tài địa bảo…”
“À, ý ông là phòng đan hả?” Tên học trò nam chợt hiểu ra: “Hừm… phòng đan là nơi luyện chế đan dược, đúng là rất quan trọng, ngày thường cũng có binh lính canh gác.”
Hóa ra là phòng đan dược!
Diệp Lâm biết rồi, vậy nên nói thêm: “Bây giờ dẫn tôi đi phòng đan!”
“Ơ?” Hai người đều sửng sốt khi nghe yêu cầu của Diệp Lâm, cho rằng giám đốc Khang đang nói đùa với mình.
Đi tới cái nơi như phòng đan, cũng cần phải có bọn họ dẫn đường nữa hả?
Những bác sĩ trong bệnh viện trung ương, ngoài các bác sĩ mới tới ra, thì ai mà chẳng nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng đan?
“Còn thất thần làm gì?” Diệp Lâm gằn giọng: “Đây là một bài kiểm tra cho các em! Cảm thấy đơn giản hả? Vậy thì hãy nhắm mắt dẫn đường, để xem các em nắm giữ hoàn cảnh xung quanh thế nào?”
Nghe vậy, hai người không nói nhiều nữa, đúng là nghe lời mà nhắm mắt lại, đi về phía phòng đan.
Diệp Lâm cười thầm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng theo sau hai người.
Không bao lâu sau, một hàng ba người, hai trước một sau, đi tới gần phòng đan.
Hai người mở mắt ra, cười nói: “Tới rồi, dù nhắm mắt cũng có thể tới đúng chỗ nữa!”
Bọn họ sợ là nhắm mắt sẽ đi nhầm đường, làm lỡ mất cơ hội tốt lần này.
“Ừ, không tệ!” Diệp Lâm nói: “Tôi nhớ hai em rồi, hôm nào sẽ đề bạt các em!”
Hai người nghe vậy thì vui vẻ nói: “Cảm ơn giám đốc Khang!”
“Bây giờ, các em nhắm mắt lại, quay về nơi chúng ta gặp nhau. Nhớ kỹ, đây cũng là một bài kiểm tra của tôi dành cho các em, không được mở mắt ra.” Diệp Lâm dặn dò.
Hai người không hề nghi ngờ, vì cái gọi là đề bạt mà lập tức nhắm mắt bước đi.
Diệp Lâm cười khẽ, quay người đi vào trong phòng đan.
Bởi vì dịch dung thành Khang Thành Đan, cho nên Diệp Lâm đi tới đâu cũng được.
Sau khi vào phòng đan, ngửi từng đợt mùi đan bay ra, không cần ai dẫn đường, Diệp Lâm cũng có thể tự mình tìm được một đống thiên tài địa bảo.
Lúc này, hai người đệ tử kia đang nhắm mắt quay lại đường cũ.
Bọn họ đang đi thì đâm trúng một người, bèn liên tục nói xin lỗi, nhưng mà đôi mắt thì vẫn không chịu mở ra.
“Hai em đang làm cái quỷ gì vậy?” Một giọng nói uy nghiêm mang theo vẻ trách cứ vang lên: “Buổi tối mà nhắm mắt đi đường hả?”
Hai người nghe nghe rồi cảm thấy cái giọng nói này quen quen.
“Mở mắt ra!” Người nói quát lên.
Hai người sợ tới mức mở bừng mắt ra, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khiến hai người giật nảy mình.
Bởi vì người trước mắt chính là giám đốc Khang Thành Đan thật sự.
“Giám đốc Khang, lúc nãy ông bảo chúng tôi nhắm mắt quay lại chỗ cũ cơ mà?” Một người nhỏ giọng nói.
“Chúng tôi không hề mở mắt. Là ông… bảo chúng tôi mở mắt…” Một người khác bổ sung.
Hai người có chút khó hiểu. Sao mới chỉ có một lát mà giám đốc Khang lại thay đổi thái độ, giống như là thay đổi thành một người khác vậy?
“Tôi hả? Tôi bảo các em nhắm mắt đi đường khi nào? Đúng là bậy bạ!” Khang Thành Đan nổi giận.
“Ơ?” Thấy vậy, hai người càng thêm hoảng hốt, không hiểu ra sao.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là giám đốc Khang đổi ý, không muốn đề bạt bọn họ nữa hay không?
“Rốt cuộc chuyện là sao? Các em nói rõ cho tôi nghe xem!” Khang Thành Đan phát hiện có chút không thích hợp, lập tức hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Vậy nên, hai người kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra một lần.
“Tôi bảo các em dẫn tôi đi phòng đan hả? Sao có thể chứ?” Khang Thành Đan tự nhận rằng mình không có nhàm chán đến mức làm ra cái loại kiểm tra kia. Hơn nữa, mình còn chưa già lẩm cẩm, ngay cả phòng đan cũng không tìm thấy!
Vậy thì đáp án chỉ có một… Người dịch dung thành mình muốn đi phòng đan!
“Không ổn rồi!” Khang Thành Đan cảm thấy không ổn, vội vàng chạy như bay về phía phòng đan.
Chương 237: Dịch dung thành tôi
“Ở đây có nhân sâm trăm năm?”
“Ơ, còn có saffron hoang dại Tây Tạng hiếm thấy nữa!”
“Hoa tuyết liên, đông trùng hạ thảo, đều là thứ tốt, lấy hết luôn!”
Diệp Lâm đi vào trong phòng cất giữ thiên tài địa bảo, nhìn mà ngây ngẩn cả người.
“Không ngờ thiên tài địa bảo ở đây còn nhiều hơn cả đợt hội đấu giá ngầm nữa!”
“Cái đám bác sĩ này, dù thực lực chỉ bình thường thôi, nhưng mà bảo bối thì lại cất chứa không ít!”
“Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì!”
Đống thiên tài địa bảo đoạt được trong lần đi hội đấu giá khi ấy, đã bị Diệp Lâm dùng hơn phân nửa trong việc luyện chế đan dược và tu luyện.
Các loại dược liệu quý báu lần này vừa lúc bổ sung thêm.
Diệp Lâm không hề khách sáo, cướp đoạt sạch sẽ, cất vào trong bảo gương.
Bệnh viện trung ương muốn trộm đơn thuốc của Diệp Lâm, không chỉ không thành công, ngược lại còn bị Diệp Lâm trộm sạch dược liệu trong phòng đan.
Sau khi đoạt xong hết, Diệp Lâm định đi về, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, và cả tiếng quát tháo của Khang Thành Đan thật sự.
“Mau nhìn kỹ cho tôi! Không được thả bất cứ một con ruồi bọ nào ra ngoài!”
Diệp Lâm ngây người, không ngờ Khang Thành Đan lại chạy đến nhanh như vậy.
Có điều, Diệp Lâm cũng không lo lắng. Anh gỡ bỏ dáng vẻ của Khang Thành Đan, giấu mình vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, một cơn gió thổi ngang qua, thân hình Diệp Lâm nhanh chóng lướt đi như là ma quỷ.
Lúc anh mới ra khỏi phòng đan được một lát, phía sau lại truyền đến tiếng quát tháo giận dữ của Khang Thành Đan.
“Hết rồi… hết sạch rồi… Đồ khốn kiếp! Là ai dám trộm bệnh viện trung ương chúng tôi? Tôi sẽ không tha cho các người!”
“Đừng để tôi bắt được các người! Nếu không tôi sẽ bằm các người thành từng mảnh!”
Khang Thành Đan nhìn đống bừa bộn trong phòng cất chứa, trong lòng như đang rỉ máu.
Thiên tài địa bảo bên trong là thành quả tích lũy vài năm của bệnh viện trung ương, bây giờ đã bị trộm sạch hết rồi.
Một sự tổn thất lớn lao, đến mức không thể dùng tiền tài để tính toán.
Rất nhanh sau đó, Khang Thành Đan giống như là nổi điên lên, vừa chạy ra ngoài vừa quát: “Mau đi mời nhị tổ! Phòng đan bệnh viện trung ương bị trộm, xin nhị tổ ra tay đánh chết tên trộm kia!”
Người xung quanh nghe nhắc đến nhị tổ thì giật nảy mình, thầm nghĩ chuyện này lớn rồi, phải tới tai nhị tổ luôn mà!
Nhị tổ là người được bệnh viện trung ương phụng dưỡng, từng làm việc ở trong quân, tới chức tham tướng, thực lực tất nhiên là không thấp.
Sau khi về hưu, bọn họ được mời vào bệnh viện trung ương để bảo vệ bệnh viện trung ương.
Bọn họ đều từng lên chiến trường, cả người tràn đầy sát khí, sẽ không dễ dàng ra tay, bởi vì một khi ra tay sẽ là máu chảy thành sông.
Ngay sau đó, Khang Thành Đan ra một lệnh thứ hai: “Giới nghiêm toàn bộ bệnh viện trung ương! Một khi nhìn thấy người giống tôi, đều phải đánh chết ngay tại chỗ cho tôi! Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”
“Tên trộm kia dịch dung thành tôi. Các cậu tuyệt đối không được mắc mưu nữa!”
Khang Thành Đan vừa chạy vừa la hét, rồi đột nhiên bị ăn một gậy vào đầu.
Ngay sau đó, phía sau chợt truyền đến tiếng la hét phấn khích.
“Tôi bắt được tên ăn trộm kia rồi!”
“Đúng là dịch dung thành giám đốc Khang, giống ghê luôn!”
“Mọi người mau lên đi!”
Lời còn chưa dứt, mọi người xung quanh đã chen chúc lên, tay đấm chân đá Khang Thành Đan.
“A… Đồ khốn kiếp! Tôi là Khang Thành Đan! Các cậu đánh nhầm người rồi! Ây da…”
Người dẫn đầu vừa đánh vừa cười nói: “Ăn trộm sẽ thừa nhận là mình trộm đồ hả? Còn dám mạnh miệng hả? Để xem tao xé mặt nạ của mày xuống này!”
Dứt lời, anh ta ra tay tàn nhẫn, muốn xé mặt nạ của Khang Thành Đan: “Hầy, dán chặt quá đi, để tao xé…”
Trên mặt Khang Thành Đan bị cào ra từng vết máu, lớp da thật suýt nữa bị xé xuống…
“Ơ kìa…” Thấy vậy, người xung quanh mới nhận ra rằng có lẽ người trước mắt thật sự là giám đốc Khang.
Bọn họ đánh nhầm người rồi!
“Giám đốc Khang… ông không sao chứ?”
“Chúng tôi không cố ý…”
“Là ông nói khi nhìn thấy người giống ông thì không cần phải nương tay…”
Đám đông vây đánh lập tức tản ra.
Khang Thành Đan mặt mũi bầm dập, cả người chật vật, bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào mọi người, nói: “Hay lắm, các người ra tay nặng vậy hả? Có phải là cố ý hay không?”
“Tôi nhớ kỹ các người rồi! Chờ xử lý xong chuyện, tôi sẽ đi tính sổ với các người. Các người chờ đấy cho tôi… Ây da…”
Cùng lúc đó.
Diệp Lâm đã lặng lẽ ra khỏi nội môn bệnh viện trung ương, ầm ĩ rối loạn phía sau không hề liên quan gì đến anh.
Có điều, anh mới vừa đi được một đoạn thì…
Cuối lối đi bộ là một người tràn đầy sát khí, đứng thẳng tắp như cây tùng bách, trong tay cầm một cây đại đao Quan Công, mũi đao chỉa xuống đất, thân đao hơi nghiêng, cực kì oai phong.
Trong khoảnh khắc, thời gian xung quanh dường như bị đóng băng.
Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Dù vậy, Diệp Lâm vẫn coi như không thấy gì, thong thả đi lên phía trước, không chịu một chút áp lực nào.
“Hay lắm nhãi ranh! Cậu là người đầu tiên có thể tự do đi lại dưới uy áp của tôi!”
Ông cụ cầm đao đột nhiên lên tiếng.
“Nể mặt cậu cũng là người luyện võ, để những thứ cậu trộm lại đi, tôi có thể tha cho cậu một lần!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Thưa ông, ông nhận nhầm người rồi! Ông xem tôi chẳng cầm cái gì cả, cũng không biết ông nói đến cái gì nữa!”
Nếu bình thường thì dù có xách theo một bao tải cũng không đủ chứa đống thiên tài địa bảo kia.
Diệp Lâm của lúc này, lại ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, trên người không hề mang theo thứ gì.
“Nhãi ranh dám mạnh miệng hả?” Ông cụ cầm đao nói: Nếu cậu không chủ động giao ra đây thì đừng trách tôi vô lễ!”
Chương 238: Nhị Tổ
Ông già vác đao chặn đường không ai khác chính là Tổ Càn, một trong hai người canh gác bệnh viện Trung Ương.
Khoảnh khắc Diệp Lâm đi ngang qua anh.
Thanh đao lớn trong tay Tổ Càn chợt cử động.
Vút.
Nhìn chóp mũi Diệp Lâm lướt qua.
"Hả?" Tổ Càn cau mày, không ngờ rằng Diệp Lâm có thể né được một đòn ở cự ly gần dễ dàng như vậy?
Sức mạnh của tên nhóc này có thể được giải phóng một cách tự do và bất cứ lúc nào?
Chuyển động tinh tế của Diệp Lâm cũng khiến Tổ Càn bị sốc.
"Ông à, tôi đã nói ông nhận nhầm người rồi mà." Diệp Lâm nói: "Tại sao cứ phải làm khó nhau chứ?"
"Ha!" Tổ Càn chế nhạo: “Tôi đã theo cậu suốt chặng đường từ bệnh viện Trung Ương, làm sao có thể nhận lầm được?"
"Khuôn mặt của một người có thể thay đổi, nhưng khí chất trên cơ thể của một người không bao giờ có thể thay đổi!"
“Tôi... Sẽ không nhận nhầm người đâu!”
Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi giật mình.
Không ngờ trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đối phương đi theo phía sau mà anh lại không để ý tới?
"Ông có thân pháp tuyệt vời thật đấy." Diệp Lâm không khỏi thán phục.
“Lúc còn trẻ, tôi từng làm trinh sát, ám sát tướng địch.” Tổ Càn kiêu ngạo nói: “Bây giờ, tôi đã lớn tuổi, chân tay đã kém hơn trước rất nhiều.”
"Hóa ra là quân nhân, đã thất lễ rồi!" Diệp Lâm rất kính trọng người này, không có ý định trở thành kẻ địch của ông ta.
“Nếu như cậu thật sự tôn trọng tôi thì đã sớm giao ra đồ ăn trộm rồi.” Tổ Càn nói: “Tôi cũng dễ bề quay về giải thích.”
Diệp Lâm lắc đầu: “Ân oán giữa tôi và bệnh viện Trung Ương không thể giải thích rõ ràng trong vài câu nói được. Bởi vì bọn họ bất nhân trước, cho nên hôm nay tôi mới bất nghĩa. Xin ông đừng can thiệp vào chuyện này."
Tổ Càn cũng lắc đầu: “Tôi là tướng võ mà bệnh viện Trung Ương dùng rất nhiều tiền mời tới. Làm sao tôi có thể đứng nhìn khi bệnh viện Trung Ương gặp khó khăn được? Cho dù đúng hay sai, chỉ cần cậu bỏ thứ mà cậu đã lấy ra, tôi sẽ bỏ qua cho cậu."
Nói cách khác, mặc dù cả hai đều không muốn hành động nhưng cũng không thể thuyết phục được đối phương.
"Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành rời đi thôi." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Ông không ngăn cản được tôi đâu!"
"Có thể ngăn cản hay không thì phải hỏi bảo đao trong tay tôi!" Tổ Càn lập tức giơ đại đao ra trước mặt.
Nó giống như một vật chắn đường, như thể đang thông báo rằng con đường này không thể đi qua được.
"Xin phép đắc tội!"
Diệp Lâm bước về phía trước, tránh khỏi cạnh sắc, cơ thể bay ra xa mấy mét.
Nhưng ngay lúc đó, vút một tiếng.
Dường như có một con thú ẩn nấp trong bóng tối, lao về phía anh.
Đó là một mũi tên!
Đến từ bóng tối, xuyên qua bầu trời.
Bay thẳng về phía gáy của Diệp Lâm.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Lâm lập tức quay người lại, nắm lấy lông mũi tên, xé nát thành từng mảnh.
Ở trong bóng tối có bóng người ẩn hiện.
Rõ ràng, ngoài ông già trước mặt còn có một cao thủ khác ẩn nấp trong bóng tối, đột nhiên bắn ra những mũi tên sắc lạnh.
Hai người một sáng một tối phối hợp với nhau, thực sự rất mạnh.
Trong lúc nhất thời, Diệp Lâm thậm chí không thể biết được người trong bóng tối đang ở đâu.
Như thể đối phương đang di chuyển tới lui với tốc độ cực nhanh, khiến người ta không thể xác định mục tiêu một cách chính xác được.
“Người đó là em trai của tôi... Tổ Khôn!”
“Nếu hai anh em tôi liên thủ, ngay cả trong trại có hàng vạn người thì chúng tôi cũng có thể tự do ra vào, lấy đầu kẻ thù, dễ như ăn kẹo vậy.”
"Cậu không thể chạy trốn được đâu!"
Chưa kịp nói xong, thanh đao của Tổ Càn lại chém tới.
Cực kỳ nhanh chóng và quyết liệt!
Nếu những người khác gặp phải chuỗi tấn công này, có lẽ họ sẽ khó có thể chống cự.
Tuy nhiên, Diệp Lâm lại quay sang một bên và dễ dàng tránh được đòn tấn công dữ dội của Tổ Càn.
"Hay lắm!"
Khi nhìn thấy điều này, Tổ Càn không khỏi ngạc nhiên.
Đối phương liên tiếp né tránh mấy đòn tấn công của ông ta, khiến ông ta đòn tấn công của ông ta trở nên vô hiệu, hơn nữa người này còn chưa thực sự sử dụng tới thực lực của mình.
Có thể đối mặt với hai anh em, một trong sáng một trong tối cùng với những đòn tấn công liên tiếp, vậy mà vẫn ung dung bình tĩnh, quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
"Đáng tiếc... Với kỹ năng như vậy mà lại là một tên trộm?"
Tổ Càn cảm thấy hơi tiếc.
"Cậu nhóc, cậu đã có tài như vậy, sao không nhập ngũ phục vụ đất nước? So với việc trộm gà trộm chó như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"
Tổ Càn hơi ghen tị với tài năng của anh, muốn khuyên anh vào quân đội để lãng phí tài năng.
"Ha ha!"
Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: "Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi ở trong tù nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được hưởng cuộc sống tự do, chỉ sợ không chịu nổi sự nhàm chán của quân đội.”
Cái gì?
Ngay khi những lời này nói ra, Tổ Càn khẽ cau mày.
Hóa ra anh đã từng ở tù, xem ra là thường xuyên phạm tội!
Nếu đã vậy, Tổ Càn cũng không cố gắng thuyết phục nữa, coi Diệp Lâm như một kẻ hết thuốc chữa.
"Xem ra vẫn chưa được cải tạo thành công! Thật sự là lãng phí năng lực của cậu!"
Khi nói, giọng điệu của Tổ Càn dần trở nên nghiêm túc hơn.
"Vậy thì hôm nay, tôi sẽ tự tay xử lý cậu! Để tránh hậu họa cho xã hội!"
Lúc này, sát khí của Tổ Càn chợt dâng trào. Ông ta đã coi Diệp Lâm như kẻ thù không đội trời chung, sẽ không còn nương tay nữa.
Ông ta vung đại đao trong tay lên, sức mạnh vô cùng lớn, có khả năng quét sạch hàng ngàn quân đội, mỗi một đòn đều đủ sức bẻ gãy thắt lưng của Diệp Lâm và lấy đi mạng sống của anh.
Cùng lúc đó, Tổ Khôn trong bóng tối cũng bắn ra một loạt mũi tên, rơi thẳng từ trên xuống như mưa, chặn hết mọi đường chạy trốn của Diệp Lâm.
Đối mặt với một bên sáng một bên tối, Diệp Lâm cũng phải vô cùng cảnh giác.
Anh ấn hộp kiếm xuống và nói: "Xin lỗi nhé!"
Chương 239: Pháp khí
Đột nhiên.
Ba thanh kiếm nhỏ trong hộp kiếm bắn ra.
Một thanh bay vòng quanh người để chống lại những mũi tên lao xuống bất ngờ.
Một thanh hướng về phía người bắn mũi tên trong bóng tối.
Thanh cuối cùng giống như một viên đạn, đánh về phía Tổ Càn.
"Nhanh quá!"
"Nguy hiểm!"
Tổ Càn nhanh chóng vung đao chặn ra trước mặt mới tránh được đòn này, miệng hô lên: "Nguy hiểm quá!”
Suýt nữa thì thanh kiếm đã đâm vào họng ông ta rồi.
Đúng như câu nói, vũ khí càng dài thì càng mạnh. Tổ Càn lợi dụng thanh trường đao trong tay để ép Diệp Lâm vào ngõ cụt, không thể trốn thoát.
Tuy nhiên, càng ngắn thì càng nguy hiểm. Ba thanh kiếm của Diệp Lâm chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên khi bay ra ngoài rất khó đề phòng.
Ngay cả Tổ Càn cũng suýt bị trúng đòn, khó có thể chống cự.
Tổ Càn vung đao lên, hất thanh kiếm nhỏ đi.
Ông ta tạo tư thế, định tấn công lần nữa.
Kết quả là thanh kiếm nhỏ bị đánh bay dường như đã khóa được mục tiêu. Nó xoay nửa vòng trên không trung rồi lao thẳng về phía Tổ Càn.
"Hả?"
Nhìn thấy cảnh này, Tổ Càn vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được rằng thanh kiếm nhỏ này có thể quay lại và tấn công lần nữa.
"Ah!"
Cùng lúc đó, một tiếng hét khác phát ra từ bóng tối.
Hiển nhiên, Tổ Khôn ẩn nấp trong bóng tối đã bị trúng đòn mà không để ý.
Ông ta ẩn mình trong bóng tối, nhưng không biết rằng, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau lưng. Trong bóng tối sâu hơn còn có một thanh kiếm nhỏ đang đeo bám sát sao.
Tổ Càn vừa lo lắng cho an nguy của em trai, vừa có chút cáu kỉnh nên động tác thu đao có chậm hơn vài nhịp.
Nhưng may mắn là vẫn kịp thời hất thanh kiếm nhỏ đi lần nữa.
"Nguy hiểm thật..." Tổ Càn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này.
Trong khoảnh khắc, một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt ông ta.
Khi nhìn thấy điều này, Tổ Càn hít một hơi thật sâu.
Có muốn tránh cũng đã quá muộn.
Tổ Càn cố hết sức tránh né nhưng vẫn không thể thoát khỏi thanh kiếm.
Xoẹt!
Vai ông ta đã trúng đòn.
"Xin lỗi nhé, ông già, tôi có tổng cộng ba thanh kiếm cơ!"
Mặc dù Tổ Càn đã vung đao ra nhưng thanh kiếm thứ ba vây quanh Diệp Lâm vẫn lặng lẽ di chuyển.
Tất nhiên, để làm được vậy cũng là do Tổ Khôn ở bên kia bị đâm trúng, không tiếp tục bắn tên nữa.
Thanh kiếm thứ ba cuối cùng cũng bay lên không trung và lao xuống.
“Giương đông kích tây, hay lắm!” Tổ Càn nhìn vết thương của mình, thở dài: “Người trẻ tuổi giờ thật đáng sợ!”
Nhớ lại khi xưa, hai anh em họ hợp sức, có kẻ thù nào mà họ chưa giết được chứ? Vì chiến công xuất sắc nên họ được phong làm tướng, xếp vào hàng quan chức cấp ba.
Thực lực của hai người cũng ngang với tông sư cấp ba, thậm chí có thể áp chế được tông sư cấp hai. Trong những năm trẻ tuổi nhiệt huyết, họ cũng từng mơ ước tranh giành vị trí chiến thần ở các chiến khu. Đáng tiếc là khoảng cách lại quá xa.
Không ngờ, trong những năm về hưu sau này, ông ta lại bị đánh bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí cả hai người còn bị thương.
“Kiếm của cậu là loại kiếm gì?” Tổ Càn tò mò hỏi.
"Ngụy Tam Kiếm!" Diệp Lâm thành thật nói.
“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thể sử dụng Chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”
"Chưa chắc đâu." Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thể đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.
“Cậu không tin sao?" Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: "Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?"
Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: "Tới đi!"
"Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!" Tổ Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đồng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.
Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không giết chết Diệp Lâm.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.
Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.
Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.
"Cậu muốn mất tay luôn sao?" Tổ Càn sửng sốt.
Muốn thu đao về.
Nhưng mũi đao đã chìm xuống.
Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.
Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.
"Sao... Sao có thể như vậy được?"
Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.
"Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?"
"Không... Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?"
Trong lúc nhất thời, Tổ Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.
“Đó là pháp thân!”
Lúc này, Tổ Khôn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.
Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắn ra.
Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”
"Xem cậu ta có thể đỡ được vũ pháp khí này của em không!"
Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.
“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên để ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.
Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.
Pháp thân đã bị phá vỡ!
"Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!" Tổ Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.
Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.
"Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!"
Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.
"Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?"
"Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.
Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.
Bắn thẳng về phía Tổ Khôn.
Ngay sau đó!
"Cẩn thận!" Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tổ Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.
Hai anh em đã cố gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.
Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.
Tuy nhiên, Tổ Khôn đã không thể chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.
Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.
"Em trai?" Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.
Lúc ngẩng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.
Mặc dù Tổ Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trung Ương để điều trị.
Chương 240: Cảnh cáo
Đêm đó.
Bệnh viện Trung Ương vốn đã hỗn loạn.
Tất cả kho báu trong phòng thuốc đều bị cướp sạch.
Ngay cả cặp Nhị Tổ trấn giữ bệnh viện Trung Ương cũng bị trọng thương suýt chết.
Gặp phải kẻ thù khó nhằn như vậy, mọi người trong bệnh viện Trung Ương đều bàng hoàng.
Đặc biệt là giám đốc Khương Thành Đan, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Ông ta vốn muốn lấy trộm đan dược, nhưng trộm gà lại mất gạo, chính căn cứ của ông ta lại bị đánh cắp, tất cả bảo vật tích lũy bao nhiêu năm đều bị cướp đi.
Khương Thành Đan nghi ngờ rằng tên trộm lần này có liên quan gì đó đến Diệp Lâm.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy được dung mạo cụ thể của người đó, ngay cả những khuôn mặt được camera giám sát ghi lại đều là của chính ông ta.
Khương Thành Đan muốn nhờ Nhị Tổ làm chứng nhưng Tổ Khôn đã bị thương nặng và hôn mê. Tổ Càn thì một mực im lặng, từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người mà mình đã chiến đấu.
Bởi vì Tổ Càn không còn muốn trở thành kẻ thù của một cao thủ quyền năng như vậy, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đồng thời, cũng vì cảm kích vì Diệp Lâm đã không giết mình nên ông ta mới giữ im lặng.
Về phần tổng giám đốc Khương Thành Đan, cho dù muốn tố cáo Diệp Lâm với cảnh sát thì cũng không có chứng cứ.
"Tổng giám đốc, cho dù không có chứng cứ thì chúng ta vẫn có thể khởi kiện. Nếu đêm nay chúng ta tìm được thứ gì đó trong nhà cậu ta, chẳng phải là đã có bằng chứng rồi sao?"
Một người ở bên đưa ra lời khuyên cho tổng giám đốc, ủng hộ việc báo cảnh sát.
Suy cho cùng, với sự mất mát to lớn như vậy, làm sao họ có thể để yên được?
Nếu đã có nghi phạm thì nên kiện đến cùng!
"Ừm!"
Ngay lúc Khương Thành Đan chuẩn bị đi kiện Diệp Lâm.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Sao lại hỗn loạn thế này?"
Bác sĩ Trần, được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật đã trở lại.
Khi nhìn thấy bác sĩ Trần trở về, mọi người chợt nhớ ra là ông ta đi chữa trị cho thống đốc của phủ Thuận Thiên. Bây giờ, bệnh viện Trung Ương của họ đang cần sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên để bắt được hung thủ Diệp Lâm.
"Ông Trần, ông trở về đúng lúc lắm!" Khương Thành Đan vội vàng hỏi: "Ông đi chữa trị vết thương cho Hoa đại nhân, tình hình thế nào rồi?"
"Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa..." Vừa nhắc tới chuyện này, bác sĩ Trần lại nghĩ đến thất bại bi thảm của mình lúc đó: “À, đúng rồi, giám đốc Khương, tôi cũng có một chuyện không hiểu và muốn hỏi ông."
"Sao vậy?" Khương Thành Đan giật mình, không ngờ tình hình phía bác sĩ Trần lại không được khả quan.
Ông ta vốn muốn lợi dụng việc ông ta chữa khỏi cho Hoa đại nhân để nhờ phủ Thuận Thiên ra tay điều tra Diệp Lâm.
“Có phải bệnh viện giá cao cho một loại thuốc tiên có thể chữa bách bệnh từ một người là Diệp Lâm không?” Bác sĩ Trần hỏi.
"Hả? Ông Trần cũng biết chuyện này sao?" Khương Thành Đan cười khổ, nói: "Nhưng đáng tiếc tên nhóc kia không biết tốt xấu, thẳng thừng từ chối, hơn nữa..."
"Đúng là vậy sao?" Nghe vậy, bác sĩ Trần thở dài.
"Ông Trần, ông sao vậy?" Khương Thành Đan còn chưa nói xong đã bị tiếng thở dài của ông Trần cắt ngang, không biết ở phủ Thuận Thiên đã xảy ra chuyện gì?
"Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sức mạnh của loại thuốc đó.” Bác sĩ Trần tâm phục khẩu phục nói: "Đó quả thực là một loại thuốc thần kỳ, một viên thuốc có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Hoa đại nhân, nhưng viên thuốc đó lại dễ dàng chữa khỏi!”
Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan chợt sửng sốt.
"Vết thương của Hoa đại nhân... Đã được chữa khỏi bằng thuốc của tên nhóc đó? Cái này..."
Giờ đây, ý tưởng lợi dụng bác sĩ Trần ban đầu của Khương Thành Đan đã hoàn toàn bị phá hỏng.
"Và tôi cũng nghe nói..." Bác sĩ Trần nói: “Giám đốc Khương, ông còn uy hiếp người tên Diệp Lâm kia, nói nếu cậu ta không đưa thuốc cho chúng ta thì cũng đừng hòng bán cho người khác!"
"Có đúng hay không?"
Bác sĩ Trần rất coi thường hành vi tiểu nhân này.
Kỹ năng của không bằng người khác thì thôi đi, sao lại có thể lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cơ chứ?
"Cái này..." Khương Thành Đan không nói nên lời. Ông ta biết rất rõ tính cách của bác sĩ Trần. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị bác bỏ, thậm chí coi thường.
"Giám đốc Khương, ông không cần giải thích." Nhìn vẻ mặt của đối phương, bác sĩ Trần đã có sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nói một câu: "Hai cha con Hoa Quân Dương đã nói, nếu bệnh viện chúng ta dám làm hại Diệp Lâm, phủ Thuận Thiên sẽ không để yên đâu.”
"Nói cách khác, phủ Thuận Thiên bây giờ đã trở thành chỗ dựa Diệp Lâm, ông phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, bác sĩ Trần xoay người rời đi.
"Cái này..."
Nghe vậy, Khương Thành Đan lập tức chết lặng.
Giờ đây, chẳng những ông ta không lợi dụng được ông Trần mà ngay cả kế hoạch khởi kiện Diệp Lâm cũng bị tuyên bố phá sản.
Một khi phủ Thuận Thiên trở thành chỗ dựa của Diệp Lâm, mọi chuyện xảy ra tối nay, cho dù bệnh viện Trung Ương có báo cảnh sát thì phủ Thuận Thiên cũng sẽ ưu ái cho Diệp Lâm hơn.
"Mẹ kiếp!"
Khương Thành Đan gần như phát điên.
"Coi như cậu may mắn, tên nhóc! Nhưng đừng tưởng rằng có phủ Thuận Thiên chống lưng thì muốn làm gì thì làm! Để tôi nghĩ xem..."
Khương Thành Đan bắt đầu nghĩ đến những quan chức cấp cao khác đã đến bệnh viện Trung Ương để điều trị, biết đâu ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
"Đúng vậy! Những hoàng thân quốc thích đó!"
Khương Thành Đan đột nhiên nghĩ rằng người trong hoàng thất thường xuyên đến lấy thuốc, hơn nữa tất cả đều miễn phí.
Bây giờ, rất nhiều dược liệu quý đã bị đánh cắp, ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
Chỉ cần có người trong hoàng tộc chịu ra mặt, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng phải nể mặt mà điều tra.
Lúc này, lại có một người khác tới báo cáo: "Ông Hoàng nhờ người gửi một lời nhắn đến bệnh viện Trung Ương chúng ta."
"Hả? Ông Hoàng?" Khương Thành Đan nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Có phải ông Hoàng đã biết chuyện nên nhờ người đến an ủi chúng ta không?"
"Haha, ông Hoàng đúng là có lòng."
Khương Thành Đan vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, nếu ông Hoàng đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ được điều tra và đưa ra ánh sáng.
Dù sao ông Hoàng cũng có địa vị cao quý, là một trong Cửu Lão của hoàng thất, các quan chức khi nhìn thấy công ta cũng không dám khinh thường.
“Nói nhanh đi.” Khương Thành Đan nói: “Ông Hoàng nói gì?”
Khương Thành Đan chờ đợi một lời hứa hẹn của ông Hoàng, nhưng sau khi nghe xong, nó lại như một xô nước lạnh đổ xuống, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hy vọng trong lòng ông ta.
"Ông Hoàng nói sẽ ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, còn cảnh cáo bệnh viện chúng ta không được làm hại Diệp Lâm nữa."
Cái... Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan cứng người tại chỗ.
Anh không ngờ Diệp Lâm lại có quan hệ với thành viên hoàng thất!
Ngay sau đó, Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại Giao, Bộ Tài chính, Viện kiểm sát,… cũng lần lượt tuyên bố sẽ đứng ra ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, đồng thời lên án hành vi cản trở của bệnh viện Trung Ương.
Lúc này, Khương Thành Đan đã hoàn toàn chết lặng.
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một kẻ cô độc, sẽ dễ dàng đối phó.
Không ngờ chỉ trong một ngày lại có nhiều tên tuổi và thế lực lớn đến ủng hộ anh đến vậy.
Lúc này, bệnh viện Trung Ương không những mất hy vọng về kho thuốc bị mất cắp mà còn thua lỗ một số tiền khổng lồ. Nỗi oan không ai giải quyết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.
Khương Thành Đan không không ra nước mắt.
Có cảm giác như vừa lấy đá đập vào chân mình, đau đớn không tả xiết.
Kể cả khi bệnh viện trung ương phái người lẻn vào nhà Diệp Lâm thì cũng không thu hoạch được gì.
Bởi vì mọi thứ bao gồm lò luyện đan đều bị anh để ở trong bảo gương.
“Mấy người làm loạn nhà tôi thế này, không thể dễ dàng bỏ qua được!”
Diệp Lâm định gậy ông đập lưng ông, tự mình đi bệnh viện trung ương một chuyến.
Bệnh viện trung ương nằm trong một góc của chủ thành ở Yến Kinh, có diện tích rất lớn, lớn hơn nhiều so với bệnh viện bình thường.
Kiến trúc bên ngoài là nơi dùng để tiếp đãi người bệnh và khám bệnh.
Kiến trúc giả cổ bên trong là nơi thuộc riêng về bác sĩ, dùng để nghỉ ngơi, giải trí và nghiên cứu y thuật.
Diệp Lâm bước vào nội môn bệnh viện trung ương.
“Ai vậy? Người không liên quan không được phép đi vào nội môn bệnh viện trung ương! Anh mau đi đi!”
Gác cổng nội môn lập tức xua đuổi Diệp Lâm.
Diệp Lâm xoay người một cái, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Gác cổng nhìn lại lần nữa, liền trở nên cung kính.
“Ây da, giám đốc Khang, sao lại là ông hả!”
“Là tôi mắt mù, không nhận ra ông!”
Hai tên gác cổng vội vàng cúi đầu xin lỗi Diệp Lâm.
Hóa ra trong khoảnh khắc quay người, Diệp Lâm đã dịch dung thành dáng vẻ của Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện trung ương.
Gác cổng thấy là Khang Thành Đan, đương nhiên là phải nịnh bợ lấy lòng rồi.
“Ừ!” Diệp Lâm lạnh nhạt gật đầu, sau đó chắp tay đi vào.
Nhìn theo bóng dáng của “giám đốc Khang”, hai tên gác cổng có chút khó hiểu.
“Tôi nhớ rõ lúc chiều giám đốc Khang trở về nội môn, vẫn luôn họp cho tới bây giờ, còn đang bàn chuyện gì đó mà? Sao bây giờ lại đột nhiên đi từ bên ngoài vào trong?”
“Có lẽ là từng đi ra ngoài bằng cửa sau?”
Hai người không nghi ngờ gì, tiếp tục mà gác cổng.
Bên kia, Diệp Lâm đi vào khu vườn sum suê phía sau bệnh viện trung ương, giống như là đi vào khu vườn của hoàng gia, có thể thấy rõ ràng mức độ xa hoa của bệnh viện trung ương.
Diệp Lâm đi được một lát, suýt nữa là đi lạc đường.
“Đám bác sĩ này biết hưởng thụ thật đấy!”
Trong nhất thời, Diệp Lâm bị mất phương hướng, không biết nên đi hướng nào.
Vừa lúc có hai người học trò trẻ tuổi, một nam một nữ của bệnh viện trung ương đi ngang qua, khom người chào hỏi Diệp Lâm.
“Chào giám đốc Khang.”
Diệp Lâm lập tức ngăn cản bọn họ, tằng hắng một tiếng, nói: “Để tôi kiểm tra bài của các em!”
“Cái gì?” Hai người hoảng sợ, không ngờ giám đốc Khang lại muốn tự mình kiểm tra bài của bọn họ, cả hai người đều có chút kích động, còn có chút căng thẳng.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là chỉ cần vượt qua kiểm tra, thì sẽ trở thành bác sĩ chính thức, được ăn cơm nhà nước hay không?
“Tôi hỏi các em, tại bệnh viện trung ương, nơi nào là quan trọng nhất?” Diệp Lâm hỏi.
“Quan trọng nhất?” Hai người nhìn nhau, trong nhất thời không hiểu ý của Diệp Lâm: “Phòng bệnh… là quan trọng nhất?”
Rốt cuộc thì phòng bệnh là nơi cứu người. Tuy rằng nó là bình thường nhất, nhưng mà nó cũng là quan trọng nhất.
“Ý của tôi là nơi đặt đồ vật quý trọng.” Diệp Lâm nói thêm: “Ví dụ như đan dược, thiên tài địa bảo…”
“À, ý ông là phòng đan hả?” Tên học trò nam chợt hiểu ra: “Hừm… phòng đan là nơi luyện chế đan dược, đúng là rất quan trọng, ngày thường cũng có binh lính canh gác.”
Hóa ra là phòng đan dược!
Diệp Lâm biết rồi, vậy nên nói thêm: “Bây giờ dẫn tôi đi phòng đan!”
“Ơ?” Hai người đều sửng sốt khi nghe yêu cầu của Diệp Lâm, cho rằng giám đốc Khang đang nói đùa với mình.
Đi tới cái nơi như phòng đan, cũng cần phải có bọn họ dẫn đường nữa hả?
Những bác sĩ trong bệnh viện trung ương, ngoài các bác sĩ mới tới ra, thì ai mà chẳng nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng đan?
“Còn thất thần làm gì?” Diệp Lâm gằn giọng: “Đây là một bài kiểm tra cho các em! Cảm thấy đơn giản hả? Vậy thì hãy nhắm mắt dẫn đường, để xem các em nắm giữ hoàn cảnh xung quanh thế nào?”
Nghe vậy, hai người không nói nhiều nữa, đúng là nghe lời mà nhắm mắt lại, đi về phía phòng đan.
Diệp Lâm cười thầm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng theo sau hai người.
Không bao lâu sau, một hàng ba người, hai trước một sau, đi tới gần phòng đan.
Hai người mở mắt ra, cười nói: “Tới rồi, dù nhắm mắt cũng có thể tới đúng chỗ nữa!”
Bọn họ sợ là nhắm mắt sẽ đi nhầm đường, làm lỡ mất cơ hội tốt lần này.
“Ừ, không tệ!” Diệp Lâm nói: “Tôi nhớ hai em rồi, hôm nào sẽ đề bạt các em!”
Hai người nghe vậy thì vui vẻ nói: “Cảm ơn giám đốc Khang!”
“Bây giờ, các em nhắm mắt lại, quay về nơi chúng ta gặp nhau. Nhớ kỹ, đây cũng là một bài kiểm tra của tôi dành cho các em, không được mở mắt ra.” Diệp Lâm dặn dò.
Hai người không hề nghi ngờ, vì cái gọi là đề bạt mà lập tức nhắm mắt bước đi.
Diệp Lâm cười khẽ, quay người đi vào trong phòng đan.
Bởi vì dịch dung thành Khang Thành Đan, cho nên Diệp Lâm đi tới đâu cũng được.
Sau khi vào phòng đan, ngửi từng đợt mùi đan bay ra, không cần ai dẫn đường, Diệp Lâm cũng có thể tự mình tìm được một đống thiên tài địa bảo.
Lúc này, hai người đệ tử kia đang nhắm mắt quay lại đường cũ.
Bọn họ đang đi thì đâm trúng một người, bèn liên tục nói xin lỗi, nhưng mà đôi mắt thì vẫn không chịu mở ra.
“Hai em đang làm cái quỷ gì vậy?” Một giọng nói uy nghiêm mang theo vẻ trách cứ vang lên: “Buổi tối mà nhắm mắt đi đường hả?”
Hai người nghe nghe rồi cảm thấy cái giọng nói này quen quen.
“Mở mắt ra!” Người nói quát lên.
Hai người sợ tới mức mở bừng mắt ra, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khiến hai người giật nảy mình.
Bởi vì người trước mắt chính là giám đốc Khang Thành Đan thật sự.
“Giám đốc Khang, lúc nãy ông bảo chúng tôi nhắm mắt quay lại chỗ cũ cơ mà?” Một người nhỏ giọng nói.
“Chúng tôi không hề mở mắt. Là ông… bảo chúng tôi mở mắt…” Một người khác bổ sung.
Hai người có chút khó hiểu. Sao mới chỉ có một lát mà giám đốc Khang lại thay đổi thái độ, giống như là thay đổi thành một người khác vậy?
“Tôi hả? Tôi bảo các em nhắm mắt đi đường khi nào? Đúng là bậy bạ!” Khang Thành Đan nổi giận.
“Ơ?” Thấy vậy, hai người càng thêm hoảng hốt, không hiểu ra sao.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là giám đốc Khang đổi ý, không muốn đề bạt bọn họ nữa hay không?
“Rốt cuộc chuyện là sao? Các em nói rõ cho tôi nghe xem!” Khang Thành Đan phát hiện có chút không thích hợp, lập tức hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Vậy nên, hai người kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra một lần.
“Tôi bảo các em dẫn tôi đi phòng đan hả? Sao có thể chứ?” Khang Thành Đan tự nhận rằng mình không có nhàm chán đến mức làm ra cái loại kiểm tra kia. Hơn nữa, mình còn chưa già lẩm cẩm, ngay cả phòng đan cũng không tìm thấy!
Vậy thì đáp án chỉ có một… Người dịch dung thành mình muốn đi phòng đan!
“Không ổn rồi!” Khang Thành Đan cảm thấy không ổn, vội vàng chạy như bay về phía phòng đan.
Chương 237: Dịch dung thành tôi
“Ở đây có nhân sâm trăm năm?”
“Ơ, còn có saffron hoang dại Tây Tạng hiếm thấy nữa!”
“Hoa tuyết liên, đông trùng hạ thảo, đều là thứ tốt, lấy hết luôn!”
Diệp Lâm đi vào trong phòng cất giữ thiên tài địa bảo, nhìn mà ngây ngẩn cả người.
“Không ngờ thiên tài địa bảo ở đây còn nhiều hơn cả đợt hội đấu giá ngầm nữa!”
“Cái đám bác sĩ này, dù thực lực chỉ bình thường thôi, nhưng mà bảo bối thì lại cất chứa không ít!”
“Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì!”
Đống thiên tài địa bảo đoạt được trong lần đi hội đấu giá khi ấy, đã bị Diệp Lâm dùng hơn phân nửa trong việc luyện chế đan dược và tu luyện.
Các loại dược liệu quý báu lần này vừa lúc bổ sung thêm.
Diệp Lâm không hề khách sáo, cướp đoạt sạch sẽ, cất vào trong bảo gương.
Bệnh viện trung ương muốn trộm đơn thuốc của Diệp Lâm, không chỉ không thành công, ngược lại còn bị Diệp Lâm trộm sạch dược liệu trong phòng đan.
Sau khi đoạt xong hết, Diệp Lâm định đi về, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, và cả tiếng quát tháo của Khang Thành Đan thật sự.
“Mau nhìn kỹ cho tôi! Không được thả bất cứ một con ruồi bọ nào ra ngoài!”
Diệp Lâm ngây người, không ngờ Khang Thành Đan lại chạy đến nhanh như vậy.
Có điều, Diệp Lâm cũng không lo lắng. Anh gỡ bỏ dáng vẻ của Khang Thành Đan, giấu mình vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, một cơn gió thổi ngang qua, thân hình Diệp Lâm nhanh chóng lướt đi như là ma quỷ.
Lúc anh mới ra khỏi phòng đan được một lát, phía sau lại truyền đến tiếng quát tháo giận dữ của Khang Thành Đan.
“Hết rồi… hết sạch rồi… Đồ khốn kiếp! Là ai dám trộm bệnh viện trung ương chúng tôi? Tôi sẽ không tha cho các người!”
“Đừng để tôi bắt được các người! Nếu không tôi sẽ bằm các người thành từng mảnh!”
Khang Thành Đan nhìn đống bừa bộn trong phòng cất chứa, trong lòng như đang rỉ máu.
Thiên tài địa bảo bên trong là thành quả tích lũy vài năm của bệnh viện trung ương, bây giờ đã bị trộm sạch hết rồi.
Một sự tổn thất lớn lao, đến mức không thể dùng tiền tài để tính toán.
Rất nhanh sau đó, Khang Thành Đan giống như là nổi điên lên, vừa chạy ra ngoài vừa quát: “Mau đi mời nhị tổ! Phòng đan bệnh viện trung ương bị trộm, xin nhị tổ ra tay đánh chết tên trộm kia!”
Người xung quanh nghe nhắc đến nhị tổ thì giật nảy mình, thầm nghĩ chuyện này lớn rồi, phải tới tai nhị tổ luôn mà!
Nhị tổ là người được bệnh viện trung ương phụng dưỡng, từng làm việc ở trong quân, tới chức tham tướng, thực lực tất nhiên là không thấp.
Sau khi về hưu, bọn họ được mời vào bệnh viện trung ương để bảo vệ bệnh viện trung ương.
Bọn họ đều từng lên chiến trường, cả người tràn đầy sát khí, sẽ không dễ dàng ra tay, bởi vì một khi ra tay sẽ là máu chảy thành sông.
Ngay sau đó, Khang Thành Đan ra một lệnh thứ hai: “Giới nghiêm toàn bộ bệnh viện trung ương! Một khi nhìn thấy người giống tôi, đều phải đánh chết ngay tại chỗ cho tôi! Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”
“Tên trộm kia dịch dung thành tôi. Các cậu tuyệt đối không được mắc mưu nữa!”
Khang Thành Đan vừa chạy vừa la hét, rồi đột nhiên bị ăn một gậy vào đầu.
Ngay sau đó, phía sau chợt truyền đến tiếng la hét phấn khích.
“Tôi bắt được tên ăn trộm kia rồi!”
“Đúng là dịch dung thành giám đốc Khang, giống ghê luôn!”
“Mọi người mau lên đi!”
Lời còn chưa dứt, mọi người xung quanh đã chen chúc lên, tay đấm chân đá Khang Thành Đan.
“A… Đồ khốn kiếp! Tôi là Khang Thành Đan! Các cậu đánh nhầm người rồi! Ây da…”
Người dẫn đầu vừa đánh vừa cười nói: “Ăn trộm sẽ thừa nhận là mình trộm đồ hả? Còn dám mạnh miệng hả? Để xem tao xé mặt nạ của mày xuống này!”
Dứt lời, anh ta ra tay tàn nhẫn, muốn xé mặt nạ của Khang Thành Đan: “Hầy, dán chặt quá đi, để tao xé…”
Trên mặt Khang Thành Đan bị cào ra từng vết máu, lớp da thật suýt nữa bị xé xuống…
“Ơ kìa…” Thấy vậy, người xung quanh mới nhận ra rằng có lẽ người trước mắt thật sự là giám đốc Khang.
Bọn họ đánh nhầm người rồi!
“Giám đốc Khang… ông không sao chứ?”
“Chúng tôi không cố ý…”
“Là ông nói khi nhìn thấy người giống ông thì không cần phải nương tay…”
Đám đông vây đánh lập tức tản ra.
Khang Thành Đan mặt mũi bầm dập, cả người chật vật, bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào mọi người, nói: “Hay lắm, các người ra tay nặng vậy hả? Có phải là cố ý hay không?”
“Tôi nhớ kỹ các người rồi! Chờ xử lý xong chuyện, tôi sẽ đi tính sổ với các người. Các người chờ đấy cho tôi… Ây da…”
Cùng lúc đó.
Diệp Lâm đã lặng lẽ ra khỏi nội môn bệnh viện trung ương, ầm ĩ rối loạn phía sau không hề liên quan gì đến anh.
Có điều, anh mới vừa đi được một đoạn thì…
Cuối lối đi bộ là một người tràn đầy sát khí, đứng thẳng tắp như cây tùng bách, trong tay cầm một cây đại đao Quan Công, mũi đao chỉa xuống đất, thân đao hơi nghiêng, cực kì oai phong.
Trong khoảnh khắc, thời gian xung quanh dường như bị đóng băng.
Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Dù vậy, Diệp Lâm vẫn coi như không thấy gì, thong thả đi lên phía trước, không chịu một chút áp lực nào.
“Hay lắm nhãi ranh! Cậu là người đầu tiên có thể tự do đi lại dưới uy áp của tôi!”
Ông cụ cầm đao đột nhiên lên tiếng.
“Nể mặt cậu cũng là người luyện võ, để những thứ cậu trộm lại đi, tôi có thể tha cho cậu một lần!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Thưa ông, ông nhận nhầm người rồi! Ông xem tôi chẳng cầm cái gì cả, cũng không biết ông nói đến cái gì nữa!”
Nếu bình thường thì dù có xách theo một bao tải cũng không đủ chứa đống thiên tài địa bảo kia.
Diệp Lâm của lúc này, lại ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, trên người không hề mang theo thứ gì.
“Nhãi ranh dám mạnh miệng hả?” Ông cụ cầm đao nói: Nếu cậu không chủ động giao ra đây thì đừng trách tôi vô lễ!”
Chương 238: Nhị Tổ
Ông già vác đao chặn đường không ai khác chính là Tổ Càn, một trong hai người canh gác bệnh viện Trung Ương.
Khoảnh khắc Diệp Lâm đi ngang qua anh.
Thanh đao lớn trong tay Tổ Càn chợt cử động.
Vút.
Nhìn chóp mũi Diệp Lâm lướt qua.
"Hả?" Tổ Càn cau mày, không ngờ rằng Diệp Lâm có thể né được một đòn ở cự ly gần dễ dàng như vậy?
Sức mạnh của tên nhóc này có thể được giải phóng một cách tự do và bất cứ lúc nào?
Chuyển động tinh tế của Diệp Lâm cũng khiến Tổ Càn bị sốc.
"Ông à, tôi đã nói ông nhận nhầm người rồi mà." Diệp Lâm nói: "Tại sao cứ phải làm khó nhau chứ?"
"Ha!" Tổ Càn chế nhạo: “Tôi đã theo cậu suốt chặng đường từ bệnh viện Trung Ương, làm sao có thể nhận lầm được?"
"Khuôn mặt của một người có thể thay đổi, nhưng khí chất trên cơ thể của một người không bao giờ có thể thay đổi!"
“Tôi... Sẽ không nhận nhầm người đâu!”
Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi giật mình.
Không ngờ trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đối phương đi theo phía sau mà anh lại không để ý tới?
"Ông có thân pháp tuyệt vời thật đấy." Diệp Lâm không khỏi thán phục.
“Lúc còn trẻ, tôi từng làm trinh sát, ám sát tướng địch.” Tổ Càn kiêu ngạo nói: “Bây giờ, tôi đã lớn tuổi, chân tay đã kém hơn trước rất nhiều.”
"Hóa ra là quân nhân, đã thất lễ rồi!" Diệp Lâm rất kính trọng người này, không có ý định trở thành kẻ địch của ông ta.
“Nếu như cậu thật sự tôn trọng tôi thì đã sớm giao ra đồ ăn trộm rồi.” Tổ Càn nói: “Tôi cũng dễ bề quay về giải thích.”
Diệp Lâm lắc đầu: “Ân oán giữa tôi và bệnh viện Trung Ương không thể giải thích rõ ràng trong vài câu nói được. Bởi vì bọn họ bất nhân trước, cho nên hôm nay tôi mới bất nghĩa. Xin ông đừng can thiệp vào chuyện này."
Tổ Càn cũng lắc đầu: “Tôi là tướng võ mà bệnh viện Trung Ương dùng rất nhiều tiền mời tới. Làm sao tôi có thể đứng nhìn khi bệnh viện Trung Ương gặp khó khăn được? Cho dù đúng hay sai, chỉ cần cậu bỏ thứ mà cậu đã lấy ra, tôi sẽ bỏ qua cho cậu."
Nói cách khác, mặc dù cả hai đều không muốn hành động nhưng cũng không thể thuyết phục được đối phương.
"Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành rời đi thôi." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Ông không ngăn cản được tôi đâu!"
"Có thể ngăn cản hay không thì phải hỏi bảo đao trong tay tôi!" Tổ Càn lập tức giơ đại đao ra trước mặt.
Nó giống như một vật chắn đường, như thể đang thông báo rằng con đường này không thể đi qua được.
"Xin phép đắc tội!"
Diệp Lâm bước về phía trước, tránh khỏi cạnh sắc, cơ thể bay ra xa mấy mét.
Nhưng ngay lúc đó, vút một tiếng.
Dường như có một con thú ẩn nấp trong bóng tối, lao về phía anh.
Đó là một mũi tên!
Đến từ bóng tối, xuyên qua bầu trời.
Bay thẳng về phía gáy của Diệp Lâm.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Lâm lập tức quay người lại, nắm lấy lông mũi tên, xé nát thành từng mảnh.
Ở trong bóng tối có bóng người ẩn hiện.
Rõ ràng, ngoài ông già trước mặt còn có một cao thủ khác ẩn nấp trong bóng tối, đột nhiên bắn ra những mũi tên sắc lạnh.
Hai người một sáng một tối phối hợp với nhau, thực sự rất mạnh.
Trong lúc nhất thời, Diệp Lâm thậm chí không thể biết được người trong bóng tối đang ở đâu.
Như thể đối phương đang di chuyển tới lui với tốc độ cực nhanh, khiến người ta không thể xác định mục tiêu một cách chính xác được.
“Người đó là em trai của tôi... Tổ Khôn!”
“Nếu hai anh em tôi liên thủ, ngay cả trong trại có hàng vạn người thì chúng tôi cũng có thể tự do ra vào, lấy đầu kẻ thù, dễ như ăn kẹo vậy.”
"Cậu không thể chạy trốn được đâu!"
Chưa kịp nói xong, thanh đao của Tổ Càn lại chém tới.
Cực kỳ nhanh chóng và quyết liệt!
Nếu những người khác gặp phải chuỗi tấn công này, có lẽ họ sẽ khó có thể chống cự.
Tuy nhiên, Diệp Lâm lại quay sang một bên và dễ dàng tránh được đòn tấn công dữ dội của Tổ Càn.
"Hay lắm!"
Khi nhìn thấy điều này, Tổ Càn không khỏi ngạc nhiên.
Đối phương liên tiếp né tránh mấy đòn tấn công của ông ta, khiến ông ta đòn tấn công của ông ta trở nên vô hiệu, hơn nữa người này còn chưa thực sự sử dụng tới thực lực của mình.
Có thể đối mặt với hai anh em, một trong sáng một trong tối cùng với những đòn tấn công liên tiếp, vậy mà vẫn ung dung bình tĩnh, quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
"Đáng tiếc... Với kỹ năng như vậy mà lại là một tên trộm?"
Tổ Càn cảm thấy hơi tiếc.
"Cậu nhóc, cậu đã có tài như vậy, sao không nhập ngũ phục vụ đất nước? So với việc trộm gà trộm chó như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"
Tổ Càn hơi ghen tị với tài năng của anh, muốn khuyên anh vào quân đội để lãng phí tài năng.
"Ha ha!"
Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: "Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi ở trong tù nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được hưởng cuộc sống tự do, chỉ sợ không chịu nổi sự nhàm chán của quân đội.”
Cái gì?
Ngay khi những lời này nói ra, Tổ Càn khẽ cau mày.
Hóa ra anh đã từng ở tù, xem ra là thường xuyên phạm tội!
Nếu đã vậy, Tổ Càn cũng không cố gắng thuyết phục nữa, coi Diệp Lâm như một kẻ hết thuốc chữa.
"Xem ra vẫn chưa được cải tạo thành công! Thật sự là lãng phí năng lực của cậu!"
Khi nói, giọng điệu của Tổ Càn dần trở nên nghiêm túc hơn.
"Vậy thì hôm nay, tôi sẽ tự tay xử lý cậu! Để tránh hậu họa cho xã hội!"
Lúc này, sát khí của Tổ Càn chợt dâng trào. Ông ta đã coi Diệp Lâm như kẻ thù không đội trời chung, sẽ không còn nương tay nữa.
Ông ta vung đại đao trong tay lên, sức mạnh vô cùng lớn, có khả năng quét sạch hàng ngàn quân đội, mỗi một đòn đều đủ sức bẻ gãy thắt lưng của Diệp Lâm và lấy đi mạng sống của anh.
Cùng lúc đó, Tổ Khôn trong bóng tối cũng bắn ra một loạt mũi tên, rơi thẳng từ trên xuống như mưa, chặn hết mọi đường chạy trốn của Diệp Lâm.
Đối mặt với một bên sáng một bên tối, Diệp Lâm cũng phải vô cùng cảnh giác.
Anh ấn hộp kiếm xuống và nói: "Xin lỗi nhé!"
Chương 239: Pháp khí
Đột nhiên.
Ba thanh kiếm nhỏ trong hộp kiếm bắn ra.
Một thanh bay vòng quanh người để chống lại những mũi tên lao xuống bất ngờ.
Một thanh hướng về phía người bắn mũi tên trong bóng tối.
Thanh cuối cùng giống như một viên đạn, đánh về phía Tổ Càn.
"Nhanh quá!"
"Nguy hiểm!"
Tổ Càn nhanh chóng vung đao chặn ra trước mặt mới tránh được đòn này, miệng hô lên: "Nguy hiểm quá!”
Suýt nữa thì thanh kiếm đã đâm vào họng ông ta rồi.
Đúng như câu nói, vũ khí càng dài thì càng mạnh. Tổ Càn lợi dụng thanh trường đao trong tay để ép Diệp Lâm vào ngõ cụt, không thể trốn thoát.
Tuy nhiên, càng ngắn thì càng nguy hiểm. Ba thanh kiếm của Diệp Lâm chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên khi bay ra ngoài rất khó đề phòng.
Ngay cả Tổ Càn cũng suýt bị trúng đòn, khó có thể chống cự.
Tổ Càn vung đao lên, hất thanh kiếm nhỏ đi.
Ông ta tạo tư thế, định tấn công lần nữa.
Kết quả là thanh kiếm nhỏ bị đánh bay dường như đã khóa được mục tiêu. Nó xoay nửa vòng trên không trung rồi lao thẳng về phía Tổ Càn.
"Hả?"
Nhìn thấy cảnh này, Tổ Càn vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được rằng thanh kiếm nhỏ này có thể quay lại và tấn công lần nữa.
"Ah!"
Cùng lúc đó, một tiếng hét khác phát ra từ bóng tối.
Hiển nhiên, Tổ Khôn ẩn nấp trong bóng tối đã bị trúng đòn mà không để ý.
Ông ta ẩn mình trong bóng tối, nhưng không biết rằng, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau lưng. Trong bóng tối sâu hơn còn có một thanh kiếm nhỏ đang đeo bám sát sao.
Tổ Càn vừa lo lắng cho an nguy của em trai, vừa có chút cáu kỉnh nên động tác thu đao có chậm hơn vài nhịp.
Nhưng may mắn là vẫn kịp thời hất thanh kiếm nhỏ đi lần nữa.
"Nguy hiểm thật..." Tổ Càn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này.
Trong khoảnh khắc, một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt ông ta.
Khi nhìn thấy điều này, Tổ Càn hít một hơi thật sâu.
Có muốn tránh cũng đã quá muộn.
Tổ Càn cố hết sức tránh né nhưng vẫn không thể thoát khỏi thanh kiếm.
Xoẹt!
Vai ông ta đã trúng đòn.
"Xin lỗi nhé, ông già, tôi có tổng cộng ba thanh kiếm cơ!"
Mặc dù Tổ Càn đã vung đao ra nhưng thanh kiếm thứ ba vây quanh Diệp Lâm vẫn lặng lẽ di chuyển.
Tất nhiên, để làm được vậy cũng là do Tổ Khôn ở bên kia bị đâm trúng, không tiếp tục bắn tên nữa.
Thanh kiếm thứ ba cuối cùng cũng bay lên không trung và lao xuống.
“Giương đông kích tây, hay lắm!” Tổ Càn nhìn vết thương của mình, thở dài: “Người trẻ tuổi giờ thật đáng sợ!”
Nhớ lại khi xưa, hai anh em họ hợp sức, có kẻ thù nào mà họ chưa giết được chứ? Vì chiến công xuất sắc nên họ được phong làm tướng, xếp vào hàng quan chức cấp ba.
Thực lực của hai người cũng ngang với tông sư cấp ba, thậm chí có thể áp chế được tông sư cấp hai. Trong những năm trẻ tuổi nhiệt huyết, họ cũng từng mơ ước tranh giành vị trí chiến thần ở các chiến khu. Đáng tiếc là khoảng cách lại quá xa.
Không ngờ, trong những năm về hưu sau này, ông ta lại bị đánh bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí cả hai người còn bị thương.
“Kiếm của cậu là loại kiếm gì?” Tổ Càn tò mò hỏi.
"Ngụy Tam Kiếm!" Diệp Lâm thành thật nói.
“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thể sử dụng Chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”
"Chưa chắc đâu." Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thể đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.
“Cậu không tin sao?" Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: "Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?"
Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: "Tới đi!"
"Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!" Tổ Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đồng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.
Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không giết chết Diệp Lâm.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.
Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.
Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.
"Cậu muốn mất tay luôn sao?" Tổ Càn sửng sốt.
Muốn thu đao về.
Nhưng mũi đao đã chìm xuống.
Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.
Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.
"Sao... Sao có thể như vậy được?"
Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.
"Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?"
"Không... Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?"
Trong lúc nhất thời, Tổ Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.
“Đó là pháp thân!”
Lúc này, Tổ Khôn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.
Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắn ra.
Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”
"Xem cậu ta có thể đỡ được vũ pháp khí này của em không!"
Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.
“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên để ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.
Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.
Pháp thân đã bị phá vỡ!
"Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!" Tổ Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.
Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.
"Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!"
Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.
"Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?"
"Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.
Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.
Bắn thẳng về phía Tổ Khôn.
Ngay sau đó!
"Cẩn thận!" Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tổ Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.
Hai anh em đã cố gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.
Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.
Tuy nhiên, Tổ Khôn đã không thể chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.
Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.
"Em trai?" Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.
Lúc ngẩng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.
Mặc dù Tổ Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trung Ương để điều trị.
Chương 240: Cảnh cáo
Đêm đó.
Bệnh viện Trung Ương vốn đã hỗn loạn.
Tất cả kho báu trong phòng thuốc đều bị cướp sạch.
Ngay cả cặp Nhị Tổ trấn giữ bệnh viện Trung Ương cũng bị trọng thương suýt chết.
Gặp phải kẻ thù khó nhằn như vậy, mọi người trong bệnh viện Trung Ương đều bàng hoàng.
Đặc biệt là giám đốc Khương Thành Đan, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Ông ta vốn muốn lấy trộm đan dược, nhưng trộm gà lại mất gạo, chính căn cứ của ông ta lại bị đánh cắp, tất cả bảo vật tích lũy bao nhiêu năm đều bị cướp đi.
Khương Thành Đan nghi ngờ rằng tên trộm lần này có liên quan gì đó đến Diệp Lâm.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy được dung mạo cụ thể của người đó, ngay cả những khuôn mặt được camera giám sát ghi lại đều là của chính ông ta.
Khương Thành Đan muốn nhờ Nhị Tổ làm chứng nhưng Tổ Khôn đã bị thương nặng và hôn mê. Tổ Càn thì một mực im lặng, từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người mà mình đã chiến đấu.
Bởi vì Tổ Càn không còn muốn trở thành kẻ thù của một cao thủ quyền năng như vậy, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đồng thời, cũng vì cảm kích vì Diệp Lâm đã không giết mình nên ông ta mới giữ im lặng.
Về phần tổng giám đốc Khương Thành Đan, cho dù muốn tố cáo Diệp Lâm với cảnh sát thì cũng không có chứng cứ.
"Tổng giám đốc, cho dù không có chứng cứ thì chúng ta vẫn có thể khởi kiện. Nếu đêm nay chúng ta tìm được thứ gì đó trong nhà cậu ta, chẳng phải là đã có bằng chứng rồi sao?"
Một người ở bên đưa ra lời khuyên cho tổng giám đốc, ủng hộ việc báo cảnh sát.
Suy cho cùng, với sự mất mát to lớn như vậy, làm sao họ có thể để yên được?
Nếu đã có nghi phạm thì nên kiện đến cùng!
"Ừm!"
Ngay lúc Khương Thành Đan chuẩn bị đi kiện Diệp Lâm.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Sao lại hỗn loạn thế này?"
Bác sĩ Trần, được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật đã trở lại.
Khi nhìn thấy bác sĩ Trần trở về, mọi người chợt nhớ ra là ông ta đi chữa trị cho thống đốc của phủ Thuận Thiên. Bây giờ, bệnh viện Trung Ương của họ đang cần sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên để bắt được hung thủ Diệp Lâm.
"Ông Trần, ông trở về đúng lúc lắm!" Khương Thành Đan vội vàng hỏi: "Ông đi chữa trị vết thương cho Hoa đại nhân, tình hình thế nào rồi?"
"Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa..." Vừa nhắc tới chuyện này, bác sĩ Trần lại nghĩ đến thất bại bi thảm của mình lúc đó: “À, đúng rồi, giám đốc Khương, tôi cũng có một chuyện không hiểu và muốn hỏi ông."
"Sao vậy?" Khương Thành Đan giật mình, không ngờ tình hình phía bác sĩ Trần lại không được khả quan.
Ông ta vốn muốn lợi dụng việc ông ta chữa khỏi cho Hoa đại nhân để nhờ phủ Thuận Thiên ra tay điều tra Diệp Lâm.
“Có phải bệnh viện giá cao cho một loại thuốc tiên có thể chữa bách bệnh từ một người là Diệp Lâm không?” Bác sĩ Trần hỏi.
"Hả? Ông Trần cũng biết chuyện này sao?" Khương Thành Đan cười khổ, nói: "Nhưng đáng tiếc tên nhóc kia không biết tốt xấu, thẳng thừng từ chối, hơn nữa..."
"Đúng là vậy sao?" Nghe vậy, bác sĩ Trần thở dài.
"Ông Trần, ông sao vậy?" Khương Thành Đan còn chưa nói xong đã bị tiếng thở dài của ông Trần cắt ngang, không biết ở phủ Thuận Thiên đã xảy ra chuyện gì?
"Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sức mạnh của loại thuốc đó.” Bác sĩ Trần tâm phục khẩu phục nói: "Đó quả thực là một loại thuốc thần kỳ, một viên thuốc có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Hoa đại nhân, nhưng viên thuốc đó lại dễ dàng chữa khỏi!”
Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan chợt sửng sốt.
"Vết thương của Hoa đại nhân... Đã được chữa khỏi bằng thuốc của tên nhóc đó? Cái này..."
Giờ đây, ý tưởng lợi dụng bác sĩ Trần ban đầu của Khương Thành Đan đã hoàn toàn bị phá hỏng.
"Và tôi cũng nghe nói..." Bác sĩ Trần nói: “Giám đốc Khương, ông còn uy hiếp người tên Diệp Lâm kia, nói nếu cậu ta không đưa thuốc cho chúng ta thì cũng đừng hòng bán cho người khác!"
"Có đúng hay không?"
Bác sĩ Trần rất coi thường hành vi tiểu nhân này.
Kỹ năng của không bằng người khác thì thôi đi, sao lại có thể lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cơ chứ?
"Cái này..." Khương Thành Đan không nói nên lời. Ông ta biết rất rõ tính cách của bác sĩ Trần. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị bác bỏ, thậm chí coi thường.
"Giám đốc Khương, ông không cần giải thích." Nhìn vẻ mặt của đối phương, bác sĩ Trần đã có sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nói một câu: "Hai cha con Hoa Quân Dương đã nói, nếu bệnh viện chúng ta dám làm hại Diệp Lâm, phủ Thuận Thiên sẽ không để yên đâu.”
"Nói cách khác, phủ Thuận Thiên bây giờ đã trở thành chỗ dựa Diệp Lâm, ông phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, bác sĩ Trần xoay người rời đi.
"Cái này..."
Nghe vậy, Khương Thành Đan lập tức chết lặng.
Giờ đây, chẳng những ông ta không lợi dụng được ông Trần mà ngay cả kế hoạch khởi kiện Diệp Lâm cũng bị tuyên bố phá sản.
Một khi phủ Thuận Thiên trở thành chỗ dựa của Diệp Lâm, mọi chuyện xảy ra tối nay, cho dù bệnh viện Trung Ương có báo cảnh sát thì phủ Thuận Thiên cũng sẽ ưu ái cho Diệp Lâm hơn.
"Mẹ kiếp!"
Khương Thành Đan gần như phát điên.
"Coi như cậu may mắn, tên nhóc! Nhưng đừng tưởng rằng có phủ Thuận Thiên chống lưng thì muốn làm gì thì làm! Để tôi nghĩ xem..."
Khương Thành Đan bắt đầu nghĩ đến những quan chức cấp cao khác đã đến bệnh viện Trung Ương để điều trị, biết đâu ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
"Đúng vậy! Những hoàng thân quốc thích đó!"
Khương Thành Đan đột nhiên nghĩ rằng người trong hoàng thất thường xuyên đến lấy thuốc, hơn nữa tất cả đều miễn phí.
Bây giờ, rất nhiều dược liệu quý đã bị đánh cắp, ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
Chỉ cần có người trong hoàng tộc chịu ra mặt, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng phải nể mặt mà điều tra.
Lúc này, lại có một người khác tới báo cáo: "Ông Hoàng nhờ người gửi một lời nhắn đến bệnh viện Trung Ương chúng ta."
"Hả? Ông Hoàng?" Khương Thành Đan nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Có phải ông Hoàng đã biết chuyện nên nhờ người đến an ủi chúng ta không?"
"Haha, ông Hoàng đúng là có lòng."
Khương Thành Đan vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, nếu ông Hoàng đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ được điều tra và đưa ra ánh sáng.
Dù sao ông Hoàng cũng có địa vị cao quý, là một trong Cửu Lão của hoàng thất, các quan chức khi nhìn thấy công ta cũng không dám khinh thường.
“Nói nhanh đi.” Khương Thành Đan nói: “Ông Hoàng nói gì?”
Khương Thành Đan chờ đợi một lời hứa hẹn của ông Hoàng, nhưng sau khi nghe xong, nó lại như một xô nước lạnh đổ xuống, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hy vọng trong lòng ông ta.
"Ông Hoàng nói sẽ ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, còn cảnh cáo bệnh viện chúng ta không được làm hại Diệp Lâm nữa."
Cái... Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan cứng người tại chỗ.
Anh không ngờ Diệp Lâm lại có quan hệ với thành viên hoàng thất!
Ngay sau đó, Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại Giao, Bộ Tài chính, Viện kiểm sát,… cũng lần lượt tuyên bố sẽ đứng ra ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, đồng thời lên án hành vi cản trở của bệnh viện Trung Ương.
Lúc này, Khương Thành Đan đã hoàn toàn chết lặng.
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một kẻ cô độc, sẽ dễ dàng đối phó.
Không ngờ chỉ trong một ngày lại có nhiều tên tuổi và thế lực lớn đến ủng hộ anh đến vậy.
Lúc này, bệnh viện Trung Ương không những mất hy vọng về kho thuốc bị mất cắp mà còn thua lỗ một số tiền khổng lồ. Nỗi oan không ai giải quyết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.
Khương Thành Đan không không ra nước mắt.
Có cảm giác như vừa lấy đá đập vào chân mình, đau đớn không tả xiết.
Bình luận facebook